Chương 64: Đông Chí (2)
Nhất Trản Dạ Đăng
04/05/2021
Động tác lắc đầu đầy yếu đuối này của Đường Chu khiến cả quả tim của Thi Từ đều run lên, nàng vỗ về khuôn mặt ướt nhẹp của cô, áy náy nói: "Thu Thu..."
"Chị..." Thi Từ vừa ngừng, hai tay của Đường Chu đột nhiên ôm lấy cổ nàng, ôm nàng rất chặt, chút ướt át này đều sượt lên quần áo của nàng, cô rất ít khi biểu lộ cảm tình như thế, là rất hồi hộp rất dùng sức mà ôm lấy mình, run rẩy khóc thút thít.
Thi Từ chậm rãi vỗ về tóc của cô, lưng của cô, động viên cô, nàng cau mày, chần chờ, châm chước, nghĩ làm sao mở miệng.
"Xin lỗi..." Từ trong lòng nàng truyền ra âm thanh rất nhỏ của Đường Chu, "Em..."
"Là chị quá nóng vội, " Thi Từ hôn lên tóc cô một cái, "Nếu em không thích..."
"Không." Đường Chu lắc đầu một cái, "Không phải, không phải em không thích..."
Trái tim của Thi Từ đột nhiên nhảy lên một cái, Đường Chu cũng dừng lại, từ trong ngực nàng ngửa mặt lên, hình như lúc này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lông mi ướt át, con mắt bỗng chốc né tránh, không dám đối diện với nàng.
Thi từ tuy rằng đoán không ra tại sao cô lại khóc, vốn cho là cô chống cự thân mật cùng nàng, hiện tại đột nhiên được vứt ra một viên kẹo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa âu sầu, lại không biết nên làm gì bây giờ.
"Vậy, thích thật sao?" Thi Từ nhìn cô, rất nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt Đường Chu ngẩn ngơ, viền mắt ngậm lấy bọt nước chưa tan, có chút sợ hãi, hoang mang rối loạn, mang theo vẻ mặt mê man không biết làm sao biểu đạt, "Em..."
Thi Từ không nhịn được cúi đầu muốn hôn cô, môi vừa tới gần Đường Chu, nàng lại do dự, lại từ từ lui về phía sau, nàng rõ ràng lo lắng như thế, Đường Chu không còn kịp suy tư gì nữa nghiêng tới gần, môi hồng hướng về phía môi của người phụ nữ.
Thi Từ lấy lại tinh thần, xúc cảm mềm mại còn lưu lại trên môi nàng, khí tức Đường Chu chập trùng, gò má ở dưới ánh mắt của Thi Từ nhanh chóng đỏ lên, "Kỳ thực em... Em..."
Ánh mắt Thi Từ tối sầm lại, đè lại sau gáy của cô, hôn cô thật sâu, Đường Chu run rẩy nắm chặt quần áo trên bả vai nàng, tựa ở trong lồng ngực của người phụ nữ, xúc động hôn môi cùng nàng.
Hiện tại hôn nàng, không phải những người khác, không phải người xa lạ nào, là bạn gái của cô, là Thi tỷ tỷ của cô.
"Thu Thu..." Thi Từ ôm sát cô lại, vuốt ve lưng của cô, an ủi cô, "Không cần nói gì cả... " Nàng dời xuống cơ thể cô, dọc theo đường vòng cung trên cái gáy trắng như tuyết của cô, hôn đến tai cô. Đường Chu không tự chủ nhắm mắt, ý thức lại bắt đầu mơ hồ.
Cô thích khí tức của Thi Từ, thích nàng hôn, thích nàng âu yếm, thích tất cả của nàng.
Mỗi một cái hôn nàng hạ xuống, chạm đến mỗi một nơi trên da thịt cô, đều là làm người ta yêu thích đến run rẩy.
Nụ hôn này rất khó để không diễn biến thành hôn sâu kịch liệt, biến thành tham lam càng muốn tiến gần thêm một bước, "Thu Thu... Để chị..." Tiếng nói nghẹn lại của Thi Từ biến mất sau tóc của cô, "... Sờ em."
Mái tóc được buộc lại của Đường Chu đã xõa ra, vài sợi rải rác, bất tri bất giác, cô cắn khóe môi, mím chặt lại.
Lúc Thi Từ Tách ra đều thở đến hổn hển, cái cổ Đường Chu nổi lên một tầng phấn hồng, hai hàng lông mi dày đều ướt đẫm, giống như con bướm đen dính đầy nước mưa.
Đèn tường lẳng lặng mà soi sáng, sắc màu ấm áp phủ kín cả phòng.
Hai người im lặng mà ôm nhau, Thi Từ buộc lại tóc cho Đường Chu, khẽ hôn lên trán của cô. . ngôn tình ngược
"Em..." Đường Chu mở miệng phát hiện nơi cổ họng mình khô khốc, cô chậm lại một chút, nhỏ giọng nói: "Em nên về rồi..." Cô vừa động, Thi Từ đã ôm lấy cô, con ngươi sâu sắc nhìn cô, "Đêm nay ở lại chỗ này của chị được không?"
Đường Chu đột nhiên cứng lại, bỗng chốc trợn tròn hai mắt.
Thi Từ dưới ánh mắt của cô sửng sốt một chút, khụ một tiếng nói, "Không phải như em nghĩ."
Vết đỏ ửng trên cổ Đường Chu bỗng chốc lan ra đến tận mặt, "Em, em không có nghĩ gì hết... Em không nghĩ..." Tầm mắt của Thi Từ từ gò má của cô chuyển đến cổ áo thun hơi rối loạn chếch qua một bên của cô, cùng với một mảng dấu hôn đo đỏ lộ ra ngoài. Tự vấn với lòng nếu bảo là không muốn thì đó là tự lừa mình dối người. Chỉ là, còn chưa phải lúc.
"Thu Thu, chị luôn muốn ở bên cạnh em nhiều thêm một chút, ngày mai là Đông Chí, cũng là thứ bảy, ở lại được không?" Thi Từ ôn nhu nói.
Đường Chu hạ thấp gò má xuống, hai tay kéo áo khoác của mình.
Trong tròng mắt của Thi Từ chiếu ra ý cười nhu hòa, thấp giọng nói: "Chị bảo đảm không xằng bậy."
Xằng bậy cái gì...
Khuôn mặt của Đường Chu càng cúi thấp hơn, trong lòng càng ngày càng mờ mịt.
Cô nên làm gì bây giờ?
Cô muốn lưu lại ư? Có nghĩ tới, cô muốn ở chung với Thi Từ nhiều thêm một chút. Chỉ là...
Vào nửa đêm ở sinh ký túc xá nữ trong trường đại học, có lúc cô sẽ cùng Trương Tử Nam nằm trên giường lẳng lặng tán gẫu, nói về những chuyện xảy ra ở trên lớp, về những bộ phim Âu Mỹ tình cờ có cảnh tình yêu nam nữ trên giường, Trương Tử Nam sẽ lén lút thảo luận những ứng dụng thực tế giường chiếu này với cô. Đường Chu không biết lần đầu tiên sẽ đau đớn ra sao, chỉ là loại vui thích bí ẩn mà Trương Tử Nam nói kia, từ sau khi cô cùng một chỗ với Thi Từ hình như có thể hiểu được một chút.
Nếu như những kia ác mộng đã trôi qua kia không quay trở lại thì tốt biết bao.
Tại sao lúc Thi Từ âu yếm cô sẽ có một loại cảm giác đã từng quen thuộc?
Nguyên nhân là vì người đó cũng là phụ nữ sao?
Cô có nên thẳng thắn với Thi Từ hay không?
"Thu Thu, đang nghĩ gì đó?" Thi Từ cắt đứt tâm tư hỗn tạp của cô, dưới ánh đèn biểu hiện của nàng là ôn nhu, như trong đêm đen hiện ra một vầng trăng sáng soi tỏ thiên không.
Nếu như nói cho nàng biết, nàng vẫn sẽ đối xử với mình ôn nhu như thế sao?
Nếu như nói ra, tất cả hạnh phúc bây giờ có phải là đều sẽ tan thành bọt nước?
Không phải lần thứ hai mình sẽ trở lại là kẻ một thân một mình?
Cô nghe thấy tiếng than nhỏ của Thi Từ, "Được rồi, chị đưa em về vậy, hm?" Tay nàng đưa qua, sờ lên đầu của mình, ôn nhu đến cơ hồ khiến cô rơi lệ.
Thi Từ đã đứng dậy trước, Đường Chu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng một lúc, đột nhiên hoảng hốt, lại chợt ai lên một tiếng, đau đớn cau mày.
"Làm sao vậy?" Thi Từ quay mặt lại quan tâm hỏi.
"Ừm..." Đường Chu cứng lại tại chỗ không dám động đậy, lấy hơi, "Chân của em đã tê rần..."
"Cái chân nào?" Thi Từ ngồi trở lại bên giường.
"A, chân trái, ai, đừng động vào... A..." Đường Chu dùng tay chống lấy thân mình, nhìn Thi Từ tỉ mỉ nắm cổ chân của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, "Lòng bàn chân bị tê sao?"
"Ừm..." Đường Chu nhìn Thi Từ đến ngẩn ra, toàn bộ bàn chân của cô đều ở trong tay nàng, cảm giác tê dại cứng ngắc dần dần tản đi, để lại cảm giác ong ong từ bên tai.
Cô đột nhiên ý thức được điều gì, cẳng chân lập tức co lại, "Được... Được rồi..."
Thi Từ ngước mắt nhìn cô một cái, như có như không nhéo mắt cá chân của cô, buông lỏng tay ra. Nàng còn chưa nói lời nào, mặt Đường Chu đã toả nhiệt. Hai người đứng dậy, Đường Chu chậm chạp theo sát phía sau nàng, từ trong phòng ngủ đi ra, giống như một pha quay chậm, rõ ràng là buổi tối, tâm tư của cô được ánh đèn trong phòng chiếu lên lại gần như trong suốt.
Cô không muốn đi.
Kỳ thực cô không dũng cảm như vậy, cô rất nhát gan.
Kỳ thực cô không bằng phẳng như vậy, cô muốn giấu làm bí mật riêng.
Cô muốn ở trước mặt nàng duy trì một mặt tốt nhất.
Ký ức năm xưa là lưỡi đao tiềm ẩn, trước khi lưỡi đao kia hạ xuống, cô muốn tận tình lưu luyến hết thảy tất cả hiện nay của nàng. Cô nguyên bản chính là một kẻ lang thang cô độc, hiện tại có người ở trong một ngôi nhà có lò sưởi ấm áp chờ cô, tha thứ cho cô, không nỡ phần ấm áp này.
Thi Từ chợt có cảm giác quay đầu lại nhìn cô, Đường Chu tiếp xúc với ánh mắt của nàng, tâm tư như lơ lửng giữa không trung, giữa lúc các nàng di chuyển đến cửa, Đường Chu hít một hơi, thấp giọng nói: "Em phải gọi điện thoại cho Tử Nam, nói cho cậu ấy biết không cần chờ em, có thể khóa cửa... Sau đó mới..."
Qua vài giây, Thi Từ gật đầu, cong mắt nở nụ cười.
Ánh đèn trong phòng chiếu đến mưa bụi bên ngoài cửa sổ, đèn đóm nơi xa như từng viên kẹo đủ màu trôi nổi trên không trung.
Đường Chu tắm xong, mặc váy ngủ của Thi Từ, để trần chân dẫm lên thảm trải sàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thi Từ tắm xong đi ra, bắt gặp bóng lưng gầy gò yếu ớt của cô, độ dài váy dài qua đầu gối của cô, bên dưới là hai cặp chân trắng như tuyết.
Tóc của cô mới vừa hong khô, độ dài đã sắp đến rồi xương bả vai.
Dư quang của Thi Từ từ tóc của cô chạy tới đôi chân trần, lại trở về tóc, khẽ cười nói: "Tóc của em rất dài, muốn cắt không?"
Đường Chu nghiêng mặt sang một bên, hình như cô chưa nghĩ tới vấn đề này, "Cũng có thể cắt..." Dừng lại, cô lại hỏi, "Hiện tại không dễ nhìn sao?"
"Không, rất dễ nhìn, tóc ngắn tóc dài đều rất hợp với em." Thi Từ cười, dáng dấp trông rất tình nguyện tiến hành loại đối thoại này.
"Ừm... Trước đây em luôn để tóc dài." Đường Chu nói, cô lộ ra dáng vẻ đang nhớ lại ký ức, cô nói tiếp, "Thời cấp ba, tóc của em rất dài, dài hơn nhiều so với hiện tại."
"A..." Thi Từ lộ ra mấy phần suy tư, nàng nhìn Đường Chu, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc còn tóc dài, trong đầu có thứ gì đó đột nhiên nhanh chóng xẹt qua, nhưng không kịp bắt giữ, nàng hoảng hốt một vài giây.
Bên trong nhà rất ấm áp, trước đây vào thời điểm này, hai người đều là giao lưu thông qua điện thoại, hiện giờ đối mặt nhau, hết thảy đều mang theo một loại ấm áp hiếm thấy.
Thi Từ đi tới bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da, vẫy tay với Đường Chu, "Lại đây." Bôi lên mặt xong, Thi Từ lại bôi kem dưỡng lên tay, mười ngón tay nhỏ dài của nàng, móng tay sạch sẽ bóng loáng, mạch lạc nhẵn nhụi, như một tác phẩm nghệ thuật đang vũ động trên không trung.
Thi Từ bôi xong, liếc Đường Chu một cái, kéo cô qua, nắm chặt tay cô. Đường Chu thân bất do kỷ ngồi ở trên đầu gối của nàng, Ngón tay củaThi Từ từ bên trong cổ tay của cô một đường vuốt nhẹ đến lòng bàn tay, qua lại giữa các ngón tay của cô, xuyên qua từng cái từng cái một như đang thưởng thức.
Cô hậu tri hậu giác cảm thấy cái này hình như là lạ ở chỗ nào, căn bản không giống như đơn thuần bôi kem dưỡng tay, "Bôi xong chưa..."
"Ừm, gần xong rồi." Thi Từ một mặt đứng đắn trả lời, nắm ngón tay của cô không buông, "Đợi lát nữa muốn làm gì, đọc sách, xem ti vi? Xem phim? Hay là chị đọc truyện cho em nghe?"
Đường Chu bị những hạng mục lựa chọn liên tiếp này phân tán sự chú ý, "Đều có thể..."
Thi Từ ôm lấy eo của cô, ngón tay uốn lượn vuốt ve vòng quanh tay cô, "Vậy đến phòng khách nhé? Hay là lên giường đắp chăn?"
Đường Chu hơi chớp mắt, đây là cái hạng mục lựa chọn gì?
"Ai, nhưng chị không muốn đến phòng khách, chị mệt mỏi cả ngày, chỉ muốn nằm ủ trên giường..." Thi Từ ôm cô lảo đảo.
"Vậy thì..." Tâm tư Đường Chu hoàn toàn bị nàng mang theo, "Muốn ngủ sớm một chút sao?"
"Ừm, em xem chị đều đã hơn ba mươi tuổi, không thể thức đêm." Ngữ khí của Thi Từ cũng phi thường chính kinh, chỉ là đuôi khóe mắt lông mày đều có ý cười không ẩn giấu được, "Sẽ có nếp nhăn."
Đường Chu hạ mắt nhìn sát vào mặt Thi Từ, mặt mộc trắng nõn như sứ, nơi nào có bóng dáng của nếp nhăn?
"Chị không có nếp nhăn a, " Đường Chu nói, "Có lẽ là bởi vì mặt chị khá là tròn, thịt tương đối nhiều."
Vẻ mặt Thi Từ cứng lại, không thể tin nhìn Đường Chu, thần tình kia phảng phất là đang hoài nghi tin tức mà lỗ tai của mình vừa nghe được.
Đường Chu vểnh môi lên, nhanh chóng nói: "Bởi vì chị là một bé con mập mạp đó!"
Lời vẫn chưa hoàn toàn nói hết, Đường Chu đã nhanh chóng đứng dậy, chạy mất.
"Chị..." Thi Từ vừa ngừng, hai tay của Đường Chu đột nhiên ôm lấy cổ nàng, ôm nàng rất chặt, chút ướt át này đều sượt lên quần áo của nàng, cô rất ít khi biểu lộ cảm tình như thế, là rất hồi hộp rất dùng sức mà ôm lấy mình, run rẩy khóc thút thít.
Thi Từ chậm rãi vỗ về tóc của cô, lưng của cô, động viên cô, nàng cau mày, chần chờ, châm chước, nghĩ làm sao mở miệng.
"Xin lỗi..." Từ trong lòng nàng truyền ra âm thanh rất nhỏ của Đường Chu, "Em..."
"Là chị quá nóng vội, " Thi Từ hôn lên tóc cô một cái, "Nếu em không thích..."
"Không." Đường Chu lắc đầu một cái, "Không phải, không phải em không thích..."
Trái tim của Thi Từ đột nhiên nhảy lên một cái, Đường Chu cũng dừng lại, từ trong ngực nàng ngửa mặt lên, hình như lúc này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lông mi ướt át, con mắt bỗng chốc né tránh, không dám đối diện với nàng.
Thi từ tuy rằng đoán không ra tại sao cô lại khóc, vốn cho là cô chống cự thân mật cùng nàng, hiện tại đột nhiên được vứt ra một viên kẹo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa âu sầu, lại không biết nên làm gì bây giờ.
"Vậy, thích thật sao?" Thi Từ nhìn cô, rất nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt Đường Chu ngẩn ngơ, viền mắt ngậm lấy bọt nước chưa tan, có chút sợ hãi, hoang mang rối loạn, mang theo vẻ mặt mê man không biết làm sao biểu đạt, "Em..."
Thi Từ không nhịn được cúi đầu muốn hôn cô, môi vừa tới gần Đường Chu, nàng lại do dự, lại từ từ lui về phía sau, nàng rõ ràng lo lắng như thế, Đường Chu không còn kịp suy tư gì nữa nghiêng tới gần, môi hồng hướng về phía môi của người phụ nữ.
Thi Từ lấy lại tinh thần, xúc cảm mềm mại còn lưu lại trên môi nàng, khí tức Đường Chu chập trùng, gò má ở dưới ánh mắt của Thi Từ nhanh chóng đỏ lên, "Kỳ thực em... Em..."
Ánh mắt Thi Từ tối sầm lại, đè lại sau gáy của cô, hôn cô thật sâu, Đường Chu run rẩy nắm chặt quần áo trên bả vai nàng, tựa ở trong lồng ngực của người phụ nữ, xúc động hôn môi cùng nàng.
Hiện tại hôn nàng, không phải những người khác, không phải người xa lạ nào, là bạn gái của cô, là Thi tỷ tỷ của cô.
"Thu Thu..." Thi Từ ôm sát cô lại, vuốt ve lưng của cô, an ủi cô, "Không cần nói gì cả... " Nàng dời xuống cơ thể cô, dọc theo đường vòng cung trên cái gáy trắng như tuyết của cô, hôn đến tai cô. Đường Chu không tự chủ nhắm mắt, ý thức lại bắt đầu mơ hồ.
Cô thích khí tức của Thi Từ, thích nàng hôn, thích nàng âu yếm, thích tất cả của nàng.
Mỗi một cái hôn nàng hạ xuống, chạm đến mỗi một nơi trên da thịt cô, đều là làm người ta yêu thích đến run rẩy.
Nụ hôn này rất khó để không diễn biến thành hôn sâu kịch liệt, biến thành tham lam càng muốn tiến gần thêm một bước, "Thu Thu... Để chị..." Tiếng nói nghẹn lại của Thi Từ biến mất sau tóc của cô, "... Sờ em."
Mái tóc được buộc lại của Đường Chu đã xõa ra, vài sợi rải rác, bất tri bất giác, cô cắn khóe môi, mím chặt lại.
Lúc Thi Từ Tách ra đều thở đến hổn hển, cái cổ Đường Chu nổi lên một tầng phấn hồng, hai hàng lông mi dày đều ướt đẫm, giống như con bướm đen dính đầy nước mưa.
Đèn tường lẳng lặng mà soi sáng, sắc màu ấm áp phủ kín cả phòng.
Hai người im lặng mà ôm nhau, Thi Từ buộc lại tóc cho Đường Chu, khẽ hôn lên trán của cô. . ngôn tình ngược
"Em..." Đường Chu mở miệng phát hiện nơi cổ họng mình khô khốc, cô chậm lại một chút, nhỏ giọng nói: "Em nên về rồi..." Cô vừa động, Thi Từ đã ôm lấy cô, con ngươi sâu sắc nhìn cô, "Đêm nay ở lại chỗ này của chị được không?"
Đường Chu đột nhiên cứng lại, bỗng chốc trợn tròn hai mắt.
Thi Từ dưới ánh mắt của cô sửng sốt một chút, khụ một tiếng nói, "Không phải như em nghĩ."
Vết đỏ ửng trên cổ Đường Chu bỗng chốc lan ra đến tận mặt, "Em, em không có nghĩ gì hết... Em không nghĩ..." Tầm mắt của Thi Từ từ gò má của cô chuyển đến cổ áo thun hơi rối loạn chếch qua một bên của cô, cùng với một mảng dấu hôn đo đỏ lộ ra ngoài. Tự vấn với lòng nếu bảo là không muốn thì đó là tự lừa mình dối người. Chỉ là, còn chưa phải lúc.
"Thu Thu, chị luôn muốn ở bên cạnh em nhiều thêm một chút, ngày mai là Đông Chí, cũng là thứ bảy, ở lại được không?" Thi Từ ôn nhu nói.
Đường Chu hạ thấp gò má xuống, hai tay kéo áo khoác của mình.
Trong tròng mắt của Thi Từ chiếu ra ý cười nhu hòa, thấp giọng nói: "Chị bảo đảm không xằng bậy."
Xằng bậy cái gì...
Khuôn mặt của Đường Chu càng cúi thấp hơn, trong lòng càng ngày càng mờ mịt.
Cô nên làm gì bây giờ?
Cô muốn lưu lại ư? Có nghĩ tới, cô muốn ở chung với Thi Từ nhiều thêm một chút. Chỉ là...
Vào nửa đêm ở sinh ký túc xá nữ trong trường đại học, có lúc cô sẽ cùng Trương Tử Nam nằm trên giường lẳng lặng tán gẫu, nói về những chuyện xảy ra ở trên lớp, về những bộ phim Âu Mỹ tình cờ có cảnh tình yêu nam nữ trên giường, Trương Tử Nam sẽ lén lút thảo luận những ứng dụng thực tế giường chiếu này với cô. Đường Chu không biết lần đầu tiên sẽ đau đớn ra sao, chỉ là loại vui thích bí ẩn mà Trương Tử Nam nói kia, từ sau khi cô cùng một chỗ với Thi Từ hình như có thể hiểu được một chút.
Nếu như những kia ác mộng đã trôi qua kia không quay trở lại thì tốt biết bao.
Tại sao lúc Thi Từ âu yếm cô sẽ có một loại cảm giác đã từng quen thuộc?
Nguyên nhân là vì người đó cũng là phụ nữ sao?
Cô có nên thẳng thắn với Thi Từ hay không?
"Thu Thu, đang nghĩ gì đó?" Thi Từ cắt đứt tâm tư hỗn tạp của cô, dưới ánh đèn biểu hiện của nàng là ôn nhu, như trong đêm đen hiện ra một vầng trăng sáng soi tỏ thiên không.
Nếu như nói cho nàng biết, nàng vẫn sẽ đối xử với mình ôn nhu như thế sao?
Nếu như nói ra, tất cả hạnh phúc bây giờ có phải là đều sẽ tan thành bọt nước?
Không phải lần thứ hai mình sẽ trở lại là kẻ một thân một mình?
Cô nghe thấy tiếng than nhỏ của Thi Từ, "Được rồi, chị đưa em về vậy, hm?" Tay nàng đưa qua, sờ lên đầu của mình, ôn nhu đến cơ hồ khiến cô rơi lệ.
Thi Từ đã đứng dậy trước, Đường Chu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng một lúc, đột nhiên hoảng hốt, lại chợt ai lên một tiếng, đau đớn cau mày.
"Làm sao vậy?" Thi Từ quay mặt lại quan tâm hỏi.
"Ừm..." Đường Chu cứng lại tại chỗ không dám động đậy, lấy hơi, "Chân của em đã tê rần..."
"Cái chân nào?" Thi Từ ngồi trở lại bên giường.
"A, chân trái, ai, đừng động vào... A..." Đường Chu dùng tay chống lấy thân mình, nhìn Thi Từ tỉ mỉ nắm cổ chân của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, "Lòng bàn chân bị tê sao?"
"Ừm..." Đường Chu nhìn Thi Từ đến ngẩn ra, toàn bộ bàn chân của cô đều ở trong tay nàng, cảm giác tê dại cứng ngắc dần dần tản đi, để lại cảm giác ong ong từ bên tai.
Cô đột nhiên ý thức được điều gì, cẳng chân lập tức co lại, "Được... Được rồi..."
Thi Từ ngước mắt nhìn cô một cái, như có như không nhéo mắt cá chân của cô, buông lỏng tay ra. Nàng còn chưa nói lời nào, mặt Đường Chu đã toả nhiệt. Hai người đứng dậy, Đường Chu chậm chạp theo sát phía sau nàng, từ trong phòng ngủ đi ra, giống như một pha quay chậm, rõ ràng là buổi tối, tâm tư của cô được ánh đèn trong phòng chiếu lên lại gần như trong suốt.
Cô không muốn đi.
Kỳ thực cô không dũng cảm như vậy, cô rất nhát gan.
Kỳ thực cô không bằng phẳng như vậy, cô muốn giấu làm bí mật riêng.
Cô muốn ở trước mặt nàng duy trì một mặt tốt nhất.
Ký ức năm xưa là lưỡi đao tiềm ẩn, trước khi lưỡi đao kia hạ xuống, cô muốn tận tình lưu luyến hết thảy tất cả hiện nay của nàng. Cô nguyên bản chính là một kẻ lang thang cô độc, hiện tại có người ở trong một ngôi nhà có lò sưởi ấm áp chờ cô, tha thứ cho cô, không nỡ phần ấm áp này.
Thi Từ chợt có cảm giác quay đầu lại nhìn cô, Đường Chu tiếp xúc với ánh mắt của nàng, tâm tư như lơ lửng giữa không trung, giữa lúc các nàng di chuyển đến cửa, Đường Chu hít một hơi, thấp giọng nói: "Em phải gọi điện thoại cho Tử Nam, nói cho cậu ấy biết không cần chờ em, có thể khóa cửa... Sau đó mới..."
Qua vài giây, Thi Từ gật đầu, cong mắt nở nụ cười.
Ánh đèn trong phòng chiếu đến mưa bụi bên ngoài cửa sổ, đèn đóm nơi xa như từng viên kẹo đủ màu trôi nổi trên không trung.
Đường Chu tắm xong, mặc váy ngủ của Thi Từ, để trần chân dẫm lên thảm trải sàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thi Từ tắm xong đi ra, bắt gặp bóng lưng gầy gò yếu ớt của cô, độ dài váy dài qua đầu gối của cô, bên dưới là hai cặp chân trắng như tuyết.
Tóc của cô mới vừa hong khô, độ dài đã sắp đến rồi xương bả vai.
Dư quang của Thi Từ từ tóc của cô chạy tới đôi chân trần, lại trở về tóc, khẽ cười nói: "Tóc của em rất dài, muốn cắt không?"
Đường Chu nghiêng mặt sang một bên, hình như cô chưa nghĩ tới vấn đề này, "Cũng có thể cắt..." Dừng lại, cô lại hỏi, "Hiện tại không dễ nhìn sao?"
"Không, rất dễ nhìn, tóc ngắn tóc dài đều rất hợp với em." Thi Từ cười, dáng dấp trông rất tình nguyện tiến hành loại đối thoại này.
"Ừm... Trước đây em luôn để tóc dài." Đường Chu nói, cô lộ ra dáng vẻ đang nhớ lại ký ức, cô nói tiếp, "Thời cấp ba, tóc của em rất dài, dài hơn nhiều so với hiện tại."
"A..." Thi Từ lộ ra mấy phần suy tư, nàng nhìn Đường Chu, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc còn tóc dài, trong đầu có thứ gì đó đột nhiên nhanh chóng xẹt qua, nhưng không kịp bắt giữ, nàng hoảng hốt một vài giây.
Bên trong nhà rất ấm áp, trước đây vào thời điểm này, hai người đều là giao lưu thông qua điện thoại, hiện giờ đối mặt nhau, hết thảy đều mang theo một loại ấm áp hiếm thấy.
Thi Từ đi tới bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da, vẫy tay với Đường Chu, "Lại đây." Bôi lên mặt xong, Thi Từ lại bôi kem dưỡng lên tay, mười ngón tay nhỏ dài của nàng, móng tay sạch sẽ bóng loáng, mạch lạc nhẵn nhụi, như một tác phẩm nghệ thuật đang vũ động trên không trung.
Thi Từ bôi xong, liếc Đường Chu một cái, kéo cô qua, nắm chặt tay cô. Đường Chu thân bất do kỷ ngồi ở trên đầu gối của nàng, Ngón tay củaThi Từ từ bên trong cổ tay của cô một đường vuốt nhẹ đến lòng bàn tay, qua lại giữa các ngón tay của cô, xuyên qua từng cái từng cái một như đang thưởng thức.
Cô hậu tri hậu giác cảm thấy cái này hình như là lạ ở chỗ nào, căn bản không giống như đơn thuần bôi kem dưỡng tay, "Bôi xong chưa..."
"Ừm, gần xong rồi." Thi Từ một mặt đứng đắn trả lời, nắm ngón tay của cô không buông, "Đợi lát nữa muốn làm gì, đọc sách, xem ti vi? Xem phim? Hay là chị đọc truyện cho em nghe?"
Đường Chu bị những hạng mục lựa chọn liên tiếp này phân tán sự chú ý, "Đều có thể..."
Thi Từ ôm lấy eo của cô, ngón tay uốn lượn vuốt ve vòng quanh tay cô, "Vậy đến phòng khách nhé? Hay là lên giường đắp chăn?"
Đường Chu hơi chớp mắt, đây là cái hạng mục lựa chọn gì?
"Ai, nhưng chị không muốn đến phòng khách, chị mệt mỏi cả ngày, chỉ muốn nằm ủ trên giường..." Thi Từ ôm cô lảo đảo.
"Vậy thì..." Tâm tư Đường Chu hoàn toàn bị nàng mang theo, "Muốn ngủ sớm một chút sao?"
"Ừm, em xem chị đều đã hơn ba mươi tuổi, không thể thức đêm." Ngữ khí của Thi Từ cũng phi thường chính kinh, chỉ là đuôi khóe mắt lông mày đều có ý cười không ẩn giấu được, "Sẽ có nếp nhăn."
Đường Chu hạ mắt nhìn sát vào mặt Thi Từ, mặt mộc trắng nõn như sứ, nơi nào có bóng dáng của nếp nhăn?
"Chị không có nếp nhăn a, " Đường Chu nói, "Có lẽ là bởi vì mặt chị khá là tròn, thịt tương đối nhiều."
Vẻ mặt Thi Từ cứng lại, không thể tin nhìn Đường Chu, thần tình kia phảng phất là đang hoài nghi tin tức mà lỗ tai của mình vừa nghe được.
Đường Chu vểnh môi lên, nhanh chóng nói: "Bởi vì chị là một bé con mập mạp đó!"
Lời vẫn chưa hoàn toàn nói hết, Đường Chu đã nhanh chóng đứng dậy, chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.