Chương 2
Mễ Hoa
10/07/2024
Vì ta đến nha môn kiện Triệu Gia Nam, về nhà liền bị Tôn Đại Quý đánh một trận.
Mẹ ta mất sớm, Tôn Đại Quý trước giờ vẫn rất thương ta và tỷ tỷ, không nỡ đánh mắng.
Bây giờ lại vừa ép tỷ tỷ gả chồng, vừa dùng roi quất ta, tức quá ta nhịn không được nhảy dựng lên: "Cha nịnh nọt Triệu Tam như vậy, chẳng lẽ hắn là cha của cha sao?"
Không cần phải nghi ngờ, ta lại bị đánh một trận.
Cơm tối cũng không có tâm trạng ăn, chỉ nằm một mình trên giường lau nước mắt.
Không bao lâu sau, Tôn Đại Quý đến xem ta, bưng một bát cháo táo đỏ đặt trên bàn, thở dài nói: "Đừng giận nữa con gái, con có biết cha đã tốn bao nhiêu nước miếng mới khiến Triệu Tam đồng ý chuyện hôn sự này không, kết quả lại bị con làm hỏng bét."
"Tại sao chắc chắn phải gả cho hắn? Tỷ tỷ căn bản không muốn gả cho hắn, tỷ ấy đã ba ngày không ăn cơm rồi, cha thật nhẫn tâm."
"Cha không nói cho con biết sao, trước Tết tiệm gạo của chúng ta vận chuyển một chuyến hàng, thiếu chút nữa bị thổ phỉ cướp sạch, nếu không phải Triệu Tam ra tay cứu giúp thì mấy người trong tiệm và cả chuyến hàng đó đều không còn nữa rồi."
"Nhưng chúng ta không phải đã cảm ơn hắn rồi sao? Đã đưa hẳn năm trăm lượng, số hàng đó căn bản không đáng giá năm trăm lượng. Hơn nữa Triệu Tam không phải là người tốt lành gì, ác bá địa phương, đầu trộm đuôi cướp, các cửa tiệm ở Quế Tử Hạng, các thương hộ ở cả trấn Thanh Thạch, nhà nào mà chưa từng bị hắn cưỡng chế nộp tiền? Nếu không nộp, còn bị đám người của hắn uy h.i.ế.p đe dọa. Triệu Bát Tì là quan phụ mẫu, tự xưng là Triệu Thanh Thiên, vậy mà lại không thèm quản, còn có thiên lý hay không?"
"Tiểu Xuân à, rất nhiều chuyện trên đời này không thể chỉ nhìn nhận một chiều. Triệu Tam đúng là không phải người tốt, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ ăn nhờ trăm nhà lớn lên, lại thích đánh nhau gây gổ, toàn bộ lưu manh côn đồ trong trấn đều nghe theo hắn, kéo bè kéo cánh làm không ít chuyện xấu. Triệu huyện lệnh đương nhiên không thể so được với Bao Thanh Thiên nhưng cũng coi như là một viên quan sáng suốt, con có biết tại sao ông ấy lại mặc kệ Triệu Tam như vậy không?"
"Không biết."
"Khai Châu là nơi giao thông của bốn tỉnh, vùng Hắc Lĩnh là ổ thổ phỉ nổi tiếng, huyện Tân Thủy trực thuộc lại nằm gần biển, thỉnh thoảng có hải tặc lên bờ. Trấn Thanh Thạch của chúng ta giáp với huyện Tân Thủy, lại trù phú, trước kia cũng từng bị hải tặc xâm phạm, bọn chúng tàn ác hơn Triệu Tam nhiều, cướp bóc g i ế t người như ngóe, tàn bạo không thôi."
"Cái này thì con biết."
"Châu quận phủ ở xa, chỉ dựa vào các bổ khoái và nha dịch trong nha môn huyện thành, con cho rằng có thể bảo vệ được chúng ta sao? Trấn Thanh Thạch không thể không có Triệu Tam."
"...Nhưng cũng không nhất thiết phải ép tỷ tỷ gả cho hắn."
"Thôi nào, trước kia Triệu Tam đúng là phóng túng, nói cho cùng vẫn là do tuổi trẻ kiêu ngạo. Mấy năm gần đây cha thấy hắn chững chạc hơn nhiều, tuy là một tên lãng tử nhưng cũng biết giữ mình trong sạch, nửa đêm có quả phụ gõ cửa cũng bị hắn đuổi đi, ở huyện thành có không ít người muốn gả con gái cho hắn, không chỉ có mình cha."
"... Nửa đêm có quả phụ gõ cửa nhà hắn mà các người đều biết, sao vậy, cửa mách nói cho các người biết à?"
"Đừng nói bậy."
"Hừ!"
"Tiểu Xuân, cha chỉ có hai đứa con gái các con, trong nhà không có con trai, sau này cũng không có ai chống lưng cho các con, thời thế khó khăn, cha đương nhiên phải tính toán cho các con. Tiệm gạo trong nhà có thể bảo đảm các con không lo ăn mặc nhưng hai đứa cần phải có chỗ dựa. Triệu Tam là người trọng tình nghĩa, cha sẽ không nhìn nhầm, nếu hắn có thể trở thành anh rể của con, sau này cha c h ế t cũng có thể yên tâm rồi."
"Cha nói bậy gì vậy? Chết chóc gì chứ, Tôn Đại Quý cha vẫn khỏe lắm, có thể sống đến trăm tuổi."
"Cha già rồi." Tôn Đại Quý u uất nói.
Ta ngẩng đầu nhìn ông, như thể mới phát hiện ra, tóc mai ông đã bạc đi nhiều, không không biết từ lúc nào, người cha có thể làm được mọi thứ trong mắt ta đã gần năm mươi.
Cha mẹ thương con, đều nghĩ sâu xa cho con... Các bậc cha mẹ trên đời này đại khái đều như vậy.
Mũi cay cay, ta nói với ông: "Cha yên tâm, sau này cha già rồi, con cũng lớn rồi, đến lúc đó con cũng có thể gánh vác tiệm gạo trong nhà, trở thành chỗ dựa cho cha và tỷ tỷ."
"Đứa ngốc."
Mẹ ta mất sớm, Tôn Đại Quý trước giờ vẫn rất thương ta và tỷ tỷ, không nỡ đánh mắng.
Bây giờ lại vừa ép tỷ tỷ gả chồng, vừa dùng roi quất ta, tức quá ta nhịn không được nhảy dựng lên: "Cha nịnh nọt Triệu Tam như vậy, chẳng lẽ hắn là cha của cha sao?"
Không cần phải nghi ngờ, ta lại bị đánh một trận.
Cơm tối cũng không có tâm trạng ăn, chỉ nằm một mình trên giường lau nước mắt.
Không bao lâu sau, Tôn Đại Quý đến xem ta, bưng một bát cháo táo đỏ đặt trên bàn, thở dài nói: "Đừng giận nữa con gái, con có biết cha đã tốn bao nhiêu nước miếng mới khiến Triệu Tam đồng ý chuyện hôn sự này không, kết quả lại bị con làm hỏng bét."
"Tại sao chắc chắn phải gả cho hắn? Tỷ tỷ căn bản không muốn gả cho hắn, tỷ ấy đã ba ngày không ăn cơm rồi, cha thật nhẫn tâm."
"Cha không nói cho con biết sao, trước Tết tiệm gạo của chúng ta vận chuyển một chuyến hàng, thiếu chút nữa bị thổ phỉ cướp sạch, nếu không phải Triệu Tam ra tay cứu giúp thì mấy người trong tiệm và cả chuyến hàng đó đều không còn nữa rồi."
"Nhưng chúng ta không phải đã cảm ơn hắn rồi sao? Đã đưa hẳn năm trăm lượng, số hàng đó căn bản không đáng giá năm trăm lượng. Hơn nữa Triệu Tam không phải là người tốt lành gì, ác bá địa phương, đầu trộm đuôi cướp, các cửa tiệm ở Quế Tử Hạng, các thương hộ ở cả trấn Thanh Thạch, nhà nào mà chưa từng bị hắn cưỡng chế nộp tiền? Nếu không nộp, còn bị đám người của hắn uy h.i.ế.p đe dọa. Triệu Bát Tì là quan phụ mẫu, tự xưng là Triệu Thanh Thiên, vậy mà lại không thèm quản, còn có thiên lý hay không?"
"Tiểu Xuân à, rất nhiều chuyện trên đời này không thể chỉ nhìn nhận một chiều. Triệu Tam đúng là không phải người tốt, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ ăn nhờ trăm nhà lớn lên, lại thích đánh nhau gây gổ, toàn bộ lưu manh côn đồ trong trấn đều nghe theo hắn, kéo bè kéo cánh làm không ít chuyện xấu. Triệu huyện lệnh đương nhiên không thể so được với Bao Thanh Thiên nhưng cũng coi như là một viên quan sáng suốt, con có biết tại sao ông ấy lại mặc kệ Triệu Tam như vậy không?"
"Không biết."
"Khai Châu là nơi giao thông của bốn tỉnh, vùng Hắc Lĩnh là ổ thổ phỉ nổi tiếng, huyện Tân Thủy trực thuộc lại nằm gần biển, thỉnh thoảng có hải tặc lên bờ. Trấn Thanh Thạch của chúng ta giáp với huyện Tân Thủy, lại trù phú, trước kia cũng từng bị hải tặc xâm phạm, bọn chúng tàn ác hơn Triệu Tam nhiều, cướp bóc g i ế t người như ngóe, tàn bạo không thôi."
"Cái này thì con biết."
"Châu quận phủ ở xa, chỉ dựa vào các bổ khoái và nha dịch trong nha môn huyện thành, con cho rằng có thể bảo vệ được chúng ta sao? Trấn Thanh Thạch không thể không có Triệu Tam."
"...Nhưng cũng không nhất thiết phải ép tỷ tỷ gả cho hắn."
"Thôi nào, trước kia Triệu Tam đúng là phóng túng, nói cho cùng vẫn là do tuổi trẻ kiêu ngạo. Mấy năm gần đây cha thấy hắn chững chạc hơn nhiều, tuy là một tên lãng tử nhưng cũng biết giữ mình trong sạch, nửa đêm có quả phụ gõ cửa cũng bị hắn đuổi đi, ở huyện thành có không ít người muốn gả con gái cho hắn, không chỉ có mình cha."
"... Nửa đêm có quả phụ gõ cửa nhà hắn mà các người đều biết, sao vậy, cửa mách nói cho các người biết à?"
"Đừng nói bậy."
"Hừ!"
"Tiểu Xuân, cha chỉ có hai đứa con gái các con, trong nhà không có con trai, sau này cũng không có ai chống lưng cho các con, thời thế khó khăn, cha đương nhiên phải tính toán cho các con. Tiệm gạo trong nhà có thể bảo đảm các con không lo ăn mặc nhưng hai đứa cần phải có chỗ dựa. Triệu Tam là người trọng tình nghĩa, cha sẽ không nhìn nhầm, nếu hắn có thể trở thành anh rể của con, sau này cha c h ế t cũng có thể yên tâm rồi."
"Cha nói bậy gì vậy? Chết chóc gì chứ, Tôn Đại Quý cha vẫn khỏe lắm, có thể sống đến trăm tuổi."
"Cha già rồi." Tôn Đại Quý u uất nói.
Ta ngẩng đầu nhìn ông, như thể mới phát hiện ra, tóc mai ông đã bạc đi nhiều, không không biết từ lúc nào, người cha có thể làm được mọi thứ trong mắt ta đã gần năm mươi.
Cha mẹ thương con, đều nghĩ sâu xa cho con... Các bậc cha mẹ trên đời này đại khái đều như vậy.
Mũi cay cay, ta nói với ông: "Cha yên tâm, sau này cha già rồi, con cũng lớn rồi, đến lúc đó con cũng có thể gánh vác tiệm gạo trong nhà, trở thành chỗ dựa cho cha và tỷ tỷ."
"Đứa ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.