Xuân Sắc Như Thế

Chương 57: Chuyện Tâm tư phụ nữ bạn đừng nên đoán (Hạ)

Lâm Địch Nhi

16/04/2014

Viên Nguyên soái từ biên cảnh Bắc triều hồi kinh, ngoại trừ báo cáo công vụ theo đúng thông lệ, bình thường không cần đúng giờ tiến cung thượng triều.

Đột nhiên bị hoàng thượng triệu kiến, trong lòng Viên Nguyên soái không khỏi có chút lâng lâng. Ông ta là Nguyên soái nhị triều của triều Ngụy, trong các võ tướng, có kinh nghiệm tác chiến nhiều nhất, không người nào có thể so sánh với ông ta. Triều đình có chiến dịch nào có chút quy mô, đều không thể thiếu ông ta. Hoặc là xuất chiến, hoặc là ở hậu phương xuất mưu hiến kế. Tấu chương báo cáo về tác chiến, từ trước đến nay hoàng thượng đều rất coi trọng ý kiến của ông ta, rất ít khi bác bỏ. Ông ta nghĩ rằng, lần này nhất định cũng sẽ không ngoại lệ.

Viên Nguyên soái rạng rỡ bước tới Ngự thư phòng, kiêu ngạo gật gật đầu với mấy thị vệ đang canh gác ở bên ngoài, rồi vào trong. Trong Ngự thư phòng không chỉ có một mình hoàng thượng, hai vị Tả Hữu Thừa tướng đều đang ngồi, khóe miệng của Viên Nguyên soái hạ xuống, chắp tay với Lưu Huyên Thần, xem như là hành lễ quân thần.

Lưu Huyên Thần đưa mắt, La công công mang đến một cái ghế dựa cho Viên Nguyên soái, ngồi ở vị trí phía dưới mọi người.

Viên Nguyên soái lặng lẽ đưa mắt nhìn Kì Tả Thừa tướng, chỉ thấy vẻ mặt của lão cũng lạnh nhạt, nhưng nét mặt dường như mang vẻ đã định liệu trước.

“Viên ái khanh, trong triều ta cũng xem như lão thần đức cao vọng trọng, trẫm thật hổ thẹn, vẫn không rõ lắm ái khanh bao nhiêu tuổi, đã hơn sáu mươi tuổi chưa?” Lưu Huyên Thần như thể đang nói chuyện phiếm đã mở miệng hỏi.

Viên Nguyên soái ôm quyền, “Hai năm nữa là lão thần tới sáu mươi tuổi.”

“Thật sao?” Lưu Huyên Thần nhíu mày, Viên Nguyên soái gật gật đầu.

“Hữu Thừa tướng” Lưu Huyên Thần đột nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng bước đi thong thả mấy vòng sau án thư, “Trẫm thật sự muốn trách tội khanh, vì sao còn không sớm nhắc nhở trẫm, Viên Nguyên soái đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải thay trẫm chiến đấu anh dũng ở biên ải, không phải là khanh muốn trẫm bị bêu danh thành một thiên tử bội bạc, không săn sóc, không quan tâm tới thần tử của mình sao?”

Viên Nguyên soái và Kì Tả Thừa tướng lúc này bị mấy câu hoàng đế đột nhiên nói ra làm cho kinh sợ, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.

“Hoàng thượng, lão thần thật sự là sơ sót. Lão thần thấy tuy Viên Nguyên soái đã nhiều tuổi, nhưng đi đứng linh hoạt, thân thủ nhanh nhẹn, thân thể không hề kém những tướng quân tuổi trẻ, nên cũng không nghĩ nhiều.” Ngu Hữu Thừa tướng cung kính đứng lên, cúi đầu cụp mắt nói.

“Đây là lý do hay sao, Hữu Thừa tướng, không nên nhìn Nguyên soái thân thể vẫn còn khỏe mạnh, nhưng tuổi đã cao như vậy rồi, người đã già thì phải chấp nhận là già, không thể đối nghịch với ông trời. Triều Ngụy ta hiện tại quốc thái dân an, phồn vinh hưng thịnh, Viên Nguyên soái đã vì triều đình vất vả hơn phân nửa đời người, cũng nên được hưởng phúc.”

Lưu Huyên Thần tự trách lắc đầu, xoay người nhìn về phía Viên Nguyên soái đang trợn mắt há mồm, “Viên ái khanh, trẫm thật sự là không phải với khanh. Nhưng may là còn kịp, như vậy đi, từ nay về sau, Viên ái khanh hãy ở lại Đông Dương, giữ lại danh phong Nguyên soái, bổng lộc và tất cả đãi ngộ đều không thay đổi, có rảnh thì đến bộ Binh đi dạo, truyền thụ kinh nghiệm chiến trường cho các tướng quân trẻ tuổi, ngày thường thì nuôi chim trồng hoa, bầu bạn với phu nhân, sống những ngày yên vui đi!”

Viên Nguyên soái ngây người, lúc này hoàng thượng ngoài miệng nói phải săn sóc quan tâm, trên thực tế không phải là thu lại binh quyền của ông ta, giáng chức quan của ông ta hay sao? Cứ như vậy, một đời công trạng tới cuối chặng đường thì có khác gì với những lão già cả đời ăn nhậu chơi bời đâu, lý tưởng của ông ta, khát vọng của ông ta, kế hoạch lớn lao mà ông ta sắp thực hiện đều phải phó mặc cho dòng nước cuốn trôi hay sao?

Bây giờ Viên Nguyên soái mới hiểu được uy lực thật sự của thiên tử không thể khinh thường, chỉ trong nháy mắt, đủ có thể làm cho ông ta từ trên trời cao xuống thẳng địa ngục. Ông ta không khỏi hồn bay phách lạc, với suy nghĩ cả đời mình, ông ta trăm ngàn lần không thể tưởng được sẽ rơi vào kết cục thế này.

“Hoàng thượng, lão thần còn chưa có già, còn có thể tận trung tận lực với hoàng thượng.” Hai chân mềm nhũn, ông ta vội quỳ gối trước án thư của Lưu Huyên Thần, “Lão thần nguyện ý vì hoàng thượng, cam nguyện nhỏ tới giọt máu cuối cùng trên chiến trường.”

Lưu Huyên Thần vòng qua án thư, cúi người nâng Viên Nguyên soái dậy, “Ái khanh, trẫm sao có thể không hiểu trung thành của khanh. Có điều trẫm không đành lòng, khanh xem tóc khanh cũng đã bạc nhiều như vậy rồi, tay cũng run run, mắt cũng mờ đục rồi, trẫm nhìn thấy mà đau lòng. Tuy nói về sau không cần vào triều, nhưng cứ cách một khoảng thời gian lại vào cung gặp trẫm một lần, bằng không, trẫm sẽ nhớ ái khanh.”

“Hoàng thượng.” Kì Tả Thừa tướng vẫn thờ ơ bàng quan đột nhiên mở miệng.

Viên Nguyên soái cảm kích nén nước mắt quay qua nhìn, cám ơn trời đất, Tả Thừa tướng rốt cục cũng ra mặt.

“Hoàng thượng quý trọng và bảo vệ đối với Viên Nguyên soái, lão thần có thể hiểu, thế nhưng hiện tại chiến sự với Bắc triều căng thẳng như vậy, đột nhiên lâm trận đổi soái, có được không? Lão thần khẩn cầu hoàng thượng suy nghĩ kỹ lại.”

Lưu Huyên Thần nhướng mày, “À, chuyện này trẫm đã sớm nghĩ tới. Ngu Tướng quân, ra đây đi.” Vừa dứt lời, Ngu Tấn Hiên mặc giáp trắng, từ phòng chứa hồ sơ trong Ngự thư phòng đi ra. Viên Nguyên soái ngã ngồi xuống cái ghế dựa, cảm thấy thế cục đã định, ván đã đóng thuyền, không cách nào xoay chuyển trời đất. Hiển nhiên, cái lưới này hoàng thượng đã sớm giăng ra, chỉ chờ ông ta đâm đầu vào thôi!

Thế nhưng nếu ông ta không trở về Đông Dương, hoàng thượng có giăng ra cái lưới này không?

Viên Nguyên soái mồ hôi tuôn như mưa, ông ta rõ rành rành là một con cá ngu ngốc, tránh được cái lưỡi câu kia, cuối cùng lại lọt vào cái lưới của hoàng thượng, chỉ có thể ngoan ngoãn mà bị bắt.

Kì Tả Thừa tướng mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Ngu Tấn Hiên.

“Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, trong mấy vị tướng quân của triều đình, chỉ có Ngu Tướng quân văn thao võ lược, có thể đảm nhiệm chức đại nguyên soái, trẫm cử người hiền, không phải ưu tiên người thân.” Lưu Huyên Thần nói.

“Hoàng thượng, theo như thần biết, dường như Ngu Tướng quân am hiểu về hải chiến.” Kì Tả Thừa tướng nói.

“Tả Thừa tướng, khanh rất quan liêu rồi, khanh không biết trước khi Ngu Tướng quân tới Đông hải nhậm chức, đã có vài năm ở biên cảnh Bắc triều sao? Nhưng mà, khi đó, hắn chỉ là một binh sĩ bình thường. Ngu Tướng quân có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với mình, làm được chức tướng quân hiện giờ, hắn đã từng bước một, bằng chính năng lực của mình mà đạt được, không phải bởi vì hắn là quốc cữu* của trẫm, công tử nhà Hữu Thừa tướng, mà trẫm mới quyết định như vậy.” Vẻ mặt Lưu Huyên Thần nghiêm nghị, ngữ khí sắc bén , “La công công, thay trẫm soạn chỉ, bắt đầu từ hôm nay, phong Ngu Tấn Hiên tướng quân làm Đại Nguyên soái bộ Binh, sau khi thành hôn, tức khắc điều tới biên cảnh Bắc triều, không được phép có sai lầm.”

*Quốc cữu: anh/em vợ của vua.

“Tạ ơn hoàng thượng!” Ngu Tấn Hiên quỳ xuống, chắp hai tay giơ lên quá đầu.

Kì Tả Thừa tướng cắn cắn môi, cũng chắp tay hướng phía Ngu Hữu Thừa tướng và Ngu Tấn Hiên, gượng gạo cười nói: “Chúc mừng hai vị.”

Ngu Tấn Hiên khẽ gật đầu, trên mặt không hề có vẻ vui sướng.

“Các khanh gia không có việc gì, hồi phủ trước đi, trẫm còn muốn cùng Ngu Nguyên soái nói một số chuyện biên quan. Viên Nguyên soái, có cần trẫm bảo La công công tìm người tiễn khanh một đoạn đường không?” Lưu Huyên Thần cười tủm tỉm hỏi.

Thân thể Viên Nguyên soái dường như run lên cầm cập: “Không… không cần, hoàng thượng, lão thần có thể…tự đi.”



Lúc này, Viên Nguyên soái hăng hái hào hùng trong phút chốc dường như đã già đi, thật đúng là tuổi già sức yếu, bước đi khó khăn.

“Được rồi, trẫm cũng không tiễn xa.” Lưu Huyên Thần ung dung ngồi trở lại long ỷ, ra hiệu cho Ngu Tấn Hiên ngồi xuống bên kia, hắn lấy từ trên bàn ra một tấm bản đồ, từ từ mở ra.

Kì Tả Thừa tướng cùng Ngu Hữu Thừa tướng cùng sóng vai đi ra hướng cửa cung, ông ta cũng chẳng buồn liếc mắt đáp lại ánh mắt trông mong dõi theo ông ta của Viên Nguyên soái, đối với ông ta mà nói, chó nhà có tang*, chẳng đáng để phí chút quan tâm.

*Câu thành ngữ này hình như nước mình không dùng, ý rằng chó mất chủ rồi chẳng đáng quan tâm.

“Hữu Thừa tướng, hôm nay nước cờ này của ông và hoàng thượng có thể nói vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thật làm cho bản quan kính nể vạn phần.” Khẩu khí của Kì Tả Thừa tướng không chút để ý, giống như là nhàn hạ bàn luận chuyện thời tiết.

Ngu Hữu Thừa tướng nhìn về phía trước không chớp mắt, “Bản quan nghe không hiểu Tả Thừa tướng nói gì. Cái gì gọi là bản quan và hoàng thượng, nghe lời này, làm cho người ta có cảm giác Tả Thừa tướng giống như người ngoài vậy.”

Khóe miệng Kì Tả Thừa tướng co giật, “Trên triều đình, bản quan không phải là người ngoài. Thế nhưng khi đã tan triều rồi, luận thân hay không, bản quan không phải là người ngoài hay sao? Bản quan cũng không có phúc khí như Hữu Thừa tướng, sinh được hoàng hậu nương nương.”

“Kì tiểu thư cũng không thua kém mà, triều Ngụy chỉ có duy nhất nữ quan tứ phẩm, Kỳ Thừa tướng còn chưa thỏa mãn?”

“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy! Đúng, bản quan dường như không thua kém bất kỳ ai, giờ ai thắng ai thua, không đến cuối cùng, chưa đậy nắp quan tài thì chưa luận định được*.”

*Chỗ này giải thích một tí, ở đây tác giả dùng câu thành ngữ “Cái quan luận định” nghĩa là muốn đánh giá ai, tốt xấu công tội thế nào phải chờ người ấy chết đã.

Ngu Hữu Thừa tướng thản nhiên cười cười, không đáp lại. Trong Thái y viện hóa ra cũng có hoa dành dành.

Vân Ánh Lục đứng dưới một tàng cây cây dành dành, ngẩng mặt, nhìn thấy phía trên có những nụ hoa trắng muốt, đứng yên lặng thật lâu, tới khi Tiểu Đức Tử đứng cạnh có chút lo lắng mở miệng:

“Vân thái y, ngài không cần ngồi xuống nghỉ một lúc sao?”

Hôm nay là ngày kiểm tra phụ khoa đầu tiên, là một ngày thái y rất bận rộn.

Vân Ánh Lục quay đầu lại, “Tiểu Đức Tử, lấy cho tôi cái kéo.”

Từ sáng sớm, ngửi trong tiểu viện của Đỗ Tử Bân mùi thơm ngát của hoa dành dành, cả ngày nay, mùi hương này giống như cứ quấn quít bên người cô, thật lâu không tan đi.

Tiểu Đức Tử vui vẻ chạy vào phòng lấy kéo ra, còn tiện thể cầm theo cái giỏ tre, “Vân thái y, ngài muốn cắt hoa làm thuốc sao?”

“Không phải, muốn làm hương thơm, để xức thơm quần áo.”

“Có thể làm một ít tặng cho bản cung không?” Một tiếng cười khẽ vang lên, Ngu Mạn Lăng từ bên ngoài đi đến, theo sau là Mãn Ngọc và một ma ma.

“Hoàng hậu nương nương!” Tiểu Đức Tử vui mừng cất lời, rồi vừa vội vàng hành lễ, vừa vui mừng rạo rực ngắm Mãn Ngọc.

“Ngươi dẫn Mãn Ngọc tỷ tỷ đi uống chén trà đi, cũng mang cho ma ma một chén.” Ngu Mạn Lăng nói, dịu dàng mỉm cười đi tới chỗ Vân Ánh Lục đang đứng dưới tàng cây, “Sao vậy, không chào đón bản cung à?”

Vân Ánh Lục lắc đầu, Ngu Mạn Lăng nhìn qua gầy đi một chút, nhưng tinh thần đã tốt hơn, “Nhìn thấy bệnh nhân của mình đã khỏi bệnh, là thời khắc vui mừng nhất của thầy thuốc. Hoàng hậu nương nương, dường như là lần đầu tiên cô tới Thái y viện.”

“Ừ!” Ngu Mạn Lăng nhìn bốn phía xung quanh, “Phía sau có phải có vườn thảo dược hay không, cùng bản cung qua nhìn một chút, được không?”

Vân Ánh Lục buông giỏ hoa và kéo xuống, hai người ra khỏi Thái y viện, chậm rãi đi dọc theo đường mòn của vườn thảo dược.

“Vân thái y, cô xem bản cung bị làm sao đây?” Đi được vài bước, Ngu Mạn Lăng cuộn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết. Có điều da trên ánh tay bị khô, tróc ra.

“Đây là do khí hậu hanh khô nên bị thế, đúng lúc thân thể nương nương lại yếu, cũng không bị sao hết, lát nữa lấy cho cô một ít hoa hợp hoan, bảo Mãn Ngọc đem về nấu cháo, cô uống vào là sẽ đỡ thôi. À, nương nương, cô có cái bớt này!” Vân Ánh Lục nhìn thấy khuỷu tay Ngu Mạn Lăng, có một vết bớt màu hồng tím to cỡ chừng một miếng ngọc nhỏ.

“Đúng vậy. Hồi nhỏ đại ca có nói giống hình trăng khuyết, giờ đã to ra, giống trăng tròn rồi.” Ngu Mạn Lăng ngượng ngùng buông ống tay áo xuống.

“Nương nương, còn đang nghĩ tới tướng quân sao?”

“Hả, sao…sao cô biết? Hoàng thượng nói?” Gương mặt Ngu Mạn Lăng so với ráng chiều đỏ rực ở phía Tây còn đỏ hơn vài phần.

Vân Ánh Lục thấy cô ấy như vậy, ánh mắt hiện lên đồng tình chân thành.

“Vân thái y, cô có phát hiện hoàng thượng đối với cô rất đặc biệt không?” Ngu Mạn Lăng tránh đi đề tài này, cười hỏi.

“Tôi chưa từng thấy Lưu hoàng thượng đối với người khác, không so sánh được. Đặc biệt à? Bình thường ấy chứ, ngày hôm qua anh ta còn gầm lên với tôi, nói tôi khi quân, trách tôi không nói với anh ta tôi là nữ. Nương nương, việc này thật buồn cười, tôi chưa từng nói tôi là nam, sao có thể nói là lừa gạt anh ta được? Rõ ràng ánh mắt anh ta có vấn đề.” Khẩu khí của Vân Ánh Lục xem chừng là không ít oán giận.



Ngu Mạn Lăng sâu kín nhìn hoàng hôn buông xuống bốn phía ở phương xa, “Không phải ánh mắt của hoàng thượng có vấn đề, là huynh ấy cố ý để trái tim mình bị lừa gạt, có thể huynh ấy biết, nếu cô là nữ tử, huynh ấy sẽ không thể đối đãi với cô giống như bây giờ.”

“Hả?” Lời này là có ý gì. Bất kể cô là nam hay nữ, không phải cũng là thái y của Thái y viện sao, đối đãi giống như trước không phải là được rồi sao.

“Trái tim con người rất mâu thuẫn, huynh ấy hy vọng là cô giống như huynh ấy nghĩ, thế nhưng trước khi huynh ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng, huynh ấy lại hy vọng cô có một bộ dạng khác. Tiếng mưa rơi tí tách, nghe sẽ giống như ở bên dòng suối. Dù mong rằng mỗi ngày đều mưa, nhưng lại cho rằng vì trời mưa mà người đó không đến. Đây là lời một cô gái chờ đợi mà người mình yêu không tới. Người ta cuối cùng cũng đều dối gạt chính mình, không muốn đối diện với sự thật. Bởi vì sự thật rất tàn khốc, rất bi thương. Nhưng mà, bản cung rất vui khi cô là nữ, bản cung còn có một tiểu muội để có thể tâm sự.” Ngu Mạn Lăng quay đầu lại, “Về phần hoàng thượng, có một ngày, huynh ấy sẽ vì cô là con gái mà mừng tới phát điên.”

Vân Ánh Lục bị lời Ngu Mạn Lăng nói làm ngây người chẳng chớp được mắt, dường như ngụ ý rất sâu xa.

“Cũng hy vọng là thế!” Cô mập mờ nói nước đôi.

“Nương nương, vậy bây giờ tâm trạng cô đã tốt hơn chưa?” Vân Ánh Lục bước lên kéo tay Ngu Mạn Lăng, xoay người hái một bông hoa nhỏ màu tím ở góc vườn cho Ngu Mạn Lăng ngắm.

“Tâm trạng bản cung không tốt cũng không xấu, mà là đã nguội lạnh, giờ cũng chỉ còn là thể xác trống rỗng mà thôi.” Nàng không phải là một cô gái nhiệt tình như lửa, duy nhất chỉ với đại ca, là tình cảm mãnh liệt dâng trào trước nay chưa từng có, phải đành buông xuống, kéo dài còn khó chịu đựng hơn. Ở trước mặt hắn, nàng không hề che giấu, đã nói rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn cứ xoay người đi chỗ khác, không liếc nhìn nàng một lần.

Chờ đợi sâu như biển, nàng đã lơ lửng ở khoảng không này lâu lắm rồi, chỉ còn một hơi tàn, nước ở dưới chân sâu không thấy đáy, ngã xuống là muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nhưng hiện tại, nàng thật sự cũng đã muôn đời muôn kiếp không trở lại được rồi.

Vân Ánh Lục trấn an nhéo nhéo tay nàng, hiểu rằng thời khắc này, hoàng hậu nương nương không cần lời nói thông cảm, “Tiễn bản cung tới Ngự thư phòng đi!” Hai người đi một lúc, Ngu Mạn Lăng nhìn bầu trời đã gần tối đen nói.

Vân Ánh Lục gật gật đầu, một lúc nữa Đỗ Tử Bân tới đón cô, đường tới Thái y viện cũng sẽ đi qua Ngự thư phòng, chắc là sẽ gặp được.

Hai người mới vừa đi đến cửa Ngự thư phòng, vừa đúng lúc gặp Lưu Huyên Thần tiễn Ngu Tấn Hiên đi ra. Mạn Lăng vừa thấy đến Tấn Hiên, mặt thoáng chốc trắng bệch, ngay cả một nụ cười miễn cưỡng cũng không nặn ra được, môi run rẩy, thân thể lảo đảo ngã về phía trước. Hai đôi tay đồng thời vươn tới hướng Ngu Mạn Lăng, trước khi Ngu Tấn Hiên chạm đến y phục của Mạn Lăng, đã rút tay về, Ngu Mạn Lăng ngã dựa vào bờ vai Lưu Huyên Thần.

Trong mắt Lưu Huyên Thần lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Vân Ánh Lục đang nhìn thẳng vào hắn. Nàng đầy tinh thần, môi hồng răng trắng, nhìn qua không có gì khác thường, cũng không giống hắn mấy ngày nay, trong lòng giống như có sông cuộn biển gầm, thật là quá khốn khổ.

Ngu Mạn Lăng thật sự là đoán đúng một câu, thực tế Vân Ánh Lục là nữ, thật sự làm cho Lưu Huyên Thần cảm thấy chết tiệt là không tiện.

Hắn không thể tùy tiện trêu đùa nàng, không thể tùy tiện ôm lấy nàng, thậm chí yêu cầu nàng dọn tới tẩm điện của hắn. Hắn không thể tùy tiện đi gặp nàng, ở cùng nàng trong một phòng. Đương nhiên càng không thể tay trong tay, cùng nhau đi dạo ở hậu cung khi đêm dài cần dốc bầu tâm sự.

Bởi vì nàng không phải phi tần ở hậu cung, không phải cung nữ, nàng là một thái y, hơn nữa cùng là một mệnh quan triều đình. Hắn là quân vương, không phải Đăng Đồ Tử*, phải có sự tôn trọng đúng mực với nàng. Đương nhiên nếu hắn muốn có được nàng, giống như hoàng đế phong lưu nào đó trong kịch hát, cùng với đại thần nữ cải nam trang có tình duyên mong manh ngắn ngủi gì đó, cuối cùng cũng thành chính quả. Hắn có thể, nhưng hắn không thể làm vậy được, nàng cũng sẽ không chấp nhận cách làm đó của hắn, đó là dựa theo sự hiểu biết của hắn về nàng.

*Đăng Đồ Tử: kẻ háo sắc, điển cố dài dòng tớ đã trích dẫn rồi thì phải, chả nhớ lắm.

Khi hắn vừa mới quen biết nàng, hắn đã bị nàng hấp dẫn, không phải bởi vì nàng là nữ, mà là nàng làm cho hắn có một loại cảm giác xa lạ, giống như bằng hữu, tri kỷ, người thân, người yêu, có rất nhiều, rất nhiều tình cảm, đều là hắn chưa từng có, hắn mới chậm rãi giãi bày với nàng.

Một người như vậy, sao hắn có thể đối đãi với nàng giống như một nữ tử ở hậu cung được? Thế nhưng hắn lại không muốn đối với nàng giống như đối với một đại thần.

Hắn có chút phiền muộn, thế nhưng phiền muộn này không làm hắn thấy ghét, ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất hưởng thụ, thậm chí có chút ngọt ngào.

Trước sự rối loạn không chút rõ ràng này, hắn không làm bất cứ chuyện gì, chỉ trừng mắt như vậy nhìn nàng, nhìn thật kỹ nàng, nhìn để nàng nhớ kỹ hắn, trong lòng ghi khắc hình ảnh của hắn.

Vân Ánh Lục cảm thấy được ánh mắt Lưu hoàng thượng là lạ, cô quay sang cười lễ phép với hắn, trong đôi mắt sáng có ánh sáng dao động.

“Hoàng thượng, thần còn có việc cần làm, xin cáo lui trước!” Trong lòng Ngu Tấn Hiên cũng không có chỗ nào dễ chịu, Mạn Lăng gầy đi thấy rõ, số thịt bị mất đi kia, giống như cắt bỏ đi từ trên người hắn. Hắn không thể tái tiếp tục ở lại đây nữa, bằng không, hắn sẽ không kiềm chế được muốn ôm Mạn Lăng vào lòng.

Lưu Huyên Thần thu hồi ánh mắt, “Được rồi, sớm xử lý cho tốt chuyện trong phủ, mau chóng tới biên cảnh Bắc triều. Hoàng hậu, thay trẫm tiễn Ngu Nguyên soái một đoạn.”

“Không cần!” Ngu Tấn Hiên vội vàng nói, vội vàng quay đi.

Ngu Mạn Lăng không nhìn theo hắn, trong đôi mắt đẹp chứa đựng muôn vàn tỉnh cảm khó diễn tả nổi bằng lời. Trong bóng hoàng hôn nhàn nhạt, xuất hiện hình bóng một người anh tuấn.

“Đỗ đại nhân.” Vân Ánh Lục cười tủm tỉm chào đón, “Anh đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy hòm thuốc rồi ra ngay.” Nói xong, cô xoay đầu chạy tới hướng hậu cung.

“Hai người muốn đi đâu?” Lưu Huyên Thần chợt lên tiếng.

“Vi thần phụng ý chỉ của hoàng thượng, bảo vệ sự an toàn của Vân thái y. Bây giờ vi thần tới đón Vân thái y hồi phủ.” Đỗ Tử Bân nói năng rành mạch đáp lời.

Lưu Huyên Thần cau mày: “Đỗ đại nhân là Thượng thư bộ Hình, sao có thể làm mấy việc nhỏ nhặt thế này, trẫm thật sự hồ đồ rồi. Sau này an toàn của Vân thái y giao cho thị vệ Giang Dũng phụ trách, Đỗ đại nhân không cần can dự tới nữa.” Để nàng và vị tiền hôn phu dây dưa không rõ, còn ra thể thống gì.

Đỗ Tử Bân kinh ngạc ngẩng đầu.

“Khởi bẩm hoàng thượng,” một thái giám Phủ Nội Vụ vội vội vàng vàng chạy tới từ phía đằng xa, “Hậu cung đã xảy ra chuyện!”

Mấy người đứng đây đều chấn động. Khuôn mặt Lưu Huyên Thần lộ ra uy nghiêm của bậc đế vương, vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cổ Thục nghi… Cổ Thục nghi đột nhiên bị người ta sát hại ở trong tẩm cung.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Sắc Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook