Xuân Nhật Yến

Chương 59: Hoàng Tỷ

Bạch Lộ Thành Song

28/01/2021

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Nghe thấy lời này, nàng quả thực sửng sốt một lát, mới đứng lên từ trong đống rơm rạ, đi theo Thừa Hư ra ngoài.

"Người vẫn ổn chứ?" Thừa Hư nhìn sắc mặt của nàng, lông mày cũng không thể giãn ra.

Hoài Ngọc muốn cười với hắn, nhưng môi vô cùng khô ráp, kéo một cái, lại rách ra một vết, máu lập tức chảy ra ngoài.

Thừa Hư hoảng sợ, chỉ qua một đêm không gặp mà thôi, sao lại cảm giác dường như phu nhân tiều tụy như sinh bệnh nặng vậy?

Mím mím môi, một cỗ mùi vị gỉ sắt, Hoài Ngọc buông mắt không nhìn Thừa Hư nữa, chỉ giẫm lên mặt đất ẩm ướt của đại lao, từng bước từng bước đi về phía phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn thắp rất nhiều đèn, sáng đến làm cho nàng không thích ứng được, vào cửa phải nhắm mắt hồi lâu, mới nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Giang Huyền Cẩn đưa lưng về phía nàng đứng trước mặt Bạch Ngai, Bạch Ngai quỳ dưới đất, nhìn thấy nàng đến, sống lưng thẳng lên một chút, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

"Chủ tử." Thừa Hư đi vào bẩm báo: "Mang người tới rồi."

Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại, tay áo tuyết tùng xanh hổ phách hơi khép lại một chút: "Không vào trong quỳ xuống, còn muốn bản quân mời sao?"

Ngữ khí lạnh như băng, so với trước kia trên triều đường chỉ có hơn chứ không có kém.

Hoài Ngọc cười nhẹ, mặc áo tù nhân đi đến bên cạnh Bạch Ngai, cúi đầu chậm rãi quỳ xuống.

"Bái kiến Quân Thượng." Nàng nói.

Giang Huyền Cẩn nghiêng mắt nhìn sang hướng khác: "Người của điện hạ miệng dính rất chặt, bản quân không cạy nổi, không bằng điện hạ tự mình đến đi."

Cạy miệng Bạch Ngai? Hoài Ngọc giật mình, lập tức nghĩ đến chuyện của Lương Tư Hiền, thấp giọng nói với Bạch Ngai: "Ngươi ngốc sao? Chuyện đến bây giờ rồi, những chuyện đó có gì không thể nói chứ?"

May mà là Giang Huyền Cẩn đang hỏi, đổi sang người khác đến, không nói hai lời liền tra khảo, chẳng phải hắn sẽ chịu một trận đau đớn da thịt sao?

Bạch Ngai cố chấp mà lắc đầu. Điện hạ không tự nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ.

"Thật là..." Hoài Ngọc vừa tức vừa cười nhìn hắn, viền mắt hơi đỏ lên.

Chiếc bàn dài đặt trước mặt bị người gõ gõ, vang giòn lên vài tiếng.

"Thời gian không còn sớm." Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc nói: "Xin điện hạ nhanh nhẹn chút."

Thu ánh mắt lại, Hoài Ngọc nhìn về phía hoa văn thêu trên vạt áo hắn, đã không còn hứng thú nói đùa giỡn trêu chọc nữa, nàng nghiêm mặt nói: "Chuyện tuyển sĩ, ta lợi dụng Nhị ca và ngươi, tặng bùa hộ mệnh bên trong có thuốc mê cho Nhị ca, hắn ra khỏi cửa liền ngửi thấy, đến nơi thi đương nhiên sẽ buồn ngủ không dứt. Ấn giám của hắn là ta lén lấy đi, đưa cho Bạch Ngai, ấn lên trên bài thi hắn đã viết xong, lại lén đem ấn giám đặt vào Chưởng Văn Viện."

Kể từ đó, Bạch Ngai nộp lên bài thi đến lúc thẩm duyệt cuối cùng, người xem sẽ tưởng rằng bài thi của hàn môn(*) và cao môn(*) bị trộn lẫn, dựa vào ấn giám đem bài thi của Bạch Ngai quy về của Giang Thâm.

(*) Hàn môn và cao môn: Như chương trước đã nhắc đến. Hàn môn chỉ những thí sinh nhà nghèo, bần hàn. Cao môn chỉ những thí sinh nhà giàu, có chức có quyền. Nhắc lại cho mọi người đỡ quên ^^

Mà Giang Thâm, người của Giang gia. Hắn biết bản thân nộp giấy trắng, sẽ đưa ra ý kiến bất đồng, Giang Huyền Cẩn chắc chắn sẽ vì Nhị ca của mình mà tra xét kĩ càng, vừa tra liền phát hiện hành động bỉ ổi khác của Lương Tư Hiền.

Màu mực trong mắt cuồn cuộn, Giang Huyền Cẩn nói: "Cho nên bức thư họa ở Văn Viện đó, là ngươi cố ý cho người treo lên?"

"Đúng." Hoài Ngọc gật đầu: "Văn Viện vốn chính là cửa hàng của Lục Cảnh Hành."

Cái gì mà tình cờ nhìn thấy bút tích tương tự, giả vờ giống như vậy, lại từng bước từng bước dẫn hắn chui vào trong cái bẫy nàng đã thiết kế sẵn.

Giang Huyền Cẩn cười lạnh một tiếng: "Là ta ngốc."

Hoài Ngọc buông mắt xuống, giọng khàn khàn nói: "Lương Tư Hiền vì tình riêng làm việc bất hợp pháp lừa đảo gian lận là sự thật, hắn phá hoại học tử hàn môn nhiều năm, cũng là sự thật."

"Ngươi lừa ta." Đây mới là sự thật lớn nhất.

"Ta không lừa ngươi, ngươi có nghi ngờ Lương Tư Hiền không?" Hoài Ngọc hỏi hắn: "Ở trong mắt ngươi, Lương Tư Hiền có phải là một vị quan tốt đức hạnh không tồi không?"

Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn nàng, liền thấy nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh thẳng tắp nhìn qua.

"Quân Thượng chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá mức thuần lương chính trực. Ngươi cho rằng ngươi chính trực, người toàn thiên hạ đều sẽ chính trực trước sau như một sao?" Nàng khẽ cười: "Bao nhiêu người ra vẻ đạo mạo bằng mặt không bằng lòng, lại có bao nhiêu người trước mặt ngươi làm trò đức hạnh cao vợi, sau lưng ngươi làm trò đê tiện, ngươi thật sự cảm thấy thứ mắt ngươi nhìn thấy, chính là toàn bộ sự thật sao?"

Rõ ràng là mắt hạnh xinh đẹp nội liễm, nàng ở nơi này, lại phát ra một luồng khí thế bức người.

Vì sao hắn luôn không phát hiện ra, diện mạo của người này cùng tính cách của nàng, căn bản không phải cùng một loại.

Lồng ngực đau nhói, hắn rời tầm mắt đi, trầm giọng nói: "Đây chính là lí do ngươi lừa ta?"

Cơ thể có hơi không chịu được, Hoài Ngọc quỳ ngồi xuống, buông mắt nói: "Lừa ngươi là ta không đúng, xin lỗi, ta có chuyện nhất định phải làm."

Ngón tay cuộn lại, chầm chậm nắm lại thành quyền, Giang Huyền Cẩn nói: "Lúc ngươi lợi dụng ta làm những chuyện này, có từng nghĩ đến sẽ có ngày này không?"

Có nghĩ tới hay không, một khi bị hắn phát hiện, sẽ có kết quả gì chứ?

Hoài Ngọc nhìn hắn, trầm mặc.

Sao có thể chưa từng nghĩ chứ? Nhưng lúc đó mặc dù có nghĩ, nàng cũng vẫn làm như vậy.

Nhìn vẻ mặt của nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cũng hiểu được: "Căn bản ngươi không muốn sống yên ổn cùng ta một đời."

Lời này nói ra rất khẽ, quanh quẩn ở trong phòng thẩm vấn, giống như mang theo gió lạnh của mưa thu.

Lí Hoài Ngọc hít thở có chút khó khăn, khuôn mặt trắng bệch nhìn hắn.

Giang Huyền Cẩn cứng đờ đứng đó một hồi lâu, buông mắt nói: "Ta vẫn luôn chưa từng hỏi ngươi, ngày đó Liễu Vân Liệt phái người đến lục soát Mặc Cư, vì sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến đem Thanh Ti chuyển đi nơi khác."

"Cũng chưa từng hỏi ngươi, vì sao ở trong mắt ngươi, bệ hạ quan trọng hơn ta nhiều như thế."

"Bây giờ những vấn đề này đều có đáp án rồi, ngươi có thể trả lời ta một vấn đề cuối cùng không?"

Lồng ngực từng chút từng chút một xiết chặt lại, Hoài Ngọc như đoán trước được hắn muốn hỏi chuyện gì, có chút chật vật mà quay đầu đi.

Nhưng thanh âm của hắn vẫn chui vào lỗ tai của nàng: "Ngày đó đi Bạch Long Tự, người đem hành tung của ta tiết lộ cho Tôn Kình, có phải là ngươi không?"

Quả nhiên.

Hoài Ngọc xiết chặt bàn tay, hoảng hốt cùng chột dạ xông lên, khiến cho nàng có chút không biết phải làm thế nào.

Chuyện này là nàng hổ thẹn với hắn, Ngự Phong nói ngày đó hết sức hung hiểm, suýt chút nữa hắn sẽ không trở về được.

Lúc ấy xe ngựa đi qua rừng cây, hắn còn đưa tay che miệng mũi giúp nàng, sau khi trở về, lại nửa chữ cũng không nhắc đến với nàng, là hoàn toàn tín nhiệm nàng, sợ nàng lo lắng sợ hãi, bảo vệ nàng rất cẩn thận.

Nhưng nàng... Mang hắn làm mồi câu, thậm chí không bận tâm đến sống chết của hắn.

Móng tay cắm vào trong thịt, nàng không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng.

Người trước mặt yên tĩnh đứng chờ, chờ rất lâu cũng không nhận được câu trả lời, lại thấp giọng cười ra tiếng: "Ngay cả lừa ta cũng không muốn lừa rồi sao?"

Vạt áo xanh hổ phách bị người vén lên, người đó chầm chậm ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay vén tóc mai của nàng ra sau tai: "Lừa ta một lần nữa đi, nói không phải ngươi, ngươi không biết, sao ngươi có thể nỡ để ta chết chứ."

Cánh môi khô khốc động đậy một chút, lại ứa máu ra, Hoài Ngọc né tránh ánh mắt của hắn, sắc mặt tái nhợt.

Giang Huyền Cẩn yên lặng nhìn nàng, trên môi mỏng không có huyết sắc, ngón tay chạm vào gò má của nàng lạnh lẽo như tuyết: "Người như ngươi, rốt cuộc tim làm bằng cái gì vậy?"

Một ngày trước còn cùng hắn trêu ghẹo cười đùa, chớp mắt sau đã có thể bố trí hắn vào chỗ chết? Họ đã thành thân, đã bái đường, đã viên phòng, nàng đã bóc cho hắn quả quýt rất ngọt, hắn cõng nàng đi xem ánh trăng ở vùng ngoại thành, rõ ràng đã thân mật đến không còn gì hơn được nữa, nhưng lúc hắn móc chân tâm ra, vì sao người này lấy ra chính là con dao chứ?

Vì sao?

"Xin lỗi..." Hoài Ngọc gian nan giải thích: "Lúc đó... Ta chỉ nghe nói ngươi đem nô bộc của Phi Vân Cung làm mồi câu, muốn dụ rắn ra khỏi hang, cho nên ta..."

"Cho nên ngươi cho rằng, lấy tính mạng của ta ra đánh cược, thắng thì có thể dụ rắn ra khỏi hang, thua thì có thể báo thù rửa hận, bất kể kết quả như thế nào cũng có thể như ý của ngươi, đúng không?"

Lồng ngực giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ nện xuống một cái, Giang Huyền Cẩn đứng dậy, không muốn nghe câu trả lời của nàng nữa, chỉ duỗi tay bắt lấy cổ tay nàng, gỡ chuỗi Phật châu hắn từng cho nàng xuống.

"Không..." Hoài Ngọc giãy dụa muốn giữ lại chuỗi vòng kia, trực giác nói với nàng, thứ này không thể mất.

Nhưng cơ thể của Bạch tứ tiểu thư đã suy yếu đến không thành dạng gì rồi, ngay cả sức phản kháng cũng không có, trong lúc bàn tay nâng lên hạ xuống, chuỗi Phật châu kia đã trở về trong tay của Giang Huyền Cẩn rồi.

Giang Huyền Cẩn buông mắt, lấy khăn ra, từng viên từng viên một, nghiêm túc mà cẩn thận lau sạch sẽ Phật châu.

"Ngươi không quý trọng nó, vậy thì trả lại cho ta đi." Hắn nói.

"Giang Giới." Đôi mắt Lí Hoài Ngọc đỏ lên: "Sau này ta sẽ cẩn thận quý trọng, ngươi có thể đừng lấy nó đi được không?"

Khẽ giễu cợt một tiếng, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng nói: "Ngươi cho rằng còn có sau này sao?"

Mưu nghịch phạm thượng, là tội chết.

"Nhân gian không có về sau, Hoàng Tuyền cũng được." Nàng nhếch miệng, máu trên môi cùng nước mắt chảy ra, đau xót cầu xin hắn: "Đưa cho ta đi."

"Ngươi vọng tưởng." Thu lại Phật châu, Giang Huyền Cẩn đi ra ngoài không thèm quay đầu lại.

"Giang Giới!"

Thanh âm khàn khàn vang vọng khắp phòng thẩm vấn, nhưng bước chân người kia hơi ngừng, chớp mắt đã biến mất ở ngoài cửa.

Hoài Ngọc nghẹn ngào, ôm lấy đầu gối ngồi trên mặt đất, vuốt ve cổ tay trống không, nước mắt rơi từng hạt từng hạt xuống.

"Điện hạ..." Bạch Ngai ngẩn ra nhìn nàng.

Trưởng công chúa trong ấn tượng, dường như chưa bao giờ có lúc thương tâm như thế, mặt nhăn thành một đoàn, khóc thít tha thút thít, giống như một đứa trẻ đi lạc đường.

"Là ta sai rồi." Hoài Ngọc vừa khóc vừa nói: "Ta không nên như thế, là ta sai rồi."

Lục Cảnh Hành nói đúng, chơi với lửa nhất định sẽ tự thiêu, bây giờ nàng bị thiêu đến toàn thân đều đau, đau đến chỉ muốn khóc thật to.

Nếu tất cả có thể lặp lại một lần nữa thì tốt rồi, nếu có thể lặp lại, nàng nhất định sẽ không bố trí cái bẫy bắt Tôn Kình kia, chỉ cùng đi dâng hương với hắn, rút quẻ, bình bình an an về nhà.

Thừa Hư vẫn đứng ở bên cạnh, vốn cũng có chút tức giận, nhưng vừa thấy nàng khóc đến kịch liệt, mày nhăn lại, nói nhưng không nói quá nặng, chỉ nói: "Ngài thật sự rất tổn thương lòng người."

"Ta biết, ta biết hết." Nàng lau mặt qua loa, nước mắt càng lau càng nhiều: "Ta không nỡ nhất là hắn buồn, nhưng sao ngay cả cơ hội dỗ hắn cũng không cho ta."

"Cho thế nào?" Thừa Hư hơi tức tối: "Cái khác còn dễ nói, ngài ở cùng Quân Thượng lâu như vậy, mà vẫn muốn giết ngài ấy, ngài bảo ngài ấy nghĩ thế nào?"

"Ta không... Không muốn giết chàng..." Khóc đến hơi run rẩy, Hoài Ngọc liên tiếp lắc đầu: "Viện binh đều sắp xếp hết rồi, nếu muốn chàng chết, ta cần gì phải sớm thông báo cho Tưởng Khu và Từ Yển chứ?"

Nhưng... Cho dù có viện binh, ai có thể đảm bảo lúc đó nhất định sẽ đuổi kịp chứ? Lúc phu nhân ra quyết định này, trong lòng không có Quân Thượng.

Thừa Hư liên tục thở dài, trong lòng cũng lấp đầy hoảng sợ.



Bạch Ngai ở bên cạnh nghe, không nhịn được nói: "Quân Thượng cũng không từng giết điện hạ sao? Huống hồ, điện hạ là chết thật một lần, Quân Thượng của các ngươi vẫn còn sống yên lành đó."

"Vậy không giống." Thừa Hư lắc đầu: "Thời điểm Quân Thượng động thủ, không có tình cảm gì với Trưởng công chúa."

"Ai nói với ngươi không có tình cảm?" Khuôn mặt Bạch Ngai trầm xuống.

Tử Dương Quân và trưởng công chúa có thể có tình cảm gì? Cho dù là nửa sư đồ, vậy cũng là quanh năm nhìn không thuận mắt.

Thừa Hư không cho là đúng, chỉ xem hắn như đang bảo vệ chủ nhân, chắp tay liền đuổi theo Giang Huyền Cẩn rời khỏi.

Hoài Ngọc nức nở không thành tiếng, Bạch Ngai đưa tay đặt trên vai nàng, thấp giọng nói: "Đừng buồn nữa."

"Thích một người, thật sự quá khổ cực." Lí Hoài Ngọc muốn cười, nước mắt lại chảy ra càng mạnh, giống như muốn đem nước mắt cả đời này của Bạch Châu Cơ khóc sạch ra hết.

Bạch Ngai nhìn thấy khó chịu, nhưng không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng.

"Quân Thượng có lệnh, giải về phòng giam." Nha sai bên cạnh tiến lên, tách hai người ra, một trái một phải kéo ra ngoài.

Hoài Ngọc đứng dậy, loạng choạng hai bước, cơ thể mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

"Điện hạ!" Bạch Ngai quát khẽ.

Phất phất tay về phía hắn, Lí Hoài Ngọc miễn cưỡng đứng thẳng người, đi cùng nha sai ra ngoài.

Nàng và Giang Huyền Cẩn, thật sự là một đoạn nghiệt duyên, từ lúc bắt đầu đã định trước sẽ không có kết cục tốt, nàng lại còn hy vọng hão huyền đoàn tụ sum vầy nữa.

Nên tỉnh mộng rồi, trận này khóc đủ, nàng cũng nên biến trở lại Đan Dương của ban đầu.

"Điện hạ."

Trở về phòng giam, Từ Tiên bên cạnh vừa nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia của nàng, liền hỏi: "Đã gặp Quân Thượng rồi?"

Nhặt mấy cọng rơm rạ hỗn độn trên mặt đất lên, chồng hết sang bên cạnh rào chắn, Hoài Ngọc ngồi xuống, ôm bụng nhỏ nói: "Đã gặp rồi."

Từ Tiên nói: "Không biết ý của Quân Thượng ra sao, lại tiếp tay cho chúng ta nhận vụ án mưu nghịch này, Hoàng Đế cũng nhận lời.

Hôm nay trước khi gặp mặt, Hoài Ngọc nghe thấy tin tức này, có thể sẽ ôm hy vọng, cho rằng hắn đến bảo vệ nàng, giống như vô số lần nghiêng người chắn ở trước mặt nàng.

Nhưng bây giờ, nàng buông mắt xuống: "Có oan báo oan, có thù báo thù đi."

Hắn nhất định sẽ không để nàng sống tốt đâu, về phần Hoài Lân...

Lí Hoài Ngọc suy nghĩ một chút, nói: "Từ tướng quân, nếu về sau có cơ hội chạy thoát thân, xin các ngươi nhất thiết phải rời khỏi Kinh Thành không được quay đầu lại, ngàn vạn lần chớ làm chuyện điên rồ nữa."

Từ Tiên nghe thấy ngẩn người: "Cơ hội chạy thoát thân?"

Trước mắt trừ phi Lục Cảnh Hành tìm người tới cướp ngục, bằng không làm sao còn có cơ hội trốn?

Hoài Ngọc lắc đầu, không giải thích thêm, nghỉ ngơi một lát, đợi bụng không khó chịu như thế nữa, liền tìm ngục tốt nói: "Giúp ta truyền lời, con gái của Ngự Sử Bạch Đức Trọng, thê tử của Tử Dương Giang Huyền Cẩn, có chuyện quan trọng cầu kiến bệ hạ."

Người trong tử lao cầu kiến Hoàng Đế, đây là chuyện thường thấy, nhưng nghe thấy tiền tố này của nàng, ngục tốt do dự một lát, vẫn là ra ngoài bẩm báo với lao đầu(*), lao đầu lướt qua Tử Dương Quân, truyền thẳng tới chỗ Liễu Vân Liệt.

(*) Người cai quản nhà lao, đứng đầu nhà lao.

Vì thế, hai canh giờ sau, Lí Hoài Ngọc bị mang còng tay xích chân, áp giải đến nội cung.

Phi Vân Cung cửa lớn và cửa sổ đều đóng chặt, ánh sáng bên trong u ám, Lí Hoài Lân ngồi trên sạp hợp hoan, yên tĩnh nhìn nàng tiến vào trong.

"Không phải nhận ra ta rồi sao?" Hoài Ngọc khẽ cười: "Nhìn thấy Hoàng tỷ của mình, sao lại có vẻ mặt như thế?"

Vẻ mặt kéo căng, Lí Hoài Lân nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy đề phòng, đợi nàng đi đến trước mặt mình, mới thấp giọng mở miệng: "Hoàng tỷ."

Nghe thấy hai chữ quen thuộc này, Hoài Ngọc không muốn giả vờ không có việc gì nữa, bàn tay vẫn không nhịn được phát run lên.

"Hoàng tỷ có chỗ nào có lỗi với đệ sao?" Nàng hỏi.

Lí Hoài Lân nhìn xiềng xích trên tay nàng, trầm mặc rất lâu mới mở miệng: "Tỷ thật sự không biết?"

Thong thả mà kiên định lắc đầu, Lí Hoài Ngọc cong môi, ánh sáng trong mắt rất yếu ớt: "Đệ nói cho ta đi."

Ánh sáng từ cửa sổ lớn khắc hoa chiếu vào, chiếu ra bụi bặm trong không khí, từng hạt từng hạt một bay lượn, khiến cho người nhìn thấy hít thở không thông. Sau khi nàng nói xong lời này, xung quanh đều yên lặng, chỉ có xiềng xích không khống chế nổi mà run rẩy, không ngừng phát ra tiếng vang nhỏ.

--------------

Giang Huyền Cẩn trở về Mặc Cư, không chút ngạc nhiên nào phát hiện ra sát khí.

Lạnh mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, hắn đứng ổn định cơ thể, đợi Thanh Ti ra tay.

Nhưng mà, người này chậm rãi đi về phía hắn, cả người sát khí nồng đậm, nhưng không xuất ra chiêu nào, chỉ nói: "Quân Thượng muốn biết Bình Lăng Quân chết như thế nào không?"

Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống: "Ngươi biết?"

"Đương nhiên." Thanh Ti nói: "Ta dùng hai bí mật, đổi lấy một lần ngài đưa ta vào cung gặp Hoàng Đế, thế nào?"

Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn nàng: "Ngay cả bệ hạ ngươi cũng dám hành thích?"

"Hắn đáng chết!" Thanh Ti híp mắt: "Người đáng chết nhất khắp thiên hạ này không phải Bình Lăng Quân, là hắn!"

"Hỗn xược!" Giang Huyền Cẩn khẽ quát: "Nhục mạ Đế Vương là tội chết!"

"Nhục mạ Đế Vương là tội chết..." Mắt Thanh Ti chứa đầy châm chọc: "Vậy dám hỏi Quân Thượng, nếu có người mạo nhận ngồi lên vị trí Đế Vương, giết hại người trong Hoàng thất, nên là tội gì?"

Cơ thể cứng lại, Giang Huyền Cẩn ngẩn người, chờ sau khi phản ứng lại được, hắn bước lớn về phía Tẩy Nghiên Trì.

Thanh Ti nâng bước đi theo, vào trong thư phòng liền đóng cửa lại.

"Mạo nhận ngồi lên vị trí Đế Vương là ý gì?"

Nín thở nghe động tĩnh xung quanh, xác nhận ngoại trừ Thừa Hư bên ngoài không có ai khác, Thanh Ti mới mở miệng nói: "Lí Hoài Lân không phải con ruột của Hiếu Đế."

Sấm sét giữa đất bằng, Giang Huyền Cẩn nghe đến con ngươi hơi co lại.

Thanh Ti nhìn hắn, trên mặt lãnh đạm không có cảm xúc gì: "Đây là bí mật trước khi điện hạ chết biết được, cũng chính vì biết được chuyện này, cho nên dẫn tới họa sát thân."

"..."

"Điện hạ bất luận như thế nào cũng không thể tạo phản, mỗi một chuyện nàng ấy làm, đều không sai trái." Thanh Ti nói: "Ở trong mắt người đời, nàng có ba tội lớn, một là giết Bình Lăng Quân, hai là lăng trì Trương nội thị, ba là lúc ôn dịch ở Giang Tây, không quan tâm dân chúng của bảy huyện, phong tỏa thành trì, để người trong thành tự sinh tự diệt."

"Nhưng nếu như ba chuyện này, nàng ấy đều không sai, ngài có phải cũng nên thay đổi cách nhìn với nàng một chút không?"

Giang Huyền Cẩn chậm rãi ngồi xuống sau thư án: "Ngươi nói đi."

"Chuyện ôn dịch Giang Tây, Quân Thượng từng thẩm tra Lệ Thừa Hành, cũng nên biết ngọn nguồn, là bọn họ tham ô bạc cứu giúp thiên tai trước, dẫn đến hạn hán kéo dài, ôn dịch theo đó mà đến."

"Chủ ý phong tỏa thành trì là của ngự y đề ra, quyết định dưới quyền hành của Trưởng công chúa mà làm, tuy cách làm tàn nhẫn, nhưng sai ở chỗ nào? Thế tới của ôn dịch hung hăng như vậy, cuối cùng không phải chỉ dừng lại ở bảy huyện, không lan tràn ra xung quanh nữa sao?"

Thanh Ti trước nay luôn kiệm lời, trước mắt biện bạch vì Hoài Ngọc, từng chữ từng câu đều nói hết sức rõ ràng: "Hơn nữa Bình Lăng Quân và Trương nội thị, Quân Thượng, ngài có biết bọn họ từng làm chuyện gì với công chúa không?"

Lúc Hiếu Đế mới băng hà, Lí Hoài Ngọc chỉ có mười hai tuổi, chỉ biết ngồi khóc lớn không có kế hoạch gì trong Phi Vân Cung.

Bình Lăng Quân Lí Thiện là ngũ hoàng đệ của Hiếu Đế, dựa vào tuổi tác mà nói, nhường Hoàng vị cho hắn thích hợp hơn, nhưng không biết Hiếu Đế dùng cách gì thuyết phục được Lí Thiện, để hắn phụ chính.

Vì thế, Lí Thiện liền theo lí thường chuyển từ Bình Lăng tới ở lại trong cung.

Lí Hoài Ngọc trời sinh không có hảo cảm với Lí Thiện, mặc dù trước kia cũng chưa từng gặp vị ngũ hoàng thúc này, nhưng nàng vừa gặp hắn đã tránh rất xa, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Mới đầu Thanh Ti còn cảm thấy kì quái, cho rằng điện hạ sợ người lạ, nhưng về sau nàng mới phát hiện, hành vi của vị Bình Lăng Quân này cực kì đê tiện, chỉ cần vừa tới gần điện hạ, liền giả vờ làm ra bộ dáng trưởng bối yêu thương vãn bối ôm nàng trong lòng, bàn tay lại hết sức không phép tắc.

Sau khi phát hiện ra điểm này, Thanh Ti luôn bảo vệ điện hạ ra sau lưng, không để Bình Lăng Quân tới gần nữa.

Nhưng ngày đó, Trương nội thị đến truyền lời, nói phát hiện Tiên Hoàng để lại một số di vật, hỏi Trưởng công chúa có cần đi xem không.

Trương nội thị là người hầu hạ Tiên Hoàng nhiều năm, Hoài Ngọc rất tín nhiệm đối với ông ta, mặc dù lúc đó Thanh Ti không có ở đó, nàng vẫn đi theo ông ta.

Kết quả là, Trương nội thị mang nàng đến tẩm cung của Bình Lăng Quân.

Sau khi Thanh Ti phát hiện tới cứu, trong tẩm cung đã là một mảng hỗn độn, điện hạ của nàng ngồi ở trong góc phòng, miệng toàn là máu, y phục trên người lộn xộn, ánh mắt hết sức hung ác. Mà Bình Lăng Quân ở một đầu khác, trên tay bị cắn đến rách một vết lớn toàn máu, đang chửi ầm lên.

"Mẫu hậu ngươi cũng không phải liệt nữ trinh tiết gì, ngươi giả vờ với ta tính là gì chứ?" Lí Thiện thẹn quá hóa giận mà gào lên: "Nếu không có ta, ngươi tưởng rằng ngươi còn có thể yên lành làm trưởng công chúa gì đó sao?"

Thanh Ti nghe thấy, tức đến toàn thân phát run, bước lớn đến bên cạnh điện hạ, đỡ nàng dậy.

Lí Hoài Ngọc mười hai tuổi non nớt mà gầy yếu, chỉ có bờ vai nàng cao như vậy, bình thường sẽ khóc nhè.

Nhưng mà ngày hôm đó, Thanh Ti kinh ngạc không nhìn thấy một giọt nước mắt nào từ trong mắt nàng.

Nàng đứng thẳng người, đem vài món cung trang lỏng ra cài lại lần nữa, lại lấy khăn tay ra, cẩn thận tỉ mỉ lau sạch sẽ máu ở trong miệng.

"Điện hạ..." Thanh Ti lo lắng gọi nàng, cực kì tức giận, muốn đi lên đánh Bình Lăng Quân kia một trận.

Hoài Ngọc duỗi tay ra, bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng lại.

"Đừng vội." Nàng nhìn người phía xa xa kia, thanh âm bình tĩnh nói: "Sớm muộn hắn cũng chết ở trong tay ta thôi."

Chính là bắt đầu từ ngày hôm đó, Lí Hoài Ngọc thay đổi. Nàng rất ít khi khóc, cũng nhắc đến ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng bắt đầu học cầm quyền, giao thiệp với quần thần, đem quyền lực thuộc về Hoàng đệ của nàng, từng chút từng chút một đòi lại từ chỗ Lí Thiện.

Trận tranh đấu dài đằng đẵng này kéo dài đến bốn năm, Đan Dương chịu không ít ủy khuất mà Lí Hoài Lân không thể tưởng tượng được, làm không ít chuyện suýt chút nữa mất mạng, nếu không phải đằng sau có đám người Từ Tiên hỗ trợ, có lẽ nàng chống đỡ không nổi.

May mà sau năm thứ tư, quyền lực của Lí Thiện hoàn toàn bị treo lên không trung, Bình Lăng phủ rời ra ngoài cung. Lí Hoài Ngọc cười hì hì tính ngày tháng, hôm nay là ngày giỗ của mẫu hậu nàng, mang theo Phệ Tâm Tán đi tìm hắn.

"Hoài Ngọc, ngươi là chất nữ(*) của ta mà!" Lí Thiện bị bị nàng dọa tới mức nhảy loạn khắp phòng, nhìn thứ trong tay nàng, hắn liên tục lắc đầu: "Sao ngươi có thể muốn hại hoàng thúc chứ? Ta là ngũ hoàng thúc của ngươi đó!"

"Tham kiến ngũ hoàng thúc." Hoài Ngọc vẫn cười tủm tỉm như cũ, mở lọ dược trong tay ra, sai người ấn hắn lên trên sạp mềm.

"Hoàng thúc đừng sợ mà, thứ này rất quý giá đó, bên trong dùng cưu độc(*) và thạch tín thượng hảo, cũng mới thêm vào độc rắn tươi mới, uống vào hẳn là không tồi."

(*) Cưu độc (鸠毒): độc của con dodo, một loại bồ câu nay đã tuyệt chủng.

Lí Thiện hoảng sợ nhìn nàng, vừa gấp vừa sợ mà mắng: "Sao ngươi có thể ác độc như thế!"

"Ác độc?" Hoài Ngọc nói nhỏ: "Chỉ vài loại độc dược thúc đã nói ta ác độc, vậy nếu biết Phệ Tâm Tán này uống vào sẽ làm lục phủ ngũ tạng của thúc nát vụn, đau hơn mấy canh giờ mới thất khiếu chảy máu mà chết, thì thúc nên dùng câu gì mắng ta nhỉ?"

Lí Thiện bị dọa ngơ rồi, ngẩn người nhìn nàng.

Hoài Ngọc cầm khăn tay lót lót, bóp miệng hắn ra, đổ hết thuốc vào trong.

"Ngươi... Khụ khụ..." Lí Thiện cố sức vùng vẫy, nhưng vẫn chỉ có thể mở căng mắt cảm giác thuốc trượt từ miệng xuống tới cổ họng.



"Ta đã nói thúc sớm muộn cũng chết trong tay ta mà." Ngón trỏ gảy ra, bình nhỏ trong tay trống rỗng rơi xuống mặt đất vỡ toang, Hoài Ngọc đứng dậy, mỉm cười nói với hắn: "Thúc yên tâm đi, không có thúc, ta vẫn có thể làm tốt trưởng công chúa của ta như thường."

-----------------

Trong Phi Vân Cung vang lên tiếng cười thấp, Lí Hoài Lân ngẩng đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của người trước mặt, nhẹ giọng hỏi nàng: "Hoàng tỷ không phải đã xem thứ trong mật thất rồi sao? Thứ đó, lúc mười tuổi ta cũng xem qua rồi."

Hiếu Đế viết "Chiếu hoàn vị(*)".

(*) Chiếu chỉ trả lại ngôi vị hoàng đế.

Lí Hoài Lân không phải con ruột của Hiếu Đế, là nghiệt chủng của tiên hoàng hậu và Bình Lăng Quân sinh ra. Tình ý của Hiếu Đế đối với tiên hoàng hậu quá sâu, biết nàng phản bội mình, nhưng vẫn coi Hoài Lân là con ruột mà nuôi lớn.

Chỉ là, "Coi" là con ruột, chung quy vẫn là không phải con ruột chân chính.

Trong lòng Hiếu Đế không phải không có cách ứng phó, ông để Hoài Lân mặc long bào, chỉ là vì đề phòng Bình Lăng Quân cướp ngôi. Ông để lại "Chiếu hoàn vị", muốn Hoài Lân phải nhường hoàng vị lại khi con trai đầu của Hoài Ngọc tròn mười lăm tuổi.

Lúc Lí Hoài Ngọc biết được bí mật này, chỉ cảm thấy bầu trời tối sầm lại, nàng không ngờ phụ hoàng lại giấu nàng nhiều chuyện như thế, càng không ngờ đến phụ hoàng còn nghĩ cách khiến Hoài Lân trả ngôi vị.

Chỉ là phụ hoàng ngàn tính vạn tính, lại tính nhầm một điểm... Cô nương bình thường, mười bảy tuổi cũng nên có một đứa nhỏ rồi, nhưng Đan Dương nàng, cũng đã đôi mươi rồi, vẫn còn chưa có một nam nhân chân chính.

Hoàng vị này, nàng cảm thấy, cho Hoài Lân ngồi cũng không sao, cho dù là con trai của Bình Lăng Quân, vậy cũng là huyết mạch của hoàng thất, cũng là đệ đệ của nàng.

Chỉ là không ngờ, Hoài Lân lại xem qua thứ đó trước nàng.

Cổ họng hơi xiết lại, Lí Hoài Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, cầm lấy dây xích trong tay nhìn hắn nói: "Cho nên, đệ là đang báo thù giết cha với ta sao?"

Cơ thể Lí Hoài Lân khẽ run rẩy, hai mắt nhìn lại nàng, khàn giọng hỏi: "Ta không nên báo sao? Bình Lăng Quân có tội gì? Ông ấy vẫn luôn phụ tá ta, giúp đỡ ta, tỷ tranh quyền đoạt thế thì thôi đi, lại còn muốn giết ông ấy?"

"Đệ..." Lồng ngực đau đến khó chịu, Hoài Ngọc không đứng nổi nữa, chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng khàn khàn nói: "Đệ cho rằng ta giết ông ta, chỉ là vì tranh quyền đoạt thế?"

"Không phải sao?" Lí Hoài Lân nhíu mày.

Lí Hoài Ngọc im lặng, nghĩ tới chuyện cũ, sắc mặt có chút khó coi.

Hoài Lân chỉ xem nàng như đang chột dạ, nắm tay không cam lòng nói: "Hoàng tỷ, vì sao tỷ phải thay đổi?"

Khi phụ hoàng còn sống, nàng là người rất dịu dàng, nhưng từ khi phụ chính, mặc lên triều phục, nàng đã thay đổi hoàn toàn khiến hắn không nhận ra nữa rồi, độc ác, tàn nhẫn, máu lạnh, mặc dù vẫn cười với hắn như trước, vẫn bảo vệ hắn như trước, yêu thương hắn, nhưng hắn cũng không phải kẻ điếc kẻ mù cái gì cũng không biết.

Những chuyện nàng làm, nên định tội, hắn không làm sai.

Chậm rãi đưa tay che mắt mình lại, giọng Hoài Ngọc run rẩy nói: "Nếu phụ hoàng không chết, ta cũng muốn mãi làm một trưởng công chúa ngây thơ, cả đời không thay đổi."

Nhưng Hiếu Đế đã chết rồi, sự ngây thơ của nàng đổi lấy ham muốn của vô số người với nàng, ham muốn đối với hoàng vị, vậy cần ngây thơ có tác dụng gì chứ?

Thật sự cho rằng triều đình là nơi đến thăm của mọi nhà, lần lượt cần hai đứa trẻ ngốc nghếch đến chỉ tay năm ngón sao?

Ánh mắt Hoài Lân nhìn nàng sâu xa, trong mắt có buồn rầu, có không nỡ, nhưng cũng phần nhiều là sự hờ hững của Đế Vương.

"Hoàng tỷ đã chết rồi." Hắn nói: "Nếu đã chết rồi, vì sao không ngoan ngoãn đi theo Hắc Bạch Vô Thường, còn muốn trở về quấy rối triều đình này sao?"

"Đệ cho rằng ta là vì cái gì?" Hoài Ngọc cong môi, cười tự giễu: "Đệ cho rằng ta còn muốn dựa vào thân thể của Bạch tứ tiểu thư này, tới đoạt hoàng vị với đệ sao?"

Hoài Lân nhíu mày.

Ta còn không phải đều là vì đệ.

Câu này... Lí Hoài Ngọc không nói ra, nàng cảm thấy bản thân cũng rất ngốc, so với Giang Huyền Cẩn càng ngốc hơn.

Nàng tưởng rằng nàng xem hắn như đệ đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, hắn cũng sẽ đối đãi với nàng giống như thế, ai biết bắt đầu từ năm năm trước, trong lòng hắn đã có khúc mắc rồi.

Tại sao nàng lại... Không phát hiện ra một chút nào chứ?

Bây giờ thì tốt rồi, bị người ta đâm một đao vào ngực, đau đến không chỗ nào trốn được, còn không dám quay đầu nhìn người cầm đao rốt cuộc có phải hắn hay không.

Giọng khàn khàn cười ra một tiếng, Hoài Ngọc lắc đầu, nghĩ một lát, lại lắc đầu, nói lẩm bẩm thứ gì đó, Lí Hoài Lân không nghe rõ.

"Nếu Hoàng tỷ đã không muốn đoạt hoàng vị, vậy có phải là nên giao ra binh phù không? Hắn nói: "Giữ lại cũng vô dụng."

Binh phù của cấm quân, bắt đầu từ ngày bọn họ vào đại lao, Lí Hoài Lân đã đi tìm, nhưng đã lục soát hết các nơi của phủ đệ rồi, cũng không thể tìm ra.

"Từ nhỏ đến lớn, thứ đệ muốn, hoàng tỷ đều sẽ cho đệ." Hoài Ngọc nâng mắt nhìn hắn, thanh âm nhẹ nhàng: "Đệ muốn binh phù, hoàng tỷ đương nhiên cũng sẽ đưa, chỉ là... Lần này, hoàng tỷ phải hỏi đệ yêu cầu vài thứ."

Lí Hoài Lân hơi nhíu mày, suy nghĩ rất lâu mới hỏi: "Hoàng tỷ muốn cái gì?"

"Tính mạng của đám người trong tử lao." Hoài Ngọc nói: "Đệ biết đấy, bọn họ không có lòng tạo phản, chỉ là bị ta liên lụy, mới giẫm vào cái bẫy của đệ."

Khó xử mà nhìn nàng, Hoài Lân nói: "Bọn họ, luôn luôn là họa lớn trong lòng ta."

"Hoàng tỷ biết." Hoài Ngọc gật đầu: "Cho nên lần này, đệ chỉ cần buông tha bọn họ, hoàng tỷ sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn không về lại Kinh Thành, có được không?"

Lí Hoài Lân cười như không cười: "Hoàng tỷ, đạo lí "Lửa rừng đốt không tận, gió xuân thổi lại cháy", tỷ hiểu hơn Hoài Lân mà?"

"Ta hiểu." Hoài Ngọc gật đầu: "Cho nên chỉ cần đệ thả bọn họ đi, ta sẽ tự sát, mang theo tất cả mọi thứ có thể uy hiếp đến đệ đi xuống Hoàng Tuyền, có được không?"

Nếu công khai Bạch Châu Cơ là cơ thể Đan Dương chiếm được, không có cách nào khiến bách quan trong triều cùng dân chúng thiên hạ tín phục, vì che chở cho Bạch Đức Trọng và Giang Huyền Cẩn, hắn muốn nàng phải chết, không dễ dàng như vậy đâu.

Cho nên, chỉ cần hắn nhả ra, tự nàng sẽ đi chết.

Cổ họng Lí Hoài Lân khẽ động, ánh mắt cực kì phức tạp. Không phải hắn đang cân nhắc lợi hại của chuyện này, mà là đang cẩn thận quan sát phản ứng của nàng, mang theo một chút dè dặt, lại mang theo chút đau lòng không rõ.

"Tỷ biết ta muốn tỷ chết?" Hắn thấp giọng hỏi.

Hoài Ngọc bật cười: "Rất nhiều chuyện, chỉ vì ta quá tín nhiệm đệ, biết cũng giả vờ như không biết mà thôi."

"Chỉ là... Lần này, đệ có thể đừng mượn tay Tử Dương Quân đến giết hoàng tỷ được không?" Đè xuống cơn đau khó chịu nơi lồng ngực, nàng cong môi nói: "Đệ biết rõ chàng đối với hoàng tỷ mà nói có ý nghĩa gì mà."

Tử Dương Quân...

Lí Hoài Lân chột dạ mà nhắm mắt lại.

Rất lâu trước kia ở Long Diên Cung, giờ Mùi mỗi ngày Tử Dương Quân đều sẽ đến, một bộ trường bào gấm thêu xanh hổ phách, ngọc quan cột cao, tao nhã động lòng người. Mỗi lần đến giờ này, cung nữ trông coi ở cửa Long Diên Cung tự nhiên sẽ vô cùng nhiều, lén lút nhìn ngài ấy dạy hoàng đế viết sách luận chữ.

Hoài Lân quen cảnh này rồi, hắn biết Tử Dương Quân khiến rất nhiều người thích, cung nữ lớn lớn nhỏ nhỏ trong cung, không ai không ngưỡng mộ ngài ấy.

Nhưng không biết bắt đầu từ ngày nào, lúc hắn lơ đãng liếc ra bên ngoài, lại nhìn thấy hoàng tỷ.

Kinh ngạc mở to mắt, Lí Hoài Lân nhìn chiếc váy cung mẫu đơn chợt lóe lên mà qua kia, lại nhìn sang Quân Thượng bên cạnh mình đang nghiêm túc đọc "Quốc từ" này, hoảng hốt cảm thấy có chút bất thường.

Người trong toàn cung đều biết, trưởng công chúa và Tử Dương Quân không hợp nhau, Tử Dương Quân dạy nàng lễ nghi thư pháp, nàng chưa bao giờ học, chỉ biết đi theo người khác ăn chơi lêu lổng, làm Quân Thượng tức giận.

Nhưng Lí Hoài Lân biết, hoàng tỷ của hắn thật ra rất thích Quân Thượng, chỉ là... Dường như nàng kiêng dè gì đó, không bao giờ dám đến gần Tử Dương Quân, chỉ dám đứng ở một chỗ ngài ấy không phát hiện ra, trộm nhìn vài cái.

Cái bí mật nhỏ này, hoàng tỷ hào phóng không giấu hắn, chỉ căn dặn hắn không thể nói cho bất kì người nào biết, nhưng nó lại trở thành con dao nhọn sau này hắn đâm vào trái tim nàng.

Hắn biết hoàng tỷ sẽ khổ sở bao nhiêu, hắn đều biết hết.

Nhưng hắn vẫn cứ phải làm như vậy.

"Hoàng tỷ hận ra sao?" Lí Hoài Lân nhẹ giọng hỏi.

Chân có hơi tê dại, Hoài Ngọc chậm rãi ngồi xuống đất, thấp giọng nói: "Ta không biết."

Chịu đòn đều sẽ bị đau, nhưng nếu người nào đó bỗng chốc bị đánh quá mạnh quá tàn nhẫn, ngược lại người sẽ không phản ứng lại được.

Hiện tại nàng đang bị vây ở trạng thái như thế.

Lí Hoài Lân giống như có chút ngồi không nổi nữa, nhấc long bào đứng lên, đi đến trước mặt nàng nói: "Ta đồng ý với hoàng tỷ, hoàng tỷ muốn để bọn họ sống, trẫm sẽ để bọn họ sống, chỉ là... Chuyện hoàng tỷ đã đồng ý, cũng phải làm mới được."

"Được." Hoài Ngọc gật đầu từ tốn mà nghiêm túc.

Nhìn hắn vội vàng muốn đi, Hoài Ngọc lại gọi hắn lại: "Hoàng tỷ còn có một vấn đề muốn hỏi."

"Tỷ nói đi." Lí Hoài Lân ngừng bước, bàn tay đã đặt trên cạnh cửa điện.

Nàng nhếch nhếch miệng, hỏi: "Cửu ngũ chí tôn và hoàng tỷ, cái nào lớn hơn?"

Lí Hoài Lân ngẩn người, ngón tay hơi xiết chặt.

Tiếng cười non nớt giống như còn quanh quẩn không đi trong Phi Vân Cung, đứa trẻ nho nhỏ được Hiếu Đế ôm vào trong lòng, trả lời không chút do dự:

"Hoàng tỷ."

Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình, trùng lặp cùng một chỗ với thanh âm non nớt kia.

Sau lưng truyền tới tiếng cười khàn khàn trầm thấp, trong lòng Lí Hoài Lân cảm thấy khó chịu đến hoảng sợ, không dám quay đầu nhìn lại, cũng không dám ở lại lâu, xách long bào liền bước ra khỏi Phi Vân Cung.

"Ngài nói, người như vậy lẽ nào không đáng chết sao?"

Trong Mặc Cư, Thanh Ti kể xong chuyện cũ, thanh âm lạnh lùng hỏi một câu như vậy.

Giang Huyền Cẩn yên tĩnh ngồi sau thư trác, ngón tay thon dài chống lên lông mày, khớp xương lạnh lẽo trắng bạch.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, Thanh Ti nhìn thấy rất hoảng sợ.

Đây rốt cuộc là tin hay không tin?

"Chủ tử." Thừa Hư bên ngoài hô lên: "Tiểu thiếu gia đến rồi."

"Ừ." Khẽ đáp một tiếng, Giang Huyền Cẩn thu tay đứng lên, không nhìn Thanh Ti thêm cái nào, chỉ nói: "Ngươi ở lại trong Mặc Cư đừng di chuyển."

Không di chuyển thì đi giết Hoàng Đế thế nào? Thanh Ti hơi tức giận: "Ngài muốn nuốt lời?"

"Bản quân chưa hề mở miệng đồng ý với ngươi cái gì, nói gì đến nuốt lời?" Giọng lãnh đạm ném lại câu này, hắn nâng bước đi ra ngoài.

Thanh Ti ngạc nhiên, lập tức ý thức được người này đúng là chưa đồng ý cái gì, lúc này sắc mặt liền trầm xuống.

Hắn không giúp đỡ, vậy nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

---------------

Editor: Đau lòng quá đi mất, nếu một ngày Lân Lân biết tỷ tỷ của mình phải chịu những gì thì có hối hận muốn chết không...

Đọc đến chương này ngoài đau lòng, tui còn thấy thảm nữa, kết cục của ông Lý Thiện Bình Lăng Quân kia thảm hết chỗ nói, đọc nhiều truyện xuyên quá nên khi đọc đến khúc này cảm thấy nếu cho 1 nhân vật xuyên vào ông này thay đổi kết cục cũng không tồi :>

Lảm nhảm thế thôi, chúc các bạn đọc truyện đau lòng hiccc :

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Nhật Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook