Chương 13: Chuyện Một màn nghiệm thân tú nữ kinh hồn
Lâm Địch Nhi
16/04/2014
Ngày đầu tiên Vân Ánh Lục đảm nhiệm chức y quan, nhiệm vụ là phụng mệnh tới nghiệm thân tú nữ mới tới. Sáng sớm, hai thái giám của Phủ Nội Vụ đã tới Thái y viện, dẫn Vân Ánh Lục đi tới một lầu các bên cạnh ngự hoa viên. Trước cửa lầu các đã có hơn mười cô gái mặc y phục trắng, không son phấn, không mang trang sức xếp hàng, nhìn thấy Vân Ánh Lục, mặt ai cũng lộ vẻ xấu hổ lúng túng, cúi đầu, mặt đỏ, tai nóng.
Phủ Nội Vụ ở hậu cung chính là một bộ phận rất có quyền hành, do một số thái giám có tuổi, có tư cách và sự từng trải phụ trách, công năng thì cũng giống hệt như bộ phận phụ trách hậu cần ở những công ty lớn hiện nay, phụ trách toàn bộ cuộc sống, sinh hoạt thường này ở hậu cung, sinh tử bệnh tử, hôn sự của hoàng đế, sắp xếp ngày lễ, ngày hội lớn nhỏ trong cung. Vừa quản tiền, lại vừa quản người, thường ngày khi đi lại trong cung, lỗ mũi bọn họ đều hếch lên trời.
Nhưng không hiểu sao, lần này đụng* phải cái vách tường nào, sự kiện hoàng đế tuyển tú nữ trọng đại như vậy, mà lại giao cho một tiểu y quan mới tới Thái y viện.
*Muốn biết vì sao đụng mời đọc lại câu trên.
Đại thái giám Phủ Nội Vụ khinh miệt nhìn Vân Ánh Lục, hừ lạnh một tiếng nói, nói rằng nghiệm thân tú nữ chính là xem tú nữ đó còn là trinh nữ hay không, trên người có vết sẹo, có bớt hay không, xương chậu có rộng hay không, bộ ngực có lớn hay không… Nói xong, thái giám đưa mắt liếc sang một tú nữ duyên dáng yêu kiều, nuốt nước miếng một cái, trong mắt lóe qua một tia dâm đãng.
Vân Ánh Lục lạnh nhạt quan sát thái giám trước mặt, cô vốn cảm thấy bọn họ là kết quả của việc làm rất không theo luân lý của người xưa trong lịch sử, hẳn là cô phải đồng cảm với họ, nhưng có điều những người này ở trong cung, nhân tính lại bị vặn vẹo, biến thành khiến cho người khác thấy ghét.
“Tôi biết rồi, bắt đầu đi!” Nghiệm thân cái quái gì, không phải là muốn nhìn xem những tú nữ có qua thời kỳ dậy thì bình thường hay không, có thể sinh con hay không sao? Vì một người đàn ông, mà phải để lộ toàn bộ thân thể quý giá nhất của bản thân mình ra dưới ánh mắt dò xét của một người đàn ông xa lạ, có đáng giá hay không?
Những tú nữ do hai ma ma dẫn đường, nối đuôi nhau đi vào lầu các. Phòng nghiệm thân là phòng trong cùng trong khu lầu các này, quả nhiên là một phòng kín như bưng, cửa sổ bốn phía đều dùng vải bố dày che lại, trên bàn chỉ đặt một chiếc đèn lồng ánh sáng leo lét, hiện ra một cái giường rất lớn được đặt ở giữa phòng, trên giường có đặt những dải lụa màu đỏ, không khí có chút bí hiểm.
Một vị ma ma đã có tuổi ở trong lầu các đưa cho Vân Ánh Lục một danh sách, cô cầm lấy danh sách, đi trước vào trong phòng.
“Tú nữ Nguyễn Nhược Nam.” Ma ma ngoài cửa lớn tiếng gọi, cửa kẹt một tiếng, một bóng hình thướt tha màu trắng nhẹ nhàng tiến vào. Trong phòng yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo, hơi thở rõ tới nỗi có thể nghe được, ánh mắt kinh hoàng giống như nai con vô tội nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục.
“Cô không cần lo lắng, đây…đây chỉ là làm theo thông lệ.” Vân Ánh Lục lãnh đạm cười khẽ, ôn hòa an ủi cô gái đang có chút phát run.
“Vâng.” Một câu đáp lời dịu dàng, mang theo dư âm run run rẩy rẩy.
Vân Ánh Lục nhờ vào ánh đèn nhìn rõ Nguyễn Nhược Nam, làn da nõn nà, đôi mày thanh tú cong cong tựa mảnh trăng non, đôi môi anh đào. Không đợi cô lên tiếng nữa, Nguyễn Nhược Nam cắn cắn môi, cố nén sự ngượng ngùng, nhẹ tháo thắt lưng bằng dải lụa, áo trắng bằng sa mỏng chậm rãi rơi xuống dưới, một thân thể tuyệt mĩ đập vào mắt Vân Ánh Lục. Thật là bạch ngọc không tỳ vết, mỹ nhân trời sinh, thực là tỉ lệ vàng* hàng đầu luôn, đường cong hoàn mỹ, lồi lõm đúng mức, thêm một tấc thì béo, giảm một tấc thì gầy,
*Nguyên văn là hoàng kim phân cát, tiếng Việt dịch là tỷ lệ vàng, là một tỷ lệ dùng trong toán học và nghệ thuật, đối với cơ thể người tỷ lệ này xách định một số khoảng cách như khoảng cách từ đỉnh đầu tới rốn/ khoảng cách từ đỉnh đầu tới ngực…(rất dài dòng mời hỏi Google và Wikipedia để biết thêm chi tiết). Tóm gọn là người có cơ thể theo tỷ lệ vàng thì hoàn mĩ.
Vân Ánh Lục đã từng gặp vô số người con gái, nhưng giống như thế này, cô chỉ có thể than rằng tạo hóa thật là thiên vị người này.
Nguyễn Nhược Nam ở trước mặt cô xoay xoay người, duỗi thẳng hai chân, để cho cô nhìn cẩn thận, sau đó đi đến chiếc giường bên cạnh, hít sâu, từ từ mở đùi ra. Vân Ánh Lục đến gần, còn chưa cúi người, trong tay áo đột nhiên bị nhét vào một thứ gì đó lạnh lẽo, cô sờ vào, phát hiện là một miếng ngọc bội.
“Y quan đại nhân, xin…dùng lực nhẹ một chút, tiểu nữ sợ đau.” Nguyễn Nhược Nam thấp giọng nói, gương mặt như ngọc bị giấu trong bóng tối, nhìn không thấy biểu cảm gì trên mặt nàng.
“Tôi sẽ không làm cô bị thương, nhưng không cần làm như vậy.” Đây không phải là nhận phong bì hay sao, loại tật xấu này hóa ra là truyền lại từ cổ đại à? Từ trước đến nay cô khinh thường nhất là loại hành vi này.
Vân Ánh Lục trả lại ngọc bội cho Nguyễn Nhược Nam.
“Y quan đại nhân, chẳng lẽ ngài thấy ít hay sao? Phụ thân tiểu nữ là một huyện lệnh thanh liêm, gia cảnh nhà tiểu nữ vô cùng thanh bần, để cho tiểu nữ có thể vào cung, đã vay mượn rất nhiều để cho tiểu nữ mua sắm quần áo, còn…còn miếng ngọc bội này, đã là toàn bộ tài sản của tiểu nữ, y quan đại nhân, xin ngài nhận lấy đi, ít hôm nữa sau khi tiểu nữ vào cung, nhất định sẽ lấy số tiền lớn tạ ơn.” Trong mắt Nguyễn Nhược Nam hiện lên một tầng nước mờ mờ, khăng khăng nhét ngọc bội vào trong tay áo Vân Ánh Lục.
“Vào cung quan trọng như vậy hay sao?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi han.
“Đương nhiên, một khi vào cung, thành người bên gối của hoàng thượng, là phụ thân có thể được trọng dụng, gia cảnh sẽ chuyển biến tốt đẹp, ta cũng…Có thể hoàn thành tâm nguyện.”
“Sao? Tâm nguyện của cô là gì?”
“Thiên hạ này, có chuyện gì có thể sánh bằng làm cho thiên tử hạnh phúc hay sao?” Nguyễn Nhược Nam ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm trong bóng tối nhưng đã bị hưng phấn làm cho sáng rực, “Y quan đại nhân, hoàng thượng có anh tuấn hay không?’
Vân Ánh Lục nháy mắt mấy cái, “Thực xin lỗi, đến bây giờ tôi cũng còn chưa được gặp ngài đâu!” Người đó vào triều bị bách quan vây quanh, hạ triều thì bị đám phụ nữ vây quanh, cô nào có cơ hội nhìn thấy.
“Vậy sao, dân gian truyền nhau rằng đương kim thiên tử anh tuấn lỗi lạc, vĩ đại phi phàm. Thật muốn sớm có ngày nhìn thấy hoàng thượng. Y quan đại nhân, ta có phù hợp với điều kiện làm phi tần hay không?”
“Có!” Vân Ánh Lục mệt mỏi gật gật đầu, đánh dấu đạt ở tên Nguyễn Nhược Nam.
“Y quan đại nhân, ngài…ngài kỳ thật cũng rất anh tuấn.” Vừa mới ra đến trước cửa, Nguyễn Nhược Nam nhu mì quay đầu lại nói.
Vân Ánh Lục sờ sờ cằm, cô thực sự anh tuấn hay sao? Lần đầu tiên bị người khác hình dung như vậy đấy.
Tú nữ kế tiếp, cũng không có gì khác biệt lắm so với Nguyễn Nhược Nam, ai cũng như hoa như ngọc, nhưng dù là xinh đẹp như hoa, thì khi phô bày ngọc thể trước mặt cô, cũng đều nhét một số đồ trang sức các loại vào trong tay áo cô. Nếu cô cự tuyệt, một đám sẽ khóc như hoa lê trong mưa, giống như chẳng còn đường sống.
“Viên Diệc Ngọc!” Giọng của ma ma ngoài cửa đã bắt đầu hạ thấp xuống, đây là vị tú nữ thứ mười sáu rồi.
Viên Diệc Ngọc là một cô gái tư thế oai hùng, hiên ngang, cho dù là mặc áo trắng giống hệt những cô gái khác, nhưng ánh mắt tự nhiên lại toát ra một khí chất khác biệt.
“Không cần nghiệm thân, từ năm ta đi cùng phụ thân ra chiến trường, sau lưng có trúng một đao của kẻ địch, có một vết sẹo thật dài, ta không phù hợp với điều kiện phi tần, ngươi mau mau gạch tên ta ra khỏi danh sách.” Viên Diệc Ngọc nói cho cùng thì cũng là hổ nữ tướng môn, người chân thật nói lời thẳng thắn.
Vân Ánh Lục mỉm cười nhã nhặn, tò mò hỏi han: “Vậy vì sao cô lại phải báo danh tham gia tuyển tú nữ vậy?”
“Còn không phải phụ thân ta muốn dựa rồng ỷ phượng hay sao, muốn có được mối quan hệ với hoàng thượng.” Viên Diệc Ngọc tức giận hừ một tiếng, mang theo chút khinh thường, lời nói còn mang theo chút đau khổ không nói nên lời.
“Nếu tuyển không được, phụ thân cô không phải là thất vọng hay sao?”
Viên Diệc Ngọc ngẩn ra, “Ta thật sự không thích hợp với cuộc sống trong cung, điều kiện cũng không phù hợp. Đầu tháng sau, nghe nói Bắc triều bên kia sẽ rục rịch hành động, cha ta đã bị điều động sang đó, ta muốn cùng đi với cha, cùng ra trận giết địch với ông.”
“Được, vậy được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cô, nhưng mà, cô nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.” Vân Ánh Lục từ biểu hiện của hơn mười vị tú nữ trước đó, hiểu được có thể tiến cung, chẳng có quan hệ gì với tình yêu cả, mà là một loại vinh dự của gia tộc.
Hôn nhân của hoàng đế, vĩnh viễn dính liền với chính trị. Cô cũng không thể lý giải theo góc độ bình thường được.
“Có nghĩ kỹ thế nào thì cũng có thể làm được gì bây giờ, vết sẹo này trên người ta có thể che được hay sao?”
“Nếu cô muốn tiến cung, vết sẹo này, tôi có thể chữa khỏi cho cô, không còn chút dấu vết nào.”
“Thật sự có thể chứ?” Lòng yêu cái đẹp, ai cũng đều có, cho dù là nữ tướng trên chiến trường.
Vân Ánh Lục gật gật đầu.
“Vậy được, ta tiến cung đi!” Viên Diệc Ngọc do dự, nhắm mắt lại thật mạnh, nói.
Phụ thân chính là trời, lòng hiếu thảo đối với phụ thân áp đảo hết thảy.
Rốt cuộc cũng tới người cuối cùng, hai ống tay áo Vân Ánh Lục đã nặng trình trịch tới mức không cử động nổi.
Cô cúi đầu nhìn tên trong danh sách, Cổ Lệ, sao lại có người tên như người Tân Cương thế này.
“Tú nữ Cổ Lệ.” giọng của ma ma đã khàn khàn rời rạc, không còn sức lực.
Vân Ánh Lục cử động hai chân mỏi nhừ, chậm rãi ngẩng đầu. Cửa phòng bị đá “rầm” một tiếng, một bóng người nhẹ nhàng lướt vào trong phòng, không đợi cô thấy rõ, cô đã bị khống chế, người nọ di chuyển tới phía sau cô, một tay giữ chặt hai tay cô, một tay nắm chặt tụ kiếm, kề ở cổ Vân Ánh Lục.
“Cái này…cái này cô cũng muốn mang tặng tôi sao?” Vân Ánh Lục ổn định tinh thần, nhìn chằm chằm vào thân tụ kiếm được nạm đầy châu báu, hỏi.
Phủ Nội Vụ ở hậu cung chính là một bộ phận rất có quyền hành, do một số thái giám có tuổi, có tư cách và sự từng trải phụ trách, công năng thì cũng giống hệt như bộ phận phụ trách hậu cần ở những công ty lớn hiện nay, phụ trách toàn bộ cuộc sống, sinh hoạt thường này ở hậu cung, sinh tử bệnh tử, hôn sự của hoàng đế, sắp xếp ngày lễ, ngày hội lớn nhỏ trong cung. Vừa quản tiền, lại vừa quản người, thường ngày khi đi lại trong cung, lỗ mũi bọn họ đều hếch lên trời.
Nhưng không hiểu sao, lần này đụng* phải cái vách tường nào, sự kiện hoàng đế tuyển tú nữ trọng đại như vậy, mà lại giao cho một tiểu y quan mới tới Thái y viện.
*Muốn biết vì sao đụng mời đọc lại câu trên.
Đại thái giám Phủ Nội Vụ khinh miệt nhìn Vân Ánh Lục, hừ lạnh một tiếng nói, nói rằng nghiệm thân tú nữ chính là xem tú nữ đó còn là trinh nữ hay không, trên người có vết sẹo, có bớt hay không, xương chậu có rộng hay không, bộ ngực có lớn hay không… Nói xong, thái giám đưa mắt liếc sang một tú nữ duyên dáng yêu kiều, nuốt nước miếng một cái, trong mắt lóe qua một tia dâm đãng.
Vân Ánh Lục lạnh nhạt quan sát thái giám trước mặt, cô vốn cảm thấy bọn họ là kết quả của việc làm rất không theo luân lý của người xưa trong lịch sử, hẳn là cô phải đồng cảm với họ, nhưng có điều những người này ở trong cung, nhân tính lại bị vặn vẹo, biến thành khiến cho người khác thấy ghét.
“Tôi biết rồi, bắt đầu đi!” Nghiệm thân cái quái gì, không phải là muốn nhìn xem những tú nữ có qua thời kỳ dậy thì bình thường hay không, có thể sinh con hay không sao? Vì một người đàn ông, mà phải để lộ toàn bộ thân thể quý giá nhất của bản thân mình ra dưới ánh mắt dò xét của một người đàn ông xa lạ, có đáng giá hay không?
Những tú nữ do hai ma ma dẫn đường, nối đuôi nhau đi vào lầu các. Phòng nghiệm thân là phòng trong cùng trong khu lầu các này, quả nhiên là một phòng kín như bưng, cửa sổ bốn phía đều dùng vải bố dày che lại, trên bàn chỉ đặt một chiếc đèn lồng ánh sáng leo lét, hiện ra một cái giường rất lớn được đặt ở giữa phòng, trên giường có đặt những dải lụa màu đỏ, không khí có chút bí hiểm.
Một vị ma ma đã có tuổi ở trong lầu các đưa cho Vân Ánh Lục một danh sách, cô cầm lấy danh sách, đi trước vào trong phòng.
“Tú nữ Nguyễn Nhược Nam.” Ma ma ngoài cửa lớn tiếng gọi, cửa kẹt một tiếng, một bóng hình thướt tha màu trắng nhẹ nhàng tiến vào. Trong phòng yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo, hơi thở rõ tới nỗi có thể nghe được, ánh mắt kinh hoàng giống như nai con vô tội nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục.
“Cô không cần lo lắng, đây…đây chỉ là làm theo thông lệ.” Vân Ánh Lục lãnh đạm cười khẽ, ôn hòa an ủi cô gái đang có chút phát run.
“Vâng.” Một câu đáp lời dịu dàng, mang theo dư âm run run rẩy rẩy.
Vân Ánh Lục nhờ vào ánh đèn nhìn rõ Nguyễn Nhược Nam, làn da nõn nà, đôi mày thanh tú cong cong tựa mảnh trăng non, đôi môi anh đào. Không đợi cô lên tiếng nữa, Nguyễn Nhược Nam cắn cắn môi, cố nén sự ngượng ngùng, nhẹ tháo thắt lưng bằng dải lụa, áo trắng bằng sa mỏng chậm rãi rơi xuống dưới, một thân thể tuyệt mĩ đập vào mắt Vân Ánh Lục. Thật là bạch ngọc không tỳ vết, mỹ nhân trời sinh, thực là tỉ lệ vàng* hàng đầu luôn, đường cong hoàn mỹ, lồi lõm đúng mức, thêm một tấc thì béo, giảm một tấc thì gầy,
*Nguyên văn là hoàng kim phân cát, tiếng Việt dịch là tỷ lệ vàng, là một tỷ lệ dùng trong toán học và nghệ thuật, đối với cơ thể người tỷ lệ này xách định một số khoảng cách như khoảng cách từ đỉnh đầu tới rốn/ khoảng cách từ đỉnh đầu tới ngực…(rất dài dòng mời hỏi Google và Wikipedia để biết thêm chi tiết). Tóm gọn là người có cơ thể theo tỷ lệ vàng thì hoàn mĩ.
Vân Ánh Lục đã từng gặp vô số người con gái, nhưng giống như thế này, cô chỉ có thể than rằng tạo hóa thật là thiên vị người này.
Nguyễn Nhược Nam ở trước mặt cô xoay xoay người, duỗi thẳng hai chân, để cho cô nhìn cẩn thận, sau đó đi đến chiếc giường bên cạnh, hít sâu, từ từ mở đùi ra. Vân Ánh Lục đến gần, còn chưa cúi người, trong tay áo đột nhiên bị nhét vào một thứ gì đó lạnh lẽo, cô sờ vào, phát hiện là một miếng ngọc bội.
“Y quan đại nhân, xin…dùng lực nhẹ một chút, tiểu nữ sợ đau.” Nguyễn Nhược Nam thấp giọng nói, gương mặt như ngọc bị giấu trong bóng tối, nhìn không thấy biểu cảm gì trên mặt nàng.
“Tôi sẽ không làm cô bị thương, nhưng không cần làm như vậy.” Đây không phải là nhận phong bì hay sao, loại tật xấu này hóa ra là truyền lại từ cổ đại à? Từ trước đến nay cô khinh thường nhất là loại hành vi này.
Vân Ánh Lục trả lại ngọc bội cho Nguyễn Nhược Nam.
“Y quan đại nhân, chẳng lẽ ngài thấy ít hay sao? Phụ thân tiểu nữ là một huyện lệnh thanh liêm, gia cảnh nhà tiểu nữ vô cùng thanh bần, để cho tiểu nữ có thể vào cung, đã vay mượn rất nhiều để cho tiểu nữ mua sắm quần áo, còn…còn miếng ngọc bội này, đã là toàn bộ tài sản của tiểu nữ, y quan đại nhân, xin ngài nhận lấy đi, ít hôm nữa sau khi tiểu nữ vào cung, nhất định sẽ lấy số tiền lớn tạ ơn.” Trong mắt Nguyễn Nhược Nam hiện lên một tầng nước mờ mờ, khăng khăng nhét ngọc bội vào trong tay áo Vân Ánh Lục.
“Vào cung quan trọng như vậy hay sao?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi han.
“Đương nhiên, một khi vào cung, thành người bên gối của hoàng thượng, là phụ thân có thể được trọng dụng, gia cảnh sẽ chuyển biến tốt đẹp, ta cũng…Có thể hoàn thành tâm nguyện.”
“Sao? Tâm nguyện của cô là gì?”
“Thiên hạ này, có chuyện gì có thể sánh bằng làm cho thiên tử hạnh phúc hay sao?” Nguyễn Nhược Nam ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm trong bóng tối nhưng đã bị hưng phấn làm cho sáng rực, “Y quan đại nhân, hoàng thượng có anh tuấn hay không?’
Vân Ánh Lục nháy mắt mấy cái, “Thực xin lỗi, đến bây giờ tôi cũng còn chưa được gặp ngài đâu!” Người đó vào triều bị bách quan vây quanh, hạ triều thì bị đám phụ nữ vây quanh, cô nào có cơ hội nhìn thấy.
“Vậy sao, dân gian truyền nhau rằng đương kim thiên tử anh tuấn lỗi lạc, vĩ đại phi phàm. Thật muốn sớm có ngày nhìn thấy hoàng thượng. Y quan đại nhân, ta có phù hợp với điều kiện làm phi tần hay không?”
“Có!” Vân Ánh Lục mệt mỏi gật gật đầu, đánh dấu đạt ở tên Nguyễn Nhược Nam.
“Y quan đại nhân, ngài…ngài kỳ thật cũng rất anh tuấn.” Vừa mới ra đến trước cửa, Nguyễn Nhược Nam nhu mì quay đầu lại nói.
Vân Ánh Lục sờ sờ cằm, cô thực sự anh tuấn hay sao? Lần đầu tiên bị người khác hình dung như vậy đấy.
Tú nữ kế tiếp, cũng không có gì khác biệt lắm so với Nguyễn Nhược Nam, ai cũng như hoa như ngọc, nhưng dù là xinh đẹp như hoa, thì khi phô bày ngọc thể trước mặt cô, cũng đều nhét một số đồ trang sức các loại vào trong tay áo cô. Nếu cô cự tuyệt, một đám sẽ khóc như hoa lê trong mưa, giống như chẳng còn đường sống.
“Viên Diệc Ngọc!” Giọng của ma ma ngoài cửa đã bắt đầu hạ thấp xuống, đây là vị tú nữ thứ mười sáu rồi.
Viên Diệc Ngọc là một cô gái tư thế oai hùng, hiên ngang, cho dù là mặc áo trắng giống hệt những cô gái khác, nhưng ánh mắt tự nhiên lại toát ra một khí chất khác biệt.
“Không cần nghiệm thân, từ năm ta đi cùng phụ thân ra chiến trường, sau lưng có trúng một đao của kẻ địch, có một vết sẹo thật dài, ta không phù hợp với điều kiện phi tần, ngươi mau mau gạch tên ta ra khỏi danh sách.” Viên Diệc Ngọc nói cho cùng thì cũng là hổ nữ tướng môn, người chân thật nói lời thẳng thắn.
Vân Ánh Lục mỉm cười nhã nhặn, tò mò hỏi han: “Vậy vì sao cô lại phải báo danh tham gia tuyển tú nữ vậy?”
“Còn không phải phụ thân ta muốn dựa rồng ỷ phượng hay sao, muốn có được mối quan hệ với hoàng thượng.” Viên Diệc Ngọc tức giận hừ một tiếng, mang theo chút khinh thường, lời nói còn mang theo chút đau khổ không nói nên lời.
“Nếu tuyển không được, phụ thân cô không phải là thất vọng hay sao?”
Viên Diệc Ngọc ngẩn ra, “Ta thật sự không thích hợp với cuộc sống trong cung, điều kiện cũng không phù hợp. Đầu tháng sau, nghe nói Bắc triều bên kia sẽ rục rịch hành động, cha ta đã bị điều động sang đó, ta muốn cùng đi với cha, cùng ra trận giết địch với ông.”
“Được, vậy được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cô, nhưng mà, cô nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.” Vân Ánh Lục từ biểu hiện của hơn mười vị tú nữ trước đó, hiểu được có thể tiến cung, chẳng có quan hệ gì với tình yêu cả, mà là một loại vinh dự của gia tộc.
Hôn nhân của hoàng đế, vĩnh viễn dính liền với chính trị. Cô cũng không thể lý giải theo góc độ bình thường được.
“Có nghĩ kỹ thế nào thì cũng có thể làm được gì bây giờ, vết sẹo này trên người ta có thể che được hay sao?”
“Nếu cô muốn tiến cung, vết sẹo này, tôi có thể chữa khỏi cho cô, không còn chút dấu vết nào.”
“Thật sự có thể chứ?” Lòng yêu cái đẹp, ai cũng đều có, cho dù là nữ tướng trên chiến trường.
Vân Ánh Lục gật gật đầu.
“Vậy được, ta tiến cung đi!” Viên Diệc Ngọc do dự, nhắm mắt lại thật mạnh, nói.
Phụ thân chính là trời, lòng hiếu thảo đối với phụ thân áp đảo hết thảy.
Rốt cuộc cũng tới người cuối cùng, hai ống tay áo Vân Ánh Lục đã nặng trình trịch tới mức không cử động nổi.
Cô cúi đầu nhìn tên trong danh sách, Cổ Lệ, sao lại có người tên như người Tân Cương thế này.
“Tú nữ Cổ Lệ.” giọng của ma ma đã khàn khàn rời rạc, không còn sức lực.
Vân Ánh Lục cử động hai chân mỏi nhừ, chậm rãi ngẩng đầu. Cửa phòng bị đá “rầm” một tiếng, một bóng người nhẹ nhàng lướt vào trong phòng, không đợi cô thấy rõ, cô đã bị khống chế, người nọ di chuyển tới phía sau cô, một tay giữ chặt hai tay cô, một tay nắm chặt tụ kiếm, kề ở cổ Vân Ánh Lục.
“Cái này…cái này cô cũng muốn mang tặng tôi sao?” Vân Ánh Lục ổn định tinh thần, nhìn chằm chằm vào thân tụ kiếm được nạm đầy châu báu, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.