Chương 39: Đại Hôn
Bạch Lộ Thành Song
27/01/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Khói từ dây pháo nổ ra tràn ngập cửa lớn Bạch phủ, mọi người che tai nhìn, đã thấy từ trong màn khói trắng bước ra một cái chân, sau đó lộ ra mấy khuôn mặt tầm thường.
Gia nô Bạch phủ? Vừa nhìn thấy y phục của những người này, Bạch Lương Thị rất buồn bực, sao lúc này lại có gia nô bước ra từ cửa chính chứ?
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, bà liền nhìn thấy trên vai những gia nô kia khiêng theo những gánh nặng.
"Ha! Còn có nữa mà!" Người đếm tinh mắt nhìn thấy thứ gì đó phía sau, vỗ đùi cười rộ lên: "Đã nói sao có thể chỉ cho mười bốn gánh của hồi môn được!"
Hai gia nô một trước một sau, khiêng gánh của hồi môn phủ lụa đỏ đi ra ngoài. Bắt đầu từ bọn họ, phía sau liên tiếp gia nô đi theo, đều xếp thành hai hàng khiêng của hồi môn ra, cất bước đuổi theo đội rước dâu trước mặt.
"Mười lăm! Mười sáu! Mười bảy!..." Thanh âm đếm của hồi môn vang lên theo.
Bạch Lương Thị ngạc nhiên, đón nhận ánh mắt của Bạch Toàn Cơ, vội vàng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Ta giấu rất kĩ rồi, bọn họ không có khả năng tìm được!"
"Đồ đã ở trước mắt, còn nói không có khả năng cái gì?" Bạch Lưu Thị oán trách.
Bạch Toàn Cơ cau mày, nhìn từng gánh từng gánh của hồi môn bị khiêng ra ngoài, lồng ngực phát đau.
Đây đều là đồ của nàng......
Nhưng đau một lúc, nàng lại cảm thấy không đúng lắm.
"Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy....... Sao phía sau lại còn nữa?"
Bạch Mạnh Thị chuẩn bị cho nàng cũng chỉ có hai mươi sáu gánh của hồi môn, bây giờ trong phủ khiêng ra ngoài càng lúc càng nhiều, giống như không bao giờ kết thúc.
"Sao lại thế này?"
Đừng nói đến các nàng, Linh Tú đi đằng trước quay đầu nhìn lại cũng choáng váng, thấp giọng cuống quýt gọi: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Hoài Ngọc đang gặm táo trong kiệu cất giọng nói không rõ đáp lời: "Làm sao vậy?"
"Phía sau..... Phía sau đột nhiên có rất nhiều của hồi môn, ba mươi lăm..... Ba mươi sáu! Ba mươi sáu gánh! Giống hệt với sính lễ của Giang phủ!"
Thở một hơi không xong, súyt chút nữa Hoài Ngọc bị quả táo làm nghẹn chết, ho khan hai tiếng, có hơi bất ngờ nói: "Ngươi xác định ngươi không đếm sai?"
"Không chỉ nô tỳ đang đếm, tất cả mọi người đều đang đếm! Ba mươi sáu gánh, ba mươi sáu gánh không thiếu!" Linh Tú kích động không thôi.
Hoài Ngọc hơi ngỡ ngàng, nghĩ thầm chẳng nhẽ lão đầu Bạch Đức Trọng kia tấm lòng thương con đại phát bổ sung của hồi môn cho nàng sao? Nhưng không có khả năng đâu, hôm nay ông ấy còn vội vàng tiếp tân khách, nhàn rỗi đâu mà quản chuyện này?
Của hồi môn đỏ rực đi theo đằng sau đội rước dâu, kéo dài nửa con phố. Người vây xem tán dương ríu rít, không ngừng nói Bạch tứ tiểu thư thật có phúc, được nhà chồng coi trọng thì không nói, đến nhà mẹ đẻ cũng yêu thương. Mang qua đó nhiều của hồi môn như vậy, về sau ai dám nửa phần khinh thường nàng?
Giang Huyền Cẩn thúc ngựa đi đằng trước, không nghe người xung quanh bàn tán cái gì, chỉ cảm thấy thật sự rất ồn ào.
Nếu không phải không ép được mình, hắn sẽ không cưỡi ngựa diễu phố. Trong tầm mắt chỗ nào cũng là người, nhìn cực kì bực bội. Càng bực bội hơn chính là những người này còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn, tuy rằng hẳn là đang khen hắn, nhưng hắn chẳng mảy may cảm thấy vui vẻ chút nào.
Rốt cuộc là ai quy định tân lang nhất định phải đi rước dâu?
Tâm tình không tốt, vẻ mặt của Giang tân lang không có một chút tươi cười nào, chẳng những không cười, khuôn mặt còn càng ngày càng u ám, khiến cho dân chúng phía sau đều nghi ngờ. Chẳng nhẽ Quân Thượng bị bức hôn sao?
Thừa Hư rất muốn nhắc nhở chủ tử nhà mình, đây là thành thân, không phải là vội về chịu tang! Người là tự hắn quyết định muốn lấy, cho dù không thích cười thì tốt xấu gì cũng thể hiện vui mừng chút chứ!
Nhưng vừa tới gần cạnh người hắn, có cảm giác khí lạnh hất vào mặt, Thừa Hư sợ run người, không có tiền đồ mà đem toàn bộ lời đã chuẩn bị nuốt trở vào.
Kinh nghiệm hầu hạ nhiều năm nói cho hắn biết, khi chủ tử tức giận, vẫn là đừng nên động vào hắn....
Vì thế, Giang Huyền Cẩn hờn dỗi một mình, tức một mạch từ cổng Bạch phủ tới tận Giang gia, hơi thở khắp người nóng nảy đến hỉ nương cũng không dám đưa cho hắn đồng tâm kết.
"Thế nào rồi?" Cảm giác được kiệu hạ xuống, thế mà bên ngoài một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Hoài Ngọc không nhịn được nhỏ giọng khẽ hỏi.
Linh Tú bất an trả lời nàng: "Nô tỳ cũng không rõ.... Quân Thượng đang yên lành đột nhiên lại không vui, bây giờ đang đứng ở cổng Giang phủ, không ai dám tới gần."
Lại tức giận? Lí Hoài Ngọc sửng sốt, tiếp đó không nhịn được mà nở nụ cười: "Hắn đúng là một tiểu công chúa!"
Tính khí xấu như vậy, so với nàng quả thực là chỉ có hơn chứ không có kém.
Linh Tú vừa nghe thấy lời của nàng liền sợ tới mức lảo đảo, đỡ kiệu nhỏ giọng nói: "Người cẩn thận một chút, để Quân Thượng nghe thấy sẽ không tốt đâu!"
"Hoảng cái gì?" Hoài Ngọc nói: "Hắn cũng không ăn thịt người."
Lời này vừa dứt, khuôn mặt Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nhìn sang kiệu bên này.
Linh Tú bị lệ khí toàn thân của hắn dọa sợ tới mức cuống quýt lui về phía sau, run run lẩm bẩm: "Cũng không nhất định....."
Hoài Ngọc đang muốn hỏi cái gì không nhất định, kết quả chợt nghe thấy rèm kiệu hoa bị người xốc lên đến "Xoát" một cái.
"Cầm." Có người hung hăng nhét đồng tâm kết vào tay nàng.
Hoài Ngọc đón lấy theo bản năng, cảm giác được sự nóng nảy của hắn, ý xấu nổi lên, bỗng chốc hơi dùng lực, lật tay kéo nửa người hắn vào trong kiệu hoa.
"Ngươi...." Giang Huyền Cẩn ngạc nhiên, duỗi tay chống ở cửa kiệu, chau mày lại.
Nhấc nửa khăn voan lên cười hì hì, nàng liếc hắn nói: "Tức cái gì hả?"
Chiếc mành trước mặt đong đưa, không ngăn được đôi mắt long lanh ánh nước của nàng, cười như thế nhìn hắn, giống như hoa nở gió xuân, lại giống như mây giấu trăng sáng. Trong nháy mắt đè sạch những ồn ào bên ngoài.
Hơi thở nóng nảy đột nhiên hạ xuống, Giang Huyền Cẩn xụ mặt nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn buồn bực khó chịu nói: "Nhiều người lắm."
Nhiều lắm, lại còn toàn bộ đều nhìn hắn, ồn ào muốn chết, rất khó chịu.
Ngữ khí này, giống hệt như tiểu công chúa đang làm nũng.
Hoài Ngọc nghe thấy lời này liền mềm lòng, kéo tay hắn dỗ dành: "Chàng nhẫn nại một chút có được không? Chờ cử hành lễ xong, ta bọc quýt cho chàng ăn!"
"Không muốn."
"Ai nha, chàng nghe lời đi." Nàng duỗi tay sửa sang lại vạt áo của hắn, dịu dàng nói: "Người bên ngoài cả đời cũng chưa nhìn được vài lần thiên tiên hạ phàm, chàng đại phát từ bi, để bọn họ mở mang tầm mắt. Nếu cảm thấy ồn ào, cứ coi như bọn họ đang tụng Kinh Phật đi!"
Giang Huyền Cẩn vừa nghe thấy, cau mày nghiêm túc suy nghĩ một phen.
Hỉ nương chờ gặp tân nương tử ở bên ngoài một lúc lâu sau vẫn chưa ra, run lẩy bẩy tiến lên kêu một câu: "Giờ lành tới rồi."
Kêu xong, vội vàng lùi lại ba bước, sợ Tử Dương Quân quay đầu lại nổi giận với bà.
Nhưng mà, lúc người trong kiệu thoát ra ngoài, sắc mặt lại hòa nhã xuống, như gió mát thổi tan mây đen, lệ khí toàn thân biến mất hết.
Mọi người ngạc nhiên, tiếp theo chỉ thấy hắn kéo đồng tâm kết đem đội lên khăn voan cho tân nương tử rồi dắt ra khỏi kiệu. Dáng người tân nương tử yểu điệu, giá y hoa khai phú quý tịnh đế liên trên người cực kì đẹp mắt, làm người xung quanh líu ríu khen ngợi.
Lí Hoài Ngọc cúi đầu nói với Giang Huyền Cẩn: "Đây là đang đọc thuộc "Quan Âm Kinh" mà."
"Nói lung tung."
"Chàng đừng không tin, nghe những tiếng ong ong này, có phải giống với đoạn thứ nhất của Quan Âm Kinh không?"
"Câm miệng!"
Hoài Ngọc trong khăn voan vô cùng ủy khuất nói: "Ta an ủi chàng, sao chàng lại hung dữ với ta?"
Không để ý tới nàng, Giang Huyền Cẩn dắt nàng đi vào bên trong Giang phủ. Hoài Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tưởng rằng hắn vẫn còn tức giận, dọc đường đi cứ thì thào không ngớt nhỏ giọng dỗ dành hắn.
Nhưng Thừa Hư ở bên cạnh thấy rất rõ, chủ tử nhà hắn từ lúc bắt đầu dắt đồng tâm kết tâm tình đã dịu đi rồi, mặc dù vẫn xụ mặt như trước, nhưng trong mắt cũng coi như có chút không khí vui mừng. Hắn lại cứ để Bạch tứ tiểu thư nói, mặc cho nàng nhỏ giọng mềm mại nói toàn lời tốt.
Vô sỉ, quá vô sỉ!
Nhưng mà, vô sỉ hơn còn ở phía sau.
Giang tiểu công chúa nhìn lướt qua chậu than trước cửa, rất không kiên nhẫn nói: "Không muốn bước."
Hoài Ngọc dở khóc dở cười nói: "Cái này còn không muốn sao? Là quy tắc đó."
"Bước qua lại không có lợi ích gì."
Lợi ích? Hoài Ngọc đội mũ phượng khăn voan suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Chàng muốn lợi ích gì?"
Người bên cạnh trầm mặc một lát, buồn bực nói một câu: "Coi như ngươi nợ ta." Sau đó liền bước qua chậu than.
Hoài Ngọc cảm động muốn rơi nước mắt, dưới sự trợ giúp của hỉ nương đi theo bước qua, đuổi theo hắn muốn nói đa tạ.
Nhưng mà, lời đến bên miệng, nàng lại cảm thấy có chỗ không hợp lí, sau khi phản ứng lại liền giận dữ: "Đây là cử hành lễ của hai ta, vì sao ta phải cho chàng lợi ích?"
Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại nói: "Ngươi đồng ý rồi."
"Đó là chàng gạt ta!"
"Ngươi đồng ý rồi."
"........"
Lí Hoài Ngọc cảm thấy, nam nhân thật sự không thể sủng, một khi sủng liền lên như diều gặp gió chín ngàn dặm, trời cao không chóp biển lớn vô bờ.
Tiệc rượu của Giang phủ bố trí cực kì đồ sộ, từ tiền đình thẳng cho đến chính đường, dáng vẻ này to hơn rất nhiều so với yến hội sinh thần của Giang tiểu thiếu gia ngày trước. Qua giờ Tỵ, ghế đều dần dần có người ngồi, nhưng bữa tiệc nhà mẹ đẻ Bạch gia từ đầu đến cuối lại chỉ có mấy bóng dáng rải rác.
Vừa mới bắt đầu còn chưa có ai nói gì. Dù sao thời gian vẫn còn sớm, có lẽ người nhà mẹ đẻ chạy tới vẫn còn chậm một chút. Nhưng tân nương đã tới phủ, lúc khắp nơi đều đã ngồi đầy người rồi mới có người chú ý đến điểm bất thường.
"Người Bạch gia đâu? Nhiều bàn như vậy, sao ngay cả một bàn cũng chưa ngồi hết?"
"Đây là chuyện gì? Có phải còn đang ở bên ngoài cùng tân nương tử không?"
"Không có, ta từ bên ngoài vào đây, bên cạnh tân nương tử chỉ có hỉ nương thôi."
Tiếng bàn tán nổi bên bốn phía, tiếng rầm rầm rối loạn thành một mảng, so với dân chúng vừa nãy vây xem ở bên ngoài còn ồn ào hơn.
Giang Huyền Cẩn quét mắt về phía bàn tiệc nhà mẹ đẻ, nhíu mày lại.
Đương nhiên Hoài Ngọc cũng nghe thấy, nhưng nàng đã sớm dự đoán được sẽ như thế này, cho nên rất bình tĩnh: "Bọn họ đang niệm đoạn thứ hai của Quan Âm Kinh, chàng đừng để ý."
Còn bảo hắn đừng để ý? Giang Huyền Cẩn có chút buồn bực, nghiêng đầu hỏi Thừa Hư bên cạnh: "Có chuyện gì xảy ra?"
Thừa Hư nhỏ giọng đáp: "Bạch Ngự Sử đang chiêu đãi tân khách ở Bạch phủ, những người còn lại..... Cũng đã mời rồi, nói sẽ tới muộn một chút."
Đám người Bạch Mạnh Thị đã nói không đến, nhưng dù sao cũng là hôn sự đại môn, làm khó quá cũng không nhìn được, vì thế bọn họ lề mề kéo dài thời gian đi phía sau, định đi vào ngồi sau cùng.
Như vậy không coi là bọn họ không cho Giang gia mặt mũi, nhưng đối với tân nương tử lại xem như thờ ơ khinh thường mười phần.
Hoài Ngọc thở dài, nhỏ giọng nói thầm: "Ta đã nói trước với chàng rồi, hôm nay sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn."
Cũng là chuyện không có biện pháp gì, mấy người nhà mẹ của nàng sẽ không mong chờ nàng sống tốt, ngày thường không có cách làm khó nàng, không dễ dàng gì mới có cơ hội, cũng phải tranh thủ cho nàng biết tay xem chút chứ?
Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm vào mấy bàn tiệc trống kia, suy nghĩ một lúc, phất tay gọi quản gia đang bận rộn tới. Đang định căn dặn cái gì đó thì chợt nghe thấy một trận xôn xao bên ngoài.
Hoài Ngọc đội khăn voan nên không nhìn thấy, chỉ cảm thấy người xung quanh nháy mắt đều im lặng, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Linh Tú lắp bắp nói: "Lục.... Lục chưởng quầy đến rồi."
Ha, Lục Cảnh Hành à, Hoài Ngọc khẽ gật đầu, lại có chút ngờ vực không rõ: "Hắn không nên đến sao?"
"Nên thì nên, nhưng...."
Nuốt một ngụm nước miếng, Linh Tú không dám nói tiếp.
Cổng Giang phủ, Lục Cảnh Hành một thân cẩm bào trạm lam(*), chuyên mang theo ngọc cốt phiến, cười típ mắt mà nhìn về phía tân nương bước vào trong, đôi mắt phượng đung đưa ngang dọc, quả thực là phong lưu đa tình. Hắn bình tĩnh đứng ở phía trước, phía sau có mười nam tử anh tuấn đi theo, khí thế dồi dào, sợ tới mức nhóm gia nô đều nhao nhao cảnh giác.
(*) Trạm lam: Màu xanh da trời.
Thừa Hư theo bản năng đứng chắn ở trước mặt chủ tử nhà mình.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng liếc hắn: "Lục chưởng quầy đây là có ý gì?"
Nâng bước chân đi tới, Lục Cảnh Hành gấp chiết phiến, nói: "Đến ăn cưới mà thôi, các vị sao lại căng thẳng như vậy?"
Nói nhảm, dáng vẻ muốn tới cướp dâu này, có ai không căng thẳng chứ?
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, đảo mắt nhìn những người phía sau lưng hắn, trầm giọng mở miệng: "Nếu là khách, nên tiếp. Nếu là trộm, phải thanh lọc."
Những người phía sau kia, mỗi người đều là trộm lần trước hắn thả đi.
"A?" Mắt phượng thoáng liếc qua, Lục Cảnh Hành nở nụ cười: "Vậy xin hỏi Quân Thượng, nếu là người nhà mẹ đẻ, nên như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều giật mình.
Lí Hoài Ngọc nghe thấy hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Người nhà mẹ đẻ, bọn họ không phải người nhà mẹ đẻ nàng sao? Người nhà mẹ đẻ chân chính a!
Vốn còn nghi ngờ của hồi môn sao đột nhiên lại nhiều hơn, bây giờ nhìn thấy Lục Cảnh Hành liền hiểu được. Ngoài miệng nói không cho người đưa nàng quà mừng, hóa ra đã sớm chuẩn bị xong, thậm chí phát hiện nàng gặp nạn, lập tức giải quyết vấn đề thay nàng.
Người này đúng thật là.....
Thầm mắng hai câu, nàng có hơi cảm động, đang muốn bảo Giang Huyền Cẩn cho qua, kết quả ngoài cửa lại truyền đến trận xôn xao tiếp theo.
"Đến trễ đến trễ rồi!" Giọng Hàn Tiêu vẫn luôn rất lớn, khỏi cần nhìn cũng biết dáng vẻ hấp tấp thế nào, vừa vào cửa đã chắp tay về phía mọi người: "Thật sự xin lỗi! Trên đường trì hoãn một lát!"
Vân Lam Thanh tiến vào phía sau hắn, tức giận đá hắn một cước: "Ngươi hô to gọi nhỏ cái gì? Vốn có thể lén vào trong, bây giờ người đều bị ngươi gọi tới rồi!"
Bị đá lảo đảo một cái, Hàn Tiêu quay đầu nói: "Người nhà mẹ đẻ đi uống rượu mừng, ai nói phải lén lén lút lút?"
"Ngươi...."
Mắt thấy muốn ầm ĩ lên, ngoài cửa lại có một người nữa bước vào.
"Ầm ĩ cái gì?" Hắn nhíu mày quát lớn, Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh nhất thời nề nếp hẳn.
Sửa sang lại vạt áo, Từ Tiên đi nhanh vào trong, chắp tay về phía Giang Huyền Cẩn: "Ta đến trễ, mong Quân Thượng thứ tội."
Mới vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ không ngớt ở tiền đình, lại vì những người này tới, nháy mắt liền lặng ngắt như tờ. Ngay cả Giang lão thái gia ở trong tiền đường nghe thấy tin tức cũng kinh ngạc, vội vàng sai Giang Thâm đi xem xảy ra chuyện gì.
Thương nhân đứng đầu Kinh Thành Lục Cảnh Hành, lưỡng triều trọng thần Hàn Tiêu, triều đình tân quý Vân Lam Thanh, Phiêu Kỵ tướng quân Từ Tiên.... Những người này xuất hiện cùng lúc là muốn làm cái gì?
Giang Thâm chạy tới thấy Giang Huyền Cẩn cau mày không nói lời nào, vội vàng tiến lên đáp lễ thay hắn: "Các vị dọc đường vất vả, nhập tiệc trước đi nhé?"
Từ Tiên gật đầu: "Đa tạ."
Hành lễ xong, trực tiếp mang theo những người này đi về phía bàn tiệc nhà mẹ đẻ.
Mọi người nhìn thấy rất ngạc nhiên, toàn bộ đầu trong sân đều đi chuyển theo bọn họ, nhìn bọn họ thật sự ngồi xuống ở bàn tiệc nhà mẹ đẻ, trong đình viện nổ "Oanh" một tiếng.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này từ lúc nào lại trở thành người nhà mẹ đẻ của Bạch tứ tiểu thư?"
"Ngồi sai vị trí sao?"
"Cũng không nghe nói Từ đại tướng quân có giao tình gì với Bạch phủ...."
Giang Thâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng tới bên cạnh tân nương tử đội khăn voan hỏi: "Đều là ngươi mời đến sao?"
Hoài Ngọc đang muốn trả lời, Giang Huyền Cẩn bên cạnh lạnh lùng nói: "Cô dâu không nói."
Vì gìn giữ hình tượng đoan trang, tân nương tử không thể nói chuyện trên lễ đường.
Khóe miệng Giang Thâm co rút: "Ngươi tưởng ta vừa nãy không nhìn thấy ngươi nói chuyện cùng nàng sao?" Rõ ràng chính mình nói chuyện rất vui vẻ với nàng nhé! Dựa vào cái gì hắn lại không thể hỏi một câu chứ?
Giang Huyền Cẩn không đáp, dắt đồng tâm kết kéo người tiếp tục đi vào trong, một bộ thái độ "Ta không cần giảng đạo lý cùng ngươi".
Giang Thâm trừng mắt theo bóng dáng của hắn, tức giận đến bật cười, túm lấy Thừa Hư hỏi: "Sao tính tình chủ tử nhà ngươi càng ngày càng kì quái thế?"
Vẻ mặt Thừa Hư thổn thức đáp: "Được người ta sủng đó."
Ỷ vào có Bạch tứ tiểu thư dỗ dành, cái vị ông nội này càng ngày xem ra càng khó hầu hạ, người xung quanh đều phát hiện ra điểm này, chính hắn lại không cảm thấy được.
Ôi...
Thời gian đã tới, tân nhân bắt đầu hành lễ. Lí Hoài Ngọc đội khăn voan theo sát Giang Huyền Cẩn, đi ngang qua bàn nhà mẹ đẻ, hơi dừng lại một chút.
Lúc trước ghế còn trống rỗng, bây giờ đã ồn ào tiếng người, Hàn Tiêu đang nói chuyện, Vân Lam Thanh cũng đang nói chuyện, Từ Tiên và Lục Cảnh Hành đang cười, thanh âm của đám người Tựu Ngô hơi nhỏ, bị bọn họ át mất hoàn toàn rồi.
Nàng đội khăn voan không nhìn thấy, nhưng nghe được những tiếng động này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất kiên định.
Thứ nữ Bạch phủ thì sao chứ? Không nơi nương tựa thì đã làm sao? Chỉ cần có đám người này ở đây, sức mạnh của nàng liền ở đây!
Thắt lưng thẳng tắp, khí thế của Lí Hoài Ngọc như cầu vồng mà nâng làn váy tiến vào chính đường.
Phải cử hành lễ bái đường nữa, gần như theo ý thức nàng đã muốn tiến lên quỳ xuống. Nhưng hỉ nương bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cánh tay của nàng, cười nói: "Trước tiên cứ chờ một chút!"
Còn chờ cái gì nữa? Nàng cũng đói đã nửa ngày rồi, mới gặm được một quả táo, còn không mau chóng cử hành xong lễ quay về phòng ăn gì đó sao? Hoài Ngọc rất oán niệm, cái bụng kêu "Cục" lên một tiếng rất vang dội.
Nhưng bốn phía đột nhiên lại vang lên thanh âm rất vang dội, tùng tùng binh binh, giống như tất cả mọi người đều cùng quỳ xuống vậy, nháy mắt đã át thanh âm bụng kêu của nàng xuống dưới.
Hoài Ngọc sửng sốt, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Đây là.... Có ai đến sao?
Cửa đại đường, Lí Hoài Lân một thân thường phục sắc vàng, đem theo thị vệ và thái giám gật đầu cười híp mắt với Giang Huyền Cẩn. Bốn phía của hắn, tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Giang Huyền Cẩn cung kính đáp lễ về phía hắn, nhân tiện liếc hỉ nương một cái. Hỉ nương hiểu ý, lập tức hô: "Nhất bái thiên địa."
Cơ thể được người đỡ tiến lên phía trước, trong ngực Lí Hoài Ngọc xiết chặt, nắm lấy đồng tâm kết, chậm rãi hướng về phía cửa quỳ xuống.
Lí Hoài Lân cười tỏa sáng, trái lại không nhìn nhiều đến nàng, hướng về phía Giang lão thái gia bên trong làm động tác chúc mừng, lại cho người chuyển đến danh mục quà mừng đưa cho Giang Huyền Cẩn, sau đó vội vàng khởi giá rời đi.
Hắn vừa đi, mọi người đều thở ra một ngụm khí lớn, từng người đều tự đứng dậy.
Lí Hoài Ngọc vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngơ ngác bị người dẫn đi cử hành phần lễ tiếp theo, khuôn mặt bên trong khăn voan ngây ngô cười thỏa mãn.
Ai nói ông trời đối xử bất công với nàng? Nhìn xem vận khí của nàng tốt bao nhiêu, một lần thành thân, nên tới cũng đều đã tới. Tuy nói Hoài Lân không nhận ra nàng, những người ở bàn bên ngoài cũng chưa hẳn đã biết thân phận của nàng, nhưng nàng cảm thấy rất viên mãn, trong lòng thỏa mãn và vui mừng chưa từng có!
Sau đó còn làm cái gì, toàn bộ Hoài Ngọc đều không nhớ rõ, vẫn luôn như đi tới bầu trời lạc vào cõi tiên. Mãi cho tới khi Giang Huyền Cẩn gắt gao nắm lấy tay nàng, nàng mới giật mình, tinh thần trở về vị trí cũ.
"Ha ha ha, đường đường là Tử Dương Quân, còn phải dựa vào phu nhân che chở sao?" Giang Thâm kì quái nói: "Kéo cũng vô dụng, nàng phải tới phòng tân hôn, đệ phải đi bàn rượu."
"Ta không muốn uống rượu." Giang Huyền Cẩn cau chặt mày lại.
"Cho phép đệ không muốn hả?" Giang Sùng cũng lắc đầu: "Đây là khuôn phép."
Rốt cuộc ai ăn no không có việc gì làm định ra nhiều phép tắc thành thân như vậy? Giang Huyền Cẩn rất bực, nắm lấy tay nàng, vừa gấp vừa giận nói: "Giúp ta!"
Lí Hoài Ngọc vui vẻ: "Chàng sẽ không uống rượu sao?"
"Không phải sẽ không, là không muốn uống."
"Chính là sẽ không mới không muốn chứ?" Hoài Ngọc không chút lưu tình vạch trần hắn.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc.
Ngay trong phút chốc trầm mặc này, Giang Thâm cùng Giang Sùng mỗi người một tay kéo hắn đi về phía bàn rượu. Hoài Ngọc nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe thấy Lục Cảnh Hành đầu bên kia cười đến quái gở:
"Quân Thượng đã tới rồi, người nhà mẹ đẻ chúng ta vẫn chờ ngài kính rượu đó!"
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi, bị ghim tại bàn tiệc nhà mẹ đẻ, muốn phản kháng, nhưng phía sau là đại ca luyện võ nhà mình, muốn trừng mắt, nhưng trước mặt lại là Lục Cảnh Hành không biết xấu hổ không sợ hắn.
Không đường lên trời, không cửa xuống đất.
Tựu Ngô cầm chén rượu nhét vào trong tay hắn: "Chén rượu này ta kính ngươi, đa tạ ơn không giết."
"Chén rượu này coi như hạ quan bồi tội." Hàn Tiêu cũng nhét một chén vào tay của hắn: "Lúc trước không đủ cung kính với Quân Thượng, là hạ quan xúc động."
Vân Lam Thanh bưng rượu đặt ở trước mặt hắn: "Chúc Quân Thượng và phu nhân sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão!"
Giang Huyền Cẩn: "......"
Lí Hoài Ngọc vừa vào phòng tân hôn liền tìm chỗ ngồi xuống, hì hục hì hục ăn vụng đồ trên bàn. Linh Tú nhìn thấy bèn lôi từ trong tay áo nhét cho hỉ nương ít tiền bạc, vì thế trong lúc đó cũng không có ai cản nàng.
Ăn uống no đủ xong, nàng chùi miệng đang muốn thở ra một ngụm khí, Thừa Hư đã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt lo lắng nói: "Mọi người mau tới giúp đỡ một chút!"
Hỉ nương trong phòng nghe vậy, vội để đồ trong tay xuống đi ra ngoài. Hoài Ngọc tò mò với cổ nhìn nhìn: "Sao vậy?"
Linh Tú đi ra ngoài hỏi thăm, một lúc sau nhăn mặt quay lại: "Chủ tử, Quân Thượng đang ở cửa."
"Ơ, nhanh như vậy đã uống rượu xong rồi sao?" Hoài Ngọc rất kinh ngạc, theo thường lệ tân lang uống rượu cũng phải uống đến nửa canh giờ, huống hồ bên ngoài có đám Lục Cảnh Hành cao thủ trận rượu, sao có thể buông tha hắn dễ dàng như vậy?
Tò mò nhấc váy ra ngoài cửa, nàng nâng mắt liền nhìn thấy Giang Huyền Cẩn đang dựa vào cột nhà sơn đỏ.
Hắn rũ mắt tựa vào chỗ đó, môi mỏng khẽ mím, hơi thở quanh thân lạnh như băng. Hỉ nương bên cạnh muốn dìu hắn vào, do dự một lúc lâu vẫn không dám đưa tay ra.
"Phu nhân." Thừa Hư sửa miệng, cung kính hành lễ với nàng: "Người xem cái này....."
Mặc dù có chút không dám tin, khuôn mặt Hoài Ngọc cách mành hỏi một câu: "Say rồi?"
Vẻ mặt Thừa Hư cứng lại gật đầu.
Hết sức kinh ngạc chớp mắt vài cái, Hoài Ngọc nhấc váy bước ra ngoài, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
Bàn tay bỗng chốc bị bắt lấy, liều chết túm chặt. Giang Huyền Cẩn nâng mắt nhìn nàng, trong mắt một tầng sương mù, mờ mờ ảo ảo, giống như một trận mưa rơi xuống giữa núi cao.
"Lại không vui sao?" Nàng bật cười: "Sao hôm nay chàng lúc nào cũng không vui thế?"
"Ngươi không giúp ta." Hắn rầu rĩ mở miệng.
"Sao?" Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, Hoài Ngọc vô tội nói: "Ta không giúp được chàng, dù sao ta cũng không thể uống rượu thay chàng đúng không?"
"Ngươi không giúp ta." Mày nhăn lại, hắn tức giận lặp lại.
"Được được được, ta sai rồi!" Đưa tay nâng qua đầu, Hoài Ngọc dìu hắn về phía phòng: "Vào trước nói sau."
Hỉ nương bên cạnh nhìn đến trợn mắt há miệng, Linh Tú và Thừa Hư cũng trợn mắt há miệng, mãi cho tới kho cửa phòng đóng lại, bọn họ mới hoàn hồn, vội vàng chạy tới gọi: "Phu nhân, còn chưa cử hành xong lễ động phòng mà!"
Cánh cửa mở hé ra, Lí Hoài Ngọc duỗi tay giữ cánh cửa lại, bực bội hỏi: "Lễ động phòng? Đợi lát nữa cái vị bên trong kia lại nóng nảy, các ngươi ai đến dỗ?"
"Nhưng mà......" Hỉ nương rất khó xử.
Hoài Ngọc xua tay: "Yên tâm đi, không phải là lễ hợp cẩn rượu(*) linh tinh gì sao? Ta tự làm, các ngươi đừng cho ta thêm phiền phức nữa."
(*) Lễ hợp cẩn rượu: Lễ uống rượu giao bôi, tân nương tân lang mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn.
Nói xong, lại "Binh" một tiếng đóng cửa lại, để lại một đám người bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ.
Giang Huyền Cẩn ngồi bên giường vẫn hờn dỗi, Hoài Ngọc lấy khăn voan cùng mũ phượng xuống, vắt chiếc khăn trong chậu nước bên cạnh mang tới lau lên mặt hắn.
Hắn nhíu mày muốn tránh, Hoài Ngọc giơ móng vuốt giữ chặt cằm hắn, sau đó dịu dàng nói: "Đừng nhúc nhích, lau một chút sẽ thoải mái hơn."
Hắn trừng mắt, nàng cũng không để ý, ngược lại cười típ mắt hỏi: "Uống bao nhiêu rồi? Hai chén?"
"......." Hắn không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng lại khẽ cong xuống có chút ủy khuất.
Dáng vẻ này thật sự là..... Bất kể là người nào nhìn thấy đều mềm lòng đến rối tinh rối mù! Hoài Ngọc không nhịn được sờ tay lên mặt hắn, cười đến đôi mắt cong cong như trăng non: "Đừng tức giận nữa! Lần sau ai mời chàng uống rượu, nhất định ta sẽ cản giúp chàng."
Không cảm kích mà gạt tay nàng ra, hắn day day thái dương, giống như có chút khó chịu, xoay người muốn nằm lên giường.
"Aiya, đợi lát nữa!" Nắm lấy góc áo của hắn, Hoài Ngọc nói: "Lễ hợp cẩn rượu còn chưa uống mà!"
Lại là rượu, Giang Huyền Cẩn vừa nghe thấy đã dứt khoát lắc đầu, rất tức giận vùi mình trong chăn.
Hoài Ngọc "Xì" một tiếng liền bật cười, kéo chăn nói: "Dù sao chàng cũng không thể ngoại bào cũng chưa cởi mà đã đi ngủ như thế đâu."
Hỉ phục vốn rất nặng, trên giá y của hai người họ thêu không ít chỉ vàng, thật sự cứ như vậy mà ngủ, nhất định sẽ cộm chết cũng không chừng.
Líu ríu nói chuyện không yên, Giang Huyền Cẩn tức giận, ngồi dậy ôm chăn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ không vui.
"Làm thế nào ngươi mới im miệng?" Hắn hỏi.
Trong mắt vừa chuyển động, Hoài Ngọc mỉm cười đưa tay sờ sờ môi của mình: "Chàng đoán xem?"
Vẻ mặt tràn đầy ý trêu ghẹo, giống hệt như lưu manh xấu xa xông vào khuê phòng người ta, vẫn là chờ người ta thẹn quá hóa giận mắng đại nàng một câu.
Nhưng lần này Giang Huyền Cẩn không mở miệng mắng nàng, đôi đồng tử lẳng lặng chăm chú nhìn nàng một hồi, đột nhiên ôm lấy sau gáy nàng, kéo cả người nàng đến trước mặt mình.
Hoài Ngọc hoảng sợ, còn chưa kịp nói chuyện thì người trước mặt đột nhiên cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ mở, phủ kín lấy cánh môi của nàng.
Hương rượu pha lẫn mùi phật hương trên người hắn, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ hơi thở của nàng.
Hoài Ngọc ngơ ngẩn, chỉ ngây ngốc mà nhìn lông mi của hắn gần trong gang tấc, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Giang Huyền Cẩn muốn hù dọa nàng một trận, dù sao người này luôn trêu đùa hắn, thật sự tưởng hắn không dám làm gì sao?
Nhưng mà, khi thật sự hôn lên rồi, hắn lại có chút thất thần.
Môi của nàng lạnh lạnh, hơi giống cao lương(*) hồi nhỏ hắn rất thích ăn, vừa mềm mềm, vừa ngọt ngọt. Mới chạm vào lập tức kiềm lại còn được, nhưng thật sự trong đầu hắn trằn trọc lưu luyến, có chút kiềm không được.
(*) Cao lương: Bánh lạnh.
Có thứ gì đó trong lồng ngực nhảy càng ngày càng nhanh, hắn hơi buông nàng ra, thở nhẹ một hơi khí nóng, chóp mũi cọ cọ lên má của nàng, lại hôn lên lần nữa.
Lí Hoài Ngọc hơi đỏ mặt, tuy rằng bình thường đùa giỡn người này thành quen, hôn hắn ôm hắn cũng không có cảm thấy có cái gì. Nhưng hình như tình huống bây giờ có chút không giống.
Người trước mặt này hai mắt mê man, hô hấp nóng rực, hoàn toàn không bình tĩnh như ngày thường. Cọ xát lấy môi của nàng, thế nào cũng không chịu dừng lại.
Có chút không thở nổi, Hoài Ngọc đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng bàn tay còn chưa đụng đến ngực hắn đã bị bắt được, hắn nhíu mày, kéo tay của nàng giam ngược về sau lưng, mượn lực đỡ lấy thắt lưng của nàng, sau đó cúi đầu tiếp tục dây dưa cùng nàng.
"Này....." Nàng giãy dụa: "Đủ rồi chứ?"
"Chưa đủ." Hắn khó chịu trả lời, mang theo hai phần bực tức.
Rõ ràng người đùa giỡn trước là nàng, rõ ràng mỗi lần chủ động trêu chọc hắn cũng là nàng, vì cái gì bây giờ nàng lại muốn đẩy hắn ra?
Tội không thể tha.
Tức giận nổi lên, hắn há miệng cắn một cái lên cổ nàng.
"A!" Hoài Ngọc đau đến lập tức giãy ra, che cổ trừng hắn: "Chàng cầm tinh chó à?"
Hừ lạnh một tiếng, Giang Huyền Cẩn cởi ngoại bào ném xuống mặt đất, kéo chăn nằm xuống.
Bóng lưng thấy thở phì phì.
Hoài Ngọc nhe răng trợn mắt xoa xoa cổ của mình, chờ hết đau rồi mới buồn cười duỗi tay chọc chọc hắn: "Là chàng cắn ta, vì sao chàng vẫn tức giận?"
Giang Huyền Cẩn không để ý nàng.
Hoài Ngọc nghĩ một chút, nhích đến sau lưng hắn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, vừa vỗ vừa hát khẽ "Xuân Nhật Yến".
"Xuân nhật yến, lục tửu một chén hát một lần. Bái trần gian ba ước nguyện. Một nguyện lang quân thiên tuế, hai nguyện thiếp thân mạnh khỏe, ba nguyện giống như cầu thượng yến......."
Năm năm đều gặp gỡ.
Lúc trước hát bài hát này còn không nghĩ tới hai người có thể thành thân, bây giờ nghe thấy trái lại hợp tình hình, mỗi một năm sau này, thật sự đều phải gặp gỡ cùng hắn rồi.
Hoài Ngọc mỉm cười, khẽ ngâm nga nốt đoạn cuối, lực đạo trên tay càng vỗ càng nhẹ nhàng.
Giang Huyền Cẩn rất muốn tiếp tục trừng mắt tức giận, nhưng đầu hắn thật sự rất choáng, hơn nữa người này hát rất mềm mại, vì thế không thể chống cự được bao lâu liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chờ lúc hắn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.
Ánh nến trong phòng vẫn sáng ngời, trên bàn đặt thức ăn vẫn nóng hổi. Hắn nhíu mày quét mắt một vòng vẫn không nhìn thấy người đâu.
Đứng dậy khoác y phục mở cửa ra, hắn gọi một tiếng: "Thừa Hư."
Thừa Hư không xuất hiện, ngược lại là Ngự Phong đáp lời hắn, cung kính chắp tay về phía hắn: "Chủ tử, người tỉnh rồi."
"Người đâu?" Hắn hỏi.
Ngự Phong dừng lại một chút, nói: "Thừa Hư ở sau viện."
"Không phải hỏi hắn......"
"Phu nhân cũng đang ở sau viện."
Lúc này rồi, ở sau viện làm cái gì? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nâng bước đi qua đó tìm người.
Lí Hoài Ngọc đang ngồi xổm lén lút nói thầm với Thừa Hư, bất thình lình cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, tiếp theo liền nghe thấy thanh âm vang lên từ đỉnh đầu: "Ngươi có biết dáng vẻ gọi là cái gì không?"
"Oa!" Sợ tới mức nhảy dựng lên, Hoài Ngọc quay đầu lại tức giận nhìn hắn: "Thế chàng có biết người dọa người là sẽ hù chết người hay không?"
Thừa Hư lập tức đứng dậy hành lễ: "Chủ tử."
Sắc mặt không tốt lắm liếc hắn một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Nên dùng bữa rồi."
"Bữa tối không phải là đặt trên bàn của chàng sao?" Hoài Ngọc ngờ vực.
"Ngươi đã ăn rồi?"
"Đương nhiên, chàng ngủ lâu như vậy, sớm đã qua giờ dùng bữa tối rồi." Hoài Ngọc nói.
Không khí bốn phía đột nhiên cứng đờ.
Nhận thấy có điểm không thích hợp, Lí Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, hỏi hắn: "Có phải chàng muốn dùng bữa tối cùng ta không?"
"Không."
"Vậy sắc mặt chàng sao lại kém như vậy?"
"Đói đó."
Phun ra hai chữ này, Giang Huyền Cẩn xoay người bước đi.
Hoài Ngọc líu lưỡi, nhìn bóng dáng của hắn nói với Thừa Hư: "Ngươi đừng học chủ tử nhà ngươi, khẩu thị tâm phi(*) như vậy rất khó cưới vợ đó."
(*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường nhưng tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau.
Thừa Hư buồn bực nhìn hỉ phục trên người nàng.
Hơi nghẹn họng, Hoài Ngọc thở dài: "Ta không giống, ta coi hắn là vợ."
Nói xong xách váy đuổi theo: "Vợ, chàng đợi ta với!"
Trong nhà chính.
Giang Huyền Cẩn mặt không chút thay đổi nhìn người trước mặt ăn như hổ đói, hỏi nàng: "Là ai nói đã dùng bữa tối rồi?"
Hoài Ngọc xé một miếng thịt gà nuốt vào bụng, nghiêm trang nói: "Ta đã ăn rồi, nhưng vừa nhìn thấy chàng lại đói bụng. Đại khái là cái đó đó, đúng, tú sắc khả san!(*)"
(*) Tú sắc khả san: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm, vẻ đẹp khiến người ta nhìn không biết no đói.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Bạch phủ không dạy ngươi nên ăn cơm thế nào sao?"
"Ăn cơm còn cần người dạy sao?" Vẻ mặt nàng kinh ngạc.
Giang Huyền Cẩn hít sâu một hơi, nói: "Không phải cần người dạy ăn cơm, là phép tắc khi ăn cơm. Ta nói chuyện cùng ngươi đã bỏ đũa xuống, vì sao ngươi vẫn nhai chân gà?"
Ăn không nói, muốn nói phải ngừng đũa tiêu thực, đây là gia quy Giang gia.
Khuôn mặt Hoài Ngọc sụp xuống: "Hai ta không phải phu thê sao? Đã là phu thê ở chung một chỗ còn phải chú ý đến cái đó sao?"
"Ngươi cho rằng như thế sao?"
"Được được được." Nàng thở dài: "Vậy ngày mai ta bắt đầu học phép tắc của Giang gia."
Lời này Giang Huyền Cẩn cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, để cái Hỗn Thế Ma Vương trước mặt này đi học phép tắc, thà không bằng bảo cá trong ao học đi luôn đi.
Dùng xong bữa tối, Linh Tú trải giường chiếu cho họ, Thừa Hư ở bên ngoài bẩm báo chút việc vặt.
Hôm nay rất nhiều người tới dự tiệc, tặng quà mừng cũng nhiều, chỉ danh mục quà tặng thôi mà còn có một chồng rất dày, cần tới chủ tử xem qua.
Giang Huyền Cẩn không có hứng thú với mấy thứ này, tiện tay đưa cho Lí Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc mở ra nhìn một chút, phát hiện Tử Dương Quân này cũng thật sự rất được lòng người, quan viên lớn nhỏ trong triều đến dự tiệc còn có hơn trăm người, tùy tiện đảo qua đều là những cái tên rất quen mắt.
Dịch Ương.
Đưa tay điểm lên cái tên này, ánh mắt Hoài Ngọc khẽ động.
Dũng sĩ trung lang tướng Dịch Ương, chính là cái người lúc trước phụ trách bảo vệ linh cữu của nàng. Người này từng làm sai dịch ở Phi Vân Cung, cũng không có lỗi lầm gì đối với nàng, cũng không tính là thân thiết.
Nhưng có một điểm, những người còn lại có thể cũng không nhận ra đám người Tựu Ngô ngồi ở bàn nhà mẹ đẻ hôm nay, nhưng người này nhất định nhận ra.
Hôm nay tam đại dư nghiệt dưới trướng của Đan Dương tề tụ, cộng thêm một chí hữu Lục Cảnh Hành của Đan Dương, lại tập hợp thêm một đống trai lơ ngày trước ở Phi Vân Cung, người không biết nhìn chỉ cảm thấy trận thế lớn, nhưng người sáng suốt nhìn thấy.....
Nàng ngẩng đầu liếc người đối diện một cái.
Giang Huyền Cẩn ngồi trên giường nệm xem sách, nhận ra ánh mắt của nàng, nghi ngờ nghiêng đầu qua: "Làm sao?"
Hoài Ngọc nhếch miệng, mỉm cười với hắn: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn chàng một chút."
Trừng mắt liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cúi đầu tiếp tục đọc sách, không để ý tới nàng nữa.
Linh Tú từ bên trong bước ra, đỏ mặt hành lễ với bọn họ: "Giường đã trải xong rồi. Hai vị chủ tử sớm nghỉ ngơi."
Dứt lời còn đem nến Long phượng trên bàn đốt lên.
Vừa nhìn thấy thứ này, Lí Hoài Ngọc vui vẻ, vỗ tay nói: "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chàng mau đi, đừng xem sách nữa!"
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, hơi cảnh giác liếc nàng một cái.
"Ánh mắt này của chàng là có ý gì?" Hoài Ngọc nhướn mày, tiếp theo nhào về phía hắn lên án chỉ chỉ vào cái cổ của mình: "Hôm nay người thú tính đại phát không phải ta chứ?"
Vừa nhìn thấy dấu răng kia, Giang Huyền Cẩn có chút chột dạ, quay đầu đi nói: "Buổi trưa là ta uống say."
"Uống say là có thể ăn quỵt à?" Hoài Ngọc che vạt áo, ánh mắt thoáng chốc đã bi thảm: "Chàng quá cầm thú!"
Giang Huyền Cẩn: "........"
Gấp sách lại, hắn xoa mi tâm nói: "Trước đó ta đã nói, thành thân cùng ngươi là bất đắc dĩ, cho nên sau khi cưới ngươi và ta cũng không liên quan gì tới nhau."
Hơi ngẩn người, Hoài Ngọc đứng thẳng cơ thể, nhíu mày nhìn hắn: "Cho đến hôm nay, chàng vẫn cảm thấy chúng ta thành thân là bất đắc dĩ, cưới xong là chẳng liên quan gì tới nhau?"
Chẳng nhẽ lúc hắn tặng nàng giá y, lúc ra mặt thay nàng, lúc gần gũi hôn nàng, không có một chút thật lòng nào sao?
Ngữ khí của nàng nghe như rất thương tâm, Giang Huyền Cẩn hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên.
Lông mày người trước mặt dựng thẳng, duỗi tay chống nạnh, dáng vẻ rất tức giận, đôi mắt hạnh trong veo như nước kia có chút ánh sáng vừa tắt, tắt lại sáng, chờ câu trả lời từ hắn rồi quyết định để đôi mắt ấy hoàn toàn tắt đi ánh sáng.
Hắn có chút chân chừ, há miệng muốn nói, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Lí Hoài Ngọc rất không kiên nhẫn, một lúc sau hắn vẫn không nói gì, nàng cũng rũ mắt xuống, gật đầu trầm giọng nói: "Ta biết rồi."
Biết cái gì? Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
Không nhìn lại hắn, Hoài Ngọc xoay người, đi đến tủ quần áo tìm chăn mền đặt ở trên sạp nệm nhỏ, sau đó kéo hắn lên, đẩy hắn vào bên trong.
"Chàng muốn không liên quan tới nhau, vậy chúng ta sẽ không liên quan gì nữa, chàng ngủ ở bên trong, ta ngủ bên ngoài, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi thu dọn phòng của mình."
Khuôn mặt không chút cảm xúc nói xong, nàng đặt rèm châu lên vách ngăn, kéo rầm một tiếng, sau đó xoay người không nhìn hắn nữa, đi thẳng đến sạp nệm nhỏ sửa lại chiếc chăn mềm.
Giang Huyền Cẩn đứng tại chỗ nhìn nàng, chân tay hơi luống cuống.
Người này bình thường đều cười hì hì với hắn, mặc cho hắn phát giận như thế nào đều dỗ dành hắn, nhường hắn. Nhưng khi nàng nóng giận lên liền hoàn toàn không quan tâm tới hắn nữa, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn nhiều thêm một cái.
Giống như lúc nào cũng có thể vứt bỏ hắn đi.
Mím môi đứng đó một lát, Giang Huyền Cẩn duỗi tay vén rèm châu lên.
Lí Hoài Ngọc làm rất nhanh, đã trải xong giường bên ngoài ngủ rồi, nghe thấy âm thanh này cũng không nhúc nhích.
Hắn đi đến bên cạnh nàng, chống tay lên sạp mềm chậm rãi hạ thấp người, rầu rĩ nói: "Ngươi còn nợ ta một lợi ích chưa trả."
Mi tâm nhảy lên, Hoài Ngọc nghiến răng trợn mắt: "Chàng cũng không xấu hổ khi nhắc đến tới nó à?"
"Dựa vào bản lĩnh kiếm lợi ích, vì sao lại phải xấu hổ?" Hắn nói: "Ngươi muốn quỵt nợ sao?"
"Ta cũng không phải là quân tử, vì sao không thể quỵt nợ?" Hoài Ngọc hừ lạnh: "Ta cứ quỵt đấy, chàng có thể làm gì được ta?"
Bộ dạng lưu manh vô lại này, cũng không biết là học từ đâu ra nữa.
Hắn lắc đầu, hắn cuốn chăn mền trên sạp lại, cuốn kĩ nàng sau đó bế lên.
"Làm gì!" Nàng tức giận giãy dụa.
"Ngươi có thể quỵt nợ, ta cũng có thể quỵt nợ." Đi từng bước một vào bên trong, Giang Huyền Cẩn nói: "Lời nói của ta lúc nãy, ngươi tạm coi như chưa từng nghe thấy đi."
Còn có thể như thế ư? Lí Hoài Ngọc tức cười: "Ngày mai ta phải đi nói cho người khác biết, Tử Dương Quân lật lọng, tự nuốt lời hứa!"
"Cứ đi đi." Đi đến bên giường đặt nàng xuống, hắn nói: "Phàm có một người tin ngươi, ta sẽ sửa bảng hiệu Giang phủ bên ngoài thành Bạch phủ."
"Chàng vô sỉ!"
"Nhờ có phu nhân dạy dỗ."
Nói lời này vừa nhanh vừa thuận miệng, gần như là buột miệng nói ra. Chờ đến lúc hắn ý thức được bản thân vừa kêu cái gì, Giang Huyền Cẩn lập tức thổi tắt hết đèn trong phòng.
Lí Hoài Ngọc không giận nữa, cười hì hì duỗi tay ôm lấy cánh tay của hắn, nói: "Gọi lại một tiếng đi?"
Trong bóng tối, sắc mặt của Tử Dương Quân như thế nào không nhìn rõ, thanh âm lạnh lùng: "Mơ tưởng."
"Cái người này." Hoài Ngọc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Cũng may là ta có thể chịu được chàng. Với tính tình khẩu thị tâm phi này của chàng, sẽ tức chết người đó ngươi có biết không? Trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, ta cũng sẽ không chê cười chàng, làm cái gì phải khó chịu như vậy?"
"Mua đồ cho ta thì nhất định phải nói ra để ta vui, như vậy ta mới vui vẻ. Muốn ở cùng với ta, thì nhất định phải nói muốn, bằng không nhất định ta sẽ buồn. Nếu tức giận vì cái gì, cũng phải nói nguyên nhân cho ta biết, như vậy hai người mới có thể ở bên nhau thật dài thật lâu được."
Giang Huyền Cẩn trầm mặc mà nghe, đột nhiên mở miệng: "Vậy trước đó ngươi và Thừa Hư ở sau viện làm cái gì?"
Câu hỏi này nàng có hơi bất ngờ không kịp phòng bị, Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên đêm nay chàng quái gở như vậy, là ghi hận chuyện này sao?"
"Không có." Hắn nói: "Tùy tiện hỏi thôi."
Hoài Ngọc bật cười, cầm chăn nói: "Ở sau viện có một miếng đất không tồi, ta muốn trồng cây, cho nên tìm Thừa Hư tới hỏi xem có được hay không."
Trồng cây? Giang Huyền Cẩn khó hiểu: "Đang yên lành trồng làm gì?"
"Chàng chưa từng nghe đánh dấu địa bàn trên giang hồ sao?" Hoài Ngọc nói: "Đi tới một chỗ, muốn biến chỗ đó thành của mình thì để lại một dấu hiệu cho người khác biết. Ta đến chỗ của chàng, muốn biến nơi này thành của ta, đương nhiên cũng muốn để lại dấu hiệu."
Hồ ngôn loạn ngữ!
Hắn lắc đầu, rất không cho rằng như thế là đúng, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Thích trồng cây thì trồng, dù sao đất trống sau viện cũng nhiều.
Nói chuyện xong, không khí nhất thời yên tĩnh xuống, là một người căn bản không nghiêm túc nghe giáo tập ma ma dạy phép tắc, Hoài Ngọc ngáp một cái, ôm cánh tay người bên cạnh nhắm mắt lại.
Giang Huyền Cẩn không khép mắt, hắn hơi nghiêng đầu nhìn đường nét của người bên cạnh, nghe tiếng hít thở của nàng. Đợi nàng đã hoàn toàn ngủ say, hắn nhẹ nhàng lại gần, hôn nhẹ lên môi nàng.
Rất lâu trước kia có người nói, ai tin lời đường mật của người này kẻ đó ngốc.
Bây giờ rất lâu về sau, hắn lại giống như một kẻ ngốc, thật sự tin rồi.
Người này đối tốt với hắn như vậy, Giang Huyền Cẩn cảm thấy tin thì đã sao? Nàng nhất định sẽ không nỡ lừa hắn đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng dâu mới phải đến tiền đường kính trà.
Mới sáng sớm Hoài Ngọc đã bị xách dậy, sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm, mắt nửa mở đi theo sau Giang Huyền Cẩn.
Vì để uống một ngụm trà này của con dâu, Giang lão thái gia dậy rất sớm ngồi chờ ở tiền đường, thấy bọn họ bước vào, trên mặt vui mừng, lại chợt cảm thấy không đủ uy nghiêm, vội vàng ho khan hai tiếng đè ý cười xuống, nghiêng trang mà chống long đầu trượng nâng cằm.
Người có thân phận ở Giang gia đều ở tiền đường đứng hoặc ngồi, có hơi nhiều người, Hoài Ngọc liếc mắt đảo qua cũng không biết hết được, cứ quỳ xuống dập đầu với lão thái gia trước.
"Con dâu thỉnh an cha."
"Thỉnh an phụ thân."
Hai chén trà nhỏ kính cẩn lần lượt dâng lên, Giang lão thái gia không kìm được, miệng đã muốn nhếch lên tận mang tai: "Được được được, đều là con ngoan."
Đón lấy chén trà, ông cảm thán nói: "Cái này so với phong tước Tử Dương Quân của Huyền Cẩn trước kia còn làm ta vui vẻ hơn!"
Lời này cũng chỉ có Giang lão thái gia mới nói ra được, nhìn Giang Huyền Cẩn bên cạnh không nói gì, Hoài Ngọc bật cười.
Kính xong lão thái gia, các ca ca tẩu tẩu thúc bá bên cạnh cũng phải lần lượt dâng trà. Hoài Ngọc lơ mơ đi theo Giang Huyền Cẩn xưng hô gọi người, đưa trà, thu tiền thưởng, phép tắc cũng chưa hẳn đã thích hợp. Nhưng mọi người trong phòng đều cười khanh khách với nàng, ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối đều khoan dung và yêu thích.
Đây đương nhiên không phải vì nàng tốt bao nhiêu, mà hoàn toàn là vì nàng gả cho Giang tam thiếu gia Giang Huyền Cẩn. Có thể đối xử ôn hòa với nàng đến mức này, có thể tưởng tượng ngày thường Giang tiểu công chúa được sủng ái đến bao nhiêu.
Bầu không khí trong Giang phủ rất tốt, tuy rằng nhiều người nhưng hoàn toàn không đấu đá lẫn nhau như Bạch phủ, tiền đường sáng sủa thông thoáng, mỗi người bên trong cũng đều ngay thẳng vô tư. Hoài Ngọc đứng ở giữa bọn họ, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
"Hôm nay người đến đều đông đủ nhỉ?" Lão thái gia chống quải trượng hỏi.
Giang Sùng vội vàng đi ra nói: "Các phòng các viện đều đủ cả, còn thiếu một người..... Cũng sẽ lập tức quay lại."
"Sao có thể còn có người chưa đến chứ?" Lão thái gia nhíu mày.
Giang Sùng đang định giải thích, bên ngoài đã truyền đến thanh âm hân hoan của gia nô: "Trở về rồi! Trở về rồi!"
Ai trở về? Lí Hoài Ngọc rất ngạc nhiên, thuận mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy một người bước dài đến, tiện tay ném hành lí cho gia nô, cất cao giọng nói: "Chưa kịp chúc mừng tiểu thúc đại hôn, chất nhi vội trở về lĩnh tội đây!"
Đỉnh đỏ kim quan, giày mây tạo sắc, đai lưng hoa văn đỏ thẫm cùng cẩm bào trắng như tuyết, thắt quanh một thân thể tốt. Tiếng nói như gõ nhạc cụ, nâng mắt môi hồng răng trắng. Khí độ phi phàm, phong thái xuất chúng như vậy, không phải Giang tiểu thiếu gia Giang Diễm thì còn ai?
Hắn đi rất nhanh, chớp mắt đã tới chính đường, trước tiên vén áo bào dập đầu thỉnh an lão thái gia: "Tôn nhi bất hiếu, xin gia gia thứ tội!"
Lão thái gia vừa nhìn thấy hắn về liền dựng mày: "Ngươi cũng biết bản thân bất hiếu à?"
"Gia gia bớt giận, tôn nhi có lời muốn nói." Giang Diễm ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: "Lần này tôn nhi thay tiểu thúc đi tuần thành, lập được không ít công lao, hơn một tháng này cũng không xao nhãng, còn tiến bộ không ít."
"Ngươi tưởng rằng như thế thì ta sẽ không trách ngươi đào hôn sao?" Lão thái gia vỗ bàn: "Ngươi có biết ngươi gây rất nhiều phiền phức trong nhà không!"
Khẳng định là biết có phiền phức, cho nên mới chạy trốn đấy thôi! Giang Diễm mếu máo, chột dạ nhìn sang tiểu thúc bên cạnh, ra sức nháy mắt ra hiệu với hắn: Giúp chất nhi nói mấy câu đi!
Vì thế, Giang Huyền Cẩn mở miệng nói: "Phụ thân bớt giận, lần này Diễm Nhi lập công cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông, lấy công bù lại, có thể không phạt."
Lão thái gia trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi chỉ biết thiên vị nó!"
Giang Huyền Cẩn mỉm cười: "Chỉ có một chất nhi như vậy, sao không thiên vị chút được? Đêm đó nó gấp rút chạy đi, lại trở về vì để chúc mừng tân hôn của con, phụ thân tạm tha cho nó một lần đi."
"Đúng đúng đúng!" Giang Diễm hùa theo, lại thở dài: "Đáng tiếc vẫn không đuổi kịp, chậm mất một ngày."
"Cũng không tính là quá muộn." Giang Huyền Cẩn nói: "Trước tiên ra mắt tiểu thẩm thẩm ngươi đi."
Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt Giang Diễm sáng ngời, như vừa được đại xá đứng dậy, bưng trà đi tới trước mặt người đứng bên cạnh tiểu thúc đưa qua:
"Chất nhi Giang Diễm, kính trà tiểu thẩm thẩm!"
***
Khói từ dây pháo nổ ra tràn ngập cửa lớn Bạch phủ, mọi người che tai nhìn, đã thấy từ trong màn khói trắng bước ra một cái chân, sau đó lộ ra mấy khuôn mặt tầm thường.
Gia nô Bạch phủ? Vừa nhìn thấy y phục của những người này, Bạch Lương Thị rất buồn bực, sao lúc này lại có gia nô bước ra từ cửa chính chứ?
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, bà liền nhìn thấy trên vai những gia nô kia khiêng theo những gánh nặng.
"Ha! Còn có nữa mà!" Người đếm tinh mắt nhìn thấy thứ gì đó phía sau, vỗ đùi cười rộ lên: "Đã nói sao có thể chỉ cho mười bốn gánh của hồi môn được!"
Hai gia nô một trước một sau, khiêng gánh của hồi môn phủ lụa đỏ đi ra ngoài. Bắt đầu từ bọn họ, phía sau liên tiếp gia nô đi theo, đều xếp thành hai hàng khiêng của hồi môn ra, cất bước đuổi theo đội rước dâu trước mặt.
"Mười lăm! Mười sáu! Mười bảy!..." Thanh âm đếm của hồi môn vang lên theo.
Bạch Lương Thị ngạc nhiên, đón nhận ánh mắt của Bạch Toàn Cơ, vội vàng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Ta giấu rất kĩ rồi, bọn họ không có khả năng tìm được!"
"Đồ đã ở trước mắt, còn nói không có khả năng cái gì?" Bạch Lưu Thị oán trách.
Bạch Toàn Cơ cau mày, nhìn từng gánh từng gánh của hồi môn bị khiêng ra ngoài, lồng ngực phát đau.
Đây đều là đồ của nàng......
Nhưng đau một lúc, nàng lại cảm thấy không đúng lắm.
"Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy....... Sao phía sau lại còn nữa?"
Bạch Mạnh Thị chuẩn bị cho nàng cũng chỉ có hai mươi sáu gánh của hồi môn, bây giờ trong phủ khiêng ra ngoài càng lúc càng nhiều, giống như không bao giờ kết thúc.
"Sao lại thế này?"
Đừng nói đến các nàng, Linh Tú đi đằng trước quay đầu nhìn lại cũng choáng váng, thấp giọng cuống quýt gọi: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Hoài Ngọc đang gặm táo trong kiệu cất giọng nói không rõ đáp lời: "Làm sao vậy?"
"Phía sau..... Phía sau đột nhiên có rất nhiều của hồi môn, ba mươi lăm..... Ba mươi sáu! Ba mươi sáu gánh! Giống hệt với sính lễ của Giang phủ!"
Thở một hơi không xong, súyt chút nữa Hoài Ngọc bị quả táo làm nghẹn chết, ho khan hai tiếng, có hơi bất ngờ nói: "Ngươi xác định ngươi không đếm sai?"
"Không chỉ nô tỳ đang đếm, tất cả mọi người đều đang đếm! Ba mươi sáu gánh, ba mươi sáu gánh không thiếu!" Linh Tú kích động không thôi.
Hoài Ngọc hơi ngỡ ngàng, nghĩ thầm chẳng nhẽ lão đầu Bạch Đức Trọng kia tấm lòng thương con đại phát bổ sung của hồi môn cho nàng sao? Nhưng không có khả năng đâu, hôm nay ông ấy còn vội vàng tiếp tân khách, nhàn rỗi đâu mà quản chuyện này?
Của hồi môn đỏ rực đi theo đằng sau đội rước dâu, kéo dài nửa con phố. Người vây xem tán dương ríu rít, không ngừng nói Bạch tứ tiểu thư thật có phúc, được nhà chồng coi trọng thì không nói, đến nhà mẹ đẻ cũng yêu thương. Mang qua đó nhiều của hồi môn như vậy, về sau ai dám nửa phần khinh thường nàng?
Giang Huyền Cẩn thúc ngựa đi đằng trước, không nghe người xung quanh bàn tán cái gì, chỉ cảm thấy thật sự rất ồn ào.
Nếu không phải không ép được mình, hắn sẽ không cưỡi ngựa diễu phố. Trong tầm mắt chỗ nào cũng là người, nhìn cực kì bực bội. Càng bực bội hơn chính là những người này còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn, tuy rằng hẳn là đang khen hắn, nhưng hắn chẳng mảy may cảm thấy vui vẻ chút nào.
Rốt cuộc là ai quy định tân lang nhất định phải đi rước dâu?
Tâm tình không tốt, vẻ mặt của Giang tân lang không có một chút tươi cười nào, chẳng những không cười, khuôn mặt còn càng ngày càng u ám, khiến cho dân chúng phía sau đều nghi ngờ. Chẳng nhẽ Quân Thượng bị bức hôn sao?
Thừa Hư rất muốn nhắc nhở chủ tử nhà mình, đây là thành thân, không phải là vội về chịu tang! Người là tự hắn quyết định muốn lấy, cho dù không thích cười thì tốt xấu gì cũng thể hiện vui mừng chút chứ!
Nhưng vừa tới gần cạnh người hắn, có cảm giác khí lạnh hất vào mặt, Thừa Hư sợ run người, không có tiền đồ mà đem toàn bộ lời đã chuẩn bị nuốt trở vào.
Kinh nghiệm hầu hạ nhiều năm nói cho hắn biết, khi chủ tử tức giận, vẫn là đừng nên động vào hắn....
Vì thế, Giang Huyền Cẩn hờn dỗi một mình, tức một mạch từ cổng Bạch phủ tới tận Giang gia, hơi thở khắp người nóng nảy đến hỉ nương cũng không dám đưa cho hắn đồng tâm kết.
"Thế nào rồi?" Cảm giác được kiệu hạ xuống, thế mà bên ngoài một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Hoài Ngọc không nhịn được nhỏ giọng khẽ hỏi.
Linh Tú bất an trả lời nàng: "Nô tỳ cũng không rõ.... Quân Thượng đang yên lành đột nhiên lại không vui, bây giờ đang đứng ở cổng Giang phủ, không ai dám tới gần."
Lại tức giận? Lí Hoài Ngọc sửng sốt, tiếp đó không nhịn được mà nở nụ cười: "Hắn đúng là một tiểu công chúa!"
Tính khí xấu như vậy, so với nàng quả thực là chỉ có hơn chứ không có kém.
Linh Tú vừa nghe thấy lời của nàng liền sợ tới mức lảo đảo, đỡ kiệu nhỏ giọng nói: "Người cẩn thận một chút, để Quân Thượng nghe thấy sẽ không tốt đâu!"
"Hoảng cái gì?" Hoài Ngọc nói: "Hắn cũng không ăn thịt người."
Lời này vừa dứt, khuôn mặt Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nhìn sang kiệu bên này.
Linh Tú bị lệ khí toàn thân của hắn dọa sợ tới mức cuống quýt lui về phía sau, run run lẩm bẩm: "Cũng không nhất định....."
Hoài Ngọc đang muốn hỏi cái gì không nhất định, kết quả chợt nghe thấy rèm kiệu hoa bị người xốc lên đến "Xoát" một cái.
"Cầm." Có người hung hăng nhét đồng tâm kết vào tay nàng.
Hoài Ngọc đón lấy theo bản năng, cảm giác được sự nóng nảy của hắn, ý xấu nổi lên, bỗng chốc hơi dùng lực, lật tay kéo nửa người hắn vào trong kiệu hoa.
"Ngươi...." Giang Huyền Cẩn ngạc nhiên, duỗi tay chống ở cửa kiệu, chau mày lại.
Nhấc nửa khăn voan lên cười hì hì, nàng liếc hắn nói: "Tức cái gì hả?"
Chiếc mành trước mặt đong đưa, không ngăn được đôi mắt long lanh ánh nước của nàng, cười như thế nhìn hắn, giống như hoa nở gió xuân, lại giống như mây giấu trăng sáng. Trong nháy mắt đè sạch những ồn ào bên ngoài.
Hơi thở nóng nảy đột nhiên hạ xuống, Giang Huyền Cẩn xụ mặt nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn buồn bực khó chịu nói: "Nhiều người lắm."
Nhiều lắm, lại còn toàn bộ đều nhìn hắn, ồn ào muốn chết, rất khó chịu.
Ngữ khí này, giống hệt như tiểu công chúa đang làm nũng.
Hoài Ngọc nghe thấy lời này liền mềm lòng, kéo tay hắn dỗ dành: "Chàng nhẫn nại một chút có được không? Chờ cử hành lễ xong, ta bọc quýt cho chàng ăn!"
"Không muốn."
"Ai nha, chàng nghe lời đi." Nàng duỗi tay sửa sang lại vạt áo của hắn, dịu dàng nói: "Người bên ngoài cả đời cũng chưa nhìn được vài lần thiên tiên hạ phàm, chàng đại phát từ bi, để bọn họ mở mang tầm mắt. Nếu cảm thấy ồn ào, cứ coi như bọn họ đang tụng Kinh Phật đi!"
Giang Huyền Cẩn vừa nghe thấy, cau mày nghiêm túc suy nghĩ một phen.
Hỉ nương chờ gặp tân nương tử ở bên ngoài một lúc lâu sau vẫn chưa ra, run lẩy bẩy tiến lên kêu một câu: "Giờ lành tới rồi."
Kêu xong, vội vàng lùi lại ba bước, sợ Tử Dương Quân quay đầu lại nổi giận với bà.
Nhưng mà, lúc người trong kiệu thoát ra ngoài, sắc mặt lại hòa nhã xuống, như gió mát thổi tan mây đen, lệ khí toàn thân biến mất hết.
Mọi người ngạc nhiên, tiếp theo chỉ thấy hắn kéo đồng tâm kết đem đội lên khăn voan cho tân nương tử rồi dắt ra khỏi kiệu. Dáng người tân nương tử yểu điệu, giá y hoa khai phú quý tịnh đế liên trên người cực kì đẹp mắt, làm người xung quanh líu ríu khen ngợi.
Lí Hoài Ngọc cúi đầu nói với Giang Huyền Cẩn: "Đây là đang đọc thuộc "Quan Âm Kinh" mà."
"Nói lung tung."
"Chàng đừng không tin, nghe những tiếng ong ong này, có phải giống với đoạn thứ nhất của Quan Âm Kinh không?"
"Câm miệng!"
Hoài Ngọc trong khăn voan vô cùng ủy khuất nói: "Ta an ủi chàng, sao chàng lại hung dữ với ta?"
Không để ý tới nàng, Giang Huyền Cẩn dắt nàng đi vào bên trong Giang phủ. Hoài Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tưởng rằng hắn vẫn còn tức giận, dọc đường đi cứ thì thào không ngớt nhỏ giọng dỗ dành hắn.
Nhưng Thừa Hư ở bên cạnh thấy rất rõ, chủ tử nhà hắn từ lúc bắt đầu dắt đồng tâm kết tâm tình đã dịu đi rồi, mặc dù vẫn xụ mặt như trước, nhưng trong mắt cũng coi như có chút không khí vui mừng. Hắn lại cứ để Bạch tứ tiểu thư nói, mặc cho nàng nhỏ giọng mềm mại nói toàn lời tốt.
Vô sỉ, quá vô sỉ!
Nhưng mà, vô sỉ hơn còn ở phía sau.
Giang tiểu công chúa nhìn lướt qua chậu than trước cửa, rất không kiên nhẫn nói: "Không muốn bước."
Hoài Ngọc dở khóc dở cười nói: "Cái này còn không muốn sao? Là quy tắc đó."
"Bước qua lại không có lợi ích gì."
Lợi ích? Hoài Ngọc đội mũ phượng khăn voan suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Chàng muốn lợi ích gì?"
Người bên cạnh trầm mặc một lát, buồn bực nói một câu: "Coi như ngươi nợ ta." Sau đó liền bước qua chậu than.
Hoài Ngọc cảm động muốn rơi nước mắt, dưới sự trợ giúp của hỉ nương đi theo bước qua, đuổi theo hắn muốn nói đa tạ.
Nhưng mà, lời đến bên miệng, nàng lại cảm thấy có chỗ không hợp lí, sau khi phản ứng lại liền giận dữ: "Đây là cử hành lễ của hai ta, vì sao ta phải cho chàng lợi ích?"
Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại nói: "Ngươi đồng ý rồi."
"Đó là chàng gạt ta!"
"Ngươi đồng ý rồi."
"........"
Lí Hoài Ngọc cảm thấy, nam nhân thật sự không thể sủng, một khi sủng liền lên như diều gặp gió chín ngàn dặm, trời cao không chóp biển lớn vô bờ.
Tiệc rượu của Giang phủ bố trí cực kì đồ sộ, từ tiền đình thẳng cho đến chính đường, dáng vẻ này to hơn rất nhiều so với yến hội sinh thần của Giang tiểu thiếu gia ngày trước. Qua giờ Tỵ, ghế đều dần dần có người ngồi, nhưng bữa tiệc nhà mẹ đẻ Bạch gia từ đầu đến cuối lại chỉ có mấy bóng dáng rải rác.
Vừa mới bắt đầu còn chưa có ai nói gì. Dù sao thời gian vẫn còn sớm, có lẽ người nhà mẹ đẻ chạy tới vẫn còn chậm một chút. Nhưng tân nương đã tới phủ, lúc khắp nơi đều đã ngồi đầy người rồi mới có người chú ý đến điểm bất thường.
"Người Bạch gia đâu? Nhiều bàn như vậy, sao ngay cả một bàn cũng chưa ngồi hết?"
"Đây là chuyện gì? Có phải còn đang ở bên ngoài cùng tân nương tử không?"
"Không có, ta từ bên ngoài vào đây, bên cạnh tân nương tử chỉ có hỉ nương thôi."
Tiếng bàn tán nổi bên bốn phía, tiếng rầm rầm rối loạn thành một mảng, so với dân chúng vừa nãy vây xem ở bên ngoài còn ồn ào hơn.
Giang Huyền Cẩn quét mắt về phía bàn tiệc nhà mẹ đẻ, nhíu mày lại.
Đương nhiên Hoài Ngọc cũng nghe thấy, nhưng nàng đã sớm dự đoán được sẽ như thế này, cho nên rất bình tĩnh: "Bọn họ đang niệm đoạn thứ hai của Quan Âm Kinh, chàng đừng để ý."
Còn bảo hắn đừng để ý? Giang Huyền Cẩn có chút buồn bực, nghiêng đầu hỏi Thừa Hư bên cạnh: "Có chuyện gì xảy ra?"
Thừa Hư nhỏ giọng đáp: "Bạch Ngự Sử đang chiêu đãi tân khách ở Bạch phủ, những người còn lại..... Cũng đã mời rồi, nói sẽ tới muộn một chút."
Đám người Bạch Mạnh Thị đã nói không đến, nhưng dù sao cũng là hôn sự đại môn, làm khó quá cũng không nhìn được, vì thế bọn họ lề mề kéo dài thời gian đi phía sau, định đi vào ngồi sau cùng.
Như vậy không coi là bọn họ không cho Giang gia mặt mũi, nhưng đối với tân nương tử lại xem như thờ ơ khinh thường mười phần.
Hoài Ngọc thở dài, nhỏ giọng nói thầm: "Ta đã nói trước với chàng rồi, hôm nay sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn."
Cũng là chuyện không có biện pháp gì, mấy người nhà mẹ của nàng sẽ không mong chờ nàng sống tốt, ngày thường không có cách làm khó nàng, không dễ dàng gì mới có cơ hội, cũng phải tranh thủ cho nàng biết tay xem chút chứ?
Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm vào mấy bàn tiệc trống kia, suy nghĩ một lúc, phất tay gọi quản gia đang bận rộn tới. Đang định căn dặn cái gì đó thì chợt nghe thấy một trận xôn xao bên ngoài.
Hoài Ngọc đội khăn voan nên không nhìn thấy, chỉ cảm thấy người xung quanh nháy mắt đều im lặng, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Linh Tú lắp bắp nói: "Lục.... Lục chưởng quầy đến rồi."
Ha, Lục Cảnh Hành à, Hoài Ngọc khẽ gật đầu, lại có chút ngờ vực không rõ: "Hắn không nên đến sao?"
"Nên thì nên, nhưng...."
Nuốt một ngụm nước miếng, Linh Tú không dám nói tiếp.
Cổng Giang phủ, Lục Cảnh Hành một thân cẩm bào trạm lam(*), chuyên mang theo ngọc cốt phiến, cười típ mắt mà nhìn về phía tân nương bước vào trong, đôi mắt phượng đung đưa ngang dọc, quả thực là phong lưu đa tình. Hắn bình tĩnh đứng ở phía trước, phía sau có mười nam tử anh tuấn đi theo, khí thế dồi dào, sợ tới mức nhóm gia nô đều nhao nhao cảnh giác.
(*) Trạm lam: Màu xanh da trời.
Thừa Hư theo bản năng đứng chắn ở trước mặt chủ tử nhà mình.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng liếc hắn: "Lục chưởng quầy đây là có ý gì?"
Nâng bước chân đi tới, Lục Cảnh Hành gấp chiết phiến, nói: "Đến ăn cưới mà thôi, các vị sao lại căng thẳng như vậy?"
Nói nhảm, dáng vẻ muốn tới cướp dâu này, có ai không căng thẳng chứ?
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, đảo mắt nhìn những người phía sau lưng hắn, trầm giọng mở miệng: "Nếu là khách, nên tiếp. Nếu là trộm, phải thanh lọc."
Những người phía sau kia, mỗi người đều là trộm lần trước hắn thả đi.
"A?" Mắt phượng thoáng liếc qua, Lục Cảnh Hành nở nụ cười: "Vậy xin hỏi Quân Thượng, nếu là người nhà mẹ đẻ, nên như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều giật mình.
Lí Hoài Ngọc nghe thấy hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Người nhà mẹ đẻ, bọn họ không phải người nhà mẹ đẻ nàng sao? Người nhà mẹ đẻ chân chính a!
Vốn còn nghi ngờ của hồi môn sao đột nhiên lại nhiều hơn, bây giờ nhìn thấy Lục Cảnh Hành liền hiểu được. Ngoài miệng nói không cho người đưa nàng quà mừng, hóa ra đã sớm chuẩn bị xong, thậm chí phát hiện nàng gặp nạn, lập tức giải quyết vấn đề thay nàng.
Người này đúng thật là.....
Thầm mắng hai câu, nàng có hơi cảm động, đang muốn bảo Giang Huyền Cẩn cho qua, kết quả ngoài cửa lại truyền đến trận xôn xao tiếp theo.
"Đến trễ đến trễ rồi!" Giọng Hàn Tiêu vẫn luôn rất lớn, khỏi cần nhìn cũng biết dáng vẻ hấp tấp thế nào, vừa vào cửa đã chắp tay về phía mọi người: "Thật sự xin lỗi! Trên đường trì hoãn một lát!"
Vân Lam Thanh tiến vào phía sau hắn, tức giận đá hắn một cước: "Ngươi hô to gọi nhỏ cái gì? Vốn có thể lén vào trong, bây giờ người đều bị ngươi gọi tới rồi!"
Bị đá lảo đảo một cái, Hàn Tiêu quay đầu nói: "Người nhà mẹ đẻ đi uống rượu mừng, ai nói phải lén lén lút lút?"
"Ngươi...."
Mắt thấy muốn ầm ĩ lên, ngoài cửa lại có một người nữa bước vào.
"Ầm ĩ cái gì?" Hắn nhíu mày quát lớn, Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh nhất thời nề nếp hẳn.
Sửa sang lại vạt áo, Từ Tiên đi nhanh vào trong, chắp tay về phía Giang Huyền Cẩn: "Ta đến trễ, mong Quân Thượng thứ tội."
Mới vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ không ngớt ở tiền đình, lại vì những người này tới, nháy mắt liền lặng ngắt như tờ. Ngay cả Giang lão thái gia ở trong tiền đường nghe thấy tin tức cũng kinh ngạc, vội vàng sai Giang Thâm đi xem xảy ra chuyện gì.
Thương nhân đứng đầu Kinh Thành Lục Cảnh Hành, lưỡng triều trọng thần Hàn Tiêu, triều đình tân quý Vân Lam Thanh, Phiêu Kỵ tướng quân Từ Tiên.... Những người này xuất hiện cùng lúc là muốn làm cái gì?
Giang Thâm chạy tới thấy Giang Huyền Cẩn cau mày không nói lời nào, vội vàng tiến lên đáp lễ thay hắn: "Các vị dọc đường vất vả, nhập tiệc trước đi nhé?"
Từ Tiên gật đầu: "Đa tạ."
Hành lễ xong, trực tiếp mang theo những người này đi về phía bàn tiệc nhà mẹ đẻ.
Mọi người nhìn thấy rất ngạc nhiên, toàn bộ đầu trong sân đều đi chuyển theo bọn họ, nhìn bọn họ thật sự ngồi xuống ở bàn tiệc nhà mẹ đẻ, trong đình viện nổ "Oanh" một tiếng.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này từ lúc nào lại trở thành người nhà mẹ đẻ của Bạch tứ tiểu thư?"
"Ngồi sai vị trí sao?"
"Cũng không nghe nói Từ đại tướng quân có giao tình gì với Bạch phủ...."
Giang Thâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng tới bên cạnh tân nương tử đội khăn voan hỏi: "Đều là ngươi mời đến sao?"
Hoài Ngọc đang muốn trả lời, Giang Huyền Cẩn bên cạnh lạnh lùng nói: "Cô dâu không nói."
Vì gìn giữ hình tượng đoan trang, tân nương tử không thể nói chuyện trên lễ đường.
Khóe miệng Giang Thâm co rút: "Ngươi tưởng ta vừa nãy không nhìn thấy ngươi nói chuyện cùng nàng sao?" Rõ ràng chính mình nói chuyện rất vui vẻ với nàng nhé! Dựa vào cái gì hắn lại không thể hỏi một câu chứ?
Giang Huyền Cẩn không đáp, dắt đồng tâm kết kéo người tiếp tục đi vào trong, một bộ thái độ "Ta không cần giảng đạo lý cùng ngươi".
Giang Thâm trừng mắt theo bóng dáng của hắn, tức giận đến bật cười, túm lấy Thừa Hư hỏi: "Sao tính tình chủ tử nhà ngươi càng ngày càng kì quái thế?"
Vẻ mặt Thừa Hư thổn thức đáp: "Được người ta sủng đó."
Ỷ vào có Bạch tứ tiểu thư dỗ dành, cái vị ông nội này càng ngày xem ra càng khó hầu hạ, người xung quanh đều phát hiện ra điểm này, chính hắn lại không cảm thấy được.
Ôi...
Thời gian đã tới, tân nhân bắt đầu hành lễ. Lí Hoài Ngọc đội khăn voan theo sát Giang Huyền Cẩn, đi ngang qua bàn nhà mẹ đẻ, hơi dừng lại một chút.
Lúc trước ghế còn trống rỗng, bây giờ đã ồn ào tiếng người, Hàn Tiêu đang nói chuyện, Vân Lam Thanh cũng đang nói chuyện, Từ Tiên và Lục Cảnh Hành đang cười, thanh âm của đám người Tựu Ngô hơi nhỏ, bị bọn họ át mất hoàn toàn rồi.
Nàng đội khăn voan không nhìn thấy, nhưng nghe được những tiếng động này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất kiên định.
Thứ nữ Bạch phủ thì sao chứ? Không nơi nương tựa thì đã làm sao? Chỉ cần có đám người này ở đây, sức mạnh của nàng liền ở đây!
Thắt lưng thẳng tắp, khí thế của Lí Hoài Ngọc như cầu vồng mà nâng làn váy tiến vào chính đường.
Phải cử hành lễ bái đường nữa, gần như theo ý thức nàng đã muốn tiến lên quỳ xuống. Nhưng hỉ nương bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cánh tay của nàng, cười nói: "Trước tiên cứ chờ một chút!"
Còn chờ cái gì nữa? Nàng cũng đói đã nửa ngày rồi, mới gặm được một quả táo, còn không mau chóng cử hành xong lễ quay về phòng ăn gì đó sao? Hoài Ngọc rất oán niệm, cái bụng kêu "Cục" lên một tiếng rất vang dội.
Nhưng bốn phía đột nhiên lại vang lên thanh âm rất vang dội, tùng tùng binh binh, giống như tất cả mọi người đều cùng quỳ xuống vậy, nháy mắt đã át thanh âm bụng kêu của nàng xuống dưới.
Hoài Ngọc sửng sốt, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Đây là.... Có ai đến sao?
Cửa đại đường, Lí Hoài Lân một thân thường phục sắc vàng, đem theo thị vệ và thái giám gật đầu cười híp mắt với Giang Huyền Cẩn. Bốn phía của hắn, tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Giang Huyền Cẩn cung kính đáp lễ về phía hắn, nhân tiện liếc hỉ nương một cái. Hỉ nương hiểu ý, lập tức hô: "Nhất bái thiên địa."
Cơ thể được người đỡ tiến lên phía trước, trong ngực Lí Hoài Ngọc xiết chặt, nắm lấy đồng tâm kết, chậm rãi hướng về phía cửa quỳ xuống.
Lí Hoài Lân cười tỏa sáng, trái lại không nhìn nhiều đến nàng, hướng về phía Giang lão thái gia bên trong làm động tác chúc mừng, lại cho người chuyển đến danh mục quà mừng đưa cho Giang Huyền Cẩn, sau đó vội vàng khởi giá rời đi.
Hắn vừa đi, mọi người đều thở ra một ngụm khí lớn, từng người đều tự đứng dậy.
Lí Hoài Ngọc vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngơ ngác bị người dẫn đi cử hành phần lễ tiếp theo, khuôn mặt bên trong khăn voan ngây ngô cười thỏa mãn.
Ai nói ông trời đối xử bất công với nàng? Nhìn xem vận khí của nàng tốt bao nhiêu, một lần thành thân, nên tới cũng đều đã tới. Tuy nói Hoài Lân không nhận ra nàng, những người ở bàn bên ngoài cũng chưa hẳn đã biết thân phận của nàng, nhưng nàng cảm thấy rất viên mãn, trong lòng thỏa mãn và vui mừng chưa từng có!
Sau đó còn làm cái gì, toàn bộ Hoài Ngọc đều không nhớ rõ, vẫn luôn như đi tới bầu trời lạc vào cõi tiên. Mãi cho tới khi Giang Huyền Cẩn gắt gao nắm lấy tay nàng, nàng mới giật mình, tinh thần trở về vị trí cũ.
"Ha ha ha, đường đường là Tử Dương Quân, còn phải dựa vào phu nhân che chở sao?" Giang Thâm kì quái nói: "Kéo cũng vô dụng, nàng phải tới phòng tân hôn, đệ phải đi bàn rượu."
"Ta không muốn uống rượu." Giang Huyền Cẩn cau chặt mày lại.
"Cho phép đệ không muốn hả?" Giang Sùng cũng lắc đầu: "Đây là khuôn phép."
Rốt cuộc ai ăn no không có việc gì làm định ra nhiều phép tắc thành thân như vậy? Giang Huyền Cẩn rất bực, nắm lấy tay nàng, vừa gấp vừa giận nói: "Giúp ta!"
Lí Hoài Ngọc vui vẻ: "Chàng sẽ không uống rượu sao?"
"Không phải sẽ không, là không muốn uống."
"Chính là sẽ không mới không muốn chứ?" Hoài Ngọc không chút lưu tình vạch trần hắn.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc.
Ngay trong phút chốc trầm mặc này, Giang Thâm cùng Giang Sùng mỗi người một tay kéo hắn đi về phía bàn rượu. Hoài Ngọc nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe thấy Lục Cảnh Hành đầu bên kia cười đến quái gở:
"Quân Thượng đã tới rồi, người nhà mẹ đẻ chúng ta vẫn chờ ngài kính rượu đó!"
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi, bị ghim tại bàn tiệc nhà mẹ đẻ, muốn phản kháng, nhưng phía sau là đại ca luyện võ nhà mình, muốn trừng mắt, nhưng trước mặt lại là Lục Cảnh Hành không biết xấu hổ không sợ hắn.
Không đường lên trời, không cửa xuống đất.
Tựu Ngô cầm chén rượu nhét vào trong tay hắn: "Chén rượu này ta kính ngươi, đa tạ ơn không giết."
"Chén rượu này coi như hạ quan bồi tội." Hàn Tiêu cũng nhét một chén vào tay của hắn: "Lúc trước không đủ cung kính với Quân Thượng, là hạ quan xúc động."
Vân Lam Thanh bưng rượu đặt ở trước mặt hắn: "Chúc Quân Thượng và phu nhân sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão!"
Giang Huyền Cẩn: "......"
Lí Hoài Ngọc vừa vào phòng tân hôn liền tìm chỗ ngồi xuống, hì hục hì hục ăn vụng đồ trên bàn. Linh Tú nhìn thấy bèn lôi từ trong tay áo nhét cho hỉ nương ít tiền bạc, vì thế trong lúc đó cũng không có ai cản nàng.
Ăn uống no đủ xong, nàng chùi miệng đang muốn thở ra một ngụm khí, Thừa Hư đã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt lo lắng nói: "Mọi người mau tới giúp đỡ một chút!"
Hỉ nương trong phòng nghe vậy, vội để đồ trong tay xuống đi ra ngoài. Hoài Ngọc tò mò với cổ nhìn nhìn: "Sao vậy?"
Linh Tú đi ra ngoài hỏi thăm, một lúc sau nhăn mặt quay lại: "Chủ tử, Quân Thượng đang ở cửa."
"Ơ, nhanh như vậy đã uống rượu xong rồi sao?" Hoài Ngọc rất kinh ngạc, theo thường lệ tân lang uống rượu cũng phải uống đến nửa canh giờ, huống hồ bên ngoài có đám Lục Cảnh Hành cao thủ trận rượu, sao có thể buông tha hắn dễ dàng như vậy?
Tò mò nhấc váy ra ngoài cửa, nàng nâng mắt liền nhìn thấy Giang Huyền Cẩn đang dựa vào cột nhà sơn đỏ.
Hắn rũ mắt tựa vào chỗ đó, môi mỏng khẽ mím, hơi thở quanh thân lạnh như băng. Hỉ nương bên cạnh muốn dìu hắn vào, do dự một lúc lâu vẫn không dám đưa tay ra.
"Phu nhân." Thừa Hư sửa miệng, cung kính hành lễ với nàng: "Người xem cái này....."
Mặc dù có chút không dám tin, khuôn mặt Hoài Ngọc cách mành hỏi một câu: "Say rồi?"
Vẻ mặt Thừa Hư cứng lại gật đầu.
Hết sức kinh ngạc chớp mắt vài cái, Hoài Ngọc nhấc váy bước ra ngoài, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
Bàn tay bỗng chốc bị bắt lấy, liều chết túm chặt. Giang Huyền Cẩn nâng mắt nhìn nàng, trong mắt một tầng sương mù, mờ mờ ảo ảo, giống như một trận mưa rơi xuống giữa núi cao.
"Lại không vui sao?" Nàng bật cười: "Sao hôm nay chàng lúc nào cũng không vui thế?"
"Ngươi không giúp ta." Hắn rầu rĩ mở miệng.
"Sao?" Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, Hoài Ngọc vô tội nói: "Ta không giúp được chàng, dù sao ta cũng không thể uống rượu thay chàng đúng không?"
"Ngươi không giúp ta." Mày nhăn lại, hắn tức giận lặp lại.
"Được được được, ta sai rồi!" Đưa tay nâng qua đầu, Hoài Ngọc dìu hắn về phía phòng: "Vào trước nói sau."
Hỉ nương bên cạnh nhìn đến trợn mắt há miệng, Linh Tú và Thừa Hư cũng trợn mắt há miệng, mãi cho tới kho cửa phòng đóng lại, bọn họ mới hoàn hồn, vội vàng chạy tới gọi: "Phu nhân, còn chưa cử hành xong lễ động phòng mà!"
Cánh cửa mở hé ra, Lí Hoài Ngọc duỗi tay giữ cánh cửa lại, bực bội hỏi: "Lễ động phòng? Đợi lát nữa cái vị bên trong kia lại nóng nảy, các ngươi ai đến dỗ?"
"Nhưng mà......" Hỉ nương rất khó xử.
Hoài Ngọc xua tay: "Yên tâm đi, không phải là lễ hợp cẩn rượu(*) linh tinh gì sao? Ta tự làm, các ngươi đừng cho ta thêm phiền phức nữa."
(*) Lễ hợp cẩn rượu: Lễ uống rượu giao bôi, tân nương tân lang mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn.
Nói xong, lại "Binh" một tiếng đóng cửa lại, để lại một đám người bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ.
Giang Huyền Cẩn ngồi bên giường vẫn hờn dỗi, Hoài Ngọc lấy khăn voan cùng mũ phượng xuống, vắt chiếc khăn trong chậu nước bên cạnh mang tới lau lên mặt hắn.
Hắn nhíu mày muốn tránh, Hoài Ngọc giơ móng vuốt giữ chặt cằm hắn, sau đó dịu dàng nói: "Đừng nhúc nhích, lau một chút sẽ thoải mái hơn."
Hắn trừng mắt, nàng cũng không để ý, ngược lại cười típ mắt hỏi: "Uống bao nhiêu rồi? Hai chén?"
"......." Hắn không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng lại khẽ cong xuống có chút ủy khuất.
Dáng vẻ này thật sự là..... Bất kể là người nào nhìn thấy đều mềm lòng đến rối tinh rối mù! Hoài Ngọc không nhịn được sờ tay lên mặt hắn, cười đến đôi mắt cong cong như trăng non: "Đừng tức giận nữa! Lần sau ai mời chàng uống rượu, nhất định ta sẽ cản giúp chàng."
Không cảm kích mà gạt tay nàng ra, hắn day day thái dương, giống như có chút khó chịu, xoay người muốn nằm lên giường.
"Aiya, đợi lát nữa!" Nắm lấy góc áo của hắn, Hoài Ngọc nói: "Lễ hợp cẩn rượu còn chưa uống mà!"
Lại là rượu, Giang Huyền Cẩn vừa nghe thấy đã dứt khoát lắc đầu, rất tức giận vùi mình trong chăn.
Hoài Ngọc "Xì" một tiếng liền bật cười, kéo chăn nói: "Dù sao chàng cũng không thể ngoại bào cũng chưa cởi mà đã đi ngủ như thế đâu."
Hỉ phục vốn rất nặng, trên giá y của hai người họ thêu không ít chỉ vàng, thật sự cứ như vậy mà ngủ, nhất định sẽ cộm chết cũng không chừng.
Líu ríu nói chuyện không yên, Giang Huyền Cẩn tức giận, ngồi dậy ôm chăn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ không vui.
"Làm thế nào ngươi mới im miệng?" Hắn hỏi.
Trong mắt vừa chuyển động, Hoài Ngọc mỉm cười đưa tay sờ sờ môi của mình: "Chàng đoán xem?"
Vẻ mặt tràn đầy ý trêu ghẹo, giống hệt như lưu manh xấu xa xông vào khuê phòng người ta, vẫn là chờ người ta thẹn quá hóa giận mắng đại nàng một câu.
Nhưng lần này Giang Huyền Cẩn không mở miệng mắng nàng, đôi đồng tử lẳng lặng chăm chú nhìn nàng một hồi, đột nhiên ôm lấy sau gáy nàng, kéo cả người nàng đến trước mặt mình.
Hoài Ngọc hoảng sợ, còn chưa kịp nói chuyện thì người trước mặt đột nhiên cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ mở, phủ kín lấy cánh môi của nàng.
Hương rượu pha lẫn mùi phật hương trên người hắn, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ hơi thở của nàng.
Hoài Ngọc ngơ ngẩn, chỉ ngây ngốc mà nhìn lông mi của hắn gần trong gang tấc, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Giang Huyền Cẩn muốn hù dọa nàng một trận, dù sao người này luôn trêu đùa hắn, thật sự tưởng hắn không dám làm gì sao?
Nhưng mà, khi thật sự hôn lên rồi, hắn lại có chút thất thần.
Môi của nàng lạnh lạnh, hơi giống cao lương(*) hồi nhỏ hắn rất thích ăn, vừa mềm mềm, vừa ngọt ngọt. Mới chạm vào lập tức kiềm lại còn được, nhưng thật sự trong đầu hắn trằn trọc lưu luyến, có chút kiềm không được.
(*) Cao lương: Bánh lạnh.
Có thứ gì đó trong lồng ngực nhảy càng ngày càng nhanh, hắn hơi buông nàng ra, thở nhẹ một hơi khí nóng, chóp mũi cọ cọ lên má của nàng, lại hôn lên lần nữa.
Lí Hoài Ngọc hơi đỏ mặt, tuy rằng bình thường đùa giỡn người này thành quen, hôn hắn ôm hắn cũng không có cảm thấy có cái gì. Nhưng hình như tình huống bây giờ có chút không giống.
Người trước mặt này hai mắt mê man, hô hấp nóng rực, hoàn toàn không bình tĩnh như ngày thường. Cọ xát lấy môi của nàng, thế nào cũng không chịu dừng lại.
Có chút không thở nổi, Hoài Ngọc đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng bàn tay còn chưa đụng đến ngực hắn đã bị bắt được, hắn nhíu mày, kéo tay của nàng giam ngược về sau lưng, mượn lực đỡ lấy thắt lưng của nàng, sau đó cúi đầu tiếp tục dây dưa cùng nàng.
"Này....." Nàng giãy dụa: "Đủ rồi chứ?"
"Chưa đủ." Hắn khó chịu trả lời, mang theo hai phần bực tức.
Rõ ràng người đùa giỡn trước là nàng, rõ ràng mỗi lần chủ động trêu chọc hắn cũng là nàng, vì cái gì bây giờ nàng lại muốn đẩy hắn ra?
Tội không thể tha.
Tức giận nổi lên, hắn há miệng cắn một cái lên cổ nàng.
"A!" Hoài Ngọc đau đến lập tức giãy ra, che cổ trừng hắn: "Chàng cầm tinh chó à?"
Hừ lạnh một tiếng, Giang Huyền Cẩn cởi ngoại bào ném xuống mặt đất, kéo chăn nằm xuống.
Bóng lưng thấy thở phì phì.
Hoài Ngọc nhe răng trợn mắt xoa xoa cổ của mình, chờ hết đau rồi mới buồn cười duỗi tay chọc chọc hắn: "Là chàng cắn ta, vì sao chàng vẫn tức giận?"
Giang Huyền Cẩn không để ý nàng.
Hoài Ngọc nghĩ một chút, nhích đến sau lưng hắn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, vừa vỗ vừa hát khẽ "Xuân Nhật Yến".
"Xuân nhật yến, lục tửu một chén hát một lần. Bái trần gian ba ước nguyện. Một nguyện lang quân thiên tuế, hai nguyện thiếp thân mạnh khỏe, ba nguyện giống như cầu thượng yến......."
Năm năm đều gặp gỡ.
Lúc trước hát bài hát này còn không nghĩ tới hai người có thể thành thân, bây giờ nghe thấy trái lại hợp tình hình, mỗi một năm sau này, thật sự đều phải gặp gỡ cùng hắn rồi.
Hoài Ngọc mỉm cười, khẽ ngâm nga nốt đoạn cuối, lực đạo trên tay càng vỗ càng nhẹ nhàng.
Giang Huyền Cẩn rất muốn tiếp tục trừng mắt tức giận, nhưng đầu hắn thật sự rất choáng, hơn nữa người này hát rất mềm mại, vì thế không thể chống cự được bao lâu liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chờ lúc hắn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.
Ánh nến trong phòng vẫn sáng ngời, trên bàn đặt thức ăn vẫn nóng hổi. Hắn nhíu mày quét mắt một vòng vẫn không nhìn thấy người đâu.
Đứng dậy khoác y phục mở cửa ra, hắn gọi một tiếng: "Thừa Hư."
Thừa Hư không xuất hiện, ngược lại là Ngự Phong đáp lời hắn, cung kính chắp tay về phía hắn: "Chủ tử, người tỉnh rồi."
"Người đâu?" Hắn hỏi.
Ngự Phong dừng lại một chút, nói: "Thừa Hư ở sau viện."
"Không phải hỏi hắn......"
"Phu nhân cũng đang ở sau viện."
Lúc này rồi, ở sau viện làm cái gì? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nâng bước đi qua đó tìm người.
Lí Hoài Ngọc đang ngồi xổm lén lút nói thầm với Thừa Hư, bất thình lình cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, tiếp theo liền nghe thấy thanh âm vang lên từ đỉnh đầu: "Ngươi có biết dáng vẻ gọi là cái gì không?"
"Oa!" Sợ tới mức nhảy dựng lên, Hoài Ngọc quay đầu lại tức giận nhìn hắn: "Thế chàng có biết người dọa người là sẽ hù chết người hay không?"
Thừa Hư lập tức đứng dậy hành lễ: "Chủ tử."
Sắc mặt không tốt lắm liếc hắn một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Nên dùng bữa rồi."
"Bữa tối không phải là đặt trên bàn của chàng sao?" Hoài Ngọc ngờ vực.
"Ngươi đã ăn rồi?"
"Đương nhiên, chàng ngủ lâu như vậy, sớm đã qua giờ dùng bữa tối rồi." Hoài Ngọc nói.
Không khí bốn phía đột nhiên cứng đờ.
Nhận thấy có điểm không thích hợp, Lí Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, hỏi hắn: "Có phải chàng muốn dùng bữa tối cùng ta không?"
"Không."
"Vậy sắc mặt chàng sao lại kém như vậy?"
"Đói đó."
Phun ra hai chữ này, Giang Huyền Cẩn xoay người bước đi.
Hoài Ngọc líu lưỡi, nhìn bóng dáng của hắn nói với Thừa Hư: "Ngươi đừng học chủ tử nhà ngươi, khẩu thị tâm phi(*) như vậy rất khó cưới vợ đó."
(*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường nhưng tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau.
Thừa Hư buồn bực nhìn hỉ phục trên người nàng.
Hơi nghẹn họng, Hoài Ngọc thở dài: "Ta không giống, ta coi hắn là vợ."
Nói xong xách váy đuổi theo: "Vợ, chàng đợi ta với!"
Trong nhà chính.
Giang Huyền Cẩn mặt không chút thay đổi nhìn người trước mặt ăn như hổ đói, hỏi nàng: "Là ai nói đã dùng bữa tối rồi?"
Hoài Ngọc xé một miếng thịt gà nuốt vào bụng, nghiêm trang nói: "Ta đã ăn rồi, nhưng vừa nhìn thấy chàng lại đói bụng. Đại khái là cái đó đó, đúng, tú sắc khả san!(*)"
(*) Tú sắc khả san: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm, vẻ đẹp khiến người ta nhìn không biết no đói.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Bạch phủ không dạy ngươi nên ăn cơm thế nào sao?"
"Ăn cơm còn cần người dạy sao?" Vẻ mặt nàng kinh ngạc.
Giang Huyền Cẩn hít sâu một hơi, nói: "Không phải cần người dạy ăn cơm, là phép tắc khi ăn cơm. Ta nói chuyện cùng ngươi đã bỏ đũa xuống, vì sao ngươi vẫn nhai chân gà?"
Ăn không nói, muốn nói phải ngừng đũa tiêu thực, đây là gia quy Giang gia.
Khuôn mặt Hoài Ngọc sụp xuống: "Hai ta không phải phu thê sao? Đã là phu thê ở chung một chỗ còn phải chú ý đến cái đó sao?"
"Ngươi cho rằng như thế sao?"
"Được được được." Nàng thở dài: "Vậy ngày mai ta bắt đầu học phép tắc của Giang gia."
Lời này Giang Huyền Cẩn cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, để cái Hỗn Thế Ma Vương trước mặt này đi học phép tắc, thà không bằng bảo cá trong ao học đi luôn đi.
Dùng xong bữa tối, Linh Tú trải giường chiếu cho họ, Thừa Hư ở bên ngoài bẩm báo chút việc vặt.
Hôm nay rất nhiều người tới dự tiệc, tặng quà mừng cũng nhiều, chỉ danh mục quà tặng thôi mà còn có một chồng rất dày, cần tới chủ tử xem qua.
Giang Huyền Cẩn không có hứng thú với mấy thứ này, tiện tay đưa cho Lí Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc mở ra nhìn một chút, phát hiện Tử Dương Quân này cũng thật sự rất được lòng người, quan viên lớn nhỏ trong triều đến dự tiệc còn có hơn trăm người, tùy tiện đảo qua đều là những cái tên rất quen mắt.
Dịch Ương.
Đưa tay điểm lên cái tên này, ánh mắt Hoài Ngọc khẽ động.
Dũng sĩ trung lang tướng Dịch Ương, chính là cái người lúc trước phụ trách bảo vệ linh cữu của nàng. Người này từng làm sai dịch ở Phi Vân Cung, cũng không có lỗi lầm gì đối với nàng, cũng không tính là thân thiết.
Nhưng có một điểm, những người còn lại có thể cũng không nhận ra đám người Tựu Ngô ngồi ở bàn nhà mẹ đẻ hôm nay, nhưng người này nhất định nhận ra.
Hôm nay tam đại dư nghiệt dưới trướng của Đan Dương tề tụ, cộng thêm một chí hữu Lục Cảnh Hành của Đan Dương, lại tập hợp thêm một đống trai lơ ngày trước ở Phi Vân Cung, người không biết nhìn chỉ cảm thấy trận thế lớn, nhưng người sáng suốt nhìn thấy.....
Nàng ngẩng đầu liếc người đối diện một cái.
Giang Huyền Cẩn ngồi trên giường nệm xem sách, nhận ra ánh mắt của nàng, nghi ngờ nghiêng đầu qua: "Làm sao?"
Hoài Ngọc nhếch miệng, mỉm cười với hắn: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn chàng một chút."
Trừng mắt liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cúi đầu tiếp tục đọc sách, không để ý tới nàng nữa.
Linh Tú từ bên trong bước ra, đỏ mặt hành lễ với bọn họ: "Giường đã trải xong rồi. Hai vị chủ tử sớm nghỉ ngơi."
Dứt lời còn đem nến Long phượng trên bàn đốt lên.
Vừa nhìn thấy thứ này, Lí Hoài Ngọc vui vẻ, vỗ tay nói: "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chàng mau đi, đừng xem sách nữa!"
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, hơi cảnh giác liếc nàng một cái.
"Ánh mắt này của chàng là có ý gì?" Hoài Ngọc nhướn mày, tiếp theo nhào về phía hắn lên án chỉ chỉ vào cái cổ của mình: "Hôm nay người thú tính đại phát không phải ta chứ?"
Vừa nhìn thấy dấu răng kia, Giang Huyền Cẩn có chút chột dạ, quay đầu đi nói: "Buổi trưa là ta uống say."
"Uống say là có thể ăn quỵt à?" Hoài Ngọc che vạt áo, ánh mắt thoáng chốc đã bi thảm: "Chàng quá cầm thú!"
Giang Huyền Cẩn: "........"
Gấp sách lại, hắn xoa mi tâm nói: "Trước đó ta đã nói, thành thân cùng ngươi là bất đắc dĩ, cho nên sau khi cưới ngươi và ta cũng không liên quan gì tới nhau."
Hơi ngẩn người, Hoài Ngọc đứng thẳng cơ thể, nhíu mày nhìn hắn: "Cho đến hôm nay, chàng vẫn cảm thấy chúng ta thành thân là bất đắc dĩ, cưới xong là chẳng liên quan gì tới nhau?"
Chẳng nhẽ lúc hắn tặng nàng giá y, lúc ra mặt thay nàng, lúc gần gũi hôn nàng, không có một chút thật lòng nào sao?
Ngữ khí của nàng nghe như rất thương tâm, Giang Huyền Cẩn hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên.
Lông mày người trước mặt dựng thẳng, duỗi tay chống nạnh, dáng vẻ rất tức giận, đôi mắt hạnh trong veo như nước kia có chút ánh sáng vừa tắt, tắt lại sáng, chờ câu trả lời từ hắn rồi quyết định để đôi mắt ấy hoàn toàn tắt đi ánh sáng.
Hắn có chút chân chừ, há miệng muốn nói, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Lí Hoài Ngọc rất không kiên nhẫn, một lúc sau hắn vẫn không nói gì, nàng cũng rũ mắt xuống, gật đầu trầm giọng nói: "Ta biết rồi."
Biết cái gì? Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
Không nhìn lại hắn, Hoài Ngọc xoay người, đi đến tủ quần áo tìm chăn mền đặt ở trên sạp nệm nhỏ, sau đó kéo hắn lên, đẩy hắn vào bên trong.
"Chàng muốn không liên quan tới nhau, vậy chúng ta sẽ không liên quan gì nữa, chàng ngủ ở bên trong, ta ngủ bên ngoài, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi thu dọn phòng của mình."
Khuôn mặt không chút cảm xúc nói xong, nàng đặt rèm châu lên vách ngăn, kéo rầm một tiếng, sau đó xoay người không nhìn hắn nữa, đi thẳng đến sạp nệm nhỏ sửa lại chiếc chăn mềm.
Giang Huyền Cẩn đứng tại chỗ nhìn nàng, chân tay hơi luống cuống.
Người này bình thường đều cười hì hì với hắn, mặc cho hắn phát giận như thế nào đều dỗ dành hắn, nhường hắn. Nhưng khi nàng nóng giận lên liền hoàn toàn không quan tâm tới hắn nữa, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn nhiều thêm một cái.
Giống như lúc nào cũng có thể vứt bỏ hắn đi.
Mím môi đứng đó một lát, Giang Huyền Cẩn duỗi tay vén rèm châu lên.
Lí Hoài Ngọc làm rất nhanh, đã trải xong giường bên ngoài ngủ rồi, nghe thấy âm thanh này cũng không nhúc nhích.
Hắn đi đến bên cạnh nàng, chống tay lên sạp mềm chậm rãi hạ thấp người, rầu rĩ nói: "Ngươi còn nợ ta một lợi ích chưa trả."
Mi tâm nhảy lên, Hoài Ngọc nghiến răng trợn mắt: "Chàng cũng không xấu hổ khi nhắc đến tới nó à?"
"Dựa vào bản lĩnh kiếm lợi ích, vì sao lại phải xấu hổ?" Hắn nói: "Ngươi muốn quỵt nợ sao?"
"Ta cũng không phải là quân tử, vì sao không thể quỵt nợ?" Hoài Ngọc hừ lạnh: "Ta cứ quỵt đấy, chàng có thể làm gì được ta?"
Bộ dạng lưu manh vô lại này, cũng không biết là học từ đâu ra nữa.
Hắn lắc đầu, hắn cuốn chăn mền trên sạp lại, cuốn kĩ nàng sau đó bế lên.
"Làm gì!" Nàng tức giận giãy dụa.
"Ngươi có thể quỵt nợ, ta cũng có thể quỵt nợ." Đi từng bước một vào bên trong, Giang Huyền Cẩn nói: "Lời nói của ta lúc nãy, ngươi tạm coi như chưa từng nghe thấy đi."
Còn có thể như thế ư? Lí Hoài Ngọc tức cười: "Ngày mai ta phải đi nói cho người khác biết, Tử Dương Quân lật lọng, tự nuốt lời hứa!"
"Cứ đi đi." Đi đến bên giường đặt nàng xuống, hắn nói: "Phàm có một người tin ngươi, ta sẽ sửa bảng hiệu Giang phủ bên ngoài thành Bạch phủ."
"Chàng vô sỉ!"
"Nhờ có phu nhân dạy dỗ."
Nói lời này vừa nhanh vừa thuận miệng, gần như là buột miệng nói ra. Chờ đến lúc hắn ý thức được bản thân vừa kêu cái gì, Giang Huyền Cẩn lập tức thổi tắt hết đèn trong phòng.
Lí Hoài Ngọc không giận nữa, cười hì hì duỗi tay ôm lấy cánh tay của hắn, nói: "Gọi lại một tiếng đi?"
Trong bóng tối, sắc mặt của Tử Dương Quân như thế nào không nhìn rõ, thanh âm lạnh lùng: "Mơ tưởng."
"Cái người này." Hoài Ngọc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Cũng may là ta có thể chịu được chàng. Với tính tình khẩu thị tâm phi này của chàng, sẽ tức chết người đó ngươi có biết không? Trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, ta cũng sẽ không chê cười chàng, làm cái gì phải khó chịu như vậy?"
"Mua đồ cho ta thì nhất định phải nói ra để ta vui, như vậy ta mới vui vẻ. Muốn ở cùng với ta, thì nhất định phải nói muốn, bằng không nhất định ta sẽ buồn. Nếu tức giận vì cái gì, cũng phải nói nguyên nhân cho ta biết, như vậy hai người mới có thể ở bên nhau thật dài thật lâu được."
Giang Huyền Cẩn trầm mặc mà nghe, đột nhiên mở miệng: "Vậy trước đó ngươi và Thừa Hư ở sau viện làm cái gì?"
Câu hỏi này nàng có hơi bất ngờ không kịp phòng bị, Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên đêm nay chàng quái gở như vậy, là ghi hận chuyện này sao?"
"Không có." Hắn nói: "Tùy tiện hỏi thôi."
Hoài Ngọc bật cười, cầm chăn nói: "Ở sau viện có một miếng đất không tồi, ta muốn trồng cây, cho nên tìm Thừa Hư tới hỏi xem có được hay không."
Trồng cây? Giang Huyền Cẩn khó hiểu: "Đang yên lành trồng làm gì?"
"Chàng chưa từng nghe đánh dấu địa bàn trên giang hồ sao?" Hoài Ngọc nói: "Đi tới một chỗ, muốn biến chỗ đó thành của mình thì để lại một dấu hiệu cho người khác biết. Ta đến chỗ của chàng, muốn biến nơi này thành của ta, đương nhiên cũng muốn để lại dấu hiệu."
Hồ ngôn loạn ngữ!
Hắn lắc đầu, rất không cho rằng như thế là đúng, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Thích trồng cây thì trồng, dù sao đất trống sau viện cũng nhiều.
Nói chuyện xong, không khí nhất thời yên tĩnh xuống, là một người căn bản không nghiêm túc nghe giáo tập ma ma dạy phép tắc, Hoài Ngọc ngáp một cái, ôm cánh tay người bên cạnh nhắm mắt lại.
Giang Huyền Cẩn không khép mắt, hắn hơi nghiêng đầu nhìn đường nét của người bên cạnh, nghe tiếng hít thở của nàng. Đợi nàng đã hoàn toàn ngủ say, hắn nhẹ nhàng lại gần, hôn nhẹ lên môi nàng.
Rất lâu trước kia có người nói, ai tin lời đường mật của người này kẻ đó ngốc.
Bây giờ rất lâu về sau, hắn lại giống như một kẻ ngốc, thật sự tin rồi.
Người này đối tốt với hắn như vậy, Giang Huyền Cẩn cảm thấy tin thì đã sao? Nàng nhất định sẽ không nỡ lừa hắn đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng dâu mới phải đến tiền đường kính trà.
Mới sáng sớm Hoài Ngọc đã bị xách dậy, sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm, mắt nửa mở đi theo sau Giang Huyền Cẩn.
Vì để uống một ngụm trà này của con dâu, Giang lão thái gia dậy rất sớm ngồi chờ ở tiền đường, thấy bọn họ bước vào, trên mặt vui mừng, lại chợt cảm thấy không đủ uy nghiêm, vội vàng ho khan hai tiếng đè ý cười xuống, nghiêng trang mà chống long đầu trượng nâng cằm.
Người có thân phận ở Giang gia đều ở tiền đường đứng hoặc ngồi, có hơi nhiều người, Hoài Ngọc liếc mắt đảo qua cũng không biết hết được, cứ quỳ xuống dập đầu với lão thái gia trước.
"Con dâu thỉnh an cha."
"Thỉnh an phụ thân."
Hai chén trà nhỏ kính cẩn lần lượt dâng lên, Giang lão thái gia không kìm được, miệng đã muốn nhếch lên tận mang tai: "Được được được, đều là con ngoan."
Đón lấy chén trà, ông cảm thán nói: "Cái này so với phong tước Tử Dương Quân của Huyền Cẩn trước kia còn làm ta vui vẻ hơn!"
Lời này cũng chỉ có Giang lão thái gia mới nói ra được, nhìn Giang Huyền Cẩn bên cạnh không nói gì, Hoài Ngọc bật cười.
Kính xong lão thái gia, các ca ca tẩu tẩu thúc bá bên cạnh cũng phải lần lượt dâng trà. Hoài Ngọc lơ mơ đi theo Giang Huyền Cẩn xưng hô gọi người, đưa trà, thu tiền thưởng, phép tắc cũng chưa hẳn đã thích hợp. Nhưng mọi người trong phòng đều cười khanh khách với nàng, ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối đều khoan dung và yêu thích.
Đây đương nhiên không phải vì nàng tốt bao nhiêu, mà hoàn toàn là vì nàng gả cho Giang tam thiếu gia Giang Huyền Cẩn. Có thể đối xử ôn hòa với nàng đến mức này, có thể tưởng tượng ngày thường Giang tiểu công chúa được sủng ái đến bao nhiêu.
Bầu không khí trong Giang phủ rất tốt, tuy rằng nhiều người nhưng hoàn toàn không đấu đá lẫn nhau như Bạch phủ, tiền đường sáng sủa thông thoáng, mỗi người bên trong cũng đều ngay thẳng vô tư. Hoài Ngọc đứng ở giữa bọn họ, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
"Hôm nay người đến đều đông đủ nhỉ?" Lão thái gia chống quải trượng hỏi.
Giang Sùng vội vàng đi ra nói: "Các phòng các viện đều đủ cả, còn thiếu một người..... Cũng sẽ lập tức quay lại."
"Sao có thể còn có người chưa đến chứ?" Lão thái gia nhíu mày.
Giang Sùng đang định giải thích, bên ngoài đã truyền đến thanh âm hân hoan của gia nô: "Trở về rồi! Trở về rồi!"
Ai trở về? Lí Hoài Ngọc rất ngạc nhiên, thuận mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy một người bước dài đến, tiện tay ném hành lí cho gia nô, cất cao giọng nói: "Chưa kịp chúc mừng tiểu thúc đại hôn, chất nhi vội trở về lĩnh tội đây!"
Đỉnh đỏ kim quan, giày mây tạo sắc, đai lưng hoa văn đỏ thẫm cùng cẩm bào trắng như tuyết, thắt quanh một thân thể tốt. Tiếng nói như gõ nhạc cụ, nâng mắt môi hồng răng trắng. Khí độ phi phàm, phong thái xuất chúng như vậy, không phải Giang tiểu thiếu gia Giang Diễm thì còn ai?
Hắn đi rất nhanh, chớp mắt đã tới chính đường, trước tiên vén áo bào dập đầu thỉnh an lão thái gia: "Tôn nhi bất hiếu, xin gia gia thứ tội!"
Lão thái gia vừa nhìn thấy hắn về liền dựng mày: "Ngươi cũng biết bản thân bất hiếu à?"
"Gia gia bớt giận, tôn nhi có lời muốn nói." Giang Diễm ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: "Lần này tôn nhi thay tiểu thúc đi tuần thành, lập được không ít công lao, hơn một tháng này cũng không xao nhãng, còn tiến bộ không ít."
"Ngươi tưởng rằng như thế thì ta sẽ không trách ngươi đào hôn sao?" Lão thái gia vỗ bàn: "Ngươi có biết ngươi gây rất nhiều phiền phức trong nhà không!"
Khẳng định là biết có phiền phức, cho nên mới chạy trốn đấy thôi! Giang Diễm mếu máo, chột dạ nhìn sang tiểu thúc bên cạnh, ra sức nháy mắt ra hiệu với hắn: Giúp chất nhi nói mấy câu đi!
Vì thế, Giang Huyền Cẩn mở miệng nói: "Phụ thân bớt giận, lần này Diễm Nhi lập công cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông, lấy công bù lại, có thể không phạt."
Lão thái gia trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi chỉ biết thiên vị nó!"
Giang Huyền Cẩn mỉm cười: "Chỉ có một chất nhi như vậy, sao không thiên vị chút được? Đêm đó nó gấp rút chạy đi, lại trở về vì để chúc mừng tân hôn của con, phụ thân tạm tha cho nó một lần đi."
"Đúng đúng đúng!" Giang Diễm hùa theo, lại thở dài: "Đáng tiếc vẫn không đuổi kịp, chậm mất một ngày."
"Cũng không tính là quá muộn." Giang Huyền Cẩn nói: "Trước tiên ra mắt tiểu thẩm thẩm ngươi đi."
Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt Giang Diễm sáng ngời, như vừa được đại xá đứng dậy, bưng trà đi tới trước mặt người đứng bên cạnh tiểu thúc đưa qua:
"Chất nhi Giang Diễm, kính trà tiểu thẩm thẩm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.