Chương 33
Bắc Đồ Xuyên
15/02/2024
Xuân Hòa không biết những gì mình đoán có đúng hay sai, cô Chu Chu cũng không nói gì thêm, cũng không tháo dây trói cho cô, có vẻ cô ta chỉ đến để xác nhận Xuân Hòa còn sống, cô ta mang theo thức ăn, bánh trứng gà quen thuộc và cốc sữa đậu được mua ở cổng bệnh viện, nơi thường tập trung các xe đẩy hàng rong mà Xuân Hòa thỉnh thoảng có ăn, rồi mua thêm một phần cho Diêm Đông, anh ta luôn than bánh ở đó quá nhiều hành lá, anh ta không thích, giống món Xuân Hòa đang cầm lắm.
Bánh gà còn nóng, trong thời tiết mùa đông lạnh giá, nhiệt lượng này rất dễ phân tán, nên Xuân Hòa đoán chỗ này chắc không xa bệnh viện, còn gần bệnh viện thì chỉ có thể là hang động dưới núi Văn Thanh.
Cô Chu Chu đã ra ngoài, trong hang bây giờ không một bóng người, nhưng có camera giám sát, đặt ngay trên tường đối diện Xuân Hòa, đèn đỏ của ống kính nháy liên tục. Đã có camera thì nơi này nhất định thường xuyên ở. Xuân Hòa nhìn về đống thùng kẽm phía bên kia, có lẽ đây luôn là nơi cất trữ những thứ đó.
Ở góc tường có trang thiết bị điện, lúc bị bịt mắt Xuân Hòa có nghe vô tình câu cảnh báo của những người khuân hàng – Cẩn thận đừng nổ tung!
Lúc đó Xuân Hòa chưa để ý ý nghĩa, sau khi thấy kia mới thốt lên trong đầu – những cái cột đó, không trang trí gì, cách quãng một bước nhau xung quanh hang là những thiết bị tự hủy, nếu có người phát hiện ra chỗ này, hay có nguy cơ bị lộ, có thể nổ tung cả khu vực trong nháy mắt.
Nếu như suy đoán của Xuân Hòa là đúng, thì bọn chúng thật đáng sợ.
Điều duy nhất may mắn là cô Chu Chu đã không bịt mắt cô nữa.
Không ai canh giữ nữa, trong hang không một bóng người, chỉ có mùi ẩm mốc và gió lạnh.
Cô Chu Chu đặt bánh và sữa lên ghế đá, mở khóa một tay Xuân Hòa, tay còn lại vẫn còng vào ghế bằng xích sắt để cô không thể hoạt động mạnh, cố ý còng tay phải, để lại tay trái, nhưng cô không ăn, chỉ dán mặt vào cốc sữa hấp thụ chút hơi ấm tội nghiệp.
Quá lạnh. Năm nay trời lạnh cóng, chỗ này lại ẩm ướt, lạnh như kho đông đá vậy.
Bánh nhanh chóng nguội lạnh, nhưng cô không muốn ăn, không phải vì thấy nhục nhã, mà vì đói quá lâu rồi, ngược lại không còn cảm giác thèm ăn, dạ dày cô trống rỗng như đã bị moi sạch, nhưng nhìn thức ăn lại không hề muốn ăn.
Không rõ bao lâu trôi qua, trời dần tối, gió rít lên ở cửa hang, Xuân Hòa cảm thấy lạnh đến nỗi như sắp chết vậy, vách đá lạnh buốt, ghế đá lạnh buốt, xích sắt còng tay cô cũng lạnh buốt.
Cô là tù nhân, tù nhân sắp chết.
Cô lại rơi vào hôn mê, ý thức mơ hồ, như thấy rất nhiều ảo ảnh, chắc vì đói quá, không phân biệt được thực và mơ nữa.
Giống cô bé bán diêm khi hấp hối cũng thấy thiên đường ấy.
Có lẽ cô sắp chết rồi.
Khi cô sắp sa vào vực thẳm của tiềm thức, cuối cùng cũng có người nhớ ra cô, một người phụ nữ đi vào, cầm đèn pin rọi vào mặt cô lung tung một lúc rồi ném cho cô một chiếc chăn, “Cô tự quấn đắp mà ngủ một chút, hôm nay ai cũng bận, không ai rảnh chăm cô đâu, đừng có chết nhá. Tôi nghe nói đại ca Minh vì cô liều mạng ôm hàng từ Miến Điện về đấy, cô may mắn lắm đấy.”
Khi chạm vào chăn, Xuân Hòa choáng váng một lúc, trong cái lạnh như đang đưa đến cái chết, cô nhiều lần mơ thấy mình nằm trên giường nhà Trình Cảnh Minh, cảnh tượng rõ ràng tới khó tin, ga giường và chăn của anh là chất vải bông màu xám, bông mềm mại, nằm trên như thể được bọc trong đống bông vậy.
Mơ màng như thế, cô cảm thấy người nóng ran, sau mới biết là bị sốt rồi.
Xuân Hòa chôn mặt vào chăn, người phụ nữ thấy cô bất tiện như vậy, nhăn mặt vén chăn ra đắp cho cô.
Xuân Hòa nói khẽ: “Cám ơn cô!” Cô còn muốn hỏi han gì đó về Trình Cảnh Minh nhưng thực sự không còn sức lực để mở miệng.
Mong là khi Trình Cảnh Minh quay lại, cô vẫn còn sống.
Thỉnh thoảng sinh mệnh khiến con người cảm thấy vô cùng mỏng manh, lúc khác lại cho thấy nó vô cùng bền chắc, khi Xuân Hòa thức giấc nhìn thấy ánh mặt trời hôm sau, cô lại thấy mình có thể tiếp tục sống, hôm đó trời rất đẹp, ánh nắng vàng óng ánh bụi, không khí có mùi đất ấm áp.
Trong hang xuất hiện không ít người, tất cả trang phục công nhân, từng người một khuân các thùng sắt ra ngoài.
“Chia đều chất lên xe, nhanh lên!”, người cầm đầu chỉ huy.
Người phụ nữ đã đưa chăn cho Xuân Hòa lại đi vào, lần này Xuân Hòa nhìn rõ được khuôn mặt, vô cùng quen thuộc – Jasmine!
Đó là Jasmine, cô gái Xuân Hòa từng thấy trong sòng bạc ngầm của Hoàng Đình hôm đi với Trình Cảnh Minh, khi đi ra ngoài đã nhìn thấy cô ta bị nhốt trong lồng sắt hình vuông, cởi đồ chỉ còn nội y, quắp người trên sàn, không khóc mà nhìn đăm đăm ra xa, vẻ chết lặng. Lúc đó Trình Cảnh Minh hỏi người ngồi cạnh “Cô ta sao đấy?”. Người đó trả lời: “Đứa này liều mạng ấy, cắn đứt cả của quý của thiếu gia rồi, giờ bị đưa xuống đây đấu giá!”.
Nghe tới hai chữ đấu giá, đồng tử Xuân Hòa co rút lại, nép sát vào Trình Cảnh Minh, hắn gật đầu rồi vòng tay qua vai kéo cô đi.
Ngày hôm sau cô gái đó trốn thoát được, rồi giúp cảnh sát vạch trần một số hoạt động bất hợp pháp của Hoàng Đình, tiếc là thất bại, cuối cùng mất tích tại bệnh viện tâm thần, người cuối cùng gặp cô ta là Trình Cảnh Minh, vì thế mà đồn phó huyện bắt giữ hắn 24 tiếng đồng hồ. Xuân Hòa nghe Diêm Đông nói họ cử người điều tra Jasmine nhưng bị ba mẹ cô ta ngăn cản, sau mới biết cô ta thực ra không có ba mẹ.
Xuân Hòa không ngờ mình lại gặp Jasmine ở đây.
“Sắp phải di tản rồi, cô ở gần tôi, đừng để lạc.” Jasmine nói.
Cô ta mở khóa xích sắt cổ tay Xuân Hòa, rồi cởi dây ở mắt cá chân cô, do tuần hoàn máu kém, mắt cá chân Xuân Hòa bị thâm sâu, cô cố đứng dậy vài lần mà không được.
Jasmine thở dài một tiếng rồi quay lưng cõng thẳng Xuân Hòa, “Chỉ mình cô được đối xử thế này thôi, cảm ơn đại ca Minh đi.”
Xuân Hòa nằm sấp trên lưng cô ta, hơi thở nóng rẫy, Jasmine có vẻ cũng phát hiện ra, nhăn mày hỏi: “Cô sốt à?”.
Xuân Hòa đáp khàn khàn “Ừm”, cô cảm thấy mình bị sốt đã lâu rồi, cơ thể từ lạnh sang nóng rồi từ nóng lại lạnh, đã tê dại không còn cảm giác.
“ĐM!” Jasmine chửi thề.
Khi Jasmine cõng Xuân Hòa ra tới cửa hang, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn đặt cô xuống rồi lại quấn mắt cô lần nữa bằng vải đen.
Xuân Hòa muốn nói việc này hoàn toàn không cần thiết, nhưng miệng cô như đầy cát, khó khăn lắm mới thốt thêm được lời nào.
Cô vẫn còn trong cơn sốt cao, sắp kiệt sức rồi.
Cô im lặng không hé răng nữa, mắt bị che khiến thính giác nhạy hơn, cô nghe thấy rất nhiều âm thanh, tiếng chân nhiều người cùng đi gấp gáp hỗn loạn, Xuân Hòa nhớ Jasmine nói rút lui, có lẽ nơi này đã bị phát hiện, hoặc ít nhất cũng đang có nguy cơ bị phát giác.
Không biết cảnh sát sẽ có động thái gì, mong là họ nhanh chóng hành động.
Vừa ra khỏi cửa hang đã có người hỏi: “Cô này là ai?”.
Jasmine trả lời: “Con tin chị Nhiên bắt, bảo mang theo rút lui luôn.”.
Người đó dặn: “Nhớ canh chừng kỹ chứ.”.
Jasmine đáp “Vâng, vâng” rồi bước đi nhanh.
Đi được khoảng 100 bước, Xuân Hòa nghe tiếng xe cơ giới, tiếng máy ù ù vang khắp mọi phía, nhiều hơn một chiếc, không nghe rõ đang đi đâu, có người chỉ huy “Không kịp rồi, phần còn lại cho nổ tung!”.
Người khác đáp: “Có bộ điều khiển từ xa, chờ rút hết rồi mới cho nổ.”
Bánh gà còn nóng, trong thời tiết mùa đông lạnh giá, nhiệt lượng này rất dễ phân tán, nên Xuân Hòa đoán chỗ này chắc không xa bệnh viện, còn gần bệnh viện thì chỉ có thể là hang động dưới núi Văn Thanh.
Cô Chu Chu đã ra ngoài, trong hang bây giờ không một bóng người, nhưng có camera giám sát, đặt ngay trên tường đối diện Xuân Hòa, đèn đỏ của ống kính nháy liên tục. Đã có camera thì nơi này nhất định thường xuyên ở. Xuân Hòa nhìn về đống thùng kẽm phía bên kia, có lẽ đây luôn là nơi cất trữ những thứ đó.
Ở góc tường có trang thiết bị điện, lúc bị bịt mắt Xuân Hòa có nghe vô tình câu cảnh báo của những người khuân hàng – Cẩn thận đừng nổ tung!
Lúc đó Xuân Hòa chưa để ý ý nghĩa, sau khi thấy kia mới thốt lên trong đầu – những cái cột đó, không trang trí gì, cách quãng một bước nhau xung quanh hang là những thiết bị tự hủy, nếu có người phát hiện ra chỗ này, hay có nguy cơ bị lộ, có thể nổ tung cả khu vực trong nháy mắt.
Nếu như suy đoán của Xuân Hòa là đúng, thì bọn chúng thật đáng sợ.
Điều duy nhất may mắn là cô Chu Chu đã không bịt mắt cô nữa.
Không ai canh giữ nữa, trong hang không một bóng người, chỉ có mùi ẩm mốc và gió lạnh.
Cô Chu Chu đặt bánh và sữa lên ghế đá, mở khóa một tay Xuân Hòa, tay còn lại vẫn còng vào ghế bằng xích sắt để cô không thể hoạt động mạnh, cố ý còng tay phải, để lại tay trái, nhưng cô không ăn, chỉ dán mặt vào cốc sữa hấp thụ chút hơi ấm tội nghiệp.
Quá lạnh. Năm nay trời lạnh cóng, chỗ này lại ẩm ướt, lạnh như kho đông đá vậy.
Bánh nhanh chóng nguội lạnh, nhưng cô không muốn ăn, không phải vì thấy nhục nhã, mà vì đói quá lâu rồi, ngược lại không còn cảm giác thèm ăn, dạ dày cô trống rỗng như đã bị moi sạch, nhưng nhìn thức ăn lại không hề muốn ăn.
Không rõ bao lâu trôi qua, trời dần tối, gió rít lên ở cửa hang, Xuân Hòa cảm thấy lạnh đến nỗi như sắp chết vậy, vách đá lạnh buốt, ghế đá lạnh buốt, xích sắt còng tay cô cũng lạnh buốt.
Cô là tù nhân, tù nhân sắp chết.
Cô lại rơi vào hôn mê, ý thức mơ hồ, như thấy rất nhiều ảo ảnh, chắc vì đói quá, không phân biệt được thực và mơ nữa.
Giống cô bé bán diêm khi hấp hối cũng thấy thiên đường ấy.
Có lẽ cô sắp chết rồi.
Khi cô sắp sa vào vực thẳm của tiềm thức, cuối cùng cũng có người nhớ ra cô, một người phụ nữ đi vào, cầm đèn pin rọi vào mặt cô lung tung một lúc rồi ném cho cô một chiếc chăn, “Cô tự quấn đắp mà ngủ một chút, hôm nay ai cũng bận, không ai rảnh chăm cô đâu, đừng có chết nhá. Tôi nghe nói đại ca Minh vì cô liều mạng ôm hàng từ Miến Điện về đấy, cô may mắn lắm đấy.”
Khi chạm vào chăn, Xuân Hòa choáng váng một lúc, trong cái lạnh như đang đưa đến cái chết, cô nhiều lần mơ thấy mình nằm trên giường nhà Trình Cảnh Minh, cảnh tượng rõ ràng tới khó tin, ga giường và chăn của anh là chất vải bông màu xám, bông mềm mại, nằm trên như thể được bọc trong đống bông vậy.
Mơ màng như thế, cô cảm thấy người nóng ran, sau mới biết là bị sốt rồi.
Xuân Hòa chôn mặt vào chăn, người phụ nữ thấy cô bất tiện như vậy, nhăn mặt vén chăn ra đắp cho cô.
Xuân Hòa nói khẽ: “Cám ơn cô!” Cô còn muốn hỏi han gì đó về Trình Cảnh Minh nhưng thực sự không còn sức lực để mở miệng.
Mong là khi Trình Cảnh Minh quay lại, cô vẫn còn sống.
Thỉnh thoảng sinh mệnh khiến con người cảm thấy vô cùng mỏng manh, lúc khác lại cho thấy nó vô cùng bền chắc, khi Xuân Hòa thức giấc nhìn thấy ánh mặt trời hôm sau, cô lại thấy mình có thể tiếp tục sống, hôm đó trời rất đẹp, ánh nắng vàng óng ánh bụi, không khí có mùi đất ấm áp.
Trong hang xuất hiện không ít người, tất cả trang phục công nhân, từng người một khuân các thùng sắt ra ngoài.
“Chia đều chất lên xe, nhanh lên!”, người cầm đầu chỉ huy.
Người phụ nữ đã đưa chăn cho Xuân Hòa lại đi vào, lần này Xuân Hòa nhìn rõ được khuôn mặt, vô cùng quen thuộc – Jasmine!
Đó là Jasmine, cô gái Xuân Hòa từng thấy trong sòng bạc ngầm của Hoàng Đình hôm đi với Trình Cảnh Minh, khi đi ra ngoài đã nhìn thấy cô ta bị nhốt trong lồng sắt hình vuông, cởi đồ chỉ còn nội y, quắp người trên sàn, không khóc mà nhìn đăm đăm ra xa, vẻ chết lặng. Lúc đó Trình Cảnh Minh hỏi người ngồi cạnh “Cô ta sao đấy?”. Người đó trả lời: “Đứa này liều mạng ấy, cắn đứt cả của quý của thiếu gia rồi, giờ bị đưa xuống đây đấu giá!”.
Nghe tới hai chữ đấu giá, đồng tử Xuân Hòa co rút lại, nép sát vào Trình Cảnh Minh, hắn gật đầu rồi vòng tay qua vai kéo cô đi.
Ngày hôm sau cô gái đó trốn thoát được, rồi giúp cảnh sát vạch trần một số hoạt động bất hợp pháp của Hoàng Đình, tiếc là thất bại, cuối cùng mất tích tại bệnh viện tâm thần, người cuối cùng gặp cô ta là Trình Cảnh Minh, vì thế mà đồn phó huyện bắt giữ hắn 24 tiếng đồng hồ. Xuân Hòa nghe Diêm Đông nói họ cử người điều tra Jasmine nhưng bị ba mẹ cô ta ngăn cản, sau mới biết cô ta thực ra không có ba mẹ.
Xuân Hòa không ngờ mình lại gặp Jasmine ở đây.
“Sắp phải di tản rồi, cô ở gần tôi, đừng để lạc.” Jasmine nói.
Cô ta mở khóa xích sắt cổ tay Xuân Hòa, rồi cởi dây ở mắt cá chân cô, do tuần hoàn máu kém, mắt cá chân Xuân Hòa bị thâm sâu, cô cố đứng dậy vài lần mà không được.
Jasmine thở dài một tiếng rồi quay lưng cõng thẳng Xuân Hòa, “Chỉ mình cô được đối xử thế này thôi, cảm ơn đại ca Minh đi.”
Xuân Hòa nằm sấp trên lưng cô ta, hơi thở nóng rẫy, Jasmine có vẻ cũng phát hiện ra, nhăn mày hỏi: “Cô sốt à?”.
Xuân Hòa đáp khàn khàn “Ừm”, cô cảm thấy mình bị sốt đã lâu rồi, cơ thể từ lạnh sang nóng rồi từ nóng lại lạnh, đã tê dại không còn cảm giác.
“ĐM!” Jasmine chửi thề.
Khi Jasmine cõng Xuân Hòa ra tới cửa hang, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn đặt cô xuống rồi lại quấn mắt cô lần nữa bằng vải đen.
Xuân Hòa muốn nói việc này hoàn toàn không cần thiết, nhưng miệng cô như đầy cát, khó khăn lắm mới thốt thêm được lời nào.
Cô vẫn còn trong cơn sốt cao, sắp kiệt sức rồi.
Cô im lặng không hé răng nữa, mắt bị che khiến thính giác nhạy hơn, cô nghe thấy rất nhiều âm thanh, tiếng chân nhiều người cùng đi gấp gáp hỗn loạn, Xuân Hòa nhớ Jasmine nói rút lui, có lẽ nơi này đã bị phát hiện, hoặc ít nhất cũng đang có nguy cơ bị phát giác.
Không biết cảnh sát sẽ có động thái gì, mong là họ nhanh chóng hành động.
Vừa ra khỏi cửa hang đã có người hỏi: “Cô này là ai?”.
Jasmine trả lời: “Con tin chị Nhiên bắt, bảo mang theo rút lui luôn.”.
Người đó dặn: “Nhớ canh chừng kỹ chứ.”.
Jasmine đáp “Vâng, vâng” rồi bước đi nhanh.
Đi được khoảng 100 bước, Xuân Hòa nghe tiếng xe cơ giới, tiếng máy ù ù vang khắp mọi phía, nhiều hơn một chiếc, không nghe rõ đang đi đâu, có người chỉ huy “Không kịp rồi, phần còn lại cho nổ tung!”.
Người khác đáp: “Có bộ điều khiển từ xa, chờ rút hết rồi mới cho nổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.