Chương 30: Chương 29
Live
27/12/2016
duyên phận nếu đãi thiên niên tục, tóc đen nếu đoạn nan tái duyên
duyên phận chờ ngàn năm cũng có thể tiếp tục, tóc đen ví như đứt đoạn nào có thể nối liền lại
(ngày nay có mốt nối tóc đó anh Long ơi)
Lời Ứng Long nói ra khiến Ngao Mang kinh ngạc không thôi. Tội phản nghịch mệnh trời là tội định nặng nhất trong các tội, không khác gì đập nồi dìm thuyền. Nếu không phải vì bảo tọa chí tôn (ngai vàng cao quý) đứng trên đầu bách tiên, cần gì phải tốn tâm hao lực như vậy. Huống chi Ứng Long vốn có thân phận tôn quý, chỉ ở dưới Thiên Quân, hắn thực sự nghĩ không ra ngoại trừ chuyện đoạt vị, còn có lý do gì khác, khiến cho vị long đế thượng cổ này hai nghìn năm trước dấy binh nghịch thiên?
Nhưng mà đối phương cũng không có dự định nói thêm về đề tài này, khoát tay chặn lại, cười hỏi: “Nhớ lúc đầu, tứ hải long tộc vì để tránh gây chuyện không đáng có, còn cùng bản tọa phân rõ giới tuyến, thế nhưng lại không biết vì cớ gì hôm nay lại đến với ý kết minh, là long vương Nam Hải bày mưu đặt kế, hay do đại thái tử tự mình chủ trương?”
Ngao Mang nghe được lời ấy, thái độ kiêu căng lui đi để chỗ cho thần sắc khốn quẫn vô cùng.
“Bản tọa với Ngao Khâm quen biết nhiều năm. Ngao Khâm hành sự xưa nay có trước có sau, mỗi một chuyện luôn suy tính chu đáo chặt chẽ, mà từng câu từng chữ mới nãy đại thái tử nói ra, thật sự không phải tác phong làm việc thường ngày của Nam Hải long vương.” Ứng Long cười nhẹ, ngón tay gõ gõ trán, “Nghe nói Nam Hải long tộc sông rộng suối dày, con nối dòng đông đảo… Long vương chưa già, đại thái tử cần gì phải sốt ruột như vậy?”
Ngao Mang trong lòng âm thầm giật mình, Nam Hải long vương vốn tên Ngao Khâm, Ứng Long gọi thẳng tên nhất định trước kia hai người quen thân, huống chi lời hắn nói một điểm cũng không sai. Nam Hải long vương quốc khố trừ khi bị ăn mòn, tộc dân gặp phải nạn sâu lúa bỏ xứ mà đi, nếu không xưa nay dân cư vẫn đông đúc, bách tính hưởng phúc dài lâu, ông trời phù hộ, bởi vậy Nam Hải long tộc con nối dòng đông đảo.
Cái gọi cha mẹ sinh con trời sinh tính, chính trường hợp của số chín.
Chín là số lượng ước chừng, cũng là số trời, ở đây dùng để miêu tả long quý tử.
Mà Nam Hải long vương có sáu vị long thái tử, mười ba vị long công chúa.
Long tộc thọ nguyên(tuổi thọ) rất dài, huống chi long vương trong biển? Nam Hải long vương vẫn chưa lập thái tử. Xưa kia có tập tục, lập con trưởng, nhưng trong long tộc xưa nay cách làm này dựa vào tài đức hoặc là vị thế yêu thương, vị đại thái tử này tuy là trưởng tử, nhưng không nhất định có khả năng trở thành long vương kế nhiệm. Huống chi, sáu vị long tử kia ai cũng có bản lĩnh cao cường, thường ngày biểu hiện ra huynh hữu đệ cung, nhưng ngai vị long vương chỉ có một, khó tránh khỏi có tâm tư khác.
Đại thái tử Ngao Mang tính tình vội vàng nóng vội, khi biết được tin Long đế phương Nam trở về hành cung, trong lúc các thái tử khác còn đang đứng quan sát thì hắn nhịn không được dẫn đầu tới bái phỏng. Vốn tưởng rằng Ứng Long vương mới đến vùng đất phía Nam không lâu, không hiểu lắm tình huống của Nam Hải long cung, hơn nữa bị tỏa yêu tháp vây nhốt hai nghìn năm, tất nhiên trong bụng chứa đầy lửa giận. Chỉ cần gây xích mích, nhất định có thể bành trướng thế lực, nếu có Long đế phương Nam phụ tá, trăm phần trăm nhất định có thể đem vị trí Nam Hải long vương đơn giản đoạt tới tay.
Nhưng mà hiển nhiên hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của Ứng Long, giờ này phút này tính toán trong lòng bị một lời nói toạc ra, không khỏi nghẹn lời.
Trong lúc xấu hổ không ngớt, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến trọng nói trầm thấp.
“Nam Hải long thái tử Ngao Anh cầu kiến!”
“Nam Hải long thái tử Ngao Tự cầu kiến!”
Ngao Mang nghe thấy sắc mặt đại biến.
Ứng Long cũng nở nụ cười: “Hôm nay ngày gì, long thái tử tới thật không ít!” Phất tay ý bảo giáp vệ, “Mời hết vào.” Nói xong cười hỏi Ngao Mang, “Không biết hai vị này, là thái tử thứ mấy?”
Ngao Mang thần tình có chút cứng ngắc, tựa hồ hai vị long thái tử đang vào không có quan hệ gì với hắn, nhưng Ứng Long vương đã hỏi, hắn tự nhiên không thể không đáp, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngao Anh là Nhị đệ ta, Ngao Tự là Ngũ đệ.”
Lúc này mắt thấy hai vị nam tử bước vào trong điện, một người trang phục nho sinh, một thân trường sam trắng thuần, trong tay cây quạt ngà voi đong đưa qua lại, lại có vẻ nhã nhặn tuấn nhã, phong độ có thêm. Người còn lại vận hoàng sam gọn gàng, người chỉ có một khúc, dáng vẻ thô lỗ, tướng mạo càng không dám khen tặng. Khi hai người thấy Ngao Mang, người hoàng sam mang theo vẻ mặt kinh ngạc, bạch y nhân tuy rằng trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che giấu kỹ càng, lắc lắc cây quạt trong tay, cười nói: “Thật trùng hợp, nguyên lai đại hoàng huynh cũng qua đây bái phỏng Long đế, nếu sớm biết cùng nhau đi a.”
“Hừ.” Ngao Mang cũng chẳng thèm tính toán, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Người mặc hoàng sam (hoàng: vàng) tựa hồ muốn phát tác, bạch y nhân vội ngăn cản hắn, cười nói: “Nhị ca không nên cùng đại ca tranh nháo, nơi này chính là hành cung phương Nam, không thể như Nam Hải long cung.” Nói xong tiến lên hai bước, hướng Ứng Long vương thi lễ: “Ngao Tự bái kiến long đế!”
” Hôm nay hành cung của bản tọa thật đúng là náo nhiệt quá.” Ứng Long từ từ hỏi, “Hai vị long thái tử tới đây, chẳng hay vì nguyên nhân gì?”
Ngao Tự thái độ kính cẩn, từ tốn trả lời: “Long đế thứ lỗi, ta tùy tiện đến đây, cũng không có mưu đồ gì. Chỉ vì thường nghe phụ vương khen phong tư của Long đế, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, lại nghe Long đế quay về vùng đất phía Nam, ta đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn đến đây thăm hỏi, chỉ mong được gặp mặt Long đế một lần.” Nói xong phía sau lính tôm tướng cua đứng một bên nâng lên hòm trân bảo dưới biển, vừa mở nấp hòm ra, nào trân châu mã não, nào san hô mỹ ngọc, làm cho yêu quái mắt lóa cả lên.
Lễ quả là lễ tốt, lại xác định không có bất luận ý đồ nào, bởi vậy, so với Ngao Mang mới rồi tại trên điện không để ý hậu quả kích động nói như vậy trông có vẻ vô cùng lỗ mãng.
Ngao Mang tất nhiên là không cam lòng: “Buồn cười! Ta thế nào chẳng bao giờ nghe phụ vương nói lên Long đế? !”
“Lúc phụ vương nói chuyện này, đại hoàng huynh trùng hợp không có mặt.” Ngao Tự không chút hoang mang, trả lại từng câu, “Nhưng thật ra chẳng hay đại hoàng huynh có ý đồ gì, thành thử mới vội vội vàng vàng như vậy, cũng không bẩm báo phụ vương một tiếng?”
“Ngươi không cần xen vào! !”
“Ha ha, ta tự nhiên là quản không được đại hoàng huynh, bất quá đại hoàng huynh một mình rời cung việc nếu bị phụ vương biết được, sợ rằng…”
“Ngươi —— ”
Nếu bàn về tài hùng biện, vị đại thái tử này xem ra không phải là đối thủ của ngũ thái tử, chỉ là anh em trong nhà cãi cọ nhau, tiết mục hấp dẫn như vậy làm cho chúng yêu quái ngửi thấy mùi ngon.
Nhưng mà lúc này đường nhìn của Ứng Long cũng không dừng lại ở trên người bọn họ, trái lại hai mắt nhìn vào khoảng không phía xa xa, bỗng nhiên lộ ra dáng tươi cười khiến cho hầu hết các yêu nữ gần đó tim đập gia tốc.
Ngoài điện chỗ khoảng không đột nhiên truyền đến tiếng hót chim thanh loan, tại vùng đất phía Nam hẻo lánh phượng hoàng không tới này, tự nhiên mấy tiểu yêu ở đây chưa từng gặp qua thần điểu phượng tộc. Lúc này mỗi người thăm dò nhìn, nhưng mà chờ bọn hắn thấy rõ lông vũ màu xanh lam bên ngoài điện, cũng bị một cổ sát khí đầy trời đủ cho bách yêu kinh sợ muốn chui vào đất mà trốn! !
So sánh với một thân khí phái của mấy long thái tử kia, vị khách này chưa gặp người, cũng khiến yêu vật bên trong hốt hoảng kinh hoàng không thôi.
Yêu thú lân trùng vật, lúc này cho dù là yêu quái tu được ngàn năm đạo hạnh, trong nháy mắt dường như gặp phải thiên địch cả người đều sởn gai ốc cả lên, xúc động đến độ muốn bỏ chạy.
Bấy giờ Ứng Long không nhanh không chậm, từ trên người hắn thoát ra một cổ yêu khí so với cỗ kia càng dữ dội hơn, cuồn cuộn dựng lên, lan tràn.
Yêu khí bá đạo điên cuồng, chống lại cỗ tiên khí, hai người không ai nhường ai, trong hư không phảng phất như điện quang bắn phá bay tứ tung, tia lửa dội đánh.
Chỉ đáng thương cho đám yêu quái này, giống hệt đệm thịt nằm giữa, thiếu chút nữa bị đè áp tới mức hiện ra nguyên hình, ngay cả mấy vị long thái tử cùng với chúng giáp vệ long tộc cũng hít thở không thông, phảng phất như đang bị nghìn cân đá đè bẹp ở trên người, không thể động đậy.
Mắt thấy bên trong điện không còn lại mấy người có thể giữ hình người, Ứng Long thản nhiên đứng dậy, vỗ vỗ tay, yêu khí tiêu tán không còn một mảnh.
“Con người có câu nói, kiểm nghiệm lại quả thật không sai.” Hắn cười nhìn phương hướng cửa điện, “Có bằng hữu từ phương xa tới, vui chết đi được.”
Dáng người áo xanh lam xuất hiện ở cửa điện, xem ra lực lượng vị tiên nhân này cùng Ứng Long vương đúng là kỳ phùng địch thủ, sàn sàn như nhau!
Người này thân thẳng như tùng, vững vàng như ngọn núi, mặc dù chỉ có bóng không thấy tướng mạo, nhưng mà vừa mới đấu một phen với Ứng Long vương, đã đủ khiến cho kẻ khác khiếp sợ.
Hắn đặt chân vào điện, không đợi hắn đến gần, yêu quái gần cửa hầu như té tháo chạy, yêu quái ngàn năm thì chỉ hiện ra nguyên hình còn những con yếu thậm chí nằm quằn quại dưới đất gắng sức chạy biến đi, trong nháy mắt chung quanh điện một đống hỗn loạn.
Ứng Long đi xuống đế tọa, đón khách lên.
“Tham Lang tinh quân, đã lâu không gặp.”
Nếu như mới vừa rồi chúng yêu trong điện không rõ thân phận người tới, thế nên lúc này vừa nghe thấy tên Tham Lang bên tai, khiến bọn hắn sợ đến hồn phi phách tán, chỉ hận sao không có thể cơ hội lần nữa bọn họ thề sẽ không bén mảng tới hành cung phương Nam này rồi. Dù sao vùng đất phía Nam cũng là nơi cực kỳ hẻo lánh, khéo thế nào mà Tham Lang tinh quân chỉ cần nghe tên cũng đủ khiến cho vô số lục yêu sợ mất mật cũng ghé thăm!
Thiên Xu đối với chúng yêu cả người run rẩy đang né người từ từ dịch thân mình tới cửa lớn cùng mấy vị long thái tử đang né tránh kia làm như không thấy, phảng phất như trong điện rộng lớn này, ngoại trừ Ứng Long không còn ai khác. (dạ, trong mắt anh chỉ có vợ anh
duyên phận chờ ngàn năm cũng có thể tiếp tục, tóc đen ví như đứt đoạn nào có thể nối liền lại
(ngày nay có mốt nối tóc đó anh Long ơi)
Lời Ứng Long nói ra khiến Ngao Mang kinh ngạc không thôi. Tội phản nghịch mệnh trời là tội định nặng nhất trong các tội, không khác gì đập nồi dìm thuyền. Nếu không phải vì bảo tọa chí tôn (ngai vàng cao quý) đứng trên đầu bách tiên, cần gì phải tốn tâm hao lực như vậy. Huống chi Ứng Long vốn có thân phận tôn quý, chỉ ở dưới Thiên Quân, hắn thực sự nghĩ không ra ngoại trừ chuyện đoạt vị, còn có lý do gì khác, khiến cho vị long đế thượng cổ này hai nghìn năm trước dấy binh nghịch thiên?
Nhưng mà đối phương cũng không có dự định nói thêm về đề tài này, khoát tay chặn lại, cười hỏi: “Nhớ lúc đầu, tứ hải long tộc vì để tránh gây chuyện không đáng có, còn cùng bản tọa phân rõ giới tuyến, thế nhưng lại không biết vì cớ gì hôm nay lại đến với ý kết minh, là long vương Nam Hải bày mưu đặt kế, hay do đại thái tử tự mình chủ trương?”
Ngao Mang nghe được lời ấy, thái độ kiêu căng lui đi để chỗ cho thần sắc khốn quẫn vô cùng.
“Bản tọa với Ngao Khâm quen biết nhiều năm. Ngao Khâm hành sự xưa nay có trước có sau, mỗi một chuyện luôn suy tính chu đáo chặt chẽ, mà từng câu từng chữ mới nãy đại thái tử nói ra, thật sự không phải tác phong làm việc thường ngày của Nam Hải long vương.” Ứng Long cười nhẹ, ngón tay gõ gõ trán, “Nghe nói Nam Hải long tộc sông rộng suối dày, con nối dòng đông đảo… Long vương chưa già, đại thái tử cần gì phải sốt ruột như vậy?”
Ngao Mang trong lòng âm thầm giật mình, Nam Hải long vương vốn tên Ngao Khâm, Ứng Long gọi thẳng tên nhất định trước kia hai người quen thân, huống chi lời hắn nói một điểm cũng không sai. Nam Hải long vương quốc khố trừ khi bị ăn mòn, tộc dân gặp phải nạn sâu lúa bỏ xứ mà đi, nếu không xưa nay dân cư vẫn đông đúc, bách tính hưởng phúc dài lâu, ông trời phù hộ, bởi vậy Nam Hải long tộc con nối dòng đông đảo.
Cái gọi cha mẹ sinh con trời sinh tính, chính trường hợp của số chín.
Chín là số lượng ước chừng, cũng là số trời, ở đây dùng để miêu tả long quý tử.
Mà Nam Hải long vương có sáu vị long thái tử, mười ba vị long công chúa.
Long tộc thọ nguyên(tuổi thọ) rất dài, huống chi long vương trong biển? Nam Hải long vương vẫn chưa lập thái tử. Xưa kia có tập tục, lập con trưởng, nhưng trong long tộc xưa nay cách làm này dựa vào tài đức hoặc là vị thế yêu thương, vị đại thái tử này tuy là trưởng tử, nhưng không nhất định có khả năng trở thành long vương kế nhiệm. Huống chi, sáu vị long tử kia ai cũng có bản lĩnh cao cường, thường ngày biểu hiện ra huynh hữu đệ cung, nhưng ngai vị long vương chỉ có một, khó tránh khỏi có tâm tư khác.
Đại thái tử Ngao Mang tính tình vội vàng nóng vội, khi biết được tin Long đế phương Nam trở về hành cung, trong lúc các thái tử khác còn đang đứng quan sát thì hắn nhịn không được dẫn đầu tới bái phỏng. Vốn tưởng rằng Ứng Long vương mới đến vùng đất phía Nam không lâu, không hiểu lắm tình huống của Nam Hải long cung, hơn nữa bị tỏa yêu tháp vây nhốt hai nghìn năm, tất nhiên trong bụng chứa đầy lửa giận. Chỉ cần gây xích mích, nhất định có thể bành trướng thế lực, nếu có Long đế phương Nam phụ tá, trăm phần trăm nhất định có thể đem vị trí Nam Hải long vương đơn giản đoạt tới tay.
Nhưng mà hiển nhiên hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của Ứng Long, giờ này phút này tính toán trong lòng bị một lời nói toạc ra, không khỏi nghẹn lời.
Trong lúc xấu hổ không ngớt, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến trọng nói trầm thấp.
“Nam Hải long thái tử Ngao Anh cầu kiến!”
“Nam Hải long thái tử Ngao Tự cầu kiến!”
Ngao Mang nghe thấy sắc mặt đại biến.
Ứng Long cũng nở nụ cười: “Hôm nay ngày gì, long thái tử tới thật không ít!” Phất tay ý bảo giáp vệ, “Mời hết vào.” Nói xong cười hỏi Ngao Mang, “Không biết hai vị này, là thái tử thứ mấy?”
Ngao Mang thần tình có chút cứng ngắc, tựa hồ hai vị long thái tử đang vào không có quan hệ gì với hắn, nhưng Ứng Long vương đã hỏi, hắn tự nhiên không thể không đáp, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngao Anh là Nhị đệ ta, Ngao Tự là Ngũ đệ.”
Lúc này mắt thấy hai vị nam tử bước vào trong điện, một người trang phục nho sinh, một thân trường sam trắng thuần, trong tay cây quạt ngà voi đong đưa qua lại, lại có vẻ nhã nhặn tuấn nhã, phong độ có thêm. Người còn lại vận hoàng sam gọn gàng, người chỉ có một khúc, dáng vẻ thô lỗ, tướng mạo càng không dám khen tặng. Khi hai người thấy Ngao Mang, người hoàng sam mang theo vẻ mặt kinh ngạc, bạch y nhân tuy rằng trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che giấu kỹ càng, lắc lắc cây quạt trong tay, cười nói: “Thật trùng hợp, nguyên lai đại hoàng huynh cũng qua đây bái phỏng Long đế, nếu sớm biết cùng nhau đi a.”
“Hừ.” Ngao Mang cũng chẳng thèm tính toán, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Người mặc hoàng sam (hoàng: vàng) tựa hồ muốn phát tác, bạch y nhân vội ngăn cản hắn, cười nói: “Nhị ca không nên cùng đại ca tranh nháo, nơi này chính là hành cung phương Nam, không thể như Nam Hải long cung.” Nói xong tiến lên hai bước, hướng Ứng Long vương thi lễ: “Ngao Tự bái kiến long đế!”
” Hôm nay hành cung của bản tọa thật đúng là náo nhiệt quá.” Ứng Long từ từ hỏi, “Hai vị long thái tử tới đây, chẳng hay vì nguyên nhân gì?”
Ngao Tự thái độ kính cẩn, từ tốn trả lời: “Long đế thứ lỗi, ta tùy tiện đến đây, cũng không có mưu đồ gì. Chỉ vì thường nghe phụ vương khen phong tư của Long đế, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, lại nghe Long đế quay về vùng đất phía Nam, ta đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn đến đây thăm hỏi, chỉ mong được gặp mặt Long đế một lần.” Nói xong phía sau lính tôm tướng cua đứng một bên nâng lên hòm trân bảo dưới biển, vừa mở nấp hòm ra, nào trân châu mã não, nào san hô mỹ ngọc, làm cho yêu quái mắt lóa cả lên.
Lễ quả là lễ tốt, lại xác định không có bất luận ý đồ nào, bởi vậy, so với Ngao Mang mới rồi tại trên điện không để ý hậu quả kích động nói như vậy trông có vẻ vô cùng lỗ mãng.
Ngao Mang tất nhiên là không cam lòng: “Buồn cười! Ta thế nào chẳng bao giờ nghe phụ vương nói lên Long đế? !”
“Lúc phụ vương nói chuyện này, đại hoàng huynh trùng hợp không có mặt.” Ngao Tự không chút hoang mang, trả lại từng câu, “Nhưng thật ra chẳng hay đại hoàng huynh có ý đồ gì, thành thử mới vội vội vàng vàng như vậy, cũng không bẩm báo phụ vương một tiếng?”
“Ngươi không cần xen vào! !”
“Ha ha, ta tự nhiên là quản không được đại hoàng huynh, bất quá đại hoàng huynh một mình rời cung việc nếu bị phụ vương biết được, sợ rằng…”
“Ngươi —— ”
Nếu bàn về tài hùng biện, vị đại thái tử này xem ra không phải là đối thủ của ngũ thái tử, chỉ là anh em trong nhà cãi cọ nhau, tiết mục hấp dẫn như vậy làm cho chúng yêu quái ngửi thấy mùi ngon.
Nhưng mà lúc này đường nhìn của Ứng Long cũng không dừng lại ở trên người bọn họ, trái lại hai mắt nhìn vào khoảng không phía xa xa, bỗng nhiên lộ ra dáng tươi cười khiến cho hầu hết các yêu nữ gần đó tim đập gia tốc.
Ngoài điện chỗ khoảng không đột nhiên truyền đến tiếng hót chim thanh loan, tại vùng đất phía Nam hẻo lánh phượng hoàng không tới này, tự nhiên mấy tiểu yêu ở đây chưa từng gặp qua thần điểu phượng tộc. Lúc này mỗi người thăm dò nhìn, nhưng mà chờ bọn hắn thấy rõ lông vũ màu xanh lam bên ngoài điện, cũng bị một cổ sát khí đầy trời đủ cho bách yêu kinh sợ muốn chui vào đất mà trốn! !
So sánh với một thân khí phái của mấy long thái tử kia, vị khách này chưa gặp người, cũng khiến yêu vật bên trong hốt hoảng kinh hoàng không thôi.
Yêu thú lân trùng vật, lúc này cho dù là yêu quái tu được ngàn năm đạo hạnh, trong nháy mắt dường như gặp phải thiên địch cả người đều sởn gai ốc cả lên, xúc động đến độ muốn bỏ chạy.
Bấy giờ Ứng Long không nhanh không chậm, từ trên người hắn thoát ra một cổ yêu khí so với cỗ kia càng dữ dội hơn, cuồn cuộn dựng lên, lan tràn.
Yêu khí bá đạo điên cuồng, chống lại cỗ tiên khí, hai người không ai nhường ai, trong hư không phảng phất như điện quang bắn phá bay tứ tung, tia lửa dội đánh.
Chỉ đáng thương cho đám yêu quái này, giống hệt đệm thịt nằm giữa, thiếu chút nữa bị đè áp tới mức hiện ra nguyên hình, ngay cả mấy vị long thái tử cùng với chúng giáp vệ long tộc cũng hít thở không thông, phảng phất như đang bị nghìn cân đá đè bẹp ở trên người, không thể động đậy.
Mắt thấy bên trong điện không còn lại mấy người có thể giữ hình người, Ứng Long thản nhiên đứng dậy, vỗ vỗ tay, yêu khí tiêu tán không còn một mảnh.
“Con người có câu nói, kiểm nghiệm lại quả thật không sai.” Hắn cười nhìn phương hướng cửa điện, “Có bằng hữu từ phương xa tới, vui chết đi được.”
Dáng người áo xanh lam xuất hiện ở cửa điện, xem ra lực lượng vị tiên nhân này cùng Ứng Long vương đúng là kỳ phùng địch thủ, sàn sàn như nhau!
Người này thân thẳng như tùng, vững vàng như ngọn núi, mặc dù chỉ có bóng không thấy tướng mạo, nhưng mà vừa mới đấu một phen với Ứng Long vương, đã đủ khiến cho kẻ khác khiếp sợ.
Hắn đặt chân vào điện, không đợi hắn đến gần, yêu quái gần cửa hầu như té tháo chạy, yêu quái ngàn năm thì chỉ hiện ra nguyên hình còn những con yếu thậm chí nằm quằn quại dưới đất gắng sức chạy biến đi, trong nháy mắt chung quanh điện một đống hỗn loạn.
Ứng Long đi xuống đế tọa, đón khách lên.
“Tham Lang tinh quân, đã lâu không gặp.”
Nếu như mới vừa rồi chúng yêu trong điện không rõ thân phận người tới, thế nên lúc này vừa nghe thấy tên Tham Lang bên tai, khiến bọn hắn sợ đến hồn phi phách tán, chỉ hận sao không có thể cơ hội lần nữa bọn họ thề sẽ không bén mảng tới hành cung phương Nam này rồi. Dù sao vùng đất phía Nam cũng là nơi cực kỳ hẻo lánh, khéo thế nào mà Tham Lang tinh quân chỉ cần nghe tên cũng đủ khiến cho vô số lục yêu sợ mất mật cũng ghé thăm!
Thiên Xu đối với chúng yêu cả người run rẩy đang né người từ từ dịch thân mình tới cửa lớn cùng mấy vị long thái tử đang né tránh kia làm như không thấy, phảng phất như trong điện rộng lớn này, ngoại trừ Ứng Long không còn ai khác. (dạ, trong mắt anh chỉ có vợ anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.