Xuân Hạ Thu Đông

Chương 46: Sương Hàng (3)

Nhất Trản Dạ Đăng

04/05/2021

"Đúng rồi, cũng không thể hôn gò má hay cái trán, không thể qua loa được." Chị Miu cười bổ sung.

Thi Từ nhìn Đường Chu, vẻ đẹp của cô ở trong đám người rất chói mắt, không chỉ đơn thuần là da dẻ căng mịn của tuổi trẻ mà còn có ánh sáng sạch sẽ, bề ngoài xuất chúng, khí chất của cô thanh mềm sơ nhạt, ở trong nhóm người già đời các nàng, cô không chỉ chói mắt, cô cướp đi mọi ánh nhìn.

Thi Từ cách cô gần hơn một chút, cái bóng của nàng rơi vào trên gương mặt của Đường Chu. Đường Chu còn chưa phản ứng lại, khiếp sợ mờ mịt ngước nhìn nàng.

Thi Từ cười với nàng một cái, mang tính chất động viên, quay người lại nói với chị Miu, "Đổi yêu cầu khác đi." Chị Miu đối diện nàng vài giây, tựa hồ đang quyết đấu không lời.

Thi Từ nói: "Em uống rượu còn không được à?" Nàng nhìn quanh một lượt, phóng khoáng nói: "Uống bao nhiêu tùy các người nói."

Thọ tinh luôn có một chút đặc quyền, huống hồ nàng đều đã nói như vậy, mọi người liền sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Đường Chu nhìn nàng một ly lại một ly uống vào, hãi hùng khiếp vía, sau đó Thi Từ nhìn qua có chút say rồi, tóc bị nàng xoã tung ra, trong mắt nhiễm phải ý cười hơi say, đại khái uống đến năm sáu ly, Trần Nhất Nhất không nhịn được kêu dừng lại, đi qua nhẹ giọng quan tâm, "Không sao chứ?"

Đường Chu nhịn sự run sợ trong lòng, siết chặt ngón tay, cô không biết làm sao bây giờ, sinh nhật phải uống như thế sao? Không tuân thủ quy tắc trò chơi phải uống nhiều như vậy sao? Vậy còn không bằng, còn không bằng liền hôn một chút là được rồi. Cô suýt chút nữa đã mở miệng ngăn cản, nhưng mà trái tim của cô trong nháy mắt trào dâng sự hoảng loạn cùng nôn nóng bất an, cô không biết phải làm sao, những người này đều là bạn bè của Thi Từ, là một party lớn, cô có thể sát phong cảnh hay không? Trường hợp như vậy cần phải ứng đối thế nào đây?

May là Trần Nhất Nhất mở miệng, Đường Chu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tâm tình hối hận cũng dâng lên, cô quá vô dụng...

"Còn uống được, không sao." Đường Chu nghe được Thi Từ nói, cũng nhìn thấy sự quan tâm của Trần Nhất Nhất đối với nàng. Cô im lặng không lên tiếng quan sát, giữa hai người này có một loại hiểu ngầm rất quen thuộc.

Đường Chu lĩnh hội một chút tâm tình kỳ lạ, cô muốn tiêu hóa việc này, cô muốn đi, bấy giờ Thi Từ nhìn sang, nàng khẽ cười, hướng cô vẫy tay.

Đường Chu đi tới, Thi Từ đưa tay cho cô, dùng ánh mắt dụ hoặc cô đi qua, Đường Chu dừng lại, cuối cùng đưa tay tới, Thi Từ nhẹ nhàng nắm chặt đồng thời hơi thở dài một tiếng, lặng yên không một tiếng động tản ra trên không trung.

Đường Chu nghênh đón ánh mắt chung quanh, nói không sốt sắng là giả, còn có chút lúng túng, dù sao cảm xúc cũng là trăm mối ngổn ngang, cô xác định hiện tại mặt của cô đang cứng đờ. Cô âm thầm từ tốn thở ra một hơi, Thi Từ không nhìn cô, nhưng mà ngón tay của nàng từng chút dắt lấy cô, nhiệt độ quấn quanh lấy cô.

"Chúng tôi phải đi đây." Thi Từ nói, "Mọi người, đêm nay rất vui vẻ."

"Cậu phải đi sao?" Trần Nhất Nhất nhìn động tác Thi Từ nắm tay Đường Chu.

"Ừm." Thi Từ gật gật đầu với chị Miu cùng Tô tổng đứng ở bên kia.

"Cậu..." Trần Nhất Nhất nhíu mày, "Cậu..."

Đường Chu mẫn cảm bắt gặp nàng ta quăng một ánh mắt về phía mình, một ánh mắt rất kỳ quái, cô có thể phát giác ra địch ý trong ánh mắt đó.

"Đầu mình đau quá, thật sự phải đi. Để Tiểu Vương đưa mình về." Thi Từ nghiêng đầu nhìn Đường Chu một chút, "Chúng ta cùng đi thôi."

Nói xong, nàng nắm tay Đường Chu xoay người bước đi.

Trần Nhất Nhất không tự chủ được đuổi theo một bước, may mà vẫn khống chế được, đứng tại chỗ nặng nề hít một hơi.

Chị Miu hơi ghé sát vào Tô tổng, một mặt không đành lòng nhìn, "Chị không thể nhìn được, thực sự là Tu La tràng."

Tô tổng vai kề bên bả vai chị ta, hầu như muốn cắn lỗ tai của chị ta, "Không cần lo, nhân vật chính đã đi rồi, chị có muốn đi theo em hay không?"

Chị Miu cười rộ lên, "Đương nhiên."

Đường Chu bị Thi Từ kéo vào xe chỗ ngồi phía sau xe, nghe nàng nói địa chỉ Nam đại với tài xế.

"Đầu đau lắm hả?" Đường Chu nhìn nàng một chút, bị nàng kéo lòng bàn tay qua, hơi ướt mồ hôi.



"A, ừ, uống quá nhiều." Thi Từ tựa vào ghế, đốt ngón tay ấn ấn đầu, nhìn qua có chút khó chịu.

Ánh mắt ngậm lấy ý cười xẹt qua, dừng ở trên mặt cô.

Nàng ngồi thẳng tắp, tới gần, gò má ửng đỏ, trong hô hấp có mùi rượu nồng nặc, chỉ là mùi rượu ngửi được là thơm như vậy sao?

Thi Từ thấp giọng nói: "Cô có thể dựa vào em không?"

"A, vâng." Đường Chu nhìn Thi Từ đem tóc dài vắt qua bên kia vai, đầu từng chút ngả tới. Cô cũng hơi ngả người sang một chút, cơ thể Thi Từ hạ thấp xuống, đầu dựa vào bờ vai của cô.

Bầu trời đầu tháng mười một đến chín giờ đã đen kịt, ánh đèn màu da cam ngoài cửa sổ từng chiếc từng chiếc xẹt qua, Đường Chu cảm nhận được một vài cảm xúc khó có thể dùng lời diễn tả được, bên trong nội tâm của cô lên men, âm ấm, cũng không quá nhiệt liệt, nhưng hình như đang phát sáng.

Cô thích Thi Từ thân cận.

Hai người nhất thời đều không nói gì, Đường Chu nhìn bóng cây cùng ánh đèn bên ngoài cửa sổ, đỉnh đầu Thi Từ sát bên gáy của cô, có vài sợi tóc dưới cằm khiến cô ngứa ngáy.

Đường Chu lặng lẽ liếc Thi Từ, nàng nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ thiếp đi. Lông mi vừa dài lại vừa cong, trang dung phát ra một loại ánh sáng lộng lẫy, hô hấp nhẹ nhàng mà đều đều.

Thi Từ dựa vào cô, một cánh tay đặt giữa hai chân các cô, hai tay Đường Chu đan vào nhau, quy củ đặt trên chân của mình. Tâm tình của cô ngày càng ôn hòa, giống như chuyến xe này là trên đường về nhà.

Về nhà sao?

Cô rất thích vườn trường, thích đại học Nam thành, trước đây chỉ là vườn trường của một mình cô, hiện giờ ở trong sân trường này có Thi Từ, cảm giác càng không giống với lúc trước, càng thêm cảm giác có nhà để về. Nhưng cô đang học đại học năm 3, khoa chính quy còn có một năm liền tốt nghiệp, nói vậy thời gian lưu ở trường học... Không nhiều lắm.

Đường Chu ngẩn người ra.

Đột nhiên, ngón tay của cô có chút ngứa.

Cô cụp mắt nhìn xuống, tay Thi Từ đặt ở giữa hai chân các cô không biết từ lúc nào đã mò tới tay cô, ngón tay của nàng chen vào giữa hai bàn tay của cô, tùy thời chui vào khe hở giữa đầu ngón tay của cô, cùng nàng mười ngón liên kết.

Đầu Đường Chu trống rỗng nhìn chằm chằm động tác của nàng, đến lúc nhiệt độ lòng bàn tay của nàng truyền tới, tốc độ đập của trái tim cô mới trở nên không bình thường.

Động tác này cũng quá không bình thường đi...

Thi Từ cũng không mở mắt ra, nàng nắm tay cô, đầu còn hướng về bờ vai của cô giật giật, tựa hồ đang điều chỉnh tư thế.

Đường Chu muốn duỗi tay ra, nhưng cô vừa động, Thi Từ liền nắm tay cô càng chặt hơn, cô cũng không dám di chuyển, cả người cô liền cứng lại rồi, chỉ có trái tim trong lồng ngực đang điên cuồng nhảy múa.

Tài xế là người quen thuê trong quán bar, một đường đưa các nàng đến khu căn hộ của giáo sư.

Đường Chu xuống xe trước, cuối cùng cũng coi như có thể tách tay ra, Thi Từ từ trong xe đi ra, tựa hồ có chút đứng không vững, giày cao gót liểng xiểng, Đường Chu cả kinh, vội vàng đỡ lấy nàng, "Rất không thoải mái sao?"

"A." Thi Từ lại ấn đầu, nụ cười rất nhạt, nhìn qua có chút miễn cưỡng, nàng so với Đường Chu cao hơn rất nhiều, lúc cúi người nói chuyện với cô, hô hấp lướt qua gò má của cô, "Thu Thu..."

Trái tim của Đường Chu thật vất vả trở về tỉ suất bình thường lại bắt đầu nhảy lên, "Ừm..."

Cô đỡ cánh tay Thi Từ, mặt Thi Từ hạ thấp hầu như đến sát lỗ tai của cô, lại gọi cô, "Thu Thu..."

Đường Chu bỏ qua gò má nóng bỏng của mình, gọi nhũ danh của cô lại không nói cái gì nữa, đây là ý gì chứ?

"Em, em đưa cô lên nha." Đường Chu chỉ có thể suy đoán như vậy, Thi Từ nhẹ nhàng tràn ra nụ cười, tiếng nói mềm đến giống như không còn khí lực, "Được nha..."

Đường Chu nửa đỡ nàng, hai người chậm rãi đi lên, Thi Từ theo sát cô, môi nàng ở ngay bên tóc mai của cô, dán vào lỗ tai của cô. Đường Chu vẫn nín thở, tốc độ tim đập quá nhanh đến mức khẩn trương, cuối cùng đã tới cửa nhà Thi Từ.



Lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, đẩy cửa bên trong ra, các nàng vào phòng.

Cửa tạm thời đóng lại.

Đường Chu buông Thi Từ ra, lui về phía sau, thấp giọng nói: "Em rót một ly nước cho..." Lời còn chưa nói hết, Thi Từ liền bước về phía cô, hầu như sắp va vào người cô, Đường Chu thân bất do kỷ lui về phía sau, đến khi lưng đụng tới cửa.

Thi Từ duỗi tay một cái, bake-don cô, cười khanh khách, hoàn toàn không có loại dáng dấp đau đầu suy yếu đứng không vững vừa nãy.

"Không phải cô say rồi à?" Đường Chu sợ run nhìn nàng.

"Lâu rồi không uống, có chút đau đầu, bất quá cô vẫn ổn, không có say." Thi Từ nhìn cô, trong mắt như có rượu đang cuộn trào.

Đường Chu không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, còn chưa kịp nghĩ đến lúc nãy nàng giả vờ không thoải mái, bản năng liền muốn rời đi, "Vậy..."

"Thu Thu..." Thi Từ sờ mặt cô, cơ thể dán vào cô, nhiệt độ cũng lan tới, "Vừa nãy ở quán bar cô lựa chọn uống rượu, không phải cô không muốn hôn em."

"Ngược lại..." Tay của Thi Từ mò tới nàng sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo một cái, đem Đường Chu ôm vào trong ngực của nàng, "Cô rất muốn ôm lấy em như vậy, cũng muốn..."

Chóp mũi của nàng hạ thấp đến chà xát vào chóp mũi của Đường Chu, nghe được giọng nói rất rõ ràng của nàng, "Cô cũng muốn hôn em."

Đường Chu đã sớm dại ra, khắp toàn thân từ trên xuống dưới cứng đờ, chỉ còn lại lông mi chậm rãi run rẩy, cũng không biết nghe thấy hay không, Thi Từ nhợt nhạt thở dài, sợi tóc bên tai lướt xuống, "Cô nhất định trước đó phải có được sự đồng ý của em, không thể bắt nạt em trước mặt mọi người được..."

Nàng im lặng một vài giây, Đường Chu cảm giác trái tim của cô cũng giống như ngừng đập.

Thi Từ hơi buông cô ra, nhìn chăm chú đôi mắt của Đường Chu, "Em có thể tiếp thu tính hướng của cô không? Có thể làm bạn gái của ta không?"

Đường Chu sững sờ, hai mắt trợn lên rất lớn, lại như nhận lấy kinh hãi, bất động tại chỗ không nhích động chút nào, sau đó cô run lên một hồi, thân thể đột nhiên trầm xuống.

Thi Từ sững sờ, vội vàng tiếp lấy cô, nàng nhấp môi một hồi, nhận ra được thời điểm Đường Chu bị nàng ôm eo trong nháy mắt lại run lên một hồi.

Ánh mắt nàng buồn bã, chần chừ muốn thu tay, Đường Chu không đứng vững, thần hồn phảng phất còn không chưa trở về cơ thể, chân liền mềm nhũn khuỵu xuống, nàng chỉ có thể ôm lấy cô, sợ hù được cô liền nói, "Em đừng sợ..."

Em đừng sợ... Cô...

Nếu như em không thích cô, nếu như em không có cách nào tiếp nhận, vậy cô...

Cơ thể thiếu nữ phi thường mềm mại, khí tức trong veo, nhịp tim tùng tùng tùng của cô lại như đang đánh trên phím đàn piano.

Thi Từ không nói ra được lời từ bỏ.

Không được, nàng muốn cô, nàng phải làm bạn gái của con chim nhỏ này.

Trong lúc bối rối gò má Đường Chu sượt qua trên mặt nàng, lúc da thịt tiếp xúc mang đến cảm giác mà Thi Từ không có cách nào hình dung được, cũng không có cách nào chống lại được. Nàng than nhẹ một tiếng, tìm được bên gáy của cô, nơi đó cũng đang gấp gáp nhúc nhích, chóp mũi ngửi được hơi thở của Đường Chu, nàng nhịn không được đem môi in lên trên khối da thịt non mềm này.

Chim nhỏ trong lồng ngực lần thứ hai lại bay nhảy lung tung, bất quá không phản kháng.

"Suy nghĩ một chút, được chứ?" Thi Từ nhỏ giọng hỏi.

Chờ vài giây, nàng rốt cục buông tay, Đường Chu lập tức xoay người tông cửa mà đi, cô không biết mình làm sao xuống thang máy, chạy vội trên đường trường, bóng cây trên đường mang theo tiếng gió gào thét ở bên tai của cô.

Đến lúc chạy đến khu sinh viên náo nhiệt, cô thực sự chạy hết nổi rồi, chậm rãi dừng lại, thời điểm làm những động tác này cô đều không ý thức được, đạp lá rụng, đến lúc hơi thở trầm trọng hơi hòa hoãn lại, cô mới ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy cổ áo, chút ấm áp này còn vương lại trên gáy của cô, khuếch tán lên khắp các mạch máu, tụ lại trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Hạ Thu Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook