Chương 88: Cửu Công Tử Trang Gia
Bạch Lộ Thành Song
16/04/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Tơ sợi? Sơ Nhưỡng hồi phục tinh thần, bỏ đồ trong tay xuống đứng lên: "Đúng lúc cần dùng."
Xích Kim gật đầu: "Ta phải đi cổng thành tây, xe ngựa ở bên ngoài, tiện thể đưa cô đi một đoạn."
Không tận tâm không vồn vã, một câu nói thẳng thắn vô tư, không cho người ta bất kì lí do gì để cự tuyệt.
Sơ Nhưỡng chỉnh đốn lại cảm xúc, khoác áo choàng theo hắn ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thấu xương, người trên đường cũng không nhiều, rất nhiều cửa hàng đều đóng nửa cửa. Nhưng một hộ cửa hàng tơ sợi trên phố tây lại mở rộng cửa, tiểu nhị đứng ở cổng chờ, thấy nàng tới, khom người nói: "Cô nương xem đồ không? Bản tiệm mới khai trương, có nhiều đồ lắm đó."
Quay đầu lại nhìn Xích Kim, hắn gật gật đầu với nàng, buông rèm xuống đi mất.
Từ Sơ Nhưỡng cũng không nghĩ nhiều, theo tiểu nhị vào trong tiệm, chọn một ít tơ sợi đẹp mắt, nâng mắt lên liền nhìn thấy trên tường dán một bản cáo thị.
"Cô nương biết làm túi kết(*) không?" Tiểu nhị cười nói: "Đây là chưởng quầy của chúng ta dán đó, nói chỉ cần có người có thể dùng mười sợi tơ màu sắc trong tiệm chúng ta làm ra một túi kết tinh diệu tuyệt luân, vậy sẽ tặng một miếng ngọc tím giá trị liên thành, ngài xem."
(*) Lạc tử 络子: Lạc tử chính là một phương pháp đan(Đan dây, kết dây), làm thành một cái túi dùng như trang sức. Đan ở thời cổ rất lưu hành, mặc y phục cần thắt dây lưng vải bố, sau đó chế tạo ra nút thắt lại. Ngoài ra trên đầu, tua rua quạt, trên mành thậm chí bên hông của nam nữ, trước kia đều thích kết cái này treo làm trang sức. Trên lí thuyết thì khó hiểu khó hình dung, nhưng thật ra nó giống như đồng tâm kết nhé, hoặc mấy cái tua ra ở đuôi quạt, móc treo ở sáo trúc...
Hắn bưng tới một cái hộp mở ra: "Chính là miếng ngọc này."
Cúi đầu nhìn nhìn, Từ Sơ Nhưỡng sợ tới hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngọc tím có độ tinh khiết thượng hạng, có khắc hoa văn cát tường, chỉ cần xuyên một sợi dây qua, liền có thể xem như trang sức đeo trên người.
Tuy rằng mỗi tháng trong phủ công chúa đều cho nàng tiền tiêu vặt, nhưng nàng không công không lao, cũng ngại lấy tiêu. Mấy tháng nữa Hoài Ngọc lâm bồn rồi, nàng vẫn luôn khó xử, không biết nên tặng quà mừng gì. Trước mắt thứ này đến thật khéo, nếu có thể kiếm được, nàng sẽ không lo âu nữa.
Ánh mắt sáng lên, Từ Sơ Nhưỡng hỏi tiểu nhị kia: "Túi kết hình dáng thế nào thì được coi là tinh diệu tuyệt luân?"
Tiểu nhị nói: "Cô nương cứ làm to ra, hoa văn phức tạp thế nào làm thế nào, chỉ cần thành tâm, nhất định có thể làm chưởng quầy cảm động."
Suy nghĩ một lát, lại đi ra phía sau quầy hàng cầm mấy tấm bức vẽ đưa cho nàng: "Thấy cô nương nét mặt hiền hòa, cái này tặng cô."
Liên tục nói cảm ơn, Sơ Nhưỡng nhận lấy nhìn nhìn, hoa văn trên bức vẽ đều không tồi, có một bản vẽ đỏ thẫm, hoa văn vui mừng phức tạp nhất.
Chính nó rồi!
Trong lòng có suy nghĩ, nàng cũng không rảnh nghĩ quá nhiều chuyện khác, ôm tơ sợi ra cửa định đi về.
"Từ cô nương." Giọng của Lục Cảnh Hành vang tới từ sau lưng.
Sơ Nhưỡng sửng sốt, quay đầu lại nhìn, Lục đại chưởng quầy giống như muốn về phủ công chúa, ngồi trên xe ngựa hướng về phía nàng cười nói: "Trời lạnh như vậy, cô vẫn là trở về cùng ta đi."
Nói xong, còn bảo phu xe để ghế thấp xuống dưới.
Vốn sợ lạnh, Từ Sơ Nhưỡng cũng không chối từ, lên xe quy quy củ củ mà co lại trong góc, mỉm cười nói cảm ơn với hắn, nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay vận khí của ta không tồi."
Mắt phượng của Lục Cảnh Hành chứa ý cười, yên lặng nhìn nàng.
Vốn hắn muốn đến thành tây, kết quả nửa đường gặp người, quay đầu xe một vòng, nhất định để hắn đến giúp đưa người.
"Từ cô nương biết họ trước kia của Xích Kim là gì không?" Cảm thấy chuyện này thật sự thú vị, Lục Cảnh Hành không nhịn được mở miệng.
Sơ Nhưỡng lắc đầu: "Xích Kim đại nhân dường như rất ít nhắc đến chuyện của mình."
"Vậy là hắn khiêm tốn rồi." Khẽ xoay quạt ngọc cốt, Lục Cảnh Hành thổn thức: "Đổi làm người khác, sinh ra ở trang gia Giang Nam, thật sự phải khoe khoang một trận đấy."
Trang gia Giang Nam? Từ Sơ Nhưỡng kinh ngạc nâng mắt: "Trang Bắc Hạc?"
"Cô cũng có nghe nói?" Lục Cảnh Hành nhướn mày, nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng đúng, hắn và Từ tướng quân có chút giao tình."
Trang Bắc Hạc oai phong võ lâm, từng có xung đột với triều đình, lúc đó nha môn Giang Nam không có cách nào gây khó dễ với hắn, Từ Tiên nhận lệnh của Trưởng công chúa đi qua một chuyến, hai người không biết thế nào mà kết giao, về sau Trang Bắc Hạc đồng ý chiêu hàng, Từ Tiên còn ngàn dặm xa xôi tặng lễ vật.
"Xích Kim là con thứ chín của Trang Bắc Hạc, tên ngạn tự(*) Tuế Hàn, vốn là một tiểu thiếu gia được sủng ái mà lớn lên, ai ngờ tính hắn cứng rắn, không chịu quản giáo, mười bảy tuổi ra ngoài lang bạt, ghét ác như thù lỗ mãng kích động, đắc tội không ít người. Hắn không nguyện về Trang gia, Từ tướng quân liền lừa hắn vào Phi Vân Cung."
(*) Tên ngạn tự: Đặt tên ngạn tự có ý là: Chỉ nhân vật có tài đức kiệt xuất, tượng trưng có tài năng và học vấn, phẩm hạnh liêm chính, thành công hưng thịnh.
Từ Sơ Nhưỡng trợn mắt há miệng nghe: "Lừa?"
"Không chỉ có như vậy đâu, dùng tuyệt học giang hồ, từng quyển từng quyển trải từ cửa cung tới Phi Vân Cung, lúc đó Xích Kim đơn thuần biết bao, nhặt theo từng quyển một, nhặt xong mới phát hiện trước mặt mình có thêm một tiểu cô nương chống eo, còn không nói hai lời đã đánh hắn một trận."
Hình ảnh này thật ra Lục Cảnh Hành không nhìn thấy, đều là về sau nghe Từ Tiên nói, có điều nghĩ một chút cũng cảm thấy, lúc đó bộ dạng ác bá đó Lí Hoài Ngọc, nhất định là rất đáng yêu.
Thấp giọng cười cười, Lục Cảnh Hành nói: "Bây giờ nếu hắn muốn về Trang gia lập tức có thể về rồi, dù sao có chức quan nghiêm chỉnh rồi, cũng coi như có ăn nói với trong nhà, thế nhưng hắn không chịu."
Từ Sơ Nhưỡng nghĩ một chút, nói: "Hắn cảm thấy bản thân còn làm chưa đủ tốt đi."
Tiếp xúc thời gian dài như vậy, cho dù không tiết lộ tâm tình gì, So Nhưỡng cũng nhìn ra được, mặc dù Xích Kim dịu dàng quan tâm, nhưng trong nội tâm rất muốn mạnh mẽ, yêu cầu với bản thân cũng rất nghiêm khắc, thường thường sáng sớm dậy đã có thể nhìn thấy hắn ở bên ngoài luyện kiếm. Làm bất kì việc gì cũng cẩn thận cân nhắc sau đó mới bắt tay vào làm. Một khi có sai lầm gì, chắc chắn sẽ tránh né mọi người, tự trách rất lâu.
Đối với nàng mà nói, một chức quan đứng đắn còn xa không thể khiến hắn về nhà đối diện với vị phụ thân uy danh lan xa kia.
Lục Cảnh Hành trêu đùa nói: "Cũng không biết có phải lúc tiến cung có ấn tượng sâu sắc với việc Trưởng công chúa lừa không, sau này Xích Kim mánh khóe nhiều rồi, bây giờ đám người trong Phi Vân Cung đều không sao dám trêu chọc hắn, sợ bị hắn đặt bẫy(*)."
Nguyên văn là hạ sáo下套: đây là từ viết tắt của下圈 = Hạ chuồng/vòng, có nguồn gốc từ việc đi săn, người ta thường sử dụng dây thừng hoặc những thứ tương tự để tạo ra một cái "bẫy" rồi chờ con mồi sa lưới, ngày này từ này được dùng để chỉ chiến thuật sắp đặt bẫy để đánh lừa người khác, để người đó đưa ra những quyết định sai lầm.
"Hả?" Nói đến chỗ này, Từ Sơ Nhưỡng không đồng ý: "Hắn làm sao lại đặt bẫy với người khác chứ?"
Rõ ràng là một người rất lương thiện đơn thuần mà!
Cúi đầu nhìn tơ sợi và bản vẽ nàng ôm trong tay, lại nhìn nhìn vẻ mặt chắc chắn này của nàng, Lục Cảnh Hành mở quạt ra che mặt: "Ừm... Có đạo lí."
Trang cửu thiếu gia, đặt bẫy trước nay không bao giờ để người ta phát hiện.
Từ Sơ Nhưỡng cảm thấy Lục Cảnh Hành có hiểu lầm với Xích Kim, nhưng nàng cũng không có lập trường nói nhiều cái gì, dù sao nàng và Xích Kim cũng không tính như giao tình sâu, vẫn là thành thật trở về làm túi túi thắt đi.
Lục Cảnh Hành đưa nàng đến phủ công chúa, nhưng không có ý muốn xuống xe.
Sơ Nhưỡng tò mò hỏi: "Ngài không vào trong sao?"
Mỉm cười nhàn nhạt, Lục Cảnh Hành nói: "Đột nhiên nhớ tới còn có chuyện bận, cô nương về trước đi."
Hơi ngẩn ra, Từ Sơ Nhưỡng bừng tỉnh.
Từ khi Tử Dương Quân và Hoài Ngọc nối lại tình xưa, Lục chưởng quầy hình như rất ít xuất hiện ở phủ công chúa, hắn có không ít cửa tiệm, còn có tửu lâu khách điếm lớn nhất tiền tuyến thành, tùy tiện nghỉ ngơi ở đâu, Hoài Ngọc cũng không lo lắng.
Đứng trước cổng nhìn mành xe buông xuống, che lại đôi mắt đa tình kia của hắn, Tử Sơ Nhưỡng đột nhiên nghĩ tới một câu thơ thịnh truyền ở Kinh Thành năm đó:
Loan bề đoạt đắc bất hoàn nhân, say ngủ cù du mãn đường nguyệt(*).
(*) Raw鸾篦夺得不还人, 醉睡氍毹满堂月: Đây là một câu thơ cổ của Trung Quốc, xuất phát từ "Tần Cung Thi" của thi nhân Lí Hạ, đại ý chính là: Thiếu niên xinh đẹp của Tần cung mang theo men say cướp lược, tùy ý nằm trên thảm trải sàn. Thể hiện ý thức gian nan khổ cực nghiêm trọng của xã hội lúc đó đối với thi nhân.
Lục đại chưởng quầy cầm nam dương ngọc cốt phiến, đong đưa làm bao nhiêu tâm hồn giai nhân Kinh Thành tan nát, có không ít có người vì hắn đòi sống đòi chết, vì hắn tự tiến cử làm cái gối. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, sao hắn vẫn còn một mình?
Vấn đề này, nàng mang về chủ viện, đi hỏi Lí Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc cười tít mắt dựa trên sạp mềm nói: "Hắn chính là lúc còn trẻ phong lưu quá mức, hiểu biết hết màu sắc nhân gian, cho nên chán ngấy rồi. Nếu muốn làm hắn lập gia thất, trừ phi tới một người khuynh quốc khuynh thành, nhan sắc đánh bại tiểu mỹ nhân của hắn, bằng không hắn làm sao có thể động tâm?"
Tử Dương Quân đang ở phòng ngoài yên lặng xem công văn, cây bút đỏ thẫm nghe thấy tiếng này dừng lại một chút, rơi xuống một giọt màu đỏ tươi.
Nhìn chằm chằm giọt đó một lúc, hắn rút ra một tờ giấy viết thư sạch sẽ bên cạnh, đổi bút lông. Viết một phong thư giao cho Thừa Hư, bảo hắn đưa ra ngoài.
Lí Hoài Lân đang đau đầu vì chuyện Đông Tấn cuối năm tuyệt giao, còn có người không có mắt tiến lên bẩm báo một câu: "Bệ hạ, nếu vi thần không nhớ nhầm, Đông Tấn bây giờ là Bách Hoa Quân phụ chính, Bách Hoa Quân và Tử Dương Quân của chúng ta giao tình rất sâu, chuyện này nếu để Tử Dương Quân ra mặt, nói không chừng còn có một đường cứu vãn."
Sắc mặt trầm xuống, Lí Hoài Lân nói: "Tử Dương Quân bây giờ ngay cả về Kinh Thành cũng không nguyện ý, ái khanh còn trông chờ cái khác sao?"
Người đó rõ ràng là vừa mới chuyển từ ngoài Kinh Thành vào, vẻ mặt tràn đầy hoang mang: "Quân Thượng là người tuân thủ phép tắc như vậy, sao có thể không về Kinh Thành? Là có chõ nào khó xử sao?"
Lời này còn chưa nói xong, hắn đã bị người bên cạnh bịt miệng đem ra ngoài.
Tề Hàn lau lau mồ hôi trên trán, chắp tay nói: "Bệ hạ không cần để ở trong lòng."
Lí Hoài Lân cười lạnh: "Đã qua lâu như vậy rồi, vẫn có nhiều người như vậy tôn kính Tử Dương Quân."
"Đóng băng ba thước, muốn thay đổi cũng phải tốn thời gian rất lâu." Tề Hàn nói: "Tử Dương Quân uy danh nhiều năm, cũng chưa từng làm chuyện sai lầm gì, muốn thay đổi cách nhìn của thiên hạ, thật sự không vội được."
Làm sao có thể không vội? Hoàng tỷ cùng Tử Dương Quân đều đã rời khỏi Kinh Thành, bây giờ nơi hắn nhìn đến, đều là một mảnh hoang tàn. Trước kia lúc hắn chưa tự mình chấp chính, quần thần chưa từng nói hắn không phải một chút nào, ngược lại cung thỉnh hắn sớm ngày lo việc triều chính. Trước mắt lại hay rồi, mặc kệ hắn làm gì, đều có người nhắc tới Tử Dương Quân và Trưởng công chúa ở trước mặt hắn, kèm theo tiếng than ngắn thở dài, giống như cảm thấy vị vua như hắn không đủ tư cách.
Thái độ của những người này, sao có thể biến đổi nhanh như thế?
Suy cho cùng tuổi còn nhỏ, tính khí khó bình ổn. Lí Hoài Lân quay đầu hỏi: "Bên phía người Bình Lăng nhận lệnh chưa?"
"Bẩm bệ hạ, nhận rồi, khâm sai hôm trước đã tới nơi, tính ngày ra, hẳn là đã vào tiền tuyến thành rồi."
"Rất tốt." Hắn tức giận nói: "Các vị đại nhân trong triều nếu đã nhớ mong Hoàng tỷ như vậy, không ngại mời nàng ấy trở về, để bọn họ gặp một lần."
Ninh quý phi ở sau bình phong nghe thấy, im lặng thở dài một hơi.
Mấy hôm trước bệ hạ ngã bệnh, lúc sốt đến mơ mơ hồ hồ, mở miệng ra còn gọi một tiếng "Hoàng tỷ", nhưng tại sao khi vừa mặc long bào lên đứng ở chỗ này, lại giống như biến thành một con người khác?
Hắn đã là đế vương rồi, cái gì cũng có rồi, thật ra nếu có thể để lại cho Trưởng công chúa một con đường, đối với bản thân hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Đáng tiếc... Nàng lắc đầu.
Bầu trời âm u, mây đen áp thành sắp sửa muốn phá hủy thành lũy, khâm sai Giả Lương mang theo một ngàn binh lực của Bình Lăng. Giơ cao bảo kiếm ngự ban, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng mà đi về phía tiền tuyến thành.
"Đại nhân, tiểu nhân nghe nói Đan Dương trưởng công chúa đó giết người không chớp mắt, ngài cẩn thận một chút mới được." Bên cạnh có người chắp tay nói.
Khẽ cười một tiếng, Giả Lương nói: "Sớm đã nghe ngóng rõ rồi, tiền tuyến thành không có quân phòng thủ, chỉ có vài tên cường đạo làm loạn, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một Trưởng công chúa sao? Cho dù nàng ta đem hết viện binh, viện binh đằng sau chúng ta cũng nhiều hơn so với nàng ta, còn có Bình Lăng Quân chống lưng nữa!"
"Nhưng mà..." Người kia nhỏ giọng nói: "Thành trì này cách Tử Dương cũng gần, ta nghe người ta nói, Tử Dương Quân hình như cũng tới đây rồi."
"Nói bừa!" Giả Lương mắng nói: "Tử Dương Quân đang bận trăm công nghìn việc ở trong chủ thành Tử Dương, sao có thể đột nhiên chạy tới tiền tuyến thành? Hơn nữa, Quân Thượng và Đan Dương trưởng công chúa không đội trời chung, thiên hạ người nào không biết? Hắn đến thì cũng là giúp chúng ta, sợ cái gì?"
Ngẫm lại hình như là đạo lí này, tiểu sai dịch không lên tiếng nữa, đại quân tiếp tục đi về phía trước. Giả Lương xa xa nhìn thấy bức tường thành mỏng manh của tiền tuyến thành kia, cằm giương lên cao, phái người nói: "Đi kêu bọn họ mở cửa thành, không mở cũng được, chúng ta đạp thẳng qua, san bằng bức tường thành kia!"
Người phía sau nổi lên một trận ồn ào cùng tiếng cười, người khiêu chiến chạy cũng nhanh, cười cợt nhả liền đi truyền lời.
Tiền tuyến thành nghèo nàn quá, thoạt nhìn cổng thành cũng lung lay sắp đổ. Trên cổng thành có người nghe thấy lời kêu gọi đầu hàng, ngó đầu ra nhìn bọn họ một cái, lãnh đạm nói: "Không mở."
***
Tơ sợi? Sơ Nhưỡng hồi phục tinh thần, bỏ đồ trong tay xuống đứng lên: "Đúng lúc cần dùng."
Xích Kim gật đầu: "Ta phải đi cổng thành tây, xe ngựa ở bên ngoài, tiện thể đưa cô đi một đoạn."
Không tận tâm không vồn vã, một câu nói thẳng thắn vô tư, không cho người ta bất kì lí do gì để cự tuyệt.
Sơ Nhưỡng chỉnh đốn lại cảm xúc, khoác áo choàng theo hắn ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thấu xương, người trên đường cũng không nhiều, rất nhiều cửa hàng đều đóng nửa cửa. Nhưng một hộ cửa hàng tơ sợi trên phố tây lại mở rộng cửa, tiểu nhị đứng ở cổng chờ, thấy nàng tới, khom người nói: "Cô nương xem đồ không? Bản tiệm mới khai trương, có nhiều đồ lắm đó."
Quay đầu lại nhìn Xích Kim, hắn gật gật đầu với nàng, buông rèm xuống đi mất.
Từ Sơ Nhưỡng cũng không nghĩ nhiều, theo tiểu nhị vào trong tiệm, chọn một ít tơ sợi đẹp mắt, nâng mắt lên liền nhìn thấy trên tường dán một bản cáo thị.
"Cô nương biết làm túi kết(*) không?" Tiểu nhị cười nói: "Đây là chưởng quầy của chúng ta dán đó, nói chỉ cần có người có thể dùng mười sợi tơ màu sắc trong tiệm chúng ta làm ra một túi kết tinh diệu tuyệt luân, vậy sẽ tặng một miếng ngọc tím giá trị liên thành, ngài xem."
(*) Lạc tử 络子: Lạc tử chính là một phương pháp đan(Đan dây, kết dây), làm thành một cái túi dùng như trang sức. Đan ở thời cổ rất lưu hành, mặc y phục cần thắt dây lưng vải bố, sau đó chế tạo ra nút thắt lại. Ngoài ra trên đầu, tua rua quạt, trên mành thậm chí bên hông của nam nữ, trước kia đều thích kết cái này treo làm trang sức. Trên lí thuyết thì khó hiểu khó hình dung, nhưng thật ra nó giống như đồng tâm kết nhé, hoặc mấy cái tua ra ở đuôi quạt, móc treo ở sáo trúc...
Hắn bưng tới một cái hộp mở ra: "Chính là miếng ngọc này."
Cúi đầu nhìn nhìn, Từ Sơ Nhưỡng sợ tới hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngọc tím có độ tinh khiết thượng hạng, có khắc hoa văn cát tường, chỉ cần xuyên một sợi dây qua, liền có thể xem như trang sức đeo trên người.
Tuy rằng mỗi tháng trong phủ công chúa đều cho nàng tiền tiêu vặt, nhưng nàng không công không lao, cũng ngại lấy tiêu. Mấy tháng nữa Hoài Ngọc lâm bồn rồi, nàng vẫn luôn khó xử, không biết nên tặng quà mừng gì. Trước mắt thứ này đến thật khéo, nếu có thể kiếm được, nàng sẽ không lo âu nữa.
Ánh mắt sáng lên, Từ Sơ Nhưỡng hỏi tiểu nhị kia: "Túi kết hình dáng thế nào thì được coi là tinh diệu tuyệt luân?"
Tiểu nhị nói: "Cô nương cứ làm to ra, hoa văn phức tạp thế nào làm thế nào, chỉ cần thành tâm, nhất định có thể làm chưởng quầy cảm động."
Suy nghĩ một lát, lại đi ra phía sau quầy hàng cầm mấy tấm bức vẽ đưa cho nàng: "Thấy cô nương nét mặt hiền hòa, cái này tặng cô."
Liên tục nói cảm ơn, Sơ Nhưỡng nhận lấy nhìn nhìn, hoa văn trên bức vẽ đều không tồi, có một bản vẽ đỏ thẫm, hoa văn vui mừng phức tạp nhất.
Chính nó rồi!
Trong lòng có suy nghĩ, nàng cũng không rảnh nghĩ quá nhiều chuyện khác, ôm tơ sợi ra cửa định đi về.
"Từ cô nương." Giọng của Lục Cảnh Hành vang tới từ sau lưng.
Sơ Nhưỡng sửng sốt, quay đầu lại nhìn, Lục đại chưởng quầy giống như muốn về phủ công chúa, ngồi trên xe ngựa hướng về phía nàng cười nói: "Trời lạnh như vậy, cô vẫn là trở về cùng ta đi."
Nói xong, còn bảo phu xe để ghế thấp xuống dưới.
Vốn sợ lạnh, Từ Sơ Nhưỡng cũng không chối từ, lên xe quy quy củ củ mà co lại trong góc, mỉm cười nói cảm ơn với hắn, nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay vận khí của ta không tồi."
Mắt phượng của Lục Cảnh Hành chứa ý cười, yên lặng nhìn nàng.
Vốn hắn muốn đến thành tây, kết quả nửa đường gặp người, quay đầu xe một vòng, nhất định để hắn đến giúp đưa người.
"Từ cô nương biết họ trước kia của Xích Kim là gì không?" Cảm thấy chuyện này thật sự thú vị, Lục Cảnh Hành không nhịn được mở miệng.
Sơ Nhưỡng lắc đầu: "Xích Kim đại nhân dường như rất ít nhắc đến chuyện của mình."
"Vậy là hắn khiêm tốn rồi." Khẽ xoay quạt ngọc cốt, Lục Cảnh Hành thổn thức: "Đổi làm người khác, sinh ra ở trang gia Giang Nam, thật sự phải khoe khoang một trận đấy."
Trang gia Giang Nam? Từ Sơ Nhưỡng kinh ngạc nâng mắt: "Trang Bắc Hạc?"
"Cô cũng có nghe nói?" Lục Cảnh Hành nhướn mày, nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng đúng, hắn và Từ tướng quân có chút giao tình."
Trang Bắc Hạc oai phong võ lâm, từng có xung đột với triều đình, lúc đó nha môn Giang Nam không có cách nào gây khó dễ với hắn, Từ Tiên nhận lệnh của Trưởng công chúa đi qua một chuyến, hai người không biết thế nào mà kết giao, về sau Trang Bắc Hạc đồng ý chiêu hàng, Từ Tiên còn ngàn dặm xa xôi tặng lễ vật.
"Xích Kim là con thứ chín của Trang Bắc Hạc, tên ngạn tự(*) Tuế Hàn, vốn là một tiểu thiếu gia được sủng ái mà lớn lên, ai ngờ tính hắn cứng rắn, không chịu quản giáo, mười bảy tuổi ra ngoài lang bạt, ghét ác như thù lỗ mãng kích động, đắc tội không ít người. Hắn không nguyện về Trang gia, Từ tướng quân liền lừa hắn vào Phi Vân Cung."
(*) Tên ngạn tự: Đặt tên ngạn tự có ý là: Chỉ nhân vật có tài đức kiệt xuất, tượng trưng có tài năng và học vấn, phẩm hạnh liêm chính, thành công hưng thịnh.
Từ Sơ Nhưỡng trợn mắt há miệng nghe: "Lừa?"
"Không chỉ có như vậy đâu, dùng tuyệt học giang hồ, từng quyển từng quyển trải từ cửa cung tới Phi Vân Cung, lúc đó Xích Kim đơn thuần biết bao, nhặt theo từng quyển một, nhặt xong mới phát hiện trước mặt mình có thêm một tiểu cô nương chống eo, còn không nói hai lời đã đánh hắn một trận."
Hình ảnh này thật ra Lục Cảnh Hành không nhìn thấy, đều là về sau nghe Từ Tiên nói, có điều nghĩ một chút cũng cảm thấy, lúc đó bộ dạng ác bá đó Lí Hoài Ngọc, nhất định là rất đáng yêu.
Thấp giọng cười cười, Lục Cảnh Hành nói: "Bây giờ nếu hắn muốn về Trang gia lập tức có thể về rồi, dù sao có chức quan nghiêm chỉnh rồi, cũng coi như có ăn nói với trong nhà, thế nhưng hắn không chịu."
Từ Sơ Nhưỡng nghĩ một chút, nói: "Hắn cảm thấy bản thân còn làm chưa đủ tốt đi."
Tiếp xúc thời gian dài như vậy, cho dù không tiết lộ tâm tình gì, So Nhưỡng cũng nhìn ra được, mặc dù Xích Kim dịu dàng quan tâm, nhưng trong nội tâm rất muốn mạnh mẽ, yêu cầu với bản thân cũng rất nghiêm khắc, thường thường sáng sớm dậy đã có thể nhìn thấy hắn ở bên ngoài luyện kiếm. Làm bất kì việc gì cũng cẩn thận cân nhắc sau đó mới bắt tay vào làm. Một khi có sai lầm gì, chắc chắn sẽ tránh né mọi người, tự trách rất lâu.
Đối với nàng mà nói, một chức quan đứng đắn còn xa không thể khiến hắn về nhà đối diện với vị phụ thân uy danh lan xa kia.
Lục Cảnh Hành trêu đùa nói: "Cũng không biết có phải lúc tiến cung có ấn tượng sâu sắc với việc Trưởng công chúa lừa không, sau này Xích Kim mánh khóe nhiều rồi, bây giờ đám người trong Phi Vân Cung đều không sao dám trêu chọc hắn, sợ bị hắn đặt bẫy(*)."
Nguyên văn là hạ sáo下套: đây là từ viết tắt của下圈 = Hạ chuồng/vòng, có nguồn gốc từ việc đi săn, người ta thường sử dụng dây thừng hoặc những thứ tương tự để tạo ra một cái "bẫy" rồi chờ con mồi sa lưới, ngày này từ này được dùng để chỉ chiến thuật sắp đặt bẫy để đánh lừa người khác, để người đó đưa ra những quyết định sai lầm.
"Hả?" Nói đến chỗ này, Từ Sơ Nhưỡng không đồng ý: "Hắn làm sao lại đặt bẫy với người khác chứ?"
Rõ ràng là một người rất lương thiện đơn thuần mà!
Cúi đầu nhìn tơ sợi và bản vẽ nàng ôm trong tay, lại nhìn nhìn vẻ mặt chắc chắn này của nàng, Lục Cảnh Hành mở quạt ra che mặt: "Ừm... Có đạo lí."
Trang cửu thiếu gia, đặt bẫy trước nay không bao giờ để người ta phát hiện.
Từ Sơ Nhưỡng cảm thấy Lục Cảnh Hành có hiểu lầm với Xích Kim, nhưng nàng cũng không có lập trường nói nhiều cái gì, dù sao nàng và Xích Kim cũng không tính như giao tình sâu, vẫn là thành thật trở về làm túi túi thắt đi.
Lục Cảnh Hành đưa nàng đến phủ công chúa, nhưng không có ý muốn xuống xe.
Sơ Nhưỡng tò mò hỏi: "Ngài không vào trong sao?"
Mỉm cười nhàn nhạt, Lục Cảnh Hành nói: "Đột nhiên nhớ tới còn có chuyện bận, cô nương về trước đi."
Hơi ngẩn ra, Từ Sơ Nhưỡng bừng tỉnh.
Từ khi Tử Dương Quân và Hoài Ngọc nối lại tình xưa, Lục chưởng quầy hình như rất ít xuất hiện ở phủ công chúa, hắn có không ít cửa tiệm, còn có tửu lâu khách điếm lớn nhất tiền tuyến thành, tùy tiện nghỉ ngơi ở đâu, Hoài Ngọc cũng không lo lắng.
Đứng trước cổng nhìn mành xe buông xuống, che lại đôi mắt đa tình kia của hắn, Tử Sơ Nhưỡng đột nhiên nghĩ tới một câu thơ thịnh truyền ở Kinh Thành năm đó:
Loan bề đoạt đắc bất hoàn nhân, say ngủ cù du mãn đường nguyệt(*).
(*) Raw鸾篦夺得不还人, 醉睡氍毹满堂月: Đây là một câu thơ cổ của Trung Quốc, xuất phát từ "Tần Cung Thi" của thi nhân Lí Hạ, đại ý chính là: Thiếu niên xinh đẹp của Tần cung mang theo men say cướp lược, tùy ý nằm trên thảm trải sàn. Thể hiện ý thức gian nan khổ cực nghiêm trọng của xã hội lúc đó đối với thi nhân.
Lục đại chưởng quầy cầm nam dương ngọc cốt phiến, đong đưa làm bao nhiêu tâm hồn giai nhân Kinh Thành tan nát, có không ít có người vì hắn đòi sống đòi chết, vì hắn tự tiến cử làm cái gối. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, sao hắn vẫn còn một mình?
Vấn đề này, nàng mang về chủ viện, đi hỏi Lí Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc cười tít mắt dựa trên sạp mềm nói: "Hắn chính là lúc còn trẻ phong lưu quá mức, hiểu biết hết màu sắc nhân gian, cho nên chán ngấy rồi. Nếu muốn làm hắn lập gia thất, trừ phi tới một người khuynh quốc khuynh thành, nhan sắc đánh bại tiểu mỹ nhân của hắn, bằng không hắn làm sao có thể động tâm?"
Tử Dương Quân đang ở phòng ngoài yên lặng xem công văn, cây bút đỏ thẫm nghe thấy tiếng này dừng lại một chút, rơi xuống một giọt màu đỏ tươi.
Nhìn chằm chằm giọt đó một lúc, hắn rút ra một tờ giấy viết thư sạch sẽ bên cạnh, đổi bút lông. Viết một phong thư giao cho Thừa Hư, bảo hắn đưa ra ngoài.
Lí Hoài Lân đang đau đầu vì chuyện Đông Tấn cuối năm tuyệt giao, còn có người không có mắt tiến lên bẩm báo một câu: "Bệ hạ, nếu vi thần không nhớ nhầm, Đông Tấn bây giờ là Bách Hoa Quân phụ chính, Bách Hoa Quân và Tử Dương Quân của chúng ta giao tình rất sâu, chuyện này nếu để Tử Dương Quân ra mặt, nói không chừng còn có một đường cứu vãn."
Sắc mặt trầm xuống, Lí Hoài Lân nói: "Tử Dương Quân bây giờ ngay cả về Kinh Thành cũng không nguyện ý, ái khanh còn trông chờ cái khác sao?"
Người đó rõ ràng là vừa mới chuyển từ ngoài Kinh Thành vào, vẻ mặt tràn đầy hoang mang: "Quân Thượng là người tuân thủ phép tắc như vậy, sao có thể không về Kinh Thành? Là có chõ nào khó xử sao?"
Lời này còn chưa nói xong, hắn đã bị người bên cạnh bịt miệng đem ra ngoài.
Tề Hàn lau lau mồ hôi trên trán, chắp tay nói: "Bệ hạ không cần để ở trong lòng."
Lí Hoài Lân cười lạnh: "Đã qua lâu như vậy rồi, vẫn có nhiều người như vậy tôn kính Tử Dương Quân."
"Đóng băng ba thước, muốn thay đổi cũng phải tốn thời gian rất lâu." Tề Hàn nói: "Tử Dương Quân uy danh nhiều năm, cũng chưa từng làm chuyện sai lầm gì, muốn thay đổi cách nhìn của thiên hạ, thật sự không vội được."
Làm sao có thể không vội? Hoàng tỷ cùng Tử Dương Quân đều đã rời khỏi Kinh Thành, bây giờ nơi hắn nhìn đến, đều là một mảnh hoang tàn. Trước kia lúc hắn chưa tự mình chấp chính, quần thần chưa từng nói hắn không phải một chút nào, ngược lại cung thỉnh hắn sớm ngày lo việc triều chính. Trước mắt lại hay rồi, mặc kệ hắn làm gì, đều có người nhắc tới Tử Dương Quân và Trưởng công chúa ở trước mặt hắn, kèm theo tiếng than ngắn thở dài, giống như cảm thấy vị vua như hắn không đủ tư cách.
Thái độ của những người này, sao có thể biến đổi nhanh như thế?
Suy cho cùng tuổi còn nhỏ, tính khí khó bình ổn. Lí Hoài Lân quay đầu hỏi: "Bên phía người Bình Lăng nhận lệnh chưa?"
"Bẩm bệ hạ, nhận rồi, khâm sai hôm trước đã tới nơi, tính ngày ra, hẳn là đã vào tiền tuyến thành rồi."
"Rất tốt." Hắn tức giận nói: "Các vị đại nhân trong triều nếu đã nhớ mong Hoàng tỷ như vậy, không ngại mời nàng ấy trở về, để bọn họ gặp một lần."
Ninh quý phi ở sau bình phong nghe thấy, im lặng thở dài một hơi.
Mấy hôm trước bệ hạ ngã bệnh, lúc sốt đến mơ mơ hồ hồ, mở miệng ra còn gọi một tiếng "Hoàng tỷ", nhưng tại sao khi vừa mặc long bào lên đứng ở chỗ này, lại giống như biến thành một con người khác?
Hắn đã là đế vương rồi, cái gì cũng có rồi, thật ra nếu có thể để lại cho Trưởng công chúa một con đường, đối với bản thân hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Đáng tiếc... Nàng lắc đầu.
Bầu trời âm u, mây đen áp thành sắp sửa muốn phá hủy thành lũy, khâm sai Giả Lương mang theo một ngàn binh lực của Bình Lăng. Giơ cao bảo kiếm ngự ban, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng mà đi về phía tiền tuyến thành.
"Đại nhân, tiểu nhân nghe nói Đan Dương trưởng công chúa đó giết người không chớp mắt, ngài cẩn thận một chút mới được." Bên cạnh có người chắp tay nói.
Khẽ cười một tiếng, Giả Lương nói: "Sớm đã nghe ngóng rõ rồi, tiền tuyến thành không có quân phòng thủ, chỉ có vài tên cường đạo làm loạn, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một Trưởng công chúa sao? Cho dù nàng ta đem hết viện binh, viện binh đằng sau chúng ta cũng nhiều hơn so với nàng ta, còn có Bình Lăng Quân chống lưng nữa!"
"Nhưng mà..." Người kia nhỏ giọng nói: "Thành trì này cách Tử Dương cũng gần, ta nghe người ta nói, Tử Dương Quân hình như cũng tới đây rồi."
"Nói bừa!" Giả Lương mắng nói: "Tử Dương Quân đang bận trăm công nghìn việc ở trong chủ thành Tử Dương, sao có thể đột nhiên chạy tới tiền tuyến thành? Hơn nữa, Quân Thượng và Đan Dương trưởng công chúa không đội trời chung, thiên hạ người nào không biết? Hắn đến thì cũng là giúp chúng ta, sợ cái gì?"
Ngẫm lại hình như là đạo lí này, tiểu sai dịch không lên tiếng nữa, đại quân tiếp tục đi về phía trước. Giả Lương xa xa nhìn thấy bức tường thành mỏng manh của tiền tuyến thành kia, cằm giương lên cao, phái người nói: "Đi kêu bọn họ mở cửa thành, không mở cũng được, chúng ta đạp thẳng qua, san bằng bức tường thành kia!"
Người phía sau nổi lên một trận ồn ào cùng tiếng cười, người khiêu chiến chạy cũng nhanh, cười cợt nhả liền đi truyền lời.
Tiền tuyến thành nghèo nàn quá, thoạt nhìn cổng thành cũng lung lay sắp đổ. Trên cổng thành có người nghe thấy lời kêu gọi đầu hàng, ngó đầu ra nhìn bọn họ một cái, lãnh đạm nói: "Không mở."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.