Xuân Sắc Như Thế

Chương 71: Chuyện Tai ương lao ngục. ♠ Thượng ♠

Lâm Địch Nhi

16/04/2014

Ban đêm.

“Vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện hoàng hậu bạo bệnh bỏ mình?” Lưu Huyên Nghệ từ trong bóng tối bước ra, hỏi phủ đầu Ấn Tiếu Yên.

“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?” Ấn Tiếu Yên thất vọng vung tay áo.

Tối nay, Lưu Huyên Nghệ không đeo da mặt cải trang, chỉ qua quýt khoác lên một bộ cung trang, dưới ánh trăng, hiện lên một khuôn mặt tuấn tú không sao tả xiết, nhưng mặt mày tà mị, vẻ mặt kỳ quái, có một loại khí chất vừa giống người vừa giống quỷ mơ hồ muốn phá mà thoát ra.

“Không phải ngươi dòm ngó vị trí ở Trung Cung kia, hoặc là ngươi sợ tiểu nha đầu đó đâm chọc trước mặt Lưu Huyên Thần lộ ra bộ mặt thật của ngươi, ngươi cố tình làm để giá họa cho tiểu nha đầu đó? Bổn vương đã sớm nói rồi, không được phép tùy ý phạm tội, đừng tưởng rằng áo tiên thật sự không có vết chỉ khâu, chỉ cần ngươi làm, nhất định sẽ lộ ra dấu vết, không phải là ngươi muốn làm hỏng đại sự của bổn vương?”

Tay Lưu Huyên Nghệ nắm chặt cằm của Ấn Tiếu Yên, chậm rãi cúi người, gương mặt quỷ dị tiến tới sát cô ta.

Trên mặt Ấn Tiếu Yên đầy mồ hôi, kinh hãi nhìn Lưu Huyên Nghệ, “Tề vương gia, phụ thân ta còn ở trong tay ngươi, ta làm sao dám làm ngược lại với ý ngươi? Huống chi hoàng thượng bảo vệ Trung Cung rất nghiêm ngặt, dù ta có ý đồ đó, cũng không thể nào ra tay được!”

“Vậy đó thật sự đúng như Viên Diệc Ngọc nói, là nha đầu kia làm?” Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú nổi lên một tia nộ khí.

Ấn Tiếu Yên chớp mắt, “Tề vương gia, ta…đã biết vô số người, duy chỉ không hiểu rõ nha đầu kia. Cô ta lúc thì ngốc, lúc thì khôn khéo, đúng lúc ngươi cảm thấy cô ta chẳng đáng để vào mắt, chỉ như một con kiến mà giẫm chết dược, khi khinh thường cô ta, thì cô ta lại lớn mạnh khiến cho ngươi sợ hãi, cô ta đã sớm nhìn ra năm năm nay, chuyện nữ tử trong cung không mang thai hay thai nhi chết non trong bụng, có quan hệ với ta. Nhưng cô ta lại không nhắc tới với hoàng thượng, trong cung cũng không truyền ra một lời đồn thổi nào, nhưng thỉnh thoảng cô ta lại đâm ta một nhát, giống như lấy đó để uy hiếp ta. Chuyện của Cổ Lệ, dường như cô ta cũng biết không ít. Mà sáng sớm hôm qua Tề vương gia từ trong phòng của Nguyễn Thục nghi đi ra, bị thái giám trực đêm nhìn thấy, thấy rõ là Nguyễn Thục nghi sẽ bị lăng trì xử tử, ta còn toát mồ hôi sợ thay Tề vương gia, sợ Nguyễn Thục nghi sẽ khai ra Vương gia. Nhưng Vân thái y tới, chuyện gì cũng chẳng xảy ra, hoàng thượng khiển trách Phủ Nội Vụ một trận, còn ôn nhu an ủi Nguyễn Thục nghi. Hoàng hậu bạo bệnh bỏ mình, cũng là từ miệng cô ta nói ra. Nguyên do cụ thể, ta thật sự không rõ lắm.”

“Không rõ lắm, vậy ngoảnh mặt làm ngơ, làm gì phải nhảy ra gây loạn?” Lưu Huyên Nghệ hổn hển nói, “Các ngươi chĩa mũi tên vào người khác, chẳng lẽ không biết là mình cũng trong tầm ngắm của người khác sao?”

“Tính tình Viên Diệc Ngọc rất nóng nảy, cô ta đối với mỗi người hoàng thượng thân thiết đều tràn ngập đố kỵ, ta không ngăn cô ta được.” Trong lòng Ấn Tiếu Yên rất tức giận, Lưu Huyên Nghệ luôn miệng nói Viên Diệc Ngọc hữu dụng, lại không nghĩ rằng cũng có phản tác dụng nữa.

“Bây giờ ta cũng không dám chạm tới cô ta, sợ rằng đám lửa đó không cẩn thận đốt tới ta.”

“Đúng là một quân cờ vô dụng”, Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ bước vòng quanh phòng, “Nếu không phải nhìn trúng phụ thân cô ta có điểm lợi dụng được, đã sớm một cước đạp chết cô ta…” Lưu Huyên Nghệ bỗng nhiên ngẩng đầu, “Nếu cô ta chết dưới tay Lưu Huyên Thần, ngươi nói Viên Nguyên soái sẽ làm thế nào?”

“Hận hoàng thượng thấu xương, chỉ mong sao được ăn thịt, uống máu. Viên Diệc Ngọc là đứa con gái giỏi giang do chính ông ta một tay dạy dỗ, mong mỏi có thể dựa vào cô ta mà dựa rồng ỷ phượng, thăng quan tiến chức nhanh chóng! Vương gia, không phải là ngươi từng nhận lời ông ta, để cô ta làm hoàng hậu sao?”

Trong phòng rất oi bức, oi bức tới nỗi người ta đổ mồ hôi, bọn họ đều trừng mắt nhìn nhau.

“Sao nào, ngươi đố kỵ?” Lưu Huyên Nghệ trợn mắt nhìn cô ta, chậm rãi hỏi.

“Ta sẽ không đố kỵ, ta chỉ mong có thể được ở cùng phụ thân, tìm một trấn nhỏ bình thường, mang theo Thiên Luy, an ổn mà sống là được. Ta chỉ nghĩ rằng, Viên Nguyên soái nắm trong tay đại binh quyền của triều Ngụy, cam tâm tình nguyện để Vương gia sử dụng, vậy tất nhiên là Vương gia hứa cho ông ta một lợi ích rất lớn, bằng không không đáng để ông ta hy sinh lớn như vậy.” Ấn Tiếu Yên nhẹ giọng nói.

Lưu Huyên Nghệ kinh ngạc, Ấn phi này thông minh khiến cho hắn không thể không coi trọng.

“Đáng tiếc biểu hiện của Viên Nguyên soái làm cho bổn vương thất vọng rồi, cho nên lợi ích đó bổn vương đương nhiên không cần thực hiện. Tìm một cơ hội, ra tay với Viên Diệc Ngọc…”

“Hoàng thượng giá lâm, hoàng thượng giá…” Thái giám canh cửa bên ngoài ra sức hét lên.

“Là hoàng thượng, làm sao bây giờ?” Ấn Tiếu Yên bỗng chốc luống cuống tay chân, hai mắt cuống cuồng đảo quanh phòng một vòng, tìm xem có chỗ nào có thể giấu người hay không.

Lưu Huyên Nghệ nhất thời cũng sững người, bên ngoài tiếng bước chân đã tới gần, đồng thời trong bóng tối còn truyền tới tiếng nói:

“Kêu lớn tiếng như vậy làm gì chứ, muốn giết người sao?” La công công tức giận quát một câu.



Ấn Tiếu Yên hồn phi phách tán run lẩy bẩy, cô ta chẳng hề nghĩ ngợi, vội vàng kéo Lưu Huyên Nghệ ra sau tấm mành, vừa mới xoay người, Lưu Huyên Thần thình lình bước tới.

“Hoàng… hoàng thượng…” Ấn Tiếu Yên vội quỳ xuống nghênh tiếp, thân thể vẫn còn run rẩy.

“Ái phi, đây là đang bị dọa, hay là quá mức vui mừng thế?” Lưu Huyên Thần thú vị nhếch môi, tới bên tú đôn ở trước tấm mành, vén áo bào lên ngồi xuống.

La công công tay cầm phất trần, đứng ở phía sau. Ngoài cửa, một đội thị vệ cầm đao đứng canh, số lượng nhiều đến mấy chục người, đuốc trong tay họ làm cho nửa hoàng cung sáng như ban ngày.

“Hoàng thượng đã lâu rồi không tới cung của thần thiếp, thần thiếp nhất thời không dám tin.” Ấn Tiếu Yên nói xong, hai hàng lệ cùng với mồ hôi ở sau gáy đồng hoạt lăn xuống.

“Ôi, đây thật sự là trẫm không phải, trẫm không nên quá chuyên tâm quốc sự, lạnh nhạt với các ái phi. Hôm nay trẫm ngẫm lại, Cổ Thục nghi sớm ra đi, hoàng hậu bạo bệnh, trẫm cũng chưa yêu thương gì hai nàng ấy, trong lòng thật sự là hối hận nói không nên lời. Từ nay về sau, trẫm nhất định phải dành thời gian cho các ái phi. Tối nay, trẫm sẽ ở trong cung của ái phi nhé!”

Ấn Tiếu Yên kinh hoàng thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống, quỳ bò tới trước mặt Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng…thương yêu thần thiếp như vậy, thần thiếp thật sự là thụ sủng nhược khinh. Có điều hôm nay nguyệt sự của thần thiếp mới vừa tới, chỉ sợ không thể…tận trách hầu hạ hoàng thượng.”

Lưu Huyên Thần nhìn xuống cô ta, nhếch môi, hừ lạnh một tiếng, “Ái phi thật đúng là biết cách dập tắt hưng phấn của trẫm đấy, thôi, nếu ái phi không tiện, trẫm khởi giá tới cung khác.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng vung tay áo, đứng lên, mắt cũng chẳng buồn liếc Ấn Tiếu Yên đang quỳ phủ phục trên mặt đất, nhũn cả người tới mức chẳng đứng thẳng dậy được.

Lưu Huyên Thần đã đi xa, Lưu Huyên Nghệ từ sau tấm mành đi ra, mắt nheo lại thành một đường chỉ, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa.

“Tề vương gia, sau này ngươi đừng coi hoàng cung thành hậu viện nhà ngươi, muốn tới thì tới, ngươi… Như vậy, không cần hoàng thượng động thủ giết ta, chỉ bị dọa thôi cũng đủ sợ chết rồi.” Ấn Tiếu Yên lau mồ hôi trên trán, sắc mặt vẫn tái nhợt, “Cám ơn trời đất, hôm nay coi như có nguy hiểm nhưng vẫn qua được, làm ta sợ muốn chết.”

Lưu Huyên Nghệ trầm mặc, một hồi lâu cũng không lên tiếng. Không hiểu tại sao, hắn cảm giác Lưu Huyên Thần không phải ngẫu nhiên mà tới. Nếu đó là cố ý…hắn hít một ngụm khí lạnh, rùng mình một cái.

“Hoàng thượng, hoàng thượng…” La công công chạy chậm mới có thể đuổi kịp hoàng thượng đi nhanh, “Vừa rồi chân lão nô run tới mức đứng cũng chẳng đứng vững.”

“Ngươi sợ hắn lao tới giết trẫm hay sao?” Lưu Huyên Thần cười ha ha, “Về mặt đó, sợ rằng hắn còn không bằng công công! La công công, có đôi khi, không cần phải đứng cách bờ mà xem hổ diễn, thỉnh thoảng cũng phải vào thăm hang hổ, diễn trò cùng hổ, rất thú vị, rất thú vị!”

La công công rầu rĩ lắc đầu, “Hoàng thượng, nếu đã giáp mặt rồi, vì sao người không bắt ngay hắn đi?”

“Bây giờ hắn không phải là một kẻ đang hành sự, mà là một kẻ đang tìm cộng sự, bức bách quá sẽ thành chó cùng rứt giậu, trẫm phải giăng cái lưới lớn hốt gọn một mẻ. Mà hắn năm lần bảy lượt muốn lẻn vào hoàng cung, là vì cái gì, trẫm rất muốn biết. Cho nên tạm thời không được kinh động hắn, trẫm muốn lẳng lặng xem động tĩnh của hắn, dù sao hắn đã ở trong lòng bàn tay của trẫm.”

“Hoàng thượng, vậy… Ấn phi còn cần phải giữ lại không?”

“Không giữ lại cô ta, hắn tiến cung cũng không có điểm dừng chân, nhiều điểm không tiện đâu!” Lưu Huyên Thần cười mỉa mai, “Vân thái y bây giờ đang bị giam giữ rồi, Giang thị vệ lại không có việc gì, bảo hắn nửa đêm lại canh trong rừng đi.”

“Lão nô nhớ rồi. Hoàng thượng, vậy bây giờ người tới cung của vị nương nương nào?”

“Ngươi coi trẫm thật sự là một hôn quân vô đạo, chỉ biết ham nữ sắc sao? Còn một đống tấu chương, trẫm còn phải đi phê duyệt đấy!”

La công công tặc tặc lưỡi, hoàng thượng mà ham nữ sắc sao, lại nói tiếp, đã sắp hai tháng không gần nữ sắc rồi. Ôi, hoàng thượng, đi hướng nào vậy, đó có phải phương hướng tới Ngự thư phòng đâu?

Phòng tạm giam của Phủ Nội Vụ kỳ thật là một phòng chứa củi ở trong một sân nhỏ, hiện giờ ở trong chất đống đầy cỏ khô, bình thường chẳng có ai lai vãng tới. Chỉ có thái giám, cung nữ phạm sai lầm, mới mở ra nhốt vào trong. Giờ đang mùa mưa, cỏ khô bên trong đều bị mốc, một mùi ẩm mốc và mục nát bốc lên khắp phòng, thỉnh thoảng còn có mấy con chuột nhắt “chít chít” chạy qua, chui ra chui vào trong đám cỏ. Vân Ánh Lục nghe còn có tiếng “phì phì” từ góc tường truyền tới, cô nghi ngờ đó là rắn. Rắn thích nhất là những góc vừa tối vừa ẩm ướt.

Rắn và chuột là hai loài sinh vật mà cô sợ nhất. Từ khi bị giam trong căn phòng chứa củi này, cô ôm hai vai, co rúm người lại, dán sát vào cạnh cửa, không dám bước vào bên trong bước nào, sợ tới mức mặt chẳng còn tia huyết sắc, tim thình thình đập nhanh. Cô cố không nghĩ tới vận mệnh kế tiếp, hoàn cảnh đáng sợ trước mắt này cũng đủ để đoạt đi tất cả thần trí của cô. Hoàng hôn buông xuống bốn phía, trong phòng từ từ tối sầm lại.

Vân Ánh Lục bịt miệng, ngồi im lặng trong bóng đêm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thể hiện yếu ớt của bản thân. Ngoài cửa, hơn mười thị vệ cầm đại đao trong tay, uy vũ nghiêm nghị đứng ở hai bên cửa, ánh mắt chiếu thẳng vào cánh cửa gỗ cũ kỹ.

“Công công, ngươi nói vị Vân thái y này có phải cao thủ giang hồ gì không?”



Hai tiểu thái giám Phủ Nội Vụ ghé đầu vào cửa sổ, nhìn phía sau gian phòng nhỏ. Một thái giám nhỏ tuổi hỏi.

“Có nghe nói thế đâu!” Thái giám lớn tuổi hơn chớp mắt mấy cái nói.

“Vậy sao phải phái nhiều cao thủ như vậy canh chừng một cô gái thế, hai người chúng ta cũng còn nhiều, một người là được rồi.”

“Ngươi là đồ ngốc, người canh càng nhiều càng chứng tỏ người đó thân phận quan trọng mà!” Đại thái giám gõ cho tiểu thái giám một cái, “Ngươi không nghe nói vị thái y này là tân sủng của hoàng thượng sao? Hả, nhiều đuốc như vậy làm gì?” Đại thái giám nheo mắt lại, nhìn đám đuốc đang từ từ tới gần.

Ối, hoàng thượng, hoàng thượng tới!

Tất cả thái giám Phủ Nội Vụ đều chạy từ trong phòng ra, toàn bộ quỳ gối trong sân.

“Tự đi làm việc của mình đi!” Lưu Huyên Thần phất phất tay.

Tất cả thái giám đều vào trong nhà. Thị vệ chia làm mấy nhóm đứng đầy trong khoảng sân nhỏ. Ánh sáng của đuốc cũng chiếu sáng gian phòng chứa củi Vân Ánh Lục đang ngồi, cô kinh ngạc quay đầu lại, muốn ghé sát vào cửa nhìn qua khe hở xem chuyện gì xảy ra, đột nhiên cửa mở ra. Vân Ánh Lục sợ tới mức lùi vào trong. Chỉ thấy hai thái giám mặt không có biểu cảm gì bê bàn và ghế dựa vào, sau khi thắp đèn lồng trên bàn, bước ra ngoài. Sau đó, La công công bước vào, cầm theo giấy và bút mực cùng một đống tấu chương cao vút, đặt gọn gàng từng thứ, lại xoay người xách một giỏ đồ ăn từ ngoài vào, lấy từ trong ra hai đĩa trái cây. Một đĩa đặt trên bàn, một đĩa đặt dưới đất. Khi làm việc này, ông ấy cũng chẳng ngước mắt lên.

Phải bắt đầu thẩm vấn sao? Vân Ánh Lục sửng sốt ngay cả nước mắt đã đọng ở lông mi, cũng không dám rơi xuống. Sau khi La công công ra ngoài, một bóng đen cao lớn chắn trước mắt cô, cửa được đóng lại.

Trong nháy mắt, không gian yên tĩnh lại.

Lưu Huyên Thần thản nhiên liếc mắt nhìn cô, tự ngồi xuống ghế, cầm lấy bút son, mở tấu chương ra, dưới ánh đèn chuyên tâm đọc.

Trong phòng có ánh đèn, mấy sinh vật đáng sợ kia dường như bị uy nghi của Lưu Huyên Thần dọa, đều không thấy lên tiếng. Vân Ánh Lục chậm rãi ngồi xổm người xuống, lấy cỏ khô phía sau kê xuống đất rồi ngồi bệt xuống, ôm đầu gối, trái tim đang hoảng sợ bất an kỳ lạ là lại trở nên yên ổn.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Lưu Huyên Thần lật xem tấu chương. Một lúc lâu sau, Lưu Huyên Thần dụi dụi mắt, buông bút xuống, cầm lấy một miếng hoa quả bỏ vào trong miệng, nhãn cầu chuyển động, đối diện với đôi mắt trong veo như nước của Vân Ánh Lục.

“Nàng không ăn sao?” Hắn hướng mắt nhìn đĩa hoa quả trên mặt đất.

Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt, “Lưu hoàng thượng, tôi không hại chết hoàng hậu nương nương.” cô nhỏ giọng nói.

Lưu Huyên Thần lại lấy một quyển tấu chương khác, vừa ăn vừa đọc. “Ừ!”

Trong miệng còn có miếng hoa quả, tiếng trả lời của hắn mơ hồ không rõ. Vân Ánh Lục ngừng lại một chút, cúi đầu càng thấp.

“Lưu hoàng thượng, tôi…đã có người mình thích.”

“Ừ!” Lưu Huyên Thần lấy chiếc khăn vải lau lau tay, cầm lấy bút son, phê vài câu lên bản tấu.

“Lưu hoàng thượng, tôi cũng có hôn ước.”

“Ừ!”

“Lưu hoàng thượng, tôi…không thể nào có dây dưa với chồng của người phụ nữ khác.”

Lưu Huyên Thần nhíu mày, khóe miệng khẽ gợi lên một nụ cười, hắn quay đầu, “Vân thái y, rốt cuộc nàng muốn nói gì với trẫm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Sắc Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook