Chương 6
Phó Du
02/03/2016
Vì ăn quá nhiều kem, ban đêm Từ Tái Xuân bị đau bụng đến mức nhập viện.
Ngay sau đó, sắc mặt Từ lão hổ cũng không tốt.
Vì vậy Trương Nghiêu cảm thấy bà Trương tìm Từ lão hổ lý luận vào lúc này, đơn giản chính là thêm dầu vào lửa.
“Bà nói con gái tôi đánh bà? Không thể nào, Vượng Vượng nhà tôi rất ngoan, sẽ không ra tay…” Trả đũa không chỉ bà Trương độc quyền, Từ lão hổ cũng dùng rất giỏi, “Tôi vẫn chưa hỏi bà đấy, sáng sớm Vượng Vượng nhà tôi còn rất tốt, làm sao sau khi từ nhà bà trở về lại biến thành bộ dạng này?”
Thấy bà Trương hiếm khi trố mắt nghẹn họng, tức đến mặt đỏ tận mang tai, đột nhiên Trương Nghiêu cảm thấy cuộc đời anh xem ra có mục tiêu mới.
Khi Trương Nghiêu trở lại phòng bệnh, Từ Tái Xuân còn chưa tỉnh lại.
Cô đau bụng rất lâu, hiện uống thuốc rồi, rốt cuộc mơ màng thiếp đi.
Đúng là đồ ngốc mà.
Nhưng, mặc dù nghĩ thế, bất quá tay Trương Nghiêu vẫn không kiềm được vuốt gương mặt bầu bĩnh của Từ Tái Xuân.
Sau đó, nghe tiếng ho khan của Từ lão hổ, anh kịp thời rút tay về, vâng… hơi xấu hổ.
Đều do bản thân anh tiện tay nha.
Từ lão hổ hiểu rõ con gái nhất, con gái ngoan sau khi ra ngoài trở nên héo rũ như dưa chuột, Từ lão hổ chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo Trương Nghiêu đã dẫn cô đi.
Bất quá may là, có một bà Trương thay Trương Nghiêu chịu tội.
Từ lão hổ và Từ Tái Xuân giống nhau, đều bao che khuyết điểm.
“Mẹ kế gì đó của mày không tốt với mày, sau này không về cũng được…”
Từ lão hổ mím môi, liếc nhìn Trương Nghiêu từ trên xuống dưới, “Được rồi, năm nay mày bao nhiêu tuổi?”
“… Khụ khụ…” Trương Nghiêu thoáng hết nói nổi, con rể mà mình cần ngay cả tuổi cũng không biết sao.
“21.” Cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng nói.
Từ lão hổ lặp lại, “21, học đại học chưa?”
Trương Nghiêu lắc đầu, trên mặt từ từ xuất hiện một vệt tự ti. Nhưng, bị Từ lão hổ kịp thời đập tan, “Văn hóa cao hơn ba mày, tao còn chưa tốt nghiệp tiểu học.”
Trương Nghiêu ngẩng đầu, anh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, không biết vì sao, tất cả kế hoạch và tâm cơ của anh đều chẳng có tác dụng nào với người đàn ông trước mặt và con gái ông.
Cô con gái thì ngốc, còn người cha thì sao, anh không quên bên ngoài đánh giá người đàn ông này.
Nhưng ông không ngốc đâu.
“Mày ở nhà chỉ nhàn rỗi với nhàn rỗi, theo ba mày ra ngoài kiếm tiền đi. Mày cũng đã trưởng thành lâu vậy, nên học cách sống có trách nhiệm và biết gánh vác rồi.”
Trong giây phút Trương Nghiêu kinh ngạc, Từ lão hổ đã ngáp ra tận cửa, “Nhớ kỹ, về sau ai dám đánh mày thì nói ba mày biết, tao giúp mày đánh lại, con bà nó, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ.” Dừng một chút, Từ lão hổ còn nói thêm: “Nhưng, Vượng Vượng ngốc, đừng đẩy nó bước lên, có chuyện gì đàn ông gánh vác là được, phụ nữ là phải thương yêu và bảo vệ.”
Lời nói ấy khiến Trương Nghiêu đỏ cả mặt, Từ lão hổ này có lẽ đã sớm biết cách nghĩ của anh.
Chắc biết rất rõ làm sao anh muốn kết hôn với con gái ông, cũng muốn lợi dụng con gái ông báo thù rửa hận.
Điều này làm Trương Nghiêu hơi xấu hổ.
Từ lão hổ và bà ngoại đều là người không có văn hóa cao, lại dạy anh một đạo lý.
Người phải ngay thẳng, mới có thể tiến xa được.
Trương Nghiêu xoay đầu, gương mặt non nớt của Từ Tái Xuân ở trên giường có mấy vết cào đỏ, đặc biệt gai mắt.
Dì Thái và Từ lão hổ đều nói tuổi tác mình đã cao, không thể vất vả, nên ở bệnh viện một lúc sau khi biết Từ Tái Xuân chỉ ăn đến mức hỏng bao tử bèn quay về.
Làm ông chồng mới nhậm chức của Từ Tái Xuân, chắc chắn Trương Nghiêu phải ở lại.
Trương Nghiêu cũng không có không vui như trong tưởng tượng.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Từ Tái Xuân tỉnh.
Đói mà tỉnh.
Trương Nghiêu nhớ bác sĩ và dì Thái nói, mặc kệ đôi mắt Từ Tái Xuân trong veo như nước bao nhiêu, không được nhẹ dạ.
“Nhưng em đói…”
Trương Nghiêu mua cháo nấu nhừ cho Từ Tái Xuân ăn, sau khi Từ Tái Xuân sột soạt ăn xong một bát, tiếp tục vuốt bụng, “Anh ơi, em muốn ăn bánh gato…”
“Không được, em muốn đau bụng nữa sao?”
Nghĩ đến cơn đau bụng tàn ác vô nhân đạo, sắc mặt Từ Tái Xuân trắng nhợt, nhưng vẫn nhìn ra được cô không cam lòng.
Trương Nghiêu chẳng biết sự kiên trì của mình lại tốt vậy, “Được rồi, đợi em khỏe, anh dẫn em ra ngoài ăn…”
Từ Tái Xuân buồn bực hừ một tiếng, Trương Nghiêu vuốt đầu cô, tóc rối, mềm, thực sự giống y đúc Vượng Vượng trước kia.
Trương Nghiêu vuốt sợi tóc mềm mại trong tay, trong lòng cũng mềm nhũn.
Khi ngón tay kia chạm vào vết thương trên mặt Từ Tái Xuân, con ngươi đen thoáng sa sầm, “Còn đau không?”
Từ Tái Xuân đang cắn chăn, hưởng thụ thời gian Trương Nghiêu vuốt tóc, nghe được câu này, có chút không hiểu.
Trương Nghiêu sờ vết thương ửng đỏ, vì Từ Tái Xuân trắng, nên vết thương có vẻ đặc biệt nổi bật, “Không đau hửm?”
Từ Tái Xuân lắc đầu, đôi mắt to lóe lên, dáng vẻ rất tự hào, “Không đau chút nào…”
“Thật sao?”
Trương Nghiêu nhìn ánh mắt cười thành trăng lưỡi liềm, thoáng sửng sờ, sau đó, chính anh cũng không biết mình đang nói gì.
“Em còn muốn ăn kẹo không?”
Trăng lưỡi liềm kia của Từ Tái Xuân uốn cong thành một đường may, “Có thể chứ?”
Trương Nghiêu mỉm cười, giọng nói dịu dàng như mang theo sự mê hoặc vậy, “Ngoan, em nhắm mắt lại.”
Từ Tái Xuân nghe lời thực sự nhắm mắt lại, không lâu sau, cảm thấy trên môi chợt ấm áp, còn có mùi vị ngọt ngào.
Cô mở mắt, lại phát hiện trước mặt chẳng có thứ gì.
“Đó là gì thế?”
Trương Nghiêu xoay đầu sang chỗ khác, một lát sau mới từ kẽ răng nặn ra một câu.
“Em kệ nó là gì đi… Sau này em ngoan ngoãn anh sẽ cho em ăn nữa…”
Quả nhiên Từ Tái Xuân không nghi ngờ, trái lại cực kỳ mong đợi lần tiếp theo.
Cô kéo tay Trương Nghiêu, lầm bầm vài tiếng, “Anh à, dì đó không thích anh, nhà em thích anh là đủ… Đừng sợ, lần sau em sẽ đánh bà ta…”
Từ Tái Xuân đã ngủ, hồi lâu sau, Trương Nghiêu mới xoay đầu lại, nhìn cánh tay mình bị ôm chặt, sửng sốt rất lâu mới khe khẽ nói một câu.
“Ngốc thật.”
Khi Từ Tái Xuân xuất viện, Cố Tây Dương tìm Trương Nghiêu uống rượu, sau khi nghe bà Trương bị dạy dỗ như vậy, trong lòng sảng khoái vô cùng, “Phải nói vợ ngốc nhà mày lợi hại thật, hoàn toàn không theo lẽ thường đấy… Bất quá vận may mày tốt ghê, có đứa đần độn che chở, sau này chắc đi đường đều suôn sẻ hơn nhiều, ít nhất xem mụ yêu bà Trương gia đó làm sao động vào mày…”
Trương Nghiêu không lạc quan như Cố Tây Dương, khẽ chạm ly rượu Cố Tây Dương mới nói: “Coi như đánh bậy đánh bạ đi. Được rồi, không phải mày nói giới thiệu một công việc cho tao à…”
“Mẹ! Mày thực sự muốn đi làm?!”
Trương Nghiêu gật đầu, “Hết cách rồi, không làm không có tiền xài.”
Cố Tây Dương cười tủm tỉm bu lại, “Không nói sớm, anh mày không bao giờ thiếu tiền.”
Trương Nghiêu uống nửa ly rượu, chả biết nghĩ đến điều gì nói thêm: “Có điều ban ngày tao không thể qua đây…”
“Hả! Mày còn làm ca đêm sao!” Cố Tây Dương không hiểu, “Tao đã nói ở đây cho mày chơi, mặc dù ngoài mặt anh tao không thích tao chơi với mày, nhưng sau lưng khen mày quá trời…”
“Tao biết.” Trương Nghiêu thả ly rượu xuống, con ngươi âm trầm, thoáng nhìn Cố Tây Dương mới lên tiếng: “Tao còn tìm một công việc khác nữa.”
Cố Tây Dương nói Trương Nghiêu hoàn toàn liều mạng.
Một công việc khác của anh chính là sửa xe.
Trước đó Từ lão hổ xuất thân từ việc thu mua phế liệu, về sau có tiền làm lên hậu cần, hiện tại rảnh rỗi tiền nhiều hơn lại mở mấy tiệm sửa xe.
Từ lão hổ hỏi Trương Nghiêu có tay nghề gì, Trương Nghiêu đều lắc đầu.
Từ lão hổ nghĩ ngợi, bèn ném Trương Nghiêu vào một tiệm sửa xe.
Tiệm sửa xe đó là người quen cũ của Từ lão hổ, thấy Từ lão hổ dẫn một thằng nhóc đẹp trai tới, liền vây lại.
“Ơ, thằng trai bao này là ai! Dáng vẻ quen quen bây…”
“Cút cút cút! Đây là con rể tôi, lão Trầm, sau này ông dẫn dắt nó đàng hoàng cho tôi…”
Lão Trầm cười hihi, “Ôi mẹ ơi, là ông chủ nhỏ sao… Hahaha… Chỗ chúng tôi nhỏ lắm, sợ rằng không chứa nổi ông chủ nhỏ…”
“Cút cút cút, cái gì nó cũng không biết, ở đâu ra làm ông chủ nhỏ!”
Từ lão hổ lẫm liệt ầm ĩ với lão Trầm, cuối cùng trước khi đi, miệng lão Trầm còn nói ông chủ nhỏ làm sao có thể tệ hại thế chứ.
Nhưng mặc dù vậy, đợi Từ lão hổ đi rồi, lão Trầm lại vỗ vai Trương Nghiêu, “Đi thôi, cậu đẹp trai! Ý, cơ thể còn rất rắn chắc, có rèn luyện ta…”
Lần thứ hai bị sờ mông, giờ phút này, bỗng nhiên Trương Nghiêu có chút hối hận.
Trên đời nhiều đường đi thế, tại sao phải theo Từ lão hổ lăn lộn trời.
Công việc ở tiệm sửa xe vất vả, mặc dù lúc giới thiệu lão Trầm nói anh là ông chủ nhỏ, nhưng sau một ngày ở chung ngắn ngủi, Trương Nghiêu đã biết đám người này căn bản không đối đãi đặc biệt với anh, ngược lại xem anh như người mới hung hăng sai bảo.
Bất quá cũng rất tốt, văn hóa Trương Nghiêu không cao, trước đây có hứng thú với Cố Tây Dương cũng vì hai người đều không thích cuộc sống giả tạo.
Như bà Trương, cũng như Trương Kiêu.
Trương Nghiêu ở tiệm sửa xe rất vui vẻ, đôi khi hút một điếu ngắn ngủi, khiến anh quên được rất nhiều thứ.
Bao gồm sau lưng anh còn có ông bà Trương gia nhìn chằm chằm.
Lúc tan tầm, Trương Nghiêu còn tính tới chỗ Cố Tây Dương.
Anh là kẻ tàn nhẫn, nhìn người cũng chuẩn. Cố Tây Dương không phải người thích hợp kinh doanh, nhưng có thể nói là một kẻ cho anh luyện tay chút, Trương Nghiêu cũng rất hài lòng.
Bất quá chạy hai đầu như vậy, khiến Trương Nghiêu trong nửa tháng thoáng chốc hốc hác đi.
Chính anh không hề phát hiện, nhưng Từ Tái Xuân nhận ra, ôm anh hung hăng nói còn nhỏ hơn Đại hùng một vòng, bèn không vui.
Sau khi Trương Nghiêu đi làm, Từ Tái Xuân hơi rầu rĩ không vui vẻ.
Dì Thái gọt rau quả, thấy dáng vẻ này của cô bèn đi tới, “Sao thế, Vượng Vượng.”
Từ Tái Xuân bĩu môi, hơi bất mãn, “Gần đây anh bắt đầu đi làm…”
Sức hiểu biết của dì Thái kinh người, thoáng cái đã hiểu, “Con nói cậu gầy hả?”
Từ Tái Xuân ghé vào bàn, gật đầu.
Dì Thái thấy người bất mãn, nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: “Vượng Vượng, có muốn theo dì Thái học làm bếp không, học nấu ăn chẳng những có thể tự mình ăn, còn có thể nuôi anh béo lên…”
Béo lên… không đi làm nữa.
Từ Tái Xuân động lòng.
Ngay sau đó, sắc mặt Từ lão hổ cũng không tốt.
Vì vậy Trương Nghiêu cảm thấy bà Trương tìm Từ lão hổ lý luận vào lúc này, đơn giản chính là thêm dầu vào lửa.
“Bà nói con gái tôi đánh bà? Không thể nào, Vượng Vượng nhà tôi rất ngoan, sẽ không ra tay…” Trả đũa không chỉ bà Trương độc quyền, Từ lão hổ cũng dùng rất giỏi, “Tôi vẫn chưa hỏi bà đấy, sáng sớm Vượng Vượng nhà tôi còn rất tốt, làm sao sau khi từ nhà bà trở về lại biến thành bộ dạng này?”
Thấy bà Trương hiếm khi trố mắt nghẹn họng, tức đến mặt đỏ tận mang tai, đột nhiên Trương Nghiêu cảm thấy cuộc đời anh xem ra có mục tiêu mới.
Khi Trương Nghiêu trở lại phòng bệnh, Từ Tái Xuân còn chưa tỉnh lại.
Cô đau bụng rất lâu, hiện uống thuốc rồi, rốt cuộc mơ màng thiếp đi.
Đúng là đồ ngốc mà.
Nhưng, mặc dù nghĩ thế, bất quá tay Trương Nghiêu vẫn không kiềm được vuốt gương mặt bầu bĩnh của Từ Tái Xuân.
Sau đó, nghe tiếng ho khan của Từ lão hổ, anh kịp thời rút tay về, vâng… hơi xấu hổ.
Đều do bản thân anh tiện tay nha.
Từ lão hổ hiểu rõ con gái nhất, con gái ngoan sau khi ra ngoài trở nên héo rũ như dưa chuột, Từ lão hổ chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo Trương Nghiêu đã dẫn cô đi.
Bất quá may là, có một bà Trương thay Trương Nghiêu chịu tội.
Từ lão hổ và Từ Tái Xuân giống nhau, đều bao che khuyết điểm.
“Mẹ kế gì đó của mày không tốt với mày, sau này không về cũng được…”
Từ lão hổ mím môi, liếc nhìn Trương Nghiêu từ trên xuống dưới, “Được rồi, năm nay mày bao nhiêu tuổi?”
“… Khụ khụ…” Trương Nghiêu thoáng hết nói nổi, con rể mà mình cần ngay cả tuổi cũng không biết sao.
“21.” Cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng nói.
Từ lão hổ lặp lại, “21, học đại học chưa?”
Trương Nghiêu lắc đầu, trên mặt từ từ xuất hiện một vệt tự ti. Nhưng, bị Từ lão hổ kịp thời đập tan, “Văn hóa cao hơn ba mày, tao còn chưa tốt nghiệp tiểu học.”
Trương Nghiêu ngẩng đầu, anh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, không biết vì sao, tất cả kế hoạch và tâm cơ của anh đều chẳng có tác dụng nào với người đàn ông trước mặt và con gái ông.
Cô con gái thì ngốc, còn người cha thì sao, anh không quên bên ngoài đánh giá người đàn ông này.
Nhưng ông không ngốc đâu.
“Mày ở nhà chỉ nhàn rỗi với nhàn rỗi, theo ba mày ra ngoài kiếm tiền đi. Mày cũng đã trưởng thành lâu vậy, nên học cách sống có trách nhiệm và biết gánh vác rồi.”
Trong giây phút Trương Nghiêu kinh ngạc, Từ lão hổ đã ngáp ra tận cửa, “Nhớ kỹ, về sau ai dám đánh mày thì nói ba mày biết, tao giúp mày đánh lại, con bà nó, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ.” Dừng một chút, Từ lão hổ còn nói thêm: “Nhưng, Vượng Vượng ngốc, đừng đẩy nó bước lên, có chuyện gì đàn ông gánh vác là được, phụ nữ là phải thương yêu và bảo vệ.”
Lời nói ấy khiến Trương Nghiêu đỏ cả mặt, Từ lão hổ này có lẽ đã sớm biết cách nghĩ của anh.
Chắc biết rất rõ làm sao anh muốn kết hôn với con gái ông, cũng muốn lợi dụng con gái ông báo thù rửa hận.
Điều này làm Trương Nghiêu hơi xấu hổ.
Từ lão hổ và bà ngoại đều là người không có văn hóa cao, lại dạy anh một đạo lý.
Người phải ngay thẳng, mới có thể tiến xa được.
Trương Nghiêu xoay đầu, gương mặt non nớt của Từ Tái Xuân ở trên giường có mấy vết cào đỏ, đặc biệt gai mắt.
Dì Thái và Từ lão hổ đều nói tuổi tác mình đã cao, không thể vất vả, nên ở bệnh viện một lúc sau khi biết Từ Tái Xuân chỉ ăn đến mức hỏng bao tử bèn quay về.
Làm ông chồng mới nhậm chức của Từ Tái Xuân, chắc chắn Trương Nghiêu phải ở lại.
Trương Nghiêu cũng không có không vui như trong tưởng tượng.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Từ Tái Xuân tỉnh.
Đói mà tỉnh.
Trương Nghiêu nhớ bác sĩ và dì Thái nói, mặc kệ đôi mắt Từ Tái Xuân trong veo như nước bao nhiêu, không được nhẹ dạ.
“Nhưng em đói…”
Trương Nghiêu mua cháo nấu nhừ cho Từ Tái Xuân ăn, sau khi Từ Tái Xuân sột soạt ăn xong một bát, tiếp tục vuốt bụng, “Anh ơi, em muốn ăn bánh gato…”
“Không được, em muốn đau bụng nữa sao?”
Nghĩ đến cơn đau bụng tàn ác vô nhân đạo, sắc mặt Từ Tái Xuân trắng nhợt, nhưng vẫn nhìn ra được cô không cam lòng.
Trương Nghiêu chẳng biết sự kiên trì của mình lại tốt vậy, “Được rồi, đợi em khỏe, anh dẫn em ra ngoài ăn…”
Từ Tái Xuân buồn bực hừ một tiếng, Trương Nghiêu vuốt đầu cô, tóc rối, mềm, thực sự giống y đúc Vượng Vượng trước kia.
Trương Nghiêu vuốt sợi tóc mềm mại trong tay, trong lòng cũng mềm nhũn.
Khi ngón tay kia chạm vào vết thương trên mặt Từ Tái Xuân, con ngươi đen thoáng sa sầm, “Còn đau không?”
Từ Tái Xuân đang cắn chăn, hưởng thụ thời gian Trương Nghiêu vuốt tóc, nghe được câu này, có chút không hiểu.
Trương Nghiêu sờ vết thương ửng đỏ, vì Từ Tái Xuân trắng, nên vết thương có vẻ đặc biệt nổi bật, “Không đau hửm?”
Từ Tái Xuân lắc đầu, đôi mắt to lóe lên, dáng vẻ rất tự hào, “Không đau chút nào…”
“Thật sao?”
Trương Nghiêu nhìn ánh mắt cười thành trăng lưỡi liềm, thoáng sửng sờ, sau đó, chính anh cũng không biết mình đang nói gì.
“Em còn muốn ăn kẹo không?”
Trăng lưỡi liềm kia của Từ Tái Xuân uốn cong thành một đường may, “Có thể chứ?”
Trương Nghiêu mỉm cười, giọng nói dịu dàng như mang theo sự mê hoặc vậy, “Ngoan, em nhắm mắt lại.”
Từ Tái Xuân nghe lời thực sự nhắm mắt lại, không lâu sau, cảm thấy trên môi chợt ấm áp, còn có mùi vị ngọt ngào.
Cô mở mắt, lại phát hiện trước mặt chẳng có thứ gì.
“Đó là gì thế?”
Trương Nghiêu xoay đầu sang chỗ khác, một lát sau mới từ kẽ răng nặn ra một câu.
“Em kệ nó là gì đi… Sau này em ngoan ngoãn anh sẽ cho em ăn nữa…”
Quả nhiên Từ Tái Xuân không nghi ngờ, trái lại cực kỳ mong đợi lần tiếp theo.
Cô kéo tay Trương Nghiêu, lầm bầm vài tiếng, “Anh à, dì đó không thích anh, nhà em thích anh là đủ… Đừng sợ, lần sau em sẽ đánh bà ta…”
Từ Tái Xuân đã ngủ, hồi lâu sau, Trương Nghiêu mới xoay đầu lại, nhìn cánh tay mình bị ôm chặt, sửng sốt rất lâu mới khe khẽ nói một câu.
“Ngốc thật.”
Khi Từ Tái Xuân xuất viện, Cố Tây Dương tìm Trương Nghiêu uống rượu, sau khi nghe bà Trương bị dạy dỗ như vậy, trong lòng sảng khoái vô cùng, “Phải nói vợ ngốc nhà mày lợi hại thật, hoàn toàn không theo lẽ thường đấy… Bất quá vận may mày tốt ghê, có đứa đần độn che chở, sau này chắc đi đường đều suôn sẻ hơn nhiều, ít nhất xem mụ yêu bà Trương gia đó làm sao động vào mày…”
Trương Nghiêu không lạc quan như Cố Tây Dương, khẽ chạm ly rượu Cố Tây Dương mới nói: “Coi như đánh bậy đánh bạ đi. Được rồi, không phải mày nói giới thiệu một công việc cho tao à…”
“Mẹ! Mày thực sự muốn đi làm?!”
Trương Nghiêu gật đầu, “Hết cách rồi, không làm không có tiền xài.”
Cố Tây Dương cười tủm tỉm bu lại, “Không nói sớm, anh mày không bao giờ thiếu tiền.”
Trương Nghiêu uống nửa ly rượu, chả biết nghĩ đến điều gì nói thêm: “Có điều ban ngày tao không thể qua đây…”
“Hả! Mày còn làm ca đêm sao!” Cố Tây Dương không hiểu, “Tao đã nói ở đây cho mày chơi, mặc dù ngoài mặt anh tao không thích tao chơi với mày, nhưng sau lưng khen mày quá trời…”
“Tao biết.” Trương Nghiêu thả ly rượu xuống, con ngươi âm trầm, thoáng nhìn Cố Tây Dương mới lên tiếng: “Tao còn tìm một công việc khác nữa.”
Cố Tây Dương nói Trương Nghiêu hoàn toàn liều mạng.
Một công việc khác của anh chính là sửa xe.
Trước đó Từ lão hổ xuất thân từ việc thu mua phế liệu, về sau có tiền làm lên hậu cần, hiện tại rảnh rỗi tiền nhiều hơn lại mở mấy tiệm sửa xe.
Từ lão hổ hỏi Trương Nghiêu có tay nghề gì, Trương Nghiêu đều lắc đầu.
Từ lão hổ nghĩ ngợi, bèn ném Trương Nghiêu vào một tiệm sửa xe.
Tiệm sửa xe đó là người quen cũ của Từ lão hổ, thấy Từ lão hổ dẫn một thằng nhóc đẹp trai tới, liền vây lại.
“Ơ, thằng trai bao này là ai! Dáng vẻ quen quen bây…”
“Cút cút cút! Đây là con rể tôi, lão Trầm, sau này ông dẫn dắt nó đàng hoàng cho tôi…”
Lão Trầm cười hihi, “Ôi mẹ ơi, là ông chủ nhỏ sao… Hahaha… Chỗ chúng tôi nhỏ lắm, sợ rằng không chứa nổi ông chủ nhỏ…”
“Cút cút cút, cái gì nó cũng không biết, ở đâu ra làm ông chủ nhỏ!”
Từ lão hổ lẫm liệt ầm ĩ với lão Trầm, cuối cùng trước khi đi, miệng lão Trầm còn nói ông chủ nhỏ làm sao có thể tệ hại thế chứ.
Nhưng mặc dù vậy, đợi Từ lão hổ đi rồi, lão Trầm lại vỗ vai Trương Nghiêu, “Đi thôi, cậu đẹp trai! Ý, cơ thể còn rất rắn chắc, có rèn luyện ta…”
Lần thứ hai bị sờ mông, giờ phút này, bỗng nhiên Trương Nghiêu có chút hối hận.
Trên đời nhiều đường đi thế, tại sao phải theo Từ lão hổ lăn lộn trời.
Công việc ở tiệm sửa xe vất vả, mặc dù lúc giới thiệu lão Trầm nói anh là ông chủ nhỏ, nhưng sau một ngày ở chung ngắn ngủi, Trương Nghiêu đã biết đám người này căn bản không đối đãi đặc biệt với anh, ngược lại xem anh như người mới hung hăng sai bảo.
Bất quá cũng rất tốt, văn hóa Trương Nghiêu không cao, trước đây có hứng thú với Cố Tây Dương cũng vì hai người đều không thích cuộc sống giả tạo.
Như bà Trương, cũng như Trương Kiêu.
Trương Nghiêu ở tiệm sửa xe rất vui vẻ, đôi khi hút một điếu ngắn ngủi, khiến anh quên được rất nhiều thứ.
Bao gồm sau lưng anh còn có ông bà Trương gia nhìn chằm chằm.
Lúc tan tầm, Trương Nghiêu còn tính tới chỗ Cố Tây Dương.
Anh là kẻ tàn nhẫn, nhìn người cũng chuẩn. Cố Tây Dương không phải người thích hợp kinh doanh, nhưng có thể nói là một kẻ cho anh luyện tay chút, Trương Nghiêu cũng rất hài lòng.
Bất quá chạy hai đầu như vậy, khiến Trương Nghiêu trong nửa tháng thoáng chốc hốc hác đi.
Chính anh không hề phát hiện, nhưng Từ Tái Xuân nhận ra, ôm anh hung hăng nói còn nhỏ hơn Đại hùng một vòng, bèn không vui.
Sau khi Trương Nghiêu đi làm, Từ Tái Xuân hơi rầu rĩ không vui vẻ.
Dì Thái gọt rau quả, thấy dáng vẻ này của cô bèn đi tới, “Sao thế, Vượng Vượng.”
Từ Tái Xuân bĩu môi, hơi bất mãn, “Gần đây anh bắt đầu đi làm…”
Sức hiểu biết của dì Thái kinh người, thoáng cái đã hiểu, “Con nói cậu gầy hả?”
Từ Tái Xuân ghé vào bàn, gật đầu.
Dì Thái thấy người bất mãn, nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: “Vượng Vượng, có muốn theo dì Thái học làm bếp không, học nấu ăn chẳng những có thể tự mình ăn, còn có thể nuôi anh béo lên…”
Béo lên… không đi làm nữa.
Từ Tái Xuân động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.