Chương 37
Bắc Đồ Xuyên
15/02/2024
Diêm Đông không biết Xuân Hòa ra sao, cho đến khi nhìn thấy Chu Nhiên đưa súng chỉ vào đầu Xuân Hòa xuất hiện trước mặt cảnh sát, “Tôi muốn hai chiếc xe bán tải, hai lái xe, và một con dao.”
Trong mắt Xuân Hòa lộ vẻ hoảng sợ kiềm chế, cố giữ bình tĩnh, Diêm Đông càng thương xót, nhưng anh ta không thể xúc động, nói điềm tĩnh: “Chu Nhiên, cô không phải kẻ độc ác, còn kịp quay đầu, chúng tôi sẽ giảm nhẹ hình phạt cho cô.”
Chu Nhiên mím môi, nhét súng thêm một cái vào đầu Xuân Hòa.
Đó là thái độ không nghe lời rồi, Diêm Đông cau mày, quay lại nói người sau lưng mình: “Chuẩn bị đi!”.
Đồng nghiệp biết anh ta và Xuân Hòa thân nên tế nhị nói: “Hay Đội trưởng đứng ngoài vụ này đi, ở đây để chúng tôi lo.”
Diêm Đông lắc đầu, ra hiệu mình có thể, người bị anh ta đánh mất, anh ta phải tự tay tìm lại.
Hơn nữa, mặc dù lực lượng cảnh sát giờ đã chặn hết đối phương, hoàn cảnh vẫn chưa mấy lạc quan.
Đối phương còn có con tin.
Đúng vậy, con tin, chiếc xe chở Xuân Hòa, khi sắp lao xuống vực thì bị một chiếc xe khác chặn lại, Chu Nhiên xuống xe, mở cửa toa ra đưa Xuân Hòa đi, còn Jasmine và một toa cô gái, Xuân Hòa không hay, vì cô nhanh chóng bị đưa đến đây.
Bây giờ Chu Nhiên lạnh lùng, cả bộ dạng thay đổi hoàn toàn, như một sát thủ máu lạnh, vô tình chĩa súng vào Xuân Hòa, tất cả kế hoạch rút lui đều thất bại, họ không ngờ có quá nhiều cảnh sát, đường chạy suýt bị chặn hết, dưới chân núi có chốt chặn khắp nơi, thậm chí xe chạy thoát cũng bị bắt lại.
Cô ta chỉ có thể túm Xuân Hòa lại đánh cược, vì đội trưởng đối diện là Diêm Đông, người thân thiết, dễ bị cảm xúc chi phối, một số việc khi lẫn tình cảm thì dễ ra phán đoán sai lầm, chỉ cần phán đoán sai là cô ta có cơ hội chạy thoát.
Xuân Hòa không nói gì cả, đầu óc trống rỗng, hoặc là quá rối bời, cô không thể suy nghĩ, dù cố giữ bình tĩnh nhưng chỉ có cô và Chu Nhiên biết, cô đang run rẩy, cô không muốn ảnh hưởng đến phán đoán của Diêm Đông, nhưng cô thực sự sợ hãi.
Chỉ mười mấy tiếng ngắn ngủi thôi cũng dài hơn bất kì lúc nào, vận may lên xuống thất thường, cô không còn biết mình may mắn hay bất hạnh nữa, cô sợ nghĩ đến Jasmine và các cô gái, có lẽ họ không đủ tư cách làm con tin, mà đã ra đi luôn rồi.
Sinh mệnh thật mong manh.
Nhưng cũng thật kiên cường.
Nhìn kìa, tội đồ vẫn khổ sở vật lộn để sinh tồn.
Xe nhanh chóng đến, chính Diêm Đông làm tài xế.
Chu Nhiên không từ chối.
Cô ta kéo nhào Xuân Hòa ra phía sau, súng vẫn cố định chĩa vào thái dương cô, ngón tay đặt trên cò súng, chỉ cần vô tình trượt tay là Xuân Hòa đã mất mạng.
Diêm Đông lạnh lùng cảnh báo: “Cẩn thận đấy, nếu muốn sống sót.”
Chu Nhiên im lặng, giữ thái độ cảnh giác và im lặng tuyệt đối.
Cô ta là một sát thủ chuyên nghiệp, tàn nhẫn, tỉnh táo và vô cảm.
Xuân Hòa nghĩ con người có lúc thật đáng sợ, khi nghĩ kẻ nguy hiểm ẩn nấp ngay trong trường học, dạy những đứa trẻ chưa có cảnh giác, cô rùng mình.
Cô còn cùng các bạn tổ chức sinh nhật cho người phụ nữ này, nhà của cô ta thiết kế ấm cúng, chính cô ta đi chợ về nấu ăn, biểu đạt lòng biết ơn với mọi người, thân thiện và dịu dàng, mọi người đều nói thích cô ta, bảo cô ta là giáo viên đáng yêu nhất từng gặp.
Một kẻ tình nghi giết người.
Xuân Hòa cố mở miệng: “Cô Chu Chu...”.
Chu Nhiên không lên tiếng nhưng cũng không ngăn cản, nên Xuân Hòa nói thêm hai câu: “Áp đặt nỗi đau tổn thương của mình lên người khác không phải là dũng cảm mà là hèn nhát, không phải tự hào mà là tự ti...”
Diêm Đông nhìn qua gương chiếu hậu thấy lông mày Chu Nhiên nhíu lại, Xuân Hòa là trẻ thông minh, từ nhỏ Thẩm Chính Phong cũng thường giảng cho cô nghe, khiêu khích một tên tội phạm bắt cóc sẽ không có lợi ích gì.
Nhưng Xuân Hòa cố làm cho cô ta tức giận, ở một thời điểm nào đó, Xuân Hòa đặc biệt giận dữ, cơn thịnh nộ như ngọn lửa bao trùm cô, bao trùm cả lý trí, cô như chiến binh mất trí, xông tới dưới sự thúc đẩy của hận thù và giận dữ, đột nhiên cô muốn cùng cô ta về chốn vĩnh hằng.
Dù đó là ý nghĩ ngu xuẩn nhất.
Sắc mặt Chu Nhiên thay đổi, Xuân Hòa thấy mừng thầm, cô tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì cảm thấy số phận bất công? Không thể chọn nổi cha mẹ nuôi, càng không chọn được người thân, nuôi lớn trong cảnh nghèo nàn, bị vây hãm bởi số phận khắc nghiệt, khao khát tình thương ấm áp mà chỉ tìm thấy bức tường lạnh lẽo, thất vọng ư? Chán nản ư? Nên trả thù xã hội? Bỉ ổi và đáng kinh tởm quá, cô sẽ mãi là con sâu bọ trong bóng tối, ánh sáng chẳng liên quan gì đến cô, cô không xứng đáng tình yêu hay tình cảm ấm áp nào, cũng chẳng ai thực lòng yêu cô.”
Xuân Hòa cảm thấy mình như lưỡi dao găm, tàn nhẫn đâm thẳng vào tim người khác, cô đã trở thành người tàn độc nhất, nhưng Chu Nhiên là sát thủ máu lạnh, nên cô ta ngăn chặn được sự tàn độc của Xuân Hòa, cô ta chỉ rút con dao, đâm nhanh vào vai Xuân Hòa, “Hình phạt vì nói nhiều.”
Xuân Hòa lại cười, ra con dao dùng như vậy.
Đau đớn khiến con người tê dại.
Xuân Hòa không nói nữa, nói không có tác dụng gì, cô thất vọng nhận ra mình không đủ tư cách chết chung.
Diêm Đông thở phào nhẹ nhõm, may là chuyện không trở nên tệ hơn.
Sốt cao, bị thương, tinh thần căng thẳng, tình trạng Xuân Hòa ngày càng xấu đi, ý thức ngày càng yếu dần, cô hy vọng có thể ngất đi thì tốt rồi.
Không biết gì thì sẽ không phải hồi hộp thế này.
Xe chạy về hướng đông hơn hai tiếng, đã ra khỏi khu vực huyện Giang từ lâu, phía trước là vùng núi, chỉ cần lên núi thì rất khó tìm ra người.
Xuân Hòa bỗng nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, tiếng gầm rú lớn khiến tai ù ù, ban đầu còn có đoạn nữa mới tới vùng núi, nhưng Chu Nhiên yêu cầu dừng xe, mày cau lại, cảnh giác nhìn Diêm Đông, súng vẫn áp chặt thái dương Xuân Hòa.
Diêm Đông lập tức giơ hai tay lên, “Tuyệt đối không phải người của chúng tôi.”
Nhưng Chu Nhiên không hề yên lòng, sai Diêm Đông mở cửa xe, rồi lôi Xuân Hòa ra khỏi xe.
Lúc Chu Nhiên ngẩng đầu lên, Xuân Hòa cũng ngước theo, tiếng gầm rú càng lớn, vì trực thăng đang bay vòng quay trên đầu.
Một sợi thang dây thừng được thả xuống, rồi xuất hiện bóng người, 4, 5 người đàn ông mặc áo giáp trèo từ trên xuống.
Nhăn mày Chu Nhiên giãn ra một chút, vì cô ta thấy người quen, nhưng vẫn cầm súng chỉ vào Xuân Hòa, Diêm Đông không mang súng, đã bị Chu Nhiên kiểm tra trước khi đi, lúc này chỉ cảnh giác nhìn từng người xuất hiện.
Xuân Hòa mơ màng thấy có thể mình nhìn nhầm, vì cô thấy Trình Cảnh Minh.
Hắn mặc bộ đồ bảo hộ màu đen, da ngăm đen hơn, người cũng gầy hơn, cao ráo, Xuân Hòa vẫn nhớ lần đầu gặp hắn, cảm thấy Trình Cảnh Minh giống quân nhân.
Không phải nhìn nhầm, Trình Cảnh Minh tiến thẳng về phía họ, ánh mắt sắc lạnh, mặt không cảm xúc, chỉ nói với Chu Nhiên: “Sếp sai tôi đón cô.”
Thần sắc Chu Nhiên cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Mấy người theo Trình Cảnh Minh xuống đều cầm súng, đứng lưng tựa lưng vây thành vòng tròn, chĩa vào Diêm Đông và người tài xế còn lại.
Diêm Đông không có súng, nhưng người kia thì có, hai phe đối đầu, rõ ràng cảnh sát chiếm thế yếu, vài cảnh sát đặc nhiệm rình ngoài tầm nhìn xa xa, nhưng không có lệnh sẽ không tiến lên.
Để bảo vệ con tin.
Chu Nhiên cảm thấy không còn gì phải lo sợ nữa, nên đẩy Xuân Hòa về phía Trình Cảnh Minh, “Trả cô gái của anh về, tôi không có ý làm hại cô ấy, bất khả kháng thôi.”
Trình Cảnh Minh không nói gì, chỉ trong khoảnh khắc Xuân Hòa ngã vào lòng hắn, hắn bịt tai cô, rồi nhắm Chu Nhiên bóp cò.
“Đệt mẹ!” Đây là lần đầu hắn chửi thề trước mặt Xuân Hòa.
Không phải lần đầu nghe tiếng súng, nhưng Xuân Hòa đã căng thẳng tới mức ngất xỉu.
Nghe tiếng súng, cảnh sát đặc nhiệm phía sau lập tức hành động, khi đến nơi thì Diêm Đông đã bị trúng đạn ở vai, dựa vào xe thở dốc, Chu Nhiên bị thương nhưng trốn thoát được, viên đạn trượt qua không trúng chỗ hiểm, tên tài xế còn lại đuổi theo nhưng khu vực đó đường xá phức tạp, cây cối um tùm, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ đành quay lại.
Trình Cảnh Minh đã cùng đồng bọn lên trực thăng rồi.
Cảnh sát liên lạc các cơ quan liên quan theo dõi trên không và truy đuổi, nhưng khi kết nối được thì trực thăng đã biến mất.
Đây là vụ giải cứu thất bại.
Thành phố phẫn nộ, tăng viện binh lực, yêu cầu làm rõ trong vòng 24 tiếng.
Lần này Diêm Đông thực sự nhập viện, trước khi vào phòng mổ, anh ta xác nhận lại: “Xuân Hòa được trực thăng đưa đi phải không?”.
Đồng nghiệp nghẹn ngào: “Đúng vậy, xin lỗi Đội trưởng Diêm, chúng tôi sẽ tìm người nhanh nhất có thể. Anh chăm sóc vết thương, đừng nghĩ ngợi gì nữa.”
“Tôi có thể không nghĩ sao?” Diêm Đông gầm gừ bị đẩy vào phòng mổ.
Không ai ngờ, Chu Nhiên lợi dụng đêm tối trở về biệt thự thôn Trung của mình, cô ta không bật đèn, lần mò vào phòng ngủ, trong nhà thoang thoảng mùi phấn viết bảng, mùi đó làm cô ta thấy ấm áp.
Cô ta lê đôi chân nặng nhọc đến tủ, gom vội hộp cứu thương, tìm cồn, băng, kéo... rồi tự mình rút mảnh đạn ra.
Kĩ năng này do người đó dạy cô ta, ông ta nói: “Thế giới có hai loại người, một loại sống dưới ánh nắng, một loại sống trong bóng đêm, những kẻ sống về đêm phải tự liếm láp vết thương cho chính mình trong bóng tối.”
Chu Nhiên rất tin ông ta, mỗi câu ông ta nói, cô ta đều ghi nhớ.
Nhưng ông ta cũng nói: “Thế giới này không ai đáng tin cậy cả, bản thân chúng ta chỉ có thể tin vào chính mình.”
Không, Chu Nhiên cảm thấy ít nhất thì ông ta là đáng tin.
Gió đêm táp mạnh, gió hú dữ dội làm cửa sổ rung lên với âm thanh rầm rầm, đêm như vậy giống hệt đêm mẹ cô ta qua đời, gió giận dữ, không mưa, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên trời, chiếu vào trái tim nhơ bẩn của cô ta.
Chu Nhiên đẫm mồ hôi, cô ta không có thuốc mê, không có thuốc giảm đau hay kháng viêm, cô ta đau đến suýt ngất xỉu.
Trong ý thức mê man, cô ta ngã xuống giường.
Cô ta bị sốt, rồi nằm mơ nhiều điều.
À không, có lẽ không phải mơ, chỉ là vô thức cô ta đang nhớ lại...
Cô nhớ lại cách đây nhiều năm, khi ấy cô ta vẫn còn nhỏ, mẹ cô ta là công nhân vệ sinh đường phố, mặc bộ đồng phục vàng, cưỡi chiếc xe ba gác nhỏ màu xanh lam, cô ta đi quét đường từ đầu phố đến cuối phố cả sáng lẫn chiều.
Đó là con đường cô ta phải qua mỗi ngày đến trường, cũng là nơi nhiều bạn cùng lớp đi qua, đôi khi gặp mẹ nhưng Chu Nhiên cũng không nhìn, không phải Chu Nhiên không muốn chào mẹ, mà là do mẹ yêu cầu, mẹ bảo, con phải theo học trường tốt nhất, ăn uống đồ tốt nhất, rồi gặp gỡ người tốt hơn, hay nói cách khác, người giàu có hơn. Mẹ đặt hy vọng cả đời muốn thực hiện nhưng không được vào người con gái, mong cô ta có thể đưa cả gia đình thoát khỏi vũng bùn đen tối, dù sao cô ta là cô gái xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp là một nguồn lực có thể đem ra sử dụng.
Chu Nhiên rất sợ mẹ, đó là người phụ nữ mâu thuẫn, yếu đuối nhưng lại hay phát khùng, bà lúc nào cũng la ó điên cuồng, mắng chửi, than thở, ba không về nhà trong một thời gian dài, rồi kiếm tình nhân, thậm chí còn đưa người khác về nhà để ân ái trần truồng trong phòng hôn nhân của hai vợ chồng, mẹ khóc lóc thảm thiết nhưng vẫn không ly dị ba.
Hai người thường cãi cọ, mẹ chửi ba vô dụng, kiếm không nổi tiền, ba mắng mẹ xui xẻo, sinh ra cái thứ vô dụng này, ông muốn nói em trai Chu Nhiên, bệnh bại não đã tốn khá nhiều tiền rồi.
Nhà nghèo te tua, sau đó ba không về nhà nữa, ở với người phụ nữ khác, có ngôi nhà mới, có con mới, rồi lại một gia đình khác.
Không mắng được ba nên mẹ bắt đầu chửi Chu Nhiên, mắng cô ta vô dụng, vô ơn, một thằng phá tiền, các thứ khổ sở bà chịu đựng ngoài đường, về nhà đều trút lên người Chu Nhiên.
Tình trạng em trai ngày càng tồi tệ.
Sau đó cậu bé bị viêm phổi, mẹ mưu tính đi xin tiền ba, bà suy nghĩ lâu ngày, không tìm được lí do phù hợp, lần này cuối cùng đã có lý do hoàn hảo nhất.
Bà đứng trong nhà ba và tình nhân, nói một mình bà nuôi con khổ sở thế nào, nhưng ba cô ta ghét cô ta đến mức cực điểm, gần như không do dự mà đẩy bà ra ngoài, chửi bà mất dạy. Bà không xin được tiền, còn bị làm nhục, tức giận mua thuốc chuột định tự sát cùng con.
Đó là người phụ nữ yếu đuối nhưng cảm xúc, cũng là người phụ nữ yếu đuối nhưng bốc đồng, Chu Nhiên ngăn cũng không ngăn được, cô ta không thích mẹ nhưng bà vẫn là mẹ duy nhất, cô ta không chịu nổi cá tính khùng khùng của mẹ.
Sau đó là cảnh đốt nhà, cô ta mở bình ga, rồi cúi xuống tường thả mồi lửa vào trong.
Tiếp theo là tiếng nổ "bùm", ánh lửa bừng sáng đêm tối, cô ta vẫn cúi xuống tường lạnh lùng ngắm nhìn, nghĩ bụng, nếu cuộc sống khổ đau thế thì cứ chết đi cho rồi!
Chết rồi thì khỏi đau khổ.
Cảnh sát tới rồi đi, không ai nghi ngờ đây là một vụ giết người có chủ ý, giết một người phụ nữ yếu đuối nghèo khó và cậu con trai bại não của bà, rồi sẽ được cái lợi gì chứ?
Không những không bị tình nghi, Chu Nhiên còn được cảm thông nhiều.
Cảm giác này thật tuyệt, hơi giải tỏa được điều gì đó.
Rồi Chu Nhiên nhớ đến người đàn ông ấy, nhớ những cảm xúc e ấp của cô bé gái ngây thơ, nhớ lần đầu của mình, nhớ tâm tình đầu độc cay đắng, nhớ nhiều lắm thứ...
Cô ta ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy, khi ánh mặt trời rọi vào người sáng hôm sau, cô ta mở mắt ra, quấn chặt mình dưới chăn, cả ngày không nhúc nhích.
Trong mắt Xuân Hòa lộ vẻ hoảng sợ kiềm chế, cố giữ bình tĩnh, Diêm Đông càng thương xót, nhưng anh ta không thể xúc động, nói điềm tĩnh: “Chu Nhiên, cô không phải kẻ độc ác, còn kịp quay đầu, chúng tôi sẽ giảm nhẹ hình phạt cho cô.”
Chu Nhiên mím môi, nhét súng thêm một cái vào đầu Xuân Hòa.
Đó là thái độ không nghe lời rồi, Diêm Đông cau mày, quay lại nói người sau lưng mình: “Chuẩn bị đi!”.
Đồng nghiệp biết anh ta và Xuân Hòa thân nên tế nhị nói: “Hay Đội trưởng đứng ngoài vụ này đi, ở đây để chúng tôi lo.”
Diêm Đông lắc đầu, ra hiệu mình có thể, người bị anh ta đánh mất, anh ta phải tự tay tìm lại.
Hơn nữa, mặc dù lực lượng cảnh sát giờ đã chặn hết đối phương, hoàn cảnh vẫn chưa mấy lạc quan.
Đối phương còn có con tin.
Đúng vậy, con tin, chiếc xe chở Xuân Hòa, khi sắp lao xuống vực thì bị một chiếc xe khác chặn lại, Chu Nhiên xuống xe, mở cửa toa ra đưa Xuân Hòa đi, còn Jasmine và một toa cô gái, Xuân Hòa không hay, vì cô nhanh chóng bị đưa đến đây.
Bây giờ Chu Nhiên lạnh lùng, cả bộ dạng thay đổi hoàn toàn, như một sát thủ máu lạnh, vô tình chĩa súng vào Xuân Hòa, tất cả kế hoạch rút lui đều thất bại, họ không ngờ có quá nhiều cảnh sát, đường chạy suýt bị chặn hết, dưới chân núi có chốt chặn khắp nơi, thậm chí xe chạy thoát cũng bị bắt lại.
Cô ta chỉ có thể túm Xuân Hòa lại đánh cược, vì đội trưởng đối diện là Diêm Đông, người thân thiết, dễ bị cảm xúc chi phối, một số việc khi lẫn tình cảm thì dễ ra phán đoán sai lầm, chỉ cần phán đoán sai là cô ta có cơ hội chạy thoát.
Xuân Hòa không nói gì cả, đầu óc trống rỗng, hoặc là quá rối bời, cô không thể suy nghĩ, dù cố giữ bình tĩnh nhưng chỉ có cô và Chu Nhiên biết, cô đang run rẩy, cô không muốn ảnh hưởng đến phán đoán của Diêm Đông, nhưng cô thực sự sợ hãi.
Chỉ mười mấy tiếng ngắn ngủi thôi cũng dài hơn bất kì lúc nào, vận may lên xuống thất thường, cô không còn biết mình may mắn hay bất hạnh nữa, cô sợ nghĩ đến Jasmine và các cô gái, có lẽ họ không đủ tư cách làm con tin, mà đã ra đi luôn rồi.
Sinh mệnh thật mong manh.
Nhưng cũng thật kiên cường.
Nhìn kìa, tội đồ vẫn khổ sở vật lộn để sinh tồn.
Xe nhanh chóng đến, chính Diêm Đông làm tài xế.
Chu Nhiên không từ chối.
Cô ta kéo nhào Xuân Hòa ra phía sau, súng vẫn cố định chĩa vào thái dương cô, ngón tay đặt trên cò súng, chỉ cần vô tình trượt tay là Xuân Hòa đã mất mạng.
Diêm Đông lạnh lùng cảnh báo: “Cẩn thận đấy, nếu muốn sống sót.”
Chu Nhiên im lặng, giữ thái độ cảnh giác và im lặng tuyệt đối.
Cô ta là một sát thủ chuyên nghiệp, tàn nhẫn, tỉnh táo và vô cảm.
Xuân Hòa nghĩ con người có lúc thật đáng sợ, khi nghĩ kẻ nguy hiểm ẩn nấp ngay trong trường học, dạy những đứa trẻ chưa có cảnh giác, cô rùng mình.
Cô còn cùng các bạn tổ chức sinh nhật cho người phụ nữ này, nhà của cô ta thiết kế ấm cúng, chính cô ta đi chợ về nấu ăn, biểu đạt lòng biết ơn với mọi người, thân thiện và dịu dàng, mọi người đều nói thích cô ta, bảo cô ta là giáo viên đáng yêu nhất từng gặp.
Một kẻ tình nghi giết người.
Xuân Hòa cố mở miệng: “Cô Chu Chu...”.
Chu Nhiên không lên tiếng nhưng cũng không ngăn cản, nên Xuân Hòa nói thêm hai câu: “Áp đặt nỗi đau tổn thương của mình lên người khác không phải là dũng cảm mà là hèn nhát, không phải tự hào mà là tự ti...”
Diêm Đông nhìn qua gương chiếu hậu thấy lông mày Chu Nhiên nhíu lại, Xuân Hòa là trẻ thông minh, từ nhỏ Thẩm Chính Phong cũng thường giảng cho cô nghe, khiêu khích một tên tội phạm bắt cóc sẽ không có lợi ích gì.
Nhưng Xuân Hòa cố làm cho cô ta tức giận, ở một thời điểm nào đó, Xuân Hòa đặc biệt giận dữ, cơn thịnh nộ như ngọn lửa bao trùm cô, bao trùm cả lý trí, cô như chiến binh mất trí, xông tới dưới sự thúc đẩy của hận thù và giận dữ, đột nhiên cô muốn cùng cô ta về chốn vĩnh hằng.
Dù đó là ý nghĩ ngu xuẩn nhất.
Sắc mặt Chu Nhiên thay đổi, Xuân Hòa thấy mừng thầm, cô tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì cảm thấy số phận bất công? Không thể chọn nổi cha mẹ nuôi, càng không chọn được người thân, nuôi lớn trong cảnh nghèo nàn, bị vây hãm bởi số phận khắc nghiệt, khao khát tình thương ấm áp mà chỉ tìm thấy bức tường lạnh lẽo, thất vọng ư? Chán nản ư? Nên trả thù xã hội? Bỉ ổi và đáng kinh tởm quá, cô sẽ mãi là con sâu bọ trong bóng tối, ánh sáng chẳng liên quan gì đến cô, cô không xứng đáng tình yêu hay tình cảm ấm áp nào, cũng chẳng ai thực lòng yêu cô.”
Xuân Hòa cảm thấy mình như lưỡi dao găm, tàn nhẫn đâm thẳng vào tim người khác, cô đã trở thành người tàn độc nhất, nhưng Chu Nhiên là sát thủ máu lạnh, nên cô ta ngăn chặn được sự tàn độc của Xuân Hòa, cô ta chỉ rút con dao, đâm nhanh vào vai Xuân Hòa, “Hình phạt vì nói nhiều.”
Xuân Hòa lại cười, ra con dao dùng như vậy.
Đau đớn khiến con người tê dại.
Xuân Hòa không nói nữa, nói không có tác dụng gì, cô thất vọng nhận ra mình không đủ tư cách chết chung.
Diêm Đông thở phào nhẹ nhõm, may là chuyện không trở nên tệ hơn.
Sốt cao, bị thương, tinh thần căng thẳng, tình trạng Xuân Hòa ngày càng xấu đi, ý thức ngày càng yếu dần, cô hy vọng có thể ngất đi thì tốt rồi.
Không biết gì thì sẽ không phải hồi hộp thế này.
Xe chạy về hướng đông hơn hai tiếng, đã ra khỏi khu vực huyện Giang từ lâu, phía trước là vùng núi, chỉ cần lên núi thì rất khó tìm ra người.
Xuân Hòa bỗng nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, tiếng gầm rú lớn khiến tai ù ù, ban đầu còn có đoạn nữa mới tới vùng núi, nhưng Chu Nhiên yêu cầu dừng xe, mày cau lại, cảnh giác nhìn Diêm Đông, súng vẫn áp chặt thái dương Xuân Hòa.
Diêm Đông lập tức giơ hai tay lên, “Tuyệt đối không phải người của chúng tôi.”
Nhưng Chu Nhiên không hề yên lòng, sai Diêm Đông mở cửa xe, rồi lôi Xuân Hòa ra khỏi xe.
Lúc Chu Nhiên ngẩng đầu lên, Xuân Hòa cũng ngước theo, tiếng gầm rú càng lớn, vì trực thăng đang bay vòng quay trên đầu.
Một sợi thang dây thừng được thả xuống, rồi xuất hiện bóng người, 4, 5 người đàn ông mặc áo giáp trèo từ trên xuống.
Nhăn mày Chu Nhiên giãn ra một chút, vì cô ta thấy người quen, nhưng vẫn cầm súng chỉ vào Xuân Hòa, Diêm Đông không mang súng, đã bị Chu Nhiên kiểm tra trước khi đi, lúc này chỉ cảnh giác nhìn từng người xuất hiện.
Xuân Hòa mơ màng thấy có thể mình nhìn nhầm, vì cô thấy Trình Cảnh Minh.
Hắn mặc bộ đồ bảo hộ màu đen, da ngăm đen hơn, người cũng gầy hơn, cao ráo, Xuân Hòa vẫn nhớ lần đầu gặp hắn, cảm thấy Trình Cảnh Minh giống quân nhân.
Không phải nhìn nhầm, Trình Cảnh Minh tiến thẳng về phía họ, ánh mắt sắc lạnh, mặt không cảm xúc, chỉ nói với Chu Nhiên: “Sếp sai tôi đón cô.”
Thần sắc Chu Nhiên cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Mấy người theo Trình Cảnh Minh xuống đều cầm súng, đứng lưng tựa lưng vây thành vòng tròn, chĩa vào Diêm Đông và người tài xế còn lại.
Diêm Đông không có súng, nhưng người kia thì có, hai phe đối đầu, rõ ràng cảnh sát chiếm thế yếu, vài cảnh sát đặc nhiệm rình ngoài tầm nhìn xa xa, nhưng không có lệnh sẽ không tiến lên.
Để bảo vệ con tin.
Chu Nhiên cảm thấy không còn gì phải lo sợ nữa, nên đẩy Xuân Hòa về phía Trình Cảnh Minh, “Trả cô gái của anh về, tôi không có ý làm hại cô ấy, bất khả kháng thôi.”
Trình Cảnh Minh không nói gì, chỉ trong khoảnh khắc Xuân Hòa ngã vào lòng hắn, hắn bịt tai cô, rồi nhắm Chu Nhiên bóp cò.
“Đệt mẹ!” Đây là lần đầu hắn chửi thề trước mặt Xuân Hòa.
Không phải lần đầu nghe tiếng súng, nhưng Xuân Hòa đã căng thẳng tới mức ngất xỉu.
Nghe tiếng súng, cảnh sát đặc nhiệm phía sau lập tức hành động, khi đến nơi thì Diêm Đông đã bị trúng đạn ở vai, dựa vào xe thở dốc, Chu Nhiên bị thương nhưng trốn thoát được, viên đạn trượt qua không trúng chỗ hiểm, tên tài xế còn lại đuổi theo nhưng khu vực đó đường xá phức tạp, cây cối um tùm, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ đành quay lại.
Trình Cảnh Minh đã cùng đồng bọn lên trực thăng rồi.
Cảnh sát liên lạc các cơ quan liên quan theo dõi trên không và truy đuổi, nhưng khi kết nối được thì trực thăng đã biến mất.
Đây là vụ giải cứu thất bại.
Thành phố phẫn nộ, tăng viện binh lực, yêu cầu làm rõ trong vòng 24 tiếng.
Lần này Diêm Đông thực sự nhập viện, trước khi vào phòng mổ, anh ta xác nhận lại: “Xuân Hòa được trực thăng đưa đi phải không?”.
Đồng nghiệp nghẹn ngào: “Đúng vậy, xin lỗi Đội trưởng Diêm, chúng tôi sẽ tìm người nhanh nhất có thể. Anh chăm sóc vết thương, đừng nghĩ ngợi gì nữa.”
“Tôi có thể không nghĩ sao?” Diêm Đông gầm gừ bị đẩy vào phòng mổ.
Không ai ngờ, Chu Nhiên lợi dụng đêm tối trở về biệt thự thôn Trung của mình, cô ta không bật đèn, lần mò vào phòng ngủ, trong nhà thoang thoảng mùi phấn viết bảng, mùi đó làm cô ta thấy ấm áp.
Cô ta lê đôi chân nặng nhọc đến tủ, gom vội hộp cứu thương, tìm cồn, băng, kéo... rồi tự mình rút mảnh đạn ra.
Kĩ năng này do người đó dạy cô ta, ông ta nói: “Thế giới có hai loại người, một loại sống dưới ánh nắng, một loại sống trong bóng đêm, những kẻ sống về đêm phải tự liếm láp vết thương cho chính mình trong bóng tối.”
Chu Nhiên rất tin ông ta, mỗi câu ông ta nói, cô ta đều ghi nhớ.
Nhưng ông ta cũng nói: “Thế giới này không ai đáng tin cậy cả, bản thân chúng ta chỉ có thể tin vào chính mình.”
Không, Chu Nhiên cảm thấy ít nhất thì ông ta là đáng tin.
Gió đêm táp mạnh, gió hú dữ dội làm cửa sổ rung lên với âm thanh rầm rầm, đêm như vậy giống hệt đêm mẹ cô ta qua đời, gió giận dữ, không mưa, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên trời, chiếu vào trái tim nhơ bẩn của cô ta.
Chu Nhiên đẫm mồ hôi, cô ta không có thuốc mê, không có thuốc giảm đau hay kháng viêm, cô ta đau đến suýt ngất xỉu.
Trong ý thức mê man, cô ta ngã xuống giường.
Cô ta bị sốt, rồi nằm mơ nhiều điều.
À không, có lẽ không phải mơ, chỉ là vô thức cô ta đang nhớ lại...
Cô nhớ lại cách đây nhiều năm, khi ấy cô ta vẫn còn nhỏ, mẹ cô ta là công nhân vệ sinh đường phố, mặc bộ đồng phục vàng, cưỡi chiếc xe ba gác nhỏ màu xanh lam, cô ta đi quét đường từ đầu phố đến cuối phố cả sáng lẫn chiều.
Đó là con đường cô ta phải qua mỗi ngày đến trường, cũng là nơi nhiều bạn cùng lớp đi qua, đôi khi gặp mẹ nhưng Chu Nhiên cũng không nhìn, không phải Chu Nhiên không muốn chào mẹ, mà là do mẹ yêu cầu, mẹ bảo, con phải theo học trường tốt nhất, ăn uống đồ tốt nhất, rồi gặp gỡ người tốt hơn, hay nói cách khác, người giàu có hơn. Mẹ đặt hy vọng cả đời muốn thực hiện nhưng không được vào người con gái, mong cô ta có thể đưa cả gia đình thoát khỏi vũng bùn đen tối, dù sao cô ta là cô gái xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp là một nguồn lực có thể đem ra sử dụng.
Chu Nhiên rất sợ mẹ, đó là người phụ nữ mâu thuẫn, yếu đuối nhưng lại hay phát khùng, bà lúc nào cũng la ó điên cuồng, mắng chửi, than thở, ba không về nhà trong một thời gian dài, rồi kiếm tình nhân, thậm chí còn đưa người khác về nhà để ân ái trần truồng trong phòng hôn nhân của hai vợ chồng, mẹ khóc lóc thảm thiết nhưng vẫn không ly dị ba.
Hai người thường cãi cọ, mẹ chửi ba vô dụng, kiếm không nổi tiền, ba mắng mẹ xui xẻo, sinh ra cái thứ vô dụng này, ông muốn nói em trai Chu Nhiên, bệnh bại não đã tốn khá nhiều tiền rồi.
Nhà nghèo te tua, sau đó ba không về nhà nữa, ở với người phụ nữ khác, có ngôi nhà mới, có con mới, rồi lại một gia đình khác.
Không mắng được ba nên mẹ bắt đầu chửi Chu Nhiên, mắng cô ta vô dụng, vô ơn, một thằng phá tiền, các thứ khổ sở bà chịu đựng ngoài đường, về nhà đều trút lên người Chu Nhiên.
Tình trạng em trai ngày càng tồi tệ.
Sau đó cậu bé bị viêm phổi, mẹ mưu tính đi xin tiền ba, bà suy nghĩ lâu ngày, không tìm được lí do phù hợp, lần này cuối cùng đã có lý do hoàn hảo nhất.
Bà đứng trong nhà ba và tình nhân, nói một mình bà nuôi con khổ sở thế nào, nhưng ba cô ta ghét cô ta đến mức cực điểm, gần như không do dự mà đẩy bà ra ngoài, chửi bà mất dạy. Bà không xin được tiền, còn bị làm nhục, tức giận mua thuốc chuột định tự sát cùng con.
Đó là người phụ nữ yếu đuối nhưng cảm xúc, cũng là người phụ nữ yếu đuối nhưng bốc đồng, Chu Nhiên ngăn cũng không ngăn được, cô ta không thích mẹ nhưng bà vẫn là mẹ duy nhất, cô ta không chịu nổi cá tính khùng khùng của mẹ.
Sau đó là cảnh đốt nhà, cô ta mở bình ga, rồi cúi xuống tường thả mồi lửa vào trong.
Tiếp theo là tiếng nổ "bùm", ánh lửa bừng sáng đêm tối, cô ta vẫn cúi xuống tường lạnh lùng ngắm nhìn, nghĩ bụng, nếu cuộc sống khổ đau thế thì cứ chết đi cho rồi!
Chết rồi thì khỏi đau khổ.
Cảnh sát tới rồi đi, không ai nghi ngờ đây là một vụ giết người có chủ ý, giết một người phụ nữ yếu đuối nghèo khó và cậu con trai bại não của bà, rồi sẽ được cái lợi gì chứ?
Không những không bị tình nghi, Chu Nhiên còn được cảm thông nhiều.
Cảm giác này thật tuyệt, hơi giải tỏa được điều gì đó.
Rồi Chu Nhiên nhớ đến người đàn ông ấy, nhớ những cảm xúc e ấp của cô bé gái ngây thơ, nhớ lần đầu của mình, nhớ tâm tình đầu độc cay đắng, nhớ nhiều lắm thứ...
Cô ta ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy, khi ánh mặt trời rọi vào người sáng hôm sau, cô ta mở mắt ra, quấn chặt mình dưới chăn, cả ngày không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.