Chương 28: Chuyện Hoàng hậu là xử nữ (Hạ)
Lâm Địch Nhi
16/04/2014
Kế hoạch thì vĩnh viễn không cản nổi chuyện tới bất ngờ.
Quan hơn một cấp ép chết người* mà!
*Thành ngữ chỉ rằng dùng mệnh lệnh ép cấp dưới phải thi hành.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Vân Ánh Lục đã đi đến cửa tẩm cung của Viên Thục nghi, thái hậu truyền lời một cái, đành phải quay lại, lưng đeo hòm thuốc, vui vẻ đi tới hướng tẩm cung của hoàng hậu, trên đường đi, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm mấy câu kia.
Tẩm cung của hoàng hậu còn có tên là Trung Cung, là tẩm cung cao cấp nhất trong hậu cung này. Địa vị của hoàng hậu cũng cao nhất, đứng đầu hậu cung, quốc mẫu của triều Ngụy, danh tiếng sánh ngang với hoàng đế, chính xác là vợ cả của Lưu Huyên Thần, sau khi chết có đủ tư cách để hợp táng cùng hắn. Cái sự vinh quang tối thượng này nghe xong mà hoảng sợ, chẳng cần cũng được.
Vào tới Trung Cung, đoạn đường dẫn vào được hoa phủ kín hoàn toàn khác biệt với những nơi khác. Đây không phải là nói trên đoạn đường đó được rải đầy hoa, mà là đá dùng lát đường được khảm năm loại hoa khác nhau, quả thực là xuân về hoa nở, thấy trăm hoa đua nở, người đi ở đây đều thấy giống như bước vào trong vườn hoa, ý tưởng độc đáo thế này, không thể không nói là tư duy thật quá ư sáng tạo. Mà lầu các trong Trung Cung, cho dù là một gian sương phòng nhỏ, chỗ nào cũng đều hiện rõ trang nhã và lộng lẫy.
Mãn Ngọc “Thái hộ” tỷ tỷ của Tiểu Đức Tử đứng ở ngoài chính điện, tươi cười chào đón. Mãn Ngọc là cô gái có gương mặt tròn tròn, đôi mắt khi cười tựa như trăng non, nhìn vô cùng hiền dịu. Nàng dịu dàng nói lời chào hỏi, rồi ánh mắt từ từ hướng sang Tiểu Đức Tử đang cười ngây ngô, miệng hắn không sao khép lại được.
“Sao thế này, đầy đầu, đầy mặt toàn mồ hôi thế.” Mãn Ngọc trách yêu, lấy từ ngực áo ra một chiếc khăn nhỏ, mặt ửng hồng, đưa cho Tiểu Đức Tử.
“Ta vội vã…vội vã tới gặp Mãn Ngọc tỷ… Không, là vội vã cùng Vân thái y đến gặp hoàng hậu nương nương.” Tiểu Đức Tử lau mồ hôi, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn thẳng vào Mãn Ngọc, vẻ mặt ngây ngô tràn đầy hạnh phúc.
“Huynh xem huynh đang nói cái gì kìa…” Mãn Ngọc cười duyên, “Vân thái y, xin mời đi bên này, thái hậu và hoàng hậu đang ở bên trong chờ ngài đó.”
Vân Ánh Lục không nói gì nhìn Mãn Ngọc và Tiểu Đức Tử, giữa hai người lúc này tình cảm đang tuôn trào trong im lặng, trong lòng cô đau xót, vội hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên bậc thềm.
“Vân thái y, bên ngoài trời rất nắng, trên đường đi cũng thật vất vả. Người đâu, mau lấy cho Vân thái y một chiếc khăn ướt, dâng trà.” Thái hậu đang ngồi đối diện với hoàng hậu trong phòng khách, nói mấy chuyện thường ngày, nhìn thấy Vân Ánh Lục bước vào, bà vội phất phất tay, phân phó cung nữ.
Vân Ánh Lục lễ phép nói tạ ơn, ngồi xuống ghế dành cho khách, vừa mới ngẩng đầu, cô phát hiện hoàng hậu Ngu Mạn Lăng đang lặng yên quan sát mình, tầm mắt chạm nhau, hoàng hậu giống đứa bé làm sai chuyện gì, mặt đỏ lên, vội vàng nhìn sang hướng khác.
Chờ Vân Ánh Lục rửa mặt, uống xong nửa chén trà, thái hậu xoay người lại, “Vân thái y, hôm nay bổn cung gọi ngươi lại đây, là muốn ngươi dụng tâm khám giúp hoàng hậu xem trên người có bệnh gì khó nói hay không.”
Ngu Mạn Lăng ngồi cạnh vừa nghe, có chút sốt ruột, “Thái hậu, nhi thần ăn được, ngủ ngon, thân thể rất khỏe mạnh, làm sao có bệnh gì khó nói.”
Thái hậu sáng sớm đã tới Trung Cung rảnh rỗi ngồi chơi, thúc giục cung nữ đi tìm Vân thái y, nàng tưởng thái hậu có chỗ nào không khoẻ, không ngờ rằng lại là tới khám bệnh cho mình.
Thái hậu hiền hậu cầm bàn tay nhỏ nhắn của Ngu Mạn Lăng lên, “Bổn cung đương nhiên biết thân thể con khỏe mạnh, bổn cung bảo Vân thái y khám cho con không phải là khám cái này.” Bà bỗng nhiên nghiêng người, nói với Mãn Ngọc và Tiểu Đức Tử ở ngoài cửa, “Hai người các ngươi đóng cửa lại, đi ra bên ngoài canh cửa đi.”
Dây thần kinh của Ngu Mạn Lăng bắt đầu được kéo căng, “Thái hậu, vậy người muốn thái y trị bệnh gì cho nhi thần?”
“Nơi này hiện tại chỉ có ba người chúng ta, bổn cung sẽ không giấu giếm gì nữa. Hoàng hậu, con và hoàng thượng thành thân đã năm năm, đến nay cũng chưa có tin mừng, thân thể lại khỏe mạnh như vậy, vậy vấn đề là ở chỗ nào? Vân thái y là danh y trị được bệnh hiếm muộn, hôm nay bổn cung để thái y trị bệnh cho con.”
Gương mặt Ngu Mạn Lăng trong chốc lát đã trắng bệch như tuyết, sau đó thêm xấu hổ quẫn bách thành ửng đỏ, vệt ửng đỏ lan tới tận mang tai, sau cổ.
“Mẫu hậu, trước kia thái y cũng đã khám cho nhi thần, nói…về phương diện này nhi thần không có vấn đề gì, chỉ là tiểu hoàng tử không có duyên mẫu tử với nhi thần.” Mấy câu nói đó, nàng đã cố hết sức để nói.
“Là mấy tên lang băm, bổn cung không tin tưởng, không được so bọn họ với Vân thái y.” Thái hậu vẫy tay với Vân Ánh Lục, để cô tới ngồi gần hơn một chút.
Ngu Mạn Lăng bất lực nhíu mày, không tiện làm trái với ý tốt của thái hậu, “Vậy để nhi thần sai người đi lấy dây tơ hồng.”
Thân thể của hoàng hậu bình thường không gọi là thân thể, mà gọi là phượng thể, còn hoàng đế thì gọi là long thể, long và phượng chính là vật biểu trưng tốt lành từ trên trời, do gọi như thế, nên người thường sẽ không thể tiếp xúc trực tiếp.
Bình thường nếu gặp mấy bệnh vặt, thái y đều dùng một sợi tơ buộc lên mạch ở cổ tay, khám từ đằng xa, có khi ở giữa còn có một bức rèm che.
“Không cần cái dây tơ hồng bỏ đi đó, hoàng hậu à, đừng thẹn thùng, có mẫu hậu ở đây với con, hôm nay để cho Vân thái y kiểm tra cho con tới cùng đi.”
Thái hậu nói xong, đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình cho Vân Ánh Lục, tự mình xoay người kéo ống tay áo của Ngu Mạn Lăng lên, lộ ra cổ tay trắng mịn như tuyết.
Đã tới nước này, Ngu Mạn Lăng đã không còn cách nào để phản đối, đành phải mặc theo sắp xếp của thái hậu, mi mắt e lệ nhắm lại, làm sao có dũng khí để nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục theo thói quen khi gặp người bệnh, nở một nụ cười ôn hòa, giữ tâm trạng bình tĩnh, vươn hai ngón tay, đặt lên mạch đập. Cô nín thở tập trung, sau đó buông ra.
“Thân thể hoàng hậu quả thật rất khỏe mạnh, mạch đập cũng rất mạnh, mạch âm không có tạp chất, ngũ tạng lục phủ đều tốt.”
“Vậy tại sao lại không hoài thai được?” Thái hậu cau mày.
“Xin hoàng hậu nằm lên giường bên trong phòng ngủ, cởi y phục lót phía dưới, tôi kiểm tra vị trí tử cung của cô xem là lệch về phía trước hay lệch về phía sau, những điều này đều có thể là nhân tố ảnh hưởng tới khả năng mang thai của cô, còn nữa tôi phải…”
“Không thể, không thể, Vân thái y, ngươi thật sự là lớn mật, dám cuồng ngôn muốn bổn cung phải cởi y phục.” Ngu Mạn Lăng cố gắng giữ dáng vẻ trang nghiêm, quát lớn.
Loại tình cảnh này, Vân Ánh Lục đã gặp nhiều rồi, cô cười cười, “Tôi là một thầy thuốc, cô không cần để ý tới chuyện này. Không kiểm tra rõ ràng, tôi sao có thể bốc thuốc đúng bệnh được, ngay cả kết luận cũng không có cách nào.”
Ngược lại thì Thái hậu rất đồng ý với đề nghị này, bà bước lên yêu thương ôm lấy thân thể đang hoảng hốt đến độ run rẩy của Ngu Mạn Lăng, “Hoàng hậu, không cần lo lắng chuyện này. Sau này nếu con sinh con, cũng đều phải trải qua cửa ải này. Vì hoàng đế, vì bổn cung, con nhẫn nhịn một chút, để cho Vân thái y kiểm tra cho rõ ràng.”
“Mẫu hậu, không được, thân thể nhi thần…Chỉ có thể để cho hoàng thượng nhìn…” Hoàng hậu không biết làm thế nào, khóc thút thít, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, mắt chậm rãi cũng ứa nước mắt, bà thở dài một tiếng, “Hoàng hậu, không phải bổn cung ép con, con là người bổn cung chứng kiến trưởng thành, tự mình khâm định con tiến cung làm hoàng hậu. Bổn cung thương yêu con từ trong tâm khảm, nói thật, phi tần khác có thể không thể mang thai, bổn cung cũng chẳng để tâm. Bổn cung nằm mơ cũng muốn thấy được hoàng hậu con có thể hoài thai hoàng tử nữa! Nếu con không sinh được ngay cả nửa đứa con gái, thì vị trí này của con ở trong cung này làm thế nào mà giữ được. Hoàng hậu, bổn cung không dối gạt con, Tả Thừa tướng đã năm lần bảy lượt thượng tấu, muốn hoàng thượng lập hậu khác. Con…xem bổn cung thương yêu con như thế, nghe lời bổn cung một lần, Vân thái y không giống như thái y khác,…” Dường như là Thái hậu nói đến chỗ thương tâm, lệ rơi quá nhanh, nhất thời trong ngực như nghẹn lại, không phát thành tiếng được.
“Thái hậu, thái hậu…” Ngu Mạn Lăng luống cuống, nàng xoay người ôm lấy thắt lưng thái hậu, vỗ nhẹ lên lưng bà.
“Hoàng hậu, con có phải là một đứa con hiếu thuận không?” Thái hậu điều hòa lại cảm xúc, khẩn cầu nhìn Ngu Mạn Lăng.
Ngu Mạn Lăng cắn môi, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má, “Thái hậu, nhi thần…”
“Ngoan, bổn cung sẽ ở đây với con, không cần lo lắng.” Thái hậu thấy nàng đã đồng ý, vui mừng nói, “Vậy chúng ta đi vào phòng ngủ đi.”
Thái hậu không khóc cũng không thở dốc nữa, kéo Ngu Mạn Lăng đi vào trong. Chân Ngu Mạn Lăng giống như có đeo ngàn cân nặng, đi một bước quay đầu lại một lần, vẻ mặt khổ sở giống như chịu nhục hình.
Nói thật, Vân Ánh Lục cảm thấy hoàng hậu này có điểm phản ứng quá mức. Những người có cuộc sống an nhàn sung sướng, bình thường thay quần áo, tắm rửa đều có cung nữ hầu hạ, thân thể đó không biết là đã bị bao nhiêu người nhìn thấy rồi. Cô nói muốn kiểm tra, thì sống chết từ chối, có cần thiết phải thế không?
Cô nào đâu biết rằng, Ngu Mạn Lăng căn bản không biết cô cũng là con gái, hơn nữa Ngu Mạn Lăng còn có một nỗi khổ tâm và bí mật. Lần kiểm tra này, đối với Ngu Mạn Lăng mà nói, thật là muốn lấy mạng, thế nhưng nhìn thái hậu khóc lóc sụt sùi như thế , ai có thể phản đối cho được.
Ngu Mạn Lăng giống như người gỗ bị thái hậu kéo nằm xuống giường, chịu đựng sự xấu hổ vô hạn, váy lót bên trong bị nhẹ nhàng cởi ra, điều này cũng không phải quan trọng nhất, mà là kết quả tiếp theo, nàng không dám thừa nhận, nàng nhắm chặt mắt lại, thân thể run rẩy giống như ngọn nến trước gió.
Vạn thái hậu đau lòng ngồi ở mép giường, an ủi xoa lên tóc nàng, nhưng cũng không làm giảm được chút sợ hãi nào trong nội tâm của nàng.
Vân Ánh Lục đứng bên cạnh rửa sạch tay, lau khô, kéo cao ống tay áo, cô dịu dàng giữ lớp váy la bên trên của Ngu Mạn Lăng, rồi khom người xuống.
Vạn thái hậu căng thẳng, trái tim như treo ngược, bà thấy đầu tiên là Vân Ánh Lục nhíu chặt mày, sau đó đôi mắt đột nhiên mở lớn, sau đó lại chậm rãi khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như mọi khi.
Thời gian này ngắn ngủi không đến một khắc, nhưng đối với thái hậu lại dài y hệt một năm. Đối với Ngu Mạn Lăng, thì giống như đi một vòng qua địa ngục.
“Vân thái y, thân thể hoàng hậu không có vấn đề gì chứ?” Thái hậu có chút vui mừng khi thấy Vân Ánh Lục sau khi kiểm tra giúp Ngu Mạn Lăng sửa sang lại y phục có phần săn sóc và tế nhị.
Ngu Mạn Lăng căng thẳng, cắn nát cả môi, nàng đợi dường như cả thế kỷ mới nghe được Vân Ánh Lục ôn hòa đáp lại.
“Tử cung của hoàng hậu thuộc loại lệch về phía sau, không quá dễ dàng mang thai, nhưng chỉ cần khi hoàng hậu được hoàng thượng sủng hạnh thì thay đổi vị trí hạ thể, nếu như gặp đúng thời gian rụng trứng, khả năng mang thai là rất lớn.”
“Chỉ đơn giản như vậy sao? Không cần phải kê đơn thuốc gì, không cần phải uống thuốc?” Thái hậu thật không dám tin.
Vân Ánh Lục cười nhẹ, quay người rửa tay, rồi buông ống tay áo xuống, “Đúng, không cần làm thêm gì khác, chỉ cần hoàng thượng phối hợp là được.”
Ngu Mạn Lăng vừa nghe lời này, xấu hổ tới mức hận không thể chui đầu vào trong cái gối.
Thái hậu mừng rỡ, “Vậy…Bổn cung tới nói với hoàng thượng.” Bà là người tính tình nôn nóng, nói xong một cái là đi ra ngoài cửa.
Trong phòng ngủ bây giờ chỉ có Vân Ánh Lục và Ngu Mạn Lăng, Ngu Mạn Lăng xấu hổ và quẫn bách, nàng có thể nghe được tiếng tim đập của mình vang tới thế nào.
“Vân thái y… Cám ơn ngươi, kỳ thật ngươi biết bổn cung và hoàng thượng…” Nàng quá xấu hổ, nói không nên lời.
“Hoàng hậu nương nương, đó là chuyện giữa cô và hoàng thượng, không thuộc về phạm trù chữa trị của tôi, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cơ quan sinh dục của cô có bình thường hay không là được rồi.” Vân Ánh Lục nói xong, khẽ gật đầu.
Trong nội cung này thật sự là khắp nơi toàn điều kì lạ, Ấn phi nương nương một lòng muốn mang thai lại phơi khô đầy tai hồng trong sân, nói muốn nghiền nát rồi trộn với bột nướng trên ngói sạch thành bánh ăn, tai hồng mà nướng trên ngói, trong sách thuốc từ xưa đã có ghi lại, nếu như phụ nữ mà ăn bảy cái(tai hồng), có thể một năm không mang thai. Ăn quá nhiều, có thể đảm bảo cả đời không mang thai được. Ấn phi nương nương nhất định là hiểu rõ điều này, tại sao phải làm như vậy? Mà trước mắt vị hoàng hậu đoan trang nhã nhặn này, thành thân năm năm, nghe nói tình cảm với hoàng đế cũng rất mặn nồng, nhưng vẫn giữ được tấm thân xử nữ, nếu không phải thời đại này không có người biết cách khôi phục lại màng trinh, bằng không, cô nhất định sẽ hoài nghi hoàng hậu đã làm loại phẫu thuật này. Vợ chồng đã năm năm này rốt cuộc là như thế nào đây?
Không biết kế tiếp, còn có bao nhiêu chuyện kỳ quái chờ cô tới phát hiện.
Vân Ánh Lục chép chép miệng, rồi thở ra một hơi.
Chỉ bằng mấy câu nói thản nhiên như vậy, tức thì Ngu Mạn Lăng sinh vài phần thiện cảm đối với tiểu thái y trước mắt này, “Vậy còn phải cám ơn ngươi. Nếu để thái hậu biết được việc này, bà sẽ vô cùng khổ tâm.” Nàng chân thành nói, “Thái hậu, bà rất yêu thương bổn cung…Chỉ là có đôi khi, người ta không còn cách lựa chọn nào khác.”
Ngu Mạn Lăng đau xót chớp chớp mắt mấy cái, khóe mắt lại trào ra nước mắt.
“Ừ, tôi nhìn ra được là thái hậu rất thương nương nương.”
Vân Ánh Lục dịu dàng nhìn Ngu Mạn Lăng, Ngu Mạn Lăng cảm kích nhìn thẳng vào mắt cô.
“Rầm”, cửa phòng khép hờ đột nhiên bị một người một cước đá văng ra, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần như bị phủ lên một tầng sương lạnh, hắn thoáng thấy khóe mắt hoàng hậu có nước mắt, lửa giận từ đáy lòng không thể ngăn chặn được bùng lên. Hắn xông tới, kéo Ngu Mạn Lăng ra phía sau mình, mắt rồng trừng lên nhìn Vân Ánh Lục.
“Vân Ánh Lục, ngươi thật sự là làm càn, ngay cả phượng thể của hoàng hậu ngươi cũng dám khinh nhờn. Người đâu, lôi Vân thái y ra ngoài, móc mắt, cắt lưỡi cho trẫm.”
“Hoàng thượng…” Ngu Mạn Lăng sợ tới mức nhẹ hít vào một hơi khí lạnh.
Vân Ánh Lục ngược lại không quá kinh hãi, cô chỉ có chút kinh ngạc với thái độ của Lưu Huyên Thần. Dường như, hoàng hậu là thánh khiết trong lòng hắn.
“Lưu hoàng thượng, rốt cuộc là tôi phạm vào sai lầm gì. Trung y đúng là coi trọng vọng, văn, vấn, thiết*, nhưng nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, không thật sự khám bệnh, thì làm thế nào để chữa bệnh?”
*Vọng, văn, vấn, thiết: cách khám bệnh trong Đông y, nghĩa là nhìn, nghe, hỏi, chạm vào.
Phần ung dung bình tĩnh này của cô, làm cho lửa giận trong lòng Lưu Huyên Thần càng bùng lên. Hoàng hậu vì hắn, đã chịu bao ủy khuất, đau khổ, nếu ngay cả một phần trong sạch của nàng hắn cũng không thể bảo vệ được, vậy hắn sao xứng đáng với tấm lòng của nàng?
Còn nữa, còn nữa, bí mật mà hắn và hoàng hậu đã giữ suốt năm năm đó, bị người thứ ba biết được, lúc đó hậu quả sẽ như thế nào?
Dưới sự phẫn nộ, lo sợ và nghi hoặc, đầu óc trống rỗng, hắn giơ tay lên, hung hăng vung tới khuôn mặt trắng trẻo của Vân Ánh Lục, là một cái tát.
Tiếng cái tát vang lên, chấn động khiến cả một cái bình sứ nhỏ được bài trí trước giường cũng lắc lư mấy cái.
Vân Ánh Lục lớn như vậy, nhưng chưa từng có bất kỳ người nào dám chạm tới người cô dù chỉ là ngón tay, cô có chút quá choáng váng khiến cho không biết cảm giác nóng rát trên mặt mình rốt cuộc là cảm giác gì.
Không đợi cô hiểu được thêm nữa, hai thị vệ dũng mãnh từ ngoài cửa thoáng cái đã xông vào, mỗi người tóm lấy một cánh tay cô, rồi lôi ra bên ngoài.
“Hoàng thượng, nhanh thu hồi ý chỉ, Vân thái y, hắn không sai…” Ngu Mạn Lăng bị hù dọa, không để ý tới gì khác, quỳ xuống đất bắt lấy cánh tay Lưu Huyên Thần.
“Hoàng hậu, đây không phải là chuyện sai hay không sai, trẫm không thể giữ… hắn lại.” Bàn tay dùng lực quá mạnh, cánh tay hắn như bị kéo vặn, chỗ cổ tay phát đau.
“Thế nhưng…”
Lưu Huyên Thần xoay người, hai tay đặt lên vai Ngu Mạn Lăng, “Không cần nói thêm nữa, bất luận như thế nào trẫm cũng không thể để nàng vướng vào những chuyện đồn đại rắc rối này, trẫm nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng.”
“Hoàng thượng, người muốn giết Vân thái y?”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thái hậu chất vấn, quay đầu lại nhìn, thái hậu đang đứng ở ngoài cửa, phía sau bà còn có một người đàn ông trên mặt đầy vết sẹo, bị mù một mắt.
“Huynh…” Ngu Mạn Lăng thở nhẹ một tiếng, môi run rẩy, không biết là kinh ngạc vui mừng, hay là sợ hãi, nước mắt vừa mới lau đi lại trào ra tràn mi.
Quan hơn một cấp ép chết người* mà!
*Thành ngữ chỉ rằng dùng mệnh lệnh ép cấp dưới phải thi hành.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Vân Ánh Lục đã đi đến cửa tẩm cung của Viên Thục nghi, thái hậu truyền lời một cái, đành phải quay lại, lưng đeo hòm thuốc, vui vẻ đi tới hướng tẩm cung của hoàng hậu, trên đường đi, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm mấy câu kia.
Tẩm cung của hoàng hậu còn có tên là Trung Cung, là tẩm cung cao cấp nhất trong hậu cung này. Địa vị của hoàng hậu cũng cao nhất, đứng đầu hậu cung, quốc mẫu của triều Ngụy, danh tiếng sánh ngang với hoàng đế, chính xác là vợ cả của Lưu Huyên Thần, sau khi chết có đủ tư cách để hợp táng cùng hắn. Cái sự vinh quang tối thượng này nghe xong mà hoảng sợ, chẳng cần cũng được.
Vào tới Trung Cung, đoạn đường dẫn vào được hoa phủ kín hoàn toàn khác biệt với những nơi khác. Đây không phải là nói trên đoạn đường đó được rải đầy hoa, mà là đá dùng lát đường được khảm năm loại hoa khác nhau, quả thực là xuân về hoa nở, thấy trăm hoa đua nở, người đi ở đây đều thấy giống như bước vào trong vườn hoa, ý tưởng độc đáo thế này, không thể không nói là tư duy thật quá ư sáng tạo. Mà lầu các trong Trung Cung, cho dù là một gian sương phòng nhỏ, chỗ nào cũng đều hiện rõ trang nhã và lộng lẫy.
Mãn Ngọc “Thái hộ” tỷ tỷ của Tiểu Đức Tử đứng ở ngoài chính điện, tươi cười chào đón. Mãn Ngọc là cô gái có gương mặt tròn tròn, đôi mắt khi cười tựa như trăng non, nhìn vô cùng hiền dịu. Nàng dịu dàng nói lời chào hỏi, rồi ánh mắt từ từ hướng sang Tiểu Đức Tử đang cười ngây ngô, miệng hắn không sao khép lại được.
“Sao thế này, đầy đầu, đầy mặt toàn mồ hôi thế.” Mãn Ngọc trách yêu, lấy từ ngực áo ra một chiếc khăn nhỏ, mặt ửng hồng, đưa cho Tiểu Đức Tử.
“Ta vội vã…vội vã tới gặp Mãn Ngọc tỷ… Không, là vội vã cùng Vân thái y đến gặp hoàng hậu nương nương.” Tiểu Đức Tử lau mồ hôi, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn thẳng vào Mãn Ngọc, vẻ mặt ngây ngô tràn đầy hạnh phúc.
“Huynh xem huynh đang nói cái gì kìa…” Mãn Ngọc cười duyên, “Vân thái y, xin mời đi bên này, thái hậu và hoàng hậu đang ở bên trong chờ ngài đó.”
Vân Ánh Lục không nói gì nhìn Mãn Ngọc và Tiểu Đức Tử, giữa hai người lúc này tình cảm đang tuôn trào trong im lặng, trong lòng cô đau xót, vội hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên bậc thềm.
“Vân thái y, bên ngoài trời rất nắng, trên đường đi cũng thật vất vả. Người đâu, mau lấy cho Vân thái y một chiếc khăn ướt, dâng trà.” Thái hậu đang ngồi đối diện với hoàng hậu trong phòng khách, nói mấy chuyện thường ngày, nhìn thấy Vân Ánh Lục bước vào, bà vội phất phất tay, phân phó cung nữ.
Vân Ánh Lục lễ phép nói tạ ơn, ngồi xuống ghế dành cho khách, vừa mới ngẩng đầu, cô phát hiện hoàng hậu Ngu Mạn Lăng đang lặng yên quan sát mình, tầm mắt chạm nhau, hoàng hậu giống đứa bé làm sai chuyện gì, mặt đỏ lên, vội vàng nhìn sang hướng khác.
Chờ Vân Ánh Lục rửa mặt, uống xong nửa chén trà, thái hậu xoay người lại, “Vân thái y, hôm nay bổn cung gọi ngươi lại đây, là muốn ngươi dụng tâm khám giúp hoàng hậu xem trên người có bệnh gì khó nói hay không.”
Ngu Mạn Lăng ngồi cạnh vừa nghe, có chút sốt ruột, “Thái hậu, nhi thần ăn được, ngủ ngon, thân thể rất khỏe mạnh, làm sao có bệnh gì khó nói.”
Thái hậu sáng sớm đã tới Trung Cung rảnh rỗi ngồi chơi, thúc giục cung nữ đi tìm Vân thái y, nàng tưởng thái hậu có chỗ nào không khoẻ, không ngờ rằng lại là tới khám bệnh cho mình.
Thái hậu hiền hậu cầm bàn tay nhỏ nhắn của Ngu Mạn Lăng lên, “Bổn cung đương nhiên biết thân thể con khỏe mạnh, bổn cung bảo Vân thái y khám cho con không phải là khám cái này.” Bà bỗng nhiên nghiêng người, nói với Mãn Ngọc và Tiểu Đức Tử ở ngoài cửa, “Hai người các ngươi đóng cửa lại, đi ra bên ngoài canh cửa đi.”
Dây thần kinh của Ngu Mạn Lăng bắt đầu được kéo căng, “Thái hậu, vậy người muốn thái y trị bệnh gì cho nhi thần?”
“Nơi này hiện tại chỉ có ba người chúng ta, bổn cung sẽ không giấu giếm gì nữa. Hoàng hậu, con và hoàng thượng thành thân đã năm năm, đến nay cũng chưa có tin mừng, thân thể lại khỏe mạnh như vậy, vậy vấn đề là ở chỗ nào? Vân thái y là danh y trị được bệnh hiếm muộn, hôm nay bổn cung để thái y trị bệnh cho con.”
Gương mặt Ngu Mạn Lăng trong chốc lát đã trắng bệch như tuyết, sau đó thêm xấu hổ quẫn bách thành ửng đỏ, vệt ửng đỏ lan tới tận mang tai, sau cổ.
“Mẫu hậu, trước kia thái y cũng đã khám cho nhi thần, nói…về phương diện này nhi thần không có vấn đề gì, chỉ là tiểu hoàng tử không có duyên mẫu tử với nhi thần.” Mấy câu nói đó, nàng đã cố hết sức để nói.
“Là mấy tên lang băm, bổn cung không tin tưởng, không được so bọn họ với Vân thái y.” Thái hậu vẫy tay với Vân Ánh Lục, để cô tới ngồi gần hơn một chút.
Ngu Mạn Lăng bất lực nhíu mày, không tiện làm trái với ý tốt của thái hậu, “Vậy để nhi thần sai người đi lấy dây tơ hồng.”
Thân thể của hoàng hậu bình thường không gọi là thân thể, mà gọi là phượng thể, còn hoàng đế thì gọi là long thể, long và phượng chính là vật biểu trưng tốt lành từ trên trời, do gọi như thế, nên người thường sẽ không thể tiếp xúc trực tiếp.
Bình thường nếu gặp mấy bệnh vặt, thái y đều dùng một sợi tơ buộc lên mạch ở cổ tay, khám từ đằng xa, có khi ở giữa còn có một bức rèm che.
“Không cần cái dây tơ hồng bỏ đi đó, hoàng hậu à, đừng thẹn thùng, có mẫu hậu ở đây với con, hôm nay để cho Vân thái y kiểm tra cho con tới cùng đi.”
Thái hậu nói xong, đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình cho Vân Ánh Lục, tự mình xoay người kéo ống tay áo của Ngu Mạn Lăng lên, lộ ra cổ tay trắng mịn như tuyết.
Đã tới nước này, Ngu Mạn Lăng đã không còn cách nào để phản đối, đành phải mặc theo sắp xếp của thái hậu, mi mắt e lệ nhắm lại, làm sao có dũng khí để nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục theo thói quen khi gặp người bệnh, nở một nụ cười ôn hòa, giữ tâm trạng bình tĩnh, vươn hai ngón tay, đặt lên mạch đập. Cô nín thở tập trung, sau đó buông ra.
“Thân thể hoàng hậu quả thật rất khỏe mạnh, mạch đập cũng rất mạnh, mạch âm không có tạp chất, ngũ tạng lục phủ đều tốt.”
“Vậy tại sao lại không hoài thai được?” Thái hậu cau mày.
“Xin hoàng hậu nằm lên giường bên trong phòng ngủ, cởi y phục lót phía dưới, tôi kiểm tra vị trí tử cung của cô xem là lệch về phía trước hay lệch về phía sau, những điều này đều có thể là nhân tố ảnh hưởng tới khả năng mang thai của cô, còn nữa tôi phải…”
“Không thể, không thể, Vân thái y, ngươi thật sự là lớn mật, dám cuồng ngôn muốn bổn cung phải cởi y phục.” Ngu Mạn Lăng cố gắng giữ dáng vẻ trang nghiêm, quát lớn.
Loại tình cảnh này, Vân Ánh Lục đã gặp nhiều rồi, cô cười cười, “Tôi là một thầy thuốc, cô không cần để ý tới chuyện này. Không kiểm tra rõ ràng, tôi sao có thể bốc thuốc đúng bệnh được, ngay cả kết luận cũng không có cách nào.”
Ngược lại thì Thái hậu rất đồng ý với đề nghị này, bà bước lên yêu thương ôm lấy thân thể đang hoảng hốt đến độ run rẩy của Ngu Mạn Lăng, “Hoàng hậu, không cần lo lắng chuyện này. Sau này nếu con sinh con, cũng đều phải trải qua cửa ải này. Vì hoàng đế, vì bổn cung, con nhẫn nhịn một chút, để cho Vân thái y kiểm tra cho rõ ràng.”
“Mẫu hậu, không được, thân thể nhi thần…Chỉ có thể để cho hoàng thượng nhìn…” Hoàng hậu không biết làm thế nào, khóc thút thít, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, mắt chậm rãi cũng ứa nước mắt, bà thở dài một tiếng, “Hoàng hậu, không phải bổn cung ép con, con là người bổn cung chứng kiến trưởng thành, tự mình khâm định con tiến cung làm hoàng hậu. Bổn cung thương yêu con từ trong tâm khảm, nói thật, phi tần khác có thể không thể mang thai, bổn cung cũng chẳng để tâm. Bổn cung nằm mơ cũng muốn thấy được hoàng hậu con có thể hoài thai hoàng tử nữa! Nếu con không sinh được ngay cả nửa đứa con gái, thì vị trí này của con ở trong cung này làm thế nào mà giữ được. Hoàng hậu, bổn cung không dối gạt con, Tả Thừa tướng đã năm lần bảy lượt thượng tấu, muốn hoàng thượng lập hậu khác. Con…xem bổn cung thương yêu con như thế, nghe lời bổn cung một lần, Vân thái y không giống như thái y khác,…” Dường như là Thái hậu nói đến chỗ thương tâm, lệ rơi quá nhanh, nhất thời trong ngực như nghẹn lại, không phát thành tiếng được.
“Thái hậu, thái hậu…” Ngu Mạn Lăng luống cuống, nàng xoay người ôm lấy thắt lưng thái hậu, vỗ nhẹ lên lưng bà.
“Hoàng hậu, con có phải là một đứa con hiếu thuận không?” Thái hậu điều hòa lại cảm xúc, khẩn cầu nhìn Ngu Mạn Lăng.
Ngu Mạn Lăng cắn môi, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má, “Thái hậu, nhi thần…”
“Ngoan, bổn cung sẽ ở đây với con, không cần lo lắng.” Thái hậu thấy nàng đã đồng ý, vui mừng nói, “Vậy chúng ta đi vào phòng ngủ đi.”
Thái hậu không khóc cũng không thở dốc nữa, kéo Ngu Mạn Lăng đi vào trong. Chân Ngu Mạn Lăng giống như có đeo ngàn cân nặng, đi một bước quay đầu lại một lần, vẻ mặt khổ sở giống như chịu nhục hình.
Nói thật, Vân Ánh Lục cảm thấy hoàng hậu này có điểm phản ứng quá mức. Những người có cuộc sống an nhàn sung sướng, bình thường thay quần áo, tắm rửa đều có cung nữ hầu hạ, thân thể đó không biết là đã bị bao nhiêu người nhìn thấy rồi. Cô nói muốn kiểm tra, thì sống chết từ chối, có cần thiết phải thế không?
Cô nào đâu biết rằng, Ngu Mạn Lăng căn bản không biết cô cũng là con gái, hơn nữa Ngu Mạn Lăng còn có một nỗi khổ tâm và bí mật. Lần kiểm tra này, đối với Ngu Mạn Lăng mà nói, thật là muốn lấy mạng, thế nhưng nhìn thái hậu khóc lóc sụt sùi như thế , ai có thể phản đối cho được.
Ngu Mạn Lăng giống như người gỗ bị thái hậu kéo nằm xuống giường, chịu đựng sự xấu hổ vô hạn, váy lót bên trong bị nhẹ nhàng cởi ra, điều này cũng không phải quan trọng nhất, mà là kết quả tiếp theo, nàng không dám thừa nhận, nàng nhắm chặt mắt lại, thân thể run rẩy giống như ngọn nến trước gió.
Vạn thái hậu đau lòng ngồi ở mép giường, an ủi xoa lên tóc nàng, nhưng cũng không làm giảm được chút sợ hãi nào trong nội tâm của nàng.
Vân Ánh Lục đứng bên cạnh rửa sạch tay, lau khô, kéo cao ống tay áo, cô dịu dàng giữ lớp váy la bên trên của Ngu Mạn Lăng, rồi khom người xuống.
Vạn thái hậu căng thẳng, trái tim như treo ngược, bà thấy đầu tiên là Vân Ánh Lục nhíu chặt mày, sau đó đôi mắt đột nhiên mở lớn, sau đó lại chậm rãi khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như mọi khi.
Thời gian này ngắn ngủi không đến một khắc, nhưng đối với thái hậu lại dài y hệt một năm. Đối với Ngu Mạn Lăng, thì giống như đi một vòng qua địa ngục.
“Vân thái y, thân thể hoàng hậu không có vấn đề gì chứ?” Thái hậu có chút vui mừng khi thấy Vân Ánh Lục sau khi kiểm tra giúp Ngu Mạn Lăng sửa sang lại y phục có phần săn sóc và tế nhị.
Ngu Mạn Lăng căng thẳng, cắn nát cả môi, nàng đợi dường như cả thế kỷ mới nghe được Vân Ánh Lục ôn hòa đáp lại.
“Tử cung của hoàng hậu thuộc loại lệch về phía sau, không quá dễ dàng mang thai, nhưng chỉ cần khi hoàng hậu được hoàng thượng sủng hạnh thì thay đổi vị trí hạ thể, nếu như gặp đúng thời gian rụng trứng, khả năng mang thai là rất lớn.”
“Chỉ đơn giản như vậy sao? Không cần phải kê đơn thuốc gì, không cần phải uống thuốc?” Thái hậu thật không dám tin.
Vân Ánh Lục cười nhẹ, quay người rửa tay, rồi buông ống tay áo xuống, “Đúng, không cần làm thêm gì khác, chỉ cần hoàng thượng phối hợp là được.”
Ngu Mạn Lăng vừa nghe lời này, xấu hổ tới mức hận không thể chui đầu vào trong cái gối.
Thái hậu mừng rỡ, “Vậy…Bổn cung tới nói với hoàng thượng.” Bà là người tính tình nôn nóng, nói xong một cái là đi ra ngoài cửa.
Trong phòng ngủ bây giờ chỉ có Vân Ánh Lục và Ngu Mạn Lăng, Ngu Mạn Lăng xấu hổ và quẫn bách, nàng có thể nghe được tiếng tim đập của mình vang tới thế nào.
“Vân thái y… Cám ơn ngươi, kỳ thật ngươi biết bổn cung và hoàng thượng…” Nàng quá xấu hổ, nói không nên lời.
“Hoàng hậu nương nương, đó là chuyện giữa cô và hoàng thượng, không thuộc về phạm trù chữa trị của tôi, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cơ quan sinh dục của cô có bình thường hay không là được rồi.” Vân Ánh Lục nói xong, khẽ gật đầu.
Trong nội cung này thật sự là khắp nơi toàn điều kì lạ, Ấn phi nương nương một lòng muốn mang thai lại phơi khô đầy tai hồng trong sân, nói muốn nghiền nát rồi trộn với bột nướng trên ngói sạch thành bánh ăn, tai hồng mà nướng trên ngói, trong sách thuốc từ xưa đã có ghi lại, nếu như phụ nữ mà ăn bảy cái(tai hồng), có thể một năm không mang thai. Ăn quá nhiều, có thể đảm bảo cả đời không mang thai được. Ấn phi nương nương nhất định là hiểu rõ điều này, tại sao phải làm như vậy? Mà trước mắt vị hoàng hậu đoan trang nhã nhặn này, thành thân năm năm, nghe nói tình cảm với hoàng đế cũng rất mặn nồng, nhưng vẫn giữ được tấm thân xử nữ, nếu không phải thời đại này không có người biết cách khôi phục lại màng trinh, bằng không, cô nhất định sẽ hoài nghi hoàng hậu đã làm loại phẫu thuật này. Vợ chồng đã năm năm này rốt cuộc là như thế nào đây?
Không biết kế tiếp, còn có bao nhiêu chuyện kỳ quái chờ cô tới phát hiện.
Vân Ánh Lục chép chép miệng, rồi thở ra một hơi.
Chỉ bằng mấy câu nói thản nhiên như vậy, tức thì Ngu Mạn Lăng sinh vài phần thiện cảm đối với tiểu thái y trước mắt này, “Vậy còn phải cám ơn ngươi. Nếu để thái hậu biết được việc này, bà sẽ vô cùng khổ tâm.” Nàng chân thành nói, “Thái hậu, bà rất yêu thương bổn cung…Chỉ là có đôi khi, người ta không còn cách lựa chọn nào khác.”
Ngu Mạn Lăng đau xót chớp chớp mắt mấy cái, khóe mắt lại trào ra nước mắt.
“Ừ, tôi nhìn ra được là thái hậu rất thương nương nương.”
Vân Ánh Lục dịu dàng nhìn Ngu Mạn Lăng, Ngu Mạn Lăng cảm kích nhìn thẳng vào mắt cô.
“Rầm”, cửa phòng khép hờ đột nhiên bị một người một cước đá văng ra, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần như bị phủ lên một tầng sương lạnh, hắn thoáng thấy khóe mắt hoàng hậu có nước mắt, lửa giận từ đáy lòng không thể ngăn chặn được bùng lên. Hắn xông tới, kéo Ngu Mạn Lăng ra phía sau mình, mắt rồng trừng lên nhìn Vân Ánh Lục.
“Vân Ánh Lục, ngươi thật sự là làm càn, ngay cả phượng thể của hoàng hậu ngươi cũng dám khinh nhờn. Người đâu, lôi Vân thái y ra ngoài, móc mắt, cắt lưỡi cho trẫm.”
“Hoàng thượng…” Ngu Mạn Lăng sợ tới mức nhẹ hít vào một hơi khí lạnh.
Vân Ánh Lục ngược lại không quá kinh hãi, cô chỉ có chút kinh ngạc với thái độ của Lưu Huyên Thần. Dường như, hoàng hậu là thánh khiết trong lòng hắn.
“Lưu hoàng thượng, rốt cuộc là tôi phạm vào sai lầm gì. Trung y đúng là coi trọng vọng, văn, vấn, thiết*, nhưng nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, không thật sự khám bệnh, thì làm thế nào để chữa bệnh?”
*Vọng, văn, vấn, thiết: cách khám bệnh trong Đông y, nghĩa là nhìn, nghe, hỏi, chạm vào.
Phần ung dung bình tĩnh này của cô, làm cho lửa giận trong lòng Lưu Huyên Thần càng bùng lên. Hoàng hậu vì hắn, đã chịu bao ủy khuất, đau khổ, nếu ngay cả một phần trong sạch của nàng hắn cũng không thể bảo vệ được, vậy hắn sao xứng đáng với tấm lòng của nàng?
Còn nữa, còn nữa, bí mật mà hắn và hoàng hậu đã giữ suốt năm năm đó, bị người thứ ba biết được, lúc đó hậu quả sẽ như thế nào?
Dưới sự phẫn nộ, lo sợ và nghi hoặc, đầu óc trống rỗng, hắn giơ tay lên, hung hăng vung tới khuôn mặt trắng trẻo của Vân Ánh Lục, là một cái tát.
Tiếng cái tát vang lên, chấn động khiến cả một cái bình sứ nhỏ được bài trí trước giường cũng lắc lư mấy cái.
Vân Ánh Lục lớn như vậy, nhưng chưa từng có bất kỳ người nào dám chạm tới người cô dù chỉ là ngón tay, cô có chút quá choáng váng khiến cho không biết cảm giác nóng rát trên mặt mình rốt cuộc là cảm giác gì.
Không đợi cô hiểu được thêm nữa, hai thị vệ dũng mãnh từ ngoài cửa thoáng cái đã xông vào, mỗi người tóm lấy một cánh tay cô, rồi lôi ra bên ngoài.
“Hoàng thượng, nhanh thu hồi ý chỉ, Vân thái y, hắn không sai…” Ngu Mạn Lăng bị hù dọa, không để ý tới gì khác, quỳ xuống đất bắt lấy cánh tay Lưu Huyên Thần.
“Hoàng hậu, đây không phải là chuyện sai hay không sai, trẫm không thể giữ… hắn lại.” Bàn tay dùng lực quá mạnh, cánh tay hắn như bị kéo vặn, chỗ cổ tay phát đau.
“Thế nhưng…”
Lưu Huyên Thần xoay người, hai tay đặt lên vai Ngu Mạn Lăng, “Không cần nói thêm nữa, bất luận như thế nào trẫm cũng không thể để nàng vướng vào những chuyện đồn đại rắc rối này, trẫm nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng.”
“Hoàng thượng, người muốn giết Vân thái y?”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thái hậu chất vấn, quay đầu lại nhìn, thái hậu đang đứng ở ngoài cửa, phía sau bà còn có một người đàn ông trên mặt đầy vết sẹo, bị mù một mắt.
“Huynh…” Ngu Mạn Lăng thở nhẹ một tiếng, môi run rẩy, không biết là kinh ngạc vui mừng, hay là sợ hãi, nước mắt vừa mới lau đi lại trào ra tràn mi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.