Chương 87
Nhược Hoa Từ Thụ
05/05/2021
Chỗ đó và kinh thành cách nhau khá xa, cả đi lẫn về bằng khoái mã cũng phải tới một tháng.
A Dung sợ thuộc hạ làm không tốt, điều này làm cho Vệ Tú rất vui vẻ, giúp đỡ sắp xếp hành lý đi đường. A Dung vừa đi, Nghiêm Hoán và những người khác đều làm việc không thuận lợi vì Vệ Tú thiếu một cánh tay giúp đỡ. Mà mười mấy năm nay, A Dung chăm sóc nàng trong cuộc sống hằng ngày, chưa bao giờ rời khỏi nàng lâu như vậy. Vệ Tú cũng tính ngày, chờ cô ta trở lại.
Sáu tháng mưa dầm, sáu tháng nắng hạn, mười hai tháng một nạn đói. Nếu trong nước có tích trữ lương thực trong năm thì tới năm thiên tai cũng có thể mượn dân chúng để qua mùa đông. Đợi đợt gieo giống năm sau, lại cho nông dân vay lúa giống để gieo trồng để không trễ mùa vụ. Đến mùa thu hoạch lương thực sẽ trả lại lương thực đã mượn năm trước, thường thường cũng có dư để ăn qua ngày. Vậy thì một năm thiên tai thuận lợi vượt qua.
Nếu trong năm có thiên tai nho nhỏ thì triều đình cơ bản sẽ làm như vậy. Nếu là đợt thiên tai nặng thì hơi khó giải quyết một chút nhưng cũng có thể chuẩn bị để ứng phó trước.
Lần này đã sớm có chuẩn bị, Hoàng đế đốc thúc, các đại thần đều chú tâm đối phó nên ngoại trừ một châu có người chết đói, những nơi khác thì cũng thuận lợi. Dân chúng đều chỉ dựa vào hoa màu để qua ngày, một khi gặp thiên tai thì thật sự khó chống đỡ, trên dưới một nước cũng chỉ có một châu này có vài người chết đói thì cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng Hoàng đế vẫn không hài lòng, chủ yếu là Kinh Vương gây ra lỗi lớn nhất, tổn hại mặt mũi hoàng thất. Bộc Dương cũng rất mất hứng, nàng đau lòng cho những dân chúng, vốn có thể sống sót nhưng vì thứ sử tham lam không phát lương cứu tế mà chịu đói chết. Để cho Ngự sử kết tội đám người đó, bãi quan cũng không hết tội, phải chịu trọng hình!
Sau khi phán án thì vị trí thứ sử một châu sẽ bị trống, không thể để bách tính không có chỗ dựa, chọn ra tân nhiệm thứ sử là chuyện cấp bách.
Vì thế trong triều đình sau khi xử lý xong chuyện thiên tai thì lại vội vàng giành người.
Một châu đó có vị trí địa lý thuận lợi, Thứ sử có quyền cao, chỗ đó lại gần Trường Giang, theo lệ thường là do Thứ sử chăm lo quân sự. Chư vương đều muốn tranh giành chỗ này cho người của mình, Bộc Dương cũng có ý đó, Binh Bộ Thị Lang là người của nàng, lại am hiểu chiến sự, có thể chăm lo cho một châu.
Nàng đang có ý định tranh thủ vị trí này thì Tề quốc đã có chuyện.
"Thái tử Tề quốc soán vị, thất bại tự tử, toàn bộ Đông Cung đều phải chịu tội, thái tử phi và con trai của Thái tử đều phải nhận rượu độc tự sát." Tấu chương vừa vào kinh thì Bộc Dương đã biết tin, lập tức nói với Vệ Tú. "Thái tử đã chết thì nội bộ Tề quốc chắc chắn thay đổi."
"Đại Ngụy cũng cần thay đổi theo rồi." Vệ Tú tiếp lời nói.
Thái tử hiền tài đã không còn, còn lại đều chỉ là những người tầm thường mà thôi. Vua Tề cũng không tài giỏi, trong lòng đám hiền thần có lẽ cũng nguội lạnh rồi. Chuyện vận mệnh quốc gia, nói thì sâu xa nhưng thật sự là có.
"Binh Bộ Thị Lang sợ là không thể dùng được." Bộc Dương có chút ưu sầu, vốn là làm Thứ sử một châu thì hắn còn thể đảm nhiệm. Nhưng Tề quốc xảy ra chuyện này, Hoàng đế chắc chắn sẽ bố trí trọng binh ở biên giới đường thủy. Binh Bộ Thị Lang chưa từng cai trị quan ngoại, cũng chưa thật sự lãnh binh lần nào, chỉ với lý luận suông, khó mà để hắn tới đó đương nhiệm được.
Không thể vì tranh giành quyền lực mà ảnh hưởng đến quốc gia đại sự. Cho dù Bộc Dương tiếc nuối, cũng không thể quên đi tư tưởng ban đầu của mình.
"Chi bằng cứ xem thử bệ hạ tính toán thế nào đã. Nàng ở bên cạnh giúp đỡ, bệ hạ sẽ không để nàng chịu thiệt thòi." Vệ Tú nói.
Nàng hiểu rõ tính toán của Hoàng đế lúc này. Nếu Bộc Dương lấy đại cục làm trọng, chủ động buông tay lợi ích mà giúp Hoàng đế thì ngài sẽ cảm động, chắc chắn sẽ bồi thường cho công chúa.
"Cũng không có biện pháp khác." Bộc Dương không phải người keo kiệt, chỉ một Thứ sử, nàng cũng không quá coi trọng như vậy, quyết định xong thì cũng thoải mái cười, nói với Vệ Tú. "Mấy ngày nay bận rộn, cũng không thể ở bên cạnh nàng, xin lỗi."
Công chúa kéo tay Vệ Tú, tự nhiên lên tiếng, giọng nói mang đầy sự hối lỗi. Vệ Tú cũng không trách nàng, chỉ đau lòng vì nàng phải bận rộn nhiều thứ mà bản thân đi đứng không tiện, có nhiều chuyện cũng không giúp nàng.
"Nàng cũng phải bảo trọng thân thể, đừng nóng vội, sự hoãn tắt viên." Vệ Tú an ủi nàng.
Đang nói chuyện thì đột nhiên vài bông tuyết phiêu đãng rơi xuống. Bộc Dương đứng dậy, đóng lại cửa sổ, xoay người thì lại thấy Vệ Tú có vẻ lo lắng, thân thiết hỏi.
"Sao vậy? Nàng lo lắng chuyện gì?"
"Đường đọng tuyết, đi đường cũng khó khăn. Tháng này sợ là A Dung cũng không về được." Vệ Tú cau mày nói.
Chờ tuyết ngừng rơi thì thời gian đi đường cũng kéo dài thêm, chỉ sợ phải tới tết thì A Dung mới về tới kinh thành. Vệ Tú còn có vài chuyện cần làm, A Dung nếu không kịp trở về thì phải tìm người xử lý. Nàng suy nghĩ tới chuyện nên tạo ra một nhóm người đắc lực mới được, thế lực của công chúa hiện tại càng lúc càng lớn. Người có thể dùng, hiện tại cũng không còn đủ rồi. Hoàng đế không biết còn có thể chịu đựng được mấy năm, tiếp theo, những chuyện cần dùng người thì càng nhiều rồi.
Nàng quá chăm chú với suy nghĩ của mình, bất giác lại thấy Bộc Dương cúi đầu, không nói một câu, cũng không nhìn được sắc mặt nàng ấy, chỉ lẳng lặng mà khơi chậu than để lửa lớn thêm một chút, trong phòng cũng ấm áp hơn nhiều.
Vệ Tú lại nghĩ tới chuyện khác.
"Chính đán sẽ có đại yến, bệ hạ xem trọng Đông Hải quận vương, có lẽ sẽ mượn cơ hội này để nó bộc lộ tài năng. Lúc đó, mọi người cũng sẽ hiểu rõ ý tứ của bệ hạ, chư vương có ngu ngốc tới mấy thì cũng sẽ có phản ứng, triều đình có thể sẽ náo động một phen." Trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, nếu chỉ lo thân mình là chuyện rất khó, cho nên mới có nhiều triều thần không thể không đứng thành một phe, không thể không chọn một chủ tử. Nàng cần phải nghĩ tất cả đối sách cho công chúa, để tránh bị kéo vào chuyện này.
"Không cần gấp gáp vậy chứ." Bộc Dương lại nhíu mày.
"Nên chuẩn bị rồi." Vệ Tú khẳng định.
Bộc Dương biết tuổi thọ của Hoàng đế, nhưng Vệ Tú không biết, Hoàng đế cũng không biết. Ngài cũng đã qua tuổi năm mươi, trước nay có được mấy vị Hoàng đế sống qua được sáu mươi? Trong vài năm này ngài chắn chắn sẽ củng cố địa vị của hoàng tôn cho vững. Nghĩ lại thì thời gian không cho phép ngài chậm rãi.
Tiêu Đức Văn còn chưa lộ ra tài năng trước mặt bá quan văn võ, lần này vừa đúng thời cơ để nó ra mặt.
Bộc Dương không nói, lời Vệ Tú rất có lý.
"Nàng cũng nên hiểu là đừng nói thay gì cho Tiêu Đức Văn. Một khi chư vương vỡ mộng, chỉ sợ khó thể kiềm chế điên cuồng, bệ hạ thì không sao, nhưng nếu nàng ra mặt, bọn họ chắc chắn sẽ chĩa mũi giáo tới chỗ nàng." Vệ Tú phân tích cho công chúa. Cho dù căn cơ của Bộc Dương vững vàng thì cũng khó đối phó khi chư vương liên thủ.
"Nhất là Tấn Vương, người nham hiểm nhất." Bộc Dương cũng đã nghĩ đến chuyện này, oán giận nói.
"Đừng để ý hắn, nếu nàng thật sự không ưu hắn thì ta sẽ nghĩ biện pháp để nàng trút giận." Vệ Tú khẽ cười, vỗ nhẹ tay công chúa an ủi.
"Không cần lắm, không nên vì hắn mà làm hỏng đại sự." Bộc Dương được Vệ Tú dỗ dành, cười nói.
Phu thê hai người trêu đùa lẫn nhau, những chuyện chính sự không thú vị cũng có thể thể nói đến mức vui vẻ.
Buổi tối, Bộc Dương phải đi quý phủ của Trịnh Vương dự tiệc. Trịnh Vương đưa thiếp mời là mời cả công chúa và phò mã. Từ khi Bộc Dương thành gia lập thất, nếu có người nào muốn đưa thiếp mời thường đều mời cả hai người. Chỉ là Vệ Tú thích yên tĩnh, không mấy khi ra khỏi cửa. Nhưng mà Trịnh Vương thì khác, ông ấy là trưởng bối, lại là người chủ trì hôn lễ của hai người, vì vậy cần phải kính cẩn nghe theo, Vệ Tú cũng cùng đi với Bộc Dương.
Hai người mặc y phục lộng lẫy, thấy sắc trời đã không còn sớm thì lập tức lên xe đi vương phủ.
Người dự yến đều là người quyền cao chức trọng. Triệu Vương, Tấn Vương, Đại Vương, Kinh Vương, còn có hai vị tiểu hoàng tử nhỏ nhất không ai chú ý cũng đều có mặt đầy đủ, còn có các vị công chúa và các vị trưởng công chúa cũng tới, các đại thần trong triều cũng tới không ít.
Chư vương đến là muốn nhờ Trịnh Vương nói tốt về bọn họ, mấy vị công chúa cũng giúp đỡ huynh đệ của mình, hoặc là đơn giản tới tham gia náo nhiệt thôi, còn đại thần thì lại là mấy vị bạn tốt.
Mọi người đang hàn huyên, gặp được vị phò mã của Bộc Dương công chúa ít khi lộ mặt cũng tới bắt chuyện. Hoàng đế rất thưởng thức và coi trọng vị phò mã này, thậm chí gả nữ nhi mình yêu nhất, thừa tướng cũng rất tôn trọng người này, những người đã nói chuyện với phò mã một lần đều hết lời khen ngợi. Cho dù nàng không thường xuất hiện cũng không ai dám khinh thường nàng.
Ở chỗ này của Trịnh Vương, mọi người đều chỉ nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không hề bàn tới chính sự. Ông ấy đặc biệt thích sự phong nhã của Vệ Tú, thấy nàng đích thân tới thì cực kì vui vẻ, hầu như là muốn nằm tay nàng cùng dạo chơi khiến cho Vương phi cũng phải oán trách mấy câu mới tỉnh táo lại -- còn có rất nhiều khách quý cần phải chiêu đãi. Tuy vậy nhưng ông cũng muốn nói chuyện với Vệ Tú nhiều hơn.
Bộc Dương thấy Vệ Tú ứng phó được thì cũng không theo bên cạnh nàng ấy nữa. Có mấy vị công chúa muốn từ chỗ nàng dò xét tâm ý của Hoàng đế, muốn biết cuối cùng Hoàng đế muốn làm gì. Trong nửa năm này, Hoàng đế đối với chư vương lúc lạnh lúc nóng, mà hiện giờ Tiêu Đức Văn vào cung càng thường xuyên hơn. Chư vương cũng bắt đầu nóng lòng, cho dù biết là hỏi nàng cũng vô dụng nhưng vẫn nhờ mấy vị công chúa đi thăm dò thử từ chỗ của nàng.
Nếu nói trong kinh có người nào biết được tâm tư của Hoàng đế đầu tiên thì người đó nhất định là Bộc Dương.
Mấy vị công chúa đã không còn lạnh nhạt như xưa, trong ánh mắt của họ lộ ra vài phần lo lắng. Bộc Dương thật lòng lên tiếng.
"Đây là đại sự liên quan đến triều chính, cho dù phụ hoàng có dụng ý gì gì thì cũng sẽ không nói trước với ta. Ta thật sự không biết."
Cũng có mấy người đi hỏi Vệ Tú, Vệ Tú cũng lấy lý do như vậy mà thoái thác.
Trước khi phong ba nổi lên vẫn luôn có vài điềm báo, đã có người nhận ra sự khác lạ. Lòng người phập phồng chìm nổi, cũng đã khó kiềm chế được. Một buổi yến tiệc êm đẹp cũng bị biến thành không thoải mái.
Bộc Dương bị đám người công chúa, vương phi hỏi đến phiền lòng, uống một chút rượu, lấy cớ say mà thoát thân, để cho một tì nữ tới nói với Vệ Tú. Vệ Tú nghe tin cũng nhờ nhân cơ hội mà chạy đi.
Vệ Tú để hạ nhân đỡ Bộc Dương, tạ lỗi với gia chủ, phu thê hai người phải rời đi trước.
Trịnh Vương than ngắn thở dài, rất là tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào khác. Tuy ông không can thiệp chuyện triều chính nhưng không phải là không thấy rõ tình thế, cũng chỉ đành nói.
"Hai con ở đây cũng không thoải mái, thôi đi. Sau này ta sẽ thiết yến đãi riêng hai con."
"Người khác thì không thể nhưng nếu là Trịnh Vương mời thì con và Hoành Nhi chắc chắn tới." Vệ Tú cảm thấy áy náy, lại ôm quyền vái chào một lần.
Lúc này, Trịnh Vương mới hơi hòa hoãn, lệnh cho người hầu đưa công chúa và phò mã ra ngoài.
Bộc Dương có vẻ đã say, khi vừa lên ngựa thì thuận thế dựa vào lòng Vệ Tú.
Đọ sức đấu trí với một đám người suốt đêm, mấy vị Vương phi hay công chúa đều là người khó đối phó, nhất định là công chúa đã mệt rồi. Vệ Tú lệnh xa phu điều khiển xe yên ổn một chút rồi lấy tấm chăn bên cạnh khoát lên người Bộc Dương, tránh làm nàng cảm lạnh.
Xe ngựa thong thả đi thẳng vào trong đêm tối. Bộc Dương vẫn nhắm mắt, Vệ Tú nhìn nàng lại càng thương tiếc hơn, đến cửa phủ mới miễn cưỡng gọi nàng dậy.
Bộc Dương vẫn còn có chút mờ mọt, trong mắt mông lung đầy sương mù, Vệ Tú hơi lo lắng, gọi người nhanh chóng mang kiệu tới.
Ban đêm trời lạnh, một nhóm tì nữ, thái giám vây quanh phò mã và công chúa, nhanh chóng đi thẳng về phòng. Trong phòng, chậu than đã được đốt lên để giữ không khí ấm áp, nước ấm cũng đã chuẩn bị xong.
Vệ Tú để nữ tì đỡ công chúa lên giường rồi để tất cả lui ra ngoài.
Bộc Dương nhắm mắt, hai hàng lông mày run nhẹ dường như có chút không thoải mái. Vệ Tú bưng lên một chén nước mật ong nấu sẵn, nhẹ giọng gọi nàng.
"Hoành nhi, dậy uống chút nước."
"Ta không có say, chỉ là hơi mệt mỏi." Bộc Dương mở mắt nhìn Vệ Tú, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ.
Vệ Tú đương nhiên biết, công chúa có tính cảnh giác cao tất nhiên sẽ không ở phủ khác say rượu. Nàng đưa chén nước mật ong đến bên môi công chúa, ôn nhu nói.
"Uống một chút."
Bộc Dương ngoan ngoãn uống chừng nửa chén nước.
Nàng miễn cưỡng dựa vào cạnh giường, cũng không muốn làm gì. Vệ Tú cũng không định để nàng lại phải đứng lên, đặt chén xuống ghế bên cạnh, tự mình gỡ lấy trâm cài, trang sức trên người nàng rồi đắp chăn cho nàng, giúp nàng lau mặt.
Khăn thấm nước nóng, vẫn còn bốc lên chút khói, lướt qua trên mặt nàng mang lại cảm giác rất thoải mái. Bộc Dương cũng không hề tránh né, để mặc Vệ Tú lau cho nàng. Tới khi lau xong thì nàng với nhẹ giọng lẩm bẩm nói.
"Tay nữa."
Vệ Tú bật cười, khăn cũng đã lạnh rồi, nàng đẩy xe qua chỗ đặt chậu nước ấm, vắt lại khăn lần nữa rồi lại giúp Bộc Dương lau tay. Nàng ngồi trên xe lăn, vòng qua vòng lại không tiện chút nào nhưng nàng cũng rất kiên nhẫn, đối xử với Bộc Dương giống đối xử với một đứa nhỏ ngây thơ, đầy đủ chu đáo.
Bộc Dương không hề rời mắt khỏi người Vệ Tú, cho tới khi nàng ấy và bản thân đều đã sạch sẽ, cũng ngồi lên giường rồi nàng mới dựa vào trong lòng của Vệ Tú, nhẹ giọng hỏi.
"Tú Tú, ta có tốt không?"
"Tốt." Vệ Tú cười khẽ, trả lời.
"Vậy nàng đừng để ý người khác." Bộc Dương dựa vào nàng càng lúc càng sát.
Vệ Tú biết công chúa đang nói tới A Dung. Bản thân nàng mấy ngày nay đều chỉ trong mong A Dung. Vốn tưởng là nàng và A Dung thân phận chủ tớ, thân nhân thì cũng không có vấn đề, không ngờ là công chúa lại ngầm ghen. A Dung rời kinh đã hơn nửa tháng, công chúa cũng nhẫn nhịn hơn nửa tháng coi như không có chuyện gì, cho tới tối nay với mượn say mà nói ra.
Thân thể mềm mại của công chúa tựa vào nàng, yên tĩnh không hề nhúc nhích, cực kì ngoan ngoãn. Vệ Tú cảm giác được trong lòng mình mềm hóa thành một đầm nước. Nàng khẽ vuốt tóc Bộc Dương nhẹ giọng đồng ý.
"Được, ta chỉ nhớ nàng."
Bộc Dương lúc này mới cảm thấy hài lòng, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.
Vệ Tú cúi đầu, nương theo ánh nến mỏng manh chăm chú nhìn công chúa. Nàng bất giác cảm thấy sợ, nếu như có một ngày âm mưu vào kinh báo thù của nàng bại lộ thì Hoành nhi có còn giống như bây giờ, tựa vào trong lòng nàng thoải mái ngủ. Nàng ấy sẽ căm ghét nàng, hận hàng, còn có thể đoạn tuyệt quan hệ với nàng, vĩnh viễn không gặp lại.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: Tú Tú rất lo lắng quan hệ của hai người tan vỡ.
- ------------
Lời editor: Ta nói, vừa ngọt ngào một chút thì đã bàn chính sự. Công chúa ghen cute ghê, tiên sinh cũng sợ mất vợ lắm đó chứ, báo hiệu một hồi ngược a.
A Dung sợ thuộc hạ làm không tốt, điều này làm cho Vệ Tú rất vui vẻ, giúp đỡ sắp xếp hành lý đi đường. A Dung vừa đi, Nghiêm Hoán và những người khác đều làm việc không thuận lợi vì Vệ Tú thiếu một cánh tay giúp đỡ. Mà mười mấy năm nay, A Dung chăm sóc nàng trong cuộc sống hằng ngày, chưa bao giờ rời khỏi nàng lâu như vậy. Vệ Tú cũng tính ngày, chờ cô ta trở lại.
Sáu tháng mưa dầm, sáu tháng nắng hạn, mười hai tháng một nạn đói. Nếu trong nước có tích trữ lương thực trong năm thì tới năm thiên tai cũng có thể mượn dân chúng để qua mùa đông. Đợi đợt gieo giống năm sau, lại cho nông dân vay lúa giống để gieo trồng để không trễ mùa vụ. Đến mùa thu hoạch lương thực sẽ trả lại lương thực đã mượn năm trước, thường thường cũng có dư để ăn qua ngày. Vậy thì một năm thiên tai thuận lợi vượt qua.
Nếu trong năm có thiên tai nho nhỏ thì triều đình cơ bản sẽ làm như vậy. Nếu là đợt thiên tai nặng thì hơi khó giải quyết một chút nhưng cũng có thể chuẩn bị để ứng phó trước.
Lần này đã sớm có chuẩn bị, Hoàng đế đốc thúc, các đại thần đều chú tâm đối phó nên ngoại trừ một châu có người chết đói, những nơi khác thì cũng thuận lợi. Dân chúng đều chỉ dựa vào hoa màu để qua ngày, một khi gặp thiên tai thì thật sự khó chống đỡ, trên dưới một nước cũng chỉ có một châu này có vài người chết đói thì cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng Hoàng đế vẫn không hài lòng, chủ yếu là Kinh Vương gây ra lỗi lớn nhất, tổn hại mặt mũi hoàng thất. Bộc Dương cũng rất mất hứng, nàng đau lòng cho những dân chúng, vốn có thể sống sót nhưng vì thứ sử tham lam không phát lương cứu tế mà chịu đói chết. Để cho Ngự sử kết tội đám người đó, bãi quan cũng không hết tội, phải chịu trọng hình!
Sau khi phán án thì vị trí thứ sử một châu sẽ bị trống, không thể để bách tính không có chỗ dựa, chọn ra tân nhiệm thứ sử là chuyện cấp bách.
Vì thế trong triều đình sau khi xử lý xong chuyện thiên tai thì lại vội vàng giành người.
Một châu đó có vị trí địa lý thuận lợi, Thứ sử có quyền cao, chỗ đó lại gần Trường Giang, theo lệ thường là do Thứ sử chăm lo quân sự. Chư vương đều muốn tranh giành chỗ này cho người của mình, Bộc Dương cũng có ý đó, Binh Bộ Thị Lang là người của nàng, lại am hiểu chiến sự, có thể chăm lo cho một châu.
Nàng đang có ý định tranh thủ vị trí này thì Tề quốc đã có chuyện.
"Thái tử Tề quốc soán vị, thất bại tự tử, toàn bộ Đông Cung đều phải chịu tội, thái tử phi và con trai của Thái tử đều phải nhận rượu độc tự sát." Tấu chương vừa vào kinh thì Bộc Dương đã biết tin, lập tức nói với Vệ Tú. "Thái tử đã chết thì nội bộ Tề quốc chắc chắn thay đổi."
"Đại Ngụy cũng cần thay đổi theo rồi." Vệ Tú tiếp lời nói.
Thái tử hiền tài đã không còn, còn lại đều chỉ là những người tầm thường mà thôi. Vua Tề cũng không tài giỏi, trong lòng đám hiền thần có lẽ cũng nguội lạnh rồi. Chuyện vận mệnh quốc gia, nói thì sâu xa nhưng thật sự là có.
"Binh Bộ Thị Lang sợ là không thể dùng được." Bộc Dương có chút ưu sầu, vốn là làm Thứ sử một châu thì hắn còn thể đảm nhiệm. Nhưng Tề quốc xảy ra chuyện này, Hoàng đế chắc chắn sẽ bố trí trọng binh ở biên giới đường thủy. Binh Bộ Thị Lang chưa từng cai trị quan ngoại, cũng chưa thật sự lãnh binh lần nào, chỉ với lý luận suông, khó mà để hắn tới đó đương nhiệm được.
Không thể vì tranh giành quyền lực mà ảnh hưởng đến quốc gia đại sự. Cho dù Bộc Dương tiếc nuối, cũng không thể quên đi tư tưởng ban đầu của mình.
"Chi bằng cứ xem thử bệ hạ tính toán thế nào đã. Nàng ở bên cạnh giúp đỡ, bệ hạ sẽ không để nàng chịu thiệt thòi." Vệ Tú nói.
Nàng hiểu rõ tính toán của Hoàng đế lúc này. Nếu Bộc Dương lấy đại cục làm trọng, chủ động buông tay lợi ích mà giúp Hoàng đế thì ngài sẽ cảm động, chắc chắn sẽ bồi thường cho công chúa.
"Cũng không có biện pháp khác." Bộc Dương không phải người keo kiệt, chỉ một Thứ sử, nàng cũng không quá coi trọng như vậy, quyết định xong thì cũng thoải mái cười, nói với Vệ Tú. "Mấy ngày nay bận rộn, cũng không thể ở bên cạnh nàng, xin lỗi."
Công chúa kéo tay Vệ Tú, tự nhiên lên tiếng, giọng nói mang đầy sự hối lỗi. Vệ Tú cũng không trách nàng, chỉ đau lòng vì nàng phải bận rộn nhiều thứ mà bản thân đi đứng không tiện, có nhiều chuyện cũng không giúp nàng.
"Nàng cũng phải bảo trọng thân thể, đừng nóng vội, sự hoãn tắt viên." Vệ Tú an ủi nàng.
Đang nói chuyện thì đột nhiên vài bông tuyết phiêu đãng rơi xuống. Bộc Dương đứng dậy, đóng lại cửa sổ, xoay người thì lại thấy Vệ Tú có vẻ lo lắng, thân thiết hỏi.
"Sao vậy? Nàng lo lắng chuyện gì?"
"Đường đọng tuyết, đi đường cũng khó khăn. Tháng này sợ là A Dung cũng không về được." Vệ Tú cau mày nói.
Chờ tuyết ngừng rơi thì thời gian đi đường cũng kéo dài thêm, chỉ sợ phải tới tết thì A Dung mới về tới kinh thành. Vệ Tú còn có vài chuyện cần làm, A Dung nếu không kịp trở về thì phải tìm người xử lý. Nàng suy nghĩ tới chuyện nên tạo ra một nhóm người đắc lực mới được, thế lực của công chúa hiện tại càng lúc càng lớn. Người có thể dùng, hiện tại cũng không còn đủ rồi. Hoàng đế không biết còn có thể chịu đựng được mấy năm, tiếp theo, những chuyện cần dùng người thì càng nhiều rồi.
Nàng quá chăm chú với suy nghĩ của mình, bất giác lại thấy Bộc Dương cúi đầu, không nói một câu, cũng không nhìn được sắc mặt nàng ấy, chỉ lẳng lặng mà khơi chậu than để lửa lớn thêm một chút, trong phòng cũng ấm áp hơn nhiều.
Vệ Tú lại nghĩ tới chuyện khác.
"Chính đán sẽ có đại yến, bệ hạ xem trọng Đông Hải quận vương, có lẽ sẽ mượn cơ hội này để nó bộc lộ tài năng. Lúc đó, mọi người cũng sẽ hiểu rõ ý tứ của bệ hạ, chư vương có ngu ngốc tới mấy thì cũng sẽ có phản ứng, triều đình có thể sẽ náo động một phen." Trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, nếu chỉ lo thân mình là chuyện rất khó, cho nên mới có nhiều triều thần không thể không đứng thành một phe, không thể không chọn một chủ tử. Nàng cần phải nghĩ tất cả đối sách cho công chúa, để tránh bị kéo vào chuyện này.
"Không cần gấp gáp vậy chứ." Bộc Dương lại nhíu mày.
"Nên chuẩn bị rồi." Vệ Tú khẳng định.
Bộc Dương biết tuổi thọ của Hoàng đế, nhưng Vệ Tú không biết, Hoàng đế cũng không biết. Ngài cũng đã qua tuổi năm mươi, trước nay có được mấy vị Hoàng đế sống qua được sáu mươi? Trong vài năm này ngài chắn chắn sẽ củng cố địa vị của hoàng tôn cho vững. Nghĩ lại thì thời gian không cho phép ngài chậm rãi.
Tiêu Đức Văn còn chưa lộ ra tài năng trước mặt bá quan văn võ, lần này vừa đúng thời cơ để nó ra mặt.
Bộc Dương không nói, lời Vệ Tú rất có lý.
"Nàng cũng nên hiểu là đừng nói thay gì cho Tiêu Đức Văn. Một khi chư vương vỡ mộng, chỉ sợ khó thể kiềm chế điên cuồng, bệ hạ thì không sao, nhưng nếu nàng ra mặt, bọn họ chắc chắn sẽ chĩa mũi giáo tới chỗ nàng." Vệ Tú phân tích cho công chúa. Cho dù căn cơ của Bộc Dương vững vàng thì cũng khó đối phó khi chư vương liên thủ.
"Nhất là Tấn Vương, người nham hiểm nhất." Bộc Dương cũng đã nghĩ đến chuyện này, oán giận nói.
"Đừng để ý hắn, nếu nàng thật sự không ưu hắn thì ta sẽ nghĩ biện pháp để nàng trút giận." Vệ Tú khẽ cười, vỗ nhẹ tay công chúa an ủi.
"Không cần lắm, không nên vì hắn mà làm hỏng đại sự." Bộc Dương được Vệ Tú dỗ dành, cười nói.
Phu thê hai người trêu đùa lẫn nhau, những chuyện chính sự không thú vị cũng có thể thể nói đến mức vui vẻ.
Buổi tối, Bộc Dương phải đi quý phủ của Trịnh Vương dự tiệc. Trịnh Vương đưa thiếp mời là mời cả công chúa và phò mã. Từ khi Bộc Dương thành gia lập thất, nếu có người nào muốn đưa thiếp mời thường đều mời cả hai người. Chỉ là Vệ Tú thích yên tĩnh, không mấy khi ra khỏi cửa. Nhưng mà Trịnh Vương thì khác, ông ấy là trưởng bối, lại là người chủ trì hôn lễ của hai người, vì vậy cần phải kính cẩn nghe theo, Vệ Tú cũng cùng đi với Bộc Dương.
Hai người mặc y phục lộng lẫy, thấy sắc trời đã không còn sớm thì lập tức lên xe đi vương phủ.
Người dự yến đều là người quyền cao chức trọng. Triệu Vương, Tấn Vương, Đại Vương, Kinh Vương, còn có hai vị tiểu hoàng tử nhỏ nhất không ai chú ý cũng đều có mặt đầy đủ, còn có các vị công chúa và các vị trưởng công chúa cũng tới, các đại thần trong triều cũng tới không ít.
Chư vương đến là muốn nhờ Trịnh Vương nói tốt về bọn họ, mấy vị công chúa cũng giúp đỡ huynh đệ của mình, hoặc là đơn giản tới tham gia náo nhiệt thôi, còn đại thần thì lại là mấy vị bạn tốt.
Mọi người đang hàn huyên, gặp được vị phò mã của Bộc Dương công chúa ít khi lộ mặt cũng tới bắt chuyện. Hoàng đế rất thưởng thức và coi trọng vị phò mã này, thậm chí gả nữ nhi mình yêu nhất, thừa tướng cũng rất tôn trọng người này, những người đã nói chuyện với phò mã một lần đều hết lời khen ngợi. Cho dù nàng không thường xuất hiện cũng không ai dám khinh thường nàng.
Ở chỗ này của Trịnh Vương, mọi người đều chỉ nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không hề bàn tới chính sự. Ông ấy đặc biệt thích sự phong nhã của Vệ Tú, thấy nàng đích thân tới thì cực kì vui vẻ, hầu như là muốn nằm tay nàng cùng dạo chơi khiến cho Vương phi cũng phải oán trách mấy câu mới tỉnh táo lại -- còn có rất nhiều khách quý cần phải chiêu đãi. Tuy vậy nhưng ông cũng muốn nói chuyện với Vệ Tú nhiều hơn.
Bộc Dương thấy Vệ Tú ứng phó được thì cũng không theo bên cạnh nàng ấy nữa. Có mấy vị công chúa muốn từ chỗ nàng dò xét tâm ý của Hoàng đế, muốn biết cuối cùng Hoàng đế muốn làm gì. Trong nửa năm này, Hoàng đế đối với chư vương lúc lạnh lúc nóng, mà hiện giờ Tiêu Đức Văn vào cung càng thường xuyên hơn. Chư vương cũng bắt đầu nóng lòng, cho dù biết là hỏi nàng cũng vô dụng nhưng vẫn nhờ mấy vị công chúa đi thăm dò thử từ chỗ của nàng.
Nếu nói trong kinh có người nào biết được tâm tư của Hoàng đế đầu tiên thì người đó nhất định là Bộc Dương.
Mấy vị công chúa đã không còn lạnh nhạt như xưa, trong ánh mắt của họ lộ ra vài phần lo lắng. Bộc Dương thật lòng lên tiếng.
"Đây là đại sự liên quan đến triều chính, cho dù phụ hoàng có dụng ý gì gì thì cũng sẽ không nói trước với ta. Ta thật sự không biết."
Cũng có mấy người đi hỏi Vệ Tú, Vệ Tú cũng lấy lý do như vậy mà thoái thác.
Trước khi phong ba nổi lên vẫn luôn có vài điềm báo, đã có người nhận ra sự khác lạ. Lòng người phập phồng chìm nổi, cũng đã khó kiềm chế được. Một buổi yến tiệc êm đẹp cũng bị biến thành không thoải mái.
Bộc Dương bị đám người công chúa, vương phi hỏi đến phiền lòng, uống một chút rượu, lấy cớ say mà thoát thân, để cho một tì nữ tới nói với Vệ Tú. Vệ Tú nghe tin cũng nhờ nhân cơ hội mà chạy đi.
Vệ Tú để hạ nhân đỡ Bộc Dương, tạ lỗi với gia chủ, phu thê hai người phải rời đi trước.
Trịnh Vương than ngắn thở dài, rất là tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào khác. Tuy ông không can thiệp chuyện triều chính nhưng không phải là không thấy rõ tình thế, cũng chỉ đành nói.
"Hai con ở đây cũng không thoải mái, thôi đi. Sau này ta sẽ thiết yến đãi riêng hai con."
"Người khác thì không thể nhưng nếu là Trịnh Vương mời thì con và Hoành Nhi chắc chắn tới." Vệ Tú cảm thấy áy náy, lại ôm quyền vái chào một lần.
Lúc này, Trịnh Vương mới hơi hòa hoãn, lệnh cho người hầu đưa công chúa và phò mã ra ngoài.
Bộc Dương có vẻ đã say, khi vừa lên ngựa thì thuận thế dựa vào lòng Vệ Tú.
Đọ sức đấu trí với một đám người suốt đêm, mấy vị Vương phi hay công chúa đều là người khó đối phó, nhất định là công chúa đã mệt rồi. Vệ Tú lệnh xa phu điều khiển xe yên ổn một chút rồi lấy tấm chăn bên cạnh khoát lên người Bộc Dương, tránh làm nàng cảm lạnh.
Xe ngựa thong thả đi thẳng vào trong đêm tối. Bộc Dương vẫn nhắm mắt, Vệ Tú nhìn nàng lại càng thương tiếc hơn, đến cửa phủ mới miễn cưỡng gọi nàng dậy.
Bộc Dương vẫn còn có chút mờ mọt, trong mắt mông lung đầy sương mù, Vệ Tú hơi lo lắng, gọi người nhanh chóng mang kiệu tới.
Ban đêm trời lạnh, một nhóm tì nữ, thái giám vây quanh phò mã và công chúa, nhanh chóng đi thẳng về phòng. Trong phòng, chậu than đã được đốt lên để giữ không khí ấm áp, nước ấm cũng đã chuẩn bị xong.
Vệ Tú để nữ tì đỡ công chúa lên giường rồi để tất cả lui ra ngoài.
Bộc Dương nhắm mắt, hai hàng lông mày run nhẹ dường như có chút không thoải mái. Vệ Tú bưng lên một chén nước mật ong nấu sẵn, nhẹ giọng gọi nàng.
"Hoành nhi, dậy uống chút nước."
"Ta không có say, chỉ là hơi mệt mỏi." Bộc Dương mở mắt nhìn Vệ Tú, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ.
Vệ Tú đương nhiên biết, công chúa có tính cảnh giác cao tất nhiên sẽ không ở phủ khác say rượu. Nàng đưa chén nước mật ong đến bên môi công chúa, ôn nhu nói.
"Uống một chút."
Bộc Dương ngoan ngoãn uống chừng nửa chén nước.
Nàng miễn cưỡng dựa vào cạnh giường, cũng không muốn làm gì. Vệ Tú cũng không định để nàng lại phải đứng lên, đặt chén xuống ghế bên cạnh, tự mình gỡ lấy trâm cài, trang sức trên người nàng rồi đắp chăn cho nàng, giúp nàng lau mặt.
Khăn thấm nước nóng, vẫn còn bốc lên chút khói, lướt qua trên mặt nàng mang lại cảm giác rất thoải mái. Bộc Dương cũng không hề tránh né, để mặc Vệ Tú lau cho nàng. Tới khi lau xong thì nàng với nhẹ giọng lẩm bẩm nói.
"Tay nữa."
Vệ Tú bật cười, khăn cũng đã lạnh rồi, nàng đẩy xe qua chỗ đặt chậu nước ấm, vắt lại khăn lần nữa rồi lại giúp Bộc Dương lau tay. Nàng ngồi trên xe lăn, vòng qua vòng lại không tiện chút nào nhưng nàng cũng rất kiên nhẫn, đối xử với Bộc Dương giống đối xử với một đứa nhỏ ngây thơ, đầy đủ chu đáo.
Bộc Dương không hề rời mắt khỏi người Vệ Tú, cho tới khi nàng ấy và bản thân đều đã sạch sẽ, cũng ngồi lên giường rồi nàng mới dựa vào trong lòng của Vệ Tú, nhẹ giọng hỏi.
"Tú Tú, ta có tốt không?"
"Tốt." Vệ Tú cười khẽ, trả lời.
"Vậy nàng đừng để ý người khác." Bộc Dương dựa vào nàng càng lúc càng sát.
Vệ Tú biết công chúa đang nói tới A Dung. Bản thân nàng mấy ngày nay đều chỉ trong mong A Dung. Vốn tưởng là nàng và A Dung thân phận chủ tớ, thân nhân thì cũng không có vấn đề, không ngờ là công chúa lại ngầm ghen. A Dung rời kinh đã hơn nửa tháng, công chúa cũng nhẫn nhịn hơn nửa tháng coi như không có chuyện gì, cho tới tối nay với mượn say mà nói ra.
Thân thể mềm mại của công chúa tựa vào nàng, yên tĩnh không hề nhúc nhích, cực kì ngoan ngoãn. Vệ Tú cảm giác được trong lòng mình mềm hóa thành một đầm nước. Nàng khẽ vuốt tóc Bộc Dương nhẹ giọng đồng ý.
"Được, ta chỉ nhớ nàng."
Bộc Dương lúc này mới cảm thấy hài lòng, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.
Vệ Tú cúi đầu, nương theo ánh nến mỏng manh chăm chú nhìn công chúa. Nàng bất giác cảm thấy sợ, nếu như có một ngày âm mưu vào kinh báo thù của nàng bại lộ thì Hoành nhi có còn giống như bây giờ, tựa vào trong lòng nàng thoải mái ngủ. Nàng ấy sẽ căm ghét nàng, hận hàng, còn có thể đoạn tuyệt quan hệ với nàng, vĩnh viễn không gặp lại.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: Tú Tú rất lo lắng quan hệ của hai người tan vỡ.
- ------------
Lời editor: Ta nói, vừa ngọt ngào một chút thì đã bàn chính sự. Công chúa ghen cute ghê, tiên sinh cũng sợ mất vợ lắm đó chứ, báo hiệu một hồi ngược a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.