Chương 98
Nhược Hoa Từ Thụ
05/05/2021
Sấm sét mùa hạ ầm ầm đánh xuống, một nhát sét cắt ngang qua bầu trời.
Ánh sáng tia chớp hắt trên giấy dán cửa sổ, bên trong chợt sáng, chợt tắt, tiếng sét bén nhọn nhanh chóng vang lên.
Ngày mùa nóng bức, mặc dù có mưa cũng không thấy lạnh quá nhiều nhưng Vệ Tú sức khỏe yếu, cả người ướt nước mưa, Bộc Dương rất lo nàng ngâm nước lâu mà bị bệnh. Cẩn thận lau khô tóc nàng thì có tì nữ đến bẩm báo là nước đã chuẩn bị xong.
Bộc Dương theo thường lệ cho toàn bộ tỳ nữ đều lui xuống, đẩy Vệ Tú vào phòng trong.
Đó là một gian phòng tắm, một đầu thông đến tẩm điện của công chúa, một đầu khác là thông đến noãn các, nữ tì hầu hạ đều ra vào từ noãn các, hoặc thêm nước hoặc là đổi quần áo mới. Sau khi sắp xếp xong hết thì tiến vào tẩm điện của công chúa bẩm báo. Công chúa hạ lệnh cho lui hạ nhân, các nàng tự mình rời đi, lưu lại một phòng trống.
Trong phòng hơi nước mông lung, ẩm ướt mà ấm áp.
"Phái người đi tới trong quân, Vệ Du lập tức sẽ phát binh tới kinh sư, đi không ngừng cũng phải mất đến bốn ngày, mà sự việc trọng đại, liên lụy nhiều người, kéo dài càng lâu càng để lộ nhiều tin tức, hậu quả khó có thể tưởng tượng được, điện hạ nên sớm hạ quyết định." Vệ Tú nói với Bộc Dương.
Bộc Dương đẩy nàng tới bên mục dũng dừng lại.
"Ta sẽ đi một lần nữa, nếu bọn họ còn không đáp ứng... " Trong mắt nàng mang theo chút tia sáng âm u, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn. "Cho dù thế nào, tối nay cũng sẽ phái người đi chỗ Huyền giáp quân."
"Cũng được." Vệ Tú đáp lời. Có thể thuyết phục được hai vị trung lang tướng quân là tốt nhất, Huyền giáp quân đến cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể dùng để uy hiếp mấy tên tôm tép. Còn nếu không thể thuyết phục họ thì Huyền giáp quân chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cực kì trọng yếu.
Thành Lạc Dương đều là tường dày chắc chắn, kiến tạo rất cao, trong thành vật tư phong phú. Nếu cứ cứng rắn công thành, đừng nói tới năm vạn duệ binh của Huyền giáp quân, nếu hai ba mươi vạn cũng chưa chắc có thể đánh hạ được. Hai người cũng không nhắc tới chuyện này, Vệ Tú hiểu rõ, Bộc Dương chắc chắn sẽ tìm người làm nội ứng để mở cửa thành, người cũng đã chọn được rồi chỉ là chưa có binh lực thôi.
Trong phòng đã có đủ mọi thứ, Bộc Dương đặt khăn mặt ở chỗ Vệ Tú có thể lấy được rồi lấy quần áo cần giặt của nàng ấy để chỗ cách đó không xa. Có nước nên không thể tránh được trơn trượt, Bộc Dương để quải trượng của Vệ Tú vào tay nàng, vẻ mặt có chút không xác định mà dặn dò.
"Ta ở bên ngoài, có chuyện cứ gọi ta."
"Được." Vệ Tú gật đầu.
Bộc Dương rời khỏi phòng, trở lại tẩm điện. Tiếng sét vang lớn cùng với mưa to không dứt, trên bầu trời mây đen dăng đầy khiến cho trong phòng cũng đầy tăm tối.
Bộc Dương đến chỗ giá nến, đốt đèn.
Qua một lúc lâu, trong phòng mới có tiếng nước. Lúc này Bộc Dương mới hơi yên tâm, cầm mật hàm của Vệ Thái sư mở ra xem. Đơn giản là Vệ gia quy thuận Đại trưởng công chúa, nếu có điều gì cần đến thì chắc chắn sẽ tận lực tương trợ, ngôn từ đều hướng chuyện nghe theo thiên mệnh. Cuối cùng là ấn triện của Thái sư.
Có thư này, cho dù là Vệ Thái sư muốn lật lọng cũng cũng không làm được.
Bộc Dương cất kĩ mật hàm.
"Điện hạ, canh gừng đã nấu xong rồi, có cần thần đưa vào không?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Tần Khôn.
Bộc Dương đứng dậy, mở cửa ra, tự mình nhận lấy chén canh rồi bảo bọn hạ nhân lui hết.
Ngoài điện cũng đã yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rơi trên nền gạch.
Lại là một tiếng sấm sét, khiến cho người ta giật mình.
Bộc Dương dường như có thể ngửi được mùi bùn đất hắt lên bởi vì mưa to.
Nàng ngồi ở trong điện, trong lòng yên lặng sắp xếp lại những bước tiếp theo. Nếu nàng có thể chiếm được tiên cơ thì mọi chuyện không cần phải lo lắng nữa, sợ là Tấn Vương lập tức động thủ.
Tiếng nước trong phòng đã dừng lại, suy nghĩ của Bộc Dương liền bị đánh gãy, sự âm trầm trong mắt cũng tan đi mà trở nên dịu dàng, ấm áp hơn. Nàng cầm chén ngọc, lòng bàn tay dán vào cạnh chén, canh gừng vẫn còn nóng. Chờ Tú Tú của nàng đi ra thì cũng có thể bớt nóng hơn một chút rồi, có thể lập tức dùng.
Một lúc sau, Vệ Tú ra ngoài.
Nàng đã mặc lại y phục chỉnh tề, chỉ còn tóc là chưa lau khô trượt dài trên vai. Hai má của nàng vì hơi nước thấm vào lộ ra vể hồng hào, có lẽ là do vừa tắm rửa xong, cả người như được ngâm trong hơi nước, giữa chân mày đầy âm nhu, càng tinh xảo hơn.
Vừa nghĩ đến chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy một mặt như vậy của Vệ Tú, Bộc Dương lập tức cảm thấy vui vẻ. Nàng đưa canh gừng cho Vệ Tú, Vệ Tú cũng không cần người khuyên, nâng chén canh trong tay, từng ngụm uống vào.
Gừng tính nhiệt, có thể trừ hàn, uống một ngụm thì lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, rất thoải mái. Bộc Dương cầm ngọc bội, túi gấm mà Vệ Tú đã gỡ xuống lúc trước, quỳ xuống trước xe lăn, giúp Vệ Tú đeo lên thắt lưng.
"Không cần phải cẩn thận như vậy, hôm nay ta cũng không cần ra ngoài nữa." Vệ Tú vội nói.
Bộc Dương vẫn đeo ngọc bội lên, đứng dậy, ngồi lại trên giường.
Mưa đã đỡ hơn, tiếng sấm cũng nhỏ dần.
Ước chừng là đã quyết định xong kế hoạch, tiếp theo thì dù nhiều hay ít cũng phải xem ý trời, Vệ Tú và Bộc Dương cũng thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Lâu thì năm ngày, nhanh thì bốn ngày, thắng bại sẽ rõ ràng thôi.
Thắng làm vua, thua làm giặc đã là quy tắt từ xưa tới nay rồi.
Với địa vị của Bộc Dương, nếu như nàng thất bại thì ngay cả cơ hội cầu sinh cuối cùng cũng sẽ không còn.
Màn đêm buông xuống, một con chim truyền tin bí mật bay ra khỏi phủ công chúa, nhẹ nhàng bay ra khỏi cổng thành, tới thẳng quân doanh của Huyền giáp quân.
Mọi chuyện trong kinh vẫn diễn ra như thường.
Đêm hôm sau, trong hoàng cung đột nhiên bay lên một cột khói lớn, mơ hồ có ánh lửa ẩn hiện.
Vệ Tú ngồi dưới mái hiên, thấy vậy thì biết trong cung đã có hỏa hoạn. Nàng tìm vài tên hạ nhân để bọn họ dò xét xem là cung nào có hỏa hoạn.
Bất cứ chuyện gì cũng cần phải chú ý, không thể xem thường. Vệ Tú lo lắng trước sau, chỉ cảm thấy vạn phần không yên tâm. Hạ nhân đi được một canh giờ thì mới trở lại.
"Không dò hỏi được, các nơi trong cung đều đã đóng chặt cửa, tin tức bên trong không thể truyền ra ngoài, bên ngoài cũng không thể vào trong."
Vệ Tú phất tay bảo bọn họ lui xuống. Bộc Dương nhanh chóng hồi phủ, nàng từ chính sự đường trở về. Phụ chính đại thần mỗi ngày đều ở đó xử lý chính vụ, chính sự đường ở bên cạnh hoàng cung, tin tức rất linh thông. Nhưng lần này, nàng cũng không nghe ngóng được gì.
Có thể thấy là người trong cung đã chuẩn bị hết mọi thứ, cắt đứt hết mọi con đường có thể phát tán tin tức rồi. Việc này quả thật không bình thường, chỉ sợ là âm mưu của Tiêu Đức Văn và Tấn Vương.
Sắc mặt Vệ Tú u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bộc Dương cũng có chút không yên lòng, luôn cảm thấy chuyện này không phải là chuyện tốt gì cả.
Gió nhẹ phất phơ, cành lá nhẹ đung đưa, bóng đêm tĩnh mịch. Nếu là bình thường thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh nhưng lúc này lại rất nặng nề, giống như là những vật rất bình thường cũng đều chứa âm mưu kinh tâm động phách.
"Còn ba ngày." Vệ Tú hạ giọng lẩm bẩm, Huyền giáp quân còn có thể đến kinh thành, trước đó, nàng không thể không làm gì cả, chắc chắn cần phải phòng bị.
Còn chưa tới canh hai, huyên náo trong cung cũng ngừng lại, khói đặc đã tan đi, ánh lửa cũng tắt, thành Lạc Dương lại yên tĩnh hơn nhiều giống như là chuyện lúc nãy chỉ là một chuyện nhỏ không đáng quan tâm. Nhưng cho dù quan to quý nhân hay là dân đen bình thường cũng đều giật mình kinh sợ.
Thứ dân sinh trưởng ở kinh thành đối với thời cuộc cực kì mẫn cảm, ngay cả bọn họ đều có cảm giác được giông bão sắp tới rồi.
Ngày hôm sau, người bán hàng rong ở khắp các ngõ hẻm cũng ít hơn nhiều, dân chúng lui tới trên đường cũng có vẻ thưa thớt hơn.
Bộc Dương bỏ xe cưỡi ngựa đi thẳng tới chính sự đường.
Vệ Tú gọi Nghiêm Hoán tới, từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc bội. Ngọc bội tính chất ôn hòa, trơn nhẵn xanh biếc, hiển nhiên là một người thợ chế tạo ngọc nổi danh tạo thành.
Nghiêm Hoán đang định tiếp nhận, nhìn tới trên ngọc khắc một chữ "Trọng", ánh mắt chợt nhíu chặt, tay cũng rút lại.
Vệ Tú giống như không nhìn thấy sự khác thường của hắn, đơn giản nói.
"Đưa tai qua đây."
Nghiêm Hoán nhíu mày, theo lời của Vệ Tú mà đi qua chỗ nàng. Hắn càng nghe càng hoài nghi, tới khi Vệ Tú nói xong thì hắn mới do dự nói.
"Vậy thì thân phận của người..."
"Đêm qua trong cung châm lửa rồi, ta vẫn thấy lòng không yên, không dùng tới thì tốt, còn nếu buộc phải dùng... " Vệ Tú nhắm mắt thở dài "Không có gì quan trọng hơn an nguy của nàng ấy cả."
"Cẩn tuân mệnh lệnh của tiên sinh." Nghiêm Hoán im lặng một lát mới cung kính đáp lời.
"Ngươi đi đi, cần phải hành sự tùy theo hoàn cảnh." Vệ Tú nở nụ cười, vẫn ôn nhu văn nhã như trước.
Nghiêm Hoán quỳ xuống, hai tay tiếp nhận ngọc bội, hành lễ rồi lĩnh mệnh rời đi. Cùng lúc đó, chính sự đường cũng đã đầy người.
Trong này không chỉ có phụ chính đại thần, còn có vài vị trọng thần cần phải thường xuyên dự chính để nghe hoặc cùng xử lý chính sự.
Mỗi người đều cảm thấy không an lòng nhưng đều tận lực che dấu. Thừa tướng đến bên cạnh Bộc Dương, muốn nói chuyện lại thấy một đại thần trẻ tuổi cầm chiếu thư tới.
Phía sau hắn còn có bốn gã Vũ Lâm quân, nhìn mọi người ở trong chính sự đường, cười một cái mới nói.
"Bệ hạ tuyên triệu, mời Bộc Dương Đại trưởng công chúa vào cung diện thánh."
Bộc Dương đứng dậy, lập tức có đại thần đứng lên.
"Triệu kiến vì chuyện gì?"
"Đêm qua, trong cung có hỏa hoạn lớn, thiêu rụi phụng tiên điện, tiên đế và linh vị của tiên hoàng hậu đều bị hư tổn. Bệ hạ mời Đại trưởng công chúa vào cung nhìn xem một chút, cũng quyết định nên tu sửa như thế nào." Vị đại thần kia ánh mắt hiên ngang, lúc này trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên, thong dong, lời nói ra lại tràn đầy bi ai.
Chính sự đường bất giác yên tĩnh lại.
Lấy lý do này, Bộc Dương không thể không đi, không đi chính là bất hiếu bất kính, trước mặt các đại thần là bất kính với tiên đế, không ai có thể gánh nổi tội danh này đâu. Thừa tướng nhíu mày, giật mình suy tư, ông muốn đi cùng Bộc Dương, định lên tiếng thì Bộc Dương đã cướp lời.
"Việc này không thể không đi, ta lập tức tiến cung."
Thừa tướng lo sợ, vội vàng cản trở thì đã thấy tay Bộc Dương chỉ vào chữ "Lưu" trên một tập sách trên bàn.
Lưu này đương nhiên không phải là để ông lưu lại mà là lưu lại phò mã.
"Nơi này có lão phu, điện hạ cứ đi đi." Thừa tướng hiểu ý, sau khi cân nhắc thì gật đầu.
Vị đại thần tuyên triệu kia lô mãng cười cười, nhìn Bộc Dương, nàng cất bước, bình thản ung dung đi ra ngoài.
Không ai ngờ Tấn Vương và Tiêu Đức Văn cũng dám đốt Phụng Tiên điện, chỗ đó cung phụng bài vị của tổ tiên Tiêu gia, coi như là tông miếu của Tiêu gia, đốt chỗ đó không khác nào phá hủy tông mạch của Tiêu gia, phá hoại vận mệnh của Ngụy Quốc.
Bộc Dương đi chuyến này là lành ít dữ nhiều. Thừa tướng lập tức chạy tới phủ công chúa, muốn giữ lại Vệ Tú.
Ông biết là Huyền giáp quân không thể trong vòng ba ngày chạy tới được. Phò mã ở ngoài cung còn có thể đàm phán với người trong cung, lui lại từng bước. Cho dù Bộc Dương vào cung có thể lập tức bị sát hại thì bọn họ còn có thể lập tân quân. Tiên đế không phải chỉ có một người con trai là Tấn Vương, cũng không phải chỉ có một hoàng tôn là Tiêu Đức Văn. Vậy thì cũng không tới mức thua hết toàn bộ.
Mà liên hệ Huyền giáp quân toàn bộ đều do Vệ Tú đảm nhiệm, phủ công chúa cũng chỉ nghe lệnh của nàng, nàng là người quan trọng.
Đến phủ công chúa, Thừa tướng còn chưa xuống ngựa thì đã nghe Trường sử đang chờ ở cửa báo lại.
"Phò mã đã vào cung rồi."
Sắc mặt Thừa tướng như tro tàn, giật mình khựng lại.
Đối với Thừa tướng mà nói thì đại cục quan trọng nhất. Mặc dù công chúa không còn cũng không thể để quốc gia rơi vào tay của hai người kia được, ông cần phải ngăn cản chuyện này, không thể để nó ảnh hưởng đến Ngụy Quốc. Nhưng đối Vệ Tú mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn Bộc Dương.
Bộc Dương vừa bước vào cửa cung thì Tiêu Đức Văn muốn lập tức động thủ nhưng Tấn Vương đã ngăn cản.
"Khoan đã, còn Vệ Tú nữa."
Hắn vừa phái người đưa tin tức công chúa vị triệu vào cung cho Vệ Tú. Như vậy, Vệ Tú chắc chắn sẽ tới. Nhưng trong mắt Tiêu Đức Văn thì chỉ có Bộc Dương mới là mối họa, người khác thì chỉ cần chờ xử lý xong người này sẽ từ từ tính tới.
Vì Tấn Vương cản trở, Tiêu Đức Văn không vui nói.
"Trước giết công chúa, đợi phò mã vào cung thì lại diệt hắn!"
"Nếu như công chúa chết thì hắn còn cần phải đuổi theo sao?" Tấn Vương nhìn nó, nhẹ cười.
"Cửa cung đóng chặt, làm sao hắn biết được công chúa sống hay chết?" Tiêu Đức Văn tức giận.
"Bệ hạ xem nhẹ hắn." Tấn Vương không chút để ý nói. Hắn đã chịu một trận giáo huấn rồi, hận không thể lập tức giết Vệ Tú nhưng cũng rất sợ nàng. "Công chúa có thể không chết nhưng Vệ Tú chắc chắn phải chết. Một khi giam công chúa lại thì sống hay chết cũng không có gì khác biệt, nhưng Vệ Tú, bệ hạ sẽ không biết hắn ở đâu, lưu lại bao nhiêu hậu chiêu sau đó. Chỉ khi hắn chết thì mới chân chính không còn lo lắng."
Trong mắt Tấn Vương, Vệ Tú như một u hồn, không có chỗ nhất định. Chuyện ám sát tiên đế cơ mật như vậy mà nàng cũng biết được, còn có chuyện gì có thể giấu được nàng ta chứ?
Nửa năm này, hắn đêm nào cũng gặp ác mộng, thậm chí cảm giác được chỉ cần Vệ Tú còn sống, mạng của hắn đều không thể nắm chắc trong tay mình.
Tiêu Đức Văn không hiểu rõ tình hình cụ thể, chỉ biết Tấn Vương không nghe theo nó thì rất tức giận, đang muốn trách mắng thì đã nghe tiếng một tên Vũ Lâm quân đang vội vàng chạy tới bẩm báo.
"Điện hạ, Vệ phò mã đã vào cung."
"Tốt! Vào cung rồi thì bọn họ có cánh cũng khó thoát!" Tiêu Đức Văn lộ ra nét mặt vui mừng, nó hất cằm, cao ngạo nói. "Giết bọn họ!"
Tên Vũ Lâm quân đáng lý nên nghe lệnh cũng chỉ đứng im, không lên tiếng.
Tiêu Đức Văn chợt cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn phía về Tấn Vương, Tấn Vương mỉm cười nhìn hắn. Tên Vũ Lâm quân đang quỳ dưới đất không biết khi nào thì đã đứng lên, tay phải hắn cầm chuôi kiếm. Tiêu Đức Văn cuối cùng cũng nhận ra được điều gì, trên mặt cứng lại, sợ hãi dâng lên trong mắt. Nó muốn nói gì đó nhưng mở miệng cũng chỉ là tiếng hàm răng va vào nhau, cổ giống như bị nghẹn lại, mắt trừng lớn, trong mắt đều là sự cầu xin.
Kiếm ra khỏi võ, lưỡi kiếm trượt ra mang theo tiếng vang chói tai, Tiêu Đức Văn trừng mắt, máu tươi ấm nóng lập tức bắn ra khi nó còn chưa kịp lên tiếng.
- --------------
Ánh sáng tia chớp hắt trên giấy dán cửa sổ, bên trong chợt sáng, chợt tắt, tiếng sét bén nhọn nhanh chóng vang lên.
Ngày mùa nóng bức, mặc dù có mưa cũng không thấy lạnh quá nhiều nhưng Vệ Tú sức khỏe yếu, cả người ướt nước mưa, Bộc Dương rất lo nàng ngâm nước lâu mà bị bệnh. Cẩn thận lau khô tóc nàng thì có tì nữ đến bẩm báo là nước đã chuẩn bị xong.
Bộc Dương theo thường lệ cho toàn bộ tỳ nữ đều lui xuống, đẩy Vệ Tú vào phòng trong.
Đó là một gian phòng tắm, một đầu thông đến tẩm điện của công chúa, một đầu khác là thông đến noãn các, nữ tì hầu hạ đều ra vào từ noãn các, hoặc thêm nước hoặc là đổi quần áo mới. Sau khi sắp xếp xong hết thì tiến vào tẩm điện của công chúa bẩm báo. Công chúa hạ lệnh cho lui hạ nhân, các nàng tự mình rời đi, lưu lại một phòng trống.
Trong phòng hơi nước mông lung, ẩm ướt mà ấm áp.
"Phái người đi tới trong quân, Vệ Du lập tức sẽ phát binh tới kinh sư, đi không ngừng cũng phải mất đến bốn ngày, mà sự việc trọng đại, liên lụy nhiều người, kéo dài càng lâu càng để lộ nhiều tin tức, hậu quả khó có thể tưởng tượng được, điện hạ nên sớm hạ quyết định." Vệ Tú nói với Bộc Dương.
Bộc Dương đẩy nàng tới bên mục dũng dừng lại.
"Ta sẽ đi một lần nữa, nếu bọn họ còn không đáp ứng... " Trong mắt nàng mang theo chút tia sáng âm u, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn. "Cho dù thế nào, tối nay cũng sẽ phái người đi chỗ Huyền giáp quân."
"Cũng được." Vệ Tú đáp lời. Có thể thuyết phục được hai vị trung lang tướng quân là tốt nhất, Huyền giáp quân đến cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể dùng để uy hiếp mấy tên tôm tép. Còn nếu không thể thuyết phục họ thì Huyền giáp quân chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cực kì trọng yếu.
Thành Lạc Dương đều là tường dày chắc chắn, kiến tạo rất cao, trong thành vật tư phong phú. Nếu cứ cứng rắn công thành, đừng nói tới năm vạn duệ binh của Huyền giáp quân, nếu hai ba mươi vạn cũng chưa chắc có thể đánh hạ được. Hai người cũng không nhắc tới chuyện này, Vệ Tú hiểu rõ, Bộc Dương chắc chắn sẽ tìm người làm nội ứng để mở cửa thành, người cũng đã chọn được rồi chỉ là chưa có binh lực thôi.
Trong phòng đã có đủ mọi thứ, Bộc Dương đặt khăn mặt ở chỗ Vệ Tú có thể lấy được rồi lấy quần áo cần giặt của nàng ấy để chỗ cách đó không xa. Có nước nên không thể tránh được trơn trượt, Bộc Dương để quải trượng của Vệ Tú vào tay nàng, vẻ mặt có chút không xác định mà dặn dò.
"Ta ở bên ngoài, có chuyện cứ gọi ta."
"Được." Vệ Tú gật đầu.
Bộc Dương rời khỏi phòng, trở lại tẩm điện. Tiếng sét vang lớn cùng với mưa to không dứt, trên bầu trời mây đen dăng đầy khiến cho trong phòng cũng đầy tăm tối.
Bộc Dương đến chỗ giá nến, đốt đèn.
Qua một lúc lâu, trong phòng mới có tiếng nước. Lúc này Bộc Dương mới hơi yên tâm, cầm mật hàm của Vệ Thái sư mở ra xem. Đơn giản là Vệ gia quy thuận Đại trưởng công chúa, nếu có điều gì cần đến thì chắc chắn sẽ tận lực tương trợ, ngôn từ đều hướng chuyện nghe theo thiên mệnh. Cuối cùng là ấn triện của Thái sư.
Có thư này, cho dù là Vệ Thái sư muốn lật lọng cũng cũng không làm được.
Bộc Dương cất kĩ mật hàm.
"Điện hạ, canh gừng đã nấu xong rồi, có cần thần đưa vào không?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Tần Khôn.
Bộc Dương đứng dậy, mở cửa ra, tự mình nhận lấy chén canh rồi bảo bọn hạ nhân lui hết.
Ngoài điện cũng đã yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rơi trên nền gạch.
Lại là một tiếng sấm sét, khiến cho người ta giật mình.
Bộc Dương dường như có thể ngửi được mùi bùn đất hắt lên bởi vì mưa to.
Nàng ngồi ở trong điện, trong lòng yên lặng sắp xếp lại những bước tiếp theo. Nếu nàng có thể chiếm được tiên cơ thì mọi chuyện không cần phải lo lắng nữa, sợ là Tấn Vương lập tức động thủ.
Tiếng nước trong phòng đã dừng lại, suy nghĩ của Bộc Dương liền bị đánh gãy, sự âm trầm trong mắt cũng tan đi mà trở nên dịu dàng, ấm áp hơn. Nàng cầm chén ngọc, lòng bàn tay dán vào cạnh chén, canh gừng vẫn còn nóng. Chờ Tú Tú của nàng đi ra thì cũng có thể bớt nóng hơn một chút rồi, có thể lập tức dùng.
Một lúc sau, Vệ Tú ra ngoài.
Nàng đã mặc lại y phục chỉnh tề, chỉ còn tóc là chưa lau khô trượt dài trên vai. Hai má của nàng vì hơi nước thấm vào lộ ra vể hồng hào, có lẽ là do vừa tắm rửa xong, cả người như được ngâm trong hơi nước, giữa chân mày đầy âm nhu, càng tinh xảo hơn.
Vừa nghĩ đến chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy một mặt như vậy của Vệ Tú, Bộc Dương lập tức cảm thấy vui vẻ. Nàng đưa canh gừng cho Vệ Tú, Vệ Tú cũng không cần người khuyên, nâng chén canh trong tay, từng ngụm uống vào.
Gừng tính nhiệt, có thể trừ hàn, uống một ngụm thì lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, rất thoải mái. Bộc Dương cầm ngọc bội, túi gấm mà Vệ Tú đã gỡ xuống lúc trước, quỳ xuống trước xe lăn, giúp Vệ Tú đeo lên thắt lưng.
"Không cần phải cẩn thận như vậy, hôm nay ta cũng không cần ra ngoài nữa." Vệ Tú vội nói.
Bộc Dương vẫn đeo ngọc bội lên, đứng dậy, ngồi lại trên giường.
Mưa đã đỡ hơn, tiếng sấm cũng nhỏ dần.
Ước chừng là đã quyết định xong kế hoạch, tiếp theo thì dù nhiều hay ít cũng phải xem ý trời, Vệ Tú và Bộc Dương cũng thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Lâu thì năm ngày, nhanh thì bốn ngày, thắng bại sẽ rõ ràng thôi.
Thắng làm vua, thua làm giặc đã là quy tắt từ xưa tới nay rồi.
Với địa vị của Bộc Dương, nếu như nàng thất bại thì ngay cả cơ hội cầu sinh cuối cùng cũng sẽ không còn.
Màn đêm buông xuống, một con chim truyền tin bí mật bay ra khỏi phủ công chúa, nhẹ nhàng bay ra khỏi cổng thành, tới thẳng quân doanh của Huyền giáp quân.
Mọi chuyện trong kinh vẫn diễn ra như thường.
Đêm hôm sau, trong hoàng cung đột nhiên bay lên một cột khói lớn, mơ hồ có ánh lửa ẩn hiện.
Vệ Tú ngồi dưới mái hiên, thấy vậy thì biết trong cung đã có hỏa hoạn. Nàng tìm vài tên hạ nhân để bọn họ dò xét xem là cung nào có hỏa hoạn.
Bất cứ chuyện gì cũng cần phải chú ý, không thể xem thường. Vệ Tú lo lắng trước sau, chỉ cảm thấy vạn phần không yên tâm. Hạ nhân đi được một canh giờ thì mới trở lại.
"Không dò hỏi được, các nơi trong cung đều đã đóng chặt cửa, tin tức bên trong không thể truyền ra ngoài, bên ngoài cũng không thể vào trong."
Vệ Tú phất tay bảo bọn họ lui xuống. Bộc Dương nhanh chóng hồi phủ, nàng từ chính sự đường trở về. Phụ chính đại thần mỗi ngày đều ở đó xử lý chính vụ, chính sự đường ở bên cạnh hoàng cung, tin tức rất linh thông. Nhưng lần này, nàng cũng không nghe ngóng được gì.
Có thể thấy là người trong cung đã chuẩn bị hết mọi thứ, cắt đứt hết mọi con đường có thể phát tán tin tức rồi. Việc này quả thật không bình thường, chỉ sợ là âm mưu của Tiêu Đức Văn và Tấn Vương.
Sắc mặt Vệ Tú u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bộc Dương cũng có chút không yên lòng, luôn cảm thấy chuyện này không phải là chuyện tốt gì cả.
Gió nhẹ phất phơ, cành lá nhẹ đung đưa, bóng đêm tĩnh mịch. Nếu là bình thường thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh nhưng lúc này lại rất nặng nề, giống như là những vật rất bình thường cũng đều chứa âm mưu kinh tâm động phách.
"Còn ba ngày." Vệ Tú hạ giọng lẩm bẩm, Huyền giáp quân còn có thể đến kinh thành, trước đó, nàng không thể không làm gì cả, chắc chắn cần phải phòng bị.
Còn chưa tới canh hai, huyên náo trong cung cũng ngừng lại, khói đặc đã tan đi, ánh lửa cũng tắt, thành Lạc Dương lại yên tĩnh hơn nhiều giống như là chuyện lúc nãy chỉ là một chuyện nhỏ không đáng quan tâm. Nhưng cho dù quan to quý nhân hay là dân đen bình thường cũng đều giật mình kinh sợ.
Thứ dân sinh trưởng ở kinh thành đối với thời cuộc cực kì mẫn cảm, ngay cả bọn họ đều có cảm giác được giông bão sắp tới rồi.
Ngày hôm sau, người bán hàng rong ở khắp các ngõ hẻm cũng ít hơn nhiều, dân chúng lui tới trên đường cũng có vẻ thưa thớt hơn.
Bộc Dương bỏ xe cưỡi ngựa đi thẳng tới chính sự đường.
Vệ Tú gọi Nghiêm Hoán tới, từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc bội. Ngọc bội tính chất ôn hòa, trơn nhẵn xanh biếc, hiển nhiên là một người thợ chế tạo ngọc nổi danh tạo thành.
Nghiêm Hoán đang định tiếp nhận, nhìn tới trên ngọc khắc một chữ "Trọng", ánh mắt chợt nhíu chặt, tay cũng rút lại.
Vệ Tú giống như không nhìn thấy sự khác thường của hắn, đơn giản nói.
"Đưa tai qua đây."
Nghiêm Hoán nhíu mày, theo lời của Vệ Tú mà đi qua chỗ nàng. Hắn càng nghe càng hoài nghi, tới khi Vệ Tú nói xong thì hắn mới do dự nói.
"Vậy thì thân phận của người..."
"Đêm qua trong cung châm lửa rồi, ta vẫn thấy lòng không yên, không dùng tới thì tốt, còn nếu buộc phải dùng... " Vệ Tú nhắm mắt thở dài "Không có gì quan trọng hơn an nguy của nàng ấy cả."
"Cẩn tuân mệnh lệnh của tiên sinh." Nghiêm Hoán im lặng một lát mới cung kính đáp lời.
"Ngươi đi đi, cần phải hành sự tùy theo hoàn cảnh." Vệ Tú nở nụ cười, vẫn ôn nhu văn nhã như trước.
Nghiêm Hoán quỳ xuống, hai tay tiếp nhận ngọc bội, hành lễ rồi lĩnh mệnh rời đi. Cùng lúc đó, chính sự đường cũng đã đầy người.
Trong này không chỉ có phụ chính đại thần, còn có vài vị trọng thần cần phải thường xuyên dự chính để nghe hoặc cùng xử lý chính sự.
Mỗi người đều cảm thấy không an lòng nhưng đều tận lực che dấu. Thừa tướng đến bên cạnh Bộc Dương, muốn nói chuyện lại thấy một đại thần trẻ tuổi cầm chiếu thư tới.
Phía sau hắn còn có bốn gã Vũ Lâm quân, nhìn mọi người ở trong chính sự đường, cười một cái mới nói.
"Bệ hạ tuyên triệu, mời Bộc Dương Đại trưởng công chúa vào cung diện thánh."
Bộc Dương đứng dậy, lập tức có đại thần đứng lên.
"Triệu kiến vì chuyện gì?"
"Đêm qua, trong cung có hỏa hoạn lớn, thiêu rụi phụng tiên điện, tiên đế và linh vị của tiên hoàng hậu đều bị hư tổn. Bệ hạ mời Đại trưởng công chúa vào cung nhìn xem một chút, cũng quyết định nên tu sửa như thế nào." Vị đại thần kia ánh mắt hiên ngang, lúc này trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên, thong dong, lời nói ra lại tràn đầy bi ai.
Chính sự đường bất giác yên tĩnh lại.
Lấy lý do này, Bộc Dương không thể không đi, không đi chính là bất hiếu bất kính, trước mặt các đại thần là bất kính với tiên đế, không ai có thể gánh nổi tội danh này đâu. Thừa tướng nhíu mày, giật mình suy tư, ông muốn đi cùng Bộc Dương, định lên tiếng thì Bộc Dương đã cướp lời.
"Việc này không thể không đi, ta lập tức tiến cung."
Thừa tướng lo sợ, vội vàng cản trở thì đã thấy tay Bộc Dương chỉ vào chữ "Lưu" trên một tập sách trên bàn.
Lưu này đương nhiên không phải là để ông lưu lại mà là lưu lại phò mã.
"Nơi này có lão phu, điện hạ cứ đi đi." Thừa tướng hiểu ý, sau khi cân nhắc thì gật đầu.
Vị đại thần tuyên triệu kia lô mãng cười cười, nhìn Bộc Dương, nàng cất bước, bình thản ung dung đi ra ngoài.
Không ai ngờ Tấn Vương và Tiêu Đức Văn cũng dám đốt Phụng Tiên điện, chỗ đó cung phụng bài vị của tổ tiên Tiêu gia, coi như là tông miếu của Tiêu gia, đốt chỗ đó không khác nào phá hủy tông mạch của Tiêu gia, phá hoại vận mệnh của Ngụy Quốc.
Bộc Dương đi chuyến này là lành ít dữ nhiều. Thừa tướng lập tức chạy tới phủ công chúa, muốn giữ lại Vệ Tú.
Ông biết là Huyền giáp quân không thể trong vòng ba ngày chạy tới được. Phò mã ở ngoài cung còn có thể đàm phán với người trong cung, lui lại từng bước. Cho dù Bộc Dương vào cung có thể lập tức bị sát hại thì bọn họ còn có thể lập tân quân. Tiên đế không phải chỉ có một người con trai là Tấn Vương, cũng không phải chỉ có một hoàng tôn là Tiêu Đức Văn. Vậy thì cũng không tới mức thua hết toàn bộ.
Mà liên hệ Huyền giáp quân toàn bộ đều do Vệ Tú đảm nhiệm, phủ công chúa cũng chỉ nghe lệnh của nàng, nàng là người quan trọng.
Đến phủ công chúa, Thừa tướng còn chưa xuống ngựa thì đã nghe Trường sử đang chờ ở cửa báo lại.
"Phò mã đã vào cung rồi."
Sắc mặt Thừa tướng như tro tàn, giật mình khựng lại.
Đối với Thừa tướng mà nói thì đại cục quan trọng nhất. Mặc dù công chúa không còn cũng không thể để quốc gia rơi vào tay của hai người kia được, ông cần phải ngăn cản chuyện này, không thể để nó ảnh hưởng đến Ngụy Quốc. Nhưng đối Vệ Tú mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn Bộc Dương.
Bộc Dương vừa bước vào cửa cung thì Tiêu Đức Văn muốn lập tức động thủ nhưng Tấn Vương đã ngăn cản.
"Khoan đã, còn Vệ Tú nữa."
Hắn vừa phái người đưa tin tức công chúa vị triệu vào cung cho Vệ Tú. Như vậy, Vệ Tú chắc chắn sẽ tới. Nhưng trong mắt Tiêu Đức Văn thì chỉ có Bộc Dương mới là mối họa, người khác thì chỉ cần chờ xử lý xong người này sẽ từ từ tính tới.
Vì Tấn Vương cản trở, Tiêu Đức Văn không vui nói.
"Trước giết công chúa, đợi phò mã vào cung thì lại diệt hắn!"
"Nếu như công chúa chết thì hắn còn cần phải đuổi theo sao?" Tấn Vương nhìn nó, nhẹ cười.
"Cửa cung đóng chặt, làm sao hắn biết được công chúa sống hay chết?" Tiêu Đức Văn tức giận.
"Bệ hạ xem nhẹ hắn." Tấn Vương không chút để ý nói. Hắn đã chịu một trận giáo huấn rồi, hận không thể lập tức giết Vệ Tú nhưng cũng rất sợ nàng. "Công chúa có thể không chết nhưng Vệ Tú chắc chắn phải chết. Một khi giam công chúa lại thì sống hay chết cũng không có gì khác biệt, nhưng Vệ Tú, bệ hạ sẽ không biết hắn ở đâu, lưu lại bao nhiêu hậu chiêu sau đó. Chỉ khi hắn chết thì mới chân chính không còn lo lắng."
Trong mắt Tấn Vương, Vệ Tú như một u hồn, không có chỗ nhất định. Chuyện ám sát tiên đế cơ mật như vậy mà nàng cũng biết được, còn có chuyện gì có thể giấu được nàng ta chứ?
Nửa năm này, hắn đêm nào cũng gặp ác mộng, thậm chí cảm giác được chỉ cần Vệ Tú còn sống, mạng của hắn đều không thể nắm chắc trong tay mình.
Tiêu Đức Văn không hiểu rõ tình hình cụ thể, chỉ biết Tấn Vương không nghe theo nó thì rất tức giận, đang muốn trách mắng thì đã nghe tiếng một tên Vũ Lâm quân đang vội vàng chạy tới bẩm báo.
"Điện hạ, Vệ phò mã đã vào cung."
"Tốt! Vào cung rồi thì bọn họ có cánh cũng khó thoát!" Tiêu Đức Văn lộ ra nét mặt vui mừng, nó hất cằm, cao ngạo nói. "Giết bọn họ!"
Tên Vũ Lâm quân đáng lý nên nghe lệnh cũng chỉ đứng im, không lên tiếng.
Tiêu Đức Văn chợt cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn phía về Tấn Vương, Tấn Vương mỉm cười nhìn hắn. Tên Vũ Lâm quân đang quỳ dưới đất không biết khi nào thì đã đứng lên, tay phải hắn cầm chuôi kiếm. Tiêu Đức Văn cuối cùng cũng nhận ra được điều gì, trên mặt cứng lại, sợ hãi dâng lên trong mắt. Nó muốn nói gì đó nhưng mở miệng cũng chỉ là tiếng hàm răng va vào nhau, cổ giống như bị nghẹn lại, mắt trừng lớn, trong mắt đều là sự cầu xin.
Kiếm ra khỏi võ, lưỡi kiếm trượt ra mang theo tiếng vang chói tai, Tiêu Đức Văn trừng mắt, máu tươi ấm nóng lập tức bắn ra khi nó còn chưa kịp lên tiếng.
- --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.