Xuân Có Hẹn, Hoa Chẳng Lỗi Hẹn
Chương 10
Nhất Chỉ Khí Thủy Hùng
10/12/2024
Sau đó, họ vây quanh ta mà cảm ơn rối rít, như thể ta là Phật sống tái thế.
Thật ra, việc ta tặng lương thực, tiền bạc vốn mang theo chút tính toán riêng.
Nhưng lúc này, nhìn những người già mặc y phục rách nát, những người phụ nữ dắt theo con nhỏ, ánh mắt họ nhìn ta như tìm thấy chút ánh sáng trong đêm tối, lòng ta không khỏi rung động.
Một cảm giác vừa xúc động vừa mãnh liệt dâng lên trong lòng ta.
Đám đông bao quanh ta hồi lâu mới chịu rời đi.
Chỉ còn lại chàng thanh niên tuấn tú ban nãy, là người đã đứng ra bảo vệ ta.
Ánh mắt hắn sáng rực, không hề chớp mắt lấy một lần khi nhìn ta.
Thấy ta nhìn lại, hắn bất ngờ tiến lên một bước, vẻ mặt đầy cảm thán: "Thôi không xong rồi, tiểu thư, nàng đẹp như vậy, ta biết phải làm sao đây?"
Có lẽ ban nãy hắn cố gắng giữ giọng nghiêm trang khi nói, nhưng giờ đây giọng điệu trở lại bình thường, ta lập tức nhận ra:
"Lâm Tiêu?"
Hắn gật đầu, ánh mắt không rời khỏi ta, giọng điệu khen ngợi đầy chân thành: "Là ta đây, tiểu thư tinh mắt thật!"
Không ngờ sau khi chỉnh trang lại dung mạo, hắn lại thay đổi đến vậy.
Ta thoáng ngạc nhiên, không ngừng nhìn hắn vài lần, thầm nghĩ vì sao một người có gương mặt tuấn tú như thế lại cố tình để bộ râu rậm rạp che đi.
Đang nghĩ ngợi, ta thấy hắn bỗng đứng thẳng lưng, vẻ mặt đầy tự hào: "Năm xưa ta ít nhất cũng là “soái ca” của Nam Đại, thế nào? Thấy mặt ta rồi, có phải đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm với ta không?"
Hắn cười khi nói câu đó, nhưng ánh mắt lại không giống như đang đùa.
Thậm chí, ánh mắt chăm chú của hắn như đang chờ mong câu trả lời từ ta.
Không khí bỗng dưng trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, ta mới mở miệng: "Ban nãy ngươi muốn hỏi gì?"
Không đợi hắn trả lời, ta liền tiếp lời: "Ngươi định hỏi ta có thật là ta sẽ đem cả gia sản đi quyên góp cho Sán Châu đúng không? Đúng vậy, ta sẽ quyên góp toàn bộ."
Ta không nghĩ hắn còn có ý định hỏi thêm gì khác.
Thực sự, ta cũng cảm thấy bối rối, không biết trả lời câu hỏi khi nãy ra sao, nên chỉ đành đổi chủ đề một cách vụng về.
Tưởng rằng hắn sẽ phàn nàn về cách ta chuyển chủ đề, nhưng bất ngờ thay, hắn lại thuận theo lời ta, hỏi tiếp: "Nếu nàng quyên góp hết, vậy sau này định thế nào?"
Ánh mắt nhiệt tình ban nãy của hắn giờ đã dịu lại, ta cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Giữ lại một điền trang, tự cung tự cấp là được."
Ta nói, trong lòng tưởng tượng về tương lai. Một khu vườn nhỏ trong sân, ta có thể trồng rau, muốn ăn gì thì tự mình trồng.
Lúc nhàn rỗi có thể chăm hoa, tránh xa thị phi, cuộc sống ấy thật không tệ.
Suy nghĩ ấy khiến ta bất giác cong môi, nở một nụ cười nhẹ.
"Ta vốn không thích ồn ào, cũng không muốn phiền phức, chuyển về điền trang là lựa chọn phù hợp nhất."
Ta nói không quá chi tiết, cũng không miêu tả rõ ràng.
Nhưng hắn dường như hiểu được, bỗng nở một nụ cười, đọc một câu thơ: "Cây xanh vây làng nhỏ, núi biếc nghiêng ngoài thôn. Hái cúc dưới hàng rào, thảnh thơi nhìn Nam Sơn.”
“Thật tốt, ta cũng thích thế.”
Trong lòng ta chợt khẽ động.
Rõ ràng chỉ là một câu thơ hắn buột miệng nói ra, nhưng lại khiến lòng ta như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi qua, vừa ngứa ngáy vừa khó tả.
Phải rất lâu, ta mới ngăn được cơn xao động trong ngực, ngập ngừng hỏi: "Đây cũng là thơ của Văn Thiên Tường sao?"
Hắn lắc đầu: "Không phải. Là của Mạnh Hạo Nhiên trong bài Quá Cố Nhân Trang, và Đào Uyên Minh trong bài Ẩm Tửu."
Nói rồi, thấy ta vẫn nhìn hắn, hắn lùi lại một bước, vẻ mặt đầy khó xử: "Ta là dân học khoa tự nhiên, nhớ được vài câu đã là giỏi rồi, đừng đòi ta thuộc cả bài thơ, được không?"
Ta: “?”
Cũng không biết vì sao, vừa rồi ta lại cảm thấy xao động…
Sau trận chiến Tây Nhung tấn công thành, ta từng nghĩ rằng với cái c.h.ế.t của Dương đại nhân, dù ta đã hiến tiền bạc và lương thực, Sán Châu không có người đứng đầu thì trước khi triều đình phái người tới, tình hình chắc chắn sẽ hỗn loạn một thời gian.
Nhưng không ngờ, Lâm Tiêu cùng vị thư sinh tên Lục Sanh đã sắp xếp hậu sự vô cùng chu đáo.
Hôm đó, khi hắn chủ động nhận quản lý số lương thực ta quyên tặng, ta liền không hỏi thêm gì.
Sau này nghe nói, không chỉ sắp xếp nơi điều trị cho những người bị thương tại thiện đường được dựng lên tạm thời, Lâm Tiêu còn huy động nhân lực dựng lên các điểm phát cháo, trại thuốc, sắp xếp sửa chữa nhà cửa và duy trì tuần tra bảo vệ thành.
Khi phát cháo hay phát thuốc, bên cạnh luôn treo một tấm bảng ghi rõ: "Thiện đường Trữ gia."
Hắn chẳng can thiệp nhiều vào các chi tiết, chỉ giao toàn bộ công việc cho Lục Sanh.
Nhưng cứ ba ngày hai lượt, hắn lại đến phủ ta, không phải để bàn chuyện nghiêm túc, mà chỉ để nói chuyện phiếm hoặc… ăn cơm ké.
Thật ra, việc ta tặng lương thực, tiền bạc vốn mang theo chút tính toán riêng.
Nhưng lúc này, nhìn những người già mặc y phục rách nát, những người phụ nữ dắt theo con nhỏ, ánh mắt họ nhìn ta như tìm thấy chút ánh sáng trong đêm tối, lòng ta không khỏi rung động.
Một cảm giác vừa xúc động vừa mãnh liệt dâng lên trong lòng ta.
Đám đông bao quanh ta hồi lâu mới chịu rời đi.
Chỉ còn lại chàng thanh niên tuấn tú ban nãy, là người đã đứng ra bảo vệ ta.
Ánh mắt hắn sáng rực, không hề chớp mắt lấy một lần khi nhìn ta.
Thấy ta nhìn lại, hắn bất ngờ tiến lên một bước, vẻ mặt đầy cảm thán: "Thôi không xong rồi, tiểu thư, nàng đẹp như vậy, ta biết phải làm sao đây?"
Có lẽ ban nãy hắn cố gắng giữ giọng nghiêm trang khi nói, nhưng giờ đây giọng điệu trở lại bình thường, ta lập tức nhận ra:
"Lâm Tiêu?"
Hắn gật đầu, ánh mắt không rời khỏi ta, giọng điệu khen ngợi đầy chân thành: "Là ta đây, tiểu thư tinh mắt thật!"
Không ngờ sau khi chỉnh trang lại dung mạo, hắn lại thay đổi đến vậy.
Ta thoáng ngạc nhiên, không ngừng nhìn hắn vài lần, thầm nghĩ vì sao một người có gương mặt tuấn tú như thế lại cố tình để bộ râu rậm rạp che đi.
Đang nghĩ ngợi, ta thấy hắn bỗng đứng thẳng lưng, vẻ mặt đầy tự hào: "Năm xưa ta ít nhất cũng là “soái ca” của Nam Đại, thế nào? Thấy mặt ta rồi, có phải đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm với ta không?"
Hắn cười khi nói câu đó, nhưng ánh mắt lại không giống như đang đùa.
Thậm chí, ánh mắt chăm chú của hắn như đang chờ mong câu trả lời từ ta.
Không khí bỗng dưng trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, ta mới mở miệng: "Ban nãy ngươi muốn hỏi gì?"
Không đợi hắn trả lời, ta liền tiếp lời: "Ngươi định hỏi ta có thật là ta sẽ đem cả gia sản đi quyên góp cho Sán Châu đúng không? Đúng vậy, ta sẽ quyên góp toàn bộ."
Ta không nghĩ hắn còn có ý định hỏi thêm gì khác.
Thực sự, ta cũng cảm thấy bối rối, không biết trả lời câu hỏi khi nãy ra sao, nên chỉ đành đổi chủ đề một cách vụng về.
Tưởng rằng hắn sẽ phàn nàn về cách ta chuyển chủ đề, nhưng bất ngờ thay, hắn lại thuận theo lời ta, hỏi tiếp: "Nếu nàng quyên góp hết, vậy sau này định thế nào?"
Ánh mắt nhiệt tình ban nãy của hắn giờ đã dịu lại, ta cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Giữ lại một điền trang, tự cung tự cấp là được."
Ta nói, trong lòng tưởng tượng về tương lai. Một khu vườn nhỏ trong sân, ta có thể trồng rau, muốn ăn gì thì tự mình trồng.
Lúc nhàn rỗi có thể chăm hoa, tránh xa thị phi, cuộc sống ấy thật không tệ.
Suy nghĩ ấy khiến ta bất giác cong môi, nở một nụ cười nhẹ.
"Ta vốn không thích ồn ào, cũng không muốn phiền phức, chuyển về điền trang là lựa chọn phù hợp nhất."
Ta nói không quá chi tiết, cũng không miêu tả rõ ràng.
Nhưng hắn dường như hiểu được, bỗng nở một nụ cười, đọc một câu thơ: "Cây xanh vây làng nhỏ, núi biếc nghiêng ngoài thôn. Hái cúc dưới hàng rào, thảnh thơi nhìn Nam Sơn.”
“Thật tốt, ta cũng thích thế.”
Trong lòng ta chợt khẽ động.
Rõ ràng chỉ là một câu thơ hắn buột miệng nói ra, nhưng lại khiến lòng ta như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi qua, vừa ngứa ngáy vừa khó tả.
Phải rất lâu, ta mới ngăn được cơn xao động trong ngực, ngập ngừng hỏi: "Đây cũng là thơ của Văn Thiên Tường sao?"
Hắn lắc đầu: "Không phải. Là của Mạnh Hạo Nhiên trong bài Quá Cố Nhân Trang, và Đào Uyên Minh trong bài Ẩm Tửu."
Nói rồi, thấy ta vẫn nhìn hắn, hắn lùi lại một bước, vẻ mặt đầy khó xử: "Ta là dân học khoa tự nhiên, nhớ được vài câu đã là giỏi rồi, đừng đòi ta thuộc cả bài thơ, được không?"
Ta: “?”
Cũng không biết vì sao, vừa rồi ta lại cảm thấy xao động…
Sau trận chiến Tây Nhung tấn công thành, ta từng nghĩ rằng với cái c.h.ế.t của Dương đại nhân, dù ta đã hiến tiền bạc và lương thực, Sán Châu không có người đứng đầu thì trước khi triều đình phái người tới, tình hình chắc chắn sẽ hỗn loạn một thời gian.
Nhưng không ngờ, Lâm Tiêu cùng vị thư sinh tên Lục Sanh đã sắp xếp hậu sự vô cùng chu đáo.
Hôm đó, khi hắn chủ động nhận quản lý số lương thực ta quyên tặng, ta liền không hỏi thêm gì.
Sau này nghe nói, không chỉ sắp xếp nơi điều trị cho những người bị thương tại thiện đường được dựng lên tạm thời, Lâm Tiêu còn huy động nhân lực dựng lên các điểm phát cháo, trại thuốc, sắp xếp sửa chữa nhà cửa và duy trì tuần tra bảo vệ thành.
Khi phát cháo hay phát thuốc, bên cạnh luôn treo một tấm bảng ghi rõ: "Thiện đường Trữ gia."
Hắn chẳng can thiệp nhiều vào các chi tiết, chỉ giao toàn bộ công việc cho Lục Sanh.
Nhưng cứ ba ngày hai lượt, hắn lại đến phủ ta, không phải để bàn chuyện nghiêm túc, mà chỉ để nói chuyện phiếm hoặc… ăn cơm ké.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.