Chương 159: Chuyện Sinh tử hai đường mờ mịt. ♣ Bảy ♣
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Trăng đã lên đến giữa trời, xa xa vang lên tiếng trống canh. Lúc này, là lúc Túy Hồng Viện làm ăn thịnh vượng nhất. Đình, các, phòng được bố trí đan xen đầy hứng thú, nơi chốn thắp sáng đèn đuốc, không vì ngày đêm thay đổi mà bất tiện, vẫn sáng rực như ban ngày.
Những cô gái xinh đẹp ống tay áo bay bay, đi tới trước mặt, từ đằng xa đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Trên lầu tiếng sênh phiêu đãng, mấy cô ca cơ khẽ cất tiếng hát, tiếng hoan hô, tiếng cười đùa thỉnh thoảng truyền ra, khiến nơi này biến thành nơi tiêu dao cực lạc nhất trên thế gian.
Túy Hồng Viện là thanh lâu, so sánh với Linh Vân Các, đẹp đẽ mà không dung tục, dâm mà không loạn.
Trong căn phòng lớn nhất, bạn ít khi nhìn thấy nam nữ trêu đùa trước mặt người khác, đại bộ phận là uống trà, ngâm thơ, trò chuyện, nếu muốn tiệc tùng vui vẻ, thì có thể tìm các vị cô nương cùng mình tới căn phòng nhỏ bên trong.
Vân Ánh Lục đối với sự tồn tại của thanh lâu, không hề có biểu hiện bất bình căm ghét thế tục. Ở cổ đại đời sống văn hóa thiếu thốn, thanh lâu cũng là một loại giải trí biến tướng, là văn hóa của nơi này. Có rất nhiều tác phẩm âm nhạc, thơ ca có giá trị đều xuất phát từ nơi này.
“Sao lại kinh doanh ở đây?” Vân Ánh Lục theo Thác Phu thăm phía trước phía sau một vòng, rất kinh ngạc hỏi.
Cô còn kinh ngạc hơn là Thác Phu sao lại có thể xuất hiện ở nước Ngụy, cô nhớ rõ là anh ta dường như đã bị sứ giả Ba Tư áp giải về nước Ba Tư, đồng hành còn có tro cốt của Cổ Lệ.
Thác Phu cười, phất tay cho mấy thị vệ vẫn đi theo hắn dẫn A Cường đi ăn cơm và bố trí nơi nghỉ ngơi, hắn tự mình dẫn Vân Ánh Lục tới một căn phòng trang nhã ở sâu trong Túy Hồng Viện, nơi đó đã chuẩn bị xong bữa tối đặt trên một chiếc bàn phủ khăn trắng tinh, Đào Hồng thì xin phép hắn cho mình quay lại tiểu lâu của mình.
A Cường bị dọa không nhẹ, Cơ cô nương hắn thích lại là hoàng hậu nương nương trong truyền thuyết bị vùi xác trong núi, là nữ thần cao cao tại thượng, thật sự là kinh hãi cả người toát mồ hôi! Nhưng mà, hoàng hậu nương nương tại sao có thể gần gũi như vậy, khi cười lên giống một tiểu cô nương nhà bên, chẳng có chút gì là tự cao tự đại. Hắn mới không nhịn được…âm thầm thích nàng.
“Nước Ngụy quốc quân trị quốc có phương pháp, dân chúng an cư lạc nghiệp quốc lực cường đại, gọi là phồn vinh…là phồn vinh hưng thịnh.” Thác Phu chu đáo rót cho Vân Ánh Lục một chén rượu gạo, đôi mắt xanh khẽ xao động: “Ta là một thương nhân, chỉ cần có thể kiếm tiền, không làm chuyện tàn nhẫn hại người, làm ở đâu cũng giống nhau. Nương nương, mời!”
Vân Ánh Lục nói cảm ơn, đưa hai tay nhận lấy chén rượu.
“Có điều ta ở Đông Dương, không được hoan nghênh, ta bèn chuyển việc làm ăn tới thành Lâm Sơn. Nhưng mà, Túy Hồng Viện hiện giờ đã đứng hàng đầu trong thanh lâu.” Vẻ mặt Thác Phu tràn đầy tự tin, “Ta làm bất cứ chuyện gì cũng vậy, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tốt nhất.”
“Vậy vì sao phải rời xa Ba Tư tới nước Ngụy chứ?” Vân Ánh Lục không nhịn được hỏi ra tò mò trong lòng.
Đôi mắt xanh của Thác Phu tối lại, hắn cụp mắt, chua xót nhếch môi, “Nương nương, ta làm chuyện đó với công chúa, ở Ba Tư còn có thể sống tiếp được nữa sao? Quốc vương Ba Tư hạ lệnh xử tử ta, nhóm hộ vệ của ta mua chuộc được đao phủ, dùng một tử tù thay cho ta. Từ khi đó trở đi, ta bắt đầu phiêu bạt. Tro cốt của công chúa tuy rằng bị mang về Ba Tư, nhưng hồn của nàng nhất định còn ở lại nước Ngụy. Vì thế, ta đã quyết định trở lại nước Ngụy, bầu bạn với nàng.”
Vân Ánh Lục ngây người, sau một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Cô rất muốn nói Cổ Lệ không đáng để Thác Phu si tình như vậy, thế nhưng, tình cảm chưa bao giờ cần đặt lên bàn cân mà so sánh, vì người yêu mà dốc hết tâm sức cả đời, chẳng sợ không được hồi báo, cũng cam tâm tình nguyện.
Trong lòng có một người có thể nghĩ đến, có thể yêu, chung quy cũng tốt hơn so với trái tim trống rỗng.
Cô cong môi, cười khẽ, cầm lấy đũa, yên lặng ăn bữa tối. Bữa ăn hàng ngày ở nhà A Cường vô cùng mộc mạc, so sánh với ở đây, đồ ăn trên bàn này quá mức tinh tế, nhưng đồ ăn trong hoàng cung so sánh với ở đây còn tinh tế hơn mấy phần.
Hoàng cung, hoàng cung…trái tim Vân Ánh Lục không khỏi đập thình thịch, ngày kia, cô sẽ được gặp Lưu hoàng thượng, không phải sao?
Thác Phu lạnh lùng quan sát cô, “Nương nương, mấy tháng này nương nương sống thế nào?” Ai mà tin nổi, một cô gái mảnh khảnh như vậy lại có thể sống sót khi ngọn núi đổ sụp, hay là thực sự được thần trợ giúp?
Vân Ánh Lục buông đũa xuống, uống một ngụm nước chè xanh, “Kể ra thì là một câu chuyện rất dài, cụ thể tôi cũng không rõ, mấy tháng này, một nửa là tôi hôn mê. Nhưng, cuối cùng tôi vẫn sống sót.” Cô cười nhợt nhạt.
“Nếu nương nương thật sự chết đi, ta sợ rằng cả đời sẽ sống trong day dứt.” Thác Phu đột nhiên cắn môi, u sầu nói.
“Sao?” Chẳng lẽ trận động đất kia là anh ta gây ra, hoặc là anh ta là đồng lõa của Tề Vương? Nét mặt Vân Ánh Lục đột nhiên nghiêm túc.
“Không phải, không phải,” Thác Phu là người thông minh, thoáng cái là nhìn ra suy nghĩ của cô, cuống cuồng xua tay, “Không phải như cô nghĩ đâu. Tòa tháp Vạn dân đó là ta bỏ vốn xây dựng, bởi vì ta thiếu nương nương một phần ân tình, lúc trước khi nương nương vẫn là Thái y, truyền tin tới công chúa giúp ta, chữa trị cho ta lúc trúng tên, ân tình này, Thác Phu vẫn ghi tạc trong lòng. Thác Phu muốn được gặp lại nương nương một lần, thế nhưng ta không tiện tới Đông Dương, ta đã nghĩ ra biện pháp xây dựng tháp Vạn dân, cho rằng hoàng thượng nhất định sẽ dẫn nương nương cùng đi, không ngờ rằng nương nương lại một mình đến đây, rồi lại gặp phải động đất…”
“Như vậy à.” Vân Ánh Lục nghe bên ngoài truyền đến từng trận cười, tiếng nhã nhạc, có chút cảm giác nằm mơ, “Đây cũng là trùng hợp thôi, cũng không phải là anh cố ý, anh không cần giữ ở trong lòng, lúc trước, những gì tôi làm cho anh cũng chỉ là những việc không tốn bao nhiêu công sức.”
“Nương nương, người đang ở trong cung, không thể thiện lương như vậy.” Thác Phu nói một cách thiện chí.
Vân Ánh Lục cũng không tán đồng, cười, nhưng không có ý phản bác, dù sao mỗi người đều có cách sống của chính mình, “Anh xây dựng một tòa tháp, chỉ vì muốn được gặp tôi?” Thế này dường như cũng quá khoa trương rồi!
“Đây là một nguyên nhân, còn có lễ vật ta muốn tặng cho nương nương.”
“Lễ vật gì?”
Gương mặt Thác Phu có chút bí hiểm, “Chờ khi nương nương quay về Đông Dương, ta sẽ nói cho nương nương. Đúng rồi, nương nương, trước kia nương nương có một vị bằng hữu, hiện giờ đang ở trong thành Lâm Sơn, nếu hắn biết nương nương còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng mà, hiện giờ thân thể hắn không tốt lắm, bằng không, ta sẽ gọi hắn tới đây uống rượu.”
“Anh…nói tới Tần công tử?” Khi ở Đông Dương, chỉ có Tần Luận mới từng cùng cô tới gặp Thác Phu. Thác Phu gật gật đầu.
“Sao anh ta lại tới đây?”
Thác Phu có chút cô đơn nhếch môi, “Còn không phải giống ta, cùng người trong lòng đến đây.”
Vân Ánh Lục sững sờ.
Đó là một viện không lớn, ở giữa là một ao trồng hoa, ba mặt là sương phòng, tuyết đọng từng đống ở góc tường, ánh nến mờ mờ từ song cửa sổ chiếu hắt ra.
“Hiện giờ Tần công tử cùng hai gia nhân đang ở đây.” Thác Phu quay đầu lại, nói với Vân Ánh Lục.
Trong lòng Vân Ánh Lục có chút căng thẳng, chẳng lẽ thuốc kia kê liều lượng quá ít, đã không chống chọi lại được độc tố trong bụng Tần Luận sao?
“Tần huynh?” Thác Phu đứng ở ngoài mành gọi.
“Khụ… Khụ… Là Thác Phu à? Mau vào đi!” Trong phòng truyền ra tiếng ho dữ dội.
Thác Phu vén mành lên, rồi lui người sang một bên. Vân Ánh Lục sải bước đi vào, một luồng khí nóng ùa vào mặt cô.
“Ánh Lục????” Tần Luận trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn dáng người mảnh mai đứng trước mặt.
Vân Ánh Lục ra sức cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là do lạnh, hay là vì trước sinh tử, lại đỏ bừng. Bộ dáng hiện giờ của Tần Luận, lại nhớ tới bộ dạng yếu ớt không chịu nổi trước khi phẫu thuật kia, ngay cả nói chuyện cũng lực bất tòng tâm, nhưng thậm chí ngay cả khi đó cũng không thế này.
“Vì sao lại biến thành như vậy?” Cô nhìn bốn phía trong phòng, không tìm được ấm thuốc.
“Anh…ngừng uống thuốc rồi?”
“Ánh Lục, Ánh Lục… Ánh Lục” Tần Luận đột nhiên nhảy từ trên giường xuống dưới, hắn run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng duỗi tới chỗ Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục nắm lấy đôi tay ấy, “Anh mau trở lại trên giường đi!”
Sao còn quan tâm là trên giường hay dưới giường, Tần Luận cảm nhận được ấm áp trên người Vân Ánh Lục, dùng lực một chút, kéo cô vào trong lòng ôm chặt lấy.
“Ánh Lục…” Nhất định là đang nằm mơ rồi!
Vân Ánh Lục thở dài, để mặc cho hắn ôm hồi lâu, đau xót khi thấy hắn gầy yếu như thế, thế nhưng cũng tức giận khi hắn không nghe theo lời dặn của cô uống thuốc.
“Ánh Lục, nàng thật sự còn sống, thật sự còn sống sao?” Ánh nến trong phòng rất yếu ớt, ánh tuyết từ mái nhà theo song cửa sổ chiếu vào trong phòng. Đôi mắt đẹp của hắn dưới ánh tuyết, giống như sóng nước lưu động, hắn vươn một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gò má Vân Ánh Lục, cười vô cùng ôn nhu.
Vân Ánh Lục không trả lời. Cô nói không thành lời, đỡ hắn trở lại giường, đắp chăn lại cho hắn, hắn nắm chặt tay cô, không buông ra, cũng không dám chớp mắt, sợ rằng một khi nhắm mắt, tất cả đều là giả.
“Vì sao lại ngừng uống thuốc?”
“Ta sợ nàng ở bên kia rất cô đơn, muốn sang bên đó với nàng sớm một chút.” Khẩu khí của Tần Luận rất hợp lý hợp tình, “Chúng ta đã từng nói, kiếp sau, nàng sẽ không để cho ta ôm một tình cảm đơn phương. Ta đâu có thể nào để cho nàng chờ ta lâu được? Nàng chưa bao giờ ra khỏi Đông Dương, một mình ở trong núi, nhất định rất sợ hãi, ta bèn tới đây cùng nàng. Ánh Lục, nàng mất rồi, uống thuốc này còn có ý nghĩa gì? Sống lâu thêm mười năm, tám năm thì như thế nào, còn không phải là một mình cô đơn sao?”
Vân Ánh Lục bật cười lắc đầu, “Sớm biết là như vậy, sao cần phải làm phẫu thuật cho anh, thành toàn cho anh là được rồi.”
“Không, không, khi đó không giống, khi đó ta có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, nghe được tin tức của nàng, tuy rằng nàng không ở bên cạnh ta, nhưng trong lòng không cô đơn.” Ánh mắt Tần Luận không ngừng đảo từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, lại khiến hắn không còn ho nữa.
“Vậy giờ em còn sống, anh phải như thế nào?” Vân Ánh Lục lườm hắn, giữ cổ tay hắn bắt mạch. Tần Luận chỉ nắm chặt lấy tay cô. Không nói lời nào. Vui sướng quá, hắn nhất thời không thể chấp nhận được. Đúng, Ánh Lục lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, ở hiền nhất định gặp lành.
Trong lòng bởi vì vui mừng, ngực như bị ép chặt, cảm giác không thể hô hấp.
“Nói đi!” Vân Ánh Lục thúc giục.
“Ánh Lục…” Lòng bàn tay Ánh Lục rất ấm, trong lòng hắn lén xuất hiện một giấc mộng rất xa, rất xa, “Tái sinh là kiếp sau rồi, nàng không cần quay về Đông Dương, hoàng cung không thích hợp với nàng, theo ta đi…được không?”
Mọi người đều cho rằng Ánh Lục không còn trên nhân thế, không ai biết nàng sống sót. Vậy chôn vùi đi quá khứ, hiện tại chính là một cuộc đời mới.
Ý tưởng này, ích kỷ lắm sao? Trong lòng Tần Luận thiện và ác giao chiến. Hắn vẫn không nhịn được nói ra miệng.
“Ta sẽ uống thuốc, sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Ta có thể cho nàng cuộc sống tốt nhất, sẽ mở y quán cho nàng. Ta sẽ yêu…”
“Tần công tử,” Vân Ánh Lục ôn hòa ngắt lời hắn, “Hoàng cung không thích hợp với em, nhưng Huyên Thần ở đó, như vậy, em sẽ cố gắng thích hợp với hoàng cung. Tái sinh không phải kiếp sau, mà là để cho em biết cuộc đời ngắn ngủi như pháo hoa, em cần phải quan tâm tới gì, quý trọng thứ gì. Em muốn được ở cạnh Huyên Thần, em không muốn trước khi mình nhắm mắt lại, vẫn hối hận, em còn rất nhiều việc chưa kịp làm cùng anh ấy.”
Vân Ánh Lục nói xong câu cuối, âm lượng đã hạ thấp không thể nghe thấy, trong mắt cũng đầy nước mắt.
Mộng còn chưa thành hình, đột nhiên tan biến. Nhưng, không tiếc nuối.
Nếu đồng ý làm như vậy, sẽ không là Ánh Lục thực sự. Ánh Lục làm việc quang minh, lỗi lạc, thẳng thắn. Đối với mọi người luôn tốt, luôn bước về phía trước.
Tần Luận đau đớn cụp mắt, không ngừng gật đầu, gật đầu, “Được rồi, được rồi, ta sẽ đợi, tái sinh không phải kiếp sau, ta sẽ đợi trọn đời. Nàng còn sống là tốt hơn bất cứ điều gì rồi, Ánh Lục, ta không quá đòi hỏi, không quá đòi hỏi. Đúng vậy, hắn cũng rất yêu, rất yêu nàng, nhất định không kém hơn ta chút nào. Vì nàng, hắn từng tới Tần phủ tìm ta, còn cho rằng ta đã giấu nàng đi rồi. Hắn vẫn không chịu thừa nhận sự thật là nàng đã rời đi rồi.”
Vân Ánh Lục che mặt thổn thức, “Đồ ngốc, đồ ngốc!” Sao anh lại có thể nghĩ như vậy, sao cô có thể trốn không gặp anh được?
Tần Luận nheo mắt lại, nhìn Ánh Lục hiếm khi lộ vẻ yếu đuối. Nàng sẽ chỉ là bằng hữu của hắn, cả đời hiểu thông san sẻ, nhưng không thể yêu nhau!
“Ánh Lục, ngày mai ta đưa nàng quay về Đông Dương.” Hắn miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh, áp chế đau đớn trong lòng. “Ta sẽ uống thuốc, đúng hạn, bữa nào cũng vậy.” Không làm như vậy, Ánh Lục sẽ thất vọng.
“Nàng xem ta thấy nàng còn thất thố như vậy, chắc chắn hoàng thượng cũng sẽ không khá hơn đâu!” Hắn cười tự giễu, mới phát hiện trên mặt mình đã tràn đầy nước mắt.
Tình yêu rất mỹ lệ, nhưng tình bạn cũng đáng quý giống vậy. Thôi, cứ như thế đi!
Sáng sớm hôm sau, Thác Phu sớm đã chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho Tần Luận, một chiếc cho Vân Ánh Lục. Trước khi đi, hắn cũng dẫn Vân Ánh Lục tới thăm tháp Vạn dân. Tháp Vạn dân hiện giờ đã trở thành nơi hương khói nghi ngút, khách hành hương tấp nập viếng thăm. Truyền thuyết kể rằng, linh hồn của hoàng hậu nương nương ở trong tháp này, ngày đêm bảo vệ thành Lâm Sơn bình an.
Vân Ánh Lục nghe kể xong truyền thuyết, cười nghiêng cười ngả, ai lại có thể nghĩ ra trò lừa gạt này?
Sau khi động đất, số người sống trên núi ở thành Lâm Sơn có cuộc sống cũng coi như không tồi, có lều trại ở, có cơm nóng ăn, bọn họ đều gửi gắm rất nhiều hy vọng vào năm sau.
Vân Ánh Lục lại hỏi A Cường có đồng ý theo cô tới Đông Dương tìm vợ không, lần này A Cường không cự tuyệt, lời nương nương nói cũng không tiện không theo, còn thêm cả hắn muốn đi theo nương nương để thấy thế giới rộng lớn hơn.
Hắn ngồi cùng Tần Luận trong một chiếc xe thân thể Tần Luận yếu ớt, đi vài bước là phải cố hết sức. A Cường có sức lực lớn, đơn giản là ra ra vào vào bế Tần Luận lên, khiến cho Tần Luận dở khóc dở cười.
Thác Phu không kinh động tới quan địa phương, mà tự mình phái vài hộ vệ bảo vệ hai chiếc xe trên đường.
Khi Vân Ánh Lục lên xe ngựa, Thác Phu đưa lên một gói đồ được bọc kín, Vân Ánh Lục nhận lấy, cánh tay trĩu xuống, thật nặng.
“Đây là lễ vật?”
Thác Phu gật gật đầu, “Sau khi nương nương lên xe hãy mở ra, không cần áy náy gì cả, so với những gì nương nương làm cho ta, đây chỉ là vật nhỏ. Thuận buồm xuôi gió.”
Thác Phu tiến lên đỡ Vân Ánh Lục, vén mành xe thật dày lên cho cô. Trên xe có trải chăn lông mềm, còn có thảm lông kê chân, Thác Phu suy nghĩ thật chu đáo. Xe ngựa chậm rãi rời khỏi thành Lâm Sơn.
Vân Ánh Lục nhấc gói đồ sang, mở từng lớp khăn bọc, cuối cùng một lớp khăn vải nhẹ nhàng mở ra, cô không khỏi che miệng lại, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mũ phượng cô từng đem bán đấu giá, đang tỏa ánh sáng lấp lánh trước mắt.
Túy Hồng Viện là thanh lâu, so sánh với Linh Vân Các, đẹp đẽ mà không dung tục, dâm mà không loạn.
Trong căn phòng lớn nhất, bạn ít khi nhìn thấy nam nữ trêu đùa trước mặt người khác, đại bộ phận là uống trà, ngâm thơ, trò chuyện, nếu muốn tiệc tùng vui vẻ, thì có thể tìm các vị cô nương cùng mình tới căn phòng nhỏ bên trong.
Vân Ánh Lục đối với sự tồn tại của thanh lâu, không hề có biểu hiện bất bình căm ghét thế tục. Ở cổ đại đời sống văn hóa thiếu thốn, thanh lâu cũng là một loại giải trí biến tướng, là văn hóa của nơi này. Có rất nhiều tác phẩm âm nhạc, thơ ca có giá trị đều xuất phát từ nơi này.
“Sao lại kinh doanh ở đây?” Vân Ánh Lục theo Thác Phu thăm phía trước phía sau một vòng, rất kinh ngạc hỏi.
Cô còn kinh ngạc hơn là Thác Phu sao lại có thể xuất hiện ở nước Ngụy, cô nhớ rõ là anh ta dường như đã bị sứ giả Ba Tư áp giải về nước Ba Tư, đồng hành còn có tro cốt của Cổ Lệ.
Thác Phu cười, phất tay cho mấy thị vệ vẫn đi theo hắn dẫn A Cường đi ăn cơm và bố trí nơi nghỉ ngơi, hắn tự mình dẫn Vân Ánh Lục tới một căn phòng trang nhã ở sâu trong Túy Hồng Viện, nơi đó đã chuẩn bị xong bữa tối đặt trên một chiếc bàn phủ khăn trắng tinh, Đào Hồng thì xin phép hắn cho mình quay lại tiểu lâu của mình.
A Cường bị dọa không nhẹ, Cơ cô nương hắn thích lại là hoàng hậu nương nương trong truyền thuyết bị vùi xác trong núi, là nữ thần cao cao tại thượng, thật sự là kinh hãi cả người toát mồ hôi! Nhưng mà, hoàng hậu nương nương tại sao có thể gần gũi như vậy, khi cười lên giống một tiểu cô nương nhà bên, chẳng có chút gì là tự cao tự đại. Hắn mới không nhịn được…âm thầm thích nàng.
“Nước Ngụy quốc quân trị quốc có phương pháp, dân chúng an cư lạc nghiệp quốc lực cường đại, gọi là phồn vinh…là phồn vinh hưng thịnh.” Thác Phu chu đáo rót cho Vân Ánh Lục một chén rượu gạo, đôi mắt xanh khẽ xao động: “Ta là một thương nhân, chỉ cần có thể kiếm tiền, không làm chuyện tàn nhẫn hại người, làm ở đâu cũng giống nhau. Nương nương, mời!”
Vân Ánh Lục nói cảm ơn, đưa hai tay nhận lấy chén rượu.
“Có điều ta ở Đông Dương, không được hoan nghênh, ta bèn chuyển việc làm ăn tới thành Lâm Sơn. Nhưng mà, Túy Hồng Viện hiện giờ đã đứng hàng đầu trong thanh lâu.” Vẻ mặt Thác Phu tràn đầy tự tin, “Ta làm bất cứ chuyện gì cũng vậy, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tốt nhất.”
“Vậy vì sao phải rời xa Ba Tư tới nước Ngụy chứ?” Vân Ánh Lục không nhịn được hỏi ra tò mò trong lòng.
Đôi mắt xanh của Thác Phu tối lại, hắn cụp mắt, chua xót nhếch môi, “Nương nương, ta làm chuyện đó với công chúa, ở Ba Tư còn có thể sống tiếp được nữa sao? Quốc vương Ba Tư hạ lệnh xử tử ta, nhóm hộ vệ của ta mua chuộc được đao phủ, dùng một tử tù thay cho ta. Từ khi đó trở đi, ta bắt đầu phiêu bạt. Tro cốt của công chúa tuy rằng bị mang về Ba Tư, nhưng hồn của nàng nhất định còn ở lại nước Ngụy. Vì thế, ta đã quyết định trở lại nước Ngụy, bầu bạn với nàng.”
Vân Ánh Lục ngây người, sau một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Cô rất muốn nói Cổ Lệ không đáng để Thác Phu si tình như vậy, thế nhưng, tình cảm chưa bao giờ cần đặt lên bàn cân mà so sánh, vì người yêu mà dốc hết tâm sức cả đời, chẳng sợ không được hồi báo, cũng cam tâm tình nguyện.
Trong lòng có một người có thể nghĩ đến, có thể yêu, chung quy cũng tốt hơn so với trái tim trống rỗng.
Cô cong môi, cười khẽ, cầm lấy đũa, yên lặng ăn bữa tối. Bữa ăn hàng ngày ở nhà A Cường vô cùng mộc mạc, so sánh với ở đây, đồ ăn trên bàn này quá mức tinh tế, nhưng đồ ăn trong hoàng cung so sánh với ở đây còn tinh tế hơn mấy phần.
Hoàng cung, hoàng cung…trái tim Vân Ánh Lục không khỏi đập thình thịch, ngày kia, cô sẽ được gặp Lưu hoàng thượng, không phải sao?
Thác Phu lạnh lùng quan sát cô, “Nương nương, mấy tháng này nương nương sống thế nào?” Ai mà tin nổi, một cô gái mảnh khảnh như vậy lại có thể sống sót khi ngọn núi đổ sụp, hay là thực sự được thần trợ giúp?
Vân Ánh Lục buông đũa xuống, uống một ngụm nước chè xanh, “Kể ra thì là một câu chuyện rất dài, cụ thể tôi cũng không rõ, mấy tháng này, một nửa là tôi hôn mê. Nhưng, cuối cùng tôi vẫn sống sót.” Cô cười nhợt nhạt.
“Nếu nương nương thật sự chết đi, ta sợ rằng cả đời sẽ sống trong day dứt.” Thác Phu đột nhiên cắn môi, u sầu nói.
“Sao?” Chẳng lẽ trận động đất kia là anh ta gây ra, hoặc là anh ta là đồng lõa của Tề Vương? Nét mặt Vân Ánh Lục đột nhiên nghiêm túc.
“Không phải, không phải,” Thác Phu là người thông minh, thoáng cái là nhìn ra suy nghĩ của cô, cuống cuồng xua tay, “Không phải như cô nghĩ đâu. Tòa tháp Vạn dân đó là ta bỏ vốn xây dựng, bởi vì ta thiếu nương nương một phần ân tình, lúc trước khi nương nương vẫn là Thái y, truyền tin tới công chúa giúp ta, chữa trị cho ta lúc trúng tên, ân tình này, Thác Phu vẫn ghi tạc trong lòng. Thác Phu muốn được gặp lại nương nương một lần, thế nhưng ta không tiện tới Đông Dương, ta đã nghĩ ra biện pháp xây dựng tháp Vạn dân, cho rằng hoàng thượng nhất định sẽ dẫn nương nương cùng đi, không ngờ rằng nương nương lại một mình đến đây, rồi lại gặp phải động đất…”
“Như vậy à.” Vân Ánh Lục nghe bên ngoài truyền đến từng trận cười, tiếng nhã nhạc, có chút cảm giác nằm mơ, “Đây cũng là trùng hợp thôi, cũng không phải là anh cố ý, anh không cần giữ ở trong lòng, lúc trước, những gì tôi làm cho anh cũng chỉ là những việc không tốn bao nhiêu công sức.”
“Nương nương, người đang ở trong cung, không thể thiện lương như vậy.” Thác Phu nói một cách thiện chí.
Vân Ánh Lục cũng không tán đồng, cười, nhưng không có ý phản bác, dù sao mỗi người đều có cách sống của chính mình, “Anh xây dựng một tòa tháp, chỉ vì muốn được gặp tôi?” Thế này dường như cũng quá khoa trương rồi!
“Đây là một nguyên nhân, còn có lễ vật ta muốn tặng cho nương nương.”
“Lễ vật gì?”
Gương mặt Thác Phu có chút bí hiểm, “Chờ khi nương nương quay về Đông Dương, ta sẽ nói cho nương nương. Đúng rồi, nương nương, trước kia nương nương có một vị bằng hữu, hiện giờ đang ở trong thành Lâm Sơn, nếu hắn biết nương nương còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng mà, hiện giờ thân thể hắn không tốt lắm, bằng không, ta sẽ gọi hắn tới đây uống rượu.”
“Anh…nói tới Tần công tử?” Khi ở Đông Dương, chỉ có Tần Luận mới từng cùng cô tới gặp Thác Phu. Thác Phu gật gật đầu.
“Sao anh ta lại tới đây?”
Thác Phu có chút cô đơn nhếch môi, “Còn không phải giống ta, cùng người trong lòng đến đây.”
Vân Ánh Lục sững sờ.
Đó là một viện không lớn, ở giữa là một ao trồng hoa, ba mặt là sương phòng, tuyết đọng từng đống ở góc tường, ánh nến mờ mờ từ song cửa sổ chiếu hắt ra.
“Hiện giờ Tần công tử cùng hai gia nhân đang ở đây.” Thác Phu quay đầu lại, nói với Vân Ánh Lục.
Trong lòng Vân Ánh Lục có chút căng thẳng, chẳng lẽ thuốc kia kê liều lượng quá ít, đã không chống chọi lại được độc tố trong bụng Tần Luận sao?
“Tần huynh?” Thác Phu đứng ở ngoài mành gọi.
“Khụ… Khụ… Là Thác Phu à? Mau vào đi!” Trong phòng truyền ra tiếng ho dữ dội.
Thác Phu vén mành lên, rồi lui người sang một bên. Vân Ánh Lục sải bước đi vào, một luồng khí nóng ùa vào mặt cô.
“Ánh Lục????” Tần Luận trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn dáng người mảnh mai đứng trước mặt.
Vân Ánh Lục ra sức cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là do lạnh, hay là vì trước sinh tử, lại đỏ bừng. Bộ dáng hiện giờ của Tần Luận, lại nhớ tới bộ dạng yếu ớt không chịu nổi trước khi phẫu thuật kia, ngay cả nói chuyện cũng lực bất tòng tâm, nhưng thậm chí ngay cả khi đó cũng không thế này.
“Vì sao lại biến thành như vậy?” Cô nhìn bốn phía trong phòng, không tìm được ấm thuốc.
“Anh…ngừng uống thuốc rồi?”
“Ánh Lục, Ánh Lục… Ánh Lục” Tần Luận đột nhiên nhảy từ trên giường xuống dưới, hắn run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng duỗi tới chỗ Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục nắm lấy đôi tay ấy, “Anh mau trở lại trên giường đi!”
Sao còn quan tâm là trên giường hay dưới giường, Tần Luận cảm nhận được ấm áp trên người Vân Ánh Lục, dùng lực một chút, kéo cô vào trong lòng ôm chặt lấy.
“Ánh Lục…” Nhất định là đang nằm mơ rồi!
Vân Ánh Lục thở dài, để mặc cho hắn ôm hồi lâu, đau xót khi thấy hắn gầy yếu như thế, thế nhưng cũng tức giận khi hắn không nghe theo lời dặn của cô uống thuốc.
“Ánh Lục, nàng thật sự còn sống, thật sự còn sống sao?” Ánh nến trong phòng rất yếu ớt, ánh tuyết từ mái nhà theo song cửa sổ chiếu vào trong phòng. Đôi mắt đẹp của hắn dưới ánh tuyết, giống như sóng nước lưu động, hắn vươn một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gò má Vân Ánh Lục, cười vô cùng ôn nhu.
Vân Ánh Lục không trả lời. Cô nói không thành lời, đỡ hắn trở lại giường, đắp chăn lại cho hắn, hắn nắm chặt tay cô, không buông ra, cũng không dám chớp mắt, sợ rằng một khi nhắm mắt, tất cả đều là giả.
“Vì sao lại ngừng uống thuốc?”
“Ta sợ nàng ở bên kia rất cô đơn, muốn sang bên đó với nàng sớm một chút.” Khẩu khí của Tần Luận rất hợp lý hợp tình, “Chúng ta đã từng nói, kiếp sau, nàng sẽ không để cho ta ôm một tình cảm đơn phương. Ta đâu có thể nào để cho nàng chờ ta lâu được? Nàng chưa bao giờ ra khỏi Đông Dương, một mình ở trong núi, nhất định rất sợ hãi, ta bèn tới đây cùng nàng. Ánh Lục, nàng mất rồi, uống thuốc này còn có ý nghĩa gì? Sống lâu thêm mười năm, tám năm thì như thế nào, còn không phải là một mình cô đơn sao?”
Vân Ánh Lục bật cười lắc đầu, “Sớm biết là như vậy, sao cần phải làm phẫu thuật cho anh, thành toàn cho anh là được rồi.”
“Không, không, khi đó không giống, khi đó ta có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, nghe được tin tức của nàng, tuy rằng nàng không ở bên cạnh ta, nhưng trong lòng không cô đơn.” Ánh mắt Tần Luận không ngừng đảo từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, lại khiến hắn không còn ho nữa.
“Vậy giờ em còn sống, anh phải như thế nào?” Vân Ánh Lục lườm hắn, giữ cổ tay hắn bắt mạch. Tần Luận chỉ nắm chặt lấy tay cô. Không nói lời nào. Vui sướng quá, hắn nhất thời không thể chấp nhận được. Đúng, Ánh Lục lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, ở hiền nhất định gặp lành.
Trong lòng bởi vì vui mừng, ngực như bị ép chặt, cảm giác không thể hô hấp.
“Nói đi!” Vân Ánh Lục thúc giục.
“Ánh Lục…” Lòng bàn tay Ánh Lục rất ấm, trong lòng hắn lén xuất hiện một giấc mộng rất xa, rất xa, “Tái sinh là kiếp sau rồi, nàng không cần quay về Đông Dương, hoàng cung không thích hợp với nàng, theo ta đi…được không?”
Mọi người đều cho rằng Ánh Lục không còn trên nhân thế, không ai biết nàng sống sót. Vậy chôn vùi đi quá khứ, hiện tại chính là một cuộc đời mới.
Ý tưởng này, ích kỷ lắm sao? Trong lòng Tần Luận thiện và ác giao chiến. Hắn vẫn không nhịn được nói ra miệng.
“Ta sẽ uống thuốc, sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Ta có thể cho nàng cuộc sống tốt nhất, sẽ mở y quán cho nàng. Ta sẽ yêu…”
“Tần công tử,” Vân Ánh Lục ôn hòa ngắt lời hắn, “Hoàng cung không thích hợp với em, nhưng Huyên Thần ở đó, như vậy, em sẽ cố gắng thích hợp với hoàng cung. Tái sinh không phải kiếp sau, mà là để cho em biết cuộc đời ngắn ngủi như pháo hoa, em cần phải quan tâm tới gì, quý trọng thứ gì. Em muốn được ở cạnh Huyên Thần, em không muốn trước khi mình nhắm mắt lại, vẫn hối hận, em còn rất nhiều việc chưa kịp làm cùng anh ấy.”
Vân Ánh Lục nói xong câu cuối, âm lượng đã hạ thấp không thể nghe thấy, trong mắt cũng đầy nước mắt.
Mộng còn chưa thành hình, đột nhiên tan biến. Nhưng, không tiếc nuối.
Nếu đồng ý làm như vậy, sẽ không là Ánh Lục thực sự. Ánh Lục làm việc quang minh, lỗi lạc, thẳng thắn. Đối với mọi người luôn tốt, luôn bước về phía trước.
Tần Luận đau đớn cụp mắt, không ngừng gật đầu, gật đầu, “Được rồi, được rồi, ta sẽ đợi, tái sinh không phải kiếp sau, ta sẽ đợi trọn đời. Nàng còn sống là tốt hơn bất cứ điều gì rồi, Ánh Lục, ta không quá đòi hỏi, không quá đòi hỏi. Đúng vậy, hắn cũng rất yêu, rất yêu nàng, nhất định không kém hơn ta chút nào. Vì nàng, hắn từng tới Tần phủ tìm ta, còn cho rằng ta đã giấu nàng đi rồi. Hắn vẫn không chịu thừa nhận sự thật là nàng đã rời đi rồi.”
Vân Ánh Lục che mặt thổn thức, “Đồ ngốc, đồ ngốc!” Sao anh lại có thể nghĩ như vậy, sao cô có thể trốn không gặp anh được?
Tần Luận nheo mắt lại, nhìn Ánh Lục hiếm khi lộ vẻ yếu đuối. Nàng sẽ chỉ là bằng hữu của hắn, cả đời hiểu thông san sẻ, nhưng không thể yêu nhau!
“Ánh Lục, ngày mai ta đưa nàng quay về Đông Dương.” Hắn miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh, áp chế đau đớn trong lòng. “Ta sẽ uống thuốc, đúng hạn, bữa nào cũng vậy.” Không làm như vậy, Ánh Lục sẽ thất vọng.
“Nàng xem ta thấy nàng còn thất thố như vậy, chắc chắn hoàng thượng cũng sẽ không khá hơn đâu!” Hắn cười tự giễu, mới phát hiện trên mặt mình đã tràn đầy nước mắt.
Tình yêu rất mỹ lệ, nhưng tình bạn cũng đáng quý giống vậy. Thôi, cứ như thế đi!
Sáng sớm hôm sau, Thác Phu sớm đã chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho Tần Luận, một chiếc cho Vân Ánh Lục. Trước khi đi, hắn cũng dẫn Vân Ánh Lục tới thăm tháp Vạn dân. Tháp Vạn dân hiện giờ đã trở thành nơi hương khói nghi ngút, khách hành hương tấp nập viếng thăm. Truyền thuyết kể rằng, linh hồn của hoàng hậu nương nương ở trong tháp này, ngày đêm bảo vệ thành Lâm Sơn bình an.
Vân Ánh Lục nghe kể xong truyền thuyết, cười nghiêng cười ngả, ai lại có thể nghĩ ra trò lừa gạt này?
Sau khi động đất, số người sống trên núi ở thành Lâm Sơn có cuộc sống cũng coi như không tồi, có lều trại ở, có cơm nóng ăn, bọn họ đều gửi gắm rất nhiều hy vọng vào năm sau.
Vân Ánh Lục lại hỏi A Cường có đồng ý theo cô tới Đông Dương tìm vợ không, lần này A Cường không cự tuyệt, lời nương nương nói cũng không tiện không theo, còn thêm cả hắn muốn đi theo nương nương để thấy thế giới rộng lớn hơn.
Hắn ngồi cùng Tần Luận trong một chiếc xe thân thể Tần Luận yếu ớt, đi vài bước là phải cố hết sức. A Cường có sức lực lớn, đơn giản là ra ra vào vào bế Tần Luận lên, khiến cho Tần Luận dở khóc dở cười.
Thác Phu không kinh động tới quan địa phương, mà tự mình phái vài hộ vệ bảo vệ hai chiếc xe trên đường.
Khi Vân Ánh Lục lên xe ngựa, Thác Phu đưa lên một gói đồ được bọc kín, Vân Ánh Lục nhận lấy, cánh tay trĩu xuống, thật nặng.
“Đây là lễ vật?”
Thác Phu gật gật đầu, “Sau khi nương nương lên xe hãy mở ra, không cần áy náy gì cả, so với những gì nương nương làm cho ta, đây chỉ là vật nhỏ. Thuận buồm xuôi gió.”
Thác Phu tiến lên đỡ Vân Ánh Lục, vén mành xe thật dày lên cho cô. Trên xe có trải chăn lông mềm, còn có thảm lông kê chân, Thác Phu suy nghĩ thật chu đáo. Xe ngựa chậm rãi rời khỏi thành Lâm Sơn.
Vân Ánh Lục nhấc gói đồ sang, mở từng lớp khăn bọc, cuối cùng một lớp khăn vải nhẹ nhàng mở ra, cô không khỏi che miệng lại, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mũ phượng cô từng đem bán đấu giá, đang tỏa ánh sáng lấp lánh trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.