Chương 43: Chương 42
Live
27/12/2016
lăng tiêu bảo điện thất tinh tụ, từ xưa đồng diệu diệc đồng vẫn
Thất tinh tụ lại trên Lăng Tiêu bảo điện, từ xưa cùng sáng nay nguyện cùng vẫn
*vẫn: tắt
“Thật ngại quá Thiên Xu, đến chậm một tí, viên Hiên Viên huyền châu lần trước dùng không tốt, ta nhờ Thiên Lý Nhãn tìm giúp hai viên khác.” Vũ Khúctinh quân tươi cười sáng lạn mở lòng bàn tay ra, hai viên bảo châu xoay quanh trên lòng bàn tay, hai viên châu này phát sáng bên trong, thế nhưng chúng tiên chỉ bằng cảm giác, đã biết đây vốn không phải châu ngọc bình thường, lại nghe người kia cười nói, “Hai viên bảo châu này, một tên Phục Hy, một gọi Đát Ân.”
Chúng tiên mở miệng cảm thán ‘ồ’ hết cả lên, thuở xa xưa có ba vị thần vương là Hiên Viên, Phục Hy, Đát Ân là các vị thần khai thiên chống đỡ cứu giúp thế nhân.
Vũ Khúc đem hai viên bảo châu cẩn thận đưa cho Thiên Xu, người kia trước mặt chúng tiên bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thái độ thu lại không ít, có chút cẩn thận cười làm lành: “Thiên Lý Nhãn vừa mới khôi phục hình người, ta không dám để cho hắn phải vất vả…” Nói xong le lưỡi, thấy Thiên Xu gật đầu liền ngoan ngoãn lui sang một bên.
Ngoài điện vang lên tiếng vỗ cánh, phong tức nóng cháy thổi vào đại điện, một đôi cánh dơi vảy đỏ xông vào điện! Lại có yêu nghiệt dám xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện! ! Không đợi chúng tiên thét to, xích xà toàn thân lượn quanh bậc thềm trước điện, đảo mắt hóa thành một gã nam tử tóc hồng, mỗi bước chân đạp lên đất khô cằn lan tràn, nứt nẻ.
Xà yêu này dáng dấp bất cần đời, ôm cánh tay nhìn quanh bốn phía, quan sát cung điện hoa mỹ: “Thành thật mà nói, ta thật sự không thích tới nơi này đâu.” (bt, bạn cửu >_
Thất tinh tụ lại trên Lăng Tiêu bảo điện, từ xưa cùng sáng nay nguyện cùng vẫn
*vẫn: tắt
“Thật ngại quá Thiên Xu, đến chậm một tí, viên Hiên Viên huyền châu lần trước dùng không tốt, ta nhờ Thiên Lý Nhãn tìm giúp hai viên khác.” Vũ Khúctinh quân tươi cười sáng lạn mở lòng bàn tay ra, hai viên bảo châu xoay quanh trên lòng bàn tay, hai viên châu này phát sáng bên trong, thế nhưng chúng tiên chỉ bằng cảm giác, đã biết đây vốn không phải châu ngọc bình thường, lại nghe người kia cười nói, “Hai viên bảo châu này, một tên Phục Hy, một gọi Đát Ân.”
Chúng tiên mở miệng cảm thán ‘ồ’ hết cả lên, thuở xa xưa có ba vị thần vương là Hiên Viên, Phục Hy, Đát Ân là các vị thần khai thiên chống đỡ cứu giúp thế nhân.
Vũ Khúc đem hai viên bảo châu cẩn thận đưa cho Thiên Xu, người kia trước mặt chúng tiên bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thái độ thu lại không ít, có chút cẩn thận cười làm lành: “Thiên Lý Nhãn vừa mới khôi phục hình người, ta không dám để cho hắn phải vất vả…” Nói xong le lưỡi, thấy Thiên Xu gật đầu liền ngoan ngoãn lui sang một bên.
Ngoài điện vang lên tiếng vỗ cánh, phong tức nóng cháy thổi vào đại điện, một đôi cánh dơi vảy đỏ xông vào điện! Lại có yêu nghiệt dám xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện! ! Không đợi chúng tiên thét to, xích xà toàn thân lượn quanh bậc thềm trước điện, đảo mắt hóa thành một gã nam tử tóc hồng, mỗi bước chân đạp lên đất khô cằn lan tràn, nứt nẻ.
Xà yêu này dáng dấp bất cần đời, ôm cánh tay nhìn quanh bốn phía, quan sát cung điện hoa mỹ: “Thành thật mà nói, ta thật sự không thích tới nơi này đâu.” (bt, bạn cửu >_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.