Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 210: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (46)
Đông Thi Nương
11/06/2024
Wp: D301203
Chương 210: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (46) (đã beta)
Nhưng hồ ly trắng trong lồng lại không chút phản ứng với cậu.
Thân Giác trầm mặc một lát, giơ tay lập kết giới quanh sân rồi mở cửa lồng sắt. Sau khi cậu mở lồng ra thì hồ ly không cử động. Thân Giác suy nghĩ một chút rồi lui về phía sau vài bước, lập tức thấy hồ ly chạy nhanh như bay ra khỏi lồng sắt.
Phù Cửu Âm vừa thoát ra được liền muốn chạy trốn, nhưng hắn chạy quanh trong sân một lúc cũng không tìm được lối ra, nó kéo cái chân thọt của mình, muốn trèo lên cái cây trong sân.
Một bên Thân Giác nhìn nó leo, một bên dùng thuật thanh tẩy cho Phù Cửu Âm, đạo pháp thuật này của cậu khiến Phù Cửu Âm sợ đến mức trực tiếp rớt từ trên cành cây rớt xuống, quay đầu ngao một tiếng với Thân Giác.
Thanh âm của hồ ly nghe không được êm tai cho lắm, cho dù là loại hồ ly như Phù Cửu Âm thì khi nghe vào vẫn cảm thấy lỗ tai có chút đau.
Thân Giác không ngăn cản Phù Cửu Âm, có kết giới ở đây, dù cho đối phương có mọc cánh thì cũng không cách nào bò ra ngoài được, cho nên cậu yên tâm đi ra ngoài. đi đến tiệm thuốc. Đại phu trong trấn chỉ xem bệnh cho người, sẽ không chữa bệnh cho động vật. May mắn thay Thân Giác biết một chút về y thuật, chỉ cần có thuốc tốt để thoa cho Phù Cửu Âm là được.
Nhưng lần thoa thuốc này lại khó khăn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Thân Giác.
Đúng là Phù Cửu Âm không ra ngoài được, nhưng mỗi khi Thân Giác tiếp cận thì tên kia liền kéo cái chân thọt của hắn bò loạn khắp nơi, căn bản không cho cậu lại gần. Cuối cùng, Thân Giác cũng không còn cách nào, chỉ có thể hạ thuật định thân lên Phù Cửu Âm.
Hiện tại Phù Cửu Âm bị lôi kiếp đánh thành dáng vẻ như thế này, sợ rằng tất cả những chuyện trước kia đều đã quên hết, tựa hồ không khác gì một con hồ ly chưa khai trí. Hắn phát hiện mình đột nhiên không thể cử động được nữa thì sợ đến trợn tròn đôi mắt lên, đôi tai vốn đang dựng lên lập tức cụp lại hai bên.
Thân Giác đi đến, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Phù Cửu Âm, là do ngươi quá nghịch ngợm cho nên ta mới hạ định thân thuật cho ngươi, thoa thuốc xong ta liền thả ngươi ra.” Cậu nói xong thì cúi đầu thoa thuốc cho đối phương. Thời điểm đang thoa thuốc, vì đau đớn cho nên Phù Cửu Âm vẫn luôn kêu ngao ngao bên cạnh, kêu đến mức lỗ tai của Thân Giác cũng phát đau.
Cậu không khỏi nhíu mày lại, nhưng tay vẫn cẩn thận xử lý miệng vết thương cho đối phương, nếu như chân sau của hắn thật sự bị tật thì lúc Phù Cửu Âm hóa người cũng sẽ là một người bị tật.
Thoa xong thuốc, lại dùng băng gạc quấn lại mấy vòng, thắt thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp, làm xong hết thảy Thân Giác mới cởi bỏ thuật định thân trên người Phù Cửu Âm. Vừa giải xong, đối phương lập tức “vèo” một phát chạy đi, không thể không bội phục mà nói, tuy hắn là một con hồ ly bị thọt, nhưng tốc độ của hắn thật sự rất nhanh, cũng không biết vì sao hắn lại bị phàm nhân bắt được nữa.
Thân Giác đã kiểm tra qua thân thể của Phù Cửu Âm, nội đan của hắn vẫn còn đó, chỉ có điều đã tan nát gần như không còn gì, không khác gì không có vậy. Hiện tại Phù Cửu Âm chính là một con hồ ly bình thường, cần phải ăn uống tiêu tiểu, ngay cả tiếng người cũng không nghe hiểu được. Hiện tại Thân Giác chỉ có thể dành thời gian ra chiếu cố hắn mà thôi.
Phù Cửu Âm sợ hãi không dám đi vào nhà, chỉ dám ở ngoài sân. Thân Giác chuẩn bị cho Phù Cửu Âm một bát nước để đối phương uống khi khát. Nhưng Phù Cửu Âm thật sự rất nghịch ngợm, lần nào cũng dùng móng vuốt của mình đẩy cái chén, chén nước bị đẩy thì lập tức ngã lên mặt đất, nước bên trong đổ ra ngoài xen lẫn với bùn đất. Phù Cửu Âm thấy vậy thì lại bắt đầu duỗi đầu lưỡi ra liếm.
Sau khi Thân Giác bắt gặp thì không giữ bình tĩnh được nữa, đi đến chụp lấy gáy của Phù Cửu Âm, nhấc lên không, “Nước kia quá bẩn, đừng uống nữa, ta lấy cho ngươi nước mới.”
Nhưng đối phương lại nghe không hiểu.
Thời gian này, Thân Giác ở chung với đối phương cũng đã nhiều ngày, cũng biết được cách thức để đối phó với Phù Cửu Âm. Bắt lấy gáy rồi nhấc lên, đối phương sẽ không giãy dụa, nếu như ôm lấy thì chỉ sợ tay của Thân Giác liền bị Phù Cửu Âm cắn đứt mất thôi.
Vì Phù Cửu Âm quá thích nghịch nước, Thân Giác liền đổi bát nước thành chậu nước, thậm chí còn cố định lại trên mặt đất, điều này khiến cho Phù Cửu Âm không thể đánh đổ được nữa. Làm như vậy thì mới miễn cưỡng giải quyết được vấn đề uống nước này.
Phù Cửu Âm chỉ ăn thịt gà, cho nên Thân Giác phải ra ngoài mua thịt gà cho đối phương, bởi vì không muốn để Phù Cửu Âm tiếp tục ăn thịt tươi sống, mỗi ngày cậu đều sẽ đi đến tửu lầu để mua thịt, lại đưa cho nhà bếp một chút gia vị. Nhiều lần như vậy, đám tiểu nhị trong tửu lầu đều nhớ mặt cậu, sau này, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Thân Giác, chỉ là nhịn không được mà tò mò hỏi thăm.
“Khách nhân, mỗi ngày ngài đều đến đây mua thịt gà, vị trong nhà ngài thích ăn thịt gà sao?”
“Đúng vậy, rất thích, cũng chỉ ăn thịt gà mà thôi.” Thân Giác thấp giọng trả lời, trả tiền xong liền cầm hộp thức ăn xoay người rời đi.
Nhưng mà tên này được ăn thịt gà nhiều, miệng cũng bắt đầu trở nên kén chọn. Hôm nay lúc nhìn thấy Thân Giác cầm theo hộp đồ ăn trở về, vừa thò mũi qua ngửi ngửi thì đã quay đầu bỏ đi. Thân Giác nuôi hắn cũng đã gần được một tháng, tuy rằng vẫn chưa đến mức thân cận, nhưng hiện tại Phù Cửu Âm đã không còn bộ dáng vừa nhìn thấy cậu đã bỏ chạy, thậm chí mỗi ngày, khi đến thời điểm ăn cơm liền nhiệt tình hơn một chút với Thân Giác, chủ động bò qua chỗ cậu.
Thân Giác bỏ thịt gà vào trong chén của Phù Cửu Âm, thấy đối phương cuộn người ngủ dưới tàng cây thì nhịn không được nói: “Ngươi không đói bụng à?”
Phù Cửu Âm lười biếng mở ra một bên mắt rồi lại nhắm lại, tuy trên mặt hắn toàn là lông, nhưng Thân Giác vẫn nhìn ra được đối phương lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Gia hỏa này, bản tính quả thật không thay đổi chút nào.
Thân Giác cầm chén thức ăn đưa về phía Phù Cửu Âm, nào ngờ đối phương vừa ngửi được mùi vị liền trốn đi, Thân Giác nhanh nhẹn bắt lấy gáy Phù Cửu Âm, cầm chén hướng đến bên miệng đối phương, “Nghe lời một chút, ngươi không muốn vết thương mau lành sao.”
Nhưng Phù Cửu Âm cũng chỉ cắn một ngụm có lệ mà thôi, không chịu tiếp tục ăn dù cho Thân Giác có đem thịt gà nhét bên miệng của hắn như thế nào đi nữa.
Thân Giác thấy vậy thì dứt khoát thả tay, cầm chén thức ăn để dưới tàng cây, mặc kệ mà trực tiếp bỏ về phòng. Khi màn đêm buông xuống Thân Giác cũng không ra ngoài, cậu nghe được bên ngoài vang lên một vài tiếng kêu của hồ ly, nhưng lại giả vờ không nghe thấy gì.
Cậu không muốn quản Phù Cửu Âm.
Cho đến nửa đêm, Thân Giác mở cửa đi ra ngoài, phát hiện Phù Cửu Âm không ngủ dưới tàng cây như bình thường mà lại ngủ ở phía trước lồng sắt, cuộn mình thành một đoàn. Chén thức ăn được Thân Giác đặt dưới tàng cây đã vơi bớt đi, nhưng cũng chỉ vơi bớt được vài ngụm mà thôi.
Thân Giác không nhịn được mà thở dài, tên nhãi Phù Cửu Âm này, dù cho có lưu lạc thành nông nỗi như thế này thì vẫn bắt bẻ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Thân Giác đi chợ, mua một con gà đã được làm sạch sẵn, đem về chuẩn bị tự nấu lấy. Thời điểm nấu lên, Phù Cửu Âm đến đứng trước cửa nhà bếp, hắn không dám tiến vào mà chỉ đứng đó lén lút rình mò*, cho đến khi mùi thịt gà càng ngày càng thơm nồng, hắn thậm chí còn chảy nước miếng đầy đất.
*Tham đầu tham não: ló đầu nhìn tứ phía, rình mò.
Lúc này, Phù Cửu Âm đã ăn xong thịt gà, nhưng hắn vẫn dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm về phía bàn tay của Thân Giác, tựa hồ như đang hỏi có còn nữa hay không.
“Đã hết rồi, ngày mai làm món khác cho ngươi.” Thân Giác nhẹ giọng nói, thấy hồ ly trắng trước mặt vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tay mình thì chậm rãi duỗi ra, muốn sờ lên đầu của đối phương. Nhưng chỉ vừa thò tay lại gần, Phù Cửu Âm lập tức nhe răng, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp.
Thân Giác chỉ đành thu tay lại.
Ngày hôm sau, Thân Giác nấu cá, ngày thứ ba, cậu lại nấu thịt bò...
Một tháng kế tiếp, gần như không hề trùng lặp nhau, cho dù có chung một nguyên liệu nấu ăn thì cậu cũng làm ra được một hương vị bất đồng. Phù Cửu Âm ban đầu còn canh giữ trước cửa phòng bếp, nay đã thành ngồi xổm một bên chân của Thân Giác. Có đôi lúc Thân Giác nấu ăn quá lâu, hắn liền không nhịn được mà vươn móng vuốt kéo kéo ống quần của Thân Giác. Chỉ là hắn không thể khống chế được lực đạo, thường xuyên cào ra hết dấu đỏ này đến dấu đỏ khác trên đùi Thân Giác.
Có nhiều lúc Thân Giác bị cào đến mức phải hít nhẹ một hơi, nhưng khi cậu cúi đầu nhìn đối phương, Phù Cửu Âm lại không chút nào phát hiện ra chính mình đã làm ra việc gì, chỉ dùng đôi mắt hồ ly của mình, thẳng lăng lăng nhìn về phía Thân Giác, còn liếm liếm miệng.
“Thôi.” Thân Giác quay đầu, tự mình an ủi, “Thôi không sao.” Đây là câu nói mà Thân Giác tự nhủ với bản thân nhiều nhất từ trước đến giờ.
Nuôi lâu, khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. Có một hôm Thân Giác quên không bổ sung kết giới mà đi ra ngoài mua đồ ăn. Chờ đến khi cậu về đến nhà, đã không thấy Phù Cửu Âm đâu.
Thân Giác lập tức đem thức ăn trong tay ném đi, xoay người đi tìm Phù Cửu Âm. Cậu thi triển thuật muốn dò tìm khí tức của Phù Cửu Âm, nhưng hiện tại Phù Cửu Âm đã biến thành một con hồ ly bình thường, hơi thở đã không còn cường đại như xưa, nơi này lại đông đúc dân cư, rất dễ trộn lẫn mà che đi khí tức của hắn.
Thân Giác gần như đi tìm một vòng thị trấn, cuối cùng cũng tìm được Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm rúc lại thành một khối dưới cái bàn, mà trước mặt hắn là một đám nhóc đang đứng, những đứa đé đó đứng vây Phù Cửu Âm lại, trong tay mỗi đứa đều cầm một cục đá. Bọn nó lấy đá chọi vào người Phù Cửu Âm, cười hì hì, “Chơi thật vui, con chó trắng này ngu ngốc thiệt nha.”
Lại có thêm hòn đá văng trúng vào cái chân vừa được chữa khỏi của Phù Cửu Âm, hắn đi về phía nào cũng không thể trốn thoát khỏi những cục đá kia, cuối cũng chỉ có thể tránh bên dưới chiếc bàn, hốt hoảng trốn đi.
Thân Giác nhìn thấy một màn này thì vội vàng đi đến, “Các ngươi không được đánh nó, đây là hồ ly nhà ta, các ngươi mà còn đánh nó thì ta liền nói với cha mẹ các ngươi.”
Con nít sợ nhất là bị tìm cha mẹ, nghe cậu nói thế thì lập tức tan tác như ong vỡ tổ. Truyện Cổ Đại
Chờ đám hài tử kia chạy đi xong, Thân Giác mới đi đến phía trước cái bàn kia, ngồi xổm xuống.
Chiếc bàn này nằm trong một góc, người bình thường rất khó để chui vào, cho nên cậu chỉ ngồi xổm phía trước bàn, nhỏ giọng gọi: “Phù Cửu Âm, không sao nữa rồi, ra đây nào.”
Cậu vươn tay về phía Phù Cửu Âm.
Nhưng qua một hồi lâu sau, cậu mới nhìn thấy hồ ly trắng đang trốn tránh bên trong ló ra ngoài.
Phù Cửu Âm dùng đầu nhỏ bị đánh đến chảy máu, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của Thân Giác, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở đầy ủy khuất.
Chương 210: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (46) (đã beta)
Nhưng hồ ly trắng trong lồng lại không chút phản ứng với cậu.
Thân Giác trầm mặc một lát, giơ tay lập kết giới quanh sân rồi mở cửa lồng sắt. Sau khi cậu mở lồng ra thì hồ ly không cử động. Thân Giác suy nghĩ một chút rồi lui về phía sau vài bước, lập tức thấy hồ ly chạy nhanh như bay ra khỏi lồng sắt.
Phù Cửu Âm vừa thoát ra được liền muốn chạy trốn, nhưng hắn chạy quanh trong sân một lúc cũng không tìm được lối ra, nó kéo cái chân thọt của mình, muốn trèo lên cái cây trong sân.
Một bên Thân Giác nhìn nó leo, một bên dùng thuật thanh tẩy cho Phù Cửu Âm, đạo pháp thuật này của cậu khiến Phù Cửu Âm sợ đến mức trực tiếp rớt từ trên cành cây rớt xuống, quay đầu ngao một tiếng với Thân Giác.
Thanh âm của hồ ly nghe không được êm tai cho lắm, cho dù là loại hồ ly như Phù Cửu Âm thì khi nghe vào vẫn cảm thấy lỗ tai có chút đau.
Thân Giác không ngăn cản Phù Cửu Âm, có kết giới ở đây, dù cho đối phương có mọc cánh thì cũng không cách nào bò ra ngoài được, cho nên cậu yên tâm đi ra ngoài. đi đến tiệm thuốc. Đại phu trong trấn chỉ xem bệnh cho người, sẽ không chữa bệnh cho động vật. May mắn thay Thân Giác biết một chút về y thuật, chỉ cần có thuốc tốt để thoa cho Phù Cửu Âm là được.
Nhưng lần thoa thuốc này lại khó khăn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Thân Giác.
Đúng là Phù Cửu Âm không ra ngoài được, nhưng mỗi khi Thân Giác tiếp cận thì tên kia liền kéo cái chân thọt của hắn bò loạn khắp nơi, căn bản không cho cậu lại gần. Cuối cùng, Thân Giác cũng không còn cách nào, chỉ có thể hạ thuật định thân lên Phù Cửu Âm.
Hiện tại Phù Cửu Âm bị lôi kiếp đánh thành dáng vẻ như thế này, sợ rằng tất cả những chuyện trước kia đều đã quên hết, tựa hồ không khác gì một con hồ ly chưa khai trí. Hắn phát hiện mình đột nhiên không thể cử động được nữa thì sợ đến trợn tròn đôi mắt lên, đôi tai vốn đang dựng lên lập tức cụp lại hai bên.
Thân Giác đi đến, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Phù Cửu Âm, là do ngươi quá nghịch ngợm cho nên ta mới hạ định thân thuật cho ngươi, thoa thuốc xong ta liền thả ngươi ra.” Cậu nói xong thì cúi đầu thoa thuốc cho đối phương. Thời điểm đang thoa thuốc, vì đau đớn cho nên Phù Cửu Âm vẫn luôn kêu ngao ngao bên cạnh, kêu đến mức lỗ tai của Thân Giác cũng phát đau.
Cậu không khỏi nhíu mày lại, nhưng tay vẫn cẩn thận xử lý miệng vết thương cho đối phương, nếu như chân sau của hắn thật sự bị tật thì lúc Phù Cửu Âm hóa người cũng sẽ là một người bị tật.
Thoa xong thuốc, lại dùng băng gạc quấn lại mấy vòng, thắt thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp, làm xong hết thảy Thân Giác mới cởi bỏ thuật định thân trên người Phù Cửu Âm. Vừa giải xong, đối phương lập tức “vèo” một phát chạy đi, không thể không bội phục mà nói, tuy hắn là một con hồ ly bị thọt, nhưng tốc độ của hắn thật sự rất nhanh, cũng không biết vì sao hắn lại bị phàm nhân bắt được nữa.
Thân Giác đã kiểm tra qua thân thể của Phù Cửu Âm, nội đan của hắn vẫn còn đó, chỉ có điều đã tan nát gần như không còn gì, không khác gì không có vậy. Hiện tại Phù Cửu Âm chính là một con hồ ly bình thường, cần phải ăn uống tiêu tiểu, ngay cả tiếng người cũng không nghe hiểu được. Hiện tại Thân Giác chỉ có thể dành thời gian ra chiếu cố hắn mà thôi.
Phù Cửu Âm sợ hãi không dám đi vào nhà, chỉ dám ở ngoài sân. Thân Giác chuẩn bị cho Phù Cửu Âm một bát nước để đối phương uống khi khát. Nhưng Phù Cửu Âm thật sự rất nghịch ngợm, lần nào cũng dùng móng vuốt của mình đẩy cái chén, chén nước bị đẩy thì lập tức ngã lên mặt đất, nước bên trong đổ ra ngoài xen lẫn với bùn đất. Phù Cửu Âm thấy vậy thì lại bắt đầu duỗi đầu lưỡi ra liếm.
Sau khi Thân Giác bắt gặp thì không giữ bình tĩnh được nữa, đi đến chụp lấy gáy của Phù Cửu Âm, nhấc lên không, “Nước kia quá bẩn, đừng uống nữa, ta lấy cho ngươi nước mới.”
Nhưng đối phương lại nghe không hiểu.
Thời gian này, Thân Giác ở chung với đối phương cũng đã nhiều ngày, cũng biết được cách thức để đối phó với Phù Cửu Âm. Bắt lấy gáy rồi nhấc lên, đối phương sẽ không giãy dụa, nếu như ôm lấy thì chỉ sợ tay của Thân Giác liền bị Phù Cửu Âm cắn đứt mất thôi.
Vì Phù Cửu Âm quá thích nghịch nước, Thân Giác liền đổi bát nước thành chậu nước, thậm chí còn cố định lại trên mặt đất, điều này khiến cho Phù Cửu Âm không thể đánh đổ được nữa. Làm như vậy thì mới miễn cưỡng giải quyết được vấn đề uống nước này.
Phù Cửu Âm chỉ ăn thịt gà, cho nên Thân Giác phải ra ngoài mua thịt gà cho đối phương, bởi vì không muốn để Phù Cửu Âm tiếp tục ăn thịt tươi sống, mỗi ngày cậu đều sẽ đi đến tửu lầu để mua thịt, lại đưa cho nhà bếp một chút gia vị. Nhiều lần như vậy, đám tiểu nhị trong tửu lầu đều nhớ mặt cậu, sau này, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Thân Giác, chỉ là nhịn không được mà tò mò hỏi thăm.
“Khách nhân, mỗi ngày ngài đều đến đây mua thịt gà, vị trong nhà ngài thích ăn thịt gà sao?”
“Đúng vậy, rất thích, cũng chỉ ăn thịt gà mà thôi.” Thân Giác thấp giọng trả lời, trả tiền xong liền cầm hộp thức ăn xoay người rời đi.
Nhưng mà tên này được ăn thịt gà nhiều, miệng cũng bắt đầu trở nên kén chọn. Hôm nay lúc nhìn thấy Thân Giác cầm theo hộp đồ ăn trở về, vừa thò mũi qua ngửi ngửi thì đã quay đầu bỏ đi. Thân Giác nuôi hắn cũng đã gần được một tháng, tuy rằng vẫn chưa đến mức thân cận, nhưng hiện tại Phù Cửu Âm đã không còn bộ dáng vừa nhìn thấy cậu đã bỏ chạy, thậm chí mỗi ngày, khi đến thời điểm ăn cơm liền nhiệt tình hơn một chút với Thân Giác, chủ động bò qua chỗ cậu.
Thân Giác bỏ thịt gà vào trong chén của Phù Cửu Âm, thấy đối phương cuộn người ngủ dưới tàng cây thì nhịn không được nói: “Ngươi không đói bụng à?”
Phù Cửu Âm lười biếng mở ra một bên mắt rồi lại nhắm lại, tuy trên mặt hắn toàn là lông, nhưng Thân Giác vẫn nhìn ra được đối phương lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Gia hỏa này, bản tính quả thật không thay đổi chút nào.
Thân Giác cầm chén thức ăn đưa về phía Phù Cửu Âm, nào ngờ đối phương vừa ngửi được mùi vị liền trốn đi, Thân Giác nhanh nhẹn bắt lấy gáy Phù Cửu Âm, cầm chén hướng đến bên miệng đối phương, “Nghe lời một chút, ngươi không muốn vết thương mau lành sao.”
Nhưng Phù Cửu Âm cũng chỉ cắn một ngụm có lệ mà thôi, không chịu tiếp tục ăn dù cho Thân Giác có đem thịt gà nhét bên miệng của hắn như thế nào đi nữa.
Thân Giác thấy vậy thì dứt khoát thả tay, cầm chén thức ăn để dưới tàng cây, mặc kệ mà trực tiếp bỏ về phòng. Khi màn đêm buông xuống Thân Giác cũng không ra ngoài, cậu nghe được bên ngoài vang lên một vài tiếng kêu của hồ ly, nhưng lại giả vờ không nghe thấy gì.
Cậu không muốn quản Phù Cửu Âm.
Cho đến nửa đêm, Thân Giác mở cửa đi ra ngoài, phát hiện Phù Cửu Âm không ngủ dưới tàng cây như bình thường mà lại ngủ ở phía trước lồng sắt, cuộn mình thành một đoàn. Chén thức ăn được Thân Giác đặt dưới tàng cây đã vơi bớt đi, nhưng cũng chỉ vơi bớt được vài ngụm mà thôi.
Thân Giác không nhịn được mà thở dài, tên nhãi Phù Cửu Âm này, dù cho có lưu lạc thành nông nỗi như thế này thì vẫn bắt bẻ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Thân Giác đi chợ, mua một con gà đã được làm sạch sẵn, đem về chuẩn bị tự nấu lấy. Thời điểm nấu lên, Phù Cửu Âm đến đứng trước cửa nhà bếp, hắn không dám tiến vào mà chỉ đứng đó lén lút rình mò*, cho đến khi mùi thịt gà càng ngày càng thơm nồng, hắn thậm chí còn chảy nước miếng đầy đất.
*Tham đầu tham não: ló đầu nhìn tứ phía, rình mò.
Lúc này, Phù Cửu Âm đã ăn xong thịt gà, nhưng hắn vẫn dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm về phía bàn tay của Thân Giác, tựa hồ như đang hỏi có còn nữa hay không.
“Đã hết rồi, ngày mai làm món khác cho ngươi.” Thân Giác nhẹ giọng nói, thấy hồ ly trắng trước mặt vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tay mình thì chậm rãi duỗi ra, muốn sờ lên đầu của đối phương. Nhưng chỉ vừa thò tay lại gần, Phù Cửu Âm lập tức nhe răng, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp.
Thân Giác chỉ đành thu tay lại.
Ngày hôm sau, Thân Giác nấu cá, ngày thứ ba, cậu lại nấu thịt bò...
Một tháng kế tiếp, gần như không hề trùng lặp nhau, cho dù có chung một nguyên liệu nấu ăn thì cậu cũng làm ra được một hương vị bất đồng. Phù Cửu Âm ban đầu còn canh giữ trước cửa phòng bếp, nay đã thành ngồi xổm một bên chân của Thân Giác. Có đôi lúc Thân Giác nấu ăn quá lâu, hắn liền không nhịn được mà vươn móng vuốt kéo kéo ống quần của Thân Giác. Chỉ là hắn không thể khống chế được lực đạo, thường xuyên cào ra hết dấu đỏ này đến dấu đỏ khác trên đùi Thân Giác.
Có nhiều lúc Thân Giác bị cào đến mức phải hít nhẹ một hơi, nhưng khi cậu cúi đầu nhìn đối phương, Phù Cửu Âm lại không chút nào phát hiện ra chính mình đã làm ra việc gì, chỉ dùng đôi mắt hồ ly của mình, thẳng lăng lăng nhìn về phía Thân Giác, còn liếm liếm miệng.
“Thôi.” Thân Giác quay đầu, tự mình an ủi, “Thôi không sao.” Đây là câu nói mà Thân Giác tự nhủ với bản thân nhiều nhất từ trước đến giờ.
Nuôi lâu, khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. Có một hôm Thân Giác quên không bổ sung kết giới mà đi ra ngoài mua đồ ăn. Chờ đến khi cậu về đến nhà, đã không thấy Phù Cửu Âm đâu.
Thân Giác lập tức đem thức ăn trong tay ném đi, xoay người đi tìm Phù Cửu Âm. Cậu thi triển thuật muốn dò tìm khí tức của Phù Cửu Âm, nhưng hiện tại Phù Cửu Âm đã biến thành một con hồ ly bình thường, hơi thở đã không còn cường đại như xưa, nơi này lại đông đúc dân cư, rất dễ trộn lẫn mà che đi khí tức của hắn.
Thân Giác gần như đi tìm một vòng thị trấn, cuối cùng cũng tìm được Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm rúc lại thành một khối dưới cái bàn, mà trước mặt hắn là một đám nhóc đang đứng, những đứa đé đó đứng vây Phù Cửu Âm lại, trong tay mỗi đứa đều cầm một cục đá. Bọn nó lấy đá chọi vào người Phù Cửu Âm, cười hì hì, “Chơi thật vui, con chó trắng này ngu ngốc thiệt nha.”
Lại có thêm hòn đá văng trúng vào cái chân vừa được chữa khỏi của Phù Cửu Âm, hắn đi về phía nào cũng không thể trốn thoát khỏi những cục đá kia, cuối cũng chỉ có thể tránh bên dưới chiếc bàn, hốt hoảng trốn đi.
Thân Giác nhìn thấy một màn này thì vội vàng đi đến, “Các ngươi không được đánh nó, đây là hồ ly nhà ta, các ngươi mà còn đánh nó thì ta liền nói với cha mẹ các ngươi.”
Con nít sợ nhất là bị tìm cha mẹ, nghe cậu nói thế thì lập tức tan tác như ong vỡ tổ. Truyện Cổ Đại
Chờ đám hài tử kia chạy đi xong, Thân Giác mới đi đến phía trước cái bàn kia, ngồi xổm xuống.
Chiếc bàn này nằm trong một góc, người bình thường rất khó để chui vào, cho nên cậu chỉ ngồi xổm phía trước bàn, nhỏ giọng gọi: “Phù Cửu Âm, không sao nữa rồi, ra đây nào.”
Cậu vươn tay về phía Phù Cửu Âm.
Nhưng qua một hồi lâu sau, cậu mới nhìn thấy hồ ly trắng đang trốn tránh bên trong ló ra ngoài.
Phù Cửu Âm dùng đầu nhỏ bị đánh đến chảy máu, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của Thân Giác, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở đầy ủy khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.