Chương 83: Chàng Cũng Nên Thuộc Về Ta
Bạch Lộ Thành Song
11/04/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Mấy ngày trước khi trong cung xảy ra chuyện, hắn luôn không hồi phủ. Lúc nhìn thấy nàng lần nữa, đã là lúc nàng cùng người khác bao vây tấn công Ngự Thư Phòng.
Nàng của lúc đó, đang mang thai sao?
Giang Huyền Cẩn đờ người cúi đầu xuống nhìn đầu ngón tay của mình.
"Nói thật, đã trải qua những chuyện này rồi, nàng ấy còn không giết ngươi, ngươi cũng nên biết bản thân ở trong lòng nàng ấy có sức nặng gì rồi." Ở cửa có người sâu kín mà lên tiếng.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hành dựa vào khung cửa, vẻ mặt tràn đầy chế nhạo nói: "Nếu là ta, trong bụng mang hài tử của ngươi, bước vào nguy hiểm tiến cung đi cứu ngươi, còn bị ngươi trở tay tống vào thiên lao, ngươi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."
(Editor: Chưởng quầy Lục, Hoài Ngọc bảo anh giỏi thì mang một đứa, thế mà anh nghe lời lấy ngay ví dụ rồi *Xì mũi* )
Trái tim giống như bị thứ gì đó dùng lực bóp chặt một cái, Giang Huyền Cẩn khẽ hít vào một hơi, chớp mắt đã nghẹn ngào.
"Ngươi... Nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi bị lừa rồi, Hoài Ngọc và ta chưa bao giờ từng có tư tình." Lục Cảnh Hành nâng cằm nhìn hắn, giống như xem kịch vui nói: "Cũng không biết là ai truyền tin tức cho ngươi, sao lại đem hài tử tính lên đầu ta?"
Không phải cốt nhục của Lục Cảnh Hành?
Mặt Giang Huyền Cẩn trắng bệch.
Trong nháy mắt, tát cả mọi chuyện đều ném vỡ nát trên mặt đất, vỡ thành từng khối từng khối lưu ly, hình ảnh lại ghép vào nhau một lần nữa, có lúc vẻ mặt nàng rất vui mừng hạnh phúc mà đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra, có trường kiếm băng lạnh của hắn gác trên cổ nàng, có thiên lao tối tăm ẩm ướt, có chuỗi Phật châu miễn cưỡng bị kéo xuống từ trên tay nàng.
Nàng nói, Giang Giới, ta thật lòng thích chàng.
Nàng nói, ta sợ chàng không rõ, cho nên nhất định phải nói với chàng, ta muốn sinh hài tử cho chàng.
Đôi mắt hạnh trong bóng tối lấp lánh ánh sáng, từng câu từng chữ đều là thành tâm thành ý, hắn nghe thấy rồi, cũng luôn khắc ghi, nhưng sao lại... Sao lại vẫn không tin nàng chứ?
Lục Cảnh Hành nhìn có chút hả hê, xoay quạt nói: "Hôm nay thời tiết tốt, ta không ngại nói với ngươi nhiều hơn vài câu. Ngươi biết vì sao Trưởng công chúa nuôi nhiều trai lơ như vậy không? Bởi vì trai lơ trong cung nàng đều là thuộc hạ của nàng, mỗi người đều mang tuyệt kĩ, lợi hại lắm đó. Đáng tiếc trong lòng nàng ấy có người, cho dù trong đám trai lơ có người rất thích nàng ấy, cũng không gần được người nàng."
Gió lạnh từ bên ngoài dịch trạm thổi vào cánh cửa mở rộng, thổi trúng y bào tung bay, trong lòng tràn đầy thê lương.
Giang Huyền Cẩn nâng mắt nhìn hắn, cổ họng khô khốc đến nói không ra lời.
Trai lơ... Cũng không phải là trai lơ thật sự sao?
Hắn tưởng nàng phong lưu đa tình, tưởng nàng nhất thời hứng khởi, tưởng nàng lòng dạ khó lường, tưởng nàng giày xéo chân tâm của mình.
Nhưng không có, nàng đều không có.
Chân tâm nàng nhận định giống với hắn, không có khác biệt. Nàng nói đã cho hắn chân tâm, là thật sự đã cho rồi, sớm hơn hắn, càng si hơn hắn.
Trong đầu sau cùng hiện lên khuôn mặt thanh tú ở cửa Ngự Thư phòng, trong mắt tràn đầy ánh sáng, bị trường kiếm của hắn chỉ vào, rõ ràng có thể nhìn thấy biến đổi ảm đạm xuống. Sau lưng nàng là tiếng chém giết ùn ùn kéo tới, trong mắt lại chỉ có khuôn mặt băng lãnh của hắn.
Lúc đó hắn nói cái gì nhỉ? Đúng, hắn nói: Ta không tin.
Khuôn mặt phía trước trắng như tuyết, thanh âm khàn khàn nói: Không phải chàng muốn để ta chết sao? Ta sẽ như ý nguyện của chàng.
Là đau lòng thành thế nào, mới ngay cả mạng cũng không cần nữa? Một kiếm đó đặt ngang qua, thậm chí nàng không nghĩ đến đứa trẻ trong bụng phải thế nào sao.
Hoảng sợ mà khép tay lại, Giang Huyền Cẩn lắc đầu theo ý thức, giống như không đứng thêm được nữa, sải bước qua bậc cửa liền xông ra ngoài.
"Quân Thượng, chú ý dáng vẻ." Lục Cảnh Hành cà lơ phớt phơ ở đằng sau nói: "Gia huấn Giang gia, đi phải ngay ngắn, ngồi phải thẳng, sao ngài đi đường lại xiêu xiêu vẹo vẹo thế?"
Tiếng trêu chọc càng ngày càng xa, Giang Huyền Cẩn giống như không nghe thấy, hắn nhìn thấy chiếc xe ngựa vẫn đứng ở cổng như cũ, vội vàng đi qua đó, nhưng lại bỗng nhiên dừng bên càng xe, đưa tay đặt trên trên càng xe, con ngươi màu mực ửng đỏ.
Ánh mặt trời lên cao, vùng ngoại thành một mảnh đẹp đẽ tĩnh lặng, hắn túng ta lúng túng đứng đó, vươn tay ra lại rụt về.
Có người chủ động vén màn xe lên, ôn bụng quỳ ngồi, cười híp mắt nhìn về phía hắn.
"Hối hận không?" Nàng hỏi.
Hắn nâng mắt lên, ba phần tức giận bảy phần ủy khuất: "Nàng lại gạt ta!"
Cái gì mà giúp chồng dạy con sống vui vẻ qua ngày cùng Lục Cảnh Hành, cái gì mà đặt tên họ Lục cho hài tử, nàng cố ý, chính là cố ý muốn để hắn khó chịu.
"Đúng vậy, ta lại lừa chàng rồi." Lí Hoài Ngọc không ngượng cũng không thẹn, hợp tình hợp lí mà nói: "Ai bảo chàng không chịu dỗ ta?"
Bên môi nàng mang theo ý cười, nhưng mắt hạnh lại đỏ lên, nói đến cuối, chóp mũi cũng đỏ lên.
"Ta vừa mới nghĩ, hay là đánh thẳng xe trở về đi, để chàng muốn quay lại cũng chỉ có thể chạy về. Chàng tàn nhẫn với ta như thế, ta cũng không thể vẫn đối tốt với chàng, còn nhường chàng."
"Nhưng nghĩ một lúc, lại cảm thấy không nỡ."
Sờ sờ vết sẹo mờ mờ trên cổ, nàng mê man hỏi: "Nhưng sao chàng lại bỏ được ta như thế chứ?"
Lồng ngực cứng lại, lông mi Giang Huyền Cẩn run run, muốn đưa tay ra chạm vào cổ nàng, nhưng còn chưa duỗi tới, đã bị nàng hung dữ đánh ra.
"Làm gì đấy?" Nàng trừng mắt thỏ nói: "Có biết phép tắc không? Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"
Không biết xoay sở thế nào mà nhìn nàng, Giang Huyền Cẩn mím môi, lại duỗi tay qua.
Lí Hoài Ngọc cũng không lưu tình chút nào, hắn duỗi tay tới nàng liền đánh ra, giống như tiểu hài tử giận dỗi vậy, đập tới đập lui đến bàn tay hắn phiếm đỏ.
Một tiếng "Ba" vang lên giòn giã, nàng không khống chế lực tốt, vỗ xuống mạnh hơn một chút. Mí mắt giật lên, Hoài Ngọc theo phản ứng liền muốn kéo tay hắn tới xem thử, kết quả vừa chạm vào đầu ngón tay hắn, người này liền thuận thế cuốn lên, chậm rãi đan vào lòng bàn tay của nàng.
"Thực xin lỗi." Giang Huyền Cẩn giọng khàn khàn nói.
Khẽ chấn động, cổ họng Lí Hoài Ngọc nấc nghẹn, lệ trong mắt không kiểm soát được mà ứa ra ngoài.
Thật ra nàng không có lập trường gì mà trách hắn, chỉ là gần đây nôn mửa suốt, eo mỏi lưng đau, muốn phát cáu mọi lúc. Thật sự nghe thấy ba từ này, ngay cả lục phủ ngũ tạng của nàng cũng thắt chặt lại thành một đoàn, vừa chua vừa chát.
Không nhịn nổi nữa, lệ trong mắt liền rơi ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn luống cuống, ngay cả vẻ trấn định trên mặt cũng không duy trì nổi nữa, cầm lấy tay áo lau mặt giúp nàng, vừa lau vừa nhíu mày: "Mọi người nói người mang thai không thể khóc, nàng... Nàng muốn nghe gì, ta nói hết, muốn cái gì ta cũng cho, trước tiên đừng khóc có được không?"
"Không được." Nàng nghiến răng: "Bản thân ta cũng không kiểm soát được."
Giống như dòng lũ tích tụ nhiều năm, một khi vỡ đê, làm thế nào cũng không ngăn lại được, Lí Hoài Ngọc khóc thút tha thút thít, Giang Huyền Cẩn hơi nôn nóng, nhìn nhìn xung quanh, liền đi về một hướng.
Vậy mà lại cứ đi như thế hả? Lí Hoài Ngọc tức giận, miệng phồng lên như ếch, nói cái gì mà gỗ mục không thể đẽo, cứ để hắn tự chạy về đi!
Đang định tìm phu xe, nhưng vừa mới nâng mắt lên, bộ áo bào xanh hổ phách kia đã quay về rồi.
Ngón tay thon dài cầm một quả quýt đỏ đỏ cam cam, hắn đi đến bên cạnh nàng, tỉ mỉ bóc ra, lột hết cọng xơ, tách múi ra đưa đến bên môi nàng.
"Ta bóc quýt cho nàng, nàng tha thứ cho ta có được không?" Rất lâu trước kia, nàng cũng nói như vậy với hắn.
Cúi đầu nhìn nhìn nước quýt dính trên tay hắn, Lí Hoài Ngọc không khóc nữa, đôi mắt trong veo của nàng mở to ra nhìn, ngây ngốc mà nhìn hắn.
Giang Huyền Cẩn có chút không được tự nhiên, giơ tay lên, trong đôi mắt trước nay luôn trấn định tràn đầy vẻ thấp thỏm.
"Hẳn là... Rất ngọt." Hắn nói.
Quýt ngọt như vậy, chàng có muốn nếm thử chút không? Nếm rồi thì không tức giận nữa, có thể cùng về nhà.
Cảm xúc trong đáy mắt để lộ rõ ràng ra ngoài, giống như hài tử kì quặc nhà ai, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí hòa hợp cùng người khác. Lông mi khẽ run, ánh mắt cũng lay động, nhưng bộ dạng hắn vẫn cứ cố giả vờ như trấn định, môi mỏng mím lại, không bằng lòng yếu thế.
Lí Hoài Ngọc nhìn thấy, nghĩ thầm cứ coi như sắt đá thành tinh, cũng phải mềm lòng một chút ở trước mặt hắn đi?
Há miệng cắn múi quýt, nàng kéo ống tay áo của hắn lau lau mặt, hỏi hắn: "Quay đầu lại không?"
Đầu ngón tay vuốt qua cánh môi mềm mại của nàng, Giang Huyền Cẩn giật mình, ánh mắt rơi trên đôi mắt hồng hồng của nàng, trái tim theo đó mà bóp chặt.
"Quay lại." Hắn gật đầu.
Thanh Ti và mọi người không đi theo, đều đợi trong phủ công chúa, ai cũng không đoán được chuyến đi lần này của điện hạ sẽ có kết cục gì, tâm trạng không khỏi lo lắng.
Lúc mặt trời trên đầu dần cao lên, ngoài cửa có động tĩnh. Mọi người đều đứng dậy, mắt sáng rực nhìn về phía cánh cổng.
Một bộ váy mẫu đơn quét qua bậc cửa, Lí Hoài Ngọc một mình đi vào, ôm bụng nhìn bọn họ.
Nhìn thấy hai mắt đỏ rực của nàng, Thanh Huyền sốt ruột, tiến lên hỏi: "Điện hạ đừng buồn, thế gian nam nhân thế nào chả có? Chỉ cần ngài muốn, không cần biết là ai, bọn ta đều sẽ giúp ngài cướp về!"
"Đúng vậy." Từ Sơ Nhưỡng cũng vội vàng phụ họa: "Người thật sự muốn đi, ai cũng không giữ lại được, cô đừng đặt ở trong lòng."
Tựu Ngô nhíu mày lắc đầu: "Tử Dương Quân thật sự không phải người tốt đẹp gì, theo ý kiến của tại hạ, Lục chưởng quầy chẳng có chỗ nào thua kém hắn."
Giang Thâm xấu hổ đứng ở bên cạnh, rất muốn im lặng không hé răng, nhưng thật xui xẻo, Từ Sơ Nhưỡng lơ đãng nhìn về phía hắn bên này, trong mắt có địch ý.
Đây là bị vạ lây sao? Mí mắt nhảy nhảy lên, Giang Thâm vội vàng nói: "Cho dù là huynh đệ ruột, lần này ta cũng không giúp được tam đệ, nếu đã là hiểu lầm, vậy làm sao có thể không nghe giải thích chứ? Thật sự lòng dạ sắt đá ngang ngược không nói lí!"
(Editor: Anh xác định rồi anh Thâm =)))
Thật ra hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ lúc nãy nghe bọn họ bàn luận trong đại sảnh, tam đệ nhà mình hình như không chiếm lí lắm. Dù sao người cũng không có ở đây, hắn thuận theo nói vài câu cũng sẽ không mất miếng thịt.
Nghĩ như vậy, lá gan của Giang nhị công tử liền to ra, nhìn Từ Sơ Nhưỡng, muốn tiện thể bày tỏ lập trường: "Nếu là ta..."
"Nếu là huynh, thì sẽ đi chơi thanh lâu câu lan, làm cho vài mỹ nhân hương phấn gào khóc bên ngoài Giang phủ, sau đó ngàn dặm xa xôi đến nói với người ta là huynh biết sai rồi." Có người bước vào cửa đi theo sau Lí Hoài Ngọc, cười lạnh thay hắn bổ sung lời đằng sau.
Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, Giang Thâm cứng đờ quay đầu lại, tầm mắt chạm đến ánh mắt lạnh như băng kia của Giang Huyền Cẩn, thì một hơi cũng không thở ra được, suýt chút nữa nghẹn chết.
"Tam... Tam đệ?"
Giang Huyền Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt tỏa ra hơi tuyết, miệng phun ra đều là mảnh đá: "Cho dù là huynh đệ ruột, lần này ta cũng không giúp được nhị ca, phong lưu thái quá, phụ hết chân tâm của người khác."
Trên mặt xanh rồi đến đỏ, đỏ lại đến xanh, Giang Thâm nhìn về phía Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày bên cạnh, vội vàng lắc đầu: "Ta không phải... Ta không có..."
Từ Sơ Nhưỡng bình tĩnh uốn gối về phía hắn: "Đã hòa li rồi, công tử không cần giải thích với tiểu nữ."
"Không phải, lần trước ta đi thanh lâu căn bản không cùng những người kia..."
"Nhị công tử." Xích Kim nhã nhặn cắt lời hắn: "Nếu Từ cô nương đã không muốn nghe, ngài hà tất phải nói tiếp?"
Giang Thâm muốn tức chết rồi, hắn cảm thấy chuyện này cần phải nói rõ ràng, nhưng Từ Sơ Nhưỡng thật sự không định nghe, quay đầu đi, trực tiếp đi tới bên cạnh Lí Hoài Ngọc.
"Chúc mừng điện hạ." Nàng thấp giọng nói.
Lí Hoài Ngọc cảm thấy rất ngạc nhiên: "Các người không hỏi một chút xảy ra chuyện gì sao? Cũng không hỏi ta làm thế nào đem người về?"
Lắc lắc đầu, Từ Sơ Nhưỡng cười nhạt: "Ngài muốn ngài ấy quay lại, ngài ấy quay lại rồi, đây đã đủ rồi. Với chúng ta mà nói, cái khác đều không vội, đợi ngài rảnh rỗi, chầm chậm nói ra cũng được."
Giang tam công tử ở trong lòng đang giở sách nhỏ ra ghi lại những người vừa nãy nói xấu mình, nghe thấy lời này, nhìn Từ Sơ Nhưỡng một cái, gạch tên nàng ấy đi.
Viền mắt Hoài Ngọc lại hơi đỏ lên, Lục Cảnh Hành bên cạnh đẩy Kì Cẩm lên trên, thờ ơ nói: "Để người bắt mạch trước đi, ngươi một ngày nay rồi, khóc còn chưa hết nữa."
Mọi người bây giờ mới hồi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng đưa nàng về phòng. Chỉ để lại Kì Cẩm và Giang Huyền Cẩn trông coi, còn toàn bộ đều lui ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Lục Cảnh Hành liền bị túm đến một góc viện.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hai người này lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả, vui vẻ ở bên nhau rồi?" Từ Sơ Nhưỡng mở to mắt nhìn.
Thanh Ti cũng gấp: "Nếu đã yên lành hết rồi, chủ tử khóc cái gì? Có phải là chịu oan ức không?"
Tựu Ngô cũng nghĩ không ra: "Tử Dương Quân là người cao ngạo như thế, sao nói quay lại liền quay lại rồi?"
Lục Cảnh Hành nghe đến khóe miệng co lại: "Vừa nãy ai nói cái khác đều không gấp, có thể đợi điện hạ từ từ nói ra?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Từ Sơ Nhưỡng, người sau thấp giọng nói: "Đó không phải là thấy cảm xúc của điện hạ không ổn, trấn an nàng ấy sao?"
"Ngài mau nói đi!" Thanh Huyền gấp đến vò đầu bứt tai.
Khẽ hừ một tiếng, Lục Cảnh Hành xoay quạt dựa vào cột nhà đỏ thắm, nhìn cánh cửa phòng chính đóng chặt xa xa kia một cái, mới chậm rãi thấp giọng nói ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, cảm giác được ánh nhìn chằm chằm của Tử Dương Quân, Kì Cẩm rất căng thẳng, đầu ngón tay đặt trên cổ tay của Lí Hoài Ngọc cũng phát run lên.
"Ài, sợ gì chứ?" Hoài Ngọc cười nói: "Ngươi cũng xem như y nữ có lai lịch trong Giang phủ rồi."
Kì Cẩm run run rẩy rẩy dùng mắt liếc người bên cạnh một cái.
Hoài Ngọc sáng tỏ, liền dịch dịch người, vỗ vỗ mép giường nói với Giang Huyền Cẩn: "Đến đây."
Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Còn đang bắt mạch."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ thể lại nghe lời mà đi qua ngồi, tùy ý để nàng ức hiếp mà dựa nửa người lên trên.
Cười hì hì chọn một tư thế thoải mái, Hoài Ngọc vừa để Kì Cẩm bắt mạch vừa nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sóng thu, chút chút nhỏ nhỏ muốn nói lại thôi.
Ban đầu còn có thể trấn tĩnh nhìn lại, nhưng nàng nhìn rất lâu, bên cạnh lại còn có người ở đây, bên tai Giang Huyền Cẩn chầm chậm phiếm đỏ.
"Đừng nhìn nữa." Hắn ấp úng nói.
Không khí trong phòng không hiểu sao thoải mái hơn rất nhiều, Kì Cẩm lén thở ra một hơi, vội vàng tập trung bắt mạch, lại đưa tay thăm dò bụng của Hoài Ngọc, lùi về sau hai bước nói: "Mẫu tử đều bình an, chỉ là cái bụng này của phu nhân thật sự hơi to một chút, lúc sinh phải hết sức cẩn thận."
Vừa nghe thấy lời này, sống lưng Giang Huyền Cẩn cứng đờ, nâng mắt hỏi: "Sẽ có nguy hiểm sao?"
Kì Cẩm nhỏ giọng nói: "Nử tử sinh con, không thể không nguy hiểm, nếu Quân Thượng lo lắng, thì tìm bà đỡ dày dặn kinh nghiệm một chút."
"Bà đỡ có thể bảo đảm người bình an sao?"
"Cái này... Cũng không nói chính xác được, nhưng chí ít có thể nắm chắc hơn một chút."
Cằm xiết chặt lại, Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm bụng của Hoài Ngọc một lúc, hỏi: "Có thể không sinh được không?"
Lí Hoài Ngọc móc móc lỗ tai, tưởng bản thân nghe nhầm: "Chàng nói cái gì?"
"Không sinh nữa." Hắn cứng nhắc lặp lại: "Không cần con nữa cũng được."
Hoài Ngọc giận sôi máu, ôm bụng dịch xa ram đối diện với hắn nói: "Thì ra không phải chàng khổ cực mang thai hơn sáu tháng, không cần liền không muốn ta sinh nữa?"
"Không phải."
"Vậy là cái gì?" Nàng hung dữ mà gào lên.
Giang Huyền Cẩn khép mắt lại, đầu ngón tay vân vê một sợi tóc đen của nàng, trầm mặc rất lâu mới thấp giọng nói: "Nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao?"
Nếu nàng cũng giống như đại tẩu, sinh Lân Nhi liền ra đi, vậy hắn phải làm thế nào?
Lí Hoài Ngọc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, hậu tri hậu giác hỏi: "Chàng đang lo lắng cho ta?"
Lo lắng đến con nối dõi cũng tình nguyện không cần?
Giang Huyền Cẩn mím môi, rất nghiêm túc mà gật gật đầu.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái bụng này của nàng, trong lòng hắn cảm xúc nhiều nhất không phải là phẫn nộ, mà là hoảng sợ, hắn đã từng thấy Giang phủ tiền giấy đầy trời, trơ mắt nhìn đại ca ôm Giang Diễm trong tã lót quỳ ở linh đường thất thanh khóc nức nở.
Loại bi thương đó, hắn chắc chắn không muốn nếm thử.
Hoài Ngọc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, một hơi ở trong lòng chậm rãi thở ra ngoài, cuối cùng ngược lại cười ra tiếng: "Hưu thư viết rõ rồi."
Nhắc tới chuyện này, Giang Huyền Cẩn vẫn có chút không vui: "Nàng đã không còn liên quan gì đến Lục Cảnh Hành, lại mang thai con của ta, còn đòi hưu thư làm cái gì?"
Lại là cố ý muốn hắn đau khổ sao?
Sờ sờ chóp mũi, Hoài Ngọc cười gượng: "Ta tính kế chàng ấy hả."
"Ừ?" Hắn nhíu mày.
"Quy tắc của Bắc Ngụy bọn ta, không phải con nối dõi phải quy hết về bên chồng sao? Ta sợ chàng biết ta mang chính là cốt nhục của chàng, muốn đến giành với ta, vì vậy lập trước một cái hưu thư, ta thích đều thuộc về ta."
Chống lại ánh mắt của người trước mặt này, giọng Lí Hoài Ngọc càng nói càng nhỏ: "Con cũng là cùng sở hữu, ta nhất định thích, đương nhiên cũng thuộc về ta..."
Ánh mắt lạnh lẽo có thể so với gió đang kêu gào bên ngoài, thổi vào mặt nàng, lạnh đến nàng nổi da gà toàn thân.
Giang Huyền Cẩn lạnh giọng hỏi: "Ta ở trong lòng nàng, là người như vậy sao?"
Biết bản thân là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, Hoài Ngọc chột dạ kéo kéo tay hắn: "Ta cũng chỉ là phòng ngộ nhỡ..."
Nhìn nàng một cái thật sâu, Giang Huyền Cẩn khép mắt dựa bên giường, đưa tay day day mi tâm, trên môi không có chút huyết sắc nào.
Lí Hoài Ngọc có chút không nhẫn tâm, nghĩ một lát, hỏi: "Phóng phu thư ta đưa cho chàng đâu?"
Lật tay áo lên, Giang Huyền Cẩn thuận tay lấy ra ngoài, đặt trước mặt nàng.
Vậy mà lại mang theo bên người!
Càng thêm chột dạ, nàng ho khan hai tiếng, cũng lấy hưu thư trong tay áo mình ra, hai phong thư gộp vào nhau, cùng xé từ giữa ra.
"Xoẹt" một tiếng, Giang Huyền Cẩn mở mắt ra.
Người trước mặt cười giống như lưu manh vô lại, quăng hai phong hưu thư nát vụn xuống đất, ngón trỏ chấm chấm vào ngực hắn, lưu manh nói: "Chàng cũng là chàng và ta cùng sở hữu, ta cũng thích, theo như đã nói, cũng nên thuộc về ta."
"..."
Khuôn mặt tươi cười trước mặt đã rất lâu không nhìn thấy rồi, giống như đã cách một đời, mang theo ánh sáng rực rỡ của mặt trời lúc lên cao, chiếu đến mắt hắn phát đau, lồng ngực cũng đau theo.
Chầm chậm mà nâng tay lên, hắn che mắt mình lại, yết hầu khẽ động.
Hoài Ngọc im lặng mà nhìn, chống người lên, dịu dàng cúi người sang, hôn một cái cực nhỏ lên mu bàn tay hắn.
***
Mấy ngày trước khi trong cung xảy ra chuyện, hắn luôn không hồi phủ. Lúc nhìn thấy nàng lần nữa, đã là lúc nàng cùng người khác bao vây tấn công Ngự Thư Phòng.
Nàng của lúc đó, đang mang thai sao?
Giang Huyền Cẩn đờ người cúi đầu xuống nhìn đầu ngón tay của mình.
"Nói thật, đã trải qua những chuyện này rồi, nàng ấy còn không giết ngươi, ngươi cũng nên biết bản thân ở trong lòng nàng ấy có sức nặng gì rồi." Ở cửa có người sâu kín mà lên tiếng.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hành dựa vào khung cửa, vẻ mặt tràn đầy chế nhạo nói: "Nếu là ta, trong bụng mang hài tử của ngươi, bước vào nguy hiểm tiến cung đi cứu ngươi, còn bị ngươi trở tay tống vào thiên lao, ngươi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."
(Editor: Chưởng quầy Lục, Hoài Ngọc bảo anh giỏi thì mang một đứa, thế mà anh nghe lời lấy ngay ví dụ rồi *Xì mũi* )
Trái tim giống như bị thứ gì đó dùng lực bóp chặt một cái, Giang Huyền Cẩn khẽ hít vào một hơi, chớp mắt đã nghẹn ngào.
"Ngươi... Nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi bị lừa rồi, Hoài Ngọc và ta chưa bao giờ từng có tư tình." Lục Cảnh Hành nâng cằm nhìn hắn, giống như xem kịch vui nói: "Cũng không biết là ai truyền tin tức cho ngươi, sao lại đem hài tử tính lên đầu ta?"
Không phải cốt nhục của Lục Cảnh Hành?
Mặt Giang Huyền Cẩn trắng bệch.
Trong nháy mắt, tát cả mọi chuyện đều ném vỡ nát trên mặt đất, vỡ thành từng khối từng khối lưu ly, hình ảnh lại ghép vào nhau một lần nữa, có lúc vẻ mặt nàng rất vui mừng hạnh phúc mà đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra, có trường kiếm băng lạnh của hắn gác trên cổ nàng, có thiên lao tối tăm ẩm ướt, có chuỗi Phật châu miễn cưỡng bị kéo xuống từ trên tay nàng.
Nàng nói, Giang Giới, ta thật lòng thích chàng.
Nàng nói, ta sợ chàng không rõ, cho nên nhất định phải nói với chàng, ta muốn sinh hài tử cho chàng.
Đôi mắt hạnh trong bóng tối lấp lánh ánh sáng, từng câu từng chữ đều là thành tâm thành ý, hắn nghe thấy rồi, cũng luôn khắc ghi, nhưng sao lại... Sao lại vẫn không tin nàng chứ?
Lục Cảnh Hành nhìn có chút hả hê, xoay quạt nói: "Hôm nay thời tiết tốt, ta không ngại nói với ngươi nhiều hơn vài câu. Ngươi biết vì sao Trưởng công chúa nuôi nhiều trai lơ như vậy không? Bởi vì trai lơ trong cung nàng đều là thuộc hạ của nàng, mỗi người đều mang tuyệt kĩ, lợi hại lắm đó. Đáng tiếc trong lòng nàng ấy có người, cho dù trong đám trai lơ có người rất thích nàng ấy, cũng không gần được người nàng."
Gió lạnh từ bên ngoài dịch trạm thổi vào cánh cửa mở rộng, thổi trúng y bào tung bay, trong lòng tràn đầy thê lương.
Giang Huyền Cẩn nâng mắt nhìn hắn, cổ họng khô khốc đến nói không ra lời.
Trai lơ... Cũng không phải là trai lơ thật sự sao?
Hắn tưởng nàng phong lưu đa tình, tưởng nàng nhất thời hứng khởi, tưởng nàng lòng dạ khó lường, tưởng nàng giày xéo chân tâm của mình.
Nhưng không có, nàng đều không có.
Chân tâm nàng nhận định giống với hắn, không có khác biệt. Nàng nói đã cho hắn chân tâm, là thật sự đã cho rồi, sớm hơn hắn, càng si hơn hắn.
Trong đầu sau cùng hiện lên khuôn mặt thanh tú ở cửa Ngự Thư phòng, trong mắt tràn đầy ánh sáng, bị trường kiếm của hắn chỉ vào, rõ ràng có thể nhìn thấy biến đổi ảm đạm xuống. Sau lưng nàng là tiếng chém giết ùn ùn kéo tới, trong mắt lại chỉ có khuôn mặt băng lãnh của hắn.
Lúc đó hắn nói cái gì nhỉ? Đúng, hắn nói: Ta không tin.
Khuôn mặt phía trước trắng như tuyết, thanh âm khàn khàn nói: Không phải chàng muốn để ta chết sao? Ta sẽ như ý nguyện của chàng.
Là đau lòng thành thế nào, mới ngay cả mạng cũng không cần nữa? Một kiếm đó đặt ngang qua, thậm chí nàng không nghĩ đến đứa trẻ trong bụng phải thế nào sao.
Hoảng sợ mà khép tay lại, Giang Huyền Cẩn lắc đầu theo ý thức, giống như không đứng thêm được nữa, sải bước qua bậc cửa liền xông ra ngoài.
"Quân Thượng, chú ý dáng vẻ." Lục Cảnh Hành cà lơ phớt phơ ở đằng sau nói: "Gia huấn Giang gia, đi phải ngay ngắn, ngồi phải thẳng, sao ngài đi đường lại xiêu xiêu vẹo vẹo thế?"
Tiếng trêu chọc càng ngày càng xa, Giang Huyền Cẩn giống như không nghe thấy, hắn nhìn thấy chiếc xe ngựa vẫn đứng ở cổng như cũ, vội vàng đi qua đó, nhưng lại bỗng nhiên dừng bên càng xe, đưa tay đặt trên trên càng xe, con ngươi màu mực ửng đỏ.
Ánh mặt trời lên cao, vùng ngoại thành một mảnh đẹp đẽ tĩnh lặng, hắn túng ta lúng túng đứng đó, vươn tay ra lại rụt về.
Có người chủ động vén màn xe lên, ôn bụng quỳ ngồi, cười híp mắt nhìn về phía hắn.
"Hối hận không?" Nàng hỏi.
Hắn nâng mắt lên, ba phần tức giận bảy phần ủy khuất: "Nàng lại gạt ta!"
Cái gì mà giúp chồng dạy con sống vui vẻ qua ngày cùng Lục Cảnh Hành, cái gì mà đặt tên họ Lục cho hài tử, nàng cố ý, chính là cố ý muốn để hắn khó chịu.
"Đúng vậy, ta lại lừa chàng rồi." Lí Hoài Ngọc không ngượng cũng không thẹn, hợp tình hợp lí mà nói: "Ai bảo chàng không chịu dỗ ta?"
Bên môi nàng mang theo ý cười, nhưng mắt hạnh lại đỏ lên, nói đến cuối, chóp mũi cũng đỏ lên.
"Ta vừa mới nghĩ, hay là đánh thẳng xe trở về đi, để chàng muốn quay lại cũng chỉ có thể chạy về. Chàng tàn nhẫn với ta như thế, ta cũng không thể vẫn đối tốt với chàng, còn nhường chàng."
"Nhưng nghĩ một lúc, lại cảm thấy không nỡ."
Sờ sờ vết sẹo mờ mờ trên cổ, nàng mê man hỏi: "Nhưng sao chàng lại bỏ được ta như thế chứ?"
Lồng ngực cứng lại, lông mi Giang Huyền Cẩn run run, muốn đưa tay ra chạm vào cổ nàng, nhưng còn chưa duỗi tới, đã bị nàng hung dữ đánh ra.
"Làm gì đấy?" Nàng trừng mắt thỏ nói: "Có biết phép tắc không? Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"
Không biết xoay sở thế nào mà nhìn nàng, Giang Huyền Cẩn mím môi, lại duỗi tay qua.
Lí Hoài Ngọc cũng không lưu tình chút nào, hắn duỗi tay tới nàng liền đánh ra, giống như tiểu hài tử giận dỗi vậy, đập tới đập lui đến bàn tay hắn phiếm đỏ.
Một tiếng "Ba" vang lên giòn giã, nàng không khống chế lực tốt, vỗ xuống mạnh hơn một chút. Mí mắt giật lên, Hoài Ngọc theo phản ứng liền muốn kéo tay hắn tới xem thử, kết quả vừa chạm vào đầu ngón tay hắn, người này liền thuận thế cuốn lên, chậm rãi đan vào lòng bàn tay của nàng.
"Thực xin lỗi." Giang Huyền Cẩn giọng khàn khàn nói.
Khẽ chấn động, cổ họng Lí Hoài Ngọc nấc nghẹn, lệ trong mắt không kiểm soát được mà ứa ra ngoài.
Thật ra nàng không có lập trường gì mà trách hắn, chỉ là gần đây nôn mửa suốt, eo mỏi lưng đau, muốn phát cáu mọi lúc. Thật sự nghe thấy ba từ này, ngay cả lục phủ ngũ tạng của nàng cũng thắt chặt lại thành một đoàn, vừa chua vừa chát.
Không nhịn nổi nữa, lệ trong mắt liền rơi ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn luống cuống, ngay cả vẻ trấn định trên mặt cũng không duy trì nổi nữa, cầm lấy tay áo lau mặt giúp nàng, vừa lau vừa nhíu mày: "Mọi người nói người mang thai không thể khóc, nàng... Nàng muốn nghe gì, ta nói hết, muốn cái gì ta cũng cho, trước tiên đừng khóc có được không?"
"Không được." Nàng nghiến răng: "Bản thân ta cũng không kiểm soát được."
Giống như dòng lũ tích tụ nhiều năm, một khi vỡ đê, làm thế nào cũng không ngăn lại được, Lí Hoài Ngọc khóc thút tha thút thít, Giang Huyền Cẩn hơi nôn nóng, nhìn nhìn xung quanh, liền đi về một hướng.
Vậy mà lại cứ đi như thế hả? Lí Hoài Ngọc tức giận, miệng phồng lên như ếch, nói cái gì mà gỗ mục không thể đẽo, cứ để hắn tự chạy về đi!
Đang định tìm phu xe, nhưng vừa mới nâng mắt lên, bộ áo bào xanh hổ phách kia đã quay về rồi.
Ngón tay thon dài cầm một quả quýt đỏ đỏ cam cam, hắn đi đến bên cạnh nàng, tỉ mỉ bóc ra, lột hết cọng xơ, tách múi ra đưa đến bên môi nàng.
"Ta bóc quýt cho nàng, nàng tha thứ cho ta có được không?" Rất lâu trước kia, nàng cũng nói như vậy với hắn.
Cúi đầu nhìn nhìn nước quýt dính trên tay hắn, Lí Hoài Ngọc không khóc nữa, đôi mắt trong veo của nàng mở to ra nhìn, ngây ngốc mà nhìn hắn.
Giang Huyền Cẩn có chút không được tự nhiên, giơ tay lên, trong đôi mắt trước nay luôn trấn định tràn đầy vẻ thấp thỏm.
"Hẳn là... Rất ngọt." Hắn nói.
Quýt ngọt như vậy, chàng có muốn nếm thử chút không? Nếm rồi thì không tức giận nữa, có thể cùng về nhà.
Cảm xúc trong đáy mắt để lộ rõ ràng ra ngoài, giống như hài tử kì quặc nhà ai, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí hòa hợp cùng người khác. Lông mi khẽ run, ánh mắt cũng lay động, nhưng bộ dạng hắn vẫn cứ cố giả vờ như trấn định, môi mỏng mím lại, không bằng lòng yếu thế.
Lí Hoài Ngọc nhìn thấy, nghĩ thầm cứ coi như sắt đá thành tinh, cũng phải mềm lòng một chút ở trước mặt hắn đi?
Há miệng cắn múi quýt, nàng kéo ống tay áo của hắn lau lau mặt, hỏi hắn: "Quay đầu lại không?"
Đầu ngón tay vuốt qua cánh môi mềm mại của nàng, Giang Huyền Cẩn giật mình, ánh mắt rơi trên đôi mắt hồng hồng của nàng, trái tim theo đó mà bóp chặt.
"Quay lại." Hắn gật đầu.
Thanh Ti và mọi người không đi theo, đều đợi trong phủ công chúa, ai cũng không đoán được chuyến đi lần này của điện hạ sẽ có kết cục gì, tâm trạng không khỏi lo lắng.
Lúc mặt trời trên đầu dần cao lên, ngoài cửa có động tĩnh. Mọi người đều đứng dậy, mắt sáng rực nhìn về phía cánh cổng.
Một bộ váy mẫu đơn quét qua bậc cửa, Lí Hoài Ngọc một mình đi vào, ôm bụng nhìn bọn họ.
Nhìn thấy hai mắt đỏ rực của nàng, Thanh Huyền sốt ruột, tiến lên hỏi: "Điện hạ đừng buồn, thế gian nam nhân thế nào chả có? Chỉ cần ngài muốn, không cần biết là ai, bọn ta đều sẽ giúp ngài cướp về!"
"Đúng vậy." Từ Sơ Nhưỡng cũng vội vàng phụ họa: "Người thật sự muốn đi, ai cũng không giữ lại được, cô đừng đặt ở trong lòng."
Tựu Ngô nhíu mày lắc đầu: "Tử Dương Quân thật sự không phải người tốt đẹp gì, theo ý kiến của tại hạ, Lục chưởng quầy chẳng có chỗ nào thua kém hắn."
Giang Thâm xấu hổ đứng ở bên cạnh, rất muốn im lặng không hé răng, nhưng thật xui xẻo, Từ Sơ Nhưỡng lơ đãng nhìn về phía hắn bên này, trong mắt có địch ý.
Đây là bị vạ lây sao? Mí mắt nhảy nhảy lên, Giang Thâm vội vàng nói: "Cho dù là huynh đệ ruột, lần này ta cũng không giúp được tam đệ, nếu đã là hiểu lầm, vậy làm sao có thể không nghe giải thích chứ? Thật sự lòng dạ sắt đá ngang ngược không nói lí!"
(Editor: Anh xác định rồi anh Thâm =)))
Thật ra hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ lúc nãy nghe bọn họ bàn luận trong đại sảnh, tam đệ nhà mình hình như không chiếm lí lắm. Dù sao người cũng không có ở đây, hắn thuận theo nói vài câu cũng sẽ không mất miếng thịt.
Nghĩ như vậy, lá gan của Giang nhị công tử liền to ra, nhìn Từ Sơ Nhưỡng, muốn tiện thể bày tỏ lập trường: "Nếu là ta..."
"Nếu là huynh, thì sẽ đi chơi thanh lâu câu lan, làm cho vài mỹ nhân hương phấn gào khóc bên ngoài Giang phủ, sau đó ngàn dặm xa xôi đến nói với người ta là huynh biết sai rồi." Có người bước vào cửa đi theo sau Lí Hoài Ngọc, cười lạnh thay hắn bổ sung lời đằng sau.
Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, Giang Thâm cứng đờ quay đầu lại, tầm mắt chạm đến ánh mắt lạnh như băng kia của Giang Huyền Cẩn, thì một hơi cũng không thở ra được, suýt chút nữa nghẹn chết.
"Tam... Tam đệ?"
Giang Huyền Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt tỏa ra hơi tuyết, miệng phun ra đều là mảnh đá: "Cho dù là huynh đệ ruột, lần này ta cũng không giúp được nhị ca, phong lưu thái quá, phụ hết chân tâm của người khác."
Trên mặt xanh rồi đến đỏ, đỏ lại đến xanh, Giang Thâm nhìn về phía Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày bên cạnh, vội vàng lắc đầu: "Ta không phải... Ta không có..."
Từ Sơ Nhưỡng bình tĩnh uốn gối về phía hắn: "Đã hòa li rồi, công tử không cần giải thích với tiểu nữ."
"Không phải, lần trước ta đi thanh lâu căn bản không cùng những người kia..."
"Nhị công tử." Xích Kim nhã nhặn cắt lời hắn: "Nếu Từ cô nương đã không muốn nghe, ngài hà tất phải nói tiếp?"
Giang Thâm muốn tức chết rồi, hắn cảm thấy chuyện này cần phải nói rõ ràng, nhưng Từ Sơ Nhưỡng thật sự không định nghe, quay đầu đi, trực tiếp đi tới bên cạnh Lí Hoài Ngọc.
"Chúc mừng điện hạ." Nàng thấp giọng nói.
Lí Hoài Ngọc cảm thấy rất ngạc nhiên: "Các người không hỏi một chút xảy ra chuyện gì sao? Cũng không hỏi ta làm thế nào đem người về?"
Lắc lắc đầu, Từ Sơ Nhưỡng cười nhạt: "Ngài muốn ngài ấy quay lại, ngài ấy quay lại rồi, đây đã đủ rồi. Với chúng ta mà nói, cái khác đều không vội, đợi ngài rảnh rỗi, chầm chậm nói ra cũng được."
Giang tam công tử ở trong lòng đang giở sách nhỏ ra ghi lại những người vừa nãy nói xấu mình, nghe thấy lời này, nhìn Từ Sơ Nhưỡng một cái, gạch tên nàng ấy đi.
Viền mắt Hoài Ngọc lại hơi đỏ lên, Lục Cảnh Hành bên cạnh đẩy Kì Cẩm lên trên, thờ ơ nói: "Để người bắt mạch trước đi, ngươi một ngày nay rồi, khóc còn chưa hết nữa."
Mọi người bây giờ mới hồi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng đưa nàng về phòng. Chỉ để lại Kì Cẩm và Giang Huyền Cẩn trông coi, còn toàn bộ đều lui ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Lục Cảnh Hành liền bị túm đến một góc viện.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hai người này lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả, vui vẻ ở bên nhau rồi?" Từ Sơ Nhưỡng mở to mắt nhìn.
Thanh Ti cũng gấp: "Nếu đã yên lành hết rồi, chủ tử khóc cái gì? Có phải là chịu oan ức không?"
Tựu Ngô cũng nghĩ không ra: "Tử Dương Quân là người cao ngạo như thế, sao nói quay lại liền quay lại rồi?"
Lục Cảnh Hành nghe đến khóe miệng co lại: "Vừa nãy ai nói cái khác đều không gấp, có thể đợi điện hạ từ từ nói ra?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Từ Sơ Nhưỡng, người sau thấp giọng nói: "Đó không phải là thấy cảm xúc của điện hạ không ổn, trấn an nàng ấy sao?"
"Ngài mau nói đi!" Thanh Huyền gấp đến vò đầu bứt tai.
Khẽ hừ một tiếng, Lục Cảnh Hành xoay quạt dựa vào cột nhà đỏ thắm, nhìn cánh cửa phòng chính đóng chặt xa xa kia một cái, mới chậm rãi thấp giọng nói ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, cảm giác được ánh nhìn chằm chằm của Tử Dương Quân, Kì Cẩm rất căng thẳng, đầu ngón tay đặt trên cổ tay của Lí Hoài Ngọc cũng phát run lên.
"Ài, sợ gì chứ?" Hoài Ngọc cười nói: "Ngươi cũng xem như y nữ có lai lịch trong Giang phủ rồi."
Kì Cẩm run run rẩy rẩy dùng mắt liếc người bên cạnh một cái.
Hoài Ngọc sáng tỏ, liền dịch dịch người, vỗ vỗ mép giường nói với Giang Huyền Cẩn: "Đến đây."
Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Còn đang bắt mạch."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ thể lại nghe lời mà đi qua ngồi, tùy ý để nàng ức hiếp mà dựa nửa người lên trên.
Cười hì hì chọn một tư thế thoải mái, Hoài Ngọc vừa để Kì Cẩm bắt mạch vừa nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sóng thu, chút chút nhỏ nhỏ muốn nói lại thôi.
Ban đầu còn có thể trấn tĩnh nhìn lại, nhưng nàng nhìn rất lâu, bên cạnh lại còn có người ở đây, bên tai Giang Huyền Cẩn chầm chậm phiếm đỏ.
"Đừng nhìn nữa." Hắn ấp úng nói.
Không khí trong phòng không hiểu sao thoải mái hơn rất nhiều, Kì Cẩm lén thở ra một hơi, vội vàng tập trung bắt mạch, lại đưa tay thăm dò bụng của Hoài Ngọc, lùi về sau hai bước nói: "Mẫu tử đều bình an, chỉ là cái bụng này của phu nhân thật sự hơi to một chút, lúc sinh phải hết sức cẩn thận."
Vừa nghe thấy lời này, sống lưng Giang Huyền Cẩn cứng đờ, nâng mắt hỏi: "Sẽ có nguy hiểm sao?"
Kì Cẩm nhỏ giọng nói: "Nử tử sinh con, không thể không nguy hiểm, nếu Quân Thượng lo lắng, thì tìm bà đỡ dày dặn kinh nghiệm một chút."
"Bà đỡ có thể bảo đảm người bình an sao?"
"Cái này... Cũng không nói chính xác được, nhưng chí ít có thể nắm chắc hơn một chút."
Cằm xiết chặt lại, Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm bụng của Hoài Ngọc một lúc, hỏi: "Có thể không sinh được không?"
Lí Hoài Ngọc móc móc lỗ tai, tưởng bản thân nghe nhầm: "Chàng nói cái gì?"
"Không sinh nữa." Hắn cứng nhắc lặp lại: "Không cần con nữa cũng được."
Hoài Ngọc giận sôi máu, ôm bụng dịch xa ram đối diện với hắn nói: "Thì ra không phải chàng khổ cực mang thai hơn sáu tháng, không cần liền không muốn ta sinh nữa?"
"Không phải."
"Vậy là cái gì?" Nàng hung dữ mà gào lên.
Giang Huyền Cẩn khép mắt lại, đầu ngón tay vân vê một sợi tóc đen của nàng, trầm mặc rất lâu mới thấp giọng nói: "Nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao?"
Nếu nàng cũng giống như đại tẩu, sinh Lân Nhi liền ra đi, vậy hắn phải làm thế nào?
Lí Hoài Ngọc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, hậu tri hậu giác hỏi: "Chàng đang lo lắng cho ta?"
Lo lắng đến con nối dõi cũng tình nguyện không cần?
Giang Huyền Cẩn mím môi, rất nghiêm túc mà gật gật đầu.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái bụng này của nàng, trong lòng hắn cảm xúc nhiều nhất không phải là phẫn nộ, mà là hoảng sợ, hắn đã từng thấy Giang phủ tiền giấy đầy trời, trơ mắt nhìn đại ca ôm Giang Diễm trong tã lót quỳ ở linh đường thất thanh khóc nức nở.
Loại bi thương đó, hắn chắc chắn không muốn nếm thử.
Hoài Ngọc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, một hơi ở trong lòng chậm rãi thở ra ngoài, cuối cùng ngược lại cười ra tiếng: "Hưu thư viết rõ rồi."
Nhắc tới chuyện này, Giang Huyền Cẩn vẫn có chút không vui: "Nàng đã không còn liên quan gì đến Lục Cảnh Hành, lại mang thai con của ta, còn đòi hưu thư làm cái gì?"
Lại là cố ý muốn hắn đau khổ sao?
Sờ sờ chóp mũi, Hoài Ngọc cười gượng: "Ta tính kế chàng ấy hả."
"Ừ?" Hắn nhíu mày.
"Quy tắc của Bắc Ngụy bọn ta, không phải con nối dõi phải quy hết về bên chồng sao? Ta sợ chàng biết ta mang chính là cốt nhục của chàng, muốn đến giành với ta, vì vậy lập trước một cái hưu thư, ta thích đều thuộc về ta."
Chống lại ánh mắt của người trước mặt này, giọng Lí Hoài Ngọc càng nói càng nhỏ: "Con cũng là cùng sở hữu, ta nhất định thích, đương nhiên cũng thuộc về ta..."
Ánh mắt lạnh lẽo có thể so với gió đang kêu gào bên ngoài, thổi vào mặt nàng, lạnh đến nàng nổi da gà toàn thân.
Giang Huyền Cẩn lạnh giọng hỏi: "Ta ở trong lòng nàng, là người như vậy sao?"
Biết bản thân là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, Hoài Ngọc chột dạ kéo kéo tay hắn: "Ta cũng chỉ là phòng ngộ nhỡ..."
Nhìn nàng một cái thật sâu, Giang Huyền Cẩn khép mắt dựa bên giường, đưa tay day day mi tâm, trên môi không có chút huyết sắc nào.
Lí Hoài Ngọc có chút không nhẫn tâm, nghĩ một lát, hỏi: "Phóng phu thư ta đưa cho chàng đâu?"
Lật tay áo lên, Giang Huyền Cẩn thuận tay lấy ra ngoài, đặt trước mặt nàng.
Vậy mà lại mang theo bên người!
Càng thêm chột dạ, nàng ho khan hai tiếng, cũng lấy hưu thư trong tay áo mình ra, hai phong thư gộp vào nhau, cùng xé từ giữa ra.
"Xoẹt" một tiếng, Giang Huyền Cẩn mở mắt ra.
Người trước mặt cười giống như lưu manh vô lại, quăng hai phong hưu thư nát vụn xuống đất, ngón trỏ chấm chấm vào ngực hắn, lưu manh nói: "Chàng cũng là chàng và ta cùng sở hữu, ta cũng thích, theo như đã nói, cũng nên thuộc về ta."
"..."
Khuôn mặt tươi cười trước mặt đã rất lâu không nhìn thấy rồi, giống như đã cách một đời, mang theo ánh sáng rực rỡ của mặt trời lúc lên cao, chiếu đến mắt hắn phát đau, lồng ngực cũng đau theo.
Chầm chậm mà nâng tay lên, hắn che mắt mình lại, yết hầu khẽ động.
Hoài Ngọc im lặng mà nhìn, chống người lên, dịu dàng cúi người sang, hôn một cái cực nhỏ lên mu bàn tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.