Chương 81: Một Đĩa Bánh Ngô
Bạch Lộ Thành Song
11/04/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Nghe ngữ khí thoải mái này của nàng, giống như từ khoảnh khắc cầm được hưu thư là hoàn toàn tiêu tan được, không tránh hắn nữa, còn mời hắn ở lâu thêm một chút.
Giang Huyền Cẩn mím môi, bàn tay nắm cổ tay áo càng ngày càng chặt.
Là muốn hắn ở lại xem thành hào thông nước, hay là muốn hắn ở lại xem hôn lễ của nàng và Lục Cảnh Hành? Hắn đi rồi còn đỡ, nếu hắn có mặt nhìn thấy, thật không dám bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì.
Đây cũng xem như một loại báo thù sao?
Cảm giác lạnh ngắt từ ngoài cửa sổ lùa vào, lạnh đến toàn thân hắn cứng ngắc, nhưng người trước mặt giống như phát hiện ra cái gì đó, đẩy cửa sổ ra nhìn liền "Oa" lên một tiếng.
Tuyết rơi rồi!
Tiền tuyến thành nhiều năm không thấy tuyết rơi, rơi xuống những bông tuyết nhỏ vụn, trong suốt bay xuống bệ cửa sổ, nàng nắm lấy tay áo đón lấy, cười khanh khách mà quay đầu lại đưa cho hắn nhìn: "Ngươi nhìn này!"
Trong lúc hoảng hốt Giang Huyền Cẩn cảm thấy, dường như lại quay về lầu chính Mặc Cư, phân li xa cách lâu như vậy chỉ là một cơn ác mộng, lúc tỉnh mộng lại, nàng vẫn ở bên cạnh hắn như trước kia, cười nói ồn ào, muốn cùng hắn xem cảnh tuyết rơi mùa đông này.
Hắn ngơ ngác vươn đầu ngón tay ra, khẽ chạm vào bông trắng lóng lánh trên ống tay áo nàng, nhưng vừa chạm vào, điểm trắng nhỏ vụn kia liền tan ra không thấy nữa.
Lông mi run lên, Giang Huyền Cẩn mím môi, màu mực trong mắt cuộn trào.
Chạm không được, chạm rồi liền không còn nữa.
Thu tay lại đưa ra sau lưng, cằm hắn xiết chặt lại, rất muốn lạnh lùng mà nói một câu "Mời điện hạ quay về", nhưng lời đến bên miệng, nghĩ một lát, lại nuốt vào trong.
Hắn có quãng đời còn lại rất dài có thể chậm rãi thận trọng, nhưng lúc này, lung túng bản thân thêm một chút thì có làm sao?
Lí Hoài Ngọc giống như không sợ lạnh vậy, đứng bên cửa sổ đón tuyết cảm thấy không đủ, còn muốn trèo lên sạp mềm bên cạnh, bàn tay có thể vươn ra xa hơn.
Giang Huyền Cẩn nhịn một lúc, vẫn là không nhịn được, tiến lên giữ nàng lại: "Nàng đừng nhúc nhích!"
Hoài Ngọc nhướn mày, quay đầu lại cười nói: "Sao nào? Sợ ta bị thương hả? Không phải nói là hài tử của Lục chưởng quầy sao? Ngươi hoảng cái gì?"
Khuôn mặt cứng lại, Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Trên sạp mềm có bàn trà nhỏ, củ ấu rất nhiều cạnh, nếu làm điện hạ bị thương, Lục chưởng quầy nhất định sẽ tính lên đầu bản quân."
"Không sao." Hoài Ngọc tiêu sái xua tay: "Hắn không thể gây khó dễ gì cho ngươi đâu."
"Cho dù hắn không làm gì được, còn có Tựu Ngô, còn có Xích Kim. Còn có người trong toàn phủ công chúa này, bản quân không đắc tội được."
"Quân Thượng khiêm tốn." Mắt hạnh sóng sánh, Hoài Ngọc trêu ghẹo nói: "Ngài động tâm tư thật, đừng nói phủ công chúa này của ta, cả tiền tuyến thành ta cũng không giữ nổi."
Nói xong, lại muốn tiếp tục động đậy.
Nhưng mà, đầu gối vừa chống lên sạp mềm, trước người lại có một ống tay áo xanh hổ phách chắn ngang.
Động tác của Giang Huyền Cẩn rất khắc chế, cánh tay đặt ngang trước xương quai xanh của nàng, nắm lấy vai nàng, kéo cả người nàng trở về.
Cong môi mỉm cười, Lí đại lưu manh thuận thế lùi về phía sau vài bước, dán vào ngực hắn.
Chấn động rất nhỏ từ lồng ngực truyền tới, nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của hắn, chỉ một chút liền biến mất, cơ thể đứng thẳng tắp, tay cũng buông xuống dưới.
"Điện hạ đứng không vững sao?"
"Ừ." Hoài Ngọc thở dài một hơi: "Từ lúc bụng lớn, chân cũng bắt đầu phù lên. Mỗi ngày eo lưng đều đau nhức, thường đứng không vững."
Nếu Thanh Ti nghe thấy lời này, nhất định muốn thổ huyết. Còn đứng không vững hả? Lần trước ở trên phố chạy còn nhanh hơn thỏ là ai?
Giang Huyền Cẩn nghe thấy, cằm lại càng xiết chặt lại, cúi đầu nhìn nàng, muốn duỗi tay đỡ nàng một cái, lại không biết nên đặt tay vào chỗ nào.
Người đằng trước đột nhiên "A" lên một tiếng, trong lòng hắn nhảy dựng, nhíu mày: "Sao vậy?"
Ôm lấy bụng, nàng ngồi xuống sạp mềm, vẻ mặt cổ quái, nhíu mày im lặng.
"Nói chuyện đi!" Giang Huyền Cẩn đứng trước mặt nàng, vẻ mặt duy trì bình tĩnh, nhưng không giấu nổi sự sợ hãi trong giọng nói.
Hoài Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn chỉ chỉ vào bụng của mình.
Giang Huyền Cẩn cũng không quan tâm nhiều, đưa tay đặt lên thăm dò thử.
Cái bụng này dường như rắn chắc hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, nặng nặng, phình phình, hắn vừa chạm vào, thứ bên trong liền động một cái, xúc cảm nho nhỏ, vừa vặn đánh vào lòng bàn tay của hắn.
Giang Huyền Cẩn chấn động, cuống quýt thu lại về, cố trấn định nói: "Ta bảo Thừa Hư đi truyền đại phu tới."
"Ài, không cần đâu." Vẻ mặt khôi phục lại bình thường, Hoài Ngọc nói: "Chỉ là thai đạp, bình thường thôi."
Bình thường mà nàng làm cái vẻ mặt ấy? Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, trừng nàng.
Lí Hoài Ngọc cười ngả ngớn nói: "Mỗi lần thai đạp ta đều rất sợ hãi. Chỉ sợ nó đột nhiên đạp vỡ bụng ta ra ngoài."
Loại cảm giác sợ hãi này, thế nào cũng phải cho hắn cũng nếm thử một chút, trong lòng nàng mới có thể thoải mái.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi.
Oan nghiệt.
Bức thư đưa khẩn cấp trong tám trăm dặm chưa đến một ngày đã đưa về chủ thành Tử Dương, Lữ Thanh bị người móc từ trong ổ chăn ra ngoài, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, vôi vội vàng vàng nhận lấy thư mở ra.
Nhưng mà, xem xong thư, khóe miệng hắn co lại, không nhịn được quẳng giấy viết thư xuống đất: "Cần một y nữ cũng dùng đưa khẩn cấp tám trăm dặm? Hắn thật sự coi con ngựa không mệt chết được sao?"
Cấp dưới yếu ớt bẩm báo: "Quân Thượng dùng là tuấn mã, không mệt chết được."
Lữ Thanh lạnh mắt bắn ngang sang, cấp dưới lập tức ngậm miệng.
"Bảo cái người tên Kì Cẩm, hôm nay khởi hành luôn, tìm vài người hộ tống, cưỡi ngựa đi tới đó."
"Vâng."
Sau khi phân phó xong, Lữ Thanh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đại sảnh, tức đến suýt chút nữa giẫm nát hết gạch, vừa xoay tròn vừa nói: "Ngày ngày thúc giục, ngày ngày không quay lại, không quay lại cũng bỏ đi, còn giống như muốn an cư ở tiền tuyến thành, để hắn đem tiền tuyến thành trực tiếp phân vào Tử Dương hắn cũng không vui, không biết đang nghĩ cái gì!"
"Cứ bận bịu giúp hắn, lão tử thì không bận sao? Lão tử còn muốn cưới vợ nữa, bận đến ngay cả cổng phủ quận thủ cũng không ra được, rốt cuộc ai là Tử Dương Quân chứ!"
Cấp dưới ngậm miệng không nhịn được lại mở miệng lần nữa: "Quân Thượng chuẩn bị rất nhiều bức họa của tiểu thư thế gia cho ngài chọn, đều đặt ở trong thư phòng ngài đó."
Lữ Thanh trừng mắt: "Để lại bức họa có tác dụng gì chứ? Hắn trực tiếp cho ta một tiểu mỹ nhân đi!"
Cấp dưới trầm mặc, nghĩ thầm ngài cũng kêu la lợi hại thật, thật sự để cho tiểu mỹ nhân, với tính tình này của ngài, nhất định là cửa cũng không dám vào.
Có điều hắn vẫn rất quan tâm, lúc Kì Cẩm xuất phát, để người đem lời này của Lữ đại nhân nói với Quân Thượng.
Kì Cẩm run run rẩy rẩy lên ngựa, trong lòng rất kích động.
Tính ngày ra, phu nhân cũng đã phải mang thai sáu tháng rồi, trước đây nàng vẫn không nhận được tin tức, đã suy nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Kết quả bây giờ Quân Thượng đột nhiên triệu nàng đến.
Y nữ ở đâu cũng có, nếu có một lí do nhất định chỉ có thể bảo nàng đi, vậy thì chính là Quân Thượng biết chuyện phu nhân có thai rồi, gọi nàng đến hỏi tội.
Hỏi tội cũng được! Kì Cẩm đỏ mắt nghĩ, chỉ cần Quân Thượng cùng phu nhân có thể nối lại tình xưa, dù cho nàng phải chịu phạt một trận cũng được.
Có điều, với tính cách của Quân Thượng, biết mình có con rồi, nói không chừng chỉ biết đến vui mừng, ngay cả phạt nàng cũng giảm bớt ấy!
Suy nghĩ lạc quan, Kì Cẩm thúc ngựa đi theo hộ vệ, nhanh chóng lên đường.
Sau khi tiền tuyến thành rơi xuống một trận tuyết nhỏ, dòng nước trong thành hào càng ngày càng lớn. Dân chúng đứng bên bờ sông reo hò, có người kích thích không nén nổi, nằm úp sấp xuống cầm thùng múc nước.
"Được cứu rồi, ruộng của chúng ta được cứu rồi!"
"Mau phụ một tay, tới đây, múc nước đi!"
"Nước, nhiều nước quá!"
Người ven sông càng ngày càng nhiều, thậm chí người nhảy thẳng xuống, vui sướng reo hò lớn từ hướng cổng thành lan ra toàn bộ thành trì, tiền tuyến thành cuối cùng cũng hoàn toàn sống lại rồi.
Hoài Ngọc đứng trên lầu cổng thành cười híp mắt nhìn, đám người Tựu Ngô đang bẩm báo lại bên cạnh nàng: "Sông ngòi sông Khúc Lâm đã bắt đầu khởi công, đợi đến lúc xây xong, mấy nhánh sông còn lại của ba huyện Đông Bình cũng sẽ bị cắt đứt, cho dù tiền tuyến thành ít mưa, cũng sẽ không hạn hán nữa."
"Rất tốt." Hoài Ngọc gật đầu, đang muốn nói thêm gì đó, thì nhìn thấy một đám dân vây quanh bên dưới thành lầu, trong tay mỗi người đều cầm một cái đĩa, trong đĩa có bánh ngô có bánh bao, giống như muốn đưa lên đây, bị hộ vệ cản lại. Trong miệng còn hô lên:
"Tựu Ngô đại nhân! Tựu Ngô đại nhân!"
"Từ cô nương, chúng ta đến tặng lễ tạ ơn!"
"Thống lĩnh quân đại nhân, cho bọn ta lên đi!"
Hoài Ngọc sáng tỏ, nhìn người bên cạnh cười nói: "Các ngươi bây giờ cũng là quan tốt được người ta yêu quý rồi, lòng tốt của dân chúng phải nhận mới phải, đi đi, không tính là các ngươi nhận hối lộ."
Mấy nhóm đại lão gia đều có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy bên dưới có một bà lão đứng không vững, vội vàng dẫn đầu tiếp đón.
Hoài Ngọc nhìn nhìn, cảm thấy hình ảnh này thật sự rất đẹp, đây mới là đãi ngộ mà người tốt nên có, không bị người ta chửi rủa, ngược lại còn được dân chúng coi như con nhà mình, vừa đút cho ăn vừa nói: "Ngài nếm thử đi, nhà chúng ta làm đó, cố ý cho thêm nhiều đường!"
Hoài Ngọc thu hồi ánh mắt, một mình đứng trên thành lầu, tiếp tục nhìn con sông bên dưới, trong mắt có một chút, một chút xíu ánh sáng hâm mộ.
Nàng giúp được bọn họ, nhưng lại không giúp được chính mình, ở trong mắt dân chúng, nàng vẫn là Đan Dương trưởng công chúa làm nhiều việc ác đó.
Gió lạnh thổi tới, bay loạn tóc mai của nàng, Hoài Ngọc đưa tay vén sợi tóc ra phía sau, rất độ lượng nghĩ, không sao, thời gian bốn năm nàng đi qua kiêu ngạo hung hăng, cuối cùng cũng phải trả giá.
Bên cạnh có tiếng bước chân không có quy luật lắm vang lên, Lí Hoài Ngọc tưởng ai quay về, đầu cũng không ngoảnh lại.
Nhưng mà, một lát sau, một đôi tay già nua bưng một đĩa bánh ngô, đưa tới bên cạnh nàng.
Lồng ngực chấn động, Hoài Ngọc bỗng nhiên quay đầu lại.
Trên mặt bà lão có nếp nhăn rất sâu, cười lên liền không nhìn thấy mắt đâu nữa, răng của bà rụng rất nhiều rồi, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, nhưng Hoài Ngọc vẫn nghe thấy được.
Bà ấy nói: "Điện hạ, con trai con dâu ta đều đang khiêng nước tưới đất, ta đến cảm ơn ngài."
Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, Hoài Ngọc nhìn bánh ngô trong đĩa kia, cổ họng thắt chặt lại, hồi phục lại nụ cười nói: "Bà lão, bà nên cho ai thì cho người đó, không cần nghe bọn họ đến đưa cho ta đâu."
Bà lão giật mình, hỏi nàng: "Cô là trưởng công chúa sao?"
Hộ vệ bên cạnh nhíu mày muốn tiến lên trách cứ bà ấy ăn nói vô lễ, Lí Hoài Ngọc duỗi tay cản lại, thong thả gật đầu với bà ấy.
"Vậy chính là cho cô rồi." Bà lão mỉm cười, lợi cũng lộ hết ra ngoài: "Cô là một người tốt."
Đĩa bánh ngô đầy nhét vào trong tay nàng, trong mắt Hoài Ngọc tràn đầy mờ mịt, thậm chí nhìn Tựu Ngô ở bên dưới, nghi ngờ là bọn họ đặc biệt mời tới để nàng vui vẻ.
Nhưng bà lão nói: "Ta là hơn hai năm trước, từ Giang Tây tới nơi này. Cô đã cứu nhà ta một lần, đây là lần thứ hai."
Đại Hưng năm thứ sáu Giang Tây hạn hán, ôn dịch lan tràn bảy huyện, không thể ngăn chặn thế càn quét toàn bộ Giang Tây, nếu không phải là trưởng công chúa quả quyết niêm phong thành, thứ bệnh mà thuốc và kim châm cứu không linh nghiệm đó, nhất định sẽ hại chết nhiều người hơn nữa.
Bà lão không hiểu phân tranh triều đình, bà chỉ biết nhà các bà được cứu rồi, bởi vì trưởng công chúa.
Mà lần này, cũng là được lợi ích của trưởng công chúa, tiền tuyến thành hạn hán nhiều năm có nước rồi, bọn họ có thể tưới tiêu đất, có thể trồng lương thực, có thể tiếp tục sống rồi.
Một đĩa bánh ngô, tương đương với khẩu phần ăn một ngày của một nhà, bà ấy bưng hết tới, tay lau lau trên chiếc tạp dề đầy miếng vá, lộ vẻ hơi áy náy.
Lí Hoài Ngọc ngẩn ra một hồi lâu, đưa tay cầm một chiếc bánh ngô lên, cắn một miếng.
Vị khô khốc, thua xa tay nghề của Xích Kim, nhưng nàng nuốt xuống, lại cắn một miếng nữa.
"Điện... Điện hạ?" Hộ vệ bên cạnh muốn khuyên, Hoài Ngọc lắc đầu, miễn cưỡng ăn hết một cái bánh ngô to, cuối cùng ôm đĩa nói với bà lão: "Ta sẽ ăn hết."
Bà lão mỉm cười, liên tục gật đầu.
Lí Hoài Ngọc hỏi: "Nhà bà ở đâu?"
"Không xa, ngay ở ngoại thành phía tây." Bà lão chỉ chỉ: "Ta cũng nên quay về rồi."
Nhìn phương hướng kia, Hoài Ngọc gật gật đầu, ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh, người sau hiểu rõ, đỡ bà lão xuống dưới thành lầu, tiện thể mang cho mấy túi gạo, cùng đưa về nhà bà.
Lúc Giang Huyền Cẩn đi lên, liền nhìn thấy Lí Hoài Ngọc ngẩn người ôm một đĩa bánh ngô.
Hắn không hiểu, đi qua nhìn nhìn, cái đĩa đó thô ráp, bánh ngô cũng thô ráp, nhưng trên ngón tay nàng có dính mảnh vụn, rõ ràng là đã ăn một cái.
"Điện hạ?"
Nghe thấy giọng nói của hắn, người trước mặt ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao.
Nàng giống như một đứa trẻ giơ cái đĩa trong tay lên, mở to mắt khoe với hắn: "Đây là của một bà lão cho ta đó!"
Giang Huyền Cẩn không hiểu. Nàng vội vàng chỉ chỉ xuống đám người vẫn đang bị dân chúng vây quanh bên dưới, lại chỉ chỉ vào cái đĩa trong tay, nhếch miệng nói: "Ta cũng có!"
Hơi ngẩn ra, Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống: "Một đĩa bánh ngô mà nàng có thể vui thành như vậy."
"Ngươi không hiểu!" Hoài Ngọc cười không dừng được, trong mắt tràn đầy ánh sáng: "Bà ấy nói ta là một người tốt!"
Lâu như vậy rồi, luôn sống trong triều đình lừa gạt lẫn nhau, nàng đã nghe quen lời chửi rủa của quần thần và dân chúng, cũng nghe quen lời an ủi của người bên cạnh. Lần đầu tiên có người khen nàng chân thành chất phác như vậy.
Người danh vọng cực cao như Giang Huyền Cẩn, người sùng kính cùng yêu quý hắn nhất định là luyện mãi thành quen rồi. Không như nàng, đợi tám năm, mới đợi được một đĩa bánh ngô như vậy.
Thừa Hư phía sau nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Sao chủ tử có thể không hiểu chứ? Nếu ngài ấy không hiểu, sẽ không hao phí tâm tư giúp nàng đổi lấy cục diện hiện giờ.
"Ta không hiểu." Giang Huyền Cẩn nhạt giọng đáp lại nàng, thần sắc như thường.
Tâm tình Lí Hoài Ngọc tốt, mỉm cười hỏi: "Quân Thượng có muốn theo ta xuống dưới xem không? Chúng ta tiện thể thảo luận chuyện của hai đất Đan Dương và Tử Dương?"
"Không cần." Hắn không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt.
Nhưng mà, hai nén hương sau, một chiếc xe ngựa đi chậm rì rì dọc theo thành hào tiến về phía trước, bên trong xe lót một đệm chăn rất dày, Hoài Ngọc làm tổ trong một góc, kê một cái gối sau eo mình, thoải mái thở ra một hơi.
Tử Dương Quân trước mặt rất ghét bỏ mà quỳ ngồi trên chăn mềm, người vẫn thẳng tắp như cũ.
"Ngươi không mệt sao?" Hoài Ngọc nhướn mày: "Xe này chính là dùng để nằm dựa, trái lại ngồi không thoải mái đâu."
"Điện hạ có lời nói thẳng." Hắn lạnh nhạt nói.
Lí Hoài Ngọc khẽ cười, chống cằm nhìn hắn, nói: "Lục Kí đang cung cấp hàng hóa cho tiền tuyến thành, nguồn hàng của biên thành Đan Dương không đủ, vẫn có một phần phải vận chuyển từ biên thành Tử Dương. Nhưng Tử Dương đối với Đan Dương rất nghiêm, không vận chuyển được đồ ra khỏi thành, còn xin Quân Thượng châm chước mới được."
Ngồi chung với hắn, chính là vì cầu tình cho Lục Cảnh Hành?
Lồng ngực xiết chặt lại, Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Nếu ta không châm chước thì sao?"
Khẽ hừ một tiếng, Hoài Ngọc tràn đầy khí thế mở miệng: "Nếu ngươi không châm chước! Vậy ta sẽ!"
Cơ thể dịch dịch, dịch đến bên cạnh hắn, đưa tay móc lấy ngón tay của hắn, Lí Hoài Ngọc nhoẻn miệng cười: "Vậy ta cầu xin ngươi."
Đột nhiên ngữ khí mềm xuống, giống như một đôi tay dịu dàng, đem trái tim luôn trầm xuống của hắn nâng lên.
Trong lồng ngực khó chịu đau đớn vô cùng, Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm bàn tay nàng cầm lấy mình, trầm mặc rất lâu mới mở miệng, thanh âm hơi khàn: "Nàng làm như vậy, không sợ Lục Cảnh Hành tức giận sao?"
Hoài Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Hắn sẽ không tức giận đâu."
"Cũng phải." Giang Huyền Cẩn gật đầu: "Nhiều năm như vậy, hắn có thể luôn ở bên cạnh nàng, chung quy hắn cũng có chỗ hơn người."
Vậy có phải không? Mặt kiếm tiền của Lục Cảnh Hành, đích xác là bản lĩnh hơn người.
Hoài Ngọc cười thầm, nhìn bộ dạng muốn vung nàng ra nhưng lại không nhẫn tâm của hắn, được voi đòi tiên mà duỗi tay qua, chui vào giữa bàn tay hắn, giống như rất lâu rất lâu về trước, cùng hắn mười ngón đan nhau.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi: "Điện hạ."
"Sao?"
Giống như cảm thấy khó có thể mở miệng, Giang Huyền Cẩn trừng mắt nhìn bàn tay của nàng.
Bộ dạng Hoài Ngọc đừng đường chính chính: "Làm sao? Không đúng chỗ nào sao?"
Chỗ nào cũng không đúng được không! Không phải đòi hưu thư rồi sao? Không phải muốn thành thân cùng Lục Cảnh Hành sao? Đột nhiên lại thân mật thế này với hắn làm cái gì?
Cảm thấy nàng đang đùa giỡn mình, Giang Huyền Cẩn rất tức giận, môi mỏng mím chặt, mi tâm cũng nhíu lại.
"Vui không?" Hắn hỏi.
Hoài Ngọc cười híp mắt gật đầu, nắm tay của hắn càng chặt: "Vui lắm đó."
"Dừng xe!" Hắn khẽ quát một tiếng.
Ngựa bên ngoài hí dài một tiếng, cơ thể Hoài Ngọc nghiêng về phía trước, lập tức "Ai nha" một tiếng.
Giang Huyền Cẩn đang muốn đứng dậy xuống xe, nhưng vừa nghe thấy tiếng này, cứng đờ một lúc, vẫn quay đầu hỏi: "Lại làm sao?"
Lẩm bẩm ôm bụng, Lí Hoài Ngọc nói: "Khó chịu."
Xe đi ở ven sông, trước không có thôn làng sau không có khách điếm, Giang Huyền Cẩn nghiến răng, phân phó Thừa Hư: "Về phủ công chúa!"
"Ài, không cần." Nắm lấy tay của hắn, Hoài Ngọc cười vô lại: "Tiếp tục đi về phía trước là được."
Giang Huyền Cẩn: "..."
Ngồi trở lại vị trí ban đầu, hắn trầm mặc nhìn nàng rất lâu, có chút mệt mỏi mà day day mi tâm: "Điện hạ không thể buông tha ta sao?"
Nếu đã định trước không thể ở bên nhau, vì sao còn muốn đùa giỡn hắn?
Di chuyển bàn tay đan chéo với hắn, Lí Hoài Ngọc sụt sịt: "Quân Thượng, sức của a không lớn một chút nào, nếu ngươi không thích, hoàn toàn có thể tránh ra."
Chính là ỷ vào hắn sẽ không tránh ra, cho nên mới tới đùa giỡn hắn như vậy sao? Giang Huyền Cẩn tức quá hóa cười: "Bỏ đi, yêu cầu của điện hạ, bản quân đáp ứng là được."
"Đa tạ nhé!" Hoài Ngọc vui vẻ, nhưng vẫn không buông tay hắn ra.
Người này rốt cuộc là muốn thế nào? Giang Huyền Cẩn rất không hiểu.
Trong gia huấn của Giang gia, đã có chồng lại gần gũi với người khác, theo quy tắc phải săm tên lên trán, trục xuất khỏi gia môn. Hắn rất rõ, hành vi thế này làm trái lễ giáo, trái với tam cương ngũ thường(*), nếu hắn còn không tránh ra, cũng coi như đồng tội.
(*) Chuẩn mực đạo đức.
Nhưng ma xui quỷ khiến, hắn lại không động đậy.
Ý cười trên mặt Lí Hoài Ngọc càng ngày càng lớn, đôi mắt hạnh nhìn hắn, giống như con chuột trộm thịt tươi thành công, không nhịn xuống được, còn trực tiếp cười ra tiếng.
***
Nghe ngữ khí thoải mái này của nàng, giống như từ khoảnh khắc cầm được hưu thư là hoàn toàn tiêu tan được, không tránh hắn nữa, còn mời hắn ở lâu thêm một chút.
Giang Huyền Cẩn mím môi, bàn tay nắm cổ tay áo càng ngày càng chặt.
Là muốn hắn ở lại xem thành hào thông nước, hay là muốn hắn ở lại xem hôn lễ của nàng và Lục Cảnh Hành? Hắn đi rồi còn đỡ, nếu hắn có mặt nhìn thấy, thật không dám bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì.
Đây cũng xem như một loại báo thù sao?
Cảm giác lạnh ngắt từ ngoài cửa sổ lùa vào, lạnh đến toàn thân hắn cứng ngắc, nhưng người trước mặt giống như phát hiện ra cái gì đó, đẩy cửa sổ ra nhìn liền "Oa" lên một tiếng.
Tuyết rơi rồi!
Tiền tuyến thành nhiều năm không thấy tuyết rơi, rơi xuống những bông tuyết nhỏ vụn, trong suốt bay xuống bệ cửa sổ, nàng nắm lấy tay áo đón lấy, cười khanh khách mà quay đầu lại đưa cho hắn nhìn: "Ngươi nhìn này!"
Trong lúc hoảng hốt Giang Huyền Cẩn cảm thấy, dường như lại quay về lầu chính Mặc Cư, phân li xa cách lâu như vậy chỉ là một cơn ác mộng, lúc tỉnh mộng lại, nàng vẫn ở bên cạnh hắn như trước kia, cười nói ồn ào, muốn cùng hắn xem cảnh tuyết rơi mùa đông này.
Hắn ngơ ngác vươn đầu ngón tay ra, khẽ chạm vào bông trắng lóng lánh trên ống tay áo nàng, nhưng vừa chạm vào, điểm trắng nhỏ vụn kia liền tan ra không thấy nữa.
Lông mi run lên, Giang Huyền Cẩn mím môi, màu mực trong mắt cuộn trào.
Chạm không được, chạm rồi liền không còn nữa.
Thu tay lại đưa ra sau lưng, cằm hắn xiết chặt lại, rất muốn lạnh lùng mà nói một câu "Mời điện hạ quay về", nhưng lời đến bên miệng, nghĩ một lát, lại nuốt vào trong.
Hắn có quãng đời còn lại rất dài có thể chậm rãi thận trọng, nhưng lúc này, lung túng bản thân thêm một chút thì có làm sao?
Lí Hoài Ngọc giống như không sợ lạnh vậy, đứng bên cửa sổ đón tuyết cảm thấy không đủ, còn muốn trèo lên sạp mềm bên cạnh, bàn tay có thể vươn ra xa hơn.
Giang Huyền Cẩn nhịn một lúc, vẫn là không nhịn được, tiến lên giữ nàng lại: "Nàng đừng nhúc nhích!"
Hoài Ngọc nhướn mày, quay đầu lại cười nói: "Sao nào? Sợ ta bị thương hả? Không phải nói là hài tử của Lục chưởng quầy sao? Ngươi hoảng cái gì?"
Khuôn mặt cứng lại, Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Trên sạp mềm có bàn trà nhỏ, củ ấu rất nhiều cạnh, nếu làm điện hạ bị thương, Lục chưởng quầy nhất định sẽ tính lên đầu bản quân."
"Không sao." Hoài Ngọc tiêu sái xua tay: "Hắn không thể gây khó dễ gì cho ngươi đâu."
"Cho dù hắn không làm gì được, còn có Tựu Ngô, còn có Xích Kim. Còn có người trong toàn phủ công chúa này, bản quân không đắc tội được."
"Quân Thượng khiêm tốn." Mắt hạnh sóng sánh, Hoài Ngọc trêu ghẹo nói: "Ngài động tâm tư thật, đừng nói phủ công chúa này của ta, cả tiền tuyến thành ta cũng không giữ nổi."
Nói xong, lại muốn tiếp tục động đậy.
Nhưng mà, đầu gối vừa chống lên sạp mềm, trước người lại có một ống tay áo xanh hổ phách chắn ngang.
Động tác của Giang Huyền Cẩn rất khắc chế, cánh tay đặt ngang trước xương quai xanh của nàng, nắm lấy vai nàng, kéo cả người nàng trở về.
Cong môi mỉm cười, Lí đại lưu manh thuận thế lùi về phía sau vài bước, dán vào ngực hắn.
Chấn động rất nhỏ từ lồng ngực truyền tới, nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của hắn, chỉ một chút liền biến mất, cơ thể đứng thẳng tắp, tay cũng buông xuống dưới.
"Điện hạ đứng không vững sao?"
"Ừ." Hoài Ngọc thở dài một hơi: "Từ lúc bụng lớn, chân cũng bắt đầu phù lên. Mỗi ngày eo lưng đều đau nhức, thường đứng không vững."
Nếu Thanh Ti nghe thấy lời này, nhất định muốn thổ huyết. Còn đứng không vững hả? Lần trước ở trên phố chạy còn nhanh hơn thỏ là ai?
Giang Huyền Cẩn nghe thấy, cằm lại càng xiết chặt lại, cúi đầu nhìn nàng, muốn duỗi tay đỡ nàng một cái, lại không biết nên đặt tay vào chỗ nào.
Người đằng trước đột nhiên "A" lên một tiếng, trong lòng hắn nhảy dựng, nhíu mày: "Sao vậy?"
Ôm lấy bụng, nàng ngồi xuống sạp mềm, vẻ mặt cổ quái, nhíu mày im lặng.
"Nói chuyện đi!" Giang Huyền Cẩn đứng trước mặt nàng, vẻ mặt duy trì bình tĩnh, nhưng không giấu nổi sự sợ hãi trong giọng nói.
Hoài Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn chỉ chỉ vào bụng của mình.
Giang Huyền Cẩn cũng không quan tâm nhiều, đưa tay đặt lên thăm dò thử.
Cái bụng này dường như rắn chắc hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, nặng nặng, phình phình, hắn vừa chạm vào, thứ bên trong liền động một cái, xúc cảm nho nhỏ, vừa vặn đánh vào lòng bàn tay của hắn.
Giang Huyền Cẩn chấn động, cuống quýt thu lại về, cố trấn định nói: "Ta bảo Thừa Hư đi truyền đại phu tới."
"Ài, không cần đâu." Vẻ mặt khôi phục lại bình thường, Hoài Ngọc nói: "Chỉ là thai đạp, bình thường thôi."
Bình thường mà nàng làm cái vẻ mặt ấy? Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, trừng nàng.
Lí Hoài Ngọc cười ngả ngớn nói: "Mỗi lần thai đạp ta đều rất sợ hãi. Chỉ sợ nó đột nhiên đạp vỡ bụng ta ra ngoài."
Loại cảm giác sợ hãi này, thế nào cũng phải cho hắn cũng nếm thử một chút, trong lòng nàng mới có thể thoải mái.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi.
Oan nghiệt.
Bức thư đưa khẩn cấp trong tám trăm dặm chưa đến một ngày đã đưa về chủ thành Tử Dương, Lữ Thanh bị người móc từ trong ổ chăn ra ngoài, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, vôi vội vàng vàng nhận lấy thư mở ra.
Nhưng mà, xem xong thư, khóe miệng hắn co lại, không nhịn được quẳng giấy viết thư xuống đất: "Cần một y nữ cũng dùng đưa khẩn cấp tám trăm dặm? Hắn thật sự coi con ngựa không mệt chết được sao?"
Cấp dưới yếu ớt bẩm báo: "Quân Thượng dùng là tuấn mã, không mệt chết được."
Lữ Thanh lạnh mắt bắn ngang sang, cấp dưới lập tức ngậm miệng.
"Bảo cái người tên Kì Cẩm, hôm nay khởi hành luôn, tìm vài người hộ tống, cưỡi ngựa đi tới đó."
"Vâng."
Sau khi phân phó xong, Lữ Thanh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đại sảnh, tức đến suýt chút nữa giẫm nát hết gạch, vừa xoay tròn vừa nói: "Ngày ngày thúc giục, ngày ngày không quay lại, không quay lại cũng bỏ đi, còn giống như muốn an cư ở tiền tuyến thành, để hắn đem tiền tuyến thành trực tiếp phân vào Tử Dương hắn cũng không vui, không biết đang nghĩ cái gì!"
"Cứ bận bịu giúp hắn, lão tử thì không bận sao? Lão tử còn muốn cưới vợ nữa, bận đến ngay cả cổng phủ quận thủ cũng không ra được, rốt cuộc ai là Tử Dương Quân chứ!"
Cấp dưới ngậm miệng không nhịn được lại mở miệng lần nữa: "Quân Thượng chuẩn bị rất nhiều bức họa của tiểu thư thế gia cho ngài chọn, đều đặt ở trong thư phòng ngài đó."
Lữ Thanh trừng mắt: "Để lại bức họa có tác dụng gì chứ? Hắn trực tiếp cho ta một tiểu mỹ nhân đi!"
Cấp dưới trầm mặc, nghĩ thầm ngài cũng kêu la lợi hại thật, thật sự để cho tiểu mỹ nhân, với tính tình này của ngài, nhất định là cửa cũng không dám vào.
Có điều hắn vẫn rất quan tâm, lúc Kì Cẩm xuất phát, để người đem lời này của Lữ đại nhân nói với Quân Thượng.
Kì Cẩm run run rẩy rẩy lên ngựa, trong lòng rất kích động.
Tính ngày ra, phu nhân cũng đã phải mang thai sáu tháng rồi, trước đây nàng vẫn không nhận được tin tức, đã suy nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Kết quả bây giờ Quân Thượng đột nhiên triệu nàng đến.
Y nữ ở đâu cũng có, nếu có một lí do nhất định chỉ có thể bảo nàng đi, vậy thì chính là Quân Thượng biết chuyện phu nhân có thai rồi, gọi nàng đến hỏi tội.
Hỏi tội cũng được! Kì Cẩm đỏ mắt nghĩ, chỉ cần Quân Thượng cùng phu nhân có thể nối lại tình xưa, dù cho nàng phải chịu phạt một trận cũng được.
Có điều, với tính cách của Quân Thượng, biết mình có con rồi, nói không chừng chỉ biết đến vui mừng, ngay cả phạt nàng cũng giảm bớt ấy!
Suy nghĩ lạc quan, Kì Cẩm thúc ngựa đi theo hộ vệ, nhanh chóng lên đường.
Sau khi tiền tuyến thành rơi xuống một trận tuyết nhỏ, dòng nước trong thành hào càng ngày càng lớn. Dân chúng đứng bên bờ sông reo hò, có người kích thích không nén nổi, nằm úp sấp xuống cầm thùng múc nước.
"Được cứu rồi, ruộng của chúng ta được cứu rồi!"
"Mau phụ một tay, tới đây, múc nước đi!"
"Nước, nhiều nước quá!"
Người ven sông càng ngày càng nhiều, thậm chí người nhảy thẳng xuống, vui sướng reo hò lớn từ hướng cổng thành lan ra toàn bộ thành trì, tiền tuyến thành cuối cùng cũng hoàn toàn sống lại rồi.
Hoài Ngọc đứng trên lầu cổng thành cười híp mắt nhìn, đám người Tựu Ngô đang bẩm báo lại bên cạnh nàng: "Sông ngòi sông Khúc Lâm đã bắt đầu khởi công, đợi đến lúc xây xong, mấy nhánh sông còn lại của ba huyện Đông Bình cũng sẽ bị cắt đứt, cho dù tiền tuyến thành ít mưa, cũng sẽ không hạn hán nữa."
"Rất tốt." Hoài Ngọc gật đầu, đang muốn nói thêm gì đó, thì nhìn thấy một đám dân vây quanh bên dưới thành lầu, trong tay mỗi người đều cầm một cái đĩa, trong đĩa có bánh ngô có bánh bao, giống như muốn đưa lên đây, bị hộ vệ cản lại. Trong miệng còn hô lên:
"Tựu Ngô đại nhân! Tựu Ngô đại nhân!"
"Từ cô nương, chúng ta đến tặng lễ tạ ơn!"
"Thống lĩnh quân đại nhân, cho bọn ta lên đi!"
Hoài Ngọc sáng tỏ, nhìn người bên cạnh cười nói: "Các ngươi bây giờ cũng là quan tốt được người ta yêu quý rồi, lòng tốt của dân chúng phải nhận mới phải, đi đi, không tính là các ngươi nhận hối lộ."
Mấy nhóm đại lão gia đều có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy bên dưới có một bà lão đứng không vững, vội vàng dẫn đầu tiếp đón.
Hoài Ngọc nhìn nhìn, cảm thấy hình ảnh này thật sự rất đẹp, đây mới là đãi ngộ mà người tốt nên có, không bị người ta chửi rủa, ngược lại còn được dân chúng coi như con nhà mình, vừa đút cho ăn vừa nói: "Ngài nếm thử đi, nhà chúng ta làm đó, cố ý cho thêm nhiều đường!"
Hoài Ngọc thu hồi ánh mắt, một mình đứng trên thành lầu, tiếp tục nhìn con sông bên dưới, trong mắt có một chút, một chút xíu ánh sáng hâm mộ.
Nàng giúp được bọn họ, nhưng lại không giúp được chính mình, ở trong mắt dân chúng, nàng vẫn là Đan Dương trưởng công chúa làm nhiều việc ác đó.
Gió lạnh thổi tới, bay loạn tóc mai của nàng, Hoài Ngọc đưa tay vén sợi tóc ra phía sau, rất độ lượng nghĩ, không sao, thời gian bốn năm nàng đi qua kiêu ngạo hung hăng, cuối cùng cũng phải trả giá.
Bên cạnh có tiếng bước chân không có quy luật lắm vang lên, Lí Hoài Ngọc tưởng ai quay về, đầu cũng không ngoảnh lại.
Nhưng mà, một lát sau, một đôi tay già nua bưng một đĩa bánh ngô, đưa tới bên cạnh nàng.
Lồng ngực chấn động, Hoài Ngọc bỗng nhiên quay đầu lại.
Trên mặt bà lão có nếp nhăn rất sâu, cười lên liền không nhìn thấy mắt đâu nữa, răng của bà rụng rất nhiều rồi, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, nhưng Hoài Ngọc vẫn nghe thấy được.
Bà ấy nói: "Điện hạ, con trai con dâu ta đều đang khiêng nước tưới đất, ta đến cảm ơn ngài."
Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, Hoài Ngọc nhìn bánh ngô trong đĩa kia, cổ họng thắt chặt lại, hồi phục lại nụ cười nói: "Bà lão, bà nên cho ai thì cho người đó, không cần nghe bọn họ đến đưa cho ta đâu."
Bà lão giật mình, hỏi nàng: "Cô là trưởng công chúa sao?"
Hộ vệ bên cạnh nhíu mày muốn tiến lên trách cứ bà ấy ăn nói vô lễ, Lí Hoài Ngọc duỗi tay cản lại, thong thả gật đầu với bà ấy.
"Vậy chính là cho cô rồi." Bà lão mỉm cười, lợi cũng lộ hết ra ngoài: "Cô là một người tốt."
Đĩa bánh ngô đầy nhét vào trong tay nàng, trong mắt Hoài Ngọc tràn đầy mờ mịt, thậm chí nhìn Tựu Ngô ở bên dưới, nghi ngờ là bọn họ đặc biệt mời tới để nàng vui vẻ.
Nhưng bà lão nói: "Ta là hơn hai năm trước, từ Giang Tây tới nơi này. Cô đã cứu nhà ta một lần, đây là lần thứ hai."
Đại Hưng năm thứ sáu Giang Tây hạn hán, ôn dịch lan tràn bảy huyện, không thể ngăn chặn thế càn quét toàn bộ Giang Tây, nếu không phải là trưởng công chúa quả quyết niêm phong thành, thứ bệnh mà thuốc và kim châm cứu không linh nghiệm đó, nhất định sẽ hại chết nhiều người hơn nữa.
Bà lão không hiểu phân tranh triều đình, bà chỉ biết nhà các bà được cứu rồi, bởi vì trưởng công chúa.
Mà lần này, cũng là được lợi ích của trưởng công chúa, tiền tuyến thành hạn hán nhiều năm có nước rồi, bọn họ có thể tưới tiêu đất, có thể trồng lương thực, có thể tiếp tục sống rồi.
Một đĩa bánh ngô, tương đương với khẩu phần ăn một ngày của một nhà, bà ấy bưng hết tới, tay lau lau trên chiếc tạp dề đầy miếng vá, lộ vẻ hơi áy náy.
Lí Hoài Ngọc ngẩn ra một hồi lâu, đưa tay cầm một chiếc bánh ngô lên, cắn một miếng.
Vị khô khốc, thua xa tay nghề của Xích Kim, nhưng nàng nuốt xuống, lại cắn một miếng nữa.
"Điện... Điện hạ?" Hộ vệ bên cạnh muốn khuyên, Hoài Ngọc lắc đầu, miễn cưỡng ăn hết một cái bánh ngô to, cuối cùng ôm đĩa nói với bà lão: "Ta sẽ ăn hết."
Bà lão mỉm cười, liên tục gật đầu.
Lí Hoài Ngọc hỏi: "Nhà bà ở đâu?"
"Không xa, ngay ở ngoại thành phía tây." Bà lão chỉ chỉ: "Ta cũng nên quay về rồi."
Nhìn phương hướng kia, Hoài Ngọc gật gật đầu, ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh, người sau hiểu rõ, đỡ bà lão xuống dưới thành lầu, tiện thể mang cho mấy túi gạo, cùng đưa về nhà bà.
Lúc Giang Huyền Cẩn đi lên, liền nhìn thấy Lí Hoài Ngọc ngẩn người ôm một đĩa bánh ngô.
Hắn không hiểu, đi qua nhìn nhìn, cái đĩa đó thô ráp, bánh ngô cũng thô ráp, nhưng trên ngón tay nàng có dính mảnh vụn, rõ ràng là đã ăn một cái.
"Điện hạ?"
Nghe thấy giọng nói của hắn, người trước mặt ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao.
Nàng giống như một đứa trẻ giơ cái đĩa trong tay lên, mở to mắt khoe với hắn: "Đây là của một bà lão cho ta đó!"
Giang Huyền Cẩn không hiểu. Nàng vội vàng chỉ chỉ xuống đám người vẫn đang bị dân chúng vây quanh bên dưới, lại chỉ chỉ vào cái đĩa trong tay, nhếch miệng nói: "Ta cũng có!"
Hơi ngẩn ra, Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống: "Một đĩa bánh ngô mà nàng có thể vui thành như vậy."
"Ngươi không hiểu!" Hoài Ngọc cười không dừng được, trong mắt tràn đầy ánh sáng: "Bà ấy nói ta là một người tốt!"
Lâu như vậy rồi, luôn sống trong triều đình lừa gạt lẫn nhau, nàng đã nghe quen lời chửi rủa của quần thần và dân chúng, cũng nghe quen lời an ủi của người bên cạnh. Lần đầu tiên có người khen nàng chân thành chất phác như vậy.
Người danh vọng cực cao như Giang Huyền Cẩn, người sùng kính cùng yêu quý hắn nhất định là luyện mãi thành quen rồi. Không như nàng, đợi tám năm, mới đợi được một đĩa bánh ngô như vậy.
Thừa Hư phía sau nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Sao chủ tử có thể không hiểu chứ? Nếu ngài ấy không hiểu, sẽ không hao phí tâm tư giúp nàng đổi lấy cục diện hiện giờ.
"Ta không hiểu." Giang Huyền Cẩn nhạt giọng đáp lại nàng, thần sắc như thường.
Tâm tình Lí Hoài Ngọc tốt, mỉm cười hỏi: "Quân Thượng có muốn theo ta xuống dưới xem không? Chúng ta tiện thể thảo luận chuyện của hai đất Đan Dương và Tử Dương?"
"Không cần." Hắn không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt.
Nhưng mà, hai nén hương sau, một chiếc xe ngựa đi chậm rì rì dọc theo thành hào tiến về phía trước, bên trong xe lót một đệm chăn rất dày, Hoài Ngọc làm tổ trong một góc, kê một cái gối sau eo mình, thoải mái thở ra một hơi.
Tử Dương Quân trước mặt rất ghét bỏ mà quỳ ngồi trên chăn mềm, người vẫn thẳng tắp như cũ.
"Ngươi không mệt sao?" Hoài Ngọc nhướn mày: "Xe này chính là dùng để nằm dựa, trái lại ngồi không thoải mái đâu."
"Điện hạ có lời nói thẳng." Hắn lạnh nhạt nói.
Lí Hoài Ngọc khẽ cười, chống cằm nhìn hắn, nói: "Lục Kí đang cung cấp hàng hóa cho tiền tuyến thành, nguồn hàng của biên thành Đan Dương không đủ, vẫn có một phần phải vận chuyển từ biên thành Tử Dương. Nhưng Tử Dương đối với Đan Dương rất nghiêm, không vận chuyển được đồ ra khỏi thành, còn xin Quân Thượng châm chước mới được."
Ngồi chung với hắn, chính là vì cầu tình cho Lục Cảnh Hành?
Lồng ngực xiết chặt lại, Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Nếu ta không châm chước thì sao?"
Khẽ hừ một tiếng, Hoài Ngọc tràn đầy khí thế mở miệng: "Nếu ngươi không châm chước! Vậy ta sẽ!"
Cơ thể dịch dịch, dịch đến bên cạnh hắn, đưa tay móc lấy ngón tay của hắn, Lí Hoài Ngọc nhoẻn miệng cười: "Vậy ta cầu xin ngươi."
Đột nhiên ngữ khí mềm xuống, giống như một đôi tay dịu dàng, đem trái tim luôn trầm xuống của hắn nâng lên.
Trong lồng ngực khó chịu đau đớn vô cùng, Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm bàn tay nàng cầm lấy mình, trầm mặc rất lâu mới mở miệng, thanh âm hơi khàn: "Nàng làm như vậy, không sợ Lục Cảnh Hành tức giận sao?"
Hoài Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Hắn sẽ không tức giận đâu."
"Cũng phải." Giang Huyền Cẩn gật đầu: "Nhiều năm như vậy, hắn có thể luôn ở bên cạnh nàng, chung quy hắn cũng có chỗ hơn người."
Vậy có phải không? Mặt kiếm tiền của Lục Cảnh Hành, đích xác là bản lĩnh hơn người.
Hoài Ngọc cười thầm, nhìn bộ dạng muốn vung nàng ra nhưng lại không nhẫn tâm của hắn, được voi đòi tiên mà duỗi tay qua, chui vào giữa bàn tay hắn, giống như rất lâu rất lâu về trước, cùng hắn mười ngón đan nhau.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi: "Điện hạ."
"Sao?"
Giống như cảm thấy khó có thể mở miệng, Giang Huyền Cẩn trừng mắt nhìn bàn tay của nàng.
Bộ dạng Hoài Ngọc đừng đường chính chính: "Làm sao? Không đúng chỗ nào sao?"
Chỗ nào cũng không đúng được không! Không phải đòi hưu thư rồi sao? Không phải muốn thành thân cùng Lục Cảnh Hành sao? Đột nhiên lại thân mật thế này với hắn làm cái gì?
Cảm thấy nàng đang đùa giỡn mình, Giang Huyền Cẩn rất tức giận, môi mỏng mím chặt, mi tâm cũng nhíu lại.
"Vui không?" Hắn hỏi.
Hoài Ngọc cười híp mắt gật đầu, nắm tay của hắn càng chặt: "Vui lắm đó."
"Dừng xe!" Hắn khẽ quát một tiếng.
Ngựa bên ngoài hí dài một tiếng, cơ thể Hoài Ngọc nghiêng về phía trước, lập tức "Ai nha" một tiếng.
Giang Huyền Cẩn đang muốn đứng dậy xuống xe, nhưng vừa nghe thấy tiếng này, cứng đờ một lúc, vẫn quay đầu hỏi: "Lại làm sao?"
Lẩm bẩm ôm bụng, Lí Hoài Ngọc nói: "Khó chịu."
Xe đi ở ven sông, trước không có thôn làng sau không có khách điếm, Giang Huyền Cẩn nghiến răng, phân phó Thừa Hư: "Về phủ công chúa!"
"Ài, không cần." Nắm lấy tay của hắn, Hoài Ngọc cười vô lại: "Tiếp tục đi về phía trước là được."
Giang Huyền Cẩn: "..."
Ngồi trở lại vị trí ban đầu, hắn trầm mặc nhìn nàng rất lâu, có chút mệt mỏi mà day day mi tâm: "Điện hạ không thể buông tha ta sao?"
Nếu đã định trước không thể ở bên nhau, vì sao còn muốn đùa giỡn hắn?
Di chuyển bàn tay đan chéo với hắn, Lí Hoài Ngọc sụt sịt: "Quân Thượng, sức của a không lớn một chút nào, nếu ngươi không thích, hoàn toàn có thể tránh ra."
Chính là ỷ vào hắn sẽ không tránh ra, cho nên mới tới đùa giỡn hắn như vậy sao? Giang Huyền Cẩn tức quá hóa cười: "Bỏ đi, yêu cầu của điện hạ, bản quân đáp ứng là được."
"Đa tạ nhé!" Hoài Ngọc vui vẻ, nhưng vẫn không buông tay hắn ra.
Người này rốt cuộc là muốn thế nào? Giang Huyền Cẩn rất không hiểu.
Trong gia huấn của Giang gia, đã có chồng lại gần gũi với người khác, theo quy tắc phải săm tên lên trán, trục xuất khỏi gia môn. Hắn rất rõ, hành vi thế này làm trái lễ giáo, trái với tam cương ngũ thường(*), nếu hắn còn không tránh ra, cũng coi như đồng tội.
(*) Chuẩn mực đạo đức.
Nhưng ma xui quỷ khiến, hắn lại không động đậy.
Ý cười trên mặt Lí Hoài Ngọc càng ngày càng lớn, đôi mắt hạnh nhìn hắn, giống như con chuột trộm thịt tươi thành công, không nhịn xuống được, còn trực tiếp cười ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.