Chương 2: Kỳ Ngộ Tại Thanh Khâu Lĩnh (2)
Cô Nương Biệt Khóc
17/09/2024
Ngải cứu vừa mới đắp lên vết thương, thì thấy cơ bắp trên ngực bụng của hắn co giật, tay Xuân Quy dừng lại, không biết sao mà mặt nàng lại hơi nóng. Cuối cùng cũng đã đắp xong thuốc, nàng đứng dậy đi vào phòng của mình, kéo áo yếm lên xem vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng của mình.
A bà vừa vào thì thấy được cảnh này, có chút buồn cười hỏi Xuân Quy: "Đang làm gì vậy?"
"Bụng, không giống nhau." Xuân Quy chỉ tay hướng ra ngoài rồi chỉ vào bụng mình. Nàng luôn ở bên a bà, chưa từng có tiếp xúc gần gũi với nam tử như vậy, vừa rồi nhìn thắt lưng và bụng của hắn, so với mình thấy khác biệt rõ rệt.
A bà nghe vậy cười ra tiếng, dùng ngón trỏ chọc vào trán nàng: "Hắn là nam tử, còn con là nử tử, tự nhiên là khác nhau. Con ghi nhớ lời a bà, nam tử trên đời có thể làm hại nử tử, con cứu hắn thì cứu, nhưng không thể quá gần với hắn. Hiểu chưa?" Những năm qua dẫn theo Xuân Quy, a bà chưa dạy nàng nhiều về chuyện nam nữ phải có kiêng kỵ, giờ nghĩ lại thấy mình đã sơ suất.
Xuân Quy không hiểu a bà nói "quá gần" là gì, chỉ biết ngây ngô gật đầu.
A bà thở dài, Xuân Quy đã mười sáu, những nữ tử dưới núi ở tuổi này cũng đã bắt đầu xem mắt. Nhưng Xuân Quy ở cùng với lão thái bà này, chẳng khác gì cô nương mồ côi, đâu dễ gì gả cho người ta. Nghĩ đến đây, a bà lại dặn Xuân Quy: "Sau này a bà sẽ giúp hắn thay thuốc, còn con, không được lại gần hắn."
Lần này Xuân Quy hiểu, ý của a bà là không được quan tâm đến người nọ, Xuân Quy vội vàng gật đầu.
Đến đêm, bên gian ngoài truyền đến động tĩnh. A bà ngủ say, Xuân Quy lo sợ có thú dữ, khoác áo ra ngoài xem, thì thấy người nọ đứng giữa nhà, khuôn mặt đầy máu dưới ánh trăng trông khá đáng sợ, nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ, khi nhìn thấy Xuân Quy, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ hơn.
Mục Yến Khê nhìn thấy nữ tử đứng dưới ánh trăng, mặc một chiếc áo thô, áo yếm màu tối phập phồng theo nhịp thở, tiết khố ngắn không che hết được đôi chân dài trắng nõn. Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ về những chuyện hôm nay, sao trong rừng sâu lại xuất hiện một nữ tử ăn mặc thiếu vải như vậy? Lẽ nào là nữ thám tử của quân địch? Định dùng mỹ nhân kế?
Nghĩ như vậy, người hơi ngả về phía sau, như không đứng vững. Xuân Quy đâu có để tâm nhiều, chạy hai bước lên trước ôm lấy eo hắm: “Bị thương, nằm xuống.” Cơ thể nàng mềm mại và thơm tho, ngay cả Mục Yến Khê bị thương nặng cũng không thể cưỡng lại được, sức lực dồn hết vào phần dưới bụng, đau đến khó chịu. Hắn liền nằm xuống, giả vờ vô tình ôm nàng vào lòng, đôi mắt chăm chú nhìn vào mặt nàng: rực rỡ như hoa xuân, sáng ngời như trăng thu. Hiện giờ, Tây Lương đúng là đã bỏ ra một số tiền lớn, tìm được mỹ nhân như vậy để thực hiện mỹ nhân kế. Hắn cũng muốn kế tựu kế, vốn đã không phải là Liễu Hạ Huệ gì, tay hắn lướt nhẹ mơn trớn như có như không ở bên eo nàng, da dẻ như ngọc, eo nhỏ chỉ cần một bàn tay là nắm được, khiến người ta muốn mặc sức cuồng nhiệt. Nhưng vết thương không cho phép, hắn đành phải buông tay xuống bên người.
“Dám hỏi cô nương có nước uống không?” Vết thương đau nhức, khi mở miệng hắn phát ra tiếng rên, may mà đã trải qua nhiều kinh nghiệm sa trường, những vết thương như vậy hắn đã từng gặp, chịu đựng cũng không khó. Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn chăm chú nhìn vào mặt Xuân Quy, nữ tử này đến giờ vẫn chưa nhận ra mình ăn mặc không thích hợp, bưng nước cẩn thận đi tới trước mặt hắn, đôi mắt sáng trong không hề giấu giếm. Mục Yến Khê ngửa đầu, để nàng đút nước vào miệng hắn, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cô nương xưng hô như thế nào?” Trong mơ màng, hắn nghe thấy a bà của nàng gọi tên nàng là Xuân Quy.
“Xuân Quy.”
Mục Yến Khê gật đầu, lúc này đã tỉnh táo, có thể ngửi thấy mùi máu trên mặt. “Làm phiền cô nương giúp ta rửa mặt.” Hắn vui mừng không thôi khi thấy Xuân Quy lại đến trước mặt mình lần nữa, mang binh trấn thủ ở trấn Vô Diêm đã hơn nửa năm, ngoài việc thỉnh thoảng đi nghe nhạc khúc ở Túy Hồng Lâu, hắn rất ít tiếp xúc với nử tử. Xuân Quy có khuôn mặt mang vẻ tiên khí, nhưng cơ thể lại rất trần tục, dễ dàng chạm tới. Thám tử thì thám tử đi, khi nào mình khỏi hẳn, sẽ trừng trị nàng một phen, rồi xem nàng có thể dùng hay không, không thể dùng thì tìm một tòa nhà ở trấn Vô Diêm để nuôi dưỡng. Người này vẫn không thể bị thương, dù sao cũng là vương công quý tộc, những suy nghĩ bẩn thỉu chưa từng có trong quá khứ giờ đây trào dâng, có lẽ là do bị thương nên đầu óc trở nên choáng váng. Nói đi cũng phải nói lại, lúc đó để nàng cứu mình, sao lại không nghĩ đến việc nàng có thể là thám tử?
Xuân Quy đưa khăn cho hắn, tay hắn nâng lên rồi lại buông xuống, nhìn nàng với vẻ có lỗi. Nàng thì rất hiểu chuyện, vội vàng giúp hắn lau mặt.
Nơi khăn đã lau qua, lộ ra làn da tinh tế. Người này trông khác với những nam tử ở trấn Vô Diêm, đa số đều có làn da đen sạm và thô ráp. Khi lau xong mặt, Xuân Quy không nhịn được nói: “Đẹp.” Ánh mắt nàng vừa thèm thuồng vừa thẳng thắn, không có chút thẹn thùng nào.
Mục Yến Khê không biểu lộ cảm xúc gì, oán thầm: Còn có thám tử như thế này sao?
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
A bà vừa vào thì thấy được cảnh này, có chút buồn cười hỏi Xuân Quy: "Đang làm gì vậy?"
"Bụng, không giống nhau." Xuân Quy chỉ tay hướng ra ngoài rồi chỉ vào bụng mình. Nàng luôn ở bên a bà, chưa từng có tiếp xúc gần gũi với nam tử như vậy, vừa rồi nhìn thắt lưng và bụng của hắn, so với mình thấy khác biệt rõ rệt.
A bà nghe vậy cười ra tiếng, dùng ngón trỏ chọc vào trán nàng: "Hắn là nam tử, còn con là nử tử, tự nhiên là khác nhau. Con ghi nhớ lời a bà, nam tử trên đời có thể làm hại nử tử, con cứu hắn thì cứu, nhưng không thể quá gần với hắn. Hiểu chưa?" Những năm qua dẫn theo Xuân Quy, a bà chưa dạy nàng nhiều về chuyện nam nữ phải có kiêng kỵ, giờ nghĩ lại thấy mình đã sơ suất.
Xuân Quy không hiểu a bà nói "quá gần" là gì, chỉ biết ngây ngô gật đầu.
A bà thở dài, Xuân Quy đã mười sáu, những nữ tử dưới núi ở tuổi này cũng đã bắt đầu xem mắt. Nhưng Xuân Quy ở cùng với lão thái bà này, chẳng khác gì cô nương mồ côi, đâu dễ gì gả cho người ta. Nghĩ đến đây, a bà lại dặn Xuân Quy: "Sau này a bà sẽ giúp hắn thay thuốc, còn con, không được lại gần hắn."
Lần này Xuân Quy hiểu, ý của a bà là không được quan tâm đến người nọ, Xuân Quy vội vàng gật đầu.
Đến đêm, bên gian ngoài truyền đến động tĩnh. A bà ngủ say, Xuân Quy lo sợ có thú dữ, khoác áo ra ngoài xem, thì thấy người nọ đứng giữa nhà, khuôn mặt đầy máu dưới ánh trăng trông khá đáng sợ, nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ, khi nhìn thấy Xuân Quy, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ hơn.
Mục Yến Khê nhìn thấy nữ tử đứng dưới ánh trăng, mặc một chiếc áo thô, áo yếm màu tối phập phồng theo nhịp thở, tiết khố ngắn không che hết được đôi chân dài trắng nõn. Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ về những chuyện hôm nay, sao trong rừng sâu lại xuất hiện một nữ tử ăn mặc thiếu vải như vậy? Lẽ nào là nữ thám tử của quân địch? Định dùng mỹ nhân kế?
Nghĩ như vậy, người hơi ngả về phía sau, như không đứng vững. Xuân Quy đâu có để tâm nhiều, chạy hai bước lên trước ôm lấy eo hắm: “Bị thương, nằm xuống.” Cơ thể nàng mềm mại và thơm tho, ngay cả Mục Yến Khê bị thương nặng cũng không thể cưỡng lại được, sức lực dồn hết vào phần dưới bụng, đau đến khó chịu. Hắn liền nằm xuống, giả vờ vô tình ôm nàng vào lòng, đôi mắt chăm chú nhìn vào mặt nàng: rực rỡ như hoa xuân, sáng ngời như trăng thu. Hiện giờ, Tây Lương đúng là đã bỏ ra một số tiền lớn, tìm được mỹ nhân như vậy để thực hiện mỹ nhân kế. Hắn cũng muốn kế tựu kế, vốn đã không phải là Liễu Hạ Huệ gì, tay hắn lướt nhẹ mơn trớn như có như không ở bên eo nàng, da dẻ như ngọc, eo nhỏ chỉ cần một bàn tay là nắm được, khiến người ta muốn mặc sức cuồng nhiệt. Nhưng vết thương không cho phép, hắn đành phải buông tay xuống bên người.
“Dám hỏi cô nương có nước uống không?” Vết thương đau nhức, khi mở miệng hắn phát ra tiếng rên, may mà đã trải qua nhiều kinh nghiệm sa trường, những vết thương như vậy hắn đã từng gặp, chịu đựng cũng không khó. Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn chăm chú nhìn vào mặt Xuân Quy, nữ tử này đến giờ vẫn chưa nhận ra mình ăn mặc không thích hợp, bưng nước cẩn thận đi tới trước mặt hắn, đôi mắt sáng trong không hề giấu giếm. Mục Yến Khê ngửa đầu, để nàng đút nước vào miệng hắn, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cô nương xưng hô như thế nào?” Trong mơ màng, hắn nghe thấy a bà của nàng gọi tên nàng là Xuân Quy.
“Xuân Quy.”
Mục Yến Khê gật đầu, lúc này đã tỉnh táo, có thể ngửi thấy mùi máu trên mặt. “Làm phiền cô nương giúp ta rửa mặt.” Hắn vui mừng không thôi khi thấy Xuân Quy lại đến trước mặt mình lần nữa, mang binh trấn thủ ở trấn Vô Diêm đã hơn nửa năm, ngoài việc thỉnh thoảng đi nghe nhạc khúc ở Túy Hồng Lâu, hắn rất ít tiếp xúc với nử tử. Xuân Quy có khuôn mặt mang vẻ tiên khí, nhưng cơ thể lại rất trần tục, dễ dàng chạm tới. Thám tử thì thám tử đi, khi nào mình khỏi hẳn, sẽ trừng trị nàng một phen, rồi xem nàng có thể dùng hay không, không thể dùng thì tìm một tòa nhà ở trấn Vô Diêm để nuôi dưỡng. Người này vẫn không thể bị thương, dù sao cũng là vương công quý tộc, những suy nghĩ bẩn thỉu chưa từng có trong quá khứ giờ đây trào dâng, có lẽ là do bị thương nên đầu óc trở nên choáng váng. Nói đi cũng phải nói lại, lúc đó để nàng cứu mình, sao lại không nghĩ đến việc nàng có thể là thám tử?
Xuân Quy đưa khăn cho hắn, tay hắn nâng lên rồi lại buông xuống, nhìn nàng với vẻ có lỗi. Nàng thì rất hiểu chuyện, vội vàng giúp hắn lau mặt.
Nơi khăn đã lau qua, lộ ra làn da tinh tế. Người này trông khác với những nam tử ở trấn Vô Diêm, đa số đều có làn da đen sạm và thô ráp. Khi lau xong mặt, Xuân Quy không nhịn được nói: “Đẹp.” Ánh mắt nàng vừa thèm thuồng vừa thẳng thắn, không có chút thẹn thùng nào.
Mục Yến Khê không biểu lộ cảm xúc gì, oán thầm: Còn có thám tử như thế này sao?
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.