Chương 46: Điểm Yếu Của Tử Dương Quân
Bạch Lộ Thành Song
28/01/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
"Ti chức phụng mệnh truy hỏi thích khách." Dũng sĩ trung lang tướng Dịch Ương đứng trước nhất, chắp tay về phía Giang Thâm: "Xin Nhị công tử phối hợp."
"Thích khách?" Giang Thâm khó hiểu: "Đây là nơi ở của Tử Dương Quân."
"Có người chỉ điểm chứng minh hôm qua bệ hạ gặp chuyện ở gần Giang phủ." Dịch Ương nói: "Đình Úy đại nhân hạ lệnh, tra rõ Giang phủ, cũng mời Quân Thượng và những người liên quan khác đến Đình Úy phủ hỏi chuyện."
Cái gì? Giang Thâm kinh ngạc nhảy dựng lên, sắc mặt Thừa Hư và Ngự Phong cũng thay đổi, đều tiến lên làm động tác đề phòng.
"Quân Thượng có công hộ giá, bây giờ trọng thương vẫn chưa lành, ngươi lại muốn dẫn hắn đến Đình Úy phủ sao?" Giang Thâm trừng mắt, có hơi phát cáu: "Đây là đạo lý gì?"
Dịch Ương khó xử cúi đầu: "Ti chức cũng chỉ là phụng mệnh hành sự."
Phụng mệnh? Liễu Vân Liệt? Giang Thâm duỗi tay: "Lệnh áp giải đâu?"
Giang phủ là dinh thự, muốn lục soát muốn bắt người chí ít cũng phải có thủ lệnh của Đình Úy. Nhưng Dịch Ương không lấy ra được, chỉ nói: "Sự việc phát sinh đột ngột, mấy vị lão thần trong triều cũng đã đợi ở Đình Úy phủ rồi, xin Nhị công tử chớ gây cản trở."
Dứt lời liền hất tay về phía sau, vô số cây đuốc của nha sai giơ lên thẳng tắp xông vào bên trong.
Thừa Hư và Ngự Phong không cản nổi, Giang Thâm bị ép phải lui về phía sau, mặt lạnh phẫn nộ nói: "Đây là ngươi dĩ hạ phạm thượng!"
Dịch Ương phảng phất giống như không nghe thấy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cửa lớn của lầu chính kia, khua vỏ đao bổ tới chắn trường kiếm của Thừa Hư lại, bước lớn lên trước muốn đá cửa.
Nhưng còn chưa duỗi chân tới, cửa lớn chạm rỗng khắc hoa kia đã tự mở ra.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn tái nhợt, mặc trung y thanh sắc, phối hợp với áo khoác ngoài màu lam sẫm, ngón tay thon dài kéo cạnh cửa, lạnh lùng giương mắt nhìn về phía hắn.
Dịch Ương kinh sợ, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, chắp tay cúi đầu: "Quân Thượng!"
"Tam đệ!" Giang Thâm vội vàng đến dìu hắn: "Thương thế của đệ..."
Không tiếp nhận sự nâng đỡ của hắn, Giang Huyền Cẩn tự cất bước ra ngoài, đứng thẳng trước mặt Dịch Ương, trầm giọng hỏi hắn: "Muốn như thế nào?"
"Quân Thượng, đây là phân phó của Liễu đại nhân." Dịch Ương hơi luống cuống: "Ti chức chỉ là lĩnh mệnh hành sự, trước mắt có Tề thừa tướng, Lâm đại nhân họ đều đang đợi ngài ở nha môn Đình Úy!"
"Bản quân hỏi ngươi, đem người xông vào Giang phủ, muốn như thế nào?" Giang Huyền Cẩn buông mắt, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo.
Cơ thể cứng đờ lại, tròng mắt Dịch Ương đảo đảo vòng quanh. Giống như cũng ý thức được hành động của bản thân không chiếm được lí lẽ, do dự một lát, rất lúng túng mà vén hộ giáp trước người lên, quỳ gối về phía hắn.
"Là ti chức mạo phạm, xin Quân Thượng thứ tội!"
Nâng mắt nhìn đèn đuốc đầy viện, Giang Huyền Cẩn hơi nheo mắt lại, nhìn Thừa Hư bên cạnh một cái.
Thừa Hư hiểu ý, nhanh chóng ra khỏi Mặc Cư xem xét tình hình ở những nơi khác trong Giang phủ, cuối cùng quay lại bẩm báo: "Kinh động đến lão thái gia rồi, đã khởi hành, đại công tử và tiểu thiếu gia cũng đã theo bọn họ đến nha môn Đình Úy."
Ánh mắt trầm xuống, Giang Huyền Cẩn xiết chặt nắm tay, nâng bước đi ra ngoài.
"Tam đệ!" Giang Thâm rất lo lắng: "Bộ dạng đệ thế này làm sao còn có thể đi qua đi lại được? Mới vừa hạ sốt thôi!"
"Nếu ta không đi, sợ là những người này muốn đem cả phụ thân cùng mời đến nha môn." Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Canh ba nửa đêm bày trận lớn như vậy, ngược lại ta muốn đi xem xem Liễu Vân Liệt muốn làm cái gì!"
Bước chân của hắn đến chỗ nào, cây đuốc của nha sai đều tới tấp lui ra, từ cửa nhà chính lùi lại đến cổng lớn Mặc Cư, không ai dám tiến lên áp giải hắn, cũng không ai dám lên tiếng.
Dịch Ương lau mồ hôi lạnh đi theo phía sau, trong lòng có hơi ảo não. Tử Dương Quân lúc này rõ ràng là rất yếu ớt, lại thế đơn lực mỏng, hẳn nên là bị chẹt mới đúng chứ. Sao hắn lại không có tiền đồ như vậy, vừa nghênh đón ánh mắt kia của hắn đã cảm thấy chân nhũn ra rồi?
Bên ngoài Giang phủ đêm đen như sơn, theo đèn đuốc sáng trưng trong phủ nhìn ra ngoài giống như quái thú há miệng lớn. Giang Huyền Cẩn ho nhẹ hai tiếng, đứng cửa cổng quay đầu nhìn Thừa Hư một cái: "Đừng tìm nàng ấy nữa."
Sau đó nâng bước đi ra ngoài.
Dịch Ương cảnh giác nhìn Thừa Hư, tưởng rằng Giang Huyền Cẩn nói có ám hiệu hoặc mật ngữ gì. Nhưng sau khi Thừa Hư nghe xong, chỉ thở ra một hơi thật dài.
Đây là ý gì? Dịch Ương mờ mịt.
Đình Úy nha môn nửa đêm phái người bao vây kín Giang phủ, Tử Dương Quân cùng đám người Phiêu Kị tướng quân cùng bị áp giải!
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức này tựa như chiếc cánh dài bay khắp toàn bộ Kinh Thành, dân chúng nhao nhao bàn tán, tất cả đều kinh ngạc không thể giải thích được. Nếu là bắt người khác thì bỏ đi, làm quan nào có mấy người sạch sẽ, nhưng sao có thể quơ đến trên đầu Giang phủ được chứ? Người xuất thân từ Giang phủ, trên có Tử Dương Quân, cho đến tận tiểu quan môn sinh, đều là những quan thanh liêm có thanh danh cực tốt!
Trong triều đình cũng có tiếng bàn luận, nhưng không biết vì sao chỉ nói vài câu sau không có ai nhắc lại nữa, nên thượng triều thì thượng triều, nên bẩm cáo thì bẩm cáo, giống như vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lục Cảnh Hành gõ quạt mỉm cười: "Nước trong quan trường này rất sâu, dân chúng hoàn toàn không nhìn rõ."
Hoài Ngọc dựa vào đầu giường bịt mũi uống xong chén thuốc, đắng đến khuôn mặt đều nhăn nhúm lại: "Có cái gì không nhìn rõ? Có thể áp giải người của Giang phủ đến nha môn, chắn chắn là vì chuyện bệ hạ gặp ám sát."
"Cái này cũng có thể đi sao?" Lục Cảnh Hành hừ nhẹ, lắc đầu nói: "Tử Dương Quân tốt xấu gì cũng có công hộ giá mà."
Không phải là có công hộ giá sao? Nhớ tới vết thương trên người hắn, Lí Hoài Ngọc nhíu mày lại, xoay người xuống giường.
"Ngươi làm gì đấy?" Cây quạt chắn ngang trước mặt nàng, Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Cơ thể còn chưa khỏi hết đâu!"
"Chuyện này có điểm kì lạ." Hoài Ngọc nắm lấy nan quạt của hắn giương mắt nói: "Rõ ràng ta đã cầu tình với Hoài Lân, với tính cách của nó, tuyệt đối sẽ không đem chuyện ám sát làm ầm ĩ lên, nhất định là có người cố ý quấy nhiễu, muốn mượn chuyện này hỏi tội Giang phủ."
Lục Cảnh Hành gật đầu bừng tỉnh, nói: "Vậy thật đúng lúc, Giang phủ bị hỏi tội, ngươi nhân cơ hội đòi hưu thư, từ nay về sau trời cao biển rộng, không cần phải chịu uất ức thêm nữa."
Không chút nghĩ ngợi đạp hắn một cước, Lí Hoài Ngọc phẫn nộ nói: "Đã đến lúc này rồi ngươi còn nói đùa được hả? Động não suy nghĩ đi có được không? Giang Huyền Cẩn sừng sững trong triều nhiều năm như vậy, ngươi có từng thấy ai rắp tâm nhằm vào hắn không?"
Vẻ mặt Lục Cảnh Hành phức tạp nhìn nàng.
"Ngoại trừ ta!" Lườm hắn một cái, Hoài Ngọc hừ nhẹ: "Ta không giống, tình huống đặc biệt! Nhưng ngươi nhìn những người khác xem, ngày trước có phải Tử Dương Quân nói gì đều nghe đấy, chỉ mình hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó không? Nhưng bây giờ thì thế nào? Đang yên lành lại gây khó dễ cho Giang phủ sao?"
Nghe như vậy giống như thật sự có chút bất thường, Lục Cảnh Hành híp mắt: "Gần đây hắn đắc tội với người nào?"
"Một người là Lệ Thừa Hành, một người là Lương Tư Hiền, hai người đều đã bị mất chức quan ban đầu rồi, không có quyền lực gì nữa. Cho dù môn đệ của Lương Tư Hiền nhiều, nhưng không ai có năng lực làm rung chuyển Giang Huyền Cẩn." Lí Hoài Ngọc nói: "Nhưng vẫn còn một chuyện hắn đang làm, hơn nữa còn đắc tội với người khác."
"Chuyện gì?"
Hoài Ngọc đưa tay chỉ vào mình, nói: "Tra vụ án của Tư Mã Húc."
Đối với việc động thủ với hai người Lệ, Lương(*) có thể nói là làm việc theo pháp luật. Nhưng tra vụ án của Tư Mã Húc thì sao? Lập trường trái ngược với hành vi lúc trước của Tử Dương Quân, thậm chí có thể nói là đối địch với quá nửa người trong triều. Mặc dù không có bao nhiêu người biết hắn đang điều tra, nhưng nhất định cũng có người biết rõ tình hình.
(*) Lệ, Lương: Lệ Thừa Hành, Lương Tư Hiền.
"Theo như ngươi nói..." Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Cái người trước kia muốn hại ngươi, ngược lại muốn chuyển sang động thủ với Giang Huyền Cẩn rồi?"
"Không sai." Hoài Ngọc gật đầu: "Người đó nhất định là cực kì hận ta, cho nên lúc Giang Huyền Cẩn giúp hắn đối phó ta, hắn liền tận lực giúp Giang Huyền Cẩn, nhưng một khi Giang Huyền Cẩn ý thức được bản thân xử oan cho người ta, lúc muốn quay lại tra xét cẩn thận chuyện này, người kia không chút do dự mà ngoảnh lại đối phó với Giang Huyền Cẩn."
Nói cách khác, chỉ cần tìm được người gây khó dễ cho Giang Huyền Cẩn lần này, cơ bản là có thể biết rốt cuộc lúc đó là ai hạ độc thủ sau lưng nàng rồi.
"Ta hiểu rồi." Lục Cảnh Hành gật đầu, lại liếc nàng một cái: "Nhưng bộ dạng hiện tại của ngươi, có thể làm được cái gì?"
"Trước tiên cứ ra ngoài tìm hiểu chút chân tướng đã." Đưa tay sờ sờ cái trán của mình, Hoài Ngọc nói: "Ăn nhiều thứ như vậy, ta cảm thấy ta không có vấn đề gì lớn nữa rồi, nếu ngươi không yên tâm, không bằng đi cùng ta đi?"
Lục Cảnh Hành cười nhạo, mở cây quạt ra, rất khinh thường nói: "Ta đường đường là thương nhân đệ nhất Kinh Thành, mỗi ngày đều bận bịu nhiều chuyện như vậy, có thể rảnh rỗi đi ra ngoài lang thang cùng ngươi sao?"
Một nén hương sau, đường đường là thương nhân đệ nhất Kinh Thành lại rất tình nguyện đi lang thang cùng người ta trên đường.
Nhìn thấy cáo thị trên tường có hoàng bảng, mắt Lí Hoài Ngọc sáng lên, vội vàng khập khiễng chạy tới xem.
"Thưởng vàng tróc nã thích khách? Có manh mối cũng trọng thưởng?" Vừa nhìn thấy hai câu này nàng đã muốn bật cười.
Đã không có bức hoạ của thích khách, cũng không có thích khách ăn mặc đặc trưng, bỗng dưng dán một tờ hoàng bảng như vậy, không phải là cầm bạc hô về phía dân chúng rằng "Đến nói bậy" sao! Chỉ cần nói khiến ta vừa lòng, bạc là của các ngươi!
Chẳng trách nhanh như vậy mà đã đến Giang phủ bắt người, loại "Nhân chứng" kia không phải là túm được một mớ to sao?
Lắc lắc đầu, nàng đưa tay lên muốn bóc xuống.
"Ngươi làm gì vậy?" Lục Cảnh Hành nhíu mày ngăn nàng lại: "Hoàng bảng tùy tiện bóc được sao?"
"Ta cũng có manh mối mà!" Hoài Ngọc chớp mắt: "Có manh mối vì sao không thể bóc?"
Nắm quạt gõ vào trán nàng một cái, Lục Cảnh Hành nói: "Bóc thì phải đến nha môn, ngộ nhỡ người ta phát hiện ngươi là Tam phu nhân của Giang phủ, còn không phải liên lụy cả ngươi bị giam vào sao?"
"Giam thì cứ giam đi." Giam được đúng lúc có thể để nàng xem thử trong nha môn đang xảy ra chuyện gì.
Hiển nhiên Lục Cảnh Hành không hiểu được động cơ của nàng,chỉ cho rằng nàng muốn đi gặp Giang Huyền Cẩn, buông mắt phượng xuống mắng: "Ngươi là bị hắn mê hoặc thành ngốc rồi hay bị làm sao thế?"
"Ai bị mê hoặc thành ngốc?" Lí Hoài Ngọc trợn trắng mắt lên: "Ngươi không nhìn thấy bộ dạng lúc đó hắn hung dữ với ta đâu, quỷ mới bị hắn mê hoặc ấy."
"Vậy ngươi..."
"Yên tâm đi." Hoài Ngọc khoát tay với hắn, vừa bóc cáo thị xuống vừa nói: "Con người ta rất khó dỗ, trước mắt chính sự quan trọng, ta không quan tâm hắn sống hay chết..."
Nói còn chưa dứt lời, bóc hoàng bảng xuống, trên bức tường phía sau lộ ra một bức họa.
Bức họa này rất lởm chởm, phía trên có hai người bé bé một cao một thấp, người cao kia cúi đầu dựa gần vào người thấp, bên cạnh trời còn có vài nét bút giống như pháo hoa, nhìn rất quen mắt.
"Cái gì đây?" Bên cạnh có dân chúng trông thấy, ghét bỏ nói: "Đầu năm nay sao thứ gì cũng dán trên tường vậy!"
"Không chỉ ở đây đâu, trên đường đằng kia cũng dán không ít." Một người khác thổn thức: "Giống như là một gia đình giàu có nào đó dán ra, cũng không biết để làm cái gì, nhìn không hiểu."
Hoài Ngọc ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bức họa kia nháy mắt vài cái, đưa tay muốn bóc xuống.
"Lấy cái này làm gì?" Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Xấu như ngươi vẽ vậy."
"..."
Nhìn sâu hắn một cái, Lí Hoài Ngọc nghiến răng nói: "Cái này chính là ta vẽ đó."
"Hả?" Lục Cảnh Hành thoáng chốc bị nghẹn, ánh mắt hắn nhìn nàng đột nhiên trở nên kì lạ, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ngươi đầu độc ta còn chưa đủ sao? Dân chúng trong Kinh Thành làm sai cái gì sao?"
Một bàn tay đập lên trên lưng hắn, Hoài Ngọc phẫn nộ nói: "Là ta vẽ, nhưng không phải ta dán!"
"Ngoại trừ ngươi còn có ai có thể thưởng thức loại tranh này?"
"Ngươi quản à!" Gấp bức họa bỏ vào trong tay áo, Hoài Ngọc không vui nói: "Ta phải đến nha môn, ngươi tự mình quay về đi."
"Tổ tông, bộ dạng của ngươi thế này, ta có thể yên tâm để mình ngươi đến nha môn sao?" Lục Cảnh Hành lười xoay người, phất tay để Chiêu Tài mang xe ngựa tới, xách người dậy nhét lên trên xe.
Lí Hoài Ngọc nhíu mày: "Ta đi cung cấp manh mối, ngươi đi cùng làm gì?"
"Không phải có tiền thưởng sao?" Lục Cảnh Hành phe phẩy chiếc quạt ung dung thong thả nói: "Đợi lát nữa ngươi cung cấp manh mối, sau đó bại lộ thân phận bị giam vào đại lao, ta sẽ giúp ngươi nhận tiền thưởng, ngộ nhỡ ngươi không ra ngoài nữa, còn có thể đút lót một chút cho ngục tốt(*), để ngươi ăn uống tốt chút."
(*) Ngục tốt: Lính coi ngục.
"Ta phi!" Hoài Ngọc đạp hắn: "Ngươi không thể nói tốt một chút sao?"
Nhanh nhẹn né tránh công kích của nàng, Lục Cảnh hành cười một lúc, sau đó vẻ mặt đứng đắn nói: "Lúc cần thiết thì cho người truyền lời cho ta, ta sẽ ở bên ngoài đợi ngươi."
"Được." Nàng gật đầu nặng nề.
Ở cổng nha môn Đình Úy có không ít người cầm hoàng bảng, nha sai không kiên nhẫn mà lựa người đưa vào trong, cảm thấy chuyện vô tích sự này thật là nhàm chán. Đang ngáp dài một cái, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tên gia nô mập mạp.
"Quan gia, ở chỗ ta cũng có người muốn vào trong nói chuyện." Chiêu Tài tiến lên nắm lấy tay của hắn, mặt tỉnh bơ mà nhét qua cho hắn một đĩnh bạc(*).
(*) Ngân nguyên bảo: Đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.
Nha sai vừa ước lượng, ánh mắt lập tức sáng lên, mỉm cười hướng về phía người đứng phía sau hắn gọi: "Vị phu nhân này mời vào bên trong."
Hoài Ngọc vuốt mặt, phức tạp mà nhìn về phía chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Lục Cảnh Hành dựa vào cạnh càng xe mở cây quạt ra, quả thực là phong lưu phóng khoáng tiêu sái vạn phần. Nhận ra được ánh mắt của nàng, hắn hếch cằm lên, cho nàng một ánh mắt kiêu ngạo.
Con nghé ngốc kia, nguyên bảo nhét cho hắn còn nhiều hơn so với tiền thưởng nhiều, còn đắc ý hả? Hoài Ngọc lắc đầu, xoay người đi theo nha sai vào bên trong.
Thủ vệ của Đình Úy nha môn nghiêm ngặt hơn trước kia không ít, đi mười bước đã có thể nhìn thấy nha sai nắm trường thương. Chỉ có điều người này dẫn nàng đến sảnh phụ, ngồi chính vị bên trong chỉ là một tên tiểu quan.
"Cái này cũng là có manh mối sao?" Người nọ đến đầu cũng không ngẩng lên: "Nói đi."
Hoài Ngọc bình tĩnh đứng trước mặt hắn, cười tít mắt nói: "Ta đã nhìn thấy thích khách rồi, ngay ở gần phố Sùng Đức, vung tay đánh nhau với một người mặc y phục màu vàng sẫm."
Tên quan sửng sốt, cây bút cũng không dừng lại, phất tay nói: "Biết rồi biết rồi, người tiếp theo."
"Ya, chậm đã." Hoài Ngọc hiếu kì mà khập kiễng đi đến nhìn tờ giấy Tuyên Thành đặt trước mặt hắn: "Đây là khẩu cung của ta đó, còn là lời khai của người thật sự nhìn thấy thích khách. Ngươi không ghi lại sao?"
"Trước đó có người nói qua cái này của ngươi rồi." Tên quan nói lấy lệ: "Nên ghi đều đã ghi lại hết rồi, không cần nhiều lời."
"Sao có thể?" Vẻ mặt Hoài Ngọc kinh ngạc nói: "Lúc đó vùng lân cận căn bản không có ai, không thể nào có người nói giống ta được."
Có thể nói ra màu sắc quần áo của Thánh Thượng, cho dù phố Sùng Đức là nàng bịa ra, tốt xấu gì cũng nên coi trọng nàng một chút chứ? Vậy mà lại qua loa như thế sao?
Tên quan không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "Nói có rồi là có rồi, ở đâu ra nhiều lời như vậy?"
Vừa dứt lời, nhìn thấy cách ăn mặc của vị phu nhân trước mặt này không tầm thường, trong lòng tên tiểu quan nhảy lên, ánh mắt nhất thời mang theo chút thấp thỏm cùng đề phòng.
Tròng mắt Hoài Ngọc khẽ động, mỉm cười nói: "Đại nhân quả nhiên anh minh, tùy ý nói vài câu đã không thể lừa gạt được. Ta nói sự thật vậy, ta nhìn thấy thích khách ở cổng Giang phủ, rất nhiều người luôn."
Cổng Giang phủ? Cuối cùng vẻ mặt tên quan kia cũng buông lỏng, đứng dậy nói: "Ngươi sớm nói sự thật có phải tốt rồi không? Nhìn thấy thật sao?"
Hoài Ngọc gật đầu liên tục: "Bọn họ dùng cung tiễn đả thương người, có một tên thích khách ta còn thấy rõ dáng vẻ, trên mặt có một nốt ruồi!"
"A?" Nghe nàng nói tỉ mỉ kĩ càng như vậy, tên quan mừng rỡ, vội vàng nói với nha sai bên cạnh: "Mau đi bẩm báo đại nhân. Có nhân chứng mới rồi!"
"Vâng!" Nha sai đáp lời đi khỏi.
Liễu Vân Liệt không thăng đường, trong triều tam công cùng mấy vị lão thần đều đưa vào ngồi trong phòng trà, Giang Huyền Cẩn ngồi ở chủ vị, bình tĩnh nghe bọn họ tranh luận.
"Những bằng chứng này là từ đâu đến? Nói nhìn thấy bệ hạ gặp thích khách ở gần Giang phủ sao? Dân chúng vì tiền thưởng mà bịa chuyện thiếu suy nghĩ các người cũng coi là bằng chứng, quả thực hoang đường!" Vân Lam Thanh giận dữ.
Liễu Vân Liệt nhìn hắn vài cái, nhíu mày nói: "Vân đại nhân dựa vào cái gì cho rằng dân chúng bịa chuyện? Lúc đó ngài hình như cũng không có mặt tại hiện trường."
"Hoàng bảng này dán không công chính." Vân Lam Thanh nói: "Không tin đại nhân mời hai nhân chứng đến hỏi, cũng không hỏi cái gì khác, chỉ hỏi xem bệ hạ chúng ta lúc gặp chuyện là mặc y phục gì trên đầu mang theo đồ trang sức gì, xem bọn họ có thể trả lời được không?"
"Tình huống lúc đó cấp bách như vậy, ai có thể chú ý đến những cái đó?"
"Ngược lại lão phu cảm thấy, cho dù bệ hạ gặp thích khách ở cổng Giang phủ thì làm sao?" Bạch Đức Trọng mở miệng: "Tử Dương Quân đã tận lực hộ giá, dựa vào cái gì hỏi tội Giang phủ?"
"Bạch đại nhân cẩn trọng lời nói." Tề lão đầu mới nhậm chức Thừa tướng lải nhải nói: "Bây giờ ngài là thông gia của Giang phủ, đã là thẩm án, đều coi trọng việc tránh nghi ngờ, ngài vẫn nên không mở miệng thì tốt hơn."
"Đã biến thành thẩm án rồi?" Hàn Tiêu bên cạnh cười lạnh: "Vậy chẳng phải là nên thăng đường, áp giải Tử Dương Quân xuống dưới hỏi tội sao?"
Lời này có hơi sắc nhọn, Liễu Vân Liệt nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, lắc đầu nói: "Quân Thượng trọng thương còn chưa lành, há lại đối xử như thế?"
"Đình Úy đại nhân còn biết Quân Thượng trọng thương à?" Vân Lam Thanh nói: "Người có công hộ giá, ngược lại bị giam ở chỗ này hỏi tội, cũng không biết có mấy lòng trung thành đủ lạnh?"
"Quân Thượng có công hộ giá, ai cũng không phủ nhận chuyện này." Liễu Vân Liệt thở dài: "Nếu bệ hạ không tổn hại một cọng tóc nào, các vị đại nhân cũng không cần liên danh dâng thư phát hoàng bảng. Nhưng trước mặt bệ hạ cũng bị thương nặng, Giang phủ thật sự khó thoát khỏi điềm dữ này."
"Thích khách lại không phải của Giang phủ, vì sao giang phủ khó thoát khỏi điềm dữ này? Nên làm không phải đều làm rồi sao?" Hàn Tiêu khó hiểu.
Mọi người trầm mặc, ánh mắt chuyển qua lại lẫn nhau.
Thích khách có phải của Giang phủ hay không, ai có thể kết luận được chứ? Chính là không biết lai lịch của thích khách, cho nên mọi người mới e sợ Tử Dương Quân có lòng mưu đồ phản nghịch, trước tiên cứ mời hắn tới nơi này không phải sao?
"Đại nhân!" Đang căng thẳng, ngoài cửa có người tới bẩm báo: "Có nhân chứng mới."
"Mang vào đây." Liễu Vân Liệt ngoắc tay.
Người trong phòng đều nhìn ra phía cửa, Giang Huyền Cẩn lại buông mắt hoàn toàn không có hứng thú. Vết thương rất khó chịu, hắn nắm quyền chống lên môi, khẽ ho khan.
Nhưng vừa ho vài tiếng, xung quanh đã vang lên vài tiếng động hít khí lạnh. Trà của Bạch Đức Trọng không để vững, vừa nghiêng đã đổ xuống mặt bàn.
Vì sao phải kích động như vậy? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa.
Có người bước nhỏ qua cửa tiến vào, váy phượng tiên mới toanh lướt qua bậc cửa, dáng người thướt tha, phong thái đoan trang. Vừa ngẩng đầu lên lần nữa, mắt hạnh màu hổ phách đảo qua về phía hắn một cái, đuôi mắt cong cong cười thành vầng trăng non.
"Tham kiến các vị đại nhân." Nàng tiến lên hành lễ.
Vân Lam Thanh và Hàn Tiêu trợn tròn mắt, Liễu Vân Liệt cùng Bạch Đức Trọng đều nhíu chặt mày, chỉ có Tề thừa tướng chưa từng gặp Bạch tứ tiểu thư rất bất ngờ nói: "Nhân chứng lại là vị nữ tử này?"
"Phải." Lí Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Lúc bệ hạ gặp thích khách, tiểu nữ cũng ở gần đó."
Giang Huyền Cẩn không nhịn được, ho khan không ngớt.
"Quân Thượng?" Tề thừa tướng nhận ra điều không đúng, đảo mắt qua vẻ mặt của người trong phòng, nghi ngờ hỏi: "Vị phu nhân này, mọi người đều quen biết sao?"
Ấn đường của Bạch Đức Trọng nhảy lên, đứng dậy liền quát: "Ngươi đến làm cái gì?"
Đã rất lâu rồi không bị ông ta gào như thế, Lí Hoài Ngọc tự nhiên lại cảm thấy có chút thân thiết, cười tít mắt nói: "Đến làm chứng."
"Ngươi thân là Quân phu nhân. Bản thân là người của giang phủ, há có thể làm chứng việc này?" Vẻ mặt Liễu Vân Liệt bình tĩnh nói.
Quân phu nhân? Tề thừa tướng hoảng sợ, quay đầu nhìn Giang Huyền Cẩn.
Cánh môi vốn đang tái nhợt, vì người trước mặt này xuất hiện lại càng trắng như giấy, Giang Huyền Cẩn giương mắt nhìn người phía trước này, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hồ nháo! Đây là lời Lí Hoài Ngọc đọc ra từ trong ánh mắt hắn.
Nàng bĩu môi, quay đầu đi không nhìn hắn nữa, chỉ nhìn chằm chằm Liễu Vân Liệt, nói: "Đại nhân còn chưa hỏi ta đến làm chứng cái gì."
Còn có thể làm chứng cái gì? Liễu Vân Liệt nhìn nàng rất không thuận mắt: "Không cần thiết phải hỏi chứ?"
"Có cần thiết." Hoài Ngọc nghiêm túc gật đầu: "Chuyện này rất nghiêm trọng, thừa dịp bây giờ các vị đại nhân đều ở đây, có thể cẩn thận nghe bằng chứng của ta."
Mọi người đều biết thân phận của nàng rồi, ai còn có thể coi chứng cứ giải vây cho Giang phủ của nàng là thật chứ? Liễu Vân Liệt cười nhạo, nhấc mí mắt lên nói: "Phu nhân khăng khăng muốn làm chứng, vậy thì làm chứng đi, làm chứng cái gì?"
Lí Hoài Ngọc mỉm cười, xoay người đối diện hắn, nói từng câu từng chữ một: "Ta muốn làm chứng, chứng minh trên dưới Đình Úy phủ thông đồng một bọn, hối lộ dân chúng, lấy bằng chứng giả vu khống Tử Dương Quân, khiến Quân Thượng hổ thẹn, khiến trung thần ớn lạnh!"
Lời này vừa nói ra, Liễu Vân Liệt vô bàn đứng dậy: "Ngươi hỗn xược!"
"Làm sao?" Hoài Ngọc nhướn mày: "Đình Úy nha môn cửa lớn lục khai(1), tuyên bố gương sáng treo cao(2), dưới có thể tố cáo trên, kết quả lại nghe không được tố cáo mình sao?"
(1) Lục khai đại môn: Cửa lớn có sáu cánh, mình cũng không biết nói thế nào nữa, xem hình minh họa cuối chương nhé!
(2) Gương sáng treo cao: Thể hiện sự sáng suốt của quan tòa, luôn đứng về lẽ phải.
"Châu Cơ." Bạch Đức Trọng nhíu mày: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đình Úy phủ sao có thể làm những chuyện như vậy?"
"Làm hay không, sai người tới đối chất cùng ta không phải xong sao?" Nàng mỉm cười: "Vừa rồi ta vào cửa, nói có manh mối về thích khách, ngay cả y phục của bệ hạ cũng nói ra hết, kết quả quan lại trong phủ lại căn bản không ghi chép, thậm chí muốn đuổi ta đi. Mãi cho tới khi ta nói thánh thượng gặp thích khách ở gần Giang phủ, hắn mới xoay mặt chuyển lời thay ta."
"Dám hỏi Liễu đại nhân, đây là đạo lí gì?"
Chọn tiếp những bằng chứng nói thánh thượng gặp thích khách ở gần Giang phủ thôi sao? Vân Lam Thanh nhíu mày: "Nếu lời nói của Quân phu nhân là thật, Liễu đại nhân, ngươi nên cho Tử Dương Quân một lời giải thích."
"Đúng vậy, lấy cung như vậy... Nào có như vậy chứ?" Tề thừa tướng cũng nhíu mày.
Liễu Vân Liệt nghe xong vẻ mặt rất kinh ngạc, khó hiểu đứng dậy: "Sao lại có loại chuyện như vậy?"
"Đại nhân đây là chẳng hay biết gì sao?" Hoài Ngọc nhướn mi.
"Ta quả thực không biết trong phủ có loại hành vi này." Liễu Vân Liệt nhíu mày: "Trước kia lấy cung đều là bản quan tự mình đi lấy, lấy được lời khai sau đó thương nghị cùng mấy vị đại nhân, vừa nãy sai người đi mời Quân Thượng tới."
"Đại nhân có từng nghĩ đến?" Lí Hoài Ngọc nói: "Quan đạo gần Giang phủ luôn ít người, nếu bệ hạ thật sự gặp thích khách ở gần đó, có mấy người có thể nhìn thấy?"
Liễu Vân Liệt nói: "Dù sao cũng sẽ có người đúng lúc..."
Vậy nếu không có thì sao?" Nàng cười lạnh: "Đại nhân không phải lấy bạc đi mua khẩu cung giả, sai người vu cáo hãm hại Tử Dương Quân sao? Ta nói có sao không?"
Bất kể nhìn thế nào, có nhiều khả năng là không có ai ở gần vùng lân cận của Giang phủ.
Dịch Ương không nhịn được, tiến lên chắp tay nói: "Phu nhân nói những cái này là có lí, nhưng nhưng nhiều nhất chỉ có thể chứng minh bệ hạ không phải gặp thích khách ở gần Giang phủ, nhưng lúc đó Tử Dương Quân hộ giá, lại để bệ hạ trọng thương, lẽ nào không có nghi ngờ hộ giá chưa tận lực sao?"
"Nói tới cái này, ngược lại ta muốn hỏi một chút dũng sĩ trung lang tướng đại nhân." Hoài Ngọc quay đầu nhìn hắn: "Bảo vệ bệ hạ, phải là trách nhiệm của đại nhân chứ? Bệ hạ rời cung ra ngoài, đại nhân ở đâu?"
Dịch Ương sững sờ, cuống quýt nói: "Lúc đó bệ hạ không cho người đi theo."
"Bệ hạ không cho, đại nhân liền không đi theo thật sao?" Lí Hoài Ngọc híp mắt: "Đại nhân cũng coi như lơ là nhiệm vụ! Nếu không phải Tử Dương Quân ở đó, nếu bệ hạ có bất trắc gì, vài cái mạng của cả nhà đại nhân có thể bồi thường không? Không cảm tạ Quân Thượng tử tế, ngược lại còn trách hắn trong lúc tàn sát khốc liệt không bảo vệ bệ hạ không tổn hại một cọng tóc nào sao?"
"Ta..." Dịch Ương còn muốn tranh cãi thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách cứ của các vị đại nhân xung quanh chiếu vào hắn, hắn hoảng sợ, lập tức cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Lí Hoài Ngọc quét qua người đang ngồi một vòng, nói: "Quân Thượng đối nhân xử thế như thế nào, nhiều năm như vậy trong lòng các vị hẳn nên biết rõ. Cung là bệ hạ muốn xuất, người là Quân Thượng cứu, không nói đến nguyên nhân hay hậu quả, như thế nào cũng không thể trách được Giang phủ!"
Một hồi nói có sách mách có chứng xuất ra từ miệng nữ tử này, trong đường cũng có người gật đầu nói: "Đích thực là như vậy."
"Nói có lý." Hàn Tiêu cũng tán đồng, nhưng trong khi tán đồng, không nhịn được lại nhìn thêm vị phu nhân này vài cái.
Cỗ khí thế này, quen thuộc quá...
Bạch Đức Trọng vốn còn đang chuẩn bị mắng nàng, nhưng nghe nàng nói xong, ông nghĩ một chút, hiếm thấy cũng gật đầu theo: "Lão phu quả thực không hiểu được, sao chuyện này lại có thể hỏi tội tới Giang phủ."
Tề thừa tướng ngược lại không phê bình, chỉ vuốt chòm râu cười: "Quân Thượng lấy được một phu nhân rất lợi hại."
"Quá khen." Uốn gối hành lễ, Hoài Ngọc nhìn về phía Liễu Vân Liệt: "Đại nhân nghĩ sao?"
Liễu Vân Liệt rất bất đắc dĩ: "Hôm nay mời Quân Thượng tới đây, vốn cũng không phải chủ ý của bản quan, là các vị lão thần đề nghị xuống, sao lại không phải người trong hay ngoài của phủ bản quan?"
Không phải chủ ý của hắn? Lí Hoài Ngọc suy nghĩ một chút. Cũng phải rồi, người này không có đạo lí gì gây khó dễ cho Giang Huyền Cẩn, cho dù trước kia có chút không vui vẻ, nhưng với tính tình của hắn, không đến mức ghi hận phục thù.
Như vậy lão thần ở đây còn có ai nhỉ? Hoài Ngọc nâng mắt nhìn trộm.
Tề Hàn là lão thần, ban đầu là thượng thư lệnh, vị trí thừa tướng vừa tầm trống, hắn mới lấp vào đó. Ngồi phía sau không lên tiếng là Thái Thường Khanh Quý Thanh cũng là lão thần, Lâm Chiêu Anh bên cạnh lại càng không cần phải nói, râu trắng đã thành một bó to rồi.
Nhứng người này cố chấp thì cố chấp, nhưng cũng coi như là trung thành với đế.
Hoài Ngọc mím môi suy nghĩ, nói: "Nếu các vị đại thần cũng tin tưởng Quân Thượng, vậy có phải nên để ngài ấy hồi phủ tiếp tục dưỡng thương không?"
Khẳng định này là không có khả năng, Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Bên trong phủ có sương phòng, đã sắp xếp xong cho Quân Thượng rồi, Quân Thượng muốn dưỡng thương thì ở nơi này cũng có thể."
Biến tướng giam lỏng? Lí Hoài Ngọc nhíu mày, trong lòng nghĩ chẳng lẽ những người này điên rồi sao? Đề phòng ai cũng được, sao ngay cả Giang Huyền Cẩn cũng đề phòng rồi?
Nàng còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Giang Huyền Cẩn lại bình tĩnh tiếp nhận rồi.
"Nếu đã chuẩn bị xong, vậy thì làm phiền rồi." Hắn ho nhẹ nói: "Thân thể bản quân không khỏe, chuyện tra hỏi thích khách đã làm các vị lo lắng nhiều rồi."
Mọi người cùng nhau đứng dậy chắp tay: "Quân Thượng bảo trọng."
Hoài Ngọc không nhịn được trừng mắt với hắn, tốt xấu gì cũng là chủ tay nắm binh quyền một phương, sao có thể nói những lời dễ nghe như vậy?
Giang Huyền Cẩn không cảm xúc nâng bước đi tới, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng kéo ra bên ngoài, Hoài Ngọc cựa quậy hai cái, không tránh ra.
"Này." Nàng nghiến răng thấp giọng nói: "Không phải cảm thấy ta ghê tởm sao? Còn đụng ta làm cái gì?"
Giang Huyền Cẩn nắm chặt lấy cổ tay của nàng, nhìn cũng không nhìn lại, trực tiếp kéo nàng ra khỏi phòng trà, đi theo nha sai tới tận trong sương phòng mới buông nàng ra.
Đóng cửa lại, Hoài Ngọc lui lại phía sau hai bước, xoa xoa cổ tay nhìn hắn: "Biết rõ những người đó cố ý để chàng ở lại chỗ này, chàng cũng cho rằng không sao cả à?"
"Có quan hệ gì?" Hắn nhìn đi chỗ khác, nhàn nhạt mà nói: "Giang phủ không sai sót, nhiều nhất chỉ liên lụy chịu chất vấn."
Đan Dương mất rồi, Hoàng đế căn cơ còn thấp, Tử Dương Quân hắn phụ chính tám năm hộ giá không tận lực, để bệ hạ bị thương, bị người ta hoài nghi có ý đồ riêng cũng là hợp tình hợp lí.
Yên lặng mà nhìn hắn vài cái, Hoài Ngọc gật đầu: "Vậy thì xem như ta xen vào chuyện của người khác rồi."
Nói xong, đưa tay muốn đi kéo cửa ra.
Cánh cửa vừa mở hé ra một cái, Giang Huyền Cẩn đưa tay đè nàng trở lại.
"Muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
Cổ cứng ngắc kiên quyết không quay đầu, lại có thể cảm nhận được hắn đang đứng ở phía sau nàng, Hoài Ngọc khẽ cười: "Không phải chàng không muốn nhìn thấy ta sao? Cho nên ta phải mau chóng đi, tránh cho chàng lại tức giận."
Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Chưa nói rõ ràng."
"Còn muốn nói rõ ràng bao nhiêu nữa?" Hoài Ngọc khó hiểu: "Ta nên nói rõ đều đã nói rồi."
"Không phải nàng." Hắn nói: "Là ta."
Hơi sững sờ, Hoài Ngọc xoay người đối diện hắn: "Cái gì?"
Giang Huyền Cẩn rũ nửa mắt xuống, lông mi thật dài trước mắt chớp chớp bóng mờ: "Nàng chạy đi đâu?"
Nói được nửa chừng lại hỏi nàng? Hoài Ngọc cười nhạo, khoanh tay dựa vào cánh cửa, bộ dáng cà lơ phớt phơ nói: "Ta đi đâu, chàng có thể không muốn biết đâu."
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, có hơi tức giận: "Nói."
"Lục phủ." Nàng nói.
Bàn tay chậm rãi cuộn lại, cằm hắn căng cứng, ánh mắt đột nhiên sắc bén.
"Không vui?" Hoài Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: "Nhưng mà, là chàng đuổi ta đi, ta không còn chỗ nào có thể đi, đương nhiên là phải đến chỗ của bằng hữu rồi."
"Bằng hữu?" Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Hắn không xem nàng là bằng hữu."
"Còn châm ngòi ly gián à?" Hoài Ngọc bĩu môi.
Không phải châm ngòi ly gián, ngày đó ở cổng lớn của Đình Úy nha môn, chính miệng Lục Cảnh Hành nói với hắn, hắn nói chưa từng coi Bạch Châu Cơ là bằng hữu. Về phần nửa câu sau, Giang Huyền Cẩn mỗi lần nhớ lại trong lòng đều rất kém.
"Nàng cách xa hắn một chút." Hắn thấp giọng nói.
Hoài Ngọc cười khẽ: "Cách xa hắn một chút, sau đó thì sao? Chờ bị người ta đuổi ra khỏi phủ, sau đó chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường à?"
"..." Hơi thở toàn thân đều bắt đầu nôn nóng lên, Giang Huyền Cẩn chặn nàng lại, nhìn khuôn mặt nàng chưa bao giờ hờ hững và xa cách như vậy, trong ngực hắn xiết chặt lại thành một khối.
"Chàng vẫn là nghỉ ngơi tử tế đi." Hoài Ngọc khoát tay: "Mỗi lần nói chuyện cùng ta, không phải đều bị ta làm cho tức chết sao? Nghĩ cho thân thể của mình, đi nằm đi, ta đi đây."
"Còn muốn đi?" Hắn mím môi nửa tức giận nửa hốt hoảng, đè cừng đờ cánh cửa.
Vẻ mặt Hoài Ngọc không hiểu tại sao: "Ta ở lại đây làm cái gì? Cho chàng thêm ngột ngạt sao?"
"Nàng biết ta buồn, vì sao không dỗ ta?" Ngón tay bám chặt lấy cánh cửa, hắn buồn bực nói: "Rõ ràng nàng biết nên dỗ như thế nào mà."
Lời nói ba phần tức giận bảy phần làm nũng, Hoài Ngọc nghe đến ngẩn ra một lúc lâu.
Đây là... Tiểu hài tử chịu ủy khuất đang muốn ăn đường sao?
Nâng mắt nhìn hắn, Hoài Ngọc nghiêng nghiêng đầu, đưa tay sờ lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, cười khẽ nói: "Chàng không nhớ sao? Ta đã dỗ rồi, nhưng bàn tay bị chàng hung hăng gạt ra, gạt đến có chút đau."
Ánh mắt hơi hoảng hốt, Giang Huyền Cẩn mím môi, do do dự dự mà đưa tay, muốn chạm vào mu bàn tay của nàng.
Hoài Ngọc mỉm cười thu tay lại đưa ra sau lưng: "Hiện tại hối hận rồi sao? Muộn mất rồi, đã từng đau rồi, ta cũng thương tâm rồi, bây giờ chàng nắm lấy nó cũng chẳng có gì tốt nữa."
"Nàng..." Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Người làm sai trước rõ ràng là nàng."
"Đúng vậy, ta làm sai, cho nên nhận lỗi mặc phạt mặc đánh." Hoài Ngọc gật đầu: "Nhưng chàng nói rất tàn nhẫn, mọi chuyện xong xuôi rồi, ta cũng sẽ rất khổ sở. Ta muốn nghĩ cách dỗ chàng, chàng lại muốn hưu ta."
"Không phải..."
"Chàng muốn nói không phải sự thật, là lời nói tức giận sao?" Hoài Ngọc chớp mắt: "Nhưng chàng nói ra rồi, ta sẽ cho là thật."
Đưa tay chỉnh lại vạt áo giúp hắn, nàng mỉm cười: "Chàng có muốn nói lời xin lỗi với ta không?"
Tử Dương Quân cao cao tại thượng nói xin lỗi với người khác? Còn là dưới tình huống nàng làm sai trước? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, cảm thấy nàng đang ức hiếp người khác, môi mỏng mím chặt lại.
Hoài Ngọc nhìn chằm chằm hắn một lúc, nhìn hắn dường như không có ý muốn mở miệng, vì thế nhún vai nói nhỏ một câu: "Quả nhiên là được người ta nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên."
Kiểu tính nết này không sửa được, chỉ sợ hắn biết mình có sai, cũng sẽ không nói xin lỗi, sẽ không cúi đầu, vĩnh viễn để người khác cúi đầu dỗ hắn. Bộ dạng đẹp cũng không được, làm người khác quá đau lòng.
Nàng lắc lắc đầu, xoay người định đi.
Nhưng vừa xoay người đi, cơ thể đã bị người kéo từ phía sau, cả người lui lại nửa bước dán vào một lồng ngực ấm áp.
"Ta không muốn hưu nàng." Giang Huyền Cẩn tựa đầu xuống dưới, chống vào đỉnh đầu nàng buồn bực nói: "Không có."
Trái tim giống như bị một thứ đụng phải, xương cốt đều hơi run lên, Hoài Ngọc cứng đờ một lát, chớp chớp mắt hỏi: "Còn gì nữa?"
"Giang Diễm nhốt nàng bên ngoài phủ, ta không biết."
Sao? Không biết? Khóe miệng Hoài Ngọc co rút, không chịu được mà nghiến răng: "Tiểu tử hỗn xược kia!" Sau đó lại nghiêng đầu hỏi: "Còn gì nữa?"
Còn có cái gì? Giang Huyền Cẩn trầm mặc.
Hoài Ngọc híp mắt lại: "Khiến chàng nói xin lỗi khó như vậy sao?"
"..." Là rất khó, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào, Giang Huyền Cẩn nhíu mày, suy nghĩ một lúc. Sau đó lật người trước mặt lại, nhẹ nhàng thơm vào khóe miệng nàng một cái.
Lí Hoài Ngọc rất muốn cười, nhưng phải ép khuôn mặt hung dữ trừng hắn: "Chỉ như vậy sao?"
Nếu không còn phải như thế nào nữa? Giang Huyền Cẩn rất muốn nói đây là nàng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nhưng miệng vừa hé ra, người này đã vươn tay kéo vào, trực tiếp kiễng chân hôn lên.
Bất ngờ không kịp phòng bị, khớp hàm vẫn chưa khép lại đã bị nàng xông vào, hắn rên lên một tiếng, khẽ nhíu mày.
Hoài Ngọc không để ý, chỉ nghĩ hắn xấu hổ, leo lên người hắn đã gần như cắn gặm hắn. Giang Huyền Cẩn sửng sốt một lúc, trái lại nở nụ cười, tùy ý để nàng làm xằng làm bậy, chỉ đưa tay đỡ lấy eo nàng, để nàng tiết kiệm chút sức lực.
Hoài Ngọc vừa hôn vừa lấy chóp mũi cọ cọ vào hắn, giọng nói không rõ mà lẩm bẩm: "Mùi hương trên người chàng giống với mùi trong Phật đường."
Nhưng mà, giống như cũng có chút không giống, trong Phật hương tinh tế tao nhã, dường như có thêm một cỗ hương vị tanh ngọt. Là mùi gì nhỉ? Hoài Ngọc mở mịt nghĩ một lúc, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng buông hắn ra.
"Vết thương của chàng!"
"Bây giờ mới nhớ tới, có hơi muộn rồi không?" Hắn buông mắt nhìn nàng, lại cúi đầu hôn lên.
"Đừng nháo!" Trong lòng trầm xuống, Lí Hoài Ngọc vội vàng chống vào lồng ngực hắn, không phân trần gì đỡ hắn tới bên giường, nâng đầu nhìn phía sau lưng hắn.
Trung y thanh sắc bị nhiễm đen một khối lớn, mùi máu tươi từ xiêm y chậm rãi lan ra ngoài, thương thế nghiêm trọng.
"Chàng... Chàng không đau sao?" Lí Hoài Ngọc bị kinh sợ rồi.
Nhìn thấy mắt hạnh mở lớn của nàng, Giang Huyền Cẩn mím môi, thấp giọng nói: "Rất đau."
"Đau còn không ngăn ta lại?" Hoài Ngọc phát cáu: "Chàng như vậy có vẻ ta rất cầm thú!"
Không phải vốn dĩ đã rất cầm thú sao? Giang Huyền Cẩn lắc đầu, nhìn dáng vẻ nàng luống cuống đến mất bình tĩnh, rất muốn mở miệng an ủi nàng, vết thương có nghiêm trọng hơn thế này nhiều hắn cũng chịu được, không có gì đáng ngại đâu.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, người trước mặt đã đau lòng nói: "Ta sai rồi, ta đi trước sai bọn họ mời đại phu tới, đợi lát nữa kêu ta bồi tội cho chàng thế nào cũng được!"
Nghe thấy lời này, Giang Huyền Cẩn nuốt hết tất cả lời an ủi xuống, đồng thời đau đớn kêu lên một tiếng.
Hoài Ngọc lập tức xách váy đi tìm người.
Lục Cảnh Hành chờ ở bên ngoài nha môn rất lâu cũng không thấy bên trong có động tĩnh, trong lòng lo lắng, liền sai Chiêu Tài đi tìm người nghe ngóng, ai biết nha sai lại nói: "Vị phu nhân vừa nãy vào trong là Quân phu nhân, đang chăm sóc Quân Thượng."
Còn chăm sóc nữa sao?
Trong lòng buông lỏng, Lục Cảnh Hành mở "Xoát" quạt vỗ vào mình vài cái: "Người này, tám phần lại quên mất phải thông báo cho ta một tiếng rồi."
Thật sự vừa tức vừa không có biện pháp làm khó nàng.
"Vậy chúng ta nên quay về trước không?" Chiêu Tài hỏi.
"Quay về?" Híp mắt phượng suy nghĩ, Lục Cảnh Hành cong môi mỉm cười: "Ngươi quay về trước đi, ta muốn đi truyền cái bái thiếp(*) vào nha môn."
(*) Bái thiếp: Thiếp bái kiến, kiểu như thư xin vào trong nhà ấy.
Truyền bái thiếp vào Đình Úy nha môn, chuyện này cũng chỉ có vị gia gia này làm ra được. Chiêu Tài nhận mệnh ngồi lên xe ngựa, nhìn chủ tử nhà mình lắc lắc lư lư tiến vào cửa lớn Đình Úy phủ mới vội vàng đánh xe đi.
Đại phu đến đắp thuốc băng bó một lần nữa, Hoài Ngọc đứng ở bên cạnh nhíu mày nhìn, thấy hắn chân tay vụng về, không nhịn được mà nói: "Ngài có thể nhẹ một chút không?"
"Đây... Đã rất nhẹ rồi, vết thương của Quân Thượng rất sâu, chạm thế nào cũng phải đau thôi."
"Nhưng cũng không thể để ngài ấy đau đớn như vậy!" Hoài Ngọc nhìn nhìn xung quanh: "Có ma phí tán(*) không?"
(*) Thuốc gây tê.
"Cái đó không thích hợp, dùng cho vết thương đầu."
"Vậy phải làm thế nào?" Hoài Ngọc trừng mắt, suy nghĩ một lúc, vén tay áo lên duỗi cánh tay tới trước mặt Giang Huyền Cẩn: "Cắn ta!"
Cánh tay ngó sen trắng như tuyết duỗi ra hào phóng như vậy, Giang Huyền Cẩn liếc mắt sang bên cạnh một cái, đen mặt ấn nàng về: "Đừng nháo!"
"Chàng không đau sao?" Nàng nhăn mặt lại.
"Vẫn có thể nhịn được." Hắn nói: "Nàng thành thật ở đó đừng lộn xộn là coi như giúp ta rồi."
Hoài Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở bên cạnh, đang lo lắng bối rối thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi: "Châu Cơ."
Châu Cơ là ai nhỉ? Không quen biết, Hoài Ngọc tiếp tục nhìn chằm chằm vào đại phu đang băng bó.
"Lỗ tai ngươi bị ngựa đá à?" Đột nhiên có người ngấm ngầm hỏi một câu bên tai nàng.
"A!" Sợ tới mức giật mình nhảy lên tại chỗ, Lí Hoài Ngọc ôm ngực ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hành ngoài cười trong không cười nhìn nàng, cùng cây quạt có cũng được mà không có cũng được gõ vào lòng bàn tay.
Thở hổn hển vài hơi, nàng nghiến răng: "Lục chưởng quầy, chúng ta có lời không thể nói chuyện hẳn hoi sao? Ngươi dọa người làm cái gì?"
"Vừa nãy ta gọi ngươi, ngươi lại không phản ứng."
Mờ mịt nghĩ lại một chút, Hoài Ngọc giật mình nhớ tới hình như nàng có một cái tên nữa gọi là "Châu Cơ", vì vậy vội vàng cười xòa: "Ngươi có chuyện sao?"
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nâng mắt nhìn sang.
Nhận ra ánh mắt của hắn, Lục Cảnh Hành cũng không thèm quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lí Hoài Ngọc nói: "Giao ước với ta, ngươi quên rồi sao?"
Giao ước? Hoài Ngọc chớp chớp mắt, chợt "Aizza" một tiếng vỗ vỗ cái ót: "Thật đúng là quên mất rồi, vậy mà ngươi vào đây sao?"
"Dù sao cũng phải nhìn ngươi một cái mới yên tâm."
Ngay trước mặt hắn mà dám nói những lời như vậy? Giang Huyền Cẩn híp mắt lại, liếc qua Bạch Châu Cơ một cái, trái lại nàng như một cô ngốc, căn bản không cảm thấy có chỗ nào không đúng, vẻ mặt vô tư trong sáng. Nhưng vị Lục chưởng quầy bên cạnh này, tâm hoài bất quỹ(*) thì không nói, tùy ý liếc hắn một cái, trong ánh mắt đều mang theo khiêu khích.
(*) Tâm hoài bất quỹ: Trong lòng có ý đồ xấu.
Giang Huyền Cẩn khẽ cười, rũ mắt xuống liền kêu lên một tiếng.
Hoài Ngọc vội vàng chạy về bên giường hỏi: "Đau sao?"
"Ừ." Lông mi rất dài rũ xuống, hắn thấp giọng đáp lời, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Hoài Ngọc quay đầu trừng mắt với đại phu: "Sao ngài càng xuống tay càng nặng vậy?"
"Đại phu: "..." Đây đã băng đến hai tầng rồi, vừa nãy Quân Thượng cũng không phản ứng gì lớn, bây giờ hắn xuống tay càng nhẹ, càng không nên có phản ứng lớn như vậy chứ!
Đại phu ngậm đắng nuốt cay, ủy khuất nói: "Người tự mình làm đi?"
Hoài Ngọc nhíu mày: "Ta không phải đại phu."
"Aizz, để ta." Đưa tay cài chiết phiến ra sau eo, Lục Cảnh Hành vén ống tay áo tiến lên: "Ta sẽ băng bó."
"Thật sao?" Hoài Ngọc yên tâm nhường vị trí.
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống, nói: "Không cần làm phiền."
"Aiz, người trong nhà khách khí cái gì?" Lục Cảnh Hành cười đến vẻ mặt tràn đầy hòa ái, đến sát gần hắn mới lộ ra hai phần tà khí: "Sợ đau sao? Ta sẽ nhẹ một chút."
Giang Huyền Cẩn nghiến răng, hắn lấy bàn tay không bị thương chặn Lục Cảnh Hành lại, trong lúc bàn tay giơ lên hạ xuống cũng đã qua vài chiêu.
"Đừng nhúc nhích nữa!" Đại phu vội vàng hô: "Bên này còn chưa băng xong, động đậy nữa sẽ bị rời ra đó!"
"Hắn sẽ không băng." Giang Huyền Cẩn nhìn về phía Lí Hoài Ngọc, hơi nhíu mày.
Hoài Ngọc sửng sốt, tới gần nhìn thử, nhìn về phía Lục Cảnh Hành trợn trắng mắt lên: "Ngươi đùa vớ vẩn cái gì vậy?"
"Ai đùa vớ vẩn? Là tự hắn lộn xộn." Lục Cảnh Hành hừ nhẹ: "khổ nhục kế cũng không phải dùng như vậy."
"Khổ nhục kế này, Lục chưởng quầy không ngại tới dùng một chút." Giang Huyền Cẩn nói: "Phân phó một tiếng, bên ngoài tự có người đem đao tới."
"Miễn đi, Lục mỗ khinh thường."
Lại làm ầm ĩ? Lí Hoài Ngọc đưa tay bịt lỗ tai mình lại, đánh mắt nhìn sang đại phu, ra hiệu hắn mau đến cứu người. Đại phu bất đắc dĩ, chỉ có thể đội hỏa lôi tách Lục Cảnh Hành ra, băng bó tỉ mỉ vết thương lại, sau đó nhấc hòm thuốc chạy mất.
Hoài Ngọc cũng không để ý tới hắn, nhìn vết thương của Giang Huyền Cẩn không rướm máu nữa, nàng nhẹ nhàng thở ra.
"Lục chưởng quầy đang định ở lại đây sao?"
Mở cây quạt ra, Lục Cảnh Hành nói: "Ở lại thì miễn đi. Mùi vị này rất khó ngửi."
Vậy còn chưa đi?
Tiểu gia muốn ở thì ở, ngươi cắn ta à?
Ánh mắt tới lui từng hiệp một, bầu không khí trong phòng có chút cứng nhắc.
Lí Hoài Ngọc thở dài một hơi: "Bát tự hai người có phải không quá hợp nhau không?"
"Cầm tinh cũng không hợp." Lục Cảnh hành bổ sung.
"Vậy đừng ở cùng một phòng nữa." Đứng dậy đẩy Lục Cảnh Hành đi, Lí Hoài Ngọc nói: "Ta đưa ngươi ra ngoài."
Không đợi hắn phản đối, nàng đã đem người đẩy ra bên ngoài, nhanh chóng theo gót ra ngoài đóng cửa lại.
Đôi mắt Giang huyền Cẩn trầm xuống.
Giang Thâm mang Thừa Hư và Ngự Phong khó khăn lắm mới tìm được đến sương phòng bên này, vừa bước vào cửa đã cảm giác trong phòng rất âm u.
"Sao vậy?" Giang Thâm hỏi: "Không phải nói đệ muội qua đây sao? Sao không thấy người đâu?"
Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Không biết."
Nghi hoặc nói thầm vài câu, Giang Thâm cũng không dây dưa vào việc này, chỉ nói: "Lúc nãy ta đến đây, đại ca vẫn ở trong phòng trà nghị sự cùng những người đó, nhìn tình hình giống như không quá lạc quan."
Muốn định tội Giang phủ chuyện Thánh Thượng gặp ám sát là không có khả năng, Thánh Thượng cũng sẽ không cho phép, nhưng muốn để những lão già này không dây dưa vào chuyện này nữa, nhất định là phải trả giá chút gì đó.
Giang Huyền Cẩn buông mắt.
Tiên Đế phong Tử Dương Quân cho hắn, nhân tiện liền cấp cho hắn một chỗ đóng quân mười vạn binh quyền ở Tử Dương, chỉ là nhiều năm như vậy, hắn chưa từng được cho phép về Tử Dương tiếp xúc với đại quân, cũng coi như Tiên Đế có phòng bị đối với hắn.
Tiên Đế có tầm nhìn xa, tin tưởng hắn bổ nhiệm hắn, nhưng những người khác trong triều thì không hẳn. Lúc trước vì khiếp sợ Đan Dương trưởng công chúa, luôn không có người nào dị nghĩ đối với binh quyền của hắn. Hiện giờ ngược lại là thời điểm rất tốt, thừa cơ hội để hắn dồn binh quyền lại, phân chia vào tay mấy vị tướng quân, như vậy mọi người sẽ không cần kiêng kỵ như thế.
Bàn tính tiến hành không tồi, đánh tiếc hắn sẽ không nhượng bộ.
Ngoại trừ đại ca Giang Sùng, binh quyền trong tay của mấy vị đại tướng quân trong triều đã quá năm vạn, không thể chia cho bọn họ binh quyền của Tử Dương nữa, ấu chủ(*) sao an ổn?
(*) Ấu chủ 幼主: Người làm chủ nhỏ tuổi, ở đây ý là Tử Dương Quân đang lo lắng làm sao để ổn định binh quyền phò tá ấu chủ (Vị hoàng đế nhỏ tuổi Lí Hoài Lân).
Đang nghĩ ngợi, Liễu Vaan Liệt tới. Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, bước vào đã để tùy tùng ở bên ngoài canh cửa.
"Huyền Cẩn, ngươi nghĩ xong chưa?"
Nghênh đón ánh mắt của hắn, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Ngươi biết tính cách của ta."
Đúng chính là đúng, sai chính là sai, lấy chuyện khác tới ép hắn phải cúi đầu, không thể nào.
Liễu Vân Liệt thở dài: "Ngươi còn bị thương nặng, đi qua đi lại như vậy không khó chịu sao?"
"Không sao." Nhẹ nhàng dựa vào cái gối, Giang Huyền Cẩn nói: "Dưỡng thương ở chỗ này rất tốt, tránh được chuyện vụn vặt trong triều, tranh thủ nhàn rỗi một chút."
Đang ở trong Đình Úy nha môn, không được thượng triều, không được làm công sự, đối với người nắm quyền mà nói hẳn là một chuyện cực kì chí mạng. Nhưng người trước mặt này lại giống như hoàn toàn không để ý.
Liễu Vân Liệt khó hiểu: "Ngươi không sợ đợi ngươi dưỡng thương xong, bầu trời bên ngoài đều thay đổi sao?"
Giang Huyền Cẩn đánh mắt nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó nói: "Bản quân gánh vác trời đất, nó có thay đổi hay không, trong lòng bản quân biết rõ."
Lời này nói ra rất bình tĩnh, nghe vào trong tai lại khiến người ta chấn động.
Hắn gánh vác trời đất... Không phải sao? Từ khi Hiếu Đế băng hà, vùng trời này đều là Tử Dương Quân gánh vác, người này không tranh đoạt danh lợi, không tham lam quyền thế, dần dà lâu ngày, mọi người đều quên mất, quên mất trong cuộc chiến Cần Vương đó, rốt cuộc người này ý chí sắt đá cùng thủ đoạn dữ dội đến thế nào.
"Ơ, sao lại có người trông giữ ở đây?" Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trong trẻo, cằn nhằn nói: "Tránh ra, ta muốn vào trong."
Liễu Vân Liệt hồi phục tinh thần, ngẩn người quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy thân ảnh của Bạch Châu Cơ xuất hiện, đột nhiên hắn mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Không đúng, Quân Thượng với trước kia, đã không còn giống nhau nữa."
Giang Huyền Cẩn trước kia đao thương bất nhập, nhưng hiện tại hắn có điểm yếu.
Người có điểm yếu, bao giờ cũng có thể gây khó dễ được.
***
***
"Ti chức phụng mệnh truy hỏi thích khách." Dũng sĩ trung lang tướng Dịch Ương đứng trước nhất, chắp tay về phía Giang Thâm: "Xin Nhị công tử phối hợp."
"Thích khách?" Giang Thâm khó hiểu: "Đây là nơi ở của Tử Dương Quân."
"Có người chỉ điểm chứng minh hôm qua bệ hạ gặp chuyện ở gần Giang phủ." Dịch Ương nói: "Đình Úy đại nhân hạ lệnh, tra rõ Giang phủ, cũng mời Quân Thượng và những người liên quan khác đến Đình Úy phủ hỏi chuyện."
Cái gì? Giang Thâm kinh ngạc nhảy dựng lên, sắc mặt Thừa Hư và Ngự Phong cũng thay đổi, đều tiến lên làm động tác đề phòng.
"Quân Thượng có công hộ giá, bây giờ trọng thương vẫn chưa lành, ngươi lại muốn dẫn hắn đến Đình Úy phủ sao?" Giang Thâm trừng mắt, có hơi phát cáu: "Đây là đạo lý gì?"
Dịch Ương khó xử cúi đầu: "Ti chức cũng chỉ là phụng mệnh hành sự."
Phụng mệnh? Liễu Vân Liệt? Giang Thâm duỗi tay: "Lệnh áp giải đâu?"
Giang phủ là dinh thự, muốn lục soát muốn bắt người chí ít cũng phải có thủ lệnh của Đình Úy. Nhưng Dịch Ương không lấy ra được, chỉ nói: "Sự việc phát sinh đột ngột, mấy vị lão thần trong triều cũng đã đợi ở Đình Úy phủ rồi, xin Nhị công tử chớ gây cản trở."
Dứt lời liền hất tay về phía sau, vô số cây đuốc của nha sai giơ lên thẳng tắp xông vào bên trong.
Thừa Hư và Ngự Phong không cản nổi, Giang Thâm bị ép phải lui về phía sau, mặt lạnh phẫn nộ nói: "Đây là ngươi dĩ hạ phạm thượng!"
Dịch Ương phảng phất giống như không nghe thấy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cửa lớn của lầu chính kia, khua vỏ đao bổ tới chắn trường kiếm của Thừa Hư lại, bước lớn lên trước muốn đá cửa.
Nhưng còn chưa duỗi chân tới, cửa lớn chạm rỗng khắc hoa kia đã tự mở ra.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn tái nhợt, mặc trung y thanh sắc, phối hợp với áo khoác ngoài màu lam sẫm, ngón tay thon dài kéo cạnh cửa, lạnh lùng giương mắt nhìn về phía hắn.
Dịch Ương kinh sợ, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, chắp tay cúi đầu: "Quân Thượng!"
"Tam đệ!" Giang Thâm vội vàng đến dìu hắn: "Thương thế của đệ..."
Không tiếp nhận sự nâng đỡ của hắn, Giang Huyền Cẩn tự cất bước ra ngoài, đứng thẳng trước mặt Dịch Ương, trầm giọng hỏi hắn: "Muốn như thế nào?"
"Quân Thượng, đây là phân phó của Liễu đại nhân." Dịch Ương hơi luống cuống: "Ti chức chỉ là lĩnh mệnh hành sự, trước mắt có Tề thừa tướng, Lâm đại nhân họ đều đang đợi ngài ở nha môn Đình Úy!"
"Bản quân hỏi ngươi, đem người xông vào Giang phủ, muốn như thế nào?" Giang Huyền Cẩn buông mắt, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo.
Cơ thể cứng đờ lại, tròng mắt Dịch Ương đảo đảo vòng quanh. Giống như cũng ý thức được hành động của bản thân không chiếm được lí lẽ, do dự một lát, rất lúng túng mà vén hộ giáp trước người lên, quỳ gối về phía hắn.
"Là ti chức mạo phạm, xin Quân Thượng thứ tội!"
Nâng mắt nhìn đèn đuốc đầy viện, Giang Huyền Cẩn hơi nheo mắt lại, nhìn Thừa Hư bên cạnh một cái.
Thừa Hư hiểu ý, nhanh chóng ra khỏi Mặc Cư xem xét tình hình ở những nơi khác trong Giang phủ, cuối cùng quay lại bẩm báo: "Kinh động đến lão thái gia rồi, đã khởi hành, đại công tử và tiểu thiếu gia cũng đã theo bọn họ đến nha môn Đình Úy."
Ánh mắt trầm xuống, Giang Huyền Cẩn xiết chặt nắm tay, nâng bước đi ra ngoài.
"Tam đệ!" Giang Thâm rất lo lắng: "Bộ dạng đệ thế này làm sao còn có thể đi qua đi lại được? Mới vừa hạ sốt thôi!"
"Nếu ta không đi, sợ là những người này muốn đem cả phụ thân cùng mời đến nha môn." Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Canh ba nửa đêm bày trận lớn như vậy, ngược lại ta muốn đi xem xem Liễu Vân Liệt muốn làm cái gì!"
Bước chân của hắn đến chỗ nào, cây đuốc của nha sai đều tới tấp lui ra, từ cửa nhà chính lùi lại đến cổng lớn Mặc Cư, không ai dám tiến lên áp giải hắn, cũng không ai dám lên tiếng.
Dịch Ương lau mồ hôi lạnh đi theo phía sau, trong lòng có hơi ảo não. Tử Dương Quân lúc này rõ ràng là rất yếu ớt, lại thế đơn lực mỏng, hẳn nên là bị chẹt mới đúng chứ. Sao hắn lại không có tiền đồ như vậy, vừa nghênh đón ánh mắt kia của hắn đã cảm thấy chân nhũn ra rồi?
Bên ngoài Giang phủ đêm đen như sơn, theo đèn đuốc sáng trưng trong phủ nhìn ra ngoài giống như quái thú há miệng lớn. Giang Huyền Cẩn ho nhẹ hai tiếng, đứng cửa cổng quay đầu nhìn Thừa Hư một cái: "Đừng tìm nàng ấy nữa."
Sau đó nâng bước đi ra ngoài.
Dịch Ương cảnh giác nhìn Thừa Hư, tưởng rằng Giang Huyền Cẩn nói có ám hiệu hoặc mật ngữ gì. Nhưng sau khi Thừa Hư nghe xong, chỉ thở ra một hơi thật dài.
Đây là ý gì? Dịch Ương mờ mịt.
Đình Úy nha môn nửa đêm phái người bao vây kín Giang phủ, Tử Dương Quân cùng đám người Phiêu Kị tướng quân cùng bị áp giải!
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức này tựa như chiếc cánh dài bay khắp toàn bộ Kinh Thành, dân chúng nhao nhao bàn tán, tất cả đều kinh ngạc không thể giải thích được. Nếu là bắt người khác thì bỏ đi, làm quan nào có mấy người sạch sẽ, nhưng sao có thể quơ đến trên đầu Giang phủ được chứ? Người xuất thân từ Giang phủ, trên có Tử Dương Quân, cho đến tận tiểu quan môn sinh, đều là những quan thanh liêm có thanh danh cực tốt!
Trong triều đình cũng có tiếng bàn luận, nhưng không biết vì sao chỉ nói vài câu sau không có ai nhắc lại nữa, nên thượng triều thì thượng triều, nên bẩm cáo thì bẩm cáo, giống như vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lục Cảnh Hành gõ quạt mỉm cười: "Nước trong quan trường này rất sâu, dân chúng hoàn toàn không nhìn rõ."
Hoài Ngọc dựa vào đầu giường bịt mũi uống xong chén thuốc, đắng đến khuôn mặt đều nhăn nhúm lại: "Có cái gì không nhìn rõ? Có thể áp giải người của Giang phủ đến nha môn, chắn chắn là vì chuyện bệ hạ gặp ám sát."
"Cái này cũng có thể đi sao?" Lục Cảnh Hành hừ nhẹ, lắc đầu nói: "Tử Dương Quân tốt xấu gì cũng có công hộ giá mà."
Không phải là có công hộ giá sao? Nhớ tới vết thương trên người hắn, Lí Hoài Ngọc nhíu mày lại, xoay người xuống giường.
"Ngươi làm gì đấy?" Cây quạt chắn ngang trước mặt nàng, Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Cơ thể còn chưa khỏi hết đâu!"
"Chuyện này có điểm kì lạ." Hoài Ngọc nắm lấy nan quạt của hắn giương mắt nói: "Rõ ràng ta đã cầu tình với Hoài Lân, với tính cách của nó, tuyệt đối sẽ không đem chuyện ám sát làm ầm ĩ lên, nhất định là có người cố ý quấy nhiễu, muốn mượn chuyện này hỏi tội Giang phủ."
Lục Cảnh Hành gật đầu bừng tỉnh, nói: "Vậy thật đúng lúc, Giang phủ bị hỏi tội, ngươi nhân cơ hội đòi hưu thư, từ nay về sau trời cao biển rộng, không cần phải chịu uất ức thêm nữa."
Không chút nghĩ ngợi đạp hắn một cước, Lí Hoài Ngọc phẫn nộ nói: "Đã đến lúc này rồi ngươi còn nói đùa được hả? Động não suy nghĩ đi có được không? Giang Huyền Cẩn sừng sững trong triều nhiều năm như vậy, ngươi có từng thấy ai rắp tâm nhằm vào hắn không?"
Vẻ mặt Lục Cảnh Hành phức tạp nhìn nàng.
"Ngoại trừ ta!" Lườm hắn một cái, Hoài Ngọc hừ nhẹ: "Ta không giống, tình huống đặc biệt! Nhưng ngươi nhìn những người khác xem, ngày trước có phải Tử Dương Quân nói gì đều nghe đấy, chỉ mình hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó không? Nhưng bây giờ thì thế nào? Đang yên lành lại gây khó dễ cho Giang phủ sao?"
Nghe như vậy giống như thật sự có chút bất thường, Lục Cảnh Hành híp mắt: "Gần đây hắn đắc tội với người nào?"
"Một người là Lệ Thừa Hành, một người là Lương Tư Hiền, hai người đều đã bị mất chức quan ban đầu rồi, không có quyền lực gì nữa. Cho dù môn đệ của Lương Tư Hiền nhiều, nhưng không ai có năng lực làm rung chuyển Giang Huyền Cẩn." Lí Hoài Ngọc nói: "Nhưng vẫn còn một chuyện hắn đang làm, hơn nữa còn đắc tội với người khác."
"Chuyện gì?"
Hoài Ngọc đưa tay chỉ vào mình, nói: "Tra vụ án của Tư Mã Húc."
Đối với việc động thủ với hai người Lệ, Lương(*) có thể nói là làm việc theo pháp luật. Nhưng tra vụ án của Tư Mã Húc thì sao? Lập trường trái ngược với hành vi lúc trước của Tử Dương Quân, thậm chí có thể nói là đối địch với quá nửa người trong triều. Mặc dù không có bao nhiêu người biết hắn đang điều tra, nhưng nhất định cũng có người biết rõ tình hình.
(*) Lệ, Lương: Lệ Thừa Hành, Lương Tư Hiền.
"Theo như ngươi nói..." Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Cái người trước kia muốn hại ngươi, ngược lại muốn chuyển sang động thủ với Giang Huyền Cẩn rồi?"
"Không sai." Hoài Ngọc gật đầu: "Người đó nhất định là cực kì hận ta, cho nên lúc Giang Huyền Cẩn giúp hắn đối phó ta, hắn liền tận lực giúp Giang Huyền Cẩn, nhưng một khi Giang Huyền Cẩn ý thức được bản thân xử oan cho người ta, lúc muốn quay lại tra xét cẩn thận chuyện này, người kia không chút do dự mà ngoảnh lại đối phó với Giang Huyền Cẩn."
Nói cách khác, chỉ cần tìm được người gây khó dễ cho Giang Huyền Cẩn lần này, cơ bản là có thể biết rốt cuộc lúc đó là ai hạ độc thủ sau lưng nàng rồi.
"Ta hiểu rồi." Lục Cảnh Hành gật đầu, lại liếc nàng một cái: "Nhưng bộ dạng hiện tại của ngươi, có thể làm được cái gì?"
"Trước tiên cứ ra ngoài tìm hiểu chút chân tướng đã." Đưa tay sờ sờ cái trán của mình, Hoài Ngọc nói: "Ăn nhiều thứ như vậy, ta cảm thấy ta không có vấn đề gì lớn nữa rồi, nếu ngươi không yên tâm, không bằng đi cùng ta đi?"
Lục Cảnh Hành cười nhạo, mở cây quạt ra, rất khinh thường nói: "Ta đường đường là thương nhân đệ nhất Kinh Thành, mỗi ngày đều bận bịu nhiều chuyện như vậy, có thể rảnh rỗi đi ra ngoài lang thang cùng ngươi sao?"
Một nén hương sau, đường đường là thương nhân đệ nhất Kinh Thành lại rất tình nguyện đi lang thang cùng người ta trên đường.
Nhìn thấy cáo thị trên tường có hoàng bảng, mắt Lí Hoài Ngọc sáng lên, vội vàng khập khiễng chạy tới xem.
"Thưởng vàng tróc nã thích khách? Có manh mối cũng trọng thưởng?" Vừa nhìn thấy hai câu này nàng đã muốn bật cười.
Đã không có bức hoạ của thích khách, cũng không có thích khách ăn mặc đặc trưng, bỗng dưng dán một tờ hoàng bảng như vậy, không phải là cầm bạc hô về phía dân chúng rằng "Đến nói bậy" sao! Chỉ cần nói khiến ta vừa lòng, bạc là của các ngươi!
Chẳng trách nhanh như vậy mà đã đến Giang phủ bắt người, loại "Nhân chứng" kia không phải là túm được một mớ to sao?
Lắc lắc đầu, nàng đưa tay lên muốn bóc xuống.
"Ngươi làm gì vậy?" Lục Cảnh Hành nhíu mày ngăn nàng lại: "Hoàng bảng tùy tiện bóc được sao?"
"Ta cũng có manh mối mà!" Hoài Ngọc chớp mắt: "Có manh mối vì sao không thể bóc?"
Nắm quạt gõ vào trán nàng một cái, Lục Cảnh Hành nói: "Bóc thì phải đến nha môn, ngộ nhỡ người ta phát hiện ngươi là Tam phu nhân của Giang phủ, còn không phải liên lụy cả ngươi bị giam vào sao?"
"Giam thì cứ giam đi." Giam được đúng lúc có thể để nàng xem thử trong nha môn đang xảy ra chuyện gì.
Hiển nhiên Lục Cảnh Hành không hiểu được động cơ của nàng,chỉ cho rằng nàng muốn đi gặp Giang Huyền Cẩn, buông mắt phượng xuống mắng: "Ngươi là bị hắn mê hoặc thành ngốc rồi hay bị làm sao thế?"
"Ai bị mê hoặc thành ngốc?" Lí Hoài Ngọc trợn trắng mắt lên: "Ngươi không nhìn thấy bộ dạng lúc đó hắn hung dữ với ta đâu, quỷ mới bị hắn mê hoặc ấy."
"Vậy ngươi..."
"Yên tâm đi." Hoài Ngọc khoát tay với hắn, vừa bóc cáo thị xuống vừa nói: "Con người ta rất khó dỗ, trước mắt chính sự quan trọng, ta không quan tâm hắn sống hay chết..."
Nói còn chưa dứt lời, bóc hoàng bảng xuống, trên bức tường phía sau lộ ra một bức họa.
Bức họa này rất lởm chởm, phía trên có hai người bé bé một cao một thấp, người cao kia cúi đầu dựa gần vào người thấp, bên cạnh trời còn có vài nét bút giống như pháo hoa, nhìn rất quen mắt.
"Cái gì đây?" Bên cạnh có dân chúng trông thấy, ghét bỏ nói: "Đầu năm nay sao thứ gì cũng dán trên tường vậy!"
"Không chỉ ở đây đâu, trên đường đằng kia cũng dán không ít." Một người khác thổn thức: "Giống như là một gia đình giàu có nào đó dán ra, cũng không biết để làm cái gì, nhìn không hiểu."
Hoài Ngọc ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bức họa kia nháy mắt vài cái, đưa tay muốn bóc xuống.
"Lấy cái này làm gì?" Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Xấu như ngươi vẽ vậy."
"..."
Nhìn sâu hắn một cái, Lí Hoài Ngọc nghiến răng nói: "Cái này chính là ta vẽ đó."
"Hả?" Lục Cảnh Hành thoáng chốc bị nghẹn, ánh mắt hắn nhìn nàng đột nhiên trở nên kì lạ, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ngươi đầu độc ta còn chưa đủ sao? Dân chúng trong Kinh Thành làm sai cái gì sao?"
Một bàn tay đập lên trên lưng hắn, Hoài Ngọc phẫn nộ nói: "Là ta vẽ, nhưng không phải ta dán!"
"Ngoại trừ ngươi còn có ai có thể thưởng thức loại tranh này?"
"Ngươi quản à!" Gấp bức họa bỏ vào trong tay áo, Hoài Ngọc không vui nói: "Ta phải đến nha môn, ngươi tự mình quay về đi."
"Tổ tông, bộ dạng của ngươi thế này, ta có thể yên tâm để mình ngươi đến nha môn sao?" Lục Cảnh Hành lười xoay người, phất tay để Chiêu Tài mang xe ngựa tới, xách người dậy nhét lên trên xe.
Lí Hoài Ngọc nhíu mày: "Ta đi cung cấp manh mối, ngươi đi cùng làm gì?"
"Không phải có tiền thưởng sao?" Lục Cảnh Hành phe phẩy chiếc quạt ung dung thong thả nói: "Đợi lát nữa ngươi cung cấp manh mối, sau đó bại lộ thân phận bị giam vào đại lao, ta sẽ giúp ngươi nhận tiền thưởng, ngộ nhỡ ngươi không ra ngoài nữa, còn có thể đút lót một chút cho ngục tốt(*), để ngươi ăn uống tốt chút."
(*) Ngục tốt: Lính coi ngục.
"Ta phi!" Hoài Ngọc đạp hắn: "Ngươi không thể nói tốt một chút sao?"
Nhanh nhẹn né tránh công kích của nàng, Lục Cảnh hành cười một lúc, sau đó vẻ mặt đứng đắn nói: "Lúc cần thiết thì cho người truyền lời cho ta, ta sẽ ở bên ngoài đợi ngươi."
"Được." Nàng gật đầu nặng nề.
Ở cổng nha môn Đình Úy có không ít người cầm hoàng bảng, nha sai không kiên nhẫn mà lựa người đưa vào trong, cảm thấy chuyện vô tích sự này thật là nhàm chán. Đang ngáp dài một cái, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tên gia nô mập mạp.
"Quan gia, ở chỗ ta cũng có người muốn vào trong nói chuyện." Chiêu Tài tiến lên nắm lấy tay của hắn, mặt tỉnh bơ mà nhét qua cho hắn một đĩnh bạc(*).
(*) Ngân nguyên bảo: Đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.
Nha sai vừa ước lượng, ánh mắt lập tức sáng lên, mỉm cười hướng về phía người đứng phía sau hắn gọi: "Vị phu nhân này mời vào bên trong."
Hoài Ngọc vuốt mặt, phức tạp mà nhìn về phía chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Lục Cảnh Hành dựa vào cạnh càng xe mở cây quạt ra, quả thực là phong lưu phóng khoáng tiêu sái vạn phần. Nhận ra được ánh mắt của nàng, hắn hếch cằm lên, cho nàng một ánh mắt kiêu ngạo.
Con nghé ngốc kia, nguyên bảo nhét cho hắn còn nhiều hơn so với tiền thưởng nhiều, còn đắc ý hả? Hoài Ngọc lắc đầu, xoay người đi theo nha sai vào bên trong.
Thủ vệ của Đình Úy nha môn nghiêm ngặt hơn trước kia không ít, đi mười bước đã có thể nhìn thấy nha sai nắm trường thương. Chỉ có điều người này dẫn nàng đến sảnh phụ, ngồi chính vị bên trong chỉ là một tên tiểu quan.
"Cái này cũng là có manh mối sao?" Người nọ đến đầu cũng không ngẩng lên: "Nói đi."
Hoài Ngọc bình tĩnh đứng trước mặt hắn, cười tít mắt nói: "Ta đã nhìn thấy thích khách rồi, ngay ở gần phố Sùng Đức, vung tay đánh nhau với một người mặc y phục màu vàng sẫm."
Tên quan sửng sốt, cây bút cũng không dừng lại, phất tay nói: "Biết rồi biết rồi, người tiếp theo."
"Ya, chậm đã." Hoài Ngọc hiếu kì mà khập kiễng đi đến nhìn tờ giấy Tuyên Thành đặt trước mặt hắn: "Đây là khẩu cung của ta đó, còn là lời khai của người thật sự nhìn thấy thích khách. Ngươi không ghi lại sao?"
"Trước đó có người nói qua cái này của ngươi rồi." Tên quan nói lấy lệ: "Nên ghi đều đã ghi lại hết rồi, không cần nhiều lời."
"Sao có thể?" Vẻ mặt Hoài Ngọc kinh ngạc nói: "Lúc đó vùng lân cận căn bản không có ai, không thể nào có người nói giống ta được."
Có thể nói ra màu sắc quần áo của Thánh Thượng, cho dù phố Sùng Đức là nàng bịa ra, tốt xấu gì cũng nên coi trọng nàng một chút chứ? Vậy mà lại qua loa như thế sao?
Tên quan không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "Nói có rồi là có rồi, ở đâu ra nhiều lời như vậy?"
Vừa dứt lời, nhìn thấy cách ăn mặc của vị phu nhân trước mặt này không tầm thường, trong lòng tên tiểu quan nhảy lên, ánh mắt nhất thời mang theo chút thấp thỏm cùng đề phòng.
Tròng mắt Hoài Ngọc khẽ động, mỉm cười nói: "Đại nhân quả nhiên anh minh, tùy ý nói vài câu đã không thể lừa gạt được. Ta nói sự thật vậy, ta nhìn thấy thích khách ở cổng Giang phủ, rất nhiều người luôn."
Cổng Giang phủ? Cuối cùng vẻ mặt tên quan kia cũng buông lỏng, đứng dậy nói: "Ngươi sớm nói sự thật có phải tốt rồi không? Nhìn thấy thật sao?"
Hoài Ngọc gật đầu liên tục: "Bọn họ dùng cung tiễn đả thương người, có một tên thích khách ta còn thấy rõ dáng vẻ, trên mặt có một nốt ruồi!"
"A?" Nghe nàng nói tỉ mỉ kĩ càng như vậy, tên quan mừng rỡ, vội vàng nói với nha sai bên cạnh: "Mau đi bẩm báo đại nhân. Có nhân chứng mới rồi!"
"Vâng!" Nha sai đáp lời đi khỏi.
Liễu Vân Liệt không thăng đường, trong triều tam công cùng mấy vị lão thần đều đưa vào ngồi trong phòng trà, Giang Huyền Cẩn ngồi ở chủ vị, bình tĩnh nghe bọn họ tranh luận.
"Những bằng chứng này là từ đâu đến? Nói nhìn thấy bệ hạ gặp thích khách ở gần Giang phủ sao? Dân chúng vì tiền thưởng mà bịa chuyện thiếu suy nghĩ các người cũng coi là bằng chứng, quả thực hoang đường!" Vân Lam Thanh giận dữ.
Liễu Vân Liệt nhìn hắn vài cái, nhíu mày nói: "Vân đại nhân dựa vào cái gì cho rằng dân chúng bịa chuyện? Lúc đó ngài hình như cũng không có mặt tại hiện trường."
"Hoàng bảng này dán không công chính." Vân Lam Thanh nói: "Không tin đại nhân mời hai nhân chứng đến hỏi, cũng không hỏi cái gì khác, chỉ hỏi xem bệ hạ chúng ta lúc gặp chuyện là mặc y phục gì trên đầu mang theo đồ trang sức gì, xem bọn họ có thể trả lời được không?"
"Tình huống lúc đó cấp bách như vậy, ai có thể chú ý đến những cái đó?"
"Ngược lại lão phu cảm thấy, cho dù bệ hạ gặp thích khách ở cổng Giang phủ thì làm sao?" Bạch Đức Trọng mở miệng: "Tử Dương Quân đã tận lực hộ giá, dựa vào cái gì hỏi tội Giang phủ?"
"Bạch đại nhân cẩn trọng lời nói." Tề lão đầu mới nhậm chức Thừa tướng lải nhải nói: "Bây giờ ngài là thông gia của Giang phủ, đã là thẩm án, đều coi trọng việc tránh nghi ngờ, ngài vẫn nên không mở miệng thì tốt hơn."
"Đã biến thành thẩm án rồi?" Hàn Tiêu bên cạnh cười lạnh: "Vậy chẳng phải là nên thăng đường, áp giải Tử Dương Quân xuống dưới hỏi tội sao?"
Lời này có hơi sắc nhọn, Liễu Vân Liệt nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, lắc đầu nói: "Quân Thượng trọng thương còn chưa lành, há lại đối xử như thế?"
"Đình Úy đại nhân còn biết Quân Thượng trọng thương à?" Vân Lam Thanh nói: "Người có công hộ giá, ngược lại bị giam ở chỗ này hỏi tội, cũng không biết có mấy lòng trung thành đủ lạnh?"
"Quân Thượng có công hộ giá, ai cũng không phủ nhận chuyện này." Liễu Vân Liệt thở dài: "Nếu bệ hạ không tổn hại một cọng tóc nào, các vị đại nhân cũng không cần liên danh dâng thư phát hoàng bảng. Nhưng trước mặt bệ hạ cũng bị thương nặng, Giang phủ thật sự khó thoát khỏi điềm dữ này."
"Thích khách lại không phải của Giang phủ, vì sao giang phủ khó thoát khỏi điềm dữ này? Nên làm không phải đều làm rồi sao?" Hàn Tiêu khó hiểu.
Mọi người trầm mặc, ánh mắt chuyển qua lại lẫn nhau.
Thích khách có phải của Giang phủ hay không, ai có thể kết luận được chứ? Chính là không biết lai lịch của thích khách, cho nên mọi người mới e sợ Tử Dương Quân có lòng mưu đồ phản nghịch, trước tiên cứ mời hắn tới nơi này không phải sao?
"Đại nhân!" Đang căng thẳng, ngoài cửa có người tới bẩm báo: "Có nhân chứng mới."
"Mang vào đây." Liễu Vân Liệt ngoắc tay.
Người trong phòng đều nhìn ra phía cửa, Giang Huyền Cẩn lại buông mắt hoàn toàn không có hứng thú. Vết thương rất khó chịu, hắn nắm quyền chống lên môi, khẽ ho khan.
Nhưng vừa ho vài tiếng, xung quanh đã vang lên vài tiếng động hít khí lạnh. Trà của Bạch Đức Trọng không để vững, vừa nghiêng đã đổ xuống mặt bàn.
Vì sao phải kích động như vậy? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa.
Có người bước nhỏ qua cửa tiến vào, váy phượng tiên mới toanh lướt qua bậc cửa, dáng người thướt tha, phong thái đoan trang. Vừa ngẩng đầu lên lần nữa, mắt hạnh màu hổ phách đảo qua về phía hắn một cái, đuôi mắt cong cong cười thành vầng trăng non.
"Tham kiến các vị đại nhân." Nàng tiến lên hành lễ.
Vân Lam Thanh và Hàn Tiêu trợn tròn mắt, Liễu Vân Liệt cùng Bạch Đức Trọng đều nhíu chặt mày, chỉ có Tề thừa tướng chưa từng gặp Bạch tứ tiểu thư rất bất ngờ nói: "Nhân chứng lại là vị nữ tử này?"
"Phải." Lí Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Lúc bệ hạ gặp thích khách, tiểu nữ cũng ở gần đó."
Giang Huyền Cẩn không nhịn được, ho khan không ngớt.
"Quân Thượng?" Tề thừa tướng nhận ra điều không đúng, đảo mắt qua vẻ mặt của người trong phòng, nghi ngờ hỏi: "Vị phu nhân này, mọi người đều quen biết sao?"
Ấn đường của Bạch Đức Trọng nhảy lên, đứng dậy liền quát: "Ngươi đến làm cái gì?"
Đã rất lâu rồi không bị ông ta gào như thế, Lí Hoài Ngọc tự nhiên lại cảm thấy có chút thân thiết, cười tít mắt nói: "Đến làm chứng."
"Ngươi thân là Quân phu nhân. Bản thân là người của giang phủ, há có thể làm chứng việc này?" Vẻ mặt Liễu Vân Liệt bình tĩnh nói.
Quân phu nhân? Tề thừa tướng hoảng sợ, quay đầu nhìn Giang Huyền Cẩn.
Cánh môi vốn đang tái nhợt, vì người trước mặt này xuất hiện lại càng trắng như giấy, Giang Huyền Cẩn giương mắt nhìn người phía trước này, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hồ nháo! Đây là lời Lí Hoài Ngọc đọc ra từ trong ánh mắt hắn.
Nàng bĩu môi, quay đầu đi không nhìn hắn nữa, chỉ nhìn chằm chằm Liễu Vân Liệt, nói: "Đại nhân còn chưa hỏi ta đến làm chứng cái gì."
Còn có thể làm chứng cái gì? Liễu Vân Liệt nhìn nàng rất không thuận mắt: "Không cần thiết phải hỏi chứ?"
"Có cần thiết." Hoài Ngọc nghiêm túc gật đầu: "Chuyện này rất nghiêm trọng, thừa dịp bây giờ các vị đại nhân đều ở đây, có thể cẩn thận nghe bằng chứng của ta."
Mọi người đều biết thân phận của nàng rồi, ai còn có thể coi chứng cứ giải vây cho Giang phủ của nàng là thật chứ? Liễu Vân Liệt cười nhạo, nhấc mí mắt lên nói: "Phu nhân khăng khăng muốn làm chứng, vậy thì làm chứng đi, làm chứng cái gì?"
Lí Hoài Ngọc mỉm cười, xoay người đối diện hắn, nói từng câu từng chữ một: "Ta muốn làm chứng, chứng minh trên dưới Đình Úy phủ thông đồng một bọn, hối lộ dân chúng, lấy bằng chứng giả vu khống Tử Dương Quân, khiến Quân Thượng hổ thẹn, khiến trung thần ớn lạnh!"
Lời này vừa nói ra, Liễu Vân Liệt vô bàn đứng dậy: "Ngươi hỗn xược!"
"Làm sao?" Hoài Ngọc nhướn mày: "Đình Úy nha môn cửa lớn lục khai(1), tuyên bố gương sáng treo cao(2), dưới có thể tố cáo trên, kết quả lại nghe không được tố cáo mình sao?"
(1) Lục khai đại môn: Cửa lớn có sáu cánh, mình cũng không biết nói thế nào nữa, xem hình minh họa cuối chương nhé!
(2) Gương sáng treo cao: Thể hiện sự sáng suốt của quan tòa, luôn đứng về lẽ phải.
"Châu Cơ." Bạch Đức Trọng nhíu mày: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đình Úy phủ sao có thể làm những chuyện như vậy?"
"Làm hay không, sai người tới đối chất cùng ta không phải xong sao?" Nàng mỉm cười: "Vừa rồi ta vào cửa, nói có manh mối về thích khách, ngay cả y phục của bệ hạ cũng nói ra hết, kết quả quan lại trong phủ lại căn bản không ghi chép, thậm chí muốn đuổi ta đi. Mãi cho tới khi ta nói thánh thượng gặp thích khách ở gần Giang phủ, hắn mới xoay mặt chuyển lời thay ta."
"Dám hỏi Liễu đại nhân, đây là đạo lí gì?"
Chọn tiếp những bằng chứng nói thánh thượng gặp thích khách ở gần Giang phủ thôi sao? Vân Lam Thanh nhíu mày: "Nếu lời nói của Quân phu nhân là thật, Liễu đại nhân, ngươi nên cho Tử Dương Quân một lời giải thích."
"Đúng vậy, lấy cung như vậy... Nào có như vậy chứ?" Tề thừa tướng cũng nhíu mày.
Liễu Vân Liệt nghe xong vẻ mặt rất kinh ngạc, khó hiểu đứng dậy: "Sao lại có loại chuyện như vậy?"
"Đại nhân đây là chẳng hay biết gì sao?" Hoài Ngọc nhướn mi.
"Ta quả thực không biết trong phủ có loại hành vi này." Liễu Vân Liệt nhíu mày: "Trước kia lấy cung đều là bản quan tự mình đi lấy, lấy được lời khai sau đó thương nghị cùng mấy vị đại nhân, vừa nãy sai người đi mời Quân Thượng tới."
"Đại nhân có từng nghĩ đến?" Lí Hoài Ngọc nói: "Quan đạo gần Giang phủ luôn ít người, nếu bệ hạ thật sự gặp thích khách ở gần đó, có mấy người có thể nhìn thấy?"
Liễu Vân Liệt nói: "Dù sao cũng sẽ có người đúng lúc..."
Vậy nếu không có thì sao?" Nàng cười lạnh: "Đại nhân không phải lấy bạc đi mua khẩu cung giả, sai người vu cáo hãm hại Tử Dương Quân sao? Ta nói có sao không?"
Bất kể nhìn thế nào, có nhiều khả năng là không có ai ở gần vùng lân cận của Giang phủ.
Dịch Ương không nhịn được, tiến lên chắp tay nói: "Phu nhân nói những cái này là có lí, nhưng nhưng nhiều nhất chỉ có thể chứng minh bệ hạ không phải gặp thích khách ở gần Giang phủ, nhưng lúc đó Tử Dương Quân hộ giá, lại để bệ hạ trọng thương, lẽ nào không có nghi ngờ hộ giá chưa tận lực sao?"
"Nói tới cái này, ngược lại ta muốn hỏi một chút dũng sĩ trung lang tướng đại nhân." Hoài Ngọc quay đầu nhìn hắn: "Bảo vệ bệ hạ, phải là trách nhiệm của đại nhân chứ? Bệ hạ rời cung ra ngoài, đại nhân ở đâu?"
Dịch Ương sững sờ, cuống quýt nói: "Lúc đó bệ hạ không cho người đi theo."
"Bệ hạ không cho, đại nhân liền không đi theo thật sao?" Lí Hoài Ngọc híp mắt: "Đại nhân cũng coi như lơ là nhiệm vụ! Nếu không phải Tử Dương Quân ở đó, nếu bệ hạ có bất trắc gì, vài cái mạng của cả nhà đại nhân có thể bồi thường không? Không cảm tạ Quân Thượng tử tế, ngược lại còn trách hắn trong lúc tàn sát khốc liệt không bảo vệ bệ hạ không tổn hại một cọng tóc nào sao?"
"Ta..." Dịch Ương còn muốn tranh cãi thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách cứ của các vị đại nhân xung quanh chiếu vào hắn, hắn hoảng sợ, lập tức cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Lí Hoài Ngọc quét qua người đang ngồi một vòng, nói: "Quân Thượng đối nhân xử thế như thế nào, nhiều năm như vậy trong lòng các vị hẳn nên biết rõ. Cung là bệ hạ muốn xuất, người là Quân Thượng cứu, không nói đến nguyên nhân hay hậu quả, như thế nào cũng không thể trách được Giang phủ!"
Một hồi nói có sách mách có chứng xuất ra từ miệng nữ tử này, trong đường cũng có người gật đầu nói: "Đích thực là như vậy."
"Nói có lý." Hàn Tiêu cũng tán đồng, nhưng trong khi tán đồng, không nhịn được lại nhìn thêm vị phu nhân này vài cái.
Cỗ khí thế này, quen thuộc quá...
Bạch Đức Trọng vốn còn đang chuẩn bị mắng nàng, nhưng nghe nàng nói xong, ông nghĩ một chút, hiếm thấy cũng gật đầu theo: "Lão phu quả thực không hiểu được, sao chuyện này lại có thể hỏi tội tới Giang phủ."
Tề thừa tướng ngược lại không phê bình, chỉ vuốt chòm râu cười: "Quân Thượng lấy được một phu nhân rất lợi hại."
"Quá khen." Uốn gối hành lễ, Hoài Ngọc nhìn về phía Liễu Vân Liệt: "Đại nhân nghĩ sao?"
Liễu Vân Liệt rất bất đắc dĩ: "Hôm nay mời Quân Thượng tới đây, vốn cũng không phải chủ ý của bản quan, là các vị lão thần đề nghị xuống, sao lại không phải người trong hay ngoài của phủ bản quan?"
Không phải chủ ý của hắn? Lí Hoài Ngọc suy nghĩ một chút. Cũng phải rồi, người này không có đạo lí gì gây khó dễ cho Giang Huyền Cẩn, cho dù trước kia có chút không vui vẻ, nhưng với tính tình của hắn, không đến mức ghi hận phục thù.
Như vậy lão thần ở đây còn có ai nhỉ? Hoài Ngọc nâng mắt nhìn trộm.
Tề Hàn là lão thần, ban đầu là thượng thư lệnh, vị trí thừa tướng vừa tầm trống, hắn mới lấp vào đó. Ngồi phía sau không lên tiếng là Thái Thường Khanh Quý Thanh cũng là lão thần, Lâm Chiêu Anh bên cạnh lại càng không cần phải nói, râu trắng đã thành một bó to rồi.
Nhứng người này cố chấp thì cố chấp, nhưng cũng coi như là trung thành với đế.
Hoài Ngọc mím môi suy nghĩ, nói: "Nếu các vị đại thần cũng tin tưởng Quân Thượng, vậy có phải nên để ngài ấy hồi phủ tiếp tục dưỡng thương không?"
Khẳng định này là không có khả năng, Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Bên trong phủ có sương phòng, đã sắp xếp xong cho Quân Thượng rồi, Quân Thượng muốn dưỡng thương thì ở nơi này cũng có thể."
Biến tướng giam lỏng? Lí Hoài Ngọc nhíu mày, trong lòng nghĩ chẳng lẽ những người này điên rồi sao? Đề phòng ai cũng được, sao ngay cả Giang Huyền Cẩn cũng đề phòng rồi?
Nàng còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Giang Huyền Cẩn lại bình tĩnh tiếp nhận rồi.
"Nếu đã chuẩn bị xong, vậy thì làm phiền rồi." Hắn ho nhẹ nói: "Thân thể bản quân không khỏe, chuyện tra hỏi thích khách đã làm các vị lo lắng nhiều rồi."
Mọi người cùng nhau đứng dậy chắp tay: "Quân Thượng bảo trọng."
Hoài Ngọc không nhịn được trừng mắt với hắn, tốt xấu gì cũng là chủ tay nắm binh quyền một phương, sao có thể nói những lời dễ nghe như vậy?
Giang Huyền Cẩn không cảm xúc nâng bước đi tới, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng kéo ra bên ngoài, Hoài Ngọc cựa quậy hai cái, không tránh ra.
"Này." Nàng nghiến răng thấp giọng nói: "Không phải cảm thấy ta ghê tởm sao? Còn đụng ta làm cái gì?"
Giang Huyền Cẩn nắm chặt lấy cổ tay của nàng, nhìn cũng không nhìn lại, trực tiếp kéo nàng ra khỏi phòng trà, đi theo nha sai tới tận trong sương phòng mới buông nàng ra.
Đóng cửa lại, Hoài Ngọc lui lại phía sau hai bước, xoa xoa cổ tay nhìn hắn: "Biết rõ những người đó cố ý để chàng ở lại chỗ này, chàng cũng cho rằng không sao cả à?"
"Có quan hệ gì?" Hắn nhìn đi chỗ khác, nhàn nhạt mà nói: "Giang phủ không sai sót, nhiều nhất chỉ liên lụy chịu chất vấn."
Đan Dương mất rồi, Hoàng đế căn cơ còn thấp, Tử Dương Quân hắn phụ chính tám năm hộ giá không tận lực, để bệ hạ bị thương, bị người ta hoài nghi có ý đồ riêng cũng là hợp tình hợp lí.
Yên lặng mà nhìn hắn vài cái, Hoài Ngọc gật đầu: "Vậy thì xem như ta xen vào chuyện của người khác rồi."
Nói xong, đưa tay muốn đi kéo cửa ra.
Cánh cửa vừa mở hé ra một cái, Giang Huyền Cẩn đưa tay đè nàng trở lại.
"Muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
Cổ cứng ngắc kiên quyết không quay đầu, lại có thể cảm nhận được hắn đang đứng ở phía sau nàng, Hoài Ngọc khẽ cười: "Không phải chàng không muốn nhìn thấy ta sao? Cho nên ta phải mau chóng đi, tránh cho chàng lại tức giận."
Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Chưa nói rõ ràng."
"Còn muốn nói rõ ràng bao nhiêu nữa?" Hoài Ngọc khó hiểu: "Ta nên nói rõ đều đã nói rồi."
"Không phải nàng." Hắn nói: "Là ta."
Hơi sững sờ, Hoài Ngọc xoay người đối diện hắn: "Cái gì?"
Giang Huyền Cẩn rũ nửa mắt xuống, lông mi thật dài trước mắt chớp chớp bóng mờ: "Nàng chạy đi đâu?"
Nói được nửa chừng lại hỏi nàng? Hoài Ngọc cười nhạo, khoanh tay dựa vào cánh cửa, bộ dáng cà lơ phớt phơ nói: "Ta đi đâu, chàng có thể không muốn biết đâu."
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, có hơi tức giận: "Nói."
"Lục phủ." Nàng nói.
Bàn tay chậm rãi cuộn lại, cằm hắn căng cứng, ánh mắt đột nhiên sắc bén.
"Không vui?" Hoài Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: "Nhưng mà, là chàng đuổi ta đi, ta không còn chỗ nào có thể đi, đương nhiên là phải đến chỗ của bằng hữu rồi."
"Bằng hữu?" Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Hắn không xem nàng là bằng hữu."
"Còn châm ngòi ly gián à?" Hoài Ngọc bĩu môi.
Không phải châm ngòi ly gián, ngày đó ở cổng lớn của Đình Úy nha môn, chính miệng Lục Cảnh Hành nói với hắn, hắn nói chưa từng coi Bạch Châu Cơ là bằng hữu. Về phần nửa câu sau, Giang Huyền Cẩn mỗi lần nhớ lại trong lòng đều rất kém.
"Nàng cách xa hắn một chút." Hắn thấp giọng nói.
Hoài Ngọc cười khẽ: "Cách xa hắn một chút, sau đó thì sao? Chờ bị người ta đuổi ra khỏi phủ, sau đó chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường à?"
"..." Hơi thở toàn thân đều bắt đầu nôn nóng lên, Giang Huyền Cẩn chặn nàng lại, nhìn khuôn mặt nàng chưa bao giờ hờ hững và xa cách như vậy, trong ngực hắn xiết chặt lại thành một khối.
"Chàng vẫn là nghỉ ngơi tử tế đi." Hoài Ngọc khoát tay: "Mỗi lần nói chuyện cùng ta, không phải đều bị ta làm cho tức chết sao? Nghĩ cho thân thể của mình, đi nằm đi, ta đi đây."
"Còn muốn đi?" Hắn mím môi nửa tức giận nửa hốt hoảng, đè cừng đờ cánh cửa.
Vẻ mặt Hoài Ngọc không hiểu tại sao: "Ta ở lại đây làm cái gì? Cho chàng thêm ngột ngạt sao?"
"Nàng biết ta buồn, vì sao không dỗ ta?" Ngón tay bám chặt lấy cánh cửa, hắn buồn bực nói: "Rõ ràng nàng biết nên dỗ như thế nào mà."
Lời nói ba phần tức giận bảy phần làm nũng, Hoài Ngọc nghe đến ngẩn ra một lúc lâu.
Đây là... Tiểu hài tử chịu ủy khuất đang muốn ăn đường sao?
Nâng mắt nhìn hắn, Hoài Ngọc nghiêng nghiêng đầu, đưa tay sờ lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, cười khẽ nói: "Chàng không nhớ sao? Ta đã dỗ rồi, nhưng bàn tay bị chàng hung hăng gạt ra, gạt đến có chút đau."
Ánh mắt hơi hoảng hốt, Giang Huyền Cẩn mím môi, do do dự dự mà đưa tay, muốn chạm vào mu bàn tay của nàng.
Hoài Ngọc mỉm cười thu tay lại đưa ra sau lưng: "Hiện tại hối hận rồi sao? Muộn mất rồi, đã từng đau rồi, ta cũng thương tâm rồi, bây giờ chàng nắm lấy nó cũng chẳng có gì tốt nữa."
"Nàng..." Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Người làm sai trước rõ ràng là nàng."
"Đúng vậy, ta làm sai, cho nên nhận lỗi mặc phạt mặc đánh." Hoài Ngọc gật đầu: "Nhưng chàng nói rất tàn nhẫn, mọi chuyện xong xuôi rồi, ta cũng sẽ rất khổ sở. Ta muốn nghĩ cách dỗ chàng, chàng lại muốn hưu ta."
"Không phải..."
"Chàng muốn nói không phải sự thật, là lời nói tức giận sao?" Hoài Ngọc chớp mắt: "Nhưng chàng nói ra rồi, ta sẽ cho là thật."
Đưa tay chỉnh lại vạt áo giúp hắn, nàng mỉm cười: "Chàng có muốn nói lời xin lỗi với ta không?"
Tử Dương Quân cao cao tại thượng nói xin lỗi với người khác? Còn là dưới tình huống nàng làm sai trước? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, cảm thấy nàng đang ức hiếp người khác, môi mỏng mím chặt lại.
Hoài Ngọc nhìn chằm chằm hắn một lúc, nhìn hắn dường như không có ý muốn mở miệng, vì thế nhún vai nói nhỏ một câu: "Quả nhiên là được người ta nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên."
Kiểu tính nết này không sửa được, chỉ sợ hắn biết mình có sai, cũng sẽ không nói xin lỗi, sẽ không cúi đầu, vĩnh viễn để người khác cúi đầu dỗ hắn. Bộ dạng đẹp cũng không được, làm người khác quá đau lòng.
Nàng lắc lắc đầu, xoay người định đi.
Nhưng vừa xoay người đi, cơ thể đã bị người kéo từ phía sau, cả người lui lại nửa bước dán vào một lồng ngực ấm áp.
"Ta không muốn hưu nàng." Giang Huyền Cẩn tựa đầu xuống dưới, chống vào đỉnh đầu nàng buồn bực nói: "Không có."
Trái tim giống như bị một thứ đụng phải, xương cốt đều hơi run lên, Hoài Ngọc cứng đờ một lát, chớp chớp mắt hỏi: "Còn gì nữa?"
"Giang Diễm nhốt nàng bên ngoài phủ, ta không biết."
Sao? Không biết? Khóe miệng Hoài Ngọc co rút, không chịu được mà nghiến răng: "Tiểu tử hỗn xược kia!" Sau đó lại nghiêng đầu hỏi: "Còn gì nữa?"
Còn có cái gì? Giang Huyền Cẩn trầm mặc.
Hoài Ngọc híp mắt lại: "Khiến chàng nói xin lỗi khó như vậy sao?"
"..." Là rất khó, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào, Giang Huyền Cẩn nhíu mày, suy nghĩ một lúc. Sau đó lật người trước mặt lại, nhẹ nhàng thơm vào khóe miệng nàng một cái.
Lí Hoài Ngọc rất muốn cười, nhưng phải ép khuôn mặt hung dữ trừng hắn: "Chỉ như vậy sao?"
Nếu không còn phải như thế nào nữa? Giang Huyền Cẩn rất muốn nói đây là nàng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nhưng miệng vừa hé ra, người này đã vươn tay kéo vào, trực tiếp kiễng chân hôn lên.
Bất ngờ không kịp phòng bị, khớp hàm vẫn chưa khép lại đã bị nàng xông vào, hắn rên lên một tiếng, khẽ nhíu mày.
Hoài Ngọc không để ý, chỉ nghĩ hắn xấu hổ, leo lên người hắn đã gần như cắn gặm hắn. Giang Huyền Cẩn sửng sốt một lúc, trái lại nở nụ cười, tùy ý để nàng làm xằng làm bậy, chỉ đưa tay đỡ lấy eo nàng, để nàng tiết kiệm chút sức lực.
Hoài Ngọc vừa hôn vừa lấy chóp mũi cọ cọ vào hắn, giọng nói không rõ mà lẩm bẩm: "Mùi hương trên người chàng giống với mùi trong Phật đường."
Nhưng mà, giống như cũng có chút không giống, trong Phật hương tinh tế tao nhã, dường như có thêm một cỗ hương vị tanh ngọt. Là mùi gì nhỉ? Hoài Ngọc mở mịt nghĩ một lúc, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng buông hắn ra.
"Vết thương của chàng!"
"Bây giờ mới nhớ tới, có hơi muộn rồi không?" Hắn buông mắt nhìn nàng, lại cúi đầu hôn lên.
"Đừng nháo!" Trong lòng trầm xuống, Lí Hoài Ngọc vội vàng chống vào lồng ngực hắn, không phân trần gì đỡ hắn tới bên giường, nâng đầu nhìn phía sau lưng hắn.
Trung y thanh sắc bị nhiễm đen một khối lớn, mùi máu tươi từ xiêm y chậm rãi lan ra ngoài, thương thế nghiêm trọng.
"Chàng... Chàng không đau sao?" Lí Hoài Ngọc bị kinh sợ rồi.
Nhìn thấy mắt hạnh mở lớn của nàng, Giang Huyền Cẩn mím môi, thấp giọng nói: "Rất đau."
"Đau còn không ngăn ta lại?" Hoài Ngọc phát cáu: "Chàng như vậy có vẻ ta rất cầm thú!"
Không phải vốn dĩ đã rất cầm thú sao? Giang Huyền Cẩn lắc đầu, nhìn dáng vẻ nàng luống cuống đến mất bình tĩnh, rất muốn mở miệng an ủi nàng, vết thương có nghiêm trọng hơn thế này nhiều hắn cũng chịu được, không có gì đáng ngại đâu.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, người trước mặt đã đau lòng nói: "Ta sai rồi, ta đi trước sai bọn họ mời đại phu tới, đợi lát nữa kêu ta bồi tội cho chàng thế nào cũng được!"
Nghe thấy lời này, Giang Huyền Cẩn nuốt hết tất cả lời an ủi xuống, đồng thời đau đớn kêu lên một tiếng.
Hoài Ngọc lập tức xách váy đi tìm người.
Lục Cảnh Hành chờ ở bên ngoài nha môn rất lâu cũng không thấy bên trong có động tĩnh, trong lòng lo lắng, liền sai Chiêu Tài đi tìm người nghe ngóng, ai biết nha sai lại nói: "Vị phu nhân vừa nãy vào trong là Quân phu nhân, đang chăm sóc Quân Thượng."
Còn chăm sóc nữa sao?
Trong lòng buông lỏng, Lục Cảnh Hành mở "Xoát" quạt vỗ vào mình vài cái: "Người này, tám phần lại quên mất phải thông báo cho ta một tiếng rồi."
Thật sự vừa tức vừa không có biện pháp làm khó nàng.
"Vậy chúng ta nên quay về trước không?" Chiêu Tài hỏi.
"Quay về?" Híp mắt phượng suy nghĩ, Lục Cảnh Hành cong môi mỉm cười: "Ngươi quay về trước đi, ta muốn đi truyền cái bái thiếp(*) vào nha môn."
(*) Bái thiếp: Thiếp bái kiến, kiểu như thư xin vào trong nhà ấy.
Truyền bái thiếp vào Đình Úy nha môn, chuyện này cũng chỉ có vị gia gia này làm ra được. Chiêu Tài nhận mệnh ngồi lên xe ngựa, nhìn chủ tử nhà mình lắc lắc lư lư tiến vào cửa lớn Đình Úy phủ mới vội vàng đánh xe đi.
Đại phu đến đắp thuốc băng bó một lần nữa, Hoài Ngọc đứng ở bên cạnh nhíu mày nhìn, thấy hắn chân tay vụng về, không nhịn được mà nói: "Ngài có thể nhẹ một chút không?"
"Đây... Đã rất nhẹ rồi, vết thương của Quân Thượng rất sâu, chạm thế nào cũng phải đau thôi."
"Nhưng cũng không thể để ngài ấy đau đớn như vậy!" Hoài Ngọc nhìn nhìn xung quanh: "Có ma phí tán(*) không?"
(*) Thuốc gây tê.
"Cái đó không thích hợp, dùng cho vết thương đầu."
"Vậy phải làm thế nào?" Hoài Ngọc trừng mắt, suy nghĩ một lúc, vén tay áo lên duỗi cánh tay tới trước mặt Giang Huyền Cẩn: "Cắn ta!"
Cánh tay ngó sen trắng như tuyết duỗi ra hào phóng như vậy, Giang Huyền Cẩn liếc mắt sang bên cạnh một cái, đen mặt ấn nàng về: "Đừng nháo!"
"Chàng không đau sao?" Nàng nhăn mặt lại.
"Vẫn có thể nhịn được." Hắn nói: "Nàng thành thật ở đó đừng lộn xộn là coi như giúp ta rồi."
Hoài Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở bên cạnh, đang lo lắng bối rối thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi: "Châu Cơ."
Châu Cơ là ai nhỉ? Không quen biết, Hoài Ngọc tiếp tục nhìn chằm chằm vào đại phu đang băng bó.
"Lỗ tai ngươi bị ngựa đá à?" Đột nhiên có người ngấm ngầm hỏi một câu bên tai nàng.
"A!" Sợ tới mức giật mình nhảy lên tại chỗ, Lí Hoài Ngọc ôm ngực ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hành ngoài cười trong không cười nhìn nàng, cùng cây quạt có cũng được mà không có cũng được gõ vào lòng bàn tay.
Thở hổn hển vài hơi, nàng nghiến răng: "Lục chưởng quầy, chúng ta có lời không thể nói chuyện hẳn hoi sao? Ngươi dọa người làm cái gì?"
"Vừa nãy ta gọi ngươi, ngươi lại không phản ứng."
Mờ mịt nghĩ lại một chút, Hoài Ngọc giật mình nhớ tới hình như nàng có một cái tên nữa gọi là "Châu Cơ", vì vậy vội vàng cười xòa: "Ngươi có chuyện sao?"
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nâng mắt nhìn sang.
Nhận ra ánh mắt của hắn, Lục Cảnh Hành cũng không thèm quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lí Hoài Ngọc nói: "Giao ước với ta, ngươi quên rồi sao?"
Giao ước? Hoài Ngọc chớp chớp mắt, chợt "Aizza" một tiếng vỗ vỗ cái ót: "Thật đúng là quên mất rồi, vậy mà ngươi vào đây sao?"
"Dù sao cũng phải nhìn ngươi một cái mới yên tâm."
Ngay trước mặt hắn mà dám nói những lời như vậy? Giang Huyền Cẩn híp mắt lại, liếc qua Bạch Châu Cơ một cái, trái lại nàng như một cô ngốc, căn bản không cảm thấy có chỗ nào không đúng, vẻ mặt vô tư trong sáng. Nhưng vị Lục chưởng quầy bên cạnh này, tâm hoài bất quỹ(*) thì không nói, tùy ý liếc hắn một cái, trong ánh mắt đều mang theo khiêu khích.
(*) Tâm hoài bất quỹ: Trong lòng có ý đồ xấu.
Giang Huyền Cẩn khẽ cười, rũ mắt xuống liền kêu lên một tiếng.
Hoài Ngọc vội vàng chạy về bên giường hỏi: "Đau sao?"
"Ừ." Lông mi rất dài rũ xuống, hắn thấp giọng đáp lời, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Hoài Ngọc quay đầu trừng mắt với đại phu: "Sao ngài càng xuống tay càng nặng vậy?"
"Đại phu: "..." Đây đã băng đến hai tầng rồi, vừa nãy Quân Thượng cũng không phản ứng gì lớn, bây giờ hắn xuống tay càng nhẹ, càng không nên có phản ứng lớn như vậy chứ!
Đại phu ngậm đắng nuốt cay, ủy khuất nói: "Người tự mình làm đi?"
Hoài Ngọc nhíu mày: "Ta không phải đại phu."
"Aizz, để ta." Đưa tay cài chiết phiến ra sau eo, Lục Cảnh Hành vén ống tay áo tiến lên: "Ta sẽ băng bó."
"Thật sao?" Hoài Ngọc yên tâm nhường vị trí.
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống, nói: "Không cần làm phiền."
"Aiz, người trong nhà khách khí cái gì?" Lục Cảnh Hành cười đến vẻ mặt tràn đầy hòa ái, đến sát gần hắn mới lộ ra hai phần tà khí: "Sợ đau sao? Ta sẽ nhẹ một chút."
Giang Huyền Cẩn nghiến răng, hắn lấy bàn tay không bị thương chặn Lục Cảnh Hành lại, trong lúc bàn tay giơ lên hạ xuống cũng đã qua vài chiêu.
"Đừng nhúc nhích nữa!" Đại phu vội vàng hô: "Bên này còn chưa băng xong, động đậy nữa sẽ bị rời ra đó!"
"Hắn sẽ không băng." Giang Huyền Cẩn nhìn về phía Lí Hoài Ngọc, hơi nhíu mày.
Hoài Ngọc sửng sốt, tới gần nhìn thử, nhìn về phía Lục Cảnh Hành trợn trắng mắt lên: "Ngươi đùa vớ vẩn cái gì vậy?"
"Ai đùa vớ vẩn? Là tự hắn lộn xộn." Lục Cảnh Hành hừ nhẹ: "khổ nhục kế cũng không phải dùng như vậy."
"Khổ nhục kế này, Lục chưởng quầy không ngại tới dùng một chút." Giang Huyền Cẩn nói: "Phân phó một tiếng, bên ngoài tự có người đem đao tới."
"Miễn đi, Lục mỗ khinh thường."
Lại làm ầm ĩ? Lí Hoài Ngọc đưa tay bịt lỗ tai mình lại, đánh mắt nhìn sang đại phu, ra hiệu hắn mau đến cứu người. Đại phu bất đắc dĩ, chỉ có thể đội hỏa lôi tách Lục Cảnh Hành ra, băng bó tỉ mỉ vết thương lại, sau đó nhấc hòm thuốc chạy mất.
Hoài Ngọc cũng không để ý tới hắn, nhìn vết thương của Giang Huyền Cẩn không rướm máu nữa, nàng nhẹ nhàng thở ra.
"Lục chưởng quầy đang định ở lại đây sao?"
Mở cây quạt ra, Lục Cảnh Hành nói: "Ở lại thì miễn đi. Mùi vị này rất khó ngửi."
Vậy còn chưa đi?
Tiểu gia muốn ở thì ở, ngươi cắn ta à?
Ánh mắt tới lui từng hiệp một, bầu không khí trong phòng có chút cứng nhắc.
Lí Hoài Ngọc thở dài một hơi: "Bát tự hai người có phải không quá hợp nhau không?"
"Cầm tinh cũng không hợp." Lục Cảnh hành bổ sung.
"Vậy đừng ở cùng một phòng nữa." Đứng dậy đẩy Lục Cảnh Hành đi, Lí Hoài Ngọc nói: "Ta đưa ngươi ra ngoài."
Không đợi hắn phản đối, nàng đã đem người đẩy ra bên ngoài, nhanh chóng theo gót ra ngoài đóng cửa lại.
Đôi mắt Giang huyền Cẩn trầm xuống.
Giang Thâm mang Thừa Hư và Ngự Phong khó khăn lắm mới tìm được đến sương phòng bên này, vừa bước vào cửa đã cảm giác trong phòng rất âm u.
"Sao vậy?" Giang Thâm hỏi: "Không phải nói đệ muội qua đây sao? Sao không thấy người đâu?"
Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Không biết."
Nghi hoặc nói thầm vài câu, Giang Thâm cũng không dây dưa vào việc này, chỉ nói: "Lúc nãy ta đến đây, đại ca vẫn ở trong phòng trà nghị sự cùng những người đó, nhìn tình hình giống như không quá lạc quan."
Muốn định tội Giang phủ chuyện Thánh Thượng gặp ám sát là không có khả năng, Thánh Thượng cũng sẽ không cho phép, nhưng muốn để những lão già này không dây dưa vào chuyện này nữa, nhất định là phải trả giá chút gì đó.
Giang Huyền Cẩn buông mắt.
Tiên Đế phong Tử Dương Quân cho hắn, nhân tiện liền cấp cho hắn một chỗ đóng quân mười vạn binh quyền ở Tử Dương, chỉ là nhiều năm như vậy, hắn chưa từng được cho phép về Tử Dương tiếp xúc với đại quân, cũng coi như Tiên Đế có phòng bị đối với hắn.
Tiên Đế có tầm nhìn xa, tin tưởng hắn bổ nhiệm hắn, nhưng những người khác trong triều thì không hẳn. Lúc trước vì khiếp sợ Đan Dương trưởng công chúa, luôn không có người nào dị nghĩ đối với binh quyền của hắn. Hiện giờ ngược lại là thời điểm rất tốt, thừa cơ hội để hắn dồn binh quyền lại, phân chia vào tay mấy vị tướng quân, như vậy mọi người sẽ không cần kiêng kỵ như thế.
Bàn tính tiến hành không tồi, đánh tiếc hắn sẽ không nhượng bộ.
Ngoại trừ đại ca Giang Sùng, binh quyền trong tay của mấy vị đại tướng quân trong triều đã quá năm vạn, không thể chia cho bọn họ binh quyền của Tử Dương nữa, ấu chủ(*) sao an ổn?
(*) Ấu chủ 幼主: Người làm chủ nhỏ tuổi, ở đây ý là Tử Dương Quân đang lo lắng làm sao để ổn định binh quyền phò tá ấu chủ (Vị hoàng đế nhỏ tuổi Lí Hoài Lân).
Đang nghĩ ngợi, Liễu Vaan Liệt tới. Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, bước vào đã để tùy tùng ở bên ngoài canh cửa.
"Huyền Cẩn, ngươi nghĩ xong chưa?"
Nghênh đón ánh mắt của hắn, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Ngươi biết tính cách của ta."
Đúng chính là đúng, sai chính là sai, lấy chuyện khác tới ép hắn phải cúi đầu, không thể nào.
Liễu Vân Liệt thở dài: "Ngươi còn bị thương nặng, đi qua đi lại như vậy không khó chịu sao?"
"Không sao." Nhẹ nhàng dựa vào cái gối, Giang Huyền Cẩn nói: "Dưỡng thương ở chỗ này rất tốt, tránh được chuyện vụn vặt trong triều, tranh thủ nhàn rỗi một chút."
Đang ở trong Đình Úy nha môn, không được thượng triều, không được làm công sự, đối với người nắm quyền mà nói hẳn là một chuyện cực kì chí mạng. Nhưng người trước mặt này lại giống như hoàn toàn không để ý.
Liễu Vân Liệt khó hiểu: "Ngươi không sợ đợi ngươi dưỡng thương xong, bầu trời bên ngoài đều thay đổi sao?"
Giang Huyền Cẩn đánh mắt nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó nói: "Bản quân gánh vác trời đất, nó có thay đổi hay không, trong lòng bản quân biết rõ."
Lời này nói ra rất bình tĩnh, nghe vào trong tai lại khiến người ta chấn động.
Hắn gánh vác trời đất... Không phải sao? Từ khi Hiếu Đế băng hà, vùng trời này đều là Tử Dương Quân gánh vác, người này không tranh đoạt danh lợi, không tham lam quyền thế, dần dà lâu ngày, mọi người đều quên mất, quên mất trong cuộc chiến Cần Vương đó, rốt cuộc người này ý chí sắt đá cùng thủ đoạn dữ dội đến thế nào.
"Ơ, sao lại có người trông giữ ở đây?" Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trong trẻo, cằn nhằn nói: "Tránh ra, ta muốn vào trong."
Liễu Vân Liệt hồi phục tinh thần, ngẩn người quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy thân ảnh của Bạch Châu Cơ xuất hiện, đột nhiên hắn mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Không đúng, Quân Thượng với trước kia, đã không còn giống nhau nữa."
Giang Huyền Cẩn trước kia đao thương bất nhập, nhưng hiện tại hắn có điểm yếu.
Người có điểm yếu, bao giờ cũng có thể gây khó dễ được.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.