Xuân Nhật Hành Xuyên

Chương 2

Triều Lộ Hà Khô

10/06/2023

Sau bữa tiệc tối, ta bị cô mẫu giữ lại quở trách rất lâu, Giang Hoài Liễu không đợi ta, vội vàng đi đi đón Thanh Thanh vừa chịu mấy trận đòn của hắn.

Bầu trời thưa thớt dần những vì sao, tuyết lúc này lạnh hơn nhiều.

Nữ tì Tiểu Lăng hỏi ta: "Phu nhân, người lạnh chứ?"

Ta quấn chặt mình trong tấm áo lông cáo, ngón tay dù đã lạnh cóng nhưng vẫn cứng miệng: "Không lạnh."

Ta chỉ hối hận, giá như có Giang Hành Xuyên ở đây thì tốt biết bao, chàng là trưởng tử của Tướng quân phủ nghĩa dũng, là huynh trưởng mà Giang Hoài Liễu sợ nhất, có thể kiểm soát hắn, có chàng ở đây, loại người như Thanh Thanh đừng hòng bước chân vào cửa. Ta cong môi, khí lạnh tựa như sương, giá mà chàng ở đây, ta sẽ không phải gả cho Giang Hoài Liễu rồi.

Nhưng không thể giữ Thanh Thanh lại thêm nữa, ta biết rõ nàng ta là một mối họa.

Những con chữ nàng ta tự tay viết lan khắp kinh thành, thơ của nàng ta được truyền bá rộng rãi. Còn những nữ quyến trong phủ thì bị nàng ta làm phiền tới đau đầu không thôi, làm sao mà thư họa của một cô gái lại có thể loạn truyền khắp nơi cơ chứ. Ta từng nói với Giang Hoài Liễu rồi, hắn mất kiên nhẫn mà nói rằng: "Các ngươi chẳng qua chỉ là ghen tị với tài hoa của Thanh Thanh mà thôi."

Ta đột nhiên bật cười thành tiếng hỏi: "Giang Hoài Liễu, ngươi đã xem thơ ta từng viết hay chưa?"

Hắn không nói. Hắn chưa từng thấy. Nhưng ca ca của hắn thì có.

Tướng quân phủ rất lớn, việc bếp núc nội trợ khiến ta hao tâm tổn sức, ngày ngày không cách nào ra khỏi phủ được, Thanh Thanh nắm lấy tay Giang Hoài Liễu, cầm xiên kẹo hồ lô từ bên ngoài bước vào, cười khanh khách: "Phu nhân tay chân lành lặn, vậy mà chẳng bao giờ thấy bước chân ra khỏi cửa, ta còn tưởng con nhà quyền quý ghê gớm như nào, hóa ra chỉ thế này thôi à." Ta không tức giận, bởi vì Giang Hoài Liễu không cho phép ta tức giận, hắn nói đây là sự hồn nhiên ngây thơ hiếm thấy ở Thượng Kinh.

Thanh Thanh nói dân sinh khốn khổ, đều là do bị những người như ta chèn ép, nói rằng lẽ ra ta nên từ bỏ thân phận. Giang Hoài Liễu thường bị những phát ngôn ngông cuồng kỳ lạ của ả ta làm cho hết sức kinh ngạc, tựa như đốm lửa nhỏ chiếu sáng hắn khi hắn bị che lấp dưới ánh hào quang của huynh trưởng. Hắn nói trước đây Thanh Thanh đã từng cứu hắn, nàng ta không giống như những người khác.

Ta thở dài, dù thế nào đi chăng nữa, Thanh Thanh này, cũng không thể giữ lại trong Tướng quân phủ thêm nữa, sớm muộn gì tai họa cũng sẽ ập đến. Đợi tối nay về đến phủ, ta sẽ cho nàng ta một ít bạc, để nàng ta rời xa nơi này, đây là chút nhân từ cuối cùng của ta rồi.

Kết quả khi ta quay về, đèn trong phủ sáng trưng, vừa bước vào phòng, liền bị Giang Hoài Liễu ném một tờ giấy vào mặt. Bên trên có chữ ký của hắn. Thanh Thanh trong phòng khóc lóc ỉ ôi, thái y đang thay nàng ta đắp thuốc, giọng nói của nàng ta không ngừng vọng ra: "Đau chết mất, đau chết mất, ta muốn quay ngược thời gian. Nghe xong những lời này thật khiến người ta cảm thấy mơ hồ, bối rối.



Ta nhặt tờ giấy lên, Giang Hoài Liễu dùng ánh mắt ch.ết chóc nhìn ta chằm chằm, như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên mặt ta.

Đó là một tờ hạ đường thư*, Giang Hoài Liễu muốn hưu* ta, ta chớp chớp mắt, trong một khắc nào đó cảm thấy vô cùng bất lực, tất cả sai lầm mà ta mắc phải, vậy mà lại là ghen tuông.

Chú thích:

- Hạ đường thư: giấy ly hôn, do đằng trai đưa ra

- Hưu: ly hôn. Hưu thường do bên nữ phạm lỗi, sau khi hưu đằng nữ rất khó tái giá. Khác với hoà ly, hai bên chia tay hoà bình, đều có thể đi tiếp bước nữa.

Ta gả cho hắn một năm, cơ thể gầy đi bao nhiêu, lão quân cũng đã có tuổi, Giang Hành Xuyên người có thể giữ thể diện cho Tướng quân phủ cũng đã chết rồi, còn lại chỉ là một cái vỏ rỗng, toàn bộ đều dựa vào sức của một mình của ta gánh vác.

Ta đánh giá Giang Hoài Liễu lại một lần nữa, giống như cái lần đầu tiên ta gặp, toàn thân hắn lạnh cóng, co ro trong chiếc áo choàng đen, lúc ấy ca ca của hắn cũng có mặt, ta cười hỏi: "Chàng là Hoài Liễu đúng không?"

Hắn giờ đây đã trổ mã hơn nhiều, dung mạo đẹp như tranh, nhưng lại không thể kiềm chế được lửa giận mà nói với ta: "Cô rõ ràng có thể cứu được Thanh Thanh, chỉ cần cô nói với cô mẫu một tiếng, Thanh Thanh sẽ không phải chịu đựng nỗi đau như vậy. Cô chỉ muốn nhìn bọn ta làm trò cười. Nguyên nhân là do lòng ghen tuông của cô mà ra."

"Thanh Thanh sẽ không làm thiếp, nàng ấy muốn đời này kiếp này ở bên ta, ta sẽ cho nàng ấy một mái nhà. Trừ ta ra, Thanh Thanh không còn ai cả, cô còn có thể quay trở về Ninh quốc công phủ, nhất biệt lưỡng khoan*, vẹn cả đôi đường."

Chú thích: hất biệt lưỡng khoan: có nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới.

Cổ họng ta nghẹn lại, nói vài lần mới bật được thành tiếng, lạnh lùng nói: "Ta không đi đâu hết, nhưng ta sẽ hưu ngươi, ngươi và Thanh Thanh, cuốn xéo khỏi Tướng quân phủ cho ta. Phủ của Giang Hành Xuyên, ta thay chàng trông coi."

Ta ra lệnh cho tỳ nữ: " Mời lão quân và tộc trưởng vào đây."

Giang Hoài Liễu sửng sốt, không ngờ sự việc lại phát triển thành thế này, hắn túm lấy cổ tay ta một cái, vẻ mặt giận dữ: "Ninh Miên Khanh, sao cô dám!"

Ta ưỡn thẳng sống lưng gầy yếu, nghênh đón ánh mắt hắn, không tránh không né, ngược lại cười đau đớn: "Ngươi nói xem?"



Ta mới gả vào Giang gia được một năm, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện.

Giang Hành Xuyên được mai táng nơi sa trường, tuy nhiên phần thưởng thì lại cứ bị trì hoãn vô thời hạn, ta và lão thái quân phải mang theo linh vị của chàng tới tận hoàng cung quỳ xin mới có được.

Gia phả Giang gia tan đàn xẻ nghé, ta và cô mẫu phải lập giao ước, giữ lại tước vị Tướng quân mấy đời suýt nữa bị tước bỏ.

Ta luôn phải canh chừng những kẻ đầy tớ già dối trá, phụ trách việc nội trợ, bếp núc, vực dậy gia phủ sắp tiêu tán. Đôi khi ta thậm chí quên rằng mình chỉ mới 17 tuổi.

Tướng quân phủ không phải là không thể thiếu đi Giang Hoài Liễu, mà là không thể thiếu đi ta. Giang Hoài Liễu vẫn cố níu kéo. nhưng trong tiềm thức đã phản bác lại: "Cô không có con trai, ai sẽ là người thừa kế Tướng quân phủ này?"

Ta nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: "Lục di nương có một đứa con vừa tròn 4 tuổi."

Lục di nương là tiểu thiếp của cha hắn, đứa trẻ kia khá thông minh, lại có con mắt tinh tường. Giang Hoài Liễu sắc mặt tái nhợt, đúng lúc này âm thanh của Thanh Thanh từ trong phòng truyền ra ngày một lớn hơn, la khóc sướt mướt: "Hoài Liễu, ta đau quá! Chàng vào xem cho ta đi."

Giang Hoài Liễu nghe vậy thì cáu kỉnh, lạnh lùng quát: "Ta cũng chẳng phải thái y, xem cũng vô ích!" Đây là lần đầu tiên hắn nổi giận với nàng ta.

Hắn buông tay ta ra, giờ đây mới bày vẻ mặt ân nghĩa, hắn không phát hiện ra tay của ta đã gầy đi nhiều so với hơn một năm trước đây, chiếc vòng ngọc trên cổ tay đã trở nên lỏng lẻo, giờ đây lại có thêm một vết bầm xanh xanh tím tím. Giang Hoài Liễu khẽ gọi ta: "Miên Khanh, Miên Khanh, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta lần này đi!"

Ta giấu vết bầm tím trên cổ tay xuống dưới ống tay áo, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ thất vọng.

Giang Hoài Liễu nghiến răng, giật xuống tấm ngọc bội không hoàn chỉnh trên cổ, trông giống như một mảnh trăng khuyết, nói: "Đại ca muốn nàng chăm sóc cho ta."

Ta nhìn chằm chằm tấm ngọc bội ấy hồi lâu rồi mới nhận lấy. Đây là lần thỏa hiệp cuối cùng của ta.

Giang Hành Xuyên, đệ đệ của chàng, sao không giống chàng một chút nào vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Nhật Hành Xuyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook