Chương 93: Chuyện Ép cưới. ♥ Hạ ♥
Lâm Địch Nhi
16/04/2014
“Ừ, Kì Tả Thừa tướng nói cô ấy đột nhiên sốt cao, tăng nhân xem quẻ nói rằng cô ấy phải thành thân, sống chết, phải qua được mười mấy ngày, mới có thể nói rõ được.” Lưu Huyên Thần không dấu vết ôm lại cô trong lồng ngực hắn, động tác hết sức gọn gàng. Vân Ánh Lục cũng không phản kháng, cô ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, đỉnh đầu tựa dưới cằm hắn.
Chỉ cần thoáng ngẩng đầu, là có thể thấy yết hầu của hắn vì hô hấp mà hơi phập phồng. Chỉ nhìn mấy cử động rất nhỏ như vậy, mà cô lại nhìn tới ngây người, “Anh…tin lời ông ấy?” Vân Ánh Lục có hơi run run hỏi.
Lưu Huyên Thần khẽ nhắm mắt lại, nở nụ cười, đôi mắt cô vẫn ngập nước, gương mặt vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, mà thế giới trước mắt hắn dường như cũng là cảnh tượng huyền ảo ở trong mộng.
“Bình thường mà nói, Kì Tả Thừa tướng nói gì, trẫm đều tin. Ông ấy nói con gái ông ấy có tài năng đặc biệt, tài hoa có một không hai, trẫm cũng thấy thế, ừ, quả thật như thế, chuẩn cho cô ấy làm nữ quan. Bây giờ ông ấy nói con gái ông ấy muốn làm phàm nhân, trẫm cũng chuẩn. Rồi chuẩn bị quà tặng, chuẩn bị chúc mừng đi. Trẫm làm hoàng thượng thật là quá tốt ấy chứ!”
“Đồ cáo già.” Vân Ánh Lục nói thầm một câu.
“Nàng nói gì?” Lưu Huyên Thần ra vẻ nguy hiểm nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào mềm mại của cô, hô hấp bỗng dưng hỗn loạn, “Nàng…dám nói lời bất kính với trẫm?”
“Anh thích trò chơi mèo vờn chuột sao?” Ở cùng Lưu hoàng thượng lâu, cô cũng xem như là biết sở trường nhất của hắn là gì – đào hố. Ngoài mặt thì mưa thuận gió hòa, còn không biết bên trong là mưa to gió lớn như thế nào đâu, để bạn bất tri bất giác đi theo hắn, rồi từ từ rơi xuống hố, từ đó về sau, vạn kiếp không leo lên được.
Đánh chết cô cũng không tin, hắn không thấy Kì Sơ Thính có điểm khác thường.
“Mèo xưa nay đều thích vờn chuột tới chết, rồi mới chậm rãi thưởng thức. Trẫm không xấu xa như vậy đâu”.
Cô quăng cho hắn cái nhìn “Thế mới là lạ”. Hắn cười to, ôm cô càng chặt, vì chỉ có cô mới biết được bộ mặt thật của hắn mà dâng lên một cảm giác vui mừng không nói nên lời.
“Kỳ thực, lần đầu tiên Kì Sơ Thính bước vào đại điện, khi làm thơ cho trẫm nghe, trẫm đã nhận ra được. Là huynh đệ nhiều năm như vậy, minh tranh ám đấu gay gắt, còn không hiểu thấu đặc điểm, tính nết của đối phương hay sao. Cách dùng từ lôi cuốn, phóng đãng nhưng không thực tế, trẫm rất quen thuộc, đã biết là xuất phát từ người nào. Còn cả đôi mắt đó, không lừa được trẫm. Nhưng hắn mất bao nhiêu tâm huyết như vậy, muốn chơi trò này, trẫm chỉ có thể chơi cùng hắn.”
“Vì chơi cùng hắn, anh không tiếc hy sinh những phi tần ở hậu cung sao?”
“Không muốn bỏ mồi câu, sao có thể câu được con cá lớn?” Đây là sự thật về đấu tranh tàn khốc chốn cung đình.
“Lưu hoàng thượng,” cái đầu nho nhỏ từ từ rúc sâu vào trong lồng ngực che chở của hắn, “Gả cho anh, kỳ thật rất đáng thương.”
Ánh mắt Lưu Huyên Thần có phần bất đắc dĩ, “Đó là chuyện trước kia, bây giờ thế cục triều đình đã ổn định, trẫm sẽ dùng toàn bộ tâm lực bảo vệ, thương yêu người trong lòng mình.” Hắn cúi đầu, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu cô, “Nàng có tin không?”
“Vậy hậu cung có cần tuyển nữ quan mới không?” cô nhẹ nhàng tránh đi câu hỏi của hắn.
“Trẫm đã giao cho Quốc Tử Giám chuẩn bị chuyện này.”
“Lưu hoàng thượng, tôi có thể đề cử với anh một người không?” cô ngồi thẳng người dậy, rất nghiêm túc nói với hắn.
“Trẫm chăm chú lắng nghe.”
“Nguyễn phi, cũng chính là công chúa An Nam hiện tại, cô ấy mới hoàn toàn xứng đáng là tài nữ, lại thành tâm hướng Phật. Tôi cảm thấy cô ấy làm nữ quan rất thích hợp, cũng hoàn toàn xứng đáng với chức vụ, cũng sẽ làm cho cô ấy ý thức được giá trị của bản thân, trở nên vui vẻ một chút. Hơn nữa, có thể làm gia tộc vẻ vang, vẫn là tâm nguyện của cô ấy, nếu cô ấy được làm nữ quan duy nhất của triều Ngụy, cô ấy sẽ vô cùng cảm tạ anh.”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc vì suy nghĩ của nàng có thể xoay chuyển nhanh như vậy, hắn vốn cho rằng nàng chỉ biết khám bệnh thôi, nếu nghĩ tới những phương diện khác, vậy tất nhiên cũng sẽ không thể nào làm tốt bằng, hắn không ngờ rằng lại bị nàng chi phối, nhưng lại không có cách nào phản kháng.
Bản thân tình yêu vốn dĩ đẹp đẽ nhưng lại rối loạn, tâm trí không thăng bằng, căn bản không thể dùng lý lẽ thông thường để phân tích. Cả đời này, hắn thật sự không thể thiếu nàng.
“Nếu trẫm ngoại lệ để cho cô ấy làm nữ quan, là đã cho nàng một phần ân tình, trẫm không đòi trả công, cũng không có đòi hỏi gì, nàng làm thế nào để báo đáp trẫm đây?”
Trong màn mưa dày đặc, đôi mắt cô cũng ướt. Tiếng nói khe khẽ của hắn quanh quẩn bên tai cô, từ từ nhè nhẹ, mỗi một từ đều du dương trầm bổng, đều khiến cô cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Trái tim, lập tức bị đau xót như thể bị mưa rào ngoài đình đập trúng.
Cô đột nhiên phát giác, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã yêu Lưu hoàng thượng. Tình yêu như thủy triều, mãnh liệt như thế, lại không thể ngăn cản, cô chỉ có thể nhắm mắt, để mặc cho chính mình chìm đắm trong đó, sau đó lại cắn răng lệnh cho bản thân phải kiên cường trồi lên mặt nước. Bởi vì tình cảm này đã tới chậm mất rồi, mà Lưu hoàng thượng, bất kể là cô còn tự do hay không tự do, anh cũng không phải là người cô có thể yêu được.
Cô mới hiểu về tình yêu, mà lại thành đi lướt qua nhau, đây là một chuyện tiếc nuối cỡ nào đây? Cô lặng lẽ lau nước mắt. Nhìn cô đưa tay lau nước mắt như vậy, hắn cười trêu chọc, “Thấy nàng khó trả lời như vậy, hay là trẫm giúp nàng…”
“Lưu hoàng thượng,” Cô che miệng hắn lại, mà không biết tư thế này có bao nhiêu mờ ám, “Không được nói, không được nói…” Cô buồn bã lắc đầu, nức nở khẩn cầu.
“Đồ ngốc!” Lưu Huyên Thần càng ôm cô chặt hơn, không phải là cái ôm nhiệt tình đầy tình cảm yêu đương của nam nữ, mà là một loại quan tâm, một loại săn sóc, hắn không ép nàng. Nàng không giống như những người con gái khác, trừ phi bản thân nghĩ thông suốt, bằng không không có bất kỳ người nào ép buộc được nàng.
Hắn thề, bất kể là quang minh hay là mờ ám, hôn lễ của nàng và Đỗ Tử Bân cũng sẽ không diễn ra.
“Nếu thật sự là đồ ngốc thì tốt rồi.” cô thở dài, giọng nói xa xôi, mê mang.
Vốn không tương tư, hiểu về tương tư, mới có thể tương tư, khổ vì tương tư. Cô ôm chặt lấy hắn, trong lòng tràn ngập phiền muộn và bất lực. Ngoài đình, mưa dần dần nhỏ lại, mịt mù biến mất, mặt trời lại hiện ra, đất trời được nước mưa rửa trôi, sáng bừng tới mức khiến người ta lóa mắt.
“Phải về Thái y viện sao?” Lưu Huyên Thần khẽ hỏi.
Người con gái trong lòng hắn không nói câu nào, hắn cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra nàng đang ngủ. Chiếc mũ y quan lệch sang một bên, tóc rủ xuống trước ngực hắn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, đôi môi hơi mím lại, thoạt nhìn thấy cả quật cường và yếu ớt.
“Hoàng thượng.” La công công dẫn một đám thái giám và thị vệ đi đến trước đình.
“Suỵt!” Lưu Huyên Thần ra hiệu chớ có lên tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Ánh Lục, ở trước mắt bao người, hắn lại coi như chẳng có ai, bước về phía tẩm điện của hắn.
Hoàng cung tháng sáu, như biển rộng trầm lắng mà yên tĩnh, dưới mặt nước, một mạch nước ngầm gào thét, muốn phun lên.
Sau khi trời đổ mưa to, lại thấy bầu trời xanh vạn dặm.
Ban đêm, không nghi ngờ gì là bầu trời sẽ đầy sao, trăng tròn sáng tỏ, gió thổi hiu hiu, là một đêm mùa hè mát mẻ hiếm thấy. Trên phố, trong ngõ, rất nhiều người ra hóng mát, ngắm sao trên trời, bàn tán về đêm thất tịch sắp tới.
Kì phủ, hậu viện, từ trong khuê phòng của Kì tiểu thư truyền ra một tiếng “Rầm” phá vỡ khung cảnh, nhóm thị vệ chờ ở bên ngoài tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đồng loạt rùng mình một cái.
Tề vương Lưu Huyên Nghệ nổi trận lôi đình đi đi lại lại ở trong phòng, không hề để ý tới mảnh vỡ ở dưới chân.
“Kì Tả Thừa tướng, ông…ông dám không có sự cho phép của bổn vương, tự mình quyết định để Kì Sơ Thính từ quan.” Đôi mắt tà mị bắn ra chùm tia lửa phẫn nộ.
Đêm qua, hắn uống tới say mèm, ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao tới ba con sào, sau khi tỉnh lại, mới biết được Kì Tả Thừa tướng đã nộp lên Lưu Huyên Thần bản tấu xin từ chức của Kì Sơ Thính. Hắn không khỏi nổi trận lôi đình, ban ngày lại không thể ra khỏi phủ, khó khăn lắm mới đợi được tới buổi tối, không đợi hắn lên kiệu, quản gia của Kì phủ đã tới ngoài cửa phủ của hắn, nói Kì Tả Thừa tướng mời Vương gia qua phủ nói chuyện. Hắn vào khuê phòng, trong phòng đã có ba người, Kì Tả Thừa tướng, còn có Kì Sơ Thính thực sự và ông chủ lớn Kì công tử của Linh Vân Các.
Kì Sơ Thính mang vẻ mặt hoa lê trong mưa*, giận dỗi xoay lưng lại, không nhìn hắn. Kì công tử vẻ mặt lạnh lùng, cười khẩy nhìn hắn. Kì Tả Thừa tướng thâm trầm nhất, đang cầm cái tẩu thuốc, hút phì phèo, không nhìn ra biểu cảm gì.
*Nguyên văn “lê hoa đái vũ”, là câu thơ Lí Bạch tả Dương quý phi khóc.
Lưu Huyên Nghệ nhìn điệu bộ này, đã biết là Kì công tử đã nhen lên ngọn lửa gì. Hắn cũng không phải là người nhìn sắc mặt người khác, mặc cho người khác thao túng, tức giận công tâm, đã quăng cái bàn bát tiên trong phòng xuống, cung đã căng tên, bắt đầu điên cuồng mà bắn ra.
“Vương gia, lão thần cũng là muốn tốt cho ngài.” Kì Tả Thừa tướng đặt cái tẩu thuốc lên cái bàn dài bên cạnh, chậm rãi ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
“Vương gia chẳng lẽ không biết Đỗ Thượng thư bộ Hình và hoàng thượng đều đã chú ý tới ngài sao? Nếu một khi Vương gia bị người ở trong cung nhìn thấu thân phận, mấy năm Vương gia chịu khổ sở này, mấy năm trước chịu nỗi nhục trên giường bệnh, khổ tâm của lão thần đều đổ sông đổ biển cả. Chỉ là một chức tiểu nữ quan, Vương gia có gì mà lưu luyến.”
“Kì Tả Thừa tướng, ông lên giọng hách dịch* với bổn vương cái gì,” Lưu Huyên Nghệ giống như một con sư tử phẫn nộ vọt tới trước mặt Kì Tả Thừa tướng, chỉ vào mũi ông ta, gầm lên như sấm, “Ông cho là bổn vương thích giả làm quan nữ quan, thích luận kinh với đám phụ nữ yêu hoa đó sao? Bổn vương phải tìm phong thư tiên hoàng để lại kia, không có một thân phận đường hoàng, bổn vương có thể tự do ra vào hậu cung, có thể đi vào kho sách hay không? Sự việc mới vừa có chút manh mối, ông lại ra chiêu này, Kì Tả Thừa tướng, không phải là ông hối hận đã theo bổn vương chứ?”
*Nguyên văn là “quan khang” nghĩa là miệng lưỡi quan gia.
Trong giọng nói của Lưu Huyên Nghệ có lạnh lẽo và sát khí không hề che giấu, Kì Sơ Thính sợ tới mức ngừng tiếng khóc, Kì công tử cũng không khỏi ngừng hô hấp.
Kì Tả Thừa tướng không hổ là lão thần, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, “Vương gia, ngài đang nói gì vậy? Từ khi lão thần quyết định đứng chung trên một thuyền với Vương gia, Vương gia đã không thể tách khỏi lão thần, mà lão thần cũng không rời khỏi Vương gia được.” Không ngờ rằng ông ta phải dùng tới hình ảnh một sợi dây thừng buộc hai con châu chấu để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
Quan hệ này, lại thật sự đúng là như thế, “Phong thư Tiên hoàng viết kia, Vương gia đã thăm dò ra được ở đâu, hôm nay lão thần cũng đi mấy vòng ở kho sách, trong phòng Vương gia miêu tả, lão thần phát hiện có thêm vài thị vệ. Cho dù Vương gia có đóng giả nữ quan, cũng không thể nào lấy được. Việc này lão thần có ý tưởng khác, Vương gia không cần lo lắng. Khổ cực nhiều năm như vậy, mấu chốt đột phá chính là bức thư đó, lão thần sao có thể không biết nặng nhẹ?”
Cơn giận của Lưu Huyên Nghệ có phần giảm xuống, nhưng cục tức này vẫn khó nuốt trôi, “Vậy Tả Thừa tướng cho rằng đột nhiên bổn vương từ quan, Đỗ Tử Bân và Lưu Huyên Thần sẽ không nghi ngờ nữa sao?”
“Đương nhiên không phải, nhưng cục diện khó bề phân biệt, bọn họ không tìm ra chứng cớ, có khả năng làm được gì lão thần?” Đây cũng là đối sách Kì Tả Thừa tướng nghĩ ra, lấy lùi làm tiến, lấy động chấn tĩnh.
“Sao?” Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, rầu rĩ ngồi xuống, kỳ quái hỏi, “Nghe khẩu khí của Tả Thừa tướng, bước tiếp theo đi như thế nào, cũng đã nghĩ xong rồi?”
Kì Tả Thừa tướng thản nhiên hạ khóe miệng, cầm tẩu thuốc lên, hút xèo xèo, một hồi lâu, mới mở miệng nói:
“Vương gia, vị Vân thái y kia rất có cá tính, xin Vương gia vẫn nên cách xa một chút thì tốt. Vừa động tới cô ta, sẽ động tới cả Đỗ Thượng thư và hoàng thượng, muốn không gây chú ý cũng khó.”
Lưu Huyên Nghệ vung tay áo, “Đây là việc tư của bổn vương, Tả Thừa tướng quan tâm quá nhiều rồi.”
“Hiện tại nhất cử nhất động của Vương gia, đều khiến bốn bề sóng dậy, đã sớm không phân rõ công và tư nữa rồi.” Lập luận sắc sảo của Kì Tả Thừa tướng có phần làm Lưu Huyên Nghệ thức tỉnh. Ông ta vốn không muốn chọc giận Lưu Huyên Nghệ, nhưng thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi. Lưu Huyên Nghệ vì muốn có được Vân Ánh Lục, không ngại chọc vào Đỗ Tử Bân, còn ở ngay trong Linh Vân Các, đây không phải là không đánh đã khai sao? Đỗ Tử Bân là người thế nào, đó là Thượng thư bộ Hình, cả ngày chỉ trừng mắt lên, nhìn chòng chọc vào đám người như bọn họ. Đỗ Tử Bân làm sao mà không nổi nghi ngờ?
“Bây giờ lão thần đã tuyên bố với bên ngoài Sơ Thính mắc bệnh lạ, phải mau chóng thành thân, mới có thể khỏi hẳn. Sau đó, lão thần nên sắp xếp hôn sự cho Sơ Thính, để không có lời bàn ra tán vào.”
Lưu Huyên Nghệ lạnh lùng gác chân lên, “Kì Tả Thừa tướng đã chọn được người thích hợp cho Kì tiểu thư chưa?”
“Vương gia?” Kì Sơ Thính không thể tin vào tai mình, bi thương nhìn thẳng vào Lưu Huyên Nghệ, “Ngài…sao có thể nói ra câu này được?” Nàng đang ngồi trên ghế dựa, đau lòng khóc nghẹn ngào.
“Con trai, mau dìu muội muội con lên lầu nghỉ đi.” Kì Tả Thừa tướng liếc sang Kì công tử một ánh mắt sai bảo. Kì công tử trừng mắt nhìn Lưu Huyên Nghệ, nâng Kì Sơ Thính đang cực kỳ không tình nguyện dậy, đi lên lầu.
“Vương gia, ôi, lão thần không biết lúc trước Vương gia đồng ý hôn ước với tiểu nữ xuất phát từ mục đích gì, có thể là không vừa ý, nhưng tiểu nữ lại để tâm, vậy phải làm sao bây giờ mới được?” Ông ta giống như tùy ý, nhưng trong đôi mắt sắc bén lại ánh lên ánh sáng lạnh khiến người khác không dám cự tuyệt.
“Tả Thừa tướng, bổn vương thành tâm muốn kết hôn với Kì tiểu thư, cũng chờ đợi có thể cùng tiểu thư chung hưởng giang sơn tú lệ. Nhưng ông nóng lòng muốn tiểu thư thành thân, bổn vương là người mà người ngoài nghe nói rằng đang hấp hối, làm thế nào mà cưới vợ được?”
Kì Tả Thừa tướng mỉm cười, “Dễ thôi, vậy để bệnh của Vương gia chuyển biến tốt đẹp, khỏe mạnh lên là được.”
“Sao?”
“Lão thần đã lén tiếp xúc với một số quan viên từng tận lực muốn giúp Vương gia đăng cơ khi trước, thử thăm dò ý tứ của bọn họ. Lòng trung thành của bọn họ với Vương gia không hề thay đổi, chỉ đang lo lắng về sức khỏe của Vương gia. Lão thần nghĩ rằng, Vương gia ngài bây giờ nên xuống giường, ra khỏi vương phủ, đi vào hoàng cung, để cho người đời được nhìn thấy một Tề vương gia đủ để đảm nhiệm ngôi cửu ngũ, làm cho thần tử ủng hộ ngài không còn lo lắng nữa. Vương gia, ra tay trong bóng tối đã không còn ý nghĩa nữa, bây giờ chúng ta đấu ngoài sáng đi!”
“Vậy… mục tiêu rất rõ ràng, Lưu Huyên Thần nắm quyền lực rất lớn, chúng ta đấu không lại hắn.” Lưu Huyên Nghệ bị lời ông ta nói làm động tâm, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, nhưng bình tĩnh lại, cảm thấy có chút lo lắng.
“Vương gia, không phải ngài có bức thư kia sao? Một khi bức thư đó được đưa ra trước mọi người, một hoàng thượng giả sao có thể được bách quan ủng hộ?”
Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, gật gật đầu, “Nói cũng đúng, Tả Thừa tướng, bổn vương bị bệnh lâu như vậy, làm như thế nào để người đời tin rằng bệnh tình của bổn vương chuyển biến tốt đẹp?”
Kì Tả Thừa tướng khẽ nhắm mắt lại, “Vương gia không phải nói có vị thái y nói rằng kỳ tích y học chỗ nào cũng có, vậy để cho cô ta đến sáng tạo kỳ tích đi!”
Chỉ cần thoáng ngẩng đầu, là có thể thấy yết hầu của hắn vì hô hấp mà hơi phập phồng. Chỉ nhìn mấy cử động rất nhỏ như vậy, mà cô lại nhìn tới ngây người, “Anh…tin lời ông ấy?” Vân Ánh Lục có hơi run run hỏi.
Lưu Huyên Thần khẽ nhắm mắt lại, nở nụ cười, đôi mắt cô vẫn ngập nước, gương mặt vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, mà thế giới trước mắt hắn dường như cũng là cảnh tượng huyền ảo ở trong mộng.
“Bình thường mà nói, Kì Tả Thừa tướng nói gì, trẫm đều tin. Ông ấy nói con gái ông ấy có tài năng đặc biệt, tài hoa có một không hai, trẫm cũng thấy thế, ừ, quả thật như thế, chuẩn cho cô ấy làm nữ quan. Bây giờ ông ấy nói con gái ông ấy muốn làm phàm nhân, trẫm cũng chuẩn. Rồi chuẩn bị quà tặng, chuẩn bị chúc mừng đi. Trẫm làm hoàng thượng thật là quá tốt ấy chứ!”
“Đồ cáo già.” Vân Ánh Lục nói thầm một câu.
“Nàng nói gì?” Lưu Huyên Thần ra vẻ nguy hiểm nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào mềm mại của cô, hô hấp bỗng dưng hỗn loạn, “Nàng…dám nói lời bất kính với trẫm?”
“Anh thích trò chơi mèo vờn chuột sao?” Ở cùng Lưu hoàng thượng lâu, cô cũng xem như là biết sở trường nhất của hắn là gì – đào hố. Ngoài mặt thì mưa thuận gió hòa, còn không biết bên trong là mưa to gió lớn như thế nào đâu, để bạn bất tri bất giác đi theo hắn, rồi từ từ rơi xuống hố, từ đó về sau, vạn kiếp không leo lên được.
Đánh chết cô cũng không tin, hắn không thấy Kì Sơ Thính có điểm khác thường.
“Mèo xưa nay đều thích vờn chuột tới chết, rồi mới chậm rãi thưởng thức. Trẫm không xấu xa như vậy đâu”.
Cô quăng cho hắn cái nhìn “Thế mới là lạ”. Hắn cười to, ôm cô càng chặt, vì chỉ có cô mới biết được bộ mặt thật của hắn mà dâng lên một cảm giác vui mừng không nói nên lời.
“Kỳ thực, lần đầu tiên Kì Sơ Thính bước vào đại điện, khi làm thơ cho trẫm nghe, trẫm đã nhận ra được. Là huynh đệ nhiều năm như vậy, minh tranh ám đấu gay gắt, còn không hiểu thấu đặc điểm, tính nết của đối phương hay sao. Cách dùng từ lôi cuốn, phóng đãng nhưng không thực tế, trẫm rất quen thuộc, đã biết là xuất phát từ người nào. Còn cả đôi mắt đó, không lừa được trẫm. Nhưng hắn mất bao nhiêu tâm huyết như vậy, muốn chơi trò này, trẫm chỉ có thể chơi cùng hắn.”
“Vì chơi cùng hắn, anh không tiếc hy sinh những phi tần ở hậu cung sao?”
“Không muốn bỏ mồi câu, sao có thể câu được con cá lớn?” Đây là sự thật về đấu tranh tàn khốc chốn cung đình.
“Lưu hoàng thượng,” cái đầu nho nhỏ từ từ rúc sâu vào trong lồng ngực che chở của hắn, “Gả cho anh, kỳ thật rất đáng thương.”
Ánh mắt Lưu Huyên Thần có phần bất đắc dĩ, “Đó là chuyện trước kia, bây giờ thế cục triều đình đã ổn định, trẫm sẽ dùng toàn bộ tâm lực bảo vệ, thương yêu người trong lòng mình.” Hắn cúi đầu, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu cô, “Nàng có tin không?”
“Vậy hậu cung có cần tuyển nữ quan mới không?” cô nhẹ nhàng tránh đi câu hỏi của hắn.
“Trẫm đã giao cho Quốc Tử Giám chuẩn bị chuyện này.”
“Lưu hoàng thượng, tôi có thể đề cử với anh một người không?” cô ngồi thẳng người dậy, rất nghiêm túc nói với hắn.
“Trẫm chăm chú lắng nghe.”
“Nguyễn phi, cũng chính là công chúa An Nam hiện tại, cô ấy mới hoàn toàn xứng đáng là tài nữ, lại thành tâm hướng Phật. Tôi cảm thấy cô ấy làm nữ quan rất thích hợp, cũng hoàn toàn xứng đáng với chức vụ, cũng sẽ làm cho cô ấy ý thức được giá trị của bản thân, trở nên vui vẻ một chút. Hơn nữa, có thể làm gia tộc vẻ vang, vẫn là tâm nguyện của cô ấy, nếu cô ấy được làm nữ quan duy nhất của triều Ngụy, cô ấy sẽ vô cùng cảm tạ anh.”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc vì suy nghĩ của nàng có thể xoay chuyển nhanh như vậy, hắn vốn cho rằng nàng chỉ biết khám bệnh thôi, nếu nghĩ tới những phương diện khác, vậy tất nhiên cũng sẽ không thể nào làm tốt bằng, hắn không ngờ rằng lại bị nàng chi phối, nhưng lại không có cách nào phản kháng.
Bản thân tình yêu vốn dĩ đẹp đẽ nhưng lại rối loạn, tâm trí không thăng bằng, căn bản không thể dùng lý lẽ thông thường để phân tích. Cả đời này, hắn thật sự không thể thiếu nàng.
“Nếu trẫm ngoại lệ để cho cô ấy làm nữ quan, là đã cho nàng một phần ân tình, trẫm không đòi trả công, cũng không có đòi hỏi gì, nàng làm thế nào để báo đáp trẫm đây?”
Trong màn mưa dày đặc, đôi mắt cô cũng ướt. Tiếng nói khe khẽ của hắn quanh quẩn bên tai cô, từ từ nhè nhẹ, mỗi một từ đều du dương trầm bổng, đều khiến cô cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Trái tim, lập tức bị đau xót như thể bị mưa rào ngoài đình đập trúng.
Cô đột nhiên phát giác, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã yêu Lưu hoàng thượng. Tình yêu như thủy triều, mãnh liệt như thế, lại không thể ngăn cản, cô chỉ có thể nhắm mắt, để mặc cho chính mình chìm đắm trong đó, sau đó lại cắn răng lệnh cho bản thân phải kiên cường trồi lên mặt nước. Bởi vì tình cảm này đã tới chậm mất rồi, mà Lưu hoàng thượng, bất kể là cô còn tự do hay không tự do, anh cũng không phải là người cô có thể yêu được.
Cô mới hiểu về tình yêu, mà lại thành đi lướt qua nhau, đây là một chuyện tiếc nuối cỡ nào đây? Cô lặng lẽ lau nước mắt. Nhìn cô đưa tay lau nước mắt như vậy, hắn cười trêu chọc, “Thấy nàng khó trả lời như vậy, hay là trẫm giúp nàng…”
“Lưu hoàng thượng,” Cô che miệng hắn lại, mà không biết tư thế này có bao nhiêu mờ ám, “Không được nói, không được nói…” Cô buồn bã lắc đầu, nức nở khẩn cầu.
“Đồ ngốc!” Lưu Huyên Thần càng ôm cô chặt hơn, không phải là cái ôm nhiệt tình đầy tình cảm yêu đương của nam nữ, mà là một loại quan tâm, một loại săn sóc, hắn không ép nàng. Nàng không giống như những người con gái khác, trừ phi bản thân nghĩ thông suốt, bằng không không có bất kỳ người nào ép buộc được nàng.
Hắn thề, bất kể là quang minh hay là mờ ám, hôn lễ của nàng và Đỗ Tử Bân cũng sẽ không diễn ra.
“Nếu thật sự là đồ ngốc thì tốt rồi.” cô thở dài, giọng nói xa xôi, mê mang.
Vốn không tương tư, hiểu về tương tư, mới có thể tương tư, khổ vì tương tư. Cô ôm chặt lấy hắn, trong lòng tràn ngập phiền muộn và bất lực. Ngoài đình, mưa dần dần nhỏ lại, mịt mù biến mất, mặt trời lại hiện ra, đất trời được nước mưa rửa trôi, sáng bừng tới mức khiến người ta lóa mắt.
“Phải về Thái y viện sao?” Lưu Huyên Thần khẽ hỏi.
Người con gái trong lòng hắn không nói câu nào, hắn cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra nàng đang ngủ. Chiếc mũ y quan lệch sang một bên, tóc rủ xuống trước ngực hắn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, đôi môi hơi mím lại, thoạt nhìn thấy cả quật cường và yếu ớt.
“Hoàng thượng.” La công công dẫn một đám thái giám và thị vệ đi đến trước đình.
“Suỵt!” Lưu Huyên Thần ra hiệu chớ có lên tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Ánh Lục, ở trước mắt bao người, hắn lại coi như chẳng có ai, bước về phía tẩm điện của hắn.
Hoàng cung tháng sáu, như biển rộng trầm lắng mà yên tĩnh, dưới mặt nước, một mạch nước ngầm gào thét, muốn phun lên.
Sau khi trời đổ mưa to, lại thấy bầu trời xanh vạn dặm.
Ban đêm, không nghi ngờ gì là bầu trời sẽ đầy sao, trăng tròn sáng tỏ, gió thổi hiu hiu, là một đêm mùa hè mát mẻ hiếm thấy. Trên phố, trong ngõ, rất nhiều người ra hóng mát, ngắm sao trên trời, bàn tán về đêm thất tịch sắp tới.
Kì phủ, hậu viện, từ trong khuê phòng của Kì tiểu thư truyền ra một tiếng “Rầm” phá vỡ khung cảnh, nhóm thị vệ chờ ở bên ngoài tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đồng loạt rùng mình một cái.
Tề vương Lưu Huyên Nghệ nổi trận lôi đình đi đi lại lại ở trong phòng, không hề để ý tới mảnh vỡ ở dưới chân.
“Kì Tả Thừa tướng, ông…ông dám không có sự cho phép của bổn vương, tự mình quyết định để Kì Sơ Thính từ quan.” Đôi mắt tà mị bắn ra chùm tia lửa phẫn nộ.
Đêm qua, hắn uống tới say mèm, ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao tới ba con sào, sau khi tỉnh lại, mới biết được Kì Tả Thừa tướng đã nộp lên Lưu Huyên Thần bản tấu xin từ chức của Kì Sơ Thính. Hắn không khỏi nổi trận lôi đình, ban ngày lại không thể ra khỏi phủ, khó khăn lắm mới đợi được tới buổi tối, không đợi hắn lên kiệu, quản gia của Kì phủ đã tới ngoài cửa phủ của hắn, nói Kì Tả Thừa tướng mời Vương gia qua phủ nói chuyện. Hắn vào khuê phòng, trong phòng đã có ba người, Kì Tả Thừa tướng, còn có Kì Sơ Thính thực sự và ông chủ lớn Kì công tử của Linh Vân Các.
Kì Sơ Thính mang vẻ mặt hoa lê trong mưa*, giận dỗi xoay lưng lại, không nhìn hắn. Kì công tử vẻ mặt lạnh lùng, cười khẩy nhìn hắn. Kì Tả Thừa tướng thâm trầm nhất, đang cầm cái tẩu thuốc, hút phì phèo, không nhìn ra biểu cảm gì.
*Nguyên văn “lê hoa đái vũ”, là câu thơ Lí Bạch tả Dương quý phi khóc.
Lưu Huyên Nghệ nhìn điệu bộ này, đã biết là Kì công tử đã nhen lên ngọn lửa gì. Hắn cũng không phải là người nhìn sắc mặt người khác, mặc cho người khác thao túng, tức giận công tâm, đã quăng cái bàn bát tiên trong phòng xuống, cung đã căng tên, bắt đầu điên cuồng mà bắn ra.
“Vương gia, lão thần cũng là muốn tốt cho ngài.” Kì Tả Thừa tướng đặt cái tẩu thuốc lên cái bàn dài bên cạnh, chậm rãi ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
“Vương gia chẳng lẽ không biết Đỗ Thượng thư bộ Hình và hoàng thượng đều đã chú ý tới ngài sao? Nếu một khi Vương gia bị người ở trong cung nhìn thấu thân phận, mấy năm Vương gia chịu khổ sở này, mấy năm trước chịu nỗi nhục trên giường bệnh, khổ tâm của lão thần đều đổ sông đổ biển cả. Chỉ là một chức tiểu nữ quan, Vương gia có gì mà lưu luyến.”
“Kì Tả Thừa tướng, ông lên giọng hách dịch* với bổn vương cái gì,” Lưu Huyên Nghệ giống như một con sư tử phẫn nộ vọt tới trước mặt Kì Tả Thừa tướng, chỉ vào mũi ông ta, gầm lên như sấm, “Ông cho là bổn vương thích giả làm quan nữ quan, thích luận kinh với đám phụ nữ yêu hoa đó sao? Bổn vương phải tìm phong thư tiên hoàng để lại kia, không có một thân phận đường hoàng, bổn vương có thể tự do ra vào hậu cung, có thể đi vào kho sách hay không? Sự việc mới vừa có chút manh mối, ông lại ra chiêu này, Kì Tả Thừa tướng, không phải là ông hối hận đã theo bổn vương chứ?”
*Nguyên văn là “quan khang” nghĩa là miệng lưỡi quan gia.
Trong giọng nói của Lưu Huyên Nghệ có lạnh lẽo và sát khí không hề che giấu, Kì Sơ Thính sợ tới mức ngừng tiếng khóc, Kì công tử cũng không khỏi ngừng hô hấp.
Kì Tả Thừa tướng không hổ là lão thần, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, “Vương gia, ngài đang nói gì vậy? Từ khi lão thần quyết định đứng chung trên một thuyền với Vương gia, Vương gia đã không thể tách khỏi lão thần, mà lão thần cũng không rời khỏi Vương gia được.” Không ngờ rằng ông ta phải dùng tới hình ảnh một sợi dây thừng buộc hai con châu chấu để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
Quan hệ này, lại thật sự đúng là như thế, “Phong thư Tiên hoàng viết kia, Vương gia đã thăm dò ra được ở đâu, hôm nay lão thần cũng đi mấy vòng ở kho sách, trong phòng Vương gia miêu tả, lão thần phát hiện có thêm vài thị vệ. Cho dù Vương gia có đóng giả nữ quan, cũng không thể nào lấy được. Việc này lão thần có ý tưởng khác, Vương gia không cần lo lắng. Khổ cực nhiều năm như vậy, mấu chốt đột phá chính là bức thư đó, lão thần sao có thể không biết nặng nhẹ?”
Cơn giận của Lưu Huyên Nghệ có phần giảm xuống, nhưng cục tức này vẫn khó nuốt trôi, “Vậy Tả Thừa tướng cho rằng đột nhiên bổn vương từ quan, Đỗ Tử Bân và Lưu Huyên Thần sẽ không nghi ngờ nữa sao?”
“Đương nhiên không phải, nhưng cục diện khó bề phân biệt, bọn họ không tìm ra chứng cớ, có khả năng làm được gì lão thần?” Đây cũng là đối sách Kì Tả Thừa tướng nghĩ ra, lấy lùi làm tiến, lấy động chấn tĩnh.
“Sao?” Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, rầu rĩ ngồi xuống, kỳ quái hỏi, “Nghe khẩu khí của Tả Thừa tướng, bước tiếp theo đi như thế nào, cũng đã nghĩ xong rồi?”
Kì Tả Thừa tướng thản nhiên hạ khóe miệng, cầm tẩu thuốc lên, hút xèo xèo, một hồi lâu, mới mở miệng nói:
“Vương gia, vị Vân thái y kia rất có cá tính, xin Vương gia vẫn nên cách xa một chút thì tốt. Vừa động tới cô ta, sẽ động tới cả Đỗ Thượng thư và hoàng thượng, muốn không gây chú ý cũng khó.”
Lưu Huyên Nghệ vung tay áo, “Đây là việc tư của bổn vương, Tả Thừa tướng quan tâm quá nhiều rồi.”
“Hiện tại nhất cử nhất động của Vương gia, đều khiến bốn bề sóng dậy, đã sớm không phân rõ công và tư nữa rồi.” Lập luận sắc sảo của Kì Tả Thừa tướng có phần làm Lưu Huyên Nghệ thức tỉnh. Ông ta vốn không muốn chọc giận Lưu Huyên Nghệ, nhưng thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi. Lưu Huyên Nghệ vì muốn có được Vân Ánh Lục, không ngại chọc vào Đỗ Tử Bân, còn ở ngay trong Linh Vân Các, đây không phải là không đánh đã khai sao? Đỗ Tử Bân là người thế nào, đó là Thượng thư bộ Hình, cả ngày chỉ trừng mắt lên, nhìn chòng chọc vào đám người như bọn họ. Đỗ Tử Bân làm sao mà không nổi nghi ngờ?
“Bây giờ lão thần đã tuyên bố với bên ngoài Sơ Thính mắc bệnh lạ, phải mau chóng thành thân, mới có thể khỏi hẳn. Sau đó, lão thần nên sắp xếp hôn sự cho Sơ Thính, để không có lời bàn ra tán vào.”
Lưu Huyên Nghệ lạnh lùng gác chân lên, “Kì Tả Thừa tướng đã chọn được người thích hợp cho Kì tiểu thư chưa?”
“Vương gia?” Kì Sơ Thính không thể tin vào tai mình, bi thương nhìn thẳng vào Lưu Huyên Nghệ, “Ngài…sao có thể nói ra câu này được?” Nàng đang ngồi trên ghế dựa, đau lòng khóc nghẹn ngào.
“Con trai, mau dìu muội muội con lên lầu nghỉ đi.” Kì Tả Thừa tướng liếc sang Kì công tử một ánh mắt sai bảo. Kì công tử trừng mắt nhìn Lưu Huyên Nghệ, nâng Kì Sơ Thính đang cực kỳ không tình nguyện dậy, đi lên lầu.
“Vương gia, ôi, lão thần không biết lúc trước Vương gia đồng ý hôn ước với tiểu nữ xuất phát từ mục đích gì, có thể là không vừa ý, nhưng tiểu nữ lại để tâm, vậy phải làm sao bây giờ mới được?” Ông ta giống như tùy ý, nhưng trong đôi mắt sắc bén lại ánh lên ánh sáng lạnh khiến người khác không dám cự tuyệt.
“Tả Thừa tướng, bổn vương thành tâm muốn kết hôn với Kì tiểu thư, cũng chờ đợi có thể cùng tiểu thư chung hưởng giang sơn tú lệ. Nhưng ông nóng lòng muốn tiểu thư thành thân, bổn vương là người mà người ngoài nghe nói rằng đang hấp hối, làm thế nào mà cưới vợ được?”
Kì Tả Thừa tướng mỉm cười, “Dễ thôi, vậy để bệnh của Vương gia chuyển biến tốt đẹp, khỏe mạnh lên là được.”
“Sao?”
“Lão thần đã lén tiếp xúc với một số quan viên từng tận lực muốn giúp Vương gia đăng cơ khi trước, thử thăm dò ý tứ của bọn họ. Lòng trung thành của bọn họ với Vương gia không hề thay đổi, chỉ đang lo lắng về sức khỏe của Vương gia. Lão thần nghĩ rằng, Vương gia ngài bây giờ nên xuống giường, ra khỏi vương phủ, đi vào hoàng cung, để cho người đời được nhìn thấy một Tề vương gia đủ để đảm nhiệm ngôi cửu ngũ, làm cho thần tử ủng hộ ngài không còn lo lắng nữa. Vương gia, ra tay trong bóng tối đã không còn ý nghĩa nữa, bây giờ chúng ta đấu ngoài sáng đi!”
“Vậy… mục tiêu rất rõ ràng, Lưu Huyên Thần nắm quyền lực rất lớn, chúng ta đấu không lại hắn.” Lưu Huyên Nghệ bị lời ông ta nói làm động tâm, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, nhưng bình tĩnh lại, cảm thấy có chút lo lắng.
“Vương gia, không phải ngài có bức thư kia sao? Một khi bức thư đó được đưa ra trước mọi người, một hoàng thượng giả sao có thể được bách quan ủng hộ?”
Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, gật gật đầu, “Nói cũng đúng, Tả Thừa tướng, bổn vương bị bệnh lâu như vậy, làm như thế nào để người đời tin rằng bệnh tình của bổn vương chuyển biến tốt đẹp?”
Kì Tả Thừa tướng khẽ nhắm mắt lại, “Vương gia không phải nói có vị thái y nói rằng kỳ tích y học chỗ nào cũng có, vậy để cho cô ta đến sáng tạo kỳ tích đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.