Chương 25
Mễ Hoa
28/10/2024
Chu Ngạn nói: "Kiệm Kiệm, lúc liều mạng leo lên vị trí này, ai cũng không ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, trước kia chỉ một lòng muốn làm người trên vạn người, đến khi thật sự leo lên đến vị trí này rồi, mới phát hiện ra muốn toàn thân trở lui đã là không thể nào nữa rồi, sau này ta chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp."
Từ xưa đến nay, có mấy thái giám chuyên quyền có kết cục tốt đẹp chứ.
Chỉ là lúc leo lên thì không ai nghĩ đến chuyện này, chỉ có khi đã ở trên cao, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đáng tiếc là đã muộn rồi.
Đó cũng là lý do sau khi hiểu rõ, ta lựa chọn trở về bên cạnh hắn, trở thành thê tử của hắn.
Ta nắm lấy tay hắn, không chút sợ hãi: "Sau này bất kể kết quả như thế nào, ta đều ở bên cạnh huynh, sống c h ế t có nhau."
Chu Ngạn mỉm cười, đáy mắt ánh lên tia sáng: "Được."
Trước lúc đó, ngày tháng vẫn phải trôi qua.
Lúc ta và Chu Ngạn thành thân, các vị đại thần và hoàng đế đều tặng lễ vật, đồ đạc thật sự quá nhiều, chất đầy các nơi.
Lúc sai người mang đi cất, có một cái rương màu sắc hoa văn đặc biệt, nhìn giống như tráp trang điểm của nữ nhân.
Ta mở ra xem thử, bên trong là đủ loại ngọc khí kỳ quái.
Ta ngẩn người, sau đó liền đỏ mặt tía tai, vội vàng đóng lại.
Chu Ngạn đúng lúc ở bên cạnh, ánh mắt rơi trên mặt ta, nhận lấy cái rương từ tay ta, nhìn ta một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Triệu đại nhân của Công bộ nói đã tặng ta một món quà cưới độc đáo, tối qua ta tìm nửa ngày, thì ra là ở chỗ này."
Mặt ta đỏ bừng, hắn lại vẫn ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy cổ tay ta, cười nói: "Động phòng? Tối nay thử xem?"
Xem ra cho dù là thái giám cũng không an phận.
Ta hất tay hắn ra, có chút không cam lòng: "Chu Ngạn, ta vẫn còn là thân trong trắng đấy."
Hắn ngẩn người, trên mặt tuy bình tĩnh, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần: "Kiệm Kiệm, ta cũng là thân trong trắng."
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng: "Huynh cho rằng âm thầm giải tán đám mỹ thiếp kia, là ta không biết chuyện phong lưu của đốc chủ đại nhân sao?"
Chu Ngạn luống cuống, nâng mặt ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta, thành khẩn nói: "Kiệm Kiệm, từ khi ta ngồi trên vị trí này, có rất nhiều người tặng nữ nhân, có đôi lúc không tiện từ chối cũng chỉ đành nhận lấy, nhưng ta chưa từng động vào bọn họ, muội tin tưởng ta đi."
Hắn rất bất an, vội vàng giải thích, mơ hồ có thể nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ lên: "Tuy ta là thái giám, nhưng tuyệt đối không có loại ham mê bẩn thỉu kia, cũng không trầm mê với chuyện đó, quân tử thận độc, bất kỳ ám thất*, khiêm tốn tự giác, hàm súc khiêm nhường, đó là những gì cha dạy ta từ nhỏ, là thứ đã khắc sâu vào trong xương cốt, ta chưa từng dám quên." (Nguyên văn: Quân tử thận độc, bất khi ám thất. Ti dĩ tự mục, hàm chương khả trinh 君子慎独,不欺暗室。 卑以自牧,含章可贞: là lúc quân tử ở một mình, dù người khác không nhìn thấy, không nghe thấy cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, không qua loa, không làm việc trái với đạo đức pháp luật, không phụ lương tâm, không khinh nội tâm.)
Nói xong, hắn lại uất ức nghẹn ngào nói: "Muội đừng có mà đổ oan ta nữa."
Vị đốc chủ Tây Xưởng thủ đoạn tàn nhẫn, mặt lạnh vô tình, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật kia, lúc này lại uất ức như một đứa trẻ.
Vẻ mặt cứng đầu kia, giống hệt lúc hắn bắt nạt ta, bị Chu bá mẫu mắng mà không phục.
Kỳ thực sau này hắn lớn hơn một chút, thiếu niên hiểu chuyện, đã không còn thích đẩy ta nữa.
Nhưng có một lần ta không cẩn thận bị trẹo chân, vừa vặn bị hắn nhìn thấy, xung quanh không có ai, hắn vừa trợn trắng mắt mắng ta ngốc, vừa đưa tay đỡ ta.
Cảnh tượng này lại bị Chu bá phụ nhìn thấy, lập tức nổi giận, cho dù ta có giải thích thế nào, bá phụ cũng chỉ nói một câu: "Kiệm Kiệm đừng sợ, hôm nay ta phải dạy dỗ nó một trận, lớn như vậy rồi còn ngây thơ như vậy, chỉ biết bắt nạt muội muội."
Hôm đó bá phụ phạt hắn quỳ gối, dùng thước đánh vào lòng bàn tay hắn, tiếng vang vọng khắp cả sân.
Chu bá mẫu và Lý ma ma không những không ngăn cản, còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối tố cáo hắn thường xuyên bắt nạt ta.
Ta nhớ lúc đó hắn cũng là vẻ mặt này, uất ức lại phẫn nộ, vẻ mặt không phục: "Ta không có! Mọi người đừng có đổ oan ta!"
Xem ra làm chuyện xấu nhiều rồi, cho dù không phải là do mình làm, người khác cũng sẽ cho rằng là do mình làm.
Quả nhiên, sau khi bá phụ biết rõ tình hình, cũng không hề áy náy vì đã đánh hắn: "Không sao, coi như là cho nó một bài học đi, dù sao trước kia nó cũng thường xuyên đẩy con."
Bá mẫu cũng cười ha hả: "Con trai mà, da dày thịt béo, đánh một trận thì đã sao, có gì mà phải uất ức."
Nhưng sau đó hắn thật sự rất uất ức, len lén chặn đường ta, muốn trực tiếp thừa nhận tội danh, đẩy ta một cái.
Thế nhưng lúc ta ôm đầu cẩn thận dè dặt nhìn hắn, lại nhìn thấy hắn vẻ mặt chán nản, rụt tay về.
"Thôi vậy, quân tử không lừa gạt người khác, bổn thiếu gia không chấp nhặt chuyện đó."
Từ xưa đến nay, có mấy thái giám chuyên quyền có kết cục tốt đẹp chứ.
Chỉ là lúc leo lên thì không ai nghĩ đến chuyện này, chỉ có khi đã ở trên cao, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đáng tiếc là đã muộn rồi.
Đó cũng là lý do sau khi hiểu rõ, ta lựa chọn trở về bên cạnh hắn, trở thành thê tử của hắn.
Ta nắm lấy tay hắn, không chút sợ hãi: "Sau này bất kể kết quả như thế nào, ta đều ở bên cạnh huynh, sống c h ế t có nhau."
Chu Ngạn mỉm cười, đáy mắt ánh lên tia sáng: "Được."
Trước lúc đó, ngày tháng vẫn phải trôi qua.
Lúc ta và Chu Ngạn thành thân, các vị đại thần và hoàng đế đều tặng lễ vật, đồ đạc thật sự quá nhiều, chất đầy các nơi.
Lúc sai người mang đi cất, có một cái rương màu sắc hoa văn đặc biệt, nhìn giống như tráp trang điểm của nữ nhân.
Ta mở ra xem thử, bên trong là đủ loại ngọc khí kỳ quái.
Ta ngẩn người, sau đó liền đỏ mặt tía tai, vội vàng đóng lại.
Chu Ngạn đúng lúc ở bên cạnh, ánh mắt rơi trên mặt ta, nhận lấy cái rương từ tay ta, nhìn ta một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Triệu đại nhân của Công bộ nói đã tặng ta một món quà cưới độc đáo, tối qua ta tìm nửa ngày, thì ra là ở chỗ này."
Mặt ta đỏ bừng, hắn lại vẫn ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy cổ tay ta, cười nói: "Động phòng? Tối nay thử xem?"
Xem ra cho dù là thái giám cũng không an phận.
Ta hất tay hắn ra, có chút không cam lòng: "Chu Ngạn, ta vẫn còn là thân trong trắng đấy."
Hắn ngẩn người, trên mặt tuy bình tĩnh, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần: "Kiệm Kiệm, ta cũng là thân trong trắng."
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng: "Huynh cho rằng âm thầm giải tán đám mỹ thiếp kia, là ta không biết chuyện phong lưu của đốc chủ đại nhân sao?"
Chu Ngạn luống cuống, nâng mặt ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta, thành khẩn nói: "Kiệm Kiệm, từ khi ta ngồi trên vị trí này, có rất nhiều người tặng nữ nhân, có đôi lúc không tiện từ chối cũng chỉ đành nhận lấy, nhưng ta chưa từng động vào bọn họ, muội tin tưởng ta đi."
Hắn rất bất an, vội vàng giải thích, mơ hồ có thể nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ lên: "Tuy ta là thái giám, nhưng tuyệt đối không có loại ham mê bẩn thỉu kia, cũng không trầm mê với chuyện đó, quân tử thận độc, bất kỳ ám thất*, khiêm tốn tự giác, hàm súc khiêm nhường, đó là những gì cha dạy ta từ nhỏ, là thứ đã khắc sâu vào trong xương cốt, ta chưa từng dám quên." (Nguyên văn: Quân tử thận độc, bất khi ám thất. Ti dĩ tự mục, hàm chương khả trinh 君子慎独,不欺暗室。 卑以自牧,含章可贞: là lúc quân tử ở một mình, dù người khác không nhìn thấy, không nghe thấy cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, không qua loa, không làm việc trái với đạo đức pháp luật, không phụ lương tâm, không khinh nội tâm.)
Nói xong, hắn lại uất ức nghẹn ngào nói: "Muội đừng có mà đổ oan ta nữa."
Vị đốc chủ Tây Xưởng thủ đoạn tàn nhẫn, mặt lạnh vô tình, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật kia, lúc này lại uất ức như một đứa trẻ.
Vẻ mặt cứng đầu kia, giống hệt lúc hắn bắt nạt ta, bị Chu bá mẫu mắng mà không phục.
Kỳ thực sau này hắn lớn hơn một chút, thiếu niên hiểu chuyện, đã không còn thích đẩy ta nữa.
Nhưng có một lần ta không cẩn thận bị trẹo chân, vừa vặn bị hắn nhìn thấy, xung quanh không có ai, hắn vừa trợn trắng mắt mắng ta ngốc, vừa đưa tay đỡ ta.
Cảnh tượng này lại bị Chu bá phụ nhìn thấy, lập tức nổi giận, cho dù ta có giải thích thế nào, bá phụ cũng chỉ nói một câu: "Kiệm Kiệm đừng sợ, hôm nay ta phải dạy dỗ nó một trận, lớn như vậy rồi còn ngây thơ như vậy, chỉ biết bắt nạt muội muội."
Hôm đó bá phụ phạt hắn quỳ gối, dùng thước đánh vào lòng bàn tay hắn, tiếng vang vọng khắp cả sân.
Chu bá mẫu và Lý ma ma không những không ngăn cản, còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối tố cáo hắn thường xuyên bắt nạt ta.
Ta nhớ lúc đó hắn cũng là vẻ mặt này, uất ức lại phẫn nộ, vẻ mặt không phục: "Ta không có! Mọi người đừng có đổ oan ta!"
Xem ra làm chuyện xấu nhiều rồi, cho dù không phải là do mình làm, người khác cũng sẽ cho rằng là do mình làm.
Quả nhiên, sau khi bá phụ biết rõ tình hình, cũng không hề áy náy vì đã đánh hắn: "Không sao, coi như là cho nó một bài học đi, dù sao trước kia nó cũng thường xuyên đẩy con."
Bá mẫu cũng cười ha hả: "Con trai mà, da dày thịt béo, đánh một trận thì đã sao, có gì mà phải uất ức."
Nhưng sau đó hắn thật sự rất uất ức, len lén chặn đường ta, muốn trực tiếp thừa nhận tội danh, đẩy ta một cái.
Thế nhưng lúc ta ôm đầu cẩn thận dè dặt nhìn hắn, lại nhìn thấy hắn vẻ mặt chán nản, rụt tay về.
"Thôi vậy, quân tử không lừa gạt người khác, bổn thiếu gia không chấp nhặt chuyện đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.