Chương 9: Chương 8
Live
27/12/2016
phệ nguyệt khánh âm thần binh hiện, hỗn độn huyền hoàng phân âm dương
«Thần binh xuất hiện nuốt chửng vầng trăng, vàng đen hỗn độn.»
Nơi vực sâu hoang vu, vùng Đông Hải phía Bắc, nước sâu hun hút.
Vùng biển Đông Hải giàu có, đông đúc lại phì nhiêu, duy chỉ có nơi đây, xung quanh không một ngọn cỏ, không tôm cua hà mã, một vỏ sò cũng không thấy.
Mọi chuyện tất cả nằm trong dự liệu của Ứng Long, Côn tộc mặc dù thân hình khổng lồ, xưng hùng một phương, nhưng mà Đông Hải long tộc trăm vạn thuỷ binh, sao có thể dễ dàng mà chịu thiệt?
Côn tộc tất chịu thảm bại, hôm nay đang bị lính tôm tướng cua nhốt nơi vực sâu hoang vu, hẻo lánh đợi ngày long vương xử lý.
Được làm vua thua làm giặc, quy luật từ thiên cổ vốn dĩ không thay đổi.
Côn vương tự tin có khả năng thay thế được long tộc trở thành bá chủ tứ hải, hôm nay thất bại thảm hại, mất tinh thần, bị giam giữ tại nơi bốn bề đá lởm chởm, cây cỏ khô héo, san hô nhấp nhô, nào còn có một chút uy phong?
Một tướng quân mai rùa đứng ở trước vực hoang, mắt lạnh lẽo nhìn kỹ tất cả nơi này.
Lúc này có một gã thiên tướng cá Đối tiến gần tới đây, hơi nghi ngờ hỏi: “Tướng quân, có thật không, phải … đánh nát đầu khớp xương của đàn Côn ngư này, lột đi vảy, rút đi răng nanh, moi khoét hai mắt?”
Vị tướng quân long tộc vẫn chưa dời đường nhìn, thần tình lạnh lùng không mang theo một tia do dự: “Xâm phạm người Đông Hải ta, giết không tha. Bệ hạ lưu lại tính mệnh, đã thấy tâm người nhân hậu lắm rồi.”
Thiên tướng da đẩu run lên, gật đầu đồng ý, liền đi xuống phía dưới phân phó chấp hành.
Trong lúc nhất thời, thuỷ vực được nhuộm sắc đỏ.
Chợt nghe tiếng ngựa hí, tướng quân ngẩng đầu nhìn, liền thấy dưới dòng nước biển, chín con ngựa cực kỳ thần khí (có thần), con nào con nấy cả người tuyết như trắng chân đạp nước phi đến, phía sau kéo theo một cỗ xe ngọc, đúc bằng hoàng kim, chim loan (loài chim phượng) miệng ngậm cái chuông, thùng xe màu tím, xa hoa không gì sánh được. Trái phải hai bên, hộ vệ nào lính tôm tướng cua, phía sau có quỷ dạ xoa theo sát.
Tướng quân thần sắc biến đổi.
Thuỷ vực nhốm máu tanh, chưa kịp thanh lý, mắt thấy đoàn xe đùn đùn kéo đến cũng phát giác mùi máu tanh.
Hắn nhanh chóng xoay người tay chắp sau thắt lưng, một đạo kim quang xuất hiện trong khoảng không, trên tay cầm một cây kích* sắt vuông.
kích*: một binh khí cổ
Một kích nặng nề vung lên, làn sóng nhỏ dâng lên, hóa thành xoắn ốc, rồng nước trong nháy mắt cuồn cuộn đem theo máu tươi vùi sâu dưới đáy biển, sau đó lùa ra, trồi trên mặt biển hóa thành hư không.
Cỗ xe ngọc vẫn cứ phi như thế, bay nhanh tới cửa vực hoang thì ngừng lại.
Tướng quân thu hồi thiên kích, bước chân vững vàng đi tới phía trước. Cách màn che, chỉ có thể miễn cưỡng thấy bóng người ở bên trong, ước chừng có thể hình dung được thân ảnh bên trong thật cao to, cùng với vạt áo dài vàng óng ánh.
Hắn thi lễ: “Trượng Ly tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Người bên trong trầm ổn cất giọng mang theo vài phần từ tính, chỉ cần một lời phân phó, liền đủ kẻ khác tức khắc chấp hành không dám ngỗ nghịch.
Tướng quân long tộc Trượng Ly đứng dậy, nói: ” Nơi vực sâu hoang vắng hàn khí rất nặng, bệ hạ kỳ thực không cần tự mình đến đây.”
“Ái khanh lo lắng nhiều, chút hàn khí ấy nếu chịu không nổi, trẫm đứng đầu Đông Hải chỉ là cái danh thôi sao.”
Màn che bị đẩy ra, một nam tử cao to, anh tuấn từ trên đi xuống, người này đầu đội kim quan, mặc áo mãng bào*, một đôi mày kiếm, thắt lưng thon, long tộc đặc biệt có con ngươi kim sắc (vàng óng) lấp lánh hữu thần, thoạt nhìn qua tuổi khoảng bốn mươi [tuổi trần gian] nhưng khí thế long tộc ẩn chứa thần uy nghiêm nghị.
áo mãng bào*: Mãng phục [ hệt trang phục nhà Thanh, thêu con rồng có bốn chân, kèm theo cái móng vuốt]
Người tới, chính là vị đứng đầu Đông Hải —— Long vương Ngao Quảng.
Trượng Ly khoanh tay đứng một bên, cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã theo ý chỉ xử trí nghịch tặc.” Tạm ngừng một chút, sau đó tiếp lời.
“Mấy ngày tới có phải … lưu đày tới phương Bắc không ạ?”
Mặc dù huyết khí bị Trượng Ly mạnh mẽ xua tan, nhưng dưới hoang uyên (vực sâu hoang vắng) vẫn là một mảnh thảm liệt, vùng biển phía Bắc dày đặc không gì sánh được, bị rút đi vảy, loài cá Côn dường như mất đi cái bình phong che chắn, chỉ sợ lưu vong như vậy, khả năng sống sót rất ít.
Nhưng mà trong mắt Long vương không có nửa điểm thương hại, hắn chỉ là liếc mắt nhìn qua một cái trăm con Côn trước mặt, thảm thương vô cùng. Mắt bị khoét rời ra, xương ống bị vỡ nát, sau đó liền quay đầu, mỉm cười nhìn tướng quân long tộc bên cạnh: “Ái khanh chẳng lẽ là thương cảm cho những … nghịch tặc này?”
“Vi thần không dám.”
Trượng Ly vội vã quỵ gối.
Đông Hải long vương vẫn chưa trách cứ, long mục quan sát xung quanh, phảng phất cự côn nằm phía dưới bất quá như khối thịt đặt trên thớt gỗ: “Tứ hải, do long tộc ta cai quản, làm sao cho phép bọn hắn tàn sát bừa bãi? !”
Long bào hoàng kim theo làn nước lay động, sát khí tràn ngập, long vương tức giận, lính tôm tướng cua sợ hãi quỳ lạy.
Long vương ngẩng đầu, nhìn về phía ánh dương ngoài khơi xa, con ngươi kim sắc tàn khốc như muốn cắn xé người: “Trẫm muốn ba giới sáu vực, phàm là kẻ địch lại người trong long tộc, tất thảy đều biết tên Ngao Quảng ta, sợ hãi uy phong Đông Hải! !”
“Bệ hạ thánh minh!”
Trượng Ly đáy lòng chấn động, lúc này mới biết chủ ý của long vương, y cùng lính tôm tướng cua thần phục tại chỗ.
“Ngao Quảng, xa cách ngàn năm, ngươi không học được cách giấu tài, vẫn cứ không thể kìm chế tính tình hung hãn nha.”
“Kẻ phương nào dám làm càn! ?” Trượng Ly nghe tiếng hét to, trong tay hóa ra thiên kích vững vàng hộ trước người long vương.
Nhưng thấy bốn phía không chút động tĩnh, đột nhiên dưới đáy sâu nổi lên một dòng suối cuộn cuộn, bóng dáng nhìn như con rồng từ dưới đáy biển dựng lên, bỗng chốc hóa thành một người.
Trượng Ly đứng đầu mười vạn thủy quân, là tướng quân Đông Hải, thực lực tự nhiên không kém, nhưng mà người này có thể yên lặng tới gần mà hắn không hề phát hiện, tự nhiên năng lực cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỗ khiến hắn vô cùng kinh ngạc, chính là hắc y nhân trước mặt mơ hồ tản mát ra một cổ khí thế bức người, bốn phía Thuỷ tộc chớ nói tới gần, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt.
Trên đời này, chỉ có long vương giá lâm, mới có thể khiến trăm vạn Thuỷ tộc cúi đầu, người này rốt cuộc là ai? !
Ngược lại Đông Hải long vương cũng không có nửa điểm kinh ngạc, phảng phất sớm có dự liệu, nói: ” Long tộc ta vốn là loài dã man, thiên tính hung ngao*, cùng với tiên nhân làm bộ làm tịch hưởng tinh hoa tất nhiên là bất đồng.”
Hắn vỗ vai Trượng Ly, phân phó nói, “Ngươi lui sang một bên.”
hung ngao*: hung hãn, kiêu ngạo:>
“Bệ hạ! !” Hắc y nhân kia vừa nhìn đã biết là yêu vật biến thành, Trượng Ly làm sao có thể để long vương cùng hắn một chỗ? !
Nhưng mà Đông Hải long vương thái độ khác thường, trách mắng: “Làm càn! ! Lui ra!”
Trượng Ly không khỏi cả kinh, tự biết thất thố, vội vã thối lui mười trượng ở bên ngoài, phân phó Thuỷ tộc còn lại không được tới gần.
Hắc y nhân khóe miệng hiện lên một dáng tươi cười mờ nhạt: “Ngươi quát hắn lui xuống, vì không muốn hắn biết đường đường Đông Hải long quân, lại cùng nghịch thiên yêu long có liên quan?”
“Ứng quân nghĩ nhiều.” Đông Hải long vương thần sắc không đổi.
Hai người bọn hắn cùng là người Thuỷ tộc nhưng lại cách nhau khá xa, một hoàng bào kim quan tôn quý không gì sánh được, một người hắc y biến hóa yêu dị oai phong, tuy không cùng một loại người thế nhưng xem ra phi thường quen thuộc, phảng phất như bạn tri kỉ hơn vạn năm.
“Côn tộc làm loạn khắp nơi, nói vậy cũng là Ứng quân một tay sắp xếp?”
“Đông Hải có long vương trấn thủ, đương nhiên Côn tộc một làn gió thoảng sao lay động được biển.”
Long vương con ngươi màu kim lạnh lẽo: “Cự côn xâm phạm vùng biển cả, gây tai họa cho vô số tính mệnh cho dân Thuỷ tộc Đông Hải, điểm này Ứng quân có từng nghĩ tới?”
Ứng Long thế nhưng nở nụ cười: “Thuở xưa giết hết Li long*, diệt giết Kim ngao* chính là long vương, hôm nay sao trở nên trách trời thương dân như vậy?”
li long*:con rồng không sừng trong truyền thuyết
kim ngao*: con ngao, trạch
“Bản vương thân là người đứng đầu Đông Hải, tất nhiên không muốn thấy cảnh sinh linh trong biển chịu nhục, Ứng quân cũng long vương một phương, đương nhiên minh bạch tâm tư bản vương.”
“Nghịch thiên phạm thượng, bản tọa đã bỏ quên tôn vị long vương.”
Đông Hải long vương nghe vậy, lời nói hơi tạm ngưng, sau đó thoát ra một tiếng thở dài: “Thiên mệnh khó đổi, ta cũng khuyên thật tình, ngươi đừng nên hành sự không suy nghĩ.”
“Cứ tùy theo tự nhiên, bản tọa tự có định đoạt.” Nước gợn nhẹ, hắc y nhân hơi di chuyển.
“Hôm nay đến, là muốn lấy lại đồ vật lúc đầu gửi trong điện long vương.”
Đông Hải long vương nghe vậy, thần sắc hơi biến, nhưng chưa đáp lại.
Một lát sau, mới nói: “Năm đó, ngươi lưu lại vật ấy, đó là vì sinh linh trong trời đất lưu lại một chuyện tốt. Hôm nay thu hồi, lại là vì sao?”
“Long quân sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Nếu có một ý niệm lương thiện, ngày đó sao lại có hành vi nghịch thiên?”
Đông Hải Long vương thở dài lắc đầu: “Nếu Ứng quân tâm ý đã định, vật tự nhiên xin gởi trả lại.”
Long vương nâng tay điểm vào mắt trái, trong miệng niệm pháp quyết, trong con ngươi kim tỏa ra vầng sáng, chói chang mãnh liệt, lóe sáng, rơi nhẹ xuống biển, Thuỷ tộcgần đó đều bị ánh sáng chói chiếu vào không thể thấy rõ ràng mọi vật xung quanh.
Đông Hải long vương tự mình lấy ra từ trong con mắt trái một đoàn kim quang, trong lòng bàn tay, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, mơ hồ, chỉ thấy trong đó phảng phất có vật uốn cong, tựa như vầng trăng rằm cuồn cuộn, lúc này dưới đáy biển con rồng như đang xoay mình, bên dưới hơi chấn động, bốn bề sóng gợn lên.
Long vương giao vật ấy cho Ứng Long, một đoàn kim quang tiếp xúc với hắc y nhân, ‘ông’ phát ra một tiếng nổ lớn, dao động ngày càng kịch liệt, sau đó xuất hiện một dòng lốc xoáy ngược dòng.
Đông Hải long vương vững vàng đứng trong lốc xoáy, một thân long bào bị phất dựng lên, gần đó dân Thuỷ tộc gặp phải tai ương, lúc này nghiêng nghiêng, ngã trái ngã phải, chỉ có tướng quân Trượng Ly miễn cưỡng chống đỡ.
Ứng Long khống chế vật ấy, trên mặt hắc y nhân rõ ràng xuất hiện một tia tiếu ý, khẽ quát nói: “Bích Phệ, Lam Khánh, không nhận ra chủ tử sao?”
Quang mang chợt tan vỡ, vô tung, vốn trong tay có cầm một vật thể nhỏ xíu bỗng chốc dài ra, vật ấy là một đôi binh khí!
Dài ba thước, khi ngoảnh đầu nhìn lại, một lớn một nhỏ hợp thành vầng trăng tròn sắc bén, nhưng lại không có chịu yên vị, lấy bàn tay Ứng Long làm trục xoay tròn, tuy nhiên không hề va chạm vào nhau.
Rồi trong ánh sáng chiết xạ xuất hiện, một người ẩn hiện sáng rực như ánh lửa thái dương, một người trong bóng tối u ám như yêu ma, trong mơ hồ ẩn ẩn có nghe thấy âm thanh ‘leng keng’ của đá.
Càn khôn lúc ban đầu sơ khai, khi đó ngày đêm hỗn độn, thủy sinh thiên thần chưa phân, hai bên pháp lực vô biên, có mặt ở khắp nơi, lúc này trời đất còn chưa tách biệt, không rõ ngày đêm, cũng không có mặt trời.
Sau đó, ông tổ của con người [Bàn Cổ] dùng một cái búa khai thiên tích địa, phá vỡ càn khôn, lúc ban đầu mọi thứ rất rối loạn, trời đất hai cực.
Sau đó các vị thần tùy theo sắp xếp, phía trên chân trời là cực dương, bên dưới vực sâu là cực âm. Trải qua vạn năm, ngưng tụ lại thành song thần binh kinh thế.
Mà cổ thần Ứng Long, chính là chủ nhân hai thần binh kia.
Thần binh hiện thế, thiên địa chấn động, nước biển cuộn trào mãnh liệt dâng trào, ngoài khơi từ trên trời cao giáng xuống một đạo sấm chớp, điện quang mãnh liệt.
Đông Hải long vương đứng một bên, lúc này mắt trái hắn ánh sáng rực rỡ đã mất tan biến, con ngươi lạnh lẽo, có chút ảm đạm, rõ ràng là một con mắt từ lâu đã bị phế!
Nhưng Đông Hải long vương không thèm để ý, hắn chỉ là đứng xem cảnh tượng binh khí nhận thức chủ nhân, rồi hỏi: “Ứng quân trong tay nắm binh khí, không biết muốn làm gì?”
Ứng Long liếc về phía Đông Hải long vương, hắc y nhân cũng không nhìn qua nhưng mà Long vương phảng phất như bị cặp mắt tà mị kia nhìn thẳng vào mình, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác mát nhè nhẹ.
“Ngươi sẽ không ngây thơ đến mức, thật sự cho rằng thượng đế sẽ vì mấy trăm yêu vật trong tỏa yêu tháp mà ra mặt gây chiến đi?”
“…”
“Trước kia, Bất Chu Sơn bị thêu hủy, bốn cực hoang tàn, Cửu Châu nứt ra, bầu trời không thể hồi phục, đất không chu toàn, Nữ Oa vì muốn khôi phục bốn cực mà liều mình vá trời.
Nhưng mà trời đất do thượng thần Bàn Cổ tạo ra, trời không thể chống đỡ nổi sập xuống, theo ý chỉ của thượng đế —— lấy cửa Côn Lôn làm cơ sở, dưới sự trợ giúp của linh châu tạo nên trụ chống trời.”
Đông Hải long vương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là tỏa yêu tháp…”
“Phi tinh phá tháp, trụ trời bị đứt đoạn.” Ứng Long nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào binh khí đang lăn lộn trong tay.
“Bây giờ bốn cực cũng không chịu nổi một kích.”
“Ngươi…” Đông Hải Long vương nắm tay căng thẳng.
“Ngươi muốn tiêu diệt thiên giới? !”
Cột chống trời đã mất, không thể chống đỡ bốn cực, nhất định trời sẽ sập và lại đè lên đất, một lần nữa bốn bề bị phá hủy trở về nguyên sơ như ban đầu, Cửu Châu nứt ra trần gian chịu phải thảm cảnh.
Đến lúc đó, vô luận thiên cung hay nhân gian, yêu vực Ma giới, nơi nào cũng khó thoát khỏi đại nạn! !
Ứng Long có chút suy nghĩ, đùa bỡn binh khí trong tay.
“Không.”
Chỉ thấy hắn đột nhiên trở tay, song thần binh thu hồi hình dạng, chui vào trong lòng bàn tay, vô tung, mới vừa rồi cả Đông Hải hầu như đều bị chấn động cũng trong nháy mắt đó mà tiêu thất, mặt biển lại tĩnh lặng như trước, hoàn toàn không giống như từng có vết tích thần binh hiện thế.
“Bản tọa chỉ là muốn nhìn một chút, xem thử ai có thể xoay chuyên số trời.”
“Nếu như không có?”
Hắc y nhân đột ngột từ mặt đất bay lên, hóa thành một con rồng rít gào.
“Nếu như thiên địa bị diệt vong, bản tọa vui lòng trợ giúp một tay.”
«Thần binh xuất hiện nuốt chửng vầng trăng, vàng đen hỗn độn.»
Nơi vực sâu hoang vu, vùng Đông Hải phía Bắc, nước sâu hun hút.
Vùng biển Đông Hải giàu có, đông đúc lại phì nhiêu, duy chỉ có nơi đây, xung quanh không một ngọn cỏ, không tôm cua hà mã, một vỏ sò cũng không thấy.
Mọi chuyện tất cả nằm trong dự liệu của Ứng Long, Côn tộc mặc dù thân hình khổng lồ, xưng hùng một phương, nhưng mà Đông Hải long tộc trăm vạn thuỷ binh, sao có thể dễ dàng mà chịu thiệt?
Côn tộc tất chịu thảm bại, hôm nay đang bị lính tôm tướng cua nhốt nơi vực sâu hoang vu, hẻo lánh đợi ngày long vương xử lý.
Được làm vua thua làm giặc, quy luật từ thiên cổ vốn dĩ không thay đổi.
Côn vương tự tin có khả năng thay thế được long tộc trở thành bá chủ tứ hải, hôm nay thất bại thảm hại, mất tinh thần, bị giam giữ tại nơi bốn bề đá lởm chởm, cây cỏ khô héo, san hô nhấp nhô, nào còn có một chút uy phong?
Một tướng quân mai rùa đứng ở trước vực hoang, mắt lạnh lẽo nhìn kỹ tất cả nơi này.
Lúc này có một gã thiên tướng cá Đối tiến gần tới đây, hơi nghi ngờ hỏi: “Tướng quân, có thật không, phải … đánh nát đầu khớp xương của đàn Côn ngư này, lột đi vảy, rút đi răng nanh, moi khoét hai mắt?”
Vị tướng quân long tộc vẫn chưa dời đường nhìn, thần tình lạnh lùng không mang theo một tia do dự: “Xâm phạm người Đông Hải ta, giết không tha. Bệ hạ lưu lại tính mệnh, đã thấy tâm người nhân hậu lắm rồi.”
Thiên tướng da đẩu run lên, gật đầu đồng ý, liền đi xuống phía dưới phân phó chấp hành.
Trong lúc nhất thời, thuỷ vực được nhuộm sắc đỏ.
Chợt nghe tiếng ngựa hí, tướng quân ngẩng đầu nhìn, liền thấy dưới dòng nước biển, chín con ngựa cực kỳ thần khí (có thần), con nào con nấy cả người tuyết như trắng chân đạp nước phi đến, phía sau kéo theo một cỗ xe ngọc, đúc bằng hoàng kim, chim loan (loài chim phượng) miệng ngậm cái chuông, thùng xe màu tím, xa hoa không gì sánh được. Trái phải hai bên, hộ vệ nào lính tôm tướng cua, phía sau có quỷ dạ xoa theo sát.
Tướng quân thần sắc biến đổi.
Thuỷ vực nhốm máu tanh, chưa kịp thanh lý, mắt thấy đoàn xe đùn đùn kéo đến cũng phát giác mùi máu tanh.
Hắn nhanh chóng xoay người tay chắp sau thắt lưng, một đạo kim quang xuất hiện trong khoảng không, trên tay cầm một cây kích* sắt vuông.
kích*: một binh khí cổ
Một kích nặng nề vung lên, làn sóng nhỏ dâng lên, hóa thành xoắn ốc, rồng nước trong nháy mắt cuồn cuộn đem theo máu tươi vùi sâu dưới đáy biển, sau đó lùa ra, trồi trên mặt biển hóa thành hư không.
Cỗ xe ngọc vẫn cứ phi như thế, bay nhanh tới cửa vực hoang thì ngừng lại.
Tướng quân thu hồi thiên kích, bước chân vững vàng đi tới phía trước. Cách màn che, chỉ có thể miễn cưỡng thấy bóng người ở bên trong, ước chừng có thể hình dung được thân ảnh bên trong thật cao to, cùng với vạt áo dài vàng óng ánh.
Hắn thi lễ: “Trượng Ly tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Người bên trong trầm ổn cất giọng mang theo vài phần từ tính, chỉ cần một lời phân phó, liền đủ kẻ khác tức khắc chấp hành không dám ngỗ nghịch.
Tướng quân long tộc Trượng Ly đứng dậy, nói: ” Nơi vực sâu hoang vắng hàn khí rất nặng, bệ hạ kỳ thực không cần tự mình đến đây.”
“Ái khanh lo lắng nhiều, chút hàn khí ấy nếu chịu không nổi, trẫm đứng đầu Đông Hải chỉ là cái danh thôi sao.”
Màn che bị đẩy ra, một nam tử cao to, anh tuấn từ trên đi xuống, người này đầu đội kim quan, mặc áo mãng bào*, một đôi mày kiếm, thắt lưng thon, long tộc đặc biệt có con ngươi kim sắc (vàng óng) lấp lánh hữu thần, thoạt nhìn qua tuổi khoảng bốn mươi [tuổi trần gian] nhưng khí thế long tộc ẩn chứa thần uy nghiêm nghị.
áo mãng bào*: Mãng phục [ hệt trang phục nhà Thanh, thêu con rồng có bốn chân, kèm theo cái móng vuốt]
Người tới, chính là vị đứng đầu Đông Hải —— Long vương Ngao Quảng.
Trượng Ly khoanh tay đứng một bên, cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã theo ý chỉ xử trí nghịch tặc.” Tạm ngừng một chút, sau đó tiếp lời.
“Mấy ngày tới có phải … lưu đày tới phương Bắc không ạ?”
Mặc dù huyết khí bị Trượng Ly mạnh mẽ xua tan, nhưng dưới hoang uyên (vực sâu hoang vắng) vẫn là một mảnh thảm liệt, vùng biển phía Bắc dày đặc không gì sánh được, bị rút đi vảy, loài cá Côn dường như mất đi cái bình phong che chắn, chỉ sợ lưu vong như vậy, khả năng sống sót rất ít.
Nhưng mà trong mắt Long vương không có nửa điểm thương hại, hắn chỉ là liếc mắt nhìn qua một cái trăm con Côn trước mặt, thảm thương vô cùng. Mắt bị khoét rời ra, xương ống bị vỡ nát, sau đó liền quay đầu, mỉm cười nhìn tướng quân long tộc bên cạnh: “Ái khanh chẳng lẽ là thương cảm cho những … nghịch tặc này?”
“Vi thần không dám.”
Trượng Ly vội vã quỵ gối.
Đông Hải long vương vẫn chưa trách cứ, long mục quan sát xung quanh, phảng phất cự côn nằm phía dưới bất quá như khối thịt đặt trên thớt gỗ: “Tứ hải, do long tộc ta cai quản, làm sao cho phép bọn hắn tàn sát bừa bãi? !”
Long bào hoàng kim theo làn nước lay động, sát khí tràn ngập, long vương tức giận, lính tôm tướng cua sợ hãi quỳ lạy.
Long vương ngẩng đầu, nhìn về phía ánh dương ngoài khơi xa, con ngươi kim sắc tàn khốc như muốn cắn xé người: “Trẫm muốn ba giới sáu vực, phàm là kẻ địch lại người trong long tộc, tất thảy đều biết tên Ngao Quảng ta, sợ hãi uy phong Đông Hải! !”
“Bệ hạ thánh minh!”
Trượng Ly đáy lòng chấn động, lúc này mới biết chủ ý của long vương, y cùng lính tôm tướng cua thần phục tại chỗ.
“Ngao Quảng, xa cách ngàn năm, ngươi không học được cách giấu tài, vẫn cứ không thể kìm chế tính tình hung hãn nha.”
“Kẻ phương nào dám làm càn! ?” Trượng Ly nghe tiếng hét to, trong tay hóa ra thiên kích vững vàng hộ trước người long vương.
Nhưng thấy bốn phía không chút động tĩnh, đột nhiên dưới đáy sâu nổi lên một dòng suối cuộn cuộn, bóng dáng nhìn như con rồng từ dưới đáy biển dựng lên, bỗng chốc hóa thành một người.
Trượng Ly đứng đầu mười vạn thủy quân, là tướng quân Đông Hải, thực lực tự nhiên không kém, nhưng mà người này có thể yên lặng tới gần mà hắn không hề phát hiện, tự nhiên năng lực cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỗ khiến hắn vô cùng kinh ngạc, chính là hắc y nhân trước mặt mơ hồ tản mát ra một cổ khí thế bức người, bốn phía Thuỷ tộc chớ nói tới gần, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt.
Trên đời này, chỉ có long vương giá lâm, mới có thể khiến trăm vạn Thuỷ tộc cúi đầu, người này rốt cuộc là ai? !
Ngược lại Đông Hải long vương cũng không có nửa điểm kinh ngạc, phảng phất sớm có dự liệu, nói: ” Long tộc ta vốn là loài dã man, thiên tính hung ngao*, cùng với tiên nhân làm bộ làm tịch hưởng tinh hoa tất nhiên là bất đồng.”
Hắn vỗ vai Trượng Ly, phân phó nói, “Ngươi lui sang một bên.”
hung ngao*: hung hãn, kiêu ngạo:>
“Bệ hạ! !” Hắc y nhân kia vừa nhìn đã biết là yêu vật biến thành, Trượng Ly làm sao có thể để long vương cùng hắn một chỗ? !
Nhưng mà Đông Hải long vương thái độ khác thường, trách mắng: “Làm càn! ! Lui ra!”
Trượng Ly không khỏi cả kinh, tự biết thất thố, vội vã thối lui mười trượng ở bên ngoài, phân phó Thuỷ tộc còn lại không được tới gần.
Hắc y nhân khóe miệng hiện lên một dáng tươi cười mờ nhạt: “Ngươi quát hắn lui xuống, vì không muốn hắn biết đường đường Đông Hải long quân, lại cùng nghịch thiên yêu long có liên quan?”
“Ứng quân nghĩ nhiều.” Đông Hải long vương thần sắc không đổi.
Hai người bọn hắn cùng là người Thuỷ tộc nhưng lại cách nhau khá xa, một hoàng bào kim quan tôn quý không gì sánh được, một người hắc y biến hóa yêu dị oai phong, tuy không cùng một loại người thế nhưng xem ra phi thường quen thuộc, phảng phất như bạn tri kỉ hơn vạn năm.
“Côn tộc làm loạn khắp nơi, nói vậy cũng là Ứng quân một tay sắp xếp?”
“Đông Hải có long vương trấn thủ, đương nhiên Côn tộc một làn gió thoảng sao lay động được biển.”
Long vương con ngươi màu kim lạnh lẽo: “Cự côn xâm phạm vùng biển cả, gây tai họa cho vô số tính mệnh cho dân Thuỷ tộc Đông Hải, điểm này Ứng quân có từng nghĩ tới?”
Ứng Long thế nhưng nở nụ cười: “Thuở xưa giết hết Li long*, diệt giết Kim ngao* chính là long vương, hôm nay sao trở nên trách trời thương dân như vậy?”
li long*:con rồng không sừng trong truyền thuyết
kim ngao*: con ngao, trạch
“Bản vương thân là người đứng đầu Đông Hải, tất nhiên không muốn thấy cảnh sinh linh trong biển chịu nhục, Ứng quân cũng long vương một phương, đương nhiên minh bạch tâm tư bản vương.”
“Nghịch thiên phạm thượng, bản tọa đã bỏ quên tôn vị long vương.”
Đông Hải long vương nghe vậy, lời nói hơi tạm ngưng, sau đó thoát ra một tiếng thở dài: “Thiên mệnh khó đổi, ta cũng khuyên thật tình, ngươi đừng nên hành sự không suy nghĩ.”
“Cứ tùy theo tự nhiên, bản tọa tự có định đoạt.” Nước gợn nhẹ, hắc y nhân hơi di chuyển.
“Hôm nay đến, là muốn lấy lại đồ vật lúc đầu gửi trong điện long vương.”
Đông Hải long vương nghe vậy, thần sắc hơi biến, nhưng chưa đáp lại.
Một lát sau, mới nói: “Năm đó, ngươi lưu lại vật ấy, đó là vì sinh linh trong trời đất lưu lại một chuyện tốt. Hôm nay thu hồi, lại là vì sao?”
“Long quân sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Nếu có một ý niệm lương thiện, ngày đó sao lại có hành vi nghịch thiên?”
Đông Hải Long vương thở dài lắc đầu: “Nếu Ứng quân tâm ý đã định, vật tự nhiên xin gởi trả lại.”
Long vương nâng tay điểm vào mắt trái, trong miệng niệm pháp quyết, trong con ngươi kim tỏa ra vầng sáng, chói chang mãnh liệt, lóe sáng, rơi nhẹ xuống biển, Thuỷ tộcgần đó đều bị ánh sáng chói chiếu vào không thể thấy rõ ràng mọi vật xung quanh.
Đông Hải long vương tự mình lấy ra từ trong con mắt trái một đoàn kim quang, trong lòng bàn tay, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, mơ hồ, chỉ thấy trong đó phảng phất có vật uốn cong, tựa như vầng trăng rằm cuồn cuộn, lúc này dưới đáy biển con rồng như đang xoay mình, bên dưới hơi chấn động, bốn bề sóng gợn lên.
Long vương giao vật ấy cho Ứng Long, một đoàn kim quang tiếp xúc với hắc y nhân, ‘ông’ phát ra một tiếng nổ lớn, dao động ngày càng kịch liệt, sau đó xuất hiện một dòng lốc xoáy ngược dòng.
Đông Hải long vương vững vàng đứng trong lốc xoáy, một thân long bào bị phất dựng lên, gần đó dân Thuỷ tộc gặp phải tai ương, lúc này nghiêng nghiêng, ngã trái ngã phải, chỉ có tướng quân Trượng Ly miễn cưỡng chống đỡ.
Ứng Long khống chế vật ấy, trên mặt hắc y nhân rõ ràng xuất hiện một tia tiếu ý, khẽ quát nói: “Bích Phệ, Lam Khánh, không nhận ra chủ tử sao?”
Quang mang chợt tan vỡ, vô tung, vốn trong tay có cầm một vật thể nhỏ xíu bỗng chốc dài ra, vật ấy là một đôi binh khí!
Dài ba thước, khi ngoảnh đầu nhìn lại, một lớn một nhỏ hợp thành vầng trăng tròn sắc bén, nhưng lại không có chịu yên vị, lấy bàn tay Ứng Long làm trục xoay tròn, tuy nhiên không hề va chạm vào nhau.
Rồi trong ánh sáng chiết xạ xuất hiện, một người ẩn hiện sáng rực như ánh lửa thái dương, một người trong bóng tối u ám như yêu ma, trong mơ hồ ẩn ẩn có nghe thấy âm thanh ‘leng keng’ của đá.
Càn khôn lúc ban đầu sơ khai, khi đó ngày đêm hỗn độn, thủy sinh thiên thần chưa phân, hai bên pháp lực vô biên, có mặt ở khắp nơi, lúc này trời đất còn chưa tách biệt, không rõ ngày đêm, cũng không có mặt trời.
Sau đó, ông tổ của con người [Bàn Cổ] dùng một cái búa khai thiên tích địa, phá vỡ càn khôn, lúc ban đầu mọi thứ rất rối loạn, trời đất hai cực.
Sau đó các vị thần tùy theo sắp xếp, phía trên chân trời là cực dương, bên dưới vực sâu là cực âm. Trải qua vạn năm, ngưng tụ lại thành song thần binh kinh thế.
Mà cổ thần Ứng Long, chính là chủ nhân hai thần binh kia.
Thần binh hiện thế, thiên địa chấn động, nước biển cuộn trào mãnh liệt dâng trào, ngoài khơi từ trên trời cao giáng xuống một đạo sấm chớp, điện quang mãnh liệt.
Đông Hải long vương đứng một bên, lúc này mắt trái hắn ánh sáng rực rỡ đã mất tan biến, con ngươi lạnh lẽo, có chút ảm đạm, rõ ràng là một con mắt từ lâu đã bị phế!
Nhưng Đông Hải long vương không thèm để ý, hắn chỉ là đứng xem cảnh tượng binh khí nhận thức chủ nhân, rồi hỏi: “Ứng quân trong tay nắm binh khí, không biết muốn làm gì?”
Ứng Long liếc về phía Đông Hải long vương, hắc y nhân cũng không nhìn qua nhưng mà Long vương phảng phất như bị cặp mắt tà mị kia nhìn thẳng vào mình, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác mát nhè nhẹ.
“Ngươi sẽ không ngây thơ đến mức, thật sự cho rằng thượng đế sẽ vì mấy trăm yêu vật trong tỏa yêu tháp mà ra mặt gây chiến đi?”
“…”
“Trước kia, Bất Chu Sơn bị thêu hủy, bốn cực hoang tàn, Cửu Châu nứt ra, bầu trời không thể hồi phục, đất không chu toàn, Nữ Oa vì muốn khôi phục bốn cực mà liều mình vá trời.
Nhưng mà trời đất do thượng thần Bàn Cổ tạo ra, trời không thể chống đỡ nổi sập xuống, theo ý chỉ của thượng đế —— lấy cửa Côn Lôn làm cơ sở, dưới sự trợ giúp của linh châu tạo nên trụ chống trời.”
Đông Hải long vương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là tỏa yêu tháp…”
“Phi tinh phá tháp, trụ trời bị đứt đoạn.” Ứng Long nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào binh khí đang lăn lộn trong tay.
“Bây giờ bốn cực cũng không chịu nổi một kích.”
“Ngươi…” Đông Hải Long vương nắm tay căng thẳng.
“Ngươi muốn tiêu diệt thiên giới? !”
Cột chống trời đã mất, không thể chống đỡ bốn cực, nhất định trời sẽ sập và lại đè lên đất, một lần nữa bốn bề bị phá hủy trở về nguyên sơ như ban đầu, Cửu Châu nứt ra trần gian chịu phải thảm cảnh.
Đến lúc đó, vô luận thiên cung hay nhân gian, yêu vực Ma giới, nơi nào cũng khó thoát khỏi đại nạn! !
Ứng Long có chút suy nghĩ, đùa bỡn binh khí trong tay.
“Không.”
Chỉ thấy hắn đột nhiên trở tay, song thần binh thu hồi hình dạng, chui vào trong lòng bàn tay, vô tung, mới vừa rồi cả Đông Hải hầu như đều bị chấn động cũng trong nháy mắt đó mà tiêu thất, mặt biển lại tĩnh lặng như trước, hoàn toàn không giống như từng có vết tích thần binh hiện thế.
“Bản tọa chỉ là muốn nhìn một chút, xem thử ai có thể xoay chuyên số trời.”
“Nếu như không có?”
Hắc y nhân đột ngột từ mặt đất bay lên, hóa thành một con rồng rít gào.
“Nếu như thiên địa bị diệt vong, bản tọa vui lòng trợ giúp một tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.