Chương 84: Tiểu Thử (1)
Nhất Trản Dạ Đăng
04/05/2021
Nửa đêm, Đường Chu ngủ không được, ra khỏi cửa ký túc xá đi xuống dưới lầu.
Trong khu ký túc xá rất an tĩnh, cô ngồi rất lâu dưới một thân cây.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời đã sáng lên, còn có tán cây mạnh mẽ. Mỗi một tầng lầu đều có đèn hành lang, bị nước mắt làm nhòe đi, biến thành một mảng sáng nhòe nhoẹt.
"Chị vẫn luôn gạt em, thật ra chị chính là... Người buổi tối ngày hôm ấy ở cùng với em." Giọng của Thi Từ đều có chút nghẹn ngào, nàng là người kiêu ngạo như vậy, ở trước mặt mình, đầu lại hơi cúi thấp xuống, đáy mắt rưng rưng.
"Làm sao... Sẽ?" Cơ thể Đường Chu cứng ngắc, trong miệng máy móc phun ra mấy chữ, nhưng mà nội tâm của cô lại nói cho cô biết, điều Thi Từ nói là sự thật.
Các nàng nhìn nhau vài giây.
Từ trong nước mắt, Đường Chu dần dần mơ hồ thấy được biểu hiện của Thi Từ, Thi Từ lần thứ hai tiến đến ôm lấy cô, "Thu Thu..." Thế nhưng nàng lại không biết nên nói cái gì nữa.
Hai người đều có chút không biết làm sao, cũng không biết ứng đối như thế nào, bất thình lình rơi vào bầu không khí khó khăn.
"Em phải trở về." Đường Chu lau nước mắt.
"Ừ, chúng ta trở về trước." Thi Từ lôi kéo tay cô.
Đường Chu yên lặng rút tay ra, thấp giọng nói: "Em muốn về trường học..."
Thi Từ mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn là tôn trọng quyết định của cô, đưa cô về ký túc xá, đưa cô vào cửa, Thi Từ nhìn cô nói: "Đêm nay em nghỉ ngơi trước, chúng ta nói chuyện sau có được không?"
Đường Chu chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.
Có cơn gió thổi qua, Đường Chu ngửa cổ lâu đến mức nhức mỏi, cô vô lực gục xuống.
Cô lại một lần nữa nếm trải cảm giác hoảng sợ vô lực, cô thậm chí không biết làm sao nói chuyện với nàng, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy hoang đường, mơ hồ còn có một loại cảm giác căm hận không biết đối với ai.
Loại cảm giác ngay lúc đang hạnh phúc lại bị đánh một đòn khiến cho thức tỉnh này thật sự là quá khó tiếp thu rồi.
Cô cho rằng những ngày khổ ải của cô đã chấm dứt, chuyện không tốt cũng đã trôi qua, kể từ đây chỉ có tốt đẹp, còn có thể có những điều càng tốt đẹp hơn.
Cô cho rằng nàng lớn hơn mình mười lăm tuổi sẽ rất cường đại, cường đại đến mức có thể ứng đối với mọi trở ngại trong cuộc đời.
Cô lại sai một lần nữa rồi.
Có khoảnh khắc nào đó, trong lòng cô tràn đầy đều là oán khí, oán trời oán đất, oán bản thân, cũng oán... Thi Từ.
Không, cô làm sao có thể oán Thi Từ đây?
Nước mắt Đường Chu lại một lần nữa chảy ra.
Nếu như không phải là nàng, không phải sẽ càng bết bát sao? Cô nên nghĩ như vậy, phải nghĩ như vậy mới đúng?
Nhưng mà cô không khống chế được bản thân.
Cô nhớ tới buổi tối hôm sinh bệnh đó, khi đó cô còn chưa dám tiếp thu cảm tình của Thi Từ, là nàng xuất hiện ở đó, nắm tay cô, khi đó vui sướng cùng chờ mong khiến cho trái tim cô đau đớn vô cùng.
Ngoại trừ cha mẹ, có một người khác sủng ái và che chở cô. Cô chưa từng dám nghĩ đến, Thi Từ có thể yêu cô bao lâu.
Thi Từ ở trong nội tâm của cô chính là hoàn mỹ không tì vết, cô đối với nàng không hoàn toàn là thích, không hoàn toàn là yêu.
Thi Từ là người thân nhất trên thế giới này, người cô ngưỡng mộ nhất, người có thể ỷ lại nhất.
Hôm sau là thứ hai, Thi Từ đoán chừng là không chờ được, gửi qua vài cái WeChat nói với cô tối nay có thể dành thời gian gặp mặt hay không, muốn cùng cô nói chuyện một chút.
Đường Chu nhìn màn hình di động chăm chú rất lâu, nhưng vẫn là cự tuyệt.
Thi Từ rất bận, cũng rất bất đắc dĩ, chuyện như vậy cũng không cách nào nói rõ ràng ở trong điện thoại.
Nàng chỉ có thể lại gửi đi một tin nhắn dài, "Thu Thu, chị biết trong nhất thời em khả năng còn chưa tiếp thụ được, chị đều lý giải. Xin em tin tưởng, chị không phải có ý định gạt em, chị cũng là chân tâm thích em. Em hiểu lòng chị có đúng hay không? Chị gần đây rất bận, nhưng điện thoại của chị vẫn luôn ở trên người, chị chờ em liên hệ chị."
Đường Chu nhìn đến cuống họng phát nghẹn, tâm càng loạn như ma.
Chỉ một tin nhắn tựa hồ căn bản là không có cách nào hoàn toàn trình bày hết điều Thi Từ muốn nói, nàng lại gửi tới lần nữa, "Tháng bảy em phải đi trại hè, hi vọng không ảnh hưởng đến tâm tình và sự phát huy của Thu Thu, đương nhiên chị biết sẽ không, chị càng hi vọng em cái gì cũng đừng nghĩ, tạm thời đem chuyện của chúng ta vứt sang một bên. Đây mới là chuyện quan trọng nhất. Chị đối em cũng rất tin tưởng, chờ mong nghe được tin tức tốt từ em."
Nàng không chỉ là bạn gái của cô, còn là của đại tỷ tỷ của cô.
Đường Chu lau nước mắt.
Nàng vẫn như vậy, đối tốt với cô như vậy, làm sao sẽ giống người chơi trò tình một đêm?
Không phải cô có thành kiến với tình một đêm, cô chính là khó tiếp thụ Thi Từ có phương diện như thế.
Nàng có một người bạn gái cũ yêu tha thiết nhiều năm, người kia dù sao đã qua đời, đối với cô mà nói, giống như là đời trước của Thi Từ, cô không ngại.
Cái cô bạn gái cũ tìm đến cô kia, mặc dù có chút khó giao lưu, nhưng vẫn còn được.
Có thể nàng còn có những cô bạn gái cũ khác mà cô không biết, những chuyện khác mà cô không biết, Đường Chu lần đầu tiên cảm thấy mình không hiểu Thi Từ lắm, không hiểu thế giới này lắm, thậm chí cũng không hiểu mình đang chú ý cái gì, thật muốn nói ra, việc cô làm không phải càng bất kham sao?
Đường Chu không giải được nút thắt trong lòng.
Cô chỉ có thể không nghĩ đến nữa.
Trung tuần tháng bảy, Đường Chu đi tham gia trại hè đại học ngoại ngữ Bội thành, kỳ thực vẫn luôn cân nhắc bảo nghiên ở trường học cũ, chỉ là đối với sinh viên chuyên ngành ngoại ngữ mà nói, Bội Ngữ đích xác là mê hoặc khó có thể chống cự.
Mấy ngày ngắn ngủi, cô tham quan vườn trường, đi nghe mấy buổi toạ đàm. Đến ngày thi viết tình trạng của cô rất tốt, tự giác làm bài cũng rất tốt. Chủ yếu là phỏng vấn, có mấy người hướng dẫn, một người trong đó là viện trưởng Cao viện, là giáo sư phi thường nổi danh trong giới.
Đường Chu cảm giác thời gian mình phỏng vấn so với những người khác dài hơn rất nhiều, mấy giáo sư thay phiên nhau hỏi vấn đề, rất hòa ái, đối với cô cũng thân thiết.
Chờ lúc cô đi ra, quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.
Cô sâu sắc thở ra một hơi, đại thể trong lòng nắm chắc, đúng như dự đoán, ngày cuối cùng của trại hè, cô được bầu làm doanh viên ưu tú. Cơ bản đã định.
Trong nháy mắt Đường Chu có kinh hỉ, theo đó nhiều hơn là mê man, cô muốn tới Bội thành sao?
Thi Từ cũng không biết việc cô đến Bội thành, trong lúc đó nàng cũng có gọi điện tới đây, Đường Chu đều không bắt máy, cô nhìn màn hình di động đờ ra, thời gian càng lâu, tâm tình tựa hồ càng ngày càng phức tạp, cô trái lại càng không biết làm sao nói chuyện với nàng.
Có lúc bỏ qua thời cơ thích hợp nhất, thời gian sau này liền càng ngày càng không đúng.
Trương Tử Nam không định thi nghiên cứu sinh, trực tiếp trở về quê nhà Bội thành, trong nhà thay cậu ta tìm công tác thực tập. Đường Chu đi tìm cậu ta, tìm mấy ngày, cô yêu cầu tiền lương không cao, tướng mạo cùng năng lực thực tập không tầm thường, rất nhanh cũng thuận lợi tìm được một phần công tác ở công ty phiên dịch.
Cha mẹ Trương Tử Nam thuê nhà cho cậu ta, Đường Chu dọn tới ở cùng, hai người chia sẻ chi phí điện nước cùng tiền ăn.
Đường Chu ở trong công ty cơ bản cũng là làm việc vặt, giúp đỡ Photo copy, rót nước, phiên dịch một ít tài liệu sơ cấp nhất, chỉnh hợp tư liệu đều ghi chép lại, bận rộn chuyện vụn vặt. Trương Tử Nam thực tập chính là công ty ngoại thương, khởi đầu còn chưa có tư cách cùng làm việc, làm trợ thủ phía sau các tiền bối để học kinh nghiệm.
Nhu cầu càng nhiều, năng lực thích ứng của hai người đều không yếu, rất nhanh đã thích ứng với người và hoàn cảnh xã hội, chỉ là mỗi ngày bận rộn trở về nằm xuống giường liền ngủ, có lúc lớp trang điểm cũng không kịp tẩy.
Đường Chu cho rằng ban đêm cô sẽ mất ngủ nhiều lần, kỳ thực không có, chỉ là thỉnh thoảng sẽ mơ thấy ác mộng.
Trong mộng cô bỗng chốc trở lại khi còn bé, có hai bàn tay nắm lấy cô, cô cười rất vui vẻ.
Rất nhanh sau đó, cô lớn lên, không còn ai nắm tay cô. Cô đang vội vã trong đám người, vô số người cùng cô nhìn thoáng qua, chỉ có một mình cô hốt hoảng chung quanh, cô lo lắng, hoảng loạn, điên cuồng chạy trốn, phân biệt, tìm kiếm.
Trước mắt xuất hiện một người, bỗng nhiên quay đầu lại, khẽ mỉm cười với cô, "Thu Thu..."
Cô hưng phấn chạy tới, chạy như điên tới chỗ nàng.
Nhưng là một khoảng cách ngắn thôi, cô chạy thế nào cũng không chạy tới trước mặt nàng được.
Nụ cười của người kia đột nhiên buồn bã, trầm xuống. Xoay người, dần dần biến mất ở trước mặt cô.
Đường Chu bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh. Màn hình di động vẫn sáng, cũng đã không còn điện thoại và tin nhắn mới.
Cô không dám đánh thức Trương Tử Nam, cuộn mình vào đầu gối, im lặng mà gào khóc.
Trong khu ký túc xá rất an tĩnh, cô ngồi rất lâu dưới một thân cây.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời đã sáng lên, còn có tán cây mạnh mẽ. Mỗi một tầng lầu đều có đèn hành lang, bị nước mắt làm nhòe đi, biến thành một mảng sáng nhòe nhoẹt.
"Chị vẫn luôn gạt em, thật ra chị chính là... Người buổi tối ngày hôm ấy ở cùng với em." Giọng của Thi Từ đều có chút nghẹn ngào, nàng là người kiêu ngạo như vậy, ở trước mặt mình, đầu lại hơi cúi thấp xuống, đáy mắt rưng rưng.
"Làm sao... Sẽ?" Cơ thể Đường Chu cứng ngắc, trong miệng máy móc phun ra mấy chữ, nhưng mà nội tâm của cô lại nói cho cô biết, điều Thi Từ nói là sự thật.
Các nàng nhìn nhau vài giây.
Từ trong nước mắt, Đường Chu dần dần mơ hồ thấy được biểu hiện của Thi Từ, Thi Từ lần thứ hai tiến đến ôm lấy cô, "Thu Thu..." Thế nhưng nàng lại không biết nên nói cái gì nữa.
Hai người đều có chút không biết làm sao, cũng không biết ứng đối như thế nào, bất thình lình rơi vào bầu không khí khó khăn.
"Em phải trở về." Đường Chu lau nước mắt.
"Ừ, chúng ta trở về trước." Thi Từ lôi kéo tay cô.
Đường Chu yên lặng rút tay ra, thấp giọng nói: "Em muốn về trường học..."
Thi Từ mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn là tôn trọng quyết định của cô, đưa cô về ký túc xá, đưa cô vào cửa, Thi Từ nhìn cô nói: "Đêm nay em nghỉ ngơi trước, chúng ta nói chuyện sau có được không?"
Đường Chu chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.
Có cơn gió thổi qua, Đường Chu ngửa cổ lâu đến mức nhức mỏi, cô vô lực gục xuống.
Cô lại một lần nữa nếm trải cảm giác hoảng sợ vô lực, cô thậm chí không biết làm sao nói chuyện với nàng, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy hoang đường, mơ hồ còn có một loại cảm giác căm hận không biết đối với ai.
Loại cảm giác ngay lúc đang hạnh phúc lại bị đánh một đòn khiến cho thức tỉnh này thật sự là quá khó tiếp thu rồi.
Cô cho rằng những ngày khổ ải của cô đã chấm dứt, chuyện không tốt cũng đã trôi qua, kể từ đây chỉ có tốt đẹp, còn có thể có những điều càng tốt đẹp hơn.
Cô cho rằng nàng lớn hơn mình mười lăm tuổi sẽ rất cường đại, cường đại đến mức có thể ứng đối với mọi trở ngại trong cuộc đời.
Cô lại sai một lần nữa rồi.
Có khoảnh khắc nào đó, trong lòng cô tràn đầy đều là oán khí, oán trời oán đất, oán bản thân, cũng oán... Thi Từ.
Không, cô làm sao có thể oán Thi Từ đây?
Nước mắt Đường Chu lại một lần nữa chảy ra.
Nếu như không phải là nàng, không phải sẽ càng bết bát sao? Cô nên nghĩ như vậy, phải nghĩ như vậy mới đúng?
Nhưng mà cô không khống chế được bản thân.
Cô nhớ tới buổi tối hôm sinh bệnh đó, khi đó cô còn chưa dám tiếp thu cảm tình của Thi Từ, là nàng xuất hiện ở đó, nắm tay cô, khi đó vui sướng cùng chờ mong khiến cho trái tim cô đau đớn vô cùng.
Ngoại trừ cha mẹ, có một người khác sủng ái và che chở cô. Cô chưa từng dám nghĩ đến, Thi Từ có thể yêu cô bao lâu.
Thi Từ ở trong nội tâm của cô chính là hoàn mỹ không tì vết, cô đối với nàng không hoàn toàn là thích, không hoàn toàn là yêu.
Thi Từ là người thân nhất trên thế giới này, người cô ngưỡng mộ nhất, người có thể ỷ lại nhất.
Hôm sau là thứ hai, Thi Từ đoán chừng là không chờ được, gửi qua vài cái WeChat nói với cô tối nay có thể dành thời gian gặp mặt hay không, muốn cùng cô nói chuyện một chút.
Đường Chu nhìn màn hình di động chăm chú rất lâu, nhưng vẫn là cự tuyệt.
Thi Từ rất bận, cũng rất bất đắc dĩ, chuyện như vậy cũng không cách nào nói rõ ràng ở trong điện thoại.
Nàng chỉ có thể lại gửi đi một tin nhắn dài, "Thu Thu, chị biết trong nhất thời em khả năng còn chưa tiếp thụ được, chị đều lý giải. Xin em tin tưởng, chị không phải có ý định gạt em, chị cũng là chân tâm thích em. Em hiểu lòng chị có đúng hay không? Chị gần đây rất bận, nhưng điện thoại của chị vẫn luôn ở trên người, chị chờ em liên hệ chị."
Đường Chu nhìn đến cuống họng phát nghẹn, tâm càng loạn như ma.
Chỉ một tin nhắn tựa hồ căn bản là không có cách nào hoàn toàn trình bày hết điều Thi Từ muốn nói, nàng lại gửi tới lần nữa, "Tháng bảy em phải đi trại hè, hi vọng không ảnh hưởng đến tâm tình và sự phát huy của Thu Thu, đương nhiên chị biết sẽ không, chị càng hi vọng em cái gì cũng đừng nghĩ, tạm thời đem chuyện của chúng ta vứt sang một bên. Đây mới là chuyện quan trọng nhất. Chị đối em cũng rất tin tưởng, chờ mong nghe được tin tức tốt từ em."
Nàng không chỉ là bạn gái của cô, còn là của đại tỷ tỷ của cô.
Đường Chu lau nước mắt.
Nàng vẫn như vậy, đối tốt với cô như vậy, làm sao sẽ giống người chơi trò tình một đêm?
Không phải cô có thành kiến với tình một đêm, cô chính là khó tiếp thụ Thi Từ có phương diện như thế.
Nàng có một người bạn gái cũ yêu tha thiết nhiều năm, người kia dù sao đã qua đời, đối với cô mà nói, giống như là đời trước của Thi Từ, cô không ngại.
Cái cô bạn gái cũ tìm đến cô kia, mặc dù có chút khó giao lưu, nhưng vẫn còn được.
Có thể nàng còn có những cô bạn gái cũ khác mà cô không biết, những chuyện khác mà cô không biết, Đường Chu lần đầu tiên cảm thấy mình không hiểu Thi Từ lắm, không hiểu thế giới này lắm, thậm chí cũng không hiểu mình đang chú ý cái gì, thật muốn nói ra, việc cô làm không phải càng bất kham sao?
Đường Chu không giải được nút thắt trong lòng.
Cô chỉ có thể không nghĩ đến nữa.
Trung tuần tháng bảy, Đường Chu đi tham gia trại hè đại học ngoại ngữ Bội thành, kỳ thực vẫn luôn cân nhắc bảo nghiên ở trường học cũ, chỉ là đối với sinh viên chuyên ngành ngoại ngữ mà nói, Bội Ngữ đích xác là mê hoặc khó có thể chống cự.
Mấy ngày ngắn ngủi, cô tham quan vườn trường, đi nghe mấy buổi toạ đàm. Đến ngày thi viết tình trạng của cô rất tốt, tự giác làm bài cũng rất tốt. Chủ yếu là phỏng vấn, có mấy người hướng dẫn, một người trong đó là viện trưởng Cao viện, là giáo sư phi thường nổi danh trong giới.
Đường Chu cảm giác thời gian mình phỏng vấn so với những người khác dài hơn rất nhiều, mấy giáo sư thay phiên nhau hỏi vấn đề, rất hòa ái, đối với cô cũng thân thiết.
Chờ lúc cô đi ra, quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.
Cô sâu sắc thở ra một hơi, đại thể trong lòng nắm chắc, đúng như dự đoán, ngày cuối cùng của trại hè, cô được bầu làm doanh viên ưu tú. Cơ bản đã định.
Trong nháy mắt Đường Chu có kinh hỉ, theo đó nhiều hơn là mê man, cô muốn tới Bội thành sao?
Thi Từ cũng không biết việc cô đến Bội thành, trong lúc đó nàng cũng có gọi điện tới đây, Đường Chu đều không bắt máy, cô nhìn màn hình di động đờ ra, thời gian càng lâu, tâm tình tựa hồ càng ngày càng phức tạp, cô trái lại càng không biết làm sao nói chuyện với nàng.
Có lúc bỏ qua thời cơ thích hợp nhất, thời gian sau này liền càng ngày càng không đúng.
Trương Tử Nam không định thi nghiên cứu sinh, trực tiếp trở về quê nhà Bội thành, trong nhà thay cậu ta tìm công tác thực tập. Đường Chu đi tìm cậu ta, tìm mấy ngày, cô yêu cầu tiền lương không cao, tướng mạo cùng năng lực thực tập không tầm thường, rất nhanh cũng thuận lợi tìm được một phần công tác ở công ty phiên dịch.
Cha mẹ Trương Tử Nam thuê nhà cho cậu ta, Đường Chu dọn tới ở cùng, hai người chia sẻ chi phí điện nước cùng tiền ăn.
Đường Chu ở trong công ty cơ bản cũng là làm việc vặt, giúp đỡ Photo copy, rót nước, phiên dịch một ít tài liệu sơ cấp nhất, chỉnh hợp tư liệu đều ghi chép lại, bận rộn chuyện vụn vặt. Trương Tử Nam thực tập chính là công ty ngoại thương, khởi đầu còn chưa có tư cách cùng làm việc, làm trợ thủ phía sau các tiền bối để học kinh nghiệm.
Nhu cầu càng nhiều, năng lực thích ứng của hai người đều không yếu, rất nhanh đã thích ứng với người và hoàn cảnh xã hội, chỉ là mỗi ngày bận rộn trở về nằm xuống giường liền ngủ, có lúc lớp trang điểm cũng không kịp tẩy.
Đường Chu cho rằng ban đêm cô sẽ mất ngủ nhiều lần, kỳ thực không có, chỉ là thỉnh thoảng sẽ mơ thấy ác mộng.
Trong mộng cô bỗng chốc trở lại khi còn bé, có hai bàn tay nắm lấy cô, cô cười rất vui vẻ.
Rất nhanh sau đó, cô lớn lên, không còn ai nắm tay cô. Cô đang vội vã trong đám người, vô số người cùng cô nhìn thoáng qua, chỉ có một mình cô hốt hoảng chung quanh, cô lo lắng, hoảng loạn, điên cuồng chạy trốn, phân biệt, tìm kiếm.
Trước mắt xuất hiện một người, bỗng nhiên quay đầu lại, khẽ mỉm cười với cô, "Thu Thu..."
Cô hưng phấn chạy tới, chạy như điên tới chỗ nàng.
Nhưng là một khoảng cách ngắn thôi, cô chạy thế nào cũng không chạy tới trước mặt nàng được.
Nụ cười của người kia đột nhiên buồn bã, trầm xuống. Xoay người, dần dần biến mất ở trước mặt cô.
Đường Chu bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh. Màn hình di động vẫn sáng, cũng đã không còn điện thoại và tin nhắn mới.
Cô không dám đánh thức Trương Tử Nam, cuộn mình vào đầu gối, im lặng mà gào khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.