Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu
Chương 35
Quyền Vân
02/12/2020
Mặt trời lặn, Bắc Thần Quang Vũ mới tỉnh lại trên long sàng thật lớn tràn ngập tùng mộc hương thanh nhã. Ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thả bóng của cửa sổ khắc hoa lên tấm thảm dày.
Hắn rút tay từ trong chăn vươn ra muốn duỗi thắt lưng, sau lưng lại đưa ra một cánh tay hữu lực màu đồng ôm lấy hắn, kéo hắn vào một bờ ngực ấm áp rắn chắc.
Lẳng lặng ôm nhau, hồi lâu, Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu, cười nói với người kề sát phía sau hắn: “Đúng rồi, ta đã quên phải nói một tiếng cám ơn với ngươi.”
Chỉ dụ tuyên ở cửa Hoàng thành, thừa nhận thân phận địa vị của Bắc Thần Diễm, còn có khối Ngự tứ cung bài, có thể để hắn từ nay về sau tự do ra vào cung.
“Cám ơn ta?” Thanh âm từ tính khàn khàn ở hắn bên tai trầm thấp nói, “Kia cái giá sẽ rất lớn đấy.” Đôi tay luôn lạnh kia rõ ràng chụp lên cái mông của hắn khiêu khích vuốt ve, trên vai bị nhẹ mút cắn, truyền đến một trận ngứa ngáy.
Con ngươi đen toát ra dã khí, bên môi cong lên tươi cười trêu cợt, cánh tay Bắc Thần Quang Vũ đẩy một cái, xoay người, đem Bắc Thần Mặc Hoàn đặt dưới thân, nhìn vào cặp mắt màu vàng yêu dã ấy, ngón tay chậm rãi men theo đường nét trên gương mặt xinh đẹp, nói: “Ngươi biết không? Hóa ra cảm giác được một đứa nhỏ kêu là phụ thân thật sự tốt lắm, ta nghĩ, ta cả đời này cũng sẽ không nghe được có người gọi ta như vậy......” Con ngươi đen lóng lánh vui sướng nhè nhẹ, rất nhanh, lại lộ ra quang mang chế nhạo, hắn cúi người nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn, “Cho nên, phụ hoàng, chúc mừng ngươi, ngươi là ông......”
Còn chưa nói xong, trên đùi Bắc Thần Quang Vũ đã bị kéo lấy, gục trên người Bắc Thần Mặc Hoàn. Bắc Thần Mặc Hoàn thân thể vừa chuyển, một lần nữa đặt Bắc Thần Quang Vũ dưới thân, đưa tay hắn giữ trên phía đầu giường, hung hăng hôn lên đôi môi sưng đỏ ướt át, tay kia thì vuốt ve khuôn ngực trắng nõn bóng loáng của hắn, vuốt ve thù du đỏ tươi.
“n......” Bắc Thần Quang Vũ bị áp chế không thể động đậy, nhũ thủ truyền đến ngứa ngáy đau đớn làm cho hắn không khỏi hơi hơi vặn vẹo thắt lưng mềm dẻo, dưới ánh sáng mờ nhạt, hắn như vậy hấp dẫn đến cực điểm.
Thật lâu sau, đôi môi dán vào nhau của hai người mới chậm rãi tách ra, đôi mắt đen mực đã bịt kín một tầng hơi nước, ẩn ẩn hàm chứa *** cùng yếu ớt, cùng thân thể xinh đẹp trắng nõn lại nổi lên một ít dấu vết hoan ái xanh tím cấu thành một hình ảnh tràn ngập tình sắc.
Đôi môi gợi lên tươi cười yêu mỵ, Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu làm càn thưởng thức mị thái của thiếu niên dưới thân lộ ra giữa dòng ***, khàn khàn nói: “Trẫm thay đổi chủ ý......”
Không đợi Bắc Thần Quang Vũ phản ứng lại đây, cúi người đè lên, lại một lần nữa đem thân thể thon dài hoàn mỹ kia kéo vào như muốn dung hòa vào ngực y......
Một tháng sau, Bắc Nguyệt hoàng thất tông miếu cử hành đại điển, chính thức ban hạ chiếu thư kế nhập Bắc Thần Diễm vào Bắc Thần hoàng tộc, phong làm hoàng tử, ban thưởng Hồng Minh cung; rồi sau đó ban chỉ phong Hoành vương Bắc Thần Mặc Hằng, tể phụ Mộc Định Vân làm thái phó, giao trách nhiệm dạy dỗ hoàng tử Bắc Thần Diễm.
“Ta đối với điều này cảm thấy phi thường bất mãn.” Bắc Thần Quang Vũ một tay chống cằm, ngồi xếp bằng ngồi trên long sàng thật lớn, nhìn về phía Bắc Thần Mặc Hoàn ngoài sa liêm đưa lưng về phía hắn, với sự hầu hạ của Lương công công thay một thân minh hoàng long bào, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ khắc hoa, đem hào quang chiếu vào mái tóc đen nhánh rối tung trên vai lưng dài đến đầu gối của y, phản xạ ra sáng bóng nhu lượng.
Bắc Thần Mặc Hoàn nâng tay lên, để Lương công công cài cổ tay áo cho y, sửa sang lại góc áo cùng đai lưng, đeo hoàng gia bàn long ngọc bội.
“Diễm Nhi gọi ta phụ thân, trên danh nghĩa ta mới là phụ thân của nó, ngươi như vậy là xâm phạm bản quyền.” Bắc Thần Quang Vũ quỳ ngồi lên, chăn từ trên người hắn chảy xuống, lộ ra thân thể chỉ mặc áo đơn gầy yếu thon dài của hắn, cổ áo mở rộng, ánh mặt trời thoáng chốc hôn lên xương quai xanh gầy gò cùng bờ ngực trắng nõn bóng loáng của hắn.
Lương công công cầm lấy phất trần, cúi đầu khom người chậm rãi lui ra.
Bắc Thần Mặc Hoàn xoay người, xốc sa liêm đi đến bên giường, một bàn tay ôm lấy thắt lưng Bắc Thần Quang Vũ, tay kia dọc theo kia thắt lưng chậm rãi trượt về phía sau, tại nơi hình cung kiều đĩnh vuốt ve, bên môi gợi lên yêu mỵ tươi cười, ở bên tai Bắc Thần Quang Vũ nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi, Diễm là đứa nhỏ của chúng ta.”
Bắc Thần Quang Vũ giật mình.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phất qua cặp mắt đen xinh đẹp, đôi môi nhẹ nhàng áp lên nơi hồng nhuận của hắn, mềm nhẹ ôn hòa khó có được, thật lâu sau, mới chậm rãi tách ra.
Gió sớm từ theo ngoài cửa sổ thổi vào, mang đến hơi thở ngọt ngào của hoa nở xuân về cùng hương thơm của cỏ xanh, Bắc Thần Quang Vũ giật mình, chậm rãi nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ phục hồi tinh thần lại, phát hiện đế vương làm việc luôn tà tứ không kềm chế được đã sớm rời đi.
Hắn mở hai tay ra, ngã nằm lên giường lớn, ngơ ngác nhìn đỉnh giường màu vàng khắc hoa phức tạp tinh mỹ, chậm rãi đưa tay che hai mắt mình, bên môi lại nhẹ nhàng lộ ra tươi cười ôn nhu.
...............
Mấy ngày sau, trong Ngự thư phòng ở Kiền Nguyên cung, lư hương bạch ngọc khắc rồng bay toát ra vài làn sương khói nhẹ nhàng lượn lờ. Lương công công nhẹ tay nhẹ chân cầm một cái khay tiến vào, đặt nước trà điểm tâm lên bàn rồi, lại cúi đầu cung kính lui đi ra ngoài.
Trong phòng thực im lặng, Bắc Thần Mặc Hoàn ngồi bên bàn phê duyệt tấu chương, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú, tốc độ đọc rất nhanh, hạ bút phúc đáp đơn giản rõ ràng mà quyết đoán.
Bắc Thần Quang Vũ ngồi ở bên cạnh Bắc Nguyệt quân chủ, một tay quyển sách đã đọc được một nửa, một tay chống cái trán, thỉnh thoảng nghiêng người có hứng thú ngắm bộ dáng Bắc Thần Mặc Hoàn đang làm việc, ngẫu nhiên buông sách trên tay bóc ngọc quả hắn yêu nhất trên bàn bạch ngọc bỏ vào trong miệng.
Từ Bảo Khánh cung dọn vào Kiền Nguyên cung rồi, thư phòng của Bắc Thần Quang Vũ liền xác nhập vào Ngự thư phòng, Bắc Thần Mặc Hoàn phê duyệt tấu chương, hắn ở bên cạnh luyện tự đọc sách.
Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên buông bút trên tay, chăm chú thẩm duyệt một bức vẽ da dê, Bắc Thần Quang Vũ liếc mắt một cái, không khỏi có chút sững sờ, bản vẽ kia hẳn là một bức tạo thuyền đồ, phác hoạ phi thường tinh tế, mỗi một bộ phận của thuyền, mỗi một chỗ kết cấu đều dùng chữ cực nhỏ biểu lộ số liệu tương ứng, trình độ tinh vi của bản vẽ, cùng máy móc công nghiệp hiện đại vẽ bản đồ, chỉ đơn giản là hơn hẳn, này toàn bộ đều là thủ công vẽ a!
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới chiếc bút ngọc bích Khuê tộc tặng cho hắn, giống như khi đó Khuê tộc trưởng lão Đồng Thanh nói với hắn bản vẽ bên trong bút tựa hồ cũng là một bức thuyền đồ.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ đứng dậy đi đến trước kệ sách, lôi ra một cái hộp gỗ đàn hương khắc hoa tinh xảo, lấy ra một hộp nhỏ dài gỗ tử đàn về chỗ ngồi, ngẩng đầu vừa thấy, Bắc Thần Mặc Hoàn vừa lúc nghiêng đầu, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, nhìn lại con ngươi màu vàng lợt kia, trêu tức cười nói: “Sao nào, ta cũng có chút gia sản bộ không được sao?”
Bắc Thần Mặc Hoàn đưa tay tóm lấy cái eo mềm dẻo của hắn, kéo Bắc Thần Quang Vũ vào trong lòng, cúi người chính là một nụ hôn lâu dài kịch liệt, cho đến khi cặp mắt đen mực kia che kín một tầng sương mù hơi nước mang theo ***, mới buông đôi môi hồng nhuận ra, lộ ra tươi cười tà tứ, khàn khàn nói: “Vũ Nhi, ngươi đây là ám chỉ ranh giới Bắc Nguyệt còn chưa đủ lớn?”
Gương mặt tuấn mỹ toát ra vài phần dã khí, Bắc Thần Quang Vũ đặt cái hộp tử đàn lên bàn, một tay ngả ngớn nắm cái cằm tinh xảo của Bắc Thần Mặc Hoàn, một tay chậm rãi cách lớp long bào minh hoàng, chuyển động trên bờ ngực rắn chắc, nhìn cặp mắt vàng lợt xinh đẹp độc đáo, thanh âm trầm thấp nói: “Kỳ thật, ngươi hẳn là sáng tỏ cho tới bây giờ, chuyện duy nhất ta không thỏa mãn là chuyện gì mà......” Taychậm rãi trượt theo thắt lưng, luồn vào long bào minh hoàng, chạm được dục vọng bắt đầu nóng rực, bóp nhẹ một phen.
“n...... A......” Bắc Thần Mặc Hoàn ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ khép, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt yêu mị hấp dẫn, cùng một thân long bào minh hoàng trang trọng kia cấu thành hình ảnh cực đủ tình sắc.
Thật sự là yêu tinh! Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu hung hăng cắn lên đôi môi hình cung duyên dáng của Bắc Thần Mặc Hoàn, buông tay ra, đang muốn xoay người cầm lấy hộp bút, lại bị Bắc Thần Mặc Hoàn lôi vào trong lòng.
Bắc Thần Quang Vũ nhanh tóm lấy hộp bút đặt vào trong ngực Bắc Thần Mặc Hoàn, nói: “Cho ngươi xem cái này này.”
Bắc Thần Mặc Hoàn khóa thiếu niên vào trong ngực, nhẹ cắn mấy cái nơi trắng nõn, mới tiếp nhận hộp bút mở ra, chỉ thấy trong hộp bút là một vật thể xanh biếc, thân bút ngọc bích điêu khắc văn tự như một bức tranh.
“Đây là thứ của Đông hải Khuê tộc, trên bút còn có cơ quan......” Nói còn chưa dứt lời, Bắc Thần Quang Vũ liền trừng mắt nhìn thấy Bắc Thần Mặc Hoàn chỉ tả hữu đánh giá cấu tạo của bút một phen liền rất nhanh mở cái cơ quan kia, từ bút thân lấy ra bản vẽ nho nhỏ.
Nhướng mi cười liếc mắt vẻ mặt Bắc Thần Quang Vũ có chút kinh ngạc một cái, Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi mở bản vẽ ra.
“Hoằng bảo khố thuyền đồ của Khuê tộc thuyền vương chép lại?” Bắc Thần Mặc Hoàn bên môi gợi lên một nụ cười.
Nghe tên hẳn là bản vẽ rất lợi hại nha? Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói: “Phụ hoàng nếu là đối với bản thuyền đồ này có hứng thú, nhi thần sẽ rất vui vẻ cho mượn.”
“Nga?” Bắc Thần Mặc Hoàn buông bản vẽ, lười biếng dựa vào nhuyễn *** trên long ỷ, vươn tay nhẹ nhàng nâng cái cằm tinh tế bóng loáng của Bắc Thần Quang Vũ, chiếc nhẫn ngọc phí thủy phản xạ ánh sáng nhu nhuận mê người, “Vũ Nhi muốn cùng trẫm làm giao dịch sao?”
Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười, đôi mắt đen thoáng chốc đổ ra quang hoa lấp lánh, ngón tay trắng nõn phất qua cái cổ thon dài của đế vương, chậm rãi đẩy vạt áo long bào ra, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, hắn cúi đầu ở bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn nói: “Nói giao dịch thì nhiều khách khí, không bằng gọi là trao đổi?”
Trong đôi mắt vàng lợt là yêu dã khêu gợi, Bắc Thần Mặc Hoàn gợi lên nụ cười mị hoặc, khàn khàn nói: “Kia Vũ Nhi muốn trao đổi như thế nào?”
“Vậy phải xem điều kiện phụ hoàng cung cấp có thể làm cho nhi thần vừa lòng hay không......” Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, khẽ cười nói.
Hết chương thứ ba mươi lăm
Hắn rút tay từ trong chăn vươn ra muốn duỗi thắt lưng, sau lưng lại đưa ra một cánh tay hữu lực màu đồng ôm lấy hắn, kéo hắn vào một bờ ngực ấm áp rắn chắc.
Lẳng lặng ôm nhau, hồi lâu, Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu, cười nói với người kề sát phía sau hắn: “Đúng rồi, ta đã quên phải nói một tiếng cám ơn với ngươi.”
Chỉ dụ tuyên ở cửa Hoàng thành, thừa nhận thân phận địa vị của Bắc Thần Diễm, còn có khối Ngự tứ cung bài, có thể để hắn từ nay về sau tự do ra vào cung.
“Cám ơn ta?” Thanh âm từ tính khàn khàn ở hắn bên tai trầm thấp nói, “Kia cái giá sẽ rất lớn đấy.” Đôi tay luôn lạnh kia rõ ràng chụp lên cái mông của hắn khiêu khích vuốt ve, trên vai bị nhẹ mút cắn, truyền đến một trận ngứa ngáy.
Con ngươi đen toát ra dã khí, bên môi cong lên tươi cười trêu cợt, cánh tay Bắc Thần Quang Vũ đẩy một cái, xoay người, đem Bắc Thần Mặc Hoàn đặt dưới thân, nhìn vào cặp mắt màu vàng yêu dã ấy, ngón tay chậm rãi men theo đường nét trên gương mặt xinh đẹp, nói: “Ngươi biết không? Hóa ra cảm giác được một đứa nhỏ kêu là phụ thân thật sự tốt lắm, ta nghĩ, ta cả đời này cũng sẽ không nghe được có người gọi ta như vậy......” Con ngươi đen lóng lánh vui sướng nhè nhẹ, rất nhanh, lại lộ ra quang mang chế nhạo, hắn cúi người nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn, “Cho nên, phụ hoàng, chúc mừng ngươi, ngươi là ông......”
Còn chưa nói xong, trên đùi Bắc Thần Quang Vũ đã bị kéo lấy, gục trên người Bắc Thần Mặc Hoàn. Bắc Thần Mặc Hoàn thân thể vừa chuyển, một lần nữa đặt Bắc Thần Quang Vũ dưới thân, đưa tay hắn giữ trên phía đầu giường, hung hăng hôn lên đôi môi sưng đỏ ướt át, tay kia thì vuốt ve khuôn ngực trắng nõn bóng loáng của hắn, vuốt ve thù du đỏ tươi.
“n......” Bắc Thần Quang Vũ bị áp chế không thể động đậy, nhũ thủ truyền đến ngứa ngáy đau đớn làm cho hắn không khỏi hơi hơi vặn vẹo thắt lưng mềm dẻo, dưới ánh sáng mờ nhạt, hắn như vậy hấp dẫn đến cực điểm.
Thật lâu sau, đôi môi dán vào nhau của hai người mới chậm rãi tách ra, đôi mắt đen mực đã bịt kín một tầng hơi nước, ẩn ẩn hàm chứa *** cùng yếu ớt, cùng thân thể xinh đẹp trắng nõn lại nổi lên một ít dấu vết hoan ái xanh tím cấu thành một hình ảnh tràn ngập tình sắc.
Đôi môi gợi lên tươi cười yêu mỵ, Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu làm càn thưởng thức mị thái của thiếu niên dưới thân lộ ra giữa dòng ***, khàn khàn nói: “Trẫm thay đổi chủ ý......”
Không đợi Bắc Thần Quang Vũ phản ứng lại đây, cúi người đè lên, lại một lần nữa đem thân thể thon dài hoàn mỹ kia kéo vào như muốn dung hòa vào ngực y......
Một tháng sau, Bắc Nguyệt hoàng thất tông miếu cử hành đại điển, chính thức ban hạ chiếu thư kế nhập Bắc Thần Diễm vào Bắc Thần hoàng tộc, phong làm hoàng tử, ban thưởng Hồng Minh cung; rồi sau đó ban chỉ phong Hoành vương Bắc Thần Mặc Hằng, tể phụ Mộc Định Vân làm thái phó, giao trách nhiệm dạy dỗ hoàng tử Bắc Thần Diễm.
“Ta đối với điều này cảm thấy phi thường bất mãn.” Bắc Thần Quang Vũ một tay chống cằm, ngồi xếp bằng ngồi trên long sàng thật lớn, nhìn về phía Bắc Thần Mặc Hoàn ngoài sa liêm đưa lưng về phía hắn, với sự hầu hạ của Lương công công thay một thân minh hoàng long bào, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ khắc hoa, đem hào quang chiếu vào mái tóc đen nhánh rối tung trên vai lưng dài đến đầu gối của y, phản xạ ra sáng bóng nhu lượng.
Bắc Thần Mặc Hoàn nâng tay lên, để Lương công công cài cổ tay áo cho y, sửa sang lại góc áo cùng đai lưng, đeo hoàng gia bàn long ngọc bội.
“Diễm Nhi gọi ta phụ thân, trên danh nghĩa ta mới là phụ thân của nó, ngươi như vậy là xâm phạm bản quyền.” Bắc Thần Quang Vũ quỳ ngồi lên, chăn từ trên người hắn chảy xuống, lộ ra thân thể chỉ mặc áo đơn gầy yếu thon dài của hắn, cổ áo mở rộng, ánh mặt trời thoáng chốc hôn lên xương quai xanh gầy gò cùng bờ ngực trắng nõn bóng loáng của hắn.
Lương công công cầm lấy phất trần, cúi đầu khom người chậm rãi lui ra.
Bắc Thần Mặc Hoàn xoay người, xốc sa liêm đi đến bên giường, một bàn tay ôm lấy thắt lưng Bắc Thần Quang Vũ, tay kia dọc theo kia thắt lưng chậm rãi trượt về phía sau, tại nơi hình cung kiều đĩnh vuốt ve, bên môi gợi lên yêu mỵ tươi cười, ở bên tai Bắc Thần Quang Vũ nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi, Diễm là đứa nhỏ của chúng ta.”
Bắc Thần Quang Vũ giật mình.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phất qua cặp mắt đen xinh đẹp, đôi môi nhẹ nhàng áp lên nơi hồng nhuận của hắn, mềm nhẹ ôn hòa khó có được, thật lâu sau, mới chậm rãi tách ra.
Gió sớm từ theo ngoài cửa sổ thổi vào, mang đến hơi thở ngọt ngào của hoa nở xuân về cùng hương thơm của cỏ xanh, Bắc Thần Quang Vũ giật mình, chậm rãi nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ phục hồi tinh thần lại, phát hiện đế vương làm việc luôn tà tứ không kềm chế được đã sớm rời đi.
Hắn mở hai tay ra, ngã nằm lên giường lớn, ngơ ngác nhìn đỉnh giường màu vàng khắc hoa phức tạp tinh mỹ, chậm rãi đưa tay che hai mắt mình, bên môi lại nhẹ nhàng lộ ra tươi cười ôn nhu.
...............
Mấy ngày sau, trong Ngự thư phòng ở Kiền Nguyên cung, lư hương bạch ngọc khắc rồng bay toát ra vài làn sương khói nhẹ nhàng lượn lờ. Lương công công nhẹ tay nhẹ chân cầm một cái khay tiến vào, đặt nước trà điểm tâm lên bàn rồi, lại cúi đầu cung kính lui đi ra ngoài.
Trong phòng thực im lặng, Bắc Thần Mặc Hoàn ngồi bên bàn phê duyệt tấu chương, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú, tốc độ đọc rất nhanh, hạ bút phúc đáp đơn giản rõ ràng mà quyết đoán.
Bắc Thần Quang Vũ ngồi ở bên cạnh Bắc Nguyệt quân chủ, một tay quyển sách đã đọc được một nửa, một tay chống cái trán, thỉnh thoảng nghiêng người có hứng thú ngắm bộ dáng Bắc Thần Mặc Hoàn đang làm việc, ngẫu nhiên buông sách trên tay bóc ngọc quả hắn yêu nhất trên bàn bạch ngọc bỏ vào trong miệng.
Từ Bảo Khánh cung dọn vào Kiền Nguyên cung rồi, thư phòng của Bắc Thần Quang Vũ liền xác nhập vào Ngự thư phòng, Bắc Thần Mặc Hoàn phê duyệt tấu chương, hắn ở bên cạnh luyện tự đọc sách.
Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên buông bút trên tay, chăm chú thẩm duyệt một bức vẽ da dê, Bắc Thần Quang Vũ liếc mắt một cái, không khỏi có chút sững sờ, bản vẽ kia hẳn là một bức tạo thuyền đồ, phác hoạ phi thường tinh tế, mỗi một bộ phận của thuyền, mỗi một chỗ kết cấu đều dùng chữ cực nhỏ biểu lộ số liệu tương ứng, trình độ tinh vi của bản vẽ, cùng máy móc công nghiệp hiện đại vẽ bản đồ, chỉ đơn giản là hơn hẳn, này toàn bộ đều là thủ công vẽ a!
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới chiếc bút ngọc bích Khuê tộc tặng cho hắn, giống như khi đó Khuê tộc trưởng lão Đồng Thanh nói với hắn bản vẽ bên trong bút tựa hồ cũng là một bức thuyền đồ.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ đứng dậy đi đến trước kệ sách, lôi ra một cái hộp gỗ đàn hương khắc hoa tinh xảo, lấy ra một hộp nhỏ dài gỗ tử đàn về chỗ ngồi, ngẩng đầu vừa thấy, Bắc Thần Mặc Hoàn vừa lúc nghiêng đầu, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, nhìn lại con ngươi màu vàng lợt kia, trêu tức cười nói: “Sao nào, ta cũng có chút gia sản bộ không được sao?”
Bắc Thần Mặc Hoàn đưa tay tóm lấy cái eo mềm dẻo của hắn, kéo Bắc Thần Quang Vũ vào trong lòng, cúi người chính là một nụ hôn lâu dài kịch liệt, cho đến khi cặp mắt đen mực kia che kín một tầng sương mù hơi nước mang theo ***, mới buông đôi môi hồng nhuận ra, lộ ra tươi cười tà tứ, khàn khàn nói: “Vũ Nhi, ngươi đây là ám chỉ ranh giới Bắc Nguyệt còn chưa đủ lớn?”
Gương mặt tuấn mỹ toát ra vài phần dã khí, Bắc Thần Quang Vũ đặt cái hộp tử đàn lên bàn, một tay ngả ngớn nắm cái cằm tinh xảo của Bắc Thần Mặc Hoàn, một tay chậm rãi cách lớp long bào minh hoàng, chuyển động trên bờ ngực rắn chắc, nhìn cặp mắt vàng lợt xinh đẹp độc đáo, thanh âm trầm thấp nói: “Kỳ thật, ngươi hẳn là sáng tỏ cho tới bây giờ, chuyện duy nhất ta không thỏa mãn là chuyện gì mà......” Taychậm rãi trượt theo thắt lưng, luồn vào long bào minh hoàng, chạm được dục vọng bắt đầu nóng rực, bóp nhẹ một phen.
“n...... A......” Bắc Thần Mặc Hoàn ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ khép, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt yêu mị hấp dẫn, cùng một thân long bào minh hoàng trang trọng kia cấu thành hình ảnh cực đủ tình sắc.
Thật sự là yêu tinh! Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu hung hăng cắn lên đôi môi hình cung duyên dáng của Bắc Thần Mặc Hoàn, buông tay ra, đang muốn xoay người cầm lấy hộp bút, lại bị Bắc Thần Mặc Hoàn lôi vào trong lòng.
Bắc Thần Quang Vũ nhanh tóm lấy hộp bút đặt vào trong ngực Bắc Thần Mặc Hoàn, nói: “Cho ngươi xem cái này này.”
Bắc Thần Mặc Hoàn khóa thiếu niên vào trong ngực, nhẹ cắn mấy cái nơi trắng nõn, mới tiếp nhận hộp bút mở ra, chỉ thấy trong hộp bút là một vật thể xanh biếc, thân bút ngọc bích điêu khắc văn tự như một bức tranh.
“Đây là thứ của Đông hải Khuê tộc, trên bút còn có cơ quan......” Nói còn chưa dứt lời, Bắc Thần Quang Vũ liền trừng mắt nhìn thấy Bắc Thần Mặc Hoàn chỉ tả hữu đánh giá cấu tạo của bút một phen liền rất nhanh mở cái cơ quan kia, từ bút thân lấy ra bản vẽ nho nhỏ.
Nhướng mi cười liếc mắt vẻ mặt Bắc Thần Quang Vũ có chút kinh ngạc một cái, Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi mở bản vẽ ra.
“Hoằng bảo khố thuyền đồ của Khuê tộc thuyền vương chép lại?” Bắc Thần Mặc Hoàn bên môi gợi lên một nụ cười.
Nghe tên hẳn là bản vẽ rất lợi hại nha? Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói: “Phụ hoàng nếu là đối với bản thuyền đồ này có hứng thú, nhi thần sẽ rất vui vẻ cho mượn.”
“Nga?” Bắc Thần Mặc Hoàn buông bản vẽ, lười biếng dựa vào nhuyễn *** trên long ỷ, vươn tay nhẹ nhàng nâng cái cằm tinh tế bóng loáng của Bắc Thần Quang Vũ, chiếc nhẫn ngọc phí thủy phản xạ ánh sáng nhu nhuận mê người, “Vũ Nhi muốn cùng trẫm làm giao dịch sao?”
Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười, đôi mắt đen thoáng chốc đổ ra quang hoa lấp lánh, ngón tay trắng nõn phất qua cái cổ thon dài của đế vương, chậm rãi đẩy vạt áo long bào ra, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, hắn cúi đầu ở bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn nói: “Nói giao dịch thì nhiều khách khí, không bằng gọi là trao đổi?”
Trong đôi mắt vàng lợt là yêu dã khêu gợi, Bắc Thần Mặc Hoàn gợi lên nụ cười mị hoặc, khàn khàn nói: “Kia Vũ Nhi muốn trao đổi như thế nào?”
“Vậy phải xem điều kiện phụ hoàng cung cấp có thể làm cho nhi thần vừa lòng hay không......” Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, khẽ cười nói.
Hết chương thứ ba mươi lăm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.