Chương 69: Chương 69
Tội Hóa
22/10/2016
Nhưng Lý Tịch Trì đang sốt ruột như vậy sao có thể kiên nhẫn dông dài? Một tay chống lên khuôn cửa, cứng rắn đáp: “Ta đi đại mạc tìm Yến Nhiễm, lại nghe nói hắn bị các ngươi mang đi rồi. Yến Nhiễm đã mắc bệnh gì? Các ngươi tại sao muốn dẫn hắn đi? Hắn bây giờ đang ở nơi nào? Ở nơi nào!”
Trịnh Trường Cát bị y tra hỏi liên tiếp một loạt vấn đề, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể lẳng lặng chờ y nói xong rồi mới nhẹ nhàng hồi đáp: “Hắn không có bệnh. Chỉ là hắn ở trong lều vải nơi đại mạc hoang vu, mọi thứ thiếu thốn… Thật sự đối với thân thể của hắn không tốt. Hơn nữa, dược vật quả là chỉ Đại Diễm này mới có.”
Lý Tịch Trì nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch, lập tức ngắt lời nói: “Sao có thể nói là không bệnh được? Không bệnh thì cần thuốc làm gì!”
Trịnh Trường Cát thấy y kích động như vậy, vẫn không nhanh chóng nói rõ mọi chuyện mà ngược lại, bước từng bước ra ngoài cửa, chỉ vào một tòa noãn các cách đó không xa.
“Vương gia, nếu như ngài cấp bách như vậy, kỳ thật có thể tự mình thăm hỏi sức khỏe Yến Nhiễm. Hắn lúc này đang ở trong noãn các, ngươi nên lặng lẽ đi vào, không cần gõ cửa…”
Không chờ hắn nói xong, Lý Tịch Trì đã chạy tới nơi được chỉ.
Noãn các cách hậu đường cũng không xa, nhưng lại bị một rừng trúc xanh thẫm bao bọc. Khi chỉ còn cách cửa phòng chừng sáu bảy bước chân, Lý Tịch Trì đột nhiên dừng cước bộ.
Y nhanh chóng ổn định hô hấp, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng kéo rèm, những ngón tay cơ hồ run rẩy nhưng vẫn thật ôn nhu, đẩy cánh cửa ra.
Một cỗ khí ấm áp tỏa ra phả thẳng vào mặt.
Lý Tịch Trì hít một hơi thật sâu, cẩn cẩn dực dực đi vào, giống như đang giẫm lên thứ đồ sứ cực kì dễ vỡ, không dám gây ra nửa điểm tiếng vang khi di chuyển.
Trong phòng thật an tĩnh. Tĩnh đến nỗi thanh âm một cây châm rơi xuống đất cũng có thể bị nghe thấy.
Xuyên thấu qua tấm bình phong thêu hoa đặt ở chính giữa phòng, Lý Tịch Trì mơ hồ có thể thấy được một chiếc giường có màn che rủ xuống.
Yến Nhiễm ở bên trong. Đúng vậy, Lý Tịch Trì có thể vững tin, cơ hồ mấy tháng nay, y nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần trong mộng; nhưng ngay lúc này, y lại không dám lách qua tấm bình phong, kéo tầng màn che ấy lên.
Tựa hồ muốn phóng thích một chút tưởng niệm tích lũy trong lòng, Lý Tịch Trì bắt đầu thong thả bước trong phòng, thong thả mà an tĩnh; cũng bởi vì y bước đi chậm rãi, mới nhìn thấy thứ đặt trên chiếc bàn dài, thứ gì đó làm cho huyết mạch y sôi trào.
Đó là quần áo của tiểu hài tử!
Sẽ không sai, tay áo cùng ống quần nho nhỏ xinh xắn, sắc xanh lá mạ cùng hồng đào đáng yêu, bên cạnh thậm chí còn có vài chuỗi tiểu xích linh kim ngân đang xuyên dở… một vài thứ nho nhỏ khác chưa kịp cất vào trong hộp.
Trái tim Lý Tịch Trì đập càng lúc càng nhanh, so với trước kia trên chiến trường khốc liệt còn khẩn trương hơn. Tầm mắt y tiếp tục hướng lên trên, sau đó rơi lên món trang sức dắt trên tường.
Là chuôi bảo kiếm y đưa cho Yến Nhiễm!
Giờ khắc này, Lý Tịch Trì giống như được sinh ra một lần nữa, y chưa bao giờ nếm trải niềm vui sướng như vậy. Hạnh phúc đánh mất đã tìm lại được làm y phấn khích đến độ muốn hét lên thật to, cuối cùng cũng có được dũng khí đi qua tấm bình phong kia.
Bắt đầu từ nay, y sẽ toàn tâm toàn ý thương yêu người tình cùng tiểu hài tử đáng yêu mà mình từng tuột tay đánh mất; hết thảy từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu một lần nữa, đón nhận tương hoàn mỹ, toàn vẹn…
Mà ngay lúc cõi lòng Lý Tịch Trì đầy kích động, giống như một thanh niên lần đầu tiếp xúc với tình yêu, bất an như vậy, không yên như vậy, trong chiếc giường phủ một tầng màn che sau tấm bình phong liền truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, ngọt ngào.
Người vốn đang bình yên say giấc bên trong, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
TOÀN VĂN HOÀN
Trịnh Trường Cát bị y tra hỏi liên tiếp một loạt vấn đề, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể lẳng lặng chờ y nói xong rồi mới nhẹ nhàng hồi đáp: “Hắn không có bệnh. Chỉ là hắn ở trong lều vải nơi đại mạc hoang vu, mọi thứ thiếu thốn… Thật sự đối với thân thể của hắn không tốt. Hơn nữa, dược vật quả là chỉ Đại Diễm này mới có.”
Lý Tịch Trì nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch, lập tức ngắt lời nói: “Sao có thể nói là không bệnh được? Không bệnh thì cần thuốc làm gì!”
Trịnh Trường Cát thấy y kích động như vậy, vẫn không nhanh chóng nói rõ mọi chuyện mà ngược lại, bước từng bước ra ngoài cửa, chỉ vào một tòa noãn các cách đó không xa.
“Vương gia, nếu như ngài cấp bách như vậy, kỳ thật có thể tự mình thăm hỏi sức khỏe Yến Nhiễm. Hắn lúc này đang ở trong noãn các, ngươi nên lặng lẽ đi vào, không cần gõ cửa…”
Không chờ hắn nói xong, Lý Tịch Trì đã chạy tới nơi được chỉ.
Noãn các cách hậu đường cũng không xa, nhưng lại bị một rừng trúc xanh thẫm bao bọc. Khi chỉ còn cách cửa phòng chừng sáu bảy bước chân, Lý Tịch Trì đột nhiên dừng cước bộ.
Y nhanh chóng ổn định hô hấp, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng kéo rèm, những ngón tay cơ hồ run rẩy nhưng vẫn thật ôn nhu, đẩy cánh cửa ra.
Một cỗ khí ấm áp tỏa ra phả thẳng vào mặt.
Lý Tịch Trì hít một hơi thật sâu, cẩn cẩn dực dực đi vào, giống như đang giẫm lên thứ đồ sứ cực kì dễ vỡ, không dám gây ra nửa điểm tiếng vang khi di chuyển.
Trong phòng thật an tĩnh. Tĩnh đến nỗi thanh âm một cây châm rơi xuống đất cũng có thể bị nghe thấy.
Xuyên thấu qua tấm bình phong thêu hoa đặt ở chính giữa phòng, Lý Tịch Trì mơ hồ có thể thấy được một chiếc giường có màn che rủ xuống.
Yến Nhiễm ở bên trong. Đúng vậy, Lý Tịch Trì có thể vững tin, cơ hồ mấy tháng nay, y nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần trong mộng; nhưng ngay lúc này, y lại không dám lách qua tấm bình phong, kéo tầng màn che ấy lên.
Tựa hồ muốn phóng thích một chút tưởng niệm tích lũy trong lòng, Lý Tịch Trì bắt đầu thong thả bước trong phòng, thong thả mà an tĩnh; cũng bởi vì y bước đi chậm rãi, mới nhìn thấy thứ đặt trên chiếc bàn dài, thứ gì đó làm cho huyết mạch y sôi trào.
Đó là quần áo của tiểu hài tử!
Sẽ không sai, tay áo cùng ống quần nho nhỏ xinh xắn, sắc xanh lá mạ cùng hồng đào đáng yêu, bên cạnh thậm chí còn có vài chuỗi tiểu xích linh kim ngân đang xuyên dở… một vài thứ nho nhỏ khác chưa kịp cất vào trong hộp.
Trái tim Lý Tịch Trì đập càng lúc càng nhanh, so với trước kia trên chiến trường khốc liệt còn khẩn trương hơn. Tầm mắt y tiếp tục hướng lên trên, sau đó rơi lên món trang sức dắt trên tường.
Là chuôi bảo kiếm y đưa cho Yến Nhiễm!
Giờ khắc này, Lý Tịch Trì giống như được sinh ra một lần nữa, y chưa bao giờ nếm trải niềm vui sướng như vậy. Hạnh phúc đánh mất đã tìm lại được làm y phấn khích đến độ muốn hét lên thật to, cuối cùng cũng có được dũng khí đi qua tấm bình phong kia.
Bắt đầu từ nay, y sẽ toàn tâm toàn ý thương yêu người tình cùng tiểu hài tử đáng yêu mà mình từng tuột tay đánh mất; hết thảy từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu một lần nữa, đón nhận tương hoàn mỹ, toàn vẹn…
Mà ngay lúc cõi lòng Lý Tịch Trì đầy kích động, giống như một thanh niên lần đầu tiếp xúc với tình yêu, bất an như vậy, không yên như vậy, trong chiếc giường phủ một tầng màn che sau tấm bình phong liền truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, ngọt ngào.
Người vốn đang bình yên say giấc bên trong, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.