Chương 4
Phó Du
02/03/2016
Cũng may đúng lúc có con cừu nhỏ tri kỷ - Cố Tây Dương gọi điện tới, do đó Trương Nghiêu quyết định ra ngoài giải sầu một chút.
Việc kinh doanh quán bar của Cố Tây Dương lạnh tanh, hắn vẫn lường trước không phải làm ăn, nhưng không sao, Cố gia người ta giàu có hào sảng, còn có một ông anh Cố Đông Hải là cổ máy kiếm tiền làm chỗ dựa phía sau, vì vậy thua lỗ không quan trọng, mà quan trọng là làm người phải vui vẻ.
Khi Trương Nghiêu tới, đã có một cô nàng õng ẹo ngồi trên đùi Cố Tây Dương. Đừng thấy Cố Tây Dương kiếm tiền không được, trái lại tán gái là số một nhé. Chỉ nói mấy câu, cô gái trong ngực đã mềm nhũn không xương dán lên người Cố Tây Dương đòi lấy thân báo đáp.
Trương Nghiêu chán ghét xoay đầu sang chỗ khác, nói với người phục vụ đang đứng bên cạnh sửng sốt: “Mang rượu tới cho tôi.”
Cố Tây Dương cười hihi, bàn tay to dò xét trong ngực cô gái xoa xoa, mới hài lòng buông ra. Thấy Trương Nghiêu ở một bên lặng lẽ uống rượu, Cố Tây Dương bừng tỉnh, “Sao thế, anh Thiết Ngưu, sinh hoạt x của mày không hài hòa à.”
Một câu mắc mớ gì tới mày của Trương Nghiêu còn chưa ra khỏi miệng, Cố Tây Dương đã tự mình nói tiếp: “Không đúng, không phải nói vậy, căn bản mày chưa từng x bao giờ, sao biết hài hòa hay không.”
Đúng là khinh người quá đáng.
Thấy Trương Nghiêu thoáng tức giận, Cố Tây Dương lập tức dập lửa.
Phải biết rằng, những khả năng khác hắn không có, chứ miệng lưỡi thì lợi hại đấy.
“Kể nghe xem, cuộc sống sau khi kết hôn ra sao nào? Cô vợ của mày béo thế, chậc chậc chậc, cũng thiệt cho mày xuống tay.”
Cố Tây Dương thích mấy cô có dáng người mảnh khảnh, đây không còn là bí mật. Chút yêu thích đơn giản này lại là kiểu Trương Nghiêu ghét nhất.
Trương Nghiêu không giống vậy, anh cảm thấy mũm mĩm rất tốt, ít nhất ôm thoải mái.
“Này, tại sao không nói chuyện, lẽ nào mày chưa nuốt vào bụng?”
Nét mặt Trương Nghiêu cứng đờ, Cố Tây Dương vỗ đầu gối đứng dậy, không chút kiêng dè cười haha, “Không phải chớ, đưa tới cửa rồi mà mày không cần, hay mày thực sự muốn ở đại học xử nam thăng lên học vị sau tiến sĩ hả?”
“Mày câm miệng cho tao!”
Hồi lâu sau, cuối cùng Trương Nghiêu đã nặn ra một câu từ kẽ răng.
Cố Tây Dương rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm, tuy rất muốn cười, nhưng bị hắn cương quyết nhịn xuống.
Phải biết rằng, hắn là người lịch sự, không giống tên Trương Nghiêu này, nói không lại sẽ động thủ.
Phải nói lần gặp đầu tiên của hai người chính là vậy, khi đó, chẳng qua Cố Tây Dương chỉ cảm thấy thằng nhóc này gầy gò rất dễ ăn hiếp, bèn giống như trước đây miệng đòi chút tiện nghi, kết quả thật không ngờ Trương Nghiêu nhịn tí, cuối cùng nhịn không được mấy bước xông lên tẩn cho hắn một trận ra hồn.
Nhớ lại hồi ức năm đó, Cố Tây Dương cảm giác mình rất tự ngược.
Cố Đông Hải nói hắn thiếu ngược, Cố Tây Dương hơi tán thành.
Hắn cảm thấy bị Trương Nghiêu đánh, chẳng hiểu sao, còn có chút thoải mái quái đản.
Đương nhiên bí mật này, hắn vĩnh viễn không nói.
Trương Nghiêu rất phiền não, phiền não lớn nhất của một người đàn ông bất quá ở chỗ cưới một cô vợ ngốc, mà cô vợ ngốc còn có một người cha ngốc, kết quả ra ngoài uống rượu còn gặp một thằng bạn thân thích đùa.
Trương Nghiêu cực kỳ buồn bực.
Hướng đi bây giờ và kế hoạch của anh không giống nhau chút nào, dường như anh đã gặp khó khăn trong đời.
Cố Tây Dương thấy anh uống rượu rầu rĩ không vui, bèn qua đó ngồi, “Này, nói thật, nếu không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân, mày đâu phải không nuôi sống nổi mình, làm gì nhất định phải nghe lời Trương gia…” Dừng một chút, hình như Cố tây Dương nghĩ đến điều gì, nói thêm: “Hơn nữa, bên bà ngoại mày chúng ta chăm sóc được, mày làm gì phải lội vũng nước đục này của Trương gia chứ, lẽ nào mày không sợ Từ lão hổ biết, nổi cơn thịnh nộ…”
Rốt cuộc Trương Nghiêu thở dài một hơi, nhìn Cố Tây Dương, anh thở dài thành thật nói: “Nếu ông ta thực sự tức tới bùi bọp mép thì tốt rồi.”
Nghe Trương Nghiêu nói thế, Cố Tây Dương cũng ngây ngẩn cả người.
“Cứ như vậy?”
Trương Nghiêu gật đầu.
“Ông ta không tức giận? Ngay cả đập bàn cũng không có?”
Trương Nghiêu lắc đầu, đừng nói không đập bàn, hai cha con họ còn giải quyết một bàn ăn, dáng vẻ ăn như hổ đói không chút ảnh hưởng nào thực sự khiến Trương Nghiêu rất lo lắng.
Cố Tây Dương cũng hiểu sự việc hơi nghiêm trọng, “Vậy giờ mày tính sao? Tao đã nói biện pháp dùng Từ gia đối phó với Trương gia không đáng tin mà, mày xem đi, căn bản mày đụng phải một đám đùa bỡn, hay chưa?”
Cố Tây Dương suy tính một hồi, đẩy Trương Nghiêu một cái, “Nếu không, mày cứ giúp tao trông quán bar đi, mày cũng biết, về mặt kinh doanh tao không bằng mày, trước đây anh tao còn xem trọng mày…”
“Không cần…”
Trương Nghiêu lắc đầu, ánh mắt thoáng trầm xuống, “Tao còn chút việc, về trước.”
“Này…” Cố Tây Dương còn tính gọi anh lại, nhưng Trương Nghiêu đã sãi bước ra cửa.
Một ngày đầu tháng 7, nắng gắt cuối thu lạ thường. Trương Nghiêu đi đường, hơi nóng vẫn chưa đẩy lùi toàn bộ, tâm tình còn bực bội.
Không thể không nói, anh đồng ý cưới Từ Tái Xuân ngoại trừ có nguyên nhân từ bà ngoại, còn bởi anh muốn tìm chút phiền toái cho Trương gia, xem như báo đáp ‘công ơn nuôi dưỡng’ nhiều năm của bọn họ, nhưng tuyệt đối không ngờ huyết thống gì đó, Từ lão hổ chả thèm để ý.
Thậm chí, anh không phải chú rể bọn họ cần, bọn họ cũng thản nhiên tiếp nhận.
Việc này gọi là gì nhỉ! Cuộc đời trong mắt anh thực sự hiếm khi mơ hồ sao!
“Kẹo bông gòn đây, bán kẹo bông gòn đây…”
Giờ này, có người ăn kẹo bông gòn à?
Trương Nghiêu nhìn sang, lại phát hiện người bán kẹo bông cười híp mắt nhìn lại anh, “Ê nhóc, muốn mua kẹo bông gòn hả?”
Hình như sợ Trương Nghiêu không mua, ông bán kẹo còn ra sức quảng cáo khi anh đi tới.
“Không phải lão Mạch Đường tôi khoe khoang, kẹo bông gòn nhà tôi đây có tiếng là độc nhất, tuyệt đối không có nhà thứ hai…”
Ánh mắt Trương Nghiêu rõ ràng không tin, “Có gì khác nhau, chẳng phải đều là một khối à?”
Từng khối từng khối kẹo mềm mềm, khiến người ta nghĩ đến khuôn mặt của cô ngốc kia.
Nếu cô ở đây, chắc chắn bổ nhào tới đòi cho xem.
Nếu mua cho cô một cây, không biết cái đuôi có thể đong đưa lên tận trời không.
Lão Mạch Đường cười tủm tỉm, “… Ê nhóc rốt cuộc có mua không?”
“Hừ, tất nhiên không mua rồi!” Ai có thể ăn cái thứ ấu trĩ thế, anh không phải con ngốc kia.
Một lúc sau, Trương Nghiêu cầm một cây kẹo bông gòn còn to hơn đầu anh, ảo não không thôi.
Mẹ nó, chẳng phải nói không mua sao? Cái tay kia còn nhanh hơn đầu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?!
Trong nháy mắt, Trương Nghiêu rất muốn ném cây kẹo bông gòn đi, tốt nhất xông lên giẫm mấy cái, mới có thể dẹp yên cảm giác khó hiểu trong lòng anh.
Nhưng cuối cùng, anh lại nhìn kẹo bông gòn như đám mây, tự an ủi mình, “Lại không phải mua cho cô ấy.”
Trong quá trình trở về, Trương Nghiêu có một vạn lần muốn hung hăng chà đạp cây kẹo bông gòn này, giống y khuôn mặt mềm mại của Từ Tái Xuân.
Nhưng một vạn lẻ một lần, anh nhịn.
Anh tự nói với mình, về sau chuyện ngu ngốc thế, anh không làm nữa.
Dù sao, một người đàn ông vác một cây kẹo bông gòn về, rõ là ẻo lả cỡ nào!
Trương Nghiêu tự nói với mình, đợi lát nữa về nhất định phải xem kẹo bông gòn thành khuôn mặt cô ngốc ăn từng miếng từng miếng, không, phải hung hăng ném xuống đất chà đạp mới là mục đích cuối cùng của anh.
Vâng, kế hoạch rất hoàn mỹ.
Nhưng kết quả thì sao…
Hơi lệch tí.
Ngay cửa, Trương Nghiêu gặp Từ lão hổ.
Từ lão hổ xa xa đã thấy một tên ngốc vác cây kẹo bông gòn to đùng, bộ dạng ngốc nghếch thực sự khiến ông không có cách nào nhìn thẳng.
Nhưng tuyệt đối không ngờ được, tên ngốc ấy chính là thằng rể mới nhậm chức của ông.
“Con rể tốt, mày ăn một ngụm cỡ này à?” Từ lão hổ suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ tới một lý do khác, chợt sáng tỏ, “Con rể ơi, tao không thích ăn kẹo lắm…”
Gân xanh trên ót Trương Nghiêu giật giật, tư duy của Từ lão hổ này có phải quá nhảy vọt không? Khi nào anh nói kẹo bông gòn này cho ông!
Trương Nghiêu rất buồn bực, sao kế hoạch của anh cứ gặp trở ngại hoài vậy.
Không sao, còn chút hi vọng.
Đợi lát nữa cảm giác chà đạp kẹo bông gòn nhất định rất hoàn mỹ.
Nhưng, kèm theo tiếng thét chói tai, ý nghĩa sau cùng trong đầu Trương Nghiêu cũng chẳng còn.
Vì, vợ ngốc Từ Tái Xuân của anh đứng ngay cửa sổ đã trông thấy kẹo bông gòn khổng lồ kia, sau đó điên cuồng xông tới.
“Anh! Kẹo bông gòn to quá!”
Bởi vì xung lực vĩ đại, nên suýt chút nữa Trương Nghiêu bị Từ Tái Xuân đẩy ra ngoài, cũng may kẹo bông gòn khổng lồ không có chuyện gì.
Chờ chút —— cái quỷ gì đây!
Tối hôm đó, kết cuộc sau cùng chính là ba miệng ăn mới lên chức của nhà họ Từ ngồi xúm lại thành hàng trên ghế salon cùng nhau ăn kẹo bông gòn to đùng kia.
Lão Mạch Đường nói rất đúng, kẹo bông gòn nhà ông tuyệt đối có một không hai, vì rất to.
To lắm cơ.
Ba người họ phải mất rất lâu mới ăn xong, rất lâu đấy.
Ngày thứ hai sau khi tân hôn, Trương Nghiêu và hai cha con nhà họ Từ ăn một cây kẹo bông gòn to đùng.
Hình như tiến triển thuận lợi hơn ngày đầu tiên rất nhiều.
Ăn kẹo xong, anh còn gánh nhiệm vụ quan trọng đưa Từ Tái Xuân đi đánh răng, vợ chồng son mới nhậm chức chuẩn bị lên lầu tắm táp nghỉ ngơi, nhưng trong lúc Từ Tái Xuân sôi nổi lên lầu, Từ lão hổ lại vuốt cằm, gọi Trương Nghiêu lại, nhắc nhở chuyện cũ.
“Con rể, chừng nào mày đưa Vượng Vượng về gặp ba mẹ?”
Nhắc tới chủ đề này, Trương Nghiêu cảm thấy toàn bộ sự ấm áp vì ăn kẹo tràn ngập lồng ngực đều biến mất, anh bẹp môi, cười như không cười, “Ba đã kiên trì, thế tùy tiện đi.”
Vừa nghĩ tới hai người Trương gia như lang như hổ có thể ăn tươi nuốt sống Từ Tái Xuân, dường như tâm tình Trương Nghiêu khá lên rất nhiều.
Chẳng qua, đây chỉ là dường như.
Từ Tái Xuân lên lầu sau đó vui vẻ ngâm nga một bài hát đi đánh răng.
Một mình Trương Nghiêu ngồi trên giường, muốn hút thuốc, lại bị Từ Tái Xuân đoạt mất.
“Không cho hút thuốc.”
“Em đưa đây cho anh!” Trương Nghiêu bực bội.
“Em không đưa!”
Từ Tái Xuân gắt gao ném điếu thuốc, miệng còn nói lại lời dạy bảo của dì Thái.
“Dì Thái nói không thể hút thuốc, sẽ trúng độc.”
Trương Nghiêu kéo Từ Tái Xuân vào lòng, nở nụ cười khủng bố, đủ để dọa một đứa trẻ đơn thuần, “Anh đây độc chết em là được…”
Từ Tái Xuân bị túm vào lòng, ngẩng đầu nhìn Trương Nghiêu khủng bố, hai mắt tròn xoe chớp chớp, không biết nghĩ tới điều gì, cuối cùng làm một hành động khiến Trương Nghiêu cực kỳ bất ngờ.
Cô ngẩng đầu lên, cắn môi Trương Nghiêu một cái.
Mẹ nó, cái quỷ gì trời!
Việc kinh doanh quán bar của Cố Tây Dương lạnh tanh, hắn vẫn lường trước không phải làm ăn, nhưng không sao, Cố gia người ta giàu có hào sảng, còn có một ông anh Cố Đông Hải là cổ máy kiếm tiền làm chỗ dựa phía sau, vì vậy thua lỗ không quan trọng, mà quan trọng là làm người phải vui vẻ.
Khi Trương Nghiêu tới, đã có một cô nàng õng ẹo ngồi trên đùi Cố Tây Dương. Đừng thấy Cố Tây Dương kiếm tiền không được, trái lại tán gái là số một nhé. Chỉ nói mấy câu, cô gái trong ngực đã mềm nhũn không xương dán lên người Cố Tây Dương đòi lấy thân báo đáp.
Trương Nghiêu chán ghét xoay đầu sang chỗ khác, nói với người phục vụ đang đứng bên cạnh sửng sốt: “Mang rượu tới cho tôi.”
Cố Tây Dương cười hihi, bàn tay to dò xét trong ngực cô gái xoa xoa, mới hài lòng buông ra. Thấy Trương Nghiêu ở một bên lặng lẽ uống rượu, Cố Tây Dương bừng tỉnh, “Sao thế, anh Thiết Ngưu, sinh hoạt x của mày không hài hòa à.”
Một câu mắc mớ gì tới mày của Trương Nghiêu còn chưa ra khỏi miệng, Cố Tây Dương đã tự mình nói tiếp: “Không đúng, không phải nói vậy, căn bản mày chưa từng x bao giờ, sao biết hài hòa hay không.”
Đúng là khinh người quá đáng.
Thấy Trương Nghiêu thoáng tức giận, Cố Tây Dương lập tức dập lửa.
Phải biết rằng, những khả năng khác hắn không có, chứ miệng lưỡi thì lợi hại đấy.
“Kể nghe xem, cuộc sống sau khi kết hôn ra sao nào? Cô vợ của mày béo thế, chậc chậc chậc, cũng thiệt cho mày xuống tay.”
Cố Tây Dương thích mấy cô có dáng người mảnh khảnh, đây không còn là bí mật. Chút yêu thích đơn giản này lại là kiểu Trương Nghiêu ghét nhất.
Trương Nghiêu không giống vậy, anh cảm thấy mũm mĩm rất tốt, ít nhất ôm thoải mái.
“Này, tại sao không nói chuyện, lẽ nào mày chưa nuốt vào bụng?”
Nét mặt Trương Nghiêu cứng đờ, Cố Tây Dương vỗ đầu gối đứng dậy, không chút kiêng dè cười haha, “Không phải chớ, đưa tới cửa rồi mà mày không cần, hay mày thực sự muốn ở đại học xử nam thăng lên học vị sau tiến sĩ hả?”
“Mày câm miệng cho tao!”
Hồi lâu sau, cuối cùng Trương Nghiêu đã nặn ra một câu từ kẽ răng.
Cố Tây Dương rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm, tuy rất muốn cười, nhưng bị hắn cương quyết nhịn xuống.
Phải biết rằng, hắn là người lịch sự, không giống tên Trương Nghiêu này, nói không lại sẽ động thủ.
Phải nói lần gặp đầu tiên của hai người chính là vậy, khi đó, chẳng qua Cố Tây Dương chỉ cảm thấy thằng nhóc này gầy gò rất dễ ăn hiếp, bèn giống như trước đây miệng đòi chút tiện nghi, kết quả thật không ngờ Trương Nghiêu nhịn tí, cuối cùng nhịn không được mấy bước xông lên tẩn cho hắn một trận ra hồn.
Nhớ lại hồi ức năm đó, Cố Tây Dương cảm giác mình rất tự ngược.
Cố Đông Hải nói hắn thiếu ngược, Cố Tây Dương hơi tán thành.
Hắn cảm thấy bị Trương Nghiêu đánh, chẳng hiểu sao, còn có chút thoải mái quái đản.
Đương nhiên bí mật này, hắn vĩnh viễn không nói.
Trương Nghiêu rất phiền não, phiền não lớn nhất của một người đàn ông bất quá ở chỗ cưới một cô vợ ngốc, mà cô vợ ngốc còn có một người cha ngốc, kết quả ra ngoài uống rượu còn gặp một thằng bạn thân thích đùa.
Trương Nghiêu cực kỳ buồn bực.
Hướng đi bây giờ và kế hoạch của anh không giống nhau chút nào, dường như anh đã gặp khó khăn trong đời.
Cố Tây Dương thấy anh uống rượu rầu rĩ không vui, bèn qua đó ngồi, “Này, nói thật, nếu không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân, mày đâu phải không nuôi sống nổi mình, làm gì nhất định phải nghe lời Trương gia…” Dừng một chút, hình như Cố tây Dương nghĩ đến điều gì, nói thêm: “Hơn nữa, bên bà ngoại mày chúng ta chăm sóc được, mày làm gì phải lội vũng nước đục này của Trương gia chứ, lẽ nào mày không sợ Từ lão hổ biết, nổi cơn thịnh nộ…”
Rốt cuộc Trương Nghiêu thở dài một hơi, nhìn Cố Tây Dương, anh thở dài thành thật nói: “Nếu ông ta thực sự tức tới bùi bọp mép thì tốt rồi.”
Nghe Trương Nghiêu nói thế, Cố Tây Dương cũng ngây ngẩn cả người.
“Cứ như vậy?”
Trương Nghiêu gật đầu.
“Ông ta không tức giận? Ngay cả đập bàn cũng không có?”
Trương Nghiêu lắc đầu, đừng nói không đập bàn, hai cha con họ còn giải quyết một bàn ăn, dáng vẻ ăn như hổ đói không chút ảnh hưởng nào thực sự khiến Trương Nghiêu rất lo lắng.
Cố Tây Dương cũng hiểu sự việc hơi nghiêm trọng, “Vậy giờ mày tính sao? Tao đã nói biện pháp dùng Từ gia đối phó với Trương gia không đáng tin mà, mày xem đi, căn bản mày đụng phải một đám đùa bỡn, hay chưa?”
Cố Tây Dương suy tính một hồi, đẩy Trương Nghiêu một cái, “Nếu không, mày cứ giúp tao trông quán bar đi, mày cũng biết, về mặt kinh doanh tao không bằng mày, trước đây anh tao còn xem trọng mày…”
“Không cần…”
Trương Nghiêu lắc đầu, ánh mắt thoáng trầm xuống, “Tao còn chút việc, về trước.”
“Này…” Cố Tây Dương còn tính gọi anh lại, nhưng Trương Nghiêu đã sãi bước ra cửa.
Một ngày đầu tháng 7, nắng gắt cuối thu lạ thường. Trương Nghiêu đi đường, hơi nóng vẫn chưa đẩy lùi toàn bộ, tâm tình còn bực bội.
Không thể không nói, anh đồng ý cưới Từ Tái Xuân ngoại trừ có nguyên nhân từ bà ngoại, còn bởi anh muốn tìm chút phiền toái cho Trương gia, xem như báo đáp ‘công ơn nuôi dưỡng’ nhiều năm của bọn họ, nhưng tuyệt đối không ngờ huyết thống gì đó, Từ lão hổ chả thèm để ý.
Thậm chí, anh không phải chú rể bọn họ cần, bọn họ cũng thản nhiên tiếp nhận.
Việc này gọi là gì nhỉ! Cuộc đời trong mắt anh thực sự hiếm khi mơ hồ sao!
“Kẹo bông gòn đây, bán kẹo bông gòn đây…”
Giờ này, có người ăn kẹo bông gòn à?
Trương Nghiêu nhìn sang, lại phát hiện người bán kẹo bông cười híp mắt nhìn lại anh, “Ê nhóc, muốn mua kẹo bông gòn hả?”
Hình như sợ Trương Nghiêu không mua, ông bán kẹo còn ra sức quảng cáo khi anh đi tới.
“Không phải lão Mạch Đường tôi khoe khoang, kẹo bông gòn nhà tôi đây có tiếng là độc nhất, tuyệt đối không có nhà thứ hai…”
Ánh mắt Trương Nghiêu rõ ràng không tin, “Có gì khác nhau, chẳng phải đều là một khối à?”
Từng khối từng khối kẹo mềm mềm, khiến người ta nghĩ đến khuôn mặt của cô ngốc kia.
Nếu cô ở đây, chắc chắn bổ nhào tới đòi cho xem.
Nếu mua cho cô một cây, không biết cái đuôi có thể đong đưa lên tận trời không.
Lão Mạch Đường cười tủm tỉm, “… Ê nhóc rốt cuộc có mua không?”
“Hừ, tất nhiên không mua rồi!” Ai có thể ăn cái thứ ấu trĩ thế, anh không phải con ngốc kia.
Một lúc sau, Trương Nghiêu cầm một cây kẹo bông gòn còn to hơn đầu anh, ảo não không thôi.
Mẹ nó, chẳng phải nói không mua sao? Cái tay kia còn nhanh hơn đầu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?!
Trong nháy mắt, Trương Nghiêu rất muốn ném cây kẹo bông gòn đi, tốt nhất xông lên giẫm mấy cái, mới có thể dẹp yên cảm giác khó hiểu trong lòng anh.
Nhưng cuối cùng, anh lại nhìn kẹo bông gòn như đám mây, tự an ủi mình, “Lại không phải mua cho cô ấy.”
Trong quá trình trở về, Trương Nghiêu có một vạn lần muốn hung hăng chà đạp cây kẹo bông gòn này, giống y khuôn mặt mềm mại của Từ Tái Xuân.
Nhưng một vạn lẻ một lần, anh nhịn.
Anh tự nói với mình, về sau chuyện ngu ngốc thế, anh không làm nữa.
Dù sao, một người đàn ông vác một cây kẹo bông gòn về, rõ là ẻo lả cỡ nào!
Trương Nghiêu tự nói với mình, đợi lát nữa về nhất định phải xem kẹo bông gòn thành khuôn mặt cô ngốc ăn từng miếng từng miếng, không, phải hung hăng ném xuống đất chà đạp mới là mục đích cuối cùng của anh.
Vâng, kế hoạch rất hoàn mỹ.
Nhưng kết quả thì sao…
Hơi lệch tí.
Ngay cửa, Trương Nghiêu gặp Từ lão hổ.
Từ lão hổ xa xa đã thấy một tên ngốc vác cây kẹo bông gòn to đùng, bộ dạng ngốc nghếch thực sự khiến ông không có cách nào nhìn thẳng.
Nhưng tuyệt đối không ngờ được, tên ngốc ấy chính là thằng rể mới nhậm chức của ông.
“Con rể tốt, mày ăn một ngụm cỡ này à?” Từ lão hổ suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ tới một lý do khác, chợt sáng tỏ, “Con rể ơi, tao không thích ăn kẹo lắm…”
Gân xanh trên ót Trương Nghiêu giật giật, tư duy của Từ lão hổ này có phải quá nhảy vọt không? Khi nào anh nói kẹo bông gòn này cho ông!
Trương Nghiêu rất buồn bực, sao kế hoạch của anh cứ gặp trở ngại hoài vậy.
Không sao, còn chút hi vọng.
Đợi lát nữa cảm giác chà đạp kẹo bông gòn nhất định rất hoàn mỹ.
Nhưng, kèm theo tiếng thét chói tai, ý nghĩa sau cùng trong đầu Trương Nghiêu cũng chẳng còn.
Vì, vợ ngốc Từ Tái Xuân của anh đứng ngay cửa sổ đã trông thấy kẹo bông gòn khổng lồ kia, sau đó điên cuồng xông tới.
“Anh! Kẹo bông gòn to quá!”
Bởi vì xung lực vĩ đại, nên suýt chút nữa Trương Nghiêu bị Từ Tái Xuân đẩy ra ngoài, cũng may kẹo bông gòn khổng lồ không có chuyện gì.
Chờ chút —— cái quỷ gì đây!
Tối hôm đó, kết cuộc sau cùng chính là ba miệng ăn mới lên chức của nhà họ Từ ngồi xúm lại thành hàng trên ghế salon cùng nhau ăn kẹo bông gòn to đùng kia.
Lão Mạch Đường nói rất đúng, kẹo bông gòn nhà ông tuyệt đối có một không hai, vì rất to.
To lắm cơ.
Ba người họ phải mất rất lâu mới ăn xong, rất lâu đấy.
Ngày thứ hai sau khi tân hôn, Trương Nghiêu và hai cha con nhà họ Từ ăn một cây kẹo bông gòn to đùng.
Hình như tiến triển thuận lợi hơn ngày đầu tiên rất nhiều.
Ăn kẹo xong, anh còn gánh nhiệm vụ quan trọng đưa Từ Tái Xuân đi đánh răng, vợ chồng son mới nhậm chức chuẩn bị lên lầu tắm táp nghỉ ngơi, nhưng trong lúc Từ Tái Xuân sôi nổi lên lầu, Từ lão hổ lại vuốt cằm, gọi Trương Nghiêu lại, nhắc nhở chuyện cũ.
“Con rể, chừng nào mày đưa Vượng Vượng về gặp ba mẹ?”
Nhắc tới chủ đề này, Trương Nghiêu cảm thấy toàn bộ sự ấm áp vì ăn kẹo tràn ngập lồng ngực đều biến mất, anh bẹp môi, cười như không cười, “Ba đã kiên trì, thế tùy tiện đi.”
Vừa nghĩ tới hai người Trương gia như lang như hổ có thể ăn tươi nuốt sống Từ Tái Xuân, dường như tâm tình Trương Nghiêu khá lên rất nhiều.
Chẳng qua, đây chỉ là dường như.
Từ Tái Xuân lên lầu sau đó vui vẻ ngâm nga một bài hát đi đánh răng.
Một mình Trương Nghiêu ngồi trên giường, muốn hút thuốc, lại bị Từ Tái Xuân đoạt mất.
“Không cho hút thuốc.”
“Em đưa đây cho anh!” Trương Nghiêu bực bội.
“Em không đưa!”
Từ Tái Xuân gắt gao ném điếu thuốc, miệng còn nói lại lời dạy bảo của dì Thái.
“Dì Thái nói không thể hút thuốc, sẽ trúng độc.”
Trương Nghiêu kéo Từ Tái Xuân vào lòng, nở nụ cười khủng bố, đủ để dọa một đứa trẻ đơn thuần, “Anh đây độc chết em là được…”
Từ Tái Xuân bị túm vào lòng, ngẩng đầu nhìn Trương Nghiêu khủng bố, hai mắt tròn xoe chớp chớp, không biết nghĩ tới điều gì, cuối cùng làm một hành động khiến Trương Nghiêu cực kỳ bất ngờ.
Cô ngẩng đầu lên, cắn môi Trương Nghiêu một cái.
Mẹ nó, cái quỷ gì trời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.