Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 132: Xử lý đại minh tinh (30)
Đông Thi Nương
14/07/2021
“Đã về rồi?” Thân Giác mới vừa pha xong sữa bột, xoay người thì nhìn thấy Thiệu Qua.
Thiệu Qua ừ một tiếng, đi qua phòng bếp rửa tay thật sạch, “Đưa cho anh đi, để anh cho Mặc Mặc uống.”
Gần đây Mặc Mặc bắt đầu nói ê ê a a, lúc uống sữa nhất định phải cầm một ngón tay mới chịu uống.
Thiệu Qua đút sữa xong, dùng khăn giấy cẩn thận lau miệng cho Mặc Măc, rảnh rỗi lại nói chuyện phiếm với Thân Giác, “Gần đây căn cứ có mở một nhà văn hóa thiếu nhi đấy, em có muốn đưa Mặc Mặc tới đó chơi hay không?”
“Con mới được hơn sáu tháng thì chơi được cái gì chứ, bò còn không biết bò.” Giọng Thân Giác vọng ra từ phòng bếp, cậu đang khử trùng mấy bình sữa còn lại của Mặc Mặc.
So với mấy đời trước, có Thiệu Qua ở đây, Mặc Mặc trải qua ngày tháng tốt đẹp hơn nhiều. Tinh thần của đứa bé phát triển hoàn hảo, chỉ có điều vẫn là đứa quỷ mít ướt rất thích khóc nhè, vừa khóc òa lên là y như rằng khiến Thân Giác đinh tai nhức óc.
Thiệu Qua nghịch nghịch ngón tay Mặc Mặc “Có thể tới đó trước xem thế nào, nhân tiện mua cho Mặc Mặc một cái xe đẩy mới với vài món đồ chơi, cũng sắp bảy tháng rồi, qua thêm mấy tháng nữa nó sẽ bò tung hoành ngang dọc cho mà xem.”
Lời hắn nói khiến Thân Giác bất chợt khựng lại. Mấy đời trước lúc Mặc Mặc bị ôm đi cũng vừa tròn tám tháng, đúng là sẽ bò loạn khắp nơi. Khi đó Thân Giác bận sứt đầu mẻ trán, vừa phải kiếm tiền vừa phải dắt theo con, sợ Mặc Mặc sẽ bò đến chỗ không nên bò nên đành phải đeo vào chân Mặc Mặc một sợi dây xích.
Sợi dây xích ấy còn bị Thiệu Qua thấy được, lúc ấy vẻ mặt Thiệu Qua khẽ đổi, trong ánh mắt ẩn hiện chán ghét, cứ như Thân Giác là một người cha độc ác lắm không bằng.
Kiếp này Mặc Mặc sinh ra sớm hơn hai tháng so với kiếp trước, tính ra cũng đồng nghĩa với việc còn không đến bốn tháng nữa, Thiệu Qua sẽ nhận được vé tàu lên phi thuyền đến tinh cầu khác. Còn cậu hẳn là sẽ giống như mấy đời trước, không có nổi vé lên tàu. Có điều Thiệu Qua chắc chắn sẽ nghĩ ra cách dẫn cậu cùng đi.
Nếu bước lên phi thuyền, thì sẽ tới một địa phương mới. Khi đó những thứ không nắm rõ sẽ rất nhiều. Thân Giác nghĩ đến đây, nhịn không được đi ra khỏi phòng bếp.
Thiệu Qua ngồi xổm trước xe đẩy, lúc này đang chọc Mặc Mặc cười. Sau khi ăn uống no đủ là lúc tâm trạng Mặc Mặc tốt nhất, cả hai cha con đều bật cười khanh khách. Người cha già kiêm diễn viên Thiệu Qua bây giờ nào còn có tí dáng vẻ trên sân khấu năm ấy.
Thân Giác nhìn hắn, nhịn không được nghĩ, nếu có thể trong bốn tháng ở đây giết Thiệu Qua, vậy thì tốt quá, kiếp này có thể kết thúc rồi.
Thiệu Qua không chú ý tới Thân Giác đang nhìn chằm chằm mình, trong khoảng thời gian này mặt mày Mặc Mặc lại nẩy nở thêm chút, hắn cẩn thận nhìn, nhận ra dáng môi Mặc Mặc cũng chả giống Quý Hào bao nhiêu. Con cái có một chỗ không giống cha mẹ cũng là chuyện cực kì bình thường.
Hắn chăm chú nhìn Mặc Mặc thật lâu, đột nhiên nói một câu, “Đứa nhỏ này giống anh quá đi mất.”
Thân Giác nghe vậy nhìn thì thoáng qua Mặc Mặc. Con rất giống cậu, chẳng thấy chỗ nào là giống Thiệu Qua cả, “Giống chỗ nào vậy?”
“Giới tính.” Thiệu Qua nói như chuyện đương nhiên.
Thân Giác: “……”
……
Buổi tối Thân Giác vẫn cùng Thiệu Qua đi ra ngoài. Thiệu Qua ôm Mặc Mặc, một bàn tay còn muốn nắm tay Thân Giác, nhưng bị Thân Giác cự tuyệt.
“Anh ôm con cẩn thận vào khéo ngã, để yên cho tôi đẩy xe.”
Thiệu Qua nghe vậy thì nghiêng mặt qua, “Vậy em phải hôn anh với con một cái.”
Thân Giác hơi khựng lại. Thấy hai cha con đều đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, cậu mím môi, cuối cùng vẫn nghiêng người lại gần hôn hai cha con mỗi người một cái.
Thật kì lạ, cả lớn lẫn bé được hôn, đều đồng thời nở nụ cười.
Thiệu Qua nghe thấy Mặc Mặc bật cười thì cười càng vui vẻ hơn, “Con xem con cười vui vẻ chưa kìa, con biết hôn có nghĩa là gì không mà cười to vậy?”
“A y.” Trả lời hắn là hai âm tiết vô nghĩa.
“Biết hả.” Thiệu Qua làm như thể nghe hiểu con đang nói cái gì vậy, “Thế thì về sau không thể hôn con được rồi, đó là vợ của ba, con muốn được hôn thì phải tự mình đi tìm vợ thôi.”
“Ưm oa.” Mặc Mặc lại kêu một tiếng.
“Vợ của con ở đâu á? Sao mà ba biết vợ của con ở đâu được? Đành đợi sau này con lớn lên rồi tự mình tìm thôi, bây giờ ngay cả tiếng "vợ" cũng không biết nói.” Thiệu Qua đối đáp trôi chảy, cứ như thể người đang nói chuyện với hắn không hề là một đứa bé chưa biết nói.
Thân Giác ở bên cạnh nghe một hồi thì nghe không nổi nữa, trừng mắt nhìn Thiệu Qua, “Thiệu Qua, anh đứng đắn lên một chút xem nào? Ai lại đi nói chuyện với con như vậy?”
Thiệu Qua quay đầu cười, đôi mắt sáng như ánh sao vào ban đêm phá lệ xinh đẹp, đèn đường hắt lên đáy mắt hắn một vầng sáng vàng ấm áp, “Dù sao nó cũng nghe không hiểu, coi như rèn cho con nhanh biết nói đi.”
“Ô a.” Hình như Mặc Mặc rất tán đồng với chuyện này, ô ô oa oa mà phối hợp với Thiệu Qua.
Thân Giác: “……”
Được lắm.
Căn cứ M thành vào ban đêm vẫn còn rất náo nhiệt, mọi người ở đây đã quá lâu chưa trải nghiệm lại cuộc sống về đêm của trước kia. Họ không cần phải như lúc mạt thế mới ập đến, đêm tới chỉ có thể run rẩy lẩn trốn dưới tầng hầm ngầm, nghe tiếng bước chân bên ngoài của tang thi.
Chỉ là nhìn quanh đa số vẫn là thanh thiếu niên trẻ tuổi, có rất ít người già và trẻ nhỏ ở đây. Mặc Mặc bị Thiệu Qua ôm trong lòng, đi xuyên qua phố hẻm, hấp dẫn ánh mắt của một đám người.
Thiệu Qua vốn rất bắt mắt, mà Mặc Mặc là một đứa trẻ, ở chỗ dân cư thưa thớt như chỗ này nên thành ra cũng cực kì bắt mắt. Hai cha con cùng đi một chỗ rất hài hòa, người khác có muốn không nhìn theo cũng khó.
Chỉ là bọn họ phát hiện cả hai cha con này luôn đặt tầm mắt lên một người thanh niên trẻ tuổi đang đẩy một chiếc xe em bé màu xanh lam. Nếu nhìn kỹ mặt thì sẽ phát hiện đứa bé được ôm kia lớn lên giống cậu thiếu niên này y như đúc.
……
Thiệu Qua cố ý dẫn Thân Giác và Mặc Mặc cùng ra ngoài, hắn biết vẫn có một đám người luôn nhìn chằm chằm vào sinh hoạt cá nhân của hắn, thậm chí còn theo dõi hắn, cho nên hắn bèn để cho những người đó ngắm cảnh một nhà ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ đến thỏa thích thì thôi.
Tuy rằng có mấy lá thư vẫn đều đặn được gửi đến tận nhà, nhưng lần này Thiệu Qua đọc cũng không thèm đọc mà trực tiếp ném vào thùng rác.
Một thời gian sau, những lá thư đó dần biến mất.
Thiệu Qua cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên mấy người này. Hắn chỉ muốn làm sao cho Thân Giác vui vẻ lên một chút, ít nhất là khi lên giường. Bởi vì thể chất của Thân Giác, bọn họ không thể không làm chuyện đó, cho nên hắn nghĩ ít nhất sẽ nỗ lực không biến nó giống như một hồi cường bạo.
Vì vậy Thiệu Qua tận lực tìm kiếm điểm mẫn cảm trên người Thân Giác. Hắn vốn định thử từ những chỗ đơn giản nhất, không ngờ lại ngay lập tức tìm ra.
Vành tai Thân Giác đặc biệt mẫn cảm, thậm chí chỉ hơi thổi một hơi nhẹ là sẽ ửng hồng hết cả lên. Nếu càng càn rỡ thân mật một chút, cả thân thể cậu cũng sẽ xảy ra thay đổi, thậm chí bắt đầu lẩn trốn.
Trên mặt Thân Giác nhịn không được phiếm một mạt đỏ ửng, vươn tay chống trước ngực Thiệu Qua, thanh âm nhiễm chút nức nở, “Đủ…… Đủ rồi, chỉ làm thôi được không, đừng chạm vào nơi đó.”
Thiệu Qua kéo người đã lùi tới mép giường trở về, thấp giọng đáp ứng. Vậy mà lúc cúi đầu lại khẽ liếm lên vành tai. Sau mấy lần, người cũng mềm như nước, đến cuối cùng, chỉ có thể nức nở xin tha.
Ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thân Giác như vậy.
Bàn tay nhịn không được vén tóc mái đã có đôi chút ướt át của cậu qua một bên, khiến gương mặt làm hắn không tài nào dời mắt được hoàn toàn lộ ra dưới mí mắt hắn.
Tuy rằng môi mím đến gắt gao, nhưng ánh mắt đã sớm lộ ra tình thái của chủ nhân.
Quả thực là đã bị lăn lộn đến mức không chịu nổi, tan rã thành một đầm nước mùa xuân.
Thân Giác cắn môi dưới, chật vật quay mặt đi, nhưng không được bao lâu lại bị người mạnh mẽ xoay trở về. Tiếng cười nhẹ của Thiệu Qua từ bên tai truyền vào, “Nếu bây giờ chúng ta cố gắng có thêm đứa thứ hai, không biết Mặc Mặc có thấy vui không nhỉ?”
Lời này kỳ thật chỉ định trêu Thân Giác chút thôi, lần trước khi Thân Giác phải vào phòng phẫu thuật, Thiệu Qua đã nghĩ đời này chỉ cần sinh một mình Mặc Mặc là đã đủ rồi.
Cùng lắm thì hắn che chở Thân Giác kỹ càng một chút, để cho bọn tang thi đó ngay cả cơ hội nhìn thấy Thân Giác cũng không có.
Nhưng Thân Giác lại tin, khuôn mặt cậu nháy mắt trắng bệch, Thiệu Qua mới ý thức được mình đùa quá trớn rồi, vội vàng dỗ dành cậu, “Anh nói giỡn thôi, không sinh, không sinh nữa đâu.”
Thấy người không nói lời nào, vẻ mặt Thiệu Qua ngưng trọng rất nhiều, “Thân Giác, anh đã nghĩ kỹ rồi, cả đời này đều phải trải qua cùng với em, cho nên anh nhất định sẽ đối với em thật tốt. Em đã đi qua quỷ môn quan một lần, sao anh có thể nhẫn tâm để em đi thêm lần thứ hai, lần thứ ba, hơn nữa anh đã thu được tin tức, có lẽ rất nhanh nữa thôi chúng ta sẽ có cơ hội rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không có tang thi. Khi đó em sẽ không cần phải lo lắng có tang thi ngửi thấy mùi hương trên người em. Còn về vấn đề cơ thể em chảy nước, cùng lắm thì anh cần mẫn hơn một chút là được.”
Không ngờ Thiệu Qua thu được tin tức sớm như vậy, chuyện này khiến Thân Giác hơi bất ngờ.
Mấy câu đầu của Thiệu Qua còn tính là đứng đắn, mấy câu sau lại bắt đầu lưu manh. Thân Giác nghe vậy ấm ức vô cùng, chỉ tiếc không thể ngay lập tức đâm Thiệu Qua một dao.
Đàn ông có đứng đắn cách mấy lên giường rồi đều sẽ không đứng đắn như nhau.
Giữa mày Thân Giác nhảy thình thịch, cuối cùng nhịn không được mắng một câu, “Cút!”
……
Không phải lần nào Thân Giác cũng ra ngoài với Thiệu Qua, có đôi khi Thiệu Qua ở nhà trông con còn cậu thì đi ra ngoài mua một chút đồ linh tinh.
Có một ngày, cậu đang đứng lựa sữa ở quầy sữa bột trong siêu thị thì bất ngờ bị ai đó hắt đồ uống lên người.
Là nước chanh.
Nước chanh men theo tóc của cậu nhỏ giọt xuống, trên quần áo cũng dính rất nhiều nước chanh.
Thân Giác hơi khựng lại, mới quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Là một người đàn ông đội mũ, người đàn ông đó thấy Thân Giác nhìn qua thì vội vàng hoang mang bỏ chạy, chỉ là trước khi chạy đi còn kịp ném vào người Thân Giác một cục giấy vo tròn.
Quả cầu giấy va vào người Thân Giác rồi lại rơi xuống đất.
Thân Giác nhặt cục giấy lên, cẩn thận gỡ ra, phát hiện bên trong là lời tuyên chiến được viết bằng mực màu đỏ tươi.
“Thân khốn kiếp, tốt nhất mày nên tránh xa Thiệu Thiệu của tụi tao ra một chút, nếu không đừng trách tụi tao làm chuyện độc ác. Còn có, mày đừng hòng bắt Thiệu Thiệu ôm cái đứa con hoang kia của mày nữa, nếu không tụi tao cũng sẽ không bỏ qua cho nó đâu!!!”
Ba dấu chấm than cuối cùng hiển lộ vô cùng rõ ràng sự phẫn nộ của người viết thư. Cuối thư, bọn họ còn vẽ một bộ xương khô.
Thiệu Qua ừ một tiếng, đi qua phòng bếp rửa tay thật sạch, “Đưa cho anh đi, để anh cho Mặc Mặc uống.”
Gần đây Mặc Mặc bắt đầu nói ê ê a a, lúc uống sữa nhất định phải cầm một ngón tay mới chịu uống.
Thiệu Qua đút sữa xong, dùng khăn giấy cẩn thận lau miệng cho Mặc Măc, rảnh rỗi lại nói chuyện phiếm với Thân Giác, “Gần đây căn cứ có mở một nhà văn hóa thiếu nhi đấy, em có muốn đưa Mặc Mặc tới đó chơi hay không?”
“Con mới được hơn sáu tháng thì chơi được cái gì chứ, bò còn không biết bò.” Giọng Thân Giác vọng ra từ phòng bếp, cậu đang khử trùng mấy bình sữa còn lại của Mặc Mặc.
So với mấy đời trước, có Thiệu Qua ở đây, Mặc Mặc trải qua ngày tháng tốt đẹp hơn nhiều. Tinh thần của đứa bé phát triển hoàn hảo, chỉ có điều vẫn là đứa quỷ mít ướt rất thích khóc nhè, vừa khóc òa lên là y như rằng khiến Thân Giác đinh tai nhức óc.
Thiệu Qua nghịch nghịch ngón tay Mặc Mặc “Có thể tới đó trước xem thế nào, nhân tiện mua cho Mặc Mặc một cái xe đẩy mới với vài món đồ chơi, cũng sắp bảy tháng rồi, qua thêm mấy tháng nữa nó sẽ bò tung hoành ngang dọc cho mà xem.”
Lời hắn nói khiến Thân Giác bất chợt khựng lại. Mấy đời trước lúc Mặc Mặc bị ôm đi cũng vừa tròn tám tháng, đúng là sẽ bò loạn khắp nơi. Khi đó Thân Giác bận sứt đầu mẻ trán, vừa phải kiếm tiền vừa phải dắt theo con, sợ Mặc Mặc sẽ bò đến chỗ không nên bò nên đành phải đeo vào chân Mặc Mặc một sợi dây xích.
Sợi dây xích ấy còn bị Thiệu Qua thấy được, lúc ấy vẻ mặt Thiệu Qua khẽ đổi, trong ánh mắt ẩn hiện chán ghét, cứ như Thân Giác là một người cha độc ác lắm không bằng.
Kiếp này Mặc Mặc sinh ra sớm hơn hai tháng so với kiếp trước, tính ra cũng đồng nghĩa với việc còn không đến bốn tháng nữa, Thiệu Qua sẽ nhận được vé tàu lên phi thuyền đến tinh cầu khác. Còn cậu hẳn là sẽ giống như mấy đời trước, không có nổi vé lên tàu. Có điều Thiệu Qua chắc chắn sẽ nghĩ ra cách dẫn cậu cùng đi.
Nếu bước lên phi thuyền, thì sẽ tới một địa phương mới. Khi đó những thứ không nắm rõ sẽ rất nhiều. Thân Giác nghĩ đến đây, nhịn không được đi ra khỏi phòng bếp.
Thiệu Qua ngồi xổm trước xe đẩy, lúc này đang chọc Mặc Mặc cười. Sau khi ăn uống no đủ là lúc tâm trạng Mặc Mặc tốt nhất, cả hai cha con đều bật cười khanh khách. Người cha già kiêm diễn viên Thiệu Qua bây giờ nào còn có tí dáng vẻ trên sân khấu năm ấy.
Thân Giác nhìn hắn, nhịn không được nghĩ, nếu có thể trong bốn tháng ở đây giết Thiệu Qua, vậy thì tốt quá, kiếp này có thể kết thúc rồi.
Thiệu Qua không chú ý tới Thân Giác đang nhìn chằm chằm mình, trong khoảng thời gian này mặt mày Mặc Mặc lại nẩy nở thêm chút, hắn cẩn thận nhìn, nhận ra dáng môi Mặc Mặc cũng chả giống Quý Hào bao nhiêu. Con cái có một chỗ không giống cha mẹ cũng là chuyện cực kì bình thường.
Hắn chăm chú nhìn Mặc Mặc thật lâu, đột nhiên nói một câu, “Đứa nhỏ này giống anh quá đi mất.”
Thân Giác nghe vậy nhìn thì thoáng qua Mặc Mặc. Con rất giống cậu, chẳng thấy chỗ nào là giống Thiệu Qua cả, “Giống chỗ nào vậy?”
“Giới tính.” Thiệu Qua nói như chuyện đương nhiên.
Thân Giác: “……”
……
Buổi tối Thân Giác vẫn cùng Thiệu Qua đi ra ngoài. Thiệu Qua ôm Mặc Mặc, một bàn tay còn muốn nắm tay Thân Giác, nhưng bị Thân Giác cự tuyệt.
“Anh ôm con cẩn thận vào khéo ngã, để yên cho tôi đẩy xe.”
Thiệu Qua nghe vậy thì nghiêng mặt qua, “Vậy em phải hôn anh với con một cái.”
Thân Giác hơi khựng lại. Thấy hai cha con đều đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, cậu mím môi, cuối cùng vẫn nghiêng người lại gần hôn hai cha con mỗi người một cái.
Thật kì lạ, cả lớn lẫn bé được hôn, đều đồng thời nở nụ cười.
Thiệu Qua nghe thấy Mặc Mặc bật cười thì cười càng vui vẻ hơn, “Con xem con cười vui vẻ chưa kìa, con biết hôn có nghĩa là gì không mà cười to vậy?”
“A y.” Trả lời hắn là hai âm tiết vô nghĩa.
“Biết hả.” Thiệu Qua làm như thể nghe hiểu con đang nói cái gì vậy, “Thế thì về sau không thể hôn con được rồi, đó là vợ của ba, con muốn được hôn thì phải tự mình đi tìm vợ thôi.”
“Ưm oa.” Mặc Mặc lại kêu một tiếng.
“Vợ của con ở đâu á? Sao mà ba biết vợ của con ở đâu được? Đành đợi sau này con lớn lên rồi tự mình tìm thôi, bây giờ ngay cả tiếng "vợ" cũng không biết nói.” Thiệu Qua đối đáp trôi chảy, cứ như thể người đang nói chuyện với hắn không hề là một đứa bé chưa biết nói.
Thân Giác ở bên cạnh nghe một hồi thì nghe không nổi nữa, trừng mắt nhìn Thiệu Qua, “Thiệu Qua, anh đứng đắn lên một chút xem nào? Ai lại đi nói chuyện với con như vậy?”
Thiệu Qua quay đầu cười, đôi mắt sáng như ánh sao vào ban đêm phá lệ xinh đẹp, đèn đường hắt lên đáy mắt hắn một vầng sáng vàng ấm áp, “Dù sao nó cũng nghe không hiểu, coi như rèn cho con nhanh biết nói đi.”
“Ô a.” Hình như Mặc Mặc rất tán đồng với chuyện này, ô ô oa oa mà phối hợp với Thiệu Qua.
Thân Giác: “……”
Được lắm.
Căn cứ M thành vào ban đêm vẫn còn rất náo nhiệt, mọi người ở đây đã quá lâu chưa trải nghiệm lại cuộc sống về đêm của trước kia. Họ không cần phải như lúc mạt thế mới ập đến, đêm tới chỉ có thể run rẩy lẩn trốn dưới tầng hầm ngầm, nghe tiếng bước chân bên ngoài của tang thi.
Chỉ là nhìn quanh đa số vẫn là thanh thiếu niên trẻ tuổi, có rất ít người già và trẻ nhỏ ở đây. Mặc Mặc bị Thiệu Qua ôm trong lòng, đi xuyên qua phố hẻm, hấp dẫn ánh mắt của một đám người.
Thiệu Qua vốn rất bắt mắt, mà Mặc Mặc là một đứa trẻ, ở chỗ dân cư thưa thớt như chỗ này nên thành ra cũng cực kì bắt mắt. Hai cha con cùng đi một chỗ rất hài hòa, người khác có muốn không nhìn theo cũng khó.
Chỉ là bọn họ phát hiện cả hai cha con này luôn đặt tầm mắt lên một người thanh niên trẻ tuổi đang đẩy một chiếc xe em bé màu xanh lam. Nếu nhìn kỹ mặt thì sẽ phát hiện đứa bé được ôm kia lớn lên giống cậu thiếu niên này y như đúc.
……
Thiệu Qua cố ý dẫn Thân Giác và Mặc Mặc cùng ra ngoài, hắn biết vẫn có một đám người luôn nhìn chằm chằm vào sinh hoạt cá nhân của hắn, thậm chí còn theo dõi hắn, cho nên hắn bèn để cho những người đó ngắm cảnh một nhà ba người bọn họ hoà thuận vui vẻ đến thỏa thích thì thôi.
Tuy rằng có mấy lá thư vẫn đều đặn được gửi đến tận nhà, nhưng lần này Thiệu Qua đọc cũng không thèm đọc mà trực tiếp ném vào thùng rác.
Một thời gian sau, những lá thư đó dần biến mất.
Thiệu Qua cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên mấy người này. Hắn chỉ muốn làm sao cho Thân Giác vui vẻ lên một chút, ít nhất là khi lên giường. Bởi vì thể chất của Thân Giác, bọn họ không thể không làm chuyện đó, cho nên hắn nghĩ ít nhất sẽ nỗ lực không biến nó giống như một hồi cường bạo.
Vì vậy Thiệu Qua tận lực tìm kiếm điểm mẫn cảm trên người Thân Giác. Hắn vốn định thử từ những chỗ đơn giản nhất, không ngờ lại ngay lập tức tìm ra.
Vành tai Thân Giác đặc biệt mẫn cảm, thậm chí chỉ hơi thổi một hơi nhẹ là sẽ ửng hồng hết cả lên. Nếu càng càn rỡ thân mật một chút, cả thân thể cậu cũng sẽ xảy ra thay đổi, thậm chí bắt đầu lẩn trốn.
Trên mặt Thân Giác nhịn không được phiếm một mạt đỏ ửng, vươn tay chống trước ngực Thiệu Qua, thanh âm nhiễm chút nức nở, “Đủ…… Đủ rồi, chỉ làm thôi được không, đừng chạm vào nơi đó.”
Thiệu Qua kéo người đã lùi tới mép giường trở về, thấp giọng đáp ứng. Vậy mà lúc cúi đầu lại khẽ liếm lên vành tai. Sau mấy lần, người cũng mềm như nước, đến cuối cùng, chỉ có thể nức nở xin tha.
Ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thân Giác như vậy.
Bàn tay nhịn không được vén tóc mái đã có đôi chút ướt át của cậu qua một bên, khiến gương mặt làm hắn không tài nào dời mắt được hoàn toàn lộ ra dưới mí mắt hắn.
Tuy rằng môi mím đến gắt gao, nhưng ánh mắt đã sớm lộ ra tình thái của chủ nhân.
Quả thực là đã bị lăn lộn đến mức không chịu nổi, tan rã thành một đầm nước mùa xuân.
Thân Giác cắn môi dưới, chật vật quay mặt đi, nhưng không được bao lâu lại bị người mạnh mẽ xoay trở về. Tiếng cười nhẹ của Thiệu Qua từ bên tai truyền vào, “Nếu bây giờ chúng ta cố gắng có thêm đứa thứ hai, không biết Mặc Mặc có thấy vui không nhỉ?”
Lời này kỳ thật chỉ định trêu Thân Giác chút thôi, lần trước khi Thân Giác phải vào phòng phẫu thuật, Thiệu Qua đã nghĩ đời này chỉ cần sinh một mình Mặc Mặc là đã đủ rồi.
Cùng lắm thì hắn che chở Thân Giác kỹ càng một chút, để cho bọn tang thi đó ngay cả cơ hội nhìn thấy Thân Giác cũng không có.
Nhưng Thân Giác lại tin, khuôn mặt cậu nháy mắt trắng bệch, Thiệu Qua mới ý thức được mình đùa quá trớn rồi, vội vàng dỗ dành cậu, “Anh nói giỡn thôi, không sinh, không sinh nữa đâu.”
Thấy người không nói lời nào, vẻ mặt Thiệu Qua ngưng trọng rất nhiều, “Thân Giác, anh đã nghĩ kỹ rồi, cả đời này đều phải trải qua cùng với em, cho nên anh nhất định sẽ đối với em thật tốt. Em đã đi qua quỷ môn quan một lần, sao anh có thể nhẫn tâm để em đi thêm lần thứ hai, lần thứ ba, hơn nữa anh đã thu được tin tức, có lẽ rất nhanh nữa thôi chúng ta sẽ có cơ hội rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không có tang thi. Khi đó em sẽ không cần phải lo lắng có tang thi ngửi thấy mùi hương trên người em. Còn về vấn đề cơ thể em chảy nước, cùng lắm thì anh cần mẫn hơn một chút là được.”
Không ngờ Thiệu Qua thu được tin tức sớm như vậy, chuyện này khiến Thân Giác hơi bất ngờ.
Mấy câu đầu của Thiệu Qua còn tính là đứng đắn, mấy câu sau lại bắt đầu lưu manh. Thân Giác nghe vậy ấm ức vô cùng, chỉ tiếc không thể ngay lập tức đâm Thiệu Qua một dao.
Đàn ông có đứng đắn cách mấy lên giường rồi đều sẽ không đứng đắn như nhau.
Giữa mày Thân Giác nhảy thình thịch, cuối cùng nhịn không được mắng một câu, “Cút!”
……
Không phải lần nào Thân Giác cũng ra ngoài với Thiệu Qua, có đôi khi Thiệu Qua ở nhà trông con còn cậu thì đi ra ngoài mua một chút đồ linh tinh.
Có một ngày, cậu đang đứng lựa sữa ở quầy sữa bột trong siêu thị thì bất ngờ bị ai đó hắt đồ uống lên người.
Là nước chanh.
Nước chanh men theo tóc của cậu nhỏ giọt xuống, trên quần áo cũng dính rất nhiều nước chanh.
Thân Giác hơi khựng lại, mới quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Là một người đàn ông đội mũ, người đàn ông đó thấy Thân Giác nhìn qua thì vội vàng hoang mang bỏ chạy, chỉ là trước khi chạy đi còn kịp ném vào người Thân Giác một cục giấy vo tròn.
Quả cầu giấy va vào người Thân Giác rồi lại rơi xuống đất.
Thân Giác nhặt cục giấy lên, cẩn thận gỡ ra, phát hiện bên trong là lời tuyên chiến được viết bằng mực màu đỏ tươi.
“Thân khốn kiếp, tốt nhất mày nên tránh xa Thiệu Thiệu của tụi tao ra một chút, nếu không đừng trách tụi tao làm chuyện độc ác. Còn có, mày đừng hòng bắt Thiệu Thiệu ôm cái đứa con hoang kia của mày nữa, nếu không tụi tao cũng sẽ không bỏ qua cho nó đâu!!!”
Ba dấu chấm than cuối cùng hiển lộ vô cùng rõ ràng sự phẫn nộ của người viết thư. Cuối thư, bọn họ còn vẽ một bộ xương khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.