Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 212: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (48)
Đông Thi Nương
11/06/2024
Wp: D301203
Chương 212: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (48) (đã beta)
Vì một câu nói kia mà Thân Giác không thể không bò dậy khỏi giường, đi xuống phòng bếp nhìn thử xem còn có gì để ăn hay không. Thịt đã hết từ trước, đều bị Phù Cửu Âm ăn hết vào buổi sáng rồi, cũng may đó là vẫn còn một chút củ cải mua để hầm chung với thịt vẫn chưa nấu hết.
Cậu cũng không biết Phù Cửu Âm có chịu ăn của cải hay không, nhưng vẫn nấu một chén canh củ cải, đem đến để trên bàn. Lúc này Phù Cửu Âm đang rúc trong ổ chăn của cậu, dẩu cái mông lên, ủi cái chăn lên một góc nhọn, không biết là đang làm gì ở trong đó.
“Phù Cửu Âm, ra đây ăn một chút.” Thân Giác gọi một tiếng.
Phù Cửu Âm nghe thấy, nhưng lại không chịu đi ra, “Thúc thúc, thúc đem lại đây cho ta ăn đi.”
Ngữ khí Thân Giác lạnh xuống, “Ngươi không xuống đây thì ta liền đổ chén canh này đi.”
Bị uy hiếp như vậy thì Phù Cửu Âm mới chậm rì rì bò ra ngoài, hắn không mặc quần áo, nơi này của Thân Giác cũng không có quần áo cho hắn. Lúc hắn tiến lại gần, Thân Giác nhíu mày, thầm nghĩ ngày mai trước hết phải mua y phục cho Phù Cửu Âm mới được.
Phù Cửu Âm ngồi lên ghế xong, nhìn thấy trước mắt là một bát canh thì hàng mi nhỏ nhíu lại, dùng đũa khuấy một chút, bĩu môi, “Tại sao lại không có chút thịt nào vậy?”
“Thịt đã ăn hết rồi, ngày mai sẽ mua cho ngươi sau. Ăn nhanh lên, ăn xong thì đi ngủ.” Tâm tình của Thân Giác lúc này có chút hỗn loạn, nếu như Phù Cửu Âm vẫn luôn ở trong trạng thái này thì cậu phải xử lý như thế nào đây?
Vốn cậu còn định nhân lúc Phù Cửu Âm gặp nạn mà làm cho Phù Cửu Âm sinh ra một chút tình cảm với cậu. Nhưng hiện tại, Phù Cửu Âm đã biến thành một tiểu hài tử như thế này. Tuy cậu biết rõ Phù Cửu Âm cũng không thật sự là một tiểu hài tử mà lại là một con cáo già không biết đã sống được mấy ngàn năm rồi, nhưng hiện tại đối phương lại đang mang hình dáng của một đứa nhóc năm sáu tuổi.
Phù Cửu Âm quay đầu nhìn về phía Thân Giác, ánh mắt đảo một vòng quanh cổ Thân Giác, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu ăn hết chén canh. Hắn ăn xong thì chuẩn bị quay trở lại giường, nhưng lại bị Thân Giác bắt lại, “Khoan đã, trước tiên rửa sạch tay của ngươi đi, sau đó là đánh răng rửa mặt.”
Phù Cửu Âm không muốn, liên tục giãy dụa, cuối cùng khi bị ấn ngồi lên đùi cậu thì mới miễn cưỡng cầm bàn chải lên đánh răng rồi rửa mặt thật sạch. Lăn lộn một phen xong thì Thân Giác cũng mệt, nằm lên giường chuẩn bị ngủ, nhưng Phù Cửu Âm bên cạnh lại bò lại gần, hai cánh tay ngắn ôm lấy cổ cậu, đưa mũi lại gần dụi dụi, còn hít lấy một hơi.
Thân Giác nhăn mi, chưa kịp nói gì thì đã nghe đối phương nói chuyện: “Thúc thúc, thúc thơm quá đi, ta có thể cắn một miếng được không?”
Dứt lời, cậu còn nghe được thanh âm nuốt nước miếng của Phù Cửu Âm, cực kỳ vang dội.
“Không được.” Thân Giác vươn tay muốn đẩy đầu của đối phương ra, lại không ngờ rằng Phù Cửu Âm lại dõi theo bàn tay của cậu, đôi tay nắm lấy thật chặt, còn thò lại gần mà liếm một cái.
“Cái này cũng thơm nữa, thật muốn cắn.” Đôi mắt Phù Cửu Âm biến thành màu xanh lục, theo đó là đôi tai cùng đuôi liền xông ra. Hắn dùng sức bắt lấy bàn tay Thân Giác đang rút về, lỗ tai động động, “Thúc thúc, thúc cho con ăn đi, con muốn ăn nha, con thật sự rất đói.”
Rõ ràng vừa mới ăn một chén canh củ cải lớn, hiện tại lại kêu đói bụng.
Thân Giác nhấp môi, cường ngạnh rút tay trở về, lại đẩy Phù Cửu Âm qua một bên, “Bây giờ ngươi lập tức ngủ cho ta, không ngủ thì sau này sẽ không cao lớn được, cả đời liền mãi một bộ dáng thấp lè tè cho mà xem.”
Hồ ly trước mắt vậy mà lại đảo loạn mắt, sau lại tiếp tục dính lên, “Vậy Cửu Âm liền có thể ở trong lồng ngực của thúc thúc cả đời nha, để thúc thúc ôm ta cả đời.”
Thân Giác: “...”
Da mặt dày của tên nhãi này đúng là thiên phú dị bẩm mà.
Cuối cùng, khi Thân Giác hứa hẹn sáng sớm ngày mai sẽ mua cho hắn hai con gà, một con vịt, hai cân thịt bò cùng với một cân thịt heo, lúc này Phù Cửu Âm mới miễn cưỡng đồng ý mà đi ngủ. Có điều hắn còn muốn được ôm cánh tay của Thân Giác trong lúc ngủ, nếu Thân Giác rút tay ra thì hắn sẽ lập tức mở mắt ra, nhỏ giọng kêu hai tiếng thúc thúc.
Thanh tuyến ở tuổi này của trẻ con đúng thật là rất ngọt ngào, nhưng Thân Giác cảm thấy...
Phiền, phiền chết người.
Lần đầu tiên trong đời Thân Giác cảm thấy phiền đến mức không muốn phá kiếp nữa.
.......
Sáng sớm hôm sau, Thân Giác lặng lẽ rời giường, Phù Cửu Âm lúc ngủ không khống chế được mà biến thành nguyên hình, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi cậu rửa mặt xong xuôi thì trước tiên là ghé mua đồ ăn, sau đó là ghé ngang cửa hàng bán y phục.
Chưởng quầy cửa hàng nhìn thấy Thân Giác thì nhanh chóng đi đến đón tiếp, “Khách quan ghé thật sớm nha, ngài muốn mua gì ạ?”
“Ta muốn mua vài bộ y phục dành cho tiểu nam hài tầm năm sáu tuổi.” Thân Giác do dự một chút mới nói. Hẳn là năm sáu tuổi đi, cậu đoán vậy.
Chưởng quầy nói: “Khách quan ngài là đang mua quần áo cho hài tử trong nhà đó sao? Những năm đầu trẻ con lớn rất nhanh, sao ngài lại không mang lại đây để thử y phục một chút?”
Thân Giác lập tức nói: “Không cần thử, ngươi cứ lấy giúp ta một vài bộ là được.”
Phù Cửu Âm không có y phục để mặc, làm sao có thể ra ngoài thử y phục được chứ? Chỉ sợ là vừa ra khỏi cửa liền bị quan sai bắt đi mất, tội danh là làm mất mỹ quan*.
*Gốc: Phá hư không khí
Tuy Thân Giác đã nói chưởng quầy cứ trực tiếp lấy vài bộ cho cậu, nhưng vị chưởng quầy này lại cực kỳ nhiệt tình, cầm giúp từng bộ mà Thân Giác chọn được, còn giới thiệu rõ ràng từng bộ đồ. Từ trước đến nay, đối với những thứ như y phục và quần áo, Thân Giác đều không chú ý đến, càng miễn bàn đến y phục của tiểu hài tử như thế này. Cậu cau mày, trực tiếp chỉ ra bộ y phục nằm ở chính giữa, “Chọn bộ này đi.”
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?” Chưởng quầy hỏi, “Không phải ngài còn muốn lấy vài bộ nữa sao?”
“Những màu khác của bộ y phục này, lấy mỗi màu một bộ cho ta.” Thân Giác nhanh chóng nói, lát nữa cậu còn phải quay về nấu cơm nữa, cậu không còn bao nhiêu thời gian.
Chưởng quầy: “...”
Nửa ngày sau lão mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo, “Hài tử của ngài có phúc quá ha, may mà đó là nam hài.”
Thân Giác nhíu mày, vì sao cậu lại cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái nhỉ?
Nhưng dù như thế nào đi nữa thì cậu vẫn cầm lấy bảy bộ đồ với màu sắc bất đồng trở về nhà, trước khi đi chưởng quầy còn cố ý nói vọng theo một câu, “Khách quan, nếu nương tử ở nhà mà không thích, thì những bộ chưa mặc vẫn có thể đến đây đổi lại nhé.”
Vốn cũng không có nương tử, vấn đề không thích này liền không tồn tại.
Thời điểm Thân Giác đem theo một đống đồ vật trở về, Phù Cửu Âm đã dậy, hắn nghe được động tĩnh bên ngoài liền nhảy xuống giường, trong miệng còn kêu lên: “Thúc thúc ơi! Thịt! Thịt! Thịt!”
Cậu có lẽ không phải đang nuôi hồ ly, là đang nuôi Thao Thiết mới đúng.
Thân Giác nhìn tiểu nam hài đang chạy về phía mình, nhịn không được mà thầm nghĩ.
“Đừng vội, ngươi mặc y phục vào trước đã.” Thân Giác đem đồ ăn mới mua để trong phòng bếp rồi bắt lấy Phù Cửu Âm quay vào phòng ngủ để thay y phục. Cậu lấy ra từng bộ quần áo đặt ở trên giường, cực kỳ dân chủ mà hỏi đối phương, “Ngươi muốn mặc bộ nào trước?”
Từ áo lót cho đến ngoại bào, từ dây cột tóc cho đến giày đều cùng một bộ, nhưng lại có bảy màu khác nhau.
Phù Cửu Âm vừa nhìn thấy bảy bộ y phục liền không khỏi dẫu miệng, “Bộ nào cũng không muốn...” Lời vẫn chưa nói xong thì hắn liền đối mặt với ánh mắt của Thân Giác, mắt hồ ly lập tức chớp chớp, tay nhỏ đầy thịt nhanh chóng chỉ về bộ y phục màu đỏ, “Vậy thì bộ này đi.”
“Tốt.” Thân Giác lại hỏi, “Tự mình thay y phục được không?”
Phù Cửu Âm lắc lắc đầu nhỏ, Thân Giác trầm ngâm nói: “Vậy thì học cách mặc đồ đi, ta mong rằng sau khi ta nấu cơm xong sẽ thấy ngươi thay y phục xong.” Cậu duỗi tay chạm vào làn tóc đen dài đến eo của Phù Cửu Âm, “Tóc cũng phải chải cho thật chỉnh tề, không được xõa ra.”
Phù Cửu Âm còn muốn nói gì đó, nhưng Thân Giác đã nhanh chóng rời đi, chờ đến khi Thân Giác nấu cơm xong, vừa lên nhà chính thì thấy.
Ừm....
Phù Cửu Âm vẫn còn đang miệt mài chiến đấu với chiếc áo lót, một bên tay đã xỏ vào trong nhưng nửa cánh tay vẫn lộ ra bên ngoài. Khi hắn nhìn thấy Thân Giác đi vào còn rất vui vẻ mà phất tay, “Thúc thúc, nhìn ta nè!”
Thân Giác thở dài, chỉ có thể tiến lên giúp Phù Cửu Âm mặc quần áo, bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên cậu búi hai búi nhỏ hai bên cho Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm vốn đã môi hồng răng trắng, da trắng lại mỹ mạo, vì tuổi còn nhỏ cho nên càng khó để phân biệt nam nữ, hiện tại lại búi hai bên, lập tức giống y chang một tiểu nha đầu, nói đúng hơn chính là một tiểu nha đầu lớn lên đặc biệt xinh xắn.
“Ừm, nhìn cũng được.” Thân Giác để Phù Cửu Âm xoay một vòng trước mắt mình, xong xuôi thì mang đối phương đi ăn. Hai con gà, một con vịt cậu đều đã nấu hết, còn nghĩ nếu đối phương ăn không hết thì buổi trưa vẫn có thể hâm nóng. Không ngờ rằng Phù Cửu Âm không chỉ ăn hết mà thiếu điều còn muốn cầm chén lên gặm luôn.
Vẫn là Thân Giác nhanh chóng đoạt cái chén về trước, lúc đó mới khiến cho tình huống trên không phát sinh.
“Thúc thúc, con đói!” Mặt nhỏ của Phù Cửu Âm khổ sở nhìn về phía Thân Giác nói. Thân Giác có chút bất đắc dĩ, “Giữa trưa lại nấu cho ngươi, bây giờ không ăn nữa, nếu lại ăn thì ngươi bể bụng mất.”
Nhưng Phù Cửu Âm lại lắc đầu, “Bụng ta sẽ không bể được đâu nha, nếu không tin thì thúc thúc sờ thử xem!” Hắn bắt lấy tay Thân Giác để lên bụng mình, Thân Giác sờ soạng hai cái, phát hiện bụng hắn thật sự vẫn đang xẹp lép thì không khỏi sửng sốt một lúc.
Lúc trước, thời điểm Phù Cửu Âm đang ở nguyên hình cũng không ăn nhiều đến vậy, bây giờ biến thành hình người lại ăn nhiều như vậy, lý do vì sao?
Thân Giác nghĩ một lúc, tay kiềm chế lại cổ tay của Phù Cửu Âm, “Ngươi đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì hết.” Cậu tách một tia linh lực ra, tiến vào trong thức hải của đối phương, bởi vì đã từng song tu thức hải cho nên thức hải của Phù Cửu Âm không hề bài xích sự thâm nhập của Thân Giác.
Thân Giác nhìn thấy viên nội đan trong thức hải của Phù Cửu Âm, viên nội đan kia nhỏ lại rất nhiều, nhưng đã từ màu đen cháy chuyển thành màu vàng hoàng kim, điên cuồng chuyển động, tựa hồ đang hấp thu gì đó.
Cậu cẩn thận ngẫm lại, nguyên nhân Phù Cửu Âm luôn đói là bởi vì hắn đang ăn thức ăn của người bình thường, loại thức ăn này có thể đút no nguyên hình của Phù Cửu Âm, nhưng bây giờ Phù Cửu Âm đã trưởng thành một cách chóng mặt, tất nhiên sẽ không thể lấp đầy bụng bằng những tục vật như thế nữa. Cậu hẳn nên mua những thứ như linh quả cho Phù Cửu Âm ăn.
Nhưng thị trấn này lại không có nhân sĩ tu tiên nào cả, ở phụ cận cũng không có tông môn nào, căn bản sẽ không có ai bán những thứ kia. Cậu cần phải mang theo Phù Cửu Âm rời khỏi nơi này, đổi thành một thành trấn khác để chờ.
Hôm sau, Thân Giác liền trả lại nhà, thời điểm chủ nhà nhìn thấy Phù Cửu Âm thì có chút sửng sốt, “Tiểu nha đầu này thật sự rất xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi?” Hắn ta nói xong thì khom lưng vươn tay với Phù Cửu Âm, nào ngờ khi vừa duỗi tay thì Phù Cửu Âm liền há mồm qua cắn, nếu không phải Thân Giác nhanh tay lẹ mắt ngăn lại thì ngón tay chủ nhà cũng đã bị cắn đứt rồi.
“Thật xin lỗi, nó sợ người lạ, cũng không phải tiểu nha đầu.” Thân Giác kéo Phù Cửu Âm đằng sau.
Chủ nhà vẫn chưa hết hoảng sợ, vỗ vỗ ngực của chính mình, sau mới nói: “Đứa nhỏ này được nuôi không tồi, không tồi.”
Phù Cửu Âm nghe được những lời này thì lại ló đầu ra, cười hì hì với chủ nhà, “Nhưng thịt của ngươi lại chẳng ra gì.”
“Phù Cửu Âm!” Thân Giác quát lớn một tiếng, “Không được phép nói hưu nói vượn.”
Phù Cửu Âm liền rụt đầu trở về.
......
Sau khi rời khỏi thị trấn thì phải đi một đoạn đường thật dài, Thân Giác không muốn bại lộ thân phận, cho nên dự định sau khi rời khỏi thành trấn mới bắt đầu phi hành. Nhưng sau một đoạn đường thì Phù Cửu Âm đã nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại thành một đoàn, nói rằng chính mình không đi nổi nữa. Thân Giác nhìn xuống hai chân ngắn tũn của đối phương, do dự hết nửa ngày, cuối cùng vẫn ôm lấy Phù Cửu Âm.
Vừa bế lên, đối phương liền chủ động ôm lấy cổ cậu, còn đem mặt dán lại.
“Thúc thúc thật tốt nha.” Phù Cửu Âm nhão nhão dính dính nói.
Thân Giác giả vờ như không nghe thấy, hai ngày qua Phù Cửu Âm nói rất nhiều lời tương tự.
Cậu đi vềphía trước, Phù Cửu Âm đem đầu gác lên bả vai cậu, một vài sợi tóc trên búi nhỏvểnh lên, vung vẩy. Cửa hàng bên đường tản mát ra mùi hương của đồ ăn, Phù CửuÂm ngửi ngửi liền không nhịn được mà cắn Thân Giác một ngụm, sau khi cắn xong,có lẽ hắn ý thức được là không nên cắn, hàm răng chuyển từ cắn thành nhay nhayma sát.
Chương 212: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (48) (đã beta)
Vì một câu nói kia mà Thân Giác không thể không bò dậy khỏi giường, đi xuống phòng bếp nhìn thử xem còn có gì để ăn hay không. Thịt đã hết từ trước, đều bị Phù Cửu Âm ăn hết vào buổi sáng rồi, cũng may đó là vẫn còn một chút củ cải mua để hầm chung với thịt vẫn chưa nấu hết.
Cậu cũng không biết Phù Cửu Âm có chịu ăn của cải hay không, nhưng vẫn nấu một chén canh củ cải, đem đến để trên bàn. Lúc này Phù Cửu Âm đang rúc trong ổ chăn của cậu, dẩu cái mông lên, ủi cái chăn lên một góc nhọn, không biết là đang làm gì ở trong đó.
“Phù Cửu Âm, ra đây ăn một chút.” Thân Giác gọi một tiếng.
Phù Cửu Âm nghe thấy, nhưng lại không chịu đi ra, “Thúc thúc, thúc đem lại đây cho ta ăn đi.”
Ngữ khí Thân Giác lạnh xuống, “Ngươi không xuống đây thì ta liền đổ chén canh này đi.”
Bị uy hiếp như vậy thì Phù Cửu Âm mới chậm rì rì bò ra ngoài, hắn không mặc quần áo, nơi này của Thân Giác cũng không có quần áo cho hắn. Lúc hắn tiến lại gần, Thân Giác nhíu mày, thầm nghĩ ngày mai trước hết phải mua y phục cho Phù Cửu Âm mới được.
Phù Cửu Âm ngồi lên ghế xong, nhìn thấy trước mắt là một bát canh thì hàng mi nhỏ nhíu lại, dùng đũa khuấy một chút, bĩu môi, “Tại sao lại không có chút thịt nào vậy?”
“Thịt đã ăn hết rồi, ngày mai sẽ mua cho ngươi sau. Ăn nhanh lên, ăn xong thì đi ngủ.” Tâm tình của Thân Giác lúc này có chút hỗn loạn, nếu như Phù Cửu Âm vẫn luôn ở trong trạng thái này thì cậu phải xử lý như thế nào đây?
Vốn cậu còn định nhân lúc Phù Cửu Âm gặp nạn mà làm cho Phù Cửu Âm sinh ra một chút tình cảm với cậu. Nhưng hiện tại, Phù Cửu Âm đã biến thành một tiểu hài tử như thế này. Tuy cậu biết rõ Phù Cửu Âm cũng không thật sự là một tiểu hài tử mà lại là một con cáo già không biết đã sống được mấy ngàn năm rồi, nhưng hiện tại đối phương lại đang mang hình dáng của một đứa nhóc năm sáu tuổi.
Phù Cửu Âm quay đầu nhìn về phía Thân Giác, ánh mắt đảo một vòng quanh cổ Thân Giác, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu ăn hết chén canh. Hắn ăn xong thì chuẩn bị quay trở lại giường, nhưng lại bị Thân Giác bắt lại, “Khoan đã, trước tiên rửa sạch tay của ngươi đi, sau đó là đánh răng rửa mặt.”
Phù Cửu Âm không muốn, liên tục giãy dụa, cuối cùng khi bị ấn ngồi lên đùi cậu thì mới miễn cưỡng cầm bàn chải lên đánh răng rồi rửa mặt thật sạch. Lăn lộn một phen xong thì Thân Giác cũng mệt, nằm lên giường chuẩn bị ngủ, nhưng Phù Cửu Âm bên cạnh lại bò lại gần, hai cánh tay ngắn ôm lấy cổ cậu, đưa mũi lại gần dụi dụi, còn hít lấy một hơi.
Thân Giác nhăn mi, chưa kịp nói gì thì đã nghe đối phương nói chuyện: “Thúc thúc, thúc thơm quá đi, ta có thể cắn một miếng được không?”
Dứt lời, cậu còn nghe được thanh âm nuốt nước miếng của Phù Cửu Âm, cực kỳ vang dội.
“Không được.” Thân Giác vươn tay muốn đẩy đầu của đối phương ra, lại không ngờ rằng Phù Cửu Âm lại dõi theo bàn tay của cậu, đôi tay nắm lấy thật chặt, còn thò lại gần mà liếm một cái.
“Cái này cũng thơm nữa, thật muốn cắn.” Đôi mắt Phù Cửu Âm biến thành màu xanh lục, theo đó là đôi tai cùng đuôi liền xông ra. Hắn dùng sức bắt lấy bàn tay Thân Giác đang rút về, lỗ tai động động, “Thúc thúc, thúc cho con ăn đi, con muốn ăn nha, con thật sự rất đói.”
Rõ ràng vừa mới ăn một chén canh củ cải lớn, hiện tại lại kêu đói bụng.
Thân Giác nhấp môi, cường ngạnh rút tay trở về, lại đẩy Phù Cửu Âm qua một bên, “Bây giờ ngươi lập tức ngủ cho ta, không ngủ thì sau này sẽ không cao lớn được, cả đời liền mãi một bộ dáng thấp lè tè cho mà xem.”
Hồ ly trước mắt vậy mà lại đảo loạn mắt, sau lại tiếp tục dính lên, “Vậy Cửu Âm liền có thể ở trong lồng ngực của thúc thúc cả đời nha, để thúc thúc ôm ta cả đời.”
Thân Giác: “...”
Da mặt dày của tên nhãi này đúng là thiên phú dị bẩm mà.
Cuối cùng, khi Thân Giác hứa hẹn sáng sớm ngày mai sẽ mua cho hắn hai con gà, một con vịt, hai cân thịt bò cùng với một cân thịt heo, lúc này Phù Cửu Âm mới miễn cưỡng đồng ý mà đi ngủ. Có điều hắn còn muốn được ôm cánh tay của Thân Giác trong lúc ngủ, nếu Thân Giác rút tay ra thì hắn sẽ lập tức mở mắt ra, nhỏ giọng kêu hai tiếng thúc thúc.
Thanh tuyến ở tuổi này của trẻ con đúng thật là rất ngọt ngào, nhưng Thân Giác cảm thấy...
Phiền, phiền chết người.
Lần đầu tiên trong đời Thân Giác cảm thấy phiền đến mức không muốn phá kiếp nữa.
.......
Sáng sớm hôm sau, Thân Giác lặng lẽ rời giường, Phù Cửu Âm lúc ngủ không khống chế được mà biến thành nguyên hình, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi cậu rửa mặt xong xuôi thì trước tiên là ghé mua đồ ăn, sau đó là ghé ngang cửa hàng bán y phục.
Chưởng quầy cửa hàng nhìn thấy Thân Giác thì nhanh chóng đi đến đón tiếp, “Khách quan ghé thật sớm nha, ngài muốn mua gì ạ?”
“Ta muốn mua vài bộ y phục dành cho tiểu nam hài tầm năm sáu tuổi.” Thân Giác do dự một chút mới nói. Hẳn là năm sáu tuổi đi, cậu đoán vậy.
Chưởng quầy nói: “Khách quan ngài là đang mua quần áo cho hài tử trong nhà đó sao? Những năm đầu trẻ con lớn rất nhanh, sao ngài lại không mang lại đây để thử y phục một chút?”
Thân Giác lập tức nói: “Không cần thử, ngươi cứ lấy giúp ta một vài bộ là được.”
Phù Cửu Âm không có y phục để mặc, làm sao có thể ra ngoài thử y phục được chứ? Chỉ sợ là vừa ra khỏi cửa liền bị quan sai bắt đi mất, tội danh là làm mất mỹ quan*.
*Gốc: Phá hư không khí
Tuy Thân Giác đã nói chưởng quầy cứ trực tiếp lấy vài bộ cho cậu, nhưng vị chưởng quầy này lại cực kỳ nhiệt tình, cầm giúp từng bộ mà Thân Giác chọn được, còn giới thiệu rõ ràng từng bộ đồ. Từ trước đến nay, đối với những thứ như y phục và quần áo, Thân Giác đều không chú ý đến, càng miễn bàn đến y phục của tiểu hài tử như thế này. Cậu cau mày, trực tiếp chỉ ra bộ y phục nằm ở chính giữa, “Chọn bộ này đi.”
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?” Chưởng quầy hỏi, “Không phải ngài còn muốn lấy vài bộ nữa sao?”
“Những màu khác của bộ y phục này, lấy mỗi màu một bộ cho ta.” Thân Giác nhanh chóng nói, lát nữa cậu còn phải quay về nấu cơm nữa, cậu không còn bao nhiêu thời gian.
Chưởng quầy: “...”
Nửa ngày sau lão mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo, “Hài tử của ngài có phúc quá ha, may mà đó là nam hài.”
Thân Giác nhíu mày, vì sao cậu lại cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái nhỉ?
Nhưng dù như thế nào đi nữa thì cậu vẫn cầm lấy bảy bộ đồ với màu sắc bất đồng trở về nhà, trước khi đi chưởng quầy còn cố ý nói vọng theo một câu, “Khách quan, nếu nương tử ở nhà mà không thích, thì những bộ chưa mặc vẫn có thể đến đây đổi lại nhé.”
Vốn cũng không có nương tử, vấn đề không thích này liền không tồn tại.
Thời điểm Thân Giác đem theo một đống đồ vật trở về, Phù Cửu Âm đã dậy, hắn nghe được động tĩnh bên ngoài liền nhảy xuống giường, trong miệng còn kêu lên: “Thúc thúc ơi! Thịt! Thịt! Thịt!”
Cậu có lẽ không phải đang nuôi hồ ly, là đang nuôi Thao Thiết mới đúng.
Thân Giác nhìn tiểu nam hài đang chạy về phía mình, nhịn không được mà thầm nghĩ.
“Đừng vội, ngươi mặc y phục vào trước đã.” Thân Giác đem đồ ăn mới mua để trong phòng bếp rồi bắt lấy Phù Cửu Âm quay vào phòng ngủ để thay y phục. Cậu lấy ra từng bộ quần áo đặt ở trên giường, cực kỳ dân chủ mà hỏi đối phương, “Ngươi muốn mặc bộ nào trước?”
Từ áo lót cho đến ngoại bào, từ dây cột tóc cho đến giày đều cùng một bộ, nhưng lại có bảy màu khác nhau.
Phù Cửu Âm vừa nhìn thấy bảy bộ y phục liền không khỏi dẫu miệng, “Bộ nào cũng không muốn...” Lời vẫn chưa nói xong thì hắn liền đối mặt với ánh mắt của Thân Giác, mắt hồ ly lập tức chớp chớp, tay nhỏ đầy thịt nhanh chóng chỉ về bộ y phục màu đỏ, “Vậy thì bộ này đi.”
“Tốt.” Thân Giác lại hỏi, “Tự mình thay y phục được không?”
Phù Cửu Âm lắc lắc đầu nhỏ, Thân Giác trầm ngâm nói: “Vậy thì học cách mặc đồ đi, ta mong rằng sau khi ta nấu cơm xong sẽ thấy ngươi thay y phục xong.” Cậu duỗi tay chạm vào làn tóc đen dài đến eo của Phù Cửu Âm, “Tóc cũng phải chải cho thật chỉnh tề, không được xõa ra.”
Phù Cửu Âm còn muốn nói gì đó, nhưng Thân Giác đã nhanh chóng rời đi, chờ đến khi Thân Giác nấu cơm xong, vừa lên nhà chính thì thấy.
Ừm....
Phù Cửu Âm vẫn còn đang miệt mài chiến đấu với chiếc áo lót, một bên tay đã xỏ vào trong nhưng nửa cánh tay vẫn lộ ra bên ngoài. Khi hắn nhìn thấy Thân Giác đi vào còn rất vui vẻ mà phất tay, “Thúc thúc, nhìn ta nè!”
Thân Giác thở dài, chỉ có thể tiến lên giúp Phù Cửu Âm mặc quần áo, bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên cậu búi hai búi nhỏ hai bên cho Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm vốn đã môi hồng răng trắng, da trắng lại mỹ mạo, vì tuổi còn nhỏ cho nên càng khó để phân biệt nam nữ, hiện tại lại búi hai bên, lập tức giống y chang một tiểu nha đầu, nói đúng hơn chính là một tiểu nha đầu lớn lên đặc biệt xinh xắn.
“Ừm, nhìn cũng được.” Thân Giác để Phù Cửu Âm xoay một vòng trước mắt mình, xong xuôi thì mang đối phương đi ăn. Hai con gà, một con vịt cậu đều đã nấu hết, còn nghĩ nếu đối phương ăn không hết thì buổi trưa vẫn có thể hâm nóng. Không ngờ rằng Phù Cửu Âm không chỉ ăn hết mà thiếu điều còn muốn cầm chén lên gặm luôn.
Vẫn là Thân Giác nhanh chóng đoạt cái chén về trước, lúc đó mới khiến cho tình huống trên không phát sinh.
“Thúc thúc, con đói!” Mặt nhỏ của Phù Cửu Âm khổ sở nhìn về phía Thân Giác nói. Thân Giác có chút bất đắc dĩ, “Giữa trưa lại nấu cho ngươi, bây giờ không ăn nữa, nếu lại ăn thì ngươi bể bụng mất.”
Nhưng Phù Cửu Âm lại lắc đầu, “Bụng ta sẽ không bể được đâu nha, nếu không tin thì thúc thúc sờ thử xem!” Hắn bắt lấy tay Thân Giác để lên bụng mình, Thân Giác sờ soạng hai cái, phát hiện bụng hắn thật sự vẫn đang xẹp lép thì không khỏi sửng sốt một lúc.
Lúc trước, thời điểm Phù Cửu Âm đang ở nguyên hình cũng không ăn nhiều đến vậy, bây giờ biến thành hình người lại ăn nhiều như vậy, lý do vì sao?
Thân Giác nghĩ một lúc, tay kiềm chế lại cổ tay của Phù Cửu Âm, “Ngươi đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì hết.” Cậu tách một tia linh lực ra, tiến vào trong thức hải của đối phương, bởi vì đã từng song tu thức hải cho nên thức hải của Phù Cửu Âm không hề bài xích sự thâm nhập của Thân Giác.
Thân Giác nhìn thấy viên nội đan trong thức hải của Phù Cửu Âm, viên nội đan kia nhỏ lại rất nhiều, nhưng đã từ màu đen cháy chuyển thành màu vàng hoàng kim, điên cuồng chuyển động, tựa hồ đang hấp thu gì đó.
Cậu cẩn thận ngẫm lại, nguyên nhân Phù Cửu Âm luôn đói là bởi vì hắn đang ăn thức ăn của người bình thường, loại thức ăn này có thể đút no nguyên hình của Phù Cửu Âm, nhưng bây giờ Phù Cửu Âm đã trưởng thành một cách chóng mặt, tất nhiên sẽ không thể lấp đầy bụng bằng những tục vật như thế nữa. Cậu hẳn nên mua những thứ như linh quả cho Phù Cửu Âm ăn.
Nhưng thị trấn này lại không có nhân sĩ tu tiên nào cả, ở phụ cận cũng không có tông môn nào, căn bản sẽ không có ai bán những thứ kia. Cậu cần phải mang theo Phù Cửu Âm rời khỏi nơi này, đổi thành một thành trấn khác để chờ.
Hôm sau, Thân Giác liền trả lại nhà, thời điểm chủ nhà nhìn thấy Phù Cửu Âm thì có chút sửng sốt, “Tiểu nha đầu này thật sự rất xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi?” Hắn ta nói xong thì khom lưng vươn tay với Phù Cửu Âm, nào ngờ khi vừa duỗi tay thì Phù Cửu Âm liền há mồm qua cắn, nếu không phải Thân Giác nhanh tay lẹ mắt ngăn lại thì ngón tay chủ nhà cũng đã bị cắn đứt rồi.
“Thật xin lỗi, nó sợ người lạ, cũng không phải tiểu nha đầu.” Thân Giác kéo Phù Cửu Âm đằng sau.
Chủ nhà vẫn chưa hết hoảng sợ, vỗ vỗ ngực của chính mình, sau mới nói: “Đứa nhỏ này được nuôi không tồi, không tồi.”
Phù Cửu Âm nghe được những lời này thì lại ló đầu ra, cười hì hì với chủ nhà, “Nhưng thịt của ngươi lại chẳng ra gì.”
“Phù Cửu Âm!” Thân Giác quát lớn một tiếng, “Không được phép nói hưu nói vượn.”
Phù Cửu Âm liền rụt đầu trở về.
......
Sau khi rời khỏi thị trấn thì phải đi một đoạn đường thật dài, Thân Giác không muốn bại lộ thân phận, cho nên dự định sau khi rời khỏi thành trấn mới bắt đầu phi hành. Nhưng sau một đoạn đường thì Phù Cửu Âm đã nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại thành một đoàn, nói rằng chính mình không đi nổi nữa. Thân Giác nhìn xuống hai chân ngắn tũn của đối phương, do dự hết nửa ngày, cuối cùng vẫn ôm lấy Phù Cửu Âm.
Vừa bế lên, đối phương liền chủ động ôm lấy cổ cậu, còn đem mặt dán lại.
“Thúc thúc thật tốt nha.” Phù Cửu Âm nhão nhão dính dính nói.
Thân Giác giả vờ như không nghe thấy, hai ngày qua Phù Cửu Âm nói rất nhiều lời tương tự.
Cậu đi vềphía trước, Phù Cửu Âm đem đầu gác lên bả vai cậu, một vài sợi tóc trên búi nhỏvểnh lên, vung vẩy. Cửa hàng bên đường tản mát ra mùi hương của đồ ăn, Phù CửuÂm ngửi ngửi liền không nhịn được mà cắn Thân Giác một ngụm, sau khi cắn xong,có lẽ hắn ý thức được là không nên cắn, hàm răng chuyển từ cắn thành nhay nhayma sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.