Chương 170: Chuyện Nhào vào nhưng không nhung nhớ
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Vu Bất Phàm chớp mắt mấy cái, cảm giác trước mắt có ngàn ngôi sao bay vòng. Anh chống tay ngồi dậy, day day cái gáy đang sưng phù như một cái màn thầu, trừng mắt nhìn viên “Đạn lạc” trước ngực.
Hóa ra “Đạn lạc” không phải là có sức mạnh quá lớn, mà là thể tích có chút khổng lồ.
Một cô gái trên chân và nửa lưng đều bó thạch cao, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ ngượng ngùng đang nằm trên ngực anh. Cô muốn tránh ra, nhưng không thể nào đứng lên được, chỉ đành mắt to trừng mắt nhỏ nhìn anh, mồ hôi thấm ra chi chít trên chóp mũi, sau đôi kính mắt là một đôi mắt trong veo đang sợ hãi nhìn quanh.
Cách đó không xa, một chiếc xe lăn đang hơi lắc lư, vẫn còn chưa hoàn toàn ngừng lại. Phía sau xe lăn, một anh chàng đẹp trai cao lớn đang tức giận, trố mắt nhìn trân trân, giống bị tình huống trước mắt dọa cho choáng váng.
Vu Bất Phàm dần bình tĩnh lại, tầm mắt lại chuyển về trên người “Đạn lạc” trong ngực, cẩn thật quan sát một chút, anh buột miệng kêu lên: “Cơ Uyển Bạch!”
“Hả? Sao ngươi cũng gọi ta cái tên này?” Cô gái trong ngực anh từ xấu hổ chuyển thành kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi.
Vu Bất Phàm mỉm cười, “À, em đã vốn mang tên này. Em không biết anh, nhưng anh biết em. Chúng ta cùng học trường Học viện y, anh học trên khóa em, anh tên Vu Bất Phàm.” Nói xong, anh cẩn thận đỡ lấy thắt lưng cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, sợ đụng đến vết thương của cô.
“Cái gì gọi là khóa trên?” Khi Cơ Uyển Bạch đã có thể đứng trên một chân, liền hất tay anh ra, dường như trên tay anh có gì đó bẩn.
“Đó là…chúng ta từng có chung thầy dạy, nhưng anh được các thầy dạy sớm hơn em vài năm.” Vu Bất Phàm cảm giác Cơ Uyển Bạch có điểm là lạ.
Khi cô bé khóa dưới này tới học ở học viện y, anh đã sắp tốt nghiệp thạc sĩ. Các ngành học trong Học viện y thường mất năm năm, bảy năm, nữ sinh không nhiều. Khi đó anh là sinh viên nghèo, không tới thư viện thì cũng ở trong phòng thí nghiệm, rất ít khi chú ý tới nữ sinh. Anh biết cô, là bởi vì khi cô vừa vào học, cha của cô – chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty thương mại đã tặng cho Học viện y một số tiền lớn, xây được thêm một giảng đường. Sinh viên trong Học viện y, học lực cao, xuất thân giàu sang càng thêm được mọi người ngưỡng mộ, nhưng xuất thân dòng dõi thư hương thì càng thêm được mọi người ưu ái. Nhưng Cơ Uyển Bạch lại hoàn toàn khác biệt, cô xuất thân giàu sang, nhưng không có bộ dáng của thiên kim tiểu thư. Cô vô cùng giản dị, dịu dàng, không mặc đồ đắt tiền, không có bảo mẫu, cũng không có lái xe, giống như mọi người cùng ở trong nhà trọ đơn sơ của sinh viên, cùng ăn trong căng tin, cuối tuần về nhà cũng cùng chen chúc trên xe bus. Càng hiếm thấy hơn là, thành tích của cô vô cùng xuất sắc.
Mấy anh em của anh từng nhắc tới, Cơ Uyển Bạch này, là thiên phú dị bẩm. Anh hỏi dị bẩm thế nào, mấy anh chàng kia nhíu mày, “Anh chờ mà xem, cô bé này, không lâu về sau, thể nào cũng là ngôi sao sáng trong ngành phụ sản, là Lâm Xảo Trân* thứ hai.”
*Mình không tìm được thông tin về người này.
Chỉ vì câu nói này, anh chú ý tới Cơ Uyển Bạch hơn một chút, nhưng hai người chưa từng nói chuyện nhiều, sau đó, anh lại đến một Học viện khác học y, về chuyện của cô, anh cũng không biết thêm gì.
“Uyển Bạch, có bị thương không?” Anh chàng đẹp trai đứng sau xe lăn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt khẩn trương đẩy xe lăn tới.
“Không được chạm vào ta, nam nữ thụ thụ bất thân.” Cơ Uyển Bạch nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai đưa tay muốn cầm tay cô, trách cứ nói: “Sao ngươi còn ở đây, ta đã nói rồi, ta không biết ngươi, không biết ngươi.”
Vẻ mặt kia giống Lâm muội muội* phiên bản nóng nảy.
*Chỉ Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Anh chàng đẹp trai xụ vai, rất là bất đắc dĩ, cũng rất là không muốn.
Cô y tá nghe thấy tiếng động chạy tới cố nén cười, “Để cho tôi, Đường tiên sinh.” Cô đỡ Cơ Uyển Bạch ngồi lên xe lăn, dường như cảnh tượng này đã vô cùng quen thuộc.
Cơ Uyển Bạch mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn anh chàng đẹp trai kia, nhưng lại hết sức mất tự nhiên nhìn Vu Bất Phàm, sau đó tầm mắt hướng xuống đất, “Vị công tử này, vừa rồi đập đầu “Bịch” một tiếng, công tử có làm sao không?”
Điên rồi, đây là giọng điệu trong hí kịch, ngữ khí nho nhã, thực làm cho người ta nuốt không trôi. Có điều, Vu Bất Phàm vẫn chấp nhận được, anh đã từng chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân bệnh tâm thần, lời nói kỳ quái nào mà chả từng nghe qua.
“Em hỏi anh sao? Anh không sao, hẳn là không tổn thương tới não.” Anh cười ôn hòa, thầm nghĩ trong lòng, nhìn bộ dáng Cơ Uyển Bạch, giống như bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ bị thương ảnh hưởng tới não bộ rồi? Chỉ là nhìn biểu hiện của cô thì thấy tư duy rất rõ ràng mà, còn nhớ rõ đầu của anh bị đập xuống đất “Bịch” một tiếng, thực làm cho anh có phần không hiểu ra sao.
Cơ Uyển Bạch mặt đỏ bừng gật đầu, “Vậy là được rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Anh chăm chú nhìn theo chiếc xe lăn bị đẩy vào một phòng bệnh, phủi phủi bụi đất trên người, khóe mắt liếc nhìn anh chàng đẹp trai vẻ mặt kỳ quái đang đứng không nhúc nhích kia.
Anh cười chào hỏi.
Vẻ mặt anh chàng đẹp trai từ kỳ quái biến thành tươi cười, vươn tay, “Chào anh, tôi tên Đường Giai, vừa rồi Uyển Bạch nhất thời kích động, ngã vào anh, thật sự là rất có lỗi.”
“Không sao, không sao, cũng không phải cố ý. Vu Bất Phàm!” Vu Bất Phàm cũng vươn tay, anh chàng đẹp trai kia chỉ mới chạm nhẹ vào tay anh, đã vội vàng thả ra.
Vu Bất Phàm nhíu mày.
“Cô ấy gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
“À, không cẩn thận ngã ở trong thang máy xuống, mấy chục mét đấy!” Giọng của Đường Giai rất lạnh nhạt.
“Đúng thật là mạng lớn.” Vu Bất Phàm thì kinh hoàng toát đầy mồ hôi.
“Mạng lớn thật.” Đường Giai nhếch môi, “Nhưng có điều giống như biến thành người khác, mọi chuyện trước kia đều không nhớ rõ, mở miệng ngậm miệng đều giống như hát hí khúc, tính tình cũng thay đổi. Không biết là muốn làm gì?”
“Đã chụp điện não đồ chưa?”
“Điện não đồ, chụp CT cắt lớp, cái gì cũng làm hết rồi, không bỏ qua thứ gì cả. Ôi, anh nói anh học khóa trên của cô ấy, vậy cũng làm bác sĩ lâu rồi, tôi hỏi anh một chút.” Đường Giai đột nhiên hạ thấp giọng, “Anh nói có người đột nhiên mất trí nhớ hay không?”
Vu Bất Phàm trầm ngâm một chút, “Có, trong y học từng gặp hiện tượng này rồi. Khi bệnh nhân gặp phải trường hợp tình cảm bị tổn thương, không muốn nhớ lại, sẽ phong tỏa toàn bộ ký ức trước đó.”
Mắt Đường Giai mở thật lớn, Vu Bất Phàm cảm thấy mình nhìn không lầm, dường như Đường Giai có phần hưng phấn, “Vậy…vậy người mất trí nhớ đó có thể khôi phục trí nhớ không?”
“Phải tùy tình huống cụ thể, có người sẽ nhờ vào thôi miên khôi phục trí nhớ, cũng có người vĩnh viễn không nhớ lại ký ức trước kia.” Vu Bất Phàm cười.
“Ồ, ồ!” Ánh mắt Đường Giai đảo mấy vòng, quay lại mỉm cười lạnh nhạt, “Cám ơn bác sĩ Vu đã chỉ giáo.”
“Không cần nói cảm ơn, tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, đối với vấn đề này nghiên cứu không sâu. Nhưng mà, cô ấy như vậy, hẳn là sẽ khôi phục trí nhớ, anh không cần lo lắng. Anh là?” Vu Bất Phàm không phải người nhiều chuyện, nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy hứng thú với anh chàng đẹp trai trước mắt này.
“Tôi là vị hôn phu của Uyển Bạch, nếu cô ấy không xảy ra chuyện, chúng tôi cũng sắp kết hôn.”
Vu Bất Phàm có hơi kinh ngạc, anh có cảm giác rất kỳ lạ, thấy có chút đáng tiếc cho Uyển Bạch.
“Bất Phàm, Bất Phàm…” Cuối hành lang, ông Vu đợi thấy con lâu không đến, vừa đi ra đã thấy con trai đang nói chuyện phiếm cùng người khác.
Vu Bất Phàm vỗ trán, hỏng rồi, vụ va chạm này làm anh quên mất việc chính rồi. Anh còn chưa kịp chào Đường Giai, vội vàng chạy tới chỗ ba.
Phòng chụp X – quang của khoa ngoại được đặt ở cuối hành lang, vị trí thật không thuận tiện, Vu Bất Phàm nghĩ thầm trong lòng, thở gấp hỏi ba, “Mẹ sao rồi, bị thương thế nào?”
Ông Vu còn chưa nói, trong phòng chụp X- quang đã truyền ra tiếng cười to sung sướng của bà Vu, “Bất Phàm, mẹ con vô cùng khỏe mạnh, sao có thể bị thương được?”
Vu Bất Phàm thò đầu vào nhìn, bà Vu đang yên lành ngồi trên ghế tựa, lưng thẳng tắp, khí sắc hồng hào.
Một cô gái gương mặt dễ nhìn, dáng người cũng nóng bỏng, đang dùng ánh mắt ẩn tình đưa tình đáp lại ánh mắt anh.
Hóa ra “Đạn lạc” không phải là có sức mạnh quá lớn, mà là thể tích có chút khổng lồ.
Một cô gái trên chân và nửa lưng đều bó thạch cao, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ ngượng ngùng đang nằm trên ngực anh. Cô muốn tránh ra, nhưng không thể nào đứng lên được, chỉ đành mắt to trừng mắt nhỏ nhìn anh, mồ hôi thấm ra chi chít trên chóp mũi, sau đôi kính mắt là một đôi mắt trong veo đang sợ hãi nhìn quanh.
Cách đó không xa, một chiếc xe lăn đang hơi lắc lư, vẫn còn chưa hoàn toàn ngừng lại. Phía sau xe lăn, một anh chàng đẹp trai cao lớn đang tức giận, trố mắt nhìn trân trân, giống bị tình huống trước mắt dọa cho choáng váng.
Vu Bất Phàm dần bình tĩnh lại, tầm mắt lại chuyển về trên người “Đạn lạc” trong ngực, cẩn thật quan sát một chút, anh buột miệng kêu lên: “Cơ Uyển Bạch!”
“Hả? Sao ngươi cũng gọi ta cái tên này?” Cô gái trong ngực anh từ xấu hổ chuyển thành kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi.
Vu Bất Phàm mỉm cười, “À, em đã vốn mang tên này. Em không biết anh, nhưng anh biết em. Chúng ta cùng học trường Học viện y, anh học trên khóa em, anh tên Vu Bất Phàm.” Nói xong, anh cẩn thận đỡ lấy thắt lưng cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, sợ đụng đến vết thương của cô.
“Cái gì gọi là khóa trên?” Khi Cơ Uyển Bạch đã có thể đứng trên một chân, liền hất tay anh ra, dường như trên tay anh có gì đó bẩn.
“Đó là…chúng ta từng có chung thầy dạy, nhưng anh được các thầy dạy sớm hơn em vài năm.” Vu Bất Phàm cảm giác Cơ Uyển Bạch có điểm là lạ.
Khi cô bé khóa dưới này tới học ở học viện y, anh đã sắp tốt nghiệp thạc sĩ. Các ngành học trong Học viện y thường mất năm năm, bảy năm, nữ sinh không nhiều. Khi đó anh là sinh viên nghèo, không tới thư viện thì cũng ở trong phòng thí nghiệm, rất ít khi chú ý tới nữ sinh. Anh biết cô, là bởi vì khi cô vừa vào học, cha của cô – chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty thương mại đã tặng cho Học viện y một số tiền lớn, xây được thêm một giảng đường. Sinh viên trong Học viện y, học lực cao, xuất thân giàu sang càng thêm được mọi người ngưỡng mộ, nhưng xuất thân dòng dõi thư hương thì càng thêm được mọi người ưu ái. Nhưng Cơ Uyển Bạch lại hoàn toàn khác biệt, cô xuất thân giàu sang, nhưng không có bộ dáng của thiên kim tiểu thư. Cô vô cùng giản dị, dịu dàng, không mặc đồ đắt tiền, không có bảo mẫu, cũng không có lái xe, giống như mọi người cùng ở trong nhà trọ đơn sơ của sinh viên, cùng ăn trong căng tin, cuối tuần về nhà cũng cùng chen chúc trên xe bus. Càng hiếm thấy hơn là, thành tích của cô vô cùng xuất sắc.
Mấy anh em của anh từng nhắc tới, Cơ Uyển Bạch này, là thiên phú dị bẩm. Anh hỏi dị bẩm thế nào, mấy anh chàng kia nhíu mày, “Anh chờ mà xem, cô bé này, không lâu về sau, thể nào cũng là ngôi sao sáng trong ngành phụ sản, là Lâm Xảo Trân* thứ hai.”
*Mình không tìm được thông tin về người này.
Chỉ vì câu nói này, anh chú ý tới Cơ Uyển Bạch hơn một chút, nhưng hai người chưa từng nói chuyện nhiều, sau đó, anh lại đến một Học viện khác học y, về chuyện của cô, anh cũng không biết thêm gì.
“Uyển Bạch, có bị thương không?” Anh chàng đẹp trai đứng sau xe lăn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt khẩn trương đẩy xe lăn tới.
“Không được chạm vào ta, nam nữ thụ thụ bất thân.” Cơ Uyển Bạch nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai đưa tay muốn cầm tay cô, trách cứ nói: “Sao ngươi còn ở đây, ta đã nói rồi, ta không biết ngươi, không biết ngươi.”
Vẻ mặt kia giống Lâm muội muội* phiên bản nóng nảy.
*Chỉ Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Anh chàng đẹp trai xụ vai, rất là bất đắc dĩ, cũng rất là không muốn.
Cô y tá nghe thấy tiếng động chạy tới cố nén cười, “Để cho tôi, Đường tiên sinh.” Cô đỡ Cơ Uyển Bạch ngồi lên xe lăn, dường như cảnh tượng này đã vô cùng quen thuộc.
Cơ Uyển Bạch mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn anh chàng đẹp trai kia, nhưng lại hết sức mất tự nhiên nhìn Vu Bất Phàm, sau đó tầm mắt hướng xuống đất, “Vị công tử này, vừa rồi đập đầu “Bịch” một tiếng, công tử có làm sao không?”
Điên rồi, đây là giọng điệu trong hí kịch, ngữ khí nho nhã, thực làm cho người ta nuốt không trôi. Có điều, Vu Bất Phàm vẫn chấp nhận được, anh đã từng chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân bệnh tâm thần, lời nói kỳ quái nào mà chả từng nghe qua.
“Em hỏi anh sao? Anh không sao, hẳn là không tổn thương tới não.” Anh cười ôn hòa, thầm nghĩ trong lòng, nhìn bộ dáng Cơ Uyển Bạch, giống như bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ bị thương ảnh hưởng tới não bộ rồi? Chỉ là nhìn biểu hiện của cô thì thấy tư duy rất rõ ràng mà, còn nhớ rõ đầu của anh bị đập xuống đất “Bịch” một tiếng, thực làm cho anh có phần không hiểu ra sao.
Cơ Uyển Bạch mặt đỏ bừng gật đầu, “Vậy là được rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Anh chăm chú nhìn theo chiếc xe lăn bị đẩy vào một phòng bệnh, phủi phủi bụi đất trên người, khóe mắt liếc nhìn anh chàng đẹp trai vẻ mặt kỳ quái đang đứng không nhúc nhích kia.
Anh cười chào hỏi.
Vẻ mặt anh chàng đẹp trai từ kỳ quái biến thành tươi cười, vươn tay, “Chào anh, tôi tên Đường Giai, vừa rồi Uyển Bạch nhất thời kích động, ngã vào anh, thật sự là rất có lỗi.”
“Không sao, không sao, cũng không phải cố ý. Vu Bất Phàm!” Vu Bất Phàm cũng vươn tay, anh chàng đẹp trai kia chỉ mới chạm nhẹ vào tay anh, đã vội vàng thả ra.
Vu Bất Phàm nhíu mày.
“Cô ấy gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
“À, không cẩn thận ngã ở trong thang máy xuống, mấy chục mét đấy!” Giọng của Đường Giai rất lạnh nhạt.
“Đúng thật là mạng lớn.” Vu Bất Phàm thì kinh hoàng toát đầy mồ hôi.
“Mạng lớn thật.” Đường Giai nhếch môi, “Nhưng có điều giống như biến thành người khác, mọi chuyện trước kia đều không nhớ rõ, mở miệng ngậm miệng đều giống như hát hí khúc, tính tình cũng thay đổi. Không biết là muốn làm gì?”
“Đã chụp điện não đồ chưa?”
“Điện não đồ, chụp CT cắt lớp, cái gì cũng làm hết rồi, không bỏ qua thứ gì cả. Ôi, anh nói anh học khóa trên của cô ấy, vậy cũng làm bác sĩ lâu rồi, tôi hỏi anh một chút.” Đường Giai đột nhiên hạ thấp giọng, “Anh nói có người đột nhiên mất trí nhớ hay không?”
Vu Bất Phàm trầm ngâm một chút, “Có, trong y học từng gặp hiện tượng này rồi. Khi bệnh nhân gặp phải trường hợp tình cảm bị tổn thương, không muốn nhớ lại, sẽ phong tỏa toàn bộ ký ức trước đó.”
Mắt Đường Giai mở thật lớn, Vu Bất Phàm cảm thấy mình nhìn không lầm, dường như Đường Giai có phần hưng phấn, “Vậy…vậy người mất trí nhớ đó có thể khôi phục trí nhớ không?”
“Phải tùy tình huống cụ thể, có người sẽ nhờ vào thôi miên khôi phục trí nhớ, cũng có người vĩnh viễn không nhớ lại ký ức trước kia.” Vu Bất Phàm cười.
“Ồ, ồ!” Ánh mắt Đường Giai đảo mấy vòng, quay lại mỉm cười lạnh nhạt, “Cám ơn bác sĩ Vu đã chỉ giáo.”
“Không cần nói cảm ơn, tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, đối với vấn đề này nghiên cứu không sâu. Nhưng mà, cô ấy như vậy, hẳn là sẽ khôi phục trí nhớ, anh không cần lo lắng. Anh là?” Vu Bất Phàm không phải người nhiều chuyện, nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy hứng thú với anh chàng đẹp trai trước mắt này.
“Tôi là vị hôn phu của Uyển Bạch, nếu cô ấy không xảy ra chuyện, chúng tôi cũng sắp kết hôn.”
Vu Bất Phàm có hơi kinh ngạc, anh có cảm giác rất kỳ lạ, thấy có chút đáng tiếc cho Uyển Bạch.
“Bất Phàm, Bất Phàm…” Cuối hành lang, ông Vu đợi thấy con lâu không đến, vừa đi ra đã thấy con trai đang nói chuyện phiếm cùng người khác.
Vu Bất Phàm vỗ trán, hỏng rồi, vụ va chạm này làm anh quên mất việc chính rồi. Anh còn chưa kịp chào Đường Giai, vội vàng chạy tới chỗ ba.
Phòng chụp X – quang của khoa ngoại được đặt ở cuối hành lang, vị trí thật không thuận tiện, Vu Bất Phàm nghĩ thầm trong lòng, thở gấp hỏi ba, “Mẹ sao rồi, bị thương thế nào?”
Ông Vu còn chưa nói, trong phòng chụp X- quang đã truyền ra tiếng cười to sung sướng của bà Vu, “Bất Phàm, mẹ con vô cùng khỏe mạnh, sao có thể bị thương được?”
Vu Bất Phàm thò đầu vào nhìn, bà Vu đang yên lành ngồi trên ghế tựa, lưng thẳng tắp, khí sắc hồng hào.
Một cô gái gương mặt dễ nhìn, dáng người cũng nóng bỏng, đang dùng ánh mắt ẩn tình đưa tình đáp lại ánh mắt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.