Chương 128
Bồng Lai Khách
23/09/2023
Đằng sau lỗ châu mai trên bức tường thành, một hàng nỏ binh xuất hiện. Mấy chục nỏ binh đồng loạt động tác cài tên nhắm thẳng vào Lý Mục đang đi đến.
Lý Mục dừng lại.
Hắn vừa mới lặn lội đường dài tới, mặc quần áo thường dân, bụi bặm mệt mỏi, bị mũi tên nhắm vào mà không hề hoảng sợ, đi thẳng đến dưới thành, chỉ có một thanh trường kiếm tướng quân bên hông, ống tay áo bào bay phần phật trong gió, đĩnh đạc uy nghiêm, không giận tự uy.
– Ta là Lý Mục! Xin được gặp mặt Dương tướng quân!
Hắn hướng về đầu thành giương cao giọng.
Thanh âm vang xa theo gió bay đi, trên đầu thành ai cũng nghe thấy.
Vừa dứt lời, bên ngoài thành và trên đầu tường thành trước sau mấy vạn đại quân đều yên lặng không có một tiếng động nào, bên tai chỉ có âm thanh bay phần phật của lá cờ bị cuồng phong nơi đất hoang phát ra.
Bên sau lỗ châu mau không có bất cứ động tĩnh gì.
– Dương tướng quân, tôi biết ngài ở đó!
– Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, câu nói này rất đúng. Ngài có cái nghĩa của Dự Nhượng, nhưng Hứa Tiết, liệu ông ta có cái liệt của Trí Bá không? Vì một suy nghĩ cá nhân mà hưng can qua. Vì cái mũ Tống đế ông ta đội trên đầu mà bao nhiêu dân chúng trằn trọc kêu khóc, có bao nhiêu quân sĩ uống mạng trước trận?
– Người Nam Triều ta mỗi khi nhắc đến Hồ Liêu thì đều căm hận. Vì sao? Hận đó không phải hận chủng tộc khác màu tóc màu da, cái chúng ta hận là người Hồ hung bạo tàn ác, vô nhân đạo, một khi đắc thế động một chút là tàn sát cướp giết, coi dân chúng giống như con kiến, sinh linh đồ thán. Danh hào phủ binh tuy là mang gia họ nhưng bao nhiêu năm nay lẽ nào triều đình thiếu chu cấp nuôi dưỡng? Triều đình lấy cái gì chu cấp nuôi dưỡng? Một phân một hào một hạt gạo một hạt kê đều xuất từ dân chúng Nam Triều cả. Dân chúng cung cấp nuôi dưỡng quân nhân chúng ta, chính là mong muốn chúng ta bảo vệ họ bình an, bảo vệ đất nước không bị xâm phạm.
– Dương tướng quân, chúng ta đều là quân nhân, có câu chết không nắm binh quyền, binh sĩ tử trận là chuyện đương nhiên.
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt của những người lính đang giương cung về phía mình.
- …Nhưng lúc này đây, binh lính trên đầu tường thành chĩa cung tiễn vào ta, không người nào trong đó mà không phải là dũng sĩ của người phương Nam chúng ta? Thân là dũng sĩ được người phương Nam nuôi dưỡng, không đi giết Hồ Liêu đoạt đất đai tổ tiên ta mà lại ủng hộ Hứa Tiết lên ngôi hoàng đế, giết hại lẫn nhau đấu đá nhau với đồng bào huynh đệ phía sau chúng ta.
Gió mạnh lướt qua bên cạnh hắn, trường kiếm bên hông phát ra tiếng rung nhè nhẹ.
– Lý Mục ta, tâm nguyện cả đời là Bắc phạt Trung Nguyên đuổi đi Hồ Liêu. Ta tin rằng Dương tướng quân và cả những tướng sĩ đang đi theo ngài kia cũng tuyệt đối không phải là hạng người máu lạnh không hiểu biết! Đã biết lý, đã nhiệt huyết, vì sao còn nghe theo lệnh của Hứa Tiết làm ra chuyện này? Chỉ dựa vào việc ông ta giết con trai mình cho các người xem ư?
– Con trai của Hứa Tiết tham công liều lĩnh, ngày đó hắn vì suy nghĩ cá nhân đã làm hại biết bao binh lính phải uổng mạng ở Dĩnh Xuyên rồi? Hắn vốn dĩ có chết cũng không hết tội! Dương tướng quân ngài cần gì phải cảm thấy áy náy?
Lời nói của hắn bay theo gió truyền vào trong tai.
Nỏ binh trên tường thành nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ do dự, cánh tay giương cung dần dần thả xuống, cùng đồng loạt quay đầu lại nhìn Dương Tuyên đang đứng ở cách đó không xa.
Dương Tuyên trong bộ nhung trang thân hình bất động, mắt cụp xuống.
Phó tướng bên cạnh gã là thân tín của Hứa Tiết, thấy thế sắc mặt khẽ biến đổi, lập tức quay sang quát nỏ binh:
– Lý Mục xuất thân ti tiện, chỉ là con chó của bệ hạ mà thôi. Hắn không báo ân thì thôi, hiện giờ còn làm phản đối nghịch với bệ hạ, châm ngòi ly gián. Bắn tên! Lập tức bắn tên giết hắn!
Lý Mục vốn có xuất thân thấp kém, lúc còn ở dưới trướng Dương Tuyên không những bách chiến bách thắng mà còn được đồng đội kính phục, khi gặp nguy hiểm cũng luôn để đồng đội rút lui trước, mình thường là người cuối cùng rút lui, đồng thời cũng luôn được mọi người quý mến. Huống chi mấy năm nay hắn xuất thế ngang trời lấy uy định công, không muốn cùng người phương Nam nội đấu mà là thật sự đánh cho người Hồ răng rơi đầy đất, làm rạng rỡ Giang Bắc.
Những binh lính ở đây có ai mà không khâm phục hắn. Nghe phó tướng chửi bới hắn như thế thì rất bất mãn.
Một nỏ binh đơn giản buông cung tiễn xuống.
Phó tướng nổi giận, đi đến trước nỏ binh kia vung roi ngựa lên quất thẳng vào mặt vào đầu người đó, quát lên:
– Lâm trận kháng mệnh, dùng quân pháp giết không tha!
Trên mặt trên cổ nỏ binh kia túa máu, cắn răng nói:
– Tôi nghỉ nghe theo lệnh của Dương tướng quân. Dương tướng quân chưa phát lệnh, tôi sẽ không bắn!
Nỏ binh khi ra trận ít khi chiến đấu một mình mà thường cùng nhau dàn hàng tiến công, đồng đội chính là người đảm bảo cho họ sống sót trên chiến trường, vì vậy, ngoài thời gian luyện tập, họ còn ăn ngủ cùng nhau, thường trở thành huynh đệ khác họ với nhau.
Mấy ngày qua đã bị quân đội triều đình bao vây bên ngoài thành, binh lính trong thành đều biết sắp có trận đại chiến xảy ra.
Một khi quân đội dưới thành bắt đầu tấn công thành, mình có thể sống sót được hay không vẫn không thể biết, lại bị những lời nói vừa rồi của Lý Mục làm cho dao động, vốn dĩ đã hoang mang, nay thấy phó tướng này tác oai tác quái, vung roi đánh đồng đội của mình đến chảy máu, tức khắc như cùng chung kẻ địch, tất cả đều buông cung tiễn xuống, trợn mắt hướng về phó tướng kia.
Phó tướng thẹn quá thành giận rút đao ra định gi ết chết nỏ binh kia, lại thấy có mấy chục người đồng loạt đứng ra che chắn thì khiếp sợ, quay sang Dương Tuyên phẫn nộ:
– Ngươi nhìn thấy không? Đó là binh lính của ngươi phải không? Dĩ hạ phạm thượng như thế, ngươi không sợ sẽ bị bệ hạ trách tội à? Lý Mục đang ở ngay dưới thành, cơ hội ngàn năm một thuở này, ngươi còn không mau hạ lệnh bắn chết hắn đi?
Dương Tuyên hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt ngưng tụ nghiêm trang, như không hề nghe lọt tai.
Phó tướng nghiến răng nghiến lợi, đoạt lấy cung tiễn của một nỏ binh, đẩy mọi người ra chạy tới sau lỗ chau mai kéo cung cài tên nhắm vào thân hình ở dưới thành kia, thả mũi tên ra.
Mũi tên rời cây cung, xé rách không khí bắn về phía Lý Mục.
Lý Mục rút kiếm trong nháy mắt chém đứt mũi tên lông vũ hướng về phía hắn.
“Đinh” một tiếng, mũi tên bị đẩy ra ngoài c ắm vào một mảnh bùn bên cạnh.
Lý Mục tay cầm trường kiếm, ánh mắt loé lên tia sáng, bỗng nhiên đề khí cất cao giọng:
– Một khi quân đội tấn công thành, các ngươi sẽ không còn đường lui nữa.
– Dương Tuyên, lẽ nào ngài thà mang theo binh lính của ngài vì Hứa Tiết mà táng thân tại đây mà cũng không nguyện dẫn dắt những nam nhi này một ngày nào đó Bắc phạt Trung Nguyên đuổi đi Hồ Liêu, lập công lao bất hủ hay sao?
Phó tướng kia thấy mũi tên của mình bị Lý Mục chém bay, nghiến răng căm hận, lại giương cung cài tên muốn bắn thêm lần nữa.
Ngay lúc hắn chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, chợt cảm thấy ngực lạnh buốt, một thanh đao đâm xuyên từ lưng ra ngực.
Cơ thể bỗng nhiên cứng đơ, hai mắt trợn tròn, cung tiễn rơi khỏi tay xuống dưới đất, rơi vào trong bùn đất trước cửa thành.
Phó tướng kia chậm chạp cứng ngắc quay đầu lại, thấy Dương Tuyên đứng ở phía sau mình, hai mắt loé lên tia tàn nhẫn. Thanh đao cắm xuyên thấu ngực mình đang nắm trong tay Dương Tuyên.
Dương Tuyên rút đao ra, phó tướng kia ngã xuống đất, co giật một lát rồi chết.
Trên đầu tường thành, bầu không khí đột nhiên như đóng băng.
Binh lính vốn xếp thành hàng sau lỗ châu mau từ từ nhích lại gần. Binh lính dưới thành dường như cũng cảm nhận được sự khác thường, đồng loạt đi lên thành tụ tập bên cạnh Dương Tuyên.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Dương Tuyên.
Dương Tuyên nhìn các binh lính. Nhìn những khuôn mặt mệt mỏi trước mặt lộ ra hy vọng và do dự, từ tốn hỏi:
– Các ngươi vẫn luôn đi theo ta, bây giờ, các ngươi muốn tiếp tục đánh một trận hay là đầu hàng triều đình?
Đối mặt với quân đội triều đình do Cao Kiệu phát tới tiếp viện, làm cho Hứa Tiết vừa lên làm Tống đế còn chưa được một tháng cũng thấy hoang mang lo sợ.
Vào mấy ngày trước, ông ta đích thân chạy tới Ba Đông trên danh nghĩa vẫn thuộc về triều đình gặp Vinh Khang phương bá ở đó, muốn thuyết phục Vinh Khang liên minh với mình đối kháng với triều đình.
Vinh Khang là thứ sử phiên trấn thế lực lớn nhất của Ba Đông, nếu như Hứa Tiết thuyết phục thành công, cộng thêm thực lực của Vinh Khang, có lẽ có thể tiếp tục đối kháng được với triều đình. Trước khi đi, ông ta hạ lệnh trước khi mình chưa quay về, không cho phép Dương Tuyên xuất binh, chỉ cần tử thủ ở trong thành là được.
Đó chính là nguyên nhân vì sao đã nhiều ngày Cao Dận kêu chiến nhưng Dương Tuyên trước sau vẫn không đáp trả.
Binh lính đều yên lặng. Một lúc sau cuối cùng có người nói:
– Chúng tôi nguyện đi theo tướng quân. Tướng quân đi đâu, chúng tôi sẽ theo đến đó.
Mọi người đồng thanh phụ hoạ theo.
Dương Tuyên ngửa mặt lên trời, nhắm mắt một lát, khi mở mắt ra bước lên rìa đầu tường thành, nhìn Lý Mục vẫn đang đứng tại chỗ, cao giọng nói:
– Đại Tư Mã, những binh lính này cũng không nguyện ý làm phản. Nếu như mở cửa thành, ngài có thể đảm bảo triều đình sẽ không truy cứu tội của họ hay không?
Lý Mục nói:
– Ngày hôm nay đứng ở nơi này, mỗi lời ta nói đều lấy danh nghĩa Lý Mục ta bảo đảm. Tất cả đều là con cháu người phương Nam ta, chỉ cần ngài dẫn dắt họ dừng cương trước bờ vực, sau này đối đãi bình đẳng, sẽ không có gì khác biệt!
– Được! Dương Tuyên ta tin ngài!
Dương Tuyên quay đầu lại, nói với quân sĩ:
– Những lời Đại Tư Mã nói, các ngươi có nghe rõ không? Ta biết trong lòng các ngươi suy nghĩ gì. Cứ làm theo tâm nguyện các ngươi là được.
Binh lính sửng sốt, khi kịp phản ứng thì đều vui mừng.
Bao nhiêu năm nay, trong triều đình liên tục xảy ra phản loạn muốn lật đổ Tiêu thất hay thế hoàng đế khác, nhưng bạo loạn hết đợt này đến đợt khác nhưng cuối cùng không có một người nào có thể thành công.
Trước đó thua thảm, lui về đây, đến khi tình thế ổn định, Hứa Tiết liền sốt sắng không chờ nổi mà xưng đế, tế thiên địa, lập tông miếu, phong văn võ, người bên cạnh đều tung hô ông ta là bệ hạ, cung thất hằng đêm say sưa ca hát mua vui, cũng ra dáng ra hình giống như một quốc gia trong một quốc gia. Nhưng binh lính tầng chót nhất lại chỉ có cuộc sống khốn khổ, đánh giặc thì họ phải đi đầu, trong lòng đã oán thán từ lâu rồi, chỉ là bởi vì Dương Tuyên mà mới miễn cưỡng thủ vững đến ngày hôm nay.
Giờ phút này chợt nghe Dương Tuyên nói như thế, rõ ràng là ngầm đồng ý cho họ mở cửa thành đầu hàng triều đình.
Nếu người tới là người khác, binh lính có lẽ còn do dự.
Nhưng người ở ngoài thành kia lại là Lý Mục mà mỗi một người binh lính Nam Triều đều kính ngưỡng, chẳng phân biệt trung quân ngoại quân, mặc kệ gia chủ là ai, ai mà không muốn đầu nhập vào hắn cống hiến sức lực dưới trướng hắn?
Lập tức một truyền mười, mười truyền trăm.
Chẳng mấy chốc, trên đầu thành vang lên tiếng reo hò, binh lính tràn xuống thành.
Một đội thân binh của Hứa Tiết nghe tin chạy tới đón đầu đụng phải nhau, rất nhanh đã bị phản binh bao vây lấy, nhanh chóng tiêu diệt, sau đó cuồn cuộn xông tới cổng thành, mở cổng thành, chạy về phía Lý Mục, tới gần hắn rồi tất cả quỳ một gối xuống đất, hành quân lễ với hắn.
Dương Tuyên đứng ở trên đầu tường thành nhìn tướng sĩ năm xưa từng theo mình vào sinh ra tử chạy qua người mình đồng loạt rời đi. Rất nhanh, trên đầu tường thành vừa rồi dòng người còn chen chúc xô đẩy đã không còn bóng người, chỉ còn lại Tống kỳ phấp phới đón gió.
Gã từ tốn quay người lại, liếc nhìn bóng người phía dưới thành dường như đã cảm nhận được điều gì đang chạy như điên về phía mình, cởi đi mũ giáp, rút đao ra tự đâm vào mình.
Ngay khi cửa thành bị binh lính từ bên trong mở ra, Lý Mục chạy về phía cửa thành, muốn bước lên thành lâu để đón Dương Tuyên.
Nhưng mà quá nhiều binh lính xông về phía hắn, chặn đường đi của hắn.
Hắn ngửa đầu lên, khi nhìn thấy Dương Tuyên thong dong tháo mũ giáp kia xuống, trong lòng hắn liền trào lên một dự cảm bất tường mãnh liệt.
Vận mệnh vô thường, con người lại càng bất lực biết bao nhiêu.
Cho dù dũng mãnh cái thế, cho dù có thể nhìn thấy điều không ai biết, nhưng vận mệnh vẫn định sẵn rằng có lẽ vẫn có một bàn tay ở trong bóng tối điều khiển mọi thứ.
Loại vận mệnh này có lẽ chung quy vẫn là nhân lực không thể nào thay đổi được một ý nghĩ bất tường, trong khoảnh khắc như nuốt chửng hắn.
Hắn gào thét hô tránh ra, khoé mắt như muốn nứt ra, ra sức đẩy những binh lính vẻ mặt vui vẻ chắn đường hắn, dẫm lên và nhảy qua lưng những người còn đang quỳ dưới đất chưa kịp đứng lên, băng qua cửa thành chạy như điên về phía đầu tường thành.
Cuối cùng hắn cũng đi lên được tường thành.
Con đường gạch thành lâu trống trải và bằng phẳng ở dưới chân hắn kéo dài thẳng tắp về phía trước.
Một bóng người cao lớn ngã xuống dưới.
Trước ngực chiến y của Dương Tuyên nhuộm đầy máu tươi.
Lý Mục đỡ gã từ dưới đất ngồi dậy, bàn tay gắng sức chặn máu đang chảy ra từ ngực gã, nhưng làm thế nào cũng tốn công vô ích. Càng có nhiều máu hơn chảy qua kẽ tay của hắn.
Dương Tuyên mở mắt ra, nhìn vào cặp mắt đỏ bừng của Lý Mục, cố sức đưa tay ra cầm lấy tay hắn.
– Kính Thần, năm xưa ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở trong quân, ngươi vẫn là một thiếu niên, ta đã biết…tương lai của ngươi ắt làm nên việc lớn…
Bên môi gã khẽ nở nụ cười, dần dần nụ cười đọng lại.
Cao Dận cùng với mọi người cuối cùng cũng đuổi tới trên đầu tường thành, thấy Lý Mục đã ôm tướng quân Dương Tuyên đã chết đi, quỳ một gối xuống đất, bóng dáng giống như hoá thành một pho tượng đá, bất động rất lâu.
……
Những ngày này, triều đình liên tục nhận được tin tức tốt.
Loạn Thiên sư giáo ở Đông Nam đã bị Lý Mục bình định hoàn toàn. Kế đó, bởi vì hắn đến Di Lăng mà đã thành công chiêu hàng phản quân, không tốn một binh một tốt, quân triều đình đã thu phục được Di Lăng. Hứa Tiết làm hoàng đế chưa đến một tháng chẳng những mộng đẹp bị tan vỡ, còn suýt nữa thì bị Vinh Khang phiên trấn Ba Đông mà mình muốn thuyết phục gi ết chết.
Đại loạn giằng co nửa năm cuối cùng đã hoàn toàn chấm dứt.
Tuy rằng hoàng đế vừa mới băng hà mấy tháng, nhưng tới lúc này, các đại thần cũng đã thoát khỏi đau thương, nhắc tới tình thế đã khôi phục ổn định, không ai là không vui mừng.
Nhưng những tin tốt này lại không thể nào xua tan đi những khổ sở trong lòng Lạc Thần.
Mẫu thân mất tích dã được hơn nửa năm.
Phụ thân vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng phái đi bao nhiêu người tìm kiếm thì đến nay vẫn không có một chút tin tức gì.
Có lẽ mẫu thân đã thật sự không còn sống nữa. Nếu không, tại sao người trong tưởng tượng bắt giam mẹ lại không có động tĩnh gì?
Nhưng Lạc Thần không muốn chấp nhận một sự thật như vậy.
Nàng không cách nào tưởng tượng nổi mẫu thân đang còn sống yên lành của mình cứ thế mà hương tiêu ngọc vẫn, rằng bà không còn trên đời này nữa.
Nàng đã nhiều lần tự nói với mình rằng mẹ vẫn còn sống và khỏe mạnh, nhưng bà đang ở một nơi mà mình không biết, và một ngày nào đó, cha mình nhất định sẽ tìm thấy mẹ.
Thời gian này, an ủi duy nhất của nàng đó là Lý Mục cuối cùng cũng sắp trở lại rồi.
Kể từ khi bình định thượng du, hắn lại đi Đông Nam. Theo như tin tức mà nàng hỏi thăm được từ chỗ phụ thân, hắn đang trên đường về kinh sư rồi.
Muộn nhất là năm sáu ngày nữa là về đến nơi.
Đầu tháng Năm, là ngày tế trăm ngày của Thái Khang Đế.
Qua ngày hôm đó, bách quan có thể trừ hiếu.
Hôm nay, trừ Lễ Bộ chủ trì hiến tế ở Thái Miếu ra, ở trong cung cũng sẽ có một buổi hiến tế.
Đường tỷ Cao Ung Dung đã lên làm Thái hậu, ba ngày trước phái cung nhân truyền tin cho nàng, kêu nàng hôm nay vào cung tham gia buổi tế.
Lạc Thần kìm nén sự u sầu trong lòng, búi tóc bằng lụa xanh, mặc quần áo trắng, ngồi xe từ Cao gia đi vào hoàng cung, được cung nhân chờ ở cửa cung dẫn vào điện Vĩnh Phúc nơi làm lễ tế.
Cao Ung Dung mang theo tiểu hoàng đế, đứa cháu trai Đăng nhi 4 tuổi của nàng cũng đang ở đó.
Đã mấy ngày không gặp, nom Cao Ung Dung cũng gầy rộc đi nhiều, nhìn thấy Lạc Thần, Đăng Nhi gọi “dì” một tiếng, sau đó nắm lấy tay nàng nói:
– Ta nghe thái y nói sức khoẻ của bá phụ vẫn không tốt. Lúc tổ chức trăm ngày hiếu, Đăng Nhi cũng không tiện ra khỏi cung. Chờ thêm hai ngày nữa, nếu bá phụ thấy tiện thì ta sẽ dẫn nó đi thăm hỏi bá phụ.
Từ sau khi tin tức phản loạn Thiên Sư Giáo và Hứa Tiết đã được bình định, cả người phụ thân dường như được thả lỏng hẳn đi. Thời gian này việc triều đình đều giao cho Phùng Vệ, ông vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài, cũng không hề gặp mặt bất kể vị triều thần nào đến thăm hỏi. Lạc Thần đi đưa thuốc cho ông, thường thấy ông không phải ngồi ở bàn viết lách thì chính là nhắm mắt minh tưởng, thoạt nhìn không khác gì trước đây cả.
Lạc Thần thay mặt phụ thân cảm ơn chị ta, kêu chị ta không cần phải dẫn ấu đế ra khỏi cung làm gì.
Cao Ung Dung mắt hoe đỏ, nói:
– Ta biết muội với bá phụ đều đang rất khổ sở. Ta cũng thế. Tin tức của bá mẫu ta cũng phái người đi hỏi thăm khắp nơi. Muội đừng buồn quá. Bá mẫu cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an trở về.
Lạc Thần bị gợi ra nỗi khổ sở trong lòng, lặng thinh, gật đầu với chị ta, thấp giọng nói:
– Đa tạ a tỷ.
Cao Ung Dung lau nước mắt, kéo Lạc Thần đi đến chỗ làm lễ tế.
Lễ tế làm xong thì đã là giờ ngọ. Cao Ung Dung giữ lại Lạc Thần lại cung dùng cơm. Lạc Thần đâu có tâm tình ăn uống, bèn uyển chuyển từ chối, Cao Ung Dung biết nàng không có tâm tư ở lại, nên cũng không gượng ép, tự mình tiễn nàng ra ngoài.
Lạc Thần lại từ chối tiếp, nhưng Cao Ung Dung vẫn kiên quyết muốn đưa nàng ra cung, vẫn đưa đến gần cửa cung thì một cung nhân vội vàng đi vào, bẩm báo:
– Bẩm Hoàng thái hậu, bên ngoài truyền báo, nói thứ sử Ba Đông Vinh Khang mang theo đầu của Hứa Tiết vừa mới vào kinh. Biết hôm nay là ngày hiến tế trăm ngày của tiên đế nên đi một mạch không nghỉ, đã tới hoàng cung rồi ạ. Ngài ấy cầu xin được đến lễ tế trước đế linh, hiện đang quỳ ở bên ngoài ạ.
Cao Ung Dung ngẩn ra, nhìn bên ngoài, nói:
– Hắn tới nhanh thật đó. Ta còn cho rằng phải mấy ngày nữa cơ.
Trầm ngâm một lát, nói tiếp:
– Đã tới rồi thì cũng là tấm lòng, tuyên đi.
Cung nhân vội đi ra ngoài truyền lời.
Lạc Thần nhìn ra cửa cung, thấy ở bên ngoài có một người đàn ông dẫn dắt mấy vị tùng quan quỳ ở đó bất động, biết người đó chính là Vinh Khang phương bá phiên trấn thế lực lớn nhất vùng Ba Đông đã giết Hứa Tiết.
Loại phiên trấn địa phương vị trí xa xôi, mang danh là ngoại thần nhưng trên thực tế quyền lực rất lớn. Từ sau khi triều đình vượt qua phía Nam, lực khống chế không đủ, chỉ cần phương bá địa phương này không nổi loạn đã là may mắn lắm rồi nên không dám quản chế nhiều.
Lạc Thần cũng không dám nhìn kỹ quay đầu lại nói với Cao Ung Dung:
– Đã thế vậy muội đi ra cung trước. A tỷ bận cứ đi làm việc đi ạ.
Cao Ung Dung gật đầu, gọi người tiễn Lạc Thần.
Lạc Thần đi thẳng ra cổng lớn hoàng cung.
Vinh Khang có vóc dáng cao lớn, khổng võ hữu lực, tuổi tác tầm ba mươi, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn, chỉ là trên gò má bên trái từ khóe mắt cho đến sườn xương gò má có một vết sẹo dài, làm cho toàn bộ khuôn mặt của y có thêm phần dữ tợn tàn khốc.
Ngày hôm nay y vừa đến Kiến Khang thì đã đi vào hoàng cung, được cung nhân báo lại thì cười tươi đứng lên, đang chuẩn bị đi theo vào đột nhiên nhìn thấy ở đối diện có một cô gái rất trẻ mặc y phục trắng tóc búi cao đơn giản đi theo một đoàn tùy tùng từ bên trong hoàng cung đi ra, mới chỉ nhìn một cái bước chân của y đã như bị đóng đinh đứng lại, ánh mắt không thể rời đi được.
Ban đầu y còn không dám nhìn thẳng, chờ nàng đi qua người mình rồi mới quay đầu lại, cuối cùng đã chẳng còn chút kiêng dè gì nữa ánh mắt ghim thẳng vào bóng dáng thanh thoát kia, cho đến khi nàng bước lên một chiếc xe trâu đậu ở bên bức tường cung điện, bóng dáng biến mất sau tấm rèm cửa, nhìn mãi cho đến khi chiếc xe trâu biến mất ở trong tầm mắt, trước mắt dường như vẫn còn khuôn mặt tuyệt sắc với mái tóc đen nhánh và làn da trắng như tuyết kia, từ từ quay đầu lại hỏi cung nhân:
– Người vừa rồi kia là ai vậy?
Cung nhân đã chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thần của y, trong lòng khinh bỉ hạng thô lỗ phiên trấn đến từ nơi xa xôi này, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu lộ gì, chỉ nói:
– Cô ấy là con gái của Cao tướng công, thê tử của Đại Tư Mã Lý Mục triều ta. Nếu thứ sử đã chuẩn bị xong xin hãy theo nô đi vào, tránh để thái hậu chờ lâu ạ.
Con gái Cao thị, thê tử của Lý Mục.
Trong mắt Vinh Khang hiện lên tia thất vọng, không nói chuyện nữa.
Y lại một lần nữa quay đầu lại nhìn lần cuối về chiếc xe trâu chỉ còn lại bóng đoàn người mờ ảo, sau đó cất bước đi về phía cửa cung trước mặt.
Hết chương 128
Lý Mục dừng lại.
Hắn vừa mới lặn lội đường dài tới, mặc quần áo thường dân, bụi bặm mệt mỏi, bị mũi tên nhắm vào mà không hề hoảng sợ, đi thẳng đến dưới thành, chỉ có một thanh trường kiếm tướng quân bên hông, ống tay áo bào bay phần phật trong gió, đĩnh đạc uy nghiêm, không giận tự uy.
– Ta là Lý Mục! Xin được gặp mặt Dương tướng quân!
Hắn hướng về đầu thành giương cao giọng.
Thanh âm vang xa theo gió bay đi, trên đầu thành ai cũng nghe thấy.
Vừa dứt lời, bên ngoài thành và trên đầu tường thành trước sau mấy vạn đại quân đều yên lặng không có một tiếng động nào, bên tai chỉ có âm thanh bay phần phật của lá cờ bị cuồng phong nơi đất hoang phát ra.
Bên sau lỗ châu mau không có bất cứ động tĩnh gì.
– Dương tướng quân, tôi biết ngài ở đó!
– Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, câu nói này rất đúng. Ngài có cái nghĩa của Dự Nhượng, nhưng Hứa Tiết, liệu ông ta có cái liệt của Trí Bá không? Vì một suy nghĩ cá nhân mà hưng can qua. Vì cái mũ Tống đế ông ta đội trên đầu mà bao nhiêu dân chúng trằn trọc kêu khóc, có bao nhiêu quân sĩ uống mạng trước trận?
– Người Nam Triều ta mỗi khi nhắc đến Hồ Liêu thì đều căm hận. Vì sao? Hận đó không phải hận chủng tộc khác màu tóc màu da, cái chúng ta hận là người Hồ hung bạo tàn ác, vô nhân đạo, một khi đắc thế động một chút là tàn sát cướp giết, coi dân chúng giống như con kiến, sinh linh đồ thán. Danh hào phủ binh tuy là mang gia họ nhưng bao nhiêu năm nay lẽ nào triều đình thiếu chu cấp nuôi dưỡng? Triều đình lấy cái gì chu cấp nuôi dưỡng? Một phân một hào một hạt gạo một hạt kê đều xuất từ dân chúng Nam Triều cả. Dân chúng cung cấp nuôi dưỡng quân nhân chúng ta, chính là mong muốn chúng ta bảo vệ họ bình an, bảo vệ đất nước không bị xâm phạm.
– Dương tướng quân, chúng ta đều là quân nhân, có câu chết không nắm binh quyền, binh sĩ tử trận là chuyện đương nhiên.
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt của những người lính đang giương cung về phía mình.
- …Nhưng lúc này đây, binh lính trên đầu tường thành chĩa cung tiễn vào ta, không người nào trong đó mà không phải là dũng sĩ của người phương Nam chúng ta? Thân là dũng sĩ được người phương Nam nuôi dưỡng, không đi giết Hồ Liêu đoạt đất đai tổ tiên ta mà lại ủng hộ Hứa Tiết lên ngôi hoàng đế, giết hại lẫn nhau đấu đá nhau với đồng bào huynh đệ phía sau chúng ta.
Gió mạnh lướt qua bên cạnh hắn, trường kiếm bên hông phát ra tiếng rung nhè nhẹ.
– Lý Mục ta, tâm nguyện cả đời là Bắc phạt Trung Nguyên đuổi đi Hồ Liêu. Ta tin rằng Dương tướng quân và cả những tướng sĩ đang đi theo ngài kia cũng tuyệt đối không phải là hạng người máu lạnh không hiểu biết! Đã biết lý, đã nhiệt huyết, vì sao còn nghe theo lệnh của Hứa Tiết làm ra chuyện này? Chỉ dựa vào việc ông ta giết con trai mình cho các người xem ư?
– Con trai của Hứa Tiết tham công liều lĩnh, ngày đó hắn vì suy nghĩ cá nhân đã làm hại biết bao binh lính phải uổng mạng ở Dĩnh Xuyên rồi? Hắn vốn dĩ có chết cũng không hết tội! Dương tướng quân ngài cần gì phải cảm thấy áy náy?
Lời nói của hắn bay theo gió truyền vào trong tai.
Nỏ binh trên tường thành nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ do dự, cánh tay giương cung dần dần thả xuống, cùng đồng loạt quay đầu lại nhìn Dương Tuyên đang đứng ở cách đó không xa.
Dương Tuyên trong bộ nhung trang thân hình bất động, mắt cụp xuống.
Phó tướng bên cạnh gã là thân tín của Hứa Tiết, thấy thế sắc mặt khẽ biến đổi, lập tức quay sang quát nỏ binh:
– Lý Mục xuất thân ti tiện, chỉ là con chó của bệ hạ mà thôi. Hắn không báo ân thì thôi, hiện giờ còn làm phản đối nghịch với bệ hạ, châm ngòi ly gián. Bắn tên! Lập tức bắn tên giết hắn!
Lý Mục vốn có xuất thân thấp kém, lúc còn ở dưới trướng Dương Tuyên không những bách chiến bách thắng mà còn được đồng đội kính phục, khi gặp nguy hiểm cũng luôn để đồng đội rút lui trước, mình thường là người cuối cùng rút lui, đồng thời cũng luôn được mọi người quý mến. Huống chi mấy năm nay hắn xuất thế ngang trời lấy uy định công, không muốn cùng người phương Nam nội đấu mà là thật sự đánh cho người Hồ răng rơi đầy đất, làm rạng rỡ Giang Bắc.
Những binh lính ở đây có ai mà không khâm phục hắn. Nghe phó tướng chửi bới hắn như thế thì rất bất mãn.
Một nỏ binh đơn giản buông cung tiễn xuống.
Phó tướng nổi giận, đi đến trước nỏ binh kia vung roi ngựa lên quất thẳng vào mặt vào đầu người đó, quát lên:
– Lâm trận kháng mệnh, dùng quân pháp giết không tha!
Trên mặt trên cổ nỏ binh kia túa máu, cắn răng nói:
– Tôi nghỉ nghe theo lệnh của Dương tướng quân. Dương tướng quân chưa phát lệnh, tôi sẽ không bắn!
Nỏ binh khi ra trận ít khi chiến đấu một mình mà thường cùng nhau dàn hàng tiến công, đồng đội chính là người đảm bảo cho họ sống sót trên chiến trường, vì vậy, ngoài thời gian luyện tập, họ còn ăn ngủ cùng nhau, thường trở thành huynh đệ khác họ với nhau.
Mấy ngày qua đã bị quân đội triều đình bao vây bên ngoài thành, binh lính trong thành đều biết sắp có trận đại chiến xảy ra.
Một khi quân đội dưới thành bắt đầu tấn công thành, mình có thể sống sót được hay không vẫn không thể biết, lại bị những lời nói vừa rồi của Lý Mục làm cho dao động, vốn dĩ đã hoang mang, nay thấy phó tướng này tác oai tác quái, vung roi đánh đồng đội của mình đến chảy máu, tức khắc như cùng chung kẻ địch, tất cả đều buông cung tiễn xuống, trợn mắt hướng về phó tướng kia.
Phó tướng thẹn quá thành giận rút đao ra định gi ết chết nỏ binh kia, lại thấy có mấy chục người đồng loạt đứng ra che chắn thì khiếp sợ, quay sang Dương Tuyên phẫn nộ:
– Ngươi nhìn thấy không? Đó là binh lính của ngươi phải không? Dĩ hạ phạm thượng như thế, ngươi không sợ sẽ bị bệ hạ trách tội à? Lý Mục đang ở ngay dưới thành, cơ hội ngàn năm một thuở này, ngươi còn không mau hạ lệnh bắn chết hắn đi?
Dương Tuyên hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt ngưng tụ nghiêm trang, như không hề nghe lọt tai.
Phó tướng nghiến răng nghiến lợi, đoạt lấy cung tiễn của một nỏ binh, đẩy mọi người ra chạy tới sau lỗ chau mai kéo cung cài tên nhắm vào thân hình ở dưới thành kia, thả mũi tên ra.
Mũi tên rời cây cung, xé rách không khí bắn về phía Lý Mục.
Lý Mục rút kiếm trong nháy mắt chém đứt mũi tên lông vũ hướng về phía hắn.
“Đinh” một tiếng, mũi tên bị đẩy ra ngoài c ắm vào một mảnh bùn bên cạnh.
Lý Mục tay cầm trường kiếm, ánh mắt loé lên tia sáng, bỗng nhiên đề khí cất cao giọng:
– Một khi quân đội tấn công thành, các ngươi sẽ không còn đường lui nữa.
– Dương Tuyên, lẽ nào ngài thà mang theo binh lính của ngài vì Hứa Tiết mà táng thân tại đây mà cũng không nguyện dẫn dắt những nam nhi này một ngày nào đó Bắc phạt Trung Nguyên đuổi đi Hồ Liêu, lập công lao bất hủ hay sao?
Phó tướng kia thấy mũi tên của mình bị Lý Mục chém bay, nghiến răng căm hận, lại giương cung cài tên muốn bắn thêm lần nữa.
Ngay lúc hắn chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, chợt cảm thấy ngực lạnh buốt, một thanh đao đâm xuyên từ lưng ra ngực.
Cơ thể bỗng nhiên cứng đơ, hai mắt trợn tròn, cung tiễn rơi khỏi tay xuống dưới đất, rơi vào trong bùn đất trước cửa thành.
Phó tướng kia chậm chạp cứng ngắc quay đầu lại, thấy Dương Tuyên đứng ở phía sau mình, hai mắt loé lên tia tàn nhẫn. Thanh đao cắm xuyên thấu ngực mình đang nắm trong tay Dương Tuyên.
Dương Tuyên rút đao ra, phó tướng kia ngã xuống đất, co giật một lát rồi chết.
Trên đầu tường thành, bầu không khí đột nhiên như đóng băng.
Binh lính vốn xếp thành hàng sau lỗ châu mau từ từ nhích lại gần. Binh lính dưới thành dường như cũng cảm nhận được sự khác thường, đồng loạt đi lên thành tụ tập bên cạnh Dương Tuyên.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Dương Tuyên.
Dương Tuyên nhìn các binh lính. Nhìn những khuôn mặt mệt mỏi trước mặt lộ ra hy vọng và do dự, từ tốn hỏi:
– Các ngươi vẫn luôn đi theo ta, bây giờ, các ngươi muốn tiếp tục đánh một trận hay là đầu hàng triều đình?
Đối mặt với quân đội triều đình do Cao Kiệu phát tới tiếp viện, làm cho Hứa Tiết vừa lên làm Tống đế còn chưa được một tháng cũng thấy hoang mang lo sợ.
Vào mấy ngày trước, ông ta đích thân chạy tới Ba Đông trên danh nghĩa vẫn thuộc về triều đình gặp Vinh Khang phương bá ở đó, muốn thuyết phục Vinh Khang liên minh với mình đối kháng với triều đình.
Vinh Khang là thứ sử phiên trấn thế lực lớn nhất của Ba Đông, nếu như Hứa Tiết thuyết phục thành công, cộng thêm thực lực của Vinh Khang, có lẽ có thể tiếp tục đối kháng được với triều đình. Trước khi đi, ông ta hạ lệnh trước khi mình chưa quay về, không cho phép Dương Tuyên xuất binh, chỉ cần tử thủ ở trong thành là được.
Đó chính là nguyên nhân vì sao đã nhiều ngày Cao Dận kêu chiến nhưng Dương Tuyên trước sau vẫn không đáp trả.
Binh lính đều yên lặng. Một lúc sau cuối cùng có người nói:
– Chúng tôi nguyện đi theo tướng quân. Tướng quân đi đâu, chúng tôi sẽ theo đến đó.
Mọi người đồng thanh phụ hoạ theo.
Dương Tuyên ngửa mặt lên trời, nhắm mắt một lát, khi mở mắt ra bước lên rìa đầu tường thành, nhìn Lý Mục vẫn đang đứng tại chỗ, cao giọng nói:
– Đại Tư Mã, những binh lính này cũng không nguyện ý làm phản. Nếu như mở cửa thành, ngài có thể đảm bảo triều đình sẽ không truy cứu tội của họ hay không?
Lý Mục nói:
– Ngày hôm nay đứng ở nơi này, mỗi lời ta nói đều lấy danh nghĩa Lý Mục ta bảo đảm. Tất cả đều là con cháu người phương Nam ta, chỉ cần ngài dẫn dắt họ dừng cương trước bờ vực, sau này đối đãi bình đẳng, sẽ không có gì khác biệt!
– Được! Dương Tuyên ta tin ngài!
Dương Tuyên quay đầu lại, nói với quân sĩ:
– Những lời Đại Tư Mã nói, các ngươi có nghe rõ không? Ta biết trong lòng các ngươi suy nghĩ gì. Cứ làm theo tâm nguyện các ngươi là được.
Binh lính sửng sốt, khi kịp phản ứng thì đều vui mừng.
Bao nhiêu năm nay, trong triều đình liên tục xảy ra phản loạn muốn lật đổ Tiêu thất hay thế hoàng đế khác, nhưng bạo loạn hết đợt này đến đợt khác nhưng cuối cùng không có một người nào có thể thành công.
Trước đó thua thảm, lui về đây, đến khi tình thế ổn định, Hứa Tiết liền sốt sắng không chờ nổi mà xưng đế, tế thiên địa, lập tông miếu, phong văn võ, người bên cạnh đều tung hô ông ta là bệ hạ, cung thất hằng đêm say sưa ca hát mua vui, cũng ra dáng ra hình giống như một quốc gia trong một quốc gia. Nhưng binh lính tầng chót nhất lại chỉ có cuộc sống khốn khổ, đánh giặc thì họ phải đi đầu, trong lòng đã oán thán từ lâu rồi, chỉ là bởi vì Dương Tuyên mà mới miễn cưỡng thủ vững đến ngày hôm nay.
Giờ phút này chợt nghe Dương Tuyên nói như thế, rõ ràng là ngầm đồng ý cho họ mở cửa thành đầu hàng triều đình.
Nếu người tới là người khác, binh lính có lẽ còn do dự.
Nhưng người ở ngoài thành kia lại là Lý Mục mà mỗi một người binh lính Nam Triều đều kính ngưỡng, chẳng phân biệt trung quân ngoại quân, mặc kệ gia chủ là ai, ai mà không muốn đầu nhập vào hắn cống hiến sức lực dưới trướng hắn?
Lập tức một truyền mười, mười truyền trăm.
Chẳng mấy chốc, trên đầu thành vang lên tiếng reo hò, binh lính tràn xuống thành.
Một đội thân binh của Hứa Tiết nghe tin chạy tới đón đầu đụng phải nhau, rất nhanh đã bị phản binh bao vây lấy, nhanh chóng tiêu diệt, sau đó cuồn cuộn xông tới cổng thành, mở cổng thành, chạy về phía Lý Mục, tới gần hắn rồi tất cả quỳ một gối xuống đất, hành quân lễ với hắn.
Dương Tuyên đứng ở trên đầu tường thành nhìn tướng sĩ năm xưa từng theo mình vào sinh ra tử chạy qua người mình đồng loạt rời đi. Rất nhanh, trên đầu tường thành vừa rồi dòng người còn chen chúc xô đẩy đã không còn bóng người, chỉ còn lại Tống kỳ phấp phới đón gió.
Gã từ tốn quay người lại, liếc nhìn bóng người phía dưới thành dường như đã cảm nhận được điều gì đang chạy như điên về phía mình, cởi đi mũ giáp, rút đao ra tự đâm vào mình.
Ngay khi cửa thành bị binh lính từ bên trong mở ra, Lý Mục chạy về phía cửa thành, muốn bước lên thành lâu để đón Dương Tuyên.
Nhưng mà quá nhiều binh lính xông về phía hắn, chặn đường đi của hắn.
Hắn ngửa đầu lên, khi nhìn thấy Dương Tuyên thong dong tháo mũ giáp kia xuống, trong lòng hắn liền trào lên một dự cảm bất tường mãnh liệt.
Vận mệnh vô thường, con người lại càng bất lực biết bao nhiêu.
Cho dù dũng mãnh cái thế, cho dù có thể nhìn thấy điều không ai biết, nhưng vận mệnh vẫn định sẵn rằng có lẽ vẫn có một bàn tay ở trong bóng tối điều khiển mọi thứ.
Loại vận mệnh này có lẽ chung quy vẫn là nhân lực không thể nào thay đổi được một ý nghĩ bất tường, trong khoảnh khắc như nuốt chửng hắn.
Hắn gào thét hô tránh ra, khoé mắt như muốn nứt ra, ra sức đẩy những binh lính vẻ mặt vui vẻ chắn đường hắn, dẫm lên và nhảy qua lưng những người còn đang quỳ dưới đất chưa kịp đứng lên, băng qua cửa thành chạy như điên về phía đầu tường thành.
Cuối cùng hắn cũng đi lên được tường thành.
Con đường gạch thành lâu trống trải và bằng phẳng ở dưới chân hắn kéo dài thẳng tắp về phía trước.
Một bóng người cao lớn ngã xuống dưới.
Trước ngực chiến y của Dương Tuyên nhuộm đầy máu tươi.
Lý Mục đỡ gã từ dưới đất ngồi dậy, bàn tay gắng sức chặn máu đang chảy ra từ ngực gã, nhưng làm thế nào cũng tốn công vô ích. Càng có nhiều máu hơn chảy qua kẽ tay của hắn.
Dương Tuyên mở mắt ra, nhìn vào cặp mắt đỏ bừng của Lý Mục, cố sức đưa tay ra cầm lấy tay hắn.
– Kính Thần, năm xưa ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở trong quân, ngươi vẫn là một thiếu niên, ta đã biết…tương lai của ngươi ắt làm nên việc lớn…
Bên môi gã khẽ nở nụ cười, dần dần nụ cười đọng lại.
Cao Dận cùng với mọi người cuối cùng cũng đuổi tới trên đầu tường thành, thấy Lý Mục đã ôm tướng quân Dương Tuyên đã chết đi, quỳ một gối xuống đất, bóng dáng giống như hoá thành một pho tượng đá, bất động rất lâu.
……
Những ngày này, triều đình liên tục nhận được tin tức tốt.
Loạn Thiên sư giáo ở Đông Nam đã bị Lý Mục bình định hoàn toàn. Kế đó, bởi vì hắn đến Di Lăng mà đã thành công chiêu hàng phản quân, không tốn một binh một tốt, quân triều đình đã thu phục được Di Lăng. Hứa Tiết làm hoàng đế chưa đến một tháng chẳng những mộng đẹp bị tan vỡ, còn suýt nữa thì bị Vinh Khang phiên trấn Ba Đông mà mình muốn thuyết phục gi ết chết.
Đại loạn giằng co nửa năm cuối cùng đã hoàn toàn chấm dứt.
Tuy rằng hoàng đế vừa mới băng hà mấy tháng, nhưng tới lúc này, các đại thần cũng đã thoát khỏi đau thương, nhắc tới tình thế đã khôi phục ổn định, không ai là không vui mừng.
Nhưng những tin tốt này lại không thể nào xua tan đi những khổ sở trong lòng Lạc Thần.
Mẫu thân mất tích dã được hơn nửa năm.
Phụ thân vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng phái đi bao nhiêu người tìm kiếm thì đến nay vẫn không có một chút tin tức gì.
Có lẽ mẫu thân đã thật sự không còn sống nữa. Nếu không, tại sao người trong tưởng tượng bắt giam mẹ lại không có động tĩnh gì?
Nhưng Lạc Thần không muốn chấp nhận một sự thật như vậy.
Nàng không cách nào tưởng tượng nổi mẫu thân đang còn sống yên lành của mình cứ thế mà hương tiêu ngọc vẫn, rằng bà không còn trên đời này nữa.
Nàng đã nhiều lần tự nói với mình rằng mẹ vẫn còn sống và khỏe mạnh, nhưng bà đang ở một nơi mà mình không biết, và một ngày nào đó, cha mình nhất định sẽ tìm thấy mẹ.
Thời gian này, an ủi duy nhất của nàng đó là Lý Mục cuối cùng cũng sắp trở lại rồi.
Kể từ khi bình định thượng du, hắn lại đi Đông Nam. Theo như tin tức mà nàng hỏi thăm được từ chỗ phụ thân, hắn đang trên đường về kinh sư rồi.
Muộn nhất là năm sáu ngày nữa là về đến nơi.
Đầu tháng Năm, là ngày tế trăm ngày của Thái Khang Đế.
Qua ngày hôm đó, bách quan có thể trừ hiếu.
Hôm nay, trừ Lễ Bộ chủ trì hiến tế ở Thái Miếu ra, ở trong cung cũng sẽ có một buổi hiến tế.
Đường tỷ Cao Ung Dung đã lên làm Thái hậu, ba ngày trước phái cung nhân truyền tin cho nàng, kêu nàng hôm nay vào cung tham gia buổi tế.
Lạc Thần kìm nén sự u sầu trong lòng, búi tóc bằng lụa xanh, mặc quần áo trắng, ngồi xe từ Cao gia đi vào hoàng cung, được cung nhân chờ ở cửa cung dẫn vào điện Vĩnh Phúc nơi làm lễ tế.
Cao Ung Dung mang theo tiểu hoàng đế, đứa cháu trai Đăng nhi 4 tuổi của nàng cũng đang ở đó.
Đã mấy ngày không gặp, nom Cao Ung Dung cũng gầy rộc đi nhiều, nhìn thấy Lạc Thần, Đăng Nhi gọi “dì” một tiếng, sau đó nắm lấy tay nàng nói:
– Ta nghe thái y nói sức khoẻ của bá phụ vẫn không tốt. Lúc tổ chức trăm ngày hiếu, Đăng Nhi cũng không tiện ra khỏi cung. Chờ thêm hai ngày nữa, nếu bá phụ thấy tiện thì ta sẽ dẫn nó đi thăm hỏi bá phụ.
Từ sau khi tin tức phản loạn Thiên Sư Giáo và Hứa Tiết đã được bình định, cả người phụ thân dường như được thả lỏng hẳn đi. Thời gian này việc triều đình đều giao cho Phùng Vệ, ông vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài, cũng không hề gặp mặt bất kể vị triều thần nào đến thăm hỏi. Lạc Thần đi đưa thuốc cho ông, thường thấy ông không phải ngồi ở bàn viết lách thì chính là nhắm mắt minh tưởng, thoạt nhìn không khác gì trước đây cả.
Lạc Thần thay mặt phụ thân cảm ơn chị ta, kêu chị ta không cần phải dẫn ấu đế ra khỏi cung làm gì.
Cao Ung Dung mắt hoe đỏ, nói:
– Ta biết muội với bá phụ đều đang rất khổ sở. Ta cũng thế. Tin tức của bá mẫu ta cũng phái người đi hỏi thăm khắp nơi. Muội đừng buồn quá. Bá mẫu cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an trở về.
Lạc Thần bị gợi ra nỗi khổ sở trong lòng, lặng thinh, gật đầu với chị ta, thấp giọng nói:
– Đa tạ a tỷ.
Cao Ung Dung lau nước mắt, kéo Lạc Thần đi đến chỗ làm lễ tế.
Lễ tế làm xong thì đã là giờ ngọ. Cao Ung Dung giữ lại Lạc Thần lại cung dùng cơm. Lạc Thần đâu có tâm tình ăn uống, bèn uyển chuyển từ chối, Cao Ung Dung biết nàng không có tâm tư ở lại, nên cũng không gượng ép, tự mình tiễn nàng ra ngoài.
Lạc Thần lại từ chối tiếp, nhưng Cao Ung Dung vẫn kiên quyết muốn đưa nàng ra cung, vẫn đưa đến gần cửa cung thì một cung nhân vội vàng đi vào, bẩm báo:
– Bẩm Hoàng thái hậu, bên ngoài truyền báo, nói thứ sử Ba Đông Vinh Khang mang theo đầu của Hứa Tiết vừa mới vào kinh. Biết hôm nay là ngày hiến tế trăm ngày của tiên đế nên đi một mạch không nghỉ, đã tới hoàng cung rồi ạ. Ngài ấy cầu xin được đến lễ tế trước đế linh, hiện đang quỳ ở bên ngoài ạ.
Cao Ung Dung ngẩn ra, nhìn bên ngoài, nói:
– Hắn tới nhanh thật đó. Ta còn cho rằng phải mấy ngày nữa cơ.
Trầm ngâm một lát, nói tiếp:
– Đã tới rồi thì cũng là tấm lòng, tuyên đi.
Cung nhân vội đi ra ngoài truyền lời.
Lạc Thần nhìn ra cửa cung, thấy ở bên ngoài có một người đàn ông dẫn dắt mấy vị tùng quan quỳ ở đó bất động, biết người đó chính là Vinh Khang phương bá phiên trấn thế lực lớn nhất vùng Ba Đông đã giết Hứa Tiết.
Loại phiên trấn địa phương vị trí xa xôi, mang danh là ngoại thần nhưng trên thực tế quyền lực rất lớn. Từ sau khi triều đình vượt qua phía Nam, lực khống chế không đủ, chỉ cần phương bá địa phương này không nổi loạn đã là may mắn lắm rồi nên không dám quản chế nhiều.
Lạc Thần cũng không dám nhìn kỹ quay đầu lại nói với Cao Ung Dung:
– Đã thế vậy muội đi ra cung trước. A tỷ bận cứ đi làm việc đi ạ.
Cao Ung Dung gật đầu, gọi người tiễn Lạc Thần.
Lạc Thần đi thẳng ra cổng lớn hoàng cung.
Vinh Khang có vóc dáng cao lớn, khổng võ hữu lực, tuổi tác tầm ba mươi, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn, chỉ là trên gò má bên trái từ khóe mắt cho đến sườn xương gò má có một vết sẹo dài, làm cho toàn bộ khuôn mặt của y có thêm phần dữ tợn tàn khốc.
Ngày hôm nay y vừa đến Kiến Khang thì đã đi vào hoàng cung, được cung nhân báo lại thì cười tươi đứng lên, đang chuẩn bị đi theo vào đột nhiên nhìn thấy ở đối diện có một cô gái rất trẻ mặc y phục trắng tóc búi cao đơn giản đi theo một đoàn tùy tùng từ bên trong hoàng cung đi ra, mới chỉ nhìn một cái bước chân của y đã như bị đóng đinh đứng lại, ánh mắt không thể rời đi được.
Ban đầu y còn không dám nhìn thẳng, chờ nàng đi qua người mình rồi mới quay đầu lại, cuối cùng đã chẳng còn chút kiêng dè gì nữa ánh mắt ghim thẳng vào bóng dáng thanh thoát kia, cho đến khi nàng bước lên một chiếc xe trâu đậu ở bên bức tường cung điện, bóng dáng biến mất sau tấm rèm cửa, nhìn mãi cho đến khi chiếc xe trâu biến mất ở trong tầm mắt, trước mắt dường như vẫn còn khuôn mặt tuyệt sắc với mái tóc đen nhánh và làn da trắng như tuyết kia, từ từ quay đầu lại hỏi cung nhân:
– Người vừa rồi kia là ai vậy?
Cung nhân đã chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thần của y, trong lòng khinh bỉ hạng thô lỗ phiên trấn đến từ nơi xa xôi này, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu lộ gì, chỉ nói:
– Cô ấy là con gái của Cao tướng công, thê tử của Đại Tư Mã Lý Mục triều ta. Nếu thứ sử đã chuẩn bị xong xin hãy theo nô đi vào, tránh để thái hậu chờ lâu ạ.
Con gái Cao thị, thê tử của Lý Mục.
Trong mắt Vinh Khang hiện lên tia thất vọng, không nói chuyện nữa.
Y lại một lần nữa quay đầu lại nhìn lần cuối về chiếc xe trâu chỉ còn lại bóng đoàn người mờ ảo, sau đó cất bước đi về phía cửa cung trước mặt.
Hết chương 128
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.