Chương 41: Ta Sẽ Đối Tốt Với Nàng
Bạch Lộ Thành Song
28/01/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
* * *
[ORG]Vốn thời tiết đang tốt cảnh sắc tươi đẹp, không biết làm sao đột nhiên lại có chút âm u. Gió thổi qua trước nhà kho của đình úy nha môn, tạt đến người có hơi lành lạnh.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn Liễu Vân Liệt, nhìn hắn triệu tập hơn trăm nha sai, lại nhìn hắn viết xong thủ lệnh, khí thế hùng hổ đi ra ngoài.
Hắn cùng Liễu Vân Liệt quen biết nhau từ cuộc chiến cần vương tám năm trước, trên danh xưng là bạn cùng sinh cùng tử. Người này cương trực, rất dễ trở thành con dao sai khiến của người khác. Ví như bây giờ, Lệ Thừa Hành mới nói mấy câu, vậy mà đã có thể khiến hắn tức giận lớn đến như vậy, ngay cả tên tự của Giang Huyền Cẩn hắn cũng gọi ra rồi.
Đổi lại là người khác, Giang Huyền Cẩn có thể dùng thân phận Quân Thượng để áp chế xuống. Nhưng lúc này thân phận đối với Liễu Vân Liệt là vô dụng, cho dù hôm nay Hoàng Đế có ở đây, hắn cũng nhất định phải tới Giang phủ.
Thanh Ti đang ở trong Tẩy Nghiên Trì, nếu thật sự bị hắn bắt được, trận giằng co hôm nay coi như không thể tránh khỏi rồi.
Trong lòng suy nghĩ quá nhiều, dọc đường đi Giang Huyền Cẩn đều không nói chuyện. Lúc tới Mặc Cư, Liễu Vân Liệt và Lệ Thừa Hành gấp rút xông vào bên trong, nhưng chưa đi được hai bước lại lùi trở về.
"Ồ? Sao có nhiều người như vậy?" Có người chớp chớp mắt nhìn bọn họ, đi từng bước từng bước tới, khó hiểu hỏi: "Có việc sao?"
Giang Huyền Cẩn dừng một chút, nâng mắt nhìn lên, thấy Bạch Châu Cơ cả người lụa dệt gấm mềm, mày vẽ má hương, khuôn mặt mang theo ý cười, rất đoan trang chắn ở trước cửa.
Lệ Thừa Hành vừa nhìn thấy nàng sắc mặt đã không mấy dễ nhìn, trái lại Liễu Vân Liệt chắp tay hữu lễ về phía nàng: "Quân phu nhân mạnh khỏe, ta chờ ban sai (*) đến đây, có chỗ quấy rầy, xin phu nhân bỏ qua."
(*) Ban sai: Chỉ việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Đôi mắt hơi sáng lên, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn Thừa Hư một cái, người phía sau hiểu ý, im lặng không tiếng động nà rời khỏi.
Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần Bạch Châu Cơ có thể kéo dài thời gian của đám người này một lát, Thừa Hư có thể đưa Thanh Ti đi trước khi bị bắt được. Cứ như vậy, hắn sẽ có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối về sau, còn có thể chống lại đội quân của Lệ Thừa Hành.
Đường cùng gặp sự sống, Giang Huyền Cẩn rất xúc động ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Châu Cơ, muốn cho nàng một ánh mắt cổ vũ, để nàng chắn giữ tốt cánh cửa.
Nhưng Bạch Châu Cơ vốn đang chắn rất tốt trước cửa, tầm mắt vừa chạm đến hắn liền lập tức mỉm cười chạy về phía hắn!
"Quân Thượng!" Nàng gọi mềm nhũn.
Mặt Giang Huyền Cẩn cứng lại, mắt mở trừng trừng nhìn nàng tránh khỏi cửa lớn, liên tục lắc đầu với nàng.
Đừng qua đây, tiếp tục đứng ở cửa đi!
Hoàn toàn bỏ qua ánh mắt và động tác của hắn, nàng nhanh như chớp đã chạy đến trước mặt hắn, rất ân cần hỏi: "Cổ chàng làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có cần ta bóp cho không?"
Giang Huyền Cẩn: "..."
Quan sai nối đuôi nhau đi theo Liễu Vân Liệt tiến vào trong, Lệ Thừa Hành quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười chắp tay với hắn, sau cũng phất ống tay đi vào bên trong.
Giang Huyền Cẩn hơi nhức đầu, hắn duỗi tay day day mi tâm, nhìn cái người trước mặt nói: "Vì sao ngươi không hiểu ý của ta?"
"Sao?" Vẻ mặt Hoài Ngọc mờ mịt: "Ý của chàng là gì?"
"Ta lắc đầu để ngươi đừng tới đây, ngăn bọn họ lại, vì sao ngươi lại chạy ngược nhanh hơn ai hết thế?" Hắn có hơi buồn bực.
Hoài Ngọc trợn tròn mắt: "Ta vừa nhìn thấy chàng đã muốn chạy đến bên cạnh chàng, ai còn chú ý đến chàng muốn lắc đầu có ý gì chứ?"
Lời tâm tình này, nói ra cũng rất hợp tình hợp lý.
Giang Huyền Cẩn hơi nghẹn, nghiến răng nhìn nàng, cũng không biết nên tức hay nên cười.
"Chàng có muốn ăn chè không?" Nàng nói: "Vừa nãy phòng bếp đưa qua một ít, ta giữ lại cho chàng đấy."
Nói xong, không quan tâm chuyện gì mà kéo tay hắn đi về phía nhà chính.
Nha sai đã bắt đầu tìm kiếm ở khắp nơi trong Mặc Cư, nhìn chỗ nào cũng một đống lộn xộn, Giang Huyền Cẩn nhìn thấy, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm. Người đằng trước lại giống như không nhìn thấy cái gì, kéo hắn vào phòng ngồi xuống, múc chè đến bên miệng hắn.
"Nào, a."
Nhíu mày nhìn qua, giọng hắn buồn bực nói: "Quá ngọt, không uống."
Lí Hoài Ngọc rất kinh ngạc mà nhìn hắn: "Chàng không thích uống ngọt sao? Vậy vì sao nếm miệng của chàng lại ngọt như vậy?"
"..."
Loại lời nói không biết xấu hổ này, sao nàng có thể nói ra tự nhiên như vậy chứ! Giang Huyền Cẩn tức muốn chết, trừng mắt nhìn nàng, tức giận đến nhất thời quên mất bên ngoài còn đang có người lục soát, chỉ muốn lấy chỉ khâu miệng của nàng lại!
Hai mắt Hoài Ngọc mang theo ý cười nhìn hắn một lát, lại gần bên tai hắn nói: "Chàng có biết mặt mình đỏ lên không?"
"Im miệng."
"Còn đỏ vô cùng đẹp mắt, giống như đỉnh tuyết sơn ghé xuống nắng chiều."
"Ta bảo ngươi im miệng!"
Thanh âm gào lên càng lớn, càng lộ ra vẻ xấu hổ chột dạ.
Hoài Ngọc cười ha ha, hôn bẹp một cái bên sườn mặt hắn, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình, bưng chè lên tự uống, vừa uống vừa nhìn chằm chằm hắn, giống như đang suy xét xem chè và hắn thì cái nào ngọt hơn.
Giang Huyền Cẩn rủa thầm một tiếng, duỗi tay chống lông mày, trên mặt dâng lên từng trận từng trận nóng.
Không qua bao lâu, động tĩnh tìm kiếm bên ngoài dần dần nhỏ xuống, Liễu Vân Liệt bước vào nhà chính, bình tĩnh nhíu mày đứng trước mặt hắn.
Cái nên tới cũng phải tới, Giang Huyền Cẩn nâng mắt lên, đã định muốn giải thích với hắn về chuyện của Thanh Ti.
Nhưng mà, Liễu Vân Liệt im lặng một lúc, khi mở miệng ra nói lại chính là: "Hạ quan lỗ mãng, xin Quân Thượng thứ tội!"
Hả? Giang Huyền Cẩn sửng sốt, đảo qua phía sau lưng hắn, chỉ thấy sắc mặt Lệ Thừa Hành xanh mét, không kêu một tiếng nào. Nếu bắt được Thanh Ti, nhất định hắn sẽ mở miệng lăng mạ, nhưng hắn không có, vậy chứng minh là...
Phủi tay áo, vẻ mặt Giang Huyền Cẩn trong chớp mắt nghiêm túc, lạnh giọng nói: "Liễu Đình Úy hành sự trước nay luôn thận trọng, vì sao lại nói là lỗ mãng?"
Ngữ khí này, vừa mỉa mai ngược lại vừa giận dữ, tâm tình gây khó dễ cũng vô cùng thích hợp.
Lí Hoài Ngọc uống chè bên cạnh tán thưởng nhìn hắn một cái.
Liễu Vân Liệt có chút lúng túng, thắt lưng cong xuống càng thấp, kiên trì nói: "Hạ quan nhẹ dạ cả tin vào lời người, chưa xác minh đã tùy tiện đến phủ của Quân Thượng bắt người, thật sự không thích đáng."
Nếu đã tóm được người thì còn dễ nói chuyện, không tóm được người, vậy thì chính là có tội. Vừa nãy nghe Lệ Thừa Hành nói thề son sắt như vậy, Tử Dương Quân cũng không mở miệng giải thích, hắn tưởng rằng đã nắm chắc rồi, chưa từng nghĩ đến lại tấn công vô ích.
Nghĩ đến điều này, Liễu Vân Liệt rất tức giận quay đầu liếc Lệ Thừa Hành một cái.
Lệ Thừa Hành rất oan ức, chắp tay nói: "Trước kia Thanh Ti đích xác là ở trong tay của Quân Thượng, nhưng không biết Quân Thượng giấu ở chỗ nào."
"Ngươi có chứng cứ không?" Liễu Vân Liệt nhíu mày.
"Cái này... Hạ quan chưa từng nói dối."
Nói không có bằng chứng thì có ích lợi gì? Nha môn đình úy là chỗ chỉ dùng chứng cứ để nói chuyện! Liễu Vân Liệt thu tầm mắt lại, trong lòng đã rất bất mãn với Lệ Thừa Hành, nhưng trước mắt còn phải nhận sai với Tử Dương Quân.
"Việc này là Vân Liệt sơ suất." Hắn thở dài: "Mong Quân Thượng đại nhân có đại lượng."
Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt hừ nhẹ, dáng vẻ thoạt nhìn rất khó nguôi xuống, mặc kệ Liễu Vân Liệt nhận tội chịu lỗi như thế nào hắn cũng không chút động lòng.
Cuối cùng, Liễu Vân Liệt chỉ có thể nói: "Hạ quan trở về sẽ cho người đem toàn bộ cô bản Kinh Phật(*) đưa tới."
(*) Là những bản Kinh Phật chỉ còn những bản riêng lẻ vì bị thất lạc.
"Được." Lúc này ngược lại hắn đáp rất nhanh.
Nửa cười nửa khóc, Liễu Vân Liệt vội vã nhân cơ hội nói: "Vậy hạ quan cáo lui trước."
"Đại nhân đi thong thả." Giang Huyền Cẩn gật đầu, xách người bên cạnh lên, cùng tiễn bọn họ ra ngoài cửa.
Hoài Ngọc nhìn bóng dáng của một đám người nhanh chóng đi khỏi, không nhịn được mà cảm thán, nói: "May mà đi nhanh, bằng không toàn bộ chỗ chè để lại phải uống như thế nào?"
Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu, chăm chú nhìn nàng một hồi, hỏi: "Người đâu?"
"Người nào?" Nàng giả ngu.
Xoay người lại đối mặt với nàng, Giang Huyền Cẩn híp mắt nói: "Trong viện này ngoại trừ ta, chỉ có ngươi có thể khiến bọn họ nghe lời thả Thanh Ti."
"Chàng nói Thanh Ti à." Hoài Ngọc giật mình, tiếp theo nói với Linh Tú ở đằng sau: "Mời nàng ấy quay lại đây đi."
Mời quay lại? Đây là cách nói gì vậy? Giang Huyền Cẩn rất buồn bực, còn đinh hỏi lại thì vô ý nhìn qua mấy vết xanh tím trên cổ của nàng.
Có hơi sửng sốt, hắn đưa tay muốn kéo vạt áo cao cao kia của nàng ra.
"Chàng làm gì?" Hoài Ngọc hoảng sợ, lập tức giơ tay che lại, động tác của Giang Huyền Cẩn cũng rất nhanh, một tay giữ chặt hai bàn tay của nàng kéo về phía chính mình, tay kia thì nhanh chóng đưa về phía cổ của nàng.
Dấu tay xanh lẫn tím tràn khắp cần cổ của nàng, nhìn rất chói mắt.
"Có chuyện gì xảy ra?" Mặt hắn trầm xuống.
Lí Hoài Ngọc giãy dụa vài cái, tội nghiệp nói: "Đứng mệt quá à, chân người ta đau!"
Một tay ôm nàng vào lòng, hắn nhíu mày: "Nói!"
Duỗi tay ôm lấy cổ hắn, Hoài Ngọc cười hì hì nói: "Cũng không có gì ghê gớm, trước đó lúc đi khuyên giải Thanh Ti không chú ý nên vượt qua đường kẻ, bị cô ta bắt được."
"Liều lĩnh!" Giang Huyền Cẩn nhấc bước đi trong phòng: "Không phải ta đã nói với ngươi không được vượt đường kẻ sao?"
"Nhưng cũng không lỗ vốn đâu!" Nàng giành công nói: "Ta thuyết phục được cô ta rồi, cô ấy không những không giết ta, ngược lại còn cảm thấy hổ thẹn với ta, mở dây xích ra cũng không chạy."
Sao có thể như vậy? Giang Huyền Cẩn lắc đầu. Một khi Thanh Ti được thả ra, nhất định sẽ chạy trốn, cũng chỉ có cô ngốc này mới tin người ta thật sự sẽ vì hổ thẹn mà ở lại thôi.
Vào phòng tìm chỗ ngồi xuống, hắn thuận tiện đặt nàng ngồi trên đùi, sau đó lấy tay cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng.
Cọ cọ ở trong lồng ngực hắn, Hoài Ngọc rất vui vẻ nói: "Ta giúp chàng một việc lớn như vậy, chàng thưởng cho ta cái gì nào?"
"Ngươi không tính là giúp đỡ." Giang Huyền Cẩn thản nhiên lắc đầu.
Hoài Ngọc trợn mắt: "Vậy thì tính là cái gì?"
Đưa tay xoa nhẹ lên vết tích trên cổ nàng, giọng hắn lạnh lùng nói: "Coi như đem công bù tội."
Lá gan lớn đến dám đụng vào Thanh Ti, còn súyt chút nữa đã giao mạng nhỏ của mình ra, lỗi nặng như thế này, để nàng bù dễ dàng như vậy đã là hời cho nàng rồi!
Hoài Ngọc cụp mày xuống, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của hắn, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Hắn làm bộ như không nhìn thấy, nhận lấy thuốc mỡ Ngự Phong đưa tới, lạnh nhạt giúp nàng bôi thuốc. Ngón tay thon dài bôi từng chút một ở trên cổ của nàng, mang theo chút lạnh lẽo, lại rất là mềm mại.
Trên cổ Hoài Ngọc nổi lên một tầng rùng mình, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt. Vì thế ngón tay Giang Huyền Cẩn đặt trên cổ của nàng liền cảm nhận được rõ chuyển động, một dòng nhấp nhô từ trên xuống dưới, chạy vào chỗ sâu bên trong vạt áo.
Động tác bôi thuốc của hắn đột nhiên cứng đờ.
"Tiểu thư, người tới rồi!" Linh Tú đi ra ngoài mời người về, cất lên một tiếng trong trẻo.
Hoài Ngọc hốt hoảng, vội vàng muốn đứng dậy, kết quả chân vừa rơi xuống đất, thắt lưng đã bị người phía sau bắt trở lại.
"Đừng nhúc nhích." Hắn khẽ trách, thanh âm hơi khàn. Vừa thu tay lại, một lần nữa ôm nàng vào trong lòng, giữ cố định lại.
Hoài Ngọc dở khóc dở cười, liếc hắn: "Không phải nói chú trọng dáng vẻ sao? Dáng vẻ gặp người như vậy còn giống nữa không?"
Khó chịu hừ một tiếng, hắn nói: "Ta nói là tính."
Bộ dạng bá đạo lại ngang ngược thế này là học từ ai chứ? Hoài Ngọc còn muốn chế nhạo hắn, nhưng cơ thể vừa tựa về phía sau lại đè lên cái gì đó, nàng cứng đờ, toàn bộ lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, mặt hai người đột nhiên có hơi đỏ lên.
Thanh Ti sụp mi thuận mắt đi theo phía sau Linh Tú tiến vào nhà chính, vốn định hành lễ với chủ tử nhà mình, kết quả vừa nâng mắt nhìn tình hình trong phòng, nàng sững người.
Trên sạp mềm có hai người ngồi ôm nhau, một người quay đầu về bên trái, một người quay đầu sang bên phải, thần sắc trên mặt đều rất kì lạ, cơ thể lại vẫn cứ dán chặt vào nhau.
Đây có nghĩa là gì? Thanh Ti nhíu mày, không hành lễ nữa, cứ đứng nhìn bọn họ.
Lí Hoài Ngọc ho nhẹ một tiếng, cười nói với nàng: "Ta nói với Quân Thượng ngươi sẽ không chạy, bộ dáng chàng ấy còn không tin."
Thanh Ti nhìn về phía Tử Dương Quân, ánh mắt vẫn không thân thiện như cũ, nhưng lại thành thật đứng đó, không có động tác nào khác.
Giang Huyền Cẩn quay đầu lại nhìn nàng ta: "Ngươi nghĩ thông rồi?"
Thanh Ti lạnh nhạt gật đầu.
"Vì sao?" Giang Huyền Cẩn rất khó hiểu, đây là một chuyện khiến cho người khác không có cách nào tin tưởng, dù sao trước kia người này thà chết cũng muốn lấy mạng của hắn.
Thanh Ti nheo mắt nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Lí Hoài Ngọc, ánh mắt nhất thời dịu xuống.
Hoài Ngọc mỉm cười giải thích với hắn: "Cô nương này bản tính lương thiện, chỉ cần chàng nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy, sao nàng có thể nghe không vào chứ? Trước kia chàng giam giữ nàng ấy, lại không nói cho nàng biết chàng muốn lật lại án của Đan Dương, cũng không nói cho nàng biết chàng sẽ không giết nàng, sao nàng có thể không ôm lòng thù địch với chàng? Ta giải thích với nàng một phen, hơn nữa nói cho nàng biết chàng là một người tốt, nàng tin rồi, đương nhiên cũng sẽ nghĩ thông!"
Loại công cụ giết người như Thanh Ti bản tính lương thiện sao? Giang Huyền Cẩn cười lạnh.
Giang Huyền Cẩn nối giáo cho giặc thị phi bất phân là một người tốt sao? Thanh Ti cũng cười lạnh.
Bỗng chốc bị hai người một trước một sau cười lạnh kẹp ở giữa, Goài Ngọc dừng một chút, bất mãn hỏi: "Ta nói không đúng chỗ nào sao?"
"Không có." Hai người đồng thanh trả lời.
"Vậy được." Vỗ vỗ tay, Hoài Ngọc nhìn Giang Huyền Cẩn nói: "Nếu nàng không chạy cũng không giết chàng, còn bằng lòng nói cho nàng biết chuyện chàng muốn biết, vậy có thể đừng giam nàng nữa, để nàng tắm rửa ăn cơm ngủ một giấc được không?"
Lời này vừa nói ra, Thừa Hư bên cạnh hoảng sợ: "Phu nhân, không thể được!"
"Làm sao?"
"Thanh Ti này võ công cao cường, nếu để nàng đi lại trong Mặc Cư mà không giam giữ, thật sự quá nguy hiểm!"
"Ai nói nàng đi lại khắp nơi chứ?" Hoài Ngọc nói: "Cơ thể hư nhược như vậy, đương nhiên là muốn tìm một căn phòng để dưỡng thương rồi. Nếu các ngươi lo lắng thì trước hết không mở xích tay."
Dừng lại một chút, lại chớp mắt mấy cái với người đang ôm mình: "Có được không?"
Ngữ khí mềm mại, mang theo chút nũng nịu.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng nói như vậy sẽ dùng được sao?"
Thừa Hư gật đầu liên tục, chủ tử nhà hắn là người thận trọng như vậy, sao có thể bị nữ sắc mê hoặc, đồng ý chuyện nguy hiểm như vậy chứ? Cho dù bây giờ nhìn Thanh Ti rất ngoan ngoãn, nhưng ai biết được có phải nàng muốn để mọi người buông lỏng đề phòng, sau đó tìm cơ hội ám sát Quân Thượng hay không? Lấy sự cơ trí thận trọng của Quân Thượng, nhất định...
"Không được mở xích tay và xích chân, Thừa Hư, đưa nàng ta đi xuống tìm một gian phòng, tắm rửa thay y phục ăn chút gì đi."
"..." Lời đằng sau còn chưa nghĩ xong, Thừa Hư bị lời nói của chủ tử nhà mình đập bễ, cứng đờ tại chỗ.
"Làm sao?" Thấy hắn không phản ứng, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu: "Không nghe thấy?"
"Nghe... Nghe thấy rồi."
"Nghe thấy rồi thì làm đi." Hắn nói: "Chờ người thu dọn xong thì dẫn tới hỏi chuyện."
"Vâng."
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ kia của Thừa Hư, Hoài Ngọc che miệng trộm vui vẻ, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng. Nàng nói cái gì ấy nhỉ? Mỹ nhân kế quả nhiên hữu dụng, Lục Cảnh Hành còn không tin!
Người trong phòng lui ra ngoài, Lí Hoài Ngọc xoay người bám vào thân mình của Giang Huyền Cẩn, nháy mắt nói: "Chàng có cảm thấy lời nói và cử chỉ của hai ta vừa rồi giống một từ không?"
"Từ gì?"
"Hồng nhan họa thủy đó!" Nàng vỗ đùi nói: "Tử Dương Quân làm mỹ nhân cười, không quan tâm an nguy của bản thân muốn buông tha cho thích khách. Nếu truyền ra ngoài, có phải ta sẽ trở thành Đát Kỷ Bao Tự(*) lưu truyền không?"
(*) Đát Kỷ (chữ Hán: 妲己, cũng viết 妲妀; bính âm: Dájǐ), tính Kỷ (己), thị Hữu Tô (有苏), biểu tự Đát (妲), hay được phiên âm là Đắc Kỷ và tên thật là Tô Kỷ (蘇己), là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu thứ hai của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Bà cùng với Muội Hỉ nhà Hạ, Bao Tự nhà Chu và Ly Cơ nhà Tấn được xem là "Tứ đại yêu cơ" 四大妖姬, là những ví dụ điển hình của "hồng nhan họa thủy" (紅顏禍始), tức mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam. (Theo wikipedia)
***
Hai mắt nghiêm túc đáng giá nàng, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
"Hả?"
"Mấy thế hệ yêu cơ đều có nhan sắc khuynh quốc, xưng danh hồng nhan họa thủy, mà ngươi..." Dừng lại một chút, hắn nói: "Chỉ có thể xem như họa thủy."
Hoài Ngọc kinh ngạc, đợi đến khi phản ứng lại được hắn đang chế giễu mình lớn lên không đủ "Hồng nhan", nàng lập tức nghiến răng nghiến lợi mà nắm lấy cằm hắn, hung dữ nói: "Vậy cũng vừa đẹp, chàng là hồng nhan, ta là họa thủy. Hai ta hợp lại một chỗ chính là hồng nhan họa thủy!"
Nói xong liền ôm chặt lấy hắn, dùng hết sức mà cùng hắn "Hợp lại một chỗ".
Giang Huyền Cẩn bị nàng ghìm đến có chút không thở nổi, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: "Buông ra, ta không muốn bạc mệnh."
"Không buông!" Hoài Ngọc giở trò vô lại.
Khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười mà chính bản thân còn không phát hiện ra, Giang Huyền Cẩn để nàng ôm tùy ý, lèo nhèo một hồi lâu mới đứng dậy, đem nàng treo ở trên người mình, mang theo nàng cùng đi tới bên thư trác.
Hoài Ngọc bám vào hắn quay đầu lại nhìn: "Chàng làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì?" Lấy ra một xấp đồ, Giang Huyền Cẩn nói: "Thay người trả một ân tình."
"Ân tình? Thay ai?" Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc tò mò.
Cơ thể cứng đờ, Giang Huyền Cẩn đưa tay đỡ lấy eo nàng, nhìn vào mắt nàng nói: "Trong đầu ngươi có thể trang trí thứ gì hay không?"
Lời nói của chính mình, chớp mắt một cái đã tự quên rồi?
Hoài Ngọc rất mờ mịt.
Tức đến không muốn ôm nàng nữa, Giang Huyền Cẩn đặt nàng sang chiếc ghế tựa bên cạnh, quay đầu lại bắt đầu viết sổ con.
Thư pháp của hắn vô cùng tốt, lúc viết chữ, một tay vén tay áo còn một tay cầm bút, thực là phong thái thanh nhã, tài hoa tứ phía. Hoài Ngọc ở bên cạnh nhìn hắn một lúc, sau đó vội vàng nhảy dựng lên đưa cho hắn nghiên mực, tiện thể nhìn lén xem hắn đang viết cái gì.
Giang Huyền Cẩn không tránh nàng, mặc cho nàng xem tùy ý.
"Đây..." Đợi xem hiểu trên sổ con viết cái gì, Hoài Ngọc ngạc nhiên: "Lúc trước ta nói với chàng, không phải chàng còn không tin sao?"
Giang Huyền Cẩn lườm nàng một cái: "Không tin, ta sẽ không đi điều tra sao?"
"Nhưng chàng điều tra cũng quá nhanh rồi, chuyện này hẳn là rất phiền phức đấy!"
"Nhân chứng ngay trong tử lao, có phiền phức gì chứ?" Nhấc bút chấm mực, ánh mắt Giang Huyền Cẩn trở nên sâu xa.
Hoài Ngọc chần chừ, nói: "Nhưng gần đây ai cũng biết chàng và hắn bất hòa, lúc này chàng lại thượng tấu, người ta có thể sẽ cảm thấy chàng đang lấy công trả thù riêng hay không?"
Bàn tay cầm bút lông dừng lại một chút, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu, rất kì lạ hỏi nàng: "Lẽ nào ta không phải đang lấy công trả thù riêng sao?"
Lí Hoài Ngọc: "..."
Xong rồi, nàng cảm thấy Tử Dương Quân chính trực lỗi lạc bắt đầu bị nàng làm hỏng rồi.
Chuyện Từ Tiên bị bỏ tù khiến trong triều gợi ra một trận sóng to gió lớn, lúc lâm triều Lí Hoài Lân nổi giận đùng đùng, Lệ Thừa Hành nhân cơ hội góp lời, kịch liệt lên án rường cột nước nhà suy bại thành sâu mọt của đất nước, lại nhắc đến Giang Tây hạn hán, lấy người chết đói ngàn dặm nói tội ác quan viên tham ô, từng câu từng chữ vang lên rất hùng hồn.
Lí Hoài Lân nghe liên tục gật đầu, nghiêng đầu nhìn về sang bên tay phải hỏi: "Quân Thượng nghĩ sao?"
Giang Huyền Cẩn bình tĩnh bước ra khỏi hàng, thượng trình tấu chương với vua.
"Vụ án Từ tướng quân tham ô có điểm đáng ngờ chồng chất, không có nhân chứng, trên cũng áp chế thẩm tra sau. Vi thần báo vụ án này, lại lập tức đứt đoạn."
Lí Hoài Lân vừa nghe thấy liền cho người trình sổ con lên, mở ra cẩn thận xem qua, khép lại khuôn mặt liền trầm xuống.
"Lệ ái khanh." Hắn hỏi: "Nếu theo ý ngươi, tội danh của Từ Tiên được chứng thực thì nên xử trí hình phạt gì?"
Đúng lúc Lệ Thừa Hành kinh ngạc Tử Dương Quân trình lên sổ con gì thì nghe thấy Đế Vương hỏi hắn, vội vàng hoàn hồn chắp tay nói: "Coi bách tính như con kiến, ăn của dân để kiếm lời riêng. Cho dù trước kia có bao nhiêu công lao, quan lại như vậy đều đem xử lưu đày, vĩnh viễn không cho phép quay lại Kinh Thành."
"Ồ?" Lí Hoài Lân gật đầu: "Nói công chính như thế, vậy thì làm như vậy đi, người đâu."
"Có!" Cấm vệ ngự ở bên cạnh bước ra khỏi hàng.
"Lấy ô sa(*) của Trường Sử thừa tướng Lệ Thừa Hành xuống!" Hắn lạnh giọng quát.
"Vâng!"
(*) Mũ cánh chuồn, còn gọi là mũ ô sa (chữ Hán: 烏紗帽, âm Hán Việt: ô sa mạo), là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến Việt Nam và Á Đông dùng làm một phần trong trang phục khi chấp sự hoặc dự việc có tính cách nghi lễ. (Theo wikipedia)
***
Lệ Thừa Hành hoảng sợ, tay bị người đè ra sau lưng, trên đầu chợt lạnh, hắn vội vàng hô lên: "Bệ hạ! Vi thần có tội gì? Vi thần có tội gì!"
Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: "Dược thương Mạnh Hằng Viễn trong ngục tố giác, chỉ điểm ngươi nhận của hắn mười vạn ngân lượng. Ngươi nhận hối lộ trái pháp luật, vì bảo vệ tính mạng của hắn mà không tiếc đổi trắng thay đen, giấu diếm bệ hạ, đây là một tội."
"Đại hưng sáu năm, Giang Tây cũng gặp hạn hán, triều đình cứu trợ tiền bạc cấp xuống năm mươi vạn lượng, ngươi lập tức xúi giục chủ quản tiết sử, vụng trộm nuốt lấy hai mươi vạn ngân lượng, gây nên người chết đói ngàn dặm, dân chúng lầm than, đây là tội thứ hai."
"Thương nhân trong Kinh, phần lớn đều bị ngươi đòi tiền tài, người không theo liền kiếm chuyện ở ngự cống gây khó dễ. Ngươi thân là triều thần, coi bách tính như con kiến, ăn của dân chúng để kiếm lời riêng, đây là tội thứ ba."
"Ba tội này liệt vào tấu chương, chứng cứ đã trình lên đình úy nha môn, nếu Lệ đại nhân cảm thấy oan uổng thì tự tìm cách chứng minh trong sạch đi."
Mở to mắt nhìn Giang Huyền Cẩn nói từng câu từng câu một, Lệ Thừa Hành trợn tròn mắt, hắn tưởng rằng vụ án Mạnh Hằng Viễn đã qua rồi, sao vẫn bị hắn nắm được phần chuôi?
Nếu chỉ nắm được một cái, Lệ Thừa Hành cũng tự nhận mình xui xẻo, dù sao nhãi ranh Mạnh Hằng Viễn kia cũng không chịu nổi mưu tính. Nhưng đại hưng sáu năm và chuyện thương nhân trong Kinh, sao Giang Huyền Cẩn lại biết được? Sao hắn có thể biết được!
Giang Huyền Cẩn đứng trước mặt hắn, giống như đoán được hắn nghĩ cái gì, khép tay áo nói: "Liễu Đình Úy có câu nói rất hay. Trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió, chỉ cần là chuyện đã xảy ra, dù thế nào cũng sẽ có người biết."
Liễu Vân Liệt đứng đối diện hắn nghe vậy, nhìn Lệ Thừa Hành một cái thật sâu.
Cấm quân bắt lấy hắn, đã muốn đem hắn ra bên ngoài, sắc mặt Lệ Thừa Hành trắng bệch, giọng run rẩy la lên: "Bệ hạ, thần oan uổng! Người nhất thiết không thể nhẹ dạ tin theo lời nói từ một phía của Tử Dương Quân! Thần oan uổng!"
Thanh âm thê lương, từ cửa triều đường vang ra đến tận cửa cung.
Lí Hoài Lân vẫn chưa phản ứng lại, chỉ trầm giọng hướng về phía dưới, nói: "Hồ sơ về sau sẽ giao cho Liễu ái khanh chỉnh lí nhập khố."
Liễu Vân Liệt chắp tay tiếp nhận.
Lúc hạ triều, lúc này mọi người vẫn bàn tán sôi nổi, Liễu Vân Liệt đuổi theo Giang Huyền Cẩn, hơi khó hiểu nói: "Vì sao ngươi không để ta thẩm tra xong, mà lại bẩm báo trực tiếp với bệ hạ?"
Dựa theo tính tình trước đây của hắn mà nói, vì mưu cầu công chính, đều sẽ để đình úy nha môn đưa ra kết quả mới thượng tấu, dù sao với vị trí của hắn trong lòng Hoàng Đế, hắn nói cái gì Hoàng Đế sẽ tin cái đó. Vì phòng bị câu "Nhất ngôn cửu đỉnh", Giang Huyền Cẩn luôn rất ít khi trực tiếp thượng tấu định tội cho người khác.
Hôm nay mặt trời lại mọc ra đằng tây.
Mắt nhìn phía trước, Giang Huyền Cẩn vừa đi vừa nói: "Người như Lệ Thừa Hành, vừa mở miệng ra miệng lưỡi đã trơn tru, cho hắn cơ hội để hắn che giấu chứng cứ phạm tội của bản thân, không bằng định tội hắn trước, niêm phong phủ đệ của hắn rồi từ từ làm việc khác, làm ít công lớn."
Phong cách hành sự như vậy..... Liễu Vân Liệt nhíu mày, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Gần đây ngươi thay đổi có hơi nhiều."
"Sao?" Giang Huyền Cẩn khó hiểu: "Sao lại nói ra lời này?"
"Bá đạo ngang ngược hơn rất nhiều." Cực kì giống Đan Dương trưởng công chúa trước kia.
Nửa câu sau Liễu Vân Liệt không dám nói, nhưng nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nặng.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu, phất tay áo không muốn tranh luận việc này với hắn, chỉ nói: "Cô bản nhớ sớm đưa tới phủ của ta đấy."
Bóng dáng thanh tiêu như ngọc tùng xoay người đi về hướng ngoài cửa cung.
Vẻ mặt Liễu Vân Liệt phức tạp đứng tại chỗ nhìn hắn, suy nghĩ một chút, vẫn là đi đình úy nha môn kiểm tra chứng cứ của vụ án Lệ Thừa Hành.
Đường đường là Trường Sử thừa tướng, bản lĩnh một lần lâm triều đột nhiên bị bỏ tù, phút chốc Lệ phủ cũng bị niêm phong, đây chắc chắn sẽ làm cho rất nhiều quan viên hoảng sợ. Không chỉ sợ tội danh tham ô nghiêm trọng, mà càng sợ hơn chính là sức nặng lời nói của Tử Dương Quân.
Lúc trước sở dĩ Lệ Thừa Hành dám nhiều lần khiêu khích Giang Huyền Cẩn chính là cảm thấy, lấy tính tình công chính liêm khiết kia của hắn, cho dù bản thân có đắc tội với hắn, hắn cũng sẽ không lấy công trả thù riêng, chỉ dựa vào lí lẽ tranh luận cùng hắn. Đây là phong độ quân tử nên có, cũng là sơ hở tốt nhất cho kẻ tiểu nhân chui vào.
Người quân tử phải tuân thủ lễ nghi, phải hiểu biết Phật pháp, phải hành sự thẳng thắn vô tư. Tiểu nhân thì không cần, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tiểu nhân có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Quân tử tranh đấu cùng tiểu nhân, từ trước đến nay luôn là tiểu nhân chiếm ưu thế, cho dù văn nhân viết cái gì "Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích(*)", cũng không thay đổi được sự thật có nhiều tiểu nhân đắc ý trong thiên hạ.
(*) Quân tử thản đãng đãng, Tiểu nhân thường thích thích 君子坦蕩蕩,小人常慼慼: người quân tử thường bình thản thư thái, kẻ tiểu nhân hay luôn buồn bực (trong sách in là Quân tử thảng đãng đãng, Tiểu nhân trường thích thích). [Goldfish]
***
Nhưng hắn không ngờ, Giang Huyền Cẩn lại không cần phần phong độ này, không đọ sức chính diện với hắn mà lại ngấm ngầm không hé răng thu thập bằng chứng tham ô của hắn, một lần thượng bẩm, trực tiếp khiến hắn rơi xuống chín tầng mây.
Quả thực là trở tay không kịp, hết cách xoay chuyển!
Lệ Thừa Hành đứng trong nhà lao, vẻ mặt buồn phiền, chuyện không nghĩ thông chính là... Rốt cuộc Giang Huyền Cẩn biết tội trạng trước kia của hắn từ đâu?
Thanh Ti im lặng đứng trong nhà chính Mặc Cư, tay chân vẫn mang xiềng xích như cũ, nhưng trên người đã thay sang một bộ y phục của nha hoàn, mái tóc hỗn loạn cũng đã chải thành một búi.
"Ngươi còn biết những gì?" Ánh mắt Giang Huyền Cẩn sâu sắc nhìn nàng hỏi.
Vốn tưởng rằng thủ đoạn của người này là lợi dụng sự đồng cảm của Bạch Châu Cơ, trong lòng có ý đồ xấu. Nhưng chuyện của Lệ Thừa Hành, nàng ta lại chủ động tới cung cấp tội trạng cho hắn, hơn nữa hôm nay xem ra những thứ kia đều có tác dụng, Lệ Thừa Hành lo sợ hốt hoảng như vậy, chứng minh những chuyện này đích xác là từng xảy ra.
Chỉ là, lúc trước hắn lại không nghe thấy một chút tin tức nào.
"Quân Thượng còn muốn biết cái gì?" Thanh Ti hờ hững hỏi.
Thu lại tinh thần, Giang Huyền Cẩn nói: "Thứ bản quân muốn biết quá nhiều, không bằng ngươi nói ta biết trước, vì sao ngươi lại biết rõ Lệ Thừa Hành như thế?"
Thanh Ti dừng lại một chút, lén liếc trộm về phía người trên sạp mềm.
Lí Hoài Ngọc ôm một cốc hạt dưa, đang cắn răng rắc theo sườn hạt, vẻ mặt thoải mái, tâm tình vui vẻ, giống như hoàn toàn không chú ý bọn họ nói cái gì.
Vì thế, Thanh Ti nói thẳng: "Quân Thượng nên biết, trưởng công chúa rất thích du ngoạn bên ngoài cung."
Nhắc đến việc này, Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Vậy gọi là bưng bít lẫn nhau."
Thanh Ti coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Thời điểm đại hưng sáu năm, công chúa ở trên đường gặp rất nhiều dân chạy nạn, hỏi ra mới biết nguyên nhân vì Giang Tây hạn hán mà người phải xa rời quê hương. Khoản tiền lương thực cứu trợ Giang Tây đã cấp xuống, nhưng lại vẫn gặp dân chạy nạn khắp nơi, điện hạ đương nhiên phẫn nộ mà hỏi rõ nguyên do, có người liền cáo trạng chủ quản tiết sử và Lệ Thừa Hành."
Lời trình bày miệng của nạn dân, không có chứng cứ trực tiếp, cho dù trưởng công chúa biết Lệ Thừa Hành lừa trên gạt dưới, cũng không có cách nào bắt hắn. Chỉ là sau lúc đó, nàng bắt đầu nhắm vào Lệ Thừa Hành, thường xuyên tìm phiền phức cho hắn, dẫn đến việc bất kể hắn có bao nhiêu thành tích cũng không thể nào tăng thêm niên bổng.
Chính vì vậy mà Lệ Thừa Hành căm hận trưởng công chúa.
Giang Huyền Cẩn nghe đến có hơi giật mình: "Vậy thương nhân trong Kinh...."
"Lục chưởng quầy là bạn thân của trưởng công chúa, hắn buôn bán ở Kinh Thành, đã thấy hết chuyện trong quan trường, cũng từng vì không thể hối lộ mà đánh mất vài cơ hội ngự cống." Thanh Ti nói: "Hắn rõ ràng hơn ai hết Lệ Thừa Hành đã từng làm cái gì. Chỉ là.... Hắn không thể tố cáo."
Thân là thương nhân, cho dù ngươi giàu có phủ cả thiên hạ cũng không địch lại được người đội ô sa trên đầu. Tố cáo Lệ Thừa Hành, thế nào hắn cũng phải đáp lại bằng toàn bộ thân gia cùng nửa cái mạng. Loại buôn bán lỗ vốn như thế này Lục Cảnh Hành không làm. Hắn không tố cáo, đương nhiên trưởng công chúa cũng sẽ không kéo hắn xuống nước, chỉ có thể tìm con đường khác giải quyết giúp bọn họ.
Giang Huyền Cẩn nghe đến trầm mặc, mi tâm dần dần nhíu chặt.
Đan Dương sẽ để ý đến khó khăn của bách tính sao? Sẽ phân rõ thiện ác sao? Nàng luôn nhằm vào Lệ Thừa Hành, không phải vì tùy hứng, mà bởi vì bản thân Lệ Thừa Hành không phải người tốt sao? Chuyện này so với chuyện hắn biết rất khác nhau.
Người hắn vẫn luôn tưởng rằng là người tốt, bây giờ lại thành kẻ xấu, vậy người hắn vẫn luôn cho rằng là người xấu thì sao? Lẽ nào thật sự là một người tốt?
Giống như mơ hồ biết đáp án, nhưng hắn lại không dám khẳng định, hơi thở toàn thân không nhịn được mà nôn nóng lên.
Lí Hoài Ngọc cắn hạt dưa đột nhiên dừng lại, nhìn hai mắt của hắn, xuống khỏi sạp mềm hoạt bát chạy đến bên cạnh hắn, trực tiếp giơ nắm tay ra trước mặt hắn.
"Làm sao?" Hắn nhíu mày nghiêng đầu.
Hoài Ngọc nhếch miệng cười, lật nắm tay lại mở ra, nằm trong lòng bàn tay là một đống nhân hạt dưa đã bóc hết.
Giang Huyền Cẩn ngớ ra.
Cầm một hạt nhét cho hắn, Hoài Ngọc cười tủm tỉm nói: "Nếm thử có ngon không?"
Ngậm vào trong miệng nhai nhai, một luồng hương trà mát lạnh, hắn nới lỏng mày, lại không vui liếc nàng một cái: "Bóc nửa ngày, tất cả đều cho ta sao?"
"Ừ!" Hoài Ngọc ra sức gật đầu, mang từng hạt từng hạt dưa nhét vào miệng hắn, sau đó hỏi: "Chàng biết vì sao không?"
Còn có thể vì sao? Đoán trước nàng sẽ nói cái gì mà "Thích chàng", "Muốn đem hạt dưa ngon đều cho chàng" nói linh tinh gì đó. Giang Huyền Cẩn đưa mắt liếc nàng, rất ghét bỏ.
Nhưng người này lại gần bên tai hắn, cười khanh khách mà nói lại là: "Dáng vẻ chàng nghiêm túc rất đẹp! Ta muốn hôn chàng, nhưng làm trò trước mặt người khác lại ngượng ngùng, cho nên ta hôn hạt dưa, hạt dưa sẽ hôn lại chàng!"
Động tác nhai nuốt phút chốc đình trệ, Giang Huyền Cẩn dừng lại. Hạt dưa trong miệng nuốt cũng không được mà nhổ ra cũng không xong, chỉ có thể giương mắt gắt gao trừng nàng, giữa cổ lại lặng lẽ dâng lên một mảng hồng.
"Ha ha ha..." Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Hoài Ngọc cười lớn, vịn vào thư trác cười đến cúi trước ngửa sau.
Thanh Ti kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy điện hạ nhà mình ở bên cạnh cười rất thoải mái, Tử Dương Quân ở bên thì tức tối đến khuôn mặt hơi đỏ lên, bầu không khí trong phòng hòa hợp ám muội, dường như ai ở bên cạnh cũng có vẻ dư thừa.
Lúc trước hai người kia, không phải là xung khắc như nước với lửa sao?
Ngày đó Tử Dương Quân làm quan cũng không quá muốn gặp trưởng công chúa, ngay từ đầu trưởng công chúa cũng thích nói chuyện cùng hắn, nhưng sau khi phát hiện hắn cũng chẳng mấy thân thiện nên hai người trở thành kẻ địch, gặp mặt không phải là châm chọc khiêu khích thì ra đối chọi gay gắt. Ngay cả việc công chúa chết còn chết ở trong tay Tử Dương Quân hắn.
Nhưng trước mắt là chuyện gì? Điện hạ tá thi hoàn hồn cũng bỏ đi, sao ngay cả Tử Dương Quân cũng biến thành một người khác, lại có thể đỏ mặt, còn có thể thẹn quá hóa giận sao?
Chớp mắt lại chớp mắt lần nữa, Thanh Ti kinh ngạc đến thẳng đầu.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Hoài Ngọc cười đủ rồi, quay đầu nói với nàng: "Ta để Linh Tú sắc thuốc cho ngươi, ngươi uống rồi nghỉ ngơi nhiều vào nhé."
"Vâng." Cúi đầu thu lại thần sắc, Thanh Ti như mộng du mà lui ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn nhìn bóng dáng của Thanh Ti, có chút nghi hoặc: "Rốt cuộc ngươi thuyết phục nàng ta thế nào?"
Hoài Ngọc dừng một chút, nhận thấy hắn nổi lên lòng nghi ngờ, vội vàng quay đầu chớp mắt vô tội: "Cứ như vậy thuyết phục thôi, lúc ấy có người cũng có mặt ở đó, chàng có thể tìm người hỏi một chút. Ta cũng không biết vì sao nàng lại nghe lời ta nói, có lẽ là cảm thấy súyt chút nữa đã giết ta, rất áy náy, dù sao dung mạo ta cũng như hoa như ngọc như thiên tiên thế này....."
"Đủ rồi." Giang Huyền Cẩn cắt ngang lời nàng, nghe rất không vào mà xoa xoa mày.
Hoài Ngọc cười hì hì kéo tay hắn: "Bây giờ có rảnh không? Đi ngắm hoa cùng ta đi?"
"Không được." Hắn lắc đầu: "Đợi lát nữa còn có khách tới."
Khách sao? Hoài Ngọc khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, ném lại một câu "Ta tự đi xem", sau đó chạy ra ngồi xổm canh bên góc tường.
Nửa canh giờ sau, có người mặc áo choàng màu đen, nón che khuất cả đầu lét lút tiến vào nhà chính Mặc Cư, nán lại một canh giờ, lúc rời đi còn mang theo một bao đồ.
Hoài Ngọc nhíu mày, tò mò giống như mèo gãi vào trong lòng.
Buổi tối hai người đi ngủ, vẫn không biết xấu hổ như trước mà ôm chặt lấy hắn, chỉ là, người bên cạnh xem ra tâm sự chồng chất, cũng chưa phản ứng gì với nàng.
Hoài Ngọc không vui dẩu miệng: "Mới thành thân vài ngày, ta đã thất sủng rồi sao?"
Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, mờ mịt hỏi: "Thất sủng cái gì?"
"Chàng không để ý đến ta!" Chống thân mình nằm úp sấp trên ngực hắn, Hoài Ngọc mong chờ nhìn hắn, nói: "Ngày mai sẽ lại mặt(*), chàng cũng không hỏi xem phép tắc của Bạch gia sao?"
(*) Lại mặt: Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.
Vừa nghe thấy lời này, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái: "Ngươi có biết phép tắc Bạch gia không?"
"Ách...." Ý thức được bản thân cũng không rõ ràng cái này, Hoài Ngọc hậm hực bò về cái gối của mình: "Coi như ta chưa nói."
Duỗi tay kéo nàng vào trong lồng ngực, Giang Huyền Cẩn nhắm mắt nói: "Ngày mai, ngươi tạm thời đi theo ta."
Vậy không phải là đi theo hắn sao, hóng mát dưới bóng đại thụ nha! Nhớ tới một đám thẩm thẩm khó đối phó của Bạch gia, Hoài Ngọc trực tiếp bĩu môi. Sổ sách ghi chép đại hôn hôm đó nàng còn nhớ, lần này trở về, xem bọn họ muốn tự bào chữa như thế nào.
Lại mặt là chuyện quan trọng, trên dưới Giang gia đều không dám chậm trễ, sáng sớm đã chuẩn bị thay bọn họ xe ngựa và quà đáp lễ, Giang Thâm lệ nóng quanh tròng mắt mà kéo Giang Huyền Cẩn nói: "Chuyến này nguy nan vạn phần, khó khăn trùng trùng, Tam đệ nhất định phải bảo trọng nhé!"
Nói như hắn phải lên núi đao xuống chảo lửa không bằng.
Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nhìn hắn nói: "Tuyển sĩ sắp tới, Nhị ca cũng bảo trọng."
Giang Thâm: "......."
Buồn cười mà xem hai huynh đệ Giang gia đấu võ miệng, Hoài Ngọc duỗi tay kéo Giang Huyền Cẩn lên xe ngựa, bước lên cọn đường hồi môn.
Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, Giang Huyền Cẩn có hơi buồn ngủ, tựa vào trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, bị lắc lư tới nỗi súyt chút nữa đụng vào thành xe bên cạnh.
Hoài Ngọc nhìn rất vui, đưa tay kéo cổ hắn xuống, để hắn gối lên đùi của nàng.
"Có chút quen thuộc." Hắn lẩm bẩm.
Hoài Ngọc cười tủm tỉm vỗ vào người hắn: "Không phải có chút quen thuộc sao? Lúc hai ta mới vừa quen nhau, chàng cũng nằm nghỉ ngơi trên đùi ta như vậy."
Khóe miệng co lại, Giang Huyền Cẩn mở đôi mắt đen như mực ra, trầm mặc nhìn nàng.
"Được rồi." Hoài Ngọc tìm từ sửa lại, nguyên vẹn sự thật: "Là ta cưỡng chế ấn chàng vào trong lòng."
Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn nói: "Hành vi không đứng đắn."
"Sao hành vi của ta lại không đứng đắn?" Hoài Ngọc không phục: "Khi đó còn không phải đau lòng cho chàng sao?"
"Rõ ràng vừa mới quen biết."
"Vừa mới quen thì làm sao?" Nàng nói: "Ta vừa thấy chàng liền cảm thấy chàng lớn lên rất giống phu quân tương lai của ta, cho nên sớm bắt đầu đau lòng cho chàng, không được sao?"
Cưỡng từ đoạt lý! Giang Huyền Cẩn lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thực ra cũng có hơi hoang mang.
Rốt cuộc người này vì sao lại bám lấy hắn ngay từ đầu không buông như thế?
Xe ngựa chậm rì rì rung lắc một canh giờ mới đến Bạch phủ, trước khi xuống xe, Lí Hoài Ngọc đã chuẩn bị tốt tiếp theo phải đối mặt với đám người mặt lạnh kia.
Nhưng sau khi xuống xe, nàng nhìn thấy ở cửa Bạch phủ có một đám hoa.... Một đám người, mỗi người đều cười đến như một đóa hoa.
Bạch Lương Thị dẫn đầu, một đám người Bạch gia lúc trước còn cay nghiệt, nhìn thấy bọn họ vừa mỉm cười vừa hành lễ, khiến cho Hoài Ngọc thật sự không dám tin mà nhìn lại bảng hiệu ngoài cổng vài lần.
Là Bạch phủ không sai mà?
"Đức Trọng đã chờ ở chính đường rồi." Bạch Lương Thị chào đón, rất hòa nhã nói: "Các ngươi mau vào trong đi!"
Nhìn hai mắt bà ta, Lí Hoài Ngọc túm lấy tay áo Giang Huyền Cẩn, đi theo hắn vào trong nhà.
Trong Bạch phủ nơi nơi đều treo lụa đỏ, vào cửa có trà tẩy trần, đi hai bước lại có gia nô nha hoàn hành lễ kêu "Cô gia tốt lành", bầu không khí còn rất hòa hợp.
Hoài Ngọc nhìn nhìn xung quanh, khẽ "Ha" lên một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Thay đổi tính cách rồi sao?"
Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, đi cùng nàng bước vào chính đường, trước tiên hành một lễ về phía Bạch Đức Trọng.
Hai ngày không gặp, dường như Bạch Đức Trọng lại tiều tụy hơn một chút, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như ván gỗ, dáng vẻ cử chỉ vô cùng không có gì sai trái. Sau khi trả lễ với Giang Huyền Cẩn liền hỏi Lí Hoài Ngọc đầu tiên: "Có tuân thủ phép tắc không?"
Lí Hoài Ngọc không chút do dự nói: "Tuân thủ ạ! Trên hiếu thuận dưới lễ phép, khiến người trong Giang gia cùng tán thưởng!"
Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái, rất khinh thường kiểu vừa mở miệng đã nói dối này.
Trong mắt Bạch Đức Trọng tràn đầy lo lắng, lại nhìn sang hắn hỏi một câu: "Tiểu nữ hành sự có chu toàn không?"
Giang Huyền Cẩn thu lại tinh thần, đáp: "Chu toàn, đúng mực thỏa đáng, làm cho trên dưới quý phủ đều rất kính ngưỡng."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, người bên cạnh liền nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo vẻ khinh thường còn đậm hơn so với hắn lúc nãy.
Giang Huyền Cẩn âm thầm nghiến răng nghĩ thầm, nếu không phải muốn để trưởng bối không lo lắng, loại lời nói trái lương tâm này ai muốn nói ra chứ?
Bạch Đức Trọng gật gật đầu, thoạt nhìn cuối cùng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi thêm vài câu nữa, phất tay sai gia nô bưng cơm nước vào, người nhà Bạch gia cũng lần lượt ngồi vào vị trí, không xảy ra một chút chuyện xấu nào, thuận lợi mà dùng xong bữa trưa.
Sau khi ăn xong, Giang Huyền Cẩn đi nói chuyện cùng các thúc bá, Lí Hoài Ngọc thì bị đám người Bạch Lương Thị vây ở đình nghỉ mát.
"Nhìn xem, cô nương gả cho một người liền khác ngay, mặt mày đều rạng rỡ nha." Bạch Lưu Thị đi tới trêu chọc.
Mặt Lí Hoài Ngọc không có cảm xúc gì nhìn bà ta.
Cười nhưng không cười nổi được nữa, Bạch Lưu Thị ho nhẹ một tiếng, nhìn Bạch Lương Thị ở bên cạnh. Bạch Lương Thị mím môi, hạ mi cúi mắt nói: "Chúng ta đều là người một nhà, trước kia có hiểu lầm gì cũng đều đã trôi qua rồi....."
"Ai cho bà trôi qua?" Hoài Ngọc nhướn mày nói: "Ta là người rộng lượng lắm sao?"
Bạch Lương Thị nghẹn họng, lúng túng nói: "Nếu ngươi còn tức giận, vậy chúng ta sẽ nói lời xin lỗi với ngươi, đại hôn hôm ấy là chúng ta quá xúc động, không làm đúng, trưởng bối như chúng ta đều làm sai rồi."
"Đúng vậy." Bạch Lưu Thị nhỏ giọng nói: "Quân Thượng sau đó cũng không để bọn ta gia nhập bữa tiệc nhà mẹ đẻ đấy sao?"
Giang Huyền Cẩn sau đó không cho bọn họ nhập tiệc nhà mẹ đẻ sao? Hoài Ngọc sửng sốt, chớp mắt mấy cái. Chuyện này nàng không biết gì, ai cũng không nhắc đến với nàng, được thấy Hoài Lân đã rất vui mừng rồi, về sau người Bạch gia có đi hay không, ngồi ở đâu, tất cả nàng đều không biết rõ.
Nhưng Bạch Lương Thị cũng không nói tiếp chuyện này, mà nắm lấy khăn tay nói lảm nhảm: "Nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là trưởng bối, ngươi còn thật sự so đo với trưởng bối sao?"
"So đo cái gì? Châu Cơ cũng không phải là không hiểu chuyện như vậy." Bên cạnh có một di nương mở miệng trả lời thay nàng, một chút đường sống cũng không để lại cho nàng.
Kẻ xướng người họa, Lí Hoài Ngọc nghe đến ngáp dài một cái.
"Mấy người có phải có chuyện muốn xin ta không?" Nàng không kiên nhẫn hỏi.
Vài người liếc nhau, vẻ mặt đều có chút không tự nhiên. Không ngờ Bạch Lưu Thị lại mở miệng nói trước: "Ngươi gả đi chỗ tốt, gả cho Tử Dương Quân, hắn là người nói chuyện có sức nặng trong triều, nghe nói hôm qua chỉ bằng một câu đã tống Trường Sử thừa tướng vào đại lao, người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất chính là hắn."
"Đúng vậy, người bên cạnh đều không có ích, một câu nói của chàng mới đáng giá ngàn vàng!"
Khen người ta cả nửa ngày, đi vòng cả một vòng lớn, Bạch Lương Thị cuối cùng cũng nói: "Trong số vãn bối nhà chúng ta, Phúc Sinh và Kì Lân đều đã đến tuổi thành gia, nhưng trên người vẫn chưa có một chức quan nào, bà mối làm mai cũng không dễ nghe lời! Ngươi là Quân phu nhân, đi nói vài câu thay ca ca của ngươi với Tử Dương Quân, để hắn tìm cách cho hai đứa nó một chức quan."
Ngữ khí thoải mái này, giống như chức quan là một cái bánh bao trong cửa tiệm hai đồng một chiếc vậy.
Lí Hoài Ngọc cảm thấy tức cười: "Muốn chức quan còn không đơn giản sao? Lập tức tham gia tuyển sĩ của triều đình, đi báo danh một cái, thi một hồi không phải là có rồi sao?"
Bạch Lương Thị nhíu mày: "Hai ca ca của ngươi làm sao dự liệu thi tuyển sĩ được chứ? Nếu có thể thi, chúng ta cũng không xin ngươi."
"Xin ta cũng vô dụng." Hoài Ngọc buông tay: "Tử Dương Quân là người chính trực thủ lễ có tiếng trong triều đình, bà cho chàng ấy sẽ làm loại chuyện lấy quyền mưu đồ tư lợi này sao?"
Bạch Lương Thị có chút tức tối, nói: "Bất cứ việc gì cũng có thể nói được, hắn tốt xấu gì cũng là con rể của Bạch gia chúng ta, tìm một chức quan giúp người nhà thì làm sao? Chuyện này để hắn nói một câu chỗ nào chả được!"
"Chàng ấy nói một câu có thể xong chuyện là nhất định phải làm cho bà sao?" Ngoáy ngoáy lỗ tai, Hoài Ngọc cười vô lại: "Các vị có phải là quá coi trọng bản thân không? Mấy người đã từng giúp chàng từng cứu mạng chàng chưa? Lẽ nào chỉ vì quan hệ thân thích liền có thể không biết xấu hổ yêu cầu người khác như vậy sao?"
Nói trắng ra lời này, vài người thẹn đến không ngồi được nữa, Bạch Lương Thị giận dữ vỗ bàn: "Bạch Châu Cơ, bọn ta nhiều người như vậy đều hạ giọng nhã nhặn cầu xin ngươi, ngươi còn đạp mũi lên mặt sao?"
Sờ sờ cái mũi của mình, lại sờ sờ khuôn mặt của mình, Lí Hoài Ngọc tựa vào lan can mỉm cười: "Đúng vậy, mấy người có thể làm gì ta?"
Ngữ khí rất kiêu ngạo, mọi người trong đình nghỉ mát đều tức giận. Bạch Lưu Thị mở miệng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng gả cho Tử Dương Quân là kê cao gối mà ngủ, bản thân ngươi đã làm chuyện bẩn thỉu gì, trong lòng ngươi còn không rõ sao? Bức người xé rách mặt, chúng ta không tốt, ngươi cũng đừng hòng tốt đẹp!"
Lời nói này có chút ù ù cạc cạc, Hoài Ngọc cúi đầu suy nghĩ rất lâu: "Ta đã làm chuyện bẩn thỉu gì?"
Cười lạnh một tiếng, Bạch Lương Thị nói: "Ngày đó ngươi thành thân ba mươi sáu gánh của hồi môn là từ đâu ra, thật sự cho rằng không có ai biết sao?"
Người tặng của hồi môn rất cẩn thận, đặc biệt cho người Bạch phủ đi khiêng, nhưng gia nô Bạch phủ lại không phải không mắt không miệng, nhìn thấy cái gì chắc chắn sẽ nói cái đó.
Hoài Ngọc dừng lại một chút, nhìn đám người này một cái thật sâu, sau đó đứng dậy phủi phủi váy.
"Đi thôi." Nàng nói.
Mọi người đều không rõ nguyên do, Bạch Lưu Thị nhíu mày hỏi: "Đi đâu cơ?"
"Còn có thể đi đâu, đi tìm cha ta, không phải muốn nói chuyện của hồi môn sao?" Hoài Ngọc nhướn mi: "Nói ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì? Đi vào nhà phân xử trước mặt đương gia mới được chứ."
Những người vừa nãy khí thế còn hung hăng, vừa nghe thấy lời này đã lập tức im lặng, kì kèo tới lui lại không có một người nào chịu nhích người.
Còn có mười hai gánh của hồi môn đang giấu trong viện của Bạch Lương Thị thì.....
Thờ ơ nhìn bọn họ, Hoài Ngọc âm thầm lắc đầu, than thầm có đám thân thích như vậy, Bạch Châu Cơ cũng đã thất bại tám đời tám kiếp rồi.
Nói cũng nói rồi, hù dọa cũng hù dọa xong rồi. Lí Hoài Ngọc tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà lật bài rồi chứ?
Nhưng sự thật chứng minh, là nàng quá ngây thơ rồi.
Buổi chiều khởi hành về Giang phủ, Giang Huyền Cẩn và nàng đang cáo từ Bạch Đức Trọng bên xe ngựa, mắt thấy phải lên xe đi rồi, Bạch Lương Thị đột nhiên đi lên nói với Giang Huyền Cẩn: "Quân Thượng nhất định phải chông trừng Châu Cơ tốt vào nha, rất nhiều người muốn cướp nàng đi đấy! Lục chưởng quầy người ta còn cho nàng thêm ba mươi sáu gánh của hồi môn, chỉ sợ ngài không đối tốt với nàng!"
Lời này tùy tiện nói vang ở cổng Bạch phủ, trong nháy mắt xung quanh đều im lặng.
Lục Cảnh Hành đệ nhất phú thương Kinh Thành, cho tứ tiểu thư Bạch Châu Cơ cách vách thêm của hồi môn, còn thêm những ba mươi sáu gánh, đây là tình huống gì vậy?
Bạch Đức Trọng lập tức quát Bạch Lương Thị lui xuống, mặt Lí Hoài Ngọc cũng trầm xuống, ám mắt hung ác quay đầu nhìn bà ta.
Bạch Lương Thị cười vô cùng đắc ý, ngay cả bị Bạch Đức Trọng mắng trước mặt mọi người cũng không để ý, chỉ nắm lấy khăn tay kiễng chân, vẻ mặt xem kịch vui nhìn về phía Giang Huyền Cẩn bên cạnh xe.
Thanh âm vang dội như vậy, Giang Huyền Cẩn không thể nào không nghe thấy. Lấy thân phận vị trí này của Quân Thượng, sẽ thấy thế nào khi cần nam nhân khác phải tặng của hồi môn cho phu nhân của mình?
Tức giận sao? Hay là phẫn nộ xấu hổ? Mọi người đều có chút hiếu kì.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, Giang Huyền Cẩn chậm rãi xoay người lại, đôi mắt màu mực quét qua Bạch Lương Thị một cái, sau đó nhìn về phía người bên cạnh có hơi tức giận kia.
Lí Hoài Ngọc cũng đang nhìn hắn, trong mắt không có hoảng loạn, chỉ có sốt ruột, giống như sợ hắn bị người ta lừa, nắm chặt tay muốn mở miệng giải thích với hắn.
Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị hắn duỗi tay ấn ngược lại trong họng.
Ngón tay thon dài ấn nhẹ vào môi của nàng, xoa nhẹ một cái, trước mặt mọi người lộ ra ánh mắt ôn nhu, nghiêm túc mà chân thành nhìn vào mắt nàng nói:
"Ta sẽ đốt tốt với nàng."
* * *
[ORG]Vốn thời tiết đang tốt cảnh sắc tươi đẹp, không biết làm sao đột nhiên lại có chút âm u. Gió thổi qua trước nhà kho của đình úy nha môn, tạt đến người có hơi lành lạnh.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn Liễu Vân Liệt, nhìn hắn triệu tập hơn trăm nha sai, lại nhìn hắn viết xong thủ lệnh, khí thế hùng hổ đi ra ngoài.
Hắn cùng Liễu Vân Liệt quen biết nhau từ cuộc chiến cần vương tám năm trước, trên danh xưng là bạn cùng sinh cùng tử. Người này cương trực, rất dễ trở thành con dao sai khiến của người khác. Ví như bây giờ, Lệ Thừa Hành mới nói mấy câu, vậy mà đã có thể khiến hắn tức giận lớn đến như vậy, ngay cả tên tự của Giang Huyền Cẩn hắn cũng gọi ra rồi.
Đổi lại là người khác, Giang Huyền Cẩn có thể dùng thân phận Quân Thượng để áp chế xuống. Nhưng lúc này thân phận đối với Liễu Vân Liệt là vô dụng, cho dù hôm nay Hoàng Đế có ở đây, hắn cũng nhất định phải tới Giang phủ.
Thanh Ti đang ở trong Tẩy Nghiên Trì, nếu thật sự bị hắn bắt được, trận giằng co hôm nay coi như không thể tránh khỏi rồi.
Trong lòng suy nghĩ quá nhiều, dọc đường đi Giang Huyền Cẩn đều không nói chuyện. Lúc tới Mặc Cư, Liễu Vân Liệt và Lệ Thừa Hành gấp rút xông vào bên trong, nhưng chưa đi được hai bước lại lùi trở về.
"Ồ? Sao có nhiều người như vậy?" Có người chớp chớp mắt nhìn bọn họ, đi từng bước từng bước tới, khó hiểu hỏi: "Có việc sao?"
Giang Huyền Cẩn dừng một chút, nâng mắt nhìn lên, thấy Bạch Châu Cơ cả người lụa dệt gấm mềm, mày vẽ má hương, khuôn mặt mang theo ý cười, rất đoan trang chắn ở trước cửa.
Lệ Thừa Hành vừa nhìn thấy nàng sắc mặt đã không mấy dễ nhìn, trái lại Liễu Vân Liệt chắp tay hữu lễ về phía nàng: "Quân phu nhân mạnh khỏe, ta chờ ban sai (*) đến đây, có chỗ quấy rầy, xin phu nhân bỏ qua."
(*) Ban sai: Chỉ việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Đôi mắt hơi sáng lên, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn Thừa Hư một cái, người phía sau hiểu ý, im lặng không tiếng động nà rời khỏi.
Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần Bạch Châu Cơ có thể kéo dài thời gian của đám người này một lát, Thừa Hư có thể đưa Thanh Ti đi trước khi bị bắt được. Cứ như vậy, hắn sẽ có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối về sau, còn có thể chống lại đội quân của Lệ Thừa Hành.
Đường cùng gặp sự sống, Giang Huyền Cẩn rất xúc động ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Châu Cơ, muốn cho nàng một ánh mắt cổ vũ, để nàng chắn giữ tốt cánh cửa.
Nhưng Bạch Châu Cơ vốn đang chắn rất tốt trước cửa, tầm mắt vừa chạm đến hắn liền lập tức mỉm cười chạy về phía hắn!
"Quân Thượng!" Nàng gọi mềm nhũn.
Mặt Giang Huyền Cẩn cứng lại, mắt mở trừng trừng nhìn nàng tránh khỏi cửa lớn, liên tục lắc đầu với nàng.
Đừng qua đây, tiếp tục đứng ở cửa đi!
Hoàn toàn bỏ qua ánh mắt và động tác của hắn, nàng nhanh như chớp đã chạy đến trước mặt hắn, rất ân cần hỏi: "Cổ chàng làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có cần ta bóp cho không?"
Giang Huyền Cẩn: "..."
Quan sai nối đuôi nhau đi theo Liễu Vân Liệt tiến vào trong, Lệ Thừa Hành quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười chắp tay với hắn, sau cũng phất ống tay đi vào bên trong.
Giang Huyền Cẩn hơi nhức đầu, hắn duỗi tay day day mi tâm, nhìn cái người trước mặt nói: "Vì sao ngươi không hiểu ý của ta?"
"Sao?" Vẻ mặt Hoài Ngọc mờ mịt: "Ý của chàng là gì?"
"Ta lắc đầu để ngươi đừng tới đây, ngăn bọn họ lại, vì sao ngươi lại chạy ngược nhanh hơn ai hết thế?" Hắn có hơi buồn bực.
Hoài Ngọc trợn tròn mắt: "Ta vừa nhìn thấy chàng đã muốn chạy đến bên cạnh chàng, ai còn chú ý đến chàng muốn lắc đầu có ý gì chứ?"
Lời tâm tình này, nói ra cũng rất hợp tình hợp lý.
Giang Huyền Cẩn hơi nghẹn, nghiến răng nhìn nàng, cũng không biết nên tức hay nên cười.
"Chàng có muốn ăn chè không?" Nàng nói: "Vừa nãy phòng bếp đưa qua một ít, ta giữ lại cho chàng đấy."
Nói xong, không quan tâm chuyện gì mà kéo tay hắn đi về phía nhà chính.
Nha sai đã bắt đầu tìm kiếm ở khắp nơi trong Mặc Cư, nhìn chỗ nào cũng một đống lộn xộn, Giang Huyền Cẩn nhìn thấy, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm. Người đằng trước lại giống như không nhìn thấy cái gì, kéo hắn vào phòng ngồi xuống, múc chè đến bên miệng hắn.
"Nào, a."
Nhíu mày nhìn qua, giọng hắn buồn bực nói: "Quá ngọt, không uống."
Lí Hoài Ngọc rất kinh ngạc mà nhìn hắn: "Chàng không thích uống ngọt sao? Vậy vì sao nếm miệng của chàng lại ngọt như vậy?"
"..."
Loại lời nói không biết xấu hổ này, sao nàng có thể nói ra tự nhiên như vậy chứ! Giang Huyền Cẩn tức muốn chết, trừng mắt nhìn nàng, tức giận đến nhất thời quên mất bên ngoài còn đang có người lục soát, chỉ muốn lấy chỉ khâu miệng của nàng lại!
Hai mắt Hoài Ngọc mang theo ý cười nhìn hắn một lát, lại gần bên tai hắn nói: "Chàng có biết mặt mình đỏ lên không?"
"Im miệng."
"Còn đỏ vô cùng đẹp mắt, giống như đỉnh tuyết sơn ghé xuống nắng chiều."
"Ta bảo ngươi im miệng!"
Thanh âm gào lên càng lớn, càng lộ ra vẻ xấu hổ chột dạ.
Hoài Ngọc cười ha ha, hôn bẹp một cái bên sườn mặt hắn, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình, bưng chè lên tự uống, vừa uống vừa nhìn chằm chằm hắn, giống như đang suy xét xem chè và hắn thì cái nào ngọt hơn.
Giang Huyền Cẩn rủa thầm một tiếng, duỗi tay chống lông mày, trên mặt dâng lên từng trận từng trận nóng.
Không qua bao lâu, động tĩnh tìm kiếm bên ngoài dần dần nhỏ xuống, Liễu Vân Liệt bước vào nhà chính, bình tĩnh nhíu mày đứng trước mặt hắn.
Cái nên tới cũng phải tới, Giang Huyền Cẩn nâng mắt lên, đã định muốn giải thích với hắn về chuyện của Thanh Ti.
Nhưng mà, Liễu Vân Liệt im lặng một lúc, khi mở miệng ra nói lại chính là: "Hạ quan lỗ mãng, xin Quân Thượng thứ tội!"
Hả? Giang Huyền Cẩn sửng sốt, đảo qua phía sau lưng hắn, chỉ thấy sắc mặt Lệ Thừa Hành xanh mét, không kêu một tiếng nào. Nếu bắt được Thanh Ti, nhất định hắn sẽ mở miệng lăng mạ, nhưng hắn không có, vậy chứng minh là...
Phủi tay áo, vẻ mặt Giang Huyền Cẩn trong chớp mắt nghiêm túc, lạnh giọng nói: "Liễu Đình Úy hành sự trước nay luôn thận trọng, vì sao lại nói là lỗ mãng?"
Ngữ khí này, vừa mỉa mai ngược lại vừa giận dữ, tâm tình gây khó dễ cũng vô cùng thích hợp.
Lí Hoài Ngọc uống chè bên cạnh tán thưởng nhìn hắn một cái.
Liễu Vân Liệt có chút lúng túng, thắt lưng cong xuống càng thấp, kiên trì nói: "Hạ quan nhẹ dạ cả tin vào lời người, chưa xác minh đã tùy tiện đến phủ của Quân Thượng bắt người, thật sự không thích đáng."
Nếu đã tóm được người thì còn dễ nói chuyện, không tóm được người, vậy thì chính là có tội. Vừa nãy nghe Lệ Thừa Hành nói thề son sắt như vậy, Tử Dương Quân cũng không mở miệng giải thích, hắn tưởng rằng đã nắm chắc rồi, chưa từng nghĩ đến lại tấn công vô ích.
Nghĩ đến điều này, Liễu Vân Liệt rất tức giận quay đầu liếc Lệ Thừa Hành một cái.
Lệ Thừa Hành rất oan ức, chắp tay nói: "Trước kia Thanh Ti đích xác là ở trong tay của Quân Thượng, nhưng không biết Quân Thượng giấu ở chỗ nào."
"Ngươi có chứng cứ không?" Liễu Vân Liệt nhíu mày.
"Cái này... Hạ quan chưa từng nói dối."
Nói không có bằng chứng thì có ích lợi gì? Nha môn đình úy là chỗ chỉ dùng chứng cứ để nói chuyện! Liễu Vân Liệt thu tầm mắt lại, trong lòng đã rất bất mãn với Lệ Thừa Hành, nhưng trước mắt còn phải nhận sai với Tử Dương Quân.
"Việc này là Vân Liệt sơ suất." Hắn thở dài: "Mong Quân Thượng đại nhân có đại lượng."
Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt hừ nhẹ, dáng vẻ thoạt nhìn rất khó nguôi xuống, mặc kệ Liễu Vân Liệt nhận tội chịu lỗi như thế nào hắn cũng không chút động lòng.
Cuối cùng, Liễu Vân Liệt chỉ có thể nói: "Hạ quan trở về sẽ cho người đem toàn bộ cô bản Kinh Phật(*) đưa tới."
(*) Là những bản Kinh Phật chỉ còn những bản riêng lẻ vì bị thất lạc.
"Được." Lúc này ngược lại hắn đáp rất nhanh.
Nửa cười nửa khóc, Liễu Vân Liệt vội vã nhân cơ hội nói: "Vậy hạ quan cáo lui trước."
"Đại nhân đi thong thả." Giang Huyền Cẩn gật đầu, xách người bên cạnh lên, cùng tiễn bọn họ ra ngoài cửa.
Hoài Ngọc nhìn bóng dáng của một đám người nhanh chóng đi khỏi, không nhịn được mà cảm thán, nói: "May mà đi nhanh, bằng không toàn bộ chỗ chè để lại phải uống như thế nào?"
Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu, chăm chú nhìn nàng một hồi, hỏi: "Người đâu?"
"Người nào?" Nàng giả ngu.
Xoay người lại đối mặt với nàng, Giang Huyền Cẩn híp mắt nói: "Trong viện này ngoại trừ ta, chỉ có ngươi có thể khiến bọn họ nghe lời thả Thanh Ti."
"Chàng nói Thanh Ti à." Hoài Ngọc giật mình, tiếp theo nói với Linh Tú ở đằng sau: "Mời nàng ấy quay lại đây đi."
Mời quay lại? Đây là cách nói gì vậy? Giang Huyền Cẩn rất buồn bực, còn đinh hỏi lại thì vô ý nhìn qua mấy vết xanh tím trên cổ của nàng.
Có hơi sửng sốt, hắn đưa tay muốn kéo vạt áo cao cao kia của nàng ra.
"Chàng làm gì?" Hoài Ngọc hoảng sợ, lập tức giơ tay che lại, động tác của Giang Huyền Cẩn cũng rất nhanh, một tay giữ chặt hai bàn tay của nàng kéo về phía chính mình, tay kia thì nhanh chóng đưa về phía cổ của nàng.
Dấu tay xanh lẫn tím tràn khắp cần cổ của nàng, nhìn rất chói mắt.
"Có chuyện gì xảy ra?" Mặt hắn trầm xuống.
Lí Hoài Ngọc giãy dụa vài cái, tội nghiệp nói: "Đứng mệt quá à, chân người ta đau!"
Một tay ôm nàng vào lòng, hắn nhíu mày: "Nói!"
Duỗi tay ôm lấy cổ hắn, Hoài Ngọc cười hì hì nói: "Cũng không có gì ghê gớm, trước đó lúc đi khuyên giải Thanh Ti không chú ý nên vượt qua đường kẻ, bị cô ta bắt được."
"Liều lĩnh!" Giang Huyền Cẩn nhấc bước đi trong phòng: "Không phải ta đã nói với ngươi không được vượt đường kẻ sao?"
"Nhưng cũng không lỗ vốn đâu!" Nàng giành công nói: "Ta thuyết phục được cô ta rồi, cô ấy không những không giết ta, ngược lại còn cảm thấy hổ thẹn với ta, mở dây xích ra cũng không chạy."
Sao có thể như vậy? Giang Huyền Cẩn lắc đầu. Một khi Thanh Ti được thả ra, nhất định sẽ chạy trốn, cũng chỉ có cô ngốc này mới tin người ta thật sự sẽ vì hổ thẹn mà ở lại thôi.
Vào phòng tìm chỗ ngồi xuống, hắn thuận tiện đặt nàng ngồi trên đùi, sau đó lấy tay cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng.
Cọ cọ ở trong lồng ngực hắn, Hoài Ngọc rất vui vẻ nói: "Ta giúp chàng một việc lớn như vậy, chàng thưởng cho ta cái gì nào?"
"Ngươi không tính là giúp đỡ." Giang Huyền Cẩn thản nhiên lắc đầu.
Hoài Ngọc trợn mắt: "Vậy thì tính là cái gì?"
Đưa tay xoa nhẹ lên vết tích trên cổ nàng, giọng hắn lạnh lùng nói: "Coi như đem công bù tội."
Lá gan lớn đến dám đụng vào Thanh Ti, còn súyt chút nữa đã giao mạng nhỏ của mình ra, lỗi nặng như thế này, để nàng bù dễ dàng như vậy đã là hời cho nàng rồi!
Hoài Ngọc cụp mày xuống, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của hắn, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Hắn làm bộ như không nhìn thấy, nhận lấy thuốc mỡ Ngự Phong đưa tới, lạnh nhạt giúp nàng bôi thuốc. Ngón tay thon dài bôi từng chút một ở trên cổ của nàng, mang theo chút lạnh lẽo, lại rất là mềm mại.
Trên cổ Hoài Ngọc nổi lên một tầng rùng mình, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt. Vì thế ngón tay Giang Huyền Cẩn đặt trên cổ của nàng liền cảm nhận được rõ chuyển động, một dòng nhấp nhô từ trên xuống dưới, chạy vào chỗ sâu bên trong vạt áo.
Động tác bôi thuốc của hắn đột nhiên cứng đờ.
"Tiểu thư, người tới rồi!" Linh Tú đi ra ngoài mời người về, cất lên một tiếng trong trẻo.
Hoài Ngọc hốt hoảng, vội vàng muốn đứng dậy, kết quả chân vừa rơi xuống đất, thắt lưng đã bị người phía sau bắt trở lại.
"Đừng nhúc nhích." Hắn khẽ trách, thanh âm hơi khàn. Vừa thu tay lại, một lần nữa ôm nàng vào trong lòng, giữ cố định lại.
Hoài Ngọc dở khóc dở cười, liếc hắn: "Không phải nói chú trọng dáng vẻ sao? Dáng vẻ gặp người như vậy còn giống nữa không?"
Khó chịu hừ một tiếng, hắn nói: "Ta nói là tính."
Bộ dạng bá đạo lại ngang ngược thế này là học từ ai chứ? Hoài Ngọc còn muốn chế nhạo hắn, nhưng cơ thể vừa tựa về phía sau lại đè lên cái gì đó, nàng cứng đờ, toàn bộ lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, mặt hai người đột nhiên có hơi đỏ lên.
Thanh Ti sụp mi thuận mắt đi theo phía sau Linh Tú tiến vào nhà chính, vốn định hành lễ với chủ tử nhà mình, kết quả vừa nâng mắt nhìn tình hình trong phòng, nàng sững người.
Trên sạp mềm có hai người ngồi ôm nhau, một người quay đầu về bên trái, một người quay đầu sang bên phải, thần sắc trên mặt đều rất kì lạ, cơ thể lại vẫn cứ dán chặt vào nhau.
Đây có nghĩa là gì? Thanh Ti nhíu mày, không hành lễ nữa, cứ đứng nhìn bọn họ.
Lí Hoài Ngọc ho nhẹ một tiếng, cười nói với nàng: "Ta nói với Quân Thượng ngươi sẽ không chạy, bộ dáng chàng ấy còn không tin."
Thanh Ti nhìn về phía Tử Dương Quân, ánh mắt vẫn không thân thiện như cũ, nhưng lại thành thật đứng đó, không có động tác nào khác.
Giang Huyền Cẩn quay đầu lại nhìn nàng ta: "Ngươi nghĩ thông rồi?"
Thanh Ti lạnh nhạt gật đầu.
"Vì sao?" Giang Huyền Cẩn rất khó hiểu, đây là một chuyện khiến cho người khác không có cách nào tin tưởng, dù sao trước kia người này thà chết cũng muốn lấy mạng của hắn.
Thanh Ti nheo mắt nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Lí Hoài Ngọc, ánh mắt nhất thời dịu xuống.
Hoài Ngọc mỉm cười giải thích với hắn: "Cô nương này bản tính lương thiện, chỉ cần chàng nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy, sao nàng có thể nghe không vào chứ? Trước kia chàng giam giữ nàng ấy, lại không nói cho nàng biết chàng muốn lật lại án của Đan Dương, cũng không nói cho nàng biết chàng sẽ không giết nàng, sao nàng có thể không ôm lòng thù địch với chàng? Ta giải thích với nàng một phen, hơn nữa nói cho nàng biết chàng là một người tốt, nàng tin rồi, đương nhiên cũng sẽ nghĩ thông!"
Loại công cụ giết người như Thanh Ti bản tính lương thiện sao? Giang Huyền Cẩn cười lạnh.
Giang Huyền Cẩn nối giáo cho giặc thị phi bất phân là một người tốt sao? Thanh Ti cũng cười lạnh.
Bỗng chốc bị hai người một trước một sau cười lạnh kẹp ở giữa, Goài Ngọc dừng một chút, bất mãn hỏi: "Ta nói không đúng chỗ nào sao?"
"Không có." Hai người đồng thanh trả lời.
"Vậy được." Vỗ vỗ tay, Hoài Ngọc nhìn Giang Huyền Cẩn nói: "Nếu nàng không chạy cũng không giết chàng, còn bằng lòng nói cho nàng biết chuyện chàng muốn biết, vậy có thể đừng giam nàng nữa, để nàng tắm rửa ăn cơm ngủ một giấc được không?"
Lời này vừa nói ra, Thừa Hư bên cạnh hoảng sợ: "Phu nhân, không thể được!"
"Làm sao?"
"Thanh Ti này võ công cao cường, nếu để nàng đi lại trong Mặc Cư mà không giam giữ, thật sự quá nguy hiểm!"
"Ai nói nàng đi lại khắp nơi chứ?" Hoài Ngọc nói: "Cơ thể hư nhược như vậy, đương nhiên là muốn tìm một căn phòng để dưỡng thương rồi. Nếu các ngươi lo lắng thì trước hết không mở xích tay."
Dừng lại một chút, lại chớp mắt mấy cái với người đang ôm mình: "Có được không?"
Ngữ khí mềm mại, mang theo chút nũng nịu.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng nói như vậy sẽ dùng được sao?"
Thừa Hư gật đầu liên tục, chủ tử nhà hắn là người thận trọng như vậy, sao có thể bị nữ sắc mê hoặc, đồng ý chuyện nguy hiểm như vậy chứ? Cho dù bây giờ nhìn Thanh Ti rất ngoan ngoãn, nhưng ai biết được có phải nàng muốn để mọi người buông lỏng đề phòng, sau đó tìm cơ hội ám sát Quân Thượng hay không? Lấy sự cơ trí thận trọng của Quân Thượng, nhất định...
"Không được mở xích tay và xích chân, Thừa Hư, đưa nàng ta đi xuống tìm một gian phòng, tắm rửa thay y phục ăn chút gì đi."
"..." Lời đằng sau còn chưa nghĩ xong, Thừa Hư bị lời nói của chủ tử nhà mình đập bễ, cứng đờ tại chỗ.
"Làm sao?" Thấy hắn không phản ứng, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu: "Không nghe thấy?"
"Nghe... Nghe thấy rồi."
"Nghe thấy rồi thì làm đi." Hắn nói: "Chờ người thu dọn xong thì dẫn tới hỏi chuyện."
"Vâng."
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ kia của Thừa Hư, Hoài Ngọc che miệng trộm vui vẻ, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng. Nàng nói cái gì ấy nhỉ? Mỹ nhân kế quả nhiên hữu dụng, Lục Cảnh Hành còn không tin!
Người trong phòng lui ra ngoài, Lí Hoài Ngọc xoay người bám vào thân mình của Giang Huyền Cẩn, nháy mắt nói: "Chàng có cảm thấy lời nói và cử chỉ của hai ta vừa rồi giống một từ không?"
"Từ gì?"
"Hồng nhan họa thủy đó!" Nàng vỗ đùi nói: "Tử Dương Quân làm mỹ nhân cười, không quan tâm an nguy của bản thân muốn buông tha cho thích khách. Nếu truyền ra ngoài, có phải ta sẽ trở thành Đát Kỷ Bao Tự(*) lưu truyền không?"
(*) Đát Kỷ (chữ Hán: 妲己, cũng viết 妲妀; bính âm: Dájǐ), tính Kỷ (己), thị Hữu Tô (有苏), biểu tự Đát (妲), hay được phiên âm là Đắc Kỷ và tên thật là Tô Kỷ (蘇己), là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu thứ hai của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Bà cùng với Muội Hỉ nhà Hạ, Bao Tự nhà Chu và Ly Cơ nhà Tấn được xem là "Tứ đại yêu cơ" 四大妖姬, là những ví dụ điển hình của "hồng nhan họa thủy" (紅顏禍始), tức mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam. (Theo wikipedia)
***
Hai mắt nghiêm túc đáng giá nàng, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
"Hả?"
"Mấy thế hệ yêu cơ đều có nhan sắc khuynh quốc, xưng danh hồng nhan họa thủy, mà ngươi..." Dừng lại một chút, hắn nói: "Chỉ có thể xem như họa thủy."
Hoài Ngọc kinh ngạc, đợi đến khi phản ứng lại được hắn đang chế giễu mình lớn lên không đủ "Hồng nhan", nàng lập tức nghiến răng nghiến lợi mà nắm lấy cằm hắn, hung dữ nói: "Vậy cũng vừa đẹp, chàng là hồng nhan, ta là họa thủy. Hai ta hợp lại một chỗ chính là hồng nhan họa thủy!"
Nói xong liền ôm chặt lấy hắn, dùng hết sức mà cùng hắn "Hợp lại một chỗ".
Giang Huyền Cẩn bị nàng ghìm đến có chút không thở nổi, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: "Buông ra, ta không muốn bạc mệnh."
"Không buông!" Hoài Ngọc giở trò vô lại.
Khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười mà chính bản thân còn không phát hiện ra, Giang Huyền Cẩn để nàng ôm tùy ý, lèo nhèo một hồi lâu mới đứng dậy, đem nàng treo ở trên người mình, mang theo nàng cùng đi tới bên thư trác.
Hoài Ngọc bám vào hắn quay đầu lại nhìn: "Chàng làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì?" Lấy ra một xấp đồ, Giang Huyền Cẩn nói: "Thay người trả một ân tình."
"Ân tình? Thay ai?" Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc tò mò.
Cơ thể cứng đờ, Giang Huyền Cẩn đưa tay đỡ lấy eo nàng, nhìn vào mắt nàng nói: "Trong đầu ngươi có thể trang trí thứ gì hay không?"
Lời nói của chính mình, chớp mắt một cái đã tự quên rồi?
Hoài Ngọc rất mờ mịt.
Tức đến không muốn ôm nàng nữa, Giang Huyền Cẩn đặt nàng sang chiếc ghế tựa bên cạnh, quay đầu lại bắt đầu viết sổ con.
Thư pháp của hắn vô cùng tốt, lúc viết chữ, một tay vén tay áo còn một tay cầm bút, thực là phong thái thanh nhã, tài hoa tứ phía. Hoài Ngọc ở bên cạnh nhìn hắn một lúc, sau đó vội vàng nhảy dựng lên đưa cho hắn nghiên mực, tiện thể nhìn lén xem hắn đang viết cái gì.
Giang Huyền Cẩn không tránh nàng, mặc cho nàng xem tùy ý.
"Đây..." Đợi xem hiểu trên sổ con viết cái gì, Hoài Ngọc ngạc nhiên: "Lúc trước ta nói với chàng, không phải chàng còn không tin sao?"
Giang Huyền Cẩn lườm nàng một cái: "Không tin, ta sẽ không đi điều tra sao?"
"Nhưng chàng điều tra cũng quá nhanh rồi, chuyện này hẳn là rất phiền phức đấy!"
"Nhân chứng ngay trong tử lao, có phiền phức gì chứ?" Nhấc bút chấm mực, ánh mắt Giang Huyền Cẩn trở nên sâu xa.
Hoài Ngọc chần chừ, nói: "Nhưng gần đây ai cũng biết chàng và hắn bất hòa, lúc này chàng lại thượng tấu, người ta có thể sẽ cảm thấy chàng đang lấy công trả thù riêng hay không?"
Bàn tay cầm bút lông dừng lại một chút, Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu, rất kì lạ hỏi nàng: "Lẽ nào ta không phải đang lấy công trả thù riêng sao?"
Lí Hoài Ngọc: "..."
Xong rồi, nàng cảm thấy Tử Dương Quân chính trực lỗi lạc bắt đầu bị nàng làm hỏng rồi.
Chuyện Từ Tiên bị bỏ tù khiến trong triều gợi ra một trận sóng to gió lớn, lúc lâm triều Lí Hoài Lân nổi giận đùng đùng, Lệ Thừa Hành nhân cơ hội góp lời, kịch liệt lên án rường cột nước nhà suy bại thành sâu mọt của đất nước, lại nhắc đến Giang Tây hạn hán, lấy người chết đói ngàn dặm nói tội ác quan viên tham ô, từng câu từng chữ vang lên rất hùng hồn.
Lí Hoài Lân nghe liên tục gật đầu, nghiêng đầu nhìn về sang bên tay phải hỏi: "Quân Thượng nghĩ sao?"
Giang Huyền Cẩn bình tĩnh bước ra khỏi hàng, thượng trình tấu chương với vua.
"Vụ án Từ tướng quân tham ô có điểm đáng ngờ chồng chất, không có nhân chứng, trên cũng áp chế thẩm tra sau. Vi thần báo vụ án này, lại lập tức đứt đoạn."
Lí Hoài Lân vừa nghe thấy liền cho người trình sổ con lên, mở ra cẩn thận xem qua, khép lại khuôn mặt liền trầm xuống.
"Lệ ái khanh." Hắn hỏi: "Nếu theo ý ngươi, tội danh của Từ Tiên được chứng thực thì nên xử trí hình phạt gì?"
Đúng lúc Lệ Thừa Hành kinh ngạc Tử Dương Quân trình lên sổ con gì thì nghe thấy Đế Vương hỏi hắn, vội vàng hoàn hồn chắp tay nói: "Coi bách tính như con kiến, ăn của dân để kiếm lời riêng. Cho dù trước kia có bao nhiêu công lao, quan lại như vậy đều đem xử lưu đày, vĩnh viễn không cho phép quay lại Kinh Thành."
"Ồ?" Lí Hoài Lân gật đầu: "Nói công chính như thế, vậy thì làm như vậy đi, người đâu."
"Có!" Cấm vệ ngự ở bên cạnh bước ra khỏi hàng.
"Lấy ô sa(*) của Trường Sử thừa tướng Lệ Thừa Hành xuống!" Hắn lạnh giọng quát.
"Vâng!"
(*) Mũ cánh chuồn, còn gọi là mũ ô sa (chữ Hán: 烏紗帽, âm Hán Việt: ô sa mạo), là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến Việt Nam và Á Đông dùng làm một phần trong trang phục khi chấp sự hoặc dự việc có tính cách nghi lễ. (Theo wikipedia)
***
Lệ Thừa Hành hoảng sợ, tay bị người đè ra sau lưng, trên đầu chợt lạnh, hắn vội vàng hô lên: "Bệ hạ! Vi thần có tội gì? Vi thần có tội gì!"
Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: "Dược thương Mạnh Hằng Viễn trong ngục tố giác, chỉ điểm ngươi nhận của hắn mười vạn ngân lượng. Ngươi nhận hối lộ trái pháp luật, vì bảo vệ tính mạng của hắn mà không tiếc đổi trắng thay đen, giấu diếm bệ hạ, đây là một tội."
"Đại hưng sáu năm, Giang Tây cũng gặp hạn hán, triều đình cứu trợ tiền bạc cấp xuống năm mươi vạn lượng, ngươi lập tức xúi giục chủ quản tiết sử, vụng trộm nuốt lấy hai mươi vạn ngân lượng, gây nên người chết đói ngàn dặm, dân chúng lầm than, đây là tội thứ hai."
"Thương nhân trong Kinh, phần lớn đều bị ngươi đòi tiền tài, người không theo liền kiếm chuyện ở ngự cống gây khó dễ. Ngươi thân là triều thần, coi bách tính như con kiến, ăn của dân chúng để kiếm lời riêng, đây là tội thứ ba."
"Ba tội này liệt vào tấu chương, chứng cứ đã trình lên đình úy nha môn, nếu Lệ đại nhân cảm thấy oan uổng thì tự tìm cách chứng minh trong sạch đi."
Mở to mắt nhìn Giang Huyền Cẩn nói từng câu từng câu một, Lệ Thừa Hành trợn tròn mắt, hắn tưởng rằng vụ án Mạnh Hằng Viễn đã qua rồi, sao vẫn bị hắn nắm được phần chuôi?
Nếu chỉ nắm được một cái, Lệ Thừa Hành cũng tự nhận mình xui xẻo, dù sao nhãi ranh Mạnh Hằng Viễn kia cũng không chịu nổi mưu tính. Nhưng đại hưng sáu năm và chuyện thương nhân trong Kinh, sao Giang Huyền Cẩn lại biết được? Sao hắn có thể biết được!
Giang Huyền Cẩn đứng trước mặt hắn, giống như đoán được hắn nghĩ cái gì, khép tay áo nói: "Liễu Đình Úy có câu nói rất hay. Trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió, chỉ cần là chuyện đã xảy ra, dù thế nào cũng sẽ có người biết."
Liễu Vân Liệt đứng đối diện hắn nghe vậy, nhìn Lệ Thừa Hành một cái thật sâu.
Cấm quân bắt lấy hắn, đã muốn đem hắn ra bên ngoài, sắc mặt Lệ Thừa Hành trắng bệch, giọng run rẩy la lên: "Bệ hạ, thần oan uổng! Người nhất thiết không thể nhẹ dạ tin theo lời nói từ một phía của Tử Dương Quân! Thần oan uổng!"
Thanh âm thê lương, từ cửa triều đường vang ra đến tận cửa cung.
Lí Hoài Lân vẫn chưa phản ứng lại, chỉ trầm giọng hướng về phía dưới, nói: "Hồ sơ về sau sẽ giao cho Liễu ái khanh chỉnh lí nhập khố."
Liễu Vân Liệt chắp tay tiếp nhận.
Lúc hạ triều, lúc này mọi người vẫn bàn tán sôi nổi, Liễu Vân Liệt đuổi theo Giang Huyền Cẩn, hơi khó hiểu nói: "Vì sao ngươi không để ta thẩm tra xong, mà lại bẩm báo trực tiếp với bệ hạ?"
Dựa theo tính tình trước đây của hắn mà nói, vì mưu cầu công chính, đều sẽ để đình úy nha môn đưa ra kết quả mới thượng tấu, dù sao với vị trí của hắn trong lòng Hoàng Đế, hắn nói cái gì Hoàng Đế sẽ tin cái đó. Vì phòng bị câu "Nhất ngôn cửu đỉnh", Giang Huyền Cẩn luôn rất ít khi trực tiếp thượng tấu định tội cho người khác.
Hôm nay mặt trời lại mọc ra đằng tây.
Mắt nhìn phía trước, Giang Huyền Cẩn vừa đi vừa nói: "Người như Lệ Thừa Hành, vừa mở miệng ra miệng lưỡi đã trơn tru, cho hắn cơ hội để hắn che giấu chứng cứ phạm tội của bản thân, không bằng định tội hắn trước, niêm phong phủ đệ của hắn rồi từ từ làm việc khác, làm ít công lớn."
Phong cách hành sự như vậy..... Liễu Vân Liệt nhíu mày, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Gần đây ngươi thay đổi có hơi nhiều."
"Sao?" Giang Huyền Cẩn khó hiểu: "Sao lại nói ra lời này?"
"Bá đạo ngang ngược hơn rất nhiều." Cực kì giống Đan Dương trưởng công chúa trước kia.
Nửa câu sau Liễu Vân Liệt không dám nói, nhưng nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nặng.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu, phất tay áo không muốn tranh luận việc này với hắn, chỉ nói: "Cô bản nhớ sớm đưa tới phủ của ta đấy."
Bóng dáng thanh tiêu như ngọc tùng xoay người đi về hướng ngoài cửa cung.
Vẻ mặt Liễu Vân Liệt phức tạp đứng tại chỗ nhìn hắn, suy nghĩ một chút, vẫn là đi đình úy nha môn kiểm tra chứng cứ của vụ án Lệ Thừa Hành.
Đường đường là Trường Sử thừa tướng, bản lĩnh một lần lâm triều đột nhiên bị bỏ tù, phút chốc Lệ phủ cũng bị niêm phong, đây chắc chắn sẽ làm cho rất nhiều quan viên hoảng sợ. Không chỉ sợ tội danh tham ô nghiêm trọng, mà càng sợ hơn chính là sức nặng lời nói của Tử Dương Quân.
Lúc trước sở dĩ Lệ Thừa Hành dám nhiều lần khiêu khích Giang Huyền Cẩn chính là cảm thấy, lấy tính tình công chính liêm khiết kia của hắn, cho dù bản thân có đắc tội với hắn, hắn cũng sẽ không lấy công trả thù riêng, chỉ dựa vào lí lẽ tranh luận cùng hắn. Đây là phong độ quân tử nên có, cũng là sơ hở tốt nhất cho kẻ tiểu nhân chui vào.
Người quân tử phải tuân thủ lễ nghi, phải hiểu biết Phật pháp, phải hành sự thẳng thắn vô tư. Tiểu nhân thì không cần, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tiểu nhân có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Quân tử tranh đấu cùng tiểu nhân, từ trước đến nay luôn là tiểu nhân chiếm ưu thế, cho dù văn nhân viết cái gì "Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích(*)", cũng không thay đổi được sự thật có nhiều tiểu nhân đắc ý trong thiên hạ.
(*) Quân tử thản đãng đãng, Tiểu nhân thường thích thích 君子坦蕩蕩,小人常慼慼: người quân tử thường bình thản thư thái, kẻ tiểu nhân hay luôn buồn bực (trong sách in là Quân tử thảng đãng đãng, Tiểu nhân trường thích thích). [Goldfish]
***
Nhưng hắn không ngờ, Giang Huyền Cẩn lại không cần phần phong độ này, không đọ sức chính diện với hắn mà lại ngấm ngầm không hé răng thu thập bằng chứng tham ô của hắn, một lần thượng bẩm, trực tiếp khiến hắn rơi xuống chín tầng mây.
Quả thực là trở tay không kịp, hết cách xoay chuyển!
Lệ Thừa Hành đứng trong nhà lao, vẻ mặt buồn phiền, chuyện không nghĩ thông chính là... Rốt cuộc Giang Huyền Cẩn biết tội trạng trước kia của hắn từ đâu?
Thanh Ti im lặng đứng trong nhà chính Mặc Cư, tay chân vẫn mang xiềng xích như cũ, nhưng trên người đã thay sang một bộ y phục của nha hoàn, mái tóc hỗn loạn cũng đã chải thành một búi.
"Ngươi còn biết những gì?" Ánh mắt Giang Huyền Cẩn sâu sắc nhìn nàng hỏi.
Vốn tưởng rằng thủ đoạn của người này là lợi dụng sự đồng cảm của Bạch Châu Cơ, trong lòng có ý đồ xấu. Nhưng chuyện của Lệ Thừa Hành, nàng ta lại chủ động tới cung cấp tội trạng cho hắn, hơn nữa hôm nay xem ra những thứ kia đều có tác dụng, Lệ Thừa Hành lo sợ hốt hoảng như vậy, chứng minh những chuyện này đích xác là từng xảy ra.
Chỉ là, lúc trước hắn lại không nghe thấy một chút tin tức nào.
"Quân Thượng còn muốn biết cái gì?" Thanh Ti hờ hững hỏi.
Thu lại tinh thần, Giang Huyền Cẩn nói: "Thứ bản quân muốn biết quá nhiều, không bằng ngươi nói ta biết trước, vì sao ngươi lại biết rõ Lệ Thừa Hành như thế?"
Thanh Ti dừng lại một chút, lén liếc trộm về phía người trên sạp mềm.
Lí Hoài Ngọc ôm một cốc hạt dưa, đang cắn răng rắc theo sườn hạt, vẻ mặt thoải mái, tâm tình vui vẻ, giống như hoàn toàn không chú ý bọn họ nói cái gì.
Vì thế, Thanh Ti nói thẳng: "Quân Thượng nên biết, trưởng công chúa rất thích du ngoạn bên ngoài cung."
Nhắc đến việc này, Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Vậy gọi là bưng bít lẫn nhau."
Thanh Ti coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Thời điểm đại hưng sáu năm, công chúa ở trên đường gặp rất nhiều dân chạy nạn, hỏi ra mới biết nguyên nhân vì Giang Tây hạn hán mà người phải xa rời quê hương. Khoản tiền lương thực cứu trợ Giang Tây đã cấp xuống, nhưng lại vẫn gặp dân chạy nạn khắp nơi, điện hạ đương nhiên phẫn nộ mà hỏi rõ nguyên do, có người liền cáo trạng chủ quản tiết sử và Lệ Thừa Hành."
Lời trình bày miệng của nạn dân, không có chứng cứ trực tiếp, cho dù trưởng công chúa biết Lệ Thừa Hành lừa trên gạt dưới, cũng không có cách nào bắt hắn. Chỉ là sau lúc đó, nàng bắt đầu nhắm vào Lệ Thừa Hành, thường xuyên tìm phiền phức cho hắn, dẫn đến việc bất kể hắn có bao nhiêu thành tích cũng không thể nào tăng thêm niên bổng.
Chính vì vậy mà Lệ Thừa Hành căm hận trưởng công chúa.
Giang Huyền Cẩn nghe đến có hơi giật mình: "Vậy thương nhân trong Kinh...."
"Lục chưởng quầy là bạn thân của trưởng công chúa, hắn buôn bán ở Kinh Thành, đã thấy hết chuyện trong quan trường, cũng từng vì không thể hối lộ mà đánh mất vài cơ hội ngự cống." Thanh Ti nói: "Hắn rõ ràng hơn ai hết Lệ Thừa Hành đã từng làm cái gì. Chỉ là.... Hắn không thể tố cáo."
Thân là thương nhân, cho dù ngươi giàu có phủ cả thiên hạ cũng không địch lại được người đội ô sa trên đầu. Tố cáo Lệ Thừa Hành, thế nào hắn cũng phải đáp lại bằng toàn bộ thân gia cùng nửa cái mạng. Loại buôn bán lỗ vốn như thế này Lục Cảnh Hành không làm. Hắn không tố cáo, đương nhiên trưởng công chúa cũng sẽ không kéo hắn xuống nước, chỉ có thể tìm con đường khác giải quyết giúp bọn họ.
Giang Huyền Cẩn nghe đến trầm mặc, mi tâm dần dần nhíu chặt.
Đan Dương sẽ để ý đến khó khăn của bách tính sao? Sẽ phân rõ thiện ác sao? Nàng luôn nhằm vào Lệ Thừa Hành, không phải vì tùy hứng, mà bởi vì bản thân Lệ Thừa Hành không phải người tốt sao? Chuyện này so với chuyện hắn biết rất khác nhau.
Người hắn vẫn luôn tưởng rằng là người tốt, bây giờ lại thành kẻ xấu, vậy người hắn vẫn luôn cho rằng là người xấu thì sao? Lẽ nào thật sự là một người tốt?
Giống như mơ hồ biết đáp án, nhưng hắn lại không dám khẳng định, hơi thở toàn thân không nhịn được mà nôn nóng lên.
Lí Hoài Ngọc cắn hạt dưa đột nhiên dừng lại, nhìn hai mắt của hắn, xuống khỏi sạp mềm hoạt bát chạy đến bên cạnh hắn, trực tiếp giơ nắm tay ra trước mặt hắn.
"Làm sao?" Hắn nhíu mày nghiêng đầu.
Hoài Ngọc nhếch miệng cười, lật nắm tay lại mở ra, nằm trong lòng bàn tay là một đống nhân hạt dưa đã bóc hết.
Giang Huyền Cẩn ngớ ra.
Cầm một hạt nhét cho hắn, Hoài Ngọc cười tủm tỉm nói: "Nếm thử có ngon không?"
Ngậm vào trong miệng nhai nhai, một luồng hương trà mát lạnh, hắn nới lỏng mày, lại không vui liếc nàng một cái: "Bóc nửa ngày, tất cả đều cho ta sao?"
"Ừ!" Hoài Ngọc ra sức gật đầu, mang từng hạt từng hạt dưa nhét vào miệng hắn, sau đó hỏi: "Chàng biết vì sao không?"
Còn có thể vì sao? Đoán trước nàng sẽ nói cái gì mà "Thích chàng", "Muốn đem hạt dưa ngon đều cho chàng" nói linh tinh gì đó. Giang Huyền Cẩn đưa mắt liếc nàng, rất ghét bỏ.
Nhưng người này lại gần bên tai hắn, cười khanh khách mà nói lại là: "Dáng vẻ chàng nghiêm túc rất đẹp! Ta muốn hôn chàng, nhưng làm trò trước mặt người khác lại ngượng ngùng, cho nên ta hôn hạt dưa, hạt dưa sẽ hôn lại chàng!"
Động tác nhai nuốt phút chốc đình trệ, Giang Huyền Cẩn dừng lại. Hạt dưa trong miệng nuốt cũng không được mà nhổ ra cũng không xong, chỉ có thể giương mắt gắt gao trừng nàng, giữa cổ lại lặng lẽ dâng lên một mảng hồng.
"Ha ha ha..." Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Hoài Ngọc cười lớn, vịn vào thư trác cười đến cúi trước ngửa sau.
Thanh Ti kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy điện hạ nhà mình ở bên cạnh cười rất thoải mái, Tử Dương Quân ở bên thì tức tối đến khuôn mặt hơi đỏ lên, bầu không khí trong phòng hòa hợp ám muội, dường như ai ở bên cạnh cũng có vẻ dư thừa.
Lúc trước hai người kia, không phải là xung khắc như nước với lửa sao?
Ngày đó Tử Dương Quân làm quan cũng không quá muốn gặp trưởng công chúa, ngay từ đầu trưởng công chúa cũng thích nói chuyện cùng hắn, nhưng sau khi phát hiện hắn cũng chẳng mấy thân thiện nên hai người trở thành kẻ địch, gặp mặt không phải là châm chọc khiêu khích thì ra đối chọi gay gắt. Ngay cả việc công chúa chết còn chết ở trong tay Tử Dương Quân hắn.
Nhưng trước mắt là chuyện gì? Điện hạ tá thi hoàn hồn cũng bỏ đi, sao ngay cả Tử Dương Quân cũng biến thành một người khác, lại có thể đỏ mặt, còn có thể thẹn quá hóa giận sao?
Chớp mắt lại chớp mắt lần nữa, Thanh Ti kinh ngạc đến thẳng đầu.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Hoài Ngọc cười đủ rồi, quay đầu nói với nàng: "Ta để Linh Tú sắc thuốc cho ngươi, ngươi uống rồi nghỉ ngơi nhiều vào nhé."
"Vâng." Cúi đầu thu lại thần sắc, Thanh Ti như mộng du mà lui ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn nhìn bóng dáng của Thanh Ti, có chút nghi hoặc: "Rốt cuộc ngươi thuyết phục nàng ta thế nào?"
Hoài Ngọc dừng một chút, nhận thấy hắn nổi lên lòng nghi ngờ, vội vàng quay đầu chớp mắt vô tội: "Cứ như vậy thuyết phục thôi, lúc ấy có người cũng có mặt ở đó, chàng có thể tìm người hỏi một chút. Ta cũng không biết vì sao nàng lại nghe lời ta nói, có lẽ là cảm thấy súyt chút nữa đã giết ta, rất áy náy, dù sao dung mạo ta cũng như hoa như ngọc như thiên tiên thế này....."
"Đủ rồi." Giang Huyền Cẩn cắt ngang lời nàng, nghe rất không vào mà xoa xoa mày.
Hoài Ngọc cười hì hì kéo tay hắn: "Bây giờ có rảnh không? Đi ngắm hoa cùng ta đi?"
"Không được." Hắn lắc đầu: "Đợi lát nữa còn có khách tới."
Khách sao? Hoài Ngọc khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, ném lại một câu "Ta tự đi xem", sau đó chạy ra ngồi xổm canh bên góc tường.
Nửa canh giờ sau, có người mặc áo choàng màu đen, nón che khuất cả đầu lét lút tiến vào nhà chính Mặc Cư, nán lại một canh giờ, lúc rời đi còn mang theo một bao đồ.
Hoài Ngọc nhíu mày, tò mò giống như mèo gãi vào trong lòng.
Buổi tối hai người đi ngủ, vẫn không biết xấu hổ như trước mà ôm chặt lấy hắn, chỉ là, người bên cạnh xem ra tâm sự chồng chất, cũng chưa phản ứng gì với nàng.
Hoài Ngọc không vui dẩu miệng: "Mới thành thân vài ngày, ta đã thất sủng rồi sao?"
Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, mờ mịt hỏi: "Thất sủng cái gì?"
"Chàng không để ý đến ta!" Chống thân mình nằm úp sấp trên ngực hắn, Hoài Ngọc mong chờ nhìn hắn, nói: "Ngày mai sẽ lại mặt(*), chàng cũng không hỏi xem phép tắc của Bạch gia sao?"
(*) Lại mặt: Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.
Vừa nghe thấy lời này, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái: "Ngươi có biết phép tắc Bạch gia không?"
"Ách...." Ý thức được bản thân cũng không rõ ràng cái này, Hoài Ngọc hậm hực bò về cái gối của mình: "Coi như ta chưa nói."
Duỗi tay kéo nàng vào trong lồng ngực, Giang Huyền Cẩn nhắm mắt nói: "Ngày mai, ngươi tạm thời đi theo ta."
Vậy không phải là đi theo hắn sao, hóng mát dưới bóng đại thụ nha! Nhớ tới một đám thẩm thẩm khó đối phó của Bạch gia, Hoài Ngọc trực tiếp bĩu môi. Sổ sách ghi chép đại hôn hôm đó nàng còn nhớ, lần này trở về, xem bọn họ muốn tự bào chữa như thế nào.
Lại mặt là chuyện quan trọng, trên dưới Giang gia đều không dám chậm trễ, sáng sớm đã chuẩn bị thay bọn họ xe ngựa và quà đáp lễ, Giang Thâm lệ nóng quanh tròng mắt mà kéo Giang Huyền Cẩn nói: "Chuyến này nguy nan vạn phần, khó khăn trùng trùng, Tam đệ nhất định phải bảo trọng nhé!"
Nói như hắn phải lên núi đao xuống chảo lửa không bằng.
Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nhìn hắn nói: "Tuyển sĩ sắp tới, Nhị ca cũng bảo trọng."
Giang Thâm: "......."
Buồn cười mà xem hai huynh đệ Giang gia đấu võ miệng, Hoài Ngọc duỗi tay kéo Giang Huyền Cẩn lên xe ngựa, bước lên cọn đường hồi môn.
Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, Giang Huyền Cẩn có hơi buồn ngủ, tựa vào trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, bị lắc lư tới nỗi súyt chút nữa đụng vào thành xe bên cạnh.
Hoài Ngọc nhìn rất vui, đưa tay kéo cổ hắn xuống, để hắn gối lên đùi của nàng.
"Có chút quen thuộc." Hắn lẩm bẩm.
Hoài Ngọc cười tủm tỉm vỗ vào người hắn: "Không phải có chút quen thuộc sao? Lúc hai ta mới vừa quen nhau, chàng cũng nằm nghỉ ngơi trên đùi ta như vậy."
Khóe miệng co lại, Giang Huyền Cẩn mở đôi mắt đen như mực ra, trầm mặc nhìn nàng.
"Được rồi." Hoài Ngọc tìm từ sửa lại, nguyên vẹn sự thật: "Là ta cưỡng chế ấn chàng vào trong lòng."
Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn nói: "Hành vi không đứng đắn."
"Sao hành vi của ta lại không đứng đắn?" Hoài Ngọc không phục: "Khi đó còn không phải đau lòng cho chàng sao?"
"Rõ ràng vừa mới quen biết."
"Vừa mới quen thì làm sao?" Nàng nói: "Ta vừa thấy chàng liền cảm thấy chàng lớn lên rất giống phu quân tương lai của ta, cho nên sớm bắt đầu đau lòng cho chàng, không được sao?"
Cưỡng từ đoạt lý! Giang Huyền Cẩn lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thực ra cũng có hơi hoang mang.
Rốt cuộc người này vì sao lại bám lấy hắn ngay từ đầu không buông như thế?
Xe ngựa chậm rì rì rung lắc một canh giờ mới đến Bạch phủ, trước khi xuống xe, Lí Hoài Ngọc đã chuẩn bị tốt tiếp theo phải đối mặt với đám người mặt lạnh kia.
Nhưng sau khi xuống xe, nàng nhìn thấy ở cửa Bạch phủ có một đám hoa.... Một đám người, mỗi người đều cười đến như một đóa hoa.
Bạch Lương Thị dẫn đầu, một đám người Bạch gia lúc trước còn cay nghiệt, nhìn thấy bọn họ vừa mỉm cười vừa hành lễ, khiến cho Hoài Ngọc thật sự không dám tin mà nhìn lại bảng hiệu ngoài cổng vài lần.
Là Bạch phủ không sai mà?
"Đức Trọng đã chờ ở chính đường rồi." Bạch Lương Thị chào đón, rất hòa nhã nói: "Các ngươi mau vào trong đi!"
Nhìn hai mắt bà ta, Lí Hoài Ngọc túm lấy tay áo Giang Huyền Cẩn, đi theo hắn vào trong nhà.
Trong Bạch phủ nơi nơi đều treo lụa đỏ, vào cửa có trà tẩy trần, đi hai bước lại có gia nô nha hoàn hành lễ kêu "Cô gia tốt lành", bầu không khí còn rất hòa hợp.
Hoài Ngọc nhìn nhìn xung quanh, khẽ "Ha" lên một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Thay đổi tính cách rồi sao?"
Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, đi cùng nàng bước vào chính đường, trước tiên hành một lễ về phía Bạch Đức Trọng.
Hai ngày không gặp, dường như Bạch Đức Trọng lại tiều tụy hơn một chút, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như ván gỗ, dáng vẻ cử chỉ vô cùng không có gì sai trái. Sau khi trả lễ với Giang Huyền Cẩn liền hỏi Lí Hoài Ngọc đầu tiên: "Có tuân thủ phép tắc không?"
Lí Hoài Ngọc không chút do dự nói: "Tuân thủ ạ! Trên hiếu thuận dưới lễ phép, khiến người trong Giang gia cùng tán thưởng!"
Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái, rất khinh thường kiểu vừa mở miệng đã nói dối này.
Trong mắt Bạch Đức Trọng tràn đầy lo lắng, lại nhìn sang hắn hỏi một câu: "Tiểu nữ hành sự có chu toàn không?"
Giang Huyền Cẩn thu lại tinh thần, đáp: "Chu toàn, đúng mực thỏa đáng, làm cho trên dưới quý phủ đều rất kính ngưỡng."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, người bên cạnh liền nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo vẻ khinh thường còn đậm hơn so với hắn lúc nãy.
Giang Huyền Cẩn âm thầm nghiến răng nghĩ thầm, nếu không phải muốn để trưởng bối không lo lắng, loại lời nói trái lương tâm này ai muốn nói ra chứ?
Bạch Đức Trọng gật gật đầu, thoạt nhìn cuối cùng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi thêm vài câu nữa, phất tay sai gia nô bưng cơm nước vào, người nhà Bạch gia cũng lần lượt ngồi vào vị trí, không xảy ra một chút chuyện xấu nào, thuận lợi mà dùng xong bữa trưa.
Sau khi ăn xong, Giang Huyền Cẩn đi nói chuyện cùng các thúc bá, Lí Hoài Ngọc thì bị đám người Bạch Lương Thị vây ở đình nghỉ mát.
"Nhìn xem, cô nương gả cho một người liền khác ngay, mặt mày đều rạng rỡ nha." Bạch Lưu Thị đi tới trêu chọc.
Mặt Lí Hoài Ngọc không có cảm xúc gì nhìn bà ta.
Cười nhưng không cười nổi được nữa, Bạch Lưu Thị ho nhẹ một tiếng, nhìn Bạch Lương Thị ở bên cạnh. Bạch Lương Thị mím môi, hạ mi cúi mắt nói: "Chúng ta đều là người một nhà, trước kia có hiểu lầm gì cũng đều đã trôi qua rồi....."
"Ai cho bà trôi qua?" Hoài Ngọc nhướn mày nói: "Ta là người rộng lượng lắm sao?"
Bạch Lương Thị nghẹn họng, lúng túng nói: "Nếu ngươi còn tức giận, vậy chúng ta sẽ nói lời xin lỗi với ngươi, đại hôn hôm ấy là chúng ta quá xúc động, không làm đúng, trưởng bối như chúng ta đều làm sai rồi."
"Đúng vậy." Bạch Lưu Thị nhỏ giọng nói: "Quân Thượng sau đó cũng không để bọn ta gia nhập bữa tiệc nhà mẹ đẻ đấy sao?"
Giang Huyền Cẩn sau đó không cho bọn họ nhập tiệc nhà mẹ đẻ sao? Hoài Ngọc sửng sốt, chớp mắt mấy cái. Chuyện này nàng không biết gì, ai cũng không nhắc đến với nàng, được thấy Hoài Lân đã rất vui mừng rồi, về sau người Bạch gia có đi hay không, ngồi ở đâu, tất cả nàng đều không biết rõ.
Nhưng Bạch Lương Thị cũng không nói tiếp chuyện này, mà nắm lấy khăn tay nói lảm nhảm: "Nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là trưởng bối, ngươi còn thật sự so đo với trưởng bối sao?"
"So đo cái gì? Châu Cơ cũng không phải là không hiểu chuyện như vậy." Bên cạnh có một di nương mở miệng trả lời thay nàng, một chút đường sống cũng không để lại cho nàng.
Kẻ xướng người họa, Lí Hoài Ngọc nghe đến ngáp dài một cái.
"Mấy người có phải có chuyện muốn xin ta không?" Nàng không kiên nhẫn hỏi.
Vài người liếc nhau, vẻ mặt đều có chút không tự nhiên. Không ngờ Bạch Lưu Thị lại mở miệng nói trước: "Ngươi gả đi chỗ tốt, gả cho Tử Dương Quân, hắn là người nói chuyện có sức nặng trong triều, nghe nói hôm qua chỉ bằng một câu đã tống Trường Sử thừa tướng vào đại lao, người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất chính là hắn."
"Đúng vậy, người bên cạnh đều không có ích, một câu nói của chàng mới đáng giá ngàn vàng!"
Khen người ta cả nửa ngày, đi vòng cả một vòng lớn, Bạch Lương Thị cuối cùng cũng nói: "Trong số vãn bối nhà chúng ta, Phúc Sinh và Kì Lân đều đã đến tuổi thành gia, nhưng trên người vẫn chưa có một chức quan nào, bà mối làm mai cũng không dễ nghe lời! Ngươi là Quân phu nhân, đi nói vài câu thay ca ca của ngươi với Tử Dương Quân, để hắn tìm cách cho hai đứa nó một chức quan."
Ngữ khí thoải mái này, giống như chức quan là một cái bánh bao trong cửa tiệm hai đồng một chiếc vậy.
Lí Hoài Ngọc cảm thấy tức cười: "Muốn chức quan còn không đơn giản sao? Lập tức tham gia tuyển sĩ của triều đình, đi báo danh một cái, thi một hồi không phải là có rồi sao?"
Bạch Lương Thị nhíu mày: "Hai ca ca của ngươi làm sao dự liệu thi tuyển sĩ được chứ? Nếu có thể thi, chúng ta cũng không xin ngươi."
"Xin ta cũng vô dụng." Hoài Ngọc buông tay: "Tử Dương Quân là người chính trực thủ lễ có tiếng trong triều đình, bà cho chàng ấy sẽ làm loại chuyện lấy quyền mưu đồ tư lợi này sao?"
Bạch Lương Thị có chút tức tối, nói: "Bất cứ việc gì cũng có thể nói được, hắn tốt xấu gì cũng là con rể của Bạch gia chúng ta, tìm một chức quan giúp người nhà thì làm sao? Chuyện này để hắn nói một câu chỗ nào chả được!"
"Chàng ấy nói một câu có thể xong chuyện là nhất định phải làm cho bà sao?" Ngoáy ngoáy lỗ tai, Hoài Ngọc cười vô lại: "Các vị có phải là quá coi trọng bản thân không? Mấy người đã từng giúp chàng từng cứu mạng chàng chưa? Lẽ nào chỉ vì quan hệ thân thích liền có thể không biết xấu hổ yêu cầu người khác như vậy sao?"
Nói trắng ra lời này, vài người thẹn đến không ngồi được nữa, Bạch Lương Thị giận dữ vỗ bàn: "Bạch Châu Cơ, bọn ta nhiều người như vậy đều hạ giọng nhã nhặn cầu xin ngươi, ngươi còn đạp mũi lên mặt sao?"
Sờ sờ cái mũi của mình, lại sờ sờ khuôn mặt của mình, Lí Hoài Ngọc tựa vào lan can mỉm cười: "Đúng vậy, mấy người có thể làm gì ta?"
Ngữ khí rất kiêu ngạo, mọi người trong đình nghỉ mát đều tức giận. Bạch Lưu Thị mở miệng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng gả cho Tử Dương Quân là kê cao gối mà ngủ, bản thân ngươi đã làm chuyện bẩn thỉu gì, trong lòng ngươi còn không rõ sao? Bức người xé rách mặt, chúng ta không tốt, ngươi cũng đừng hòng tốt đẹp!"
Lời nói này có chút ù ù cạc cạc, Hoài Ngọc cúi đầu suy nghĩ rất lâu: "Ta đã làm chuyện bẩn thỉu gì?"
Cười lạnh một tiếng, Bạch Lương Thị nói: "Ngày đó ngươi thành thân ba mươi sáu gánh của hồi môn là từ đâu ra, thật sự cho rằng không có ai biết sao?"
Người tặng của hồi môn rất cẩn thận, đặc biệt cho người Bạch phủ đi khiêng, nhưng gia nô Bạch phủ lại không phải không mắt không miệng, nhìn thấy cái gì chắc chắn sẽ nói cái đó.
Hoài Ngọc dừng lại một chút, nhìn đám người này một cái thật sâu, sau đó đứng dậy phủi phủi váy.
"Đi thôi." Nàng nói.
Mọi người đều không rõ nguyên do, Bạch Lưu Thị nhíu mày hỏi: "Đi đâu cơ?"
"Còn có thể đi đâu, đi tìm cha ta, không phải muốn nói chuyện của hồi môn sao?" Hoài Ngọc nhướn mi: "Nói ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì? Đi vào nhà phân xử trước mặt đương gia mới được chứ."
Những người vừa nãy khí thế còn hung hăng, vừa nghe thấy lời này đã lập tức im lặng, kì kèo tới lui lại không có một người nào chịu nhích người.
Còn có mười hai gánh của hồi môn đang giấu trong viện của Bạch Lương Thị thì.....
Thờ ơ nhìn bọn họ, Hoài Ngọc âm thầm lắc đầu, than thầm có đám thân thích như vậy, Bạch Châu Cơ cũng đã thất bại tám đời tám kiếp rồi.
Nói cũng nói rồi, hù dọa cũng hù dọa xong rồi. Lí Hoài Ngọc tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà lật bài rồi chứ?
Nhưng sự thật chứng minh, là nàng quá ngây thơ rồi.
Buổi chiều khởi hành về Giang phủ, Giang Huyền Cẩn và nàng đang cáo từ Bạch Đức Trọng bên xe ngựa, mắt thấy phải lên xe đi rồi, Bạch Lương Thị đột nhiên đi lên nói với Giang Huyền Cẩn: "Quân Thượng nhất định phải chông trừng Châu Cơ tốt vào nha, rất nhiều người muốn cướp nàng đi đấy! Lục chưởng quầy người ta còn cho nàng thêm ba mươi sáu gánh của hồi môn, chỉ sợ ngài không đối tốt với nàng!"
Lời này tùy tiện nói vang ở cổng Bạch phủ, trong nháy mắt xung quanh đều im lặng.
Lục Cảnh Hành đệ nhất phú thương Kinh Thành, cho tứ tiểu thư Bạch Châu Cơ cách vách thêm của hồi môn, còn thêm những ba mươi sáu gánh, đây là tình huống gì vậy?
Bạch Đức Trọng lập tức quát Bạch Lương Thị lui xuống, mặt Lí Hoài Ngọc cũng trầm xuống, ám mắt hung ác quay đầu nhìn bà ta.
Bạch Lương Thị cười vô cùng đắc ý, ngay cả bị Bạch Đức Trọng mắng trước mặt mọi người cũng không để ý, chỉ nắm lấy khăn tay kiễng chân, vẻ mặt xem kịch vui nhìn về phía Giang Huyền Cẩn bên cạnh xe.
Thanh âm vang dội như vậy, Giang Huyền Cẩn không thể nào không nghe thấy. Lấy thân phận vị trí này của Quân Thượng, sẽ thấy thế nào khi cần nam nhân khác phải tặng của hồi môn cho phu nhân của mình?
Tức giận sao? Hay là phẫn nộ xấu hổ? Mọi người đều có chút hiếu kì.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, Giang Huyền Cẩn chậm rãi xoay người lại, đôi mắt màu mực quét qua Bạch Lương Thị một cái, sau đó nhìn về phía người bên cạnh có hơi tức giận kia.
Lí Hoài Ngọc cũng đang nhìn hắn, trong mắt không có hoảng loạn, chỉ có sốt ruột, giống như sợ hắn bị người ta lừa, nắm chặt tay muốn mở miệng giải thích với hắn.
Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị hắn duỗi tay ấn ngược lại trong họng.
Ngón tay thon dài ấn nhẹ vào môi của nàng, xoa nhẹ một cái, trước mặt mọi người lộ ra ánh mắt ôn nhu, nghiêm túc mà chân thành nhìn vào mắt nàng nói:
"Ta sẽ đốt tốt với nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.