Chương 163: Chuyện Nghi ngờ. ♣ Thượng ♣
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Vân Ánh Lục thật sự là vô cùng cảm động, Lưu Huyên Thần lại chủ động đề xuất để cô về Vân phủ vấn an song thân, cô không dám tin đây thật sự là sự thật.
Lưu hoàng thượng nói một đằng làm một nẻo cũng không phải lần đầu tiên.
Rạng sáng ngày hôm sau, Lưu Huyên Thần rời giường thượng triều, cô cũng ngồi dậy theo, hắn nhìn cô bảo, “Hồi phủ thì phải dậy sớm như vậy làm gì chứ?” Khi nói chuyện, hắn ôm cô đặt lại vào trong chăn, săn sóc dém lại góc chăn cho cô.
Lúc này cô mới yên lòng, mỉm cười tươi tắn, “Huyên Thần, em chỉ ở Vân phủ tới sau bữa trưa thôi, buổi chiều trời lạnh thêm, em phải hồi cung sớm.” Cô thò tay từ trong chăn ra, kéo lấy góc áo hắn, khuôn mặt mới thức dậy đỏ hòng.
Đôi mắt đen của Lưu Huyên Thần thâm thúy như biển sâu, tâm trạng hoảng hốt nhìn Vân Ánh Lục.
Không biết sao, Vân Ánh Lục cảm thấy quanh người hắn giống như bị cô đơn bao bọc.
“Huyên Thần, nếu không mấy hôm nữa em mới hồi phủ, em vào triều cùng chàng nhé!” Vân Ánh Lục chống người ngồi dậy, khẽ cọ má vào lòng bàn tay hắn.
“Không, chuyện đã định không nên dễ dàng thay đổi.” Ánh mắt Lưu Huyên Thần dịu dàng mà kiên định, hắn xoay người, cách tấm chăn ôm chặt cô một chút, hôn nhẹ lên môi cô, “Ta chờ nàng trở về.”
Nói xong, hắn vội vã bước ra khỏi phòng, La công công cùng mấy thái giám, cung nữ đang cầm long bào, vương miện đã đứng đó chờ khá lâu.
Vân Ánh Lục làm sao còn thấy buồn ngủ, cô nằm trong chăn một lúc, ánh ban mai đã từ song cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô liền rời giường, dùng chút đồ ăn sáng đơn giản, rồi sai Mãn Ngọc tới Phủ Nội Vụ chuẩn bị xe ngựa.
“Trúc Thanh, em thu dọn hành lý của em đi.” Khi Trúc Thanh khoác thêm cho cô chiếc áo khoác lông cáo, cô mới nhớ tới một chuyện.
Trúc Thanh đã chính mắt nhìn thấy Vân Ánh Lục bị Tề Vương bắt cóc, cũng tận mắt nhìn thấy ngọn núi đổ sụp xuống, đối với sự thật Vân Ánh Lục đại nạn không chết, nàng cũng có một cảm giác lo sợ bất an không khác gì Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần luôn luôn phải thấy Vân Ánh Lục trước mắt, nàng cũng luôn phải nhìn thấy Vân Ánh Lục mới yên tâm.
“Chúng ta phải về phủ ở thời gian dài sao?” Sao tiểu thư lại chỉ nói “Hành lý của em?”
“Là em phải về phủ ở thời gian dài, chị có chuyện muốn nhờ em giúp chị.”
“Làm xong rồi, có trở về cung không ạ?” Trúc Thanh hỏi thêm.
Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát, khẽ cười, “Nếu em làm xong rồi, muốn hồi cung cũng được.”
Trúc Thanh ủ rũ “Vâng” một tiếng.
Vân Ánh Lục không cho Mãn Ngọc đi theo, chỉ dẫn theo Trúc Thanh, hộ tống xe vẫn là bốn thị vệ. Khi xe ngựa chậm rãi từ hậu cung chạy tới hướng cửa cung, cũng đúng lúc Điện Nghị Chính ngoại lệ bãi triều sớm một khắc, Lưu Huyên Thần đứng trên bậc thang, nhìn theo xe ngựa, gương mặt tuấn tú nghiêm lại.
Động đất cũng không phải là ghê gớm nhất, người ở tâm chấn vẫn còn có cơ hội sống sót. Mà một người có cơ hội có thể trở lại một ngàn năm sau, đó còn mãnh liệt hơn động đất gấp trăm lần.
Trong thế giới kia của một ngàn năm sau, có người nhà của Uyển Bạch, có môi trường làm việc mà nàng có thể sử dụng khả năng của mình, nếu Uyển Bạch là cá, nơi đó mới là nước của nàng.
Nước Ngụy chỉ là một trạm nghỉ chân trong một lần nàng trải qua nguy hiểm ngoài ý muốn, nàng có thể dừng lại, có thể thưởng thức phong cảnh ven đường, nhưng nàng có nguyện ở lại lâu dài?
Hắn có thể dùng hết mọi khả năng để trói buộc nàng, nhưng chỉ trói buộc được thân thể của nàng, có thể giữ được tâm hồn nàng sao? Hắn rất muốn ích kỷ, bá đạo đưa ra yêu cầu không cho phép nàng phản bác, nhưng hắn không thể nào mở miệng. Thật lòng yêu thương một người, nếu đối phương không hạnh phúc, bạn cũng không thấy vui vẻ. Yêu không chỉ là có được, mà còn có thành toàn, có hy sinh.
Cho nên, hắn cho nàng một cơ hội lựa chọn.
Vân Ánh Lục không về thẳng Vân phủ, mà vòng tới Tần phủ trước. Trong Tần phủ, A Cường mong ngóng Vân Ánh Lục, mong tới đỏ cả mắt. Tần Luận là một chủ nhà vô cùng chu đáo, đã cho tổng quản dẫn A Cường dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Đông Dương, mua quần áo mới cho hắn, cũng mua đao kiếm hắn vừa ý, xem hát, dạo chợ, chỗ nào hay cũng đều tới chơi.
Mới hai ngày, A Cường đã không còn thấy hứng thú. Thành Đông Dương trong mắt A Cường nhiều năm sống trong núi rừng, quá lớn, quá phức tạp, quá đông đúc, nơi nơi là người, là nhà cửa, xa cách núi rừng yên lặng, hắn cảm thấy bất an và phiền muộn. Hơn nữa trong thành Đông Dương không có một người hắn quen, ngay cả một người bạn để nói chuyện hắn cũng không có.
Vân Ánh Lục tuy nói là hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng A Cường lại cảm thấy cô giống như một người thân. Hắn muốn nói lời tạm biệt với cô, sau đó sớm trở về trong núi.
Cả ngày hắn quấn lấy Tần Luận hỏi khi nào thì nương nương thì đến, Tần Luận đã không tìm nổi lý do để thoái thác, may mắn, Vân Ánh Lục rốt cục cũng đến.
Xe ngựa vào trong sân, A Cường cười ngây ngô ra đón, thấy Vân Ánh Lục cùng một vị cô nương bước xuống xe. Cô nương kia gương mặt xinh xắn, lanh lợi, ánh mắt xoay tròn không ngừng quan sát hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, lúng túng tới nỗi tay và chân không biết để đâu cho đúng, đầu cúi thấp, chỉ biết ngây ngô cười.
“Trúc Thanh, vị này là A Cường, cũng là ân nhân cứu mạng của chị, vốn hẳn là chị phải tiếp đón cho tốt, nhưng chị ở trong cung không tiện ra ngoài, sau này phiền em săn sóc tới anh ấy. A Cường, đây là Trúc Thanh cô nương. Anh không cần vội vàng quay về núi, ở thành Đông Dương chơi tới mùa xuân hãy trở về. Cha mẹ anh ở nhà, tôi đã nhờ Giang thị vệ tới đó vấn an, anh không cần lo lắng.” Vân Ánh Lục mỉm cười giới thiệu hai người với nhau.
Trúc Thanh vừa nghe là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, thái độ lập tức thay đổi, “Em biết rồi, tiểu thư, em sẽ săn sóc cho A Cường…” Nên xưng hô với anh ta như thế nào đây, A Cường công tử? A Cường thiếu gia? A Cường tiên sinh? A Cường đại nhân đều không thể được…
“Ta lớn hơn muội, gọi ta là A Cường ca là được rồi, Trúc Thanh muội muội.” A Cường đỏ mặt nói, ý tưởng quay về, cứ vậy mà tan biến.
Trúc Thanh sửng sốt, nhìn không ra tiểu tử khờ này còn dẻo miệng như vậy, “Điều này sao có thể, anh là ân nhân của tiểu thư, tôi chỉ là nha hoàn của tiểu thư…”
“Đừng nói như vậy, chúng ta đều như nhau thôi.” A Cường vội xua tay, dùng ánh mắt kì lạ, nhìn chăm chú vào Trúc Thanh khiến nàng không thở nổi, “Trúc Thanh muội muội, ta cũng chưa từng trải cảnh đời…Muội…đừng ghét bỏ ta là được rồi.”
Trúc Thanh ngây người há hốc miệng, lời này của hắn ý tứ nghe như thế nào cũng có chút không được tự nhiên, dường như không giống là muốn nàng hầu hạ hắn, mà giống muốn gả cho hắn. Nàng ngạc nhiên trợn tròn mắt, vội vàng đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục đã đi vào sương phòng của Tần Luận, khám bệnh cho hắn.
“Có thể làm được không?” Vân Ánh Lục nhìn kỹ phương thuốc lại một lần, mới đưa cho Tần Luận.
Tần Luận nhận lấy, tiễn cô ra khỏi phòng, tinh thần so với khi ở trong thành Lâm Sơn tốt hơn một chút.
“Có thể, Vân thầy thuốc.” Tần Luận nhếch môi, “Không sợ mùi thuốc, không sợ nhiều lần, cứ theo số lần kê mà uống.”
“Nếu anh còn tiếp tục đối xử tùy tiện với thân thể của chính mình, sau này em sẽ không coi anh là bạn nữa, cũng không tới thăm anh nữa.” Vân Ánh Lục dịu dàng nhìn hắn, khóe mắt liếc thấy ánh mắt A Cường đang nhìn Trúc Thanh chằm chằm, khẽ mỉm cười.
“Có phải…nàng có chủ ý gì với Trúc Thanh không?” Tần Luận nhìn theo ánh mắt cô, nháy mắt trêu chọc.
“Em không có, em chỉ muốn cho hai người họ có một cơ hội, hợp hay không hợp, phải do chính họ quyết định. Người phải đi về phía trước, không thể cứ nhìn về quá khứ, cũng không ai cứ đứng mãi ở chỗ cũ.” Cô nói tới Trúc Thanh, nhưng cũng khuyên giải Tần Luận.
Trong đôi mắt đẹp của Tần Luận lưu chuyển tình cảm sâu sắc, hắn cúi mắt, dùng nụ cười đáp lại. Vì muốn cho A Cường cơ hội, Vân Ánh Lục dẫn hắn tới Vân phủ.
Vừa xuống xe ngựa, cô kinh ngạc phát hiện ra phía trước phía sau Vân phủ lại có binh lính gác, khi Vân viên ngoại, Vân phu nhân ra ngoài đón, vẻ mặt cũng kỳ quái.
“Cha, mẹ, trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?” Vân Ánh Lục nhìn bốn phía xung quanh, thần mặt cha mẹ rất tốt, trong ánh mắt không có nét ảm đạm, trong phủ mọi thứ đều như trước, nhưng nàng mẫn cảm vẫn phát hiện ra không khí khác thường.
“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là có một người tới đây.” Vân phu nhân ngẩng đầu đưa mắt nhìn khuê phòng.
“Họ hàng tới sao ạ?”
“Không phải, Ánh Lục,” Vân phu nhân cầm tay cô, ôm cô vào trong lòng, “Bất kể…bất kể là thế nào, con vẫn là con gái ngoan của cha mẹ.”
Cha mẹ cũng bị tin tức cô mất tích dọa sợ sao?
“Mẹ, con không phải là con gái mẹ, chẳng lẽ còn có con gái khác sao?” Vân Ánh Lục trấn an vỗ vỗ lưng Vân phu nhân.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân liếc nhau, “Vậy…vậy con đi gặp người bằng hữu kia của con đi. Cô ấy ở trong khuê phòng chờ con.
“Bằng hữu của con?” Vân Ánh Lục chớp mắt. Cô ở nước Ngụy này còn có bằng hữu khuê phòng sao?
Cô hồ nghi bước lên lầu, mơ hồ nghe thấy trên lầu có người đang gẩy đàn, còn có một hai tiếng hát nho nhỏ. Trong lòng cô nhói lên một cái, từng bước, từng bước…Cô đứng ở trước cửa phòng, hít sâu, hít sâu. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đôi mắt ngạc nhiên trợn tròn.
Đó là gương mặt cô quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.
“Vân Ánh Lục!”
“Cơ Uyển Bạch!”
Rạng sáng ngày hôm sau, Lưu Huyên Thần rời giường thượng triều, cô cũng ngồi dậy theo, hắn nhìn cô bảo, “Hồi phủ thì phải dậy sớm như vậy làm gì chứ?” Khi nói chuyện, hắn ôm cô đặt lại vào trong chăn, săn sóc dém lại góc chăn cho cô.
Lúc này cô mới yên lòng, mỉm cười tươi tắn, “Huyên Thần, em chỉ ở Vân phủ tới sau bữa trưa thôi, buổi chiều trời lạnh thêm, em phải hồi cung sớm.” Cô thò tay từ trong chăn ra, kéo lấy góc áo hắn, khuôn mặt mới thức dậy đỏ hòng.
Đôi mắt đen của Lưu Huyên Thần thâm thúy như biển sâu, tâm trạng hoảng hốt nhìn Vân Ánh Lục.
Không biết sao, Vân Ánh Lục cảm thấy quanh người hắn giống như bị cô đơn bao bọc.
“Huyên Thần, nếu không mấy hôm nữa em mới hồi phủ, em vào triều cùng chàng nhé!” Vân Ánh Lục chống người ngồi dậy, khẽ cọ má vào lòng bàn tay hắn.
“Không, chuyện đã định không nên dễ dàng thay đổi.” Ánh mắt Lưu Huyên Thần dịu dàng mà kiên định, hắn xoay người, cách tấm chăn ôm chặt cô một chút, hôn nhẹ lên môi cô, “Ta chờ nàng trở về.”
Nói xong, hắn vội vã bước ra khỏi phòng, La công công cùng mấy thái giám, cung nữ đang cầm long bào, vương miện đã đứng đó chờ khá lâu.
Vân Ánh Lục làm sao còn thấy buồn ngủ, cô nằm trong chăn một lúc, ánh ban mai đã từ song cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô liền rời giường, dùng chút đồ ăn sáng đơn giản, rồi sai Mãn Ngọc tới Phủ Nội Vụ chuẩn bị xe ngựa.
“Trúc Thanh, em thu dọn hành lý của em đi.” Khi Trúc Thanh khoác thêm cho cô chiếc áo khoác lông cáo, cô mới nhớ tới một chuyện.
Trúc Thanh đã chính mắt nhìn thấy Vân Ánh Lục bị Tề Vương bắt cóc, cũng tận mắt nhìn thấy ngọn núi đổ sụp xuống, đối với sự thật Vân Ánh Lục đại nạn không chết, nàng cũng có một cảm giác lo sợ bất an không khác gì Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần luôn luôn phải thấy Vân Ánh Lục trước mắt, nàng cũng luôn phải nhìn thấy Vân Ánh Lục mới yên tâm.
“Chúng ta phải về phủ ở thời gian dài sao?” Sao tiểu thư lại chỉ nói “Hành lý của em?”
“Là em phải về phủ ở thời gian dài, chị có chuyện muốn nhờ em giúp chị.”
“Làm xong rồi, có trở về cung không ạ?” Trúc Thanh hỏi thêm.
Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát, khẽ cười, “Nếu em làm xong rồi, muốn hồi cung cũng được.”
Trúc Thanh ủ rũ “Vâng” một tiếng.
Vân Ánh Lục không cho Mãn Ngọc đi theo, chỉ dẫn theo Trúc Thanh, hộ tống xe vẫn là bốn thị vệ. Khi xe ngựa chậm rãi từ hậu cung chạy tới hướng cửa cung, cũng đúng lúc Điện Nghị Chính ngoại lệ bãi triều sớm một khắc, Lưu Huyên Thần đứng trên bậc thang, nhìn theo xe ngựa, gương mặt tuấn tú nghiêm lại.
Động đất cũng không phải là ghê gớm nhất, người ở tâm chấn vẫn còn có cơ hội sống sót. Mà một người có cơ hội có thể trở lại một ngàn năm sau, đó còn mãnh liệt hơn động đất gấp trăm lần.
Trong thế giới kia của một ngàn năm sau, có người nhà của Uyển Bạch, có môi trường làm việc mà nàng có thể sử dụng khả năng của mình, nếu Uyển Bạch là cá, nơi đó mới là nước của nàng.
Nước Ngụy chỉ là một trạm nghỉ chân trong một lần nàng trải qua nguy hiểm ngoài ý muốn, nàng có thể dừng lại, có thể thưởng thức phong cảnh ven đường, nhưng nàng có nguyện ở lại lâu dài?
Hắn có thể dùng hết mọi khả năng để trói buộc nàng, nhưng chỉ trói buộc được thân thể của nàng, có thể giữ được tâm hồn nàng sao? Hắn rất muốn ích kỷ, bá đạo đưa ra yêu cầu không cho phép nàng phản bác, nhưng hắn không thể nào mở miệng. Thật lòng yêu thương một người, nếu đối phương không hạnh phúc, bạn cũng không thấy vui vẻ. Yêu không chỉ là có được, mà còn có thành toàn, có hy sinh.
Cho nên, hắn cho nàng một cơ hội lựa chọn.
Vân Ánh Lục không về thẳng Vân phủ, mà vòng tới Tần phủ trước. Trong Tần phủ, A Cường mong ngóng Vân Ánh Lục, mong tới đỏ cả mắt. Tần Luận là một chủ nhà vô cùng chu đáo, đã cho tổng quản dẫn A Cường dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Đông Dương, mua quần áo mới cho hắn, cũng mua đao kiếm hắn vừa ý, xem hát, dạo chợ, chỗ nào hay cũng đều tới chơi.
Mới hai ngày, A Cường đã không còn thấy hứng thú. Thành Đông Dương trong mắt A Cường nhiều năm sống trong núi rừng, quá lớn, quá phức tạp, quá đông đúc, nơi nơi là người, là nhà cửa, xa cách núi rừng yên lặng, hắn cảm thấy bất an và phiền muộn. Hơn nữa trong thành Đông Dương không có một người hắn quen, ngay cả một người bạn để nói chuyện hắn cũng không có.
Vân Ánh Lục tuy nói là hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng A Cường lại cảm thấy cô giống như một người thân. Hắn muốn nói lời tạm biệt với cô, sau đó sớm trở về trong núi.
Cả ngày hắn quấn lấy Tần Luận hỏi khi nào thì nương nương thì đến, Tần Luận đã không tìm nổi lý do để thoái thác, may mắn, Vân Ánh Lục rốt cục cũng đến.
Xe ngựa vào trong sân, A Cường cười ngây ngô ra đón, thấy Vân Ánh Lục cùng một vị cô nương bước xuống xe. Cô nương kia gương mặt xinh xắn, lanh lợi, ánh mắt xoay tròn không ngừng quan sát hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, lúng túng tới nỗi tay và chân không biết để đâu cho đúng, đầu cúi thấp, chỉ biết ngây ngô cười.
“Trúc Thanh, vị này là A Cường, cũng là ân nhân cứu mạng của chị, vốn hẳn là chị phải tiếp đón cho tốt, nhưng chị ở trong cung không tiện ra ngoài, sau này phiền em săn sóc tới anh ấy. A Cường, đây là Trúc Thanh cô nương. Anh không cần vội vàng quay về núi, ở thành Đông Dương chơi tới mùa xuân hãy trở về. Cha mẹ anh ở nhà, tôi đã nhờ Giang thị vệ tới đó vấn an, anh không cần lo lắng.” Vân Ánh Lục mỉm cười giới thiệu hai người với nhau.
Trúc Thanh vừa nghe là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, thái độ lập tức thay đổi, “Em biết rồi, tiểu thư, em sẽ săn sóc cho A Cường…” Nên xưng hô với anh ta như thế nào đây, A Cường công tử? A Cường thiếu gia? A Cường tiên sinh? A Cường đại nhân đều không thể được…
“Ta lớn hơn muội, gọi ta là A Cường ca là được rồi, Trúc Thanh muội muội.” A Cường đỏ mặt nói, ý tưởng quay về, cứ vậy mà tan biến.
Trúc Thanh sửng sốt, nhìn không ra tiểu tử khờ này còn dẻo miệng như vậy, “Điều này sao có thể, anh là ân nhân của tiểu thư, tôi chỉ là nha hoàn của tiểu thư…”
“Đừng nói như vậy, chúng ta đều như nhau thôi.” A Cường vội xua tay, dùng ánh mắt kì lạ, nhìn chăm chú vào Trúc Thanh khiến nàng không thở nổi, “Trúc Thanh muội muội, ta cũng chưa từng trải cảnh đời…Muội…đừng ghét bỏ ta là được rồi.”
Trúc Thanh ngây người há hốc miệng, lời này của hắn ý tứ nghe như thế nào cũng có chút không được tự nhiên, dường như không giống là muốn nàng hầu hạ hắn, mà giống muốn gả cho hắn. Nàng ngạc nhiên trợn tròn mắt, vội vàng đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục đã đi vào sương phòng của Tần Luận, khám bệnh cho hắn.
“Có thể làm được không?” Vân Ánh Lục nhìn kỹ phương thuốc lại một lần, mới đưa cho Tần Luận.
Tần Luận nhận lấy, tiễn cô ra khỏi phòng, tinh thần so với khi ở trong thành Lâm Sơn tốt hơn một chút.
“Có thể, Vân thầy thuốc.” Tần Luận nhếch môi, “Không sợ mùi thuốc, không sợ nhiều lần, cứ theo số lần kê mà uống.”
“Nếu anh còn tiếp tục đối xử tùy tiện với thân thể của chính mình, sau này em sẽ không coi anh là bạn nữa, cũng không tới thăm anh nữa.” Vân Ánh Lục dịu dàng nhìn hắn, khóe mắt liếc thấy ánh mắt A Cường đang nhìn Trúc Thanh chằm chằm, khẽ mỉm cười.
“Có phải…nàng có chủ ý gì với Trúc Thanh không?” Tần Luận nhìn theo ánh mắt cô, nháy mắt trêu chọc.
“Em không có, em chỉ muốn cho hai người họ có một cơ hội, hợp hay không hợp, phải do chính họ quyết định. Người phải đi về phía trước, không thể cứ nhìn về quá khứ, cũng không ai cứ đứng mãi ở chỗ cũ.” Cô nói tới Trúc Thanh, nhưng cũng khuyên giải Tần Luận.
Trong đôi mắt đẹp của Tần Luận lưu chuyển tình cảm sâu sắc, hắn cúi mắt, dùng nụ cười đáp lại. Vì muốn cho A Cường cơ hội, Vân Ánh Lục dẫn hắn tới Vân phủ.
Vừa xuống xe ngựa, cô kinh ngạc phát hiện ra phía trước phía sau Vân phủ lại có binh lính gác, khi Vân viên ngoại, Vân phu nhân ra ngoài đón, vẻ mặt cũng kỳ quái.
“Cha, mẹ, trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?” Vân Ánh Lục nhìn bốn phía xung quanh, thần mặt cha mẹ rất tốt, trong ánh mắt không có nét ảm đạm, trong phủ mọi thứ đều như trước, nhưng nàng mẫn cảm vẫn phát hiện ra không khí khác thường.
“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là có một người tới đây.” Vân phu nhân ngẩng đầu đưa mắt nhìn khuê phòng.
“Họ hàng tới sao ạ?”
“Không phải, Ánh Lục,” Vân phu nhân cầm tay cô, ôm cô vào trong lòng, “Bất kể…bất kể là thế nào, con vẫn là con gái ngoan của cha mẹ.”
Cha mẹ cũng bị tin tức cô mất tích dọa sợ sao?
“Mẹ, con không phải là con gái mẹ, chẳng lẽ còn có con gái khác sao?” Vân Ánh Lục trấn an vỗ vỗ lưng Vân phu nhân.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân liếc nhau, “Vậy…vậy con đi gặp người bằng hữu kia của con đi. Cô ấy ở trong khuê phòng chờ con.
“Bằng hữu của con?” Vân Ánh Lục chớp mắt. Cô ở nước Ngụy này còn có bằng hữu khuê phòng sao?
Cô hồ nghi bước lên lầu, mơ hồ nghe thấy trên lầu có người đang gẩy đàn, còn có một hai tiếng hát nho nhỏ. Trong lòng cô nhói lên một cái, từng bước, từng bước…Cô đứng ở trước cửa phòng, hít sâu, hít sâu. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đôi mắt ngạc nhiên trợn tròn.
Đó là gương mặt cô quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.
“Vân Ánh Lục!”
“Cơ Uyển Bạch!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.