Chương 12:
Thục Khách
12/03/2021
Trữ quận vương “vinh quang” bị thương, liên lụy mấy võ quan cùng hắn truy hồ ly trúng 20 bản tử, mông nở hoa, SO [nên], lần này cuộc săn hoàng gia bọn họ trên cơ bản xem như bị “xoá tên”.
Bắc Thần Quang Vũ buồn bực ngồi trong doanh trướng, nghe tiếng kèn cùng tiếng vó ngựa ngoài doanh trướng ngoại, một tay chán đến chết chống trên bàn, tay phải bị thương treo ở trước ngực, nhìn đỉnh lều ngẩn người.
Cái này tốt lắm, một tháng trước cưỡi ngựa bắn tên xem như luyện cho có, uổng công hắn tốn một phen công phu. Cũng thế, dù sao cũng là lâm thời cuống lên mới lo ôm chân Phật luyện mà, trước mặt văn võ đại thần chân chính tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thật sự là múa rìu qua mắt thợ, vẫn là không cần đi cho mất mặt.
Bất quá lúc này không có việc gì làm nằm dài trong doanh trướng thật sự là làm cho người ta rất không cam tâm. Bắc Thần Quang Vũ buông tay, ngón tay xao động trên mặt bàn, nghĩ nghĩ, bật người dậy, chuẩn bị bước ra khỏi doanh trướng.
Bảo công công vội vàng đi lên, mặt khổ sở chuẩn bị khuyên ngăn tiểu vương gia này hảo hảo dưỡng thương đừng chạy nơi nơi nữa, còn chưa mở miệng, Bắc Thần Quang Vũ đã trừng mắt với gã, lạnh lùng nói: “Câm miệng. Bổn vương gia hiện tại chính là muốn đi ra ngoài!”
Bảo công công miệng ngậm lại, vẻ mặt ai oán, nhưng tiểu vương gia bình thường đều một bộ dáng bình dị gần gũi, hiện tại bỗng nhiên khoác lên vẻ mặt Vương gia, tám phần cũng là do chán đến chết đây, tâm tình không tốt, lúc này vẫn là không cần chọc hắn tức giận đi. Đành phải thối lui từng bước, tùy ở Bắc Thần Quang Vũ phía sau đi rồi đi ra ngoài.
Ra doanh trướng, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn núi rừng dày đặc chung quanh cùng một tiểu bình nguyên bị vây quanh trong vùng núi xa xa, cả nơi đóng quân dựng trên một sườn núi bằng phẳng, gần một con sông, theo triền núi đi xuống dưới là có thể đi đến bình nguyên kia. Ngày hôm qua lúc tới Túng Hợp sơn, hắn cũng đã bị màu xanh đậm nhạt khác nhau của nơi này làm mê hoặc.
Những ngọn núi cùng bình nguyên này đều là thuộc phạm vi khu vực săn bắn của Bắc Nguyệt hoàng gia, trên núi có rừng cây cao che trời, trên bình nguyên có cỏ xanh đệm bước, có mấy chỗ còn nở đầy hoa dại các màu, con sông trong thấy đáy từ sơn cốc chảy ra, cảnh sắc phi thường khiến lòng người vui vẻ.
Hiện tại cả nơi đóng quân đều thực im lặng, trừ bỏ thủ vệ cùng nội thị cung nữ đi theo, đại bộ phận mọi người bắt đầu hoạt động săn bắn. Nơi núi rừng khác thường thường có thể nhìn thấy thân ảnh ngựa phi cùng góc áo thổi qua, lấy tay che nắng nhìn về phía bình nguyên, còn có không ít thân ảnh ngồi trên lưng ngựa đang truy đuổi con mồi, gió thổi cây cỏ lung lay, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy ngân quang mũi tên phản xạ dưới ánh mặt trời, tình cảnh thực náo nhiệt.
Gió mát phất qua, mang đến không khí núi rừng đặc biệt tươi mát sảng khoái, làm cho người ta cảm giác tinh thần rung lên theo. Tâm tình buồn bực của Bắc Thần Quang Vũ dưới ánh nắng sáng lạn tan vào hư không, nhất thời hưng trí bừng bừng đi ra nơi đóng quân, leo lên một bãi đất, nơi đó có một khối đá núi thật lớn.
Từng bước thật cẩn thận leo lên tảng đá, Bảo công công ở phía sau thần tình kinh hãi đảm chiến, khẩn trương nhìn chằm chằm thân mình nho nhỏ kia, sợ tiểu tổ tông này lại té ngã. Xem Bắc Thần Quang Vũ rốt cục lảo đảo đứng trên tảng đá, Bảo công công mặt khổ sở nhìn triền núi cao cao dưới tảng đá, đưa tay che chở trước người hắn, bộ dáng lo lắng hắn ngã xuống. Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại cười, lộ ra một hàm trăng trắng, nói: “Không có việc gì, ta đứng vững mà.”
Từ tảng đá nhìn xuống, có thể quan sát cơ hồ cả bình nguyên, cùng với núi non xa xa liên tiếp. Ánh mặt trời có chút chói mắt, không trung xanh lam như tẩy chỉ có vài làn mây nhẹ nhàng, nhìn kỹ, còn có thể phát hiện phía chân trời cao cao có một con chim ưng lớn đang bay vòng. [Gin: Anh hùng xạ điêu????? Quách Tỉnh đâu? Hoàng Dung đâu? …………… Rồi rồi, ta biết ta dạo này hay lên cơn lắm, không cần đứng hình đâu =))]
Bắc Thần Quang Vũ nhìn về phía những con ngựa đang phi trên bình nguyên, trong đó có một vật thể đen nhánh lóe sáng, đại mã cao lớn thần tuấn hấp dẫn tầm mắt hắn, con ngựa kia hình thể to lớn tuyệt đẹp, phi nhanh nhẹn nhẹ nhàng, tốc độ lại mau, vừa thấy là biết tuyệt đối là một thần câu [thần: thần kỳ, câu: ngựa] quý báu, ân, tại cổ đại mà nói, thật sự là chiến đấu mã trong số bảo mã, cực phẩm chiến đấu mã trong chiến đấu mã a!
Bắc Thần Quang Vũ vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, bản thân ở hiện đại thèm nhỏ dãi xe thể thao cao cấp đắt tiền, tới cổ đại liền đổi thành lương câu bảo mã quý báu, coi như là nhập gia tùy tục.
Lại nhìn kỵ sĩ đưa lưng về phía hắn trên hắc mã, một thân kỵ trang màu đen, một mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng dây cột tóc màu vàng buộc lại, dáng người thon dài, theo bóng dáng mà xem, là một thân hình tỉ lệ hoàn mỹ, vai rộng, eo thon, chân dài, cánh tay cứng cáp cầm một đại cung, tay kia từ túi tiễn ở phía sau rút ra một mũi tên, lắp tên, kéo cung, nhắm, bắn tên, động tác liền mạch lưu loát, tao nhã lưu sướng. Kỵ sĩ này bắn tên xong, những người chung quanh đều phát ra một trận hoan hô, một thị vệ giục ngựa chạy vội theo hướng tên bay, lập tức khom người nhặt con mồi lên.
Hắc y kỵ sĩ bỗng nhiên nâng cánh tay trái lên, hộ giáp màu vàng trên cánh tay dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang chói mắt. Trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu thật dài của chim ưng, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại ưng vừa rồi xoay quanh ở phía chân trời bung hai cánh thật lớn, từ bầu trời lướt xuống, duyên dáng quay về trên bình nguyên, vững vàng dừng ở hộ giáp màu vàng của hắc y kỵ sĩ kia.
Một người một ưng một mã màu đen dưới ánh mặt trời tràn ngập mị hoặc cùng dã tính, cái loại khí thế cao quý bễ nghễ này làm cho Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy rung động. Ngay lúc hắn sợ hãi than ra tiếng, hắc y kỵ sĩ kia bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía hắn, Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt mãnh liệt cùng cảm giác áp bách quen thuộc kéo theo, trong lòng không khỏi run lên, chê bản thân mình chậm hiểu, một thân dã tính cùng không chịu gò bó kết hợp cùng khí chất cao quý cùng tao nhã kia, tất nhiên chỉ có thể là đế vương Bắc Nguyệt, Bắc Thần Mặc Hoàn.
Bắc Thần Quang Vũ đón tầm mắt Bắc Thần Mặc Hoàn nhìn qua, gió trên sườn núi phất qua thổi bay góc áo y, cũng thổi rối mái tóc kia, trong mê ly, khoảng cách xa xôi, tựa hồ có thể nhìn thấy bạc thần nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười tà mị.
* * *
Ngày ở Túng Hợp sơn qua thật sự mau, nhoáng lên một cái hai ba ngày cũng qua rồi. Đã nhiều ngày, Bắc Thần Quang Vũ tuy rằng không thể cưỡi ngựa săn thú, nhưng lại phải ở trong doanh trướng dưỡng thương cánh tay bị bó thuốc, nhưng vẫn xem xét cơ hội ra núi rừng chung quanh nơi đóng quân đi dạo.
Bờ sông phụ cận chung quanh cùng phong cảnh sơn cốc phi thường xinh đẹp, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy thỏ hoang cùng hoa lộc ở khe núi lóe lên, trong cánh rừng sơn cốc tới gần bờ sông có rất nhiều cây ăn quả, phía trên có một loại trái cây nhỏ trong suốt ở Bắc Nguyệt gọi là ngọc quả, thoạt nhìn trái mận nhỏ, màu vàng nhạt, phá lệ đáng yêu, nó cũng như tên giống một viên ngọc thạch mượt mà trong sáng; vị là trong chua mang ngọt, còn chứa một mùi hương độc đáo, ăn xong còn lưu hương lại, thật lâu không tiêu tan.
Bắc Thần Quang Vũ ăn mấy trái ngọc quả xong liền muốn ngừng mà không được, yêu thích hương vị ngọt ngào kia, vì thế mỗi lần ra ngoài, đều hái rất nhiều mang về trướng. Hàn Mai cùng Đông Tuyết thấy hắn thích ăn loại trái cây này, liền đi hái vài rổ về, dùng bình làm trái cây dầm, để lưu lại hương vị tự nhiên của ngọc quả, lại trừ đi chút chát của trái cây dại, làm cho Bắc Thần Quang Vũ từ trước đến nay cũng không thích mứt hay đồ ăn vặt gì đó cũng hô to mỹ vị.
Sáng sớm ngày cuối cùng ở Túng Hợp sơn, Bắc Thần Quang Vũ dậy thật sớm, mặc quần áo rửa mặt nếm qua điểm tâm xong thì ra khỏi doanh trướng, gió núi mát mẻ thổi qua, hắn sâu sắc cảm giác được không khí nơi đóng quân cùng ngày thường có chút bất đồng. Quay đầu nhìn phía bình nguyên dưới triền núi kia, cảnh tượng nơi đó nhất thời làm cho tim hắn đập mạnh một cái, thật lâu mới khôi phục tinh thần.
Chỉ thấy trên bình nguyên rộng lớn, không biết từ đâu lại có một đoàn sĩ binh đông nghìn nghịt. Bọn họ toàn thân võ trang, mặc binh phục màu đen, khôi giáp màu bạc dưới ánh nắng chiếu rọi thật chói mắt. Đoàn binh lính có khoảng bốn năm vạn người, chỉnh tề lại lặng ngắt như tờ sắp hàng hảo đứng trong gió sớm, Bắc Nguyệt quân kỳ phần phật đón gió phấp phới. Phía trước đội ngũ là kỵ binh, tư thế hào hùng chân chính, mỗi một kỵ binh trên người trừ bỏ khôi giáp, còn đội thêm mặt nạ thiết màu bạc, Bắc Thần Quang Vũ tựa hồ có thể cảm giác được phía sau mặt sắt lạnh như băng kia là đôi mắt nghiêm túc dày đặc sát khí mạo hiểm. Phía sau kỵ binh là một dãy chiến xa cùng vũ khí công thành, nhìn kỹ thì thấy, cư nhiên còn có một loạt pháo, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi cứng lưỡi, vậy ra vũ khí chiến tranh thời đại này cũng không lạc hậu như hắn tưởng tượng. Tiếp theo chính là đội ngũ chỉnh tề của cung tiễn binh cùng bộ binh, cung đao cùng thương trong tay bọn họ chiếu rọi khôi giáp màu bạc trên người, phát ra quang mang lạnh lẻo.
Phục hồi tinh thần lại, Bắc Thần Quang Vũ rất nhanh leo lên nơi tảng đá ở triền núi kia, Bảo công công sợ tới mức vội vàng chạy vội qua theo, sợ tiểu vương gia này chạy nhanh như vậy không cẩn thận té ngã.
Đứng tảng đá cao cao nhìn xuống phía dưới, Bắc Thần Quang Vũ cảm ứng được quân đội đông nghìn nghịt này tản mát ra sát khí âm trầm, giống như một cơn huyết tinh khí dày đặc khát máu đập vào mặt, khiến người ta thở không nổi.
Một đoàn quân thật đáng sợ...... Bắc Thần Quang Vũ có chút không thể tin được thứ bản thân tận mắt nhìn thấy.
Lại nhìn về phía đầu của đội quân, là hắc mã so được với thần tuấn [tuấn: tuấn mã] cùng Bắc Thần Mặc Hoàn một thân kim giáp ngồi ngay ngắn trên ngựa, thân ảnh cao lớn thon dài hắn dần dần quen thuộc kia giờ phút này tản ra khí chất vương giả ngạo mạn cùng bễ nghễ thiên hạ, đế vương này, khí thế lại mãnh liệt đến có thể áp chế quân đội như hổ lang đó, cứ như vậy lẳng lặng ngạo nghễ đứng ở nơi đó, cao cao tại thượng như thế.
Giống như cảm ứng được tầm mắt Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Mặc Hoàn quay đầu ngựa lại nhìn hắn. Lại một lần nữa, bọn họ ở khoảng cách xa như vậy lặng im nhìn nhau.
Bỗng nhiên, Bắc Thần Mặc Hoàn kéo dây cương, hắc mã kia liền nhẹ nhàng nhấc chân hướng về nơi tảng đá chạy tới. Rất nhanh, giống như một áng mây đen thổi qua, con ngựa cao lớn kia đã đứng trước tảng đá. Bắc Thần Quang Vũ đứng trên đá núi, nhìn thẳng Bắc Thần Mặc Hoàn ngồi trên ngựa.
“Lại đây.” Bắc Thần Mặc Hoàn hướng hắn vươn một bàn tay.
Bắc Thần Quang Vũ sửng sốt. Cặp mắt màu vàng lợt kia thản nhiên nhìn hắn.
Do dự một chút, rốt cục vẫn là chậm rãi bước qua, mới vừa đứng trước đại hắc mã, tay trái đã bị lôi kéo, quay đầu nhìn lại, đã ngồi trên lưng ngựa, dựa vào vòm ngực ấm áp có hương tùng mộc thơm ngát ấy. Bị ôm chặt trước người đế vương, Bắc Thần Quang Vũ cảm giác thân ngựa vừa động, nhanh nhẹn xoay người, lại hướng về nơi đóng quân mà chạy.
Vững vàng ngồi trên ngựa đón gió, thấm vào mũi chính là hơi thở của Bắc Thần Mặc Hoàn, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy vài phần mê ly cùng hoảng hốt, có loại cảm giác như thực cũng như huyễn.
Xuống triền núi, Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Nhìn quân đội của trẫm một cái.”
Chỉ thấy con ngựa dưới thân bước một bước vào bình nguyên, quân đội phía trước ầm ầm quỳ xuống đất, truyền đến tiếng hô rung trời hùng tráng uy vũ: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hắc mã như chủ nhân của nó, ngạo mạn tao nhã phi nước kiệu ngang qua quân đội thần phục dưới chân đế vương này. Bắc Thần Quang Vũ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hết thảy trước mắt, cảnh tượng này, hắn cả đời cũng sẽ không quên.
Bắc Thần Quang Vũ buồn bực ngồi trong doanh trướng, nghe tiếng kèn cùng tiếng vó ngựa ngoài doanh trướng ngoại, một tay chán đến chết chống trên bàn, tay phải bị thương treo ở trước ngực, nhìn đỉnh lều ngẩn người.
Cái này tốt lắm, một tháng trước cưỡi ngựa bắn tên xem như luyện cho có, uổng công hắn tốn một phen công phu. Cũng thế, dù sao cũng là lâm thời cuống lên mới lo ôm chân Phật luyện mà, trước mặt văn võ đại thần chân chính tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thật sự là múa rìu qua mắt thợ, vẫn là không cần đi cho mất mặt.
Bất quá lúc này không có việc gì làm nằm dài trong doanh trướng thật sự là làm cho người ta rất không cam tâm. Bắc Thần Quang Vũ buông tay, ngón tay xao động trên mặt bàn, nghĩ nghĩ, bật người dậy, chuẩn bị bước ra khỏi doanh trướng.
Bảo công công vội vàng đi lên, mặt khổ sở chuẩn bị khuyên ngăn tiểu vương gia này hảo hảo dưỡng thương đừng chạy nơi nơi nữa, còn chưa mở miệng, Bắc Thần Quang Vũ đã trừng mắt với gã, lạnh lùng nói: “Câm miệng. Bổn vương gia hiện tại chính là muốn đi ra ngoài!”
Bảo công công miệng ngậm lại, vẻ mặt ai oán, nhưng tiểu vương gia bình thường đều một bộ dáng bình dị gần gũi, hiện tại bỗng nhiên khoác lên vẻ mặt Vương gia, tám phần cũng là do chán đến chết đây, tâm tình không tốt, lúc này vẫn là không cần chọc hắn tức giận đi. Đành phải thối lui từng bước, tùy ở Bắc Thần Quang Vũ phía sau đi rồi đi ra ngoài.
Ra doanh trướng, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn núi rừng dày đặc chung quanh cùng một tiểu bình nguyên bị vây quanh trong vùng núi xa xa, cả nơi đóng quân dựng trên một sườn núi bằng phẳng, gần một con sông, theo triền núi đi xuống dưới là có thể đi đến bình nguyên kia. Ngày hôm qua lúc tới Túng Hợp sơn, hắn cũng đã bị màu xanh đậm nhạt khác nhau của nơi này làm mê hoặc.
Những ngọn núi cùng bình nguyên này đều là thuộc phạm vi khu vực săn bắn của Bắc Nguyệt hoàng gia, trên núi có rừng cây cao che trời, trên bình nguyên có cỏ xanh đệm bước, có mấy chỗ còn nở đầy hoa dại các màu, con sông trong thấy đáy từ sơn cốc chảy ra, cảnh sắc phi thường khiến lòng người vui vẻ.
Hiện tại cả nơi đóng quân đều thực im lặng, trừ bỏ thủ vệ cùng nội thị cung nữ đi theo, đại bộ phận mọi người bắt đầu hoạt động săn bắn. Nơi núi rừng khác thường thường có thể nhìn thấy thân ảnh ngựa phi cùng góc áo thổi qua, lấy tay che nắng nhìn về phía bình nguyên, còn có không ít thân ảnh ngồi trên lưng ngựa đang truy đuổi con mồi, gió thổi cây cỏ lung lay, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy ngân quang mũi tên phản xạ dưới ánh mặt trời, tình cảnh thực náo nhiệt.
Gió mát phất qua, mang đến không khí núi rừng đặc biệt tươi mát sảng khoái, làm cho người ta cảm giác tinh thần rung lên theo. Tâm tình buồn bực của Bắc Thần Quang Vũ dưới ánh nắng sáng lạn tan vào hư không, nhất thời hưng trí bừng bừng đi ra nơi đóng quân, leo lên một bãi đất, nơi đó có một khối đá núi thật lớn.
Từng bước thật cẩn thận leo lên tảng đá, Bảo công công ở phía sau thần tình kinh hãi đảm chiến, khẩn trương nhìn chằm chằm thân mình nho nhỏ kia, sợ tiểu tổ tông này lại té ngã. Xem Bắc Thần Quang Vũ rốt cục lảo đảo đứng trên tảng đá, Bảo công công mặt khổ sở nhìn triền núi cao cao dưới tảng đá, đưa tay che chở trước người hắn, bộ dáng lo lắng hắn ngã xuống. Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại cười, lộ ra một hàm trăng trắng, nói: “Không có việc gì, ta đứng vững mà.”
Từ tảng đá nhìn xuống, có thể quan sát cơ hồ cả bình nguyên, cùng với núi non xa xa liên tiếp. Ánh mặt trời có chút chói mắt, không trung xanh lam như tẩy chỉ có vài làn mây nhẹ nhàng, nhìn kỹ, còn có thể phát hiện phía chân trời cao cao có một con chim ưng lớn đang bay vòng. [Gin: Anh hùng xạ điêu????? Quách Tỉnh đâu? Hoàng Dung đâu? …………… Rồi rồi, ta biết ta dạo này hay lên cơn lắm, không cần đứng hình đâu =))]
Bắc Thần Quang Vũ nhìn về phía những con ngựa đang phi trên bình nguyên, trong đó có một vật thể đen nhánh lóe sáng, đại mã cao lớn thần tuấn hấp dẫn tầm mắt hắn, con ngựa kia hình thể to lớn tuyệt đẹp, phi nhanh nhẹn nhẹ nhàng, tốc độ lại mau, vừa thấy là biết tuyệt đối là một thần câu [thần: thần kỳ, câu: ngựa] quý báu, ân, tại cổ đại mà nói, thật sự là chiến đấu mã trong số bảo mã, cực phẩm chiến đấu mã trong chiến đấu mã a!
Bắc Thần Quang Vũ vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, bản thân ở hiện đại thèm nhỏ dãi xe thể thao cao cấp đắt tiền, tới cổ đại liền đổi thành lương câu bảo mã quý báu, coi như là nhập gia tùy tục.
Lại nhìn kỵ sĩ đưa lưng về phía hắn trên hắc mã, một thân kỵ trang màu đen, một mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng dây cột tóc màu vàng buộc lại, dáng người thon dài, theo bóng dáng mà xem, là một thân hình tỉ lệ hoàn mỹ, vai rộng, eo thon, chân dài, cánh tay cứng cáp cầm một đại cung, tay kia từ túi tiễn ở phía sau rút ra một mũi tên, lắp tên, kéo cung, nhắm, bắn tên, động tác liền mạch lưu loát, tao nhã lưu sướng. Kỵ sĩ này bắn tên xong, những người chung quanh đều phát ra một trận hoan hô, một thị vệ giục ngựa chạy vội theo hướng tên bay, lập tức khom người nhặt con mồi lên.
Hắc y kỵ sĩ bỗng nhiên nâng cánh tay trái lên, hộ giáp màu vàng trên cánh tay dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang chói mắt. Trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu thật dài của chim ưng, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại ưng vừa rồi xoay quanh ở phía chân trời bung hai cánh thật lớn, từ bầu trời lướt xuống, duyên dáng quay về trên bình nguyên, vững vàng dừng ở hộ giáp màu vàng của hắc y kỵ sĩ kia.
Một người một ưng một mã màu đen dưới ánh mặt trời tràn ngập mị hoặc cùng dã tính, cái loại khí thế cao quý bễ nghễ này làm cho Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy rung động. Ngay lúc hắn sợ hãi than ra tiếng, hắc y kỵ sĩ kia bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía hắn, Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt mãnh liệt cùng cảm giác áp bách quen thuộc kéo theo, trong lòng không khỏi run lên, chê bản thân mình chậm hiểu, một thân dã tính cùng không chịu gò bó kết hợp cùng khí chất cao quý cùng tao nhã kia, tất nhiên chỉ có thể là đế vương Bắc Nguyệt, Bắc Thần Mặc Hoàn.
Bắc Thần Quang Vũ đón tầm mắt Bắc Thần Mặc Hoàn nhìn qua, gió trên sườn núi phất qua thổi bay góc áo y, cũng thổi rối mái tóc kia, trong mê ly, khoảng cách xa xôi, tựa hồ có thể nhìn thấy bạc thần nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười tà mị.
* * *
Ngày ở Túng Hợp sơn qua thật sự mau, nhoáng lên một cái hai ba ngày cũng qua rồi. Đã nhiều ngày, Bắc Thần Quang Vũ tuy rằng không thể cưỡi ngựa săn thú, nhưng lại phải ở trong doanh trướng dưỡng thương cánh tay bị bó thuốc, nhưng vẫn xem xét cơ hội ra núi rừng chung quanh nơi đóng quân đi dạo.
Bờ sông phụ cận chung quanh cùng phong cảnh sơn cốc phi thường xinh đẹp, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy thỏ hoang cùng hoa lộc ở khe núi lóe lên, trong cánh rừng sơn cốc tới gần bờ sông có rất nhiều cây ăn quả, phía trên có một loại trái cây nhỏ trong suốt ở Bắc Nguyệt gọi là ngọc quả, thoạt nhìn trái mận nhỏ, màu vàng nhạt, phá lệ đáng yêu, nó cũng như tên giống một viên ngọc thạch mượt mà trong sáng; vị là trong chua mang ngọt, còn chứa một mùi hương độc đáo, ăn xong còn lưu hương lại, thật lâu không tiêu tan.
Bắc Thần Quang Vũ ăn mấy trái ngọc quả xong liền muốn ngừng mà không được, yêu thích hương vị ngọt ngào kia, vì thế mỗi lần ra ngoài, đều hái rất nhiều mang về trướng. Hàn Mai cùng Đông Tuyết thấy hắn thích ăn loại trái cây này, liền đi hái vài rổ về, dùng bình làm trái cây dầm, để lưu lại hương vị tự nhiên của ngọc quả, lại trừ đi chút chát của trái cây dại, làm cho Bắc Thần Quang Vũ từ trước đến nay cũng không thích mứt hay đồ ăn vặt gì đó cũng hô to mỹ vị.
Sáng sớm ngày cuối cùng ở Túng Hợp sơn, Bắc Thần Quang Vũ dậy thật sớm, mặc quần áo rửa mặt nếm qua điểm tâm xong thì ra khỏi doanh trướng, gió núi mát mẻ thổi qua, hắn sâu sắc cảm giác được không khí nơi đóng quân cùng ngày thường có chút bất đồng. Quay đầu nhìn phía bình nguyên dưới triền núi kia, cảnh tượng nơi đó nhất thời làm cho tim hắn đập mạnh một cái, thật lâu mới khôi phục tinh thần.
Chỉ thấy trên bình nguyên rộng lớn, không biết từ đâu lại có một đoàn sĩ binh đông nghìn nghịt. Bọn họ toàn thân võ trang, mặc binh phục màu đen, khôi giáp màu bạc dưới ánh nắng chiếu rọi thật chói mắt. Đoàn binh lính có khoảng bốn năm vạn người, chỉnh tề lại lặng ngắt như tờ sắp hàng hảo đứng trong gió sớm, Bắc Nguyệt quân kỳ phần phật đón gió phấp phới. Phía trước đội ngũ là kỵ binh, tư thế hào hùng chân chính, mỗi một kỵ binh trên người trừ bỏ khôi giáp, còn đội thêm mặt nạ thiết màu bạc, Bắc Thần Quang Vũ tựa hồ có thể cảm giác được phía sau mặt sắt lạnh như băng kia là đôi mắt nghiêm túc dày đặc sát khí mạo hiểm. Phía sau kỵ binh là một dãy chiến xa cùng vũ khí công thành, nhìn kỹ thì thấy, cư nhiên còn có một loạt pháo, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi cứng lưỡi, vậy ra vũ khí chiến tranh thời đại này cũng không lạc hậu như hắn tưởng tượng. Tiếp theo chính là đội ngũ chỉnh tề của cung tiễn binh cùng bộ binh, cung đao cùng thương trong tay bọn họ chiếu rọi khôi giáp màu bạc trên người, phát ra quang mang lạnh lẻo.
Phục hồi tinh thần lại, Bắc Thần Quang Vũ rất nhanh leo lên nơi tảng đá ở triền núi kia, Bảo công công sợ tới mức vội vàng chạy vội qua theo, sợ tiểu vương gia này chạy nhanh như vậy không cẩn thận té ngã.
Đứng tảng đá cao cao nhìn xuống phía dưới, Bắc Thần Quang Vũ cảm ứng được quân đội đông nghìn nghịt này tản mát ra sát khí âm trầm, giống như một cơn huyết tinh khí dày đặc khát máu đập vào mặt, khiến người ta thở không nổi.
Một đoàn quân thật đáng sợ...... Bắc Thần Quang Vũ có chút không thể tin được thứ bản thân tận mắt nhìn thấy.
Lại nhìn về phía đầu của đội quân, là hắc mã so được với thần tuấn [tuấn: tuấn mã] cùng Bắc Thần Mặc Hoàn một thân kim giáp ngồi ngay ngắn trên ngựa, thân ảnh cao lớn thon dài hắn dần dần quen thuộc kia giờ phút này tản ra khí chất vương giả ngạo mạn cùng bễ nghễ thiên hạ, đế vương này, khí thế lại mãnh liệt đến có thể áp chế quân đội như hổ lang đó, cứ như vậy lẳng lặng ngạo nghễ đứng ở nơi đó, cao cao tại thượng như thế.
Giống như cảm ứng được tầm mắt Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Mặc Hoàn quay đầu ngựa lại nhìn hắn. Lại một lần nữa, bọn họ ở khoảng cách xa như vậy lặng im nhìn nhau.
Bỗng nhiên, Bắc Thần Mặc Hoàn kéo dây cương, hắc mã kia liền nhẹ nhàng nhấc chân hướng về nơi tảng đá chạy tới. Rất nhanh, giống như một áng mây đen thổi qua, con ngựa cao lớn kia đã đứng trước tảng đá. Bắc Thần Quang Vũ đứng trên đá núi, nhìn thẳng Bắc Thần Mặc Hoàn ngồi trên ngựa.
“Lại đây.” Bắc Thần Mặc Hoàn hướng hắn vươn một bàn tay.
Bắc Thần Quang Vũ sửng sốt. Cặp mắt màu vàng lợt kia thản nhiên nhìn hắn.
Do dự một chút, rốt cục vẫn là chậm rãi bước qua, mới vừa đứng trước đại hắc mã, tay trái đã bị lôi kéo, quay đầu nhìn lại, đã ngồi trên lưng ngựa, dựa vào vòm ngực ấm áp có hương tùng mộc thơm ngát ấy. Bị ôm chặt trước người đế vương, Bắc Thần Quang Vũ cảm giác thân ngựa vừa động, nhanh nhẹn xoay người, lại hướng về nơi đóng quân mà chạy.
Vững vàng ngồi trên ngựa đón gió, thấm vào mũi chính là hơi thở của Bắc Thần Mặc Hoàn, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy vài phần mê ly cùng hoảng hốt, có loại cảm giác như thực cũng như huyễn.
Xuống triền núi, Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Nhìn quân đội của trẫm một cái.”
Chỉ thấy con ngựa dưới thân bước một bước vào bình nguyên, quân đội phía trước ầm ầm quỳ xuống đất, truyền đến tiếng hô rung trời hùng tráng uy vũ: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hắc mã như chủ nhân của nó, ngạo mạn tao nhã phi nước kiệu ngang qua quân đội thần phục dưới chân đế vương này. Bắc Thần Quang Vũ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hết thảy trước mắt, cảnh tượng này, hắn cả đời cũng sẽ không quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.