Xuân Sắc Như Thế

Chương 125: Chuyện Đầu sóng ngọn gió. ♣ Bốn ♣

Lâm Địch Nhi

17/04/2014

Trên trời, từng đám mây lững thững trôi, vầng trăng khoan thai leo lên giữa bầu trời, bị mây che khuất lúc sáng lúc tối, bóng mây in bóng trên mặt đất, như từng vệt tối mờ, đan xen lẫn nhau, đan xen còn có bóng của hắn và bóng đêm.

Không khống chế được, cho dù nàng nhất định không cho hắn đi theo, hắn vẫn đến đây. Có vướng bận, có không muốn, có lo lắng, có hứa hẹn, trong lòng cuồn cuộn rất nhiều thứ, rất loạn, rất loạn, hắn ở trong thư phòng đứng ngồi không yên, giống như chỉ có nhìn thấy nàng, trong lòng mới có chút dễ chịu.

Đám người ở ngoài phủ Tần Luận vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn mới biết được hoàn cảnh nàng phải đối mặt nguy hiểm biết bao nhiêu, áp lực trên vai nàng nặng tới bao nhiêu.

Thế nhưng sao nhìn nàng lại có thể điềm nhiên như thế?

Đỗ Tử Bân cúi mắt xuống, có chút hoảng hốt chăm chú nhìn bóng mình trên mặt đất. Cánh tay gầy nhỏ của Vân Ánh Lục ôm quanh thắt lưng Tần Luận, vòng ôm đó bất kỳ người nào cũng nhìn ra được hoàn toàn không quan hệ gì tới tình cảm nam nữ, chỉ là một cách thức trấn an, cổ vũ, hắn lại cảm thấy trong lòng rối loạn và chua xót. Đôi tay mềm mại vòng quanh người Tần Luận kia, lại giống ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn.

Người từ trước đến nay vô cùng lý trí bình tĩnh, trái tim lại giống như bị ma thú gì đó nhẹ nhàng gặm cắn, tình cảm gì đó rất không trong sáng mơ hồ dao động, kêu gào muốn nhanh chóng thoát ra.

Hắn ngẩng đầu lên, hít sâu, trường bào màu trắng, dưới ánh trăng màu bạc càng thêm trắng. Hắn nhìn trăng di chuyển trên dòng sông mây, thấy như tâm trí mình lặng lẽ sáng tỏ.

Vì sao phải sau khi mất đi mới tỉnh ngộ được?

Một trận gió thổi qua, tóc hắn, tay áo hắn tung bay trong gió, người hắn càng có vẻ mờ ảo, mơ hồ. Đám người bên cạnh đột nhiên thì thầm vài tiếng, hắn cúi đầu nhìn trong sân. Nàng mỉm cười buông Tần Luận ra, hai tay ra dấu. Tần Luận không ngừng gật đầu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy dịu dàng. Người hầu đỡ Tần Luận vào nhà, Trúc Thanh chạy tới, khoác lên người nàng một tấm áo choàng, nàng nhìn quanh bốn phía, xoay người đi đến cửa sau.

Hắn ngẩn ra, theo tầm mắt mọi người, nhìn theo bờ vai gầy gò của nàng, nhìn thân hình yểu điệu của nàng, màu da trắng của nàng, so với ánh trăng còn trắng hơn, còn thuần khiết hơn.

Hắn nhíu mày, phiền não về suy nghĩ của mình.

Nàng đi đến trước một chiếc xe ngựa, mành xe được vén lên, một đôi tay thon dài vươn đến, ôm thắt lưng của nàng, nàng đưa tay ôm cổ người nọ, rất nhanh, nàng đã bị mành xe che khuất.

Cho dù khoảng cách xa như vậy, ánh sáng mờ như vậy, Đỗ Tử Bân chỉ cần liếc nhìn xa phu, hắn lập tức hiểu được người ở bên trong là ai.

Sức ảnh hưởng của lần phẫu thuật này rốt cuộc là lớn tới bao nhiêu, ngay cả vị cao cao tại thượng kia cũng bị kinh động tới sao? Ngài hạ mình như thế tới đây gặp nàng, là bởi vì quan tâm(tới cuộc phẫu thuật), hay là bởi vì nguyên nhân khác?

Tâm tư Đỗ Tử Bân rối loạn, phỏng đoán, khi đảo mắt nhìn lại, lại phát hiện trong đám người còn có mấy gương mặt rất quen thuộc. Hắn vội lùi vào chỗ tối, không cho người khác phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Hai vị tổng quản của phủ Kì Thừa tướng, phủ Tề Vương, thậm chí Tề Vương cũng đến đây?

Hắn cảnh giác nhướn mày, ngẩng đầu quan sát sắc trời, nhìn thoáng qua Tần phủ, sau đó xoay người, nhảy lên ngựa, phi ngựa tới hướng hoàng cung.

“Đỗ đại nhân, hoàng thượng đã đi nghỉ, có việc sáng mai tấu. Nếu như có việc gấp, có thể để ta chuyển lời lại không?” La công công đứng ở trước tẩm điện, mỉm cười chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của Đỗ Tử Bân.

“Công công, ngày mai Vân Thái y phẫu thuật, hoàng thượng có phát hiện ra tình hình có chút khác thường hay không?” Đỗ Tử Bân lo lắng hỏi.

“Việc này Đỗ đại nhân không cần lo lắng, tuy rằng hoàng thượng không có đề cập tới, nhưng ta biết, chuyện gì cũng đều trong vòng khống chế của hoàng thượng.” Chuyện có liên quan tới hoàng hậu, không biết hoàng thượng dùng bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào đó đâu!



Đỗ Tử Bân bán tín bán nghi bước xuống bậc thang, đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía ánh đèn mờ mờ trong tẩm điện: “Công công, hoàng thượng, ngài…thật sự đã đi nghỉ rồi sao?”

La công công nhíu mày, “Đỗ đại nhân, ta lừa người khác, nhưng sẽ không lừa đại nhân ngài đâu. Sáng mai hoàng thượng có chuyện quan trọng, phải đảm bảo rằng có đủ sức lực, đã sớm đi nghỉ ngơi rồi.”

“Ừm!” Đỗ Tử Bân im lặng xoay người.

Phòng có ánh đèn kia là phòng ngủ của hoàng thượng, hoàng thượng cũng chưa ngủ, nhưng lúc này hoàng thượng lại không muốn gặp hắn, nguyên nhân là vì sao, đây là chuyện chưa bao giờ từng có.

Chẳng lẽ trong phòng ngài đang gặp ai sao?

Trái tim Đỗ Tử Bân giống như bị một khối đá nặng đè xuống, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn.

Lưu Huyên Thần quả thật không ngủ, cũng không phải đang gặp ai, mà là lại bỏ quốc sự sang một bên, toàn tâm toàn ý ở cạnh hoàng hậu Vân Ánh Lục mới cưới của hắn.

Những chiếc đèn cung đình sáng ngời đều bị thổi tắt, chỉ còn một chiếc đặt trên chiếc bàn trước tấm mành gấm tỏa ánh sáng yếu ớt.

Hai người đã cởi áo ngoài đi nằm, cô nằm trên cánh tay hắn, đầu tựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh và hơi nhanh của hắn.

“Huyên Thần, không phải nói tối nay em ở bên đó, không nên chạy tới chạy lui, chàng làm gì còn đặc biệt tới đón em chứ?” Cô khép hờ mắt, cười ngọt ngào.

Lưu Huyên Thần cúi mắt, ánh mắt dịu dàng, bàn tay vuốt ve mái tóc dài của cô, “Ngày thứ hai tân hôn, trẫm cũng không độ lượng như vậy, để cho hoàng hậu của mình ở cùng người đàn ông khác dưới một mái nhà, lại còn ở trước mặt trẫm, ôm ôm ấp ấp người ta, không được, trẫm có bận rộn thế nào cũng phải lôi hoàng hậu hồi cung giáo dục một trận.”

Vân Ánh Lục cười phụt ra, mở mắt ra, thay đổi tư thế thoải mái hơn trong lồng ngực hắn, “Rất là nhỏ mọn nha!” Cô biết anh lo lắng cho cô, nhớ cô, cũng thấy đau lòng ôm chặt thắt lưng anh, “Huyên Thần, đó đâu có gì, em chỉ làm công việc của thầy thuốc thôi!”

“May mắn nàng là thầy thuốc, bằng không trẫm sớm cho nàng vào lãnh cung rồi!” Hắn vờ nói giọng hung dữ, nhưng lại khiến cô cười còn lớn hơn.

Ngoài miệng thì nói coi việc phẫu thuật này là chuyện đơn giản mà xử trí, không để cho nàng áp lực, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng được? Một đêm dài đằng đẵng này, không nỡ để một mình nàng ở đó chờ tới hừng đông. Hắn không thể chia sẻ được gì với nàng, vậy ôm nàng một cái, để tăng thêm sức mạnh cho nàng cũng tốt.

Cô cảm thấy tay hắn ở dưới chăn đang không yên, mặt đỏ lên, “Huyên Thần, đêm nay không được. Phẫu thuật ngày mai có thể phải mất bốn đến năm canh giờ, em phải giữ sức, bằng không không chống đỡ được.”

Tay Lưu Huyên Thần ngừng lại, “Phải lâu như vậy?” Hắn biết lần phẫu thuật này rất khó khăn, nhưng không ngờ rằng lại cần phải lâu như vậy.

Vân Ánh Lục nằm thẳng người, “Đúng vậy, bởi vì phải mở khoang bụng ra, hiện tại lại không có máy móc có thể soi rõ ràng các cơ quan bên trong, tình huống nhất định sẽ rắc rối phức tạp.” Cô ngước mắt, nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, tươi cười xinh đẹp, “Huyên Thần, phẫu thuật là phương pháp Tây y, vọng, văn, vấn, thiết là Trung y. Trước kia em học và làm Tây y, Trung y ngược lại chỉ là yêu thích, nghiệp dư thôi. Nghe xong câu này, tâm trạng của chàng có phải có chút thả lỏng hay không?”

Hắn nhíu mày, không nói gì, rướn người kéo mành xuống, thổi tắt đèn, chậm rãi nằm xuống cạnh cô, ôm cô thật chặt.

“Uyển Bạch, sau khi kết thúc phẫu thuật, hãy kể lại từng chuyện trước kia của nàng với trẫm, đây là ý chỉ, không thể kháng lại.”

Trong bóng tối, Vân Ánh Lục uốn lưỡi, “Thần… Thần thiếp tuân chỉ.” Ôi, ôi, thật sự là khó nói mà.



Hắn cảm thấy nàng kỳ lạ, trên người nàng có rất nhiều điểm thần bí, làm cho hắn luôn muốn khám phá. Điểm cuối của lần khám phá này là, hắn phải đem chính trái tim mình bồi thường, nhưng hắn vui, bởi vì nàng làm cho trái tim hắn rung động, là cảm giác từ trước tới giờ hắn chưa từng có.

Quá khứ của nàng là như thế nào, kỳ thật không quan trọng. Nhưng giờ hắn là một nửa của nàng, vẫn cần phải biết một cách tỉ mỉ.

“Không nói được, không cần phải miễn cưỡng.” Hắn cười đầy thương yêu, vỗ vỗ lưng cô, để cô thả lỏng người, dễ dàng ngủ.

Khi mặt trời từ phía Đông vừa mới chiếu tia nắng đầu tiên vào cửa sổ của tẩm điện, Vân Ánh Lục lập tức mở mắt, Lưu Huyên Thần đã dậy, dưới ánh đèn đang phê duyệt tấu chương.

Cô vén tấm mành gấm lên, muốn xuống long sàng, Lưu Huyên Thần đã đi tới.

“Dậy rồi sao? Nhìn nàng ngủ ngon như vậy ta không muốn đánh thức nàng, đồ ăn sáng và trà sâm đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài, xe ngựa cũng đã chờ ở ngoài điện, ăn xong rồi, đội thị vệ sẽ đưa nàng xuất cung. Trẫm vẫn giống như hôm qua, tới lúc chạng vạng đón nàng hồi cung.”

“Vâng!” Tâm trạng cô có chút không yên, cổ họng có hơi ngứa, cô cúi người muốn đi giầy, Lưu Huyên Thần đã giành trước, cầm lấy đôi giày dưới giường của cô.

Hai chân cô đung đưa bên mép giường, tay hắn thuận thế nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn của cô, cô không khỏi run rẩy, mặt đỏ tới tận mang tai, “Huyên Thần, em tự đi được.”

“Để trẫm, nàng phải giữ sức mà.” Hắn nói rất thản nhiên, lấy áo ngoài của cô đặt bên cạnh tới, cẩn thận khoác vào cho cô, sau đó một tay nâng chân của cô lên, một tay đi giầy cho cô.

Cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt, đàn ông cởi áo khoác giúp phụ nữ là phong độ, lịch sự, nhưng đi giày cho phụ nữ, dường như cũng là hành động rất hiếm gặp, huống chi lại ở đây, triều Ngụy cách đây hơn một ngàn năm trước, anh vẫn là đế vương cao cao tại thượng.

Anh đã yêu cô tới bao nhiêu, trân trọng cô tới bao nhiêu, cưng chiều cô tới bao nhiêu? Không thể nào không cảm động. Cô kinh ngạc nhìn anh đi giầy cho cô, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt dạt dào yêu thương của anh, kinh ngạc khi anh hôn lên môi cô, kinh ngạc đón nhận tình cảm dịu dàng như nước hiếm thấy của anh.

“Huyên Thần, em yêu chàng!” Cô không hề nghĩ ngợi, câu nói này bật thốt ra.

“Uyển Bạch, muốn yêu thì phải yêu lâu một chút, không thể bỏ dở giữa chừng.” Hắn hôn thật sâu, nụ hôn này như thể hôn xuyên qua da thịt xương cốt, mãnh liệt gắn kết tới độ dù có dùng đao kiếm sắc bén nhất cũng không có cách nào chặt đứt nó.

Cô hít một hơi thật sâu, muốn hít sâu toàn bộ hương vị nồng đậm này vào trong cơ thể.

“Huyên Thần, chuyện hôm nay, em sẽ dùng hết toàn bộ tâm lực, bất kể kết quả là gì, chàng cũng không được phép can thiệp vào, được không?” Cô không muốn vì mình làm cho anh bị đại phu khắp thiên hạ chỉ trích.

Thật sự là một cô gái thông minh! Lưu Huyên Thần cười khẽ, “Trẫm nào có thời gian rảnh rỗi nhúng tay vào, cũng không phải nhiều chuyện, trẫm tuyệt đối tin tưởng y thuật của nàng. Được rồi, Uyển Bạch, đứng lên ăn sáng đi, nhanh chóng xuất cung, đừng làm cho người khác nghĩ rằng nàng sợ hãi bỏ trốn mất dạng.”

“Em không thèm trốn đâu!” Cô lườm anh, vùi đầu vào cổ anh, “Huyên Thần, bởi vì có chàng, cuộc phẫu thuật này nhất định sẽ không thất bại.”

“Đương nhiên,” Lưu Huyên Thần nhướn mày, “Hoàng hậu của trẫm cũng không phải là nhân vật bình thường. Là thần, là tiên, hay là yêu?”

“Là một đao phủ!” Cô cười làm động tác mổ bụng.

“Vậy thì là đao phủ trẫm thích.” Hắn nhếch môi, áp chế lo lắng đã tràn đầy trong ánh mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Sắc Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook