Chương 49: Chuyện Có một loại yêu gọi là tác thành (Thượng)
Lâm Địch Nhi
16/04/2014
“Khứ niên linh lạc mộ xuân thì, lệ thấp hồng tiên oán biệt li.
Thường tưởng tiện đồng vu hạp tán, nhân hà trọng hữu vũ lăng kì
Truyện tình mỗi hướng hinh hương đắc, bất ngữ hoàn ứng bỉ thử tri.
Chích dục lan biên an chẩm tịch, dạ thâm gian cộng thuyết tương tư*.”
*Bài Mẫu đơn của tác giả Tiết Đào.
Bản dịch thơ của Viên Thu:
Hoa rơi năm trước lúc xuân tà,
Lệ đẫm thơ hồng hận cách xa.
Sợ tựa mây mưa Vu giáp tản,
Tìm đâu tiên tử Vũ lăng qua.
Hương nồng tỏa, gợi tình sâu lắng,
Lời chẳng trao, hàm ý thiết tha.
Chỉ muốn bên hiên nhàn gối chiếu,
Đêm khuya thương nhớ ngỏ cùng hoa.
Chú thích: Vu giáp là tên một khúc sông Trường Giang, ở phía đông nam tỉnh Tứ Xuyên, tương truyền là nơi nữ thần mây mưa trú ngụ. Trong bài chỉ mượn ý là mây mưa, chợt hợp chợt tan. Vũ Lăng là tên đất, nay là huyện Thường Đức, tỉnh Hồ Nam. Theo Đào Nguyên Ký của Đào Tiềm, vào đời Tấn, có người đánh cá ở Vũ Lăng, ngược dòng suối vào núi xa, thấy có hoa đào trôi theo nước, lên bờ xem thì thấy có xóm làng, cư dân đi lại nhẹ nhàng như người tiên. Khi về anh ta thưa với quan huyện, quan sai người tới xem thì không còn thấy gì nửa. Trong bài chỉ mượn ý cảnh tiên chợt hiện chợt mất, không hẹn hò đuợc.
Thi nhân thường tán dương hoa mẫu đơn rất nhiều trong thơ, Ngu Mạn Lăng lại chỉ thích bài thơ “Mẫu đơn” này của tài nữ Tiết Đào. Nàng sinh vào tháng tư, sinh đúng thời điểm mẫu đơn nở rộ.
Mẫu đơn, được công nhận là “Vua của bách hoa”, hoa lớn, màu sắc tươi đẹp, làm cho người ta có cảm giác đẹp đẽ cao quý, lộng lẫy đoan trang. Hoa mẫu đơn, đẹp đẽ, lãng mạn, khỏe mạnh, độc lập, nhất định cả đời nó sẽ mang tư thái đẹp đẽ quý giá.
Thược dược đẹp đẽ nhưng yếu ớt, không có khí chất cao quý. Phù dung tuy rằng thanh cao, nhưng lại thiếu điểm nhiệt tình. Chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc thiên hương. Bạch cư Dị từng nói rằng: “Hoa nở hoa tàn chỉ trong hai mươi ngày, người trong cả thành đều phát cuồng”
Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, lúc hoa nở, cả thành đều phát cuồng.
Ngu Mạn Lăng sinh ra, cũng làm cho toàn Ngu phủ vui mừng. Vận mệnh của nàng cũng ứng với hoa mẫu đơn, tuổi thanh xuân chính là lúc tươi đẹp nhất, tiến cung thành hoàng hậu đứng đầu trăm phi, dang xưng kỳ thật là “Hoa trung hoàng hậu”.
Có thể là thuở nhỏ lớn lên trong phủ Thừa tướng, quyền thế và giàu sang trong hoàng cung, cũng không làm cho Ngu Mạn Lăng có bao nhiêu vui sướng, trong lòng nàng trông mong chẳng qua là một phần: “Chỉ muốn bên hiên nhàn gối chiếu, đêm khuya thương nhớ ngỏ cùng hoa.”
Ngu Mạn Lăng là viên minh châu trong tay Ngu Hữu Thừa tướng, mặc dù nàng tiến cung, nhưng khuê phòng của nàng vẫn còn được giữ gìn hoàn chỉnh giống y như khi nàng vẫn còn ở trong phủ, ngay cả mùi đàn hương mà nàng thích, khăn lụa thường dùng cũng đều giống y như trước, mỗi ngày đều đổi. Thị nữ ngày ngày đều lau bàn và dao cầm* của nàng sáng bóng, khi nàng bước vào trong khuê phòng của mình, trong nháy mắt thấy giống như quay trở lại lúc còn là thiếu nữ, nàng vẫn là tiểu thư Mạn Lăng được người người trong Ngu phủ yêu thương.
*Dao cầm: một loại đàn cổ.
Nhìn thấy hoa viên ở phía sau khuê phòng, bốn phía là đủ loại mẫu đơn quý hiếm. Từng khóm mẫu đơn tàn, lại có một khóm mới bên cạnh đang nở rộ, cả phòng đều có hương hoa nồng đậm.
Y phục nàng mặc khi chưa xuất giá, từng bộ đều được xức hương thơm treo trong tủ, trên bàn là giấy và bút mực, phụ thân cũng đã đổi mới. Trên giường, áo ngủ bằng gấm được gấp gọn, ánh mặt trời chiếu xuống, mùi thơm ngát xông vào mũi, Ngu Mạn Lăng khoan khoái nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Hoàng cung dù có tốt thế nào, nàng vẫn cảm thấy không hơn Ngu phủ được. Nàng vẫn cảm thấy nàng vô cùng may mắn, có hai huynh trưởng yêu thương… Huyên Thần và Tấn Hiên, còn có hai mẫu thân – Ngu phu nhân và Vạn thái hậu. Ngu đại nhân thì càng không cần phải nói, còn Vạn thái hậu ở trong triều làm cho đại thần kiêng kị, Lưu Huyên Thần thuận lợi đăng cơ, công lao ấy của Vạn thái hậu không thể nào không kể tới. Một vị thái hậu khôn khéo lõi đời như thế, đối với nàng cũng vô cùng yêu thương, mà là loại yêu thương thật sự xuất phát từ đáy lòng. Khi còn nhỏ nàng vào cung, Vạn thái hậu tự mình chải tóc cho nàng, tự mình cho nàng ăn cơm, khi nàng ngủ trưa, đều là ngủ trong lòng Vạn thái hậu.
Là bởi vì quá may mắn, ngay cả ông trời cũng còn đố kỵ, cho nên mới đặt ra quá nhiều chướng ngại đối với nhân duyên của nàng, có phải không?
Trong Ngu phủ rất nhiều gia nhân cũng không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Tấn Hiên, nhưng nàng không sợ, nàng âu yếm sờ những vết sẹo lồi lõm trên gương mặt ấy, ôn nhu lặng lẽ xuất hiện trong một con mắt kia làm cho trái tim nàng đập nhanh không thôi. Không rõ tại sao, nàng luôn cảm thấy gương mặt ban đầu của Tấn Hiên rất anh tuấn.
Nàng có một tâm nguyện nho nhỏ, nàng nên sinh cho Tấn Hiên một đứa con trai, bé trai này giống hệt như Tấn Hiên, như vậy là có thể biết rốt cuộc Tấn Hiên trông như thế nào, Tấn Hiên cũng sẽ không còn tiếc nuối nữa.
Nhưng dường như đây giống như một tâm nguyện không bao giờ hoàn thành được của nàng. Ngu Mạn Lăng khe khẽ thở dài.
Nàng trở về Ngu phủ, thấy người con gái mà Tấn Hiên muốn kết hôn. Cô gái ấy tên Hạnh Nhi, một cái tên thật mộc mạc, diện mạo cũng chất phác, thậm chí có thể nói là khỏe mạnh rắn rỏi. Sống ở bờ biển nhiều năm, hứng gió hứng nắng, khuôn mặt màu đen bánh mật, màu da khỏe mạnh, khi cười lên lộ ra hàm răng đặc biệt trắng. Cô ấy chưa bao giờ đi xa nhà, gặp người lạ có chút sợ hãi, đều trốn ở phía sau Tấn Hiên.
Cô gái như vậy, Ngu phủ tùy tiện tìm một nha đầu làm việc vặt tới, đều xinh đẹp hơn, đoan trang hơn mười phần so với cô ấy, khi so sánh với Ngu Mạn Lăng, quả thực là mây trên trời so với bùn dưới đất.
Thế nhưng Ngu Mạn Lăng lại thấy vô cùng, vô cùng hâm mộ cô ấy.
Tấn Hiên đối với Hạnh Nhi vô cùng ôn nhu, dẫn cô ấy đi thăm một vòng trước sau Ngu phủ, giảng giải cho cô ấy tác dụng của mỗi một gian lầu các. Khi ngồi cùng nhau dùng bữa, hắn gắp thức ăn cho cô ấy. Có khi Hạnh Nhi chưa từng ăn loại thức ăn ấy, hắn sẽ làm mẫu trước cho cô ấy xem, tuyệt đối không để cho cô ấy trở thành trò cười của đám hạ nhân. Hắn cho tổng quản mời đến thợ may nổi danh trong thành Đông Dương, may y phục cho cô ấy. Thậm chí hắn còn sắp xếp cô ấy ở trong viện của hắn. Bởi vì Hạnh Nhi nghe tiếng Đông Dương cũng không hiểu được hết, mà cô ấy nói, ngoại trừ Tấn Hiên, người khác nghe cũng không hiểu.
Tấn Hiên coi trọng Hạnh Nhi như thế, đám hạ nhân tự nhiên cũng không dám đối xử vô lễ. Ngu Hữu Thừa tướng và phu nhân chỉ ngồi nhìn nhau thở dài, về hôn sự của hắn, bọn họ cũng không có một câu nhiều lời, hết thảy đều tôn trọng ý kiến của Tấn Hiên.
Từ trên xuống dưới trong Ngu phủ đều vì hôn sự của Tấn Hiên mà bận rộn, có điều trong không khí thì không lộ ra chút vui mừng nào.
Ngu Mạn Lăng yên lặng để tất cả vào trong mắt.
Tấn Hiên đối với nàng không phải không thân thiết, chỉ là không bằng khi còn nhỏ, sự thân thiết này mang theo xa cách. Hắn lễ độ cùng nàng đi dạo hậu hoa viên, nhưng chỉ chốc lát, hắn đã nói phải tới gặp Hạnh Nhi, không chút do dự để nàng lại đó rồi rời đi.
Đêm thứ nhất ở trong phủ, Ngu Mạn Lăng ngủ trong khuê phòng, trằn trọc, lăn qua lộn lại. Đột nhiên, tất cả dũng khí và mưu kế tích tụ khi ở trong cung đều làm cho nàng trở nên bất an, trong ngực khó chịu như có một khối đá lớn đè xuống.
Nàng cảm thấy giữa nàng và Tấn Hiên lúc này, dường như không thể vãn hồi được nữa rồi. Trơ mắt nhìn tình duyên trôi qua, mà chỉ có thể bất lực. Những lời mà Lưu Huyên Thần đã dạy nàng, có thể không cần thiết phải nói ra.
Tấn Hiên yêu thương Hạnh Nhi là thật, hắn cười với Hạnh Nhi, vẻ mặt hạnh phúc đó nàng chưa bao giờ thấy. Hạnh Nhi không biết là do ngượng ngùng, hay là lý do khác, đối với Tấn Hiên lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt cung kính.
Nàng muốn đi phá hoại tình cảm đẹp tới dường này hay sao?
Nàng muốn đi làm hại một cô gái vô tội, chất phác như thế sao?
Có lẽ bắt đầu từ ngày nàng tiến cung, duyên phận giữa nàng và Tấn Hiên đã không còn. Nàng chỉ tự mình đa tình mà chờ đợi năm năm, nàng không thay đổi, nhưng Tấn Hiên sao có thể không thay đổi được?
Một bên là mẫu nghi thiên hạ muôn người kính ngưỡng, một bên là cô đơn lẻ bóng, đêm khuya rơi lệ.
Nàng chỉ có mong muốn đơn giản như vậy, trong buổi tối ánh trăng như nước, được dựa vào lồng ngực Tấn Hiên, cùng ngắm vườn mẫu đơn, có thể cười khẽ, có thể thì thầm, có thể nỉ non, có thể an ủi nhau.
Mà hiện tại, cũng như năm năm trước, nàng đứng một mình trong phòng này, nhìn viện của Tấn Hiên ở cách đó không xa. Năm năm sau, nàng vẫn một mình đứng trong căn phòng này như cũ, chăm chú nhìn sang đó.
Hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt của nàng, trong đêm khuya không có người nào ở đây, nàng có thể không phải kiêng dè gì mà rơi lệ, để lộ ra yếu ớt của chính mình.
Một trái tim, trong một đêm xuân ấm áp, đã đông lạnh thành băng.
Ngày hôm sau, Ngu Mạn Lăng ngồi nói mấy chuyện thường ngày với mẫu thân. Ngu đại nhân vô cùng yêu thương Ngu Mạn Lăng, nhưng yêu thương này của ông ấy lại mang nhiều phần kính sợ với thân phận của nàng hơn. Ngu Mạn Lăng đầy bụng buồn bực, cũng không dám nói ra miệng với mẫu thân, nàng sợ làm cho mẫu thân kinh hãi.
Tất cả mọi chuyện, chỉ có thể tự mình nhấm nuốt, tiêu hóa, còn xuất hiện lại cố nuốt xuống. Hôm đó, Ngu Tấn Hiên không ở trong phủ, hắn dẫn Hạnh Nhi tới Từ Ân tự dâng hương. Bởi vì không có hắn, trong phủ thành trống rỗng.
Ngu Mạn Lăng giống như một u hồn lượn lờ bay trong phủ, lần đầu tiên, nàng cảm thấy chính mình giống như một người xa lạ.
Ngày thứ ba, ăn trưa xong, trong phủ có hai nha đầu chơi thả diều, Hạnh Nhi chưa từng thấy, tò mò đuổi theo sau nhìn. Ngu Mạn Lăng ngồi trên hành lang thêu một chiếc khăn, Ngu Tấn Hiên đứng ở ngoài hành lang. Mấy người hầu không biết vì lý do gì, đều tránh ra, trong viện chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Trái tim Mạn Lăng trong phút chốc vọt lên tới cổ họng, nàng buông khung thêu xuống, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tấn Hiên, nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí gọi: “Đại ca!”
Ngu Tấn Hiên quay đầu lại, trong mắt xẹt qua một tia đau đớn, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, Ngu Mạn Lăng không nhìn thấy.
Ngu Mạn Lăng đứng lên, tới gần hắn một chút, gương mặt xinh đẹp bởi vì căng thẳng mà có chút đỏ lên.
“Đại ca, có chuyện muội muốn nói với huynh.” Nàng cắn cắn môi, “Năm năm nay, muội và hoàng thượng kỳ thật…”
“Mạn Lăng,” Ngu Tấn Hiên đột nhiên ngắt lời nàng, “Ta biết, muội và hoàng thượng vô cùng ân ái, đây là chuyện người người trong triều Ngụy đều biết.”
Trong nháy mắt, không gian lặng ngắt như tờ, Ngu Mạn Lăng đau đớn như thể trái tim vỡ nát.
“Đại ca, vì sao huynh không cho muội nói, kỳ thật trong lòng huynh rất rõ ràng trong lòng muội có huynh hay không? Đại ca…”
“Ta biết ở trong lòng Mạn Lăng, ta vẫn luôn là một huynh trưởng được tôn trọng.”
“Không phải, không phải, muội không xem huynh như huynh trưởng. Hoàng thượng mới là huynh trưởng, đại ca là người muội thích. Muội thích đại ca, đã rất lâu, rất lâu rồi… Đại ca, không được thành thân, chờ muội…”
“Mạn Lăng, câm miệng!” Khuôn mặt dữ tợn của Ngu Tấn Hiên vì tức giận mà càng thêm đáng sợ, “Lời muội nói, đại ca không nghe thấy gì hết. Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, sao có thể nói được hay không được, muội xem đại ca là cái gì, càng coi Hạnh Nhi là gì? Hiện tại đối với đại ca mà nói, Hạnh Nhi là người con gái ta dành tình cảm chân thành, ta sẽ không cho phép bất kỳ người nào làm tổn thương tới cô ấy, cũng không để cho bất kỳ người nào có thể ngăn cản chúng ta. Mà Mạn Lăng, muội càng phải chú ý tới thân phận của mình, không được phép có tính khí trẻ con thế nữa. Ta nên tới chỗ Hạnh Nhi.”
“Đại ca…” Ngu Mạn Lăng gọi Ngu Tấn Hiên lại, nước mắt không khống chế được tràn mi rớt xuống.
“Huynh thật sự rất yêu Hạnh Nhi, huynh cảm thấy hiện tại huynh rất hạnh phúc sao?”
Ngu Tấn Hiên xoay người lại, nhắm mắt lại, hết sức chân thành gật đầu.
“Muội biết rồi, đại ca, hãy quên những lời nói ngu xuẩn của muội đi, chúc hai người hạnh phúc.” Nói xong, Mạn Lăng bụm mặt, chạy tới hướng phòng thêu.
Một hàng nước mắt trong mắt Ngu Tấn Hiên lặng yên rơi xuống.
Chung quy nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường, không thể làm như không có việc gì, nhìn người mình yêu thành thân cùng người con gái khác. Nàng lựa chọn trốn tránh.
Mặc kệ mẫu thân giữ lại như thế nào, bất kể là đã gần đến hoàng hôn, Ngu Mạn Lăng kiên quyết phải về cung. Ngoại trừ Ngu Tấn Hiên và Hạnh Nhi, tất cả mọi người trong phủ đều ra tiễn đưa.
Ngu Mạn Lăng thống khổ đưa mắt nhìn vào trong viện Tấn Hiên ở, trời tối như mực, không thấy một ánh đèn, nàng ảm đạm thu hồi tầm mắt, ngồi lên long liễn.
Ai nói mẫu đơn quốc sắc thiên hương?
“Trù trướng giai tiền hồng mẫu đan, vãn lai duy hữu lưỡng chi tàn.
Minh triêu phong khởi ứng xuy tẫn, dạ tích suy hồng bả hỏa khan*.”
*Bài Thương Xót Hoa Mẫu Đơn của Bạch Cư Dị.
Bản dịch của Lâm Trung Phú:
Mẫu đơn buồn bã nép bên thềm
Hai nhánh chớm tàn buổi nhá nhem.
Mai sớm sẽ rơi khi gió thổi
Thương hồng đêm tiếc chong đèn xem.
Long liễn chậm rãi chạy ra khỏi phủ Ngu Thừa tướng, Ngu Mạn Lăng rơi lệ suốt chặng đường tới hoàng cung.
Ở sân bên này, Ngu Tấn Hiên ngẩn người ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cửa sổ, trong mắt cũng ngập tràn nước mắt. Hạnh Nhi ngồi co rúm lại ở một góc phòng, hai tay bịt chặt lấy mắt. Trong phòng không thắp đèn, tướng quân gia ngồi ở chỗ kia, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt ngài, âm u như lệ quỷ, ban ngày nàng nhìn còn thấy sợ hãi, đừng nói là lúc tối om thế này.
“Tướng quân gia, cho tôi ra ngoài đi, được không?” Nàng khóc lóc cầu xin. Tướng quân gia cho nhà nàng rất nhiều bạc, nói chỉ cần nàng cùng diễn một màn, nàng mới có gan cùng tướng quân gia lên kinh thành. Có thật nhiều bạc kia, nàng mới có thể đặt mua thật nhiều đồ cưới, thành thân với A Thủy ca trong lòng nàng.
Ngu Tấn Hiên chậm rãi nhắm mắt lại, “Đợi lát nữa.”
Long liễn vừa rời khỏi Ngu phủ, Mạn Lăng nhất định còn quay đầu lại, hắn không thể để cho nàng nhìn thấy nước mắt trên mặt hắn, hắn càng sợ phải đối diện với nàng, trái tim hắn sẽ mềm ra.
Mà hắn không thể nào, không thể nào động tâm vì Mạn Lăng.
Khi hắn mười tuổi, hắn đã biết Mạn Lăng chỉ có thể là muội muội, Mạn Lăng trưởng thành sẽ được gả làm Vương phi của Huyên Thần, đời này kiếp này hắn không thể yêu Mạn Lăng.
Thường tưởng tiện đồng vu hạp tán, nhân hà trọng hữu vũ lăng kì
Truyện tình mỗi hướng hinh hương đắc, bất ngữ hoàn ứng bỉ thử tri.
Chích dục lan biên an chẩm tịch, dạ thâm gian cộng thuyết tương tư*.”
*Bài Mẫu đơn của tác giả Tiết Đào.
Bản dịch thơ của Viên Thu:
Hoa rơi năm trước lúc xuân tà,
Lệ đẫm thơ hồng hận cách xa.
Sợ tựa mây mưa Vu giáp tản,
Tìm đâu tiên tử Vũ lăng qua.
Hương nồng tỏa, gợi tình sâu lắng,
Lời chẳng trao, hàm ý thiết tha.
Chỉ muốn bên hiên nhàn gối chiếu,
Đêm khuya thương nhớ ngỏ cùng hoa.
Chú thích: Vu giáp là tên một khúc sông Trường Giang, ở phía đông nam tỉnh Tứ Xuyên, tương truyền là nơi nữ thần mây mưa trú ngụ. Trong bài chỉ mượn ý là mây mưa, chợt hợp chợt tan. Vũ Lăng là tên đất, nay là huyện Thường Đức, tỉnh Hồ Nam. Theo Đào Nguyên Ký của Đào Tiềm, vào đời Tấn, có người đánh cá ở Vũ Lăng, ngược dòng suối vào núi xa, thấy có hoa đào trôi theo nước, lên bờ xem thì thấy có xóm làng, cư dân đi lại nhẹ nhàng như người tiên. Khi về anh ta thưa với quan huyện, quan sai người tới xem thì không còn thấy gì nửa. Trong bài chỉ mượn ý cảnh tiên chợt hiện chợt mất, không hẹn hò đuợc.
Thi nhân thường tán dương hoa mẫu đơn rất nhiều trong thơ, Ngu Mạn Lăng lại chỉ thích bài thơ “Mẫu đơn” này của tài nữ Tiết Đào. Nàng sinh vào tháng tư, sinh đúng thời điểm mẫu đơn nở rộ.
Mẫu đơn, được công nhận là “Vua của bách hoa”, hoa lớn, màu sắc tươi đẹp, làm cho người ta có cảm giác đẹp đẽ cao quý, lộng lẫy đoan trang. Hoa mẫu đơn, đẹp đẽ, lãng mạn, khỏe mạnh, độc lập, nhất định cả đời nó sẽ mang tư thái đẹp đẽ quý giá.
Thược dược đẹp đẽ nhưng yếu ớt, không có khí chất cao quý. Phù dung tuy rằng thanh cao, nhưng lại thiếu điểm nhiệt tình. Chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc thiên hương. Bạch cư Dị từng nói rằng: “Hoa nở hoa tàn chỉ trong hai mươi ngày, người trong cả thành đều phát cuồng”
Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, lúc hoa nở, cả thành đều phát cuồng.
Ngu Mạn Lăng sinh ra, cũng làm cho toàn Ngu phủ vui mừng. Vận mệnh của nàng cũng ứng với hoa mẫu đơn, tuổi thanh xuân chính là lúc tươi đẹp nhất, tiến cung thành hoàng hậu đứng đầu trăm phi, dang xưng kỳ thật là “Hoa trung hoàng hậu”.
Có thể là thuở nhỏ lớn lên trong phủ Thừa tướng, quyền thế và giàu sang trong hoàng cung, cũng không làm cho Ngu Mạn Lăng có bao nhiêu vui sướng, trong lòng nàng trông mong chẳng qua là một phần: “Chỉ muốn bên hiên nhàn gối chiếu, đêm khuya thương nhớ ngỏ cùng hoa.”
Ngu Mạn Lăng là viên minh châu trong tay Ngu Hữu Thừa tướng, mặc dù nàng tiến cung, nhưng khuê phòng của nàng vẫn còn được giữ gìn hoàn chỉnh giống y như khi nàng vẫn còn ở trong phủ, ngay cả mùi đàn hương mà nàng thích, khăn lụa thường dùng cũng đều giống y như trước, mỗi ngày đều đổi. Thị nữ ngày ngày đều lau bàn và dao cầm* của nàng sáng bóng, khi nàng bước vào trong khuê phòng của mình, trong nháy mắt thấy giống như quay trở lại lúc còn là thiếu nữ, nàng vẫn là tiểu thư Mạn Lăng được người người trong Ngu phủ yêu thương.
*Dao cầm: một loại đàn cổ.
Nhìn thấy hoa viên ở phía sau khuê phòng, bốn phía là đủ loại mẫu đơn quý hiếm. Từng khóm mẫu đơn tàn, lại có một khóm mới bên cạnh đang nở rộ, cả phòng đều có hương hoa nồng đậm.
Y phục nàng mặc khi chưa xuất giá, từng bộ đều được xức hương thơm treo trong tủ, trên bàn là giấy và bút mực, phụ thân cũng đã đổi mới. Trên giường, áo ngủ bằng gấm được gấp gọn, ánh mặt trời chiếu xuống, mùi thơm ngát xông vào mũi, Ngu Mạn Lăng khoan khoái nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Hoàng cung dù có tốt thế nào, nàng vẫn cảm thấy không hơn Ngu phủ được. Nàng vẫn cảm thấy nàng vô cùng may mắn, có hai huynh trưởng yêu thương… Huyên Thần và Tấn Hiên, còn có hai mẫu thân – Ngu phu nhân và Vạn thái hậu. Ngu đại nhân thì càng không cần phải nói, còn Vạn thái hậu ở trong triều làm cho đại thần kiêng kị, Lưu Huyên Thần thuận lợi đăng cơ, công lao ấy của Vạn thái hậu không thể nào không kể tới. Một vị thái hậu khôn khéo lõi đời như thế, đối với nàng cũng vô cùng yêu thương, mà là loại yêu thương thật sự xuất phát từ đáy lòng. Khi còn nhỏ nàng vào cung, Vạn thái hậu tự mình chải tóc cho nàng, tự mình cho nàng ăn cơm, khi nàng ngủ trưa, đều là ngủ trong lòng Vạn thái hậu.
Là bởi vì quá may mắn, ngay cả ông trời cũng còn đố kỵ, cho nên mới đặt ra quá nhiều chướng ngại đối với nhân duyên của nàng, có phải không?
Trong Ngu phủ rất nhiều gia nhân cũng không dám nhìn thẳng khuôn mặt của Tấn Hiên, nhưng nàng không sợ, nàng âu yếm sờ những vết sẹo lồi lõm trên gương mặt ấy, ôn nhu lặng lẽ xuất hiện trong một con mắt kia làm cho trái tim nàng đập nhanh không thôi. Không rõ tại sao, nàng luôn cảm thấy gương mặt ban đầu của Tấn Hiên rất anh tuấn.
Nàng có một tâm nguyện nho nhỏ, nàng nên sinh cho Tấn Hiên một đứa con trai, bé trai này giống hệt như Tấn Hiên, như vậy là có thể biết rốt cuộc Tấn Hiên trông như thế nào, Tấn Hiên cũng sẽ không còn tiếc nuối nữa.
Nhưng dường như đây giống như một tâm nguyện không bao giờ hoàn thành được của nàng. Ngu Mạn Lăng khe khẽ thở dài.
Nàng trở về Ngu phủ, thấy người con gái mà Tấn Hiên muốn kết hôn. Cô gái ấy tên Hạnh Nhi, một cái tên thật mộc mạc, diện mạo cũng chất phác, thậm chí có thể nói là khỏe mạnh rắn rỏi. Sống ở bờ biển nhiều năm, hứng gió hứng nắng, khuôn mặt màu đen bánh mật, màu da khỏe mạnh, khi cười lên lộ ra hàm răng đặc biệt trắng. Cô ấy chưa bao giờ đi xa nhà, gặp người lạ có chút sợ hãi, đều trốn ở phía sau Tấn Hiên.
Cô gái như vậy, Ngu phủ tùy tiện tìm một nha đầu làm việc vặt tới, đều xinh đẹp hơn, đoan trang hơn mười phần so với cô ấy, khi so sánh với Ngu Mạn Lăng, quả thực là mây trên trời so với bùn dưới đất.
Thế nhưng Ngu Mạn Lăng lại thấy vô cùng, vô cùng hâm mộ cô ấy.
Tấn Hiên đối với Hạnh Nhi vô cùng ôn nhu, dẫn cô ấy đi thăm một vòng trước sau Ngu phủ, giảng giải cho cô ấy tác dụng của mỗi một gian lầu các. Khi ngồi cùng nhau dùng bữa, hắn gắp thức ăn cho cô ấy. Có khi Hạnh Nhi chưa từng ăn loại thức ăn ấy, hắn sẽ làm mẫu trước cho cô ấy xem, tuyệt đối không để cho cô ấy trở thành trò cười của đám hạ nhân. Hắn cho tổng quản mời đến thợ may nổi danh trong thành Đông Dương, may y phục cho cô ấy. Thậm chí hắn còn sắp xếp cô ấy ở trong viện của hắn. Bởi vì Hạnh Nhi nghe tiếng Đông Dương cũng không hiểu được hết, mà cô ấy nói, ngoại trừ Tấn Hiên, người khác nghe cũng không hiểu.
Tấn Hiên coi trọng Hạnh Nhi như thế, đám hạ nhân tự nhiên cũng không dám đối xử vô lễ. Ngu Hữu Thừa tướng và phu nhân chỉ ngồi nhìn nhau thở dài, về hôn sự của hắn, bọn họ cũng không có một câu nhiều lời, hết thảy đều tôn trọng ý kiến của Tấn Hiên.
Từ trên xuống dưới trong Ngu phủ đều vì hôn sự của Tấn Hiên mà bận rộn, có điều trong không khí thì không lộ ra chút vui mừng nào.
Ngu Mạn Lăng yên lặng để tất cả vào trong mắt.
Tấn Hiên đối với nàng không phải không thân thiết, chỉ là không bằng khi còn nhỏ, sự thân thiết này mang theo xa cách. Hắn lễ độ cùng nàng đi dạo hậu hoa viên, nhưng chỉ chốc lát, hắn đã nói phải tới gặp Hạnh Nhi, không chút do dự để nàng lại đó rồi rời đi.
Đêm thứ nhất ở trong phủ, Ngu Mạn Lăng ngủ trong khuê phòng, trằn trọc, lăn qua lộn lại. Đột nhiên, tất cả dũng khí và mưu kế tích tụ khi ở trong cung đều làm cho nàng trở nên bất an, trong ngực khó chịu như có một khối đá lớn đè xuống.
Nàng cảm thấy giữa nàng và Tấn Hiên lúc này, dường như không thể vãn hồi được nữa rồi. Trơ mắt nhìn tình duyên trôi qua, mà chỉ có thể bất lực. Những lời mà Lưu Huyên Thần đã dạy nàng, có thể không cần thiết phải nói ra.
Tấn Hiên yêu thương Hạnh Nhi là thật, hắn cười với Hạnh Nhi, vẻ mặt hạnh phúc đó nàng chưa bao giờ thấy. Hạnh Nhi không biết là do ngượng ngùng, hay là lý do khác, đối với Tấn Hiên lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt cung kính.
Nàng muốn đi phá hoại tình cảm đẹp tới dường này hay sao?
Nàng muốn đi làm hại một cô gái vô tội, chất phác như thế sao?
Có lẽ bắt đầu từ ngày nàng tiến cung, duyên phận giữa nàng và Tấn Hiên đã không còn. Nàng chỉ tự mình đa tình mà chờ đợi năm năm, nàng không thay đổi, nhưng Tấn Hiên sao có thể không thay đổi được?
Một bên là mẫu nghi thiên hạ muôn người kính ngưỡng, một bên là cô đơn lẻ bóng, đêm khuya rơi lệ.
Nàng chỉ có mong muốn đơn giản như vậy, trong buổi tối ánh trăng như nước, được dựa vào lồng ngực Tấn Hiên, cùng ngắm vườn mẫu đơn, có thể cười khẽ, có thể thì thầm, có thể nỉ non, có thể an ủi nhau.
Mà hiện tại, cũng như năm năm trước, nàng đứng một mình trong phòng này, nhìn viện của Tấn Hiên ở cách đó không xa. Năm năm sau, nàng vẫn một mình đứng trong căn phòng này như cũ, chăm chú nhìn sang đó.
Hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt của nàng, trong đêm khuya không có người nào ở đây, nàng có thể không phải kiêng dè gì mà rơi lệ, để lộ ra yếu ớt của chính mình.
Một trái tim, trong một đêm xuân ấm áp, đã đông lạnh thành băng.
Ngày hôm sau, Ngu Mạn Lăng ngồi nói mấy chuyện thường ngày với mẫu thân. Ngu đại nhân vô cùng yêu thương Ngu Mạn Lăng, nhưng yêu thương này của ông ấy lại mang nhiều phần kính sợ với thân phận của nàng hơn. Ngu Mạn Lăng đầy bụng buồn bực, cũng không dám nói ra miệng với mẫu thân, nàng sợ làm cho mẫu thân kinh hãi.
Tất cả mọi chuyện, chỉ có thể tự mình nhấm nuốt, tiêu hóa, còn xuất hiện lại cố nuốt xuống. Hôm đó, Ngu Tấn Hiên không ở trong phủ, hắn dẫn Hạnh Nhi tới Từ Ân tự dâng hương. Bởi vì không có hắn, trong phủ thành trống rỗng.
Ngu Mạn Lăng giống như một u hồn lượn lờ bay trong phủ, lần đầu tiên, nàng cảm thấy chính mình giống như một người xa lạ.
Ngày thứ ba, ăn trưa xong, trong phủ có hai nha đầu chơi thả diều, Hạnh Nhi chưa từng thấy, tò mò đuổi theo sau nhìn. Ngu Mạn Lăng ngồi trên hành lang thêu một chiếc khăn, Ngu Tấn Hiên đứng ở ngoài hành lang. Mấy người hầu không biết vì lý do gì, đều tránh ra, trong viện chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Trái tim Mạn Lăng trong phút chốc vọt lên tới cổ họng, nàng buông khung thêu xuống, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tấn Hiên, nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí gọi: “Đại ca!”
Ngu Tấn Hiên quay đầu lại, trong mắt xẹt qua một tia đau đớn, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, Ngu Mạn Lăng không nhìn thấy.
Ngu Mạn Lăng đứng lên, tới gần hắn một chút, gương mặt xinh đẹp bởi vì căng thẳng mà có chút đỏ lên.
“Đại ca, có chuyện muội muốn nói với huynh.” Nàng cắn cắn môi, “Năm năm nay, muội và hoàng thượng kỳ thật…”
“Mạn Lăng,” Ngu Tấn Hiên đột nhiên ngắt lời nàng, “Ta biết, muội và hoàng thượng vô cùng ân ái, đây là chuyện người người trong triều Ngụy đều biết.”
Trong nháy mắt, không gian lặng ngắt như tờ, Ngu Mạn Lăng đau đớn như thể trái tim vỡ nát.
“Đại ca, vì sao huynh không cho muội nói, kỳ thật trong lòng huynh rất rõ ràng trong lòng muội có huynh hay không? Đại ca…”
“Ta biết ở trong lòng Mạn Lăng, ta vẫn luôn là một huynh trưởng được tôn trọng.”
“Không phải, không phải, muội không xem huynh như huynh trưởng. Hoàng thượng mới là huynh trưởng, đại ca là người muội thích. Muội thích đại ca, đã rất lâu, rất lâu rồi… Đại ca, không được thành thân, chờ muội…”
“Mạn Lăng, câm miệng!” Khuôn mặt dữ tợn của Ngu Tấn Hiên vì tức giận mà càng thêm đáng sợ, “Lời muội nói, đại ca không nghe thấy gì hết. Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, sao có thể nói được hay không được, muội xem đại ca là cái gì, càng coi Hạnh Nhi là gì? Hiện tại đối với đại ca mà nói, Hạnh Nhi là người con gái ta dành tình cảm chân thành, ta sẽ không cho phép bất kỳ người nào làm tổn thương tới cô ấy, cũng không để cho bất kỳ người nào có thể ngăn cản chúng ta. Mà Mạn Lăng, muội càng phải chú ý tới thân phận của mình, không được phép có tính khí trẻ con thế nữa. Ta nên tới chỗ Hạnh Nhi.”
“Đại ca…” Ngu Mạn Lăng gọi Ngu Tấn Hiên lại, nước mắt không khống chế được tràn mi rớt xuống.
“Huynh thật sự rất yêu Hạnh Nhi, huynh cảm thấy hiện tại huynh rất hạnh phúc sao?”
Ngu Tấn Hiên xoay người lại, nhắm mắt lại, hết sức chân thành gật đầu.
“Muội biết rồi, đại ca, hãy quên những lời nói ngu xuẩn của muội đi, chúc hai người hạnh phúc.” Nói xong, Mạn Lăng bụm mặt, chạy tới hướng phòng thêu.
Một hàng nước mắt trong mắt Ngu Tấn Hiên lặng yên rơi xuống.
Chung quy nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường, không thể làm như không có việc gì, nhìn người mình yêu thành thân cùng người con gái khác. Nàng lựa chọn trốn tránh.
Mặc kệ mẫu thân giữ lại như thế nào, bất kể là đã gần đến hoàng hôn, Ngu Mạn Lăng kiên quyết phải về cung. Ngoại trừ Ngu Tấn Hiên và Hạnh Nhi, tất cả mọi người trong phủ đều ra tiễn đưa.
Ngu Mạn Lăng thống khổ đưa mắt nhìn vào trong viện Tấn Hiên ở, trời tối như mực, không thấy một ánh đèn, nàng ảm đạm thu hồi tầm mắt, ngồi lên long liễn.
Ai nói mẫu đơn quốc sắc thiên hương?
“Trù trướng giai tiền hồng mẫu đan, vãn lai duy hữu lưỡng chi tàn.
Minh triêu phong khởi ứng xuy tẫn, dạ tích suy hồng bả hỏa khan*.”
*Bài Thương Xót Hoa Mẫu Đơn của Bạch Cư Dị.
Bản dịch của Lâm Trung Phú:
Mẫu đơn buồn bã nép bên thềm
Hai nhánh chớm tàn buổi nhá nhem.
Mai sớm sẽ rơi khi gió thổi
Thương hồng đêm tiếc chong đèn xem.
Long liễn chậm rãi chạy ra khỏi phủ Ngu Thừa tướng, Ngu Mạn Lăng rơi lệ suốt chặng đường tới hoàng cung.
Ở sân bên này, Ngu Tấn Hiên ngẩn người ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cửa sổ, trong mắt cũng ngập tràn nước mắt. Hạnh Nhi ngồi co rúm lại ở một góc phòng, hai tay bịt chặt lấy mắt. Trong phòng không thắp đèn, tướng quân gia ngồi ở chỗ kia, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt ngài, âm u như lệ quỷ, ban ngày nàng nhìn còn thấy sợ hãi, đừng nói là lúc tối om thế này.
“Tướng quân gia, cho tôi ra ngoài đi, được không?” Nàng khóc lóc cầu xin. Tướng quân gia cho nhà nàng rất nhiều bạc, nói chỉ cần nàng cùng diễn một màn, nàng mới có gan cùng tướng quân gia lên kinh thành. Có thật nhiều bạc kia, nàng mới có thể đặt mua thật nhiều đồ cưới, thành thân với A Thủy ca trong lòng nàng.
Ngu Tấn Hiên chậm rãi nhắm mắt lại, “Đợi lát nữa.”
Long liễn vừa rời khỏi Ngu phủ, Mạn Lăng nhất định còn quay đầu lại, hắn không thể để cho nàng nhìn thấy nước mắt trên mặt hắn, hắn càng sợ phải đối diện với nàng, trái tim hắn sẽ mềm ra.
Mà hắn không thể nào, không thể nào động tâm vì Mạn Lăng.
Khi hắn mười tuổi, hắn đã biết Mạn Lăng chỉ có thể là muội muội, Mạn Lăng trưởng thành sẽ được gả làm Vương phi của Huyên Thần, đời này kiếp này hắn không thể yêu Mạn Lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.