Chương 22: Chương 22
Tội Hóa
11/10/2016
Nghe đến đó, trái tim Yến Nhiễm giật thót lên, thất thanh hỏi: ” Ngươi là phụ thân của hài tử do dược sư sinh ra?”
Trịnh Trường Cát gấp gáp kéo tay Trầm Doanh Thu: “Việc này không liên quan tới Yến Nhiễm, chúng ta đi ra ngoài tiếp tục trò chuyện…”
Song Trầm Doanh Thu đời nào chịu ngoan ngoãn bước theo, y phất mạnh một chưởng đẩy Trịnh Trường Cát lui xa.
“Sao lại không quan hệ? Bản thân ta còn muốn nói rõ từ đầu tới đuôi để hắn minh bạch vị tiền bối tôn kính của bọn họ bị lừa gạt đau thương như thế nào, khiến hắn khảm sâu vào tâm trí rồi đúc rút ra kinh nghiệm đừng bao giờ dẫm chân lên vết xe đổ!”
Miệng hét to phản bác, một tay hắn cố sống cố chết bám chặt khung cửa, tay còn lại chỉ thẳng vào Trịnh Trường Cát hỏi Yến Nhiễm: “Hồi trước hắn kể gì với ngươi? Có phải hắn nói hài tử kia là con của ca ca hắn?”
Yến Nhiễm trầm mặc không đáp, nhưng ánh mắt hiển hiện tia kinh ngạc khôn tả.
Đột nhiên Trầm Doanh Thu ha hả cười lớn: “ Ngay việc hắn có một ca ca song sinh giống y đúc ngươi cũng không biết ư? Được, vậy để ta nói cho ngươi cả thể… Khụ khụ khụ…”
Nằm ngoài dự liệu, khi lời còn đương dở dang hắn bất ngờ gập lưng xuống ho khan dữ dội.
Trịnh Trường Cát tưởng sức khỏe hắn không tốt, muốn nhanh chân tiến tới vài bước hòng vừa đỡ vừa trấn an thân hình hắn nhưng lại gần mới phát hiện người Trầm Doanh Thu đậm mùi rượu nồng nặc.
“Ngươi đi đâu uống rượu?”
Từ trước đến nay vì phải đề phòng cẩn mật Lý Tịch Trì từng giây từng phút mà Trầm Doanh Thu nổi tiếng là một giọt rượu cũng không động vào. Chứng kiến tình hình này, lòng Trịnh Trường Cát âm thầm kêu khổ, từng bước từng bước chầm chậm tiếp cận kẻ say khướt kia.
“Ngươi không có tư cách quan tâm ta!” Trầm Doanh Thu giơ tay trỏ thẳng mặt hắn, lớn tiếng quát: “Nếu nhân tâm ngươi dù chỉ còn một tia ăn năn hối cải thì đã không ngăn cản ta nói ra sự thật!”
Trịnh Trường Cát tựa hồ bị câu nói của hắn làm chấn động, chân đóng đinh tại chỗ, khẽ quay đầu liếc mắt dò hỏi ý kiến Yến Nhiễm.
“Trầm công tử say rồi.” Yến Nhiễm buông bát xuống: “ Cứ để hắn phát tiết hết nỗi oán giận kìm nén trong lòng bấy lâu không phải không tốt. Phiền phức nhất là ngộ nhỡ vương gia tới đây, chúng ta chẳng biết giải thích thế nào cho phải lẽ.”
Hắn phân tích thập phần hợp tình hợp lý, có điều lòng Trịnh Trường Cát rối như tơ vò, nửa không muốn Lý Tịch Trì đến nửa không muốn nhắc lại chuyện xa xưa. Lúc y còn mải phân vân do dự, thân ảnh Trầm Doanh Thu đã ngồi ngả nghiêng bên chân Yến Nhiễm lầm bầm:
“Trịnh Trường Cát có một huynh trưởng song sinh tên Trịnh Trường Lâm. Năm ngoái y mới được thăng chức thái phó Tự Thiểu Khanh. Người A Ngọc thầm thương trộm nhớ chính là kẻ tầm thường ấy! Nhưng cùng hắn phát sinh quan hệ trong đêm say rượu hoang đường lại là kẻ đứng trước mặt ngươi – Trịnh Trường Cát! Buổi tối hôm đó, huynh đệ bọn họ tráo đổi thân phận cho nhau, việc này ngoại trừ ta ra không còn người nào biết…”
Yến Nhiễm vừa nghe được bí mật trọng đại, trong lòng chấn động mãnh liệt, không tự chủ phắt quay đầu quan sát sắc mặt Trịnh Trường Cát.
Bất tri bất giác nam nhân xưa giờ vẫn tao nhã trước sau như một đã thối lui vào bóng tối. Dường như bản thân không cách nào chấp nhận sự thật nghiêm trọng kia muốn đem mình tiêu tan trong bóng đêm hắc ám.
Đau thương thay, hết thảy biểu cảm chua xót này lọt qua mắt Trầm Doanh Thu lại biến thành hành động giả dối rẻ tiền.
“Đừng tiếp tục diễn cái dáng vẻ ôn hòa vờ vịt chết tiệt. Ngươi căn bản chỉ là kẻ nhu nhược chối bỏ trách nhiệm mà thôi!”
Dưới tác dụng của rượu, đôi tròng mắt Trầm Doanh Thu đỏ hồng lên như chực rơi nước mắt lã chã song sắc mặt tái mét không còn giọt máu.
“Rõ ràng ngươi yêu say đắm A Ngọc, tại sao không nói thẳng cho ta biết? Đêm ấy, hai huynh đệ các ngươi nếu đã có dũng khí tráo đổi thân phận thì tại sao không có can đảm thừa nhận? A Ngọc đem chuyện hài tử thổ lộ với ngươi, vì sao ngươi khăng khăng khuyên hắn phá thai? Biết hài tử kia chẳng phải con Trịnh Lâm Ngọc, làm sao ngươi nỡ để A Ngọc mù mù mờ mờ rời bỏ ca ca ngươi?”
Tiếng chất vấn xé gió đanh thép nửa xác nhận nửa phá vỡ tấm màn bí ẩn bấy lâu, đem toàn bộ sự việc Yến Nhiễm nghi hoặc chứng thực lại một lần nữa. Mà ngay lúc câu nói đó vang lên Trịnh Trường Cát tựa hồ bị dồn ép đến cực hạn, khóe miệng luôn tồn tại mạt tươi cười bỗng chốc thống khổ vặn vẹo nhìn không ra nổi hình thù.
“Đúng, trăm sai nghìn sai đều là ta sai.”
Hắn chậm rãi đau đớn gật đầu chấp nhận.
“Ta sợ, sợ bị Thân Ngọc thống hận. Sợ ngay đến mối quan hệ bằng hữu cũng chẳng còn duy trì nổi. Người hắn yêu vốn không phải ta, cho dù phơi bày sự thật, liệu hắn có thèm quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái…”
“Chỉ bởi vậy mà ngươi nhẫn tâm khiến hắn và hài tử vô tội kia sống u mê không minh bạch cả đời hả?”
Trầm Doanh Thu tựa hồ như tỉnh như say. Sắc mặt mặc dù ửng hồng nhưng đáy mắt ánh tia quang mang lạnh băng bén nhọn.
“Nếu quý trọng quan hệ giữa ngươi và A Ngọc, đêm đó ngươi đã chẳng tráo đổi thân phận với Trịnh Trường Lâm. Ngươi cũng biết… Cũng biết…”
Tựa hồ quá mức tức giận, hắn sặc sụa ho khan dữ dội, tuy không nói thêm gì nhưng bàn tay nắm chặt thành quyền hung hăng đấm xuống nền đất cứng. Chấn động của chiếc giường truyền tới Yến Nhiễm, đột nhiên hắn bắt đầu suy đoán được ít manh mối.
“Ta có lỗi với Thân Ngọc, cũng có lỗi với đại ca…” Trịnh Trường Cát thì thào tự nói: “Càng có lỗi với ngươi hơn…”
Trịnh Trường Cát gấp gáp kéo tay Trầm Doanh Thu: “Việc này không liên quan tới Yến Nhiễm, chúng ta đi ra ngoài tiếp tục trò chuyện…”
Song Trầm Doanh Thu đời nào chịu ngoan ngoãn bước theo, y phất mạnh một chưởng đẩy Trịnh Trường Cát lui xa.
“Sao lại không quan hệ? Bản thân ta còn muốn nói rõ từ đầu tới đuôi để hắn minh bạch vị tiền bối tôn kính của bọn họ bị lừa gạt đau thương như thế nào, khiến hắn khảm sâu vào tâm trí rồi đúc rút ra kinh nghiệm đừng bao giờ dẫm chân lên vết xe đổ!”
Miệng hét to phản bác, một tay hắn cố sống cố chết bám chặt khung cửa, tay còn lại chỉ thẳng vào Trịnh Trường Cát hỏi Yến Nhiễm: “Hồi trước hắn kể gì với ngươi? Có phải hắn nói hài tử kia là con của ca ca hắn?”
Yến Nhiễm trầm mặc không đáp, nhưng ánh mắt hiển hiện tia kinh ngạc khôn tả.
Đột nhiên Trầm Doanh Thu ha hả cười lớn: “ Ngay việc hắn có một ca ca song sinh giống y đúc ngươi cũng không biết ư? Được, vậy để ta nói cho ngươi cả thể… Khụ khụ khụ…”
Nằm ngoài dự liệu, khi lời còn đương dở dang hắn bất ngờ gập lưng xuống ho khan dữ dội.
Trịnh Trường Cát tưởng sức khỏe hắn không tốt, muốn nhanh chân tiến tới vài bước hòng vừa đỡ vừa trấn an thân hình hắn nhưng lại gần mới phát hiện người Trầm Doanh Thu đậm mùi rượu nồng nặc.
“Ngươi đi đâu uống rượu?”
Từ trước đến nay vì phải đề phòng cẩn mật Lý Tịch Trì từng giây từng phút mà Trầm Doanh Thu nổi tiếng là một giọt rượu cũng không động vào. Chứng kiến tình hình này, lòng Trịnh Trường Cát âm thầm kêu khổ, từng bước từng bước chầm chậm tiếp cận kẻ say khướt kia.
“Ngươi không có tư cách quan tâm ta!” Trầm Doanh Thu giơ tay trỏ thẳng mặt hắn, lớn tiếng quát: “Nếu nhân tâm ngươi dù chỉ còn một tia ăn năn hối cải thì đã không ngăn cản ta nói ra sự thật!”
Trịnh Trường Cát tựa hồ bị câu nói của hắn làm chấn động, chân đóng đinh tại chỗ, khẽ quay đầu liếc mắt dò hỏi ý kiến Yến Nhiễm.
“Trầm công tử say rồi.” Yến Nhiễm buông bát xuống: “ Cứ để hắn phát tiết hết nỗi oán giận kìm nén trong lòng bấy lâu không phải không tốt. Phiền phức nhất là ngộ nhỡ vương gia tới đây, chúng ta chẳng biết giải thích thế nào cho phải lẽ.”
Hắn phân tích thập phần hợp tình hợp lý, có điều lòng Trịnh Trường Cát rối như tơ vò, nửa không muốn Lý Tịch Trì đến nửa không muốn nhắc lại chuyện xa xưa. Lúc y còn mải phân vân do dự, thân ảnh Trầm Doanh Thu đã ngồi ngả nghiêng bên chân Yến Nhiễm lầm bầm:
“Trịnh Trường Cát có một huynh trưởng song sinh tên Trịnh Trường Lâm. Năm ngoái y mới được thăng chức thái phó Tự Thiểu Khanh. Người A Ngọc thầm thương trộm nhớ chính là kẻ tầm thường ấy! Nhưng cùng hắn phát sinh quan hệ trong đêm say rượu hoang đường lại là kẻ đứng trước mặt ngươi – Trịnh Trường Cát! Buổi tối hôm đó, huynh đệ bọn họ tráo đổi thân phận cho nhau, việc này ngoại trừ ta ra không còn người nào biết…”
Yến Nhiễm vừa nghe được bí mật trọng đại, trong lòng chấn động mãnh liệt, không tự chủ phắt quay đầu quan sát sắc mặt Trịnh Trường Cát.
Bất tri bất giác nam nhân xưa giờ vẫn tao nhã trước sau như một đã thối lui vào bóng tối. Dường như bản thân không cách nào chấp nhận sự thật nghiêm trọng kia muốn đem mình tiêu tan trong bóng đêm hắc ám.
Đau thương thay, hết thảy biểu cảm chua xót này lọt qua mắt Trầm Doanh Thu lại biến thành hành động giả dối rẻ tiền.
“Đừng tiếp tục diễn cái dáng vẻ ôn hòa vờ vịt chết tiệt. Ngươi căn bản chỉ là kẻ nhu nhược chối bỏ trách nhiệm mà thôi!”
Dưới tác dụng của rượu, đôi tròng mắt Trầm Doanh Thu đỏ hồng lên như chực rơi nước mắt lã chã song sắc mặt tái mét không còn giọt máu.
“Rõ ràng ngươi yêu say đắm A Ngọc, tại sao không nói thẳng cho ta biết? Đêm ấy, hai huynh đệ các ngươi nếu đã có dũng khí tráo đổi thân phận thì tại sao không có can đảm thừa nhận? A Ngọc đem chuyện hài tử thổ lộ với ngươi, vì sao ngươi khăng khăng khuyên hắn phá thai? Biết hài tử kia chẳng phải con Trịnh Lâm Ngọc, làm sao ngươi nỡ để A Ngọc mù mù mờ mờ rời bỏ ca ca ngươi?”
Tiếng chất vấn xé gió đanh thép nửa xác nhận nửa phá vỡ tấm màn bí ẩn bấy lâu, đem toàn bộ sự việc Yến Nhiễm nghi hoặc chứng thực lại một lần nữa. Mà ngay lúc câu nói đó vang lên Trịnh Trường Cát tựa hồ bị dồn ép đến cực hạn, khóe miệng luôn tồn tại mạt tươi cười bỗng chốc thống khổ vặn vẹo nhìn không ra nổi hình thù.
“Đúng, trăm sai nghìn sai đều là ta sai.”
Hắn chậm rãi đau đớn gật đầu chấp nhận.
“Ta sợ, sợ bị Thân Ngọc thống hận. Sợ ngay đến mối quan hệ bằng hữu cũng chẳng còn duy trì nổi. Người hắn yêu vốn không phải ta, cho dù phơi bày sự thật, liệu hắn có thèm quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái…”
“Chỉ bởi vậy mà ngươi nhẫn tâm khiến hắn và hài tử vô tội kia sống u mê không minh bạch cả đời hả?”
Trầm Doanh Thu tựa hồ như tỉnh như say. Sắc mặt mặc dù ửng hồng nhưng đáy mắt ánh tia quang mang lạnh băng bén nhọn.
“Nếu quý trọng quan hệ giữa ngươi và A Ngọc, đêm đó ngươi đã chẳng tráo đổi thân phận với Trịnh Trường Lâm. Ngươi cũng biết… Cũng biết…”
Tựa hồ quá mức tức giận, hắn sặc sụa ho khan dữ dội, tuy không nói thêm gì nhưng bàn tay nắm chặt thành quyền hung hăng đấm xuống nền đất cứng. Chấn động của chiếc giường truyền tới Yến Nhiễm, đột nhiên hắn bắt đầu suy đoán được ít manh mối.
“Ta có lỗi với Thân Ngọc, cũng có lỗi với đại ca…” Trịnh Trường Cát thì thào tự nói: “Càng có lỗi với ngươi hơn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.