Xuân Nhật Yến

Chương 57: Cứu Phu Quân Của Ta

Bạch Lộ Thành Song

28/01/2021

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Nguyệt tin? Hoài Ngọc sững sờ, đếm đầu ngón tay tính tính, cũng nhíu mày theo: "Hình như không có."

Kì Cẩm thu tay lại, vẻ mặt thoạt nhìn hơi ngạc nhiên, do dự một lúc lâu mới hỏi: "Đã muộn bao nhiêu ngày rồi?"

"Đại khái hơn mười ngày rồi." Hoài Ngọc nói nhỏ: "Đầu tháng là đến rồi."

"..." Nguyệt sự muộn hơn mười ngày, người bình thường đã nên phát hiện ra bất thường rồi, nhưng vị phu nhân trước mắt này lại tốt rồi, vẻ mặt mờ mịt, giống như hoàn toàn không biết cái này có ý nghĩa gì.

Không nhịn được lại kéo tay nàng chẩn thêm một lần, Kì Cẩm nuốt một ngụm nước bọt, có chút không dám khẳng định, nhưng lại cho rằng tám chín phần mười rồi.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Hoài Ngọc bị phản ứng của nàng làm hơi hoảng hốt, nhíu mày hỏi: "Lẽ nào gần đây ta ăn nhiều các loại dược lung tung, tổn thương cơ thể rồi?"

"Không phải." Kì Cẩm lắc đầu: "Ngài có thể là có mang trong người rồi."

"A, không phải tổn thương cơ thể là tốt rồi!" Hoài Ngọc thở mạnh ra một hơi.

Trong phòng yên tĩnh một hồi.

Nhận ra được chỗ nào đó không đúng, Hoài Ngọc quay đầu lại nhìn nàng, chầm chậm chớp chớp mắt: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Kì Cẩm đứng dậy hành lễ nói: "Trước mắt tháng còn có một chút không đủ, mạch tượng còn chưa đủ rõ ràng, nhưng xem triệu chứng và nguyệt sự của ngài, chắc hẳn là có thai rồi."

Lời này giống như một đóa pháo hoa, nổ "Oanh" một tiếng ngay trong đầu nàng. Hoài Ngọc ngẩn ngơ nhìn nàng ấy hồi lâu, lại quay đầu nhìn Quan Âm ban con lão thái gia tặng đặt trên bàn.

Thật sự linh nghiệm như vậy sao?

Trong lồng ngực có thứ gì đó bắt đầu kích động không ngừng, nàng hít sâu vài hơi, cố gắng muốn bình tĩnh một chút: "Thanh Ti..."

Vừa mở miệng, thanh âm kéo theo cả cơ thể, đều run rẩy lên.

Bàn tay bị Thanh Ti đi lên nắm lấy, Hoài Ngọc trở tay gắt gao nắm lấy nàng, khóe miệng không nhịn được kéo đến tận mang tai: "Trong bụng ta có thêm một đứa nhỏ?"

Thanh Ti ngơ ngác gật đầu.

Hoài Ngọc nhảy dựng lên, cười to, cầm lấy tay nàng xoay xoay tại chỗ: "Có con rồi? Thật sự có con rồi? Ta thật sự là miệng hỉ thước, nói cái gì linh cái đó ha ha ha!"

"Ngài bình tĩnh một chút!" Kì Cẩm vội vàng đỡ lấy cánh tay của nàng, sợ đến mức giậm chân: "Cơ thể vốn đã yếu, trước mắt không thể bị ngã bị va đập được!"

Dừng động tác lại, Hoài Ngọc rất ngoan ngoãn nghe lời ngồi lại lên giường, ngồi đến đoan đoan chính chính thành thành thật thật, sau đó mong chờ hỏi: "Cơ thể của ta yếu, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng sao?"

"Sẽ." Kì Cẩm rất nghiêm túc gật đầu: "Cho nên từ hôm nay trở đi, ngài nhất định phải uống thuốc dùng bữa đúng giờ, tránh giận dữ đau buồn."

"Được!" Hoài Ngọc liên tục gật đầu, lại hỏi Thanh Ti: "Trong cung có tin tức chưa?"

Chuyện này phải nhanh chóng nói cho Giang Huyền Cẩn biết, chàng mong chờ có con như vậy, nếu biết được, khuôn mặt kéo căng luôn trưng ra kia, nhất định cũng sẽ cười lên!

Thanh Ti nhìn Kì Cẩm bên cạnh một cái, không lên tiếng.

Hoài Ngọc phản ứng lại, trước tiên nói với Kì Cẩm: "Ngươi tạm thời đi sắc thuốc giúp ta, trước hết đừng nói chuyện này ra ngoài, đợi Quân Thượng trở về, ta muốn chính miệng nói cho chàng biết."

"Vâng." Kì Cẩm gật đầu, ôm hòm thuốc lui ra ngoài.

Cửa đóng lại, Thanh Ti mới mở miệng nói: "Từ đại nhân vào cung xem qua rồi, không nhìn thấy người, hỏi bệ hạ, bệ hạ nói Quân Thượng còn đang điều tra vụ án của Tư Mã Húc, tạm thời ở lại Phi Vân Cung."

Phi Vân Cung? Hoài Ngọc ngẩn người, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Giang Huyền Cẩn rất ghét Đan Dương, cho dù còn có thứ cần điều tra, hắn cũng không thể bằng lòng ở lại trong cung điện của nàng.

"Không hợp lí." Nàng lẩm bẩm nói: "Tề Hàn cũng đang trong cung sao?"

Thanh Ti gật đầu: "Thừa tướng Tề Hàn, thái úy Tư Đồ Kính, hai ngày nay đều ở cùng trong ngự thư phòng."

Không ổn!

Trong lòng trầm xuống, Hoài Ngọc đứng dậy nói: "Ta phải đi tìm đại ca một chuyến."

Nàng nhất định phải vào cung xem thử, nhưng thân không cấp bậc, chỉ có thể xin Giang Sùng mang nàng đi một đoạn. Nếu có thể gặp được Giang Huyền Cẩn, vậy còn là chuyện tốt, nếu ngay cả nàng cũng không gặp được...

Vậy thì hỏng bét rồi.

Thanh Ti cũng hiểu nàng đang nghĩ gì, không nói hai lời liền đi theo nàng tới viện của Giang Sùng bái kiến.

Giang Huyền Cẩn năm ngày không về, theo lí thuyết vào cung xem thử cũng là chuyện bình thường, Hoài Ngọc cho rằng Giang Sùng nhất định sẽ đáp ứng.

Nhưng mà, đợi sau khi nàng tỏ rõ mục đích đến, Giang Sùng lại cự tuyệt.



"Nữ quyến nhà quan không thể tùy ý tiến cung, nếu muội lo lắng cho Tam đệ, ta sẽ tiến cung thay muội truyền lời là được."

Hoài Ngọc có hơi nôn nóng: "Tự mình muội đi có lẽ tốt hơn chút."

Giang Sùng lắc đầu, vẻ mặt rất ngưng trọng.

Từ trong ánh mắt của hắn, Hoài Ngọc lờ mờ nhận ra một tia đề phòng. Tuy nhiên không biết vì sao Giang Sùng lại đề phòng nàng, nhưng xem bộ dạng của hắn sẽ không giúp đỡ rồi.

Hít sâu một hơi, Hoài Ngọc hành lễ với hắn, mang theo Thanh Ti lập tức xuất phủ.

Bạch Đức Trọng hôm nay đúng lúc nghỉ phép, đang ở trong nhà xem văn thư, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một trận ầm ĩ.

"Ngươi làm gì đó?" Bạch Toàn Cơ ngăn ở trước mặt Hoài Ngọc, nhíu mày trợn mắt: "Vừa đến đã xông thẳng vào thư phòng của phụ thân? Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nào có đạo lí tự mình trở về?"

Sắc mặt Lí Hoài Ngọc rét lạnh: "Tránh ra."

"Ngươi không hiểu phép tắc trước, còn trừng mắt với ta?" Bạch Toàn Cơ nghiến răng: "Đừng tưởng rằng làm được Quân phu nhân là có bao nhiêu giỏi giang, leo càng cao ngã càng đau!"

"Bây giờ ta không rảnh nói nhảm với ngươi." Một tay nắm lấy cánh tay nàng ta, kéo cả người nàng ta về phía sau, Hoài Ngọc bước lớn lên trước liền muốn đẩy cửa thư phòng.

Nhưng mà, tay nàng còn chưa động vào cạnh cửa, cánh cửa kia đã tự mở ra rồi.

"Còn thể thống gì nữa?" Bạch Đức Trọng mở cửa ra liền quát lớn một tiếng.

Hoài Ngọc dừng lại, hoàn toàn mặc kệ sự tức giận đến trước mặt của ông, mở miệng liền hỏi: "Hai ngày nay người có vào cung không?"

"Đương nhiên có vào, ngươi hỏi cái này làm gì?" Bạch Đức Trọng khó hiểu.

"Quân Thượng đã năm ngày chưa về phủ, trong cung cũng không truyền ra tin tức gì." Hoài Ngọc mím môi: "Nữ nhi rất lo lắng cho chàng ấy."

Năm ngày chưa về? Bạch Đức Trọng giật mình, cúi đầu nghĩ một hồi, nói: "Hình như lâm triều cũng không nhìn thấy bóng hắn."

"Bệ hạ thì sao?" Hoài Ngọc hỏi: "Người có từng gặp riêng bệ hạ ở Ngự thư phòng không?"

Bạch Đức Trọng lắc đầu: "Ngoài lâm triều, những lúc khác bệ hạ đều cùng thừa tướng, Tư Mã và Quân Thượng ở trong thư phòng, không dễ để người khác quấy rầy, có chuyện đều trực tiếp trực tiếp truyền sổ con."

"Người không cảm thấy kì lạ sao?" Hoài Ngọc nhíu mày: "Quân Thượng vừa định đối chất cùng Tề thừa tướng ở Ngự tiền, đem vụ án của Tư Mã Húc kết thúc rồi, kết quả không truyền nhân chứng đến thì thôi, Quân Thượng còn không thể xuất cung? Bệ hạ đúng là tự mình chấp chính hết sức bận rộn, sao có thể vì một vụ án, lại không gặp những đại thần khác nữa?"

Vừa nói như vậy, Bạch Đức Trọng cũng cảm thấy kì lạ: "Theo lí thuyết thế nào cũng nên để Quân Thượng về nhà một hai ngày, vụ án có lớn nữa cũng không đến mức thẩm tra lâu như vậy. Mà bệ hạ... Bệ hạ gần đây lâm triều cũng không nói như thế nào."

"Cho nên." Hoài Ngọc hỏi ông: "Người có thể mang nữ nhi vào cung đi xem thử không? Đi cầu kiến bệ hạ, hỏi Quân Thượng đang ở đâu, xem chàng có bình an hay không."

Thoáng suy nghĩ một lúc, Bạch Đức Trọng gật đầu: "Để vi phụ thay triều phục(*) đã."

(*) Y phục, lễ phục khi vào trầu vua, lâm triều.

Có thể vào cung, lông mày của nàng hơi buông lỏng chút, ra ngoài phân phó Thanh Ti: "Tìm đám Từ Tiên tới tiếp ứng, nếu sau một canh giờ chúng ta vào cung vẫn chưa ra ngoài, thì để bọn họ nghĩ cách cứu người."

"Vâng." Thanh Ti vâng lời mà đi.

Hoài Ngọc đứng bên ngoài đợi, tâm loạn như ma, Bạch Toàn Cơ kia lại vẫn cứ không có mắt nhìn người, đứng trước mặt nàng kì quái nói: "Có chuyện gì không đi tìm người nhà chồng ngươi, lại chạy về đây tìm nhà mẹ đẻ, có mất mặt không?"

Căn bản không muốn để ý đến nàng ta, Hoài Ngọc tiếp tục cúi đầu suy nghĩ sự việc, ai biết người này vẫn tiếp tục nói: "Giang gia trì trệ không chịu nói chuyện hôn sự của ta và tiểu thiếu gia, có phải là ngươi ở giữa ngăn cản không?"

Phiền không chịu nổi mà nâng đầu, Hoài Ngọc cười lạnh: "Vậy là người ta không bằng lòng lấy ngươi, có can hệ gì với ta?"

Bạch Toàn Cơ nhíu mày lắc đầu: "Ngươi nói bậy!"

Nàng nhớ rõ lần đầu gặp trên yến tiệc sinh thần, Giang Diễm đối với nàng rất có hảo cảm, chỉ cần có cơ hội, sao có thể không cưới nàng?

"Không tin thì ngươi tự đến Giang phủ đề thân(*) là được." Hoài Ngọc ôm cánh tay nói: "Không phải còn giấu mười hai gánh đồ sao? Vừa lúc cầm đi làm sính lễ."

(*) Hỏi cưới, đề nghị làm thông gia.

"Ngươi!" Bạch Toàn Cơ tức đến khuôn mặt thanh tú đỏ bừng: "Ngươi nói nhảm cái gì đó!"

Nhà gái đưa sính lễ cho nhà trai? Nàng là không gả ra ngoài được thế nào chứ?

Bạch Đức Trọng thay y phục ra ngoài, Hoài Ngọc cũng không có tâm tư dây dưa thêm với nàng ta, liếc nàng ta một cái liền đi ra ngoài.

"Ở Giang phủ có quen chưa?" Lên xe ngựa, Bạch Đức Trọng bớt thời gian ân cần hỏi nàng hai câu.

Hoài Ngọc hơi cảm động, nhếch miệng cười: "Thế còn có thể không quen được sao? Quân Thượng đối với con tốt lắm."

"Vậy thì tốt." Bạch Đức Trọng cũng nhếch nhếch khóe miệng hiếm thấy: "Đêm qua vừa lúc ta mơ thấy mẫu thân ngươi, nàng ấy hỏi ta, ta cũng đáp như thế."

Nói ra lời này Hoài Ngọc ngẩn người, không nhịn được nhìn thêm Bạch Đức Trọng một cái.



Một người luôn luôn cứng nhắc nghiêm cẩn, lúc nhắc tới mẫu thân Bạch Châu Cơ, trong lời nói dường như có thêm vài phần ôn nhu.

Tình cảm là một thứ thật thần kì, bất kể là người như thế nào, đều giống như vì nó mà trở nên mềm mỏng hơn, Bạch Đức Trọng như vậy, nàng cũng như vậy.

Trong lòng ấm áp, Hoài Ngọc theo ý thức liền giục phu xe bên ngoài một tiếng: "Đi nhanh chút."

Muốn gặp Giang Huyền Cẩn, muốn ôm lấy thắt lưng của chàng nhào vào trong lòng chàng, muốn nhanh một chút chia sẻ tin tức tốt cùng chàng, muốn thấy chàng vui vẻ cười ra tiếng.

Đưa tay che lấy bụng nhỏ, nàng thất thần mà suy nghĩ, thần sắc trên mặt dịu dàng ôn hòa.

Nhưng mà, vừa qua khỏi trước điện Tam Trọng Môn, nàng cùng Bạch Đức Trọng liền bị người cản lại.

Vệ Úy đại nhân đứng trước mặt bọn họ chắp tay nói: "Bệ hạ có lệnh, hôm nay không tiếp kiến bất kì người nào."

Bạch Đức Trọng nhíu mày: "Lại không gặp?"

"Phải, xin Ngự Sử đại nhân trở về."

Trong lòng trầm xuống, Hoài Ngọc kéo kéo tay áo Bạch Đức Trọng, kéo ông sang bên cạnh, thấp giọng nói: "Nhất định là có vấn đề, nếu còn có người ở trong ngự thư phòng chưa rời đi, sao bệ hạ có thể không gặp người khác?"

Bạch Đức Trọng cũng phát hiện ra không bình thường, thần sắc ngưng trọng suy nghĩ một hồi, nói: "Một mình lão phu đến không được, phải mời nhiều đại nhân hơn một chút cùng tiến cung diện thánh."

"Cái này dễ nói." Hoài Ngọc lập tức mang ông trở lại cửa cung, phân phó gia nô Bạch gia đi các phủ truyền lời.

Vì thế nửa canh giờ sau, cửa cung tụ tập một đám người.

"Này..." Bạch Đức Trọng tâm tình phức tạp mà nhìn đám người trước mặt, đại đa số bọn họ dường như đều là "Bè cánh của công chúa" ngày trước, là trùng hợp hay sao?

Không kịp nghĩ nhiều, Châu Cơ bên cạnh đẩy ông đi vào trong cung.

Một đám người như thế, khí thế hùng dũng, không phải một vệ úy hèn mọn có thể cản được. Từ Tiên đi tuốt đằng trước, khí thế cứng rắn sát phạt nơi sa trường trên người dọa cấm vệ trong cung sợ tới mức dạt sang hai bên.

Nhưng mà, khi tới gần ngự thư phòng, đột nhiên lại có rất nhiều cấm vệ từ các nơi dũng mãnh tiến ra, im lặng chắn trước mặt bọn họ.

Cách ngự thư phòng xa chỉ có vài chục bước, Hoài Ngọc ẩn trong đám người nhíu mày nhìn những cấm vệ này.

Nếu là phụng mệnh ngăn cản bình thường, chí ít cũng giải thích vài câu, nhưng trước mắt những người này không có. Giáo dài chỉ vào người, chính là thái độ chặn đường.

Như nàng dự đoán, bệ hạ và Giang Huyền Cẩn, có thể thật sự là bị người giam lỏng rồi.

Khẽ hít vào một hơi, đầu óc Hoài Ngọc nhanh chóng xoay chuyển.

Trước khi Tề Hàn thăng chức Thừa Tướng, chức vụ là Quang Lộc Khanh, trong tay có một vạn binh quyền của Kinh Thành, hắn thăng chức tới bây giờ, hình như cũng chưa giao nộp binh quyền, dùng một vạn người này vây kín ngự thư phòng không phải là việc khó, càng huống hồ bên cạnh hắn còn có một bàn tay nắm năm vạn binh quyền Đại Tư Mã Tư Đồ Kính.

Tử Dương Quân lật án chống đối trực tiếp với hắn, có lẽ Tề Hàn cũng là chó cùng rứt giậu, biết bản thân trốn không thoát kiếp này, dứt khoát mạnh tay đọ sức.

Chỉ là, hắn cho người bao vây như thế, muốn làm cái gì? Có thể làm cái gì?

Lối ra dường như chỉ có một đường.

Giết Giang Huyền Cẩn, buộc Thiên Tử lấy lệnh chư hầu.

Trong lòng hung hăng bị nhéo một cái, sắc mặt Hoài Ngọc hơi trắng bệch.

"Ta phải vào trong." Nàng lẩm bẩm nói.

"Người nói gì?" Âm thanh quá nhỏ, Từ Tiên không nghe rõ.

Hoài Ngọc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Ta phải vào trong, bất kể nghĩ cách gì, ta phải gặp Giang Huyền Cẩn!"

Nói về sau, thanh âm có hơi run rẩy.

Vân Lam Thanh cùng Hàn Tiêu đều nghe thấy rồi, cùng vây đến bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: "Tình huống trước mắt này, muốn vào trong chỉ có một cách."

"Cần Vương(*)."

(*) Cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.

Nhìn điệu bộ này, bệ hạ bị người khác khống chế rồi, nhưng vẫn phải lên lâm triều, còn biết được long thể không sao, nhưng Tử Dương Quân... Không rõ sống chết.

Vừa nghĩ tới chàng có thể xảy ra chuyện, Lí Hoài Ngọc không ngăn được mà cuống lên, tròng mắt không ngừng chuyển động xung quanh, sốt ruột không thôi.

"Trước tiên người đừng gấp." Từ Tiên nói: "Việc này phải bàn bạc kĩ hơn."

Bàn bạc kĩ hơn thế nào? Hoài Ngọc lắc đầu, bây giờ nàng chỉ muốn xông lên trước cấm vệ, đi xem xem rốt cuộc Giang Huyền Cẩn thế nào rồi!

Bạch Đức Trọng đứng ở bên cạnh, nhìn thái độ của đám người này đối với Bạch Châu Cơ, trong lòng rất kinh ngạc. Nhưng tình hình trước mắt này, ông cũng không hỏi cái khác, chỉ có thể nói luật pháp với bọn họ: "Nếu bệ hạ hai ngày nay chưa lộ diện, chủ đất phong(*) sẽ vào kinh thăm hỏi, nếu không gặp được bệ hạ, thì có thể cần vương."

(*) Chủ đất phong (Phong đất chi chủ, chủ thái ấp): Nói trắng ra là Giang Huyền Cẩn, tiên đế còn sống từng phong đất cho Huyền Cẩn, là chủ một phương tên là Tử Dương, còn đất của Hoài Ngọc tên là Đan Dương á, ở chương bao nhiêu có nhắc tui quên mất tiu rồi :

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Nhật Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook