Chương 6
Nhược Hoa Từ Thụ
04/05/2021
Trong phòng bao bọc bởi một tầng hơi nước, Vệ Tú vừa tắm rửa xong, mái tóc vẫn còn nhiễm nước ướt đẫm xỏa tung ở sau lưng. Nàng chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng, quần áo hơi thấm ướt dán tại trên người. Nàng đi đứng không tiện chỉ có thể đỡ tường, lấy khăn muốn lau khô mái tóc của mình. Khăn để hơi xa, nàng hơi rướn người với tới. Quần áo lỏng lẻo trên người cũng theo đó trượt xuống lộ ra mảng da thịt trơn mịn như ngưng chi(1), trắng nõn như tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi nào.
(1) ngưng chi: mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.
Giọt nước theo mái tóc rơi xuống tại xương quai xanh xinh đẹp của nàng, da thịt trắng mịn, giọt nước mềm mại dừng lại chỉ một chút lại trượt xuống càng sâu hơn. Nơi giọt nước chảy xuống để lại một vệt nước như tuyết tan vào mùa xuân, hơi ẩm ướt lại còn có cảm giác mát lạnh ôn nhuận như ngọc, y phục trắng khi thấm nước nhìn có chút xuyên thấu, dính sát trên da nàng, hai ngọn đỉnh phong như ẩn như hiện, Bộc Dương mơ hồ có thể thấy được nơi đó còn như e thẹn.
Bộc Dương nhìn không chớp mắt, khe cửa quả thật quá nhỏ. Nàng như ngừng hô hấp, một chút âm thanh cũng không dám phát ra đến.
Một Vệ Tú như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua, nàng ấy từ trước đến nay luôn ôn nhã tuấn tú, như xuân liễu, như thu nguyệt, phóng khoáng mà bàng quang như người ngoài cuộc. Mà Vệ Tú lúc này...
Ánh mắt Bộc Dương rơi trên y phục của nàng tại phần ngực bị che đậy, như ẩn như hiện, rất mê người. Con người từng khuynh đảo kinh thành, thời điểm y phục không chỉnh tề lại câu tâm động phách như thế, cùng hình tượng ôn nhuận như ngọc hoàn toàn bất đồng. Bộc Dương nhẹ hít thở, ánh mắt thoáng dời lên liền nhìn đến chiếc cằm như ngọc mài của Vệ Tú, lại lên trên một chút là đôi môi hồng hồng mọng nước, lên tiếp chính là chiếc mũi thẳng, là mắt phượng hẹp dài.
Ngược lại với y phục không chỉnh tề đầy mị hoặc kia là khuôn mặt cực kì trấn định của nàng, môi hơi mím lại, đôi mắt cụp xuống, cuối cùng cũng lấy được khăn. Nàng hai chân không tiện, chỉ có thể miễn cưỡng cố đứng thẳng, nếu nàng muốn di chuyển thì càng khó khăn hơn. Nhưng khó cũng không khiến Vệ Tú luống cuống tay chân, không hề rối mà vẫn theo từng bước nhích tới. Dường như phát giác y phục của mình không chỉnh tề, nàng buộc lại vạt áo.
Một nửa là câu người, một nửa là cấm dục, hai mặt hợp lại càng là một vẻ đẹp rung động lòng người.
Bộc Dương cũng không biết bản thân là đang khiếp sợ vì Vệ Lang danh chấn kinh sư mười hai năm sau là một nữ tử, hay là thuần túy bị cảnh đẹp trước mắt kinh diễm. Nàng đứng tại chỗ, nhìn xuyên qua khe cửa hẹp kia mà thất hồn lạc phách, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Dồn dập tiếng bước chân truyền đến làm Bộc Dương bừng tỉnh.
Chắc là nữ tì lúc nãy đã trở về, Bộc Dương vội vàng muốn đi lại phát hiện phía sau không có chỗ trốn, trên người nàng có thương tích đi không nhanh, muốn tránh cũng không kịp. Trong chớp mắt, nàng đi vài bước về phía ngược lại rồi xoay người, làm ra vẻ như vừa đi tới.
Vừa mới xoay người thì thị nữ kia đã xuất hiện, Bộc Dương đột nhiên thấy nàng, hơi gật đầu chào.
Thị nữ ôm một bồn nước ấm trong tay, thấy Bộc Dương hơi sửng sốt hỏi.
"Quý khách là muốn tìm thiếu gia nhà ta?"
Lúc này, Bộc Dương ở cách phòng Vệ Tú khoảng năm bước chân, nhìn vào cũng đúng là giống nàng chỉ mới vừa tới đây. Nghe thị nữ hỏi, nàng cười đáp lại.
"Đúng vậy, tiên sinh có ở trong phòng không?"
Thị nữ mau bước đến trước cửa, đem bốn nước đặt xuống mới cúi người hướng Bộc Dương thi lễ, cung kính nói.
"Thật không khéo, thiếu gia hiện tại không tiện tiếp khách, quý khách nếu có chuyện để nô tỳ thay ngài chuyển cáo."
Bộc Dương đương nhiên biết Vệ Tú không tiện, nàng còn biết nàng vì sao như vậy. Bộc Dương ôn hòa cười cười, thể hiện vẻ hiền hòa nói
"Nếu không tiện, muộn chút ta lại đến."
Nàng dứt lời, không kiềm được mà hướng khe cửa nhìn thoáng qua rồi cũng tự nhiên mà xoay người đi. Tới chỗ rẽ, nàng dừng bước, lại dựa vào cây cột che lấp, quay đầu nhìn lại.
Tì nữ kìa vẫn chưa lập tức tiến vào phòng mà đứng bên ngoài đợi một lát. Khá lâu sau, nàng ấy hướng tới cửa phòng thi lễ rồi mới cầm lấy bốn nước đi vào.
Có lẽ người bên trong đã mặc xong xiêm y. Bộc Dương thầm nói.
Một đường đi về phòng, trời cũng dần tối. Trong núi so với dưới chân núi thì hơi lạnh một chút, lúc ban ngày cảm giác không khác bao nhiêu, ban đêm càng thấy rõ ràng. Từng đợt gió núi âm lãnh thổi tới khiến người rùng mình. . Ngôn Tình Tổng Tài
Mở cửa sổ đón gió, Bộc Dương hứng gió một lát, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Khuynh đảo kinh sư, giỏi về mưu lược, chưa bao giờ thất thủ, Vệ lang Vệ Trọng Mê, lại là một nữ tử? Chuyện này thật quá mức kinh người. Bộc Dương nhắm mắt lại, trong đầu liền có thể hiện lên hình ảnh người ngồi xe lăn, trên người có chỗ thiếu hụt nhưng tính tình lại vô cùng cứng cỏi, đôi chân không thể đi lại cũng không phải trở ngại. Nàng ngồi xe lăn, chuyện trò vui vẻ, kế sách chồng chất, không có lúc nào quẫn bách. Bộc Dương dù không thích nàng ấy giúp Tiêu Đức Văn đối phó nàng nhưng vẫn khâm phục tài hoa của nàng ấy.
Người đó lại là nữ tử. Ai có thể nghĩ đến Vệ Tú vậy mà là một nữ tử.
Bộc Dương thở dài, vẫn có chút nghĩ không ra.
Nữ tì mang bữa tối đến. Trong núi thiếu thốn, vật dụng đương nhiên kém hơn những thứ xa xỉ nàng dùng, nhưng Vệ Tú đối với nàng cũng không chậm trễ, mỗi bữa cơm đều có rau quả thịt cá, mỗi ngày còn để phòng bếp làm dược thiện cho nàng dùng bồi bổ thân thể, thương thế mau lành. Đối với một người bình thủy tương phùng mà nói, Vệ Tú đã rất tận tâm.
Cho tới lúc nãy, nhận thức đã bị đánh một cái thật nặng, Bộc Dương hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại. Nhưng tới sau bữa tối, Bộc Dương đột nhiên tỉnh ngộ, Vệ Tú là nam hay là nữ có gì quan trọng? Nàng muốn là tài hoa của nàng ấy, cũng không phải chỉ là tìm người bầu bạn, là nữ tử càng tốt. Nàng nắm được nhược điểm của nàng ấy là có thể muốn làm gì thì làm!
Nghĩ vậy, Bộc Dương lập tức phấn chấn lên.
Ban ngày đi tìm Vệ Tú, là muốn mượn một người vào kinh chuyển lời, việc này còn chưa hoàn thành. Bộc Dương nhìn sắc trời, đã rất trễ rồi, vô số vì sao trên không trung, như từng làn sóng lướt qua mặt hồ, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Hôm nay đi qua đi lại, thêm việc phát hiện bí mật động trời của Vệ Tú, Bộc Dương đã rất mệt nhưng cố gắng đi tới giường, thả người nằm xuống, nàng hơi lo lắng vết thương trở nặng. Vừa nằm xuống, nàng lập tức ngủ.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai lại đi gặp Vệ Tú.
Trong núi thời gian thong thả, mỗi ngày nhìn xem mây bay, cho dù là dưỡng thương cũng khiến Bộc Dương có chút nôn nóng. Sáng sớm hôm sau, Bộc Dương liền đi tìm Vệ Tú.
Nhiều ngày ở chung, Bộc Dương cũng nắm được thời gian biểu của Vệ Tú, sáng sớm nàng ấy thích đọc sách. Nàng đi thư phòng, đúng là gặp Vệ Tú ở đây.
Nàng cầm một quyển sách, ngồi cạnh cửa sổ đang xem chuyên chú. Tóc đen được sơ cẩn thận thành búi tóc được cố định bằng một cây trâm đơn giản, trên người là y phục rộng rãi màu xanh nhạt, ống tay áo phất phơ, nhìn rất hào phóng.
Bộc Dương đứng ở ngoài cửa, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua, tim của nàng đột nhiên đập càng lúc càng nhanh. Đợi nàng phục hồi tinh thần đã thấy Vệ Tú đã buông sách, ánh mắt thản nhiên nhìn tới đây.
Rõ ràng từ đầu tới cuối đều là khi độ nho nhã tuất dật, nàng lại cứ nhớ tới bộ dáng y phục không chỉnh tề. Bộc Dương là tuyệt đối không nhận sai, đều tại hôm qua cảnh quá mức rung động. Chỉ là rình coi vốn không đúng, hiện tại còn ở trước mặt chính chủ, Bộc Dương thoáng có chút chột dạ.
Sự khác thường của nàng chắc chắn không thể nào để lộ, Bộc Dương bình tĩnh đi vào. Nàng khẽ cười cười, thi lễ với Vệ Tú xem như vấn an. Vệ Tú cũng lập tức đáp lễ.
"Hôm qua đi tìm tiên sinh, không nghĩ tiên sinh đúng lúc không tiện gặp, liền đi về trước." Bộc Dương ngồi đối diện Vệ Tú, nói lại chuyện hôm qua.
Vệ Tú đưa tay nhấc ấm đồng trên bếp lò nhỏ bằng đất, hơi nghiên bình một chút rót nước nóng vào bình tử sa.
"Tại hạ có nghe thị nữ nói qua việc này, các hạ tới tìm hẳn phải có chuyện?" Vệ Tú một bên nói, một bên đậy nắp bình tử sa, qua một lúc thì lấy một tách trà, nhấc bình rót trà, hương trà bốc lên thơm ngát.
Nhất cử nhất động đều rất phong nhã. Bộc Dương nhìn nàng, nàng hôm nay càng chú ý hành động của Vệ Tú.
"Chính là có một chuyện muốn nhờ tiên sinh tương trợ."
Vệ Tú đem tách trà đưa đến trước Bộc Dương, làm động tác thỉnh.
"Mời nói."
Tách trà màu trắng, soi đến nước trà xanh, màu sắc trong trẻo cực kì đẹp mắt. Bộc Dương nhìn thấy thì rất thích, nàng bưng tách trà, thổi thổi rồi nhấp một chút, hương trà nháy mắt liền tràn đầy khoan miệng.
Trà ngon.
Bộc Dương tươi cười để tách trà xuống, nhẹ giọng nói.
"Tiên sinh cứu ta, ta lại còn chưa hướng tiên sinh nói rõ vì sao thụ thương." Mấy ngày qua nàng cũng suy nghĩ phân tích, người hại nàng là ai cũng đã có chút manh mối. "Ta có hai vị huynh trưởng, hiện tại đang tranh vị trí người kế vị, ta bất hạnh trở thành một mũi 'tên lạc' trong chuyện này." Hai vị huynh trưởng của nàng tranh làm người kế vị, thân phận nàng là gì không cần nói cũng biết.
Không làm rõ, đều có thể xem như là không biết. Nếu đã nói rõ, đương nhiên không thể không hành lễ chào. Vệ Tú cúi người hành lễ.
"Tham khiến điện hạ."
Bộc Dương mỉm cười, tiếp tục nói: "Trong nhà ta đứng thứ bảy, phụ hoàng thưởng ta đất phòng là Bộc Dương."
Bộc Dương, ngày xưa tục xưng đế khâu, lại còn là mảnh đất hưng long của Tiêu gia, ban nơi này cho công chúa, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng đây là vị công chúa được sủng ái nhất.
"Bộc Dương điện hạ." Vệ Tú lại cúi đầu.
Bộc Dương thấy nàng ấy cũng không có ý nói thêm điều gì, trong lòng hơi tức giận. Nàng đã nói tới mức này, vẫn lãnh đạm như vậy quả thực là không muốn có liên quan tới nàng.
Nàng nhìn Vệ Tú, lúc trước chỉ biết nàng ấy tuấn mỹ, hiện nay biết được chân tướng lại có thể thấy nàng kỳ thật nàng ấy cũng có một chút nhu uyển phong tình. Hiện tại sùng văn khinh võ, sĩ tộc đệ tử chú ý xoa phấn hun hương, lấy âm nhu là đẹp, âm nhu nam tử như Vệ Tú có khối người. Nàng ấy như vậy đúng là chưa từng khiến ai hoài nghi.
"Phụ hoàng vẫn chưa biết ta ở đây, ta cũng không muốn phụ hoàng ưu sầu, khẩn cầu tiên sinh cho mượn một người để ta truyền tin báo một câu bình an." Coi như là vì vẻ đẹp này kiên nhẫn một chút. Bộc Dương tự nhủ với chính mình, tiếp tục nói.
"Điện hạ không cần khách khí, hạ nhân ở dây đều tùy điện hạ sử dụng." Vệ Tú rất hào phóng nói.
"Vậy cảm tạ tiên sinh trước." Bộc Dương mỉm cười, rồi nhìn bốn phía. Cách đó không xa trên bàn có giấy bút, nàng nói, "Lại mượn bút mực của tiên sinh dùng một chút."
Vệ Tú đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Muốn viết thư vậy nên viết cho ai? Trên người nàng không có tín vật, một hạ nhân muốn vào cung diện thánh hiển nhiên khó hơn lên trời. Bộc Dương nhấc tới bút, suy nghĩ một lượt liền nhìn phía Vệ Tú, cười hỏi.
"Có một chuyện có chút khó xử. Viết thư nhập kinh là vì cầu viện, nhưng nếu này thư này rơi vào tay người hại ta, chẳng phải là lộng xảo thành chuyên(2)?"
(2): thành ngữ, làm việc tốt hóa ra lại là việc xấu.
Nàng ở nơi này không ai biết tới thì coi như an toàn, nhưng tình hình trong kinh như thế nào còn chưa biết, nếu thư đưa đi bị người muốn hại nàng đoạt được chính là càng nguy hiểm hơn cho nàng.
Bộc Dương muốn viết thư gửi vào kinh thành, đương nhiên trong lòng có tính toán trước, nhưng nàng cố tình hỏi Vệ Tú, muốn nghe xem nàng sẽ có ý định như thế nào. Nhưng nàng lo Vệ Tú không lạnh không nhạt ứng phó cho qua, Bộc Dương thành khẩn tiếp lời.
"Ngoại trừ tiên sinh, ta thật không biết còn có thể xin ai giúp đỡ, hy vọng tiên sinh giúp ta."
Vệ Tú bưng cầm tách trà hơi dừng một chút, con ngươi sâu thẳm quay qua nhìn nàng.
Đúng lúc này, nữ tì đến đưa thuốc.
Mỗi ngày, Bộc Dương đều đúng thời gian dùng thuốc, hôm nay vội vã tìm Vệ Tú cũng quên việc này. Nàng gác bút, đứng dậy tiếp nhận.
Vị thuốc cực kỳ khó ngửi nhưng rất hữu hiệu, vết thương của nàng có thể nhanh chóng tốt lên đều nhờ thuốc này. Bộc Dương tiếp nhận chén thuốc, yên lặng chuẩn bị tinh thần đầu lưỡi lần nữa bị tra tấn, cúi đầu uống một ngụm, mày liễu thon dài lập tức liền nhíu chạt.
Thuốc hôm nay cực kì đắng, hương vị so với lúc trước càng nặng, càng khó uống.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa (làm nũng): Tiên sinh, thuốc thật đắng.
Ẩn sĩ: Thuốc đắng dã tật.
Công chúa: So với trước càng đắng rồi đó ~~~
Ẩn sĩ: Cần thiết cho bệnh tình.
Công chúa: ╭(╯^╰)╮ thật sự không phải cố ý sao?
Ẩn sĩ: Còn có thể đắng hơn, muốn thử không?
Công chúa: ∑(っ °Д °;)っ
- --------------
(1) ngưng chi: mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.
Giọt nước theo mái tóc rơi xuống tại xương quai xanh xinh đẹp của nàng, da thịt trắng mịn, giọt nước mềm mại dừng lại chỉ một chút lại trượt xuống càng sâu hơn. Nơi giọt nước chảy xuống để lại một vệt nước như tuyết tan vào mùa xuân, hơi ẩm ướt lại còn có cảm giác mát lạnh ôn nhuận như ngọc, y phục trắng khi thấm nước nhìn có chút xuyên thấu, dính sát trên da nàng, hai ngọn đỉnh phong như ẩn như hiện, Bộc Dương mơ hồ có thể thấy được nơi đó còn như e thẹn.
Bộc Dương nhìn không chớp mắt, khe cửa quả thật quá nhỏ. Nàng như ngừng hô hấp, một chút âm thanh cũng không dám phát ra đến.
Một Vệ Tú như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua, nàng ấy từ trước đến nay luôn ôn nhã tuấn tú, như xuân liễu, như thu nguyệt, phóng khoáng mà bàng quang như người ngoài cuộc. Mà Vệ Tú lúc này...
Ánh mắt Bộc Dương rơi trên y phục của nàng tại phần ngực bị che đậy, như ẩn như hiện, rất mê người. Con người từng khuynh đảo kinh thành, thời điểm y phục không chỉnh tề lại câu tâm động phách như thế, cùng hình tượng ôn nhuận như ngọc hoàn toàn bất đồng. Bộc Dương nhẹ hít thở, ánh mắt thoáng dời lên liền nhìn đến chiếc cằm như ngọc mài của Vệ Tú, lại lên trên một chút là đôi môi hồng hồng mọng nước, lên tiếp chính là chiếc mũi thẳng, là mắt phượng hẹp dài.
Ngược lại với y phục không chỉnh tề đầy mị hoặc kia là khuôn mặt cực kì trấn định của nàng, môi hơi mím lại, đôi mắt cụp xuống, cuối cùng cũng lấy được khăn. Nàng hai chân không tiện, chỉ có thể miễn cưỡng cố đứng thẳng, nếu nàng muốn di chuyển thì càng khó khăn hơn. Nhưng khó cũng không khiến Vệ Tú luống cuống tay chân, không hề rối mà vẫn theo từng bước nhích tới. Dường như phát giác y phục của mình không chỉnh tề, nàng buộc lại vạt áo.
Một nửa là câu người, một nửa là cấm dục, hai mặt hợp lại càng là một vẻ đẹp rung động lòng người.
Bộc Dương cũng không biết bản thân là đang khiếp sợ vì Vệ Lang danh chấn kinh sư mười hai năm sau là một nữ tử, hay là thuần túy bị cảnh đẹp trước mắt kinh diễm. Nàng đứng tại chỗ, nhìn xuyên qua khe cửa hẹp kia mà thất hồn lạc phách, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Dồn dập tiếng bước chân truyền đến làm Bộc Dương bừng tỉnh.
Chắc là nữ tì lúc nãy đã trở về, Bộc Dương vội vàng muốn đi lại phát hiện phía sau không có chỗ trốn, trên người nàng có thương tích đi không nhanh, muốn tránh cũng không kịp. Trong chớp mắt, nàng đi vài bước về phía ngược lại rồi xoay người, làm ra vẻ như vừa đi tới.
Vừa mới xoay người thì thị nữ kia đã xuất hiện, Bộc Dương đột nhiên thấy nàng, hơi gật đầu chào.
Thị nữ ôm một bồn nước ấm trong tay, thấy Bộc Dương hơi sửng sốt hỏi.
"Quý khách là muốn tìm thiếu gia nhà ta?"
Lúc này, Bộc Dương ở cách phòng Vệ Tú khoảng năm bước chân, nhìn vào cũng đúng là giống nàng chỉ mới vừa tới đây. Nghe thị nữ hỏi, nàng cười đáp lại.
"Đúng vậy, tiên sinh có ở trong phòng không?"
Thị nữ mau bước đến trước cửa, đem bốn nước đặt xuống mới cúi người hướng Bộc Dương thi lễ, cung kính nói.
"Thật không khéo, thiếu gia hiện tại không tiện tiếp khách, quý khách nếu có chuyện để nô tỳ thay ngài chuyển cáo."
Bộc Dương đương nhiên biết Vệ Tú không tiện, nàng còn biết nàng vì sao như vậy. Bộc Dương ôn hòa cười cười, thể hiện vẻ hiền hòa nói
"Nếu không tiện, muộn chút ta lại đến."
Nàng dứt lời, không kiềm được mà hướng khe cửa nhìn thoáng qua rồi cũng tự nhiên mà xoay người đi. Tới chỗ rẽ, nàng dừng bước, lại dựa vào cây cột che lấp, quay đầu nhìn lại.
Tì nữ kìa vẫn chưa lập tức tiến vào phòng mà đứng bên ngoài đợi một lát. Khá lâu sau, nàng ấy hướng tới cửa phòng thi lễ rồi mới cầm lấy bốn nước đi vào.
Có lẽ người bên trong đã mặc xong xiêm y. Bộc Dương thầm nói.
Một đường đi về phòng, trời cũng dần tối. Trong núi so với dưới chân núi thì hơi lạnh một chút, lúc ban ngày cảm giác không khác bao nhiêu, ban đêm càng thấy rõ ràng. Từng đợt gió núi âm lãnh thổi tới khiến người rùng mình. . Ngôn Tình Tổng Tài
Mở cửa sổ đón gió, Bộc Dương hứng gió một lát, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Khuynh đảo kinh sư, giỏi về mưu lược, chưa bao giờ thất thủ, Vệ lang Vệ Trọng Mê, lại là một nữ tử? Chuyện này thật quá mức kinh người. Bộc Dương nhắm mắt lại, trong đầu liền có thể hiện lên hình ảnh người ngồi xe lăn, trên người có chỗ thiếu hụt nhưng tính tình lại vô cùng cứng cỏi, đôi chân không thể đi lại cũng không phải trở ngại. Nàng ngồi xe lăn, chuyện trò vui vẻ, kế sách chồng chất, không có lúc nào quẫn bách. Bộc Dương dù không thích nàng ấy giúp Tiêu Đức Văn đối phó nàng nhưng vẫn khâm phục tài hoa của nàng ấy.
Người đó lại là nữ tử. Ai có thể nghĩ đến Vệ Tú vậy mà là một nữ tử.
Bộc Dương thở dài, vẫn có chút nghĩ không ra.
Nữ tì mang bữa tối đến. Trong núi thiếu thốn, vật dụng đương nhiên kém hơn những thứ xa xỉ nàng dùng, nhưng Vệ Tú đối với nàng cũng không chậm trễ, mỗi bữa cơm đều có rau quả thịt cá, mỗi ngày còn để phòng bếp làm dược thiện cho nàng dùng bồi bổ thân thể, thương thế mau lành. Đối với một người bình thủy tương phùng mà nói, Vệ Tú đã rất tận tâm.
Cho tới lúc nãy, nhận thức đã bị đánh một cái thật nặng, Bộc Dương hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại. Nhưng tới sau bữa tối, Bộc Dương đột nhiên tỉnh ngộ, Vệ Tú là nam hay là nữ có gì quan trọng? Nàng muốn là tài hoa của nàng ấy, cũng không phải chỉ là tìm người bầu bạn, là nữ tử càng tốt. Nàng nắm được nhược điểm của nàng ấy là có thể muốn làm gì thì làm!
Nghĩ vậy, Bộc Dương lập tức phấn chấn lên.
Ban ngày đi tìm Vệ Tú, là muốn mượn một người vào kinh chuyển lời, việc này còn chưa hoàn thành. Bộc Dương nhìn sắc trời, đã rất trễ rồi, vô số vì sao trên không trung, như từng làn sóng lướt qua mặt hồ, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Hôm nay đi qua đi lại, thêm việc phát hiện bí mật động trời của Vệ Tú, Bộc Dương đã rất mệt nhưng cố gắng đi tới giường, thả người nằm xuống, nàng hơi lo lắng vết thương trở nặng. Vừa nằm xuống, nàng lập tức ngủ.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai lại đi gặp Vệ Tú.
Trong núi thời gian thong thả, mỗi ngày nhìn xem mây bay, cho dù là dưỡng thương cũng khiến Bộc Dương có chút nôn nóng. Sáng sớm hôm sau, Bộc Dương liền đi tìm Vệ Tú.
Nhiều ngày ở chung, Bộc Dương cũng nắm được thời gian biểu của Vệ Tú, sáng sớm nàng ấy thích đọc sách. Nàng đi thư phòng, đúng là gặp Vệ Tú ở đây.
Nàng cầm một quyển sách, ngồi cạnh cửa sổ đang xem chuyên chú. Tóc đen được sơ cẩn thận thành búi tóc được cố định bằng một cây trâm đơn giản, trên người là y phục rộng rãi màu xanh nhạt, ống tay áo phất phơ, nhìn rất hào phóng.
Bộc Dương đứng ở ngoài cửa, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua, tim của nàng đột nhiên đập càng lúc càng nhanh. Đợi nàng phục hồi tinh thần đã thấy Vệ Tú đã buông sách, ánh mắt thản nhiên nhìn tới đây.
Rõ ràng từ đầu tới cuối đều là khi độ nho nhã tuất dật, nàng lại cứ nhớ tới bộ dáng y phục không chỉnh tề. Bộc Dương là tuyệt đối không nhận sai, đều tại hôm qua cảnh quá mức rung động. Chỉ là rình coi vốn không đúng, hiện tại còn ở trước mặt chính chủ, Bộc Dương thoáng có chút chột dạ.
Sự khác thường của nàng chắc chắn không thể nào để lộ, Bộc Dương bình tĩnh đi vào. Nàng khẽ cười cười, thi lễ với Vệ Tú xem như vấn an. Vệ Tú cũng lập tức đáp lễ.
"Hôm qua đi tìm tiên sinh, không nghĩ tiên sinh đúng lúc không tiện gặp, liền đi về trước." Bộc Dương ngồi đối diện Vệ Tú, nói lại chuyện hôm qua.
Vệ Tú đưa tay nhấc ấm đồng trên bếp lò nhỏ bằng đất, hơi nghiên bình một chút rót nước nóng vào bình tử sa.
"Tại hạ có nghe thị nữ nói qua việc này, các hạ tới tìm hẳn phải có chuyện?" Vệ Tú một bên nói, một bên đậy nắp bình tử sa, qua một lúc thì lấy một tách trà, nhấc bình rót trà, hương trà bốc lên thơm ngát.
Nhất cử nhất động đều rất phong nhã. Bộc Dương nhìn nàng, nàng hôm nay càng chú ý hành động của Vệ Tú.
"Chính là có một chuyện muốn nhờ tiên sinh tương trợ."
Vệ Tú đem tách trà đưa đến trước Bộc Dương, làm động tác thỉnh.
"Mời nói."
Tách trà màu trắng, soi đến nước trà xanh, màu sắc trong trẻo cực kì đẹp mắt. Bộc Dương nhìn thấy thì rất thích, nàng bưng tách trà, thổi thổi rồi nhấp một chút, hương trà nháy mắt liền tràn đầy khoan miệng.
Trà ngon.
Bộc Dương tươi cười để tách trà xuống, nhẹ giọng nói.
"Tiên sinh cứu ta, ta lại còn chưa hướng tiên sinh nói rõ vì sao thụ thương." Mấy ngày qua nàng cũng suy nghĩ phân tích, người hại nàng là ai cũng đã có chút manh mối. "Ta có hai vị huynh trưởng, hiện tại đang tranh vị trí người kế vị, ta bất hạnh trở thành một mũi 'tên lạc' trong chuyện này." Hai vị huynh trưởng của nàng tranh làm người kế vị, thân phận nàng là gì không cần nói cũng biết.
Không làm rõ, đều có thể xem như là không biết. Nếu đã nói rõ, đương nhiên không thể không hành lễ chào. Vệ Tú cúi người hành lễ.
"Tham khiến điện hạ."
Bộc Dương mỉm cười, tiếp tục nói: "Trong nhà ta đứng thứ bảy, phụ hoàng thưởng ta đất phòng là Bộc Dương."
Bộc Dương, ngày xưa tục xưng đế khâu, lại còn là mảnh đất hưng long của Tiêu gia, ban nơi này cho công chúa, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng đây là vị công chúa được sủng ái nhất.
"Bộc Dương điện hạ." Vệ Tú lại cúi đầu.
Bộc Dương thấy nàng ấy cũng không có ý nói thêm điều gì, trong lòng hơi tức giận. Nàng đã nói tới mức này, vẫn lãnh đạm như vậy quả thực là không muốn có liên quan tới nàng.
Nàng nhìn Vệ Tú, lúc trước chỉ biết nàng ấy tuấn mỹ, hiện nay biết được chân tướng lại có thể thấy nàng kỳ thật nàng ấy cũng có một chút nhu uyển phong tình. Hiện tại sùng văn khinh võ, sĩ tộc đệ tử chú ý xoa phấn hun hương, lấy âm nhu là đẹp, âm nhu nam tử như Vệ Tú có khối người. Nàng ấy như vậy đúng là chưa từng khiến ai hoài nghi.
"Phụ hoàng vẫn chưa biết ta ở đây, ta cũng không muốn phụ hoàng ưu sầu, khẩn cầu tiên sinh cho mượn một người để ta truyền tin báo một câu bình an." Coi như là vì vẻ đẹp này kiên nhẫn một chút. Bộc Dương tự nhủ với chính mình, tiếp tục nói.
"Điện hạ không cần khách khí, hạ nhân ở dây đều tùy điện hạ sử dụng." Vệ Tú rất hào phóng nói.
"Vậy cảm tạ tiên sinh trước." Bộc Dương mỉm cười, rồi nhìn bốn phía. Cách đó không xa trên bàn có giấy bút, nàng nói, "Lại mượn bút mực của tiên sinh dùng một chút."
Vệ Tú đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Muốn viết thư vậy nên viết cho ai? Trên người nàng không có tín vật, một hạ nhân muốn vào cung diện thánh hiển nhiên khó hơn lên trời. Bộc Dương nhấc tới bút, suy nghĩ một lượt liền nhìn phía Vệ Tú, cười hỏi.
"Có một chuyện có chút khó xử. Viết thư nhập kinh là vì cầu viện, nhưng nếu này thư này rơi vào tay người hại ta, chẳng phải là lộng xảo thành chuyên(2)?"
(2): thành ngữ, làm việc tốt hóa ra lại là việc xấu.
Nàng ở nơi này không ai biết tới thì coi như an toàn, nhưng tình hình trong kinh như thế nào còn chưa biết, nếu thư đưa đi bị người muốn hại nàng đoạt được chính là càng nguy hiểm hơn cho nàng.
Bộc Dương muốn viết thư gửi vào kinh thành, đương nhiên trong lòng có tính toán trước, nhưng nàng cố tình hỏi Vệ Tú, muốn nghe xem nàng sẽ có ý định như thế nào. Nhưng nàng lo Vệ Tú không lạnh không nhạt ứng phó cho qua, Bộc Dương thành khẩn tiếp lời.
"Ngoại trừ tiên sinh, ta thật không biết còn có thể xin ai giúp đỡ, hy vọng tiên sinh giúp ta."
Vệ Tú bưng cầm tách trà hơi dừng một chút, con ngươi sâu thẳm quay qua nhìn nàng.
Đúng lúc này, nữ tì đến đưa thuốc.
Mỗi ngày, Bộc Dương đều đúng thời gian dùng thuốc, hôm nay vội vã tìm Vệ Tú cũng quên việc này. Nàng gác bút, đứng dậy tiếp nhận.
Vị thuốc cực kỳ khó ngửi nhưng rất hữu hiệu, vết thương của nàng có thể nhanh chóng tốt lên đều nhờ thuốc này. Bộc Dương tiếp nhận chén thuốc, yên lặng chuẩn bị tinh thần đầu lưỡi lần nữa bị tra tấn, cúi đầu uống một ngụm, mày liễu thon dài lập tức liền nhíu chạt.
Thuốc hôm nay cực kì đắng, hương vị so với lúc trước càng nặng, càng khó uống.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa (làm nũng): Tiên sinh, thuốc thật đắng.
Ẩn sĩ: Thuốc đắng dã tật.
Công chúa: So với trước càng đắng rồi đó ~~~
Ẩn sĩ: Cần thiết cho bệnh tình.
Công chúa: ╭(╯^╰)╮ thật sự không phải cố ý sao?
Ẩn sĩ: Còn có thể đắng hơn, muốn thử không?
Công chúa: ∑(っ °Д °;)っ
- --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.