Chương 113
Nhược Hoa Từ Thụ
05/05/2021
Vệ Tú trúng tên vốn là ôm tâm tình phải chết. Khi tên đâm vào ngực mình, nàng đau nhưng cũng cảm thấy được giải thoát, chỉ duy nhất một điều khiến nàng bận tâm là Bộc Dương.
Nàng nằm trên giường mấy tháng, vô tri vô giác, hoàn toàn không biết bản thân ở nơi nào. Chỉ có một tiếng nói lúc xa lúc gần, luôn vang lên bên tai nàng, có người lưu luyến nàng.
Vệ Tú nghĩ tới, người không muốn nàng rời đi có lẽ cũng chỉ có Bộc Dương.
Lúc nàng tỉnh lại, Bộc Dương tự mình nâng nàng dậy, để cho nàng dựa vào người mình, cầm một ly nước trắng muốn đút nàng uống. Vệ Tú mở mắt, trong ánh mắt vẫn còn hỗn độn, trước mắt cũng mơ hồ có ánh sáng chói mắt, nàng chớp mắt theo phản xạ, trong đầu vẫn là trống rỗng, không nghĩ được gì cho tới một lúc sau thích ứng được thì mới có thể miễn cưỡng nhìn mọi vật.
"Tú Tú..." Bộc Dương ngây ngốc gọi nàng.
Vệ Tú chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Bộc Dương. Nét mặt của Bộc Dương chậm rãi lộ ra vẻ vui mừng, xen lẫn trong đó là sự bất ngờ đến khó tin. Nàng nhìn chằm chằm Vệ Tú, khóe môi chậm rãi lộ ra một nụ cười, lại trào ra nước mắt.
"Nàng tỉnh rồi? Có chỗ nào không khỏe không?" Bộc Dương lập tức hỏi, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Vệ Tú không nói gì, nàng đưa tay muốn lau đi nước mắt trên khóe mắt của Bộc Dương. Nhưng tay chỉ đưa lên được một nửa lại không còn sức lực, cả người trống rỗng. Bộc Dương vội vàng nắm lấy tay nàng, áp sát hai má mình, môi Vệ Tú khẽ cong lên, ánh mắt đục ngầu vô lực cũng trở nên dịu dàng hơn. Bộc Dương thấy vậy, nước mắt càng chảy nhiều hơn, nàng vội vàng lau đi, ôn nhu nói.
"Ta gọi thái y đến."
Vệ Tú gật đầu rất nhẹ. Bộc Dương giúp nàng nằm lại trên gối mới đi tới trước cửa, gọi một tên thái giám đứng canh bên ngoài, lệnh hắn đi thái y thự triệu Chu thái y tới. Thái giám lĩnh mệnh lập tức chạy đi.
Bộc Dương quay đầu thì thấy Vệ Tú đã ngủ.
Lần này, Bộc Dương không hề kích động.
Giờ là cuối tháng hai rồi, mùa xuân đã tràn đầy khắp nơi, trước mắt nàng là một đình viện yên tĩnh, tịch mịch, trong đình có hoa và cây cảnh, có vài cánh bướm bay giữa những khóm hoa, ánh mặt trời lọt qua những khe lá xanh, dịu dàng và nhẹ nhàng chiếu xuống.
Mùa xuân tới cũng đã lâu rồi, nhưng tới bây giờ thì Bộc Dương mới nhận ra là ý xuân đã trải khắp nơi.
Chu thái y đến xem qua, kết luận Vệ Tú đã vượt qua trận này, về sau chỉ cần cố gắng tịnh dưỡng, dùng thuốc bổ cũng được, dùng thức ăn bồi bổ cũng được, tóm lại là phải cẩn thận chú ý, không thể lại chịu thêm tổn thương nữa. Thân thể này của Vệ Tú đã tới giới hạn cuối cùng rồi.
Mấy tháng này là Bộc Dương tự tay chăm sóc Vệ Tú. Mỗi ngày đút ăn, lau người, lật người đều là nàng tự mình làm. Một là do thân phận của Vệ Tú không thể tiết lộ ra ngoài, thứ hai là tự bản thân nàng chăm sóc thì mới yên tâm được.
Lúc này nghe Chu thái y dặn, nàng lập tức ghi nhận lại mọi thứ.
Chu thái y thấy Bộc Dương nhớ rõ mọi thứ rồi thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Khi biết thân phận của hoàng phu là nữ, ông thật sự rất sợ, sợ một khi hoàng phu khỏe lại thì sẽ tới lúc mình bị diệt khẩu. Chỉ là hiện tại hình như giết ông không bằng giữ ông lại, dù sao sức khỏe của hoàng phu còn cần điều dưỡng, so với việc tìm một đại phu khác thì tiếp tục dùng ông cũng tốt hơn.
Bộc Dương cũng có ý này. Chu gia lấy y làm nghề gia truyền, mấy tháng trước nàng cũng đã đưa con trai độc nhất của Chu thái y tiến cung làm thái y. Nếu Chu thái y quản được cái miệng của mình thì cha con ông đều được trọng dụng, còn nếu để lộ cái gì thì sẽ là cha con cùng chết.
Đến nước này rồi, tất nhiên Chu thái y cũng hiểu rõ là không còn đường lui, chỉ có thể càng tận tâm hơn.
Chu thái y viết phương thuốc rồi lệnh cho người khác đi sắc thuốc, Bộc Dương ngồi lại bên cạnh Vệ Tú. Cửa sổ mở ra, cửa chính cũng không đóng, gió xuân lùa qua làm cho màn cửa tung bay, cả phòng đều tràn ngập sinh khí.
Kiếp nạn đã qua, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Vệ Tú tỉnh lại, sức khỏe của nàng so với lúc trước thì kém hơn rất nhiều. Mũi tên đó dù không trúng tim nhưng lại làm tổn thương phổi, càng phải điều dưỡng cẩn thận.
Hôn mê mấy tháng, Vệ Tú gầy tới mức không thể gầy hơn được nữa, hai má đều lõm xuống, xương cốt cũng cứng ngắc đến mức khó điều khiển, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng thấy cả người đau nhức. Những cái này đều từ từ hồi phục lại.
May mà Vệ Tú là người rất kiên nhẫn, mỗi ngày theo sắp xếp của Bộc Dương, muốn nàng làm gì, nàng đều làm theo như vậy, cũng không phản đối, nàng cũng không đành lòng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Bộc Dương.
Bộc Dương thấy vậy thì đương nhiên là rất vui. Chỉ là trong lúc Vệ Tú hôn mê, để dễ chăm sóc cho nàng ấy, nàng đã ở chung một phòng với nàng ấy. Giờ Vệ Tú đã tỉnh lại, Bộc Dương không biết phải tự sắp xếp cho mình như thế nào. Nàng không muốn tách ra nhưng lại không biết trong lòng Vệ Tú muốn như thế nào.
Có một vài chuyện, lúc Vệ Tú hôn mê, Bộc Dương chưa từng nghĩ tới, giờ nàng ấy đã tỉnh lại thì nàng không thể nào bỏ qua được.
Ngày ấy trên Mang Sơn, vì sao Vệ Tú muốn chắn tên cho nàng, trước khi nàng ấy hôn mê đã nói nếu có kiếp sau, nửa câu sau đó là gì? Nếu có kiếp sau, giữa các nàng sẽ như thế nào?
Bộc Dương muốn biết nhưng Vệ Tú không nói, giống như là đã quên đi những chuyện đó, nàng cũng sẽ không đề cập tới.
Thấy Vệ Tú không có ý kiến gì, nàng cũng làm bộ như không nghĩ tới mấy chuyện đó, vẫn ở cùng Vệ Tú như trước.
Đêm đó, Bộc Dương từ Tuyên Đức điện trở về.
Trong tay nàng cầm một hộp thức ăn, bên trong là cháo được nấu loãng và mấy đĩa điểm tâm nhẹ để lót dạ. Cháo loãng mang theo mùi vị gạo thơm ngọt rất hấp dẫn, chỉ nghe mùi đã khiến người khác thèm đến chảy nước miếng.
Vệ Tú đã thức dậy, rời giường, ngồi trên xe lăn nhìn cũng không khác gì so với trước kia. Bộc Dương bước vào cửa, ánh mắt của Vệ Tú lập tức rời khỏi quyển sách trên tay mà dừng lại trên người Bộc Dương. Sau khi nhìn thấy hộp thức ăn thì biết trong đó có món ngon, ánh mắt nàng lập tức dừng lại trên hộp.
Bộc Dương nhìn thấy thì không nhịn được mà lộ ra một nụ cười, bước qua đẩy nàng tới bàn. Bên cạnh đã có cung nữ đi lấy bát đũa tới, lại lấy cháo và điểm tâm trong hộp ra, dọn lên bàn, chờ hai vị chủ nhân đến dùng.
Bộc Dương đẩy Vệ Tú tới trước bàn, giải thích rõ.
"Tối nay bàn chính sự có hơi trễ, ngự thiện phòng có đưa cháo tới, ta nghĩ nàng có lẽ cũng đói rồi nên muốn cùng nàng ăn."
Vệ Tú giờ cũng không phải là ở Hàm Quang điện mà là ở một cung điện yên tĩnh khác, cách Tuyên Đức điện hơi xa. Tuy vậy, một đường đi tới đây mà cháo vẫn còn nóng, hơi nóng lưu lại trên chén ngọc rất hấp dẫn.
"Đúng là đói bụng, bệ hạ tới rất đúng lúc." Vệ Tú cười trả lời.
Nụ cười của Bộc Dương càng sâu hơn, nàng ngồi xuống đối diện với Vệ Tú.
Điểm tâm ngon miệng có thêm cháo thanh đạm là món khai vị tốt. Vệ Tú hiếm khi ăn được hết một chén. Bộc Dương thấy nàng thích thì ghi nhớ trong lòng, muốn để ngự thiện phòng cách mấy ngày lại làm một lần nữa.
Hai người ngồi dùng bữa trong điện, cung nhân thì lui về hậu điện chuẩn bị nước ấm để rửa mặt và y phục sạch sẽ. Vệ Tú thích hai màu xanh và đen, có đôi khi là mặc trung y màu trắng. Bộc Dương thì lại thích màu sắc tươi tắn hơn, chỉ là sau khi làm Hoàng đế, nàng cũng từ từ chuyển sang dùng màu sắc trầm hơn, ổn trọng hơn. Y phục của hai người được chuẩn bị đầy đủ, đặt sẵn trên khay, một xanh một than đen, nhìn rất hài hòa.
Sau khi dùng xong cháo thì hai người đều cùng nhau đi về hậu điện. Hai cung nhân đi phía trước nâng đèn soi đường, Bộc Dương đẩy Vệ Tú, đi ở phía sau. Trên đường đi qua đó đều có đèn soi đường nên cũng không quá tối, Bộc Dương cũng không cần lưu ý dưới chân mà nói chuyện với Vệ Tú.
"Hôm nay, ta chọn một người trong Nội thị tỉnh, là người làm việc cẩn trọng." Nàng nói đến chỗ này thì dừng lại, Vệ Tú cũng không quay người nhưng đã hơi nghiêng tai lắng nghe. Động tác của nàng ấy không nhiều, đầu nghiêng qua một chút thôi nhưng Bộc Dương cách nàng quá gần nhìn rất rõ ràng. Nàng nhìn vào búi tóc chỉnh tề của Vệ Tú, khẽ cười, ánh mắt càng ôn nhu hơn. "Trong điện, cung nữ và thái giám không ít, cần có một người quản lý. Chuyện này, ta lo nàng không rảnh rỗi lo lắng tới, thái giám kia họ Tôn, là người từng hầu hạ mẫu hậu của ta, là người đáng tin."
Kì thực, vị Tôn trung quan kia rất được Cao Đế tin tưởng, đã làm tới vị trí giám sát trong Nội thị tỉnh rồi, là tam phẩm. Chỉ là nếu chọn người nào xa lạ thì Bộc Dương không yên tâm nên mới điều ông ta tới.
Vệ Tú suy nghĩ một chút, không lập tức đồng ý. Bộc Dương có chút khẩn trương, rất sợ nàng ấy lắc đầu. Nàng đang có ý muốn thử, nếu Vệ Tú có ý muốn đi, chỉ chờ sức khỏe tốt một chút sẽ rời đi thì tất nhiên sẽ không muốn giữ Tôn trung quan, nhưng nếu nàng ấy nguyện ý ở lại...
Bộc Dương không tự chủ được mà bước chậm lại. Vệ Tú nghi hoặc quay đầu, Bộc Dương thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng ấy thì vội vàng tránh đi, lên tiếng hỏi cốt yếu muốn trấn định lại một chút.
"Nàng thấy sao?"
Ánh mắt nàng đều đang tránh né nhưng trên mặt lại mang vẻ cực kì chính nghĩa. Vệ Tú nhìn nàng, đột nhiên cười, trong lòng mềm mại đến mức như tan ra, nàng quay đầu nhìn phía trước, giọng nói ôn nhu.
"Nghe theo nàng."
Bộc Dương rất vui, khóe môi cong lên, toàn bộ ánh mắt đen láy đều tràn ra ý cười dịu dàng.
Chỉ một lúc thì đã tới phòng mục dục canh y.
Hai người đều tự mình đi tắm, sau đó đi thẳng tới tẩm điện. Tẩm điện ở bên cạnh, cách rất gần.
Bộc Dương thấy Vệ Tú hơi mệt rồi nên để nàng ấy tựa người lên giường, giúp nàng ấy xoa ấn vai. Một lần trúng tên, tuy là vết thương đã lành nhưng cũng đã ảnh hưởng đến căn cốt rồi, bây giờ Vệ Tú ngồi lâu cũng thấy mệt, lại tắm qua một lượt thì càng thêm mệt mỏi hơn.
Bộc Dương cảm thấy lo lắng, theo lời Chu thái y đã dạy, nàng giúp Vệ Tú ấn một vài huyệt đạo. Vệ Tú nhìn sắc mặt chăm chú của Bộc Dương giống như đang xử lý chính sự quan trọng thì khẽ cười lên, đưa tay vén lên mấy sợi tóc đang rũ xuống trước nàng, dịu dàng nói.
"Không sao mà, vận động nhiều một chút cũng dễ hồi phục hơn, so với lúc trước sẽ không có gì khác nhau."
Làm sao dễ như vậy được chứ, Bộc Dương suýt nữa rơi lệ. Nàng đã hỏi Chu thái y, phổi bị tổn thương thì rất khó bình phục lại như thường, một khi bị bệnh phong hàn hoặc chịu lạnh đều sẽ phải chịu khổ.
Vệ Tú không nghe được Bộc Dương nói gì thì biết là không thể giấu được rồi, trong lòng nàng thở dài. Có lẽ đã quen với việc sống chung với bệnh tật, nay cho dù thêm một chút bệnh nữa thì Vệ Tú cũng cảm thấy không có gì, đối với nàng mà nói thì có thể sống thì đã không dễ rồi. Nhưng Bộc Dương sẽ lo lắng, thấy nàng không khỏe được thì Bộc Dương cũng sẽ khổ sở. Vệ Tú cũng vì Bộc Dương thấy khổ sở mà cảm thấy khó chịu.
Nàng hạ giọng khuyên nhủ, an ủi.
"Người bệnh ấy mà, cũng sống thọ lắm. Nàng nhìn ta đi, nhiều lần có chyện đều là gặp dữ hóa lành..."
"Đừng nói." Bộc Dương vội vàng lấy tay che miệng nàng, vô cùng khẩn trương.
Vệ Tú cười khẽ, không khí ấm áp này khiến cho nàng cười, đánh vào lòng bàn tay của Bộc Dương, nóng hổi lại còn có chút ngứa, nàng vội vàng thu tay, liếc mắt nhìn Vệ Tú một cái, hai má hơi nổi lên nét đỏ ửng, miệng vẫn kiên trì.
"Những lời như vậy thì đừng nói nữa."
Có một số việc cũng không thể không nói, nói sẽ không linh sẽ phá vận mệnh. Đây là lời của người xưa thường nói nhưng Bộc Dương không biết từ lúc nào, cũng bắt đầu tin vào điều đó. Mỗi khi nhìn thấy những chuyện liên quan tới Vệ Tú, nàng vẫn luôn cẩn thận mọi chuyện, cho dù biết đó không phải là sự thật thì nàng cũng đều cẩn thận, không lưu lại một lời không tốt nào.
Vệ Tú vừa thấy tri kỷ, lại cũng cảm thấy xót xa khó tả, nàng gật đầu nói.
"Được, ta không nói nữa."
Bộc Dương thấy nàng trịnh trọng đáp ứng thì có hơi ngượng ngùng, cũng cảm thấy bản thân mình chuyện bé xé ra to. Nhưng nàng cũng vui vẻ, Tú Tú đối đãi nàng rất dịu dàng, giống như lúc hai người còn chưa phản bội, cho dù là nàng muốn gì, Tú Tú cũng không cự tuyệt.
Những ngày như vậy giống như là mộng ảo, qua hai năm, Bộc Dương thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩa, mà hiện tại nó cũng đã thật sự tới rồi.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: muốn giải thích cho vài bảo bảo, lúc trước đào lên một cái hố khiến trẫm có chút hốt hoảng, vốn định viết xong bộ này sẽ tiếp tục nó, nhưng mà sau có một đám tiểu đồng bọn nhắc nhở, có một tác giả cũng đang viết một bộ cùng tên vì vậy ta sửa chữa tên văn và văn án, cùng chủ đề, có thể nói là ngoại trừ tên và tính cách nhân vật thì nội dung cũng sẽ không giống nhau.
Cho nên muốn nói tiếng xin lỗi với những người đã lưu giữ, cũng xin lỗi với những bảo bảo chờ mong nội dung thể hiện trong văn án.
Thật sự là xin lỗi.
- -----------
Lời của au không có liên tới truyện a
Nàng nằm trên giường mấy tháng, vô tri vô giác, hoàn toàn không biết bản thân ở nơi nào. Chỉ có một tiếng nói lúc xa lúc gần, luôn vang lên bên tai nàng, có người lưu luyến nàng.
Vệ Tú nghĩ tới, người không muốn nàng rời đi có lẽ cũng chỉ có Bộc Dương.
Lúc nàng tỉnh lại, Bộc Dương tự mình nâng nàng dậy, để cho nàng dựa vào người mình, cầm một ly nước trắng muốn đút nàng uống. Vệ Tú mở mắt, trong ánh mắt vẫn còn hỗn độn, trước mắt cũng mơ hồ có ánh sáng chói mắt, nàng chớp mắt theo phản xạ, trong đầu vẫn là trống rỗng, không nghĩ được gì cho tới một lúc sau thích ứng được thì mới có thể miễn cưỡng nhìn mọi vật.
"Tú Tú..." Bộc Dương ngây ngốc gọi nàng.
Vệ Tú chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Bộc Dương. Nét mặt của Bộc Dương chậm rãi lộ ra vẻ vui mừng, xen lẫn trong đó là sự bất ngờ đến khó tin. Nàng nhìn chằm chằm Vệ Tú, khóe môi chậm rãi lộ ra một nụ cười, lại trào ra nước mắt.
"Nàng tỉnh rồi? Có chỗ nào không khỏe không?" Bộc Dương lập tức hỏi, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Vệ Tú không nói gì, nàng đưa tay muốn lau đi nước mắt trên khóe mắt của Bộc Dương. Nhưng tay chỉ đưa lên được một nửa lại không còn sức lực, cả người trống rỗng. Bộc Dương vội vàng nắm lấy tay nàng, áp sát hai má mình, môi Vệ Tú khẽ cong lên, ánh mắt đục ngầu vô lực cũng trở nên dịu dàng hơn. Bộc Dương thấy vậy, nước mắt càng chảy nhiều hơn, nàng vội vàng lau đi, ôn nhu nói.
"Ta gọi thái y đến."
Vệ Tú gật đầu rất nhẹ. Bộc Dương giúp nàng nằm lại trên gối mới đi tới trước cửa, gọi một tên thái giám đứng canh bên ngoài, lệnh hắn đi thái y thự triệu Chu thái y tới. Thái giám lĩnh mệnh lập tức chạy đi.
Bộc Dương quay đầu thì thấy Vệ Tú đã ngủ.
Lần này, Bộc Dương không hề kích động.
Giờ là cuối tháng hai rồi, mùa xuân đã tràn đầy khắp nơi, trước mắt nàng là một đình viện yên tĩnh, tịch mịch, trong đình có hoa và cây cảnh, có vài cánh bướm bay giữa những khóm hoa, ánh mặt trời lọt qua những khe lá xanh, dịu dàng và nhẹ nhàng chiếu xuống.
Mùa xuân tới cũng đã lâu rồi, nhưng tới bây giờ thì Bộc Dương mới nhận ra là ý xuân đã trải khắp nơi.
Chu thái y đến xem qua, kết luận Vệ Tú đã vượt qua trận này, về sau chỉ cần cố gắng tịnh dưỡng, dùng thuốc bổ cũng được, dùng thức ăn bồi bổ cũng được, tóm lại là phải cẩn thận chú ý, không thể lại chịu thêm tổn thương nữa. Thân thể này của Vệ Tú đã tới giới hạn cuối cùng rồi.
Mấy tháng này là Bộc Dương tự tay chăm sóc Vệ Tú. Mỗi ngày đút ăn, lau người, lật người đều là nàng tự mình làm. Một là do thân phận của Vệ Tú không thể tiết lộ ra ngoài, thứ hai là tự bản thân nàng chăm sóc thì mới yên tâm được.
Lúc này nghe Chu thái y dặn, nàng lập tức ghi nhận lại mọi thứ.
Chu thái y thấy Bộc Dương nhớ rõ mọi thứ rồi thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Khi biết thân phận của hoàng phu là nữ, ông thật sự rất sợ, sợ một khi hoàng phu khỏe lại thì sẽ tới lúc mình bị diệt khẩu. Chỉ là hiện tại hình như giết ông không bằng giữ ông lại, dù sao sức khỏe của hoàng phu còn cần điều dưỡng, so với việc tìm một đại phu khác thì tiếp tục dùng ông cũng tốt hơn.
Bộc Dương cũng có ý này. Chu gia lấy y làm nghề gia truyền, mấy tháng trước nàng cũng đã đưa con trai độc nhất của Chu thái y tiến cung làm thái y. Nếu Chu thái y quản được cái miệng của mình thì cha con ông đều được trọng dụng, còn nếu để lộ cái gì thì sẽ là cha con cùng chết.
Đến nước này rồi, tất nhiên Chu thái y cũng hiểu rõ là không còn đường lui, chỉ có thể càng tận tâm hơn.
Chu thái y viết phương thuốc rồi lệnh cho người khác đi sắc thuốc, Bộc Dương ngồi lại bên cạnh Vệ Tú. Cửa sổ mở ra, cửa chính cũng không đóng, gió xuân lùa qua làm cho màn cửa tung bay, cả phòng đều tràn ngập sinh khí.
Kiếp nạn đã qua, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Vệ Tú tỉnh lại, sức khỏe của nàng so với lúc trước thì kém hơn rất nhiều. Mũi tên đó dù không trúng tim nhưng lại làm tổn thương phổi, càng phải điều dưỡng cẩn thận.
Hôn mê mấy tháng, Vệ Tú gầy tới mức không thể gầy hơn được nữa, hai má đều lõm xuống, xương cốt cũng cứng ngắc đến mức khó điều khiển, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng thấy cả người đau nhức. Những cái này đều từ từ hồi phục lại.
May mà Vệ Tú là người rất kiên nhẫn, mỗi ngày theo sắp xếp của Bộc Dương, muốn nàng làm gì, nàng đều làm theo như vậy, cũng không phản đối, nàng cũng không đành lòng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Bộc Dương.
Bộc Dương thấy vậy thì đương nhiên là rất vui. Chỉ là trong lúc Vệ Tú hôn mê, để dễ chăm sóc cho nàng ấy, nàng đã ở chung một phòng với nàng ấy. Giờ Vệ Tú đã tỉnh lại, Bộc Dương không biết phải tự sắp xếp cho mình như thế nào. Nàng không muốn tách ra nhưng lại không biết trong lòng Vệ Tú muốn như thế nào.
Có một vài chuyện, lúc Vệ Tú hôn mê, Bộc Dương chưa từng nghĩ tới, giờ nàng ấy đã tỉnh lại thì nàng không thể nào bỏ qua được.
Ngày ấy trên Mang Sơn, vì sao Vệ Tú muốn chắn tên cho nàng, trước khi nàng ấy hôn mê đã nói nếu có kiếp sau, nửa câu sau đó là gì? Nếu có kiếp sau, giữa các nàng sẽ như thế nào?
Bộc Dương muốn biết nhưng Vệ Tú không nói, giống như là đã quên đi những chuyện đó, nàng cũng sẽ không đề cập tới.
Thấy Vệ Tú không có ý kiến gì, nàng cũng làm bộ như không nghĩ tới mấy chuyện đó, vẫn ở cùng Vệ Tú như trước.
Đêm đó, Bộc Dương từ Tuyên Đức điện trở về.
Trong tay nàng cầm một hộp thức ăn, bên trong là cháo được nấu loãng và mấy đĩa điểm tâm nhẹ để lót dạ. Cháo loãng mang theo mùi vị gạo thơm ngọt rất hấp dẫn, chỉ nghe mùi đã khiến người khác thèm đến chảy nước miếng.
Vệ Tú đã thức dậy, rời giường, ngồi trên xe lăn nhìn cũng không khác gì so với trước kia. Bộc Dương bước vào cửa, ánh mắt của Vệ Tú lập tức rời khỏi quyển sách trên tay mà dừng lại trên người Bộc Dương. Sau khi nhìn thấy hộp thức ăn thì biết trong đó có món ngon, ánh mắt nàng lập tức dừng lại trên hộp.
Bộc Dương nhìn thấy thì không nhịn được mà lộ ra một nụ cười, bước qua đẩy nàng tới bàn. Bên cạnh đã có cung nữ đi lấy bát đũa tới, lại lấy cháo và điểm tâm trong hộp ra, dọn lên bàn, chờ hai vị chủ nhân đến dùng.
Bộc Dương đẩy Vệ Tú tới trước bàn, giải thích rõ.
"Tối nay bàn chính sự có hơi trễ, ngự thiện phòng có đưa cháo tới, ta nghĩ nàng có lẽ cũng đói rồi nên muốn cùng nàng ăn."
Vệ Tú giờ cũng không phải là ở Hàm Quang điện mà là ở một cung điện yên tĩnh khác, cách Tuyên Đức điện hơi xa. Tuy vậy, một đường đi tới đây mà cháo vẫn còn nóng, hơi nóng lưu lại trên chén ngọc rất hấp dẫn.
"Đúng là đói bụng, bệ hạ tới rất đúng lúc." Vệ Tú cười trả lời.
Nụ cười của Bộc Dương càng sâu hơn, nàng ngồi xuống đối diện với Vệ Tú.
Điểm tâm ngon miệng có thêm cháo thanh đạm là món khai vị tốt. Vệ Tú hiếm khi ăn được hết một chén. Bộc Dương thấy nàng thích thì ghi nhớ trong lòng, muốn để ngự thiện phòng cách mấy ngày lại làm một lần nữa.
Hai người ngồi dùng bữa trong điện, cung nhân thì lui về hậu điện chuẩn bị nước ấm để rửa mặt và y phục sạch sẽ. Vệ Tú thích hai màu xanh và đen, có đôi khi là mặc trung y màu trắng. Bộc Dương thì lại thích màu sắc tươi tắn hơn, chỉ là sau khi làm Hoàng đế, nàng cũng từ từ chuyển sang dùng màu sắc trầm hơn, ổn trọng hơn. Y phục của hai người được chuẩn bị đầy đủ, đặt sẵn trên khay, một xanh một than đen, nhìn rất hài hòa.
Sau khi dùng xong cháo thì hai người đều cùng nhau đi về hậu điện. Hai cung nhân đi phía trước nâng đèn soi đường, Bộc Dương đẩy Vệ Tú, đi ở phía sau. Trên đường đi qua đó đều có đèn soi đường nên cũng không quá tối, Bộc Dương cũng không cần lưu ý dưới chân mà nói chuyện với Vệ Tú.
"Hôm nay, ta chọn một người trong Nội thị tỉnh, là người làm việc cẩn trọng." Nàng nói đến chỗ này thì dừng lại, Vệ Tú cũng không quay người nhưng đã hơi nghiêng tai lắng nghe. Động tác của nàng ấy không nhiều, đầu nghiêng qua một chút thôi nhưng Bộc Dương cách nàng quá gần nhìn rất rõ ràng. Nàng nhìn vào búi tóc chỉnh tề của Vệ Tú, khẽ cười, ánh mắt càng ôn nhu hơn. "Trong điện, cung nữ và thái giám không ít, cần có một người quản lý. Chuyện này, ta lo nàng không rảnh rỗi lo lắng tới, thái giám kia họ Tôn, là người từng hầu hạ mẫu hậu của ta, là người đáng tin."
Kì thực, vị Tôn trung quan kia rất được Cao Đế tin tưởng, đã làm tới vị trí giám sát trong Nội thị tỉnh rồi, là tam phẩm. Chỉ là nếu chọn người nào xa lạ thì Bộc Dương không yên tâm nên mới điều ông ta tới.
Vệ Tú suy nghĩ một chút, không lập tức đồng ý. Bộc Dương có chút khẩn trương, rất sợ nàng ấy lắc đầu. Nàng đang có ý muốn thử, nếu Vệ Tú có ý muốn đi, chỉ chờ sức khỏe tốt một chút sẽ rời đi thì tất nhiên sẽ không muốn giữ Tôn trung quan, nhưng nếu nàng ấy nguyện ý ở lại...
Bộc Dương không tự chủ được mà bước chậm lại. Vệ Tú nghi hoặc quay đầu, Bộc Dương thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng ấy thì vội vàng tránh đi, lên tiếng hỏi cốt yếu muốn trấn định lại một chút.
"Nàng thấy sao?"
Ánh mắt nàng đều đang tránh né nhưng trên mặt lại mang vẻ cực kì chính nghĩa. Vệ Tú nhìn nàng, đột nhiên cười, trong lòng mềm mại đến mức như tan ra, nàng quay đầu nhìn phía trước, giọng nói ôn nhu.
"Nghe theo nàng."
Bộc Dương rất vui, khóe môi cong lên, toàn bộ ánh mắt đen láy đều tràn ra ý cười dịu dàng.
Chỉ một lúc thì đã tới phòng mục dục canh y.
Hai người đều tự mình đi tắm, sau đó đi thẳng tới tẩm điện. Tẩm điện ở bên cạnh, cách rất gần.
Bộc Dương thấy Vệ Tú hơi mệt rồi nên để nàng ấy tựa người lên giường, giúp nàng ấy xoa ấn vai. Một lần trúng tên, tuy là vết thương đã lành nhưng cũng đã ảnh hưởng đến căn cốt rồi, bây giờ Vệ Tú ngồi lâu cũng thấy mệt, lại tắm qua một lượt thì càng thêm mệt mỏi hơn.
Bộc Dương cảm thấy lo lắng, theo lời Chu thái y đã dạy, nàng giúp Vệ Tú ấn một vài huyệt đạo. Vệ Tú nhìn sắc mặt chăm chú của Bộc Dương giống như đang xử lý chính sự quan trọng thì khẽ cười lên, đưa tay vén lên mấy sợi tóc đang rũ xuống trước nàng, dịu dàng nói.
"Không sao mà, vận động nhiều một chút cũng dễ hồi phục hơn, so với lúc trước sẽ không có gì khác nhau."
Làm sao dễ như vậy được chứ, Bộc Dương suýt nữa rơi lệ. Nàng đã hỏi Chu thái y, phổi bị tổn thương thì rất khó bình phục lại như thường, một khi bị bệnh phong hàn hoặc chịu lạnh đều sẽ phải chịu khổ.
Vệ Tú không nghe được Bộc Dương nói gì thì biết là không thể giấu được rồi, trong lòng nàng thở dài. Có lẽ đã quen với việc sống chung với bệnh tật, nay cho dù thêm một chút bệnh nữa thì Vệ Tú cũng cảm thấy không có gì, đối với nàng mà nói thì có thể sống thì đã không dễ rồi. Nhưng Bộc Dương sẽ lo lắng, thấy nàng không khỏe được thì Bộc Dương cũng sẽ khổ sở. Vệ Tú cũng vì Bộc Dương thấy khổ sở mà cảm thấy khó chịu.
Nàng hạ giọng khuyên nhủ, an ủi.
"Người bệnh ấy mà, cũng sống thọ lắm. Nàng nhìn ta đi, nhiều lần có chyện đều là gặp dữ hóa lành..."
"Đừng nói." Bộc Dương vội vàng lấy tay che miệng nàng, vô cùng khẩn trương.
Vệ Tú cười khẽ, không khí ấm áp này khiến cho nàng cười, đánh vào lòng bàn tay của Bộc Dương, nóng hổi lại còn có chút ngứa, nàng vội vàng thu tay, liếc mắt nhìn Vệ Tú một cái, hai má hơi nổi lên nét đỏ ửng, miệng vẫn kiên trì.
"Những lời như vậy thì đừng nói nữa."
Có một số việc cũng không thể không nói, nói sẽ không linh sẽ phá vận mệnh. Đây là lời của người xưa thường nói nhưng Bộc Dương không biết từ lúc nào, cũng bắt đầu tin vào điều đó. Mỗi khi nhìn thấy những chuyện liên quan tới Vệ Tú, nàng vẫn luôn cẩn thận mọi chuyện, cho dù biết đó không phải là sự thật thì nàng cũng đều cẩn thận, không lưu lại một lời không tốt nào.
Vệ Tú vừa thấy tri kỷ, lại cũng cảm thấy xót xa khó tả, nàng gật đầu nói.
"Được, ta không nói nữa."
Bộc Dương thấy nàng trịnh trọng đáp ứng thì có hơi ngượng ngùng, cũng cảm thấy bản thân mình chuyện bé xé ra to. Nhưng nàng cũng vui vẻ, Tú Tú đối đãi nàng rất dịu dàng, giống như lúc hai người còn chưa phản bội, cho dù là nàng muốn gì, Tú Tú cũng không cự tuyệt.
Những ngày như vậy giống như là mộng ảo, qua hai năm, Bộc Dương thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩa, mà hiện tại nó cũng đã thật sự tới rồi.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: muốn giải thích cho vài bảo bảo, lúc trước đào lên một cái hố khiến trẫm có chút hốt hoảng, vốn định viết xong bộ này sẽ tiếp tục nó, nhưng mà sau có một đám tiểu đồng bọn nhắc nhở, có một tác giả cũng đang viết một bộ cùng tên vì vậy ta sửa chữa tên văn và văn án, cùng chủ đề, có thể nói là ngoại trừ tên và tính cách nhân vật thì nội dung cũng sẽ không giống nhau.
Cho nên muốn nói tiếng xin lỗi với những người đã lưu giữ, cũng xin lỗi với những bảo bảo chờ mong nội dung thể hiện trong văn án.
Thật sự là xin lỗi.
- -----------
Lời của au không có liên tới truyện a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.