Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 3

Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết

19/10/2016

CHƯƠNG 3

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Trung thu sắp đến, trong thành phố khắp chốn đều mang không khí ngày lễ, thế mà ngay tầng đỉnh cao ốc Minh Châu tại bao phủ trong bầu không khí băng hàn lạnh giá.

Trên tầng này đều là nhân viên cao cấp trợ giúp chủ tịch, mà giờ đây mọi người lại không dám thở lấy một hơi.

Bởi vì trong văn phòng, chủ tịch đang cãi nhau với người khác.

Gần đây, loại sự tình này tương đối nhiều, tất cả mọi người tự động nhượng bộ lui binh, rất sợ bị trúng đạn. Trong công ty, dám cùng chủ tịch minh đao minh thương khắc khẩu chỉ có một người, đó chính là chủ tịch phu nhân, thành viên ban giám đốc tập đoàn Minh Châu, phó tổng tài Y Lâm.

Cô là người vợ kết tóc se tơ với Cao Kiến Quân, khi xưa cùng anh tranh đấu giành thiên hạ, thái độ cực kỳ mạnh mẽ, rất chịu thương chịu khó, nhưng tính như liệt hỏa, hễ chút là nổi nóng khiến cấp dưới áp lực rất lớn.

So với cô, Cao Kiến Quân trầm ổn, ôn hòa hơn rất nhiều.

Lúc này đây, bọn họ tranh chấp vì kế hoạch phá bỏ và dời các hộ dân đi nơi khác ở một mảnh đất mới mua.

Mảnh đất đó nằm trong vùng mới, giá đất đang lên vùn vụt, bọn họ định thừa dịp mượn gió bẻ măng phát triển khu này, sớm ngày kiếm tiền, thế nhưng các hộ gia đình ở đây đối với điều kiện phá bỏ và dời đi nơi khác của họ bất mãn, nhất quyết ở lại, không chịu đi.

Y Lâm đối với bọn “điêu dân” này luôn luôn chủ trương áp dụng chính sách áp lực, kiến nghị đem việc di dời giao cho công ty chuyên phụ trách di dời có thế lực xã hội đen chống lưng thực hiện, tiền có thể cao một chút nhưng so với điều kiện các hộ gia đình này đưa ra thì vẫn thấp hơn.

Cao Kiến Quân lại cho rằng hiện tại công ty đã đi vào nề nếp, hơn nữa đang phát triển tốt, mở rộng rất nhanh, không nên sử dụng thủ đoạn giống như trước. Nói đi thì cũng nói lại, hiện tại đang là thời kỳ tuyên truyền tiêu diệt xã hội đen, công ty đang làm ăn đàng hoàng cần gì phải dây dưa với xã hội đen để mang họa. Đối với những hộ gia đình này, hoàn toàn có thể nói khéo một chút, tốn thêm chút thời gian mà thôi.

Y Lâm giận dữ: “Thời gian chính là tiền bạc, lẽ nào anh ngay cả chuyện này cũng không hiểu?”

Cao Kiến Quân ngồi ở trên ghế, mệt mỏi day day thái dương, nhàn nhạt nói: “Trên thế giới cũng không phải chỉ có tiền, còn rất nhiều thứ cần bận tâm. Những hộ gia đình này đều là bình dân, thành thật yên phận, bình thường cũng không có cơ hội phát tài, thật vất vả có thời cơ này, khó tránh khỏi mơ mộng, cũng không có gì đáng trách. Chúng ta kiên trì một chút, nói khéo một chút, cũng không phải không thể thương lượng được.”

Y Lâm hừ lạnh: “Đùng có nói với tôi ‘Nhân chi sơ, tính bản thiện’, những ngày không tiền không bạc hai ta đều đã trải qua, có ai thương cảm cho anh không? Vì sao chúng ta phải thương cảm cho họ? Không có bản lĩnh thì phải ngoan ngoãn nghe người khác sắp xếp chứ.”

Cao Kiến Quân có chút phản cảm mà trầm mặc một lát mới quyết định: “Được rồi, việc này cứ như vậy đi, cứ giao cho Bộ Phát triển đi làm, xem tình huống thế nào đã. Hiện tại, hoạt động của công ty đang dựa theo phương thức quản lý khoa học, đi vào quỹ đạo, có công tác gì thì cứ làm từng bước, để các bộ phận đi làm, hai ta đừng ôm đồm hết thế nữa, để nhân viên quản lý phía dưới không có cơ hội phát huy sở trưởng, như vậy lãng phí tài năng.”

Y Lâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì? Anh muốn chỉ trích tôi không hiểu quản lý à? Nếu như tôi không hiểu quản lý, lúc trước làm sao trợ giúp anh có được gia nghiệp lớn như thế này hả?”

Cao Kiến Quân lập tức nói: “Cô đừng mẫn cảm như thế được không? Tôi căn bản không có ý này. Lúc trước thành lập công ty, tôi cũng không hiểu quản lý, cả hai đều tự tìm tòi cả, thất bại rồi làm lại, cực khổ thế nào sao không nhớ chứ. Hiện tại công ty chúng ta đều đã lên sàn chứng khoán rồi, nếu như không khoa học hóa quản lý, làm sao tự tin phát triển? Những ví dụ thất bại hai ta đều đã thấy rất nhiều rồi, chẳng lẽ còn muốn giẫm lên vết xe đổ? Đợi đến khi thất bại rồi hối hận mới cam sao?”

Y Lâm vỗ bàn: “Anh đừng có giảng đạo lý với tôi, vờ vịt làm gì? Ai chẳng biết chứ? Những thứ này anh đi nói với cấp dưới của anh đi, đừng ở trước mặt tôi mà nói cái gì khoa học cái gì không khoa học. Buôn bán ai mà không cần thủ đoạn, cần quan hệ? Ai cần khoa học hả?”

Cao Kiến Quân cảm thấy mệt mỏi rã rời. Từ ngày công ty bắt đầu lên sàn, một năm gần đây, anh càng ngày càng không thể nói chuyện được với Y Lâm. Mấy tháng qua càng lúc càng nghiêm trọng, dường như trong bất cứ chuyện gì cô cũng có thể cãi nhau với anh, từ công ty ầm ĩ đến tận nhà, làm cho anh chẳng có lấy một chút yên tĩnh, khiến anh phải dọn cả đồ ra khách phòng mà ngủ. Làm thế, Y Lâm càng tức giận, cãi nhau lại càng nhiều, có đôi khi ầm ĩ mà căn bản chẳng cần có lý do gì cả. Có rất nhiều lần, anh thực sự quá mệt mỏi, rất muốn hỏi cô: “Cô rốt cuộc muốn thế nào đây?”

Lúc này, anh thực sự cảm thấy những gì cô nói chỉ là muốn quậy anh mà thôi, chuyện chẳng có gì đáng để tranh chấp cả. Vì vậy anh nhìn đồng hồ một cái rồi nói với cô: “Tan tầm rồi, tôi còn một cuộc xã giao, có cái gì ngày mai rồi hãy nói.”

Y Lâm lập tức cảnh giác hỏi: “Xã giao gì? Sao tôi không biết?”



Cao Kiến Quân bất đắc dĩ nhìn về phía cô: “Y Lâm, cô lúc nào thay đổi thành người như vậy chứ? Cô hoài nghi cái gì? Hay phải hỏi, cô muốn biết cái gì?”

Y Lâm dường như bị nói trúng tim đen, nhất thời thẹn quá hoá giận: “Tôi thay đổi sao, là anh thay đổi mới phải! Vì sao bây giờ tôi ngay cả hỏi anh làm gì cũng không thể chứ? Chúng ta còn là vợ chồng sao? Anh vì sao muốn dọn ra khách phòng ngủ? Anh có ai rồi phải không?”

Cao Kiến Quân thở dài: “Nếu như tôi có, tôi cũng sẽ nói rõ ra. Cao Kiến Quân tôi quyết không phải loại người bên ngoài cờ màu bay bay mà trong nhà cờ đỏ còn đó. Y Lâm, cô đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, cho dù là vợ chồng, cũng cần cho đôi bên có thời gian cá nhân chứ. Hôm nay tôi chỉ là đi thăm bạn bè, sau đó đi uống một ly, vậy chắc được chứ?”

Y Lâm một thời nghẹn lời, lại vẫn hoài nghi mà nhìn anh, một lát mới miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, tôi chỉ hy vọng anh có chừng có mực, mọi việc nên thay con mà nghĩ. Nó còn nhỏ như thế, chúng ta nên cho nó một gia đình hoàn chỉnh.”

“Đương nhiên.” Cao Kiến Quân sắp xếp lại văn kiện trên bàn, cùng cô ra khỏi văn phòng.

————————–

Kỳ thực, hôm nay anh cũng không có cuộc xã giao nào, chỉ là không muốn về nhà. Lái xe trên đường vòng vòng một hồi, anh cũng chẳng biết đi nơi nào. Đang lúc mờ mịt, bỗng nhiên thấy cậu ca sĩ lần trước trong quán bò bít-tết năm sao.

Cậu đang lom khom nhìn mấy tấm ảnh hình món ăn bên ngoài quán, tấm nào nhìn cũng mê người cả. Thấy dáng dấp đói bụng của cậu, Cao Kiến Quân không khỏi nở nụ cười, vì vậy chạy xe, vào bãi giữ xe kế bên.

Gần đây, anh thường đi “Khiêu Vũ Với Bầy Sói” nghe cậu ca sĩ đó hát, chỉ là không quấy rối cậu, bao giờ nghe xong thì về, sau đó ngủ rất an ổn, tựa như tiếng hát của cậu là thuốc an thần của anh, làm cho anh cảm thấy rất dễ chịu, yên lòng.

Trong khi anh trả tiền giữ xe, quay qua quay lại, cậu ca sĩ kia đã đi mất. Xuyên qua lớn kính thủy tinh trong suốt, anh thấy cậu ca sĩ đang ngồi trên ghế, lật xem thực đơn, vì vậy rất tự nhiên mà đi vào, ngồi vào chỗ đối diện cậu.

Cậu ca sĩ ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi khó hiểu rồi lại nghĩ người ta chỉ là cần một chỗ để ngồi nên không quan tâm nữa, không hề nhìn anh mà gọi nhân viên phục vụ: “Một phần bò bít-tết, 7 phần chín.”

“Có ngay.” Nhân viên phục vụ lập tức ghi món, rồi quay đầu hỏi Cao Kiến Quân: “Tiên sinh, ngài thì sao?”

Cao Kiến Quân mỉm cười nói: “Cũng vậy nhưng tôi muốn 6 phần chín.”

Nhân viên phục vụ hiển nhiên nghĩ vì bọn họ đi cùng nhau vì vậy viết lên cùng một tờ giấy gọi món, mỉm cười nói: “Xin chờ một chút.” Sau đó bưng anh một ly hồng trà rồi đi ngay.

Cao Kiến Quân nhìn cậu ca sĩ có chút mất tự nhiên kia, cười nói: “Tôi rất thích nghe cậu hát.”

Cậu ca sĩ ngẩn ra, sau đó mới hiểu thì ra anh là khách đã nghe cậu hát, nhất thời trở nên lanh lợi lên, thoải mái mà gãi đầu, mỉm cười: “Cám ơn anh ủng hộ.”

Tuy rằng lời của cậu đều là lời khách sáo nhưng ngữ khí sống động, hoạt bát, hoàn toàn còn sự nghiêm túc lúc đang làm việc, Cao Kiến Quân nghe thế bật cười: “Hẳn là tôi cảm ơn cậu mới phải, nhờ tiếng hát của cậu mà cuộc sống tăng thêm rất nhiều vui sướng.”

Cậu ca sĩ có chút xấu hổ: “Nào được thế? Anh quá khích lệ rồi, kỳ thực tôi cũng chỉ hát bậy hát bạ, cũng không có gì hay.”

Cao Kiến Quân đưa tay: “Làm quen một chút vậy, tôi là Cao Kiến Quân.”

Cậu ta sửng sốt, hiển nhiên chưa từng nghĩ có người muốn nghiêm túc làm quen với mình như thế, sau một lát mới phản ứng lại, vội vã vươn tay bắt lấy tay anh, nghiêm túc mà nói: “Tôi là Thẩm An Ninh.”

Cao Kiến Quân rất cao hứng: “Thực sự là tên hay, tiếng ca của cậu làm cho người ta cảm thấy an ninh.” rồi nắm chặt tay cậu một cái, sau đó buông ra, đối với cậu vừa nhiệt tình lại tôn trọng.

Thẩm An Ninh đối với ca ngợi như vậy có chút không biết làm sao, theo bản năng mà gãi đầu, rồi nói: “Tôi thực sự không biết tiếng hát của tôi có thể cho người ta ấn tượng như vậy, nghe nói thế thực vui quá.”

Vừa nói xong, hai dĩa bò bít-tết mới nấu xong được bưng lên.

Cao Kiến Quân săn sóc mà mở khăn ăn, che ở trước người, nói với cậu: “Nào, làm giống tôi, tránh để dầu dính vào quần áo.”



Thẩm An Ninh lập tức làm theo.

Nhân viên phục vụ lúc này mới mở nấp dĩa.

Quả nhiên, dầu trong dĩa bắn ra bên ngoài, may là đều bị khăn ăn chặn lại.

Một lát sau, hai người cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn.

Thẩm An Ninh dường như rất hưởng thụ thức ăn, cậu cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ rồi đưa vào trong miệng, vừa tinh tế nhấm nuốt vừa nheo nheo mắt, hình dạng rất say sưa.

Những năm gần đây, Cao Kiến Quân sơn trân hải vị gì chưa ăn chứ, cũng đã ít hưởng thụ cảm giác ăn uống rồi. Trên bàn cơm còn phải đấu trí so dũng khí, chú ý từ ngữ, dáng vẻ khi ăn, phải đặc biệt cẩn thận không để đắc tội với khách, còn phải nỗ lực đem bữa cơm ăn cho đến hiệu quả giao dịch lớn nhất, hầu như rất ít khi chú ý tới đồ ăn. Lúc này thấy Thẩm An Ninh đơn thuần mà hết sức chăm chú ăn như vậy, hơn nữa vui vẻ như thế khiến anh cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Quán bò bít-tết này phong cách cũ xưa, ngọn đèn nhu hòa, âm nhạc ưu nhã khiến khách ăn rất thả lỏng, cũng cảm thấy ngon miệng hơn.

Ăn xong bữa đó, bực mình trong lòng Cao Kiến Quân cũng tiêu tan thành mây khói.

Đợi đến khi Thẩm An Ninh cảm thấy mỹ mãn mà buông dao nĩa, Cao Kiến Quân cười hỏi cậu: “Thế nào? Ăn no chưa? Còn muốn gọi thêm món không?”

Thẩm An Ninh lắc đầu: “No rồi, tôi ăn đủ rồi.”

Cao Kiến Quân liền nói với nhân viên phục vụ: “Tính tiền.”

Nhân viên phục vụ đi đến, mỉm cười với anh: “Tổng cộng 96 đồng, cảm ơn.”

Cao Kiến Quân rút ví ra, định trả tiền. Thẩm An Ninh gấp gáp lấy ra 50 đồng trong túi quần jean, đưa cho nhân viên phục vụ: “Cho hai hóa đơn riêng.”

Cao Kiến Quân ngẩn ra, nửa thật nửa giỡn: “Hôm nay tôi mời, cho tôi chút mặt mũi đi.”

Thẩm An Ninh liên tục lắc đầu: “Đâu thể vậy, như vậy sao được?”

Cao Kiến Quân cũng không kiên trì, liền từ trong tay cậu lấy tờ tiền ấy, rồi rút ra 100 đồng trong ví đưa cho nhân viên phục vụ.

Lúc này Thẩm An Ninh yên tâm, vui vẻ nhấp một ngụm trà, nói với anh: “Tôi phải đi hát, chào anh.”

Cao Kiến Quân lập tức nói: “Để tôi đưa cậu đi.”

“Không được.” Thẩm An Ninh mỉm cười lắc đầu. “Vậy thật phiền cho anh, tôi ngồi xe bus là được rồi.”

Cao Kiến Quân nhận tiền dư, đưa cho cậu một nửa, cười nói: “Dù sao tôi cũng định ăn xong sẽ đi nghe cậu hát, cùng đường mà, chỉ là thuận tiện, cậu không cần ngại.”

Thẩm An Ninh hiển nhiên rất thoả mãn hành động của anh, hành động ôn hòa, tràn ngập tôn trọng, chăm sóc mà không khiến người ta bị áp lực. Cậu bỏ 2 đồng anh đưa vào túi, cười gật đầu: “Được rồi, hôm nay ra đường gặp phải quý nhân, cho tôi đi nhờ vậy.”

END 03

Mục lục 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook