Xuân Noãn Hương Nùng ​

Chương 70

Tiếu Giai Nhân

09/01/2018

Sở Hành cùng ba người kia giục ngựa từ thành Đông của huyện Vĩnh Định tới, ba thuộc hạ của hắnhứng thú bừng bừng, vừa nhìn thấy sông hộ thành đóng băng liền tăng tốc lên, Sở Hành vẫn duy trì tốc độ cũ, tầm mắt không chút để ý đảo qua mặt băng, thấy hai chiếc xe trượt băng đến gần, Sở Hành chỉ nghĩ là một gia đình phú quý bình thường nào đó, không hề để trong lòng.

Đến bên bờ, bọn thuộc hạ dừng ngựa, Sở Hành cũng ghìm cương, giục ngựa tiến lên.

Chiếc xe trượt băng đầu tiên lướt qua, Sở Hành theo bản năng nhìn sang chiếc xe theo sát đằng sau ấy.

trên xe là hai đứa bé choai choai, đứa gần bờ lớn tuổi hơn một chút, mặc một bộ trường bào cổ tròn màu quả hạnh. Sở Hành vừa dừng ngựa, chiếc xe của thiếu niên lang kia cũng rẽ hẳn sang đây, ánh nắng ấm áp trong ngày đông rọi xuống như thủy triều, càng tôn thêm vẻ nhu hòa cho thiếu niên lang mặc trường bàomàu quả hạnh kia, làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy ấm áp.

Sở Hành kìm lòng không đậu nhìn lên trên, ngoài ý muốn trông thấy một khuôn mặt tuấn tú như mỹ ngọc, chiếc cằm trắng nõn tinh xảo xinh xắn, đôi môi hồng nhuận hơi cong cong, giống như ngay sau ấy sẽ cười rộ lên, hàng lông mi dày rậm như cánh bướm khép hờ, như cánh cửa ngọc đóng chặt. Chỉ mộtcái liếc mắt này thôi, mà trong phút chốc mọi âm thanh xung quanh như đều im bặt, chỉ còn lại duy nhất thiếu niên như cười như không trước mắt ấy đang yên lặng nghênh đón ánh mặt trời.

Sở Hành ngây người, không còn nghe được tiếng động nào khác, trong mắt chỉ có thiếu niên lang như được bao trong một vầng sáng nhu hòa kia.

Nếu đổi lại là chuyện khác, thì với một người trầm ổn như Sở Hành, khiếp sợ một lát cũng sẽ lập tức tỉnh táo lại. Nhưng loại cảm giác kinh diễm này đối với Sở Hành lại quá mức xa lạ, vì vậy bây giờ khi cảm giác này đột nhiên ùa tới, lập tức đánh bại hắn, khiến hắn trở tay không kịp. Tính tình Sở Hành lạnh lùng trời sinh,đối với chuyện nam nữ không có quá nhiều hứng thú, hơn nữa dung mạo của hắn kế thừa tất cả những nét đẹp của cha mẹ mình, ngắm bản thân mình cùng với đệ đệ muội muội trong nhà đã nhiều, cho dù đã tận lực để ý, nhưng cũng chưa từng có cảm giác kinh diễm như thế này...

không đúng, trước đó, từng có một lần.

Đó là đời trước, trong buổi mừng thọ của tổ mẫu, đường đệ kéo hắn đến bên hồ, khoe với hắn ý trung nhân của mình. Sở Hành không kịp chuẩn bị, chỉ thuận theo ngón tay của đường đệ nhìn sang, trông thấy một cô nương13 14 tuổi bước ra khỏi bóng liễu. Cành liễu mềm mại phất phơ theo gió, tiểu cônương vừa nhấc tay đẩy ra một nhánh liễu xanh biếc rũ trên mặt, vừa nghiêng đầu cười với cô nương bên cạnh, mặt như hoa như ngọc, đôi mắt sáng trong như nước, tựa như mỹ nhân bước ra từ trong bức tranh của một danh họa.

Trong đầu hiện ra dáng vẻ của Lục Minh Ngọc kiếp trước, nhớ ra đó là đệ muội mình, Sở Hành kịp thời ngừng lại, dời lực chú ý sang thiếu niên ngồi trên xe trượt băng, ai ngờ một cái nhìn này khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, phát hiện thiếu niên kia giống Lục Minh Ngọc đến lạ, đều là cánh môi hồng nhuận như anhđào, đều là đôi mắt hoa đào long lanh sáng ngời, ngay cả động tác nhướng mày khi kinh ngạc cũng giống...

Thấy trên mặt thiếu niên lang hiện lên vẻ khiếp sợ, từ trên ghế tựa dựng thẳng người lại, hiển nhiên thiếu niên này nhận ra hắn. Sở Hành nhanh chóng thu hồi ánh mắt kỳ lạ của mình, xoay người xuống ngựa.

Nam nhân mặc bộ quần áo đen tuyền, một mình đứng bên ngựa, lạnh lùng uy nghiêm, như sát thần nắm giữ toàn bộ thiên hạ trong tay.

Lục Minh Ngọc từng thấy nhiều mỹ nam, nhưng khí thế như vậy thì nàng chỉ mới cảm nhận được từ trênngười tổ phụ cùng Sở Hành. Sau khi xác nhận đây là Sở Hành, Lục Minh Ngọc nhìn xe trượt băng phía trước vẫn đang từ tốn tiến lên, Lục Minh Ngọc vội vàng nhắc nhở cha mẹ mình, “Phụ thân! Mẫu thân! Sở thế... Biểu...... Quốc công gia đến!” một câu mà thay đổi ba cách xưng hô.

Ban đầu nàng định gọi là Sở thế tử, chợt nhớ lại lão quốc công gia đã qua đời, Sở Hành không còn là thế tử nữa.Kế tiếp là đến xưng hô quen thuộc nhất - biểu cữu cữu, nhưng vừa nói ra được một chữ, Lục Minh Ngọc lại cảm thấy không ổn. Trước đó gọi hắn là biểu cữu cữu, vì khi ấy nàng còn nhỏ, tiểu cônương tầm bảy tám tuổi gọi biểu cữu cữu có vẻ thân thiết hơn. Nay nàng đã trưởng thành, hơn nữa đãhạ quyết tâm sẽ bảo trì khoảng cách với Sở gia, nếu vẫn gọi biểu cữu cữu thì thật không hợp, nên cuối cùng nàng đổi thành Quốc công gia.

Mà tiếng Quốc công gia này vừa ra khỏi miệng, Lục Minh Ngọc liền cảm giác được một ánh mắt sắc bén rơi xuống người nàng, nàng theo bản năng nhìn qua, vừa vặn đụng phải đôi mắt phượng thâm thúy của Sở Hành, giống như hắn đã nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng nàng vậy.

Lục Minh Ngọc cuống quít cúi đầu. Trước khi quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Sở Tùy, nàng xem Sở Hành như anh chồng của mình, là người một nhà, có kính sợ, nhưng càng nhiều là kính trọng. Nay mối quan hệ đã đổi khác, phần kính sợ ấy lại vượt trội hơn, Lục Minh Ngọc thật sự không dám đối diện với Sở Hành.

Xe trượt băng ngừng lại, Lục Minh Ngọc bước lên giá đỡ xuống xe trước, sau đó xoay người đỡ đệ đệ.

“Tỷ tỷ, người này là ai?” Ba tuổi Hằng nhi đã rời kinh, đã sớm quên khuấy mất Sở Hành từng ân cần trông nom hắn hai lần rồi.

“Là Quốc công gia của Sở quốc công phủ.” Lục Minh Ngọc đưa lưng về phía Sở Hành, thấp giọng nói.

Hằng nhi đã bắt đầu có ấn tượng về tước vị và chức quan, hiểu rằng Sở Hành thuộc giới huân quý tại kinh thành, sau khi xuống xe liền ngoan ngoãn đứng cạnh tỷ tỷ, chỉ hiếu kỳ đánh giá Sở Hành. Tiểu tử này thật không ngốc, biết rất rõ ở trước mặt người nào phải ra vẻ thông minh,khi nào thì có thể phát tác tính nết tiểu bá vươngcủa mình.

Sở Hành đi đến chỗ vợ chồng Lục Vanhvừa mới xuống xe, hàn huyên với Lục Vanh: “thì ra là Tam gia, vừa rồi ánh mắt nhất thời không nhìn rõ, nên không nhận ra Tam gia.”

Bởi vìmối quan hệ thân thích với Tiêu Tòng Giản, Sở Hành với Lục Vanh coi như cùng bối phận, nhưng Lục Vanh lớn tuổi, nên Sở Hành dùng kính ngữ xưng hô.



Lục Vanh cũng không gọi hắn là Thế Cẩn nữa, mà cũng dùng kính ngữ: “thật là trùng hợp, sao Quốc công gia cũng đến huyện Vĩnh Định thế? Vừa nãy nhìn thấy có ngựa lại đây, ta hoàn toàn không ngờ là ngươi, thất lễ rồi.”

Sở Hành hiểu, cha con Lục Vanh đổi cách xưng hô là vì đường đệ. Nhớ đến lỗi của đường đệ, Sở Hành âm thầm thở dài, ngoài mặt lại bình tĩnh giải thích: “Hoàng thượng lệnh cho bọn ta đến Ký Châu làm việc, trên đường hồi kinh nghe nói nơi đây có băng hi, nên mới đổi hướng ghé đây góp vui chút. Ngoài ra, Tam gia cứ gọi ta là Thế Cẩn đi, xưng hô Quốc công gianày quá xa lạ rồi.”

Người mà Lục Vanh bất mãn là Sở Tùy, còn đối với Sở Hành, hắn vẫn rất thưởng thức. Nay Sở Hành đãbiểu đạt thái độ thân thiết trước, Lục Vanh chỉ gật gật đầu, cười cười chỉ cho con trai trong lòng mình, “Đây là biểu cữu cữu, Niên nhi chào biểu cữu cữu đi.” hắn đã đồng ý gọi Sở Hành là Thế Cẩn, vậy thìxưng hô của đám trẻ cũng nên đổi lại như xưa.

Sở Hành thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự rất sợ hai nhà Sở Lục tỏ ra xa cách như vậy.

“Biểu cữu cữu.” Niên nhi tựa vào đầu vai của phụ thân nhìn Sở Hành, vì sợ người lạ nên giọng nói rất nhỏ, không hề có dũng khí giống huynh trưởng mình năm xưa.

Khuôn mặt bé trai trắng hồng non mịn, mặt mày thanh tú, cực kỳ giống Lục Vanh. Sở Hành nghiêm túc đánh giá một phen, sau đó chúc mừng Lục Vanh: “Hằng nhi hoạt bát dạn dĩ, có phong độ dũng mãnh của Lục đại nhân. Niên nhi nho nhã nội liễm, lớn lên rồi nhất định sẽ giống với Tam gia, tài trí hơn người. Tam gia thật có phúc quá!”

hắn là người nghiêm túc, không nói cười tùy tiện, nhưng khi đứng trước mặt người có quan hệ thân thiết với mình, Sở Hành cũng biết nên xã giao thế nào cho phải phép.

“Bọn chúng đều còn nhỏ, Thế Cẩn quá khen rồi.” Lục Vanh khiêm tốn cười.

Đề cập tới con cái, Lục Vanh cũng thuận miệng quan tâm Sở Hành, “Tòng Giản nhỏ hơn ngươi một tuổi, nay đã trai gái song toàn, mà Thế Cẩn hình như vẫn chưa đính hôn phải không? Trong thư nhà khôngthấy nói tới.”

Sở Hành sợ nhất là có người hỏi về hôn sự của hắn, cụp mắt cười khổ: “Nhân duyên còn phải xem duyên phận, không gấp được.”

Sợ Lục Vanh tiếp tục đề tài này, Sở Hành nhìn sang tỷ đệ Lục Minh Ngọc, nói với Hằng nhi: “Hằng nhi còn nhận ra biểu cữu cữu không?”

Hằng nhi thành thành thật thật lắc đầu, hắn chưa bao giờ sợ người lạ, đi đến bên cạnh phụ thân, ngửa đầu nhìn Sở Hành, “Biểu cữu cữu từng gặp con à?”Sở Hành cười mà không nói.

Tiêu thị nhắc nhở con trai, nhưng Hằng nhi vẫn nghĩ không ra, gãi đầu cười cười.

Đến lúc này, cả nhà năm người chỉ còn sót lại Lục Minh Ngọc là chưa nói chuyện gì với Sở Hành. Theo phép lịch sự, Tiêu thị vẫy vẫy tay với nữ nhi, ôn nhu trêu ghẹo: “Nếu biểu cữu cữu của con đã khôngbày ra dáng vẻ của một Quốc công gia với chúng ta, thì A Noãn vẫn nên gọi biểu cữu cữu đi.” Xem như giải thíchtiếng gọi “Quốc công gia” của nữ nhi vừa nãy.

Lục Minh Ngọc vâng dạ, ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn Sở Hành một cái rồi lại lập tức rũ mắt xuống, nhu thuận nói: “Biểu cữu cữu.”

So với lần gặp trước, tiểu cô nương nay đã thêm ba tuổi, giọng nói càng êm tai dịu ngọt. một món ăn ngon phải đạt đủ cả về sắc hương vị, Sở Hành cảm thấy, nếu xem Lục Minh Ngọc mà một món ăn ngon, chẳng sợ nàng vô sắc vô vị, chỉ cần một tiếng kêu mềm mại ấy thôi cũng đã khiến người ta ăn một lần là nhớ mãi, lưu luyến quên đường về.

Đáng tiếc, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, thế mà lại bị đường đệ tự tay làm vuột mất.

Sở Hành cũng thản nhiên liếc nhìn Lục Minh Ngọc một cái, bởi vì người ta là cô nương đang độ xuân thì, không tiện mở miệng khen thẳng, chỉ đành dùng giọng của một trưởng bối, nói: “Ba năm không gặp, A Noãn cao hơn nhiều.”

Lục Minh Ngọc cong môi mỉm cười, ba năm này nàng không kén ăn, cũng tự cảm thấy mình đã cao hơn kiếp trước không ít.

Hàn huyên xong, Lục Vanh nói với Tiêu thị: “Ta với Thế Cẩn đi đến chỗ thi đấu xúc cúc trước, mọi người tiếp tục đi tham quan đi.”

Tiêu thị gật gật đầu, nhìn Sở Hành rồi ôm Niên nhi trở lại xe trượt băng, hai tỷ đệ Lục Minh Ngọc cũng lên xe lần nữa.

Xe trượt băng rời đi, Sở Hành bảo thuộc hạ dẫn ngựa, hắn cùng với Lục Vanh sóng vaidẫn đầu đi đến sân xúc cúc.



trên mặt băng không có ai, tiếng ồn ào vang vọng ở xa xa càng khiến cho nơi đây có vẻ thanh tịnh, đầu tiên Sở Hành ngỏ lời khen ngợi công lao đắp đê trị thủy của Lục Vanh trong vài năm nay. Tâm tình được một lúc, mối quan hệ giữa hai người cũng dần dần thân thiết hơn, Sở Hành mới thấp giọng nói: “Tam gia, 3 năm trước Thời Khiêm đi ra ngoài học hỏi, lúc trở về có kể cho ta nghe, đệ ấy từng vô tình gặp được ngài ở Nhạc Dương.”

Lục Vanh dừng chân lại, nhướng mày nhìn hắn.

Sở Hành ung dung nhìn thẳng vào Lục Vanh, “Tam gia, lúc ấy Thời Khiêm còn trẻ, làm việc không đủ ổn trọng, may nhờ Tam gia dạy bảo, đệ ấy mới đúng lúc tỉnh ngộ, cam đoan với ta rằng sẽ tuyệt đối khôngtái phạm lần nữa. Thời Khiêm đã thành tâm ăn năn, mong Tam gia niệm tình đệ ấy biết sai mà sửa, tha thứ đệ ấy một lần có được chăng?”

Mặc kệ nói như thế nào, thân là đường huynh, việc liên quan đến chung thân đại sự của đường đệ, Sở Hành muốn dốc sức giúp đỡ đường đệ một phen.

Lục Vanh nghe vậy, trong lòng dâng lên chút hoang mang.

Sở Hành Sở Tùy cũng không biết ân oán giữa nữ nhi với Sở Tùy trong kiếp trước, thậm chí cả Mạnh Toàn cũng cảm thấy việc hắn tát Sở Tùythật sự không ổn, vậy tại sao Sở Hành không giúp đường đệ hỏi rõ nguyên do lấy lại công đạo, ngược lại nho nhã lễ độ cảm kích hắn đã ra tay đánh Sở Tùy, hơn nữa còn cầu tình giùm cho Sở Tùy?

Lục Vanh thật sự không nghĩ ra, nhịn không được thử dò xét: “Hôm đó động thủ đánh người, là do ta suy nghĩ không chu toàn, sao vậy, Thời Khiêm không tức giận à?”

Sở Hành cười giễu, tỏ thái độ của một huynh trưởng nghiêm khắc, “Đệ ấy thất lễ trước, nào có mặt mũi mà tức với giận? Nếu không phải đệ ấy thành tâm hối cải, ta cũng không tha cho đệ ấy.”

Lục Vanh:......

thật lòng, Lục Vanh không tài nào đoán ra được ý nghĩ của hai huynh đệ nhà Sở gia này, vì vậy khách khí qua loa nói: “Thế Cẩn nói quá lời rồi, trong chuyện đó có chút hiểu lầm, chỉ bằng hai ba câu cũng không thể giải thích rõ được. Dù sao cũng đã qua rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với ai khác.” Càng nghĩ, Lục Vanh càng cảm thấyhai huynh đệ Sở Hành chỉ muốn chặn miệng hắn lại, sợ hắn làm hỏng thanh danh của Sở Tùy.

Sở Hành đoán được Lục Vanh nghĩ sai, nhưng cũng không thể nói thêm gì nữa, liền chuyển sang chủ đề khác, tiếp tục tán gẫu việc quốc gia đại sự.

Trò chuyện một chút, hai người đã đi tới khu vực nhộn nhịp nhất trên sông hộ thành.

Đám đông náo động, trận đấu xúc cúc sắp bắt đầu. Lưu dịch thừa đứng bên cạnh tri huyện, vừa thấy Lục Vanhliền vội vàng dẫn tri huyện đến bái kiến.

Lục Vanh nhìn sang Sở Hành, Sở Hành lắc đầu, Lục Vanh ngầm hiểu nên không giới thiệu thân phận của Sở Hành, chỉ nói là người quen.

đã là người quen của Lục Tam gia, hiển nhiên không phú cũng quý, tri huyện ân cần nói: “Hai vị đại nhân, chúng ta qua bên kia xem thi đấu chứ?”

Lục Vanh uyển chuyển từ chối, loại náo nhiệt chốn phố phường dân gian như thế này phải lấy thân phận dân chúng xem mới thú vị.

Đuổi tri huyện cùng Lưu dịch thừa đi, Lục Vanh nhìn sang bờ tây.

Hai chiếc xe trượt băng thong thả tới gần, nhìn thấy thê tử con cái mình, Lục Vanh nở nụ cười ấm áp, tiến lên hai bước lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu hỏi Sở Hành: “Thế Cẩn đi xem thi đấu với nhà ta không? Xem xong lại theo ta đi đến trạm dịch, chúng ta lâu ngày gặp lại, phải uống vài ly ôn chuyện mới được.”

Ngoài miệng khách khí, trong lòng lại chắc chắn Sở Hành sẽ không đáp ứng, bởi vì lúc nãy Sở Hành vừa nói, bốn người bọn họ xem đấu xong sẽ đi ngay.

Nhưng Lục Vanh lại hoàn toàn không dự đoán được, hắn vừa mở miệng mời xong, một thuộc hạ của Sở Hành liền nhiệt tình khuyến khích: “Đại nhân đi đi, ba người bọn thuộc hạ ở ngay tại đây, lỡ như có bị tách ra, thì đến buổi trưa chúng ta sẽ gặp ở trạm dịch.” Chỉ huy sứ đại nhân nhà mình ngày nào cũng lạnh lùng nghiêm túc, đại nhân mà ở đây thì bọn họ nào dám vui đùa thỏa thích như ý muốn, có thể quẳng đại nhân đi chỗ khác đương nhiên là quá vui sướng rồi.

Ba thuộc hạ lấm lét nhìn nhau cười trộm.

Sở Hành bất đắc dĩ, đành phải đi cùng với Lục Vanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Noãn Hương Nùng ​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook