Chương 15
Mễ Hoa
28/10/2024
Ta biết Chu Ngạn đã đi đâu.
Loạn ngũ vương, kết thúc bằng việc Quảng Lăng vương g i ế t c h ế t Thành Đô vương.
Mặc dù cuối cùng người lên ngôi là An vương Tiêu Cẩn Du, nhưng bọn họ đều biết, Quảng Lăng vương là một nhân vật nguy hiểm, điên cuồng, không thể giữ lại.
Lần này nếu thả hắn ta hồi phiên, chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Hoàng đế hạ mật chỉ, truy sát Quảng Lăng vương.
Nhưng Quảng Lăng vương là người thế nào, lúc tiến vào kinh thành mang theo đều là binh hùng tướng mạnh, mỗi người đều dũng mãnh phi thường.
Chuyến đi này của Chu Ngạn, nhất thời e là không thể trở về.
Chờ hắn trở về, ta đã sớm cáo biệt Đào thị, rời xa nơi này.
Đào thị hỏi ta đã suy nghĩ kỹ chưa, ta vô cùng kiên định gật đầu: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta từ nhỏ đã đính ước với Trường An, được Chu gia che chở, một đường theo đuổi bước chân của huynh ấy, đã đi rất xa rất xa rồi."
"Trước đây là còn nhỏ tuổi, thân bất do kỷ, không thể suy nghĩ nhiều, hiện tại huynh ấy đã sống rất tốt, ta cũng nên vì bản thân mình mà tính toán một chút."
"Phu nhân, ta đã hai mươi tuổi rồi, con đường này đi tới, ngoảnh đầu nhìn lại, chưa từng sống cho bản thân mình, hiện tại ta muốn làm khúc gỗ của chính mình."
Đào thị mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe, vuốt ve đầu ta, nghẹn ngào nói: "Xuân Hoa, đi đi, thay ta đi ngắm nhìn non xanh nước biếc, cả đời này của ta, e là không thể bước ra ngoài được nữa rồi, thật sự rất hâm mộ muội."
Rời khỏi kinh thành, ta đến Vũ Định phủ, Lệ Châu.
Phủ đệ Chu gia năm xưa, sau khi tu sửa, lại có vị tri phủ mới đến ở.
Ngôi nhà từng khiến ta ngày đêm mong nhớ, ngay trước mắt, ta lại không cách nào bước tiếp.
Ta rất muốn đi vào xem thử, xem đại môn, sân viện, hoa nghênh xuân ở hành lang, xích đu dưới gốc cây hòe ở sân Tây, dưới mái hiên của tiền sảnh hẳn là còn một tổ chim én...
Gạch xanh ngói lưu ly, con đường nhỏ uốn lượn sâu hun hút, nhiều năm trước, có một bé gái ngồi thêu hoa bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ hương hoa quế thơm ngát, bé gái nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý ma ma từ xa cười với mình: "Nhanh lên, Ngưu Ngưu, trong thành có gánh hát, phu nhân nói chúng ta thu dọn đồ đạc đi xem náo nhiệt..."
Bé gái cười rạng rỡ, buông khung thêu xuống, chạy nhanh về phía bà ấy, nhào vào lòng bà ấy.
...
Đêm khuya, ta đốt một đống lửa ở ngã tư đường phía đông thành, đốt giấy tiền vàng mã.
Năm đó vụ án Hạ gia khai thác mỏ tư, người bị bắt đều bị trói quỳ gối ở chợ bán rau, đen nghịt một mảng, từng người từng người bị chặt đầu.
Nghe nói c.h.é.m g i ế t suốt hai ngày mới kết thúc, thái giám giám trảm, mấy tên đao phủ bận đến mức không có thời gian ăn cơm trưa, đao lớn c.h.é.m đến cùn cả lưỡi.
Máu chảy thành sông, sền sệt không sao bước chân qua được, thu hút vô số ruồi nhặng bu đến.
Sau đó, người ta phải xối nước tẩy rửa mấy ngày liền, trong thành lại mưa to mấy hôm, đi qua ngã tư đường vẫn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng.
Mấy ngày hôm đó, Tô chưởng quầy nhốt ta trong tiệm thêu, không cho ta ra ngoài.
Bà ấy nói: "Tần Kiệm, mạng của con vất vả lắm mới nhặt về được, muốn đến pháp trường tìm c h ế t cũng đừng có liên lụy đến chúng ta, cẩm y vệ tra hỏi bao nhiêu lần rồi, các sư phụ trong tiệm đều phải dùng đầu người để đảm bảo."
Ta biết, ta đều biết, ta liều mạng đập cửa, khóc đến khàn cả giọng: "Cho con đi tiễn bọn họ, con muốn gặp bá phụ bá mẫu thêm một lần..."
Tô chưởng quầy đứng ngoài cửa thở dài một tiếng: "Chặt đầu đấy, nhìn thấy sẽ gặp ác mộng."
Nói xong, bà ấy liền bỏ đi.
Ta ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy đầu gối, toàn thân run rẩy, tưởng tượng đến cảnh cây đao lớn giơ cao, rơi xuống, đầu người lăn lông lốc trên đất...
Ta rất sợ, cũng rất hận, nỗi hận ngập trời lan tràn khắp cơ thể, khiến một cô gái yếu đuối nhút nhát cắn vào cánh tay mình, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh.
...
Ta quỳ trên mặt đất đốt giấy tiền vàng mã, ánh lửa le lói bập bùng trong gió, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc nức nở của ta——
"A Ngạn ca ca đã g i ế t c h ế t Giang Xuân rồi, những tên thái giám năm đó đến Lệ Châu đều đã c h ế t hết rồi, bá phụ bá mẫu, thù lớn đã được báo, ngày rửa sạch oan khuất không còn xa nữa."
"A Ngạn ca ca hiện tại rất có bản lĩnh, không bao lâu nữa, huynh ấy sẽ càng thêm tài giỏi, nhất định sẽ có một ngày huynh ấy sẽ minh oan cho Chu gia."
"Ngưu Ngưu của Chu gia đến tế hai người đây..."
Ta thêm một xấp giấy tiền vàng mã, ngọn lửa l.i.ế.m láp, kêu lên xèo xèo, giống như oan hồn đang khóc than nghẹn ngào... Lờ mờ, trước mắt ta nhòe lệ, gió thổi bên tai, dường như có tiếng nói——
Tần Kiệm à, con đường này, vất vả cho con và A Ngạn rồi.
Loạn ngũ vương, kết thúc bằng việc Quảng Lăng vương g i ế t c h ế t Thành Đô vương.
Mặc dù cuối cùng người lên ngôi là An vương Tiêu Cẩn Du, nhưng bọn họ đều biết, Quảng Lăng vương là một nhân vật nguy hiểm, điên cuồng, không thể giữ lại.
Lần này nếu thả hắn ta hồi phiên, chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Hoàng đế hạ mật chỉ, truy sát Quảng Lăng vương.
Nhưng Quảng Lăng vương là người thế nào, lúc tiến vào kinh thành mang theo đều là binh hùng tướng mạnh, mỗi người đều dũng mãnh phi thường.
Chuyến đi này của Chu Ngạn, nhất thời e là không thể trở về.
Chờ hắn trở về, ta đã sớm cáo biệt Đào thị, rời xa nơi này.
Đào thị hỏi ta đã suy nghĩ kỹ chưa, ta vô cùng kiên định gật đầu: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta từ nhỏ đã đính ước với Trường An, được Chu gia che chở, một đường theo đuổi bước chân của huynh ấy, đã đi rất xa rất xa rồi."
"Trước đây là còn nhỏ tuổi, thân bất do kỷ, không thể suy nghĩ nhiều, hiện tại huynh ấy đã sống rất tốt, ta cũng nên vì bản thân mình mà tính toán một chút."
"Phu nhân, ta đã hai mươi tuổi rồi, con đường này đi tới, ngoảnh đầu nhìn lại, chưa từng sống cho bản thân mình, hiện tại ta muốn làm khúc gỗ của chính mình."
Đào thị mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe, vuốt ve đầu ta, nghẹn ngào nói: "Xuân Hoa, đi đi, thay ta đi ngắm nhìn non xanh nước biếc, cả đời này của ta, e là không thể bước ra ngoài được nữa rồi, thật sự rất hâm mộ muội."
Rời khỏi kinh thành, ta đến Vũ Định phủ, Lệ Châu.
Phủ đệ Chu gia năm xưa, sau khi tu sửa, lại có vị tri phủ mới đến ở.
Ngôi nhà từng khiến ta ngày đêm mong nhớ, ngay trước mắt, ta lại không cách nào bước tiếp.
Ta rất muốn đi vào xem thử, xem đại môn, sân viện, hoa nghênh xuân ở hành lang, xích đu dưới gốc cây hòe ở sân Tây, dưới mái hiên của tiền sảnh hẳn là còn một tổ chim én...
Gạch xanh ngói lưu ly, con đường nhỏ uốn lượn sâu hun hút, nhiều năm trước, có một bé gái ngồi thêu hoa bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ hương hoa quế thơm ngát, bé gái nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý ma ma từ xa cười với mình: "Nhanh lên, Ngưu Ngưu, trong thành có gánh hát, phu nhân nói chúng ta thu dọn đồ đạc đi xem náo nhiệt..."
Bé gái cười rạng rỡ, buông khung thêu xuống, chạy nhanh về phía bà ấy, nhào vào lòng bà ấy.
...
Đêm khuya, ta đốt một đống lửa ở ngã tư đường phía đông thành, đốt giấy tiền vàng mã.
Năm đó vụ án Hạ gia khai thác mỏ tư, người bị bắt đều bị trói quỳ gối ở chợ bán rau, đen nghịt một mảng, từng người từng người bị chặt đầu.
Nghe nói c.h.é.m g i ế t suốt hai ngày mới kết thúc, thái giám giám trảm, mấy tên đao phủ bận đến mức không có thời gian ăn cơm trưa, đao lớn c.h.é.m đến cùn cả lưỡi.
Máu chảy thành sông, sền sệt không sao bước chân qua được, thu hút vô số ruồi nhặng bu đến.
Sau đó, người ta phải xối nước tẩy rửa mấy ngày liền, trong thành lại mưa to mấy hôm, đi qua ngã tư đường vẫn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng.
Mấy ngày hôm đó, Tô chưởng quầy nhốt ta trong tiệm thêu, không cho ta ra ngoài.
Bà ấy nói: "Tần Kiệm, mạng của con vất vả lắm mới nhặt về được, muốn đến pháp trường tìm c h ế t cũng đừng có liên lụy đến chúng ta, cẩm y vệ tra hỏi bao nhiêu lần rồi, các sư phụ trong tiệm đều phải dùng đầu người để đảm bảo."
Ta biết, ta đều biết, ta liều mạng đập cửa, khóc đến khàn cả giọng: "Cho con đi tiễn bọn họ, con muốn gặp bá phụ bá mẫu thêm một lần..."
Tô chưởng quầy đứng ngoài cửa thở dài một tiếng: "Chặt đầu đấy, nhìn thấy sẽ gặp ác mộng."
Nói xong, bà ấy liền bỏ đi.
Ta ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy đầu gối, toàn thân run rẩy, tưởng tượng đến cảnh cây đao lớn giơ cao, rơi xuống, đầu người lăn lông lốc trên đất...
Ta rất sợ, cũng rất hận, nỗi hận ngập trời lan tràn khắp cơ thể, khiến một cô gái yếu đuối nhút nhát cắn vào cánh tay mình, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh.
...
Ta quỳ trên mặt đất đốt giấy tiền vàng mã, ánh lửa le lói bập bùng trong gió, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc nức nở của ta——
"A Ngạn ca ca đã g i ế t c h ế t Giang Xuân rồi, những tên thái giám năm đó đến Lệ Châu đều đã c h ế t hết rồi, bá phụ bá mẫu, thù lớn đã được báo, ngày rửa sạch oan khuất không còn xa nữa."
"A Ngạn ca ca hiện tại rất có bản lĩnh, không bao lâu nữa, huynh ấy sẽ càng thêm tài giỏi, nhất định sẽ có một ngày huynh ấy sẽ minh oan cho Chu gia."
"Ngưu Ngưu của Chu gia đến tế hai người đây..."
Ta thêm một xấp giấy tiền vàng mã, ngọn lửa l.i.ế.m láp, kêu lên xèo xèo, giống như oan hồn đang khóc than nghẹn ngào... Lờ mờ, trước mắt ta nhòe lệ, gió thổi bên tai, dường như có tiếng nói——
Tần Kiệm à, con đường này, vất vả cho con và A Ngạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.