Chương 135: Chuyện Thâu thiên hoán nhật. ♣ Hai ♣
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Buổi trưa ngày hôm sau Vân Ánh Lục mới quay về nhà, đồng hành còn có một đội cung nữ và thái giám, phụ trách chỉ dẫn cho tân hoàng hậu các loại lễ tiết khi nhập cung.
Trong Vân phủ, đã không thể nào dùng từ “bận rộn” để hình dung. Đại tổng quản mệt tới độ chỉ cần dựa vào thân cây là có thể ngủ ngáy o o, tốc độ nói của đám hạ nhân đã nhanh hơn mấy lần so với thường ngày.
Tâm trạng của vợ chồng Vân viên ngoại có chút phức tạp, vừa kích động lại vừa không muốn. Khổ sở nhất chính là Trúc Thanh, hai ngày không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi một vòng. Nàng đứng sau cánh cửa khuê phòng, nhìn Mãn Ngọc và những cung nữ khác vây quanh Vân Ánh Lục, nàng chẳng thể chen vào một câu.
Tiểu thư từng hoàn toàn là của nàng, giờ đây giống như toàn bộ sinh mệnh của nàng bị rút ra, nàng mờ mịt hoang mang, trong lúc không chú ý, gốc cây đại thụ cao lớn mà nàng đã dựa vào giờ đã biến mất.
Sau này, nàng nên làm gì đây?
“Được rồi, Mãn Ngọc, dẫn mọi người xuống dưới nghỉ ngơi ăn một chút gì đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Vân Ánh Lục mỉm cười nói với Mãn Ngọc.
Sau khi tất cả mọi người lui xuống cả, Vân Ánh Lục vẫy Trúc Thanh, hai người cùng ngồi xuống mép giường. Vẻ mặt của Trúc Thanh làm cô nhíu mày.
“Trúc Thanh, Tần công tử khỏe không?” Hai ngày nay cô không tới Tần phủ được, Lưu Huyên Thần đột nhiên trở nên dính chặt lấy cô, ngẩng đầu cúi đầu, đều phải thấy cô trước mắt. Hôm nay hồi phủ, anh còn đưa đến cửa cung, đám thị vệ nhịn cười tới độ nội thương, cô xấu hổ đến độ không dám ngước mắt lên nhìn.
“Ngày mai công tử sẽ đến Vân phủ, tinh thần rất tốt.” Trúc Thanh gắng gượng cười.
“Anh ta điên rồi!” Vân Ánh Lục ngạc nhiên hô lên một tiếng, “Bây giờ anh ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi, sao có thể đi lại linh tinh được?”
“Công tử nói không muốn bỏ qua hình ảnh tiểu thư mặc hỉ phục, cả đời chỉ có một lần, bằng không rất tiếc nuối. Hạ nhân Tần phủ sẽ dùng cáng khiêng công tử sang đây, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
“Có cái gì đẹp đâu, chẳng qua đổi từ áo trắng thành áo đỏ thôi.” Vân Ánh Lục mỉm cười.
“Đối với Tần công tử mà nói, ý nghĩa khác nhau.” Viền mắt Trúc Thanh đỏ lên, cúi đầu. Vân Ánh Lục lấy từ ngăn kéo ra một chiếc khăn tay, nhét vào trong tay nàng, “Trúc Thanh, chuyện tình cảm thực sự rất khác thường, Tần công tử với chị, chị với Đỗ công tử, em với Tần công tử, luôn luôn có một người phải cho đi tình cảm, nhưng lại không nhận được đáp lại. Đây không phải hẳn là không nên, cũng không phải ai đúng ai sai, không có duyên sẽ không có cảm giác, nhất định là sẽ đi lướt qua nhau. Nhưng sau này, chúng ta đều sẽ gặp được một người dành tình cảm cho mình, mình cũng dành tình cảm cho người đó. Không cần đau khổ, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.”
“Tiểu thư, em chỉ đau lòng vì Tần công tử quá ngốc.” Trúc Thanh nghẹn ngào.
Vân Ánh Lục thở dài, cô thật sự không biết khuyên giải Trúc Thanh như thế nào, đành phải chuyển đề tài, “Nếu em bằng lòng, theo chị tiến cung, được không?”
Trúc Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, tiến cung, mỗi ngày có thể ở cùng tiểu thư, cũng có thể tạm thời không thấy Tần công tử, đau đớn trong lòng sẽ giảm bớt một chút.
“Tiểu thư, thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên rồi, sau này em tìm được người trong lòng, sẽ lại xuất cung.”
“Sẽ có ngày đó sao?” Trúc Thanh chua xót nhếch môi.
“Nhất định có.” Vân Ánh Lục đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã gần hoàng hôn, một trận gió thu thổi vào trong phòng, cô chớp chớp mắt, nhìn thấy mấy dây leo lá đã chuyển vàng ngoài bờ tường.
“Trúc Thanh, chúng ta tới hậu viện tản bộ.”
“Tiểu thư, đừng ra hậu viện, hai đêm nay, Đỗ công tử đứng bên bờ tường, đứng tới hơn nửa đêm, xem chừng trong lòng cũng rất đau đớn.” Trúc Thanh giữ chặt tay cô.
“Tối nay, anh ấy cũng ra đó à?” Vân Ánh Lục nhớ tới một màn nhìn thấy trong quả cầu thủy tinh, thở dài thay Đỗ Tử Bân. Trăng tròn từ từ xuất hiện từ đằng Tây, gió đêm hiu hiu thổi.
Đỗ Tử Bân đứng thẳng bên tường viện, bên này tiếng cười vang trời, bên kia cả sân lạnh lẽo. Cảm giác thê lương bao phủ toàn thân.
“Đỗ đại ca.”
Tiếng nói quen thuộc không phải đến từ đối diện, mà là đến từ phía sau. Đỗ Tử Bân ngẩn ra, trong ánh sáng mờ mờ, Vân Ánh Lục bước dọc theo bờ ao từ trong sân đi tới chỗ hắn.
Ánh trăng như dát bạc, chiếu vào mái tóc đen như mực của nàng, có chút mờ ảo, hốc mắt Đỗ Tử Bân bỗng dưng nóng lên. Từ nay về sau, đêm như vậy, sẽ không bao giờ có nữa.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này, không biết là tốt đến bao nhiêu. Hắn cố lấy dũng khí, chậm rãi vươn tay, cầm tay cô. Trong khoảnh khắc bàn tay bị nắm lấy, Vân Ánh Lục trấn an nắm lại tay hắn. Trong nháy mắt hai bàn tay nắm lấy nhau, hai người đều không thể khống chế được cùng run rẩy.
Bọn họ đều nghĩ rằng, người run là chính mình, mà không phải là đối phương. Bây giờ nói gì đều có vẻ dư thừa, hai người cùng đứng yên lặng.
“Ngày hôm qua, ở trước bồn luân hồi, em đã nhìn thấy…Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục thực sự, cô ấy đã thích ứng được với cuộc sống bên kia, sống rất tốt, anh không cần phải bận lòng…” Cô đứng bên cạnh hắn, rõ ràng chỉ là khoảng cách một cánh tay, nhưng lại giống như cách tận chân trời.
“Ánh Lục là một cô gái thông minh, cô ấy sẽ làm cho bản thân mình được hạnh phúc.” Trái tim vừa giống như bị ngâm trong nước đá, vừa lạnh lại vừa đau buốt.
“Uyển Bạch, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở Ngự hoa viên, nàng nói với ta nước đổ đi rồi có thể lấy lại được, chẳng qua có chút phức tạp thôi. Thời gian như nước đã đổ đi, ta không sợ phức tạp, chỉ cần nó có thể quay ngược lại, nhưng có thể thế được sao?”
“Tình yêu không phải là thứ duy nhất trong đời người, tình thân so với tình yêu càng lâu dài, vĩnh viễn. Đỗ đại ca, bất kể em là Vân Ánh Lục, hay là Cơ Uyển Bạch, em sẽ vẫn tôn trọng anh, yêu mến anh.”
“Yêu mến…” Đỗ Tử Bân đau xót thì thào tự nói, rốt cuộc không nhịn được, trong bóng đêm, nước mắt hắn rơi như mưa.
Giờ khắc này, hắn không thèm để ý tới mình thảm hại ra sao, cũng không để ý hình tượng, không sợ nàng cười, thầm muốn biểu đạt hết toàn bộ đau đớn và hối hận trong lòng ra, như vậy, mới dễ chịu một chút.
Tình yêu không phải duy nhất, nhưng một khi mất đi, đó là tiếc nuối cả đời.
Vân Ánh Lục vặn xoắn mười đầu ngón tay, mày nhíu chặt, hết thảy ngôn ngữ đều vô nghĩa, cô chỉ đứng cạnh hắn là được rồi.
Một hồi lâu sau, Đỗ Tử Bân mới thu lại cảm xúc, quay người đi, lau nước mắt, giọng nói lại khôi phục lại như từ trước tới giờ, thản nhiên mà lạnh lùng, “Uyển Bạch, ngày mai…ta cùng một vị Thượng thư khác hộ vệ kiệu của nàng, hoàng thượng sẽ ở cửa cung nghênh đón nàng. Đêm mai, trong cung sẽ…”
Đỗ Tử Bân muốn nói lại thôi.
“Sẽ có chuyện gì?” Vân Ánh Lục hỏi lại, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khác thường. Đêm mai chẳng lẽ không phải chỉ là hôn lễ đơn thuần sao?
Đỗ Tử Bân thương xót nhìn cô, “Đêm mai trong cung sẽ cử hành tiệc tối long trọng, tất cả văn võ bá quan đều sẽ đến dự, ta sẽ ở phía dưới bảo vệ nàng, nàng không cần lo lắng, không có việc gì.”
“Đêm mai sẽ có chuyện gì xảy ra sao?” Nghi ngờ trong lòng Vân Ánh Lục tăng thêm.
Đỗ Tử Bân buông tay cô ra, trốn tránh vấn đề, “Hoàng cung sâu như biển, ngày nào mà chẳng có chuyện phát sinh. Ngày mai lễ tiết phiền phức, nàng sẽ rất mệt, trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Ta tiễn nàng.”
Cô nhíu mày, xoay người đi. Ống tay áo cô đột nhiên bị nắm lại, hắn ở phía sau nhẹ nhàng nói: “Uyển Bạch, không cần nghĩ nhiều, hoàng thượng đã sắp xếp ổn thỏa tất cả.”
Không nghĩ nhiều mới là lạ đấy, kết hôn sao lại giống như biến thành một loại hoạt động bí hiểm nào đó được? Vân Ánh Lục ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
Cô thật là có chút nghĩ nhiều.
Hôn lễ ngày hôm sau vẫn là một hôn lễ, nhưng độ xa hoa, long trọng, không phải người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Ngõ nhỏ bên ngoài Vân phủ bị dòng người chen chúc chật như nêm cối, đội ngũ đón dâu ước chừng cũng dài một con phố. Cấm vệ quân ở phía trước mở đường, hai vị Thượng thư cưỡi ngựa hộ vệ ở hai bên phượng liễn, cung nữ, thái giám xếp thành hàng dài, đi theo sau phượng liễn.
Thân phận tân hoàng hậu của triều Ngụy chính thức được công bố, hóa ra chính là Vân thái y hai ngày trước đã làm phẫu thuật cho tiểu thiếu gia của hiệu thuốc Tần thị.
Thái y thành hoàng hậu, không chỉ có cư dân toàn bộ Đông Dương nghẹn họng đứng nhìn, văn võ cả triều cũng mất cả nửa này mới hồi thần được. Nhưng mà, ngày hôm đó hoàng thượng đã nói quả không sai, danh tiếng của tân hoàng hậu thật là như mặt trời ban trưa.
Tần Luận thật sự được người hầu khênh vào Vân phủ, nằm ở trên cáng, mỉm cười, nhìn Vân Ánh Lục mặc bộ cung trang trang trọng, đầu đội mũ phượng từ khuê phòng bước xuống, hắn liên tục nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”
Đỗ Tử Bân lại thành vị Thượng thư bộ Hình không nói chẳng cười, cung kính vén rèm xe lên cho Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục lưu luyến quay đầu, nhìn đình đài lầu các của Vân phủ xung quanh, nhìn kỹ từng gốc cây ngọn cỏ.
Vợ chồng Vân viên ngoại nước mắt nước mũi sụt sùi đi theo đằng sau phượng liễn. Phượng liễn được vạn dân quỳ lạy, đi qua những con đường chính của thành Đông Dương, dọc trên đường đi, tiếng hoan hô như biển gào núi lở. Trước cửa cung, giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo đầy trên thành lầu. Lưu Huyên Thần mặc một bộ long bào mới tinh, đầu đội vương miện, đứng ở cạnh cửa cung. Đằng sau hắn, văn võ cả triều quỳ dưới đất.
“Uyển Bạch, nàng đã về rồi!” Hắn bước lên, vén mành xe lên, đỡ Vân Ánh Lục, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, gương mặt rạng rỡ, giống như ánh mặt trời rực rỡ một buổi sáng mùa xuân.
“Huyên Thần, em đã về rồi.” Cô nắm tay hắn. Sau này, những năm tháng thật dài sau đó, hoàng cung đã thành nhà của cô. Hoàng đế thành thân thật là phức tạp, vừa xong toàn bộ trình tự, hoàng hôn đã buông xuống.
Mãn Ngọc và Trúc Thanh hầu hạ cô thay bộ cung trang để làm lễ vừa rồi thành bộ cung trang dự tiệc, mũ phượng nặng trĩu được tháo xuống, Vân Ánh Lục hít sâu một hơi.
Trong điện Yến Hội, nhận văn võ cả triều và chúng phi tần hậu cung chúc phúc, mới là tiết mục quan trọng nhất của buổi tối nay. Lưu Huyên Thần đã tới đó trước.
Tối nay là một đêm tối mịt mùng, không trăng không sao.
Vân Ánh Lục được cung nữ, thái giám vây quanh, đi tới hướng điện Yến Hội, mỗi bước, cô lại càng nhíu mày, bình thường khi đi lại ở trong cung, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một đội Cấm vệ quân vẻ mặt nghiêm túc, mặc giáp trắng đi tuần. Nhưng giờ từ tẩm điện đến điện Yến Hội, đi qua hai cánh cửa cung, cũng đi khá lâu rồi, nhưng cô chưa gặp được một người, đừng nói là một đội. Chẳng lẽ đêm nay toàn dân chúc mừng, tất cả đều đi uống rượu rồi?
“Nương nương, chúc mừng!” Lá cây của bụi cây ven đường chợt lay động, Giang Dũng phụng mệnh canh giữ trong rừng từ bên trong chui ra, ôm quyền thi lễ với Vân Ánh Lục.
“Giang thị vệ, sao anh còn chưa đi uống rượu?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Vi thần không được hoàng thượng cho phép, không thể tự ý rời khỏi vị trí canh giữ.”
“Vất vả rồi!” Vân Ánh Lục gật gật đầu.
Đi được vài bước, cô quay đầu lại, phát hiện Giang Dũng cũng không trở lại trong rừng, mà là nhanh chóng đi ra ngoài.
Phía trước, đèn đuốc sáng trưng, đại điện sáng như ban ngày đó là điện Yến Hội, còn chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi thơm thuần khiết của mỹ tửu.
Đối với nơi này, cô xem như là quay lại chốn cũ. Khi Lưu Huyên Thần cưới ba vị Thục nghi, cô từng có vinh hạnh được tới làm khách. Hôm nay, cô từ khách thành chủ. Chỉ là không biết tới lúc biểu diễn tài nghệ, cô có tìm được vị khách nào tình nguyện, để biểu diễn làm thế nào cấp cứu người bệnh không?
“Hoàng hậu,” đang lúc nhăn mặt, Lưu Huyên Thần không gọi tên cô, hai tiếng “Uyển Bạch” là hai tiếng vô cùng thân mật riêng tư, khi hắn nhẹ nhàng gọi lên, giống như trúng phải ma chú, cô lập tức mềm nhũn như nước.
“Hoàng thượng!” Cô quay lại, dùng dáng vẻ đoan trang dịu dàng mỉm cười, để hắn nắm tay đi từng bước lên long án đặt ở chính giữa, hai người sóng vai ngồi trên long tháp.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.” Đại thần, phi tần trong điện lục tục rời chỗ, nhất tề quỳ xuống, hành lễ với hai người.
Lưu Huyên Thần nâng tay, “Các khanh bình thân, mời quay về chỗ.”
Hắn liếc mắt nhìn sang La công công đang đứng bên cạnh, La công công hiểu ý gật đầu, cao giọng nói: “Tiệc rượu bắt đầu.”
Tiếng sênh rộn rã vang lên, các vũ nữ tung dải lụa, bước chân lả lướt, từ sau điện nhẹ nhàng bước ra, đám cung nữ, thái giám bưng bát, bưng đĩa, lục tục đi vào trong điện.
Rượu còn chưa qua một tuần, ngoài điện, một luồng lửa đỏ rực ánh lên trên bầu trời đêm, chiếu sáng từng gương mặt đã đỏ bừng ở trong điện, Tề vương đang ngồi trên ghế nhếch miệng cười lạnh, đứng lên, chỉ trong nháy mắt, từ cửa sau điện, từng ánh đuốc bùng lên, giống như mặt trời mới mọc, ánh sáng tỏa khắp, chiếu sáng từng bóng người trùng điệp bên ngoài điện.
Mọi người chớp mắt mấy cái, nhìn lầm rồi sao?
Bên ngoài cửa điện, là rất nhiều binh sĩ đeo đao, không phải Cấm vệ quân. Từng gương mặt ửng đỏ hóa thành trắng bệch, xám xịt, hai chân dưới bàn run rẩy khiến cho bàn cũng rung lên.
Tề vương nâng tay, tiếng nhạc rộn ràng ngừng lại, nhóm vũ nữ ngây người đứng ở giữa sân khấu. Hắn cười cười, đủng đỉnh bước lên phía trước, chắp tay hướng Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng hôm nay đại hôn, tiểu vương không có gì hay để tặng, nên đưa tặng một ngạc nhiên thật lớn!”
Lưu Huyên Thần bình tĩnh nhếch môi, vẻ mặt không có chút bối rối, giống như ngồi ở trong Điện Nghị Chính, nghe đại thần bẩm tấu.
“Được, trình lên điều “ngạc nhiên” của ngươi đi.” Lưu Huyên Thần lạnh nhạt nói.
Tâm trạng của vợ chồng Vân viên ngoại có chút phức tạp, vừa kích động lại vừa không muốn. Khổ sở nhất chính là Trúc Thanh, hai ngày không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi một vòng. Nàng đứng sau cánh cửa khuê phòng, nhìn Mãn Ngọc và những cung nữ khác vây quanh Vân Ánh Lục, nàng chẳng thể chen vào một câu.
Tiểu thư từng hoàn toàn là của nàng, giờ đây giống như toàn bộ sinh mệnh của nàng bị rút ra, nàng mờ mịt hoang mang, trong lúc không chú ý, gốc cây đại thụ cao lớn mà nàng đã dựa vào giờ đã biến mất.
Sau này, nàng nên làm gì đây?
“Được rồi, Mãn Ngọc, dẫn mọi người xuống dưới nghỉ ngơi ăn một chút gì đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Vân Ánh Lục mỉm cười nói với Mãn Ngọc.
Sau khi tất cả mọi người lui xuống cả, Vân Ánh Lục vẫy Trúc Thanh, hai người cùng ngồi xuống mép giường. Vẻ mặt của Trúc Thanh làm cô nhíu mày.
“Trúc Thanh, Tần công tử khỏe không?” Hai ngày nay cô không tới Tần phủ được, Lưu Huyên Thần đột nhiên trở nên dính chặt lấy cô, ngẩng đầu cúi đầu, đều phải thấy cô trước mắt. Hôm nay hồi phủ, anh còn đưa đến cửa cung, đám thị vệ nhịn cười tới độ nội thương, cô xấu hổ đến độ không dám ngước mắt lên nhìn.
“Ngày mai công tử sẽ đến Vân phủ, tinh thần rất tốt.” Trúc Thanh gắng gượng cười.
“Anh ta điên rồi!” Vân Ánh Lục ngạc nhiên hô lên một tiếng, “Bây giờ anh ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi, sao có thể đi lại linh tinh được?”
“Công tử nói không muốn bỏ qua hình ảnh tiểu thư mặc hỉ phục, cả đời chỉ có một lần, bằng không rất tiếc nuối. Hạ nhân Tần phủ sẽ dùng cáng khiêng công tử sang đây, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
“Có cái gì đẹp đâu, chẳng qua đổi từ áo trắng thành áo đỏ thôi.” Vân Ánh Lục mỉm cười.
“Đối với Tần công tử mà nói, ý nghĩa khác nhau.” Viền mắt Trúc Thanh đỏ lên, cúi đầu. Vân Ánh Lục lấy từ ngăn kéo ra một chiếc khăn tay, nhét vào trong tay nàng, “Trúc Thanh, chuyện tình cảm thực sự rất khác thường, Tần công tử với chị, chị với Đỗ công tử, em với Tần công tử, luôn luôn có một người phải cho đi tình cảm, nhưng lại không nhận được đáp lại. Đây không phải hẳn là không nên, cũng không phải ai đúng ai sai, không có duyên sẽ không có cảm giác, nhất định là sẽ đi lướt qua nhau. Nhưng sau này, chúng ta đều sẽ gặp được một người dành tình cảm cho mình, mình cũng dành tình cảm cho người đó. Không cần đau khổ, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.”
“Tiểu thư, em chỉ đau lòng vì Tần công tử quá ngốc.” Trúc Thanh nghẹn ngào.
Vân Ánh Lục thở dài, cô thật sự không biết khuyên giải Trúc Thanh như thế nào, đành phải chuyển đề tài, “Nếu em bằng lòng, theo chị tiến cung, được không?”
Trúc Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, tiến cung, mỗi ngày có thể ở cùng tiểu thư, cũng có thể tạm thời không thấy Tần công tử, đau đớn trong lòng sẽ giảm bớt một chút.
“Tiểu thư, thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên rồi, sau này em tìm được người trong lòng, sẽ lại xuất cung.”
“Sẽ có ngày đó sao?” Trúc Thanh chua xót nhếch môi.
“Nhất định có.” Vân Ánh Lục đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã gần hoàng hôn, một trận gió thu thổi vào trong phòng, cô chớp chớp mắt, nhìn thấy mấy dây leo lá đã chuyển vàng ngoài bờ tường.
“Trúc Thanh, chúng ta tới hậu viện tản bộ.”
“Tiểu thư, đừng ra hậu viện, hai đêm nay, Đỗ công tử đứng bên bờ tường, đứng tới hơn nửa đêm, xem chừng trong lòng cũng rất đau đớn.” Trúc Thanh giữ chặt tay cô.
“Tối nay, anh ấy cũng ra đó à?” Vân Ánh Lục nhớ tới một màn nhìn thấy trong quả cầu thủy tinh, thở dài thay Đỗ Tử Bân. Trăng tròn từ từ xuất hiện từ đằng Tây, gió đêm hiu hiu thổi.
Đỗ Tử Bân đứng thẳng bên tường viện, bên này tiếng cười vang trời, bên kia cả sân lạnh lẽo. Cảm giác thê lương bao phủ toàn thân.
“Đỗ đại ca.”
Tiếng nói quen thuộc không phải đến từ đối diện, mà là đến từ phía sau. Đỗ Tử Bân ngẩn ra, trong ánh sáng mờ mờ, Vân Ánh Lục bước dọc theo bờ ao từ trong sân đi tới chỗ hắn.
Ánh trăng như dát bạc, chiếu vào mái tóc đen như mực của nàng, có chút mờ ảo, hốc mắt Đỗ Tử Bân bỗng dưng nóng lên. Từ nay về sau, đêm như vậy, sẽ không bao giờ có nữa.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này, không biết là tốt đến bao nhiêu. Hắn cố lấy dũng khí, chậm rãi vươn tay, cầm tay cô. Trong khoảnh khắc bàn tay bị nắm lấy, Vân Ánh Lục trấn an nắm lại tay hắn. Trong nháy mắt hai bàn tay nắm lấy nhau, hai người đều không thể khống chế được cùng run rẩy.
Bọn họ đều nghĩ rằng, người run là chính mình, mà không phải là đối phương. Bây giờ nói gì đều có vẻ dư thừa, hai người cùng đứng yên lặng.
“Ngày hôm qua, ở trước bồn luân hồi, em đã nhìn thấy…Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục thực sự, cô ấy đã thích ứng được với cuộc sống bên kia, sống rất tốt, anh không cần phải bận lòng…” Cô đứng bên cạnh hắn, rõ ràng chỉ là khoảng cách một cánh tay, nhưng lại giống như cách tận chân trời.
“Ánh Lục là một cô gái thông minh, cô ấy sẽ làm cho bản thân mình được hạnh phúc.” Trái tim vừa giống như bị ngâm trong nước đá, vừa lạnh lại vừa đau buốt.
“Uyển Bạch, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở Ngự hoa viên, nàng nói với ta nước đổ đi rồi có thể lấy lại được, chẳng qua có chút phức tạp thôi. Thời gian như nước đã đổ đi, ta không sợ phức tạp, chỉ cần nó có thể quay ngược lại, nhưng có thể thế được sao?”
“Tình yêu không phải là thứ duy nhất trong đời người, tình thân so với tình yêu càng lâu dài, vĩnh viễn. Đỗ đại ca, bất kể em là Vân Ánh Lục, hay là Cơ Uyển Bạch, em sẽ vẫn tôn trọng anh, yêu mến anh.”
“Yêu mến…” Đỗ Tử Bân đau xót thì thào tự nói, rốt cuộc không nhịn được, trong bóng đêm, nước mắt hắn rơi như mưa.
Giờ khắc này, hắn không thèm để ý tới mình thảm hại ra sao, cũng không để ý hình tượng, không sợ nàng cười, thầm muốn biểu đạt hết toàn bộ đau đớn và hối hận trong lòng ra, như vậy, mới dễ chịu một chút.
Tình yêu không phải duy nhất, nhưng một khi mất đi, đó là tiếc nuối cả đời.
Vân Ánh Lục vặn xoắn mười đầu ngón tay, mày nhíu chặt, hết thảy ngôn ngữ đều vô nghĩa, cô chỉ đứng cạnh hắn là được rồi.
Một hồi lâu sau, Đỗ Tử Bân mới thu lại cảm xúc, quay người đi, lau nước mắt, giọng nói lại khôi phục lại như từ trước tới giờ, thản nhiên mà lạnh lùng, “Uyển Bạch, ngày mai…ta cùng một vị Thượng thư khác hộ vệ kiệu của nàng, hoàng thượng sẽ ở cửa cung nghênh đón nàng. Đêm mai, trong cung sẽ…”
Đỗ Tử Bân muốn nói lại thôi.
“Sẽ có chuyện gì?” Vân Ánh Lục hỏi lại, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khác thường. Đêm mai chẳng lẽ không phải chỉ là hôn lễ đơn thuần sao?
Đỗ Tử Bân thương xót nhìn cô, “Đêm mai trong cung sẽ cử hành tiệc tối long trọng, tất cả văn võ bá quan đều sẽ đến dự, ta sẽ ở phía dưới bảo vệ nàng, nàng không cần lo lắng, không có việc gì.”
“Đêm mai sẽ có chuyện gì xảy ra sao?” Nghi ngờ trong lòng Vân Ánh Lục tăng thêm.
Đỗ Tử Bân buông tay cô ra, trốn tránh vấn đề, “Hoàng cung sâu như biển, ngày nào mà chẳng có chuyện phát sinh. Ngày mai lễ tiết phiền phức, nàng sẽ rất mệt, trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Ta tiễn nàng.”
Cô nhíu mày, xoay người đi. Ống tay áo cô đột nhiên bị nắm lại, hắn ở phía sau nhẹ nhàng nói: “Uyển Bạch, không cần nghĩ nhiều, hoàng thượng đã sắp xếp ổn thỏa tất cả.”
Không nghĩ nhiều mới là lạ đấy, kết hôn sao lại giống như biến thành một loại hoạt động bí hiểm nào đó được? Vân Ánh Lục ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
Cô thật là có chút nghĩ nhiều.
Hôn lễ ngày hôm sau vẫn là một hôn lễ, nhưng độ xa hoa, long trọng, không phải người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Ngõ nhỏ bên ngoài Vân phủ bị dòng người chen chúc chật như nêm cối, đội ngũ đón dâu ước chừng cũng dài một con phố. Cấm vệ quân ở phía trước mở đường, hai vị Thượng thư cưỡi ngựa hộ vệ ở hai bên phượng liễn, cung nữ, thái giám xếp thành hàng dài, đi theo sau phượng liễn.
Thân phận tân hoàng hậu của triều Ngụy chính thức được công bố, hóa ra chính là Vân thái y hai ngày trước đã làm phẫu thuật cho tiểu thiếu gia của hiệu thuốc Tần thị.
Thái y thành hoàng hậu, không chỉ có cư dân toàn bộ Đông Dương nghẹn họng đứng nhìn, văn võ cả triều cũng mất cả nửa này mới hồi thần được. Nhưng mà, ngày hôm đó hoàng thượng đã nói quả không sai, danh tiếng của tân hoàng hậu thật là như mặt trời ban trưa.
Tần Luận thật sự được người hầu khênh vào Vân phủ, nằm ở trên cáng, mỉm cười, nhìn Vân Ánh Lục mặc bộ cung trang trang trọng, đầu đội mũ phượng từ khuê phòng bước xuống, hắn liên tục nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”
Đỗ Tử Bân lại thành vị Thượng thư bộ Hình không nói chẳng cười, cung kính vén rèm xe lên cho Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục lưu luyến quay đầu, nhìn đình đài lầu các của Vân phủ xung quanh, nhìn kỹ từng gốc cây ngọn cỏ.
Vợ chồng Vân viên ngoại nước mắt nước mũi sụt sùi đi theo đằng sau phượng liễn. Phượng liễn được vạn dân quỳ lạy, đi qua những con đường chính của thành Đông Dương, dọc trên đường đi, tiếng hoan hô như biển gào núi lở. Trước cửa cung, giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo đầy trên thành lầu. Lưu Huyên Thần mặc một bộ long bào mới tinh, đầu đội vương miện, đứng ở cạnh cửa cung. Đằng sau hắn, văn võ cả triều quỳ dưới đất.
“Uyển Bạch, nàng đã về rồi!” Hắn bước lên, vén mành xe lên, đỡ Vân Ánh Lục, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, gương mặt rạng rỡ, giống như ánh mặt trời rực rỡ một buổi sáng mùa xuân.
“Huyên Thần, em đã về rồi.” Cô nắm tay hắn. Sau này, những năm tháng thật dài sau đó, hoàng cung đã thành nhà của cô. Hoàng đế thành thân thật là phức tạp, vừa xong toàn bộ trình tự, hoàng hôn đã buông xuống.
Mãn Ngọc và Trúc Thanh hầu hạ cô thay bộ cung trang để làm lễ vừa rồi thành bộ cung trang dự tiệc, mũ phượng nặng trĩu được tháo xuống, Vân Ánh Lục hít sâu một hơi.
Trong điện Yến Hội, nhận văn võ cả triều và chúng phi tần hậu cung chúc phúc, mới là tiết mục quan trọng nhất của buổi tối nay. Lưu Huyên Thần đã tới đó trước.
Tối nay là một đêm tối mịt mùng, không trăng không sao.
Vân Ánh Lục được cung nữ, thái giám vây quanh, đi tới hướng điện Yến Hội, mỗi bước, cô lại càng nhíu mày, bình thường khi đi lại ở trong cung, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một đội Cấm vệ quân vẻ mặt nghiêm túc, mặc giáp trắng đi tuần. Nhưng giờ từ tẩm điện đến điện Yến Hội, đi qua hai cánh cửa cung, cũng đi khá lâu rồi, nhưng cô chưa gặp được một người, đừng nói là một đội. Chẳng lẽ đêm nay toàn dân chúc mừng, tất cả đều đi uống rượu rồi?
“Nương nương, chúc mừng!” Lá cây của bụi cây ven đường chợt lay động, Giang Dũng phụng mệnh canh giữ trong rừng từ bên trong chui ra, ôm quyền thi lễ với Vân Ánh Lục.
“Giang thị vệ, sao anh còn chưa đi uống rượu?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Vi thần không được hoàng thượng cho phép, không thể tự ý rời khỏi vị trí canh giữ.”
“Vất vả rồi!” Vân Ánh Lục gật gật đầu.
Đi được vài bước, cô quay đầu lại, phát hiện Giang Dũng cũng không trở lại trong rừng, mà là nhanh chóng đi ra ngoài.
Phía trước, đèn đuốc sáng trưng, đại điện sáng như ban ngày đó là điện Yến Hội, còn chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi thơm thuần khiết của mỹ tửu.
Đối với nơi này, cô xem như là quay lại chốn cũ. Khi Lưu Huyên Thần cưới ba vị Thục nghi, cô từng có vinh hạnh được tới làm khách. Hôm nay, cô từ khách thành chủ. Chỉ là không biết tới lúc biểu diễn tài nghệ, cô có tìm được vị khách nào tình nguyện, để biểu diễn làm thế nào cấp cứu người bệnh không?
“Hoàng hậu,” đang lúc nhăn mặt, Lưu Huyên Thần không gọi tên cô, hai tiếng “Uyển Bạch” là hai tiếng vô cùng thân mật riêng tư, khi hắn nhẹ nhàng gọi lên, giống như trúng phải ma chú, cô lập tức mềm nhũn như nước.
“Hoàng thượng!” Cô quay lại, dùng dáng vẻ đoan trang dịu dàng mỉm cười, để hắn nắm tay đi từng bước lên long án đặt ở chính giữa, hai người sóng vai ngồi trên long tháp.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.” Đại thần, phi tần trong điện lục tục rời chỗ, nhất tề quỳ xuống, hành lễ với hai người.
Lưu Huyên Thần nâng tay, “Các khanh bình thân, mời quay về chỗ.”
Hắn liếc mắt nhìn sang La công công đang đứng bên cạnh, La công công hiểu ý gật đầu, cao giọng nói: “Tiệc rượu bắt đầu.”
Tiếng sênh rộn rã vang lên, các vũ nữ tung dải lụa, bước chân lả lướt, từ sau điện nhẹ nhàng bước ra, đám cung nữ, thái giám bưng bát, bưng đĩa, lục tục đi vào trong điện.
Rượu còn chưa qua một tuần, ngoài điện, một luồng lửa đỏ rực ánh lên trên bầu trời đêm, chiếu sáng từng gương mặt đã đỏ bừng ở trong điện, Tề vương đang ngồi trên ghế nhếch miệng cười lạnh, đứng lên, chỉ trong nháy mắt, từ cửa sau điện, từng ánh đuốc bùng lên, giống như mặt trời mới mọc, ánh sáng tỏa khắp, chiếu sáng từng bóng người trùng điệp bên ngoài điện.
Mọi người chớp mắt mấy cái, nhìn lầm rồi sao?
Bên ngoài cửa điện, là rất nhiều binh sĩ đeo đao, không phải Cấm vệ quân. Từng gương mặt ửng đỏ hóa thành trắng bệch, xám xịt, hai chân dưới bàn run rẩy khiến cho bàn cũng rung lên.
Tề vương nâng tay, tiếng nhạc rộn ràng ngừng lại, nhóm vũ nữ ngây người đứng ở giữa sân khấu. Hắn cười cười, đủng đỉnh bước lên phía trước, chắp tay hướng Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng hôm nay đại hôn, tiểu vương không có gì hay để tặng, nên đưa tặng một ngạc nhiên thật lớn!”
Lưu Huyên Thần bình tĩnh nhếch môi, vẻ mặt không có chút bối rối, giống như ngồi ở trong Điện Nghị Chính, nghe đại thần bẩm tấu.
“Được, trình lên điều “ngạc nhiên” của ngươi đi.” Lưu Huyên Thần lạnh nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.