Xuân Kiều

Chương 1:

Trần Vân Thâm

27/10/2023

Chu triều, năm Kiến Nghiệp thứ 12, mười sáu tháng giêng, kinh đô rầm rộ náo nức, phảng phất không khí tết còn chưa tan.

Đêm qua, từ lúc canh bốn, trên bầu trời rơi tuyết vài giờ liền, trộn lẫn cùng mảnh vụn pháo trúc tết Nguyên tiêu, thành bùn đất dưới mặt đường. Mới ra khỏi năm mới, chưa tan hết không khí tết, trong không khí ướt lạnh vẫn tràn ngập mùi pháo mừng. Cửa hàng hai bên đường phố đã lục tục mở hàng, tiếng pháo lại tiếp tục vang ở trên phố, trong ngõ nhỏ, hết đợt này đến đợt khác. Sau một cái tết, bá tánh cũng đều sôi nổi ra ngòai, bước lên con đường tìm kiếm sinh kế.

Chợ thành đông, thời điểm mới sáng sớm, liền đã có tiếng người ồn ào.

Nơi này là chợ buôn bán người lớn nhất trong kinh thành. Những người làm nghề bốc vác hay thợ thủ công chưa có việc, cũng đều tụ tập ở chỗ này. Mọi người ở trên phố tìm một chỗ ngồi xổm, trước mặt dựng một khối thẻ bài, chờ người đến mua hoặc thuê đi.

Trong kinh, những nhà có điều kiện cần mướn người, cũng đều hướng đến nơi này tìm kiếm nhân thủ. Vì vậy, chợ phía đông này quanh năm suốt tháng, trừ bỏ ngày mùa ngày tết, đều phi thường náo nhiệt.

Trong ngõ hẻm Dương Liễu, một phụ nhân trung niên mở bán quán nước trà, đem bồn nước rửa chân đêm qua hắt đi ra ngoài.

Cạnh cửa có một người bán rong đang ngồi, bị bồn nước này hắt ra dọa cho nhảy dựng lên, kỳ thật trên người cũng không bị xối ướt nhiều lắm, lại cũng nhằm phụ nhân kia la hét ầm ĩ, muốn nàng bồi thường.

Phụ nhân này ngày thường là tính tình đanh đá không phải vừa, hôm nay lại vì tâm tình đang rất tốt, thế nhưng không cùng người bán hàng rong so đo, tùy ý cho mấy đồng tiền, liền đuổi hắn đi. Nàng xoay người trở lại trong phòng, thu xếp mở cửa bán hàng.

Phụ nhân này họ Đào, làm quả phụ đã nhiều năm, người xung quanh đều gọi nàng là đào tẩu tử.



Từ khi nàng 30 tuổi, tiên phu qua đời, nàng liền tại ngõ hẻm này mở một quán trà, bên ngoài là bán thêm một chút điểm tâm nước trà, cũng làm chút chuyện làm mai, mua bán hầu gái.

Đào bà tử mở rộng cửa phòng, quay người hướng đến mấy người trong phòng, giương giọng nói: “Hôm nay chính là mở hàng đầu năm, cũng nhìn xem vận khí của các ngươi tốt hay xấu! Có người trong sạch tới đem các ngươi mua đi, các ngươi cũng liền ra khỏi hố lửa, có được ngày lành đi !”

Trong phòng, trên giường đất có mấy cô nương đang chen chúc nhau, nhỏ một chút ước chừng mười hai mười ba tuổi, lớn cũng có mười tám tuổi, bị gió bên ngoài lùa vào, đồng loạt rụt rụt cổ lại.

Trong đó có một tiểu cô nương, nghe xong Đào bà tử nói, không cho là đúng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì mà ngày lành, cùng lắm là muốn từ trên người chúng ta ép ra được thêm mấy lượng bạc thôi. Vân Hương tỷ tỷ chính là từ tướng phủ đi ra, không phải cũng là tới nơi này sao?”

Vân Hương đơn độc ngồi ở trong một góc, hai đầu gối khép lại, an tĩnh nhu thuận. Trên người nàng là một bộ đồ màu xanh nửa cũ, phía dưới váy dài, đều là áo cũ của nha hoàn tướng phủ mặc để làm việc, mờ mờ ảo ảo hiển lộ dáng người thanh xuân mạn diệu phía dưới.

Mặt nàng đã bị cố ý trang điểm qua, được bôi bạch phấn, thế cho nên có chút nhìn không ra màu da phía dưới, nhưng dưới đôi mi cong cong lại lộ ra đôi mắt linh động tú khí. Một đôi mắt hạnh mượt mà đáng yêu, con ngươi hắc bạch phân minh, khóe mắt hơi hướng lên, mang theo một mị ý tự nhiên. Đôi môi hồng nhuận no đủ, làm cả khuôn mặt đều kiều diễm lên.

Nàng ngồi ở trong phòng, làm cả căn phòng đen như mực đều phảng phất có thêm ánh sáng.

Đào bà tử đi đến trước mặt Vân Hương, cẩn thận đánh giá một phen, khóe miệng lộ ra một ý cười vừa lòng. Không hổ là người đi ra từ nội trạch tướng phủ, thật sự là nhân tài cực xuất sắc. Nhi tử của Đào bà tử năm nay muốn đính thân, cần một số bạc lớn, liền phải từ trên người cô nàng này lấy ra tới. Dù sao đại phu nhân tướng phủ đã nói, chỉ cần đem hồ mị tử không biết cao thấp, si tâm vọng tưởng này đuổi ra ngoài, tùy Đào bà tử đem nàng bán đi nơi nào cũng được, liền bạc bán thân cũng đều thưởng cho Đào bà tử.

Đào bà tử nghĩ đến đây, trên người nổi lên một trận khoan khoái, xoay người đem kia mấy cái cô nương vừa mới nghị luận kia, đánh vài cái. Mấy nữ tử đều kêu lên, trong phòng náo nhiệt hơn vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook